Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 761-763
Luật sư đối phương nhìn Vân Chi Lâm cười lạnh: “Tôi trịnh trọng nhắc nhở luật sư đối phương một chút, nơi này là tòa án, không thể nói dối. Quan hệ giữa nhân chứng và bị cáo, trước khi mở phiên xử tôi cũng đã tìm hiểu rồi. Chuyện họ có ba người con quả thực đã là chuyện mấy năm trước. Vì vậy, giữa họ còn từng có lần kiện cáo giành con khá đình đám ở thành phố này. Tuy nhiên, những năm gần đây quan hệ giữa họ đã có chút tế nhị. Nếu tôi nhớ không lầm thì trước khi nhân chứng đảm nhận vị trí tổng giám đốc Bắc Minh thị thì luôn làm trợ lý của bị cáo. Có thể nói là mỗi ngày đều như hình với bóng. Thứ hai, tôi còn biết được rằng tiểu khu mà nhân chứng đang ở là một nơi gọi “Phẩm Hoan Biệt Uyển”. Mà tiểu khu này chính là tác phẩm của tập đoàn Bắc Minh thị, hoặc là nói chính là tác phẩm của bị cáo. Anh ta lấy cái tên này cho tiểu khu là có hàm ý khác. Trừ điều này ra còn có một chuyện càng khiến tôi kinh ngạc, cũng là chuyện cần quan tòa và luật sự bị cáo chú ý thêm, đó chính là...”
***
Luật sư nguyên cáo biện hộ một đống khiến Vân Chi Lâm mất đi ưu thế thượng phong vừa giành được.
Lý lẽ của anh ta nếu chỉ đơn độc lấy ra nói thì đều có thể bị phản bác dễ dàng. Phiền phức nhất chính là: Anh ta không ngừng liệt kê từng cái một
Có nghĩa là: Biết nói không bằng biết nghe. Đặt hết tất cả các tin tức như có như không lại với nhau, thì sẽ biến cho tất cả đều trở thành sự thật.
Huống hồ, vị luật sư nguyên cáo này còn chìm đắm trong trạng thái hưng phấn ‘vạch trần’.
Anh ta lấy ra chứng cứ còn có uy lực hơn trước đó: “Khoảng thời gian này bị cáo bị tạm giam ở cục cảnh sát, nhân chứng hầu như mỗi ngày đều đến thăm. Mọi người nghĩ xem: Nếu giữa họ không có gì thì sẽ làm đến bước này sao? Chỉ dựa vào mấy điểm này thôi tôi đã có thể chứng minh: Giữa nhân chứng và bị cáo có quan hệ mờ ám, hoặc là nói đã vượt quá mức độ thân mật giữa những người bình thường với nhau.”
Lời vừa nói ra, bất kể là Cố Hạnh Nguyên hay Vân Chi Lâm đều lập tức cuồn cuộn trong lòng. Đây là chuyện xấu, nhân chứng Cố Hạnh Nguyên đã hoàn toàn mất đi tác dụng.
Cục trưởng Quách nghe tới đây thì cuối cùng cũng bất giác lộ ra nụ cười đắc ý.
Ông ta không dám trực diện đi chọc Cố Hạnh Nguyên, thậm chí cũng đã lựa chọn không đi trêu vào cô. Nhưng cô lại ba lần bốn lượt tìm ông ta gây phiền phức. Bây giờ tốt rồi, phiền phức tìm tới bản thân rồi.
Dù là Lý Thâm chất vấn thì ông ta cũng có đủ lý do.
Thẩm phán Lưu gõ búa: “Tạm dừng phiên tòa năm phút.”
Nói xong, ông ta chỉ tay ý bảo luật sư nguyên cáo và Vân Chi Lâm cùng ông ta ra ngoài.
Trong phòng nghỉ ngoài tòa án, thẩm phán ngồi chính giữa, Vân Chi Lâm và luật sư nguyên cáo ngồi hai bên.
Thẩm phán nhìn Vân Chi Lâm một cái: “Luật sư Vân, ban đầu tôi cho rằng anh hẳn là một luật sư rất tốt, sao có thể mắc phải sai sót cơ bản trong vụ án này.”
Loading...
“Ha hả, thẩm phán Lưu, tôi nghĩ chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách anh ta. Đối diện với vụ án này mà nói, anh ta vốn là khó thắng, nếu không đi nước cờ hiểm thì càng không còn đường sống.”
Vân Chi Lâm nghe thấy câu này của anh ta, vô cùng tức giận, chỉ là ngại thẩm phán ở đây, không tiện nổi nóng: “Thưa thẩm phán, ông thật sự đã hiểu lầm mối quan hệ giữa nhân chứng và bị cáo. Giữa họ thật sự không có gì.”
“Bỏ đi bỏ đi, người trẻ mà, vì vội vàng thành công mà sẽ làm chút chuyện mạo hiểm. Lần này luật sư Vân phải nhận bài học rồi.” Thẩm phán Lưu căn bản không muốn nghe ý giải thích của Vân Chi Lâm, ông ta đứng dậy hoạt động tay chân một chút: “Tôi đi vệ sinh một lát, phiên tòa sắp mở rồi.”
Thẩm phán Lưu đi rồi, trong phòng nghỉ chỉ còn lại hai luật sư.
Đừng thấy lúc trên tòa án họ đấu võ mồm, không ai nhường ai. Nhưng lúc này, bầu không khí giữa họ lại có chút hòa hoãn.
“Luật sư Vân à, nửa trận đầu thực ra anh cãi không tệ, có lúc thật sự khiến tôi cảm thấy có chút không chống đỡ nổi. Nhưng mà...” Nói rồi, anh ta chậm rãi đứng dậy: “Vẫn là hơi nôn nóng rồi. Tôi rất mong đợi được xem biểu hiện nửa trận sau của anh.”
Nói rồi, anh ta đi về phía cửa, lúc kéo mở cửa thì quay đầu lại, nụ cười trên mặt anh ta khiến Vân Chi Lâm cảm thấy cực kỳ không thoải mái: “Tôi đoán có lẽ trong tay anh đã không còn con bài nào nữa. Nếu vậy, tôi khuyên anh trước khi lên tòa nên suy nghĩ xem có nên khuyên đương sự của anh nhận tội ngay không.”
***
Vân Chi Lâm mở to mắt nhìn luật sư đối phương rời đi, trong lòng bừng lửa.
Do thời gian nghỉ ngơi quá ngắn ngủi, người trên tòa hầu như đều không rời đi vị trí của mình. Chỉ có vài người vội vàng đi vệ sinh rồi lại vội vàng quay lại.
Cố Hạnh Nguyên ngồi trên ghế nhân chứng, cô cảm thấy rời đi cũng không được mà không rời đi cũng không xong. Đối diện cô chính là Bắc Minh Thiện, cô rất muốn đi tới nói vài câu với anh, hoặc là đối với biểu hiện tệ hại vừa rồi của mình nói với anh tiếng: xin lỗi.
Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, chủ yếu là lo lắng sau những cử chỉ này của mình thì ai biết có mang tới phiền phức mới cho anh hay không.
Về phần Bắc Minh Thiện, anh ngồi trên ghế bị cáo, từ đầu tới cuối luôn không chút biểu cảm, giống như vụ kiện cáo này không hề liên quan tới anh.
Nhưng mà, lúc anh nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên ra tòa làm chứng, bị câu hỏi của luật sư đối phương khiến sứt đầu mẻ trán, anh thật sự có chút lo lắng.
Không phải anh hoài nghi năng lực của cô, mà là ảnh hưởng tạo ra với tâm lý con người ta do đả kích ba lần bốn lượt như vậy không phải có thể nhìn ra từ vẻ bề ngoài.
Từ sau khi anh bị giam, trải qua khoảng thời gian suy nghĩ, anh đã quyết định không muốn lại để cô bận tâm tới việc của Bắc Minh thị nữa, như vậy cũng là vì bảo vệ cô.
Về phần tương lai của cô và con, anh luôn cho rằng, cô làm một luật sư bình thường cũng rất tốt. Không cần nổi bật hơn người, chỉ cần bình an là được.
Mà lần này cô gặp đả kích trên phiên tòa, không biết sau này có còn xuất hiện ở đây nữa không.
Bây giờ anh chỉ có tiến hành trao đổi ánh mắt với Cố Hạnh Nguyên, đó là chuyện chỉ có họ mới có thể hiểu được.
Nhìn một nhân chứng, một bị cáo. Hiện tại trên tòa người nên cảm thấy vui vẻ nhất chính là vị cục trưởng Quách đang ngồi trên ghế nguyên cáo này.
Ông ta cảm thấy mình giống như một thợ săn điêu luyện một mũi tên trúng hai con nhạn, một mặt đưa Bắc Minh Thiện ra tòa, rất nhanh thì có thể tống vào tù. Mặt khác, ông ta cũng không thật sự đắc tội với Cố Hạnh Nguyên. Ít nhất cái danh xấu này là do luật sư đại diện của mình ‘làm thay’.
Rất nhanh, cửa tòa án lại mở ra. Hai luật sư lần lượt đi vào.
Từ sắc mặt họ thì đều có thể nhìn ra, tranh cãi nửa trận sau hôm này rất có khả năng sẽ xuất hiện tình thế ‘nghiêng về một bên’.
Điểm này càng khiến cục trưởng Quách cảm thấy vô cùng đắc ý.
Không bao lâu sau, thẩm phán cũng quay về vị trí của mình.
Búa gõ xuống...
“Vừa rồi trước khi tạm hoãn chúng ta đã xác định, quan hệ giữa nhân chứng cô Cố Hạnh Nguyên và bị cáo anh Bắc Minh Thiện vô cùng phức tạp, lời làm chứng cô ta cung cấp không đủ để phiên tòa chấp nhận. Hai vị luật sự không có ý kiến gì chứ?”
Mặt luật sư nguyên cáo nở nụ cười thắng lợi: “Vâng, tôi không có ý kiến gì. Quyết định như vậy chính là thể hiện rõ ràng cho sự công bằng của pháp luật.”
Thẩm phán lại nhìn Vân Chi Lâm: “Luật sư bị cáo thì sao? Tôi thấy dáng vẻ anh là có ý kiến gì sao?”
Vân Chi Lâm cũng lắc lắc đầu, anh không nói gì.
Tình thế bây giờ cho dù mình có ý kiến thì có thể thế nào chứ, đến cuối cùng vẫn bị phản bác.
Thẩm phán hài lòng gật đầu: “Hai vị luật sư đã không có ý kiến, vậy thì mời nhân chứng cô Cố Hạnh Nguyên rời khỏi ghế nhân chứng. Đồng thời tôi tuyên bố, những lời khai vừa rồi nhân chứng cung cấp tòa án có thể không chấp nhận.”
Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy Vân Chi Lâm cũng đã thể hiện thái độ rồi, vậy mình cũng chỉ có thể nghe theo sắp xếp của thẩm phán rời khỏi ghế nhân chứng.
Vị trí ghế nhân chứng đã trống.
***
Ánh mắt thẩm phán lướt qua từng người một, cuối cùng rơi trên người hai luật sư: “Xin hỏi các anh còn có nhân chứng hay chứng cứ gì cung cấp không? Xem xét bị cáo có tội hay vô tội?”
“Được rồi, luật sư bị cáo vừa rồi đã dẫn nhân chứng tới, mặc dù không có tác dụng gì. Tôi thì sao, chỗ tôi cũng có một nhân chứng muốn ra tòa, anh ta có thể chứng minh bị cáo có tội.”
Luật sư nguyên cáo nói, quay đầu nhìn sang nhân viên làm việc canh giữ ở cửa tòa án.
Cửa lớn mở ra, chỉ thấy một chiến sĩ trẻ từ ngoài đi vào.
Cố Hạnh Nguyên ngồi trên ghế dự thính và Bắc Minh Thiện trên ghế bị cáo bất giác đều nhìn ra cửa.
Họ nhanh chóng nhận ra chiến sĩ này chính là người hôm đó canh giữa trong bốt.
Lưng chiến sĩ thẳng tắp, mắt nhìn thẳng bước vào tòa án, theo chỉ dẫn của nhân viên, đi tới ghế nhân chứng ngồi xuống.
Anh ta cũng tường thuật lại toàn bộ sự việc đã xảy ra hôm đó. Tình hình đại khái giống phần đầu lời khai của Cố Hạnh Nguyên với thẩm phán.
Tới phân nữa, miêu tả về phương diện liên quan tới Bắc Minh Thiện chính là một phiên bản khác.
Anh ta tường thuật xong, luật sư nguyên cáo liền hỏi: “Lúc đó anh đang làm nhiệm vụ, nhìn thấy bị cáo lái xe tới, anh đã làm gì?”
Chiến sĩ không cần suy nghĩ đã nói: “Tôi ý bảo anh ta dừng xe, đồng thời chuẩn bị kiểm tra giấy tờ của anh ta.”
“Vậy anh ta làm thế nào?”
“Anh ta lái xe tăng tốc xông vào chốt kiểm soát.”
“Vậy anh đã có hành động gì?”
“Tôi muốn ngăn cản nhưng không thành công, sau khi anh ta xông tới, tôi liền lập tức thông báo với các đồng chí khác đang làm nhiệm vụ, nhanh chóng đến hỗ trợ.”
Luật sư nguyên cáo mỉm cười hài lòng gật đầu.
Sau đó xoay người nhìn thẩm phán: “Thưa thẩm phán, vừa rồi đã nghe lời khai của vị chiến sĩ này rồi, không biết ngài có cảm tưởng gì. Tôi thì sao, khi nghe thấy nơi này, thật sự cảm thấy kinh sợ. Tại sao lại nói vậy chứ? Hồ Tâm Đảo là nơi của cơ quan chính phủ, bị cáo lại phớt lờ ngăn cản mà trực tiếp lái xe xông vào chốt kiểm soát. Đây chính là biểu hiện của việc xem thường pháp luật. Đương nhiên, danh tiếng và địa vị của bị cáo ở thành phố A chúng ta cũng không nhỏ, tập đoàn Bắc Minh thị ai nấy đều biết, dù là thị trưởng nhìn thấy anh ta cũng phải khách sáo. Nhưng mà, không thể nói chỉ dựa vào những thứ này mà có thể thật sự tùy tiện làm bậy. Nơi này là tòa án, nơi này là nơi nên truyền tải năng lượng đúng đắn nhất, cho nên tôi cho rằng đối với bị cáo, không thể vì danh vọng và địa vị của anh ta mà cứ mở một mắt nhắm một mắt như vậy. Được rồi, lời của tôi đã nói hết rồi.”
Thẩm phán Lưu cau mày nghe xong, cuối cùng gật đầu. Ông ta cho rằng quả thật điều này có lý.
Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên cũng đều nhìn ra, suy nghĩ của thẩm phán lúc này đã nghiêng về phía nguyên cáo. Hiện tại càng khó khăn rồi, nên làm sao mới tốt đây...
“Luật sư bị cáo, xin hỏi anh còn có gì cần hỏi sao?”
Lúc này, thẩm phán cuối cùng lại đặt lực chú ý lên người Vân Chi Lâm.
Vào lúc này, Vân Chi Lâm cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Tôi không còn gì phải hỏi nhân chứng nữa.”
Thẩm phán Lưu gật gật đầu, sau đó lần lượt nhìn về phía luật sư của hai bên: “Vụ án xét xử tới lúc này, hai bên đều đã mời đến nhân chứng của mình. Đồng thời, hai bên cũng đã đặt câu hỏi với các nhân chứng. Vậy thì bây giờ tôi xin được hỏi luật sư hai bên, có còn nhân chứng nào mới nữa không? Đặc biệt là bên phía bị cáo.”
Vân Chi Lâm biết ẩn ý trong câu nói này chính là: Các vị đã rơi xuống thế hạ phong rồi đấy, có còn cơ hội nào chuyển mình nữa không.
***
Vân Chi Lâm muốn biết bao nhiêu được nói mình vẫn còn nhân chứng, nhưng mà tình huống trước mắt lại là đã ra hết bài rồi. Ngay lúc anh ta chuẩn bị biểu thị với thẩm phán rằng bên mình đã không còn nhân chứng nào nữa, vụ kiện này chuẩn bị nhận thua tại đây.
Thì đột nhiên, cửa tòa án bị người từ bên ngoài đẩy vào.
Những người có mặt ở đây đều cảm thấy có chút bất ngờ.
Đây là một vụ án được xét xử kín, người ngoài căn bản không thể nào biết được. Cho dù có biết đi nữa, thì những người đó cũng không thể xông vào như vậy.
Thế nhưng cái người này lại ngang nhiên đường hoàng từ bên ngoài đi vào, quả thực khiến người ta phải kinh ngạc.
Còn chưa nhìn thấy rõ bộ dạng người tới thế nào, một thân vải kim sa ‘lấp la lấp lánh’ trên người cô ta đã khiến mọi người lóa hết cả mắt rồi.
Thật sự là quá chói mắt mà, chói mắt đến mức dường như khiến cho mỗi một người nhìn thấy cô ta, đều nhịn không được phải hơi hơi nhăn mày, nâng tay lên chặn bớt luồng chiếu tới mắt.
Ngoại trừ ánh sáng chói mù mắt ấy, thứ tiếp theo kích thích cảm quan của mọi người chính là mùi hương.
Nói thế nào nhỉ, đây là một mùi hương mà nếu phụ nữ ngửi được sẽ chẳng có phản ứng gì, nhưng với đàn ông mà nói lại có thể khơi dậy một sức quyến rũ khó nói thành lời.
Mùi hương này quả thực quá đỗi quen thuộc đối với Cố Hạnh Nguyên đang ngồi trong khán phòng.
Thậm chí quen thuộc đến mức cho dù có nhắm mắt lại, cô vẫn biết được người đến là ai.
“Cộp cộp cộp......”
Loading...
Theo sau lớp vải kim sa chói mắt cùng hương thơm như câu hồn người, cùng thanh âm có thể khiến cho mỗi người đàn ông phải rung động trong lòng, một cô gái trẻ tuổi đã bước lên nơi xử án. Cô ta đứng lại ngay trước mặt thẩm phán, giữa ghế bị cáo và ghế nhân chứng.
“Có vẻ vẫn ổn, tôi không đến muộn nhỉ.” Giọng cô ta mềm mại đáng yêu, như đang nói chuyện với ai đó.
Thái Hân Hân...... Cô ta vẫn mặc bộ đồ lần trước gặp mấy người Vân Chi Lâm đã mặc, chỉ có điều lần này, tóc cô ta rũ xuống che khuất nửa bên mặt, làm hiện lên mấy phần thần bí, lại có chút cổ quái.
Vân Chi Lâm trông thấy cô ta tới đây, không khỏi cảm thấy hơi hơi bất ngờ. Tình huống lúc đầu thế nào anh ta vẫn còn nhớ cực kỳ rõ ràng, cô ta đã uyển chuyển từ chối lời khẩn cầu ra làm chứng của mình rồi cơ mà.
Thế nhưng bây giờ, cô ta lại vẻ mặt tươi tỉnh đứng ở đây. Nếu như hôm nay cô ta xuất hiện ở chỗ này không phải là để giúp mình, vậy thì chính là muốn đứng bên phía cục trưởng Quách rồi.
Đến để xem trò cười đấy à? Hay là còn có mục đích gì khác? Cô ta muốn tới xem thử xem cục diện bây giờ đang có lợi cho phe nào hơn hay sao?
Trước đó lúc ở nhà cô ta, đã có thể từ trong đôi câu vài lời nghe ra được, cảm tình của cô ta với cục trưởng Quách khá phức tạp rồi.
Có lẽ là nửa sợ nửa hận nhỉ.
Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên đang phỏng đoán mục đích cô ta tới đây, cùng lúc đó, cục trưởng Quách ngồi hàng ghế nguyên cáo lại như nhìn thấy quỷ vậy, hai con mắt nhìn thẳng vào cô ta, vẻ mặt đờ đẫn, cứng ngắc.......
Thái Hân Hân nâng tay lên, vẫy vẫy với Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên: “Nhiều ngày không gặp rồi, trông sắc mặt hai người không được tốt lắm nhỉ.”
Nói xong, cô ta lại nhìn về phía cục trưởng Quách, tựa như làm nũng nói với ông ta: “Cục trưởng Quách, ông xấu ghê ấy, đối xử với người ta như vậy......”
Câu này vừa ra khỏi miệng, đủ khiến cho tất cả những người ở đây miên man bất định, người nào người nấy đều dùng ánh mắt kì quặc nhìn về phía cục trưởng Quách lúc này đã không biết nên làm thế nào.
Ông ta cứng ngắc nặn ra vẻ mặt tươi cười: “Thật sự xin lỗi, tôi đây chẳng phải cũng là thân bất do kỷ hay sao......”
Câu nói này khiến những người xung quanh vừa nghe, lại càng cảm thấy giữa hai người chắc chắn ẩn giấu bí mật không thể nói ra nào đó, hay nên nói là scandal nào đó nhỉ?
Quan hệ giữa hai người này là gì? ‘Sugar daddy’ với ‘sugar baby’ à?
***
Sự xuất hiện của Thái Hân Hân cùng với đoạn đối thoại ngắn ngủi với cục trưởng Quách khiến cho bầu không khí bên trong tòa án chớp mắt đều trở nên quái dị, hoặc nên nói có chút khiến người ta khó diễn tả thành lời.
Trước hành động gần như ‘hớ hênh’ của cục trưởng Quách, luật sư của ông ta nhẹ giẫm giẫm chân ông ta bên dưới gầm bàn.
Thẩm phán Lưu đương nhiên cũng có chút không nhìn nổi nữa.
Nơi này dẫu sao cũng là tòa án, là địa điểm chấp pháp hết sức nghiêm túc. Làm sao có thể nhân nhượng để cho hành động liếc mắt đưa tình này tiếp diễn được. Huống chi hai người đó làm như vậy, đặc biệt là cục trưởng Quách, quả thực khiến cho những viên chức nhà nước như bọn họ mất mặt.
Ông ta nhẹ giọng ho một tiếng: “Cục trưởng Quách, nếu như ông có việc gì thì bây giờ tôi cho phép ông ra ngoài một lát để giải quyết đấy. Chúng tôi ở đây đợi ông xử lý xong rồi tiếp tục xét xử cũng không muộn.”
Lợi này của thẩm phán Lưu rõ ràng đang mỉa mai cục trưởng Quách.
Cục trưởng Quách dĩ nhiên cũng nghe ra được ẩn ý trong đó, nhưng mà bây giờ ông ta quả thực không biết Thái Hân Hân đột nhiên xuất hiện ở đây rốt cuộc là vì cái gì.
Có điều, ông ta lờ mờ cảm giác được, nhất định không phải là chuyện gì tốt với mình.
Ông ta vòng qua bàn đi đến bên cạnh Thái Hân Hân, hơi hơi thận trọng nhỏ giọng nói với cô ta: “Cô tới đây làm gì, không thấy tôi đang có việc ở đây à, đợi tôi xử lý xong việc trên tay lại cùng cô thương lượng những việc khác không được hay sao. Cô đi trước đi được không, bà cô của tôi ơi......”
Thái Hân Hân trông thấy bộ dạng sốt ruột không yên ấy của ông ta, lại để lộ ra vẻ không biết phải làm sao, hơn nữa, cô ta còn cố tình đề cao giọng lên một chút, nói: “Cục trưởng Quách, ông nói xem tôi tới đây để làm gì, đương nhiên để cứu ông rồi. Tôi biết nơi này là tòa án chứ, nếu tôi đã đến đây rồi, dẫu sao cũng đang rảnh rỗi mà, tôi thấy bên kia vẫn còn chỗ trống đó, tôi qua đó ngồi là được.”
Nói đến đây, cô ta vươn tay chỉ một hướng, vừa hay lại chính là ghế nhân chứng đang để trống.
Cục trưởng Quách vừa thấy hồn đều bị dọa bay rồi: “Cô về trước đi có được không, đừng làm loạn ở đây nữa có được không vậy. Đợi tôi xử lý xong việc này, thì cô có đưa ra điều kiện gì tôi cũng đều đáp ứng hết, như vậy được không.”
Cục trưởng Quách quả thực nhất thời sốt ruột, nói chuyện không để ý âm lượng, khiến những người ở đây đều nghe thấy cả.
Luật sư ông ta mang đến vừa nghe được, thật sự bị ông ta chọc tức muốn phát điên, hận không thể xách ông ta cùng với cô nàng kia quăng ra khỏi tòa án luôn cho rồi.
Cũng không nhìn xem đây là chỗ nào, ở chỗ này mà có thể ngang nhiên bàn điều kiện như vậy được à.
Xem ra cái vũng nước đục này đúng là không cẩn thận liền kéo cả mình rơi vào luôn rồi.
“Cộp cộp......” Hai tiếng búa thanh thoát vang lên.
Khiến cho cục trưởng Quách đã có chút mất khống chế lập tức ý thức được mình vừa mới nói sai rồi, hoặc nên nói mình đã làm ra chuyện không thỏa đáng rồi.
Ông ta hơi hơi trấn tĩnh lại một chút, sau đó nở một nụ cười với thẩm phán Lưu: “Tôi có chút việc cá nhân, thật sự xin lỗi. Tôi sẽ lập tức dẫn cô ấy ra khỏi đây. Những việc còn lại ở đây, để luật sư của tôi giúp tôi xử lý là được.”
Nói xong, ông ta túm lấy tay Thái Hân Hân, kéo cô ta ra khỏi tòa án.
Nhưng mà không ngờ là, lúc này Thái Hân Hân lại phản ứng dữ dội, cô ta dùng lực tránh thoát khỏi tay của cục trưởng Quách: “Ông buông tôi ra! Vừa rồi không phải tôi đã nói đấy à, tôi tới đây không phải để quấy nhiễu mọi người xét xử vụ án đâu, tôi ngồi ở đó là được rồi, huống chi chỗ đó còn rất hợp với tôi nữa đó.”
Vân Chi Lâm đứng một bên lạnh lùng, bàng quan nhìn vở kịch đang diễn ra ngay trước mắt mình, đến lúc này anh ta dường như đã nhìn thấy được chút ít tia sáng hy vọng rồi.
Thái Hân Hân trông thì có vẻ như đang liếc mắt đưa tình với cục trưởng Quách đấy, nhưng mà thật ra cô ta tới đây chính là để làm chứng trước tòa.
***
Sự xuất hiện của Thái Hân Hân, với đám người Vân Chi Lâm đã rơi xuống thế hạ phong mà nói, nghiễm nhiên trở thành một cọng rơm cứu mạng.
Có lẽ tác dụng của cô ta cũng chẳng lớn được như thế, nhưng mà dẫu sao cũng cho bọn họ chút xíu cơ hội chuyển mình.
Nhìn một màn ‘kịch’ trước mắt, thẩm phán Lưu quả thực chỉ có thể biểu hiện ra vẻ bất đắc dĩ thôi.
“Đề nghị hai vị yên lặng một lát được không, bây giờ tôi có lời muốn hỏi cô gái vừa bước vào đây, cô tới đây làm gì?”
Nghe thấy câu hỏi của thẩm phán Lưu, cục trưởng Quách cũng chỉ đành thôi.
Lúc này, luật sư của ông ta liền nhân cơ hội kéo ông ta về lại hàng ghế nguyên cáo, ngồi xuống, sau đó nhỏ giọng nói: “Đúng lúc này lại xảy ra chuyện như vậy.”
Cục trưởng Quách cúi thấp đầu, trên mặt là bất đắc dĩ cùng với hoảng loạn, ông ta cũng nhỏ giọng nói: “Tôi cũng không biết chuyện này là thế nào nữa. Con nhỏ kia rõ ràng tôi đã xử lý sạch sẽ rồi mà, sao bây giờ lại quay lại chứ......”
Xem ra sự xuất hiện của cô ta với bên nguyên cáo mà nói chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì rồi......
Không ngoài dự đoán, sau khi nghe được câu hỏi của thẩm phán, cô ta liền mở miệng nói: “Tôi tên Thái Hân Hân, nhân viên thuộc tập đoàn Viễn Dương của thành phố C. Lần này tôi tới đây, là để tìm người đòi lại công bằng. Về phần đến đây để làm gì, tôi đương nhiên đến để làm nhân chứng rồi.” Nói xong, cô ta thu lại nụ cười trên mặt, quay đầu hướng ánh mắt về phía cục trưởng Quách ngồi trên hàng ghế nguyên cáo, mới vừa lấy lại được một chút bình tĩnh.
Đừng thấy vẻ ngoài của cô ta xinh đẹp, nhưng mà đến khi cô ta trở mặt trừng mắt lên nhìn, cũng thật có chút dọa người đấy, đặc biệt với cục trưởng Quách làm ra chuyện trái với lương tâm mà nói, lại càng thêm khủng bố. Đôi mắt to kia trừng lên, thật giống như hai thanh đao sắc bén, hận không thể lôi ông ta ra thiên đao vạn quả vậy.
Làm nhân chứng......
Từ ngữ then chốt này vừa được nói ra, tâm tình Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên đều phấn chấn lên không ít. Bọn họ nhìn ra được, hôm nay Thái Hân Hân tới đây là nhằm vào cục trưởng Quách mà đến, hơn nữa trông thái độ kia, trông ánh mắt kia......
Có vẻ giữa hai người đó đã xuất hiện mâu thuẫn rất lớn rồi. Vẻ mặt kia hoàn toàn khác hẳn lần trước lúc bọn họ ngả bài sau khi gặp được cô ta ở thành phố C.
Quả thực là một chuyện cực kỳ tốt.
“Cô Thái, làm nhân chứng không phải là trò trẻ con đâu, cô tới đây vì như vậy, nếu như nói năng lung tung thì sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy.” Lúc này thẩm phán Lưu cũng có chút tức giận rồi, ông ta không cho phép bất kì ai ôm thái độ tùy tiện với tòa án như vậy.
Thôi đi, tới đây tìm người liền có thể nói thành đứng ra làm nhân chứng, có tiền lệ như vậy, sợ rằng sau này nơi đây sẽ biến thành cái chợ mất.
Đây chẳng khác nào khinh nhờn đối với cơ quan Nhà nước, đồng thời giẫm đạp lên sự uy nghiêm của pháp luật cả.
Thái Hân Hân nghe ra được ý tứ của thẩm phán, cười cười với ông ta, lột bỏ vẻ mặt không nề hà gì xuống: “Nếu tôi đã nói tới đây để làm nhân chứng, vậy thì tôi sẽ làm tốt bổn phận nhân chứng. Ngài yên tâm, sẽ không khiến cho ngài phải khó xử trước mặt bao nhiêu người thế này đâu.”
......
Cái cô nàng này, thật không biết nên nói cô ta thế nào mới phải nữa, sao cứ có cảm giác làm nhân chứng là một chuyện gì đó hết sức tùy tiện vậy.
Thẩm phán Lưu quả thực đã hơi tức giận rồi, nếu như cô nàng này đã nói như vậy, thì để cô ta làm nhân chứng thử xem. Đợi lát nữa cô ta nói năng lung tung, thì trị tội cô ta sau vậy.
Như thế vừa hay cũng có thể thức tỉnh đám người sau này muốn bắt chước cô ta.
Thẩm phán Lưu đưa ra quyết định, chuẩn bị lấy Thái Hân Hân ra để ‘giết gà dọa khỉ’.
“Như vậy, xin mời cô Thái bước lên hàng ghế nhân chứng, đợi câu hỏi của luật sư hai bên.”
Thái Hân Hân nhẹ gật đầu: “Ok, không thành vấn đề, các người có cái gì thì cứ hỏi là được.” Cô ta ngồi trên ghế nhân chứng, thoạt nhìn như buông lỏng tự tại, dường như là đang ngồi ở trong nhà mình.
...
Thật sự là một người phụ nữ có hành vi cùng với bề ngoài hoàn toàn không phù hợp nhau.
Sau khi thẩm phán thở dài thì bắt đầu tiếp tục tiến hành phiên tòa còn đang dang dở.
“Nếu như cô Thái luôn miệng nói đến đây để làm nhân chứng, như vậy thì luật sư hai bên hiện tại đã có thể tiến hành đặt câu hỏi với đối phương.”
Cục trưởng Quách biết là Vân Chi Lâm đã từng đi tìm Thái Hân Hân, đương nhiên cũng sẽ lo lắng một chút, nếu như không chột dạ thì ông ta cũng sẽ không xuống tay với cô ta.
Bây giờ người ta bình yên vô sự ngồi ở trên ghế nhân chứng, vậy thì ông ta sẽ phải xui xẻo rồi.
Đối với phản ứng của ông ta như thế, đương nhiên luật sư của ông ta cũng không biết rốt cuộc là chuyện như thế nào, nhưng mà dựa vào kinh nghiệm nhiều năm mà quan sát thì chắc chắn người phụ nữ này là một người gây bất lợi cho cục trưởng Quách.
Về phần gây bất lợi như thế nào, thế thì không rõ ràng, cô ta ngồi trên ghế nhân chứng, cái này nói rõ cô ta có liên quan đến vụ án của Bắc Minh Thiện?
Nhưng mà lúc trước khi hiểu rõ tình tiết vụ án, chưa từng nghe nói có một người như thế ở biệt thự Hồ Tâm Đảo.
Không chỉ là trong lòng của nguyên cáo có quỷ, đang suy nghĩ lung tung, ngay cả bị cáo là Bắc Minh Thiện cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
Thậm chí anh còn đang suy nghĩ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó, trong mỗi một giai đoạn ngắn ngày hôm đó đều không nhìn thấy người phụ nữ này, anh vô cùng rõ ràng về điểm này.
Nhưng mà cô ta luôn miệng nói là đến đây để làm chứng, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Anh hơi nghi hoặc quay đầu nhìn Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên đang ngồi cách đó không xa.
Kinh ngạc phát hiện gương mặt treo đầy vẻ u sầu lúc nãy của bọn họ, bây giờ đã nhìn thấy được nụ cười.
Loading...
“Hai vị luật sư, ai trong hai người sẽ đặt câu hỏi trước vậy? Tôi cũng không muốn ngồi đây quá lâu đâu.” Lúc này Thái Hân Hân đã hơi không kiên nhẫn, cô ta cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một cái.
Sự xuất hiện của cô ta quả thật làm cho toàn bộ tòa án đang nghiêm túc lại giống như một phòng gội đầu.
Lúc này, luật sư của nguyên cáo cũng không biết có chuyện gì xảy ra, cho dù có muốn tranh thủ thời gian tìm hiểu tình hình từ phía cục trưởng Quách, nhưng mà trong một thời gian ngắn như vậy thì cũng không kịp rồi.
Đối mặt với tình huống như vậy, dường như cũng chỉ có thể giao quyền chủ động cho đối phương.
Vân Chi Lâm làm việc nhân đức không nhường ai, đứng dậy trước: “Xem ra là sự xuất hiện đột ngột của cô Thái làm cho đối phương đã trở tay không kịp, bên phía bị cáo tôi xung phong nhận việc hỏi trước nhân chứng mấy vấn đề, cũng coi như vào chuyện, trừ chuyện đó ra cũng để cho luật sư đối phương cùng với thân chủ thương lượng biện pháp.”
Câu nói này của anh ta nghe có vẻ có "đạo đức", nhưng mà trên thực tế lại hung hăng đánh đối phương một bàn tay.
Anh ta nói xong, lại đi đến trước mặt của Thái Hân Hân: “Cô tên là Thái Hân Hân? Làm việc cho tập đoàn Viễn Hàng ở Tp C có đúng không?”
Trong một đám người ở trong tòa án, Thái Hân Hân có thể nói người mà cô ta muốn gặp nhất chính là Vân Chi Lâm, mặc dù trên ghế bị cáo còn có một người đang đứng là Bắc Minh Thiện.
Nhưng mà cô ta là một người phụ nữ thông minh, dạng người giống như Bắc Minh Thiện đã coi như là "người đã có chủ", mà người chủ kia đương nhiên chính là Cố Hạnh Nguyên.
Mặc dù thoạt nhìn cô ta giống như là một người phụ nữ khá là tùy tiện, nhưng mà trong lòng lại vô cùng chắc chắn mục đích của mình và những điều cấm kỵ.
Mặc dù Bắc Minh Thiện là một người đàn ông vàng, nhưng mà bắt đầu từ giây phút Thái Hân Hân bước vào đây, cô ta cũng đã từng cẩn thận quan sát qua anh.
Ấn tượng sâu sắc mà anh để lại đó chính là lông mày hơi nhíu lại một cái, mặc dù cảm giác không phải là nói chán ghét, nhưng mà cũng chắc chắn không phải là yêu thích, hơn nữa sau đó ánh mắt của anh thỉnh thoảng liền nhìn về phía Cố Hạnh Nguyên đang ngồi ở cách đó không xa.
Anh đã có người ở trong lòng, đây không phải là gout của cô ta.
...
Thái Hân Hân nhìn Vân Chi Lâm, nụ cười trên mặt không hề giảm, nhẹ gật đầu: “Còn hỏi mấy cái chuyện tào lao để làm gì, nói trực tiếp đi, vào chủ đề chính luôn đi. Tôi đã nói rồi, không khí ở nơi này chẳng vui vẻ chút nào, mặt ai cũng kéo dài, giống như là quỷ môn quan vậy đó.”
“Ặc...” Câu nói này vừa mới ra khỏi miệng lập tức làm cho trên trán của tất cả mọi người ở đây đều xuất hiện vạch đen, nhất là thẩm phán Lưu.
Trong lòng của ông ta thì nơi này chính là một nơi thần thánh mà lại sáng chói, tại sao lại có một người phụ nữ hình dung thành quỷ môn quan vậy chứ.
Vậy thì mình là ai? Là hắc bạch vô thường bắt hồn? Hay là một thẩm phán có râu
“Khụ khụ...” Ông ta ho nhẹ hai tiếng: “Nơi này là tòa án, mời nhân chứng nghiêm túc một chút.”
“Ok, thật sự xin lỗi, chẳng qua là tôi hình dung không khí ở nơi này mà thôi, không ngờ đến kéo ông vào trong, ông cứ yên tâm, mặt mũi của ông hiền lành, tuyệt đối không giống như thẩm phán râu quai nón mặt đen.” Thái Hân Hân quay đầu lại nở một nụ cười quyến rũ với thẩm phán Lưu.
Điều này thực sự khiến người đàn ông đứng tuổi có chút bất đắc dĩ.
Thái Hân Hân quay đầu trở lại, nghịch ngợm lè lưỡi với Vân Chi Lâm giống như là một cô bé tinh nghịch.
Vân Chi Lâm cũng giống như quan tòa, đều cảm thấy bất đắc dĩ.
Có điều là mình vẫn phải hỏi: “Xin hỏi cô Thái, cô với cục trưởng Quách có quan hệ như thế nào?”
“Quan hệ tình nhân.” Câu nói này của Thái Hân Hân trả lời cũng thật sự rất sảng khoái.
Đồng thời cũng làm cho bản thân cục trưởng Quách cùng Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên và những người ở bên ngoài có chút kinh ngạc.
Vân Chi Lâm nhẹ gật đầu: “Cô Thái, nếu như cô đã là tình nhân của cục trưởng Quách, vậy thì cô có thể đánh giá con người của cục trưởng Quách một chút được không?”
“Tôi phản đối, vấn đề của luật sư bị cáo cùng với vụ án không có liên quan với nhau.” Rốt cuộc luật sư của nguyên cáo đã không giữ được bình tĩnh, ông ta biết hiện tại Vân Chi Lâm đang đánh vào thanh danh của người khác.
Đối mặt với sự phản đối, Vân Chi Lâm vội vàng nói: “Kính thưa thẩm phán, vấn đề của tôi đúng lúc có liên quan đến điểm mấu chốt của vụ án, mỗi một chuyện xảy ra đều có nguyên nhân mới có kết quả, mà vấn đề của tôi chính là bởi vì "nguyên nhân" này.”
Thẩm phán Lưu nhẹ gật đầu: “Phản đối bị bác bỏ, nhưng cũng mời luật sư của bị cáo chú ý, vấn đề phải đơn giản rõ ràng, đi thẳng vào chủ đề.”
Vân Chi Lâm nhẹ gật đầu với Thái Hân Hân: “Cô có thể nói tiếp.”
Thái Hân Hân hơi cúi đầu, suy nghĩ một lát sau đó mới nói: “Tôi biết cục trưởng Quách là một người vô cùng có năng lực trong công việc, đối với vị trí mà ông ta đang thực hiện quả thật rất phù hợp..."
Câu nói này ngược lại làm cho Vân Chi Lâm cảm thấy có hơi kinh ngạc, lúc nãy cô ta với cục trưởng Quách còn cãi nhau ầm ĩ như thế, còn tưởng rằng là cô ta sẽ làm tổn hại đến ông ta mà không suy nghĩ, không ngờ đến là mở đầu lại có một câu như vậy.
Không riêng gì Vân Chi Lâm, ngay cả cục trưởng Quách cũng cảm thấy có chút bất ngờ, giờ phút này đầu của ông ta cũng đổ đầy mồ hôi lạnh, câu nói này giống như là tăng thêm một vòng ánh sáng trên đỉnh đầu cho ông ta.
Rốt cuộc là người phụ nữ này đang tính toán cái gì, khen hay là chê, tiêu cực hay tích cực.
Thật sự khiến người khác đoán không được.
Có điều là sau đó đã có sự thay đổi rất lớn: “Mặc dù là trong công việc ông ta được công nhận, nhưng mà cuộc sống riêng tư của ông ta lại rối tinh với mù, tôi biết lúc ở cùng với tôi đồng thời còn có mối quan hệ không đứng đắn với những người phụ nữ khác.”
“Vậy tại sao cô lại đồng ý trở thành tình nhân của ông ta?” Vân Chi Lâm hỏi câu nói này cũng không phải là chiêu trò gì, mà là chân chính xuất phát từ nội tâm, anh ta thật sự rất muốn biết tại sao cô ta lại đi đến bước đường này.
...
Người có cùng suy nghĩ với Vân Chi Lâm còn có Cố Hạnh Nguyên.
Đều là phụ nữ như nhau, mặc dù trước đó ấn tượng của cô đối với Thái Hân Hân không tốt cho lắm, nhưng mà cô rất có hứng thú muốn biết người phụ nữ này rốt cuộc là thì có thể vì cái gì mới có thể đồng ý sa đọa, ủy thác thân mình cho một người đàn ông không có phẩm chất như thế.
Bởi vì có cái gọi là mỗi nhà mỗi cảnh riêng, quyển kinh khó đọc của Thái Hân Hân rốt cuộc là cái gì đây chứ...
Thái Hân Hân đối mặt với câu hỏi này, nụ cười trên mặt của cô ta đã biến mất, cô ta bắt đầu trở nên nghiêm túc, đoạn hồi ức đó hẳn là thứ mà cô ta đang muốn quên nó, nhưng mà lại trở thành một cơn ác mộng, có muốn ném cũng không ném được.
“Tập đoàn Viễn Hàng của chúng tôi ở thành phố C cũng giống như là tập đoàn Bắc Minh thị, ở nơi đó cũng có thể được gọi là con rồng đứng đầu, có điều là chúng tôi không có cách nào so sánh với tập đoàn Bắc Minh thị, bọn họ ngoại trừ có uy tín ở thành phố thì cho dù là cả nước, thậm chí là cả toàn thế giới cũng đều rất nổi tiếng, mà chúng tôi nói là rồng nhưng trên thực tế nhiều nhất cũng chỉ là một nhân vật nhỏ như con rồng ở nơi mình ở mà thôi, đương nhiên trước khi chúng tôi có được địa vị này cũng đã từng giống như các tập đoàn nhỏ khác, không có danh tiếng gì hết, mà lúc đó cục trưởng Quách đã từng lãnh đạo ngành nghề kiến trúc xây dựng ở thành phố C của chúng tôi.”
Thẩm phán Lưu nghe thấy cô ta nói nhiều như vậy, thật sự có chút không kiên nhẫn: “Mời nhân chứng nói vào trọng điểm.”
Vân Chi Lâm lo lắng thẩm phán như vậy sẽ làm cho cảm xúc của cô ta có dao động, vội vàng dịu dàng nói với cô ta: “Cô Thái, thời gian của chúng ta có hạn, cho nên là..."
Thái Hân Hân chậm rãi gật đầu, tiếp tục nói: “Khi đó năng lực làm việc của cục trưởng Quách cũng rất nổi tiếng, nếu như muốn vượt lên dẫn trước những tập đoàn nhỏ thì tôi nghĩ là mọi người đều biết dưới tình huống thực lực không đủ, nếu như muốn suy nghĩ đến việc "đi nhanh vượt gió", trùng hợp là dưới tình huống biết được "sở thích" đặc biệt của cục trưởng Quách, thế là chúng tôi bắt đầu tìm người nghĩ biện pháp liên lạc với ông ta, sau đó vì "sở thích" này của ông ta mà chúng tôi đã từng tặng cho ông ta không dưới mười người phụ nữ, thẳng cho đến cuối cùng ông ta đã nhìn trúng tôi.”
“Thế là cô liền trở thành tình nhân của cục trưởng Quách?” Vân Chi Lâm bổ sung thêm.
Thái Hân Hân không trả lời, chỉ là nhẹ gật đầu.
Lúc Vân Chi Lâm nhìn cô ta, phát giác trong ánh mắt của cô ta có gì đó lóe lên, chắc có lẽ là nước mắt.
“Luật sư đối phương, nghe thấy cô Thái này nói như thế, sao tôi cảm thấy được việc này không có liên quan gì đến vụ án? Tôi nghi ngờ rằng các người đang vu khống thân chủ của tôi để thực hiện được mục đích giảm án cho bị cáo.” Luật sư nguyên cáo nghe đến đó thì cũng không thể ngồi yên được nữa.
Lúc nãy khi mà Thái Hân Hân đang trần thuật, ông ta đã nhỏ giọng tiến hành thảo luận với cục trưởng Quách. Đối với lời nói của cô ta, cục trưởng Quách cũng đã thừa nhận.
Đi đến bước này, ông ta nhất định phải nghĩ biện pháp để thẩm phán xóa bỏ tư cách nhân chứng của Thái Hân Hân, nếu không thì thật sự rất khó tưởng tượng được cô ta sẽ nói ra những lời gì.
“Kính thưa thẩm phán, nghe đến hiện tại chẳng lẽ là thẩm phán vẫn còn chưa nghe ra được cái gì? Sở thích của cục trưởng Quách thật sự làm cho tôi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cũng chính bởi vì sở thích này của ông ta, sau khi trở về thành phố A không bao lâu liền gây ra vụ án, ông ta muốn gây ra hành động vô lễ với cô Cố là nhân chứng của tôi. Hơn nữa bị cáo ngoài ý muốn biết được cục trưởng Quách là một người có nhân phẩm như thế, vội vàng muốn cứu nhân chứng của tôi thoát khỏi nguy hiểm, bởi vì thời gian gấp rút nên anh mới có thể mạo hiểm xông vào cửa, nguyên nhân gây ra tất cả những chuyện này đều là do nguyên cáo, mà lúc này nguyên cáo lại là "kẻ ác cáo trạng trước", chân tướng chuyện này đã rõ ràng, xin thẩm phán đưa ra quyết định.”
***
Luật sư nguyên cáo biện hộ một đống khiến Vân Chi Lâm mất đi ưu thế thượng phong vừa giành được.
Lý lẽ của anh ta nếu chỉ đơn độc lấy ra nói thì đều có thể bị phản bác dễ dàng. Phiền phức nhất chính là: Anh ta không ngừng liệt kê từng cái một
Có nghĩa là: Biết nói không bằng biết nghe. Đặt hết tất cả các tin tức như có như không lại với nhau, thì sẽ biến cho tất cả đều trở thành sự thật.
Huống hồ, vị luật sư nguyên cáo này còn chìm đắm trong trạng thái hưng phấn ‘vạch trần’.
Anh ta lấy ra chứng cứ còn có uy lực hơn trước đó: “Khoảng thời gian này bị cáo bị tạm giam ở cục cảnh sát, nhân chứng hầu như mỗi ngày đều đến thăm. Mọi người nghĩ xem: Nếu giữa họ không có gì thì sẽ làm đến bước này sao? Chỉ dựa vào mấy điểm này thôi tôi đã có thể chứng minh: Giữa nhân chứng và bị cáo có quan hệ mờ ám, hoặc là nói đã vượt quá mức độ thân mật giữa những người bình thường với nhau.”
Lời vừa nói ra, bất kể là Cố Hạnh Nguyên hay Vân Chi Lâm đều lập tức cuồn cuộn trong lòng. Đây là chuyện xấu, nhân chứng Cố Hạnh Nguyên đã hoàn toàn mất đi tác dụng.
Cục trưởng Quách nghe tới đây thì cuối cùng cũng bất giác lộ ra nụ cười đắc ý.
Ông ta không dám trực diện đi chọc Cố Hạnh Nguyên, thậm chí cũng đã lựa chọn không đi trêu vào cô. Nhưng cô lại ba lần bốn lượt tìm ông ta gây phiền phức. Bây giờ tốt rồi, phiền phức tìm tới bản thân rồi.
Dù là Lý Thâm chất vấn thì ông ta cũng có đủ lý do.
Thẩm phán Lưu gõ búa: “Tạm dừng phiên tòa năm phút.”
Nói xong, ông ta chỉ tay ý bảo luật sư nguyên cáo và Vân Chi Lâm cùng ông ta ra ngoài.
Trong phòng nghỉ ngoài tòa án, thẩm phán ngồi chính giữa, Vân Chi Lâm và luật sư nguyên cáo ngồi hai bên.
Thẩm phán nhìn Vân Chi Lâm một cái: “Luật sư Vân, ban đầu tôi cho rằng anh hẳn là một luật sư rất tốt, sao có thể mắc phải sai sót cơ bản trong vụ án này.”
Loading...
“Ha hả, thẩm phán Lưu, tôi nghĩ chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách anh ta. Đối diện với vụ án này mà nói, anh ta vốn là khó thắng, nếu không đi nước cờ hiểm thì càng không còn đường sống.”
Vân Chi Lâm nghe thấy câu này của anh ta, vô cùng tức giận, chỉ là ngại thẩm phán ở đây, không tiện nổi nóng: “Thưa thẩm phán, ông thật sự đã hiểu lầm mối quan hệ giữa nhân chứng và bị cáo. Giữa họ thật sự không có gì.”
“Bỏ đi bỏ đi, người trẻ mà, vì vội vàng thành công mà sẽ làm chút chuyện mạo hiểm. Lần này luật sư Vân phải nhận bài học rồi.” Thẩm phán Lưu căn bản không muốn nghe ý giải thích của Vân Chi Lâm, ông ta đứng dậy hoạt động tay chân một chút: “Tôi đi vệ sinh một lát, phiên tòa sắp mở rồi.”
Thẩm phán Lưu đi rồi, trong phòng nghỉ chỉ còn lại hai luật sư.
Đừng thấy lúc trên tòa án họ đấu võ mồm, không ai nhường ai. Nhưng lúc này, bầu không khí giữa họ lại có chút hòa hoãn.
“Luật sư Vân à, nửa trận đầu thực ra anh cãi không tệ, có lúc thật sự khiến tôi cảm thấy có chút không chống đỡ nổi. Nhưng mà...” Nói rồi, anh ta chậm rãi đứng dậy: “Vẫn là hơi nôn nóng rồi. Tôi rất mong đợi được xem biểu hiện nửa trận sau của anh.”
Nói rồi, anh ta đi về phía cửa, lúc kéo mở cửa thì quay đầu lại, nụ cười trên mặt anh ta khiến Vân Chi Lâm cảm thấy cực kỳ không thoải mái: “Tôi đoán có lẽ trong tay anh đã không còn con bài nào nữa. Nếu vậy, tôi khuyên anh trước khi lên tòa nên suy nghĩ xem có nên khuyên đương sự của anh nhận tội ngay không.”
***
Vân Chi Lâm mở to mắt nhìn luật sư đối phương rời đi, trong lòng bừng lửa.
Do thời gian nghỉ ngơi quá ngắn ngủi, người trên tòa hầu như đều không rời đi vị trí của mình. Chỉ có vài người vội vàng đi vệ sinh rồi lại vội vàng quay lại.
Cố Hạnh Nguyên ngồi trên ghế nhân chứng, cô cảm thấy rời đi cũng không được mà không rời đi cũng không xong. Đối diện cô chính là Bắc Minh Thiện, cô rất muốn đi tới nói vài câu với anh, hoặc là đối với biểu hiện tệ hại vừa rồi của mình nói với anh tiếng: xin lỗi.
Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, chủ yếu là lo lắng sau những cử chỉ này của mình thì ai biết có mang tới phiền phức mới cho anh hay không.
Về phần Bắc Minh Thiện, anh ngồi trên ghế bị cáo, từ đầu tới cuối luôn không chút biểu cảm, giống như vụ kiện cáo này không hề liên quan tới anh.
Nhưng mà, lúc anh nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên ra tòa làm chứng, bị câu hỏi của luật sư đối phương khiến sứt đầu mẻ trán, anh thật sự có chút lo lắng.
Không phải anh hoài nghi năng lực của cô, mà là ảnh hưởng tạo ra với tâm lý con người ta do đả kích ba lần bốn lượt như vậy không phải có thể nhìn ra từ vẻ bề ngoài.
Từ sau khi anh bị giam, trải qua khoảng thời gian suy nghĩ, anh đã quyết định không muốn lại để cô bận tâm tới việc của Bắc Minh thị nữa, như vậy cũng là vì bảo vệ cô.
Về phần tương lai của cô và con, anh luôn cho rằng, cô làm một luật sư bình thường cũng rất tốt. Không cần nổi bật hơn người, chỉ cần bình an là được.
Mà lần này cô gặp đả kích trên phiên tòa, không biết sau này có còn xuất hiện ở đây nữa không.
Bây giờ anh chỉ có tiến hành trao đổi ánh mắt với Cố Hạnh Nguyên, đó là chuyện chỉ có họ mới có thể hiểu được.
Nhìn một nhân chứng, một bị cáo. Hiện tại trên tòa người nên cảm thấy vui vẻ nhất chính là vị cục trưởng Quách đang ngồi trên ghế nguyên cáo này.
Ông ta cảm thấy mình giống như một thợ săn điêu luyện một mũi tên trúng hai con nhạn, một mặt đưa Bắc Minh Thiện ra tòa, rất nhanh thì có thể tống vào tù. Mặt khác, ông ta cũng không thật sự đắc tội với Cố Hạnh Nguyên. Ít nhất cái danh xấu này là do luật sư đại diện của mình ‘làm thay’.
Rất nhanh, cửa tòa án lại mở ra. Hai luật sư lần lượt đi vào.
Từ sắc mặt họ thì đều có thể nhìn ra, tranh cãi nửa trận sau hôm này rất có khả năng sẽ xuất hiện tình thế ‘nghiêng về một bên’.
Điểm này càng khiến cục trưởng Quách cảm thấy vô cùng đắc ý.
Không bao lâu sau, thẩm phán cũng quay về vị trí của mình.
Búa gõ xuống...
“Vừa rồi trước khi tạm hoãn chúng ta đã xác định, quan hệ giữa nhân chứng cô Cố Hạnh Nguyên và bị cáo anh Bắc Minh Thiện vô cùng phức tạp, lời làm chứng cô ta cung cấp không đủ để phiên tòa chấp nhận. Hai vị luật sự không có ý kiến gì chứ?”
Mặt luật sư nguyên cáo nở nụ cười thắng lợi: “Vâng, tôi không có ý kiến gì. Quyết định như vậy chính là thể hiện rõ ràng cho sự công bằng của pháp luật.”
Thẩm phán lại nhìn Vân Chi Lâm: “Luật sư bị cáo thì sao? Tôi thấy dáng vẻ anh là có ý kiến gì sao?”
Vân Chi Lâm cũng lắc lắc đầu, anh không nói gì.
Tình thế bây giờ cho dù mình có ý kiến thì có thể thế nào chứ, đến cuối cùng vẫn bị phản bác.
Thẩm phán hài lòng gật đầu: “Hai vị luật sư đã không có ý kiến, vậy thì mời nhân chứng cô Cố Hạnh Nguyên rời khỏi ghế nhân chứng. Đồng thời tôi tuyên bố, những lời khai vừa rồi nhân chứng cung cấp tòa án có thể không chấp nhận.”
Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy Vân Chi Lâm cũng đã thể hiện thái độ rồi, vậy mình cũng chỉ có thể nghe theo sắp xếp của thẩm phán rời khỏi ghế nhân chứng.
Vị trí ghế nhân chứng đã trống.
***
Ánh mắt thẩm phán lướt qua từng người một, cuối cùng rơi trên người hai luật sư: “Xin hỏi các anh còn có nhân chứng hay chứng cứ gì cung cấp không? Xem xét bị cáo có tội hay vô tội?”
“Được rồi, luật sư bị cáo vừa rồi đã dẫn nhân chứng tới, mặc dù không có tác dụng gì. Tôi thì sao, chỗ tôi cũng có một nhân chứng muốn ra tòa, anh ta có thể chứng minh bị cáo có tội.”
Luật sư nguyên cáo nói, quay đầu nhìn sang nhân viên làm việc canh giữ ở cửa tòa án.
Cửa lớn mở ra, chỉ thấy một chiến sĩ trẻ từ ngoài đi vào.
Cố Hạnh Nguyên ngồi trên ghế dự thính và Bắc Minh Thiện trên ghế bị cáo bất giác đều nhìn ra cửa.
Họ nhanh chóng nhận ra chiến sĩ này chính là người hôm đó canh giữa trong bốt.
Lưng chiến sĩ thẳng tắp, mắt nhìn thẳng bước vào tòa án, theo chỉ dẫn của nhân viên, đi tới ghế nhân chứng ngồi xuống.
Anh ta cũng tường thuật lại toàn bộ sự việc đã xảy ra hôm đó. Tình hình đại khái giống phần đầu lời khai của Cố Hạnh Nguyên với thẩm phán.
Tới phân nữa, miêu tả về phương diện liên quan tới Bắc Minh Thiện chính là một phiên bản khác.
Anh ta tường thuật xong, luật sư nguyên cáo liền hỏi: “Lúc đó anh đang làm nhiệm vụ, nhìn thấy bị cáo lái xe tới, anh đã làm gì?”
Chiến sĩ không cần suy nghĩ đã nói: “Tôi ý bảo anh ta dừng xe, đồng thời chuẩn bị kiểm tra giấy tờ của anh ta.”
“Vậy anh ta làm thế nào?”
“Anh ta lái xe tăng tốc xông vào chốt kiểm soát.”
“Vậy anh đã có hành động gì?”
“Tôi muốn ngăn cản nhưng không thành công, sau khi anh ta xông tới, tôi liền lập tức thông báo với các đồng chí khác đang làm nhiệm vụ, nhanh chóng đến hỗ trợ.”
Luật sư nguyên cáo mỉm cười hài lòng gật đầu.
Sau đó xoay người nhìn thẩm phán: “Thưa thẩm phán, vừa rồi đã nghe lời khai của vị chiến sĩ này rồi, không biết ngài có cảm tưởng gì. Tôi thì sao, khi nghe thấy nơi này, thật sự cảm thấy kinh sợ. Tại sao lại nói vậy chứ? Hồ Tâm Đảo là nơi của cơ quan chính phủ, bị cáo lại phớt lờ ngăn cản mà trực tiếp lái xe xông vào chốt kiểm soát. Đây chính là biểu hiện của việc xem thường pháp luật. Đương nhiên, danh tiếng và địa vị của bị cáo ở thành phố A chúng ta cũng không nhỏ, tập đoàn Bắc Minh thị ai nấy đều biết, dù là thị trưởng nhìn thấy anh ta cũng phải khách sáo. Nhưng mà, không thể nói chỉ dựa vào những thứ này mà có thể thật sự tùy tiện làm bậy. Nơi này là tòa án, nơi này là nơi nên truyền tải năng lượng đúng đắn nhất, cho nên tôi cho rằng đối với bị cáo, không thể vì danh vọng và địa vị của anh ta mà cứ mở một mắt nhắm một mắt như vậy. Được rồi, lời của tôi đã nói hết rồi.”
Thẩm phán Lưu cau mày nghe xong, cuối cùng gật đầu. Ông ta cho rằng quả thật điều này có lý.
Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên cũng đều nhìn ra, suy nghĩ của thẩm phán lúc này đã nghiêng về phía nguyên cáo. Hiện tại càng khó khăn rồi, nên làm sao mới tốt đây...
“Luật sư bị cáo, xin hỏi anh còn có gì cần hỏi sao?”
Lúc này, thẩm phán cuối cùng lại đặt lực chú ý lên người Vân Chi Lâm.
Vào lúc này, Vân Chi Lâm cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Tôi không còn gì phải hỏi nhân chứng nữa.”
Thẩm phán Lưu gật gật đầu, sau đó lần lượt nhìn về phía luật sư của hai bên: “Vụ án xét xử tới lúc này, hai bên đều đã mời đến nhân chứng của mình. Đồng thời, hai bên cũng đã đặt câu hỏi với các nhân chứng. Vậy thì bây giờ tôi xin được hỏi luật sư hai bên, có còn nhân chứng nào mới nữa không? Đặc biệt là bên phía bị cáo.”
Vân Chi Lâm biết ẩn ý trong câu nói này chính là: Các vị đã rơi xuống thế hạ phong rồi đấy, có còn cơ hội nào chuyển mình nữa không.
***
Vân Chi Lâm muốn biết bao nhiêu được nói mình vẫn còn nhân chứng, nhưng mà tình huống trước mắt lại là đã ra hết bài rồi. Ngay lúc anh ta chuẩn bị biểu thị với thẩm phán rằng bên mình đã không còn nhân chứng nào nữa, vụ kiện này chuẩn bị nhận thua tại đây.
Thì đột nhiên, cửa tòa án bị người từ bên ngoài đẩy vào.
Những người có mặt ở đây đều cảm thấy có chút bất ngờ.
Đây là một vụ án được xét xử kín, người ngoài căn bản không thể nào biết được. Cho dù có biết đi nữa, thì những người đó cũng không thể xông vào như vậy.
Thế nhưng cái người này lại ngang nhiên đường hoàng từ bên ngoài đi vào, quả thực khiến người ta phải kinh ngạc.
Còn chưa nhìn thấy rõ bộ dạng người tới thế nào, một thân vải kim sa ‘lấp la lấp lánh’ trên người cô ta đã khiến mọi người lóa hết cả mắt rồi.
Thật sự là quá chói mắt mà, chói mắt đến mức dường như khiến cho mỗi một người nhìn thấy cô ta, đều nhịn không được phải hơi hơi nhăn mày, nâng tay lên chặn bớt luồng chiếu tới mắt.
Ngoại trừ ánh sáng chói mù mắt ấy, thứ tiếp theo kích thích cảm quan của mọi người chính là mùi hương.
Nói thế nào nhỉ, đây là một mùi hương mà nếu phụ nữ ngửi được sẽ chẳng có phản ứng gì, nhưng với đàn ông mà nói lại có thể khơi dậy một sức quyến rũ khó nói thành lời.
Mùi hương này quả thực quá đỗi quen thuộc đối với Cố Hạnh Nguyên đang ngồi trong khán phòng.
Thậm chí quen thuộc đến mức cho dù có nhắm mắt lại, cô vẫn biết được người đến là ai.
“Cộp cộp cộp......”
Loading...
Theo sau lớp vải kim sa chói mắt cùng hương thơm như câu hồn người, cùng thanh âm có thể khiến cho mỗi người đàn ông phải rung động trong lòng, một cô gái trẻ tuổi đã bước lên nơi xử án. Cô ta đứng lại ngay trước mặt thẩm phán, giữa ghế bị cáo và ghế nhân chứng.
“Có vẻ vẫn ổn, tôi không đến muộn nhỉ.” Giọng cô ta mềm mại đáng yêu, như đang nói chuyện với ai đó.
Thái Hân Hân...... Cô ta vẫn mặc bộ đồ lần trước gặp mấy người Vân Chi Lâm đã mặc, chỉ có điều lần này, tóc cô ta rũ xuống che khuất nửa bên mặt, làm hiện lên mấy phần thần bí, lại có chút cổ quái.
Vân Chi Lâm trông thấy cô ta tới đây, không khỏi cảm thấy hơi hơi bất ngờ. Tình huống lúc đầu thế nào anh ta vẫn còn nhớ cực kỳ rõ ràng, cô ta đã uyển chuyển từ chối lời khẩn cầu ra làm chứng của mình rồi cơ mà.
Thế nhưng bây giờ, cô ta lại vẻ mặt tươi tỉnh đứng ở đây. Nếu như hôm nay cô ta xuất hiện ở chỗ này không phải là để giúp mình, vậy thì chính là muốn đứng bên phía cục trưởng Quách rồi.
Đến để xem trò cười đấy à? Hay là còn có mục đích gì khác? Cô ta muốn tới xem thử xem cục diện bây giờ đang có lợi cho phe nào hơn hay sao?
Trước đó lúc ở nhà cô ta, đã có thể từ trong đôi câu vài lời nghe ra được, cảm tình của cô ta với cục trưởng Quách khá phức tạp rồi.
Có lẽ là nửa sợ nửa hận nhỉ.
Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên đang phỏng đoán mục đích cô ta tới đây, cùng lúc đó, cục trưởng Quách ngồi hàng ghế nguyên cáo lại như nhìn thấy quỷ vậy, hai con mắt nhìn thẳng vào cô ta, vẻ mặt đờ đẫn, cứng ngắc.......
Thái Hân Hân nâng tay lên, vẫy vẫy với Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên: “Nhiều ngày không gặp rồi, trông sắc mặt hai người không được tốt lắm nhỉ.”
Nói xong, cô ta lại nhìn về phía cục trưởng Quách, tựa như làm nũng nói với ông ta: “Cục trưởng Quách, ông xấu ghê ấy, đối xử với người ta như vậy......”
Câu này vừa ra khỏi miệng, đủ khiến cho tất cả những người ở đây miên man bất định, người nào người nấy đều dùng ánh mắt kì quặc nhìn về phía cục trưởng Quách lúc này đã không biết nên làm thế nào.
Ông ta cứng ngắc nặn ra vẻ mặt tươi cười: “Thật sự xin lỗi, tôi đây chẳng phải cũng là thân bất do kỷ hay sao......”
Câu nói này khiến những người xung quanh vừa nghe, lại càng cảm thấy giữa hai người chắc chắn ẩn giấu bí mật không thể nói ra nào đó, hay nên nói là scandal nào đó nhỉ?
Quan hệ giữa hai người này là gì? ‘Sugar daddy’ với ‘sugar baby’ à?
***
Sự xuất hiện của Thái Hân Hân cùng với đoạn đối thoại ngắn ngủi với cục trưởng Quách khiến cho bầu không khí bên trong tòa án chớp mắt đều trở nên quái dị, hoặc nên nói có chút khiến người ta khó diễn tả thành lời.
Trước hành động gần như ‘hớ hênh’ của cục trưởng Quách, luật sư của ông ta nhẹ giẫm giẫm chân ông ta bên dưới gầm bàn.
Thẩm phán Lưu đương nhiên cũng có chút không nhìn nổi nữa.
Nơi này dẫu sao cũng là tòa án, là địa điểm chấp pháp hết sức nghiêm túc. Làm sao có thể nhân nhượng để cho hành động liếc mắt đưa tình này tiếp diễn được. Huống chi hai người đó làm như vậy, đặc biệt là cục trưởng Quách, quả thực khiến cho những viên chức nhà nước như bọn họ mất mặt.
Ông ta nhẹ giọng ho một tiếng: “Cục trưởng Quách, nếu như ông có việc gì thì bây giờ tôi cho phép ông ra ngoài một lát để giải quyết đấy. Chúng tôi ở đây đợi ông xử lý xong rồi tiếp tục xét xử cũng không muộn.”
Lợi này của thẩm phán Lưu rõ ràng đang mỉa mai cục trưởng Quách.
Cục trưởng Quách dĩ nhiên cũng nghe ra được ẩn ý trong đó, nhưng mà bây giờ ông ta quả thực không biết Thái Hân Hân đột nhiên xuất hiện ở đây rốt cuộc là vì cái gì.
Có điều, ông ta lờ mờ cảm giác được, nhất định không phải là chuyện gì tốt với mình.
Ông ta vòng qua bàn đi đến bên cạnh Thái Hân Hân, hơi hơi thận trọng nhỏ giọng nói với cô ta: “Cô tới đây làm gì, không thấy tôi đang có việc ở đây à, đợi tôi xử lý xong việc trên tay lại cùng cô thương lượng những việc khác không được hay sao. Cô đi trước đi được không, bà cô của tôi ơi......”
Thái Hân Hân trông thấy bộ dạng sốt ruột không yên ấy của ông ta, lại để lộ ra vẻ không biết phải làm sao, hơn nữa, cô ta còn cố tình đề cao giọng lên một chút, nói: “Cục trưởng Quách, ông nói xem tôi tới đây để làm gì, đương nhiên để cứu ông rồi. Tôi biết nơi này là tòa án chứ, nếu tôi đã đến đây rồi, dẫu sao cũng đang rảnh rỗi mà, tôi thấy bên kia vẫn còn chỗ trống đó, tôi qua đó ngồi là được.”
Nói đến đây, cô ta vươn tay chỉ một hướng, vừa hay lại chính là ghế nhân chứng đang để trống.
Cục trưởng Quách vừa thấy hồn đều bị dọa bay rồi: “Cô về trước đi có được không, đừng làm loạn ở đây nữa có được không vậy. Đợi tôi xử lý xong việc này, thì cô có đưa ra điều kiện gì tôi cũng đều đáp ứng hết, như vậy được không.”
Cục trưởng Quách quả thực nhất thời sốt ruột, nói chuyện không để ý âm lượng, khiến những người ở đây đều nghe thấy cả.
Luật sư ông ta mang đến vừa nghe được, thật sự bị ông ta chọc tức muốn phát điên, hận không thể xách ông ta cùng với cô nàng kia quăng ra khỏi tòa án luôn cho rồi.
Cũng không nhìn xem đây là chỗ nào, ở chỗ này mà có thể ngang nhiên bàn điều kiện như vậy được à.
Xem ra cái vũng nước đục này đúng là không cẩn thận liền kéo cả mình rơi vào luôn rồi.
“Cộp cộp......” Hai tiếng búa thanh thoát vang lên.
Khiến cho cục trưởng Quách đã có chút mất khống chế lập tức ý thức được mình vừa mới nói sai rồi, hoặc nên nói mình đã làm ra chuyện không thỏa đáng rồi.
Ông ta hơi hơi trấn tĩnh lại một chút, sau đó nở một nụ cười với thẩm phán Lưu: “Tôi có chút việc cá nhân, thật sự xin lỗi. Tôi sẽ lập tức dẫn cô ấy ra khỏi đây. Những việc còn lại ở đây, để luật sư của tôi giúp tôi xử lý là được.”
Nói xong, ông ta túm lấy tay Thái Hân Hân, kéo cô ta ra khỏi tòa án.
Nhưng mà không ngờ là, lúc này Thái Hân Hân lại phản ứng dữ dội, cô ta dùng lực tránh thoát khỏi tay của cục trưởng Quách: “Ông buông tôi ra! Vừa rồi không phải tôi đã nói đấy à, tôi tới đây không phải để quấy nhiễu mọi người xét xử vụ án đâu, tôi ngồi ở đó là được rồi, huống chi chỗ đó còn rất hợp với tôi nữa đó.”
Vân Chi Lâm đứng một bên lạnh lùng, bàng quan nhìn vở kịch đang diễn ra ngay trước mắt mình, đến lúc này anh ta dường như đã nhìn thấy được chút ít tia sáng hy vọng rồi.
Thái Hân Hân trông thì có vẻ như đang liếc mắt đưa tình với cục trưởng Quách đấy, nhưng mà thật ra cô ta tới đây chính là để làm chứng trước tòa.
***
Sự xuất hiện của Thái Hân Hân, với đám người Vân Chi Lâm đã rơi xuống thế hạ phong mà nói, nghiễm nhiên trở thành một cọng rơm cứu mạng.
Có lẽ tác dụng của cô ta cũng chẳng lớn được như thế, nhưng mà dẫu sao cũng cho bọn họ chút xíu cơ hội chuyển mình.
Nhìn một màn ‘kịch’ trước mắt, thẩm phán Lưu quả thực chỉ có thể biểu hiện ra vẻ bất đắc dĩ thôi.
“Đề nghị hai vị yên lặng một lát được không, bây giờ tôi có lời muốn hỏi cô gái vừa bước vào đây, cô tới đây làm gì?”
Nghe thấy câu hỏi của thẩm phán Lưu, cục trưởng Quách cũng chỉ đành thôi.
Lúc này, luật sư của ông ta liền nhân cơ hội kéo ông ta về lại hàng ghế nguyên cáo, ngồi xuống, sau đó nhỏ giọng nói: “Đúng lúc này lại xảy ra chuyện như vậy.”
Cục trưởng Quách cúi thấp đầu, trên mặt là bất đắc dĩ cùng với hoảng loạn, ông ta cũng nhỏ giọng nói: “Tôi cũng không biết chuyện này là thế nào nữa. Con nhỏ kia rõ ràng tôi đã xử lý sạch sẽ rồi mà, sao bây giờ lại quay lại chứ......”
Xem ra sự xuất hiện của cô ta với bên nguyên cáo mà nói chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì rồi......
Không ngoài dự đoán, sau khi nghe được câu hỏi của thẩm phán, cô ta liền mở miệng nói: “Tôi tên Thái Hân Hân, nhân viên thuộc tập đoàn Viễn Dương của thành phố C. Lần này tôi tới đây, là để tìm người đòi lại công bằng. Về phần đến đây để làm gì, tôi đương nhiên đến để làm nhân chứng rồi.” Nói xong, cô ta thu lại nụ cười trên mặt, quay đầu hướng ánh mắt về phía cục trưởng Quách ngồi trên hàng ghế nguyên cáo, mới vừa lấy lại được một chút bình tĩnh.
Đừng thấy vẻ ngoài của cô ta xinh đẹp, nhưng mà đến khi cô ta trở mặt trừng mắt lên nhìn, cũng thật có chút dọa người đấy, đặc biệt với cục trưởng Quách làm ra chuyện trái với lương tâm mà nói, lại càng thêm khủng bố. Đôi mắt to kia trừng lên, thật giống như hai thanh đao sắc bén, hận không thể lôi ông ta ra thiên đao vạn quả vậy.
Làm nhân chứng......
Từ ngữ then chốt này vừa được nói ra, tâm tình Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên đều phấn chấn lên không ít. Bọn họ nhìn ra được, hôm nay Thái Hân Hân tới đây là nhằm vào cục trưởng Quách mà đến, hơn nữa trông thái độ kia, trông ánh mắt kia......
Có vẻ giữa hai người đó đã xuất hiện mâu thuẫn rất lớn rồi. Vẻ mặt kia hoàn toàn khác hẳn lần trước lúc bọn họ ngả bài sau khi gặp được cô ta ở thành phố C.
Quả thực là một chuyện cực kỳ tốt.
“Cô Thái, làm nhân chứng không phải là trò trẻ con đâu, cô tới đây vì như vậy, nếu như nói năng lung tung thì sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy.” Lúc này thẩm phán Lưu cũng có chút tức giận rồi, ông ta không cho phép bất kì ai ôm thái độ tùy tiện với tòa án như vậy.
Thôi đi, tới đây tìm người liền có thể nói thành đứng ra làm nhân chứng, có tiền lệ như vậy, sợ rằng sau này nơi đây sẽ biến thành cái chợ mất.
Đây chẳng khác nào khinh nhờn đối với cơ quan Nhà nước, đồng thời giẫm đạp lên sự uy nghiêm của pháp luật cả.
Thái Hân Hân nghe ra được ý tứ của thẩm phán, cười cười với ông ta, lột bỏ vẻ mặt không nề hà gì xuống: “Nếu tôi đã nói tới đây để làm nhân chứng, vậy thì tôi sẽ làm tốt bổn phận nhân chứng. Ngài yên tâm, sẽ không khiến cho ngài phải khó xử trước mặt bao nhiêu người thế này đâu.”
......
Cái cô nàng này, thật không biết nên nói cô ta thế nào mới phải nữa, sao cứ có cảm giác làm nhân chứng là một chuyện gì đó hết sức tùy tiện vậy.
Thẩm phán Lưu quả thực đã hơi tức giận rồi, nếu như cô nàng này đã nói như vậy, thì để cô ta làm nhân chứng thử xem. Đợi lát nữa cô ta nói năng lung tung, thì trị tội cô ta sau vậy.
Như thế vừa hay cũng có thể thức tỉnh đám người sau này muốn bắt chước cô ta.
Thẩm phán Lưu đưa ra quyết định, chuẩn bị lấy Thái Hân Hân ra để ‘giết gà dọa khỉ’.
“Như vậy, xin mời cô Thái bước lên hàng ghế nhân chứng, đợi câu hỏi của luật sư hai bên.”
Thái Hân Hân nhẹ gật đầu: “Ok, không thành vấn đề, các người có cái gì thì cứ hỏi là được.” Cô ta ngồi trên ghế nhân chứng, thoạt nhìn như buông lỏng tự tại, dường như là đang ngồi ở trong nhà mình.
...
Thật sự là một người phụ nữ có hành vi cùng với bề ngoài hoàn toàn không phù hợp nhau.
Sau khi thẩm phán thở dài thì bắt đầu tiếp tục tiến hành phiên tòa còn đang dang dở.
“Nếu như cô Thái luôn miệng nói đến đây để làm nhân chứng, như vậy thì luật sư hai bên hiện tại đã có thể tiến hành đặt câu hỏi với đối phương.”
Cục trưởng Quách biết là Vân Chi Lâm đã từng đi tìm Thái Hân Hân, đương nhiên cũng sẽ lo lắng một chút, nếu như không chột dạ thì ông ta cũng sẽ không xuống tay với cô ta.
Bây giờ người ta bình yên vô sự ngồi ở trên ghế nhân chứng, vậy thì ông ta sẽ phải xui xẻo rồi.
Đối với phản ứng của ông ta như thế, đương nhiên luật sư của ông ta cũng không biết rốt cuộc là chuyện như thế nào, nhưng mà dựa vào kinh nghiệm nhiều năm mà quan sát thì chắc chắn người phụ nữ này là một người gây bất lợi cho cục trưởng Quách.
Về phần gây bất lợi như thế nào, thế thì không rõ ràng, cô ta ngồi trên ghế nhân chứng, cái này nói rõ cô ta có liên quan đến vụ án của Bắc Minh Thiện?
Nhưng mà lúc trước khi hiểu rõ tình tiết vụ án, chưa từng nghe nói có một người như thế ở biệt thự Hồ Tâm Đảo.
Không chỉ là trong lòng của nguyên cáo có quỷ, đang suy nghĩ lung tung, ngay cả bị cáo là Bắc Minh Thiện cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
Thậm chí anh còn đang suy nghĩ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó, trong mỗi một giai đoạn ngắn ngày hôm đó đều không nhìn thấy người phụ nữ này, anh vô cùng rõ ràng về điểm này.
Nhưng mà cô ta luôn miệng nói là đến đây để làm chứng, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Anh hơi nghi hoặc quay đầu nhìn Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên đang ngồi cách đó không xa.
Kinh ngạc phát hiện gương mặt treo đầy vẻ u sầu lúc nãy của bọn họ, bây giờ đã nhìn thấy được nụ cười.
Loading...
“Hai vị luật sư, ai trong hai người sẽ đặt câu hỏi trước vậy? Tôi cũng không muốn ngồi đây quá lâu đâu.” Lúc này Thái Hân Hân đã hơi không kiên nhẫn, cô ta cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một cái.
Sự xuất hiện của cô ta quả thật làm cho toàn bộ tòa án đang nghiêm túc lại giống như một phòng gội đầu.
Lúc này, luật sư của nguyên cáo cũng không biết có chuyện gì xảy ra, cho dù có muốn tranh thủ thời gian tìm hiểu tình hình từ phía cục trưởng Quách, nhưng mà trong một thời gian ngắn như vậy thì cũng không kịp rồi.
Đối mặt với tình huống như vậy, dường như cũng chỉ có thể giao quyền chủ động cho đối phương.
Vân Chi Lâm làm việc nhân đức không nhường ai, đứng dậy trước: “Xem ra là sự xuất hiện đột ngột của cô Thái làm cho đối phương đã trở tay không kịp, bên phía bị cáo tôi xung phong nhận việc hỏi trước nhân chứng mấy vấn đề, cũng coi như vào chuyện, trừ chuyện đó ra cũng để cho luật sư đối phương cùng với thân chủ thương lượng biện pháp.”
Câu nói này của anh ta nghe có vẻ có "đạo đức", nhưng mà trên thực tế lại hung hăng đánh đối phương một bàn tay.
Anh ta nói xong, lại đi đến trước mặt của Thái Hân Hân: “Cô tên là Thái Hân Hân? Làm việc cho tập đoàn Viễn Hàng ở Tp C có đúng không?”
Trong một đám người ở trong tòa án, Thái Hân Hân có thể nói người mà cô ta muốn gặp nhất chính là Vân Chi Lâm, mặc dù trên ghế bị cáo còn có một người đang đứng là Bắc Minh Thiện.
Nhưng mà cô ta là một người phụ nữ thông minh, dạng người giống như Bắc Minh Thiện đã coi như là "người đã có chủ", mà người chủ kia đương nhiên chính là Cố Hạnh Nguyên.
Mặc dù thoạt nhìn cô ta giống như là một người phụ nữ khá là tùy tiện, nhưng mà trong lòng lại vô cùng chắc chắn mục đích của mình và những điều cấm kỵ.
Mặc dù Bắc Minh Thiện là một người đàn ông vàng, nhưng mà bắt đầu từ giây phút Thái Hân Hân bước vào đây, cô ta cũng đã từng cẩn thận quan sát qua anh.
Ấn tượng sâu sắc mà anh để lại đó chính là lông mày hơi nhíu lại một cái, mặc dù cảm giác không phải là nói chán ghét, nhưng mà cũng chắc chắn không phải là yêu thích, hơn nữa sau đó ánh mắt của anh thỉnh thoảng liền nhìn về phía Cố Hạnh Nguyên đang ngồi ở cách đó không xa.
Anh đã có người ở trong lòng, đây không phải là gout của cô ta.
...
Thái Hân Hân nhìn Vân Chi Lâm, nụ cười trên mặt không hề giảm, nhẹ gật đầu: “Còn hỏi mấy cái chuyện tào lao để làm gì, nói trực tiếp đi, vào chủ đề chính luôn đi. Tôi đã nói rồi, không khí ở nơi này chẳng vui vẻ chút nào, mặt ai cũng kéo dài, giống như là quỷ môn quan vậy đó.”
“Ặc...” Câu nói này vừa mới ra khỏi miệng lập tức làm cho trên trán của tất cả mọi người ở đây đều xuất hiện vạch đen, nhất là thẩm phán Lưu.
Trong lòng của ông ta thì nơi này chính là một nơi thần thánh mà lại sáng chói, tại sao lại có một người phụ nữ hình dung thành quỷ môn quan vậy chứ.
Vậy thì mình là ai? Là hắc bạch vô thường bắt hồn? Hay là một thẩm phán có râu
“Khụ khụ...” Ông ta ho nhẹ hai tiếng: “Nơi này là tòa án, mời nhân chứng nghiêm túc một chút.”
“Ok, thật sự xin lỗi, chẳng qua là tôi hình dung không khí ở nơi này mà thôi, không ngờ đến kéo ông vào trong, ông cứ yên tâm, mặt mũi của ông hiền lành, tuyệt đối không giống như thẩm phán râu quai nón mặt đen.” Thái Hân Hân quay đầu lại nở một nụ cười quyến rũ với thẩm phán Lưu.
Điều này thực sự khiến người đàn ông đứng tuổi có chút bất đắc dĩ.
Thái Hân Hân quay đầu trở lại, nghịch ngợm lè lưỡi với Vân Chi Lâm giống như là một cô bé tinh nghịch.
Vân Chi Lâm cũng giống như quan tòa, đều cảm thấy bất đắc dĩ.
Có điều là mình vẫn phải hỏi: “Xin hỏi cô Thái, cô với cục trưởng Quách có quan hệ như thế nào?”
“Quan hệ tình nhân.” Câu nói này của Thái Hân Hân trả lời cũng thật sự rất sảng khoái.
Đồng thời cũng làm cho bản thân cục trưởng Quách cùng Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên và những người ở bên ngoài có chút kinh ngạc.
Vân Chi Lâm nhẹ gật đầu: “Cô Thái, nếu như cô đã là tình nhân của cục trưởng Quách, vậy thì cô có thể đánh giá con người của cục trưởng Quách một chút được không?”
“Tôi phản đối, vấn đề của luật sư bị cáo cùng với vụ án không có liên quan với nhau.” Rốt cuộc luật sư của nguyên cáo đã không giữ được bình tĩnh, ông ta biết hiện tại Vân Chi Lâm đang đánh vào thanh danh của người khác.
Đối mặt với sự phản đối, Vân Chi Lâm vội vàng nói: “Kính thưa thẩm phán, vấn đề của tôi đúng lúc có liên quan đến điểm mấu chốt của vụ án, mỗi một chuyện xảy ra đều có nguyên nhân mới có kết quả, mà vấn đề của tôi chính là bởi vì "nguyên nhân" này.”
Thẩm phán Lưu nhẹ gật đầu: “Phản đối bị bác bỏ, nhưng cũng mời luật sư của bị cáo chú ý, vấn đề phải đơn giản rõ ràng, đi thẳng vào chủ đề.”
Vân Chi Lâm nhẹ gật đầu với Thái Hân Hân: “Cô có thể nói tiếp.”
Thái Hân Hân hơi cúi đầu, suy nghĩ một lát sau đó mới nói: “Tôi biết cục trưởng Quách là một người vô cùng có năng lực trong công việc, đối với vị trí mà ông ta đang thực hiện quả thật rất phù hợp..."
Câu nói này ngược lại làm cho Vân Chi Lâm cảm thấy có hơi kinh ngạc, lúc nãy cô ta với cục trưởng Quách còn cãi nhau ầm ĩ như thế, còn tưởng rằng là cô ta sẽ làm tổn hại đến ông ta mà không suy nghĩ, không ngờ đến là mở đầu lại có một câu như vậy.
Không riêng gì Vân Chi Lâm, ngay cả cục trưởng Quách cũng cảm thấy có chút bất ngờ, giờ phút này đầu của ông ta cũng đổ đầy mồ hôi lạnh, câu nói này giống như là tăng thêm một vòng ánh sáng trên đỉnh đầu cho ông ta.
Rốt cuộc là người phụ nữ này đang tính toán cái gì, khen hay là chê, tiêu cực hay tích cực.
Thật sự khiến người khác đoán không được.
Có điều là sau đó đã có sự thay đổi rất lớn: “Mặc dù là trong công việc ông ta được công nhận, nhưng mà cuộc sống riêng tư của ông ta lại rối tinh với mù, tôi biết lúc ở cùng với tôi đồng thời còn có mối quan hệ không đứng đắn với những người phụ nữ khác.”
“Vậy tại sao cô lại đồng ý trở thành tình nhân của ông ta?” Vân Chi Lâm hỏi câu nói này cũng không phải là chiêu trò gì, mà là chân chính xuất phát từ nội tâm, anh ta thật sự rất muốn biết tại sao cô ta lại đi đến bước đường này.
...
Người có cùng suy nghĩ với Vân Chi Lâm còn có Cố Hạnh Nguyên.
Đều là phụ nữ như nhau, mặc dù trước đó ấn tượng của cô đối với Thái Hân Hân không tốt cho lắm, nhưng mà cô rất có hứng thú muốn biết người phụ nữ này rốt cuộc là thì có thể vì cái gì mới có thể đồng ý sa đọa, ủy thác thân mình cho một người đàn ông không có phẩm chất như thế.
Bởi vì có cái gọi là mỗi nhà mỗi cảnh riêng, quyển kinh khó đọc của Thái Hân Hân rốt cuộc là cái gì đây chứ...
Thái Hân Hân đối mặt với câu hỏi này, nụ cười trên mặt của cô ta đã biến mất, cô ta bắt đầu trở nên nghiêm túc, đoạn hồi ức đó hẳn là thứ mà cô ta đang muốn quên nó, nhưng mà lại trở thành một cơn ác mộng, có muốn ném cũng không ném được.
“Tập đoàn Viễn Hàng của chúng tôi ở thành phố C cũng giống như là tập đoàn Bắc Minh thị, ở nơi đó cũng có thể được gọi là con rồng đứng đầu, có điều là chúng tôi không có cách nào so sánh với tập đoàn Bắc Minh thị, bọn họ ngoại trừ có uy tín ở thành phố thì cho dù là cả nước, thậm chí là cả toàn thế giới cũng đều rất nổi tiếng, mà chúng tôi nói là rồng nhưng trên thực tế nhiều nhất cũng chỉ là một nhân vật nhỏ như con rồng ở nơi mình ở mà thôi, đương nhiên trước khi chúng tôi có được địa vị này cũng đã từng giống như các tập đoàn nhỏ khác, không có danh tiếng gì hết, mà lúc đó cục trưởng Quách đã từng lãnh đạo ngành nghề kiến trúc xây dựng ở thành phố C của chúng tôi.”
Thẩm phán Lưu nghe thấy cô ta nói nhiều như vậy, thật sự có chút không kiên nhẫn: “Mời nhân chứng nói vào trọng điểm.”
Vân Chi Lâm lo lắng thẩm phán như vậy sẽ làm cho cảm xúc của cô ta có dao động, vội vàng dịu dàng nói với cô ta: “Cô Thái, thời gian của chúng ta có hạn, cho nên là..."
Thái Hân Hân chậm rãi gật đầu, tiếp tục nói: “Khi đó năng lực làm việc của cục trưởng Quách cũng rất nổi tiếng, nếu như muốn vượt lên dẫn trước những tập đoàn nhỏ thì tôi nghĩ là mọi người đều biết dưới tình huống thực lực không đủ, nếu như muốn suy nghĩ đến việc "đi nhanh vượt gió", trùng hợp là dưới tình huống biết được "sở thích" đặc biệt của cục trưởng Quách, thế là chúng tôi bắt đầu tìm người nghĩ biện pháp liên lạc với ông ta, sau đó vì "sở thích" này của ông ta mà chúng tôi đã từng tặng cho ông ta không dưới mười người phụ nữ, thẳng cho đến cuối cùng ông ta đã nhìn trúng tôi.”
“Thế là cô liền trở thành tình nhân của cục trưởng Quách?” Vân Chi Lâm bổ sung thêm.
Thái Hân Hân không trả lời, chỉ là nhẹ gật đầu.
Lúc Vân Chi Lâm nhìn cô ta, phát giác trong ánh mắt của cô ta có gì đó lóe lên, chắc có lẽ là nước mắt.
“Luật sư đối phương, nghe thấy cô Thái này nói như thế, sao tôi cảm thấy được việc này không có liên quan gì đến vụ án? Tôi nghi ngờ rằng các người đang vu khống thân chủ của tôi để thực hiện được mục đích giảm án cho bị cáo.” Luật sư nguyên cáo nghe đến đó thì cũng không thể ngồi yên được nữa.
Lúc nãy khi mà Thái Hân Hân đang trần thuật, ông ta đã nhỏ giọng tiến hành thảo luận với cục trưởng Quách. Đối với lời nói của cô ta, cục trưởng Quách cũng đã thừa nhận.
Đi đến bước này, ông ta nhất định phải nghĩ biện pháp để thẩm phán xóa bỏ tư cách nhân chứng của Thái Hân Hân, nếu không thì thật sự rất khó tưởng tượng được cô ta sẽ nói ra những lời gì.
“Kính thưa thẩm phán, nghe đến hiện tại chẳng lẽ là thẩm phán vẫn còn chưa nghe ra được cái gì? Sở thích của cục trưởng Quách thật sự làm cho tôi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cũng chính bởi vì sở thích này của ông ta, sau khi trở về thành phố A không bao lâu liền gây ra vụ án, ông ta muốn gây ra hành động vô lễ với cô Cố là nhân chứng của tôi. Hơn nữa bị cáo ngoài ý muốn biết được cục trưởng Quách là một người có nhân phẩm như thế, vội vàng muốn cứu nhân chứng của tôi thoát khỏi nguy hiểm, bởi vì thời gian gấp rút nên anh mới có thể mạo hiểm xông vào cửa, nguyên nhân gây ra tất cả những chuyện này đều là do nguyên cáo, mà lúc này nguyên cáo lại là "kẻ ác cáo trạng trước", chân tướng chuyện này đã rõ ràng, xin thẩm phán đưa ra quyết định.”
Bình luận facebook