• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Thiên Kim Báo Thù Full dịch (6 Viewers)

  • thien-kim-bao-thu-401

Chương 413: Lời chỉ trích nực cười




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
85670.png

Xem ảnh 2
85670_2.png
Lâm Sở Sênh vừa nói vừa gửi chuyện cần làm cho trợ lý.



Trợ lý liếc nhìn, cơ bản đã hiểu được, gật đầu rồi đi làm chuyện của mình.



Ban đầu Lâm Sở Sênh định tự mình đi xem ba Lâm rốt cuộc sẽ có vẻ mặt chán chường, giận dữ hay là tuyệt vọng. Thế nhưng suy nghĩ lại thì cô cảm thấy không cần phải làm như vậy. Kết cục đã vậy rồi thì còn cần đi một chuyến nữa làm gì.



Hơn nữa làm cho bọn họ muốn phát tiết mà không có chỗ phát tiết chẳng phải là tốt hơn sao?



Trái Đất luôn quay quanh trục của mình, bọn họ làm đủ trò xấu, bây giờ đã tới lúc phải trả lại rồi.



Đương nhiên phản ứng của mẹ kế Lâm khi bà ta biết kết cục của Lâm Tiêu Tiêu không hề phụ sự mong đợi của Lâm Sở Sênh. Khi đó bà ta kích động lớn tới mức thần kinh luôn. Tất nhiên, thông thường tù nhân khi đã bị bệnh tâm thần thì ra khỏi tù cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp.



Cho dù trong bệnh viện không có tình trạng phân biệt đối xử quá nghiêm trọng, nhưng giữa bệnh nhân có người thân đi từ bên ngoài vào và bệnh nhân vốn là tù nhân trong tù chắc chắn vẫn có sự khác biệt.



Bất kể sau này đầu óc mẹ kế Lâm có dùng được hay không thì cả đời này bà ta đều sẽ phải chịu tội.



Còn về ba Lâm thì ông ta đã tự sát. Có điều ở một nơi mà không ai có quyền lợi cơ bản của con người như trong tù thì ngay cả WC cũng lắp camera, muốn tự sát cũng sẽ nhanh chóng bị phát hiện.



Thông thường người tự sát không thành sẽ không lựa chọn tự sát lần thứ hai bởi vì rất khó chịu, căn bản không có can đảm chịu đựng tiếp.



Ba Lâm vừa xảy ra chuyện thì chắc chắn quản ngục sẽ có ý kiến. Tuy tất cả mọi người đều có thể đoán được mặt thối nát bên trong nhà tù, nhưng mà công việc bề ngoài vẫn phải làm cho ổn thỏa, ít nhất thì khi cấp trên xuống kiểm tra sẽ không xuất hiện hỗn loạn gì lớn.



Có lẽ có người sẽ hiểu được suy nghĩ muốn tự sát đó là vì không có hi vọng, chỉ có thể lựa chọn cái chết. Nhưng ở trước mặt đối thủ của những quản ngục kia, đây lại là nhược điểm, nhược điểm không có năng lực quản lý.



Trong lúc vô tình, ba Lâm đã đắc tội với quản ngục, có thể đoán được cuộc sống sau này của ông ta như thế nào rồi.



Ban đầu Lâm Sở Sênh muốn đi hỏi ba Lâm có hối hận hay không. Thế nhưng sau khi suy nghĩ lại thì cô lại cảm thấy không cần thiết. Hối hận cũng được, không hối hận cũng được, đều đã không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa rồi.



Từ khoảng cách rất xa, biết bọn họ sống không tốt, Lâm Sở Sênh liền thấy yên tâm.



Ba Lâm ở trong tù vừa ăn cơm vừa rơi nước mắt. Ông ta chợt nhớ từng có một người phụ nữ dịu dàng chờ đợi mình. Ngay lúc ông ta khó khăn nhất, người phụ nữ đó vẫn hết lòng chăm sóc ông ta. Mỗi bữa ăn, ít nhất ông ta cũng được ăn ba món mặn, một món canh. Còn bản thân người phụ nữ đó, vào những lúc bận rộn, ngay cả cơm cũng không kịp ăn.



Nghĩ tới đây, nước mắt của ba Lâm càng chảy nhiều hơn. Đúng vậy, trong cuộc đời của ông ta thật sự có một người phụ nữ đối xử tốt với ông ta mà không cần báo đáp, dùng hết tất cả những gì mình có để giúp đỡ ông ta. Thế nhưng, ông ta lại dung túng cho mẹ kế Lâm hại chết một người phụ nữ như vậy.



Bên cạnh có một phạm nhân bị bắt vì tội cướp giật đang rươm rướm nước mắt đọc thư của con trai. Lần này con trai của ông ta thi được hạng nhất, trường học thưởng cho rất nhiều tiền, không cần ông ta phải tốn hết tâm tư đi kiếm tiền, càng không cần ông ta phải đi trộm cắp nữa.



Cuối thư cậu con trai viết: “Ba, chờ ba ra ngoài, con sẽ nuôi ba.”



Chỉ vì một câu nói này mà người đàn ông ôm đầu khóc rống lên.



Một câu nói xúc động lòng người cỡ nào!



Ba Lâm cúi đầu nhìn khay cơm của mình. Ngẫm lại thì ông ta cũng có con trai, người phụ nữ kia sinh cho ông ta một đứa con trai. Thế nhưng cho dù ông ta có suy nghĩ như thế nào thì cũng không nhớ nổi dáng vẻ của cậu con trai này chứ đừng nói tới là tình cảm thân thiết như hai cha con của người đàn ông bên cạnh.



Ông ta tiếp tục ăn bữa cơm khó ăn, ký ức vốn xa xôi giờ lại càng xa hơn.



Chết một lần rồi mới phát hiện ra thù hận gì đó đều trở nên xa vời, làm sao để ít chịu khổ hơn mới là quan trọng nhất.



Suy cho cùng thì cuộc sống vẫn phải khuất phục trước hiện thực.



Sau ngày hai 23 tháng 12, rất nhanh đã đến đêm 30, một năm mới sắp bắt đầu. Con người bao giờ cũng muốn ôm ấp hi vọng về cuộc sống yên bình, cho dù chỉ là yên lành trong vài ngày này, ít nhất thì ở trong lòng cũng mang ý nghĩ mong một năm mới thuận lợi.



Trương Nhất Nhất muốn xuất viện, giày vò lâu như vậy rồi, bây giờ cô chỉ muốn về nhà ở bên ba mẹ.



Chắc chắn là Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc sẽ đến. Ba Trương tới làm thủ tục xuất viện cho Trương Nhất Nhất, Lâm Sở Sênh giúp đỡ Trương Nhất Nhất thu dọn đồ đạc. Thật ra cũng không có đồ đạc gì, nhiều lắm chỉ là thu dọn điện thoại, ví tiền gì đó mà thôi. Nhà họ Trương không thiếu tiền, gần sang năm mới mà mang mấy thứ xui xẻo về, cứ luôn cảm thấy không yên.



Cho nên phần lớn đồ đạc được dọn dẹp sau đó đều mang đi vứt.



Dù sao thì cũng không có nhiều đồ, Lâm Sở Sênh và Trương Nhất Nhất cứ lề mề tại chỗ. Mọi thứ có đã người giúp việc làm, hai người họ cũng không cần làm gì cả. Thẩm Mạc cũng đang rảnh rỗi nên dứt khoát đi theo ba Trương làm thủ tục để giết thời gian.



“Sở Sênh, có phải cậu dời hôn lễ lại là vì tớ không?” Tuy trong lòng Trương Nhất Nhất biết rõ câu trả lời nhưng cô vẫn muốn hỏi.



Lâm Sở Sênh cúi đầu cười cười, nếu dựa theo kế hoạch ban đầu thì ngày mai là hôn lễ của cô rồi. Có điều cô không hề cảm thấy tiếc nuối, “Nếu cậu không thể tới dự hôn lễ của tớ thì tớ sẽ rất tiếc.” Dù sao thì bây giờ Trương Nhất Nhất đang ở cữ sảy thải, không thể bay đi đâu mà phải chú ý rất nhiều thứ.



Nếu Lâm Sở Sênh lựa chọn ngày mai kết hôn thì chắc chắn Trương Nhất Nhất sẽ không thể tới dự.



Trương Nhất Nhất khẽ cười, nói nhiều lời cũng vô ích, dời thì cũng đã dời rồi, cô chỉ có thể ghi tạc tấm lòng của Lâm Sở Sênh vào lòng mình thôi, “Sắp tới tớ sẽ tới công ty nhà tớ làm việc, tớ sẽ thường xuyên làm phiền cậu để học hỏi chuyện làm ăn.”



Nghe Trương Nhất Nhất nói như vậy, Lâm Sở Sênh nở nụ cười rạng rỡ.



Đại khái bạn bè chính là như vậy, không cần lúc nào cũng phải nói lời khách sáo với nhau, chỉ cần thấu hiểu lẫn nhau là được.



Có điều Trương Nhất Nhất nói muốn làm việc ở Trương Thị, đây là chuyện ngoài dự đoán của Lâm Sở Sênh, thế nhưng suy nghĩ kĩ lại thì cô thấy chuyện đó cũng rất hợp tình hợp lý. Cuộc sống ấy mà, phải luôn nghĩ cách để tiếp tục.



Đúng như Trương Nhất Nhất nói, cô vẫn đang chờ đợi tình yêu, nhưng tình yêu đã không còn là thứ tất yếu trong cuộc sống của cô nữa rồi. Cô muốn dùng hết tinh thần sức lực đặt vào những điều quan trọng, ví dụ như ba mẹ của cô.



Thật ra sự thay đổi này của Trương Nhất Nhất rất tốt, chỉ là Lâm Sở Sênh vẫn có chút tiếc nuối, tiếc nuối khi không thể thấy được nụ cười tươi tắn của Trương Nhất Nhất nữa.



Hai người đang trò chuyện thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Trương Nhất Nhất bảo người giúp việc đi xem.



Nhìn thấy người đến qua lớp thủy tinh, sắc mặt của người giúp việc thay đổi, quay đầu liếc nhìn Trương Nhất Nhất, hình như có hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn nói ra: “Là Lục Thượng Nhất của nhà họ Lục.”



Trương Nhất Nhất khẽ nhíu mày, bây giờ cô và Lục Thượng Phong đã ly hôn, cô nghĩ nhà họ Lục sẽ không để mặc cho Lục Thượng Nhất làm loại chuyện dây dưa không rõ rang này. Vậy Lục Thượng Nhất tới đây để làm gì? Suy nghĩ lại thì cô chưa từng làm việc gì khuất tất, Lục Thượng Nhất muốn gặp thì cứ gặp thôi.



Người giúp việc mở cửa ra, sắc mặt của Lục Thượng Nhất tệ đến mức khiến người ta không thể tin được.



“Cô Trương.” Khác với quá khứ ngang ngược, lúc này Lục Thượng Nhất lại gật đầu chào hỏi Trương Nhất Nhất. Cô ta vừa lên tiếng, người ta đã nghe ra giọng mũi đặc sệt, dù không suy nghĩ cũng có thể biết được cô ta vừa khóc.



Lục Thượng Nhất dụi khóe mắt, “Tôi cầu xin cô, cầu xin cô nể tình tình cảm giữa cô và anh trai tôi, đến thăm anh trai tôi đi.”



Vừa nghe Lục Thượng Nhất nói như vậy, trong lòng Lâm Sở Sênh hơi chùng xuống, chẳng lẽ là Lục Thượng Phong đã xảy ra chuyện?



Trương Nhất Nhất khẽ nhíu mày, nhưng cô cũng chỉ nhíu mày mà không có phản ứng gì khác. Thậm chí cô còn nhìn ra ngoài cửa sổ, có cảm giác không muốn nhắc lại chuyện này.



Chắc là Lục Thượng Nhất không ngờ Trương Nhất Nhất lại có thái độ này. Lục Thượng Nhất bước lên một bước nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không chút cảm xúc của Trương Nhất Nhất.



“Cho dù như thế nào đi nữa thì chuyện anh tôi từng cứu mạng cô cũng là sự thật. Bây giờ không có ngày nào là anh tôi không nhớ tới cô, cả ngày không có chút tinh thần nào. Ba tôi không cho phép anh ấy đến đây thăm cô, còn cố ý cho người trông chừng anh ấy. Vì cô mà giờ anh ấy có khác gì ngồi tù đâu.” Dù gì Lục Thượng Nhất vẫn thương anh trai mình, ban đầu biểu hiện của cô ta còn bình tĩnh hòa nhã, bây giờ rõ ràng là càng nói càng kích động một cách rõ ràng.



Trương Nhất Nhất vẫn không có chút phản ứng nào.



Lục Thượng Nhất nổi giận, “Được lắm, đây là thái độ của cô phải không? Anh trai tôi vì cô nên chống đối mẹ tôi, giận dỗi ba tôi. Bây giờ tôi không xin cô làm hòa với anh tôi, tôi chỉ mong cô đi thăm anh ấy, cho dù là để cho anh ấy hết hi vọng cũng được.”



Trương Nhất Nhất vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.



Lục Thượng Nhất tức giận muốn quay đầu bước đi. Có điều có lẽ là nhớ tới Lục Thượng Phong, cô ta lại cắn răng quay lại, “Cô có lương tâm hay không vậy? Cho dù cô chưa từng yêu anh trai tôi, nhưng anh ấy đã làm nhiều việc vì cô như vậy, cô không thể thờ ơ như thế chứ!”



Thấy Lục Thượng Nhất nói một cách kích động như vậy, cuối cùng Trương Nhất Nhất cũng quay lại thưởng cho Lục Thượng Nhất một ánh mắt, “Vậy cô mong tôi làm gì? Để tôi đi nói cho anh ta biết rằng tôi luôn chán ghét anh ta, tôi luôn lợi dụng anh ta, hoặc là tôi chọc giận anh ta, để anh ta đánh tôi một trận?”



Thật ra Lục Thượng Nhất thật sự hi vọng Trương Nhất Nhất sẽ làm mấy chuyện này. Nếu đã không thể ở bên nhau thì cứ dứt khoát nói cho không còn đường quay lại. Thậm chí Lục Thượng Nhất còn muốn Trương Nhất Nhất dẫn người đàn ông khác theo kích thích Lục Thượng Phong, được như vậy thì càng tốt hơn nữa.



Đương nhiên Lục Thượng Nhất cũng biết không nên nói những lời này.



Thấy vẻ mặt của Lục Thượng Nhất, Trương Nhất Nhất liền biết trong đầu Lục Thượng Nhất chứa mấy suy nghĩ vớ vẩn gì đó.



Thật ra hai người họ cũng có duyên với nhau lắm, ví dụ như cả hai đều tên là “Nhất“. Có điều, chưa chắc Lục Thượng Nhất đã có thể leo lên đầu cô.



Thấy ánh mắt mong đợi của Lục Thượng Nhất, Trương Nhất Nhất không nhịn được bật cười, “Cô cảm thấy tôi nói như vậy thì anh ta sẽ tin sao?” Trương Nhất Nhất chớp mắt, “Nếu anh ta thật sự tin thì sẽ không chờ đến bây giờ đâu. Còn nữa, nếu tôi chọc giận anh ta, anh ta đánh tôi, người chịu thiệt không phải là tôi sao?”



“Nếu cô không có chuyện gì khác thì về đi. Tôi sẽ không đồng ý với cô đâu.” Trương Nhất Nhất nhìn đồng hồ, chắc là ba mẹ Trương sắp quay lại rồi, bèn ngồi bên giường đổi giày.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom