• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Nhiệm Vụ Sinh Đẻ - Cố Hạnh Nguyên (11 Viewers)

  • Chương 813

CHƯƠNG 813: MẬT MÃ?





Chặc… Lại thêm một người không biết khiêm tốn nữa.


Cố Hạnh Nguyên khẽ cười khi nghe cậu nói như vậy: “Nghe thấy không, người ta căn bản không nhờ gì anh cả. Hơn nữa da mặt dày thế này hoàn toàn là chân truyền của anh.”


Cái này lại đến phiên cô chê cười Bắc Minh Thiện.


Một đàn quạ đen tức khắc bay qua đầu Dương Dương.


“Người lớn như ba mẹ luôn muốn tổn hại người khác qua lời nói, không phải là con có thể nói lại được. Kết quả dù con đứng ở bên nào cũng thành người bị hại lớn nhất.”


“Các con sắp đến trường rồi, kiểm tra lại xem sách vở đồ dùng của mình đã đầy đủ chưa.”


Nói xong, Cố Hạnh Nguyên cẩn thận dừng xe trước cửa trường học.


“Tất cả đều ok rồi mẹ. Bọn con vào trường đây, hẹn gặp lại mẹ vào buổi tối.” Dương Dương nói xong là nhảy xuống xe luôn, Trình Trình theo sát sau cậu, cuối cùng là Cửu Cửu, chẳng bao lâu cả ba đã biến mất sau cổng trường.


Cố Hạnh Nguyên lại khởi động xe, lúc đang chuẩn bị đưa Bắc Minh Thiện đến tập đoàn GT thì anh chợt lên tiếng: “Bây giờ chúng ta đến ngân hàng một chuyến trước.”


Ngân hàng? Cố Hạnh Nguyên nhất thời chưa kịp phản ứng: “Anh đến đó làm gì, chẳng lẽ mới không bao lâu mà đã thiếu tiền rồi à?”


Hiện tại nói đâm chọc mỉa mai Bắc Minh Thiện đã thành một phương thức đặc biệt của cô.


Bắc Minh Thiện cũng thành thói quen, anh cho rằng đây là một kiểu hành vi thân mật chỉ có giữa họ. Ý tứ giống như là cục cưng.


Anh lấy chiếc chìa khóa từ trong túi tiền ra ra, là chiếc chìa khóa đêm qua Mạc Cẩm Thành cho anh: “Đây là hôm qua ba nuôi em cho anh, anh rất muốn xem rốt cuộc trong này bỏ cái gì.”


Cố Hạnh Nguyên cũng hơi nghi ngờ, đồng thời chiếc chìa khóa này cũng gợi lên lòng hiếu kỳ của cô.


Thứ ba nuôi có thể đưa cho Bắc Minh Thiện chắc chắn là đồ quan trọng. Nếu đã như vậy, không bằng đi xem cùng anh luôn.


Nói đi là đi, chẳng mấy chốc Cố Hạnh Nguyên đã lái xe rời khỏi trường học, chạy về phía ngân hàng XX.


Nói đến cùng cũng rất thú vị, đối với ngày lễ của người nước ngoài, mọi người thường tham dự vào thời điểm dạo đầu và cao trào, còn tham gia không biết mệt. Nhưng đến khi ngày lễ vừa mới kết thúc, sang ngày hôm sau lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.


Điều này không giống ngày lễ trong nước, trước sau gì đều làm. Giai đoạn trước hưng phấn, đến giữa thì sung sướng, cuối cùng là dư vị, còn không ngừng ảo tưởng về lễ hội tiếp theo.


Các tủ kính trên dọc đường, ngoại trừ áp phích ông già Noel chưa được thay ra thì những thứ như cây thông Noel đã biến mất không còn tăm tích.


“Xin chào, tôi là quản lý sảnh, không biết có thể giúp được gì cho hai vị không?”


Giám đốc của ngân hàng nhiệt tình đi đến trước mặt Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên rồi lên tiếng hỏi han.


Bắc Minh Thiện quơ quơ chiếc chìa khóa trước mặt quản lý: “Chúng tôi đến đây lấy đồ.”


Nhìn thấy chìa khóa, Giám đốc lập tức hiểu rõ: “Vâng, mời hai anh chị đi theo tôi.”


Nói xong, cô ta đi trước dẫn đường.


Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên đi theo cô ta vào thang máy đi xuống hai tầng.


Nơi này là nơi chuyên gửi quỹ bảo hiểm của ngân hàng.


“Mời anh cho tôi xem chìa khóa một chút… Được rồi, cảm ơn.”


Cô ta căn cứ vào số trên chìa khóa rồi đi tới một phòng.


Đây là lần đầu tiên Cố Hạnh Nguyên đi vào nơi khách gửi tài liệu và đồ đạc của ngân hàng.


Một loại ngăn tủ được sắp xếp như giá sách.


Bọn họ thuận lợi tìm đến két an toàn có số trùng với số trên khóa.


Giám đốc lấy chìa khóa cắm vào ổ, sau đó lễ phép nói: “Mời anh nhập mật mã.”


“Mật mã?” Bắc Minh Thiện khẽ nhíu mày.


Ngày hôm qua khi Mạc Cẩm Thành đưa chìa khóa cho anh không nhắc đến chuyện mật mã.


Bây giờ xem ra dù có chìa khóa mà không có mật mã cũng không thể lấy được đồ ở trong đó.


Nhưng mật mã là gì đây…


“Thưa anh, có vấn đề gì không ạ?”


Giám đốc nhìn thấy chút khác thường của anh.


Không chỉ cô ta, ngay cả Cố Hạnh Nguyên cũng nhìn thấy. Cô hơi khẩn trương, nhìn có vẻ như ba nuôi chưa nói chuyện này với anh.


Mật mã này đúng là làm khó Bắc Minh Thiện.


Chẳng qua anh nhanh chóng xoay chuyển đầu óc nghĩ cách.


Nếu mình là ông thì mình sẽ đặt mật mã là gì đây…


“Gần đây tôi bận rộn nhiều chuyện, nhất thời quên mất mật mã là gì, cô cho tôi thử trước một chút.”


Giám đốc nhìn Bắc Minh Thiện, thấy anh hơi quen mắt, lại không nghĩ ra đã gặp anh ở đâu. Chẳng qua cô ta vẫn gật đầu đồng ý.


Dù sao trên thực tế cô ta gặp không ít người ngẫu nhiên không nhớ được mật mã là gì.


Bắc Minh Thiện hơi nhíu mày nhìn mười ô số trên tủ két sắt. Anh suy nghĩ một lát, sau đó vươn tay nhanh chóng bấm sáu số trên bàn phím.


Anh lo lắng xoay chìa khóa, cuối cùng ấn vào tay nắm cửa.


“Rắc…”


Một tiếng vang nhỏ vang lên, cửa két sắt thuận lợi mở ra.


Điều này làm cho Cố Hạnh Nguyên không khỏi ngạc nhiên, rốt cuộc Bắc Minh Thiện là cái gì biến ra, chẳng lẽ là con giun trong bụng sao? Thế mà anh có thể đoán được mật mã mà ba nuôi đặt.


Chẳng qua cô không có khả năng nói điều nghi ngờ này ra ngay trước mặt người ngoài.


Cửa két sắt mở ra, điều này làm cho Bắc Minh Thiện thở phào nhẹ nhõm một hơi.


Sau đó rất tự nhiên vươn tay lấy đồ ở trong ra.


Lúc này, ánh mắt Cố Hạnh Nguyên cũng tập trung vào cửa tủ.


Tuy rằng anh vừa mới đưa tay vào đã đụng phải ở trong. Hơn nữa còn cực kỳ khẳng định đoán rằng đồ bên trong được sử dụng thường xuyên.


Anh lấy đồ ra, quả nhiên là một túi giấy kraft.


Điều khiến anh càng cảm thấy ngoài ý muốn hơn là miệng của chiếc túi giấy kraft này được dán một tờ giấy trắng, hơn nữa trên giấy còn được đóng dấu.


Bên cạnh đóng dấu có chữ viết: Bắc Minh Thiện.


Bên trên thế mà lại có tên của mình, chẳng lẽ Mạc Cẩm Thành đã chuẩn bị sẵn thứ này từ sớm để đưa cho mình?


Rốt cuộc đây là gì mà phải làm như vậy, chẳng lẽ không thể giao cho mình vào dịp bình thường sao, đây không phải chuyện gì rất khó đúng chứ?


Làm cho nó trở nên thần bí như vậy, chẳng lẽ là có ngụ ý gì đó?


Mặc dù có nghi ngờ, nhưng nếu để thứ này ở đây thì chắc chắn rất quan trọng, quan trọng thì đương nhiên mang về mới xem được.


Anh cất túi đi, sau đó đóng cửa rồi lấy lại chìa khóa.


Đến khi hai người quay về xe lần nữa, Cố Hạnh Nguyên lập tức hỏi ngay: “Rốt cuộc ba nuôi đưa cái gì cho anh vậy, còn làm thần bí thế. Còn nữa, sao anh lại biết mật mã của ba nuôi, vừa rồi em xem vẻ mặt anh, chắc chắn lúc trước ba nuôi không nói mật mã cho anh.”


Bắc Minh Thiện để Cố Hạnh Nguyên đóng kỹ cửa, sau đó nói: “Qủa thật hôm qua chú không nói gì liên quan đến mật mã cho anh. Em xem này…”


Nói xong, anh chỉ tay vào hàng chữ trên con dấu: “Lúc đặt đồ vào trong đó, ông ấy đã hạ quyết tâm sẽ cho anh. Như vậy mật mã mà ông ấy đặt chắc chắn là cảm thấy anh có thể đoán được. Qủa nhiên, anh đúng là đoán được.”


Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy tên Bắc Minh Thiện được viết ở bên trên, chữ viết kia nhìn là có thể nhận ra là chữ viết của ba nuôi.


“Thật sự là phục đàn ông cách anh, làm mấy chuyện này cũng muốn thần thần bí bí, em thấy chẳng qua anh may mắn thôi. Nếu vừa rồi anh không đoán được, mất mặt là việc nhỏ, còn rất có thể bị Giám đốc kia thẳng tay báo cảnh sát. Em xem ánh mắt cô ta nhìn anh lúc anh nói muốn thử mật mã, ánh mắt tràn ngập nghi ngờ cùng không tin tưởng.”


Bắc Minh Thiện thản nhiên cười: “Thật ra mật mã cực kỳ đơn giản.”


“Đơn giản? Sáu số một hay là sáu số sáu, hay là sáu số tám?” Cố Hạnh Nguyên đoán luôn một loạt.


Bởi vì khi Bắc Minh Thiện nhập mật mã, anh quen tay dùng tay còn lại che đi. Cho nên căn bẳn không thể nhìn được gì.


“Mật mã như vậy, không chỉ em, cho dù để Dương Dương đến đoán cũng không thể nghĩ ra. Thật ra mật mã này chính là sinh nhật mẹ anh. Ông ấy chọn mật mã như vậy thật là phí chút tâm tư.” Bắc Minh Thiện nói xong, chậm rãi xé mở giấy niêm phong túi tài liệu.


Cố Hạnh Nguyên bật cười khi nghe anh nói như vậy: “Này, có phải trước kia anh thường xuyên gài bẫy người khác nên giờ mắc bệnh nghề nghiệp, nếu ai đặt mật mã mà không có ý nghĩa gì đặt biệt là lòng anh không thoải mái đúng không. Dì Như Khiết là người ba yêu nhất cuộc đời này, dùng sinh nhật của dì để làm mật mã có gì lạ đâu. Em còn có thế nói với anh: ngoài ba nuôi ra, ít nhất có tới 90% người dùng sinh nhật của mình hoặc người thân để làm mật mã.”


“Vậy em nói anh nghe xem mật mã của em là gì?”


“Em…”


Cố Hạnh Nguyên lập tức ngậm miệng lại.


“Em không cần ‘xoạch xoạch’ nhìn anh, mật mã của em còn có thể là gì, đương nhiên là sinh nhật của ba con rồi. Chẳng qua em yêu tâm, anh sẽ không nhớ thương chút tiền gửi ngân hàng ấy của em đâu.” Bắc Minh Thiện nhìn dáng vẻ bị vạch trần của cô vào lúc này, cảm thấy rất thú vị.


“Biết thì sao, em chỉ muốn nói ba nuôi cùng dinh nhật của dì Khiết làm mật mã căn bản không phức tạp như anh nghĩ.” Cố Hạnh Nguyên cô vẫn giữa vững quan điểm của mình.


Bắc Minh Thiện lắc đầu: “Ông ấy đặt mật mã thế này là để khảo nghiệm anh.”


“Khảo nghiệm anh? Em thấy khảo nghiệm xem anh có phải đồ ngốc không à.”


“Em còn nhớ trước kia anh đối xử với mẹ như thế nào không?” Bắc Minh Thiện hỏi cô.


Cố Hạnh Nguyên hơi nhíu mày: “Khi đó anh đối xử với dì Khiết rất hung. Hơn nữa có thể không gặp là sẽ không gặp. Qủa thật là đứa con bất hiếu.”


“Này, em đừng nương cơ hội trong sáng ngoài tối mắng anh, như vậy cũng không có nhiều lợi lộc gì cho em cả.” Bắc Minh Thiện nói tiếp: “Có lẽ em cũng biết chút chuyện trước đây của anh. Đúng là bởi vì chuyện khi đó làm trước đây anh đói xử với mẹ không tốt, cũng rất xa cách. Tuy rằng bây giờ quan hệ giữa anh và mẹ đã dịu đi nhưng chú Mạc vẫn muốn nhìn xem thái độ của anh dành cho mẹ có thật sự thay đổi hay không. Mà dùng sinh nhật làm mật mã chính là cách tốt nhất.”


Cố Hạnh Nguyên nghe đến đó mới xem như hiểu ra: “Cho nên lúc này ba nuôi chuẩn bị cho anh đã đặt mật mã là sinh nhật dì Như Khiết. Cứ nhưu vậy, nếu anh thuận lợi mở được tủ, đồ bên trong sẽ thuận lý thành chương rơi vào tay anh. Nhưng nếu anh đoán không ra, ông ấy có thể lấy lại đồ ở trong. Chúc mừng anh nha đồng chí Bắc Minh, đã thông qua được khảo nghiệm của ba nuôi em dành cho anh. Sau này cần phải cải tạo cho tốt, làm người một lần nữa.”


“Không phải em hay giao tiếp với cảnh sát à, lời nói của quan trên luôn văn vẻ.”


Bắc Minh Thiện nói xong thì mở túi ra, lấy một xấp tài liệu ra khỏi túi.


“Đơn chuyển nhượng cổ phần”?


Bắc Minh Thiện hơi nghi ngờ, Mạc Cẩm Thành đưa cái này cho mình làm gì? Chẳng lẽ muốn giao tập đoàn GT hết cho mình?


Nếu là như vậy, chỉ sợ ông phải thất vọng rồi.


Thật ra lòng anh căn bản chưa từng rời Bắc Minh thị. Những chuyện anh từng làm cũng chỉ là một thủ đoạn thử nghiệm nho nhỏ mà thôi.


Tiếp theo, anh mở ra xem nội dung, những gì viết bên trên làm cho anh càng thêm giật mình.


Cả thể xác và tinh thần của anh đều không khỏi chấn động.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom