Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1952: Ngoại truyện 34
muốn.
“Tình hình thế nào rồi?” Bạch Khởi nôn nóng hỏi.
Thái Úc Lũy xua tay với hắn: “Vào trong hẵng nói, cứ để năm nghìn người này ở r3iêng trước đã, tạm thời đừng cho tiếp xúc với những binh lính khác.” Bạch Khởi gật đầu và lập tức xoay người đi ra lệnh xuống dưới.
Mà khi hắ4n nhìn lại năm nghìn quân Tần mình tự tay chọn ra cho Thái Úc Lũy, trong lòng hắn cũng không khỏi sửng sốt.
Bởi vì trước đây nếu Bạch Khởi làm như vậy là nghe chỉ “giết hàng binh”.
Nhưng hôm nay giết vẫn phải giết, chẳng qua bây giờ cái tiếng xấu “giết hàng binh” phải do tự hắn gánh lấy.
Thái Úc Lũy im lặng nhìn mật hàm không chữ trong tay rất lâu, trong lúc ấy Bạch Khởi cũng ngây ra không nói một câu.
Trong lòng hai người họ đều rõ ràng, mặc kệ là tính toán như thế nào, những hành binh của nước Triệu kia đều chắc chắn phải chết.
Một lúc lâu sau Bạch Khởi mới trầm giọng nói: “Bây giờ nên làm sao đây? Có cần ta đem người đi giải quyết những xác sống đó không?” Thái Úc Lũy lắc đầu: “Mấy thứ của huynh không giết chết được chúng, vẫn nên để ta đi thôi! Về phần mấy chục nghìn quân Triệu trong sơn cốc phía sau kia nên làm sao, chẳng lẽ Tần Vương cũng không chịu buông tha cho bọn họ
“Vương thượng bảo tiểu nhân chuyển lời cho tướng quân, tất cả mọi chuyện do ngài quyết định.” Thái Úc Lũy không biết tại sao sắc mặt Bạch Khởi lại trở nên khó coi như thế, vì vậy y bèn giật lấy mật hàm trong tay Bạch Khởi để xem, trong lòng lập tức cả kinh...
Không ngờ đây là một mật hàm trống trơn, trên đó chẳng có một chữ nào cả.
Nhìn bề ngoài tưởng như Tần Vương rất rộng lượng, để cho Bạch Khởi tự mình quyết định tất cả mọi chuyện.
Nhưng lúc trước y đã biểu lộ rõ ràng thái độ của mình, nếu Bạch Khởi không phải đồ ngốc, không muốn đắc tội với Tần Vương, vậy thì hắn nhất định phải phải giết chết toàn bộ hàng binh của nước Triệu.
Bức mật hàm “không chữ” này còn đáng sợ hơn “có chữ”.
Sắc mặt của cả đám người bọn họ đ7ều xám xanh, vẻ mặt lạnh lùng, quanh người không hề có một hơi thở sống dao động...
Sau khi trở lại lều, Thái Úc Lũy kể lại đơn giản tình huố1ng vừa rồi nhìn thấy cho Bạch Khởi.
Ai ngờ đúng vào lúc này, sứ giả của Tần Vương cuối cùng đã đem thư trả lời của Doanh Tắc chạy suốt đêm tớ5i.
Mà khi Bạch Khởi mở bức thư trả lời ra, sắc mặt hắn lập tức trở nên tái nhợt.
Lần này vị sứ giả đặc biệt kia cũng không chờ Bạch Khởi trả lời mà bỏ lại một câu rồi vội vàng rời khỏi.
U?”
Bạch Khởi cười khổ: “Trong mắt vương ta nào có kẻ già nua yếu ớt? Bọn họ đều là thiết kỵ của nước Triệu vài năm sau có thể ngóc đầu trở lại, cần phải diệt trừ dứt khoát.” “Nhưng rõ ràng huynh biết bọn họ không phải!” Thái Úc Lũy nói mà hơi kích động.
Bạch Khởi nhìn về phía Thái Úc Lũy với vẻ rất bất đắc dĩ: “Úc Lũy huynh, ta đã bẩm báo với vương thượng tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ ở trong thư rồi.
Nhưng ngài ấy vẫn hạ hai ý chỉ bắt ta giết hàng binh, ta còn có cách nào nữa?” Nghe đến đó Thái Úc Lũy đứng vụt dậy rồi nói lạnh tanh: “Bây giờ ta sẽ lập tức đi giải quyết hơn mười vạn xác sống quân Triệu kia giúp huynh.
Về phần những người già nua yếu ớt trong sơn cốc...
Giết hay thả...
Tự huynh xem mà làm!”
Sau khi Thái Úc Lũy giận dỗi bỏ đi, Bạch Khởi cũng cảm thấy rất uất ức, bởi vì hắn đã làm tất cả những gì mình có thể cố gắng được để bảo vệ những quân lính nước Triệu đó, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là cái mà mọi người không muốn nhìn thấy nhất.
sống trên đời này, không phải tất cả mọi chuyện đều có thể theo ý của mình.
Bạch Khởi hắn không làm được, Tần Vương cũng không làm được, ngay cả đường đường là chủ nhân của Âm Ti cũng không làm được...
Vậy rốt cuộc sự việc trên thế gian này do ai điều khiến? Lại do ai quyết định sự sống chết của những người phàm đó?! Khi Thái Úc Lũy ra khỏi lều lớn, sắc mặt của y khó coi một cách đáng sợ.
Y cũng biết mình không thể can thiệp quá mức vào chuyện của trần gian, bởi vậy đành phải bỏ lại Bạch Khởi để ra ngoài một mình hít thở không khí.
Y ở bên ngoài suy nghĩ một lúc, biết mình đích thực không nên nổi giận với Bạch Khởi, nhưng sự uất nghẹn trong lòng không xả ra được làm y rất khó chịu...
Đi mãi đi mãi, Thái Úc Lũy đi tới tới chỗ gò cao có tầm nhìn rất tốt trước kia.
Nhìn từ trên này xuống, quân doanh của quân Triệu lọt thỏm trong tầm mắt, y nhìn sơ qua và rồi nhận ra xác của những quân lính nước Triệu trước đó đã bị ăn gần hết.
Với sức ăn của đám quỷ đói, có lẽ quân Tần ở bên ngoài này sẽ nhanh chóng không bao vây được chúng nữa.
Nghĩ đến đây, Thái Úc Lũy buộc lòng phải quay về trong lều.
Bạch Khởi thấy Thái Úc Lũy quay trở về với sắc mặt nặng nề nên vội vã đứng dậy hỏi: “Làm sao vậy?” Thái Úc Lũy trầm giọng nói: “Bây giờ huynh ra lệnh cho năm nghìn tinh binh trước kia thay thế tất cả những lính Tẩn đóng ngoài doanh trại quân Triệu đi.
Không thể đợi tiếp được nữa, đêm nay nhất định phải diệt trừ đám xác sống đó, nếu không đến khi trời sáng, e là người của huynh sẽ không bao vây được chúng nữa!”
Bạch Khởi vội gật đầu đáp: “Được, việc này không nên chậm trễ! Bây giờ ta sẽ đi ngay!” Sau đó Bạch Khởi thay những binh sĩ bình thường vẫn đang vây xung quanh đám xác sống bằng năm nghìn tinh anh trước đây đã chọn cho Thái Úc Lũy.
Hắn biết rõ ràng rằng một khi những thứ này phát điên lên, lính của mình không thể ngăn cản được chúng, vì vậy Bạch Khởi bèn dẫn toàn bộ người của mình rút về quân doanh của nước Tần để đợi lệnh, giao mọi quyền giải quyết chuyện ở bên này cho Thái Úc Lũy.
Đầu tiên, Thái Úc Lũy bố trí một trận pháp trừ tà bên ngoài doanh trại quân Triệu, nhốt lại tất cả tà ma trong trận, còn năm nghìn quân Tần bị âm binh ám lên thì canh giữ bên ngoài trận pháp, một khi có cá lọt lưới chạy ra sẽ lập tức đánh chết! Mà chính bản thân Thái Úc Lũy một mình đi vào giữa hơn mười vạn xác sống, chuẩn bị làm phép dẫn “lửa Địa Ngục” tới để thiêu hủy tất cả mọi thứ ở đây.
“Thiên lối” và “lửa Địa Ngục” là những hình phạt tối thượng của trời và đất.
Cho dù ngươi là thần hay yêu, người hay quỷ đều sẽ bị hạ gục trong nháy mắt, kết quả cuối cùng chính là tan thành tro bụi.
Mà thông thường thiên lôi đều là cách làm quen thuộc của “bên trên”, lửa Địa Ngục mới là đòn sát thủ kết liễu của Âm Ti.
Trong tình huống bình thường, thiên lôi và lửa Địa Ngục sẽ không xuất hiện cùng lúc, trừ khi gặp phải tà ma có tội ác tày trời, hủy trời diệt đất, hai thứ đó mới có thể cùng bị gọi ra.
Mà đám xác sống này dù có số lượng nhiều nhưng chỉ là tà ma ma ở cấp độ thấp nhất.
Cho nên Thái Úc Lũy dẫn lửa Địa Ngục ra là đã đủ để đối phó với chúng rồi.
Nhưng “lửa Địa Ngục” này không phải nói dẫn là dẫn tới được ngay, cho dù là Thái Úc Lũy thì cũng phải dùng hết sức mới được...
Last edited:
Bình luận facebook