Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
phuong-kinh-thien-558.html
Chương 558: Ngoại truyện: lam vân (3)
“Lam Vân, cậu đừng nghe thứ tiện nhân đó ăn nói xằng bậy.” Kim Viên rất sợ Lam Vân sẽ bị kích động, trong lòng vô cùng ân hận bản thân chỉ vì một giây phút nông nổi, bốc đồng mà đã đưa Lam Vân2đến chỗ này.
Sau khi Trần Bạch mất, Lam Vân lại ngã bệnh, cô sợ bạn thân của mình sẽ không đủ sức chịu nổi đả kích nghiêm trọng như vậy, cũng tạ ơn trời, Lam Vân đã kiên cường gắng gượng mà vượt qua được9cửa ải này. Mỗi khi nghĩ đến những thứ mà bạn thân của mình phải gánh chịu, trong lòng cô buồn rầu khắc khoải, thật sự nổi lên ý nghĩ muốn giết người.
Nhắc đến Trần Bạch, Kim Viễn hận không thể chính tay băm vằm6tên súc sinh, mặt người dạ thú kia ra hàng trăm hàng vạn mảnh. Cô không thể ngờ rằng hắn lại có thể bỏ ra ngần ấy tâm tư đen tối để mưu toan, sắp đặt ra một kết cục như thế này, đem vợ0bé của chính mình gả cho một gã tài xế của mình, cuối cùng còn cùng với Vương Oanh hạ sinh ra giống tạp chủng thể kia, trút giận thay ả, còn vì muốn diệt khẩu mà phạm phải tội giết người bất dung và7còn những đồng tiền nhơ nhuốc tham nhũng của hắn. Một còi sáng lập tức xử chết hắn thật sự đã quá dễ dãi với hắn rồi, chẳng trách sao, khi đang trong thời gian chờ thi hành án tử hình, hắn đã tự kết liễu mạng sống của mình (Phía chính phủ công bố, Lưu Đông đã nhiều lần xâm phạm tình dục Tiểu Lưu Ngải, Trần Bạch xem như chỉ dám oán hận bực tức trong lòng chứ chẳng hé răng oán than nửa lời, còn phải thoả mãn lòng tham không đáy của Lưu Đông, hết lần này đến lần khác tham ô hối lộ. Đến cuối cùng, Trần Bạch bị đẩy đến đường cùng, chó cùng cắn giậu, giết chết Lưu Đông, nhưng lưới trời lồng lộng, chạy trời không khỏi nắng, Trần Bạch đen tối cơ mưu đến mấy, kết cục sau cùng cũng phải sa lưới...)
“Đi thôi, Viên Tử.” Lam Vân ngước đầu, nhàn nhạt nói.
“Lam Vân, cậu không sao chứ? Mình xin lỗi, đáng lẽ mình nên nhìn mới phải, không nên để cậu tận mắt nhìn thấy những thứ ô uế khó chịu này.” Kim Viên lo lắng cùng áy náy đỡ lấy cô. Hôm nay mang Lam Vân đến đây, một phần là vì trong lòng cô phẫn uất bức bách đến không tài nào chịu được, một phần khác chính là để cho Lam Vân dứt khoát chết tâm đoạn tuyệt, chấm dứt đoạn tình cảm này. Cô sợ Lam Vân vì nhớ thương tình cũ với Trần Bạch mà khoan dung với cha mẹ hắn, rồi thật sự sẽ đem tiền đưa cho bọn họ, sau đó xem như đã khiến cho ả Vương Oanh kia đạt được mục đích rồi còn gì.
Lam Vân lắc đầu: “Mình mệt rồi, đưa mình về nhà đi.”
“Được, bọn mình về thôi.” Kim Liên đỡ cô, nhìn cô mà đau lòng nói. Kim Viễn không phải không thể giải quyết chuyện này, nhưng bố mẹ Trần Bạch dù sao đi nữa cũng chính là bố mẹ chồng của Lam Vân, cô sợ bạn mình trách cổ chưa hỏi ý kiến cô ấy mà đã tự ý quyết định mọi chuyện.
Nửa năm sau, ánh dương sáng ngời xuyên thấu qua lớp rèm cửa dày, soi sáng cả căn phòng. Trên chiếc giường lớn giữa phòng, tấm chăn được xếp ngay ngắn tỉ mỉ, trên giường lại không một bóng người.
Trên chiếc ghế thư giãn dài ở trước giường, Lam Vân nằm đó, đôi mắt cô chậm rãi hé mở. Ánh mắt cô không hề giống với ánh mắt của người đã ngủ một đêm say giấc, đôi mắt thanh tỉnh lại âm trầm đến nỗi khiến người khác không dám nhìn thẳng vào. Cô thoáng nhìn sắc trời, vươn tay tắt đèn trên chiếc bàn tròn nhỏ, ánh sáng trong phòng liền trở nên ảm đạm đôi chút.
Lật chiếc chăn mềm đang đắp hờ trên đầu gối, cổ đứng dậy cất bước tiến tới trước cửa sổ rồi mở cửa ra.
Thế giới bên ngoài ô cửa này đã sớm vào đầu hạ, mà thế giới này cũng chỉ còn lại một mình cô đơn độc, trơ trọi mà thôi. Không đúng, còn có một người mà cô thống hận, chỉ không biết đợi đến lúc cô giải quyết xong tất cả những kẻ mà cô căm thù, liệu cô có thể buông xuôi tất cả hay không? Bên ngoài thư phòng vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, đồng thời tiếng quản gia cất lên: “Tiểu thư, ông bà Trần đang ở ngoài cổng gọi của ạ.”
Lam Vân nhẹ cau khoé miệng. Bọn họ vẫn tới, chuyện này đương nhiên không thể trách cô được rồi, cô cho bọn họ trải qua một năm đầy vui vẻ, thoải mái, lòng tham muốn dường như càng ngày càng lớn rồi thì phải, nhưng mà, cô đã bắt đầu muốn thu lưới lại rồi.
“Cho bọn họ vào đi.”
Trong phòng khách, ông bà Trần Bạch khép nép ngoan ngoãn, cẩn trọng ngồi đấy. Đây là lần đầu tiên bọn họ đến chỗ này, nơi của Lam gia sinh sống, bên ngoài dù đang nóng nực khó chịu, nhưng trong phòng lại rất mát mẻ, sảng khoái dễ chịu. Nghe thấy tiếng bước chân, hai người liền quay đầu lại.
Lam Vân đến ngồi đối diện hai người, ánh mắt chỉ bình tĩnh nhìn họ, không nói gì.
Ông Trần nhẹ thở dài một tiếng, khuỷu tay nhẹ đụng vào bà Trần. Khuôn mặt bà Trần cố nặn ra một nụ cười: “Chuyện... chuyện này, A Vân này, dạo gần đây kinh tế lại có chút eo hẹp.”
Thấy gương mặt Lam Vận gần như không có chút biểu hiện gì, nụ cười trên khuôn mặt bà Trần cũng không thể tiếp tục duy trì lâu thêm nữa, bà cố gồng người, dùng hết nghị lực mà mình có, tiếp tục nói: “Con... con cũng thấy, con và Bạch Nhi cũng... cũng không phải là đã ly hôn, mẹ và ba con cũng lớn tuổi cả rồi, đều đã bảy mươi tám mươi...”
Thấy mẹ Trần Bạch nói nãy giờ vẫn chưa nói ra được trọng điểm, ông Trần không kìm nổi, lớn giọng thổ lỗ nói: “Bất luận là về mặt tình lý hay pháp lý, A Vân à, con buộc phải có trách nhiệm với hai vợ chồng già này.” Lam Vân lạnh lùng tiếp lời: “Con cũng không nói là sẽ không lo cho hai người, nửa năm nay, phí sinh hoạt chẳng phải luôn được con chuyển khoản đúng hạn vào thẻ cho hai người sao?” Hai người họ nheo mắt nhìn nhau, bà Trần ngập ngừng, lắp bắp nói rằng: “Nhưng... nhưng mà lần này, bọn ta muốn con cho nhiều hơn một chút. Ở... ở quê có một người họ hàng bị bệnh, cần... cần phải có tiền để chữa trị, con xem...”
Lam Vân khẽ nhếch môi: “Trần Bạch âm mưu giết người, chuyện này con có thể hiểu được, nhưng còn chuyện Trần Bạch tham ô cả nhận hối lộ, không chỉ đơn giản là phạm pháp không thôi. Con thân là con dâu lại mang họ nhà Lam, chính là hắn đã làm mất trắng thể diện của Lam gia, tiền tài mà tổ tông Lam gia tích luỹ để lại tuy cũng chẳng tính là danh gia vọng tộc bậc nhất gì cho cam, thế nhưng chắc chắn cũng được xem là gia đình giàu có phú quý. Từ lúc bọn con kết hôn, hơn mười năm nay, những thứ hắn ăn uống, những món đồ hẳn sử dụng cũng chẳng khác hai chữ xa xỉ kia xa, vậy mà, hắn ta vẫn dám nhúng tay vào chuyện tham nhũng, hắn coi con là gì? Lam gia của con hắn coi là cái thá gì chứ? Những ngày qua, con đây vẫn phải lo ăn lo uống, lo mặc lo dùng cho hai người, hai người thật sự xem con như một cái máy rút tiền tự động rồi có phải không?”
Sắc mặt hai người kia lúc xanh lúc trắng, cuối cùng, bà Trần không kìm nổi cơn tức giận lên tiếng đáp trả: “Nếu như mày đem hết tiền đưa cho Bạch Nhi quản lý, thì sao nó lại phạm tội được kia chứ?”
Lam Vận cười nói: “Chẳng trách sao...”
“Chẳng trách gì chứ? Mày đừng chơi trò đánh trống lảng nữa, lúc trước mày đã đáp ứng sẽ cho tiền rồi thì bây giờ mày đừng hòng nuốt lời.” Bà Trần sốt ruột liền luống cuống nói.
Lam Vân thu lại nụ cười, đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào bọn họ: “Tiền của Lam gia con, vì sao lại phải đưa cho hai người? Trước khi con và Trần Bạch kết hôn, đã công chứng tài sản minh bạch cả rồi.”
Ba mẹ Trần Bạch sốt ruột không thôi, bệnh viện còn đang đợi tiền đến để cứu người kia mà. “Về mặt pháp luật, con vẫn còn là con dâu của chúng ta mà, chúng ta đến tìm con lấy tiền, cũng là lẽ bất di bất dịch, hợp tình hợp lý thôi.”
Lam Vân mở nắp bình nước giữ nóng, hớp một ngụm nước ấm, sắc mặt lạnh tanh nhấn nút mở ti vi. Trên ti vi chính là tin tức mà cô đã thu sẵn.
“... Trưa ngày hôm qua, một hộ nhà ngụ trên đường Thành Loan Quảng Hoa khu vực giải phóng cũ, bị nghi ngờ đã xảy ra sự cố nổ khí ga. Vụ nổ và lửa lớn gần như đã khiến toàn bộ nội thất trong nhà bị phá huỷ hoàn toàn, không ít đồ đạc thậm chí bị nổ văng xuống dưới lầu, rất may những căn nhà gần đó không chịu mức thiệt hại lớn như vậy, ba mẹ con ở bên trong căn nhà đều bị bỏng nặng khắp người. Theo phóng viên thu thập tin tức từ bệnh viện thành phố, nạn nhân nữ bị thương họ Vương ba mươi lăm tuổi, sự việc phát sinh khi cô đang nấu ăn trong bếp. Tuy đã qua khỏi cơn nguy kịch, nhưng khuôn mặt, hai tay và chân đều bị bỏng, vết thương ở hai tay còn đặc biệt nghiêm trọng, mức độ thương tổn cấp hai, ngoài ra còn có một bé gái là chị cả đang là học sinh năm thứ tư của một trường tiểu học thực nghiệm. Khi sự việc phát sinh, bé gái này đang ở trong phòng ngủ, chăm coi em trai chưa đầy một tuổi của mình, hai chị em bị bỏng nặng chủ yếu ở mặt, theo nguồn tin cho biết, nguyên nhân cụ thể xảy ra sự cố kể trên vẫn đang được cảnh sát điều tra làm rõ...”
Lam Vân tắt tivi, không một ai lên tiếng, không khí trong phòng khách cực kì tĩnh lặng.
“Các người vì đứa cháu bảo bối của các người mà đến đây tìm tôi đòi tiền, còn tôi, vì sao lại phải đem tiền đưa cho các người chứ? Hơn nữa, các người không cảm thấy ngày hôm nay đây, mở to mắt ra mà nhìn xem, hãy nhìn đi, đây chính là báo ứng. Nếu các người không đến tìm tôi, tôi vẫn sẽ lo cho các người như trước kia không thay đổi, thế nhưng bây giờ, bắt đầu từ giờ phút này, tôi sẽ cắt toàn bộ phí sinh hoạt hằng tháng, nhà mà các người đang ở, cũng chính là tôi bỏ tiền ra mua, ngày mai tôi sẽ rao bán nó, phiển các vị lập tức chuyển đi nơi khác.”
“Lam Vân, cậu đừng nghe thứ tiện nhân đó ăn nói xằng bậy.” Kim Viên rất sợ Lam Vân sẽ bị kích động, trong lòng vô cùng ân hận bản thân chỉ vì một giây phút nông nổi, bốc đồng mà đã đưa Lam Vân2đến chỗ này.
Sau khi Trần Bạch mất, Lam Vân lại ngã bệnh, cô sợ bạn thân của mình sẽ không đủ sức chịu nổi đả kích nghiêm trọng như vậy, cũng tạ ơn trời, Lam Vân đã kiên cường gắng gượng mà vượt qua được9cửa ải này. Mỗi khi nghĩ đến những thứ mà bạn thân của mình phải gánh chịu, trong lòng cô buồn rầu khắc khoải, thật sự nổi lên ý nghĩ muốn giết người.
Nhắc đến Trần Bạch, Kim Viễn hận không thể chính tay băm vằm6tên súc sinh, mặt người dạ thú kia ra hàng trăm hàng vạn mảnh. Cô không thể ngờ rằng hắn lại có thể bỏ ra ngần ấy tâm tư đen tối để mưu toan, sắp đặt ra một kết cục như thế này, đem vợ0bé của chính mình gả cho một gã tài xế của mình, cuối cùng còn cùng với Vương Oanh hạ sinh ra giống tạp chủng thể kia, trút giận thay ả, còn vì muốn diệt khẩu mà phạm phải tội giết người bất dung và7còn những đồng tiền nhơ nhuốc tham nhũng của hắn. Một còi sáng lập tức xử chết hắn thật sự đã quá dễ dãi với hắn rồi, chẳng trách sao, khi đang trong thời gian chờ thi hành án tử hình, hắn đã tự kết liễu mạng sống của mình (Phía chính phủ công bố, Lưu Đông đã nhiều lần xâm phạm tình dục Tiểu Lưu Ngải, Trần Bạch xem như chỉ dám oán hận bực tức trong lòng chứ chẳng hé răng oán than nửa lời, còn phải thoả mãn lòng tham không đáy của Lưu Đông, hết lần này đến lần khác tham ô hối lộ. Đến cuối cùng, Trần Bạch bị đẩy đến đường cùng, chó cùng cắn giậu, giết chết Lưu Đông, nhưng lưới trời lồng lộng, chạy trời không khỏi nắng, Trần Bạch đen tối cơ mưu đến mấy, kết cục sau cùng cũng phải sa lưới...)
“Đi thôi, Viên Tử.” Lam Vân ngước đầu, nhàn nhạt nói.
“Lam Vân, cậu không sao chứ? Mình xin lỗi, đáng lẽ mình nên nhìn mới phải, không nên để cậu tận mắt nhìn thấy những thứ ô uế khó chịu này.” Kim Viên lo lắng cùng áy náy đỡ lấy cô. Hôm nay mang Lam Vân đến đây, một phần là vì trong lòng cô phẫn uất bức bách đến không tài nào chịu được, một phần khác chính là để cho Lam Vân dứt khoát chết tâm đoạn tuyệt, chấm dứt đoạn tình cảm này. Cô sợ Lam Vân vì nhớ thương tình cũ với Trần Bạch mà khoan dung với cha mẹ hắn, rồi thật sự sẽ đem tiền đưa cho bọn họ, sau đó xem như đã khiến cho ả Vương Oanh kia đạt được mục đích rồi còn gì.
Lam Vân lắc đầu: “Mình mệt rồi, đưa mình về nhà đi.”
“Được, bọn mình về thôi.” Kim Liên đỡ cô, nhìn cô mà đau lòng nói. Kim Viễn không phải không thể giải quyết chuyện này, nhưng bố mẹ Trần Bạch dù sao đi nữa cũng chính là bố mẹ chồng của Lam Vân, cô sợ bạn mình trách cổ chưa hỏi ý kiến cô ấy mà đã tự ý quyết định mọi chuyện.
Nửa năm sau, ánh dương sáng ngời xuyên thấu qua lớp rèm cửa dày, soi sáng cả căn phòng. Trên chiếc giường lớn giữa phòng, tấm chăn được xếp ngay ngắn tỉ mỉ, trên giường lại không một bóng người.
Trên chiếc ghế thư giãn dài ở trước giường, Lam Vân nằm đó, đôi mắt cô chậm rãi hé mở. Ánh mắt cô không hề giống với ánh mắt của người đã ngủ một đêm say giấc, đôi mắt thanh tỉnh lại âm trầm đến nỗi khiến người khác không dám nhìn thẳng vào. Cô thoáng nhìn sắc trời, vươn tay tắt đèn trên chiếc bàn tròn nhỏ, ánh sáng trong phòng liền trở nên ảm đạm đôi chút.
Lật chiếc chăn mềm đang đắp hờ trên đầu gối, cổ đứng dậy cất bước tiến tới trước cửa sổ rồi mở cửa ra.
Thế giới bên ngoài ô cửa này đã sớm vào đầu hạ, mà thế giới này cũng chỉ còn lại một mình cô đơn độc, trơ trọi mà thôi. Không đúng, còn có một người mà cô thống hận, chỉ không biết đợi đến lúc cô giải quyết xong tất cả những kẻ mà cô căm thù, liệu cô có thể buông xuôi tất cả hay không? Bên ngoài thư phòng vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, đồng thời tiếng quản gia cất lên: “Tiểu thư, ông bà Trần đang ở ngoài cổng gọi của ạ.”
Lam Vân nhẹ cau khoé miệng. Bọn họ vẫn tới, chuyện này đương nhiên không thể trách cô được rồi, cô cho bọn họ trải qua một năm đầy vui vẻ, thoải mái, lòng tham muốn dường như càng ngày càng lớn rồi thì phải, nhưng mà, cô đã bắt đầu muốn thu lưới lại rồi.
“Cho bọn họ vào đi.”
Trong phòng khách, ông bà Trần Bạch khép nép ngoan ngoãn, cẩn trọng ngồi đấy. Đây là lần đầu tiên bọn họ đến chỗ này, nơi của Lam gia sinh sống, bên ngoài dù đang nóng nực khó chịu, nhưng trong phòng lại rất mát mẻ, sảng khoái dễ chịu. Nghe thấy tiếng bước chân, hai người liền quay đầu lại.
Lam Vân đến ngồi đối diện hai người, ánh mắt chỉ bình tĩnh nhìn họ, không nói gì.
Ông Trần nhẹ thở dài một tiếng, khuỷu tay nhẹ đụng vào bà Trần. Khuôn mặt bà Trần cố nặn ra một nụ cười: “Chuyện... chuyện này, A Vân này, dạo gần đây kinh tế lại có chút eo hẹp.”
Thấy gương mặt Lam Vận gần như không có chút biểu hiện gì, nụ cười trên khuôn mặt bà Trần cũng không thể tiếp tục duy trì lâu thêm nữa, bà cố gồng người, dùng hết nghị lực mà mình có, tiếp tục nói: “Con... con cũng thấy, con và Bạch Nhi cũng... cũng không phải là đã ly hôn, mẹ và ba con cũng lớn tuổi cả rồi, đều đã bảy mươi tám mươi...”
Thấy mẹ Trần Bạch nói nãy giờ vẫn chưa nói ra được trọng điểm, ông Trần không kìm nổi, lớn giọng thổ lỗ nói: “Bất luận là về mặt tình lý hay pháp lý, A Vân à, con buộc phải có trách nhiệm với hai vợ chồng già này.” Lam Vân lạnh lùng tiếp lời: “Con cũng không nói là sẽ không lo cho hai người, nửa năm nay, phí sinh hoạt chẳng phải luôn được con chuyển khoản đúng hạn vào thẻ cho hai người sao?” Hai người họ nheo mắt nhìn nhau, bà Trần ngập ngừng, lắp bắp nói rằng: “Nhưng... nhưng mà lần này, bọn ta muốn con cho nhiều hơn một chút. Ở... ở quê có một người họ hàng bị bệnh, cần... cần phải có tiền để chữa trị, con xem...”
Lam Vân khẽ nhếch môi: “Trần Bạch âm mưu giết người, chuyện này con có thể hiểu được, nhưng còn chuyện Trần Bạch tham ô cả nhận hối lộ, không chỉ đơn giản là phạm pháp không thôi. Con thân là con dâu lại mang họ nhà Lam, chính là hắn đã làm mất trắng thể diện của Lam gia, tiền tài mà tổ tông Lam gia tích luỹ để lại tuy cũng chẳng tính là danh gia vọng tộc bậc nhất gì cho cam, thế nhưng chắc chắn cũng được xem là gia đình giàu có phú quý. Từ lúc bọn con kết hôn, hơn mười năm nay, những thứ hắn ăn uống, những món đồ hẳn sử dụng cũng chẳng khác hai chữ xa xỉ kia xa, vậy mà, hắn ta vẫn dám nhúng tay vào chuyện tham nhũng, hắn coi con là gì? Lam gia của con hắn coi là cái thá gì chứ? Những ngày qua, con đây vẫn phải lo ăn lo uống, lo mặc lo dùng cho hai người, hai người thật sự xem con như một cái máy rút tiền tự động rồi có phải không?”
Sắc mặt hai người kia lúc xanh lúc trắng, cuối cùng, bà Trần không kìm nổi cơn tức giận lên tiếng đáp trả: “Nếu như mày đem hết tiền đưa cho Bạch Nhi quản lý, thì sao nó lại phạm tội được kia chứ?”
Lam Vận cười nói: “Chẳng trách sao...”
“Chẳng trách gì chứ? Mày đừng chơi trò đánh trống lảng nữa, lúc trước mày đã đáp ứng sẽ cho tiền rồi thì bây giờ mày đừng hòng nuốt lời.” Bà Trần sốt ruột liền luống cuống nói.
Lam Vân thu lại nụ cười, đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào bọn họ: “Tiền của Lam gia con, vì sao lại phải đưa cho hai người? Trước khi con và Trần Bạch kết hôn, đã công chứng tài sản minh bạch cả rồi.”
Ba mẹ Trần Bạch sốt ruột không thôi, bệnh viện còn đang đợi tiền đến để cứu người kia mà. “Về mặt pháp luật, con vẫn còn là con dâu của chúng ta mà, chúng ta đến tìm con lấy tiền, cũng là lẽ bất di bất dịch, hợp tình hợp lý thôi.”
Lam Vân mở nắp bình nước giữ nóng, hớp một ngụm nước ấm, sắc mặt lạnh tanh nhấn nút mở ti vi. Trên ti vi chính là tin tức mà cô đã thu sẵn.
“... Trưa ngày hôm qua, một hộ nhà ngụ trên đường Thành Loan Quảng Hoa khu vực giải phóng cũ, bị nghi ngờ đã xảy ra sự cố nổ khí ga. Vụ nổ và lửa lớn gần như đã khiến toàn bộ nội thất trong nhà bị phá huỷ hoàn toàn, không ít đồ đạc thậm chí bị nổ văng xuống dưới lầu, rất may những căn nhà gần đó không chịu mức thiệt hại lớn như vậy, ba mẹ con ở bên trong căn nhà đều bị bỏng nặng khắp người. Theo phóng viên thu thập tin tức từ bệnh viện thành phố, nạn nhân nữ bị thương họ Vương ba mươi lăm tuổi, sự việc phát sinh khi cô đang nấu ăn trong bếp. Tuy đã qua khỏi cơn nguy kịch, nhưng khuôn mặt, hai tay và chân đều bị bỏng, vết thương ở hai tay còn đặc biệt nghiêm trọng, mức độ thương tổn cấp hai, ngoài ra còn có một bé gái là chị cả đang là học sinh năm thứ tư của một trường tiểu học thực nghiệm. Khi sự việc phát sinh, bé gái này đang ở trong phòng ngủ, chăm coi em trai chưa đầy một tuổi của mình, hai chị em bị bỏng nặng chủ yếu ở mặt, theo nguồn tin cho biết, nguyên nhân cụ thể xảy ra sự cố kể trên vẫn đang được cảnh sát điều tra làm rõ...”
Lam Vân tắt tivi, không một ai lên tiếng, không khí trong phòng khách cực kì tĩnh lặng.
“Các người vì đứa cháu bảo bối của các người mà đến đây tìm tôi đòi tiền, còn tôi, vì sao lại phải đem tiền đưa cho các người chứ? Hơn nữa, các người không cảm thấy ngày hôm nay đây, mở to mắt ra mà nhìn xem, hãy nhìn đi, đây chính là báo ứng. Nếu các người không đến tìm tôi, tôi vẫn sẽ lo cho các người như trước kia không thay đổi, thế nhưng bây giờ, bắt đầu từ giờ phút này, tôi sẽ cắt toàn bộ phí sinh hoạt hằng tháng, nhà mà các người đang ở, cũng chính là tôi bỏ tiền ra mua, ngày mai tôi sẽ rao bán nó, phiển các vị lập tức chuyển đi nơi khác.”
Bình luận facebook