Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1951: Ngoại truyện 33
Giờ Tý, quân doanh của quân Tần nổi lên từng cơn gió lạnh...
Toàn bộ năm nghìn quân Tần của Bạch Khởi đã chờ xuất phát,3 mà bọn họ cũng không biết đứng ngay bên cạnh mỗi người bọn họ còn có một âm binh sẽ chiến đấu hăng hái cùng bọn họ đêm nay.<4br>
Bạch Khởi vừa mới ra một mệnh lệnh kỳ lạ, đó là là vào đêm nay tất cả các tướng sĩ của nước Tần, ngoại trừ người trông 7coi và tuần tra trong doanh trại, tất cả đều phải vào lều nghỉ ngơi, cho dù nghe thấy bên ngoài có bất cứ âm thanh gì cũng khô1ng được ra! Nếu như trái lệnh sẽ bị đánh ba mươi gây!! Bạch Khởi luôn luôn quản lý quân đội nghiêm minh, vừa ra lệnh là hai mư5ơi mấy vạn quân Tần đóng quân ở đây đều trở về lều không dám ra ngoài.
Thật ra Bạch Khởi cũng không biết tại sao phải làm như vậy, hắn chỉ ra lệnh dựa theo lời Thái Úc Lũy thôi.
Ngay từ đầu Bạch Khởi vốn định đi cùng Thái Úc Lũy, nhưng Thái Úc Lũy lại nói với hắn bằng thái độ kiên quyết: “huynh không thể đi! Hãy ở lại trong doanh trại chờ ta trở về đi.” “Vì sao? Chẳng lẽ Úc Lũy huynh không tin bản lĩnh của ta?” Bạch Khởi hơi khó hiểu.
Sau khi năm nghìn âm binh kia nhận được mệnh lệnh của Thái Úc Lũy, chúng nhanh chóng ám lên người năm nghìn lính Tần...
Lúc này Thái Úc Lũy liếc nhìn sắc trời, biết đã sắp tới canh giờ nên bèn giơ tay bắt vào không trung.
Trong tay y chợt có thêm một thanh bảo kiểm toát ra ánh sáng lạnh khiến người.
Sau đó y dẫn đầu giục ngựa phi về phía những lính Triệu nằm dưới đất.
Để ngăn ngừa chiến của mình bị giật mình, trước tiên Thái Úc Lũy đã lấy vải bịt kín mắt ngựa, bây giờ nó đi hay ngừng hoàn toàn là theo chỉ thị của Thái Úc Lũy.
Khi đám người Thái Úc Lũy đến gần, những binh lính của nước Triệu vừa rồi còn nằm rạp dưới đất không nhúc nhích lập tức đứng lên và nhào tới bọn họ như được gõ kẻng...
Nói đi cũng nói lại, mặc dù Bạch Khởi đồng ý không đi cùng với Thái Úc Lũy, nhưng hắn cũng không thể yên tâm nghỉ ngơi ở trong lều.
Cuối cùng hắn đành phải một thân một mình đi đến chỗ gò cao mà trước kia đã đến cùng Thái Úc Lũy để quan sát tình hình chiến đấu phía dưới.
Không thấy còn đỡ, vừa thấy là tim hắn lập tức vọt lên tận cổ họng.
Ở quân doanh phía bên dưới, quân Triệu đen nghìn nghịt bao vây năm nghìn quân Tần của Thái Úc Lũy và y, dường như sẽ lập tức ăn tươi nuốt sống bọn họ...
Thái Úc Lũy lắc đầu đáp: “Đương nhiên không phải, là vì ta quá tin tưởng bản lĩnh của huynh.
Huynh cũng đừng quên tâm ma của huynh vẫn còn đó, nếu đi cùng ta chỉ sợ sẽ bị lệ khí dày đặc xung quanh tiêm nhiễm, lại kích thích ma tính của Cùng Kỳ nổi dậy, đến lúc đó chẳng phải ta mới giải quyết xong một việc lại phải đương đầu với việc khác ư?! Nghe lời đi, ở quân doanh chờ ta trở lại...” Bạch Khởi không còn cách nào nên chỉ đành ở lại trong doanh trại, nhưng ít nhiều hắn vẫn không yên tâm cho lắm.
Vì vậy hắn dặn dò Thái Úc Lũy nhất định phải cẩn thận tuyệt đối đừng để bị quỷ đói làm bị thương.
Khi Thái Úc Lũy dẫn năm nghìn quân Tần vào quân doanh của quân Triệu, một mùi hôi thối nồng nặc lập tức chui vào mũi y.
Y ổn định lại tinh thần sau đó ra hiệu cho năm nghìn âm binh phía sau.
Chỉ nhìn thôi mà lòng bàn tay Bạch Khởi ứa ra mồ hôi lạnh, nhưng lại không thể đến giúp bọn họ.
Nhưng đợi một lát sau Bạch Khởi nhận ra, mặc dù đám quân Triệu chẳng ra người chẳng ra quỷ kia luôn muốn nhào về phía đám người Thái Úc Lũy, nhưng dường như lại e ngại cái gì đó mà không dám tiến lên...
Bạch Khởi nào biết, không phải là lũ quỷ đói đó không dám tiến lên, mà là chúng ngửi thấy mùi tử khí giống như của mình trên người năm nghìn quân Tần ấy.
Trong lúc nhất thời chúng không phân biệt được đám người Thái Úc Lũy rốt cuộc là người hay quỷ, cho nên mới mãi không tấn công bọn họ.
Xem đến đây, Bạch Khởi không khỏi thầm cảm thán, Minh Vương đúng là Minh Vương...
Một mình Thái Úc Lũy ngồi trên lưng ngựa, chầm chậm đi giữa đám lính Triệu, mà năm nghìn lính tuần bị âm binh ám lên phía sau y vẫn đi đều nhịp, trên mặt không hề có vẻ gì là sợ hãi.
Ai không biết còn tưởng rằng Thái Úc Lũy là tướng quân đang duyệt binh kia.
Y dẫn đoàn quân âm binh của mình mình đi ngang qua những con quái vật đó với vẻ mặt dửng dưng, cẩn thận quan sát đôi mắt của bọn họ, muốn tìm ra những người còn có thể cứu vớt được trong số đó.
Chỉ tiếc không được như mong muốn, Thái Úc Lũy nhìn từng gương mặt đã vặn vẹo biến hình và thi độc, trong lòng y biết bọn họ đã không còn cứu được nữa.
Cho dù y sẵn sàng phí sức loại bỏ tất cả hơn mười vạn quỷ đói này, nhưng thân xác của hơn mười vạn binh lính nước Triệu cũng đã bị thi độc ăn mòn một cách nghiêm trọng, chỉ e một khi lệ quỷ rời xác, tất cả bọn họ sẽ lập tức bị mất mạng.
Nói thẳng ra, bây giờ hơn mười vạn binh lính nước Triệu này là một đám xác sống.
Mặc dù bọn họ còn có thể chạy, có thể nhảy, nhưng đã chẳng khác gì người chết nữa.
Đương nhiên, đây không phải là kết quả mà Thái Úc Lũy muốn nhìn thấy, nhưng, không thể thay đổi được gì cả...
Có lẽ đúng như lời Thần Đồ nói, nếu bây giờ ra tay, hồn phách của những binh lính nước Triệu đó vẫn còn có thể có cơ hội chuyển thể, nếu không bọn họ sẽ mãi mãi không thể siêu sinh.
Ai ngờ đang lúc Thái Úc Lũy ngẩn người, có một tên đột nhiên nhào về phía ngựa của y, há mồm muốn cắn! Hóa ra ra trên người Thái Úc Lũy đúng là không có hơi thở sống, nhưng ngựa chiến mà y cưỡi thì lại không thể.
May thay con ngựa chiến này được huấn luyện tốt nên vẫn chưa vì thế mà bị giật mình.
Nhưng nó cũng bị đổ máu khiến cho đám xác sống xung quanh lập tức trở nên xao động bất an hơn...
Cả đám đều nôn nao muốn nhào về phía Thái Úc Lũy.
Tất nhiên Thái Úc Lũy không phải ăn chay.
Trước khi vào đây y vốn không muốn ra tay, nhưng bây giờ xem ra không ra tay cũng không được.
Vì vậy y bèn huơ mạnh thanh kiếm báu trong tay về phía đám xác sống đó.
Ánh sáng lạnh lóe lên, chặt ngang người những xác sống đang xông lên đó.
Bạch Khởi đứng xem từ xa mà thầm giật mình.
Hắn tính toán sơ sơ, đám lính nước Triệu vừa mới nhào về phía Thái Úc Lũy kia không tới một trăm cũng phải đến tám mươi, vậy mà lại bị một điểm của Thái Úc Lũy giải quyết.
Điều này sao có thể không khiến Bạch Khởi âm thầm kinh hãi chứ? Trong suy nghĩ của hắn, may sao vị Úc Lũy huynh này là một Minh Vương có lòng dạ nhân từ.
Nếu không một khiy đại khai sát giới, đó đúng thật là một người có thể địch thiên quân vạn mã! Ai ngờ sau khi Thái Úc Lũy chém nhát kiểm này lại càng hoảng sợ vì một cảnh đã xảy ra, những binh lính nước Triệu bị kiểm khí chém đứt đã bị đồng loại ở bên cạnh đánh gục trong nháy mắt, những mảnh xác chết đứt đoạn đó cũng đã bị chính đồng loại của chúng điên cuồng gặm rất sạch sẽ! Thái Úc Lũy nhìn mà thầm ghê tởm, vì vậy y lập tức quay đầu ngựa lại để nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Last edited:
Bình luận facebook