-
Chương 4356-4360
Chương 4356: Các người là đầu tiên
“Độc Cô Thành?”
Sở Thu tỏ vẻ tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Những người này chỉ biết khoanh tay đứng nhìn! Lúc trước tôi không thấy bọn họ ra tay giúp đỡ, đến khi cục diện trận chiến đã định thì bọn họ lại lao ra, nói rằng muốn giúp liên minh của chúng ta, đám người này chỉ biết đứng ngoài cuộc ra vẻ đạo mạo! Cực kỳ đáng ghét!”
Lâm Chính lắc đầu: “Trong tình hình này, một khi đứng nhầm phe thì sẽ phải chịu số phận vạn kiếp bất phục, Độc Cô Thành không dám hấp tấp chọn bừa cũng là một chuyện hợp tình hợp lý mà thôi, cho họ vào trước đi”.
“Rõ, thưa minh chủ!”
Sở Thu sai người khiêng thi thể của Vu Hồng đi chôn cất đàng hoàng, rồi lập tức đi đón người của Độc Cô Thành vào phòng khách.
“Thế gia Độc Cô kính chào Lâm minh chủ!”
Người của thế gia Độc Cô vừa bước vào phòng khách đã chắp tay hành lễ với Lâm Chính, thái độ vô cùng cung kính.
“Thành chủ Độc Cô Thành, các người đến đây là vì chuyện gì vậy?”
Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
“Lâm minh chủ là thế này, để phát triển tốt hơn và cũng xuất phát từ sự ngưỡng mộ quý trọng với Lâm minh chủ, Độc Cô Thành chúng tôi đã tổ chức rất nhiều cuộc thảo luận, quyết định gia nhập liên minh Thanh huyền, xin Lâm minh chủ cho Độc Cô Thành chúng tôi một cơ hội!”
Thành chủ Độc Cô Thành mỉm cười nói.
Bây giờ Lâm Chính là Lục Địa Thần Tiên, nếu có thể dựa vào gốc cây to này thì Độc Cô Thành ba trăm năm nữa cũng chẳng cần lo lắng.
Không chỉ riêng Độc Cô Thành muốn gia nhập, các tông môn thế gia khác ai mà chẳng trông mong, hy vọng nhận được sự bảo hộ này chứ?
“Gia nhập liên minh?”
Lâm Chính khó hiểu nhìn về phía thành chủ Độc Cô Thành: “Trước kia lúc liên minh Thanh Huyền thành lập đã mời rất nhiều các cường hào gia nhập liên minh, lúc đó Độc Cô Thành mấy người trì hoãn không có chút tin tức nào, bây giờ lại muốn gia nhập liên minh... không phải là hơi muộn rồi sao?”
“Minh chủ, lúc đó là do chúng tôi có mắt không tròng, xin minh chủ hãy rộng lượng bỏ qua!”
Thành chủ Độc Cô Thành vội vàng chắp tay lại nói.
“Độc Cô Vấn đang ở đâu?”, Lâm Chính nhìn một vòng, không nhìn thấy Độc Cô Vấn ở đây nên hỏi.
“Ồ, A Vấn... cơ thể A Vấn không được khỏe nên không đến, nếu minh chủ muốn gặp nó thì tôi lập tức cử người dẫn nó đến đây!”, thành chủ Độc Cô Thành cười nói.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu liên tục: “Ông không gọi được anh ta đến đâu, đừng nói là ông cử người đi gọi, cho dù đích thân ông đi thì anh ta cũng sẽ không đến!”
Thành chủ Độc Cô Thành ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì Độc Cô Vấn là người còn tỉnh táo duy nhất của Độc Cô Thành các người, cũng là người duy nhất biết xấu hổ, anh ta không đến đây là do anh ấy cảm thấy hổ thẹn khi gặp tôi!” Lâm Chính lạnh lùng nói.
Tất cả người của thế gia Độc Cô đều sững sờ.
“Lâm minh chủ...”
Lâm Chính phất tay, bình tĩnh nói: “Sở Thu đã nói với tôi rằng lúc Thương Kiếm Môn chuẩn bị chạy trốn đã bị mấy người chặn lại giết chết, khi nghe được tin này tôi đã đoán rằng thực ra mấy người vẫn luôn bí mật theo dõi trận chiến, định đục nước béo cò, ngư ông đắc lợi. Chuyện này tôi không phản đối vì chắc hẳn đó là vì lợi ích của gia tộc, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, tôi là một người rất có nguyên tắc, mấy người gió chiều nào theo chiều đấy như thế thì làm sao tôi cho mấy người gia nhập liên minh chứ, cho nên, mấy người về đi...”
Vẻ mặt của thành chủ Độc Cô Thành đột nhiên thay đổi, ông ta há miệng nhưng không biết nên nói những gì mới tốt.
Nhìn thấy vẻ mặt hờ hững của Lâm Chính, ông ta đã biết được việc gia nhập liên minh nhất định đã không còn hy vọng nữa, đành thở dài một hơi.
“Nếu Lâm minh chủ đã không đồng ý, chúng tôi... cũng không ép buộc, tạm biệt...”
“Về sớm một chút, sẵn chuẩn bị sớm luôn!”
Lâm Chính lại vẫy tay.
“Chuẩn bị sớm luôn?”
Thành chủ Độc Cô Thành ngẩn người một lúc: “Lâm minh chủ, câu này của cậu.... có ý gì?”
“Ngày mai tôi sẽ dẫn người đến và đích thân đánh dẹp Độc Cô Thành, vào lần chiến đấu với nhà họ Mãn này, có bao nhiêu người thừa dịp giậu đổ bìm leo thì tôi sẽ tìm và tính sổ với bấy nhiêu người, Độc Cô Thành... các người là đầu tiên!”
“Cái gì?”
Tất cả người của thế gia Độc Cô đều tái mét mặt mày vì sợ hãi.
Chương 4357: Con không đi
Chân của thành chủ Độc Cô Thành mềm nhũn, cả chặng đường đều được người khác đỡ, lảo đảo quay về Độc Cô Thành.
Sắc mặt của những người đi theo cũng tái nhợt, trong mắt tràn đầy nỗi sợ hãi.
“Bố, mọi người quay lại rồi sao?”
Độc Cô Lạc Nhạn thấy mọi người đi vào, lập tức sai người làm đi chuẩn bị trà, nhìn mọi người mất hồn mất vía, cô ta rất ngạc nhiên.
“Bố, mọi người sao vậy? Có chuyện gì bất ngờ xảy ra sao?”
Độc Cô Lạc Nhạn dè dặt hỏi.
Khi biết liên minh Thanh Huyền đánh bại nhà họ Mãn, Lâm minh chủ thăng cấp lên Lục Đại Thần Tiên, nỗi chấn động ở trong lòng cô ta không có từ ngữ nào có thể diễn tả được.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng người tầm thường mà cô ta đã gặp hồi trước, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã bước vào cảnh giới mà người người đều ngưỡng mộ khao khát.
Tâm trạng của Độc Cô Lạc Nhạn cực kỳ phức tạp.
May mắn thay, Độc Cô Hổ đã quyết định dẫn theo người của Độc Cô Thành gia nhập liên minh Thanh Huyền.
Chỉ cần gia tộc có thể gia nhập liên minh, nhận được sự bảo vệ của thần tiên, nhà họ Độc Cô sẽ không cần phải lo lắng về điều gì nữa.
“Anh trai con đâu?”
Thành chủ Độc Cô Thành không có lòng dạ nào để trả lời Độc Cô Lạc Nhạn, hơi ngẩng đầu lên hỏi.
“Anh Vấn sao? Anh... Anh ấy đang ngồi thư giãn ở đình nghỉ mát...”
“Nhanh lên, đi gọi thằng bé tới đây mau!”
“Dạ, vâng ạ...”
Độc Cô Lạc Nhạn gật đầu, lập tức chạy đi.
Nhưng không lâu sau đó, Độc Cô Lạc Nhạn bày ra vẻ mặt bất lực nói: “Bố, anh Vấn nói rằng anh ấy không đến, anh ấy nhờ con chuyển lời với bố rằng có tìm anh ấy cũng vô dụng...”
“Cái gì?”
Mọi người đều sững sờ.
Thành chủ Độc Cô Thành đứng ngồi không yên, lập tức dẫn theo người đi đến đình nghỉ mát.
Lúc này, Độc Cô Vấn vẫn đang ngồi xếp bằng ở trong đình nghỉ mát, nhắm mắt nghỉ ngơi tựa như đang cảm nhận.
Thành chủ Độc Cô Thành lập tức bước đến.
“A Vấn! Độc Cô Thành của chúng ta sắp gặp họa rồi!”
Thành chủ Độc Cô Thành vội vàng hét lên.
“Con biết!”
Độc Cô Vấn bình tĩnh trả lời.
“Con biết sao?”
Mọi người đều sửng sốt.
Độc Cô Hổ dường như đã nhận ra điều gì đó, vội vàng nói: “A Vấn, chẳng lẽ là con... đoán được hết rồi sao?”
Độc Cô Vấn im lặng một chốc rồi mới chậm rãi nói.
“Bố, mặc chù con và Lâm minh chủ quen biết nhau không lâu, nhưng con cũng đã đoán được vài điều, người này gặp chân thành sẽ trả lại chân thành, ân oán rõ ràng, nên có thể thấy rõ ràng những mánh khóe của bố về cơ bản sẽ không che giấu được đối phương”.
Độc Cô Hổ hơi há miệng ra.
“Lúc đầu con cũng đã từng khuyên mọi người đừng nhúng tay vào vũng nước đục này, nhà họ Mãn có Lục Địa Thần Tiên nên cho dù chúng ta khoanh tay đứng nhìn, Lâm minh chủ cũng sẽ không trách chúng ta. Dù sao Độc Cô Thành chúng ta cũng không có tư cách tham gia vào trận chiến này, đắc tội với Lục Địa Thần Tiên, nhưng mọi người không làm như thế mà lại muốn giống với các thế tộc khác, định đục nước béo cò.... chỉ là lợi ích nhỏ, hà cớ gì phải như thế chứ?”, Độc Cô Vấn nhắm mắt hỏi.
“Là do bố thiển cận !”
Độc Cô Hổ thở dài, nhỏ giọng nói: “Nếu lúc đó bố nghe theo lời của con, thì có lẽ Độc Cô Thành của chúng ta đó đã có thể gia nhập liên minh rồi, nhưng... cuối cùng vẫn bỏ lỡ...”
“Bố, mọi việc đã đến nước này rồi thì có nói gì cũng đều vô dụng cả thôi”.
“Sao có thể vô dụng được chứ?”
Độc Cô Hổ bước tới vài bước, vội vàng nói: “Lúc bố gặp Lâm minh chủ, Lâm minh chủ không chỉ từ chối thỉnh cầu gia nhập liên minh của thế gia Độc Cô mà còn nói là sẽ tính sổ chuyện thế gia Độc Cô chúng ta đục nước béo cò, ngày mai cậu ta sẽ đích thân dẫn người đến đây để tắm máu Độc Cô Thành! A Vấn, sắp có thảm họa ập lên đầu Độc Cô Thành rồi! Chỉ có con mới có thể cứu được gia tộc thôi!”
“Bố muốn con cầu xin Lâm minh chủ sao?”
Độc Cô Vấn mở mắt ra lạnh lùng nói.
“Trước mắt chỉ có con có quan hệ tốt nhất với Lâm minh chủ, A Vấn, trước trận chiến con đã đến gặp mặt Lâm minh chủ và cho cậu ta lời khuyên, về tình về lý, con đi là thích hợp nhất, con chính là người duy nhất có thể cứu thế gia Độc Cô! Con nhất định phải nói tốt với Lâm minh chủ vài câu, nếu không, nhà ta sẽ hoàn toàn xong đời!”
Độc Cô Hổ đổ mồ hôi hột, bước về phía trước vài bước.
Độc Cô Vấn nghe thấy vậy thì thờ ơ nhìn chằm chằm vào ông ta.
Thật lâu sau mới cất tiếng.
"Xin lỗi bố, con... không đi!”
Chương 4358: Sự cố chấp cuối cùng
Người của Độc Cô bàng hoàng nhìn Độc Cô Vấn với sắc mặt không dám tin.
“Anh, anh điên rồi? Ngày mai liên minh Thanh Thuyền sẽ tiêu diệt chúng ta mất, sao...anh có thể khoanh tay đứng nhìn như vậy chứ?”
Độc Cô Lạc Nhạn như sắp phát điên tới nơi. Cô ta lập tức lao vào và gầm lên: “Rốt cuộc anh có phải là người của Độc Cô thành không vậy?”
Độc Cô Vấn trông vô cùng điềm tĩnh. Hắn cầm ấm trà, từ rót cho mình một ly và điềm đạm nói: “Anh nói rồi, mặc dù anh và Lâm minh chủ giao thiệp không lâu nhưng anh có thể phán đoán ra được tính cách của anh ta. Anh đã sớm khuyên bọn em đừng xen vào mà bọn em không nghe. Giờ thành ra thế này còn trách anh được sao?”
“Anh nói thật ,nếu như anh thật sự đi tới liên minh thì không những không thể xin được Lâm minh chủ bớt tội mà có khi càng khiến anh ta quyết tâm tiêu diệt Độc Cô Thành hơn đấy. Anh không đi là vì muốn sự việc không tới mức tuyệt đường”.
Đám đông nhìn nhau.
“Không phải là con có cách gì hay hơn đó chứ?”, Độc Cô Hổ nói.
“Cách chỉ có một. Lập tức mang hết pháp bảo của nhà Độc Cô đặt bên ngoài thành, bảo toàn bộ người của Độc Cô Thành quỳ ở đó tạ tội, đợi liên minh Thanh Huyền tới. Như vậy thì may ra Lâm minh chủ sẽ thao tội cho chúng ta”, Độc Cô Vấn nói.
“Cái gì?”
“Sao...có thể chứ?”
“Vậy thì khác gì hủy hoại luôn Độc Cô Thành”, có người nói.
Bảo bọn họ giao ra mọi thứ sao có thể chứ? Độc Cô Vấn lắc đầu: “Nếu lần này mọi người không nghe theo lời con thì dù có là thần tiên cũng không thể cứu nổi mọi người. Cần mạng hay cần tiền mọi người tự chọn đi”
Nói xong hắn đặt ly trà xuống và bắt đầu tu luyện tiếp. Độc Cô Hổ trố tròn mắt, sững sờ nhìn con trai mình. Cuối cùng ông ta bặm môi: “Làm theo những gì cậu chủ nói đi”.
“Thành chủ...”
“Mau lên”
Độc Cô Hổ gầm lên. Đám đông dù bất cam nhưng vẫn phải thỏa hiệp. Độc Cô Thành trong đêm đã vận chuyển hết tài sản xếp ra bên ngoài thành. Trời chưa sáng thì người của thành đã đứng ngoài và quỳ xuống chờ đợi.
Độc Cô Vấn cũng có mặt nhưng hắn không quỳ mà một người một kiếm đứng ở đó. Độc Cô Hổ không hiểu nhưng ông ta biết tầm nhìn của mình không bằng con trai nên cũng không lên tiếng.
10h sáng...Một người một ngựa từ từ đi tới thành. Đó chính là Lâm Chính.
“Tội nhân Độc Cô Hổ bái kiến Lâm minh chủ”, Độc Cô Hổ run rẩy hô vang.
“Bái kiến Lâm minh chủ”, những người khác cũng hô theo. Tiếng hô vag lên như sóng trào.
Thế nhưng âm thanh chỉ chứa đứng sự run sợ. Lâm Chính liếc nhìn đám đông rồi lại liếc nhìn nguồn tài sản chất như núi và cuối cùng nhìn Độc Cô Vấn.
“Xem ra lần này bọn họ đã nghe theo lời anh nhỉ”, Lâm Chính lên tiếng.
“Đúng vậy”.
Độc Cô Vấn điềm dạm nói: “Những người này anh muốn xử lý như nào là do anh. Anh muốn giết thì giết, muốn họ làm nô lệ thì làm nô lệ, tùy vào tâm trạng của anh”.
“Không phản kháng sao?", Lâm Chính hỏi.
“Không cần thiết, đến cả nhà họ Mãn mà anh còn đánh bại thì chúng tôi làm gì có cơ hội. Quỳ ở đây may ra còn giữ được mạng. Một là chết hai là sống sao tôi có thể lựa chọn cái chết chứ?”, Độc Cô Vấn nói.
“Không giống tính cách của anh lắm nhỉ”.
“Đây đúng là không phải tính cách của tôi, tôi chỉ đang đưa ra ý kiến dựa vào tình hình thực tế của Độc Cô Thành mà thôi. Còn về tính cách thì...”
Hắn rút kiếm ra chĩa về phía Lâm Chính: “Anh biết là tôi không thể quỳ mà”
Độc Cô Vấn đại diện cho sự cố chấp nhất thành Độc Cô.
Chương 4359: Mở lớp
Ban đầu Độc Cô Vấn đã không định đầu hàng.
Nhưng hắn không thể làm ảnh hưởng đến người của một thành.
Có lẽ sẽ có người giống như hắn, thà chết cũng không muốn cúi đầu trước Lâm Chính, nhưng nhiều người muốn sống hơn.
Thế là hắn nói Độc Cô Hổ dẫn người đi nhận tội đầu hàng.
Còn hắn thì không.
Bọn họ âm thầm ngẩng đầu, nhìn Độc Cô Vấn rút kiếm đối đầu với Lâm Chính, tất cả đều sửng sốt.
“Anh muốn phản kháng tôi?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Phải”.
“Anh cho người của toàn thành đầu hàng, vì sao anh lại muốn ra tay? Anh không sợ tôi nổi giận sẽ diệt Độc Cô Thành hay sao?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Anh sẽ không làm vậy”.
Độc Cô Vấn nói: “Anh là người ân oán phân minh, cho dù tôi làm anh bị thương hoặc giết anh, anh cũng sẽ không oán hận Độc Cô Thành. Tôi có thể phản kháng, nhưng bọn họ thì không, cho bọn họ đầu hàng là vì thế gia Độc Cô, còn tôi rút kiếm là vì bản thân tôi! Lâm minh chủ, tới đi, để tôi xem Lục Địa Thần Tiên tại thế như anh rốt cuộc có thực lực mạnh đến mức nào!”.
Nói xong, Độc Cô Vấn sử dụng toàn bộ khí ý, chân bước về phía Lâm Chính.
Ý chí chiến đấu mạnh mẽ.
Lâm Chính chỉ ngồi yên tĩnh trên lưng ngựa, hững hờ nhìn Độc Cô Vấn đi tới.
Đợi khi hắn đến gần.
Ầm!
Trường kiếm trong tay Độc Cô Vấn đột nhiên nổ tung, hóa thành cát bụi, bay ra tứ phía.
Độc Cô Vấn chấn động, con ngươi mở to, nhìn Lâm Chính khó tin.
Hắn nhìn lại bàn tay mình, gan bàn tay rách ra, năm ngón bị đóng băng, không nắm được kiếm nữa.
Mọi thứ chỉ xảy ra trong nháy mắt…
Độc Cô Vấn nhìn chằm chằm bàn tay, bỗng nhiên đanh mặt lại, xông về phía Lâm Chính.
Hắn không chịu từ bỏ.
Hắn không tin đối mặt với Lục Địa Thần Tiên, mình lại yếu kém không đỡ nổi một đòn như vậy.
Keng!
Hắn sử dụng khí kình ngưng tụ thành kiếm bên ngoài cơ thể, xông về phía Lâm Chính.
Số kiếm bằng khí vừa đến gần Lâm Chính thì nổ tung, không có một thanh kiếm khí nào đến gần Lâm Chính được nửa tấc.
Sau một phen tấn công, Lâm Chính vẫn đứng ở phía xa, không tổn hại gì.
Độc Cô Vấn thở hổn hển, đứng còn không vững.
Đòn tấn công vừa rồi hắn đã dùng hết toàn lực, không mong có thể giết chết Lâm Chính, chỉ mong có thể làm bị thương Lâm Chính được một chút, hắn cũng mãn nguyện rồi.
Nhưng lúc này hắn đã biết khoảng cách giữa mình và Lâm Chính rất lớn.
Dù mình có liều mạng, e là cũng không thể khiến Lâm Chính mất một cọng tóc nào.
“Bây giờ đến lượt tôi!”.
Lâm Chính nói.
Độc Cô Vấn kinh hãi.
Ầm!
Quanh người hắn đột nhiên nổ tung.
Một làn sương mù lan ra tứ phía.
Độc Cô Vấn kinh hãi, vội vàng cúi đầu.
Khi hắn nghĩ mình đã tan xương nát thịt thì lại phát hiện sau khi vụ nổ kết thúc, trên người mình không mất một miếng thịt nào.
Chỉ là… khí kình tích trữ trên người đã hoàn toàn tan biến, khí mạch trong cơ thể cũng không thấy chút khí kình nào lưu chuyển.
Lâm Chính đã rút hết khí kình trong cơ thể hắn, khiến hắn không thể sử dụng chiêu pháp gì nữa.
Độc Cô Vấn ngẩng đầu lên, khó mà tin nổi nhìn về phía anh.
“Còn muốn đánh nữa không?”.
Lâm Chính lên tiếng hỏi.
“Không cần thiết nữa”.
Độc Cô Vấn không còn sức lực ngồi xuống đất, cười chua chát: “Nhớ trong cuộc thi năm xưa, tôi và anh còn xem như ngang tài ngang sức. Chỉ qua thời gian ngắn, tôi lại chỉ có thể ngẩng đầu nhìn anh, không còn là đối thủ của anh nữa. Đúng là tạo hóa trêu người”.
“Anh không cần phải thất vọng, đợi khi nào anh phi thăng, anh sẽ hiểu bước vào cảnh giới đó, lợi ích nó mang lại nhiều thế nào”.
Lâm Chính kéo dây cương, thản nhiên đáp: “Tiền tài vật chất của Độc Cô Thành trừ những gì cần tiêu xài ngày thường ra, còn lại chuyển đến liên minh Thanh Huyền hết cho tôi. Người của Độc Cô Thành hãy nhớ, tôi tạm thời không truy cứu chuyện này, nếu còn có tâm tư gì xấu, tôi sẽ tính cả vốn lẫn lời!”.
Độc Cô Vấn sửng sốt, chắp tay: “Cảm ơn Lâm minh chủ!”.
“Không cần khách sáo!”.
Lâm Chính quay người, một mình rời đi.
Lúc đi, anh đột nhiên nhớ ra chuyện gì, quay đầu nói: “Đúng rồi, ngày mai tôi sẽ mở lớp, nếu anh có hứng thú thì đến liên minh Thanh Huyền nghe giảng”.
“Mở lớp?”.
Độc Cô Vấn ngạc nhiên: “Mở lớp gì?”.
Lâm Chính cười nhưng không nói gì, kéo dây cương rời đi.
Nhưng dường như Độc Cô Vấn đã ý thức được gì đó, hô hấp đột nhiên ngưng trệ, cả người ngây ra.
“Tốt quá rồi, Lâm minh chủ tha cho nhà Độc Cô chúng ta rồi, tốt quá rồi!”.
“Lâm minh chủ đúng là người tốt!”.
“Nào, mau chuyển tiền tài vật chất đến liên minh Thanh Huyền! Lần này không thể để Lâm minh chủ thất vọng”.
Người nhà Độc Cô ai nấy kích động, vỗ tay hoan hô, ôm nhau chúc mừng được sống sót.
“Anh, tốt quá rồi!”.
“Vấn, lần này nhờ có con”.
“Bố thấy là Lâm minh chủ nể mặt con, nếu không, lần này nhà chúng ta sẽ thê thảm”.
Đám người Độc Cô Hổ, Độc Cô Lạc Nhạn chạy tới, kích động nói.
Độc Cô Vấn vẫn đứng sững nhìn về phía trước, dường như vẫn còn xuất thần.
Độc Cô Hổ ngạc nhiên.
Ông ta chưa bao giờ thấy con trai mình có bộ dạng như vậy.
“Vấn, con không sao chứ? Vấn?”.
“Con… Con không sao…”.
Độc Cô Vấn hoàn hồn lại, nhưng tinh thần vẫn còn vô cùng kích động, giọng nói run rẩy: “Bố, nhanh chuẩn bị, con phải đến liên minh Thanh Huyền ngay”.
“Anh đi nghe giảng sao?”.
“Nhắc tới, đang yên lành sao Lâm minh chủ lại mở lớp? Anh ta có thể giảng cái gì?”.
Độc Cô Lạc Nhạn không hiểu ra sao.
Độc Cô Vấn đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm cô ta.
Độc Cô Lạc Nhạn giật mình: “Anh… Em… Em nói sai gì sao?”.
“Em nghĩ một vị Lục Địa Thần Tiên mở lớp thì có thể giảng cái gì?”.
Độc Cô Vấn hỏi ngược lại, sau đó quay người trở về thành.
Nghe vậy, tất cả người nhà Độc Cô đều hóa đá tại chỗ…
Chương 4360: Minh chủ đến rồi
Giải quyết xong chuyện của Độc Cô Thành, Lâm Chính một mình chạy thẳng đến vùng cực hàn.
Vào sáng hôm nay anh nhận được tin, Ngạo Tuyết Thành xảy ra biến cố.
Một nhóm người bất mãn với cách quản lý của Ngạo Hàn Mai, đột nhiên tấn công tộc Diệp Mạch của Ngạo Hàn Mai, định lật đổ sự quản lý của cô ấy.
Mặc dù tộc Diệp Mạch chỉ có lác đác vài người, nhưng người đi theo Ngạo Hàn Mai thì không ít.
Lúc này, Ngạo Hàn Mai đang dẫn nhóm người theo mình dồn những kẻ phản loạn đến phía Đông thành.
Phía Đông thành bố trí không ít kết giới, bọn họ dựa vào kết giới để chống lại Ngạo Hàn Mai.
“Ngạo Kim! Ông đại nghịch bất đạo, phản bội thế gia, ông là tội đồ của thế gia Ngạo Tuyết!”.
Ngạo Hàn Mai cầm kiếm quát lên, trong mắt tràn ngập phẫn nộ.
“Ngạo Hàn Mai, cô mới là tội đồ của thế gia Ngạo Tuyết! Cô vì tranh đoạt chức vị mà cấu kết với người ngoài, bán đứng thế gia Ngạo Tuyết! Nay thế gia Ngạo Tuyết rốt cuộc mang họ Ngạo hay là họ Lâm?”.
Ngạo Kim đứng trong kết giới la lên, trên mặt nở nụ cười lạnh nhạt.
“Lâm minh chủ nói rồi, cậu ấy sẽ không tùy tiện can thiệp vào việc của thế gia Ngạo Tuyết! Nhưng cậu ấy sẽ trợ giúp thế gia Ngạo Tuyết chúng ta phát triển, giúp chúng ta lớn mạnh!”.
Ngạo Vi Âm đi tới, quát lên: “Ngạo Kim, nếu ông thật sự nghĩ cho thế gia thì không nên dẫn người tạo phản, làm vậy sẽ chỉ khiến người vô tội trong tộc đổ máu hi sinh!”.
“Hừ, Ngạo Vi Âm, cô bớt ở đó làm kẻ hòa giải! Tên họ Lâm kia hứa hẹn vài điều là cô tin rồi sao? Cô dễ tin người quá! Huống hồ, người của thế gia Ngạo Tuyết chúng ta nhiều nhân tài, tộc trưởng các chi tộc có ai không mạnh bằng hai chị em các cô, dựa vào đâu mà để một con nhóc như Ngạo Hàn Mai làm chủ của một thế gia? Nếu làm thì cũng phải do Ngạo Kim này làm, thế gia được Ngạo Kim tôi dẫn dắt mới có thể phồn vinh lớn mạnh!”.
Ngạo Kim nói.
“Ngạo Kim, chẳng lẽ ông muốn khơi dậy nội loạn?”.
Ngạo Thái phẫn nộ tiến lên.
“Ngạo Thái, ông còn mặt mũi xuất hiện trước mặt tôi à? Khi xưa tôi ra lệnh ông giết Lâm Chính khi cậu ta vào thành, vì sao ông không ra tay? Ông muốn trơ mắt nhìn đôi cẩu nam nữ này hủy diệt thế gia Ngạo Tuyết chúng ta sao? Ngạo Thái, nếu các ông còn có lương tâm, còn xem là người của thế gia Ngạo Tuyết thì hãy giúp tôi khống chế đám người Ngạo Hàn Mai, bắt bọn họ về xử tội. Vậy thì thế gia Ngạo Tuyết sẽ có thể phục hưng, chúng ta cũng có thể một bước lên mây”.
Ngạo Kim nói.
“Ông…”.
Ngạo Thái tức đến mức run rẩy cả người.
Ngạo Hàn Mai cũng vậy, lồng ngực không ngừng phập phồng.
“Hàn Mai, đôi khi phải dùng thủ đoạn sắt đá hơn”.
Ngạo Vi Âm quay đầu lại, khàn giọng nói.
Trong giọng nói chứa đựng sự sắc bén lạnh lùng.
Ngạo Hàn Mai không khỏi sửng sốt, nhìn về phía chị mình, thấy ánh mắt chị mình lạnh nhạt hờ hững, lập tức hiểu được ý của Ngạo Vi Âm.
“Người đâu!”.
Ngạo Hàn Mai hô lên, đang định ra tay.
“Gia chủ! Gia chủ! Thuộc hạ có chuyện lớn cần bẩm báo!”.
Lúc này, một người của thế gia Ngạo Tuyết cầm một phong thư vội vã chạy tới.
Ngạo Hàn Mai ngạc nhiên, nhìn sang người đó, nhíu mày hỏi: “Chuyện gì mà gấp như vậy?”.
“Bẩm gia chủ, là tin tức liên quan đến nhà họ Mãn!”.
Người đó nói.
“Tình hình thế nào?”.
Ngạo Hàn Mai vội hỏi.
Ngạo Kim dám dẫn người tạo phản là vì nhận được tin nhà họ Mãn tấn công liên minh Thanh Huyền.
Ông ta nghĩ lần này liên minh Thanh Huyền sẽ chết chắc, nếu không, Ngạo Hàn Mai có Lâm Chính đứng sau, dù có cho Ngạo Kim một trăm lá gan, ông ta cũng không dám ngang nhiên ra tay, công khai phản đối Ngạo Hàn Mai.
Mặc dù tin tức này được Ngạo Hàn Mai phong tỏa chặt chẽ nhưng cũng lộ ra một ít phong thanh.
Những người trong tộc đứng sau lưng Ngạo Kim đều là người phản đối Lâm Chính, bị Ngạo Kim mua chuộc.
Bọn họ không quan tâm ai làm gia chủ, bọn họ chỉ quan tâm đến lợi ích của mình.
Người đó vội vàng dâng bức thư lên bằng hai tay, nói: “Không lâu trước nhà họ Mãn dẫn người của toàn tộc, hợp tác với gần mười thế tộc như Thiên Trì, Phương Thôn Cốc,… tấn công liên minh Thanh Huyền! Nhà họ Mãn hầu như bị diệt cả tộc, cốc chủ Phương Thôn Cốc Khổng Dương chết trận, Nữ Hoàng Thiên Trì dẫn theo người của mình hốt hoảng chạy trốn! Liên minh Thanh Huyền đã giành được thắng lợi lớn!”.
“Cái gì?”.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Không thể nào!”.
Ngạo Kim ở trong kết giới phía sau nghe được thì đứng ngây người, tức giận phát điên: “Ông tổ nhà họ Mãn là Lục Địa Thần Tiên! Làm sao liên minh Thanh Huyền có thể đánh bại được thần tiên? Tuyệt đối không thể!”.
Người đó nhìn Ngạo Kim, ánh mắt đầy thương hại: “Theo tin tức của liên minh Thanh Huyền, vào ngày nhà họ Mãn tấn công, Lâm minh chủ đã bước được bước cuối cùng, phi thăng thành thần, tiến vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên!”.
Nghe vậy, tất cả mọi người im lặng như tờ.
Ngạo Kim ngã ngồi xuống đất, không thể suy nghĩ được gì.
“Báo!”.
Lúc này, một tiếng hô lại vang lên, sau đó thì thấy một người trong tộc của thế gia Ngạo Tuyết chạy tới, quỳ trước mặt Ngạo Hàn Mai.
“Bẩm gia chủ, Lâm minh chủ đến rồi!”.
“Độc Cô Thành?”
Sở Thu tỏ vẻ tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Những người này chỉ biết khoanh tay đứng nhìn! Lúc trước tôi không thấy bọn họ ra tay giúp đỡ, đến khi cục diện trận chiến đã định thì bọn họ lại lao ra, nói rằng muốn giúp liên minh của chúng ta, đám người này chỉ biết đứng ngoài cuộc ra vẻ đạo mạo! Cực kỳ đáng ghét!”
Lâm Chính lắc đầu: “Trong tình hình này, một khi đứng nhầm phe thì sẽ phải chịu số phận vạn kiếp bất phục, Độc Cô Thành không dám hấp tấp chọn bừa cũng là một chuyện hợp tình hợp lý mà thôi, cho họ vào trước đi”.
“Rõ, thưa minh chủ!”
Sở Thu sai người khiêng thi thể của Vu Hồng đi chôn cất đàng hoàng, rồi lập tức đi đón người của Độc Cô Thành vào phòng khách.
“Thế gia Độc Cô kính chào Lâm minh chủ!”
Người của thế gia Độc Cô vừa bước vào phòng khách đã chắp tay hành lễ với Lâm Chính, thái độ vô cùng cung kính.
“Thành chủ Độc Cô Thành, các người đến đây là vì chuyện gì vậy?”
Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
“Lâm minh chủ là thế này, để phát triển tốt hơn và cũng xuất phát từ sự ngưỡng mộ quý trọng với Lâm minh chủ, Độc Cô Thành chúng tôi đã tổ chức rất nhiều cuộc thảo luận, quyết định gia nhập liên minh Thanh huyền, xin Lâm minh chủ cho Độc Cô Thành chúng tôi một cơ hội!”
Thành chủ Độc Cô Thành mỉm cười nói.
Bây giờ Lâm Chính là Lục Địa Thần Tiên, nếu có thể dựa vào gốc cây to này thì Độc Cô Thành ba trăm năm nữa cũng chẳng cần lo lắng.
Không chỉ riêng Độc Cô Thành muốn gia nhập, các tông môn thế gia khác ai mà chẳng trông mong, hy vọng nhận được sự bảo hộ này chứ?
“Gia nhập liên minh?”
Lâm Chính khó hiểu nhìn về phía thành chủ Độc Cô Thành: “Trước kia lúc liên minh Thanh Huyền thành lập đã mời rất nhiều các cường hào gia nhập liên minh, lúc đó Độc Cô Thành mấy người trì hoãn không có chút tin tức nào, bây giờ lại muốn gia nhập liên minh... không phải là hơi muộn rồi sao?”
“Minh chủ, lúc đó là do chúng tôi có mắt không tròng, xin minh chủ hãy rộng lượng bỏ qua!”
Thành chủ Độc Cô Thành vội vàng chắp tay lại nói.
“Độc Cô Vấn đang ở đâu?”, Lâm Chính nhìn một vòng, không nhìn thấy Độc Cô Vấn ở đây nên hỏi.
“Ồ, A Vấn... cơ thể A Vấn không được khỏe nên không đến, nếu minh chủ muốn gặp nó thì tôi lập tức cử người dẫn nó đến đây!”, thành chủ Độc Cô Thành cười nói.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu liên tục: “Ông không gọi được anh ta đến đâu, đừng nói là ông cử người đi gọi, cho dù đích thân ông đi thì anh ta cũng sẽ không đến!”
Thành chủ Độc Cô Thành ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì Độc Cô Vấn là người còn tỉnh táo duy nhất của Độc Cô Thành các người, cũng là người duy nhất biết xấu hổ, anh ta không đến đây là do anh ấy cảm thấy hổ thẹn khi gặp tôi!” Lâm Chính lạnh lùng nói.
Tất cả người của thế gia Độc Cô đều sững sờ.
“Lâm minh chủ...”
Lâm Chính phất tay, bình tĩnh nói: “Sở Thu đã nói với tôi rằng lúc Thương Kiếm Môn chuẩn bị chạy trốn đã bị mấy người chặn lại giết chết, khi nghe được tin này tôi đã đoán rằng thực ra mấy người vẫn luôn bí mật theo dõi trận chiến, định đục nước béo cò, ngư ông đắc lợi. Chuyện này tôi không phản đối vì chắc hẳn đó là vì lợi ích của gia tộc, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, tôi là một người rất có nguyên tắc, mấy người gió chiều nào theo chiều đấy như thế thì làm sao tôi cho mấy người gia nhập liên minh chứ, cho nên, mấy người về đi...”
Vẻ mặt của thành chủ Độc Cô Thành đột nhiên thay đổi, ông ta há miệng nhưng không biết nên nói những gì mới tốt.
Nhìn thấy vẻ mặt hờ hững của Lâm Chính, ông ta đã biết được việc gia nhập liên minh nhất định đã không còn hy vọng nữa, đành thở dài một hơi.
“Nếu Lâm minh chủ đã không đồng ý, chúng tôi... cũng không ép buộc, tạm biệt...”
“Về sớm một chút, sẵn chuẩn bị sớm luôn!”
Lâm Chính lại vẫy tay.
“Chuẩn bị sớm luôn?”
Thành chủ Độc Cô Thành ngẩn người một lúc: “Lâm minh chủ, câu này của cậu.... có ý gì?”
“Ngày mai tôi sẽ dẫn người đến và đích thân đánh dẹp Độc Cô Thành, vào lần chiến đấu với nhà họ Mãn này, có bao nhiêu người thừa dịp giậu đổ bìm leo thì tôi sẽ tìm và tính sổ với bấy nhiêu người, Độc Cô Thành... các người là đầu tiên!”
“Cái gì?”
Tất cả người của thế gia Độc Cô đều tái mét mặt mày vì sợ hãi.
Chương 4357: Con không đi
Chân của thành chủ Độc Cô Thành mềm nhũn, cả chặng đường đều được người khác đỡ, lảo đảo quay về Độc Cô Thành.
Sắc mặt của những người đi theo cũng tái nhợt, trong mắt tràn đầy nỗi sợ hãi.
“Bố, mọi người quay lại rồi sao?”
Độc Cô Lạc Nhạn thấy mọi người đi vào, lập tức sai người làm đi chuẩn bị trà, nhìn mọi người mất hồn mất vía, cô ta rất ngạc nhiên.
“Bố, mọi người sao vậy? Có chuyện gì bất ngờ xảy ra sao?”
Độc Cô Lạc Nhạn dè dặt hỏi.
Khi biết liên minh Thanh Huyền đánh bại nhà họ Mãn, Lâm minh chủ thăng cấp lên Lục Đại Thần Tiên, nỗi chấn động ở trong lòng cô ta không có từ ngữ nào có thể diễn tả được.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng người tầm thường mà cô ta đã gặp hồi trước, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã bước vào cảnh giới mà người người đều ngưỡng mộ khao khát.
Tâm trạng của Độc Cô Lạc Nhạn cực kỳ phức tạp.
May mắn thay, Độc Cô Hổ đã quyết định dẫn theo người của Độc Cô Thành gia nhập liên minh Thanh Huyền.
Chỉ cần gia tộc có thể gia nhập liên minh, nhận được sự bảo vệ của thần tiên, nhà họ Độc Cô sẽ không cần phải lo lắng về điều gì nữa.
“Anh trai con đâu?”
Thành chủ Độc Cô Thành không có lòng dạ nào để trả lời Độc Cô Lạc Nhạn, hơi ngẩng đầu lên hỏi.
“Anh Vấn sao? Anh... Anh ấy đang ngồi thư giãn ở đình nghỉ mát...”
“Nhanh lên, đi gọi thằng bé tới đây mau!”
“Dạ, vâng ạ...”
Độc Cô Lạc Nhạn gật đầu, lập tức chạy đi.
Nhưng không lâu sau đó, Độc Cô Lạc Nhạn bày ra vẻ mặt bất lực nói: “Bố, anh Vấn nói rằng anh ấy không đến, anh ấy nhờ con chuyển lời với bố rằng có tìm anh ấy cũng vô dụng...”
“Cái gì?”
Mọi người đều sững sờ.
Thành chủ Độc Cô Thành đứng ngồi không yên, lập tức dẫn theo người đi đến đình nghỉ mát.
Lúc này, Độc Cô Vấn vẫn đang ngồi xếp bằng ở trong đình nghỉ mát, nhắm mắt nghỉ ngơi tựa như đang cảm nhận.
Thành chủ Độc Cô Thành lập tức bước đến.
“A Vấn! Độc Cô Thành của chúng ta sắp gặp họa rồi!”
Thành chủ Độc Cô Thành vội vàng hét lên.
“Con biết!”
Độc Cô Vấn bình tĩnh trả lời.
“Con biết sao?”
Mọi người đều sửng sốt.
Độc Cô Hổ dường như đã nhận ra điều gì đó, vội vàng nói: “A Vấn, chẳng lẽ là con... đoán được hết rồi sao?”
Độc Cô Vấn im lặng một chốc rồi mới chậm rãi nói.
“Bố, mặc chù con và Lâm minh chủ quen biết nhau không lâu, nhưng con cũng đã đoán được vài điều, người này gặp chân thành sẽ trả lại chân thành, ân oán rõ ràng, nên có thể thấy rõ ràng những mánh khóe của bố về cơ bản sẽ không che giấu được đối phương”.
Độc Cô Hổ hơi há miệng ra.
“Lúc đầu con cũng đã từng khuyên mọi người đừng nhúng tay vào vũng nước đục này, nhà họ Mãn có Lục Địa Thần Tiên nên cho dù chúng ta khoanh tay đứng nhìn, Lâm minh chủ cũng sẽ không trách chúng ta. Dù sao Độc Cô Thành chúng ta cũng không có tư cách tham gia vào trận chiến này, đắc tội với Lục Địa Thần Tiên, nhưng mọi người không làm như thế mà lại muốn giống với các thế tộc khác, định đục nước béo cò.... chỉ là lợi ích nhỏ, hà cớ gì phải như thế chứ?”, Độc Cô Vấn nhắm mắt hỏi.
“Là do bố thiển cận !”
Độc Cô Hổ thở dài, nhỏ giọng nói: “Nếu lúc đó bố nghe theo lời của con, thì có lẽ Độc Cô Thành của chúng ta đó đã có thể gia nhập liên minh rồi, nhưng... cuối cùng vẫn bỏ lỡ...”
“Bố, mọi việc đã đến nước này rồi thì có nói gì cũng đều vô dụng cả thôi”.
“Sao có thể vô dụng được chứ?”
Độc Cô Hổ bước tới vài bước, vội vàng nói: “Lúc bố gặp Lâm minh chủ, Lâm minh chủ không chỉ từ chối thỉnh cầu gia nhập liên minh của thế gia Độc Cô mà còn nói là sẽ tính sổ chuyện thế gia Độc Cô chúng ta đục nước béo cò, ngày mai cậu ta sẽ đích thân dẫn người đến đây để tắm máu Độc Cô Thành! A Vấn, sắp có thảm họa ập lên đầu Độc Cô Thành rồi! Chỉ có con mới có thể cứu được gia tộc thôi!”
“Bố muốn con cầu xin Lâm minh chủ sao?”
Độc Cô Vấn mở mắt ra lạnh lùng nói.
“Trước mắt chỉ có con có quan hệ tốt nhất với Lâm minh chủ, A Vấn, trước trận chiến con đã đến gặp mặt Lâm minh chủ và cho cậu ta lời khuyên, về tình về lý, con đi là thích hợp nhất, con chính là người duy nhất có thể cứu thế gia Độc Cô! Con nhất định phải nói tốt với Lâm minh chủ vài câu, nếu không, nhà ta sẽ hoàn toàn xong đời!”
Độc Cô Hổ đổ mồ hôi hột, bước về phía trước vài bước.
Độc Cô Vấn nghe thấy vậy thì thờ ơ nhìn chằm chằm vào ông ta.
Thật lâu sau mới cất tiếng.
"Xin lỗi bố, con... không đi!”
Chương 4358: Sự cố chấp cuối cùng
Người của Độc Cô bàng hoàng nhìn Độc Cô Vấn với sắc mặt không dám tin.
“Anh, anh điên rồi? Ngày mai liên minh Thanh Thuyền sẽ tiêu diệt chúng ta mất, sao...anh có thể khoanh tay đứng nhìn như vậy chứ?”
Độc Cô Lạc Nhạn như sắp phát điên tới nơi. Cô ta lập tức lao vào và gầm lên: “Rốt cuộc anh có phải là người của Độc Cô thành không vậy?”
Độc Cô Vấn trông vô cùng điềm tĩnh. Hắn cầm ấm trà, từ rót cho mình một ly và điềm đạm nói: “Anh nói rồi, mặc dù anh và Lâm minh chủ giao thiệp không lâu nhưng anh có thể phán đoán ra được tính cách của anh ta. Anh đã sớm khuyên bọn em đừng xen vào mà bọn em không nghe. Giờ thành ra thế này còn trách anh được sao?”
“Anh nói thật ,nếu như anh thật sự đi tới liên minh thì không những không thể xin được Lâm minh chủ bớt tội mà có khi càng khiến anh ta quyết tâm tiêu diệt Độc Cô Thành hơn đấy. Anh không đi là vì muốn sự việc không tới mức tuyệt đường”.
Đám đông nhìn nhau.
“Không phải là con có cách gì hay hơn đó chứ?”, Độc Cô Hổ nói.
“Cách chỉ có một. Lập tức mang hết pháp bảo của nhà Độc Cô đặt bên ngoài thành, bảo toàn bộ người của Độc Cô Thành quỳ ở đó tạ tội, đợi liên minh Thanh Huyền tới. Như vậy thì may ra Lâm minh chủ sẽ thao tội cho chúng ta”, Độc Cô Vấn nói.
“Cái gì?”
“Sao...có thể chứ?”
“Vậy thì khác gì hủy hoại luôn Độc Cô Thành”, có người nói.
Bảo bọn họ giao ra mọi thứ sao có thể chứ? Độc Cô Vấn lắc đầu: “Nếu lần này mọi người không nghe theo lời con thì dù có là thần tiên cũng không thể cứu nổi mọi người. Cần mạng hay cần tiền mọi người tự chọn đi”
Nói xong hắn đặt ly trà xuống và bắt đầu tu luyện tiếp. Độc Cô Hổ trố tròn mắt, sững sờ nhìn con trai mình. Cuối cùng ông ta bặm môi: “Làm theo những gì cậu chủ nói đi”.
“Thành chủ...”
“Mau lên”
Độc Cô Hổ gầm lên. Đám đông dù bất cam nhưng vẫn phải thỏa hiệp. Độc Cô Thành trong đêm đã vận chuyển hết tài sản xếp ra bên ngoài thành. Trời chưa sáng thì người của thành đã đứng ngoài và quỳ xuống chờ đợi.
Độc Cô Vấn cũng có mặt nhưng hắn không quỳ mà một người một kiếm đứng ở đó. Độc Cô Hổ không hiểu nhưng ông ta biết tầm nhìn của mình không bằng con trai nên cũng không lên tiếng.
10h sáng...Một người một ngựa từ từ đi tới thành. Đó chính là Lâm Chính.
“Tội nhân Độc Cô Hổ bái kiến Lâm minh chủ”, Độc Cô Hổ run rẩy hô vang.
“Bái kiến Lâm minh chủ”, những người khác cũng hô theo. Tiếng hô vag lên như sóng trào.
Thế nhưng âm thanh chỉ chứa đứng sự run sợ. Lâm Chính liếc nhìn đám đông rồi lại liếc nhìn nguồn tài sản chất như núi và cuối cùng nhìn Độc Cô Vấn.
“Xem ra lần này bọn họ đã nghe theo lời anh nhỉ”, Lâm Chính lên tiếng.
“Đúng vậy”.
Độc Cô Vấn điềm dạm nói: “Những người này anh muốn xử lý như nào là do anh. Anh muốn giết thì giết, muốn họ làm nô lệ thì làm nô lệ, tùy vào tâm trạng của anh”.
“Không phản kháng sao?", Lâm Chính hỏi.
“Không cần thiết, đến cả nhà họ Mãn mà anh còn đánh bại thì chúng tôi làm gì có cơ hội. Quỳ ở đây may ra còn giữ được mạng. Một là chết hai là sống sao tôi có thể lựa chọn cái chết chứ?”, Độc Cô Vấn nói.
“Không giống tính cách của anh lắm nhỉ”.
“Đây đúng là không phải tính cách của tôi, tôi chỉ đang đưa ra ý kiến dựa vào tình hình thực tế của Độc Cô Thành mà thôi. Còn về tính cách thì...”
Hắn rút kiếm ra chĩa về phía Lâm Chính: “Anh biết là tôi không thể quỳ mà”
Độc Cô Vấn đại diện cho sự cố chấp nhất thành Độc Cô.
Chương 4359: Mở lớp
Ban đầu Độc Cô Vấn đã không định đầu hàng.
Nhưng hắn không thể làm ảnh hưởng đến người của một thành.
Có lẽ sẽ có người giống như hắn, thà chết cũng không muốn cúi đầu trước Lâm Chính, nhưng nhiều người muốn sống hơn.
Thế là hắn nói Độc Cô Hổ dẫn người đi nhận tội đầu hàng.
Còn hắn thì không.
Bọn họ âm thầm ngẩng đầu, nhìn Độc Cô Vấn rút kiếm đối đầu với Lâm Chính, tất cả đều sửng sốt.
“Anh muốn phản kháng tôi?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Phải”.
“Anh cho người của toàn thành đầu hàng, vì sao anh lại muốn ra tay? Anh không sợ tôi nổi giận sẽ diệt Độc Cô Thành hay sao?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Anh sẽ không làm vậy”.
Độc Cô Vấn nói: “Anh là người ân oán phân minh, cho dù tôi làm anh bị thương hoặc giết anh, anh cũng sẽ không oán hận Độc Cô Thành. Tôi có thể phản kháng, nhưng bọn họ thì không, cho bọn họ đầu hàng là vì thế gia Độc Cô, còn tôi rút kiếm là vì bản thân tôi! Lâm minh chủ, tới đi, để tôi xem Lục Địa Thần Tiên tại thế như anh rốt cuộc có thực lực mạnh đến mức nào!”.
Nói xong, Độc Cô Vấn sử dụng toàn bộ khí ý, chân bước về phía Lâm Chính.
Ý chí chiến đấu mạnh mẽ.
Lâm Chính chỉ ngồi yên tĩnh trên lưng ngựa, hững hờ nhìn Độc Cô Vấn đi tới.
Đợi khi hắn đến gần.
Ầm!
Trường kiếm trong tay Độc Cô Vấn đột nhiên nổ tung, hóa thành cát bụi, bay ra tứ phía.
Độc Cô Vấn chấn động, con ngươi mở to, nhìn Lâm Chính khó tin.
Hắn nhìn lại bàn tay mình, gan bàn tay rách ra, năm ngón bị đóng băng, không nắm được kiếm nữa.
Mọi thứ chỉ xảy ra trong nháy mắt…
Độc Cô Vấn nhìn chằm chằm bàn tay, bỗng nhiên đanh mặt lại, xông về phía Lâm Chính.
Hắn không chịu từ bỏ.
Hắn không tin đối mặt với Lục Địa Thần Tiên, mình lại yếu kém không đỡ nổi một đòn như vậy.
Keng!
Hắn sử dụng khí kình ngưng tụ thành kiếm bên ngoài cơ thể, xông về phía Lâm Chính.
Số kiếm bằng khí vừa đến gần Lâm Chính thì nổ tung, không có một thanh kiếm khí nào đến gần Lâm Chính được nửa tấc.
Sau một phen tấn công, Lâm Chính vẫn đứng ở phía xa, không tổn hại gì.
Độc Cô Vấn thở hổn hển, đứng còn không vững.
Đòn tấn công vừa rồi hắn đã dùng hết toàn lực, không mong có thể giết chết Lâm Chính, chỉ mong có thể làm bị thương Lâm Chính được một chút, hắn cũng mãn nguyện rồi.
Nhưng lúc này hắn đã biết khoảng cách giữa mình và Lâm Chính rất lớn.
Dù mình có liều mạng, e là cũng không thể khiến Lâm Chính mất một cọng tóc nào.
“Bây giờ đến lượt tôi!”.
Lâm Chính nói.
Độc Cô Vấn kinh hãi.
Ầm!
Quanh người hắn đột nhiên nổ tung.
Một làn sương mù lan ra tứ phía.
Độc Cô Vấn kinh hãi, vội vàng cúi đầu.
Khi hắn nghĩ mình đã tan xương nát thịt thì lại phát hiện sau khi vụ nổ kết thúc, trên người mình không mất một miếng thịt nào.
Chỉ là… khí kình tích trữ trên người đã hoàn toàn tan biến, khí mạch trong cơ thể cũng không thấy chút khí kình nào lưu chuyển.
Lâm Chính đã rút hết khí kình trong cơ thể hắn, khiến hắn không thể sử dụng chiêu pháp gì nữa.
Độc Cô Vấn ngẩng đầu lên, khó mà tin nổi nhìn về phía anh.
“Còn muốn đánh nữa không?”.
Lâm Chính lên tiếng hỏi.
“Không cần thiết nữa”.
Độc Cô Vấn không còn sức lực ngồi xuống đất, cười chua chát: “Nhớ trong cuộc thi năm xưa, tôi và anh còn xem như ngang tài ngang sức. Chỉ qua thời gian ngắn, tôi lại chỉ có thể ngẩng đầu nhìn anh, không còn là đối thủ của anh nữa. Đúng là tạo hóa trêu người”.
“Anh không cần phải thất vọng, đợi khi nào anh phi thăng, anh sẽ hiểu bước vào cảnh giới đó, lợi ích nó mang lại nhiều thế nào”.
Lâm Chính kéo dây cương, thản nhiên đáp: “Tiền tài vật chất của Độc Cô Thành trừ những gì cần tiêu xài ngày thường ra, còn lại chuyển đến liên minh Thanh Huyền hết cho tôi. Người của Độc Cô Thành hãy nhớ, tôi tạm thời không truy cứu chuyện này, nếu còn có tâm tư gì xấu, tôi sẽ tính cả vốn lẫn lời!”.
Độc Cô Vấn sửng sốt, chắp tay: “Cảm ơn Lâm minh chủ!”.
“Không cần khách sáo!”.
Lâm Chính quay người, một mình rời đi.
Lúc đi, anh đột nhiên nhớ ra chuyện gì, quay đầu nói: “Đúng rồi, ngày mai tôi sẽ mở lớp, nếu anh có hứng thú thì đến liên minh Thanh Huyền nghe giảng”.
“Mở lớp?”.
Độc Cô Vấn ngạc nhiên: “Mở lớp gì?”.
Lâm Chính cười nhưng không nói gì, kéo dây cương rời đi.
Nhưng dường như Độc Cô Vấn đã ý thức được gì đó, hô hấp đột nhiên ngưng trệ, cả người ngây ra.
“Tốt quá rồi, Lâm minh chủ tha cho nhà Độc Cô chúng ta rồi, tốt quá rồi!”.
“Lâm minh chủ đúng là người tốt!”.
“Nào, mau chuyển tiền tài vật chất đến liên minh Thanh Huyền! Lần này không thể để Lâm minh chủ thất vọng”.
Người nhà Độc Cô ai nấy kích động, vỗ tay hoan hô, ôm nhau chúc mừng được sống sót.
“Anh, tốt quá rồi!”.
“Vấn, lần này nhờ có con”.
“Bố thấy là Lâm minh chủ nể mặt con, nếu không, lần này nhà chúng ta sẽ thê thảm”.
Đám người Độc Cô Hổ, Độc Cô Lạc Nhạn chạy tới, kích động nói.
Độc Cô Vấn vẫn đứng sững nhìn về phía trước, dường như vẫn còn xuất thần.
Độc Cô Hổ ngạc nhiên.
Ông ta chưa bao giờ thấy con trai mình có bộ dạng như vậy.
“Vấn, con không sao chứ? Vấn?”.
“Con… Con không sao…”.
Độc Cô Vấn hoàn hồn lại, nhưng tinh thần vẫn còn vô cùng kích động, giọng nói run rẩy: “Bố, nhanh chuẩn bị, con phải đến liên minh Thanh Huyền ngay”.
“Anh đi nghe giảng sao?”.
“Nhắc tới, đang yên lành sao Lâm minh chủ lại mở lớp? Anh ta có thể giảng cái gì?”.
Độc Cô Lạc Nhạn không hiểu ra sao.
Độc Cô Vấn đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm cô ta.
Độc Cô Lạc Nhạn giật mình: “Anh… Em… Em nói sai gì sao?”.
“Em nghĩ một vị Lục Địa Thần Tiên mở lớp thì có thể giảng cái gì?”.
Độc Cô Vấn hỏi ngược lại, sau đó quay người trở về thành.
Nghe vậy, tất cả người nhà Độc Cô đều hóa đá tại chỗ…
Chương 4360: Minh chủ đến rồi
Giải quyết xong chuyện của Độc Cô Thành, Lâm Chính một mình chạy thẳng đến vùng cực hàn.
Vào sáng hôm nay anh nhận được tin, Ngạo Tuyết Thành xảy ra biến cố.
Một nhóm người bất mãn với cách quản lý của Ngạo Hàn Mai, đột nhiên tấn công tộc Diệp Mạch của Ngạo Hàn Mai, định lật đổ sự quản lý của cô ấy.
Mặc dù tộc Diệp Mạch chỉ có lác đác vài người, nhưng người đi theo Ngạo Hàn Mai thì không ít.
Lúc này, Ngạo Hàn Mai đang dẫn nhóm người theo mình dồn những kẻ phản loạn đến phía Đông thành.
Phía Đông thành bố trí không ít kết giới, bọn họ dựa vào kết giới để chống lại Ngạo Hàn Mai.
“Ngạo Kim! Ông đại nghịch bất đạo, phản bội thế gia, ông là tội đồ của thế gia Ngạo Tuyết!”.
Ngạo Hàn Mai cầm kiếm quát lên, trong mắt tràn ngập phẫn nộ.
“Ngạo Hàn Mai, cô mới là tội đồ của thế gia Ngạo Tuyết! Cô vì tranh đoạt chức vị mà cấu kết với người ngoài, bán đứng thế gia Ngạo Tuyết! Nay thế gia Ngạo Tuyết rốt cuộc mang họ Ngạo hay là họ Lâm?”.
Ngạo Kim đứng trong kết giới la lên, trên mặt nở nụ cười lạnh nhạt.
“Lâm minh chủ nói rồi, cậu ấy sẽ không tùy tiện can thiệp vào việc của thế gia Ngạo Tuyết! Nhưng cậu ấy sẽ trợ giúp thế gia Ngạo Tuyết chúng ta phát triển, giúp chúng ta lớn mạnh!”.
Ngạo Vi Âm đi tới, quát lên: “Ngạo Kim, nếu ông thật sự nghĩ cho thế gia thì không nên dẫn người tạo phản, làm vậy sẽ chỉ khiến người vô tội trong tộc đổ máu hi sinh!”.
“Hừ, Ngạo Vi Âm, cô bớt ở đó làm kẻ hòa giải! Tên họ Lâm kia hứa hẹn vài điều là cô tin rồi sao? Cô dễ tin người quá! Huống hồ, người của thế gia Ngạo Tuyết chúng ta nhiều nhân tài, tộc trưởng các chi tộc có ai không mạnh bằng hai chị em các cô, dựa vào đâu mà để một con nhóc như Ngạo Hàn Mai làm chủ của một thế gia? Nếu làm thì cũng phải do Ngạo Kim này làm, thế gia được Ngạo Kim tôi dẫn dắt mới có thể phồn vinh lớn mạnh!”.
Ngạo Kim nói.
“Ngạo Kim, chẳng lẽ ông muốn khơi dậy nội loạn?”.
Ngạo Thái phẫn nộ tiến lên.
“Ngạo Thái, ông còn mặt mũi xuất hiện trước mặt tôi à? Khi xưa tôi ra lệnh ông giết Lâm Chính khi cậu ta vào thành, vì sao ông không ra tay? Ông muốn trơ mắt nhìn đôi cẩu nam nữ này hủy diệt thế gia Ngạo Tuyết chúng ta sao? Ngạo Thái, nếu các ông còn có lương tâm, còn xem là người của thế gia Ngạo Tuyết thì hãy giúp tôi khống chế đám người Ngạo Hàn Mai, bắt bọn họ về xử tội. Vậy thì thế gia Ngạo Tuyết sẽ có thể phục hưng, chúng ta cũng có thể một bước lên mây”.
Ngạo Kim nói.
“Ông…”.
Ngạo Thái tức đến mức run rẩy cả người.
Ngạo Hàn Mai cũng vậy, lồng ngực không ngừng phập phồng.
“Hàn Mai, đôi khi phải dùng thủ đoạn sắt đá hơn”.
Ngạo Vi Âm quay đầu lại, khàn giọng nói.
Trong giọng nói chứa đựng sự sắc bén lạnh lùng.
Ngạo Hàn Mai không khỏi sửng sốt, nhìn về phía chị mình, thấy ánh mắt chị mình lạnh nhạt hờ hững, lập tức hiểu được ý của Ngạo Vi Âm.
“Người đâu!”.
Ngạo Hàn Mai hô lên, đang định ra tay.
“Gia chủ! Gia chủ! Thuộc hạ có chuyện lớn cần bẩm báo!”.
Lúc này, một người của thế gia Ngạo Tuyết cầm một phong thư vội vã chạy tới.
Ngạo Hàn Mai ngạc nhiên, nhìn sang người đó, nhíu mày hỏi: “Chuyện gì mà gấp như vậy?”.
“Bẩm gia chủ, là tin tức liên quan đến nhà họ Mãn!”.
Người đó nói.
“Tình hình thế nào?”.
Ngạo Hàn Mai vội hỏi.
Ngạo Kim dám dẫn người tạo phản là vì nhận được tin nhà họ Mãn tấn công liên minh Thanh Huyền.
Ông ta nghĩ lần này liên minh Thanh Huyền sẽ chết chắc, nếu không, Ngạo Hàn Mai có Lâm Chính đứng sau, dù có cho Ngạo Kim một trăm lá gan, ông ta cũng không dám ngang nhiên ra tay, công khai phản đối Ngạo Hàn Mai.
Mặc dù tin tức này được Ngạo Hàn Mai phong tỏa chặt chẽ nhưng cũng lộ ra một ít phong thanh.
Những người trong tộc đứng sau lưng Ngạo Kim đều là người phản đối Lâm Chính, bị Ngạo Kim mua chuộc.
Bọn họ không quan tâm ai làm gia chủ, bọn họ chỉ quan tâm đến lợi ích của mình.
Người đó vội vàng dâng bức thư lên bằng hai tay, nói: “Không lâu trước nhà họ Mãn dẫn người của toàn tộc, hợp tác với gần mười thế tộc như Thiên Trì, Phương Thôn Cốc,… tấn công liên minh Thanh Huyền! Nhà họ Mãn hầu như bị diệt cả tộc, cốc chủ Phương Thôn Cốc Khổng Dương chết trận, Nữ Hoàng Thiên Trì dẫn theo người của mình hốt hoảng chạy trốn! Liên minh Thanh Huyền đã giành được thắng lợi lớn!”.
“Cái gì?”.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Không thể nào!”.
Ngạo Kim ở trong kết giới phía sau nghe được thì đứng ngây người, tức giận phát điên: “Ông tổ nhà họ Mãn là Lục Địa Thần Tiên! Làm sao liên minh Thanh Huyền có thể đánh bại được thần tiên? Tuyệt đối không thể!”.
Người đó nhìn Ngạo Kim, ánh mắt đầy thương hại: “Theo tin tức của liên minh Thanh Huyền, vào ngày nhà họ Mãn tấn công, Lâm minh chủ đã bước được bước cuối cùng, phi thăng thành thần, tiến vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên!”.
Nghe vậy, tất cả mọi người im lặng như tờ.
Ngạo Kim ngã ngồi xuống đất, không thể suy nghĩ được gì.
“Báo!”.
Lúc này, một tiếng hô lại vang lên, sau đó thì thấy một người trong tộc của thế gia Ngạo Tuyết chạy tới, quỳ trước mặt Ngạo Hàn Mai.
“Bẩm gia chủ, Lâm minh chủ đến rồi!”.