Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1943: Ngoại truyện 25
Ngài biết đấy, số tiền chi tiêu của Tàng Thư viện cũng không nhiều, cho nên nếu có thể bớt được chi phí thì bớt, tiểu nhân...” Hắn còn ch3ưa nói xong, Thái Úc Lũy đã cắt ngang: “Ngươi nói là Thần Đồ điện hạ đã từng ra lệnh cho các người tiêu hủy một nhóm sách cổ: Chuyện này4 xảy ra khi nào?” Tên Âm sai kia sợ bị Thái Úc Lũy khiển trách nên vội vàng đáp: “Chính là sau khi Thần Đồ điện hạ trở về lần này...
Quyển sách đó được chế tạo từ da dê, tiểu nhân thấy rất vừa để kê tủ nên đã tách nửa quyển ra để dùng.” Tên âm sai còn đang liên tụ1c giải thích mình chỉ tận dụng vật bỏ đi mà không phải cố ý dùng sách cổ để kê tủ...
Nhưng lúc này Thái Úc Lũy đã không còn lòng5 dạ nào nghe hắn giải thích, bởi vì trong lòng y đang vô cùng thắc mắc, tại sao Thần Đồ lại giấu y đi tiêu hủy một đám sách cố: Điều này thật khó giải thích? Nghĩ đến đây y giơ tay ra hiệu tên âm sai kia đừng nói nữa, sau đó vung tay chộp một cái trong không khí, một nửa quyển sách làm từ da dê kia đã xuất hiện trong tay Thái Úc Lũy, còn chiếc tủ được kể bằng quyển sách cũng lập tức mất đi trọng tâm mà nghiêng sang một bên.
Thái Úc Lũy nhìn quyển sách cổ ở trong tay mà sầm mặt, tên âm sai ở bên cạnh bị dọa đến mức không dám nói thêm câu nào.
Đúng như tên âm sai đã nói, chất liệu của quyển sách cổ này là da dê, lúc sờ lên nó thấy rất mềm mại lại bền dẻo, mặc dù bị chiếc tủ ép đến biến dạng, nhưng chỉ cần xoa nắn một chút là hồi phục như lúc ban đầu.
Chỉ tiếc đây chỉ là một nửa quyển sách cổ, hơn nữa là một nửa cuối, cho nên trong nhất thời Thái Úc Lũy cũng không biết quyển sách này tên là gì, mà nửa đầu tiên có ghi tên đã bị tên âm sai này làm hỏng...
Nghĩ tới đây, Thái Úc Lũy lập tức lạnh lùng hỏi: “Ngươi có nhớ quyển sách cổ này tên gọi là gì không?” Đừng thấy Thái Úc Lũy luôn hiền lành với mọi người, nhưng khi nào y nghiêm túc thì hoàn toàn có dáng vẻ người sống chớ tới gần...
Tên âm sai kia bị hỏi mà sững sờ, hắn run rẩy trả lời: “Quân thượng, để tiểu nhân nhớ lại một chút, lúc đó tiểu nhân không biết tầm quan trọng của quyển sách cũ này, cho nên chỉ nhìn lướt qua mà không hề nhớ kĩ...
Đại khái...
Có thể là...
Nó gọi là mười yêu hay mười hùng gì đó? Quân thượng tha mạng, tiểu nhân thật sự không thể nhớ ra.”
Thái Úc Lũy bị tên âm sai này làm cho bật cười, y lắc đầu, nói: “Ngươi đã là ma quỷ rồi, vậy cần ta tha mạng làm gì! Được rồi, ngươi đi xuống đi...” Tên âm sai kia nghe xong vội vàng đi ra khỏi Thiên Điện cứ như được tha bổng, chỉ còn một mình Thái Úc Lũy ngồi cẩn thận nhìn nửa quyển sách cổ làm từ da dê...
Nhưng nhìn vài lần, con người Thái Úc Lũy bỗng biến sắc, y không ngờ quyền bí kíp từ thời thượng cổ mà mình vô cùng gian nan muốn có được này lại nằm bẹp trong góc ăn đất! Ngày hôm đó khi Thái Úc Luỹ rời đi đã nghiệm mặt cảnh cáo tên âm sai kia, chuyện xảy ra hôm nay không được phép nói dù là nửa chữ với bất kỳ ai, nếu không y sẽ ném hắn xuống tầng Địa Ngục thứ mười tám làm giám sát, vĩnh viễn không cho phép quay về.
Tên âm sai đó liên tục gật đầu: “Quân thượng yên tâm, kể cả tiểu nhân có lá gan lớn tày trời cũng không dám!” Thật ra Thái Úc Luỹ không cần phải dọa hắn như vậy, bởi vì mặc dù tên âm sai đó không biết Thần Đồ và Thái Úc Luỹ đang làm gì, nhưng hiển nhiên là người này không muốn người kia biết việc mình làm, cho nên hắn đương nhiên không dám để cho Thần Đồ biết Thái Úc Luỹ đã cầm một quyển sách cổ còn sót lại do hắn không làm theo lệnh để tiêu huỷ, nếu không chắc chắn là hắn sẽ bị ném vào tầng Địa Ngục thứ mười tám! Hơn nữa với tính cách của Thần Đô, chắc lúc đó hắn cũng chẳng được làm chức giám sát mà trực tiếp bị sai làm lao công luôn! Khi Thái Úc Lũy giấu quyển sách cổ bằng da dê rồi trở lại thế gian, Trang Hà đang hiện nguyên hình ngủ gật trên xà nhà của Bạch Khởi.
Kể cả cậu ta có không thích cái tên tai tinh Bạch Khởi kia, nhưng chuyện Thái Úc Lũy đã giao thì nhất định vẫn phải cố sức đi làm.
Đương nhiên, bên ngoài còn có Nữ Oa đang giám sát, cậu ta cũng chẳng dám lười!
Thái Úc Lũy âm thầm đi đến trước giường Bạch Khởi, thấy Bạch Khởi đang ngủ say sưa, y bèn nhẹ nhàng đặt tay lên trán hắn để kiểm tra xem hơi thở mấy hôm nay có thay đổi gì không.
Không ngờ đúng lúc này có vài tiếng động truyền đến từ sau lưng, Thái Úc Lũy quay đầu lại nhìn thì hóa ra là Trang Hà đã đứng đó từ bao giờ...
“Mấy hôm nay thần đều dùng nhập mộng chú cho hắn, nếu không buổi đêm hắn không thể ngủ yên...” Trang Hà khẽ nói.
Thái Úc Lũy gật đầu: “Như vậy cũng tốt, nếu hắn cứ liên tục không ngủ yên thì sẽ lạc mất bản thân.
Được rồi, mấy ngày qua ngươi cũng vất vả, đi về nghỉ ngơi đi!” Trang Hà gật đầu, đang muốn quay người rời đi thì bỗng nghĩ tới điều gì đó: “Đúng rồi, quân thượng lần này về Âm Ti có thu hoạch được gì không?” Thái Úc Lũy không hề quay đầu lại, phơi liếc mắt, nói: “Có thu hoạch lớn, lúc nào đến thời điểm ta sẽ nói cho ngươi biết...” Khi Trang Hà đi ra ngoài, sắc mặt cậu ta hơi lo lắng, vì Trang Hà phát hiện mặc dù Thái Úc Lũy nói là tìm được cách giải quyết, nhưng trên mặt y không hề có sự vui mừng nào cả...
Đây cũng không phải phong cách của Thái Úc Lũy, trước đây nếu tìm được cách giải quyết vấn đề khó khăn nào đó, chắc chắn sắc mặt của y sẽ vô cùng vui sướng.
Nữ Oa ở trên cây thấy Trang Hà đi ra từ phòng Bạch Khởi, nàng ta vội hóa thành hình người bay xuống và hỏi: “Thế nào? Quân thượng không tìm được biện pháp à?” Trang Hà lắc đầu đáp: “Hoàn toàn ngược lại, quân thượng nói là đã tìm được cách để cứu gã tại tinh đó!” “Vậy sao vẻ mặt người vẫn buồn thiu thế?” Nữ Oa không hiểu.
Trang Hà thở dài, sau đó lại hỏi: “Đúng vậy đấy! Nếu như đã tìm được biện pháp giải quyết, vậy tại sao lông mày quân thượng vẫn không nhấc cao lên?”
Last edited: