Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Hai cô gái kia tuy đẹp, nhưng nàng lại không nhận nổi cái phúc này, vì hai cô nàng ấy đang lục soát
người nàng. May là thông minh, sớm đã giấu kỹ đồ đi rồi. Không phải là nàng chưa nghĩ đến chuyện giao con hổ vàng ra để đổi lấy bình an.
Nhưng nhìn tư thế “mời” của bọn họ như thế kia, nàng liền biết con hổ kia không phải chỉ là một vật trang trí bằng vàng bình thường. Dựa vào kinh nghiệm của bản thân, nàng biết một khi mình thừa nhận “cầm nhầm” thứ quan trọng đến thế, dù có trả lại cho tên Tấn Vương gia cả người lạnh lẽo kia thì kết cục cũng chỉ có một chữ “chết”, có khi lại còn khổ sở hơn cả chết. Vì thế trước mắt, Hạ Sơ Thất chỉ có thể cắn chặt răng, không khai nửa lời.
Bỗng phụt một tiếng, nàng hoạt động cái cổ tay bị trói chặt đến đau kia, trêu đùa nói: “Này, mỹ nhân, hai cô tìm đủ chưa vậy? Được rồi, được rồi, về nói với Vương gia nhà các cô, thích ta thì cần gì phải phiền phức như thế. Ta theo hắn là được chứ gì?”
“Phì!” Cô gái nhỏ tuổi hơn không nhịn được mà phì cười. “Ha ha, cô nương này, cô thật thú vị. Gia nhà chúng ta mà lại thích cô sao? Nghĩ gì vậy chứ?”
Cô gái còn lại trong trưởng thành và xinh đẹp hơn, nhìn khoảng hai mươi tuổi, cái khí chất trầm mặc kia vừa thấy đã biết chính là nô tài mà cái tên kia nuôi dạy ra rồi. Nàng ta trừng mắt, liếc khuôn mặt không quá xuất sắc của Hạ Sơ Thất, nụ cười nơi khóe môi sâu hơn, chỉ trầm giọng nói “đắc tội”, rồi quay lại dặn dò cô gái nhỏ tuổi hơn.
“Mai Tử, cởi trói cho cô nương đây.” “Vâng, Nguyệt Dục tỷ tỷ.” Sợi dây thừng vải đay đang trói chặt tay Hạ Sơ Thất được tháo ra. Nàng tức tối mỉa mai: “Đã nói là không thấy bao giờ mà các cô cứ không tin, không lục soát ra đúng không? Ta nói này, cái cô... Nguyệt gì gì đó ấy? Có phải Vương gia nhà cô thấy ta đẹp, muốn cho ta làm Vương phi nhà các cô, nên mới tìm cái cớ rách nát này để bắt ta không?” Nguyệt Dục lẳng lặng nhìn nàng, khóe môi như có nụ cười ẩn hiện.
“Cô nương cứ đùa! Gia nhà tôi là rồng là phương, phẩm chất tuyệt vời, tựa như thần thiên hạ phàm, sao lại có ý đó với cô nương chứ... ha ha...”
Cười một tiếng ha ha đầy ẩn ý xong, Nguyệt Dục họ khẽ, sau đó lại nở nụ cười đúng mực: “Ta là Nguyệt Dục, đại nha hoàn của gia. Nếu cô nương không còn chuyện gì nữa thì chúng ta đi bẩm báo với Vương gia đây.”
Đại nha hoàn?
Hạ Sơ Thất nhếch môi, nhìn nàng ta thật kỹ, trong lòng nảy sinh sự hứng thú khác. Nàng đã từng nghe người ta kể, vào thời cổ đại, cô gái mà đám đàn ông vương công quý tộc dùng để phá thân hầu hết đều là đại nha hoàn của họ. Vậy thì Nguyệt Dục này liệu có phải là người chung chăn chung gối với vị Vương gia lạnh lùng kia không?
Nghĩ vậy, Hạ Sơ Thất lại bất giác nhớ đến những lời chiêm Sắc nói về thuật xem tướng, rằng ngoại hình của đàn ông không chỉ nói lên vận mệnh, vinh hoa phú quý của người đó, mà còn liên quan đến “năng lực cá nhân” nữa. Nếu một người có khuôn mặt góc cạnh, mắt sáng, mũi như dãy núi, xương trán có thần thì sẽ rất tốt trong chuyện đó. Nhìn thân hình phải xem từ eo rồi xuống chân. Nói vậy thì Quần Lót Đỏ đúng là một người hoàn mỹ, đặc biệt là đôi chân kia, chuẩn tuyệt đối!
Ý nghĩ xấu xa cuộn trào trong đầu nàng, không kìm lại nổi.
“Vị tỷ tỷ này, dù sao chúng ta cũng đang nhàn rỗi, không bằng tỷ kể chuyện phong nguyệt của tỷ và Vương gia ra nghe đi?”
Những câu bông đùa của nàng cực kỳ thô tục và không biết xấu hổ, thậm chí còn hơn cả lời nghe được trong những gánh hát. Mai Tử xấu hổ mặt đỏ tận mang tai.
Nguyệt Dục vẫn như cũ giữ được vẻ ung dung, “Cô nương đừng chọc ta nữa, với dung mạo xấu xí này của ta thì đâu có phúc phận được hầu hạ Vương gia chứ. Cô vẫn nên nghỉ ngơi sớm đi.” Xấu xí? Nói kháy nàng đó hả? Nghỉ ngơi sớm đi? Ở nơi thế này thì nghỉ thế nào?
“Từ từ đã.”
Hạ Sơ Thất gọi nàng ta lại, “Cô cứ thế mà đi ư? Muốn giam ta bao lâu?”
Nguyệt Dục vẫn cười khiêm nhường đúng mực như trước, nhưng ánh mắt không hề có ý cười, “Việc của chủ tử, phận nô tỳ chúng ta đâu dám hỏi han.” Hạ Sơ Thất ngoáy tai, híp mắt lại: “Nguyệt Dục tỷ tỷ... À không, vị tiểu thư này, các cô không cho phạm nhân đồ ăn sao?”
“Chuyện gia không dặn dò, Nguyệt Dục không dám tự ý làm chủ.” Nụ cười Nguyệt Dục càng trở nên hiền hòa hơn.
Fuck! Cô không phải là đại nha hoàn hầu hạ chủ tử cô ngủ sao?
Tuy tức giận vô cùng, nhưng Hạ Sơ Thất dám lấy IQ cao của mình đánh cược. Nếu nàng không nhịn thì Phạm Thị chắc chắn sẽ là một bài học xương máu của nàng.
Nhịn, phải nhịn!
Nhưng không ngờ, nàng vừa nhịn là nhịn hết ba ngày.
Đừng nói là dạy dỗ tên khốn kia, ngay cả gặp nàng cũng chẳng gặp được hắn. Triệu Tôn chỉ nhốt nàng vào một căn phòng chật hẹp tối om, sai người thi nhau trông coi. Một ngày ba bữa sẽ có nha hoàn được sai mang bữa ăn đến cho nàng, nhưng không hé răng nói nửa lời về chuyện khác, cũng chẳng ai thẩm vấn nàng về tung tích của con hổ vàng kia, cứ bỏ mặc nàng như thế. Đúng là đồ cáo già! Tính chơi trò tâm lý với nàng sao? Ba ngày liền, không ai nói chuyện với nàng, bất cứ ai đến đưa cơm cũng không đoái hoài gì đến nàng, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy thủ vệ cánh cửa trêu chọc nhau mấy câu, nói trong đám nha đầu từ Kinh thành về đón gia, ai xinh đẹp, ai hợp để sinh con, ai trông lẳng lơ đến nỗi phải ôm chặt đũng quần...
Đàn ông mà, đã động lòng thì khó tránh khỏi mấy câu trêu chọc dâm tục, Hạ Sơ Thất cũng chẳng mấy để ý.
Điều duy nhất mà nàng để ý là... không ai thèm để mắt đến nàng.
Quá! Tổn! Thương! Lòng! Tự Trọng! Cứ chờ xem, Quần Lót Đỏ, một ngày nào đó ta sẽ cho ngươi đẹp mặt! Trong mơ hồ, nàng nghĩ đến khả năng trốn chạy rồi mơ màng ngủ mất.
Chẳng biết đã qua bao lâu, cửa bị đẩy ra, vang lên một tiếng “két”. Ánh sáng từ bên ngoài tràn vào căn phòng nhỏ tối đen như mực, rọi lên cái tấm gỗ mà nàng đang nằm cuộn tròn lại. Cả người nàng toát lên cảm giác cực kỳ thiếu an toàn.
Ngoài cửa phòng chứa củi.
Một đôi mắt lạnh tanh nhìn chằm chằm vào Hạ Sơ Thất. Người đến mặc một bộ áo bào gấm dệt tơ vàng, đại lưng ngọc khảm rồng, trên mũ vương gia là viên ngọc đen lóe ánh sáng khiến người ta run sợ. Từ lúc cửa mở thì Hạ Sơ Thất đã tỉnh rồi. Thù mới hận cũ xông lên đầu, nàng lật người, rút cái bả đao là chuỗi gương gỗ đào ra khỏi người, hung ác mà nhào tới chỗ hắn. “Khốn kiếp, ông đây chém chết ngươi!” “Keng!” Triệu Tôn lách mình, khống chế cổ tay nàng, chiếc gương gỗ đào liền rơi xuống đất. “Á!” Hạ Sơ Thất mất đà, ngã thẳng vào lòng hắn. Triệu Tôn thuận tay đẩy nàng ra, khiến nàng thét lên thất thanh: “A!” “Đi chết đi!” Thừa kịp hắn ngây người, nàng cười gian xảo, liều mạng ôm chặt eo hắn, nhảy chồm lên, há
miệng cắn vào động mạch cổ của hắn. “Bụp!” Thế nhưng... trộm gà không được còn mất nắm gạo. Không thu thể lại được, nên dưới tác dụng của lực, hai người ôm nhau ngã xuống dưới đất. “A!” Tiếng hừ trầm trầm, đây mờ ám của đàn ông truyền vào tai nàng. “Hử?” Hạ Sơ Thất mở mắt ra, phát hiện trong tình huống chỉ có xác suất sai lầm khoảng 0.01%, lúc nàng cắn hắn thì lại cắn trúng môi hắn.
Tư thế này thật mất hồn.
Trong phút chốc, Hạ Sơ Thất như bị Tôn Ngộ Không làm phép định thân, ngây ra như phỗng. Nàng vốn là cô gái nóng tính, thường tranh cãi ầm ĩ với đám đàn ông trong quân đội, kề vai sát cánh cùng chiến đấu cũng không ít, nhưng đó là một loại tình cảm khiến nàng dễ dàng bỏ qua chuyện giới tính. Dù có tiếp xúc tay chân thì nàng cũng chưa bao giờ tiếp xúc thân mật như môi chạm môi.
Hơn nữa còn cắn môi người ta. Hơn thế nữa còn là một người đàn ông điển trai như thế. Điển trai đến mức nàng quên mất hai tay mình vẫn đang ôm chặt lấy hắn.
Đẹp trai đến mức khiến nàng chỉ cảm thấy khuôn mặt được ánh sáng hắt vào từ cửa phòng chứa củi đẹp trai tuyệt vời như một thứ đồ thủ công được điêu khắc tỉ mỉ: hàng lông mày anh khí đen như mực; đôi mắt sâu thẳm như miệng giếng cổ; hầu hết trượt lên trượt xuống, không biết vì giật mình hay tức giận, quý phái vô cùng... Không có bộ phận nào trên khuôn mặt này là không quyến rũ chết người, là không khiến nàng bối rối. Đầu óc nàng nóng lên, xúc động dâng trào.
“Ngươi là chó đầu thai sao? Buông ra!”
Giọng nói khàn khàn đầy tức giận, đánh tan tâm trạng si mê của nàng.
“Hừ!” Hạ Sơ Thất giận.
Người ta thường nói phái nữ là yêu tinh gây họa, nhưng đàn ông cũng có hồ ly tinh mà nhỉ? Cái tên này khiến nàng nhìn đến ngơ ngẩn, suýt nữa quên mất đây là kẻ thù của mình.
Hắn không cho nàng đường sống thì nàng cứ quấn chết hắn là ok. Hạ Sơ Thất hừ nhẹ một tiếng, liều mạng kẹp chặt hai chân đang quấn lên eo hắn như con gấu koala của mình, khiêu khích nói: “Nghĩ hay quá nhỉ? Ngươi phải đồng ý thả ta ra thì ta mới buông. Nếu không thì... không có cửa đâu!” “Buông!” Hắn hung ác nheo đôi mắt lại, tay lớn giữ chặt nàng rồi thuận đà xoay người.
“Không buông!” Hạ Sơ Thất chơi xấu quấn chặt theo nên thuận đà lăn một vòng với hắn, cả người quấn chặt hắn như bạch tuộc, “Ha ha, người tài giỏi như thể cũng đâu làm gì được ta!”
Nàng đã nghĩ rồi. Luận về võ công thì nàng không bằng hắn, nhưng nếu luận về bám dính thế này, một gã đàn ông như hắn sao mà là đối thủ của phụ nữ được?
“Ta nói lại lần nữa, buông tay!”
Hắn đột nhiên tăng sức ở tay, khiến nàng đau đến mức nhe cả răng, mồ hôi lạnh toát ra.
“A! Khốn kiếp, đau quá...”
Mặc dù vẻ mặt hắn vẫn lạnh lẽo như trước, nhưng chẳng hiểu sao nghe thấy nàng kêu đau, hắn lại buông lỏng một chút. Mắt Hạ Sơ Thất sáng rực, được voi đòi tiên mà bám chặt cổ hắn, lại còn ép cả người mình vào người hắn, vừa ngửi cổ hắn như một chú cún con, vừa chế giễu.
“Ái chà chà, tiện nhân vốn thích nũng nịu. Trên người ngươi có mùi thơm gì thế này? Người ta nói con gái
mới có hương thơm ngây ngất. Không ngờ một người đàn ông như ngươi cũng thơm thế này đấy. Ta ngửi thử xem... ừm... có mùi bạc hà, đinh hương, bội lan, còn cả mùi thương truật nữa...”
Nàng ôm rất chặt, nói rất nhẹ nhàng thoải mái. Nhưng Thập Cửu gia bị nàng cưỡi lên thì hít thở càng lúc càng nặng nề, trong cổ họng có tiếng ậm ừ trầm trầm quái lạ. Dù cách lớp quần áo dày, nhưng nàng vẫn cảm nhận được cơ thể hắn đang nóng rực lên, còn có một thứ không biết là cơn giận, sát khí hay hỏa khí đang phát tán ra bên ngoài.
“Ngươi muốn chết?” Tên này sắp tức nổ phổi rồi thì phải?
Hạ Sơ Thất mặt không đỏ, hơi thở cũng không loạn, cặp đùi vẫn quấn chặt như dây leo ôm lấy hắn, không để lộ chút kẽ hở nào.
“Ha ha ha, ta không buông đó! Ông đây dù phải ngồi tù cũng sẽ lôi người theo cùng!”
“Đủ rồi! Ngươi con mẹ nó ít vô lý đi!” Mắt Triệu Tôn cũng đã đỏ ngầu. Hắn đột nhiên ôm chặt eo nàng, lật người rồi đẩy mạnh nàng lên đống củi.
\r\n
người nàng. May là thông minh, sớm đã giấu kỹ đồ đi rồi. Không phải là nàng chưa nghĩ đến chuyện giao con hổ vàng ra để đổi lấy bình an.
Nhưng nhìn tư thế “mời” của bọn họ như thế kia, nàng liền biết con hổ kia không phải chỉ là một vật trang trí bằng vàng bình thường. Dựa vào kinh nghiệm của bản thân, nàng biết một khi mình thừa nhận “cầm nhầm” thứ quan trọng đến thế, dù có trả lại cho tên Tấn Vương gia cả người lạnh lẽo kia thì kết cục cũng chỉ có một chữ “chết”, có khi lại còn khổ sở hơn cả chết. Vì thế trước mắt, Hạ Sơ Thất chỉ có thể cắn chặt răng, không khai nửa lời.
Bỗng phụt một tiếng, nàng hoạt động cái cổ tay bị trói chặt đến đau kia, trêu đùa nói: “Này, mỹ nhân, hai cô tìm đủ chưa vậy? Được rồi, được rồi, về nói với Vương gia nhà các cô, thích ta thì cần gì phải phiền phức như thế. Ta theo hắn là được chứ gì?”
“Phì!” Cô gái nhỏ tuổi hơn không nhịn được mà phì cười. “Ha ha, cô nương này, cô thật thú vị. Gia nhà chúng ta mà lại thích cô sao? Nghĩ gì vậy chứ?”
Cô gái còn lại trong trưởng thành và xinh đẹp hơn, nhìn khoảng hai mươi tuổi, cái khí chất trầm mặc kia vừa thấy đã biết chính là nô tài mà cái tên kia nuôi dạy ra rồi. Nàng ta trừng mắt, liếc khuôn mặt không quá xuất sắc của Hạ Sơ Thất, nụ cười nơi khóe môi sâu hơn, chỉ trầm giọng nói “đắc tội”, rồi quay lại dặn dò cô gái nhỏ tuổi hơn.
“Mai Tử, cởi trói cho cô nương đây.” “Vâng, Nguyệt Dục tỷ tỷ.” Sợi dây thừng vải đay đang trói chặt tay Hạ Sơ Thất được tháo ra. Nàng tức tối mỉa mai: “Đã nói là không thấy bao giờ mà các cô cứ không tin, không lục soát ra đúng không? Ta nói này, cái cô... Nguyệt gì gì đó ấy? Có phải Vương gia nhà cô thấy ta đẹp, muốn cho ta làm Vương phi nhà các cô, nên mới tìm cái cớ rách nát này để bắt ta không?” Nguyệt Dục lẳng lặng nhìn nàng, khóe môi như có nụ cười ẩn hiện.
“Cô nương cứ đùa! Gia nhà tôi là rồng là phương, phẩm chất tuyệt vời, tựa như thần thiên hạ phàm, sao lại có ý đó với cô nương chứ... ha ha...”
Cười một tiếng ha ha đầy ẩn ý xong, Nguyệt Dục họ khẽ, sau đó lại nở nụ cười đúng mực: “Ta là Nguyệt Dục, đại nha hoàn của gia. Nếu cô nương không còn chuyện gì nữa thì chúng ta đi bẩm báo với Vương gia đây.”
Đại nha hoàn?
Hạ Sơ Thất nhếch môi, nhìn nàng ta thật kỹ, trong lòng nảy sinh sự hứng thú khác. Nàng đã từng nghe người ta kể, vào thời cổ đại, cô gái mà đám đàn ông vương công quý tộc dùng để phá thân hầu hết đều là đại nha hoàn của họ. Vậy thì Nguyệt Dục này liệu có phải là người chung chăn chung gối với vị Vương gia lạnh lùng kia không?
Nghĩ vậy, Hạ Sơ Thất lại bất giác nhớ đến những lời chiêm Sắc nói về thuật xem tướng, rằng ngoại hình của đàn ông không chỉ nói lên vận mệnh, vinh hoa phú quý của người đó, mà còn liên quan đến “năng lực cá nhân” nữa. Nếu một người có khuôn mặt góc cạnh, mắt sáng, mũi như dãy núi, xương trán có thần thì sẽ rất tốt trong chuyện đó. Nhìn thân hình phải xem từ eo rồi xuống chân. Nói vậy thì Quần Lót Đỏ đúng là một người hoàn mỹ, đặc biệt là đôi chân kia, chuẩn tuyệt đối!
Ý nghĩ xấu xa cuộn trào trong đầu nàng, không kìm lại nổi.
“Vị tỷ tỷ này, dù sao chúng ta cũng đang nhàn rỗi, không bằng tỷ kể chuyện phong nguyệt của tỷ và Vương gia ra nghe đi?”
Những câu bông đùa của nàng cực kỳ thô tục và không biết xấu hổ, thậm chí còn hơn cả lời nghe được trong những gánh hát. Mai Tử xấu hổ mặt đỏ tận mang tai.
Nguyệt Dục vẫn như cũ giữ được vẻ ung dung, “Cô nương đừng chọc ta nữa, với dung mạo xấu xí này của ta thì đâu có phúc phận được hầu hạ Vương gia chứ. Cô vẫn nên nghỉ ngơi sớm đi.” Xấu xí? Nói kháy nàng đó hả? Nghỉ ngơi sớm đi? Ở nơi thế này thì nghỉ thế nào?
“Từ từ đã.”
Hạ Sơ Thất gọi nàng ta lại, “Cô cứ thế mà đi ư? Muốn giam ta bao lâu?”
Nguyệt Dục vẫn cười khiêm nhường đúng mực như trước, nhưng ánh mắt không hề có ý cười, “Việc của chủ tử, phận nô tỳ chúng ta đâu dám hỏi han.” Hạ Sơ Thất ngoáy tai, híp mắt lại: “Nguyệt Dục tỷ tỷ... À không, vị tiểu thư này, các cô không cho phạm nhân đồ ăn sao?”
“Chuyện gia không dặn dò, Nguyệt Dục không dám tự ý làm chủ.” Nụ cười Nguyệt Dục càng trở nên hiền hòa hơn.
Fuck! Cô không phải là đại nha hoàn hầu hạ chủ tử cô ngủ sao?
Tuy tức giận vô cùng, nhưng Hạ Sơ Thất dám lấy IQ cao của mình đánh cược. Nếu nàng không nhịn thì Phạm Thị chắc chắn sẽ là một bài học xương máu của nàng.
Nhịn, phải nhịn!
Nhưng không ngờ, nàng vừa nhịn là nhịn hết ba ngày.
Đừng nói là dạy dỗ tên khốn kia, ngay cả gặp nàng cũng chẳng gặp được hắn. Triệu Tôn chỉ nhốt nàng vào một căn phòng chật hẹp tối om, sai người thi nhau trông coi. Một ngày ba bữa sẽ có nha hoàn được sai mang bữa ăn đến cho nàng, nhưng không hé răng nói nửa lời về chuyện khác, cũng chẳng ai thẩm vấn nàng về tung tích của con hổ vàng kia, cứ bỏ mặc nàng như thế. Đúng là đồ cáo già! Tính chơi trò tâm lý với nàng sao? Ba ngày liền, không ai nói chuyện với nàng, bất cứ ai đến đưa cơm cũng không đoái hoài gì đến nàng, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy thủ vệ cánh cửa trêu chọc nhau mấy câu, nói trong đám nha đầu từ Kinh thành về đón gia, ai xinh đẹp, ai hợp để sinh con, ai trông lẳng lơ đến nỗi phải ôm chặt đũng quần...
Đàn ông mà, đã động lòng thì khó tránh khỏi mấy câu trêu chọc dâm tục, Hạ Sơ Thất cũng chẳng mấy để ý.
Điều duy nhất mà nàng để ý là... không ai thèm để mắt đến nàng.
Quá! Tổn! Thương! Lòng! Tự Trọng! Cứ chờ xem, Quần Lót Đỏ, một ngày nào đó ta sẽ cho ngươi đẹp mặt! Trong mơ hồ, nàng nghĩ đến khả năng trốn chạy rồi mơ màng ngủ mất.
Chẳng biết đã qua bao lâu, cửa bị đẩy ra, vang lên một tiếng “két”. Ánh sáng từ bên ngoài tràn vào căn phòng nhỏ tối đen như mực, rọi lên cái tấm gỗ mà nàng đang nằm cuộn tròn lại. Cả người nàng toát lên cảm giác cực kỳ thiếu an toàn.
Ngoài cửa phòng chứa củi.
Một đôi mắt lạnh tanh nhìn chằm chằm vào Hạ Sơ Thất. Người đến mặc một bộ áo bào gấm dệt tơ vàng, đại lưng ngọc khảm rồng, trên mũ vương gia là viên ngọc đen lóe ánh sáng khiến người ta run sợ. Từ lúc cửa mở thì Hạ Sơ Thất đã tỉnh rồi. Thù mới hận cũ xông lên đầu, nàng lật người, rút cái bả đao là chuỗi gương gỗ đào ra khỏi người, hung ác mà nhào tới chỗ hắn. “Khốn kiếp, ông đây chém chết ngươi!” “Keng!” Triệu Tôn lách mình, khống chế cổ tay nàng, chiếc gương gỗ đào liền rơi xuống đất. “Á!” Hạ Sơ Thất mất đà, ngã thẳng vào lòng hắn. Triệu Tôn thuận tay đẩy nàng ra, khiến nàng thét lên thất thanh: “A!” “Đi chết đi!” Thừa kịp hắn ngây người, nàng cười gian xảo, liều mạng ôm chặt eo hắn, nhảy chồm lên, há
miệng cắn vào động mạch cổ của hắn. “Bụp!” Thế nhưng... trộm gà không được còn mất nắm gạo. Không thu thể lại được, nên dưới tác dụng của lực, hai người ôm nhau ngã xuống dưới đất. “A!” Tiếng hừ trầm trầm, đây mờ ám của đàn ông truyền vào tai nàng. “Hử?” Hạ Sơ Thất mở mắt ra, phát hiện trong tình huống chỉ có xác suất sai lầm khoảng 0.01%, lúc nàng cắn hắn thì lại cắn trúng môi hắn.
Tư thế này thật mất hồn.
Trong phút chốc, Hạ Sơ Thất như bị Tôn Ngộ Không làm phép định thân, ngây ra như phỗng. Nàng vốn là cô gái nóng tính, thường tranh cãi ầm ĩ với đám đàn ông trong quân đội, kề vai sát cánh cùng chiến đấu cũng không ít, nhưng đó là một loại tình cảm khiến nàng dễ dàng bỏ qua chuyện giới tính. Dù có tiếp xúc tay chân thì nàng cũng chưa bao giờ tiếp xúc thân mật như môi chạm môi.
Hơn nữa còn cắn môi người ta. Hơn thế nữa còn là một người đàn ông điển trai như thế. Điển trai đến mức nàng quên mất hai tay mình vẫn đang ôm chặt lấy hắn.
Đẹp trai đến mức khiến nàng chỉ cảm thấy khuôn mặt được ánh sáng hắt vào từ cửa phòng chứa củi đẹp trai tuyệt vời như một thứ đồ thủ công được điêu khắc tỉ mỉ: hàng lông mày anh khí đen như mực; đôi mắt sâu thẳm như miệng giếng cổ; hầu hết trượt lên trượt xuống, không biết vì giật mình hay tức giận, quý phái vô cùng... Không có bộ phận nào trên khuôn mặt này là không quyến rũ chết người, là không khiến nàng bối rối. Đầu óc nàng nóng lên, xúc động dâng trào.
“Ngươi là chó đầu thai sao? Buông ra!”
Giọng nói khàn khàn đầy tức giận, đánh tan tâm trạng si mê của nàng.
“Hừ!” Hạ Sơ Thất giận.
Người ta thường nói phái nữ là yêu tinh gây họa, nhưng đàn ông cũng có hồ ly tinh mà nhỉ? Cái tên này khiến nàng nhìn đến ngơ ngẩn, suýt nữa quên mất đây là kẻ thù của mình.
Hắn không cho nàng đường sống thì nàng cứ quấn chết hắn là ok. Hạ Sơ Thất hừ nhẹ một tiếng, liều mạng kẹp chặt hai chân đang quấn lên eo hắn như con gấu koala của mình, khiêu khích nói: “Nghĩ hay quá nhỉ? Ngươi phải đồng ý thả ta ra thì ta mới buông. Nếu không thì... không có cửa đâu!” “Buông!” Hắn hung ác nheo đôi mắt lại, tay lớn giữ chặt nàng rồi thuận đà xoay người.
“Không buông!” Hạ Sơ Thất chơi xấu quấn chặt theo nên thuận đà lăn một vòng với hắn, cả người quấn chặt hắn như bạch tuộc, “Ha ha, người tài giỏi như thể cũng đâu làm gì được ta!”
Nàng đã nghĩ rồi. Luận về võ công thì nàng không bằng hắn, nhưng nếu luận về bám dính thế này, một gã đàn ông như hắn sao mà là đối thủ của phụ nữ được?
“Ta nói lại lần nữa, buông tay!”
Hắn đột nhiên tăng sức ở tay, khiến nàng đau đến mức nhe cả răng, mồ hôi lạnh toát ra.
“A! Khốn kiếp, đau quá...”
Mặc dù vẻ mặt hắn vẫn lạnh lẽo như trước, nhưng chẳng hiểu sao nghe thấy nàng kêu đau, hắn lại buông lỏng một chút. Mắt Hạ Sơ Thất sáng rực, được voi đòi tiên mà bám chặt cổ hắn, lại còn ép cả người mình vào người hắn, vừa ngửi cổ hắn như một chú cún con, vừa chế giễu.
“Ái chà chà, tiện nhân vốn thích nũng nịu. Trên người ngươi có mùi thơm gì thế này? Người ta nói con gái
mới có hương thơm ngây ngất. Không ngờ một người đàn ông như ngươi cũng thơm thế này đấy. Ta ngửi thử xem... ừm... có mùi bạc hà, đinh hương, bội lan, còn cả mùi thương truật nữa...”
Nàng ôm rất chặt, nói rất nhẹ nhàng thoải mái. Nhưng Thập Cửu gia bị nàng cưỡi lên thì hít thở càng lúc càng nặng nề, trong cổ họng có tiếng ậm ừ trầm trầm quái lạ. Dù cách lớp quần áo dày, nhưng nàng vẫn cảm nhận được cơ thể hắn đang nóng rực lên, còn có một thứ không biết là cơn giận, sát khí hay hỏa khí đang phát tán ra bên ngoài.
“Ngươi muốn chết?” Tên này sắp tức nổ phổi rồi thì phải?
Hạ Sơ Thất mặt không đỏ, hơi thở cũng không loạn, cặp đùi vẫn quấn chặt như dây leo ôm lấy hắn, không để lộ chút kẽ hở nào.
“Ha ha ha, ta không buông đó! Ông đây dù phải ngồi tù cũng sẽ lôi người theo cùng!”
“Đủ rồi! Ngươi con mẹ nó ít vô lý đi!” Mắt Triệu Tôn cũng đã đỏ ngầu. Hắn đột nhiên ôm chặt eo nàng, lật người rồi đẩy mạnh nàng lên đống củi.
\r\n
Bình luận facebook