Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1948: Ngoại truyện 30
Mỗi ngày binh lính chết trần đều lên tới mấy chục nghìn.
Cho dù là Thái Úc Lũy quen thấy sống chết cũng không đành lòng nhìn nhữn3g sinh mạng tươi sống đó biến mất hết người này đến người khác.
Đã nhiều ngày, rất nhiều âm sai tụ tập gần chiến trường, Thái Úc4 Lũy biết khoảng thời gian này chắc chắn số lượng vong hồn đến Âm Ti báo danh tăng lên gấp bội.
Trên dưới Âm Ticũng chắc chắn ph7ải tăng ca làm thêm giờ” để tiếp nhận vong hồn của những tướng sĩ đó...
Lúc này e rằng Thân Đô lại đang oán trách sao mình vẫn c1hưa quay về?!
Mấy ngày nay Thái Úc Lũy vẫn luôn đi theo bên cạnh Bạch Khởi, nhìn hắn bày mưu lập kế như thế nào, từng bước một d5ụ vị chủ soái trẻ tuổi của nước Triệu kia vào cái bẫy chết người hiện giờ như thế nào, Thái Úc Lũy buộc lòng phải thừa nhận đúng thật là Bạch Khởi cực kỳ có năng khiếu trong lĩnh vực mang binh đánh giặc, là một tướng tài trời sinh.
Nhưng điều đáng châm chọc là, đồng thời vị “thiên tài quân sự” này của chúng ta cũng là “tai tinh” chuyển thể, chỉ cần hắn xuất hiện trên đời, lệ dân bá tánh sẽ rất khó sống yên ổn qua ngày.
Tuy rằng tất cả chuyện này đều không phải ý muốn vốn có của hắn, nhưng số phận là như thế, mặc cho ai cũng không thể tránh được...
Trong trận chiến Trường Bình này, hai nước Tần Triệu đều dốc hết quốc lực để tham chiến.
Nhưng lúc ấy bốn mươi vạn quân Triệu bị bao vây đã chỉ còn một nửa.
Trong một nửa này, phần lớn là binh lính bị thương, về cơ bản chẳng có bất cứ năng lực chống cự gì.
Bạch Khởi thừa dịp đó tiếp tục chiều hàng, hơn nữa còn hứa hẹn chỉ cần tước vũ khí đầu hàng là có thể cho bọn họ cơm ăn! Điều này quả thật quá cám dỗ đối với quân Triệu đã đói bụng rất lâu, bởi vì nếu thật sự không được ăn gì, hai mươi vạn quân Triệu còn lại cũng không kiên trì được mấy ngày.
Hơn nữa điều khủng khiếp nhất là, có vài quân lính của Triệu đói khát không nhịn nổi nên bắt đầu ăn thịt xác của đồng đội đã chết!
Lúc Thái Úc Lũy nghe nói đến người ăn thịt người cũng rất khiếp sợ, vì thế y lẻn vào quấn doanh quán Triệu trong đêm để xem xét.
Giờ đây trong số bá tánh dân thường của hai nước đã không còn trai tráng mười sáu tuổi trở lên nữa, bởi vì tất cả những chàng trai thành niên đó đều đang tắm máu chiến đấu hăng hái trên chiến trường, có thể sống sót trở về hay không còn phải xem ý trời.
Thật ra quân Triệu cũng đã cạn kiệt lương thực từ ngày thứ ba bị bao vây.
Lương thảo phía sau không thể tiếp viện kịp thời, nếu còn tiếp tục, bốn mươi vạn quân Triệu cũng chỉ có thể bị chết đói.
Bạch Khởi cũng có lòng khuyến Triệu Quát đầu hàng, nhưng đối phương lại kiên trì không đầu hàng nước Tần, kể cả có chết trận!! Quân Triệu không đầu hàng, như vậy cũng chỉ có thể tiếp tục chiến tranh.
Tình trạng này vẫn kéo dài đến khi chủ soái của quân Triệu là Triệu Quát chết trận mới coi như ngừng lại.
Y phát hiện quả nhiên có mấy tên lính Triệu đang khiêng về một cái xác mới chết trận hồi ban ngày, sau đó lóc xương xẻ thịt, đặt hắn lên lửa nướng.
Trong lúc nhất thời, mùi hương dậy lên xung quanh, dụ những lính Triệu sắp đói chết nhao nhao bò tới phía bay ra mùi thơm...
Thậm chí có người không giành được thịt chín bèn gặm luôn thịt sống! Thái Úc Lũy nhìn cảnh tượng như Địa Ngục trần gian trước mắt, dạ dày cuồn cuộn, có ảo giác muốn nôn ra.
Thật ra trong Địa Ngục ở dưới Âm Ti, chỗ nào cũng có cảnh máu me hơn thế này.
Chẳng qua đó đều là những âm hồn đã chết, chứ không phải những người còn sống sờ sờ trước mắt đây! Thái Úc Lũy ổn định lại tinh thần và đè nén cảm giác ghê tởm mãnh liệt đó xuống.
Lúc này y mới cẩn thận quan sát mấy tên lính Triệu vừa ăn thịt người.
Y phát hiện mắt của cả đám bọn họ đều đỏ bừng, ánh mắt tràn đầy sự tham lam với thịt người...
Nhìn những lính Triệu đang ăn thịt người, Thái Úc Lũy lờ mờ cảm thấy có lẽ chuyện này không thích hợp.
Kinh nghiệm nói với y rằng, những lính Triệu ăn thịt người đó giống như bị quỷ đói bám vào người! Vì vậy y lập tức vung mạnh tay với một tên đang ăn thịt người, một âm hồn gầy như que củi lăn ra khỏi cơ thể người nọ.
Ngay từ đầu, âm hồn kia nhìn thấy Thái Úc Lũy cũng giật mình, nhưng ngay sau đó đã nhào tới phía Thái Úc Lũy với vẻ mặt dữ tợn, thỉnh thoảng trong miệng còn phát ra âm thanh như tiếng nghiến răng.
Đương nhiên Thái Úc Lũy không để con quỷ nhỏ nhoi này trong mắt, tay y vung lên là nó văng xa ra hơn mấy trượng.
Nhưng điều khiển Thái Úc Lũy không ngờ là sau đó có nhiều quỷ đói tấn công về phía mình hơn.
Cả đám bọn chúng đều gầy như que củi, khuôn mặt hốc hác, thân hình cũng nhỏ bằng một nửa người bình thường.
Dù đây là dáng vẻ điển hình của quỷ đói, nhưng sao ở đây lại đột nhiên có nhiều quỷ đói như vậy chứ? Nghĩ đến đây, Thái Úc Lũy cũng không dây dưa với những lệ quỷ đó nữa, mà lắc mình rời khỏi chiến trường.
Rất nhiều âm sai đang tập kết ở gần đây nhìn thấy Thái Úc Lũy đều vội vàng quỳ xuống hành lễ.
Thái Úc Lũy cũng không rảnh rang để chào hỏi vô nghĩa với bọn họ mà bước lên hỏi luôn: “Vì sao ở đây có nhiều quỷ đói như vậy?” Một Ấm sai cầm đầu nói một cách rất bất đắc dĩ: “Quân thượng không biết đấy, những con quỷ đói đó không phải ai khác, tất cả đều là những binh lính Triệu chết đi biến thành.
Trước khi chết trong bụng bọn họ đói khát, lại là chết tha hương, không có hy vọng về quê, bởi vậy oán niệm trong lòng sâu nặng, vừa chết không bao lâu là tất cả đều hóa thành quỷ đói!” “Vì sao không bắt bọn họ đi trước khi hóa thành lệ quỷ?!” Thái Úc Lũy lạnh giọng chất vấn.
Nghe vậy, âm sai kia đáp với vẻ hơi ấm ức: “Hồi bẩm quân thượng, hai quân giao chiến chưa kết thúc, lệ khí phía trên chiến trường quá nặng, âm sai chúng thần khác với những lính Triệu biến thành oán quỷ đó, cơ bản không tới gân được ạ.”
Lúc này Thái Úc Lũy mới nhớ ra, binh khí của các chiến sĩ dùng vốn là vật có lệ khí nặng nề, có thể trừ tà cũng có thể chiêu tà, âm sai bình thường không dám tới gần.
Hơn nữa hai quản giao chiến chưa kết thúc, lệ khí của binh đạo chĩa vào nhau hãy còn, cho nên thông thường khi gặp phải tình huống này, đám âm sai đều chỉ có thể chờ ở bên ngoài, cho đến khi trận chiến kết thúc, lệ khí tan đi rồi bọn họ mới có thể vào câu hồn.
Mà lũ quỷ đói đó là do tướng sĩ quân Triệu chết đi biến thành.
Trước khi chết, bọn họ bị đói khát nên khó tránh khỏi sinh lòng oán hận chất chồng.
Bởi vậy, ngược lại, lệ khí trên chiến trường thôi thúc bọn họ hóa thành lệ quỷ trong thời gian ngắn.
Biểu hiện ban đầu của người bị quỷ đói nhập vào là vô cùng đói bụng, sẽ không ngừng nghĩ đến chuyện ăn...
Những nơi đây làm gì có cái gì để cho bọn họ ăn đâu? Cho nên thịt người lập tức trở thành lựa chọn duy nhất của họ.
Nếu những quân Triều này không còn lương thực để ăn, vậy thì chỉ sợ số lượng quy chết đói sẽ càng ngày càng nhiều hơn, đến lúc đó doanh địa của quân Triệu sẽ biến thành Địa Ngục “người ăn thịt người” mất...
Nếu như không nghĩ biện pháp ngăn cản, những quân lính nước Triệu bị quỷ chết đói nhập vào người này sẽ vĩnh viễn biến thành quái vật ăn thịt người, cứ như vậy thì đừng nói là quân Tần sẽ gặp phải tai ương, chỉ sợ bọn họ đến chỗ nào, chỉ đó sẽ thành trăm họ lầm than.
Last edited: