Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 842
CHƯƠNG 842: MỘT ĐÊM DÀY VÒ
Văn phòng luật sư Chi Lâm.
Vân Chi Lâm ngồi sau bàn làm việc của mình, nhàn nhã xoay cây bút trong tay.
Giữa anh ta và Anna đã rất ổn định rồi, theo lý mà nói anh sẽ không còn bị những việc không đâu quấy rầy, hơn nữa Anna cũng cực kỳ ủng hộ công việc của anh ta.
Nhưng anh ta luôn cảm thấy trong lòng hình như thiếu đi chút gì đó.
Có lẽ là vì trong khoảng thời gian này không có tin tức của con trai và con gái nuôi.
Người làm ba nuôi này thấy trống trải trong lòng thôi.
Trước khi đi Anh, đám trẻ đều đã nói qua với mình rồi, nhưng thời gian dài vẫn là rất nhớ chúng.
Hoặc có lẽ nên gọi một cuộc điện thoại.
Nói gọi là gọi.
Anh ta nhấc điện thoại lên, gọi cho đám trẻ.
Dường như anh ta đã quên mất một vấn đề quan trọng: Đó chính là chênh lệch thời gian.
Lúc này ở Anh đã là đêm rồi.
“Tút tút…”
Mấy âm thanh báo bận dường như khiến anh ta cuối cùng cũng ý thức được vấn đề mấu chốt này.
Nhưng mà, vào lúc anh ta đang chuẩn bị tắt điện thoại, đầu dây bên kia bỗng kết nối được.
“Ba Chi Lâm…” Trong điện thoại vang lên giọng nói uể oải lười nhác.
Nghe có vẻ như bị đánh thức từ trong giấc ngủ.
“Bây giờ mới mấy giờ chứ, có việc gì không ạ? Có phải dì Anna không cần ba nữa rồi không…”
Haiii… Phút chốc, trên đầu Vân Bất Chi có một con quạ bay qua.
Trái tim vốn còn hơi kích động, giờ đây dường như bị trói cùng một viên gạch, ném xuống đáy hồ sâu thẳm.
“Thằng nhóc chết tiệt, lẽ nào con không thể nói mấy lời may mắn được sao, ai bảo cô ấy không cần ba nữa, tình cảm giữa chúng ta vẫn tốt lắm.” Anh ra sức phản bác.
Nhưng sau khi nói xong, gương mặt lại xuất hiện một nụ cười chế giễu.
Đã lớn thế này rồi, sao còn phải so đo với trẻ con.
Nếu đã làm bọn trẻ tỉnh giấc, cũng coi như là nó xui xẻo, lúc nãy đã nói mấy lời giận dỗi đó, thì không thể dễ dàng bỏ qua cho nó được, không thể để nó ngủ ngon giấc.
Trong lòng Vân Chi Lâm cũng xuất hiện một suy nghĩ nguy hiểm.
“Alo, mấy hôm nay các con có phải chơi vui đến quên lối về rồi không, đến điện thoại cũng không thèm gọi cho ba. Nói thật đi, có phải các con có ba ruột rồi, thì không còn vị trí người ba nuôi này nữa?”
Anh ta giả bộ rất tức giận.
Trước nửa đêm Dương Dương đợi ba mẹ về, đến sau nửa đêm khó khăn lắm mới ngủ thiếp đi, nhưng chưa ngủ được bao lâu dã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cũng may Trình Trình và Cửu Cửu dường như vẫn đang ngủ.
Vì để tránh làm ảnh hưởng họ nghỉ ngơi, Dương Dương rúc vào chăn, nghe điện thoại.
Về điểm này, cậu cũng coi như làm được một việc đáng tin cậy.
Nhưng về mặt tinh thần vẫn rất mơ hồ.
Dí sát điện thoại vào tai: “Ba Chi Lâm, bọn con đâu có quên ba, ba mãi mãi sống trong lòng chúng con. Lẽ nào ba không biết chuyện chênh lệch thời gian này sao, bọn con không gọi điện thoại, hoàn toàn là vì tốt cho ba.”
“Hừ… Cái miệng quạ của con, thế nào gọi là: Mãi mãi sống trong lòng chúng con chứ, ba đã chết đâu. Bỏ đi, không gọi điện thoại cũng coi như là các con hiếu thuận với ba đi. Vậy thì, cũng phải gửi mấy tin nhắn chứ, tiện thể cũng gửi mấy bức ảnh cho ba xem là được.”
Trong chăn thật sự hơi nóng, trán Dương Dương nhanh chóng lấm tấm mồ hôi. Cậu há to miệng ngáp một cái.
Nhưng chính vào lúc này, trong chăn vang lên một tiếng động khác.
“Bủm…”
Ở một nơi xung quanh đều tối đen, vốn là trên chiếc gường lớn của ba cục cưng, lại chỉ lộ ra hai cái đầu.
Còn một cái đầu nữa đi đâu rồi?
Đương nhiên là vẫn trên chiếc giường lớn, chẳng qua biến thành một quả cầu thịt rúc vào trong chăn rồi.
Dương Dương đang gọi điện thoại vượt biển với Vân Chi Lâm, đương nhiên đây không phải là ý của cậu.
Cậu bị đánh thức.
Thế nhưng trong quá trình gọi điện thoại, trong chiếc chăn đó bỗng nhiên vang lên một âm thanh, cho dù nhẹ, nhưng cũng đủ khiến cho cả không gian nhỏ hẹp này kinh ngạc.
“Bủm…”
Chăn của Lục Khởi hơi rung, tiếp đó nhanh chóng di chuyển đến rìa.
Đầu của Dương Dương cuối cùng cũng lộ ra rồi.
Sắc mặt cậu có vẻ không tốt lắm, hơn nữa bắt đầu hít thở gấp, một tay còn bịt mũi.
Cậu thật sự hận không thể đánh tỉnh tên nào vừa thả bom, ai ngờ đó là em gái.
Làm anh trai làm sao có thể nỡ xuống tay chứ.
Nhưng nếu như đổi thành Trình Trình, Dương Dương chắc chắn sẽ không nói hai lời mà đạp cho cậu ta một cái.
“Alo…” Đầu dây bên kia vẫn vang lên tiếng của Vân Chi Lâm.
Đầu dây bên anh ta không nghe thấy gì, chỉ là cảm thấy không có âm thanh Dương Dương trả lời.
“Con đây, con đây.” Dương Dương hít thở: “Được rồi, ba Chi Lâm, con còn phải ngủ, không lãng phí thời gian với ba nữa. Nếu như ba muốn gặp bọn con, thì qua đây là được, gọi điện thoại chẳng có chút thành ý nào cả.”
Nói xong thì ngắt điện thoại.
“Thằng nhóc chết tiệt con…”
Vân Chi Lâm nhìn điện thoại, khóe miệng hơi cong lên, khẽ lắc đầu.
* Buổi sáng, người đàn ông nước Anh đã đưa bữa sáng đến cho họ, bày đầy một bàn.
Mấy hôm nay đều như vậy, nhưng chủng loại ngày nào cũng được làm mới, như vậy mới có thể duy trì được sự tươi mới và vui vẻ mỗi ngày.
Trước bàn ăn, bốn người lớn cùng hai đứa trẻ con đã vây quanh bàn, chỉ có một vị trí còn để trống.
Bắc Minh Thiện liếc một cái, chẳng nói gì, cúi đầu bắt đầu dùng bữa.
“Dương Dương sao vẫn chưa đến, không phải mấy đứa ngủ rất sớm sao?” Dư Như Khiết hỏi Trình Trình ngồi ở bên cạnh.
Làm sao anh biết được tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì chứ.
Chỉ là hôm nay mới sáng sớm, đã thấy con trai mình và Cố Hạnh Nguyên ở đây rồi.
“Hôm qua bọn con chưa ngủ, mãi đến khi ba mẹ về.” Trình Trình ôm cốc sữa nhỏ tiếng nói. Còn lén liếc mẹ một cái.
“Mẹ đi gọi nó dậy.” Cố Hạnh Nguyên đứng dậy.
Trong phòng ngủ, Dương Dương đang ngáy khò khò.
Đêm nay đúng là đủ dày vò rồi.
Nhưng chính vào lúc đang ngủ ngon, bỗng nhiên cảm thấy tai đau đớn.
“Ui cha…” Cậu kêu lên, một tay ôm lấy tai.
Mở mắt ra, mẹ đã đứng trước mặt.
Vốn còn muốn khóc lóc thêm mấy câu, lúc này toàn bộ đều nuốt xuống.
Cậu xịu môi, cau mày nhìn cô.
“Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau dậy đi. Trình Trình và Cửu Cửu người ta đã dậy đi ăn sáng rồi.” Hạnh Nguyên nghiêm mặt, dáng vẻ tức giận.
“Mẹ, để con ngủ thêm một lúc nữa đi, mẹ biết tối qua con ngủ muộn thế nào không…”
“Sao Trình Trình vẫn dậy được đấy thôi.”
“Đương nhiên anh ta có thể dậy được, tối qua sau khi ba mẹ về, không dễ dàng gì mới ngủ thiếp đi, lại nhận được điện thoại của ba Chi Lâm…” Dương Dương nói, lại ngáp một cái.
“Anh ta gọi điện thoại cho con làm gì?” Cố Hạnh Nguyên cảm thấy hơi kỳ lạ, Vân Chi Lâm sẽ không dễ dàng gọi điện thoại đến đâu. Hơn nữa còn là nửa đêm, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?
Sự lo lắng của Cố Hạnh Nguyên hoàn toàn không cần thiết, Vân Chi Lâm cũng chẳng qua là nhàn rỗi gọi điện thoại mà thôi.
Ăn xong bữa sáng, Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành dẫn bọn trẻ ra ngoài chơi, để Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên ở lại khách sạn, lý do là họ quay về quá muộn, cần phải nghỉ ngơi.
Đối với lý do này, Dương Dương là người đầu tiên tỏ ý không phục và kháng nghị.
Cậu cho rằng mình mới là người ngủ muộn nhất, cần được nằm lên giường ngủ một giấc đã.
Nhưng vẫn là bị vô tình mang đi.
Đây có lẽ là lần đầu tiên khi đối mặt với việc ra ngoài chơi và ở nhà ngủ, cậu chọn đi ngủ.
* Bếp nhỏ Anna.
Đã đến thời gian đóng cửa.
Anna tiễn mấy vị khách cuối cùng không lâu sau, các nhân viên phục vụ cũng lần lượt về nhà.
Lúc này chỉ còn lại một mình cô ấy.
Lúc cô ấy đang chuẩn bị khóa cửa, Vân Chi Lâm lái chiếc xe Porsche đến.
Xe dừng trước cửa tiệm.
Đầu xe nhấp nháy đèn hai cái, đây là đang chào hỏi với chủ nhân trong tiệm.
Anna nhìn anh ta, mỉm cười vẫy tay.
Cửa xe mở ra, Vân Chi Lâm từ bên trong bước ra, gác tay lên cửa xe nhìn cô ấy: “Lát nữa chúng ta đi đâu ăn đêm đây?”
“Sao thế, luật sư nổi tiếng như anh cũng có lúc đói à? Em đang định đóng cửa đây, em thấy chẳng cần đi đâu cả, ở đây ăn chút gì đó là được. Chỗ này của em còn thừa lại chút nguyên liệu, vốn định sáng sớm mai dọn sạch sẽ.”
Cửa tiệm do Anna kinh doanh này khiến khách hàng yên tâm nhất chính là, mỗi ngày đều có nguyên liệu tươi mới, cho dù hôm đó dùng không hết, cũng sẽ không có chuyện ngày thứ hai tiếp tục sử dụng.
Đương nhiên, làm như vậy cũng là vì phía sau cô đã tiêu tốn rất nhiều tâm sức, vào giai đoạn kinh doanh thử đã thống kê số liệu lớn, hơn nữa cùng Cố Hạnh Nguyên làm kết toán chặt chẽ, có được sự tương xứng tốt nhất.
Như vậy, cho dù mỗi ngày có nguyên liệu thừa lại, vậy cũng chỉ ít thôi.
Đương nhiên, cũng sẽ xuất hiện lúc dùng hết nguyên liệu, cô ấy cũng sẽ không miễn cưỡng giữ khách hàng, mà là sẽ đóng cửa sớm.
“Hơ, em đang chuẩn bị để anh đến thu dọn chiến trường à.” Vân Chi Lâm nói, tiện tay đóng cửa lại, đi vào nhà hàng.
“Lẽ nào anh không có nghĩa vụ này sao, đương nhiên nếu như anh không muốn gánh vác, em có thể tìm người khác. Em nghĩ, chắc có rất nhiều người bằng lòng đấy.” Anna đương nhiên chỉ là nói đùa với anh ta.
Tiện tay treo một tấm biển “đóng cửa” ở ngoài, sau đó khóa cánh cửa lớn từ bên trong.
“Được, anh thấy nhiệm vụ khó khăn này vẫn là do anh tự mình hoàn thành là được, anh thấy cũng không có mấy người có thể có dạ dày tốt như anh đâu. Hơn nữa thóc đâu mà đãi gà rừng, phải không.”
Nói rồi, anh ta tìm vị trí chính giữa, ngồi xuống.
Mười ngón tay đan vào nhau, để trên bàn: “Bà chủ, hôm nay cần tôi thu dọn gì đây?”
“Đợi đi, em cũng không biết còn thừa lại gì, xem vận khí của anh thế nào.” Anna nói, quay người vào phòng bếp.
Không lâu sau, nghe thấy tiếng dao dĩa và nồi niêu bên trong.
Vân Chi Lâm đương nhiên cũng sẽ không rảnh rỗi vậy.
Nói thế nào bản thân cũng coi như là ông chủ “chuẩn” ở đây, tiệm của nhà mình đương nhiên sẽ càng ưu ái hơn.
Thế là xắn tay áo lên, lấy chổi từ phòng để đồ ra, bắt đầu quét dọn.
Đợi đến khi Anna bưng đĩa thức ăn từ phòng bếp ra, cả nhà hàng đã được quét dọn sạch sẽ rồi.
Cô ấy mỉm cười, xem ra rất hài lòng với công việc của Vân Chi Lâm: “Không nhận ra, luật sư Vân còn là một cao thủ dọn dẹp đấy.”
Vân Chi Lâm cũng không khiêm tốn, anh ta nới lỏng cà vạt, tay cầm chổi, còn cố tạo vẻ ngầu, vắt chân phải sang chân trái.
“Không nhìn ra à. Nói cho em biết, tìm được anh, coi như em hưởng phúc rồi. Ở bên ngoài có thể lấy một địch trăm, tranh luận với quần chúng. Về nhà có thể tự mình quét dọn tuyết trước cửa, sạch bóng không một hạt bụi. Nếu như nói anh là một cố phiếu, thì mấy cổ phiếu tiềm lực đó đều không tính là gì.”
“Vậy anh là cổ phiếu gì? Quét nhà sạch sẽ như thế, lẽ nào là cổ phiếu rác?” Anna cố tình trêu anh ta.
Ngay lập tức, trán của Vân Chi Lâm lộ ra mấy đường đen.
Nhưng anh ta nhanh chóng điều chỉnh lại, vẫn bày ra dáng vẻ tự cho mình là siêu phàm: “Anh là cổ phiếu blue chip.”
Nhưng, vừa nói dứt lời, có lẽ anh ta đắc ý quá độ, trọng tâm không vững.
“Ui trời…”
Văn phòng luật sư Chi Lâm.
Vân Chi Lâm ngồi sau bàn làm việc của mình, nhàn nhã xoay cây bút trong tay.
Giữa anh ta và Anna đã rất ổn định rồi, theo lý mà nói anh sẽ không còn bị những việc không đâu quấy rầy, hơn nữa Anna cũng cực kỳ ủng hộ công việc của anh ta.
Nhưng anh ta luôn cảm thấy trong lòng hình như thiếu đi chút gì đó.
Có lẽ là vì trong khoảng thời gian này không có tin tức của con trai và con gái nuôi.
Người làm ba nuôi này thấy trống trải trong lòng thôi.
Trước khi đi Anh, đám trẻ đều đã nói qua với mình rồi, nhưng thời gian dài vẫn là rất nhớ chúng.
Hoặc có lẽ nên gọi một cuộc điện thoại.
Nói gọi là gọi.
Anh ta nhấc điện thoại lên, gọi cho đám trẻ.
Dường như anh ta đã quên mất một vấn đề quan trọng: Đó chính là chênh lệch thời gian.
Lúc này ở Anh đã là đêm rồi.
“Tút tút…”
Mấy âm thanh báo bận dường như khiến anh ta cuối cùng cũng ý thức được vấn đề mấu chốt này.
Nhưng mà, vào lúc anh ta đang chuẩn bị tắt điện thoại, đầu dây bên kia bỗng kết nối được.
“Ba Chi Lâm…” Trong điện thoại vang lên giọng nói uể oải lười nhác.
Nghe có vẻ như bị đánh thức từ trong giấc ngủ.
“Bây giờ mới mấy giờ chứ, có việc gì không ạ? Có phải dì Anna không cần ba nữa rồi không…”
Haiii… Phút chốc, trên đầu Vân Bất Chi có một con quạ bay qua.
Trái tim vốn còn hơi kích động, giờ đây dường như bị trói cùng một viên gạch, ném xuống đáy hồ sâu thẳm.
“Thằng nhóc chết tiệt, lẽ nào con không thể nói mấy lời may mắn được sao, ai bảo cô ấy không cần ba nữa, tình cảm giữa chúng ta vẫn tốt lắm.” Anh ra sức phản bác.
Nhưng sau khi nói xong, gương mặt lại xuất hiện một nụ cười chế giễu.
Đã lớn thế này rồi, sao còn phải so đo với trẻ con.
Nếu đã làm bọn trẻ tỉnh giấc, cũng coi như là nó xui xẻo, lúc nãy đã nói mấy lời giận dỗi đó, thì không thể dễ dàng bỏ qua cho nó được, không thể để nó ngủ ngon giấc.
Trong lòng Vân Chi Lâm cũng xuất hiện một suy nghĩ nguy hiểm.
“Alo, mấy hôm nay các con có phải chơi vui đến quên lối về rồi không, đến điện thoại cũng không thèm gọi cho ba. Nói thật đi, có phải các con có ba ruột rồi, thì không còn vị trí người ba nuôi này nữa?”
Anh ta giả bộ rất tức giận.
Trước nửa đêm Dương Dương đợi ba mẹ về, đến sau nửa đêm khó khăn lắm mới ngủ thiếp đi, nhưng chưa ngủ được bao lâu dã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cũng may Trình Trình và Cửu Cửu dường như vẫn đang ngủ.
Vì để tránh làm ảnh hưởng họ nghỉ ngơi, Dương Dương rúc vào chăn, nghe điện thoại.
Về điểm này, cậu cũng coi như làm được một việc đáng tin cậy.
Nhưng về mặt tinh thần vẫn rất mơ hồ.
Dí sát điện thoại vào tai: “Ba Chi Lâm, bọn con đâu có quên ba, ba mãi mãi sống trong lòng chúng con. Lẽ nào ba không biết chuyện chênh lệch thời gian này sao, bọn con không gọi điện thoại, hoàn toàn là vì tốt cho ba.”
“Hừ… Cái miệng quạ của con, thế nào gọi là: Mãi mãi sống trong lòng chúng con chứ, ba đã chết đâu. Bỏ đi, không gọi điện thoại cũng coi như là các con hiếu thuận với ba đi. Vậy thì, cũng phải gửi mấy tin nhắn chứ, tiện thể cũng gửi mấy bức ảnh cho ba xem là được.”
Trong chăn thật sự hơi nóng, trán Dương Dương nhanh chóng lấm tấm mồ hôi. Cậu há to miệng ngáp một cái.
Nhưng chính vào lúc này, trong chăn vang lên một tiếng động khác.
“Bủm…”
Ở một nơi xung quanh đều tối đen, vốn là trên chiếc gường lớn của ba cục cưng, lại chỉ lộ ra hai cái đầu.
Còn một cái đầu nữa đi đâu rồi?
Đương nhiên là vẫn trên chiếc giường lớn, chẳng qua biến thành một quả cầu thịt rúc vào trong chăn rồi.
Dương Dương đang gọi điện thoại vượt biển với Vân Chi Lâm, đương nhiên đây không phải là ý của cậu.
Cậu bị đánh thức.
Thế nhưng trong quá trình gọi điện thoại, trong chiếc chăn đó bỗng nhiên vang lên một âm thanh, cho dù nhẹ, nhưng cũng đủ khiến cho cả không gian nhỏ hẹp này kinh ngạc.
“Bủm…”
Chăn của Lục Khởi hơi rung, tiếp đó nhanh chóng di chuyển đến rìa.
Đầu của Dương Dương cuối cùng cũng lộ ra rồi.
Sắc mặt cậu có vẻ không tốt lắm, hơn nữa bắt đầu hít thở gấp, một tay còn bịt mũi.
Cậu thật sự hận không thể đánh tỉnh tên nào vừa thả bom, ai ngờ đó là em gái.
Làm anh trai làm sao có thể nỡ xuống tay chứ.
Nhưng nếu như đổi thành Trình Trình, Dương Dương chắc chắn sẽ không nói hai lời mà đạp cho cậu ta một cái.
“Alo…” Đầu dây bên kia vẫn vang lên tiếng của Vân Chi Lâm.
Đầu dây bên anh ta không nghe thấy gì, chỉ là cảm thấy không có âm thanh Dương Dương trả lời.
“Con đây, con đây.” Dương Dương hít thở: “Được rồi, ba Chi Lâm, con còn phải ngủ, không lãng phí thời gian với ba nữa. Nếu như ba muốn gặp bọn con, thì qua đây là được, gọi điện thoại chẳng có chút thành ý nào cả.”
Nói xong thì ngắt điện thoại.
“Thằng nhóc chết tiệt con…”
Vân Chi Lâm nhìn điện thoại, khóe miệng hơi cong lên, khẽ lắc đầu.
* Buổi sáng, người đàn ông nước Anh đã đưa bữa sáng đến cho họ, bày đầy một bàn.
Mấy hôm nay đều như vậy, nhưng chủng loại ngày nào cũng được làm mới, như vậy mới có thể duy trì được sự tươi mới và vui vẻ mỗi ngày.
Trước bàn ăn, bốn người lớn cùng hai đứa trẻ con đã vây quanh bàn, chỉ có một vị trí còn để trống.
Bắc Minh Thiện liếc một cái, chẳng nói gì, cúi đầu bắt đầu dùng bữa.
“Dương Dương sao vẫn chưa đến, không phải mấy đứa ngủ rất sớm sao?” Dư Như Khiết hỏi Trình Trình ngồi ở bên cạnh.
Làm sao anh biết được tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì chứ.
Chỉ là hôm nay mới sáng sớm, đã thấy con trai mình và Cố Hạnh Nguyên ở đây rồi.
“Hôm qua bọn con chưa ngủ, mãi đến khi ba mẹ về.” Trình Trình ôm cốc sữa nhỏ tiếng nói. Còn lén liếc mẹ một cái.
“Mẹ đi gọi nó dậy.” Cố Hạnh Nguyên đứng dậy.
Trong phòng ngủ, Dương Dương đang ngáy khò khò.
Đêm nay đúng là đủ dày vò rồi.
Nhưng chính vào lúc đang ngủ ngon, bỗng nhiên cảm thấy tai đau đớn.
“Ui cha…” Cậu kêu lên, một tay ôm lấy tai.
Mở mắt ra, mẹ đã đứng trước mặt.
Vốn còn muốn khóc lóc thêm mấy câu, lúc này toàn bộ đều nuốt xuống.
Cậu xịu môi, cau mày nhìn cô.
“Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau dậy đi. Trình Trình và Cửu Cửu người ta đã dậy đi ăn sáng rồi.” Hạnh Nguyên nghiêm mặt, dáng vẻ tức giận.
“Mẹ, để con ngủ thêm một lúc nữa đi, mẹ biết tối qua con ngủ muộn thế nào không…”
“Sao Trình Trình vẫn dậy được đấy thôi.”
“Đương nhiên anh ta có thể dậy được, tối qua sau khi ba mẹ về, không dễ dàng gì mới ngủ thiếp đi, lại nhận được điện thoại của ba Chi Lâm…” Dương Dương nói, lại ngáp một cái.
“Anh ta gọi điện thoại cho con làm gì?” Cố Hạnh Nguyên cảm thấy hơi kỳ lạ, Vân Chi Lâm sẽ không dễ dàng gọi điện thoại đến đâu. Hơn nữa còn là nửa đêm, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?
Sự lo lắng của Cố Hạnh Nguyên hoàn toàn không cần thiết, Vân Chi Lâm cũng chẳng qua là nhàn rỗi gọi điện thoại mà thôi.
Ăn xong bữa sáng, Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành dẫn bọn trẻ ra ngoài chơi, để Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên ở lại khách sạn, lý do là họ quay về quá muộn, cần phải nghỉ ngơi.
Đối với lý do này, Dương Dương là người đầu tiên tỏ ý không phục và kháng nghị.
Cậu cho rằng mình mới là người ngủ muộn nhất, cần được nằm lên giường ngủ một giấc đã.
Nhưng vẫn là bị vô tình mang đi.
Đây có lẽ là lần đầu tiên khi đối mặt với việc ra ngoài chơi và ở nhà ngủ, cậu chọn đi ngủ.
* Bếp nhỏ Anna.
Đã đến thời gian đóng cửa.
Anna tiễn mấy vị khách cuối cùng không lâu sau, các nhân viên phục vụ cũng lần lượt về nhà.
Lúc này chỉ còn lại một mình cô ấy.
Lúc cô ấy đang chuẩn bị khóa cửa, Vân Chi Lâm lái chiếc xe Porsche đến.
Xe dừng trước cửa tiệm.
Đầu xe nhấp nháy đèn hai cái, đây là đang chào hỏi với chủ nhân trong tiệm.
Anna nhìn anh ta, mỉm cười vẫy tay.
Cửa xe mở ra, Vân Chi Lâm từ bên trong bước ra, gác tay lên cửa xe nhìn cô ấy: “Lát nữa chúng ta đi đâu ăn đêm đây?”
“Sao thế, luật sư nổi tiếng như anh cũng có lúc đói à? Em đang định đóng cửa đây, em thấy chẳng cần đi đâu cả, ở đây ăn chút gì đó là được. Chỗ này của em còn thừa lại chút nguyên liệu, vốn định sáng sớm mai dọn sạch sẽ.”
Cửa tiệm do Anna kinh doanh này khiến khách hàng yên tâm nhất chính là, mỗi ngày đều có nguyên liệu tươi mới, cho dù hôm đó dùng không hết, cũng sẽ không có chuyện ngày thứ hai tiếp tục sử dụng.
Đương nhiên, làm như vậy cũng là vì phía sau cô đã tiêu tốn rất nhiều tâm sức, vào giai đoạn kinh doanh thử đã thống kê số liệu lớn, hơn nữa cùng Cố Hạnh Nguyên làm kết toán chặt chẽ, có được sự tương xứng tốt nhất.
Như vậy, cho dù mỗi ngày có nguyên liệu thừa lại, vậy cũng chỉ ít thôi.
Đương nhiên, cũng sẽ xuất hiện lúc dùng hết nguyên liệu, cô ấy cũng sẽ không miễn cưỡng giữ khách hàng, mà là sẽ đóng cửa sớm.
“Hơ, em đang chuẩn bị để anh đến thu dọn chiến trường à.” Vân Chi Lâm nói, tiện tay đóng cửa lại, đi vào nhà hàng.
“Lẽ nào anh không có nghĩa vụ này sao, đương nhiên nếu như anh không muốn gánh vác, em có thể tìm người khác. Em nghĩ, chắc có rất nhiều người bằng lòng đấy.” Anna đương nhiên chỉ là nói đùa với anh ta.
Tiện tay treo một tấm biển “đóng cửa” ở ngoài, sau đó khóa cánh cửa lớn từ bên trong.
“Được, anh thấy nhiệm vụ khó khăn này vẫn là do anh tự mình hoàn thành là được, anh thấy cũng không có mấy người có thể có dạ dày tốt như anh đâu. Hơn nữa thóc đâu mà đãi gà rừng, phải không.”
Nói rồi, anh ta tìm vị trí chính giữa, ngồi xuống.
Mười ngón tay đan vào nhau, để trên bàn: “Bà chủ, hôm nay cần tôi thu dọn gì đây?”
“Đợi đi, em cũng không biết còn thừa lại gì, xem vận khí của anh thế nào.” Anna nói, quay người vào phòng bếp.
Không lâu sau, nghe thấy tiếng dao dĩa và nồi niêu bên trong.
Vân Chi Lâm đương nhiên cũng sẽ không rảnh rỗi vậy.
Nói thế nào bản thân cũng coi như là ông chủ “chuẩn” ở đây, tiệm của nhà mình đương nhiên sẽ càng ưu ái hơn.
Thế là xắn tay áo lên, lấy chổi từ phòng để đồ ra, bắt đầu quét dọn.
Đợi đến khi Anna bưng đĩa thức ăn từ phòng bếp ra, cả nhà hàng đã được quét dọn sạch sẽ rồi.
Cô ấy mỉm cười, xem ra rất hài lòng với công việc của Vân Chi Lâm: “Không nhận ra, luật sư Vân còn là một cao thủ dọn dẹp đấy.”
Vân Chi Lâm cũng không khiêm tốn, anh ta nới lỏng cà vạt, tay cầm chổi, còn cố tạo vẻ ngầu, vắt chân phải sang chân trái.
“Không nhìn ra à. Nói cho em biết, tìm được anh, coi như em hưởng phúc rồi. Ở bên ngoài có thể lấy một địch trăm, tranh luận với quần chúng. Về nhà có thể tự mình quét dọn tuyết trước cửa, sạch bóng không một hạt bụi. Nếu như nói anh là một cố phiếu, thì mấy cổ phiếu tiềm lực đó đều không tính là gì.”
“Vậy anh là cổ phiếu gì? Quét nhà sạch sẽ như thế, lẽ nào là cổ phiếu rác?” Anna cố tình trêu anh ta.
Ngay lập tức, trán của Vân Chi Lâm lộ ra mấy đường đen.
Nhưng anh ta nhanh chóng điều chỉnh lại, vẫn bày ra dáng vẻ tự cho mình là siêu phàm: “Anh là cổ phiếu blue chip.”
Nhưng, vừa nói dứt lời, có lẽ anh ta đắc ý quá độ, trọng tâm không vững.
“Ui trời…”
Bình luận facebook