Ngay cả lời này cũng nói được, xem ra Tiểu Đào Tử quả thực đã tức giận không nhẹ. Nguyên Vô Ưu thu lại ý cười trong đáy mắt, sau đó suy nghĩ một lát rồi vô cùng nghiêm túc mà lên tiếng: “Tiểu Đào Tử, có lẽ ta quyết định IV như thể thực sự có chút tùy hứng, nhưng ta tin rằng quyết định của chính mình sẽ không sai lầm.” Đào Dao mở miệng, cuối cùng nói thầm một2câu: “Nếu không phải tin tưởng người, nô tài có liều chết cũng sẽ không đồng ý.”
Nguyên Vô Ưu nhướng mày: “Vậy hóa ra là mấy ngày nay người cố ý muốn phân cao thấp với ta à? Được lắm, Tiểu Đào Tử, lá gan của ngươi cũng không nhỏ chút nào.”
“Nô tài không dám.” Giọng điệu của Đào Dao toát lên vẻ sợ hãi, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười. Thế gian này không ai thấy rõ hơn ông,5so với quá khứ, thì chủ tử đầy sức sống của bây giờ mới giống một con người, mà chuyện này có lẽ đều nhờ vào Sở Tuyệt nguyện ý không hối hận khi phụ cả thiên hạ chỉ vì chủ tử kia.
Ông quyết định sau này sẽ không soi mói Sở Tuyệt vô dụng nữa, thậm chí còn có chút cảm ơn hắn. Nếu không phải nhờ hắn thật lòng si mê nàng không buông bỏ, có lẽ cả đời này6chủ tử thật sự phải cô độc sống quãng đời còn lại rồi.
Sa Hà Thành là một toà thành lớn nhất gần Kinh thành của nước Sở, có thể nói mỗi một con đường cái ở nơi đây đều thông đến kinh thành. Trong Sa Hà Thành có đủ loại quán trọ, khiến cho trạm dịch nằm ở vùng ngoại ô của Sa Hà Thành trở nên vô dụng. Trạm dịch bởi vì không ai hỏi han nên không thể tránh khỏi5mà xuống dốc, nhưng mặc dù như vậy, trong trạm dịch vẫn có người quản lý.
Lúc này, tại trạm dịch, một phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi đang bận rộn ngồi làm việc trong một vườn rau được rao bằng tre ở một góc trên sân, thì bỗng nhiên có một chiếc xe ngựa đi thẳng vào trong. Người phụ nữ ấy rất ngạc nhiên mà đứng dậy. Dường như không hề nghĩ rằng sẽ có người đến đây, bà sửng3sốt một lát mới phục hồi tinh thần, sau đó vội vã hô to hai tiếng vào bên trong.
“Cha của Duyệt Nhi ơi, ông mau ra đây.”
“Có chuyện gì thế?” Một nam tử khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, dáng người không cao không thấp nhanh chóng bước ra từ bên trong. Khi nhìn thấy có xe ngựa trong sân, ông cũng sững người ra, nhưng nhanh chóng nghiêm mặt lại, rồi chạy chậm về phía trước, sau đó ông cung kính hỏi: “Tại hạ là ông chủ Điền Lương của trạm dịch, không biết có phải quý khách muốn tìm nơi ngủ trọ không?”
“Ông chủ Điền? Ở đây chỉ có hai người các ngươi thôi sao?” Đào Dao quan sát xung quanh, có hơi nhíu mày vì sự đơn sơ của nơi này.
Điền Lương vừa vụng trộm quan sát xe ngựa, vừa trả lời câu hỏi của Đào Dao:
“Bẩm quý khách, ở đây quả thật chỉ có hai vợ chồng Điền mỗ.“.
“Chủ tử, nơi này đơn sơ, vào thành chỉ còn lộ trình vài dặm nữa, hay là...”
Đào Dao vẫn chưa nói hết câu thì từ trong xe ngựa đã truyền ra lời bác bỏ thản nhiên của Nguyên Vô Ưu: “Không cần, tối nay nghỉ ngơi ở đây đi.”
Điền Lương không nhìn thấy dung mạo của người trong xe ngựa, nhưng chỉ cần nghe được giọng nữ tựa tiếng trời kia cũng đã đủ để làm ông rất nghi hoặc. Bởi giọng nói này có thể cho biết rằng, người trong xe ngựa nhất định không phải nữ tử tầm thường, vậy tại sao nàng lại một mực muốn ngủ tại trạm dịch đơn sơ này? Tuy bây giờ sắc trời không còn sớm, nhưng nếu muốn vào thành thì hoàn toàn có thể đến kịp.
Mặc dù trạm dịch đang xuống dốc, trong một năm cũng hiếm khi có người bằng lòng ghé thăm, nhưng nơi đây tốt xấu gì cũng là trạm dịch của nhà nước, không phải ai muốn vào là có thể vào được. Nếu người đến đã quyết định ngủ lại, tất nhiên ông phải bước lên hỏi thân phận của họ, chỉ là chưa kịp lên tiếng, ông chủ Điền đã bị vật mà người đánh xe đưa cho làm hoảng sợ đến mức phải hít một hơi thật sâu, đó là một số tiền rất lớn, khách quý vừa ra tay thì đã đưa một nén vàng lớn như vậy. “Quấy rầy ông chủ Điền một đêm, không biết gian phòng ở đâu?”
Ông chủ Điền còn đang sững người nhìn chằm chằm nén vàng nặng trịch trên tay, chợt nghe tiếng hỏi từ người đánh xe mới bình tĩnh lại, sau đó vội nói: “Phòng ở sân sau, mời đi theo ta.”
“Làm phiền rồi.” Đào Dao nhanh nhẹn điều khiển xe ngựa đi thẳng đến sân sau.
Bây giờ đang là lúc mặt trời ngả về phía tây, ánh chiều tà chiếu trên sân nhà của trạm dịch đơn sơ, khiến cho ông chủ Điền đã sinh sống mười mấy năm ở nơi đây thế mà đột nhiên lại cảm giác thật vẻ vang cho kẻ hèn này.
“Đây là phòng hảo hạng tốt nhất, xin mời.” Điền Lương đưa bọn họ đến một gian phòng ở sân sau, rồi ông đẩy cửa ra, giới thiệu hết sức niềm nở. Đào Dao quan sát căn phòng ngăn nắp sạch sẽ một lượt, sau đó cũng coi như vừa lòng mà gật đầu ra hiệu với ông chủ Điền, rồi lập tức cung kính hướng về phía xe ngựa mời Nguyên Vô Ưu bước xuống. Điền Lương nhìn khách quý đầu đội mũ che bước xuống từ xe ngựa, tuy không nhìn rõ diện mạo, nhưng khí chất hiếm thấy của người này cũng khiến ông biết rằng đây không phải khách quý tầm thường. Khi đã biết được điều này rồi, trái lại ông cũng không tiện tiếp tục nghe ngóng thân phận của khách quý nữa để tránh phạm vào kiêng kỵ.
“Sắc trời vẫn còn sớm, không biết quý khách muốn nghỉ ngơi chốc lát hay ta chuẩn bị nước đưa cơm?” So với sự niềm nở nhờ nén vàng lúc nãy, lần này Điền Lương lại mang theo một chút cung kính từ tận đáy lòng. “Chuẩn bị nước trước đi.” Đào Dao trả lời.
Điển Lương lên tiếng đáp lại rồi nhanh nhẹn lui xuống. Ông đi đến sân trước gọi vợ mình mau chóng dừng công việc trong tay mà đi chuẩn bị nước cùng cơm cho quý nhân.
Ánh trăng sáng ngời phủ thêm một lớp lụa mỏng mông lung cho trạm dịch, Nguyên Vô Ưu ngẩn ngơ đứng trước cửa sổ ngắm nhìn khoảng sân dưới trăng sáng. Mãi đến khi đêm càng khuya, gió thổi bay mái tóc của nàng, thì dường như Nguyễn Vô Ưu mới hoàn hồn mà dời bước đến trước bàn rồi mở ra một tấm thiệp, sau đó cầm bút viết lên mấy dòng chữ.
“Đưa nó cho người của trạm dịch, bảo hắn chuyển cho Sở Hồng.” Tầm mắt của Đào Dao nhìn thoáng qua dòng chữ Nguyên Vô Ưu vừa viết trên bàn, đuôi mày ông khẽ run lên. Ông từng nghĩ rằng việc bỏ lại ám vệ, chỉ dẫn theo một mình ông can đảm xông vào nước thù địch đã là hành động tùy hứng lớn nhất của chủ tử rồi, nhưng đến bây giờ ông mới biết được, so với mệnh lệnh mà chủ tử vừa ban xuống, thì mệnh lệnh để ám vệ ở lại nước Đại Nguyên quả thật không đáng nhắc đến, ông vĩnh viễn cũng không thể đoán được hành động tiếp theo của chủ tử là gì. Cũng cho đến bây giờ, Đào Dao không thể không thừa nhận một sự thật, đó là lần này chủ tử nhà ông đã thực sự bày ra thành ý cùng can đảm của nàng, chủ tử như vậy khiến ông vừa kính lại vừa lo. Gửi thiệp thăm hỏi là một chuyện rất bình thường, nhưng thiệp thăm hỏi của chủ tử thì lại... Đào Dao quyết định phản kháng lần cuối mà nói thêm một câu: “Chủ tử nhất định phải làm như vậy sao?” Nguyên Vô Ưu thản nhiên nhìn ông, nàng không cần lên tiếng, Đào Dao cũng đã biết ông chỉ có thể chấp hành rồi.
Bốn chữ “sóng to gió lớn” cũng không đủ để miêu tả tâm trạng của ông chủ Điền lúc này, cầm lấy quyển sổ thoạt nhìn vô cùng đơn giản nhưng lại nặng như núi cao kia, hai chân của ông chủ Điền không kìm nổi mà run lên, ông không nói được dù chỉ nửa cầu.
Đã qua một lúc lâu mà vẫn chưa thấy chồng mình trở về, bà chủ Điền đang thêu thùa ở trong phòng có chút lo lắng nên đứng lên đi tìm ông. Thế nhưng ngay sau đó, bà lại phát hiện chồng mình đang hoảng hốt đứng thì người trước cửa phòng, bà không khỏi sợ hãi mà thốt lên: “Cha của Duyệt Nhi, ông làm sao thế? Ông đừng làm tôi sợ.” Ông chủ Điền đang sợ đến mức đánh mất hai hồn trong ba hồn bảy vía, bị vợ lay động cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại, nhưng giây tiếp theo, ông lại nôn nóng xông ra ngoài. Ông phải đi truyền tin tức, nhưng vừa chạy được mấy bước thì đột nhiên ông khựng lại rồi nhíu mày suy nghĩ một hồi, sau đó lại xoay người chạy về. Vì sự việc hệ trọng, ông quyết định sẽ tự mình đi suốt đêm vào Kinh thành để truyền đạt chuyện này, đây cũng là một cơ hội tốt dành cho ông.
“Tôi có việc gấp phải đi ra ngoài, bà nhớ kĩ tối nay bà đừng ngủ, nhất định, nhất định phải chăm sóc cực kỳ chu đáo cho khách quý, không được có bất cứ chậm trễ nào.”
“Đã trễ thế này rồi, ông còn đi đâu vậy?” Bà chủ Điền khiếp sợ mà bắt lấy tay ông. “Bà đừng hỏi, bà chỉ cần nhớ lấy lời tôi là được rồi.” Sau khi căn dặn xong, ông chủ Điền lập tức chạy như bay ra ngoài. “Cha của Duyệt Nhi à...” Bà chủ Điển đuổi theo vài bước lại phát hiện đã không thể đuổi kịp chồng mình rồi. Sau đó, nghĩ đến lời chồng vừa nói, bà ngờ vực mà nhìn về hướng sân sau, rốt cuộc khách quý có thân phận gì mà lại khiến chồng bà đã trễ như vậy còn phải vội vã ra ngoài?
Bình luận facebook