Bây giờ không chỉ là Nguyên Vô Ưu đến rồi, hơn nữa hắn còn tin chắc rằng, người cho dù xảy ra chuyện gì cũng không phản bội hắn cũng có lúc sẽ làm ra chuyện khiến hắn khiếp sợ.
Có thể nói, lúc này, sự xuất hiện của Sở Tuyệt khiến Sở Hồng đang đắm chìm trong những khúc mắc với Nguyên Vô Ưu triệt để tỉnh táo lại, trong lòng cũng bất chợt dâng lên ngọn lửa giận mà trước nay chưa từng có, sự giận dữ này dần2dần biến thành sát ý.
Thân là một để vương có dã tâm bừng bừng, điều khiến Sở Hồng không chịu được nhất chính là kẻ phản bội hắn, bất kể kẻ phản bội đó là ai.
Cho dù là cha, nương hay thê tử của hắn, một khi phản bội lại hắn thì hắn sẽ không mềm lòng mà nương tay, huống chi người này là đệ đệ ruột của hắn.
Hắn chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này, hắn nhận ra được một sự thật: hôm nay, Thất đệ mà5hắn vẫn luôn tin chắc rằng sẽ không bao giờ phản bội lại hắn có thể vì sự an nguy của Nguyễn Vô Ưu mà làm ra những hành động uy hiếp hắn. Ngày khác nếu như có cơ hội, chắc chắn Thất đệ cũng sẽ trợ giúp cho Nguyên Vô Ưu chinh chiến thiên hạ.
Sở Hồng chậm rãi rũ mắt xuống, thu lại sự giận dữ muốn phun trào và sát khí khiến người khác lạnh sống lưng kia lại.
Bây giờ, việc quan trọng chính là hắn phải yên6bình mà thoát khỏi đây thì mới có thể hành động được. Chỉ là, hắn vừa mới khẽ lơ là một chút, cả người liền cứng lại. Đào Dao đứng thẳng sau lưng hắn, nói một câu xin lỗi khiêm tốn: “Đắc tội rồi, Sở Để bệ hạ.” Thật sự Sở Hồng xem Đào Dao ông là bù nhìn rồi, trước giờ vẫn chưa có ai có thể đi qua khỏi tầm mắt của ông ta. Ánh nhìn của Nguyễn Vô Ưu rời khỏi người Sở Tuyệt, rơi trên người5Sở Hồng đang đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích kia, nhưng lại nói với Sở Tuyệt: “Đây là kết quả mà ta không muốn nhìn thấy nhất, nhưng đáng tiếc chuyện luôn trái lại với lòng người.” Sở Tuyệt dùng một ánh mắt vô cùng phức tạp mà nhìn về phía huynh trưởng của mình. Huynh trưởng của hắn đang nghĩ gì và muốn làm gì, hắn đều rất rõ. Chuyện đi đến mức như ngày hôm nay, ai cũng có lỗi, mà thực ra cũng không ai có3lỗi cả.
“Vậy làm phiền hoàng huynh tiễn bọn ta.” Hắn sẽ không cho phép huynh trưởng gây hại đến nàng, nhưng cũng không cho phép nàng gây hại cho huynh trưởng. Điểm này, nàng hiểu rõ và cũng tin tưởng, huynh trưởng cũng sẽ hiểu, nhưng mà... huynh ấy sẽ không tin tưởng. Chuyện trên đời khó mà vẹn toàn cả đôi bên được, nhưng hắn vẫn muốn vẹn toàn hai bên, vì vậy, hắn đồng ý làm một tội nhân thiên cổ dơ bẩn bị người đời sau và thể nhân phỉ báng.
Cả người Sở Hồng cương cứng không thể động đậy ở đó, giờ đây, hắn chỉ còn đôi mắt là có thể biểu đạt cảm xúc, nhưng lúc này, đôi mắt hắn lại khiến người khác không đoán ra được tâm trạng của hắn.
Nguyên Vô Ưu khẽ nhướng mày, nhưng lại phân phó cho Đào Dao giải huyệt cho hắn.
Trong lòng Đào Dao có chút lo lắng nhưng vẫn làm như vậy, dù sao bây giờ ông cũng đã chết tâm rồi, chủ tử nói sao thì ông làm vậy, ông giờ đây đã tràn đầy sự tin tưởng và sùng bái chủ tử nhà mình. Chủ tử nhà ông sẽ không bao giờ tính sai, càng không làm sai!
Sau khi giải huyệt câm, Sở Hồng vẫn không nói gì, nhìn giống như là vẫn chưa hết khiếp sợ, lại giống như là ngoan cố chống cự đến cùng. Sở Hồng mím chặt môi không lên tiếng, chính là vì không muốn để bản thân bị kích động đến mức không thể kiềm chế được. Nguyên Vô Ưu ra lệnh cho người giải huyệt câm cho hắn, hắn không cần nghĩ cũng biết Nguyên Vô Ưu chắc chắn là có mưu đồ gì đó.
Nhưng bây giờ hắn đang bị kìm kẹp, cho dù trong lòng muốn nuốt sống hai người trước mặt thì cũng phải cưỡng ép chính mình bình tĩnh lại. Hắn muốn xem hai người này rốt cuộc muốn rời khỏi địa bàn của hắn như thế nào, sẽ không thật sự muốn mang hắn ra khỏi nước Sở luôn chứ? Nghĩ đến ý trong lời nói của Sở Tuyệt, Sở Hồng thật sự muốn chạy qua nắm lấy áo của kẻ đã từng điên cuồng thề thốt sẽ không bao giờ phản bội hắn kia... Kẻ phản bội!
Thấy gương mặt không biểu cảm, im lặng không nói gì của Sở Hồng, Nguyên Vô Ưu cũng không gấp, rất thản nhiên mà ngồi xuống, hơn nữa còn giương mắt liếc nhìn tên đầu gỗ đứng im không nhúc nhích giống như là bị người khác điểm huyệt kia, dùng ánh mắt tỏ ý bảo hắn cũng ngồi xuống đi.
Sở Tuyệt chần chừ một lát, sau đó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nàng. Nguyên Vô Ưu nhấc bình nước lên, đồng thời nâng mắt: “Cần pha trà cho chàng không?” Nàng nhớ năm đó hắn cũng là cao thủ về trà, người quen uống trà đột nhiên uống nước trắng, chắc là sẽ có chút không quen. Đôi mắt khó khăn lắm mới bình tĩnh lại của Sở Tuyệt lại phát sáng, hắn rất muốn gật đầu, không phải bởi vì hắn muốn uống trà, mà là vì muốn nhìn nàng pha trà cho hắn. Nhưng nghĩ đến bây giờ cũng không phải lúc, hơn nữa hắn bây giờ ngoài rượu ra, cũng đã rất nhiều năm không còn uống trà nữa.
Đè nén sự thất vọng trong lòng xuống, Sở Tuyệt lắc lắc đầu: “Không cần đâu.” Nguyên Vô Ưu không nói gì, chỉ là đích thân nâng bình nước lên rót cho hắn một ly nước.
Sở Tuyệt nhận lấy ly nước nàng đưa qua, trong đôi mắt cúi xuống hiện lên ánh nước mà chỉ mình hắn mới thấy được. Ngày này, hắn đã chờ từ rất lâu rồi, bây giờ cũng coi như là đã đợi được. Chỉ là một động tác đưa nước đơn giản không gì tự nhiên hơn, mà đã khiến cho hắn cảm thấy mãn nguyện, hơn nữa, hắn cũng bằng lòng vì động tác ấy mà trả giá bất cứ điều gì mà không hề hối hận. Nhìn thấy một người đàn ông chỉ vì động tác nhỏ như vậy mà cảm động, lòng của Nguyễn Vô Ưu thoáng chốc cũng cảm động, nàng âm thầm kì vọng vào cuộc sống có người bầu bạn sau này.
Bởi vì động lòng, mong chờ và cảm động, nàng buông ly nước trong tay xuống, đưa tay ra nắm lấy bàn tay nâng ly trà có chút kích động của hắn, nhưng lại khẽ nhíu mày. Giờ đây, hai bàn tay nàng đã bao trọn lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn, thấp giọng hỏi: “Sao vậy? Tay của chàng sao lại lạnh như vậy?” Bây giờ đang là mùa hè, hắn lại quen tập võ, tay sao lại lạnh như vậy? Đây rõ ràng là triệu chứng của cơ thể suy nhược.
Bàn tay nâng ly trà của Sở Tuyệt bởi vì hành động đột ngột của nàng mà run rẩy một chút, nước trong ly dao động, cũng may hắn nhanh chóng nắm chắc lại, không đến nỗi để nước trong ly làm ướt tay nàng.
Lúc nghe được lời nói quan tâm của nàng, Sở Tuyệt còn chưa kịp cảm nhận được cảm giác tim đập nhanh vì tay của nàng đang nắm lấy tay mình, lại bởi vì sự phiền não trong lòng mà nhanh chóng tránh né bàn tay ấy. Hắn đã quên đi sự lạnh lẽo tối tăm trong địa lao, chuyện hắn bị khí lạnh nhập vào cơ thể khi khóa chặt nội lực là không thể tránh khỏi, bây giờ công lực của hắn vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cũng không kịp xua đi hàn khí trong cơ thể, cho nên thân thể đương nhiên là lạnh như băng rồi. Cả đầu Nguyên Vô Ưu đầy vạch đen nhìn hai bàn tay của mình bởi vì bị hất ra mà rơi vào không khí, nàng đương nhiên sẽ không cho rằng tên đầu gỗ này đẩy tay nàng ra là bởi vì không muốn nàng động đến hắn, nhưng cho dù lý trí biết rõ chuyện này có nội tình, nhưng trong lòng vẫn có một chút bởi vì thẹn quá mà hóa giận. “Không sao, chỉ là một chút gió lạnh, qua vài ngày là sẽ khỏi.” Hắn là một người đàn ông, vốn không sợ những cơn gió lạnh này, nhưng nàng thân thể yếu ớt, hắn không thể để nàng chịu gió lạnh.
Đáng tiếc, người họ Sở trước mặt có nhiều lúc thì nhanh nhạy đến đáng sợ, nhưng lúc này lại dường như bị thiếu mất một dây thần kinh nào đó mà không hề phát hiện ra hành động vừa nãy của hắn đã khiến cho lòng nàng nổi giận, trái tim hắn vẫn đập rộn ràng bởi vì sự quan tâm và thân thiết của nàng mà vui vẻ đến tận trời.
Đào Dao rất bình tĩnh thu lại cái liếc xéo, trong lòng có chút vui mừng khi kẻ khác gặp họa. Ông đứng xa như vậy nhưng cũng không bỏ qua chút co rút trên khóe môi chủ tử vừa nãy, kẻ họ Sở ấy đứng gần như vậy lại ngốc nghếch đến mức không phát hiện ra chứ? Ha ha, cuộc sống sau này có niềm vui rồi.
Mặc dù trong lòng Sở Hồng đang nhanh chóng suy nghĩ, thế nhưng cũng không ngờ rằng, hắn vậy mà lại nhìn thấy một màn khiến hắn đau nhói như vậy. Không, nói trắng ra là như bóp nát trái tim vậy, những dây thần kinh yêu cầu hắn phải bình tĩnh kêu “bặc” một cái, hắn giận dữ buông lời công kích mà không kịp suy nghĩ. Tuy sự công kích phát ra ấy là có hại, nhưng trên một phương diện nào đó lại là sự thô tục với chính bản thân hắn.
Bình luận facebook