Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 880: MỘT CẤP DƯỚI MÀ THÔI
Người phụ nữ trung niên xinh đẹp không thể chịu được nữa, bà ta cho rằng cậu Trần thì đúng còn người sai là Lý Phàm. Cậu Trần là ai chứ? Lý Phàm là ai chứ, Lý Phàm có thể so sánh được với cậu Trần sao?
Bà ta chỉ nghĩ đến cậu Trần nên không nghĩ được đến quá nhiều chuyện khác, bắt đầu thiên vị cậu Trần: “Cậu ra tay mạnh quá rồi đấy, tôi còn tưởng rằng cậu là một người tốt, ai ngờ cậu lại có những hành động thâm độc như vậy.”
Lý Phàm nghe thấy như vậy lập tức bật cười, như này mà những người này còn có thể nói được, người ra tay thật sự độc ác là cậu Trần mới đúng.
Người phụ nữ trung niên xinh đẹp không quan tâm nhiều, bà ta cố gắng bảo vệ cậu Trần, quay sang nói với anh ta: “Cậu Trần, cậu không sao chứ, để tôi báo thù giúp cậu.”
Cảnh tượng vừa rồi, Hà Băng nhìn thấy rõ ràng, rõ rành rành cậu Trần mới là người mạnh tay trước, còn Lý Phàm chỉ là tấn công chính đáng lại. Cô ta thấy mẹ mình làm vậy đúng là quá thiên vị.
Cậu Trần nhếch mép, cậy rằng có mẹ Hà Băng bảo vệ cho mình, lập tức giả vờ: “Ai ya, đau chết tôi mất, đau chết đi được.”
Người phụ nữ trung niên sau khi nhìn thấy vậy, lập tức sợ hãi, hiện giờ cậu Trần là người đủ tư cách trở thành con rể tương lai trong mắt bà ta nhất, hơn nữa cậu ta còn là cây hái ra tiền của mình, ngộ nhỡ cậu ta xảy ra chuyện gì thì đúng là phiền phức.
Sự oán hận trong lòng bà ta dành cho Lý Phàm càng lúc càng tăng, bà ta hét lên với Lý Phàm: “Con người cậu bạo lực quá, tôi thật sự không hiểu tại sao Hà Băng lại thích được cậu, bây giờ cậu cút khỏi đây ngay đi cho tôi.”
Lý Phàm cảm thấy hơi bất ngờ với kết quả như vậy, anh không thể ngờ cuối cùng mình lại bị đuổi ra khỏi cửa, trong lòng không khỏi cười khổ.
Nhưng người phụ nữ trung niên xinh đẹp đã nói đến như vậy rồi, anh ở lại cũng không còn ích gì nữa, dù sao anh cũng hiểu được đạo lý, đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Hà Băng đứng chặn ở cửa, lắc đầu với Lý Phàm rồi cau mày nói: “Mẹ, mẹ nói vậy hơi quá đáng rồi đấy, anh ấy là bạn của con, cũng là khách của gia đình chúng ta, làm gì có chuyện cư xử với khách như vậy chứ? Hơn nữa đó là chuyện của hai người bọn họ, có liên quan gì tới mẹ chứ?”
Người phụ nữ trung niên xinh đẹp bị con gái cãi lại, không nói được gì, bà ta ấp a ấp úng một lúc rồi mới nói: “Chỉ là mẹ không thể chấp nhận được việc này.”
“Cậu Trần, hành động vừa rồi của anh tôi cũng đã nhìn thấy, rõ ràng anh là người gây chuyện trước, anh ấy chỉ bị động tấn công lại, vậy nên tôi chỉ có thể nói chuyện này là do anh tự làm tự chịu.” Hà Băng thờ ơ nói.
Cậu Trần nghe vậy xong cũng không dám phản bác lại Hà Băng, anh ta xoa tay rồi nói: “Cô nói đúng, cô nói đúng, cô nói cái gì cũng đúng hết.”
Hà Băng rất khó chịu với thái độ nịnh bợ này của anh ta, anh ta không chỉ tự cao tự đại mà còn vô cùng ngông cuồng, đây không phải là kiểu người mà Hà Băng thích.
Cậu Trần nghĩ rằng nếu mình coi chuyện này như vẫn chưa hề xảy ra, Hà Băng nhất định sẽ nghĩ rằng mình là một người rộng lượng, nghĩ như vậy anh ta lập tức xua tay rồi nói: “Được rồi, không sao đâu, không sao đâu.”
Nhưng trong lòng anh ta vẫn không cam tâm, xấu mặt trước cô gái mình thích và gia đình mẹ vợ tương lai, trong lòng anh ta rất không thoải mái. Anh ta lạnh lùng nhìn về phía Lý Phàm, nếu như không phải là do người này, cũng không tới mức sẽ xảy ra những chuyện như vậy.
Cậu Trần thề rằng nhất định phải lấy lại được mặt mũi của mình và khiến Lý Phàm nhục nhã bỏ đi. Tròng mắt anh ta đảo quanh, hình như nghĩ ra được chuyện gì đó, anh ta cười nhạt nói với Lý Phàm: “Lần này anh tới mang theo quà gì vậy?”
Nghe thấy câu hỏi quỷ quái của anh ta, Lý Phàm thờ ơ nói: “Tôi không biết hôm nay là sinh nhật của dì nên không đem quà gì tới.”
Anh ta nhân cơ hội này châm chọc: “Tôi thấy anh cố ý tới đây làm cho dì mất hứng, cho dù không biết là sinh nhật nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên tới đây, cũng phải chuẩn bị chút quà cáp chứ.”
Lý Phàm cười rồi nói: “Chuyện này không khiến anh phải lo lắng.”
Khuôn mặt cậu Trần sa sầm lại, anh ta không ngờ Lý Phàm lại không cần thể diện như vậy, tự nhiên anh ta nhìn về phía đống quà của mình và bắt đầu khoe khoang về những gì mà mình đem tới.
“Đây là trà Đại Hồng Bào mà một người bạn của tôi ở núi Vũ Di đã gửi cho tôi, phải nói là một lạng đáng giá ngàn vàng đấy.”
“Đây là rượu đặc sản mà một người bạn của tôi ở bên nhà máy rượu Mao Đài đem về cho tôi, một bình này có giá mấy trăm triệu đấy.”
“Đúng rồi, còn cả chỗ sườn xám và túi hiệu này nữa, tất cả tôi đều cho làm theo số đo của dì, cũng không đáng bao nhiêu tiền, một bộ giá mấy trăm triệu thôi.”
“…”
Cậu Trần bắt đầu khoe khoang về những thứ quà cáp mà mình mang tới, có thể nói là rất phù hợp với sở thích của người được tặng, anh ta gần như đã sắp xếp hết cho mọi người trong nhà Hà Băng những món quà mà họ thích nhất.
Người phụ nữ trung niên xinh đẹp sau khi nghe thấy bộ sườn xám lập tức hoan hỉ trong lòng, hiện giờ bà ta vào tuổi trung niên nên rất có hứng thú với những thứ như sườn xám.
Nhưng người đàn ông trung niên lại không hề có thái độ gì, ông ta là người của Sở Cảnh sát, sau khi biết những món đồ này đắt giá như vậy, lập tức suy nghĩ tới việc từ chối, cho rằng cậu Trần này đang hối lộ mình.
Mặc dù có rất nhiều túi hàng hiệu, bên trong có cả son môi, nước hoa, đồ trang điểm, những thứ này vốn dĩ là những thứ mà phụ nữ thích nhất nhưng Hà Băng lại không hề cảm thấy động lòng.
Từ sau khi đi làm, Hà Băng không quan tâm quá nhiều tới chuyện ngoại hình của mình, lúc nào cũng để mặt mộc, chỉ thỉnh thoảng mới trang điểm một chút, mà cho dù có nhận những món quà này thì cô ta cũng phải xem người tặng là ai.
Nếu người tặng là Lý Phàm, cô ta đương nhiên sẽ vui vẻ nhận lấy, còn nếu như người đó là cậu Trần, trong lòng cô ta không chút gợn sóng và còn nghĩ rằng anh ta đang cố tình làm như vậy.
“Ai da, nhiều tiền như vậy sao, cậu Trần đúng là không hổ danh là cậu Trần, danh tiếng ở Hán Thành có thể nói là xếp hạng một, hạng hai. Những thứ này người khác e rằng có mất cả đời cũng không thể mua được.” Người phụ nữ trung niên xinh đẹp nhiệt tình khen ngợi cậu Trần, cố gắng nháy mắt ra hiệu cho con gái, hi vọng con gái lấy được người này.
Bà ta nghĩ, nếu có được một con rùa vàng như cậu Trần, cuộc sống về sau nhất định giàu có, không cần lo nghĩ gì, về sau có thể nói muốn đi đâu là đi được đó.
Lý Phàm thấy vậy, trong lòng không hề gợn sóng, bình thường những người có tiền đều khiêm tốn, những người khoe khoang về cơ bản đều không có kết cục gì tốt đẹp, anh cũng nhìn thấy được đối phương không phải chỉ khoe khoang một lần hai lần.
Lúc này, cậu Trần không khỏi nghển cổ lên, khuôn mặt đắc ý nhìn về phía Lý Phàm, cười châm chọc: “Sao vậy, những món đồ hiệu này, cả đời chắc anh cũng không mua được mấy món đâu đúng không?”
Lý Phàm chỉ cười chứ không nói gì, cậu Trần cho rằng Lý Phàm đang cười khổ sở, anh ta tiếp tục châm chọc: “Không biết hiện giờ anh đang làm việc ở đâu?”
Mặc dù người đàn ông trung niên cũng không có ấn tượng tốt với cậu Trần kia nhưng so sánh với một người bình thường như Lý Phàm, ông ta vẫn thích cậu Trần hơn.
Người đàn ông trung niên giành trả lời trước: “Nó ấy à, hiện giờ nó chỉ là cấp dưới của Hà Băng mà thôi.”
Hai chữ cuối cùng thể hiện rõ ràng sự miệt thị của ông ta dành cho Lý Phàm.
Hà Băng liếc nhìn sang, cô ta biết thân phận của Lý Phàm nhất định ghê gớm hơn tất cả những người đang có mặt ở đây, dù sao anh cũng là bạn của ngài Thiên, ở Sở Cảnh sát cũng có một người bạn như đội trưởng Chương.
Bà ta chỉ nghĩ đến cậu Trần nên không nghĩ được đến quá nhiều chuyện khác, bắt đầu thiên vị cậu Trần: “Cậu ra tay mạnh quá rồi đấy, tôi còn tưởng rằng cậu là một người tốt, ai ngờ cậu lại có những hành động thâm độc như vậy.”
Lý Phàm nghe thấy như vậy lập tức bật cười, như này mà những người này còn có thể nói được, người ra tay thật sự độc ác là cậu Trần mới đúng.
Người phụ nữ trung niên xinh đẹp không quan tâm nhiều, bà ta cố gắng bảo vệ cậu Trần, quay sang nói với anh ta: “Cậu Trần, cậu không sao chứ, để tôi báo thù giúp cậu.”
Cảnh tượng vừa rồi, Hà Băng nhìn thấy rõ ràng, rõ rành rành cậu Trần mới là người mạnh tay trước, còn Lý Phàm chỉ là tấn công chính đáng lại. Cô ta thấy mẹ mình làm vậy đúng là quá thiên vị.
Cậu Trần nhếch mép, cậy rằng có mẹ Hà Băng bảo vệ cho mình, lập tức giả vờ: “Ai ya, đau chết tôi mất, đau chết đi được.”
Người phụ nữ trung niên sau khi nhìn thấy vậy, lập tức sợ hãi, hiện giờ cậu Trần là người đủ tư cách trở thành con rể tương lai trong mắt bà ta nhất, hơn nữa cậu ta còn là cây hái ra tiền của mình, ngộ nhỡ cậu ta xảy ra chuyện gì thì đúng là phiền phức.
Sự oán hận trong lòng bà ta dành cho Lý Phàm càng lúc càng tăng, bà ta hét lên với Lý Phàm: “Con người cậu bạo lực quá, tôi thật sự không hiểu tại sao Hà Băng lại thích được cậu, bây giờ cậu cút khỏi đây ngay đi cho tôi.”
Lý Phàm cảm thấy hơi bất ngờ với kết quả như vậy, anh không thể ngờ cuối cùng mình lại bị đuổi ra khỏi cửa, trong lòng không khỏi cười khổ.
Nhưng người phụ nữ trung niên xinh đẹp đã nói đến như vậy rồi, anh ở lại cũng không còn ích gì nữa, dù sao anh cũng hiểu được đạo lý, đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Hà Băng đứng chặn ở cửa, lắc đầu với Lý Phàm rồi cau mày nói: “Mẹ, mẹ nói vậy hơi quá đáng rồi đấy, anh ấy là bạn của con, cũng là khách của gia đình chúng ta, làm gì có chuyện cư xử với khách như vậy chứ? Hơn nữa đó là chuyện của hai người bọn họ, có liên quan gì tới mẹ chứ?”
Người phụ nữ trung niên xinh đẹp bị con gái cãi lại, không nói được gì, bà ta ấp a ấp úng một lúc rồi mới nói: “Chỉ là mẹ không thể chấp nhận được việc này.”
“Cậu Trần, hành động vừa rồi của anh tôi cũng đã nhìn thấy, rõ ràng anh là người gây chuyện trước, anh ấy chỉ bị động tấn công lại, vậy nên tôi chỉ có thể nói chuyện này là do anh tự làm tự chịu.” Hà Băng thờ ơ nói.
Cậu Trần nghe vậy xong cũng không dám phản bác lại Hà Băng, anh ta xoa tay rồi nói: “Cô nói đúng, cô nói đúng, cô nói cái gì cũng đúng hết.”
Hà Băng rất khó chịu với thái độ nịnh bợ này của anh ta, anh ta không chỉ tự cao tự đại mà còn vô cùng ngông cuồng, đây không phải là kiểu người mà Hà Băng thích.
Cậu Trần nghĩ rằng nếu mình coi chuyện này như vẫn chưa hề xảy ra, Hà Băng nhất định sẽ nghĩ rằng mình là một người rộng lượng, nghĩ như vậy anh ta lập tức xua tay rồi nói: “Được rồi, không sao đâu, không sao đâu.”
Nhưng trong lòng anh ta vẫn không cam tâm, xấu mặt trước cô gái mình thích và gia đình mẹ vợ tương lai, trong lòng anh ta rất không thoải mái. Anh ta lạnh lùng nhìn về phía Lý Phàm, nếu như không phải là do người này, cũng không tới mức sẽ xảy ra những chuyện như vậy.
Cậu Trần thề rằng nhất định phải lấy lại được mặt mũi của mình và khiến Lý Phàm nhục nhã bỏ đi. Tròng mắt anh ta đảo quanh, hình như nghĩ ra được chuyện gì đó, anh ta cười nhạt nói với Lý Phàm: “Lần này anh tới mang theo quà gì vậy?”
Nghe thấy câu hỏi quỷ quái của anh ta, Lý Phàm thờ ơ nói: “Tôi không biết hôm nay là sinh nhật của dì nên không đem quà gì tới.”
Anh ta nhân cơ hội này châm chọc: “Tôi thấy anh cố ý tới đây làm cho dì mất hứng, cho dù không biết là sinh nhật nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên tới đây, cũng phải chuẩn bị chút quà cáp chứ.”
Lý Phàm cười rồi nói: “Chuyện này không khiến anh phải lo lắng.”
Khuôn mặt cậu Trần sa sầm lại, anh ta không ngờ Lý Phàm lại không cần thể diện như vậy, tự nhiên anh ta nhìn về phía đống quà của mình và bắt đầu khoe khoang về những gì mà mình đem tới.
“Đây là trà Đại Hồng Bào mà một người bạn của tôi ở núi Vũ Di đã gửi cho tôi, phải nói là một lạng đáng giá ngàn vàng đấy.”
“Đây là rượu đặc sản mà một người bạn của tôi ở bên nhà máy rượu Mao Đài đem về cho tôi, một bình này có giá mấy trăm triệu đấy.”
“Đúng rồi, còn cả chỗ sườn xám và túi hiệu này nữa, tất cả tôi đều cho làm theo số đo của dì, cũng không đáng bao nhiêu tiền, một bộ giá mấy trăm triệu thôi.”
“…”
Cậu Trần bắt đầu khoe khoang về những thứ quà cáp mà mình mang tới, có thể nói là rất phù hợp với sở thích của người được tặng, anh ta gần như đã sắp xếp hết cho mọi người trong nhà Hà Băng những món quà mà họ thích nhất.
Người phụ nữ trung niên xinh đẹp sau khi nghe thấy bộ sườn xám lập tức hoan hỉ trong lòng, hiện giờ bà ta vào tuổi trung niên nên rất có hứng thú với những thứ như sườn xám.
Nhưng người đàn ông trung niên lại không hề có thái độ gì, ông ta là người của Sở Cảnh sát, sau khi biết những món đồ này đắt giá như vậy, lập tức suy nghĩ tới việc từ chối, cho rằng cậu Trần này đang hối lộ mình.
Mặc dù có rất nhiều túi hàng hiệu, bên trong có cả son môi, nước hoa, đồ trang điểm, những thứ này vốn dĩ là những thứ mà phụ nữ thích nhất nhưng Hà Băng lại không hề cảm thấy động lòng.
Từ sau khi đi làm, Hà Băng không quan tâm quá nhiều tới chuyện ngoại hình của mình, lúc nào cũng để mặt mộc, chỉ thỉnh thoảng mới trang điểm một chút, mà cho dù có nhận những món quà này thì cô ta cũng phải xem người tặng là ai.
Nếu người tặng là Lý Phàm, cô ta đương nhiên sẽ vui vẻ nhận lấy, còn nếu như người đó là cậu Trần, trong lòng cô ta không chút gợn sóng và còn nghĩ rằng anh ta đang cố tình làm như vậy.
“Ai da, nhiều tiền như vậy sao, cậu Trần đúng là không hổ danh là cậu Trần, danh tiếng ở Hán Thành có thể nói là xếp hạng một, hạng hai. Những thứ này người khác e rằng có mất cả đời cũng không thể mua được.” Người phụ nữ trung niên xinh đẹp nhiệt tình khen ngợi cậu Trần, cố gắng nháy mắt ra hiệu cho con gái, hi vọng con gái lấy được người này.
Bà ta nghĩ, nếu có được một con rùa vàng như cậu Trần, cuộc sống về sau nhất định giàu có, không cần lo nghĩ gì, về sau có thể nói muốn đi đâu là đi được đó.
Lý Phàm thấy vậy, trong lòng không hề gợn sóng, bình thường những người có tiền đều khiêm tốn, những người khoe khoang về cơ bản đều không có kết cục gì tốt đẹp, anh cũng nhìn thấy được đối phương không phải chỉ khoe khoang một lần hai lần.
Lúc này, cậu Trần không khỏi nghển cổ lên, khuôn mặt đắc ý nhìn về phía Lý Phàm, cười châm chọc: “Sao vậy, những món đồ hiệu này, cả đời chắc anh cũng không mua được mấy món đâu đúng không?”
Lý Phàm chỉ cười chứ không nói gì, cậu Trần cho rằng Lý Phàm đang cười khổ sở, anh ta tiếp tục châm chọc: “Không biết hiện giờ anh đang làm việc ở đâu?”
Mặc dù người đàn ông trung niên cũng không có ấn tượng tốt với cậu Trần kia nhưng so sánh với một người bình thường như Lý Phàm, ông ta vẫn thích cậu Trần hơn.
Người đàn ông trung niên giành trả lời trước: “Nó ấy à, hiện giờ nó chỉ là cấp dưới của Hà Băng mà thôi.”
Hai chữ cuối cùng thể hiện rõ ràng sự miệt thị của ông ta dành cho Lý Phàm.
Hà Băng liếc nhìn sang, cô ta biết thân phận của Lý Phàm nhất định ghê gớm hơn tất cả những người đang có mặt ở đây, dù sao anh cũng là bạn của ngài Thiên, ở Sở Cảnh sát cũng có một người bạn như đội trưởng Chương.
Bình luận facebook