• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Thiên Kim Báo Thù Full dịch (5 Viewers)

  • thien-kim-bao-thu-419

Chương 431: Không bao giờ tha thứ




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
86511.png

Xem ảnh 2
86511_2.png
“Cô làm gì đấy!” Sử Chí lao đến chặn người phụ nữ trung niên kia lại, giang hai tay ra ôm chặt lấy bà ta



| “Anh thả tôi ra! Thả tôi ra!” Người phụ nữ kia bắt đầu vùng vẫy, Sử Chí nào dám buông tay mà liều mạng ôm chặt hơn, người phụ nữ kia cảm thấy khó thở, dùng tay đánh Sử Chí.



Lâm Sở Sênh coi chuyện này như một trò hề không liên quan đến mình, không hề phản ứng lại chút nào!



Người phụ nữ kia đánh mệt rồi, ngồi phịch xuống trước mặt Sử Chí, “Lâm Sở Sênh, cô cũng là người được tiếp nhận giáo dục bậc cao, làm chuyện bỉ ổi như vậy mà cô không thấy mất mặt à!” Mặc dù cả người không còn sức lực, nhưng miệng lưỡi của người phụ nữ này vẫn rất linh hoạt



“Tôi xem bản tin về cô rồi, cô cũng từng bị người thứ ba hãm hại, bây giờ lại còn đi làm người thứ ba phá hoại gia đình người khác, cô có tí lương tâm nào không vậy?” Người phụ nữ kia tiếp tục kêu gào, vừa nhắc đến con cái, bà ta không chịu được mà bật khóc.



Vì trong nhà không có ai trông con, mà mời người giúp việc bên ngoài thì lại không yên tâm, cho nên sau khi sinh con, bà ta vẫn luôn ở nhà trông con, nếu bây giờ hai người gây gổ đến mức ly hôn với nhau thì bà ta chỉ là một người trắng tay, lạc hậu, thoát ly khỏi xã hội, sao có thể tranh giành lại được với Sở Chí



Nghĩ đến việc con của mình phải gọi người khác là mẹ kế, bà ta lại càng khóc to hơn.



“Muốn khóc thì về nhà khóc đi, đừng làm mất mặt tối ở đây nữa!” Sử Chí thấy người phụ nữ kia ầm ĩ không chịu đứng dậy, liền muốn kéo bà ta đi ra phía cửa.



Bà Sử dùng sức hất sử Chí ra, “Mất mặt? Anh còn sợ mất mặt à? Bây giờ còn có chuyện mất mặt hơn chuyện đó à?” Trong phòng ầm ĩ như vậy, người phía ngoài cũng vây quanh để xem, sử Chí lại càng liều mạng kéo lấy tay vợ mình.



Đột nhiên có tiếng “choáng” rất lớn vang lên, trong lúc đang giằng co, hai người làm vỡ bình hoa dùng để trang trí trong phòng Lâm Sở Sênh, đồng thời làm đổ hết cả hàng cây phát tài được đặt để lấy phong thủy trong phòng



Mà quan trọng hơn là, lúc bà sử ngã xuống, vừa khéo lại đè vào đường dây điện trong phòng Lâm Sở Sênh, sau đó toàn bộ máy tính đều đen xì.



“Mấy người đều ăn không ngồi rồi à?” Ôn ào thành ra như vậy, Lâm Sở Sênh mới chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn sang phía nhân viên bảo vệ đang đứng một bên hóng hớt



Bảo vệ hoảng sợ, vội vàng vào kéo người ra, nhưng mà khi phụ nữ nổi điên thường rất đáng sợ, vừa dắt được một đoạn, bà ta lại giãy giụa



Khung cảnh càng trở nên cực kì hỗn loạn! “Được rồi!” Thấy bà Sử vẫn còn phát điên, giọng Lâm Sở Sênh bỗng chốc cao lên



“Công ty không phải là cái vườn hoa ở sau nhà bà, muốn khóc lóc om sòm là đến đây để khóc.” Lâm Sở Sênh đứng dậy, từ chỗ mình đi thẳng đến trước mặt sử Chí, “Bây giờ Thẩm tổng không có ở công ty, ông xử lý cho tốt chuyện nhà mình đi, khi nào Thẩm tổng quay về thì chúng ta sẽ hỏi xem tình huống nhà ông nên giải quyết thế nào.”



Cô nhìn Sử Chí với thái độ thờ ơ, không thèm đếm xỉa gì đến ông ta.



“Tôi không đi, tôi không đi, tôi muốn nhìn xem công ty mấy người bao che cho con hồ ly tinh này thế nào!” Lúc Sử Chỉ đến để kéo vợ mình, bà sử dứt khoát nằm lăn ra đất, hoàn toàn không có ý định muốn rời đi.



Sử Chí định bể bà ta lên, nào ngờ ông ta đã đánh giá quá thấp cân nặng của bà ta, người còn chưa bể lên được mà trên mặt lại có thêm vài vệt máu.



Nhìn dáng vẻ này của sử Chí, Lâm Sở Sênh cũng thấy sốt ruột, lúc Sử Chí bị đánh đến mức phải lùi lại, cô dứt khoát đứng ngăn giữa hai người, “Bà muốn xem cách giải quyết của công ty à? Tôi sẽ làm theo ý bà.”



Sau đó, cô quay người gọi điện thoại cho trưởng phòng nhân sự, nhắc thông báo họp gấp đến các phòng ban khác



Lâm Sở Sênh dẫn đầu mọi người đi ra ngoài, những người đứng hóng chuyện xung quanh cũng vội vàng tản ra, thậm chí còn có người vì quá sốt ruột mà xảy ra tình trạng giẫm đạp lên nhau



Lâm Sở Sênh chỉ nhìn thoáng qua, sau đó cô ngẩng đầu ưỡn ngực, sải bước về phía trước



Trưởng phòng nhân sự nhận được tin tức đầu tiên đã đi vào phòng với tốc độ nhanh nhất.



Sau khi người trong cuộc đã ngồi xuống hết, Trưởng phòng nhân sự cũng cười nói với mọi người: “Vì chuyện này có liên quan đến hai người đều là nhân viên cấp cao, nên tôi đã liên lạc với Thẩm tổng rồi, khoảng chừng mười phút nữa, Thẩm tổng sẽ đến!”



Trưởng phòng nhân sự vừa nói xong, Sử Chí lập tức cúi đầu, ngón tay không ngừng quấn lấy nhau, xem ra hình như đang có tính toán gì đó



Bà sử bây giờ cũng nín khóc, đang chuyển sang nghe điện thoại, giọng điệu có vẻ như là gọi cho luật sư, hỏi về các quyền mà bên không có lỗi có thể được hưởng



Trưởng phòng nhân sự cảm thấy hơi xấu hổ, nhìn trái nhìn phải, có cảm giác hơi hoảng hốt không biết nên nhìn đi đầu



Cuối cùng, cửa cũng được mở ra



Tất cả mọi người đều nhìn sang phía đó, Thẩm Mạc tiến vào với vẻ mặt bình tĩnh, còn thiếu mỗi nước là chưa dán cái nhãn “người lạ cẩm lại gần” thôi



Trưởng phòng nhân sự vội vàng đứng lên, đợi Thẩm Mạc ngồi xuống rồi đặt ảnh chụp ra trước mặt Thẩm Mạc, thậm chí còn rất chu đáo bày ra từng cái một



Trong mắt người ngoài thì Thẩm Mạc đang quan sát những bức ảnh rất chăm chú, ánh mắt anh vẫn luôn đặt trên đó, chỉ là sau đó, anh vẫn im lặng không nói gì



Bà sử gọi điện thoại xong, còn tưởng là Thẩm Mạc đã công bố đáp án rồi, nào ngờ thời gian trôi qua mà Thẩm Mạc vẫn im lặng



Bà Sử còn đang định khóc lóc om sòm, nhưng lại bị vẻ mặt khó ở của Thẩm Mạc dọa sợ, bà ta há to miệng ra nhưng lại sửng sốt không thốt ra được câu nào



Một lúc sau, người đầu tiên mất kiên nhẫn là sử Chí, “Thẩm Tổng, chuyện này vốn là việc riêng của tôi và Tiểu Lâm, nhưng dù sao thì làm ầm ỹ ở công ty cũng sẽ gây ra ảnh hưởng xấu, tôi sẵn lòng chủ động từ chức.” Ông ta đứng lên, cúi đầu với Thẩm Mạc tỏ vẻ áy náy



sử Chí nói xong, Thẩm Mạc mới bắt đầu tỏ ra nghiêm túc với chuyện này



Sử Chí đã nói như vậy rồi, Lâm Sở Sênh cũng phải tỏ thái độ, “Người nổi tiếng thì có lắm thị phi, mà người có tài thì lắm kẻ ganh ghét rồi bị hãm hại.” Sau đó cô gật đầu với tất cả những người ở đây, giống như đang diễn thuyết, sau khi diễn thuyết xong thì quay lại vị trí ngồi của mình



Sử Chí nhìn lên trên, hơi sốt ruột: “Tiểu Lâm, ý của cô là sau khi tôi đã từ bỏ tất cả mọi thứ vì cô thì cô lại qua sông đoạn cầu, từ bỏ tôi?” Lâm Sở Sênh cười nhạt, “Trưởng phòng sử, tôi không quen thân với ông!” Sau đó cô bình tĩnh ngồi xuống chỗ của mình



“Sao vậy, bây giờ ông còn muốn chắp cánh bay cùng cô ta à?” Bà Sử ngồi cạnh không chịu nổi biểu cảm mất mát của sử chí, ném mạnh điện thoại xuống đất.



Thẩm Mạc nhíu mày, “Người đã muốn đi rồi thì lát nữa bảo ông ấy kí một bản hợp đồng, rồi sau đó lập tức xử lý thủ tục từ chức



Tất nhiên, lúc tôi đến có thấy hai người làm hỏng không ít của công trong công ty, khi từ chức thì nhớ trừ vào tiền lương.”



Sau đó lại quay sang Lâm Sở Sênh, “Cô muốn ở lại thì trong vòng ba ngày phải cho tôi một câu trả lời thuyết phục, nếu không thì cũng lập tức cút cùng ông ta luôn đi.”



Những lời này nói ra có vẻ không hề thiên vị bên nào.



Nhưng Sử Chí lại trợn mắt, trong vòng ba ngày thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, “Tiểu Lâm, cô thực sự không hề quan tâm đến tôi sao? Váy mà tôi đưa cho cô, cô vẫn còn để ở trong phòng làm việc, thế mà cô lại thay lòng đổi dạ nhanh đến vậy rồi?” Sử Chí lên tiếng, trực tiếp nắm lấy tay Lâm Sở Sênh.



Váy?



Lâm Sở Sênh hơi nhíu mày, trong văn phòng cô vẫn còn bộ váy mà hôm qua Vân Ly tặng



Bảo sao hôm nay cô thấy văn phòng hơi là lạ ở đâu đó, hóa ra là đã bị người ta lục lọi



Theo bản năng, Lâm Sở Sênh liếc nhìn Thẩm Mạc, nếu hôm qua nói với anh là Vân Ly tặng váy cho cô thì có lẽ sẽ không có việc gì xảy ra rồi, nhưng bây giờ..



Ánh mắt Lâm Sở Sênh hơi di chuyển, dường như cô đã hiểu ra mục đích chính của mấy người này hôm nay



Trong khi Lâm Sở Sênh còn nghĩ xem phải giải thích chuyện cái váy với Thẩm Mạc thế nào thì điều Thẩm Mạc quan tâm nhất bây giờ, đó là hai bàn tay đang tiếp xúc thân mật với nhau của Lâm Sở Sênh và sử Chí.



“Vẻ mặt này của cô có nghĩa là không cần?” Thẩm Mạc lạnh lùng nói một câu mới kéo đầu óc Lâm Sở Sênh trở lại



Lâm Sở Sênh vội vàng hất tay sử Chí ra, nhưng Sử Chí đã hạ quyết tâm là không buông tay, cắn răng lôi kéo Lâm Sở Sênh



Cô sốt ruột, nhấc chân đạp mạnh sử Chí một cái, vừa khéo là dùng gót giày để đạp, đạp rất dứt khoát, rất đau! Mọi người lập tức nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, sử Chí ôm lấy chân kêu ầm lên



Lúc này, sắc mặt Thẩm Mạc mới dịu xuống, “Mời người không liên quan đến công ty ra ngoài đi!” Anh quay đầu sang nói với trưởng phòng nhân sự



Thẩm Mạc đang chuẩn bị đi ra ngoài, nào ngờ tay còn chưa chạm đến tay nắm cửa thì Vương Phi đã vội vã đi đến, nói đúng hơn là xông đến



“Thẩm tổng.” Nhìn dáng vẻ cô ta giống như là vừa chạy đến, đứng thở không ra hơi, sau đó, cô ta liếc xung quanh một vòng rồi nói khẽ như có vẻ gì đó bí mật lắm, “Thẩm tổng, có chuyện rồi.”



“Có gì thì cứ nói!” Bây giờ Thẩm Mạc không hề có chút kiên nhẫn nào với Vương Phi nữa



Vương Phi liếc nhìn Lâm Sở Sênh, dường như phân vân trong giây lát rồi mới nói, “Hình như có người cố ý tiết lộ với truyền thông là Giám đốc Lâm và Thẩm tổng đang ở bên nhau, bây giờ người của các đơn vị truyền thông không chỉ trực sẵn ngoài cửa, mà còn đợi cả ở nhà của Thẩm tổng nữa.”



Thấy Thẩm Mạc không phản ứng lại, Vương Phi nói tiếp, “Mà ngay cả bên chương trình phát sóng trực tiếp “Tài chính và Kinh tế ngày mai cũng đã gửi mail đến, hỏi xem liệu họ có thể hỏi Thẩm tổng thêm vài câu về vấn đề tình cảm được hay không.” Có thể khiến cho chương trình như “Tài chính và Kinh tế” đưa ra yêu cầu như vậy, chắc chắn người tiết lộ bí mật đã cung cấp chứng cứ rất chính xác, khiến cho người ta không thể nghi ngờ được nữa rồi.



Mặc dù trước kia, Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh cũng không cố ý trốn tránh những cử chỉ mập mờ của đối phương, nhưng đại đa số đều là người trong nội bộ công ty, còn với lần khi ở ngoài cửa của tòa án thì có lẽ cũng không có mấy đơn vị truyền thông dám bám đuôi Thẩm Mạc gắt gao.



Trừ phi bằng chứng lần này là hình ảnh rất táo bạo



“Có người tiết lộ:“ Thẩm Mạc hỏi một câu, nhưng vẻ mặt lại không hề thay đổi chút nào, căn bản là khiến người ta không đoán ra nổi, rốt cuộc là anh đang nghĩ gì, đang vui hay đang giận? Vương Phi lại nhìn thoáng qua Lâm Sở Sênh, “Là ảnh chụp trên giường.”



Những chuyện riêng tư thế này, có thể lộ ra bên ngoài thì càng hiểm hơn nữa, chỉ có thể là do người trong cuộc tiết lộ



Mà người kia cũng chỉ có thể là Lâm Sở Sênh.



Tất nhiên, những ảnh chụp này không thể là ảnh photoshop, không có chuyện nhiều đơn vị truyền thông bị mắc lừa cùng một lúc được



Như vậy thì vị trí của Lâm Sở Sênh có vẻ hơi xấu hổ.



Nếu vì chuyện của sử Chí mà cô vẫn không nghỉ việc, chứng tỏ là Lâm Sở Sênh đã đi cửa sau, có dính líu đến Thẩm Mạc



Nhưng mà loại người có cuộc sống phóng túng thế này không hề có tư cách gì để bước chân vào cửa nhà họ Thẩm.



Chỉ có thể là bị Thẩm Mạc chơi đùa



Có điều, nếu chỉ là để chơi đùa thì Lâm Sở Sênh đã không thể có vị trí cao như vậy trong công ty



Cô cũng sẽ chỉ có thể làm người tình công khai của Thẩm Mạc, hơn nữa còn là loại người tình mãi mãi không được lên làm chính thức, hiển nhiên là vị trí của cô sẽ rất mập mờ



Tất nhiên, chuyện với Sở chí cũng sẽ là cái gai giữa Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh, dù Thẩm Mạc có bảo vệ Lâm Sở Sênh hay không thì hai người cũng sẽ không thể như ban đầu được nữa.



Một liên hoàn kể thật tốt!



Hiện trường bây giờ cực kì yên tĩnh, ngay cả tiếng một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được



Tất cả mọi người đều đang nhìn về phía Thẩm Mạc!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom