Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-487
CHƯƠNG 487: CÓ MIỆNG CŨNG KHÓ MÀ CÃI LẠI
CHƯƠNG 487: CÓ MIỆNG CŨNG KHÓ MÀ CÃI LẠI
Cô không khỏi nhíu mày một cái, hít một hơi thật dài: “Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, không nghĩ đến bất tri bất giác đã bận rộn cả một buổi chiều rồi.”
Sau đó giống như là nhớ ra cái gì đó, ánh mắt của cô siết chặt lại: “Chi Lâm, trước tiên anh ngồi ở đây một lát đi, để em đi đón Trình Trình tan học.”
“Ha ha, không cần đâu, anh đã đi đón thằng bé tan học rồi, hơn nữa cũng đã đưa đến Lạc Kiều. Trình Trình cũng không giống như em đâu, lúc thằng bé tan học không nhìn thấy em liền biết chắc có lẽ là em đang bận làm việc, thằng bé sợ làm chậm trễ công việc của em cho nên đã gọi điện thoại cho anh, chờ sau khi anh đưa thằng bé đến Lạc Kiều rồi vẫn còn chưa nhận được điện thoại của em, anh biết là em chắc chắn còn đang bận làm việc. Em chính là như vậy đó, lúc nào bận rộn thì em không quan tâm đến bất cứ cái gì khác.” Vân Chi Lâm giống như là người lớn ở trong nhà.
Nói xong, anh liền muốn đưa tay di chuyển tài liệu ở trên bàn trà đi.
“Nè, anh đừng có làm lộn xộn mấy tài liệu em vừa mới điều chỉnh xong, mấy cái phần này em phải sắp xếp cả một buổi chiều đó.” Cố Hạnh Nguyên nghe lời răn dạy của Vân Chi Lâm, nhưng mà cũng không quên nhắc nhở anh một câu.
Vân Chi Lâm nhìn thoáng qua: “Em chiếm hết cả cái bàn trà rồi vậy thì ăn cơm ở đâu đây, không có việc gì đâu, anh di chuyển bọn nó đi, đợi đến lúc ăn xong rồi thì lại dời trở về, cùng lắm thì anh sẽ cố gắng làm lại giúp cho em.”
Đợi đến lúc bàn trà trống không, Vân Chi Lâm bày thức ăn mình đem đến lên trên bàn.
Mở nắp hộp ra, nhìn là hai phần cơm trứng chiên thơm ngào ngạt, ngoài ra còn có rau xanh với lại thịt kho tàu.
“Anh đoán chắc là em ăn không quen thức ăn ở chỗ này, cho nên anh đã tùy tiện mua ở bên ngoài mang vào, đừng có ghét bỏ nha.” Vân Chi Lâm nói xong thì đưa cho Cố Hạnh Nguyên một đôi đũa.
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười ngửi ngửi: “Mùi thật là thơm, sao em lại ghét bỏ phần tâm ý này của anh được chứ, tốt xấu gì thì chúng ta cũng là người thân mà.”
“Sau này đừng có nói chúng ta là người thân nữa, nếu em nói thì anh sẽ tức giận với em đó.” Vân Chi Lâm cố ý giả vờ như là tức giận.
Đúng là anh ta cũng không muốn lấy phương thức như vậy để duy trì quan hệ với Cố Hạnh Nguyên, cái này sẽ làm cho anh ta cảm thấy cứ kỳ lạ, cả người không được tự nhiên.
“Biết rồi, ăn nhanh đi, ông chủ.” Cố Hạnh Nguyên nghịch ngợm nháy nháy mắt với anh ta, sau đó tự mình ăn cơm.
Vân Chi Lâm bất đắc dĩ lắc đầu.
Nửa tiếng đồng hồ sau, bọn họ để hộp cơm trống ở trong tay lên trên bàn trà.
“Bữa cơm này ăn thật là ngon. Được rồi, đã ăn uống no đủ rồi, tiếp tục làm việc thôi.” Cố Hạnh Nguyên dọn dẹp sạch sẽ bàn trà một lần nữa, lại sắp tư liệu lên trên rồi tiếp tục chỉnh sửa.
Sao Vân Chi Lâm có thể nhìn một mình cô làm những chuyện này, thế là cũng bắt tay vào làm việc giúp cho cô.
Hai người phối hợp lại với nhau làm việc không mệt, sau ba tiếng, rốt cuộc cũng đã xem như chỉnh sửa xong hết.
...
Vân Chi Lâm đứng dậy duỗi hai tay, duỗi cái lưng mệt mỏi: “Cuối cùng cũng làm xong rồi.”
Cố Hạnh Nguyên xếp những phần tài liệu đã được xử lý xong bỏ vào trong rương đã được chuẩn bị từ trước.
“Hôm nay nhờ có anh đến đây, nếu không thì chắc có lẽ những công việc này cũng đủ để khiến em bận rộn đến nửa đêm.”
Vân Chi Lâm nhìn đồng hồ đeo tay: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, em nhìn xem cũng đã sắp mười giờ rồi, em dọn dẹp lại một chút đi, anh đi vào tắm một cái cho tỉnh táo, sau đó đưa em trở về.”
Anh ta nói xong thì đi vào trong phòng tắm.
Anh ta vừa mới đi được một lát thì lại nghe thấy có tiếng người gõ cửa.
Đã giờ này rồi còn có thể là ai đến nữa chứ? Bây giờ ba nuôi cũng đang nghỉ ngơi, cho dù là Tất Hòa thì chắc cũng đã về nhà lâu rồi.
Cố Hạnh Nguyên vừa suy nghĩ vừa đi ra mở cửa.
Đợi đến lúc cửa vừa mới mở ra liền nhìn thấy hai người mặc đồng phục cảnh sát, một nam một nữ đang đứng ở cửa.
“Xin hỏi hai người tìm ai vậy?” Cố Hạnh Nguyên nhìn bọn họ rồi hỏi.
Hai người cảnh sát mang theo vẻ mặt nghiêm túc, đầu tiên là xuất trình giấy tờ tùy thân của mình, sau đó nghiêm túc nói: “Cô là người sống ở đây hả?”
Cố Hạnh Nguyên mông lung nhẹ gật đầu, sau đó lại lắc đầu nói: “Thật ra thì nơi này cũng không phải là chỗ của tôi ở, mà là...”
Cô chưa kịp nói xong thì nữ cảnh sát đó liền nói tiếp: “Chúng tôi nhận được báo cáo có người tiến hành giao dịch vô đạo đức ở chỗ này, giơ hai cánh tay lên trên đầu, ngồi xổm xuống góc tường.”
“Tôi, tôi không phải như các người nghĩ, nơi này chính là chỗ làm việc của tôi.” Cố Hạnh Nguyên cố gắng giải thích cho mình.
Nữ cảnh sát cũng không thèm nghe cô: “Kêu cô ngồi thì cô ngồi xuống đi, còn nói nhảm nhiều như vậy. Mấy người bọn cô quả thật có rất nhiều lý do để làm công việc này, lúc này lại trở thành chỗ làm việc, đây là công việc gì hả? Đây chính là hoạt động vi phạm với đạo đức!”
Cảnh sát nam còn lại không nói lời nào, đẩy cửa ra bước vào trong, anh ta nghe được âm thanh nước chảy, liền trực tiếp đi tới phòng tắm, sau đó dùng cây gậy cảnh sát gõ gõ ở cửa phòng tắm.
Vân Chi Lâm đang rửa mặt, còn không biết là ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, anh ta còn tưởng rằng là Cố Hạnh Nguyên gõ cửa.
Anh ta còn trêu ghẹo nói: “Sao vậy, em cũng muốn đi vào tắm hả Cố Hạnh Nguyên, một lát nữa anh tắm xong thì tới em.”
Vừa dứt lời, cửa phòng tắm liền bị đẩy ra từ bên ngoài, bước vào là một cảnh sát nam còn mặc đồng phục.
“Anh là ai vậy?” Vân Chi Lâm dừng tay lại, nhìn thấy cảnh sát bước vào thì cảm thấy có chút kinh ngạc.
“Tôi còn chưa có hỏi anh đâu đó, anh lại hỏi tôi trước rồi. Nói đi, anh đến đây lúc nào.” Sau khi cảnh sát nam xuất trình giấy tờ tùy thân, anh ta bắt đầu hỏi Vân Chi Lâm.
“Tôi đến đây khoảng sáu giờ tối, đồng chí cảnh sát, có vấn đề gì không vậy?” Vân Chi Lâm vẫn không hay biết gì như cũ.
“Tắt vòi hoa sen đi, đi ra ngoài cùng với tôi.” Cảnh sát nam một mặt nghiêm túc cứ đứng đó nhìn anh ta tắt vòi hoa sen rồi đi ra ngoài.
Sau khi Vân Chi Lâm đi ra ngoài thì không nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên, xoay mặt qua hỏi cảnh sát nam ở bên cạnh: “Cô gái ở chỗ này đi đâu rồi.”
Cảnh sát nam trừng mắt: “Hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống đất cho tôi, chúng tôi đã tới đây rồi mà anh còn muốn tìm tiểu thư nữa hả, quả thật là không xem cảnh sát nhân dân như bọn tôi ra cái gì!”
Vẫn là đầu óc của Vân Chi Lâm xoay chuyển nhanh: “Đồng chí cảnh sát, tôi nghĩ là các người đã hiểu lầm rồi đó, tiểu thư tôi nói không phải là “tiểu thư”(*) mà các người nghĩ. Tôi là luật sư, đến đây có công việc.”
“tiểu thư”(*) gái mại dâm
Nói xong, anh vội vàng lấy ra chứng cứ mình là luật sư từ trên người ra đưa cho cảnh sát xem.
Cảnh sát nam xem xét, người đàn ông ở trước mắt thật sự chính là luật sư, nhưng mà nét mặt của anh ta đối với Vân Chi Lâm cũng không tốt được bao nhiêu.
“Đừng có giả vờ nữa, lần trước chúng tôi càn quét tệ nạn ở trong một cái khách sạn khác gặp được một người cùng loại giống như anh, tên phóng viên đó nói dối anh ta chính là nội ứng, kết quả bị bắt về thẩm vấn chính là đi tìm gái mại dâm. Trước khi anh muốn nói dối chúng tôi thì anh nên đọc báo trước đi.”
Lần này thì hay rồi, Vân Chi Lâm đã bị cảnh sát nam này xem như là đến đây để tìm tiểu thư, cái này anh ta có miệng cũng khó mà cãi lại.
...
Cảnh sát nam trừng lớn mắt, cầm cây gậy cảnh sát ở trong tay đung đưa nó rồi ra lệnh kêu Vân Chi Lâm giơ tay ra sau đầu.
Sau đó dùng cây gậy cảnh sát chống ở trên lưng của anh ta, cưỡng ép anh ta đi ra từ trong phòng.
Lúc Vân Chi Lâm đi ra khỏi cửa phòng, anh quay đầu lại, biểu cảm rất kinh ngạc khi nhìn thấy ở bên cạnh cửa chính là Cố Hạnh Nguyên đang hai tay ôm ót ngồi xổm xuống ở trên hành lang.
Ở bên cạnh cô có một cảnh sát nữ đang đứng đó, đứng đó nhìn cô chằm chằm.
Lúc này thân thể của Cố Hạnh Nguyên đang hơi phát run, giống như là một con mèo con bị ném vào trong mưa gió, không có người nào để ý đến con mèo đáng thương này.
Cô cúi đầu xuống nên không nhìn thấy rõ gương mặt, nhưng mà từng giọt từng giọt nước mắt như là trân châu đã thấm ướt thảm lót sàn màu sáng ở phía dưới.
“Hạnh Nguyên, em không sao đó chứ?” Vân Chi Lâm ân cần hỏi một câu, anh ta nhìn thấy bộ dạng này của Cố Hạnh Nguyên thì trong lòng cũng giống như bị một cái tay nhéo chặt.
“Ai cho các người nói chuyện hả, đều thành thật một chút cho tôi!” Cảnh sát nữ quát Cửu Cửu một câu.
Vân Chi Lâm không khỏi trừng mắt nhìn cảnh sát nữ kia một chút.
Cảnh sát nữ đó nhìn thấy có người trang trừng mình, lần này cô ta càng nổi giận hơn: “Anh nhìn cái gì vậy hả? Làm ra loại chuyện như vậy có phải là còn cảm thấy quang vinh không, trong xã hội bây giờ chính là có rất nhiều người bình thường ăn mặc đàng hoàng sáng loáng giống như anh, thật ra trên thực tế thì đều là trai trộm cắp gái mại dâm.”
Cảnh sát nữ nói Vân Chi Lâm xong, lại cúi đầu cầm cây gậy cảnh sát của mình chạm vào Cố Hạnh Nguyên: “Này cô, đừng có khóc nữa, đứng lên đi theo chúng tôi. Bây giờ biết khóc rồi à, trước đó đã làm cái gì hả, chính là có mấy người phụ nữ không biết tự trọng như các người cho nên mới làm ô nhiễm không khí của xã hội.”
“Tiểu Lưu, thời gian cũng không còn sớm, đừng có nói nữa. Trước tiên chúng ta bắt bọn họ trở về cục đi rồi từ từ thẩm vấn sau.” Cảnh sát nam kịp thời ngăn cản cảnh sát nữ tên là Tiểu Lưu này lại.
“Đội trưởng Lý, không phải là tôi muốn nói bọn họ, mà chuyện này quả thật làm cho người khác phải tức giận.” Tiểu Lưu oán trách một câu.
Sau đó bọn họ cầm cây gậy cảnh sát ở trong tay áp giải Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên đi dọc theo hành lang đến thang máy, bước vào thang máy đi xuống lầu.
Giờ phút này, mặc dù thời gian đã rất muộn,
Nhưng mà khách sạn Daredevil Empire là một khách sạn năm sao, ở trong đại sảnh vẫn đèn đuốc sáng trưng, khách ra vào không dứt.
Thậm chí còn có một đoàn khách du lịch vừa mới xuống máy bay liền được xe buýt của sân bay đưa đến nơi này để nghỉ ngơi.
Đám người này đã làm xong thủ tục đăng ký, đang đi về phía thang máy.
Nhìn thấy phía đối diện có hai cảnh sát đi tới, hơn nữa bọn họ còn đang bắt một nam một nữ.
Mọi người nhìn thấy đôi nam nữ đang ôm đầu, mấy cái này đã được nhìn thấy ở trên tivi hết rồi, chắc chắn là lại đang tiến hành mua bán không đạo đức.
Ở trong nhóm đó còn có mấy người nhiều chuyện, là mấy người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi.
Bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ Cố Hạnh Nguyên rồi nói: “Nghìn xem đi, loại phụ nữ bại hoại như này đã làm ô nhiễm tập tục của xã hội, làm chuyện gì không được hay sao mà phải làm hoạt động như thế này, quả thật mất mặt mà! Chúng ta chụp hình đôi cẩu nam nữ này đăng lên trên mạng đi, để cho đám cư dân bạn vào chửi bọn họ.”
Nói xong thì bọn họ cầm điện thoại, có chụp ảnh, có quay phim.
Lời nói của bọn họ giống như là một cây kim thép cắm vào trong tim của Cố Hạnh Nguyên một cách mãnh liệt.
Cô ước gì giờ phút này mình trở thành một con sâu tìm được chỗ để chui vào, suốt đời này không bao giờ chui ra nữa.
Cách nhóm người đang chụp ảnh không xa có một người phụ nữ đứng lẻ loi trơ trọi ở đó.
Cô ta mặc một cái áo khoác dài màu cà phê sữa, cái mũ che chắn toàn bộ gương mặt vào trong bóng tối, chỉ lộ ra khóe miệng hơi nhếch lên cùng với cái cằm thon gọn.
Cô ta cũng dùng điện thoại di động quay lại toàn bộ quá trình.
Cô ta tận mắt nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên và Vân Chi Lâm bị cưỡng ép ra khỏi đại sảnh đi vào xe cảnh sát trong lời chửi rủa của tất cả mọi người.
Lúc này cô ta mới cất điện thoại vào.
Không tiếng động đi ra khỏi khách sạn, tan vào trong màn đêm tăm tối.
Cô ta đi trên đường phố chẳng có mục đích.
Màn hình điện thoại không ngừng chiếu lại một màn chật vật của Cố Hạnh Nguyên ở trong khách sạn vừa mới được cô ta quay lại.
...
Cuối cùng người phụ nữ này đã tháo nón xuống.
Trên bầu trời là ánh trăng lơ lửng, ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên người cô ta tạo ra một cái bóng rất dài.
Khuôn mặt che kín sẹo của cô ta lộ ra khoái cảm được trả thù.
...
Cùng lúc đó, Anna đang ngồi một mình ở trong phòng khách, đã mười giờ rưỡi rồi, tất cả mọi người đã ngủ thiếp đi, nhưng cô vẫn đang chờ Cố Hạnh Nguyên trở về.
Nhưng mà gọi mấy cuộc điện thoại thì đều là âm thanh máy bận, cô hơi lo lắng có phải là Cố Hạnh Nguyên đã xảy ra chuyện gì rồi không.
Cô ta muốn kêu Lạc Kiều hỏi Hình Uy một chút, có lẽ là anh ta sẽ biết, nhưng mà lại suy nghĩ hiện tại Lạc Kiều là phụ nữ mang thai, việc nghỉ ngơi lại vô cùng quan trọng.
Mà lúc bọn họ ăn cơm xong xuôi, Trình Trình nhận được tin nhắn của Cố Hạnh Nguyên, trên đó nói là bây giờ cô phải bận rất nhiều việc, sẽ trở về hơi trễ.
Anna thở dài, đành phải tiếp tục chờ một mình.
...
Ở nhà cổ nhà họ Bắc Minh, buổi chiều Bắc Minh Thiện liền nhận được thông báo của Mạc Cẩm Thành nói là sáng sớm ngày mai sẽ mở một buổi họp báo ở khách sạn Daredevil Empire, mời anh đến tham gia.
CHƯƠNG 487: CÓ MIỆNG CŨNG KHÓ MÀ CÃI LẠI
Cô không khỏi nhíu mày một cái, hít một hơi thật dài: “Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, không nghĩ đến bất tri bất giác đã bận rộn cả một buổi chiều rồi.”
Sau đó giống như là nhớ ra cái gì đó, ánh mắt của cô siết chặt lại: “Chi Lâm, trước tiên anh ngồi ở đây một lát đi, để em đi đón Trình Trình tan học.”
“Ha ha, không cần đâu, anh đã đi đón thằng bé tan học rồi, hơn nữa cũng đã đưa đến Lạc Kiều. Trình Trình cũng không giống như em đâu, lúc thằng bé tan học không nhìn thấy em liền biết chắc có lẽ là em đang bận làm việc, thằng bé sợ làm chậm trễ công việc của em cho nên đã gọi điện thoại cho anh, chờ sau khi anh đưa thằng bé đến Lạc Kiều rồi vẫn còn chưa nhận được điện thoại của em, anh biết là em chắc chắn còn đang bận làm việc. Em chính là như vậy đó, lúc nào bận rộn thì em không quan tâm đến bất cứ cái gì khác.” Vân Chi Lâm giống như là người lớn ở trong nhà.
Nói xong, anh liền muốn đưa tay di chuyển tài liệu ở trên bàn trà đi.
“Nè, anh đừng có làm lộn xộn mấy tài liệu em vừa mới điều chỉnh xong, mấy cái phần này em phải sắp xếp cả một buổi chiều đó.” Cố Hạnh Nguyên nghe lời răn dạy của Vân Chi Lâm, nhưng mà cũng không quên nhắc nhở anh một câu.
Vân Chi Lâm nhìn thoáng qua: “Em chiếm hết cả cái bàn trà rồi vậy thì ăn cơm ở đâu đây, không có việc gì đâu, anh di chuyển bọn nó đi, đợi đến lúc ăn xong rồi thì lại dời trở về, cùng lắm thì anh sẽ cố gắng làm lại giúp cho em.”
Đợi đến lúc bàn trà trống không, Vân Chi Lâm bày thức ăn mình đem đến lên trên bàn.
Mở nắp hộp ra, nhìn là hai phần cơm trứng chiên thơm ngào ngạt, ngoài ra còn có rau xanh với lại thịt kho tàu.
“Anh đoán chắc là em ăn không quen thức ăn ở chỗ này, cho nên anh đã tùy tiện mua ở bên ngoài mang vào, đừng có ghét bỏ nha.” Vân Chi Lâm nói xong thì đưa cho Cố Hạnh Nguyên một đôi đũa.
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười ngửi ngửi: “Mùi thật là thơm, sao em lại ghét bỏ phần tâm ý này của anh được chứ, tốt xấu gì thì chúng ta cũng là người thân mà.”
“Sau này đừng có nói chúng ta là người thân nữa, nếu em nói thì anh sẽ tức giận với em đó.” Vân Chi Lâm cố ý giả vờ như là tức giận.
Đúng là anh ta cũng không muốn lấy phương thức như vậy để duy trì quan hệ với Cố Hạnh Nguyên, cái này sẽ làm cho anh ta cảm thấy cứ kỳ lạ, cả người không được tự nhiên.
“Biết rồi, ăn nhanh đi, ông chủ.” Cố Hạnh Nguyên nghịch ngợm nháy nháy mắt với anh ta, sau đó tự mình ăn cơm.
Vân Chi Lâm bất đắc dĩ lắc đầu.
Nửa tiếng đồng hồ sau, bọn họ để hộp cơm trống ở trong tay lên trên bàn trà.
“Bữa cơm này ăn thật là ngon. Được rồi, đã ăn uống no đủ rồi, tiếp tục làm việc thôi.” Cố Hạnh Nguyên dọn dẹp sạch sẽ bàn trà một lần nữa, lại sắp tư liệu lên trên rồi tiếp tục chỉnh sửa.
Sao Vân Chi Lâm có thể nhìn một mình cô làm những chuyện này, thế là cũng bắt tay vào làm việc giúp cho cô.
Hai người phối hợp lại với nhau làm việc không mệt, sau ba tiếng, rốt cuộc cũng đã xem như chỉnh sửa xong hết.
...
Vân Chi Lâm đứng dậy duỗi hai tay, duỗi cái lưng mệt mỏi: “Cuối cùng cũng làm xong rồi.”
Cố Hạnh Nguyên xếp những phần tài liệu đã được xử lý xong bỏ vào trong rương đã được chuẩn bị từ trước.
“Hôm nay nhờ có anh đến đây, nếu không thì chắc có lẽ những công việc này cũng đủ để khiến em bận rộn đến nửa đêm.”
Vân Chi Lâm nhìn đồng hồ đeo tay: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, em nhìn xem cũng đã sắp mười giờ rồi, em dọn dẹp lại một chút đi, anh đi vào tắm một cái cho tỉnh táo, sau đó đưa em trở về.”
Anh ta nói xong thì đi vào trong phòng tắm.
Anh ta vừa mới đi được một lát thì lại nghe thấy có tiếng người gõ cửa.
Đã giờ này rồi còn có thể là ai đến nữa chứ? Bây giờ ba nuôi cũng đang nghỉ ngơi, cho dù là Tất Hòa thì chắc cũng đã về nhà lâu rồi.
Cố Hạnh Nguyên vừa suy nghĩ vừa đi ra mở cửa.
Đợi đến lúc cửa vừa mới mở ra liền nhìn thấy hai người mặc đồng phục cảnh sát, một nam một nữ đang đứng ở cửa.
“Xin hỏi hai người tìm ai vậy?” Cố Hạnh Nguyên nhìn bọn họ rồi hỏi.
Hai người cảnh sát mang theo vẻ mặt nghiêm túc, đầu tiên là xuất trình giấy tờ tùy thân của mình, sau đó nghiêm túc nói: “Cô là người sống ở đây hả?”
Cố Hạnh Nguyên mông lung nhẹ gật đầu, sau đó lại lắc đầu nói: “Thật ra thì nơi này cũng không phải là chỗ của tôi ở, mà là...”
Cô chưa kịp nói xong thì nữ cảnh sát đó liền nói tiếp: “Chúng tôi nhận được báo cáo có người tiến hành giao dịch vô đạo đức ở chỗ này, giơ hai cánh tay lên trên đầu, ngồi xổm xuống góc tường.”
“Tôi, tôi không phải như các người nghĩ, nơi này chính là chỗ làm việc của tôi.” Cố Hạnh Nguyên cố gắng giải thích cho mình.
Nữ cảnh sát cũng không thèm nghe cô: “Kêu cô ngồi thì cô ngồi xuống đi, còn nói nhảm nhiều như vậy. Mấy người bọn cô quả thật có rất nhiều lý do để làm công việc này, lúc này lại trở thành chỗ làm việc, đây là công việc gì hả? Đây chính là hoạt động vi phạm với đạo đức!”
Cảnh sát nam còn lại không nói lời nào, đẩy cửa ra bước vào trong, anh ta nghe được âm thanh nước chảy, liền trực tiếp đi tới phòng tắm, sau đó dùng cây gậy cảnh sát gõ gõ ở cửa phòng tắm.
Vân Chi Lâm đang rửa mặt, còn không biết là ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, anh ta còn tưởng rằng là Cố Hạnh Nguyên gõ cửa.
Anh ta còn trêu ghẹo nói: “Sao vậy, em cũng muốn đi vào tắm hả Cố Hạnh Nguyên, một lát nữa anh tắm xong thì tới em.”
Vừa dứt lời, cửa phòng tắm liền bị đẩy ra từ bên ngoài, bước vào là một cảnh sát nam còn mặc đồng phục.
“Anh là ai vậy?” Vân Chi Lâm dừng tay lại, nhìn thấy cảnh sát bước vào thì cảm thấy có chút kinh ngạc.
“Tôi còn chưa có hỏi anh đâu đó, anh lại hỏi tôi trước rồi. Nói đi, anh đến đây lúc nào.” Sau khi cảnh sát nam xuất trình giấy tờ tùy thân, anh ta bắt đầu hỏi Vân Chi Lâm.
“Tôi đến đây khoảng sáu giờ tối, đồng chí cảnh sát, có vấn đề gì không vậy?” Vân Chi Lâm vẫn không hay biết gì như cũ.
“Tắt vòi hoa sen đi, đi ra ngoài cùng với tôi.” Cảnh sát nam một mặt nghiêm túc cứ đứng đó nhìn anh ta tắt vòi hoa sen rồi đi ra ngoài.
Sau khi Vân Chi Lâm đi ra ngoài thì không nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên, xoay mặt qua hỏi cảnh sát nam ở bên cạnh: “Cô gái ở chỗ này đi đâu rồi.”
Cảnh sát nam trừng mắt: “Hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống đất cho tôi, chúng tôi đã tới đây rồi mà anh còn muốn tìm tiểu thư nữa hả, quả thật là không xem cảnh sát nhân dân như bọn tôi ra cái gì!”
Vẫn là đầu óc của Vân Chi Lâm xoay chuyển nhanh: “Đồng chí cảnh sát, tôi nghĩ là các người đã hiểu lầm rồi đó, tiểu thư tôi nói không phải là “tiểu thư”(*) mà các người nghĩ. Tôi là luật sư, đến đây có công việc.”
“tiểu thư”(*) gái mại dâm
Nói xong, anh vội vàng lấy ra chứng cứ mình là luật sư từ trên người ra đưa cho cảnh sát xem.
Cảnh sát nam xem xét, người đàn ông ở trước mắt thật sự chính là luật sư, nhưng mà nét mặt của anh ta đối với Vân Chi Lâm cũng không tốt được bao nhiêu.
“Đừng có giả vờ nữa, lần trước chúng tôi càn quét tệ nạn ở trong một cái khách sạn khác gặp được một người cùng loại giống như anh, tên phóng viên đó nói dối anh ta chính là nội ứng, kết quả bị bắt về thẩm vấn chính là đi tìm gái mại dâm. Trước khi anh muốn nói dối chúng tôi thì anh nên đọc báo trước đi.”
Lần này thì hay rồi, Vân Chi Lâm đã bị cảnh sát nam này xem như là đến đây để tìm tiểu thư, cái này anh ta có miệng cũng khó mà cãi lại.
...
Cảnh sát nam trừng lớn mắt, cầm cây gậy cảnh sát ở trong tay đung đưa nó rồi ra lệnh kêu Vân Chi Lâm giơ tay ra sau đầu.
Sau đó dùng cây gậy cảnh sát chống ở trên lưng của anh ta, cưỡng ép anh ta đi ra từ trong phòng.
Lúc Vân Chi Lâm đi ra khỏi cửa phòng, anh quay đầu lại, biểu cảm rất kinh ngạc khi nhìn thấy ở bên cạnh cửa chính là Cố Hạnh Nguyên đang hai tay ôm ót ngồi xổm xuống ở trên hành lang.
Ở bên cạnh cô có một cảnh sát nữ đang đứng đó, đứng đó nhìn cô chằm chằm.
Lúc này thân thể của Cố Hạnh Nguyên đang hơi phát run, giống như là một con mèo con bị ném vào trong mưa gió, không có người nào để ý đến con mèo đáng thương này.
Cô cúi đầu xuống nên không nhìn thấy rõ gương mặt, nhưng mà từng giọt từng giọt nước mắt như là trân châu đã thấm ướt thảm lót sàn màu sáng ở phía dưới.
“Hạnh Nguyên, em không sao đó chứ?” Vân Chi Lâm ân cần hỏi một câu, anh ta nhìn thấy bộ dạng này của Cố Hạnh Nguyên thì trong lòng cũng giống như bị một cái tay nhéo chặt.
“Ai cho các người nói chuyện hả, đều thành thật một chút cho tôi!” Cảnh sát nữ quát Cửu Cửu một câu.
Vân Chi Lâm không khỏi trừng mắt nhìn cảnh sát nữ kia một chút.
Cảnh sát nữ đó nhìn thấy có người trang trừng mình, lần này cô ta càng nổi giận hơn: “Anh nhìn cái gì vậy hả? Làm ra loại chuyện như vậy có phải là còn cảm thấy quang vinh không, trong xã hội bây giờ chính là có rất nhiều người bình thường ăn mặc đàng hoàng sáng loáng giống như anh, thật ra trên thực tế thì đều là trai trộm cắp gái mại dâm.”
Cảnh sát nữ nói Vân Chi Lâm xong, lại cúi đầu cầm cây gậy cảnh sát của mình chạm vào Cố Hạnh Nguyên: “Này cô, đừng có khóc nữa, đứng lên đi theo chúng tôi. Bây giờ biết khóc rồi à, trước đó đã làm cái gì hả, chính là có mấy người phụ nữ không biết tự trọng như các người cho nên mới làm ô nhiễm không khí của xã hội.”
“Tiểu Lưu, thời gian cũng không còn sớm, đừng có nói nữa. Trước tiên chúng ta bắt bọn họ trở về cục đi rồi từ từ thẩm vấn sau.” Cảnh sát nam kịp thời ngăn cản cảnh sát nữ tên là Tiểu Lưu này lại.
“Đội trưởng Lý, không phải là tôi muốn nói bọn họ, mà chuyện này quả thật làm cho người khác phải tức giận.” Tiểu Lưu oán trách một câu.
Sau đó bọn họ cầm cây gậy cảnh sát ở trong tay áp giải Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên đi dọc theo hành lang đến thang máy, bước vào thang máy đi xuống lầu.
Giờ phút này, mặc dù thời gian đã rất muộn,
Nhưng mà khách sạn Daredevil Empire là một khách sạn năm sao, ở trong đại sảnh vẫn đèn đuốc sáng trưng, khách ra vào không dứt.
Thậm chí còn có một đoàn khách du lịch vừa mới xuống máy bay liền được xe buýt của sân bay đưa đến nơi này để nghỉ ngơi.
Đám người này đã làm xong thủ tục đăng ký, đang đi về phía thang máy.
Nhìn thấy phía đối diện có hai cảnh sát đi tới, hơn nữa bọn họ còn đang bắt một nam một nữ.
Mọi người nhìn thấy đôi nam nữ đang ôm đầu, mấy cái này đã được nhìn thấy ở trên tivi hết rồi, chắc chắn là lại đang tiến hành mua bán không đạo đức.
Ở trong nhóm đó còn có mấy người nhiều chuyện, là mấy người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi.
Bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ Cố Hạnh Nguyên rồi nói: “Nghìn xem đi, loại phụ nữ bại hoại như này đã làm ô nhiễm tập tục của xã hội, làm chuyện gì không được hay sao mà phải làm hoạt động như thế này, quả thật mất mặt mà! Chúng ta chụp hình đôi cẩu nam nữ này đăng lên trên mạng đi, để cho đám cư dân bạn vào chửi bọn họ.”
Nói xong thì bọn họ cầm điện thoại, có chụp ảnh, có quay phim.
Lời nói của bọn họ giống như là một cây kim thép cắm vào trong tim của Cố Hạnh Nguyên một cách mãnh liệt.
Cô ước gì giờ phút này mình trở thành một con sâu tìm được chỗ để chui vào, suốt đời này không bao giờ chui ra nữa.
Cách nhóm người đang chụp ảnh không xa có một người phụ nữ đứng lẻ loi trơ trọi ở đó.
Cô ta mặc một cái áo khoác dài màu cà phê sữa, cái mũ che chắn toàn bộ gương mặt vào trong bóng tối, chỉ lộ ra khóe miệng hơi nhếch lên cùng với cái cằm thon gọn.
Cô ta cũng dùng điện thoại di động quay lại toàn bộ quá trình.
Cô ta tận mắt nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên và Vân Chi Lâm bị cưỡng ép ra khỏi đại sảnh đi vào xe cảnh sát trong lời chửi rủa của tất cả mọi người.
Lúc này cô ta mới cất điện thoại vào.
Không tiếng động đi ra khỏi khách sạn, tan vào trong màn đêm tăm tối.
Cô ta đi trên đường phố chẳng có mục đích.
Màn hình điện thoại không ngừng chiếu lại một màn chật vật của Cố Hạnh Nguyên ở trong khách sạn vừa mới được cô ta quay lại.
...
Cuối cùng người phụ nữ này đã tháo nón xuống.
Trên bầu trời là ánh trăng lơ lửng, ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên người cô ta tạo ra một cái bóng rất dài.
Khuôn mặt che kín sẹo của cô ta lộ ra khoái cảm được trả thù.
...
Cùng lúc đó, Anna đang ngồi một mình ở trong phòng khách, đã mười giờ rưỡi rồi, tất cả mọi người đã ngủ thiếp đi, nhưng cô vẫn đang chờ Cố Hạnh Nguyên trở về.
Nhưng mà gọi mấy cuộc điện thoại thì đều là âm thanh máy bận, cô hơi lo lắng có phải là Cố Hạnh Nguyên đã xảy ra chuyện gì rồi không.
Cô ta muốn kêu Lạc Kiều hỏi Hình Uy một chút, có lẽ là anh ta sẽ biết, nhưng mà lại suy nghĩ hiện tại Lạc Kiều là phụ nữ mang thai, việc nghỉ ngơi lại vô cùng quan trọng.
Mà lúc bọn họ ăn cơm xong xuôi, Trình Trình nhận được tin nhắn của Cố Hạnh Nguyên, trên đó nói là bây giờ cô phải bận rất nhiều việc, sẽ trở về hơi trễ.
Anna thở dài, đành phải tiếp tục chờ một mình.
...
Ở nhà cổ nhà họ Bắc Minh, buổi chiều Bắc Minh Thiện liền nhận được thông báo của Mạc Cẩm Thành nói là sáng sớm ngày mai sẽ mở một buổi họp báo ở khách sạn Daredevil Empire, mời anh đến tham gia.
Bình luận facebook