Có một chỗ tựa vững vàng hữu lực ở sau lưng, quả thực khiến cho thân thể mỏi nhừ đến phải nhíu chặTÂMày của Nguyên Vô Ưu cuối cùng cũng được thoải mái dễ chịu hơn. Nàng thở dài một tiếng, thân thể từ từ thả lỏng, cả người mềm mại, yếu ớt ngã vào lòng Sở Tuyệt và nhắm mắt nghỉ ngơi.
Người của Sở Tuyệt có chút cứng nhắc, hắn dùng hai cánh tay rắn chắc vây hãm và ôm lấy nàng vào ngực mình. Mặc dù mùi hương nồng ấm này đang ở trong vòng tay hắn, thế nhưng trái tim hắn lại chịu sự dày vò không ai thấu. Hắn phát hiện rằng so với khi ngồi cận kề bên nhau trong2một chiếc xe ngựa, thì cảm giác ngồi chung trên một ngựa thế này mới thực sự gọi là nguy hiểm chết người. Không biết đã đi được bao lâu, Nguyên Vô Ưu tự nhiên điều chỉnh một tư thế ngồi thoải mái hơn, ngồi nghiêng về một bên rồi dựa vào lòng hắn. Bàn tay nắm dây cương của Sở Tuyệt vô thức siết chặt lại, hắn âm thầm hớp hai ngụm khí, không tự nhiên mà muốn lùi lại một chút.
Nguyên Vô Ưu thấp giọng cười. “Vô Ưu.” Sở Tuyệt không kiềm được mà cúi đầu. Nhìn người con gái trong lòng mình, hắn cực kì hoài nghi rằng nàng ấy có phải là đang cố tình hay không?
“Hům?”
“Vừa nãy...” Câu hắn muốn5hỏi cuối cùng cũng chẳng được trọn vẹn, bởi vì Nguyên Vô Ưu đã dứt khoát vươn tay ra gắt gao ôm lấy thắt lưng của hắn. Nàng âm thầm nhướng mày vì xúc cảm trong vòng tay mình, cũng không ngờ được rằng thoạt nhìn thì hắn có vẻ khá gầy, thế nhưng lại sở hữu khí phách và thân hình mạnh mẽ rắn chắc đến kinh người.
“Vừa nãy nàng mới cười.” Sở Tuyệt híp mắt nói. “Ừ.” Nguyên Vô Ưu nhịn không được dùng cánh tay mình ước lường số đo vòng eo của hắn, dường như nàng không đặt tâm vào mà chỉ ậm ừ đáp lời. Sở Tuyệt thở hắTÂMột tiếng, sau đó vội vàng vươn tay đè lại bàn tay6nghịch ngợm gây rối của nàng. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt nóng bỏng tựa như lửa của nàng rồi quả quyết khẳng định, người nào đó trong lòng hắn giờ đây chính là đang cố ý trêu ghẹo hắn.
Nguyên Vô Ưu lại nở một nụ cười, sau đó rút bàn tay đang bị hắn giữ chặt rồi lại bám vào cổ hắn, mượn thế tựa vào hắn rồi vươn người ngồi thẳng, phiến môi ấm áp dán sát bên tai hắn, nhỏ giọng thì thầm: “A Tuyệt, chàng có biết vì sao ta lại muốn chọn con đường khó đi nhất hay không?
Bởi vì hơi thở nóng hổi của nàng vấn vương sát bên tại, yết hầu của hắn không ngừng nhấp nhô5chuyển động, phải khó khăn lắm hắn mới có thể khổ sở lên tiếng, thanh âm thốt lên trầm thấp khàn đặc: “Vì... vì sao chứ?”
Người kia lại vô cùng vui vẻ mà nhếch môi, lại nói nhỏ bên tai hắn: “Bởi vì con đường này chính là con đường nhanh nhất dẫn đến Ký Đông, ta định ở Ký Đông thành thân rồi sau đó hồi...”
Sở TuyệTÂMuốn kiềm chế cũng chẳng thể nào được nữa, hắn mạnh mẽ nghiêng đầu, nhắm chính xác lên cánh môi đang mấp máy của nàng, hung tàn mạnh mẽ nhấn môi mình lên môi nàng, khiến một chữ “cung” kia chưa kịp thốt ra đã bị tan biến đi giữa hai bờ môi quấn quýt đắm chìm của3cả hai.
Đôi tay to khoẻ lại nóng bỏng của hắn giữ chặt lấy vòng eo nàng, không cho nàng trốn tránh. Nguyên Vô Ưu trừng mắt ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn đang gần mình trong gang tấc, con ngươi sâu thẳm nóng rực kia thậm chí cứ thế mà muốn nhìn xuyên thấu qua tâm can linh hồn của nàng, khiến nàng phải không ngừng run rẩy vì hắn. Trong lúc mê man như vậy, nàng còn chưa bình tĩnh thì thân thể dường như đã phản ứng trước một bước, đợi đến khi nàng ý thức được, hai cánh tay nàng đã ôm lấy cổ của hắn, thắt lưng thẳng tắp cố gắng nghênh đón nụ hôn nóng bỏng của hắn rồi.
Hai tay của nàng ôm chặt lấy cổ hắn, nàng chậm rãi khép mi. Nguyên Vô Ưu vung tay, hung hăng nện mấy cái lên lưng người nọ. Thấy hành động ra tay tỏ ý kháng cự của nàng, lực tay ôm nàng của Sở Tuyệt cũng thả lỏng đôi chút, cánh tay mạnh mẽ giam hãm vòng eo của nàng dần di chuyển lên lưng, vững vàng để lấy lưng nàng, dần dần xua tan sự không thoải mái của nàng.
Đúng lúc khi Nguyên Vô Ưu vừa yên tâm thả lỏng được một lát, người ban nãy vừa mới dừng lại liên tiếp tục không biết tiết chế, được một tấc lại muốn chiếm đoạt thêm một thước, mỗi lúc một táo tợn hơn. “...” Nguyên Vô Ưu sẽ không bao giờ dám cả gan tuỳ tiện trêu chọc đàn ông tinh lực dồi dào như thế này nữa đâu. Mãi đến khi ra khỏi hang động, họ mới nhìn thấy rõ sắc trời bên ngoài, phát hiện ra mặt trời đã ngả bóng về cuối trời mất rồi, xuất hiện ở trước mắt đoàn người giờ đây là một cánh rừng có vẻ khá kì lạ.
Nguyên nhân gọi nó kì lạ là do một cánh rừng to lớn đến mức quỷ dị như thế này chẳng những không có một con đường nào có thể đi qua, hơn nữa còn có sương mù dày đặc, ngay cả tiếng chim kêu cũng không nghe thấy được, yến tĩnh đến độ khiến lòng người bất an không thôi.
Đào Dao dừng bước, rũ mi yên lặng đứng ở một bên.
Nguyên Vô Ưu thì hoàn toàn ngược lại, đối mặt với cảnh tượng phía trước, nàng không hề lo lắng một chút nào mà khẽ nhếch môi, cánh môi sưng tấy đau nhức khiến nàng bực mình, lập tức xoay người giận dữ trừng mắt với người đằng sau.
Đôi mắt Sở Tuyệt loé sáng, không dám đề cập đến đôi môi nàng đã bị mình mút đến sưng đỏ nhưng lại trông thật đáng yêu quyến rũ vô cùng nữa, hắn nhẹ thở dài một tiếng, cật lực khiến bản thân trấn định trở lại, nhàn nhạt lên tiếng: “Sư phụ đã đến rồi, vì nguyên nhân gì vẫn chưa xuất hiện?” “Ha ha, ta cứ tưởng một tên ngốc như người sẽ không thể thông suốt kia chứ, xem ra đã uổng công vi sư nhọc tâm nhiều rồi.” Giọng nói vang lên, một bóng dáng cũng đồng thời xuất hiện, Không Vô Hồn vẫn vận một bộ hồng y diễm lệ xuất hiện trước mặt Vô Ưu, cười như không cười nhìn không rời mắt khỏi một bộ phận nào đó trên khuôn mặt nàng, tỏ ra một bộ đoan chính mà vái lễ rồi nói: “Không biết điện hạ là muốn gọi một tiếng không mổ là sự phụ? Hay là để đồ đệ cứng đầu đây của Không mộ đổi cách xưng hô gọi ta là sự thúc tô đây?”
Ánh mắt vừa như đang ám chỉ sự vạch trần, vừa ngấm ngầm chế giễu trêu cười của Không Vô Hồn khiến cho Sở Tuyệt kia da mặt quá mỏng không chịu được liền cảm thấy vô cùng thẹn thùng. Hắn chột dạ nhìn qua Nguyên Vô Ưu, kìm lòng không đặng mà tự kiểm điểm bản thân xem hành vi khi nãy có phải đã hơi quá đáng rồi hay không?
Nguyên Vô Ưu híp mắt đe doạ nhìn trân trân Không Vô Hồn, kẻ này dường như không biết trời cao đất dày: “Không bằng người quyết định xem thế nào?”
Không Vô Hồn chợt thấy cần cổ lạnh căm, khoé mắt hơi co rút, liền vội vàng cười hi hi lên tiếng xin dung thư: “Điện hạ sẽ không chấp nhất thế đâu đúng không ạ? Chỉ là thần đã lâu rồi không được gặp điện hạ, không kìm được mà muốn nói đùa với điện hạ một chút thôi mà, điện hạ xin đừng trách, đừng trách.” Nói hết lời, y lại chẳng thèm đợi Nguyên Vô Ưu lên tiếng, lập tức thưa rằng: “Sắc trời không còn sớm nữa, điện hạ, chúng ta rời khỏi chỗ này trước đã, sau đó lại ôn lại chuyện cũ sau nhé!” Nguyên Vô Ưu cũng coi như đã hiểu vì sao Hạng Thị của ngày xưa có thể chiếm được Ký Đông rồi lên làm vương, hơn nữa còn có thái độ hung hăng càn quấy không một chút quan tâm đến triều đình.
Tiến có thể đánh, lùi có thể thủ, đây là được ông trời ưu ái mà bạn cho một bức thành chắn địa lý vững vàng. Có một địa vực như thế này, không muốn làm vương cũng khó đấy. Nhìn lại nước Đại Nguyên, ngoại trừ Kinh thành ra thì chẳng có lấy một vị trí địa lý nào có thể sánh tầm với nơi này, thậm chí ngay đến chỗ này còn có vẻ lợi thế hơn hẳn Kinh thành. Nếu nơi này cách nước Đại Nguyên không quá xa xôi và có chung giáp giới, nàng thực muốn dời đô đến nơi này hơn bất cứ điều gì. Trừ phi... thôn tính nước Sở rồi, vậy thì việc nơi đây sẽ trở thành Kinh đô chính là một lựa chọn không thể thay đổi, thế nhưng, nàng không có chút hào hứng hay ham muốn gì với việc được gọi là bá chủ thiên hạ. “A Tuyệt, nơi này thế nào?” Nàng hỏi người sau lưng mình. Từ sau khi tiến vào núi đến giờ, người kia vẫn chẳng nói một lời nào. Sở Tuyệt không chút chần chừ mà trả lời nàng: “Nơi hiểm yếu cũng chính là nơi phải tranh giành nhất.”
Nguyên Vô Ưu mỉm cười, trong lòng lại có chúTÂMơ hồ, bỗng nhiên nàng chẳng cam lòng mà suy ngẫm chuyện giả sử.... giả sử tương lai sau này, khi tình cảm và cuộc sống của hắn và nàng trở về lại những ngày tháng an bình, hắn sẽ cảm thấy cuộc sống ấy qua đơn điệu nhàm chán mà trở nên khó chịu không chứ? Thậm chí hắn sẽ vương vấn những tháng ngày tranh chiến khốc lửa hay là... hối hận vì sự lựa chọn này? “Vô Ưu?” Sở Tuyệt hoài nghi cúi đầu hỏi nàng. Hắn không hiểu vì sao nàng lại bỗng dưng trầm mặc không nói gì, thậm chí trông có chút suy sụp.
“Sao thế?” Trong mắt Nguyên Vô Ưu tràn ngập nghi hoặc, ngẩng đầu hỏi. Sở Tuyệt chợt khựng lại: “Ta cứ tưởng... Không sao là được rồi.”
Bình luận facebook