Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-duoc-vuong-phi-tham-tien-1133
Chương 1133: Đan dược (12)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Một hàng chỉ còn mười người, cầm cây đuốc, rời khỏi “phòng hưu” từ chỗ hai khối đá bị đẩy ra, muốn theo đường cũ rời khỏi mộ đạo, nhưng bước qua cửa kia, chưa đi được mấy bước thì tất cả đều đã ngây ra với nhau.
“Mẹ ơi!”
Hạ Sơ Thất là người đầu tiên kêu lên sợ hãi.
Trong bóng tối, ánh sáng từ cây đuốc không chiếu được xa, nhưng trước mặt bọn họ làm gì còn đường cũ nào? Nơi này căn bản không còn là hành lang dài trước kia nữa, mà là một cửa khác, sau cửa đó lại là một căn phòng đá khác.
Mọi người nhìn nhau, chậm rãi đi vào
Căn phòng đá này khác với phòng hưu, đủ các loại thú đá có hình dạng lớn nhỏ khác nhau
Thú đá được điêu khắc vô cùng tinh mỹ, ở giữa có một dàn tế cao sáng lóa
Có bậc thang nổi lên dàn tế, bến trên chất vô số vàng bạc và ngọc thạch, chiếu ra ánh sáng sáng ngời, thú đá mang gương mặt mỉm cười, từ thái nhìn lên hướng về phía dàn tế
Ngoài vàng bạc châu báu trên dàn tế ra, trên chân, trên cổ, trên đỉnh đầu thú đá bên dưới đểu treo đầy châu báu ngọc thạch,
Nơi này giống như một phòng trưng bày tại phú, rực rỡ lấp lánh, cực kỳ lóa mắt người, làm Hạ Sơ Thất cũng phải hoa cả mắt, há hốc miệng ra mà nhìn, có cảm giác hạnh phúc ập đến quá bất ngờ.
Bốn phía bình yên không tiếng động.
Hồi lâu, vẫn không có một ai nhúc nhích
“Tất cả ở đây đều là kho báu mà mặt để tiền triệu mang theo khi chạy trốn sao? Trời ạ, chúng ta phát tài rồi
Nhiều tiện thể này, chúng ta chia nhau mỗi người một phần thì ai cũng đều có thể trở thành người giàu nhất một vùng, đời sau cũng không phải sống trong nghèo khổ, ha ha ha.”
“Ha ha ha ha!”
Một tiếng cười khác càng lớn và càng điên cuồng hơn đến từ căn phòng đá phủ kín vàng bạc ở phía đối diện
Tiếp theo, “leng keng” một tiếng, chỉ thấy trên vách đá bằng phẳng, có một cửa đá mở ra
Chủ nhân của tiếng cười đến từ bên kia của đá
Hơn nữa, còn là một người cực kỳ quen thuộc.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp
Không phải đám người Trần Cảnh mà bọn họ đang chờ đợi mà là một đám người do Hạ Đình Đức dẫn đầu đã đi vào
Đẩu tóc gã rối bời, bộ dạng chật vật, một đám cấp dưới của gã cũng chẳng khá hơn là bao
Nếu không phải bọn họ đều mặc khôi giáp, cầm vũ khí, thật đúng là chẳng khác nào dân chúng chạy nạn
“Ha ha ha, đi mòn gót sắt tìm không thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công.”
Hạ Đình Đức nhìn thấy vàng bạc châu báu trong phòng đá thì đôi mắt vẩn đục cũng đỏ lên
Tiếng cười chưa dứt, đảo mắt nhìn thấy đám người Triệu Tôn, gã nghiến răng nghiến lợi, nhưng không còn cung kính như trước, hừ một tiếng như thể nhìn thấy kẻ thù truyền kiếp vậy.
Tấn vương điện hạ, Đại đô đốc
Đã lâu không gặp!” Khóe môi Triệu Tôn cong lên lạnh lùng, không thèm trả lời gã
Mà Đông Phương Thanh Huyền xưa nay đều luôn dễ tính, khóe môi khẽ cong lên, cười cực kỳ đẹp mắt, “Ngụy quốc công, thật là hạnh ngộ.” Hai mắt Hạ Đình Đức đỏ đậm, ánh mắt bắn về phía này như dao sắc bén, “Hừ! Tấn vương điện hạ thật là độc ác, tính kế cũng thật tàn nhẫn
Ngươi chắc không ngờ là lão phu còn có thể sống mà đi tới đây chứ gì?” Sắc mặt Triệu Tôn bình thản, “Ngụy Quốc công nói vậy là có ý gì?”
Mặt già Hạ Đình Đức đỏ bừng lên, dùng vỏ đao trên tay hướng về phía hắn, “Lão phu thật không ngờ, điện hạ ngươi lại không mang tính mạng của muôn vàn tướng sĩ, chôn thuốc nổ dưới Âm Sơn, làm hại lão phu suýt chút nữa bỏ mạng
Có điều thể cũng tốt, cũng coi như ông trời không bạc đãi ta, đánh bậy đánh bạ, thế mà lại làm lão phu mở ra được cánh cửa kho báu, ha ha ha ha.”
Lại là một chuỗi tiếng cười, vang vọng trong căn phòng đá đầy quỷ dị.
Những lời gã nói lại làm người ta phải suy nghĩ sâu xa
Lúc trước, khi biết được thuốc nổ dẫn phát tuyết lở và núi non sụp đổ, ai cũng nghĩ là chính Hạ Đình Đức giở trò chôn thuốc nổ này
Bởi vì ở Âm Sơn, ngoài Triệu Tôn và Đông Phương Thanh Huyền ra thì chỉ còn có một mình Hạ Đình Đức
Nhưng hôm nay, nhìn dáng vẻ của gã, dường như không giống nói dối.
Nói vậy, ở Ấm Sơn còn có cao nhân khác sao?
Kế một hòn đá ném hai con chim thật hay!
Nếu Triệu Tôn chết, đầu sỏ gây tội chính là Hạ Đình Đức
Nếu Hạ Đình Đức cũng chết luôn, chân tướng sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi
Người được lợi không cần tốn nhiều sức đã có được chỗ tốt lớn nhất rồi.
Hạ Sơ Thất mím môi, còn chưa nghĩ ra rốt cuộc là ai thì lại nghe thấy Triệu Tôn lạnh nhạt đáp: “Ngụy quốc công nói vậy là sai rồi
Bổn vương chỉ muốn cứu người, sao có thể làm ra chuyện này chứ? Huống chi, lúc đó bổn vương cũng ở sườn núi phía Nam, cách Ngụy quốc công không đến mười trượng, sao có thể đùa giỡn với tính mạng của chính mình?”
Hạ Đình Đức cũng không phải kẻ ngu xuẩn
Lúc trước sở dĩ nghi ngờ Triệu Tôn, ý nghĩ của gã cũng giống như Hạ Sơ Thất
Ngoài gã ra, ở Âm Sơn cũng chỉ còn lại có Triệu Tôn
Nghĩ đến đây, đột nhiên gã phục hồi lại tinh thần
“Không phải ngươi, vậy còn ai vào đây?” Triệu Tôn lạnh lùng lườm ga, “Ngụy quốc công nếu có mệnh ra ngoài được thì hẳn nên tra xem ai là mật thám trong doanh của ngươi đi.” Hạ Đình Đức ngẩn ra, ngay sau đó cười phá lên, thu liễm sự sắc lạnh trong mắt, nhìn về phía bọn họ, cương đao trên tay ra khỏi vỏ, mặt già dưới sự chiếu rọi của vàng bạc châu báu trong phòng có vẻ cực kỳ dữ tợn, “Điện hạ, lão phu tất nhiên sẽ ra ngoài được rồi
Chỉ sợ là hai vị điện hạ và Đại đô đốc đây sẽ phải chôn cùng với hoàng đế thái tổ.”
Trong căn phòng đá này, người của Hạ Đình Đức có tới sáu, bảy chục người, mà bên phía Triệu Tôn chỉ có khoảng mười người
Hạ Đình Đức chiếm hết tiền cơ, đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa, chỉ cần xử lý xong Triệu Tồn và Đông Phương Thanh Huyền quỷ không biết thần không hay thì có thể cướp đoạt kho báu về cho mình, hơn nữa từ nay về sau, thể lực trong triều sẽ không còn ai chống lại gã được nữa
Nghĩ đến đây, gã cười lạnh một tiếng, cao giọng hô “giết”, định ra tay.
“Khoan đã!” Triệu Tôn đột nhiên lên tiếng, sắc mặt không có một gợn sóng, “Bổn vương nhập bằng chỉ vì muốn cứu người, hoàn toàn không có hứng thú với vàng bạc châu báu
Nếu Ngụy quốc công định vì lòng tham tiền tài mà đổi địch với bốn vương thì tốt nhất nên thôi đi, không bằng tiết kiệm sức người, dùng để khuân vác?” Mắt Hạ Đình Đức sáng lên, “Ý của ngươi là?”
Triệu Tôn túm chặt cổ tay Hạ Sơ Thất đang ngo ngoe muốn động, ngữ khí lãnh đạm, “Bổn vương không cần.” “Triệu Thập Cửu!” Hạ Sơ Thất thấy kỳ quái
Nhưng dù nàng có nói gì thì Triệu Tôn căn bản không để ý tới sự kháng nghị của nàng, chỉ bóp chặt cổ tay nàng, dùng mắt ra hiệu cho Đông Phương Thanh Huyền, sau đó quay đầu ra lệnh cho thị vệ bên cạnh, “Lùi về sát bên vách đá!”
Đây là mệnh lệnh, mệnh lệch cực kỳ lạnh lẽo
Bọn thị vệ bên cạnh hắn tuy cũng đỏ mắt khi thấy kho báu sáng lấp lánh ánh vàng kia, nhưng chỉ có thói quen tuân thủ mệnh lệnh của hắn là không thay đổi, không ai dám phản đối, thi nhau lùi về phía sau
Hạ Đình Đức rất bất ngờ bọn họ lại rộng lượng như thế
Nhưng giờ đã vào đến phòng đá, giữ lực lượng mới là quan trọng nhất, dù sao bọn chúng cũng có nhiều người, không sợ đối phương đổi ý
So với việc cố sức đánh nhau, không bằng ổn định đối phương, mang kho báu ra ngoài rồi lại nghĩ cách vây họ trong phòng đá.
Hạ quyết tâm, gã không hề nói nhiều, tham lam vung tay, chỉ huy mọi người cởi quần áo, đóng gói hết vàng bạc châu báu vào
“Triệu Thập Cửu, chậc chậc, chàng thật sự không thèm thuồng à?” Hạ Sơ Thất khẽ thở dài, nhìn người của Hạ Đình Đức điên cuồng cướp bóc, kéo đổ thân mình thú đá, vét sạch bên trên dàn tế, lấy đi từng thứ từng thứ một, nàng nhìn đến mức có cảm giác như tim gan cũng bị người ta đào ra
“Ngậm miệng lại.”
Bị Triệu Thập Cửu trách cứ, nàng ngẩng đầu lên nhìn đầy vô tội
Lại thấy ánh mắt của hắn lạnh đến tận xương, nụ cười gian xảo đầy ý chê cười nơi khóe miệng càng hiện lên rõ ràng hơn
Hạ Sơ Thất tham tiền nhưng lại không ngu ngốc
Nàng biết Triệu Tôn sẽ không vô duyên vô cớ làm vậy, nàng thấp giọng hỏi, “Này, rốt cuộc làm sao thế?” Triệu Tôn cúi đầu nhìn nàng, “Đây là phòng sinh” “Sinh? Sống không phải là tốt sao? Sinh sôi không thôi, gặp được đường sống trong cõi chết, có tiền tài thì sẽ được sống như ý, may mắn lắm còn gì.” “Vật cực tất phản, sống hay chết, chỉ cách nhau một đường mà thôi.”
“Ồ, thể sao?” Hạ Sơ Thất nghiêng đầu nhìn hắn, còn chưa hiểu ra hàm nghĩa trong đó thì lại nghe thấy ở phía đối diện truyền đến một tiếng hét thảm thiết
Nàng quay phắt đầu lại, chỉ thấy đám quân tốt vốn dĩ đang cướp đoạt kho báu hăng say, dường như đã cướp đến đỏ mắt, không hiểu tại sao lại đánh quân mình như đánh nhau với kẻ thù vậy, vung dao xông lên, đánh đến chướng khí mù mịt, làm cho vàng bạc châu báu rơi leng keng đầy đất.
Hạ Đình Đức buồn bực, liều mạng quát bảo ngựng lại
Mà những con thú đá đủ mọi kích thước vẫn mang gương mặt mỉm cười nhìn về phía dàn tế, nhìn những kẻ xâm lấn dã giết nhau đến máu tươi đầm đìa ở trên đó giống như đang nhìn một đám nhân loại ngu xuẩn, vì tiền bạc mà điên cuồng.
Chiến đấu quá thảm thiết! Tiếng hò hét không dừng.
Hạ Sơ Thất hít một hơi lạnh, “Gia, sao lại thế này?”
Mặt Triệu Tôn lạnh như băng, không trả lời nàng mà chỉ nhìn về phía Đông Phương Thanh Huyền, bổ sung một câu mà hắn từng nói lúc trước, “Bổn vương nói rồi, tham lam, mãi mãi là tội ác đầu đảng của nhân tính.”
Đông Phương Thanh Huyền cười châm biếm, “Bổn tọa chỉ tham thứ có thể tham, không tham loại vốn không thể tham như thế này.” Hai người nói như đánh đổ, Hạ Sơ Thất chẳng hiểu gì
“Hai người các ngươi đang nói gì thế? Đang yên lành, vì sao đám người đó lại giết hại lẫn nhau chứ?”
Vẻ mặt Triệu Tôn lạnh lùng mà kiêu ngạo, ánh mắt dường như đang viết “Bổn vương không thèm nói với quỷ tham tiền”
Vẫn là Đông Phương đại đô đốc dịu dàng, hòa ái, khẽ cười giải thích: “Theo ta được biết, khi mạt để của tiền triều trốn đi, tiền bạc châu báu mang theo khống chỉ có vàng bạc thế này, mà số lượng kho báu còn nhiều hơn như thế này rất nhiều
Mà mấy thứ này, hẳn vốn chính là vật chôn cùng trong làng hoàng đế thái tổ
Nếu các ngươi nói cơ quan trong lăng mộ tinh xảo thì sao có thể dễ dàng để người ta chiếm được, bày ra ở đây cho người ta lấy đi”
Đây là kiểu lý luận gì? Hạ Sơ Thất trợn trừng mắt, “Không phải cơ quan ư? Ở đây có đâu chứ?” “Ai bảo cơ quan tinh xảo thì nhất định phải là cơ quan thật chứ? Nhìn dáng vẻ điên cuồng của bọn họ, bên trên đám vàng bạc châu báu này chắc chắn bị người ta rải thuốc làm thần trí người ta không tỉnh táo...” Yết hầu Hạ Sơ Thất nghẹn lại
Nếu là như thế, nàng thật sự muốn hô lớn một câu “A di Đà Phật”, may mắn hôm nay nàng đủ thục nữ và rụt rè, không xông lên cướp bọc đầu tiên, bằng không chẳng phải nàng cũng trở thành kẻ đần độn như thể hay sao? Đương nhiên, nàng tự động bỏ qua lý do mình đã đói tới mức không còn sức xông lên cướp bóc nữa
Đầu tiên khen ngợi nhiệt liệt bản thân mình một phen, sau đó bắt đầu bội phục tổ tiên thiết kế lăng mộ này
Thật là thần cơ diệu toán, hiểu biết nhân tính
Thử nghĩ mà xem, trước mặt là vô số vàng ròng bạc trắng và một lượng châu báu thật lớn như thế này, có mấy ai có thể nhịn được mà không ra tay cướp lấy đâu chứ?
“Chậc chậc chậc!”
Nàng lắc đầu, nhìn một đống vàng sáng chói lóa, lại liếc nhìn Triệu Tôn một cái, xoa tay một cách đầy tiếc nuối, chỉ cảm thấy lòng bàn tay thật ngứa ngáy, “Đáng tiếc! Nhìn thấy mà không được sờ vào.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Mẹ ơi!”
Hạ Sơ Thất là người đầu tiên kêu lên sợ hãi.
Trong bóng tối, ánh sáng từ cây đuốc không chiếu được xa, nhưng trước mặt bọn họ làm gì còn đường cũ nào? Nơi này căn bản không còn là hành lang dài trước kia nữa, mà là một cửa khác, sau cửa đó lại là một căn phòng đá khác.
Mọi người nhìn nhau, chậm rãi đi vào
Căn phòng đá này khác với phòng hưu, đủ các loại thú đá có hình dạng lớn nhỏ khác nhau
Thú đá được điêu khắc vô cùng tinh mỹ, ở giữa có một dàn tế cao sáng lóa
Có bậc thang nổi lên dàn tế, bến trên chất vô số vàng bạc và ngọc thạch, chiếu ra ánh sáng sáng ngời, thú đá mang gương mặt mỉm cười, từ thái nhìn lên hướng về phía dàn tế
Ngoài vàng bạc châu báu trên dàn tế ra, trên chân, trên cổ, trên đỉnh đầu thú đá bên dưới đểu treo đầy châu báu ngọc thạch,
Nơi này giống như một phòng trưng bày tại phú, rực rỡ lấp lánh, cực kỳ lóa mắt người, làm Hạ Sơ Thất cũng phải hoa cả mắt, há hốc miệng ra mà nhìn, có cảm giác hạnh phúc ập đến quá bất ngờ.
Bốn phía bình yên không tiếng động.
Hồi lâu, vẫn không có một ai nhúc nhích
“Tất cả ở đây đều là kho báu mà mặt để tiền triệu mang theo khi chạy trốn sao? Trời ạ, chúng ta phát tài rồi
Nhiều tiện thể này, chúng ta chia nhau mỗi người một phần thì ai cũng đều có thể trở thành người giàu nhất một vùng, đời sau cũng không phải sống trong nghèo khổ, ha ha ha.”
“Ha ha ha ha!”
Một tiếng cười khác càng lớn và càng điên cuồng hơn đến từ căn phòng đá phủ kín vàng bạc ở phía đối diện
Tiếp theo, “leng keng” một tiếng, chỉ thấy trên vách đá bằng phẳng, có một cửa đá mở ra
Chủ nhân của tiếng cười đến từ bên kia của đá
Hơn nữa, còn là một người cực kỳ quen thuộc.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp
Không phải đám người Trần Cảnh mà bọn họ đang chờ đợi mà là một đám người do Hạ Đình Đức dẫn đầu đã đi vào
Đẩu tóc gã rối bời, bộ dạng chật vật, một đám cấp dưới của gã cũng chẳng khá hơn là bao
Nếu không phải bọn họ đều mặc khôi giáp, cầm vũ khí, thật đúng là chẳng khác nào dân chúng chạy nạn
“Ha ha ha, đi mòn gót sắt tìm không thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công.”
Hạ Đình Đức nhìn thấy vàng bạc châu báu trong phòng đá thì đôi mắt vẩn đục cũng đỏ lên
Tiếng cười chưa dứt, đảo mắt nhìn thấy đám người Triệu Tôn, gã nghiến răng nghiến lợi, nhưng không còn cung kính như trước, hừ một tiếng như thể nhìn thấy kẻ thù truyền kiếp vậy.
Tấn vương điện hạ, Đại đô đốc
Đã lâu không gặp!” Khóe môi Triệu Tôn cong lên lạnh lùng, không thèm trả lời gã
Mà Đông Phương Thanh Huyền xưa nay đều luôn dễ tính, khóe môi khẽ cong lên, cười cực kỳ đẹp mắt, “Ngụy quốc công, thật là hạnh ngộ.” Hai mắt Hạ Đình Đức đỏ đậm, ánh mắt bắn về phía này như dao sắc bén, “Hừ! Tấn vương điện hạ thật là độc ác, tính kế cũng thật tàn nhẫn
Ngươi chắc không ngờ là lão phu còn có thể sống mà đi tới đây chứ gì?” Sắc mặt Triệu Tôn bình thản, “Ngụy Quốc công nói vậy là có ý gì?”
Mặt già Hạ Đình Đức đỏ bừng lên, dùng vỏ đao trên tay hướng về phía hắn, “Lão phu thật không ngờ, điện hạ ngươi lại không mang tính mạng của muôn vàn tướng sĩ, chôn thuốc nổ dưới Âm Sơn, làm hại lão phu suýt chút nữa bỏ mạng
Có điều thể cũng tốt, cũng coi như ông trời không bạc đãi ta, đánh bậy đánh bạ, thế mà lại làm lão phu mở ra được cánh cửa kho báu, ha ha ha ha.”
Lại là một chuỗi tiếng cười, vang vọng trong căn phòng đá đầy quỷ dị.
Những lời gã nói lại làm người ta phải suy nghĩ sâu xa
Lúc trước, khi biết được thuốc nổ dẫn phát tuyết lở và núi non sụp đổ, ai cũng nghĩ là chính Hạ Đình Đức giở trò chôn thuốc nổ này
Bởi vì ở Âm Sơn, ngoài Triệu Tôn và Đông Phương Thanh Huyền ra thì chỉ còn có một mình Hạ Đình Đức
Nhưng hôm nay, nhìn dáng vẻ của gã, dường như không giống nói dối.
Nói vậy, ở Ấm Sơn còn có cao nhân khác sao?
Kế một hòn đá ném hai con chim thật hay!
Nếu Triệu Tôn chết, đầu sỏ gây tội chính là Hạ Đình Đức
Nếu Hạ Đình Đức cũng chết luôn, chân tướng sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi
Người được lợi không cần tốn nhiều sức đã có được chỗ tốt lớn nhất rồi.
Hạ Sơ Thất mím môi, còn chưa nghĩ ra rốt cuộc là ai thì lại nghe thấy Triệu Tôn lạnh nhạt đáp: “Ngụy quốc công nói vậy là sai rồi
Bổn vương chỉ muốn cứu người, sao có thể làm ra chuyện này chứ? Huống chi, lúc đó bổn vương cũng ở sườn núi phía Nam, cách Ngụy quốc công không đến mười trượng, sao có thể đùa giỡn với tính mạng của chính mình?”
Hạ Đình Đức cũng không phải kẻ ngu xuẩn
Lúc trước sở dĩ nghi ngờ Triệu Tôn, ý nghĩ của gã cũng giống như Hạ Sơ Thất
Ngoài gã ra, ở Âm Sơn cũng chỉ còn lại có Triệu Tôn
Nghĩ đến đây, đột nhiên gã phục hồi lại tinh thần
“Không phải ngươi, vậy còn ai vào đây?” Triệu Tôn lạnh lùng lườm ga, “Ngụy quốc công nếu có mệnh ra ngoài được thì hẳn nên tra xem ai là mật thám trong doanh của ngươi đi.” Hạ Đình Đức ngẩn ra, ngay sau đó cười phá lên, thu liễm sự sắc lạnh trong mắt, nhìn về phía bọn họ, cương đao trên tay ra khỏi vỏ, mặt già dưới sự chiếu rọi của vàng bạc châu báu trong phòng có vẻ cực kỳ dữ tợn, “Điện hạ, lão phu tất nhiên sẽ ra ngoài được rồi
Chỉ sợ là hai vị điện hạ và Đại đô đốc đây sẽ phải chôn cùng với hoàng đế thái tổ.”
Trong căn phòng đá này, người của Hạ Đình Đức có tới sáu, bảy chục người, mà bên phía Triệu Tôn chỉ có khoảng mười người
Hạ Đình Đức chiếm hết tiền cơ, đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa, chỉ cần xử lý xong Triệu Tồn và Đông Phương Thanh Huyền quỷ không biết thần không hay thì có thể cướp đoạt kho báu về cho mình, hơn nữa từ nay về sau, thể lực trong triều sẽ không còn ai chống lại gã được nữa
Nghĩ đến đây, gã cười lạnh một tiếng, cao giọng hô “giết”, định ra tay.
“Khoan đã!” Triệu Tôn đột nhiên lên tiếng, sắc mặt không có một gợn sóng, “Bổn vương nhập bằng chỉ vì muốn cứu người, hoàn toàn không có hứng thú với vàng bạc châu báu
Nếu Ngụy quốc công định vì lòng tham tiền tài mà đổi địch với bốn vương thì tốt nhất nên thôi đi, không bằng tiết kiệm sức người, dùng để khuân vác?” Mắt Hạ Đình Đức sáng lên, “Ý của ngươi là?”
Triệu Tôn túm chặt cổ tay Hạ Sơ Thất đang ngo ngoe muốn động, ngữ khí lãnh đạm, “Bổn vương không cần.” “Triệu Thập Cửu!” Hạ Sơ Thất thấy kỳ quái
Nhưng dù nàng có nói gì thì Triệu Tôn căn bản không để ý tới sự kháng nghị của nàng, chỉ bóp chặt cổ tay nàng, dùng mắt ra hiệu cho Đông Phương Thanh Huyền, sau đó quay đầu ra lệnh cho thị vệ bên cạnh, “Lùi về sát bên vách đá!”
Đây là mệnh lệnh, mệnh lệch cực kỳ lạnh lẽo
Bọn thị vệ bên cạnh hắn tuy cũng đỏ mắt khi thấy kho báu sáng lấp lánh ánh vàng kia, nhưng chỉ có thói quen tuân thủ mệnh lệnh của hắn là không thay đổi, không ai dám phản đối, thi nhau lùi về phía sau
Hạ Đình Đức rất bất ngờ bọn họ lại rộng lượng như thế
Nhưng giờ đã vào đến phòng đá, giữ lực lượng mới là quan trọng nhất, dù sao bọn chúng cũng có nhiều người, không sợ đối phương đổi ý
So với việc cố sức đánh nhau, không bằng ổn định đối phương, mang kho báu ra ngoài rồi lại nghĩ cách vây họ trong phòng đá.
Hạ quyết tâm, gã không hề nói nhiều, tham lam vung tay, chỉ huy mọi người cởi quần áo, đóng gói hết vàng bạc châu báu vào
“Triệu Thập Cửu, chậc chậc, chàng thật sự không thèm thuồng à?” Hạ Sơ Thất khẽ thở dài, nhìn người của Hạ Đình Đức điên cuồng cướp bóc, kéo đổ thân mình thú đá, vét sạch bên trên dàn tế, lấy đi từng thứ từng thứ một, nàng nhìn đến mức có cảm giác như tim gan cũng bị người ta đào ra
“Ngậm miệng lại.”
Bị Triệu Thập Cửu trách cứ, nàng ngẩng đầu lên nhìn đầy vô tội
Lại thấy ánh mắt của hắn lạnh đến tận xương, nụ cười gian xảo đầy ý chê cười nơi khóe miệng càng hiện lên rõ ràng hơn
Hạ Sơ Thất tham tiền nhưng lại không ngu ngốc
Nàng biết Triệu Tôn sẽ không vô duyên vô cớ làm vậy, nàng thấp giọng hỏi, “Này, rốt cuộc làm sao thế?” Triệu Tôn cúi đầu nhìn nàng, “Đây là phòng sinh” “Sinh? Sống không phải là tốt sao? Sinh sôi không thôi, gặp được đường sống trong cõi chết, có tiền tài thì sẽ được sống như ý, may mắn lắm còn gì.” “Vật cực tất phản, sống hay chết, chỉ cách nhau một đường mà thôi.”
“Ồ, thể sao?” Hạ Sơ Thất nghiêng đầu nhìn hắn, còn chưa hiểu ra hàm nghĩa trong đó thì lại nghe thấy ở phía đối diện truyền đến một tiếng hét thảm thiết
Nàng quay phắt đầu lại, chỉ thấy đám quân tốt vốn dĩ đang cướp đoạt kho báu hăng say, dường như đã cướp đến đỏ mắt, không hiểu tại sao lại đánh quân mình như đánh nhau với kẻ thù vậy, vung dao xông lên, đánh đến chướng khí mù mịt, làm cho vàng bạc châu báu rơi leng keng đầy đất.
Hạ Đình Đức buồn bực, liều mạng quát bảo ngựng lại
Mà những con thú đá đủ mọi kích thước vẫn mang gương mặt mỉm cười nhìn về phía dàn tế, nhìn những kẻ xâm lấn dã giết nhau đến máu tươi đầm đìa ở trên đó giống như đang nhìn một đám nhân loại ngu xuẩn, vì tiền bạc mà điên cuồng.
Chiến đấu quá thảm thiết! Tiếng hò hét không dừng.
Hạ Sơ Thất hít một hơi lạnh, “Gia, sao lại thế này?”
Mặt Triệu Tôn lạnh như băng, không trả lời nàng mà chỉ nhìn về phía Đông Phương Thanh Huyền, bổ sung một câu mà hắn từng nói lúc trước, “Bổn vương nói rồi, tham lam, mãi mãi là tội ác đầu đảng của nhân tính.”
Đông Phương Thanh Huyền cười châm biếm, “Bổn tọa chỉ tham thứ có thể tham, không tham loại vốn không thể tham như thế này.” Hai người nói như đánh đổ, Hạ Sơ Thất chẳng hiểu gì
“Hai người các ngươi đang nói gì thế? Đang yên lành, vì sao đám người đó lại giết hại lẫn nhau chứ?”
Vẻ mặt Triệu Tôn lạnh lùng mà kiêu ngạo, ánh mắt dường như đang viết “Bổn vương không thèm nói với quỷ tham tiền”
Vẫn là Đông Phương đại đô đốc dịu dàng, hòa ái, khẽ cười giải thích: “Theo ta được biết, khi mạt để của tiền triều trốn đi, tiền bạc châu báu mang theo khống chỉ có vàng bạc thế này, mà số lượng kho báu còn nhiều hơn như thế này rất nhiều
Mà mấy thứ này, hẳn vốn chính là vật chôn cùng trong làng hoàng đế thái tổ
Nếu các ngươi nói cơ quan trong lăng mộ tinh xảo thì sao có thể dễ dàng để người ta chiếm được, bày ra ở đây cho người ta lấy đi”
Đây là kiểu lý luận gì? Hạ Sơ Thất trợn trừng mắt, “Không phải cơ quan ư? Ở đây có đâu chứ?” “Ai bảo cơ quan tinh xảo thì nhất định phải là cơ quan thật chứ? Nhìn dáng vẻ điên cuồng của bọn họ, bên trên đám vàng bạc châu báu này chắc chắn bị người ta rải thuốc làm thần trí người ta không tỉnh táo...” Yết hầu Hạ Sơ Thất nghẹn lại
Nếu là như thế, nàng thật sự muốn hô lớn một câu “A di Đà Phật”, may mắn hôm nay nàng đủ thục nữ và rụt rè, không xông lên cướp bọc đầu tiên, bằng không chẳng phải nàng cũng trở thành kẻ đần độn như thể hay sao? Đương nhiên, nàng tự động bỏ qua lý do mình đã đói tới mức không còn sức xông lên cướp bóc nữa
Đầu tiên khen ngợi nhiệt liệt bản thân mình một phen, sau đó bắt đầu bội phục tổ tiên thiết kế lăng mộ này
Thật là thần cơ diệu toán, hiểu biết nhân tính
Thử nghĩ mà xem, trước mặt là vô số vàng ròng bạc trắng và một lượng châu báu thật lớn như thế này, có mấy ai có thể nhịn được mà không ra tay cướp lấy đâu chứ?
“Chậc chậc chậc!”
Nàng lắc đầu, nhìn một đống vàng sáng chói lóa, lại liếc nhìn Triệu Tôn một cái, xoa tay một cách đầy tiếc nuối, chỉ cảm thấy lòng bàn tay thật ngứa ngáy, “Đáng tiếc! Nhìn thấy mà không được sờ vào.”
Bình luận facebook