Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 803
CHƯƠNG 803: CUNG SONG TỬ
Bắc Minh Thiện nhìn cô gái chỉ cách mình không xa, dáng vẻ này của cô thật sự quá cám dỗ đối với anh.
Khiến trái tim vốn đang đóng băng của anh tan chảy.
Thực ra khi vừa tỉnh dậy, nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên, người anh đã bắt đầu nóng lên.
Nhưng anh biết bây giờ không phải lúc làm vậy với cô, vậy nên chỉ đành mặc áo choàng tắm bước ra ngoài.
Anh cần không khí lạnh bên ngoài để nhanh chóng hạ nhiệt.
Cuối cùng nhiệt độ cũng giảm xuống, nhưng anh không ngờ rằng lần này ý chí của mình còn phải chịu thử thách lớn hơn.
Anh có thể cảm nhận được các mạch máu trong cơ thể bắt đầu trương phồng lên, máu chạy điên cuồng như thác lũ.
Bây giờ chỉ cần anh ngả người xuống là hoàn toàn có thể chiếm được cô gái này, dù sao hai người cũng không phải lần đầu.
Nhưng lần nào cũng như lần đầu.
Có lẽ Cố Hạnh Nguyên ngã xong vẫn còn hơi choáng, dường như cô vẫn chưa ý thức được tình hình của mình lúc này đã rơi vào trạng thái “nguy hiểm”.
Cô không làm gì, chỉ nhìn người đàn ông cao lớn với ánh mắt hơi sợ hãi.
Lồng ngực liên tục phập phồng, hơi thở nhanh chóng tràn qua khoang mũi.
Cuối cùng cô dứt khoát nhắm chặt mắt lại.
Chuyện như này chẳng phải tối qua cô đã suy nghĩ tới rồi sao?
Vốn dĩ cô còn đang mừng thầm tối qua mình may mắn thoát được “một kiếp”, nhưng không ngờ tránh được một lần, không tránh được lần hai.
Điều gì nên đến vẫn sẽ đến… Nhìn con cừu nhỏ nằm trên giường chuẩn bị mặc cho mình thịt, Bắc Minh Thiện thật sự có cảm giác muốn nhào tới.
Anh từ từ bước tới.
Cố Hạnh Nguyên cắn chặt răng ở trong bóng tối, lắng nghe tiếng bước chân nặng nề dần đến gần mình.
Hồi hộp, lo sợ… có lẽ còn xen lẫn một chút chờ mong.
Chờ mong, sao cô lại có cảm giác này chứ?
Đối mặt với anh chỉ nên có hai cảm giác đầu tiên mới đúng, sao lần này lại có thêm cảm giác khác? Lẽ nào cô đã… Cố Hạnh Nguyên không dám nghĩ tiếp, cô sợ nếu nghiên cứu thêm thì chiếc hộp Pandora sâu thẳm trong lòng sẽ mở ra.
Tận sâu trong trái tim Cố Hạnh Nguyên có một chiếc hộp Pandora mà ngay chính cô cũng không biết.
Chiếc hộp Pandora trong truyền thuyết, chỉ cần mở ra là thứ đáng sợ bên trong sẽ bật ra.
Cô không dám động đến chiếc hộp đó, thậm chí không dám tin mình lại có một chiếc hộp như vậy.
Rất gần, anh đang ở rất gần rồi… Cố Hạnh Nguyên có thể cảm nhận được đệm ở hai bên hông đã bắt đầu lún xuống.
Dường như cô có thể cảm nhận được một ngọn lửa đang đến gần mình.
Không, không phải một ngọn lửa, mà là một ngọn lửa và một tảng băng… Hai thái cực này dung hoà trong người đàn ông đang từng bước đến gần cô.
Cô thở gấp, cơ thể như cũng bắt đầu nóng lên, cảm giác này thực sự khiến cô kinh hãi.
Bắc Minh Thiện nhìn cô gái trước mặt, trông cô thực sự rất lo lắng, dường như còn lo lắng hơn bao giờ hết.
Đôi mắt đang đảo quanh không có tiêu cự, sống mũi cao thẳng thanh tú, anh còn nghe thấy cả tiếng thở gấp gáp của cô.
Mặc dù tay anh không chạm vào da cô nhưng anh có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể cô đang run nhẹ.
Cô đang sợ?
Mặc dù không chắc chắn, nhưng dường như anh có thể nhận ra rằng trong lòng cô quả thực có một chút sợ hãi.
Anh thực sự không muốn rời xa cô, anh chỉ muốn cảm nhận được hơi ấm từ cô như vậy thôi. Nhìn ngắm cô, và còn… Cô thực sự có quá nhiều thứ đáng để anh hoài niệm.
Nhưng đúng lúc này, trên vai anh xuất hiện hình ảnh tí hon của mình, trên đầu có một vầng hào quang, đeo cánh trắng.
Vẻ mặt người đó hơi do dự: “Anh thật sự định đối xử với cô gái đã hy sinh cho anh rất nhiều như vậy sao? Nghĩ kỹ lại xem, khi anh mất tự do, hầu như ngày nào cô ấy cũng tới thăm anh. Cô ấy là một cô gái tốt, anh không nên đối xử với cô ấy như vậy.”
“Này, cậu biết cái gì?” Đúng lúc này, ở đầu vai bên kia, một làn khói đen thổi tới, một ‘anh’ khác xuất hiện, trên đầu có hai chiếc sừng đỏ, tay cầm cây ba chĩa.
Tên đó nhìn Cố Hạnh Nguyên, ánh mắt hiện lên tia hung ác: “Anh còn chần chừ gì nữa? Trước kia anh đã nhiều lần đối xử với người phụ nữ này như vậy rồi, sao lần này lại sợ à? Hai chúng ta ở bên nhau rất lâu rồi, tôi biết rõ trong lòng anh nghĩ gì, đừng kìm nén bản tính của mình, nhào lên ăn cô ấy đi…” Nói xong tên này há miệng, hai chiếc răng nhanh như ma cà rồng sáng lên.
Tựa như hai con dao sắc nhọn, chỉ chờ anh vung lên… “Bắc Minh Thiện, anh không được tiếp tục như thế nữa, lẽ nào anh không nhận ra anh đã không còn như trước đây sau? Anh vẫn muốn làm người mà người gặp người sợ như trước kia ư? Lẽ nào cảm giác được người khác quan tâm không khiến trái tim anh rung động? Sự gần gũi của bọn trẻ với anh, tình yêu thương của mẹ và sự quan tâm của cô gái này với anh, những thứ này đều không phải thứ mà anh theo đuổi sao? Đừng lặp lại sai lầm tương tự nữa. Nếu không tất cả mọi thứ khó khăn lắm mới có được như bây giờ sẽ biến mất.”
“Bắc Minh Thiện! Đừng nghe anh ta nói, anh ta là một kẻ hèn nhát, chỉ cần có tiền thì có gì không thể có được. Có rất nhiều phụ nữ và trẻ em, cho dù mất đi mấy người bây giờ thì có sao. Đừng vì một cái cây mà từ bỏ cả khu rừng. Là bá vương thì không cần thứ tình yêu này mới có thể chiến thắng tất cả. Anh có còn muốn giành lại Bắc Minh thị từ tay Đường Thiên Trạch không? Nếu muốn giành lại thì đừng suy nghĩ nhiều, mau lên đi!”
Lúc này Bắc Minh Thiện quả thực hơi hỗn loạn.
Không phải thứ gì khác, mà là những điều anh giấu kín trong lòng.
Cuộc đấu tranh của họ khiến Bắc Minh Thiện chần chừ không di chuyển, anh cứ vậy cứng ngắc đứng trước Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên cau mày, chuẩn bị đối mặt với phong ba bão táp bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, gió bão vẫn chưa tới.
Cô căng thẳng hé mắt nhìn.
“Shhh…”
Cô giật mình hít vào một hơi khí lạnh, nhìn thấy mũi của Bắc Minh Thiện chỉ cách mình chưa đầy 10 cm.
Anh sẽ đè xuống bất cứ lúc nào… Điều này khiến cô sợ hãi nhắm chặt mắt lại một lần nữa.
Năm phút nữa lại trôi qua, cuối cùng Bắc Minh Thiện hạ quyết tâm, từ từ hạ người xuống… Trong phòng ăn dưới lầu truyền tới âm thanh ‘leng keng’ của nồi chén.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Dương dính bột, cậu đeo tạp dề ngang hông, một tay cầm cái chậu inox, một tay cầm máy đánh trứng, không ngừng trộn đều hỗn hợp trứng và bột trong đó.
“Trình Trình, anh xong chưa? Em khuấy mỏi tay lắm rồi.”
Cách cậu không xa, Trình Trình đang đứng trên chiếc ghế đẩu cạnh bếp, tay cậu cầm một chiếc chảo đế bằng. Cậu đổ một ít dầu vào đó rồi bật bếp, lửa lập tức bùng lên.
“Một lát nữa, em cố gắng thêm chút nữa, bột với trứng đã trộn đều chưa?”
Dương Dương cau mày, sốt ruột nói: “Xong rồi, xong rồi, có thể cho nguyên liệu vào rồi.”
Trình Trình quay đầu lại: “Cửu Cửu, em bỏ nho khô và vani đã rửa sạch vào đi.”
“Vâng.” Cửu Cửu cầm đồ đã rửa sạch tới trước mặt Dương Dương: “Anh Dương Dương, anh hạ thấp một chút, em không với tới…”
Dương Dương ngừng khuấy, cúi người hạ thấp chậu để Cửu Cửu cho đồ vào, nhìn những thứ hỗn độn nào bột nào nho khô trong chậu, cậu bảo: “Có ăn được không vậy? Liệu có ngộ độc chết chúng ta không?”
“Cái miệng quạ của em nói linh tinh gì thế, độc không chết được em, nhưng mà sẽ khiến em no chết đấy. Được rồi, em đưa chậu cho anh đi.” Trình Trình nói xong thì vặn nhỏ lửa.
Cậu xoay người nhận lấy chậu trong tay Dương Dương, khuấy vài lần: “Em làm hơi loãng quá rồi, đưa anh ít bột.”
“Bột mì tới rồi đây…” Dương Dương cầm túi bột mì nhỏ tới.
“Chờ chút, để anh!”
Khi Dương Dương đang định đổ cả gói bột mì vào thì Trình Trình đã ngăn cản đúng lúc.
Nếu thật sự đổ hết vào thì công sức bỏ ra trước đó hoàn toàn uổng phí.
Cậu lấy một cái bát nhỏ, lấy ra một ít sau đó vừa khuấy vừa đổ, cuối cùng trở thành thứ bột đặc hơn khi nãy một chút mới dừng lại.
Lúc này dầu trong chảo đã nóng.
“Dương Dương, em đưa em gái ra xa một chút, cẩn thận dầu đổ vào người.”
“Không cần anh phải nói, bọn em đã trốn sau bàn rồi.” Dương Dương và Cửu Cửu cười hì hì, hai anh em ngồi trên ghế đẩu, trên đĩa có ít nho khô.
Trình Trình một tay giữ nắp chảo, một tay cầm thìa. Cậu múc một thìa tương đổ vào chậu, sau đó nhẹ nhàng đổ vào chảo.
“Xèo…” Dầu trong chảo lập tức phát ra âm thành.
Trình Trình đóng nắp một cách dứt khoát trước khi dầu bắn ra ngoài.
“Hai người hay thật đấy, anh ở đây nấu cơm còn hai người ở đó ăn…”
“Hì hì, đừng nói như bọn em không có việc gì làm thế, bọn em đều có phần trong việc này đấy. Đừng than thở nữa, lại đây ăn với bọn em đi.” Dương Dương nói xong cầm nho khô tung vào miệng mình.
Cố Hạnh Nguyên bị Bắc Minh Thiện đè xuống không thể nhúc nhích.
Nhất là khi cô cảm nhận được rõ ràng anh đã đè xuống… Nhưng cơn giông bão không ập đến, anh chỉ hôn nhẹ lên môi cô như chuồn chuồn nước.
Có lẽ đây mới chỉ là khởi đầu của trò chơi.
Không ai biết giây tiếp theo anh sẽ làm gì, nhưng có một điểm có thể chắc chắn đó là anh sẽ không dừng lại ở đây.
Cô lại chờ một lúc nữa cũng không thấy anh có động tĩnh gì, nhưng có thể nghe thấy âm thanh “sột soạt”.
Âm thanh này khiến người cô bất giác run lên.
“Em còn nằm đó làm gì? Định ngủ thêm giấc nữa à?”
Cô lập tức mở mắt ra, lẽ nào vừa rồi cô bị ảo giác? Những hành động vừa rồi của Bắc Minh Thiện đều do cô tự nghĩ ra?
Nhưng rõ ràng vừa rồi anh đã nằm lên người cô, khoảng cách giữa họ rất gần, thậm chí cô có thể ngửi được mùi hương thuốc lá và hương bạc hà thoang thoảng trên người anh.
Hơn nữa anh còn hôn cô, những điều này cô đều cảm nhận được rõ ràng.
Xem ra anh đã hoàn toàn thay đổi.
Đây là một điều tốt, ít nhất là đối với cô.
Lúc này cô mới nhận ra quần áo mình đã xộc xệch.
Mặt thoáng chốc đỏ bừng.
Dưới tình huống này mà anh vẫn không làm gì, xem ra anh đã thật sự hạ quyết tâm.
Nhưng tại sao cô lại cảm thấy hơi buồn nhỉ?
Giống như khi anh bị giam cầm, cô còn có một chút hy vọng.
Anh đang thay đổi, lẽ nào cô cũng đang dần thay đổi sao?
Cố Hạnh Nguyên cũng không suy nghĩ tiếp nữa.
Cô vội vàng chỉnh lại quần áo rồi ngồi dậy.
Bắc Minh Thiện nhìn cô gái chỉ cách mình không xa, dáng vẻ này của cô thật sự quá cám dỗ đối với anh.
Khiến trái tim vốn đang đóng băng của anh tan chảy.
Thực ra khi vừa tỉnh dậy, nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên, người anh đã bắt đầu nóng lên.
Nhưng anh biết bây giờ không phải lúc làm vậy với cô, vậy nên chỉ đành mặc áo choàng tắm bước ra ngoài.
Anh cần không khí lạnh bên ngoài để nhanh chóng hạ nhiệt.
Cuối cùng nhiệt độ cũng giảm xuống, nhưng anh không ngờ rằng lần này ý chí của mình còn phải chịu thử thách lớn hơn.
Anh có thể cảm nhận được các mạch máu trong cơ thể bắt đầu trương phồng lên, máu chạy điên cuồng như thác lũ.
Bây giờ chỉ cần anh ngả người xuống là hoàn toàn có thể chiếm được cô gái này, dù sao hai người cũng không phải lần đầu.
Nhưng lần nào cũng như lần đầu.
Có lẽ Cố Hạnh Nguyên ngã xong vẫn còn hơi choáng, dường như cô vẫn chưa ý thức được tình hình của mình lúc này đã rơi vào trạng thái “nguy hiểm”.
Cô không làm gì, chỉ nhìn người đàn ông cao lớn với ánh mắt hơi sợ hãi.
Lồng ngực liên tục phập phồng, hơi thở nhanh chóng tràn qua khoang mũi.
Cuối cùng cô dứt khoát nhắm chặt mắt lại.
Chuyện như này chẳng phải tối qua cô đã suy nghĩ tới rồi sao?
Vốn dĩ cô còn đang mừng thầm tối qua mình may mắn thoát được “một kiếp”, nhưng không ngờ tránh được một lần, không tránh được lần hai.
Điều gì nên đến vẫn sẽ đến… Nhìn con cừu nhỏ nằm trên giường chuẩn bị mặc cho mình thịt, Bắc Minh Thiện thật sự có cảm giác muốn nhào tới.
Anh từ từ bước tới.
Cố Hạnh Nguyên cắn chặt răng ở trong bóng tối, lắng nghe tiếng bước chân nặng nề dần đến gần mình.
Hồi hộp, lo sợ… có lẽ còn xen lẫn một chút chờ mong.
Chờ mong, sao cô lại có cảm giác này chứ?
Đối mặt với anh chỉ nên có hai cảm giác đầu tiên mới đúng, sao lần này lại có thêm cảm giác khác? Lẽ nào cô đã… Cố Hạnh Nguyên không dám nghĩ tiếp, cô sợ nếu nghiên cứu thêm thì chiếc hộp Pandora sâu thẳm trong lòng sẽ mở ra.
Tận sâu trong trái tim Cố Hạnh Nguyên có một chiếc hộp Pandora mà ngay chính cô cũng không biết.
Chiếc hộp Pandora trong truyền thuyết, chỉ cần mở ra là thứ đáng sợ bên trong sẽ bật ra.
Cô không dám động đến chiếc hộp đó, thậm chí không dám tin mình lại có một chiếc hộp như vậy.
Rất gần, anh đang ở rất gần rồi… Cố Hạnh Nguyên có thể cảm nhận được đệm ở hai bên hông đã bắt đầu lún xuống.
Dường như cô có thể cảm nhận được một ngọn lửa đang đến gần mình.
Không, không phải một ngọn lửa, mà là một ngọn lửa và một tảng băng… Hai thái cực này dung hoà trong người đàn ông đang từng bước đến gần cô.
Cô thở gấp, cơ thể như cũng bắt đầu nóng lên, cảm giác này thực sự khiến cô kinh hãi.
Bắc Minh Thiện nhìn cô gái trước mặt, trông cô thực sự rất lo lắng, dường như còn lo lắng hơn bao giờ hết.
Đôi mắt đang đảo quanh không có tiêu cự, sống mũi cao thẳng thanh tú, anh còn nghe thấy cả tiếng thở gấp gáp của cô.
Mặc dù tay anh không chạm vào da cô nhưng anh có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể cô đang run nhẹ.
Cô đang sợ?
Mặc dù không chắc chắn, nhưng dường như anh có thể nhận ra rằng trong lòng cô quả thực có một chút sợ hãi.
Anh thực sự không muốn rời xa cô, anh chỉ muốn cảm nhận được hơi ấm từ cô như vậy thôi. Nhìn ngắm cô, và còn… Cô thực sự có quá nhiều thứ đáng để anh hoài niệm.
Nhưng đúng lúc này, trên vai anh xuất hiện hình ảnh tí hon của mình, trên đầu có một vầng hào quang, đeo cánh trắng.
Vẻ mặt người đó hơi do dự: “Anh thật sự định đối xử với cô gái đã hy sinh cho anh rất nhiều như vậy sao? Nghĩ kỹ lại xem, khi anh mất tự do, hầu như ngày nào cô ấy cũng tới thăm anh. Cô ấy là một cô gái tốt, anh không nên đối xử với cô ấy như vậy.”
“Này, cậu biết cái gì?” Đúng lúc này, ở đầu vai bên kia, một làn khói đen thổi tới, một ‘anh’ khác xuất hiện, trên đầu có hai chiếc sừng đỏ, tay cầm cây ba chĩa.
Tên đó nhìn Cố Hạnh Nguyên, ánh mắt hiện lên tia hung ác: “Anh còn chần chừ gì nữa? Trước kia anh đã nhiều lần đối xử với người phụ nữ này như vậy rồi, sao lần này lại sợ à? Hai chúng ta ở bên nhau rất lâu rồi, tôi biết rõ trong lòng anh nghĩ gì, đừng kìm nén bản tính của mình, nhào lên ăn cô ấy đi…” Nói xong tên này há miệng, hai chiếc răng nhanh như ma cà rồng sáng lên.
Tựa như hai con dao sắc nhọn, chỉ chờ anh vung lên… “Bắc Minh Thiện, anh không được tiếp tục như thế nữa, lẽ nào anh không nhận ra anh đã không còn như trước đây sau? Anh vẫn muốn làm người mà người gặp người sợ như trước kia ư? Lẽ nào cảm giác được người khác quan tâm không khiến trái tim anh rung động? Sự gần gũi của bọn trẻ với anh, tình yêu thương của mẹ và sự quan tâm của cô gái này với anh, những thứ này đều không phải thứ mà anh theo đuổi sao? Đừng lặp lại sai lầm tương tự nữa. Nếu không tất cả mọi thứ khó khăn lắm mới có được như bây giờ sẽ biến mất.”
“Bắc Minh Thiện! Đừng nghe anh ta nói, anh ta là một kẻ hèn nhát, chỉ cần có tiền thì có gì không thể có được. Có rất nhiều phụ nữ và trẻ em, cho dù mất đi mấy người bây giờ thì có sao. Đừng vì một cái cây mà từ bỏ cả khu rừng. Là bá vương thì không cần thứ tình yêu này mới có thể chiến thắng tất cả. Anh có còn muốn giành lại Bắc Minh thị từ tay Đường Thiên Trạch không? Nếu muốn giành lại thì đừng suy nghĩ nhiều, mau lên đi!”
Lúc này Bắc Minh Thiện quả thực hơi hỗn loạn.
Không phải thứ gì khác, mà là những điều anh giấu kín trong lòng.
Cuộc đấu tranh của họ khiến Bắc Minh Thiện chần chừ không di chuyển, anh cứ vậy cứng ngắc đứng trước Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên cau mày, chuẩn bị đối mặt với phong ba bão táp bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, gió bão vẫn chưa tới.
Cô căng thẳng hé mắt nhìn.
“Shhh…”
Cô giật mình hít vào một hơi khí lạnh, nhìn thấy mũi của Bắc Minh Thiện chỉ cách mình chưa đầy 10 cm.
Anh sẽ đè xuống bất cứ lúc nào… Điều này khiến cô sợ hãi nhắm chặt mắt lại một lần nữa.
Năm phút nữa lại trôi qua, cuối cùng Bắc Minh Thiện hạ quyết tâm, từ từ hạ người xuống… Trong phòng ăn dưới lầu truyền tới âm thanh ‘leng keng’ của nồi chén.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Dương dính bột, cậu đeo tạp dề ngang hông, một tay cầm cái chậu inox, một tay cầm máy đánh trứng, không ngừng trộn đều hỗn hợp trứng và bột trong đó.
“Trình Trình, anh xong chưa? Em khuấy mỏi tay lắm rồi.”
Cách cậu không xa, Trình Trình đang đứng trên chiếc ghế đẩu cạnh bếp, tay cậu cầm một chiếc chảo đế bằng. Cậu đổ một ít dầu vào đó rồi bật bếp, lửa lập tức bùng lên.
“Một lát nữa, em cố gắng thêm chút nữa, bột với trứng đã trộn đều chưa?”
Dương Dương cau mày, sốt ruột nói: “Xong rồi, xong rồi, có thể cho nguyên liệu vào rồi.”
Trình Trình quay đầu lại: “Cửu Cửu, em bỏ nho khô và vani đã rửa sạch vào đi.”
“Vâng.” Cửu Cửu cầm đồ đã rửa sạch tới trước mặt Dương Dương: “Anh Dương Dương, anh hạ thấp một chút, em không với tới…”
Dương Dương ngừng khuấy, cúi người hạ thấp chậu để Cửu Cửu cho đồ vào, nhìn những thứ hỗn độn nào bột nào nho khô trong chậu, cậu bảo: “Có ăn được không vậy? Liệu có ngộ độc chết chúng ta không?”
“Cái miệng quạ của em nói linh tinh gì thế, độc không chết được em, nhưng mà sẽ khiến em no chết đấy. Được rồi, em đưa chậu cho anh đi.” Trình Trình nói xong thì vặn nhỏ lửa.
Cậu xoay người nhận lấy chậu trong tay Dương Dương, khuấy vài lần: “Em làm hơi loãng quá rồi, đưa anh ít bột.”
“Bột mì tới rồi đây…” Dương Dương cầm túi bột mì nhỏ tới.
“Chờ chút, để anh!”
Khi Dương Dương đang định đổ cả gói bột mì vào thì Trình Trình đã ngăn cản đúng lúc.
Nếu thật sự đổ hết vào thì công sức bỏ ra trước đó hoàn toàn uổng phí.
Cậu lấy một cái bát nhỏ, lấy ra một ít sau đó vừa khuấy vừa đổ, cuối cùng trở thành thứ bột đặc hơn khi nãy một chút mới dừng lại.
Lúc này dầu trong chảo đã nóng.
“Dương Dương, em đưa em gái ra xa một chút, cẩn thận dầu đổ vào người.”
“Không cần anh phải nói, bọn em đã trốn sau bàn rồi.” Dương Dương và Cửu Cửu cười hì hì, hai anh em ngồi trên ghế đẩu, trên đĩa có ít nho khô.
Trình Trình một tay giữ nắp chảo, một tay cầm thìa. Cậu múc một thìa tương đổ vào chậu, sau đó nhẹ nhàng đổ vào chảo.
“Xèo…” Dầu trong chảo lập tức phát ra âm thành.
Trình Trình đóng nắp một cách dứt khoát trước khi dầu bắn ra ngoài.
“Hai người hay thật đấy, anh ở đây nấu cơm còn hai người ở đó ăn…”
“Hì hì, đừng nói như bọn em không có việc gì làm thế, bọn em đều có phần trong việc này đấy. Đừng than thở nữa, lại đây ăn với bọn em đi.” Dương Dương nói xong cầm nho khô tung vào miệng mình.
Cố Hạnh Nguyên bị Bắc Minh Thiện đè xuống không thể nhúc nhích.
Nhất là khi cô cảm nhận được rõ ràng anh đã đè xuống… Nhưng cơn giông bão không ập đến, anh chỉ hôn nhẹ lên môi cô như chuồn chuồn nước.
Có lẽ đây mới chỉ là khởi đầu của trò chơi.
Không ai biết giây tiếp theo anh sẽ làm gì, nhưng có một điểm có thể chắc chắn đó là anh sẽ không dừng lại ở đây.
Cô lại chờ một lúc nữa cũng không thấy anh có động tĩnh gì, nhưng có thể nghe thấy âm thanh “sột soạt”.
Âm thanh này khiến người cô bất giác run lên.
“Em còn nằm đó làm gì? Định ngủ thêm giấc nữa à?”
Cô lập tức mở mắt ra, lẽ nào vừa rồi cô bị ảo giác? Những hành động vừa rồi của Bắc Minh Thiện đều do cô tự nghĩ ra?
Nhưng rõ ràng vừa rồi anh đã nằm lên người cô, khoảng cách giữa họ rất gần, thậm chí cô có thể ngửi được mùi hương thuốc lá và hương bạc hà thoang thoảng trên người anh.
Hơn nữa anh còn hôn cô, những điều này cô đều cảm nhận được rõ ràng.
Xem ra anh đã hoàn toàn thay đổi.
Đây là một điều tốt, ít nhất là đối với cô.
Lúc này cô mới nhận ra quần áo mình đã xộc xệch.
Mặt thoáng chốc đỏ bừng.
Dưới tình huống này mà anh vẫn không làm gì, xem ra anh đã thật sự hạ quyết tâm.
Nhưng tại sao cô lại cảm thấy hơi buồn nhỉ?
Giống như khi anh bị giam cầm, cô còn có một chút hy vọng.
Anh đang thay đổi, lẽ nào cô cũng đang dần thay đổi sao?
Cố Hạnh Nguyên cũng không suy nghĩ tiếp nữa.
Cô vội vàng chỉnh lại quần áo rồi ngồi dậy.
Bình luận facebook