• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Thiên Kim Báo Thù Full dịch (5 Viewers)

  • thien-kim-bao-thu-407

Chương 419: Đau thương thế nào thì cũng phải đứng lên




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
85676.png

Xem ảnh 2
85676_2.png
Cảnh sát nối đuôi nhau đi xuống, đồng thời chuyên viên hỗ trợ tâm lý và người đàm phán cũng từ từ đi tới.



“Đừng kích động, chúng tôi biết anh phải chịu thiệt thòi, anh hãy nói ra hết đi.” Thấy ánh mắt Vu Thiếu Tuấn thay đổi, chuyên gia đàm phán đi thẳng vào vấn đề.



Vệ sĩ cũng phát hiện Vu Thiếu Tuấn không bình thường nên vội kéo Lâm Sở Sênh lùi ra phía sau.



Lâm Sở Sênh ra hiệu cho vệ sĩ đang giữ Vu Thiếu Tuấn, ý bảo đối phương mau qua đây. Dù sao thì tránh xa Vu Thiếu Tuấn ra một chút, cơ hội sống sót sẽ nhiều hơn.



Ngay lúc này, cảnh sát cũng tới, vệ sĩ thuận thế lùi qua một bên.



Thấy Lâm Sở Sênh muốn đi, Vu Thiếu Tuấn liền cười nói: “Cô biết không, kể từ sau lần trước, tôi thật sự rất sợ bị chảy máu, tôi không thể chịu được cảm giác đau đớn đó.”



Cảnh sát muốn tới gần để khống chế Vu Thiếu Tuấn, nhưng anh ta lại giơ tay cao lên, giống như có thể ấn nút bất cứ lúc nào, làm cho cảnh sát không dám tới gần.



Lâm Sở Sênh mới vừa lùi lại mấy bước đã bị cảnh sát chặn lại: “Cô Lâm, phiền cô hãy ở lại chỗ này để giúp phạm nhân ổn định cảm xúc.”



Lúc này cho dù thân phận của Lâm Sở Sênh cao quý thì cũng chẳng là gì đối với cảnh sát. Vẫn còn rất nhiều người đang ở trong tòa án. Tuy cửa hông đã mở nhưng cánh cửa đó lại quá nhỏ, muốn sơ tán nhiều người như vậy ra ngoài thì cần phải mất một thời gian nhất định.



Nếu cần thiết thì bắt buộc phải hi sinh một người để đổi lấy tính mạng của nhiều người.



“Anh tránh ra!” Vệ sĩ nổi giận, chuẩn bị sẵn sàng đánh nhau với phía cảnh sát.



Thế nhưng dưới ánh nắng, có vật gì đó phản xạ chiếu vào, trong lòng vệ sĩ lập tức chùng xuống, đó là súng bắn tỉa.



Không ngờ hôm nay lại có súng bắn tỉa!



Nhưng nực cười ở chỗ, những tay súng bắn tỉa này không dám nhắm vào người đang đe dọa mà lại nhắm vào nhóm người của Lâm Sở Sênh.



“Cô Lâm, mong cô phối hợp.” Cảnh sát thấy vệ sĩ đã rõ tình hình, thái độ của họ lập tức cứng rắn lên.



Vu Thiếu Tuấn vẫn đứng ở chỗ cũ, nhìn chằm chằm vào Lâm Sở Sênh. Anh ta vẫn muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi giống như không hề nhìn thấy cảnh sát: “Ấm ức? Tôi, tôi không ấm ức. Kết thúc, kết thúc hết rồi.”



Vu Thiếu Tuấn cười phá lên, “Người hại tôi đều sẽ bị báo ứng, sống cuộc sống mãi mãi không thể thấy ánh mặt trời như tôi. Còn một người...” Vu Thiếu Tuấn lại giơ tay lên chỉ về phía Lâm Sở Sênh, “Theo tôi xuống âm phủ đi!”



Ánh mắt Vu Thiếu Tuấn thay đổi.



Đoàng! Đoàng!



Tay súng bắn tỉa bắn vỡ đầu Vu Thiếu Tuấn, thế nhưng anh ta cũng đã ấn nút.



Ánh lửa ngút trời!



Cả tòa nhà đều vỡ vụn!



Dường như khi khói lửa bùng lên cao còn có thể thấy gương mặt tươi cười của Vu Thiếu Tuấn.



Khung cảnh này là khung cảnh gây ra ảnh hưởng lớn nhất trong lịch sử của Thanh Thị.



Cũng là khung cảnh quyết định rằng quan chức của Thanh Thị sẽ bị thay máu một loạt.



Vu Thiếu Tuấn đã chết, cuối cùng anh ta cũng chết theo cách có vẻ như không đau đớn cho lắm, cơ thể bị nổ rơi rớt tan tác. Trên thế giới này, ngoài tin tức ra, sẽ không bao giờ có thể tìm được bất cứ tung tích nào của Vu Thiếu Tuấn nữa.



“Thiếu Tuấn.” Sau khi tiếng nổ lớn kết thúc, một tiếng gào thảm thiết truyền tới.



Một ông cụ chạy vọt đến từ khoảng cách một trăm mét. Người này chính là ba Vu.



Ông ta mặc quần áo rách rưới, mặt mày cũng nhếch nhác. Ban đầu Lâm Sở Sênh thuê kẻ thứ ba tới gieo họa cho nhà họ Vu, lừa gạt hết tiền tài, sau đó đá ba Vu đi.



Ba Vu cũng mới nghe nói Vu Thiếu Tuấn vượt ngục đến đây.



Ông ta định chạy tới đưa Vu Thiếu Tuấn đi. Dù cho sau này có phải làm ăn mày thì ông ta cũng phải dẫn Vu Thiếu Tuấn trốn khỏi nơi này.



Nhưng cuối cùng vẫn đến chậm một bước.



Ba Vu quỳ gối trước đám lửa, lớn tiếng khóc lên, khóc như đứt từng đoạn ruột.



Ông ta biết những ngày Vu Thiếu Tuấn sống trong tù chắc chắn là rất khổ sở, nhưng dù có khổ thế nào cũng tốt hơn là chết.



Nếu Vu Thiếu Tuấn biết trên đời này vẫn có người lo lắng cho anh ta thì không biết anh ta có hối hận khi tự tìm cái chết hay không? Có điều, đây là câu hỏi mãi mãi không thể có hồi đáp.



Không lâu sau, tiếng còi xe cứu thương vang lên, lấn át tiếng khóc đau lòng của ba Vu.



Lực nổ của quả bom này thật sự rất lớn, tất cả những người tham dự hôm nay đều nằm dưới đất. Người ở gần thì đều chết hết. Ngay cả Lâm Sở Sênh lúc bom nổ được đẩy ra ngoài cũng ngất xỉu vì chấn động.



Thẩm Mạc nhận được tin lập tức chạy tới ngay.



Nhưng cuối cùng anh vẫn chậm một bước, tiếng nổ khiến mặt đất rung chuyển, tâm trạng anh chùng xuống, hình như đầu óc chỉ có hai chữ “xong rồi”.



Thẩm Mạc đạp mạnh chân ga. Anh liều mạng lái xe trên đường cao tốc như đang đua.



Đèn xanh đèn đỏ gì đó anh hoàn toàn không để ý tới.



Thẩm Mạc phóng xe như điên, trên đường còn đụng trúng vài chiếc xe, may mắn đều chỉ là trầy xước chứ không có tai nạn chết người.



Khi Thẩm Mạc đến, đúng lúc nhìn thấy Lâm Sở Sênh đang được đưa lên xe cứu thương. Cô nằm im, không hề nhúc nhích.



Giây phút đó, trái tim của Thẩm Mạc như muốn ngừng đập.



Không, không thể có chuyện gì được.



Thẩm Mạc gần như nhảy từ trên xe xuống, trực tiếp leo lên xe cấp cứu đi theo nhân viên y tế.



Về phần chiếc xe thể thao Lâm Sở Sênh lái đến, ai muốn lấy thì cứ lấy, căn bản không có ai để tâm đến.



“Sở Sênh, Sở Sênh, em không được xảy ra chuyện.” Thẩm Mạc nắm tay Lâm Sở Sênh, trong hốc mắt dường như đã ngân ngấn nước.



Vốn dĩ có khá nhiều người bị thương nên nhân viên y tế muốn mời Thẩm Mạc xuống, nhưng không biết có phải vì nỗi đau bị đè nén và khí thế xơ xác trên người Thẩm Mạc mà cuối cùng không có ai đuổi anh xuống cả.



Trên xe cứu thương này, ngoài nhân viên y tế ra thì Thẩm Mạc là người thân duy nhất.



“Bác sĩ, bác sĩ, vợ tôi sao rồi, có nguy hiểm gì không?” Lúc nhân viên y tế xử lý xong vết thương ngoài da cho Lâm Sở Sênh, Thẩm Mạc kéo tay người ta lại hỏi.



“Chuyện này thì phải chờ sau khi kiểm tra mới biết được.” Bác sĩ cấp cứu trẻ tuổi bị dáng vẻ của Thẩm Mạc dọa sợ, cho nên nói xong liền nhanh chóng nhích qua một bên, tránh xa Thẩm Mạc ra.



Thật ra Thẩm Mạc cũng biết một bác sĩ cấp cứu không thể nhìn ra được vấn đề gì lớn.



Nhưng suy cho cùng thì kiểu gì lúc quan tâm quá cũng sẽ dẫn đến việc bị hỗn loạn.



Cuối cùng cũng đến bệnh viện, nơi này không được tốt lắm, thậm chí còn chẳng nằm trong top các bệnh viện lớn. Có điều về đội ngũ các bác sĩ và phòng theo dõi thì vẫn khá đầy đủ. Xe cấp cứu vừa dừng lại, các nhân viên công tác lập tức chữa trị ngay.



Khi Lâm Sở Sênh được đẩy vào phòng kiểm tra, Thẩm Mạc mới buông tay ra.



Vừa rồi Thẩm Mạc không nghĩ ra, bây giờ anh mới bắt đầu gọi điện thoại ở ngoài hành lang: “Điều toàn bộ bác sĩ giỏi nhất đến đây cho tôi.” Bệnh viện Thẩm Thị vốn dĩ rất tân tiến. Anh điều người của Thẩm Thị qua đây trước rồi liên hệ với tất cả các chuyên gia nổi tiếng ở nước ngoài để phòng ngừa bất trắc.



Chờ đợi bên ngoài là khoảng thời gian giày vò nhất.



Thẩm Mạc cúp điện thoại, sau đó đập mạnh tay lên tường. Hận! Hận đến nghiến răng nghiến lợi! Còn cả tự trách nữa!



Ngay trong tầm mắt của anh mà cô cũng có thể gặp chuyện không may, anh hận đến mức chỉ muốn đập chết chính mình.



Khi Thẩm Mạc đứng đến tê cứng cả người thì cửa phòng cấp cứu mở ra. Bản thân anh rất muốn lập tức đi tới, thế nhưng chân lại giống như mọc rễ, hoàn toàn không nhúc nhích được, cứ đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm vào người mặc áo blouse đi về phía mình.



“Thẩm tổng.” Lúc này mọi người đã biết được thân phận của Lâm Sở Sênh. Bên phía bệnh viện cũng đã sắp xếp bác sĩ giỏi nhất chỗ họ đến kiểm tra. Đừng nói câu mọi mạng sống đều bình đẳng, vốn dĩ không hề có sự bình đẳng, đôi khi có tiền thật sự là vô cùng tốt.



“Về cơ bản thì cô Lâm không có gì đáng ngại, chỉ bị thương ngoài da. Nguyên nhân chủ yếu dẫn đến hôn mê là tiếng nổ quá lớn và lực nổ đập vào, không quá hai tiếng nữa sẽ tỉnh. Có điều vấn đề khó giải quyết là cô Lâm đang mang thai, bây giờ đã có hiện tượng xuất huyết nhẹ, bởi vì cái thai chỉ mới sáu tuần, cho nên không khuyến khích dùng thuốc.” Nếu bệnh nhân là người bình thường thì bác sĩ chỉ nói đơn giản vài câu. Bây giờ bác sĩ lại chủ động nói rõ chuyện Lâm Sở Sênh mang thai, chẳng qua là vì cảm thấy điều mấy người nhà giàu quan tâm nhất chính là con cái, cho nên bác sĩ mới nói rõ trọng điểm.



Đầu óc Thẩm Mạc vang lên ong ong.



Trước giờ anh vẫn ngày ngóng đêm mong Lâm Sở Sênh có con.



Nhưng anh cũng không ngờ được mong muốn của mình lại thành hiện thực trong tình huống thế này.



“Được, các anh cố hết sức là được.” Một lúc lâu sau Thẩm Mạc mới nói ra tiếng “được”, thậm chí còn có cảm giác bất lực.



Bác sĩ gật đầu muốn lên tiếng an ủi, nhưng lại sợ chọc trúng ổ kiến lửa nên đành dứt khoát không nói gì, chỉ có thể hi vọng Lâm Sở Sênh khỏe lại.



“Đợi đã.” Bác sĩ mới vừa đi một bước đã bị Thẩm Mạc gọi lại, “Nếu có vấn đề gì thì cho dù thế nào cũng phải bảo đảm sự bình an cho người lớn. Bất cứ ai cũng không được làm ảnh hưởng đến sức khỏe của người lớn.” Dù cho kết quả tồi tệ nhất là không thể có thai nữa.



Câu tiếp sau, Thẩm Mạc chỉ thầm nói trong lòng.



Bác sĩ tỏ ý đã hiểu, sau đó mới dẫn người rời đi.



Có điều Lâm Sở Sênh vẫn phải ở lại phòng theo dõi vì sợ đột nhiên xảy ra vấn đề ngoài ý muốn.



Bởi vì ai cũng biết mang thai là chuyện nguy hiểm nhất.



Khi hành lang không còn ai, Thẩm Mạc mới đặt mông ngồi xuống đất. Không phải cố ý mà anh thật sự không đứng vững được nữa.



Anh hiểu rất rõ ý của bác sĩ, mà chính vì hiểu rõ cho nên anh mới sợ.



Không khuyến khích dùng thuốc, chẳng qua là vì Lâm Sở Sênh mang thai chưa bao lâu, nếu lúc này dùng thuốc giữ thai thì không biết sau này thai nhi sẽ phát triển như thế nào. Chẳng thà thuận theo tự nhiên còn hơn.



Nhưng thuận theo tự nhiên thì tỷ lệ giữ được đứa bé mong manh biết bao.



Cũng may là lúc này bác sĩ Thẩm Mạc điều tới đã đến. Một đám người đỡ anh lên ghế, sau đó liên hệ với bệnh viện, để bọn họ trở thành bác sĩ chính của Lâm Sở Sênh.



“Điều tra, điều tra kĩ càng cho tôi, xem ai đã thả Vu Thiếu Tuấn ra! Điều tra rõ ràng hết cho tôi!” Thẩm Mạc gào lên với cấp dưới của mình.



Từ trong giọng nói của Thẩm Mạc, người ta nghe được rõ ràng ý giết, giết, giết.



Cấp dưới toát mồ hôi trán, người chủ mưu kia động tới ai không động lại đi động tới Lâm Sở Sênh. Cho dù có lợi hại hơn nữa thì e là vẫn phải chết trên tay Thẩm Mạc rồi.



Thẩm Mạc vẫn luôn chờ ở bệnh viện cho đến khi có người đi ra nói Lâm Sở Sênh đã tỉnh, ngừng chảy máu và không có dấu hiệu đau bụng.



Thẩm Mạc đứng bật dậy, anh thấy toàn thân phấn chấn giống y như người chết sống lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom