Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-529
CHƯƠNG 531: MỘT VẤN ĐỀ KHÓ
CHƯƠNG 531: MỘT VẤN ĐỀ KHÓ
"A..." Dương Dương nghe xong, hứng thú vừa rồi liền biến mất không còn tăm hơi. Đối với cậu bé mà nói đứng top ba toàn khối một hai lần cũng không có gì là khó nhưng phải giữ vững thành tích cho tới khi tốt nghiệp cấp ba xong ba cậu mới dạy cậu thì độ khó hơi cao.
Cố Hạnh Nguyên mới vừa rồi còn có ý kiến với Bắc Minh Thiện, lúc này nghe nói vậy cũng yên tâm. Thì ra gã Bắc Minh Nhị này là muốn lấy thành tích để ép người ta.
Cô nói nhỏ với Trình Trình: "Cục cưng, có phải ba con cũng ra điều kiện với con cho nên thành tích của con mới tốt như bây giờ không?"
Tuy giọng cô rất nhỏ nhưng Bắc Minh Thiện đang ngồi ở phía trước nghe được.
Anh xem thường liếc nhìn Cố Hạnh Nguyên thông qua kính chiếu hậu, cùng lúc đó Trình Trình cũng nhẹ nhàng lắc đầu.
"Mẹ, giữa con và ba không có thỏa thuận gì cả. Con học chỉ vì con thích mà thôi."
"Thích?" Cố Hạnh Nguyên hơi không dám tin. Tuổi tác của Trình Trình cũng đâu có lớn, sao lại có được suy nghĩ này chứ? Những đứa trẻ ở độ tuổi của thằng bé, đừng nói đâu xa chỉ nhìn Dương Dương là biết, suốt ngày thằng bé chỉ nghĩ đủ mọi cách để được chơi đùa.
Trình Trình nghiêm túc gật đầu: "Con cảm thấy những thứ được dạy trong sách rất thú vị, con không nghĩ là mình đang học tập mà càng giống như đang chơi trò chơi hơn."
Bắc Minh Thiện lại liếc nhìn Dương Dương vẫn luôn giữ im lặng bên cạnh: "Thế nào? Con có gan làm vụ giao dịch này với ba không? Ba vẫn có thể cho con thêm một điểm nữa. Đó là lúc tốt nghiệp tiểu học, nếu con vẫn giữ được top ba toàn khối thì ba sẽ tặng cho con một chiếc xe đua Go kart sơ cấp. Lúc tốt nghiệp cấp hai thì tặng con một chiếc xe địa hành sơ cấp. Lúc tốt nghiệp cấp ba trừ dạy con lái xe ra, ba còn tặng con một chiếc xe địa hình tính nắng tốt. Ba cũng sẽ đua xe chung với con một lần? Con thấy thế nào?"
Cố Hạnh Nguyên vừa nghe vậy trong lòng không khỏi kinh ngạc. Bắc Minh Nhị đúng là vì con trai mà không tiếc bỏ vốn lớn như vậy.
Dương Dương nhăn mày, trong lòng cậu bé đang đấu tranh dữ dội. Rốt cuộc cậu nên đồng ý với ba vụ làm này không đây?
Nếu không đồng ý, thì sau này cậu thật sự sẽ không được đụng tới xe nữa rồi, nếu đồng ý thì mấy năm sau này của cậu sẽ bị chôn vùi trong đống sách vở mất.
Đối với Dương Dương mà nói đây quả thật là một câu hỏi lựa chọn khó. Nhất thời cậu không tìm ra được câu trả lời nào cả.
Bắc Minh Thiện vẫn đang lái xe, thấy Dương Dương không lên tiếng, ngược lại anh cũng không cố ép Dương Dương lập tức trả lời: "Con không cần phải trả lời ngay, ba cho con hai ngày để con suy nghĩ cho kỹ."
Tiếp đó, trong suốt quãng đường còn lại, Dương Dương trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Cuối cùng cậu bé cũng bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về việc lựa chọn một việc gì đó.
Trong xe không còn Dương Dương làm ầm ĩ nữa, nhất thời không gian trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Cố Hạnh Nguyên và Trình Trình thỉnh thoảng sẽ nhìn Dương Dương, mặc dù không nhìn thấy biểu hiện của cậu nhưng họ đều biết rằng tâm trạng bây giờ của Dương Dương hẳn là khá phức tạp và mâu thuẫn.
"Chúng ta đến rồi." Bắc Minh Thiện vừa nói xong chiếc xe cũng dừng lại.
"Dương Dương, đã đến công viên giải trí rồi. Em còn không xuống xe thì anh, ba và mẹ sẽ mặc kệ em đấy." Trình Trình vừa nói vừa gõ vào cửa sổ bên cạnh Dương Dương.
Dương Dương trong lòng còn đang giãy dụa rốt cuộc cũng có phản ứng, cậu bé là người cuối cùng mở cửa xuống xe. Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của Dương Dương lúc này cũng hơi đau lòng. Vốn dĩ hôm nay đáng lẽ là ngày hạnh phúc nhất của cậu bé nhưng không ngờ lại bị một câu nói mà trở thành như vậy.
Trong công viên giải trí cách đó không xa, tiếng la hét và tiếng cười đùa không ngừng truyền đến tai của Dương Dương.
Rốt cuộc cậu bé cũng không cưỡng lại được cám dỗ trước mắt. Dương Dương xốc lại tinh thần, còn có vẻ hưng phấn hơn lúc ở nhà vừa rồi.
"Hôm nay con phải chơi cho đã." Nói xong, cậu bé chạy nhanh về phía cổng của công viên giải trí.
"Xem ra thằng bé đã lựa chọn được rồi." Bắc Minh Thiện mỉm cười nói với Cố Hạnh Nguyên.
Sau đó, anh lấy từ trong xe ra một chiếc xe kéo nhỏ, đặt thảm dã ngoại, lều và nhiều đồ ăn nhẹ lên đó.
Anh tỏ ra rất ung dung, kéo theo chiếc xe, chậm rãi đi về phía lối vào của khu vui chơi.
"Mẹ, chẳng lẽ Dương Dương thật sự vì muốn chơi xe địa hình mà đồng ý với điều kiện của ba sao?" Trình Trình nhìn ra được tâm trạng của Dương Dương lúc này hoàn toàn khác hẳn với lúc ngồi trong xe.
Cố Hạnh Nguyên nhún vai: "Mẹ cảm thấy cho dù em con có đồng ý nhưng mẹ nghĩ nó cũng không kiên trì được lâu đâu. Bỏ đi, nếu Dương Dương muốn thử thì cứ để cho nó thử xem. Đi, chúng ta mau đuổi theo ba và em con."
Sau khi vào công viên giải trí, ánh mắt của Dương Dương liền hoạt động hết công suất, nhìn thấy trò gì cũng muốn chơi: "Mẹ, Trình Trình, đi nào!"
Dương Dương đi ở phía trên cùng phấn khích kêu lên, như thể cậu bé chưa từng được đến công viên giải trí bao giờ.
"Em đi chơi với bọn nhỏ đi." Bắc Minh Thiện nói với Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên liếc nhìn Bắc Minh Thiện: "Vậy anh làm gì? Chẳng lẽ anh không chơi với bọn trẻ sao?"
"Đây có thể là nhiệm vụ của anh ngày hôm nay." Bắc Minh Thiện vừa nói, vừa nhìn vào chiếc xe kéo nhỏ sau lưng.
"Anh đấy, tự chuốc khổ vào thân. Không phải là đưa bọn nhỏ đi công viên giải trí thôi sao? Có cần phải mang những thứ này theo không? Anh làm như đi cắm trại không bằng?"
Khi Cố Hạnh Nguyên nói đến cắm trại, cô không khỏi nhớ lại hoạt động phụ huynh mà cô đã tham gia lần trước.
Trải nghiệm đêm đó thực sự khiến cô cả đời cũng không thể nào quên.
"Em còn đứng ngây ra đó làm gì, bọn nhỏ đều đang chờ em đấy." Bắc Minh Thiện chỉ vào Dương Dương đang đứng cách đó không xa.
Dương Dương hí ha hí hửng đi ở phía trước, còn Trình Trình thì lại đi bên cạnh Cố Hạnh Nguyên.
"Cục cưng, con đi chơi với Dương Dương đi." Cố Hạnh Nguyên đến đây chẳng qua là muốn đi chung với bọn trẻ.
"Mẹ, mẹ không chơi chung với chúng con sao?" Trình Trình ở bên cạnh Cố Hạnh Nguyên, thật ra cậu bé không quá thích đến khu vui chơi như Dương Dương.
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười với cậu bé: "Mẹ chỉ muốn đi dạo một vòng, con mau đi chơi đi."
"Trình, con đi chơi đi. Có ba ở đây, mẹ con không lạc mất đâu mà sợ. Các con chơi mệt rồi thì cứ ra bãi cỏ cạnh đu quay tìm ba mẹ. Nhớ đừng chơi những trò nguy hiểm quá. Thân thể các con còn quá nhỏ, sẽ chịu không nổi đâu. Nếu Dương Dương nhất định muốn chơi, thì con cứ nói sau này nó đừng hòng đụng tới bất kỳ trò chơi nào có liên quan đến xe." Bắc Minh Thiện kéo theo xe kéo, căn dặn Trình Trình.
Trình Trình gật đầu sau đó xoay người chạy theo Dương Dương.
Nhìn thấy hai đứa bé đi chơi cùng nhau, tâm trí của Cố Hạnh Nguyên lúc này chuyển từ bọn chúng sang mẹ cô.
Cố Hạnh Nguyên đăm chiêu đi trên đường, Bắc Minh Thiện, kéo xe kéo đi theo sau cô.
Thoạt nhìn có có vẻ giống như người hầu đi theo cô chủ.
Bọn họ đi xuyên qua tiếng kêu sợ hãi phát ra từ trò chơi tàu lượn siêu tốc, lại đi ngang qau vòng quay ngựa gỗ kèm theo tiếng nhạc xập xình.
Ở trước mặt bọn họ là vòng đu quay cao chót vót, đây cũng là trung tâm của toàn bộ khu vui chơi "Chúng ta qua bãi cỏ bên kia nghỉ ngơi đi." Bắc Minh Thiện vừa nói vừa chỉ tay về phía một mảng cỏ màu xanh bên cạnh đu quay.
Đó là một bãi cỏ xanh bát ngát, trên đó có một số lều đầy màu sắc đã được dựng lên.
Cố Hạnh Nguyên gật đầu sau đó đi cùng Bắc Minh Thiện đến bãi cỏ.
"Ừm, chính là chỗ này. Vị trí này rất tốt."
Bắc Minh Thiện nói rồi dừng xe lại, lấy tấm thảm dã ngoại ra trải lên bãi cỏ.
Sau đó anh lại lấy chiếc túi đựng lều ra và bắt đầu dựng lều.
Cố Hạnh Nguyên nhìn xung quanh, lều của những người khác đều được dựng ở một nơi trống trải, chỉ có nơi mà Bắc Minh Thiện tìm được mới có hai thân cây lẻ loi, thoạt nhìn lều của bọn họ có vẻ rất nổi bật.
Cô cong môi nhìn Bắc Minh Thiện đang bận rộn dựng lều: "Đây là nơi anh chọn? Tôi còn tưởng anh sẽ chọn một nơi phong thủy gì nữa chứ? Nhưng hóa ra anh lại chọn một nơi như thế này."
Bắc Minh Thiện liếc nhìn Cố Hạnh Nguyên, chỉ mỉm cười nói: "Cho dù trước mặt em có một viên đá quý, em cũng sẽ coi thành cục gạch mà thôi."
"Hứ anh chỉ giả vờ để tự khen mình thôi. Tôi đúng là không thấy anh có chỗ nào giống đá quý cả. Suốt ngày cứ tự cho mình là đúng, tính tình thối hoắc..." Cố Hạnh Nguyên bắt đầu mượn cơ hội tổn thương anh.
Ngược lại Bắc Minh Thiện cũng không bực bội, anh đứng lên chỉ vào hai thân cây kia nói: "Nói em ngốc, em liền lập tức xì mũi. Mặt trời lúc này là ấm áp nhất. Hai thân cây này sẽ không cản nắng sau lều, buổi chiều ánh nắng đi về hướng Tây hai thân cây này vừa chắn nắng, vừa không cảm thấy nóng, hơn nữa khi có gió thổi qua sẽ rất mát. Thêm vào đó khoảng cách giữa hai thân cây cũng rất vừa vặn, có thể mắc võng lên, như vậy buổi trưa chúng ta có thể nghỉ ngơi thong thả rồi."
Bắc Minh Thiện giống như một người bán hàng chuyên nghiệp, đang hùng hồn ca ngợi nơi này thật sự trên đời chỉ có một.
Cố Hạnh Nguyên âm thầm thở dài. Cô đã từng khiến Bắc Minh Thiện không nói lại cô. Nhưng bây giờ xem ra là do anh hoàn toàn không để ý tới cô mà thôi. Nhìn tài hùng biện hôm nay của anh cũng biết, cô chỉ có thể bị anh nói đến không ngốc đầu lên được.
Chẳng mấy chốc Bắc Minh Thiện đã dựng xong lều. Chiếc lều này giống hệt chiếc lều đã được phát cho bọn họ khi tham gia hoạt động cắm trại lần trước.
Bắc Minh Thiện buộc hai đầu võng vào hai thân cây.
Sau đó anh đứng phía trước rất hài lòng nhìn kiệt tác của mình.
"Được rồi, phần việc còn lại là của em đấy."
Sau khi Bắc Minh Thiện nói với Cố Hạnh Nguyên xong thì anh đi tới bên cạnh võng nhẹ nhàng nằm lên đó.
Anh còn thảnh thơi đưa võng, khỏi phải nói dáng vẻ đó thoải mái cỡ nào.
Cố Hạnh Nguyên nhìn bên trong xe đẩy, mấy món lớn trên cơ bản đã được sắp xếp xong, chỉ còn sót lại mấy chai lọ.
Bắc Minh Thiện đến đây chơi đúng là đã chuẩn bị đồ rất nhiều đồ, trừ các loại trái cây đã được rửa sạch và thức ăn vặt ra, còn có cơm hộp có thể lấp đầy bụng bọn nhỏ.
Ngoài những thứ này ra, điều khiến cô cảm thấy kỳ lạ là có gần mười hộp thực phẩm, xếp chồng lên nhau, rất gọn gàng.
Cô tò mò mở từng cái ra, gà, vịt, cá, rau xanh tất cả đều còn sống nhưng đã được tẩm ướp kỹ.
"Này, anh làm nhiều thịt sống và rau xanh để làm gì? Anh đây là muốn nuôi hai đứa bé thành sói con sao?" Cố Hạnh Nguyên đúng là nói
chuyện không khách sáo với anh.
Bắc Minh Thiện nhắm mắt lại, nhàn nhã đung đưa võng: "Chuyện này em không cần lo lắng. Anh đương nhiên sẽ nấu cho em ăn. Anh cũng không muốn ở chung với một bầy sói."
Cố Hạnh Nguyên tức giận trừng mắt nhìn anh. Vốn là cô muốn mắng anh nhưng cuối cùng anh lại khéo léo mắng ngược lại cô.
Cô đặt trái cây và những thức ăn vặt khác trên tấm vải dã ngoại, sau đó ngồi trên bãi cỏ, tắm mình trong ánh nắng dịu nhẹ, cực kỳ thoải mái.
Lúc này cô không khỏi suy nghĩ: nếu cục cưng nhỏ có thể đến đây thì tốt rồi. Tất cả cũng là do Bắc Minh Nhị, nếu không phải anh và cô từng kiện nhau ra tòa giành quyền nuôi con thì cô cũng đâu đến nỗi đến bây giờ không cho Cửu Cửu nhận anh là ba, mà chỉ xem anh như là Quỷ WC.
Tất cả những thứ này đều là do anh gieo gió gặt bão.
CHƯƠNG 531: MỘT VẤN ĐỀ KHÓ
"A..." Dương Dương nghe xong, hứng thú vừa rồi liền biến mất không còn tăm hơi. Đối với cậu bé mà nói đứng top ba toàn khối một hai lần cũng không có gì là khó nhưng phải giữ vững thành tích cho tới khi tốt nghiệp cấp ba xong ba cậu mới dạy cậu thì độ khó hơi cao.
Cố Hạnh Nguyên mới vừa rồi còn có ý kiến với Bắc Minh Thiện, lúc này nghe nói vậy cũng yên tâm. Thì ra gã Bắc Minh Nhị này là muốn lấy thành tích để ép người ta.
Cô nói nhỏ với Trình Trình: "Cục cưng, có phải ba con cũng ra điều kiện với con cho nên thành tích của con mới tốt như bây giờ không?"
Tuy giọng cô rất nhỏ nhưng Bắc Minh Thiện đang ngồi ở phía trước nghe được.
Anh xem thường liếc nhìn Cố Hạnh Nguyên thông qua kính chiếu hậu, cùng lúc đó Trình Trình cũng nhẹ nhàng lắc đầu.
"Mẹ, giữa con và ba không có thỏa thuận gì cả. Con học chỉ vì con thích mà thôi."
"Thích?" Cố Hạnh Nguyên hơi không dám tin. Tuổi tác của Trình Trình cũng đâu có lớn, sao lại có được suy nghĩ này chứ? Những đứa trẻ ở độ tuổi của thằng bé, đừng nói đâu xa chỉ nhìn Dương Dương là biết, suốt ngày thằng bé chỉ nghĩ đủ mọi cách để được chơi đùa.
Trình Trình nghiêm túc gật đầu: "Con cảm thấy những thứ được dạy trong sách rất thú vị, con không nghĩ là mình đang học tập mà càng giống như đang chơi trò chơi hơn."
Bắc Minh Thiện lại liếc nhìn Dương Dương vẫn luôn giữ im lặng bên cạnh: "Thế nào? Con có gan làm vụ giao dịch này với ba không? Ba vẫn có thể cho con thêm một điểm nữa. Đó là lúc tốt nghiệp tiểu học, nếu con vẫn giữ được top ba toàn khối thì ba sẽ tặng cho con một chiếc xe đua Go kart sơ cấp. Lúc tốt nghiệp cấp hai thì tặng con một chiếc xe địa hành sơ cấp. Lúc tốt nghiệp cấp ba trừ dạy con lái xe ra, ba còn tặng con một chiếc xe địa hình tính nắng tốt. Ba cũng sẽ đua xe chung với con một lần? Con thấy thế nào?"
Cố Hạnh Nguyên vừa nghe vậy trong lòng không khỏi kinh ngạc. Bắc Minh Nhị đúng là vì con trai mà không tiếc bỏ vốn lớn như vậy.
Dương Dương nhăn mày, trong lòng cậu bé đang đấu tranh dữ dội. Rốt cuộc cậu nên đồng ý với ba vụ làm này không đây?
Nếu không đồng ý, thì sau này cậu thật sự sẽ không được đụng tới xe nữa rồi, nếu đồng ý thì mấy năm sau này của cậu sẽ bị chôn vùi trong đống sách vở mất.
Đối với Dương Dương mà nói đây quả thật là một câu hỏi lựa chọn khó. Nhất thời cậu không tìm ra được câu trả lời nào cả.
Bắc Minh Thiện vẫn đang lái xe, thấy Dương Dương không lên tiếng, ngược lại anh cũng không cố ép Dương Dương lập tức trả lời: "Con không cần phải trả lời ngay, ba cho con hai ngày để con suy nghĩ cho kỹ."
Tiếp đó, trong suốt quãng đường còn lại, Dương Dương trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Cuối cùng cậu bé cũng bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về việc lựa chọn một việc gì đó.
Trong xe không còn Dương Dương làm ầm ĩ nữa, nhất thời không gian trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Cố Hạnh Nguyên và Trình Trình thỉnh thoảng sẽ nhìn Dương Dương, mặc dù không nhìn thấy biểu hiện của cậu nhưng họ đều biết rằng tâm trạng bây giờ của Dương Dương hẳn là khá phức tạp và mâu thuẫn.
"Chúng ta đến rồi." Bắc Minh Thiện vừa nói xong chiếc xe cũng dừng lại.
"Dương Dương, đã đến công viên giải trí rồi. Em còn không xuống xe thì anh, ba và mẹ sẽ mặc kệ em đấy." Trình Trình vừa nói vừa gõ vào cửa sổ bên cạnh Dương Dương.
Dương Dương trong lòng còn đang giãy dụa rốt cuộc cũng có phản ứng, cậu bé là người cuối cùng mở cửa xuống xe. Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của Dương Dương lúc này cũng hơi đau lòng. Vốn dĩ hôm nay đáng lẽ là ngày hạnh phúc nhất của cậu bé nhưng không ngờ lại bị một câu nói mà trở thành như vậy.
Trong công viên giải trí cách đó không xa, tiếng la hét và tiếng cười đùa không ngừng truyền đến tai của Dương Dương.
Rốt cuộc cậu bé cũng không cưỡng lại được cám dỗ trước mắt. Dương Dương xốc lại tinh thần, còn có vẻ hưng phấn hơn lúc ở nhà vừa rồi.
"Hôm nay con phải chơi cho đã." Nói xong, cậu bé chạy nhanh về phía cổng của công viên giải trí.
"Xem ra thằng bé đã lựa chọn được rồi." Bắc Minh Thiện mỉm cười nói với Cố Hạnh Nguyên.
Sau đó, anh lấy từ trong xe ra một chiếc xe kéo nhỏ, đặt thảm dã ngoại, lều và nhiều đồ ăn nhẹ lên đó.
Anh tỏ ra rất ung dung, kéo theo chiếc xe, chậm rãi đi về phía lối vào của khu vui chơi.
"Mẹ, chẳng lẽ Dương Dương thật sự vì muốn chơi xe địa hình mà đồng ý với điều kiện của ba sao?" Trình Trình nhìn ra được tâm trạng của Dương Dương lúc này hoàn toàn khác hẳn với lúc ngồi trong xe.
Cố Hạnh Nguyên nhún vai: "Mẹ cảm thấy cho dù em con có đồng ý nhưng mẹ nghĩ nó cũng không kiên trì được lâu đâu. Bỏ đi, nếu Dương Dương muốn thử thì cứ để cho nó thử xem. Đi, chúng ta mau đuổi theo ba và em con."
Sau khi vào công viên giải trí, ánh mắt của Dương Dương liền hoạt động hết công suất, nhìn thấy trò gì cũng muốn chơi: "Mẹ, Trình Trình, đi nào!"
Dương Dương đi ở phía trên cùng phấn khích kêu lên, như thể cậu bé chưa từng được đến công viên giải trí bao giờ.
"Em đi chơi với bọn nhỏ đi." Bắc Minh Thiện nói với Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên liếc nhìn Bắc Minh Thiện: "Vậy anh làm gì? Chẳng lẽ anh không chơi với bọn trẻ sao?"
"Đây có thể là nhiệm vụ của anh ngày hôm nay." Bắc Minh Thiện vừa nói, vừa nhìn vào chiếc xe kéo nhỏ sau lưng.
"Anh đấy, tự chuốc khổ vào thân. Không phải là đưa bọn nhỏ đi công viên giải trí thôi sao? Có cần phải mang những thứ này theo không? Anh làm như đi cắm trại không bằng?"
Khi Cố Hạnh Nguyên nói đến cắm trại, cô không khỏi nhớ lại hoạt động phụ huynh mà cô đã tham gia lần trước.
Trải nghiệm đêm đó thực sự khiến cô cả đời cũng không thể nào quên.
"Em còn đứng ngây ra đó làm gì, bọn nhỏ đều đang chờ em đấy." Bắc Minh Thiện chỉ vào Dương Dương đang đứng cách đó không xa.
Dương Dương hí ha hí hửng đi ở phía trước, còn Trình Trình thì lại đi bên cạnh Cố Hạnh Nguyên.
"Cục cưng, con đi chơi với Dương Dương đi." Cố Hạnh Nguyên đến đây chẳng qua là muốn đi chung với bọn trẻ.
"Mẹ, mẹ không chơi chung với chúng con sao?" Trình Trình ở bên cạnh Cố Hạnh Nguyên, thật ra cậu bé không quá thích đến khu vui chơi như Dương Dương.
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười với cậu bé: "Mẹ chỉ muốn đi dạo một vòng, con mau đi chơi đi."
"Trình, con đi chơi đi. Có ba ở đây, mẹ con không lạc mất đâu mà sợ. Các con chơi mệt rồi thì cứ ra bãi cỏ cạnh đu quay tìm ba mẹ. Nhớ đừng chơi những trò nguy hiểm quá. Thân thể các con còn quá nhỏ, sẽ chịu không nổi đâu. Nếu Dương Dương nhất định muốn chơi, thì con cứ nói sau này nó đừng hòng đụng tới bất kỳ trò chơi nào có liên quan đến xe." Bắc Minh Thiện kéo theo xe kéo, căn dặn Trình Trình.
Trình Trình gật đầu sau đó xoay người chạy theo Dương Dương.
Nhìn thấy hai đứa bé đi chơi cùng nhau, tâm trí của Cố Hạnh Nguyên lúc này chuyển từ bọn chúng sang mẹ cô.
Cố Hạnh Nguyên đăm chiêu đi trên đường, Bắc Minh Thiện, kéo xe kéo đi theo sau cô.
Thoạt nhìn có có vẻ giống như người hầu đi theo cô chủ.
Bọn họ đi xuyên qua tiếng kêu sợ hãi phát ra từ trò chơi tàu lượn siêu tốc, lại đi ngang qau vòng quay ngựa gỗ kèm theo tiếng nhạc xập xình.
Ở trước mặt bọn họ là vòng đu quay cao chót vót, đây cũng là trung tâm của toàn bộ khu vui chơi "Chúng ta qua bãi cỏ bên kia nghỉ ngơi đi." Bắc Minh Thiện vừa nói vừa chỉ tay về phía một mảng cỏ màu xanh bên cạnh đu quay.
Đó là một bãi cỏ xanh bát ngát, trên đó có một số lều đầy màu sắc đã được dựng lên.
Cố Hạnh Nguyên gật đầu sau đó đi cùng Bắc Minh Thiện đến bãi cỏ.
"Ừm, chính là chỗ này. Vị trí này rất tốt."
Bắc Minh Thiện nói rồi dừng xe lại, lấy tấm thảm dã ngoại ra trải lên bãi cỏ.
Sau đó anh lại lấy chiếc túi đựng lều ra và bắt đầu dựng lều.
Cố Hạnh Nguyên nhìn xung quanh, lều của những người khác đều được dựng ở một nơi trống trải, chỉ có nơi mà Bắc Minh Thiện tìm được mới có hai thân cây lẻ loi, thoạt nhìn lều của bọn họ có vẻ rất nổi bật.
Cô cong môi nhìn Bắc Minh Thiện đang bận rộn dựng lều: "Đây là nơi anh chọn? Tôi còn tưởng anh sẽ chọn một nơi phong thủy gì nữa chứ? Nhưng hóa ra anh lại chọn một nơi như thế này."
Bắc Minh Thiện liếc nhìn Cố Hạnh Nguyên, chỉ mỉm cười nói: "Cho dù trước mặt em có một viên đá quý, em cũng sẽ coi thành cục gạch mà thôi."
"Hứ anh chỉ giả vờ để tự khen mình thôi. Tôi đúng là không thấy anh có chỗ nào giống đá quý cả. Suốt ngày cứ tự cho mình là đúng, tính tình thối hoắc..." Cố Hạnh Nguyên bắt đầu mượn cơ hội tổn thương anh.
Ngược lại Bắc Minh Thiện cũng không bực bội, anh đứng lên chỉ vào hai thân cây kia nói: "Nói em ngốc, em liền lập tức xì mũi. Mặt trời lúc này là ấm áp nhất. Hai thân cây này sẽ không cản nắng sau lều, buổi chiều ánh nắng đi về hướng Tây hai thân cây này vừa chắn nắng, vừa không cảm thấy nóng, hơn nữa khi có gió thổi qua sẽ rất mát. Thêm vào đó khoảng cách giữa hai thân cây cũng rất vừa vặn, có thể mắc võng lên, như vậy buổi trưa chúng ta có thể nghỉ ngơi thong thả rồi."
Bắc Minh Thiện giống như một người bán hàng chuyên nghiệp, đang hùng hồn ca ngợi nơi này thật sự trên đời chỉ có một.
Cố Hạnh Nguyên âm thầm thở dài. Cô đã từng khiến Bắc Minh Thiện không nói lại cô. Nhưng bây giờ xem ra là do anh hoàn toàn không để ý tới cô mà thôi. Nhìn tài hùng biện hôm nay của anh cũng biết, cô chỉ có thể bị anh nói đến không ngốc đầu lên được.
Chẳng mấy chốc Bắc Minh Thiện đã dựng xong lều. Chiếc lều này giống hệt chiếc lều đã được phát cho bọn họ khi tham gia hoạt động cắm trại lần trước.
Bắc Minh Thiện buộc hai đầu võng vào hai thân cây.
Sau đó anh đứng phía trước rất hài lòng nhìn kiệt tác của mình.
"Được rồi, phần việc còn lại là của em đấy."
Sau khi Bắc Minh Thiện nói với Cố Hạnh Nguyên xong thì anh đi tới bên cạnh võng nhẹ nhàng nằm lên đó.
Anh còn thảnh thơi đưa võng, khỏi phải nói dáng vẻ đó thoải mái cỡ nào.
Cố Hạnh Nguyên nhìn bên trong xe đẩy, mấy món lớn trên cơ bản đã được sắp xếp xong, chỉ còn sót lại mấy chai lọ.
Bắc Minh Thiện đến đây chơi đúng là đã chuẩn bị đồ rất nhiều đồ, trừ các loại trái cây đã được rửa sạch và thức ăn vặt ra, còn có cơm hộp có thể lấp đầy bụng bọn nhỏ.
Ngoài những thứ này ra, điều khiến cô cảm thấy kỳ lạ là có gần mười hộp thực phẩm, xếp chồng lên nhau, rất gọn gàng.
Cô tò mò mở từng cái ra, gà, vịt, cá, rau xanh tất cả đều còn sống nhưng đã được tẩm ướp kỹ.
"Này, anh làm nhiều thịt sống và rau xanh để làm gì? Anh đây là muốn nuôi hai đứa bé thành sói con sao?" Cố Hạnh Nguyên đúng là nói
chuyện không khách sáo với anh.
Bắc Minh Thiện nhắm mắt lại, nhàn nhã đung đưa võng: "Chuyện này em không cần lo lắng. Anh đương nhiên sẽ nấu cho em ăn. Anh cũng không muốn ở chung với một bầy sói."
Cố Hạnh Nguyên tức giận trừng mắt nhìn anh. Vốn là cô muốn mắng anh nhưng cuối cùng anh lại khéo léo mắng ngược lại cô.
Cô đặt trái cây và những thức ăn vặt khác trên tấm vải dã ngoại, sau đó ngồi trên bãi cỏ, tắm mình trong ánh nắng dịu nhẹ, cực kỳ thoải mái.
Lúc này cô không khỏi suy nghĩ: nếu cục cưng nhỏ có thể đến đây thì tốt rồi. Tất cả cũng là do Bắc Minh Nhị, nếu không phải anh và cô từng kiện nhau ra tòa giành quyền nuôi con thì cô cũng đâu đến nỗi đến bây giờ không cho Cửu Cửu nhận anh là ba, mà chỉ xem anh như là Quỷ WC.
Tất cả những thứ này đều là do anh gieo gió gặt bão.
Bình luận facebook