Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1950: Ngoại truyện 32
Bây giờ Thái Úc Lũy cũng không dám nói.
Việc này không nên chậm trễ, trước khi tiếp viện từ Hàm Dương tới, Thái Úc Lũy và Bạch Khởi c3ần phải bắt đầu hành động.
Vì vậy hai người họ chia binh làm hai đường, Thái Úc Lũy chịu trách nhiệm lọc những lính Triệu chưa bị qu4ỷ đói ám ra, Bạch Khởi thì chịu trách nhiệm giải tất cả bọn họ đến trong sơn cốc phía sau để dàn xếp.
Bọn họ vất vả đến tận lúc chạn7g vạng, những người bình thường trong quân Triệu đã được lọc ra gần hết.
Cũng không phải tốc độ của Thái Úc Lũy nhanh chóng, là tron1g hai mươi vạn người đó, hầu như chỉ có số ít những người già nua yếu ớt mới không bị quỷ đói ám thôi.
Sau đó Thái Úc Lũy và Bạch Kh5ởi cùng trở lại trong lều bàn bạc xem tiếp theo nên làm gì.
Bây giờ mùi hôi thối trong quân doanh của quân Triệu đã càng lúc càng nhiều, xộc lên khiến rất nhiều binh sĩ quân Tẩn chịu trách nhiệm trông coi xung quanh không chịu nổi, lần lượt bị bệnh.
Thái Úc Lũy biết đây không đơn giản là mùi thối bốc lên từ xác chết bị rữa, trong đó còn trộn lẫn tử khí trên người của kẻ đã trúng thi độc.
Hiện giờ thời gian lại trôi qua một ngày nữa, Bạch Khởi vẫn chưa nhận được câu trả lời của Tần Vương, trong lòng hắn cũng biết hy vọng rất xa vời, bởi vì từ trước tới nay, trong lòng Tần Vương Doanh Tắc chưa từng xem trọng mạng người.
Bây giờ, thậm chí hắn đã chán ghét cuộc sống chinh chiến liên tục mấy năm thế này rồi.
Im lặng hồi lâu, Bạch Khởi lại trầm giọng hỏi lần nữa: “Những người này còn có thể cứu chữa được không?” Thái Úc Lũy nghĩ ngợi rồi đáp: “Khó mà nói được, bởi vì số lượng quỷ đói quá nhiều, nhưng ta có thể thử xem...” “Thử như thế nào?” Bạch Khởi ngờ vực.
Thái Úc Lũy liếc ra ngoài lều: “Ta muốn mượn năm nghìn tinh binh của huynh dùng một chút.” “Được, bao giờ huynh cần ta sẽ tự mình đi chọn năm nghìn tinh binh!” Bạch Khởi đáp không hề do dự.
Thái Úc Lũy nghe Bạch Khởi nói vậy bèn bấm đốt ngón tay tính toán: “Giờ Tý đêm nay! Trước đó ta còn phải chuẩn bị một chút mới được.” Bạch Khởi đứng dậy và nói với y: “Được, vậy bây giờ ta sẽ đi chọn năm nghìn tinh binh đợi nghe lệnh của huynh!”
Bạch Khởi đi rồi, Thái Úc Lũy nói với ra cửa: “Nếu tới rồi sao còn không hiện thân” Thái Úc Lũy vừa dứt lời, bóng dáng của Thần Đồ đã xuất hiện ở trong lều lớn của quân doanh...
“Bây giờ trong sơn cốc còn lại bao nhiêu lính Triệu bình thường?” Thái Úc Lũy nói với sắc mặt căng chặt.
Bạch Khởi ngẫm nghĩ rồi trầm giọng nói: “Không nhiều lắm...
khoảng ba bốn vạn người, hơn nữa phần lớn đều là một ít người già yếu, có bệnh hoặc tàn phế.” Thái Úc Lũy như suy tư gì đó: “Nói cách khác, hiện giờ quân Triệu đã có hơn mười vạn người bị quỷ đói ám rồi...” Trước khi gặp được người bạn là Thái Úc Lũy, Bạch Khởi là một người không tin quỷ thần, bởi vậy trên chiến trường hắn không hề nương tay khi giết địch.
Lúc ấy hắn không sợ lệ quỷ đòi mạng cũng không sợ quả báo đúng tội.
Nhưng hôm nay khi hắn nhìn thấy những binh lính bị quỷ đói ám rồi biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ, tinh thần của hắn đã xảy ra sự chuyển biến to lớn.
“Sao huynh lại tự mình tới đây?” Thái Úc Lũy nhướng mày hỏi.
Thần Đồ thở dài nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy sao ta có thể không tới xem thử chứ? Lỡ đâu huynh không xử lý được thì làm sao?” Thái Úc Lũy không hùa theo lời hắn, mà nói gọn gàng dứt khoát: “Nếu tới rồi thì góp sức đi.
Bây giờ huynh trở về chọn năm nghìn âm binh mang tới cho ta, ta cần dùng.” Thần Đồ hơi khó hiểu: “Vừa rồi không phải huynh đã bảo tên tai tinh kia chọn năm nghìn tinh binh cho huynh rồi sao? Vì sao còn cần năm nghìn âm binh?” Thái Úc Lũy lắc đầu: “Có phải huynh rảnh quá lú lẫn rồi không?! Năm nghìn tinh binh của Bạch Khởi dù lợi hại thế nào cũng là người phàm, để cho bọn họ đối mặt với hơn mười vạn quái vật ăn thịt người đúng là lấy trứng chọi đá.” Thần Đồ lập tức bừng tỉnh hiểu ra: “Ồ, ta hiểu rồi.
Huynh muốn cho năm nghìn âm binh này của ta ám vào người năm nghìn quân Tần kia, sau đó lại đi thu thập những thứ không ra người không ra quỷ đó.
Những binh lính bị quỷ đói ám đều có thật thể, cho nên chỉ dựa vào âm binh thì không đối phó với bọn họ được...
Nhưng huynh có nghĩ tới chưa, lấy năm nghìn đối đầu với hơn mười vạn, có phải cách biệt số lượng hơi lớn hay không?” Thái Úc Lũy nghe xong bèn trừng mắt lườm Thần Đồ: “Ta có tính toán...
Ta mang theo năm nghìn âm binh đến là muốn thử xem có thể đuổi quỷ đói đi xa không.
Nếu có thể, ta còn muốn giữ lại hơn mười vạn tính mạng này.” Thần Đồ lập tức lắc đầu liên tục: “Huynh mềm lòng quá.
Nếu để ta làm việc này, ắt hẳn sẽ dẫn thiên lôi và lửa Địa Ngục đốt trụi, cứ như vậy thì tất cả mọi chuyện đều được giải quyết thỏa đáng.
Huynh vừa không cần lo lắng những quái vật đó sẽ phá vòng vây của quân Tần chạy ra ăn thịt người, cũng không cần lo lắng đi đâu tìm ra lương thảo để hơn hai mươi vạn cái tàu há mồm ăn no, cớ sao mà không làm chứ?” “Thần Đồ, chúng ta là thần quản lý sự sống chết của người phàm, sao có thể làm việc qua loa như thế.” Thái Úc Lũy hơi tức giận.
Nghe vậy, Thần Đồ chợt bật cười: “Thái Úc Lũy, huynh phân biệt rõ ràng được không? Ta và huynh chỉ quản lý cái chết của người phàm, về phần bọn họ có thể sống hay không đâu có liên quan một chút xíu nào với ta hay với huynh!” Đây đã không phải lần đầu tiên Thái Úc Lũy và Thần Đồ cãi nhau vì không có cùng ý kiến trong công việc.
Chủ trương của Thần Đồ luôn là việc công xử theo phép công, tuyệt đối không nể tình, lại càng không vì bất cứ người phàm nào mà mở cửa sau.
Nhưng Thái Úc Lũy lại khác, trước kia khi thấy những âm hồn gặp phải chuyện bi thảm ở Âm Ti, y đều sẽ chăm chút bọn chúng một chút trong phạm vi quyền lợi của mình.
Thật ra trong lòng Thái Úc Lũy cũng rõ ràng, nếu thật sự thả số lượng quái vật ăn thịt người khổng lồ như thể ra, quả thật là không dám tưởng tượng đến hậu quả.
Cho nên cách ổn thỏa nhất chính là y và Thần Đồ cùng thiêu hủy tất cả quái vật bằng lửa Địa Ngục, như vậy thì quái vật và quỷ đói cũng đều không còn tồn tại nữa.
Bởi vì cho dù Thái Úc Lũy có thể loại bỏ những lệ quỷ đó, giữ cho hơn mười vạn quân Triệu không chết, nhưng phải làm sao với hơn mười vạn quỷ đói này đây? Mang toàn bộ về Âm Ti ư? Thế thì Âm Ti của bọn họ sẽ gặp nạn vì chật cứng toàn quỷ mất, dẫu sao thì chấp niệm của quỷ đói quá nặng, khả năng được siêu độ cực kỳ nhỏ bé.
Thần Đồ thấy nãy giờ Thái Úc Lũy không nói gì nên nhẫn nại khuyên nhủ: “Úc Lũy huynh, nếu bây giờ ra tay, hồn phách của hơn mười vạn quân Triệu còn có thể chuyển thể đầu thai, nhưng nếu chờ bọn họ ra ngoài ăn thịt người sống, thân gánh nghiệp chướng, đến lúc đó chỉ sợ bọn họ muốn kiếp sau làm người cũng không thể được nữa...”
Làm sao Thái Úc Lũy lại không biết điều này cơ chứ, nhưng y thật sự không làm được việc “giết người để cứu người”, cho dù là còn có một tia hy vọng, y cũng sẵn sàng thử xem.
Last edited: