• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Nhiệm Vụ Sinh Đẻ - Cố Hạnh Nguyên (43 Viewers)

  • Chap-595

Chương 568: Để hai người tận hưởng thế giới hai người




Thậm chí lúc đưa các con xuất phát, Bắc Minh Thiện vẫn bất thường đến sân bay đưa tiễn.



*



Sân bay.



Hai người đàn ông cao lớn anh tuấn ăn mặc trái ngược nhau.



Một người mặc tây trang thẳng tắp cắt may tinh xảo, chất liệu tinh tế.



Một người ăn mặc sặc sỡ thoải mái thời trang.



Cạnh họ là một người phụ nữ dáng vóc xinh đẹp, mặc dù ăn mặc không hoa lệ, nhưng vẫn rất duyên dáng.



Hai tiểu soái ca linh hoạt đáng yêu, ăn mặc lại hợp mốt. Vươn tay, mỗi người kéo một tay của người phụ nữ.



Không chút nghi ngờ, họ đã trở thành một bức phong cảnh tuyệt đẹp trong đại sảnh sân bay. Mọi người dù vội vàng cho kịp chuyến bay cũng không quên dành ánh mắt tán thưởng cho họ.



Đặc biệt là Bắc Minh Đông, là nam minh tinh hot nhất hiện tại, nhưng anh không giống các ngôi sao điện ảnh khác, có tầng tầng lớp lớp bảo vệ như người Ả rập Xê út.



Theo anh giải thích chính là: “Những người đó chỉ đang giả bộ. Mục đích thật sự của việc che giấu chính là muốn hấp dẫn sự chú ý của người xung quanh, tạo ra sự giả tạo là bản thân rất khiêm tốn. Trên thực tế, họ chỉ cần tẩy trang để mặt mộc, thì không cần phải đeo gì cả người khác cũng chỉ xem họ như người qua đường mà thôi.



Bắc Minh Đông liếc trên nhìn dưới đánh giá nửa ngày Bắc Minh Thiện bộ dạng như không có chuyện gì đứng đối diện anh ta.



“Bắc Minh Tam, cậu nhìn cái gì mà nhìn, mặc dù tôi đẹp trai hơn cậu một chút, nhưng cũng không cần phải như vậy đi.” Bắc Minh Thiện liếc nhìn anh ta, sau đó lại ngẩng đầu nhìn màn hình lớn hiển thị tin tức chuyến bay.



“Khụ khụ...” Bắc Minh Đông thấy anh xụ mặt, bất giác ho khan vài tiếng: “Bắc Minh Nhị, em chưa từng thấy ai tự tin như anh.”



Bắc Minh Thiện nhướn mày: “Cậu xem như nhìn thấy rồi đó.”



Cố Hạnh Nguyên đứng cạnh họ, Trình Trình và Dương Dương lại ở cạnh cô.



“Chú ba, chú đừng giả bộ nữa, thực ra chú tự đắc hơn ba con nhiều. Nhìn chú ăn mặc thế này, sợ người khác không biết chú là đại minh tinh à.” Dương Dương nói rồi vươn tay chỉ mấy chữ lớn sau lưng Bắc Minh Đông “Tôi là đại minh tinh.”



Bắc Minh Đông giơ tay vò tóc cậu: “Khì, thằng nhóc thối này, ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng từ bao giờ vậy. Ngày thường không phải con thường nói xấu ba con sao?”



Mặt Bắc Minh Thiện lạnh lẽo, cơ bắp khẽ giật giật.



Ngay cả Cố Hạnh Nguyên và Trình Trình trên trán cũng nổi mấy vạch đen: tên Bắc Minh Đông này không phải muốn trả đũa Dương Dương sao, đùa cũng không phải đùa như vậy, nếu Bắc Minh Thiện thật sự xem là thật, thì e rằng hành trình lần này của Dương Dương có thể sẽ trực tiếp đặt dấu chấm hết.



Bây giờ phải trông chờ vào năng lực ứng biến linh hoạt của Dương Dương rồi.



Dương Dương dáng vẻ không chút sợ hãi: “Chú ba, con và chú là một bọn lúc nào chứ. Hơn nữa nếu con giúp chú thì mới là ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng có được không. Lại nói bình thường con cũng không nói xấu gì ba cả, điểm này Trình Trình có thể làm chứng cho con. Anh nói phải không Trình Trình.”



Dương Dương quay đầu nhìn sang Trình Trình.



Lúc này, cậu lại vứt quả bóng cho Trình Trình.



Trình Trình vẫn cảm thấy im lặng sẽ tốt hơn: “Chú ba, chú vu oan cho Dương Dương, nó quả thực chưa từng nói xấu ba.”



***



Trình Trình không sợ đắc tội Bắc Minh Đông, cùng lắm thì lần này không đi với anh ta thôi.



Hơn nữa cậu cũng hiểu rõ tính tình chú ba, chú nói ra lời này cũng không có ác ý gì, chỉ là muốn khuấy động bầu không khí mà thôi.



Quả nhiên, Bắc Minh Đông cười ha hả nói: “Haha, hai đứa quả nhiên là anh em ruột, nói chuyện cũng kẻ tung người hứng. Không nhìn ra cả nhà mấy đứa có vẻ thật sự mỹ mãn.”



Cố Hạnh Nguyên nghe xong lời này của anh ta thì mặt khẽ đỏ lên.



Lúc này, phát thanh sân bay vang lên.



Bắc Minh Đông nghe xong thì vẫy tay với Trình Trình và Dương Dương: “Đi thôi, chúng ta chuẩn bị lên máy bay.”



Cố Hạnh Nguyên cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ: “Hai đứa các con theo chú ba ra ngoài, nhất định phải nghe lời có biết không. Lúc có chú ba thì nghe lời chú ba, lúc không có chú ba thì Dương Dương phải nghe lời Trình Trình có biết không. Đặc biệt là Dương Dương, đừng gây chuyện khắp nơi, cũng đừng thấy cái gì tò mò là sáp tới có biết không.”



Dương Dương cau mày bĩu môi: “Mẹ, chẳng lẽ con thích gây chuyện như vậy sao?”



“Chẳng lẽ chuyện con gây ra trước đây còn ít à.”



“Sư phụ Lạc từng nói, quá khứ không đại diện cho hiện tại, ngay cả tội phạm cũng có cơ hội lập công chuộc tội mà.” Dương Dương không phục.



“Vậy thì được, có thể không đại biểu con vẫn sẽ phạm sai lầm, nhưng con vẫn có tiền án, đây là sự thực không thể phủ nhận đi. Tóm lại, con phải thật ngoan ngoãn. Nếu không, mẹ mà nghe thấy Trình Trình hay chú ba con mách tội con với mẹ thì mẹ sẽ kêu họ gửi bưu điện con về.” Cố Hạnh Nguyên cố ý xụ mặt.



Cô biết, nếu dịu dàng nói những lời này với Dương Dương thì trên căn bản cậu sẽ xem như gió thổi ngoài tai.



Đối xử với cậu chính là phải đánh một roi rồi cho táo ngọt mới được.



“Được rồi được rồi, cũng sắp lên máy bay rồi, hai mẹ con sao còn tranh cãi chưa xong chứ. Dương Dương, mau đi.” Bắc Minh Đông dẫn theo Trình Trình đã đi cách một đoạn rồi.



“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con ở ngoài sẽ không gây chuyện gì cho mẹ.” Dương Dương nói xong thì phất tay với Cố Hạnh Nguyên, sau đó xoay người đuổi theo Bắc Minh Đông.



Đợi Bắc Minh Đông và hai đứa bé đều thuận lợi đi qua chỗ kiểm tra an ninh, Bắc Minh Đông ở cửa kêu to một câu với họ: “Bắc Minh Nhị, Hạnh Nguyên, em dẫn hai đứa đi đây, hai người cứ hưởng thụ thế giới hai người đi!”



Câu này mặc dù không quá vang dội nhưng những người xung quanh vẫn nghe rất rõ ràng.



Rất nhiều người nhìn sang Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên. Nhưng lúc họ nhìn rõ hai người thì đều liên tục gật đầu, trai xinh gái đẹp không hổ là một đôi ông trời tác hợp.





Mặt mũi Bắc Minh Thiện vô cùng khó coi, cơ mặt bất giác giật giật.



Anh khẽ híp mắt, nhìn hướng Bắc Minh Đông, thật sự có loại kích động muốn xông qua cửa kiểm tra an ninh kéo anh ta ra đập cho một trận.



Tiếc rằng anh là tổng giám đốc của tập đoàn Bắc Minh thị, thân phận và địa vị không cho phép anh làm vậy, nếu không anh sẽ lại trở thành tiêu điểm của truyền thông.



Anh nghiêng đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên, cô đang cúi đầu thật thấp. Nếu sân bay có một cái lỗ thì cô nhất định sẽ liều mạng chui vào.



Kỳ ba nhà Bắc Minh thật sự không ít, không nói tới mình gặp một tên Bắc Minh Thiện, còn có một tên Bắc Minh Đông nhao nhao muốn thử.



Bắc Minh Đông kêu xong thì vui vẻ nhìn biểu cảm hai người ở không xa.



“Chú ba thật gan dạ, nhưng chú phải cẩn thận đó, có lẽ ba sẽ tới tẩn chú một trận.” Dương Dương cao hứng nói.



***



Bắc Minh Đông nhìn Bắc Minh Thiện một cái, sau đó xoay người kéo tay nhỏ của Trình Trình và Dương Dương đi vào sảnh chờ: “Hề hề, chú mới không sợ đâu, dựa vào kinh nghiệm đấu trí đấu dũng với anh ấy nhiều năm như vậy, chuyện mất mặt thế này anh ấy sẽ không làm.”



Nói xong, anh ta lại nhìn Dương Dương một cái: “Dương Dương, vừa nãy còn không cho chú bậc thang bước xuống, không sợ chú không dắt con đi à?”



Dương Dương học dáng vẻ tràn đầy tự tin của Bắc Minh Đông, nói: “Dựa vào kinh nghiệm đấu trí đấu dũng với chú nhiều năm như vậy, chuyện già không nên nết như vậy, chú là một đại minh tinh nhất định sẽ không làm.”



“Bề ngoài thì những lời này của con giống như đang khen chú, nhưng sao nghe cứ như đang móc chú vậy. Vừa nãy con có nghe thấy không, mẹ con đã nói rồi, con phải nghe lời chú, nếu không hậu quả...khà khà.” Bắc Minh Đông lộ ra nụ cười quái dị.



Dương Dương rùng mình: “Chú sẽ không thật sự gửi chuyển phát con về đi?”



“Vậy thì khó nói rồi, phải xem biểu hiện của em. Phạm một lỗi nhỏ thì sẽ gửi máy bay, lớn hơn một chút thì gửi tàu hỏa, nếu lớn hơn chút nữa thì sẽ gửi chuyển phát nhanh.” Trình Trình lúc này bổ sung một câu.



Dương Dương ủ rũ: “Nếu con phạm lỗi tày trời, vậy còn không phải bắt con đi bộ về đi...”



“Nếu con phạm lỗi tày trời, vậy thì không thể quay về nữa.”



*



Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên tiễn Bắc Minh Đông và hai đứa con của họ.



Cho tới lúc không nhìn thấy họ nữa.



“Chúng ta quay về đi, họ sắp lên máy bay rồi.” Bắc Minh Thiện quay đầu nói với Cố Hạnh Nguyên vẫn còn đang nhìn hướng mấy đứa nhỏ rời đi.



Trình Trình và Dương Dương mặc dù khoảng thời gian này đều không ở cạnh cô, nhưng ít nhất trước giờ chưa từng rời khỏi cô xa như vậy.



Cho dù là ban đầu thì một đứa ở nhà Bắc Minh, một đứa ở cạnh mình.



Con cái đi xa cha mẹ lo lắng, cô bây giờ xem như hoàn toàn cảm nhận được hàm ý thật sự của câu này rồi.



Cô đã bắt đầu lo lắng rồi, hai đứa đến đó rồi có thể thích ứng với hoàn cảnh và khí hậu nơi đó không, trường quay nhiều người như vậy, tốt xấu lẫn lộn, nếu lỡ Bắc Minh Đông không để ý, thì đứa nhỏ có đi lạc không đây...



Bắc Minh Thiện thấy ánh mắt ngơ ngẩn của cô, liền biết cô đang nghĩ gì.



Điều này cũng khiến anh bất giác nhớ tới Dư Như Khiết.



Khoảng thời gian Dư Như Khiết nhập viện, mặc dù anh không thật sự đi thăm bà, nhưng người liên lạc giữa hai mẹ con họ - Mạc Cẩm Thành vẫn thường xuyên nói với anh tình hình của mẹ.



Đương nhiên đối với những chuyện năm đó, Mạc Cẩm Thành cũng nói một chút cho anh biết,



Bắc Minh Thiện cảm thấy sở dĩ lúc đó mẹ đối xử với mình như vậy hoàn toàn có khả năng là trong lúc trạng thái bà vô ý thức, hoặc là bà không cách nào khống chế chính mình.



Sở dĩ anh cho rằng như vậy là vì còn có một nguyên nhân chính là: khi anh nhìn từ mặt khác, Dư Như Khiết bất kể là đối xử với ai bên cạnh anh rõ ràng cũng vô cùng thân thiện hòa nhã.



Những điều này mới là thể hiện của bản tính, không thể nào giả bộ được.



Anh bắt đầu nghĩ lại những hành vi trước đây của mình đối với mẹ.



Có lẽ bà cũng là sau khi mình rời khỏi bà mới giống như dáng vẻ bây giờ của Cố Hạnh Nguyên, đôi mắt tràn đầy lo lắng và trông ngóng con mình.



Đây có lẽ cũng chính là thứ mà sau khi làm cha làm mẹ rồi mới có thể thật sự cảm nhận được.



Bắc Minh Thiện khẽ vỗ vai cô: “Nơi này không nhìn thấy gì cả, chúng ta ra ngoài, nhìn mấy đứa nhỏ thuận lợi cất cánh.”



***



Bắc Minh Thiện nói rồi khẽ kéo tay cô, đi nhanh ra ngoài nhà ga sân bay



Họ đứng ngoài tường vây lan can màu trắng.



Mặc dù họ không biết rốt cuộc mấy đứa nhỏ lên chiếc máy bay nào, nhưng vẫn mỉm cười tiễn từng chiếc bay lên bầu trời.



“Mấy đứa nhỏ ở trên máy bay hẳn đã nhìn thấy chúng ta ở đây tiễn chúng.” Cố Hạnh Nguyên mỉm cười nói.



Bắc Minh Thiện gật đầu: “Được rồi, chúng ta cũng nên quay về rồi.”



Cố Hạnh Nguyên nghe xong lập tức sững sờ, nhớ tới lời nói vui đùa của Bắc Minh Đông trước đi khi – thế giới hai người.



Bất giác mặt cô lại khẽ đỏ lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom