-
Chương 4181-4185
Chương 4181: Ông là Lục Địa Thần Tiên?
Đây là một trận chiến sinh tử!
Song phương đều có lý do không được thua cuộc!
Ngạo Hàn Mai nhìn về phía Lâm Chính, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Cô ta rất muốn ngăn cản.
Nhưng chuyện đã đến nước này, không thể ngăn cản được nữa.
Người của thế gia cũng nhìn về phía gia chủ, ánh mắt tỏ vẻ lo lắng và nể sợ.
Bọn họ biết, nếu gia chủ thất bại, thì kết cục của bọn họ chỉ có chết mà thôi.
Xung quanh im lặng như tờ.
Chỉ nghe thấy tiếng hít thở của mọi người.
“Sao? Không dám đánh à? Nếu cậu không dám thì tôi cho phép các cậu đầu hàng khuất phục, tôi cũng sẽ xử lý nhẹ tay”.
Gia chủ bình thản nói.
“Từ khi Lâm Chính tôi đặt chân đến vực Diệt Vong tới nay chưa từng sợ cái gì”.
Lâm Chính phẩy tay: “Tất cả lùi lại đi!”.
“Lâm minh chủ!”.
Ngạo Hàn Mai cuống quýt kêu lên, còn muốn khuyên nhủ, nhưng Ngạo Vi Âm ở bên cạnh đã kéo cô ta lại.
“Hàn Mai, bây giờ chỉ đành gửi gắm tất cả hi vọng lên Lâm minh chủ thôi! Chúng ta đã không làm được gì nữa rồi!”, Ngạo Vi Âm nhỏ giọng nói.
Ngạo Hàn Mai khẽ gật đầu, sắc mặt trắng bệch.
"Cũng có dũng khí đấy!".
Gia chủ thế gia gật đầu, ngoảnh sang quát khẽ: "Tất cả tránh ra cho tôi!".
Mọi người xung quanh lập tức lùi lại, chừa ra một bãi đất trống khá lớn.
Lúc này, cả trung tâm quảng trường Hàn Băng chỉ còn lại mỗi Lâm Chính và gia chủ thế gia.
Xung quanh là vô số người vây xem.
Không ai dám thở mạnh, chỉ yên lặng nhìn hai người, tim đập thình thịch.
"Lâm minh chủ, tôi từng nghe nói về cậu, nghe nói cậu từng giao đấu với Diệp Viêm cảnh giới Lục Địa Thần Tiên mà chiếm thế thượng phong, đúng là bất phàm".
Gia chủ thế gia bình thản nhìn Lâm Chính, chậm rãi lên tiếng.
"Chỉ là ăn may thôi".
"Tôi không biết cậu có được coi là may mắn không, nhưng chắc chắn hôm nay cậu không được may mắn như vậy đâu".
Gia chủ thế gia giơ bàn tay lên, bình tĩnh nói: "Mau bắt đầu đi, tôi không muốn lãng phí thời gian với cậu, xử lý cậu xong, tôi sẽ thanh toán từng người bên cạnh cậu".
"Ông có thể thử xem".
Lâm Chính không chút sợ hãi.
Gia chủ thế gia cũng không khách khí, im lặng nhìn chằm chằm Lâm Chính, bắt đầu vận khí kình.
Trong chớp mắt, gió tuyết giữa đất trời bỗng trở nên mạnh hơn.
Cuồng phong thét gào, giống như một con dao quất mạnh lên người Lâm Chính.
Tuyết rơi ào ào, bắt đầu tạo thành từng ụ tuyết to bằng nắm tay.
Mặt trời đã biến mất.
Trên trời là những đám mây băng dày nặng!
Đôi mắt Lâm Chính đanh lại, không do dự nữa, bất ngờ cất bước nhảy lên, lao tới trước mặt gia chủ thế gia trong chớp mắt.
Keng!
Thiên Sinh Đao mang theo sức mạnh phi thăng cuồng bạo, chém thẳng về phía gia chủ thế gia.
Ông ta vẫn vô cùng bình thản, sắc mặt không có vẻ gì là kinh ngạc sợ hãi.
Dường như đối với ông ta, đòn tấn công của Lâm Chính chỉ là một chuyện rất nhỏ bé tầm thường.
Vô cùng tự tin!
Khi anh lại gần.
Vù!
Phía trước gia chủ thế gia lập tức cách không ngưng kết một lớp băng sương dày, chặn được lưỡi đao đang chém tới.
Lâm Chính không bỏ cuộc, liền xoay thanh đao, sức mạnh phi thăng phóng ra ầm ầm, như những thiết quyền đánh mạnh vào băng sương, định phá vỡ phòng ngự để giết gia chủ thế gia.
Ầm! Ầm! Ầm!
Sức mạnh phun trào.
Nhưng đúng lúc này.
Bốp!
Sức mạnh phi thăng của Lâm Chính còn chưa phá vỡ lớp phòng ngự băng sương, thì một luồng sức mạnh phi thăng cuồng bạo hơn đã tạt tới, ép anh phải lùi lại.
Trước luồng sức mạnh phi thăng cuồng bạo này, thì sức mạnh của Lâm Chính có vẻ rất yếu ớt, không thể chống đỡ được.
"Luồng sức mạnh này..."
Lâm Chính nín thở, trong lòng run rẩy.
"Ông là... Lục Địa Thần Tiên?".
Chương 4182: Trận đối đầu giữa băng và lửa
Gia chủ thế gia không lên tiếng, lặng lẽ nhìn chằm chằm Lâm Chính, ngón tay chợt động.
Trong chớp mắt, mặt đất chao đảo.
Mặt đất rung chuyển, từng vết nứt xuất hiện, lan khắp bốn phía.
Lâm Chính biến sắc, dường như nhận ra gì đó, tung người nhảy lên.
Vèo vèo vèo...
Chỉ thấy mặt đất nứt toác bất ngờ bắn ra những chiếc gai nhọn đáng sợ, mỗi mũi gai như một lưỡi dao, vô cùng sắc bén.
Cũng may Lâm Chính nhảy lên kịp thời, tránh được số gai băng này.
Nhưng gai băng không dừng lại, mà tiếp tục lao lên trời.
"Cái gì?".
Lâm Chính mở to mắt.
Chỉ thấy toàn bộ gai nhọn bắn ra từ mặt đất lao thẳng vào mây xanh.
Lâm Chính như mắc kẹt trong một tấm lưới lớn, muốn thoát cũng không thể.
Anh bất đắc dĩ phải che phủ toàn bộ sức mạnh phi thăng lên từng tấc máu thịt, phát động xương chí tôn.
Phập! Phập! Phập!
Gai băng đáng sợ đâm mạnh vào người anh, khiến cơ thể anh da tróc thịt bong, máu me be bét, thảm không nỡ nhìn.
Sau khi gai băng tan hết, thì cả người Lâm Chính đã chi chít vết thương.
Lâm Chính lại hạ xuống đất, cảm thấy đau đớn như toàn thân bị rách toạc, cơ thể vô cùng chấn động.
Anh biết rõ thân xác của mình mạnh đến mức nào.
Nhưng đối mặt với đòn tấn công của gia chủ thế gia, dường như độ mạnh của thân xác anh hoàn toàn không có tác dụng gì.
E rằng nếu không có xương chí tôn, thì Lâm Chính đã tan xác trước đòn tấn công này rồi.
"Anh đúng là Lục Địa Thần Tiên".
Ánh mắt Lâm Chính lạnh tanh.
Với độ mạnh của thân xác anh hiện giờ thì chỉ có Lục Địa Thần Tiên mới có thể khiến anh bị thương dễ dàng như vậy.
Nhưng không biết tại sao, Lâm Chính cứ có cảm giác sức mạnh phi thăng của đối phương có chút kì lạ.
So với Diệp Viêm thì đặc biệt hơn.
Dường như so với ông ta, sức mạnh phi thăng của anh vô cùng yếu ớt.
Lâm Chính nhíu chặt mày, trầm tư suy nghĩ.
"Sao? Bị sức mạnh của tôi dọa sợ rồi à?".
Gia chủ thế gia bình thản nói, sau đó lại cách không nắm chặt một cái.
Rắc!
Trong hư không ngưng kết rất nhiều băng sương, bao vây lấy Lâm Chính.
Một quyền băng khổng lồ được hình thành, nhanh chóng túm lấy Lâm Chính.
Tứ chi của anh lập tức không thể động đậy.
Sau đó.
Ầm!
Quyền băng nổ tung.
Một đám mây băng khổng lồ hiện ra.
Mọi người ở bên dưới đều ngước mắt lên, nhìn về phía bóng dáng trên bầu trời.
Chỉ thấy mây băng dày đặc, chứ không thấy bất cứ thứ gì.
"Hỏng rồi!".
"Lâm minh chủ!".
Người của liên minh Thanh Huyền biến sắc, nhao nhao kêu lên.
Nhưng đúng lúc này, một ngọn lửa trắng tỏa ra giữa không trung, khiến mây băng bốc hơi hết sạch.
Một người đàn ông toàn thân tỏa ra ngọn lửa xuất hiện trên bầu trời.
"Là minh chủ!".
Mọi người mừng rỡ.
"Dị hỏa?".
Gia chủ thế gia lập tức nhíu mày.
"Dị hỏa của tôi vừa khéo khắc thuật pháp hệ băng của ông".
Lâm Chính trầm giọng nói, đôi mắt bùng ngọn lửa, tung người nhảy lên, hai tay nắm chặt Thiên Sinh Đao, múa may quanh người.
Các vết thương trên người anh lập tức biến mất.
Thân đao lại hiện lên ngọn lửa hừng hực, dường như muốn thiêu cháy bầu trời, chém về phía gia chủ thế gia.
"Băng Phong Cửu Thiên!".
Gia chủ thế gia quát lên, băng lực toàn thân bắn ra, hai cánh tay dường như lóe lên tia chớp màu lam, bắn thẳng lên trời.
Từng đoạn băng sương lập tức lao vút lên tầng mây.
Ngay sau đó, bầu trời đang ngùn ngụt lửa như muốn đóng băng lại.
Đây là trận đối đầu giữa băng và lửa!
Mọi người nhao nhao lùi lại, trợn tròn mắt nhìn, vẻ mặt thất thần!
Thật là đáng sợ!
Đây là trận đấu mức độ nào chứ?
Không ai biết được.
Lâm Chính huy động toàn bộ dị hỏa giáng xuống, nhưng bị băng sương ngăn cản, nên tốc độ trở nên chậm lại.
Cuối cùng, khi rơi xuống độ cao cách mặt đất 100m thì dừng lại.
Thiên Sinh Đao vốn hừng hực ngọn lửa lập tức bị băng sương bao phủ.
Hơn nữa, băng sương còn lan theo thanh đao, dường như muốn đóng băng cả cơ thể anh...
Cuối cùng, Lâm Chính bị đóng băng hoàn toàn.
Chương 4183: Sức mạnh của băng
"Hay!".
Phía thế gia vang lên tiếng hoan hô và reo hò.
Có người thậm chí còn vỗ tay.
"Hừ, cái đồ không biết tự lượng sức mình, dám thách thức cả gia chủ thế gia! Đúng là nực cười!".
Ngạo Hỏa Vân lạnh lùng hừ một tiếng, nói đầy khinh bỉ.
"Cậu ta tưởng đánh được mấy chiêu với Thánh Quân Diệp Viêm thì mình hơn cả Lục Địa Thần Tiên, mà không biết chỉ là mèo mù vớ cá rán!".
Ngạo Ly Phượng cười nói: "Gia chủ của chúng ta mới thực sự là sự tồn tại ngang hàng với Lục Địa Thần Tiên! Cậu ta? Là cái thá gì chứ?".
"Đúng vậy".
"Ha ha ha!".
Bọn họ cười ầm lên.
Phía liên minh Thanh Huyền im lặng như tờ.
Bọn họ lo lắng nhìn Lâm Chính đã bị đóng băng ở giữa không trung, không ai dám thở mạnh.
Bọn họ không biết Lâm Chính còn sống hay đã chết.
Nhưng cho dù còn sống, qua mấy phen giao đấu, bọn họ cũng có thể nhìn ra Lâm Chính không phải đối thủ của gia chủ thế gia.
E là trận chiến này không còn phần thắng rồi.
"Hàn Mai!".
Ngạo Vi Âm khẽ hít vào một hơi, nhỏ giọng gọi.
"Sao thế chị?".
Ánh mắt Ngạo Hàn Mai tỏ vẻ lo âu, ngoảnh sang hỏi.
"Nếu Lâm minh chủ bại trận, em hãy dẫn ngay người xông lên giết gia chủ thế gia, rõ chưa? Phải giết ông ta bằng mọi giá!".
Ngạo Vi Âm lạnh lùng nói.
"Cái gì?".
Hơi thở của Ngạo Hàn Mai trở nên run rẩy, vội vàng nói: "Nếu ngay cả Lâm minh chủ cũng không phải đối thủ, thì em và những người này sao có thể giết được ông ta chứ?".
"Không giết được cũng phải giết! Em phải hiểu, một khi Lâm minh chủ bại trận, với tính khí của thế gia thì chắc chắn ông ta sẽ đuổi cùng giết tận chúng ta. Thế nên đây là cơ hội tốt nhất, cho dù là liều mạng thì cũng phải đánh. Lẽ nào em muốn mặc cho đối phương chém giết mình sao?".
Ngạo Vi Âm khàn giọng nói.
Cô ta vừa dứt lời, Ngạo Hàn Mai không nói gì, ánh mắt cũng hiện lên sự quyết tuyệt.
Gia chủ thế gia đanh mắt nhìn Lâm Chính giữa không trung, lại nắm hai tay, một cây thương băng xuất hiện.
Ông ta nhằm vào Lâm Chính, rồi vung mạnh.
Vèo!
Thương băng lập tức xé rách hư không, như một ngôi sao băng đâm thẳng vào lồng ngực Lâm Chính.
Lâm Chính cũng nhân cơ hội thoát khỏi giam cầm.
Những mảnh băng vỡ vụn.
Còn anh cũng như một con diều đứt dây, rơi từ trên không trung, nặng nề ngã xuống đất.
"Lâm minh chủ!".
Đám Hoa Thiên Hải nhanh chân chạy tới.
"Đừng lại đây!".
Lâm Chính mặt đầy vụn băng, khẽ quát lên: "Nếu các ông tham gia vào thì sẽ phá vỡ quy tắc, đến lúc đó dù tôi có thắng thì đối phương cũng không phục".
Thắng?
Mọi người lại kinh ngạc.
Với tình hình bây giờ của Lâm Chính thì anh lấy gì để thắng gia chủ thế gia?
Lâm Chính hít sâu một hơi, nhìn thương băng ở lồng ngực, anh cố nhịn đau, cầm lấy cán thương rút mạnh ra.
Nỗi đau đớn dữ dội khiến anh hơi co giật.
Băng thương xuyên thấu qua người anh.
Sau khi rút thương ra, vết thương ở lồng ngực của Lâm Chính không chảy một giọt máu nào.
Hóa ra hầu hết máu trong người anh đã bị sức mạnh hàn băng trên thương băng làm cho ngưng kết lại...
Lâm Chính thử huy động dị hỏa, nhưng dị hỏa lúc này cực kì yếu ớt.
Không được!
Cứ tiếp tục thế này thì anh chết là cái chắc.
"Cậu không phải đối thủ của tôi!".
Gia chủ thế gia chậm rãi đi tới, phía sau ông ta lại ngưng kết sức mạnh hàn băng.
Sức mạnh hàn băng hóa thành từng món vũ khí, có trường kiếm, trường thương, trường đao, trường kích...
Nhất thời, đằng sau gia chủ thế gia như là một kho vũ khí khổng lồ.
Ông ta lại vung tay lên, tất cả vũ khí quay đầu, nhằm vào Lâm Chính.
"Ngoan ngoãn bó tay chịu trói, thì bây giờ tôi sẽ cho cậu đi một cách nhanh gọn".
Gia chủ thế gia khàn giọng nói, sau đó đôi mắt trở nên lạnh lẽo, hạ cánh tay xuống.
Vèo vèo vèo...
Tất cả vũ khí lập tức bay ra, xuyên qua mọi thứ, nhằm thẳng vào Lâm Chính.
Lâm Chính dường như nín thở, nhưng anh không có ý định tránh né, mà nhảy lên, lao về phía gia chủ thế gia như bị điên.
"Đúng là chán sống!".
Ngạo Hỏa Vân thấy thế liền cười khẩy.
"Xem ra cậu ta đã buông xuôi rồi".
"Nhưng mà cũng phải, gia chủ thế gia của chúng ta có thực lực mạnh như vậy, trước đó cậu ta không biết, bây giờ giao đấu với gia chủ thế gia xong, biết được thực lực của gia chủ, sinh lòng tuyệt vọng nên mới làm vậy".
Ngạo Ly Phượng cười nhạt: "Như vậy cũng tốt, được chết nhanh gọn, không phải chịu sự hành hạ!".
"Ha ha, vậy là tôi có thể trả thù rồi".
Ngạo Hỏa Vân nhìn đám Ngạo Hàn Mai với ánh mắt hung dữ, chứa đầy sát khí.
Ngạo Vi Âm cũng nhắm mắt lại.
Ánh mắt Ngạo Hàn Mai dại ra, chẳng nói một lời.
Người của liên minh Thanh Huyền cũng vô cùng tuyệt vọng.
Chiêu thức đáng sợ như vậy, Lâm Chính lấy gì để chống lại đây?
Cô ta ngây người ra nhìn.
Nhưng Lâm Chính lại lao bắn về phía trước, dùng cơ thể chống lại hơn trăm món vũ khí được băng hóa kia.
Mỗi món vũ khí đều có uy năng xé toạc trời xanh vũ trụ.
Lẽ nào mọi chuyện sắp kết thúc thật sao?
Toàn thân Ngạo Hàn Mai cảm thấy vô lực.
Một giọt nước mắt chậm rãi lăn khỏi khóe mi.
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Rắc!
Lâm Chính bỗng giơ cánh tay lên, khẽ gầm một tiếng, cánh tay bỗng sinh ra rất nhiều băng sương.
Băng sương nhanh chóng ngưng kết, hóa thành một chiếc thuẫn băng khổng lồ.
Rầm! Rầm! Rầm!
Thuẫn băng hình thành, những món vũ khí đáng sợ kia đều va vào thuẫn băng, tan tàn nát vụn.
Lại nhìn thuẫn băng, nó chẳng mảy may làm sao.
"Cái gì?".
"Không thể nào!".
Đám Ngạo Hỏa Vân, Ngạo Ly Phượng đều kêu lên thất thanh.
Liên minh Thanh Huyền cũng vô cùng kinh ngạc.
Lâm Chính giơ thuẫn băng lên, thế như chẻ tre, hất bay mọi công kích, lao tới trước mặt gia chủ thế gia như một con trâu điên.
Gia chủ thế gia trợn tròn mắt.
Bốp!
Thuẫn băng nặng nề va vào người ông ta.
Một đám sương băng khổng lồ lập tức lan ra tứ phía...
Chương 4184: Chọc giận thần tiên
Đám đông trố tròn mắt. Bọn họ không dám tin vào những gì nhìn thấy. Một bóng hình bay ra, đập mạnh vào bức tượng bên cạnh. Bức tượng đó lập tức vỡ vụn.
Gia chủ thế gia nằm trong đống đổ nát. Người của thế gia há mồm trợn mắt. Đến cả người của tộc Ngạo Tuyết cũng vậy.
Đối với bọn họ thì gia chủ thế gia giống như thần linh vậy. Vậy mà hôm nay cũng bị đánh bại thế này.
Nếu không phải được tận mắt nhìn thấy thì họ sẽ không dám tin.
Điều khiến đám đông kinh hãi đó là sức mạnh mà Lâm Chính sử dụng. Hàng nghìn con mắt tập trung.
Lâm Chính với thuẫn băng trên tay từ từ mỉm cười.
Sức mạnh của băng hàn trên cánh tay anh dày đặc, lớp khói băng bay lên tạo thành thế đối đầu rõ ràng với dị hỏa.
“Băng Sương Thần Lực sao?”, Ngạo Ly Phượng kêu lên.
“Cái gì? Băng..Sương Thần Lực à?”
Ngạo Hỏa Vân suýt nữa thì ngã phịch ra đất. Vừa rồi anh ta đã tận mắt nhìn thấy Lâm CHính dùng dị hỏa đối phó với thế chủ. Giờ anh lại sử dụng Băng Sương Thần Lực.
Điều này có nghĩa là gì? Lẽ nào...người này lại sở hữu hai loại sức mạnh khác nhau?
Gia chủ thế gia từ từ đứng dậy khỏi đống đổ nát. Ông ta ôm ngực, lòng bàn tay phát ra ánh sáng xanh, hình như đang trị vết thương.
Một lúc sau, luồng ánh sáng xanh biến mất. Gia chủ thế gia có vẻ như đã hồi phục. Ông ta bước tới, đôi mắt ánh lên vẻ nghiêm nghị.
“Cậu cùng lúc sở hữu cả Băng Sương Chi Lực và dị hỏa. Thật bất ngờ đấy. Lâm Chính, nói cho tôi biết, cậu đã làm như thế nào. Sức mạnh Băng Sương của cậu rất giống với của thế gia Ngạo Tuyết chúng tôi. Là người của Diệp Mạch nhất tộc đã dạy cậu sao?”
“Hỏi vậu có ích gì cho ông chứ?”, Lâm Chính lắc đầu, tỏ vẻ lạnh lùng.
“Sao lại không? Cậu của hiện tại và lúc trước, đối với tôi mà nói giá trị đã khác nhau rồi. Người có thể sở hữu cả băng và lửa thì đương nhiên là đặc biệt. Có thể cậu mà làm nguyên liệu luyện công của tôi thì tôi có thể dễ dàng đột phá được”, ông ta trầm giọng.
“Giúp ông đột phá sao?”
Lâm Chính nhếch miệng cười: “Giúp ông đột phá cảnh giới Lục Địa Thần Tiên đúng không?”
Dứt lời gia chủ thế gia đanh mắt.
“Đồ có mắt như mù, gia chủ của chúng tôi đã bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên từ lâu rồi. Giờ người đứng trước mặt anh là một vị thần tiên đấy, thế mà cũng không nhận ra”, Ngạo Hảo Vân hét lớn.
“Lục Địa Thần Tiên sao? Lúc tôi mới giao đấu với gia chủ của các người thì cũng đã bị lừa, tưởng rằng sức mạnh phi thăng của ông ta là sức mạnh chỉ có Lục Địa Thần Tiên mới có. Nếu là trước đây thì tôi cũng đã bị che mắt rồi. Nhưng tôi từng giao đấu với Diệp Viêm. Tôi biết sức mạnh thật sự của một Lục Địa Thần Tiên là như thế nào. Gia chủ của các người bắt chước giống lắm nhưng không phải là thật”, Lâm Chính lắc đầu.
Ngạo Hỏa Vân nín thở. Lâm Chính nói tiếp: “Nếu tôi đoán không lầm thì sức mạnh Băng Sương của ông xảy ra biến dị nên mạnh hơn nên mới mang đến cảm giác đó cho người khác đúng không? Còn trên thực tế ông không hề mạnh như mọi người tưởng tượng”.
Gia chủ thế gia nghe thấy vậy thì đôi mắt ánh lên vẻ bàng hoàng nhưng ông ta nhanh chóng giấu nhẹm đi.
“Cậu đang nghi ngờ thực lực của tôi sao? Nếu vậy thì tôi sẽ cho cậu được thấy”
Nói xong một luồng băng hàn kinh người từ cơ thể ông ta phóng ra. Cả vùng không gian dao động.
Người của thế gia tái mặt, họ cảm thấy lo lắng. Sức mạnh này vượt xa sức mạnh người thường.
“Đây chẳng lẽ không phải sức mạnh thần tiên sao? Tên họ lâm kia, anh chết chắc rồi. Nếu như anh chọc giận thần tiên thì sẽ chết chắc”.
Ngạo Hỏa Vân gầm lên, đôi mắt ánh lên vẻ hào hứng. Thế nhưng Lâm Chính vẫn vô cùng điềm nhiên, anh suy nghĩ và như đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Kết thúc đi”, gia chủ hét lớn, đập về phía Lâm Chính.
Lúc này một người băng khổng lồ xuất hiện, hai cú đấm của người băng giống như sát thần giáng xuống Lâm Chính.
“Lùi ra”.
“Mau lùi ra".
Người của Ngạo Hỏa Vân hô lên. Người của liên minh Thanh Huyền bao gồm Vu Hồng, Hoa Thiên Hải, trang chủ Tiêu Vấn đều lập tức lao ra, tạo thành hàng phòng ngự.
Nhưng đúng lúc này...Lửa lại bùng lên từ vị trí của Lâm Chính chặn đứng hai cú đấm đang giáng xuống kia.
Nhìn thấy cảnh tượng đó rất nhiều người quên mất những gì mình đang làm. Băng và lửa lại va chạm.
Không! Khi lửa tiếp xúc với hai cú đấm thì Lâm Chính lập tức đổi đòn, đó không còn là lửa nữa mà là băng.
Rắc! Băng và băng va chạm.
Cú đấm của gia chủ dội xuống đầu Lâm Chính. Cả hiện trường im lặng như tờ.
Chương 4185: Nhìn thấu mọi thứ
"Đòn tấn công của gia chủ đáng sợ như vậy mà bị Lâm Chính hóa giải được sao?".
Hai chân Ngạo Hỏa Vân bủn rủn, trợn mắt há mồm chứng kiến cảnh tượng này.
Anh ta không ngờ Lâm Chính càng đánh càng hăng, đây chắc chắn là một kích toàn lực của gia chủ thế gia, riêng uy năng này anh ta đã có thể cảm nhận được.
Tại sao Lâm Chính vẫn có thể đỡ được?
Chẳng phải anh nên bị giết rồi sao?
Ngạo Hỏa Vân không thể nào hiểu nổi.
Đừng nói là anh ta, ngay cả đám Ngạo Ly Phượng ở phía sau cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Còn vẻ mặt của gia chủ thế gia đã vô cùng nghiêm trọng.
"Hóa ra là vậy... Sức mạnh băng sương của cậu không phải do tộc Diệp Mạch truyền thụ, mà đến từ sức mạnh biến dị nào đó!".
"Đúng vậy, chúng ta giống nhau cả thôi".
Lâm Chính bình thản đáp.
Giờ thì anh đã hiểu, gia chủ thế gia cũng giống như anh, đó là có được sức mạnh từ loài thú biến dị hoặc hoa cỏ nào đó.
Nhưng hiển nhiên sức mạnh của gia chủ thế gia hùng hậu hơn Lâm Chính nhiều.
"Thú vị đấy".
Ánh mắt của gia chủ thế gia lạnh tanh, lần này ông ta không dám huênh hoang nữa, huy động toàn bộ sức mạnh lao về phía Lâm Chính, bắt đầu chém giết nhau.
Lâm Chính thầm hừ một tiếng, cũng không dừng lại, mà đối kháng trực diện với ông ta.
Hai bên đánh nhau túi bụi, những vụ nổ đáng sợ không ngừng nổ ra, băng sương ngưng kết xung quanh.
Nhưng đối đầu trực tiếp thì dường như Lâm Chính không phải đối thủ.
Tuy anh biết được nguồn gốc sức mạnh của gia chủ thế gia, và trên người anh có sức mạnh rất gần với ông ta, nhưng hiển nhiên gia chủ thế gia sử dụng sức mạnh này thuần thục hơn anh.
Hai bên đánh nhau mấy phút, cả người Lâm Chính đã chi chít vết thương. Lại nhìn gia chủ thế gia, ngoài mấy dấu vết để lại do vụ nổ, thì không còn vết thương nào khác, nhìn có vẻ không chút tổn hại.
Lâm Chính lập tức vung Thiên Sinh Đao lên, tự chữa trị cho bản thân.
"Thanh đao đó thật là thần kì, có thể chữa thương cho cậu sao? Chỉ tiếc là mỗi lần vung đao lại tiêu hao rất nhiều khí kình của cậu".
"Lâm Chính, cậu không phải là đối thủ của tôi, cứ đánh tiếp thì cũng chỉ còn đường chết. Tôi là người tiếc tài, nếu cậu dừng tay tại đây rồi thần phục tôi, thì tôi sẽ tha chết cho cậu, chỉ giết liên minh Thanh Huyền thôi, được không?".
Gia chủ thế gia nói, ánh mắt vô cùng tự tin, dường như nắm mọi thứ trong lòng bàn tay.
"Khỏi cần nói mấy lời vô dụng này, chúng ta đều biết đối phương tuyệt đối sẽ không thật lòng thần phục".
Lâm Chính khẽ quát, cơ thể hồi phục, lại tiếp tục chém giết.
Tuy thực lực của Lâm Chính kém hơn gia chủ thế gia một bậc, nhưng dựa vào y thuật cao cường và khả năng tự chữa lành đáng sợ của Thiên Sinh Đao, dù Lâm Chính bị thương nặng đến đâu cũng có thể hồi phục ngay lập tức.
Còn gia chủ thế gia đã bị thái độ không chịu thua của Lâm Chính làm cho phát bực, ra tay càng tàn nhẫn hơn, chiêu thức càng đáng sợ hơn.
Cứ chiến đấu như vậy được một tiếng, cả quảng trường Hàn Băng đã nát bét, nhưng vẫn chưa phân thắng bại.
Tộc Ngạo Tuyết và liên minh Thanh Huyền lùi hẳn ra ngoài quảng trường, đứng nhìn từ xa, không dám lại gần.
Nhưng dần dần, bọn họ cũng nhận ra cán cân thắng lợi cuối cùng sẽ nghiêng về bên nào.
Bởi vì lúc này, thể lực của Lâm Chính đã cạn kiệt.
Khí kình quanh người anh trở nên yếu ớt, đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển, thậm chí còn không đứng thẳng được người.
Một tiếng đồng hồ chiến đấu với cường độ mạnh cộng thêm không ngừng vung Thiên Sinh Đao, nếu là người khác thì đã tắt thở chết lâu rồi.
Lâm Chính vẫn có thể đứng được đã là thần kỳ rồi.
Nhìn lại gia chủ thế gia, ông ta cứ như không có việc gì, khí kình toàn thân vẫn dồi dào, dường như không có chút tổn thất nào.
Lâm Chính bình thản nhìn.
"Cậu thua rồi!".
Gia chủ thế gia điềm nhiên nói.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: "Không, ông thua mới đúng".
"Cậu không còn tỉnh táo nữa sao?".
Gia chủ thế gia nhíu mày nói.
Lâm Chính vừa thở dốc vừa nói: "Không phải tôi không còn tỉnh táo, tôi chỉ... nhìn thấu mọi thứ của ông thôi..."
Đây là một trận chiến sinh tử!
Song phương đều có lý do không được thua cuộc!
Ngạo Hàn Mai nhìn về phía Lâm Chính, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Cô ta rất muốn ngăn cản.
Nhưng chuyện đã đến nước này, không thể ngăn cản được nữa.
Người của thế gia cũng nhìn về phía gia chủ, ánh mắt tỏ vẻ lo lắng và nể sợ.
Bọn họ biết, nếu gia chủ thất bại, thì kết cục của bọn họ chỉ có chết mà thôi.
Xung quanh im lặng như tờ.
Chỉ nghe thấy tiếng hít thở của mọi người.
“Sao? Không dám đánh à? Nếu cậu không dám thì tôi cho phép các cậu đầu hàng khuất phục, tôi cũng sẽ xử lý nhẹ tay”.
Gia chủ bình thản nói.
“Từ khi Lâm Chính tôi đặt chân đến vực Diệt Vong tới nay chưa từng sợ cái gì”.
Lâm Chính phẩy tay: “Tất cả lùi lại đi!”.
“Lâm minh chủ!”.
Ngạo Hàn Mai cuống quýt kêu lên, còn muốn khuyên nhủ, nhưng Ngạo Vi Âm ở bên cạnh đã kéo cô ta lại.
“Hàn Mai, bây giờ chỉ đành gửi gắm tất cả hi vọng lên Lâm minh chủ thôi! Chúng ta đã không làm được gì nữa rồi!”, Ngạo Vi Âm nhỏ giọng nói.
Ngạo Hàn Mai khẽ gật đầu, sắc mặt trắng bệch.
"Cũng có dũng khí đấy!".
Gia chủ thế gia gật đầu, ngoảnh sang quát khẽ: "Tất cả tránh ra cho tôi!".
Mọi người xung quanh lập tức lùi lại, chừa ra một bãi đất trống khá lớn.
Lúc này, cả trung tâm quảng trường Hàn Băng chỉ còn lại mỗi Lâm Chính và gia chủ thế gia.
Xung quanh là vô số người vây xem.
Không ai dám thở mạnh, chỉ yên lặng nhìn hai người, tim đập thình thịch.
"Lâm minh chủ, tôi từng nghe nói về cậu, nghe nói cậu từng giao đấu với Diệp Viêm cảnh giới Lục Địa Thần Tiên mà chiếm thế thượng phong, đúng là bất phàm".
Gia chủ thế gia bình thản nhìn Lâm Chính, chậm rãi lên tiếng.
"Chỉ là ăn may thôi".
"Tôi không biết cậu có được coi là may mắn không, nhưng chắc chắn hôm nay cậu không được may mắn như vậy đâu".
Gia chủ thế gia giơ bàn tay lên, bình tĩnh nói: "Mau bắt đầu đi, tôi không muốn lãng phí thời gian với cậu, xử lý cậu xong, tôi sẽ thanh toán từng người bên cạnh cậu".
"Ông có thể thử xem".
Lâm Chính không chút sợ hãi.
Gia chủ thế gia cũng không khách khí, im lặng nhìn chằm chằm Lâm Chính, bắt đầu vận khí kình.
Trong chớp mắt, gió tuyết giữa đất trời bỗng trở nên mạnh hơn.
Cuồng phong thét gào, giống như một con dao quất mạnh lên người Lâm Chính.
Tuyết rơi ào ào, bắt đầu tạo thành từng ụ tuyết to bằng nắm tay.
Mặt trời đã biến mất.
Trên trời là những đám mây băng dày nặng!
Đôi mắt Lâm Chính đanh lại, không do dự nữa, bất ngờ cất bước nhảy lên, lao tới trước mặt gia chủ thế gia trong chớp mắt.
Keng!
Thiên Sinh Đao mang theo sức mạnh phi thăng cuồng bạo, chém thẳng về phía gia chủ thế gia.
Ông ta vẫn vô cùng bình thản, sắc mặt không có vẻ gì là kinh ngạc sợ hãi.
Dường như đối với ông ta, đòn tấn công của Lâm Chính chỉ là một chuyện rất nhỏ bé tầm thường.
Vô cùng tự tin!
Khi anh lại gần.
Vù!
Phía trước gia chủ thế gia lập tức cách không ngưng kết một lớp băng sương dày, chặn được lưỡi đao đang chém tới.
Lâm Chính không bỏ cuộc, liền xoay thanh đao, sức mạnh phi thăng phóng ra ầm ầm, như những thiết quyền đánh mạnh vào băng sương, định phá vỡ phòng ngự để giết gia chủ thế gia.
Ầm! Ầm! Ầm!
Sức mạnh phun trào.
Nhưng đúng lúc này.
Bốp!
Sức mạnh phi thăng của Lâm Chính còn chưa phá vỡ lớp phòng ngự băng sương, thì một luồng sức mạnh phi thăng cuồng bạo hơn đã tạt tới, ép anh phải lùi lại.
Trước luồng sức mạnh phi thăng cuồng bạo này, thì sức mạnh của Lâm Chính có vẻ rất yếu ớt, không thể chống đỡ được.
"Luồng sức mạnh này..."
Lâm Chính nín thở, trong lòng run rẩy.
"Ông là... Lục Địa Thần Tiên?".
Chương 4182: Trận đối đầu giữa băng và lửa
Gia chủ thế gia không lên tiếng, lặng lẽ nhìn chằm chằm Lâm Chính, ngón tay chợt động.
Trong chớp mắt, mặt đất chao đảo.
Mặt đất rung chuyển, từng vết nứt xuất hiện, lan khắp bốn phía.
Lâm Chính biến sắc, dường như nhận ra gì đó, tung người nhảy lên.
Vèo vèo vèo...
Chỉ thấy mặt đất nứt toác bất ngờ bắn ra những chiếc gai nhọn đáng sợ, mỗi mũi gai như một lưỡi dao, vô cùng sắc bén.
Cũng may Lâm Chính nhảy lên kịp thời, tránh được số gai băng này.
Nhưng gai băng không dừng lại, mà tiếp tục lao lên trời.
"Cái gì?".
Lâm Chính mở to mắt.
Chỉ thấy toàn bộ gai nhọn bắn ra từ mặt đất lao thẳng vào mây xanh.
Lâm Chính như mắc kẹt trong một tấm lưới lớn, muốn thoát cũng không thể.
Anh bất đắc dĩ phải che phủ toàn bộ sức mạnh phi thăng lên từng tấc máu thịt, phát động xương chí tôn.
Phập! Phập! Phập!
Gai băng đáng sợ đâm mạnh vào người anh, khiến cơ thể anh da tróc thịt bong, máu me be bét, thảm không nỡ nhìn.
Sau khi gai băng tan hết, thì cả người Lâm Chính đã chi chít vết thương.
Lâm Chính lại hạ xuống đất, cảm thấy đau đớn như toàn thân bị rách toạc, cơ thể vô cùng chấn động.
Anh biết rõ thân xác của mình mạnh đến mức nào.
Nhưng đối mặt với đòn tấn công của gia chủ thế gia, dường như độ mạnh của thân xác anh hoàn toàn không có tác dụng gì.
E rằng nếu không có xương chí tôn, thì Lâm Chính đã tan xác trước đòn tấn công này rồi.
"Anh đúng là Lục Địa Thần Tiên".
Ánh mắt Lâm Chính lạnh tanh.
Với độ mạnh của thân xác anh hiện giờ thì chỉ có Lục Địa Thần Tiên mới có thể khiến anh bị thương dễ dàng như vậy.
Nhưng không biết tại sao, Lâm Chính cứ có cảm giác sức mạnh phi thăng của đối phương có chút kì lạ.
So với Diệp Viêm thì đặc biệt hơn.
Dường như so với ông ta, sức mạnh phi thăng của anh vô cùng yếu ớt.
Lâm Chính nhíu chặt mày, trầm tư suy nghĩ.
"Sao? Bị sức mạnh của tôi dọa sợ rồi à?".
Gia chủ thế gia bình thản nói, sau đó lại cách không nắm chặt một cái.
Rắc!
Trong hư không ngưng kết rất nhiều băng sương, bao vây lấy Lâm Chính.
Một quyền băng khổng lồ được hình thành, nhanh chóng túm lấy Lâm Chính.
Tứ chi của anh lập tức không thể động đậy.
Sau đó.
Ầm!
Quyền băng nổ tung.
Một đám mây băng khổng lồ hiện ra.
Mọi người ở bên dưới đều ngước mắt lên, nhìn về phía bóng dáng trên bầu trời.
Chỉ thấy mây băng dày đặc, chứ không thấy bất cứ thứ gì.
"Hỏng rồi!".
"Lâm minh chủ!".
Người của liên minh Thanh Huyền biến sắc, nhao nhao kêu lên.
Nhưng đúng lúc này, một ngọn lửa trắng tỏa ra giữa không trung, khiến mây băng bốc hơi hết sạch.
Một người đàn ông toàn thân tỏa ra ngọn lửa xuất hiện trên bầu trời.
"Là minh chủ!".
Mọi người mừng rỡ.
"Dị hỏa?".
Gia chủ thế gia lập tức nhíu mày.
"Dị hỏa của tôi vừa khéo khắc thuật pháp hệ băng của ông".
Lâm Chính trầm giọng nói, đôi mắt bùng ngọn lửa, tung người nhảy lên, hai tay nắm chặt Thiên Sinh Đao, múa may quanh người.
Các vết thương trên người anh lập tức biến mất.
Thân đao lại hiện lên ngọn lửa hừng hực, dường như muốn thiêu cháy bầu trời, chém về phía gia chủ thế gia.
"Băng Phong Cửu Thiên!".
Gia chủ thế gia quát lên, băng lực toàn thân bắn ra, hai cánh tay dường như lóe lên tia chớp màu lam, bắn thẳng lên trời.
Từng đoạn băng sương lập tức lao vút lên tầng mây.
Ngay sau đó, bầu trời đang ngùn ngụt lửa như muốn đóng băng lại.
Đây là trận đối đầu giữa băng và lửa!
Mọi người nhao nhao lùi lại, trợn tròn mắt nhìn, vẻ mặt thất thần!
Thật là đáng sợ!
Đây là trận đấu mức độ nào chứ?
Không ai biết được.
Lâm Chính huy động toàn bộ dị hỏa giáng xuống, nhưng bị băng sương ngăn cản, nên tốc độ trở nên chậm lại.
Cuối cùng, khi rơi xuống độ cao cách mặt đất 100m thì dừng lại.
Thiên Sinh Đao vốn hừng hực ngọn lửa lập tức bị băng sương bao phủ.
Hơn nữa, băng sương còn lan theo thanh đao, dường như muốn đóng băng cả cơ thể anh...
Cuối cùng, Lâm Chính bị đóng băng hoàn toàn.
Chương 4183: Sức mạnh của băng
"Hay!".
Phía thế gia vang lên tiếng hoan hô và reo hò.
Có người thậm chí còn vỗ tay.
"Hừ, cái đồ không biết tự lượng sức mình, dám thách thức cả gia chủ thế gia! Đúng là nực cười!".
Ngạo Hỏa Vân lạnh lùng hừ một tiếng, nói đầy khinh bỉ.
"Cậu ta tưởng đánh được mấy chiêu với Thánh Quân Diệp Viêm thì mình hơn cả Lục Địa Thần Tiên, mà không biết chỉ là mèo mù vớ cá rán!".
Ngạo Ly Phượng cười nói: "Gia chủ của chúng ta mới thực sự là sự tồn tại ngang hàng với Lục Địa Thần Tiên! Cậu ta? Là cái thá gì chứ?".
"Đúng vậy".
"Ha ha ha!".
Bọn họ cười ầm lên.
Phía liên minh Thanh Huyền im lặng như tờ.
Bọn họ lo lắng nhìn Lâm Chính đã bị đóng băng ở giữa không trung, không ai dám thở mạnh.
Bọn họ không biết Lâm Chính còn sống hay đã chết.
Nhưng cho dù còn sống, qua mấy phen giao đấu, bọn họ cũng có thể nhìn ra Lâm Chính không phải đối thủ của gia chủ thế gia.
E là trận chiến này không còn phần thắng rồi.
"Hàn Mai!".
Ngạo Vi Âm khẽ hít vào một hơi, nhỏ giọng gọi.
"Sao thế chị?".
Ánh mắt Ngạo Hàn Mai tỏ vẻ lo âu, ngoảnh sang hỏi.
"Nếu Lâm minh chủ bại trận, em hãy dẫn ngay người xông lên giết gia chủ thế gia, rõ chưa? Phải giết ông ta bằng mọi giá!".
Ngạo Vi Âm lạnh lùng nói.
"Cái gì?".
Hơi thở của Ngạo Hàn Mai trở nên run rẩy, vội vàng nói: "Nếu ngay cả Lâm minh chủ cũng không phải đối thủ, thì em và những người này sao có thể giết được ông ta chứ?".
"Không giết được cũng phải giết! Em phải hiểu, một khi Lâm minh chủ bại trận, với tính khí của thế gia thì chắc chắn ông ta sẽ đuổi cùng giết tận chúng ta. Thế nên đây là cơ hội tốt nhất, cho dù là liều mạng thì cũng phải đánh. Lẽ nào em muốn mặc cho đối phương chém giết mình sao?".
Ngạo Vi Âm khàn giọng nói.
Cô ta vừa dứt lời, Ngạo Hàn Mai không nói gì, ánh mắt cũng hiện lên sự quyết tuyệt.
Gia chủ thế gia đanh mắt nhìn Lâm Chính giữa không trung, lại nắm hai tay, một cây thương băng xuất hiện.
Ông ta nhằm vào Lâm Chính, rồi vung mạnh.
Vèo!
Thương băng lập tức xé rách hư không, như một ngôi sao băng đâm thẳng vào lồng ngực Lâm Chính.
Lâm Chính cũng nhân cơ hội thoát khỏi giam cầm.
Những mảnh băng vỡ vụn.
Còn anh cũng như một con diều đứt dây, rơi từ trên không trung, nặng nề ngã xuống đất.
"Lâm minh chủ!".
Đám Hoa Thiên Hải nhanh chân chạy tới.
"Đừng lại đây!".
Lâm Chính mặt đầy vụn băng, khẽ quát lên: "Nếu các ông tham gia vào thì sẽ phá vỡ quy tắc, đến lúc đó dù tôi có thắng thì đối phương cũng không phục".
Thắng?
Mọi người lại kinh ngạc.
Với tình hình bây giờ của Lâm Chính thì anh lấy gì để thắng gia chủ thế gia?
Lâm Chính hít sâu một hơi, nhìn thương băng ở lồng ngực, anh cố nhịn đau, cầm lấy cán thương rút mạnh ra.
Nỗi đau đớn dữ dội khiến anh hơi co giật.
Băng thương xuyên thấu qua người anh.
Sau khi rút thương ra, vết thương ở lồng ngực của Lâm Chính không chảy một giọt máu nào.
Hóa ra hầu hết máu trong người anh đã bị sức mạnh hàn băng trên thương băng làm cho ngưng kết lại...
Lâm Chính thử huy động dị hỏa, nhưng dị hỏa lúc này cực kì yếu ớt.
Không được!
Cứ tiếp tục thế này thì anh chết là cái chắc.
"Cậu không phải đối thủ của tôi!".
Gia chủ thế gia chậm rãi đi tới, phía sau ông ta lại ngưng kết sức mạnh hàn băng.
Sức mạnh hàn băng hóa thành từng món vũ khí, có trường kiếm, trường thương, trường đao, trường kích...
Nhất thời, đằng sau gia chủ thế gia như là một kho vũ khí khổng lồ.
Ông ta lại vung tay lên, tất cả vũ khí quay đầu, nhằm vào Lâm Chính.
"Ngoan ngoãn bó tay chịu trói, thì bây giờ tôi sẽ cho cậu đi một cách nhanh gọn".
Gia chủ thế gia khàn giọng nói, sau đó đôi mắt trở nên lạnh lẽo, hạ cánh tay xuống.
Vèo vèo vèo...
Tất cả vũ khí lập tức bay ra, xuyên qua mọi thứ, nhằm thẳng vào Lâm Chính.
Lâm Chính dường như nín thở, nhưng anh không có ý định tránh né, mà nhảy lên, lao về phía gia chủ thế gia như bị điên.
"Đúng là chán sống!".
Ngạo Hỏa Vân thấy thế liền cười khẩy.
"Xem ra cậu ta đã buông xuôi rồi".
"Nhưng mà cũng phải, gia chủ thế gia của chúng ta có thực lực mạnh như vậy, trước đó cậu ta không biết, bây giờ giao đấu với gia chủ thế gia xong, biết được thực lực của gia chủ, sinh lòng tuyệt vọng nên mới làm vậy".
Ngạo Ly Phượng cười nhạt: "Như vậy cũng tốt, được chết nhanh gọn, không phải chịu sự hành hạ!".
"Ha ha, vậy là tôi có thể trả thù rồi".
Ngạo Hỏa Vân nhìn đám Ngạo Hàn Mai với ánh mắt hung dữ, chứa đầy sát khí.
Ngạo Vi Âm cũng nhắm mắt lại.
Ánh mắt Ngạo Hàn Mai dại ra, chẳng nói một lời.
Người của liên minh Thanh Huyền cũng vô cùng tuyệt vọng.
Chiêu thức đáng sợ như vậy, Lâm Chính lấy gì để chống lại đây?
Cô ta ngây người ra nhìn.
Nhưng Lâm Chính lại lao bắn về phía trước, dùng cơ thể chống lại hơn trăm món vũ khí được băng hóa kia.
Mỗi món vũ khí đều có uy năng xé toạc trời xanh vũ trụ.
Lẽ nào mọi chuyện sắp kết thúc thật sao?
Toàn thân Ngạo Hàn Mai cảm thấy vô lực.
Một giọt nước mắt chậm rãi lăn khỏi khóe mi.
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Rắc!
Lâm Chính bỗng giơ cánh tay lên, khẽ gầm một tiếng, cánh tay bỗng sinh ra rất nhiều băng sương.
Băng sương nhanh chóng ngưng kết, hóa thành một chiếc thuẫn băng khổng lồ.
Rầm! Rầm! Rầm!
Thuẫn băng hình thành, những món vũ khí đáng sợ kia đều va vào thuẫn băng, tan tàn nát vụn.
Lại nhìn thuẫn băng, nó chẳng mảy may làm sao.
"Cái gì?".
"Không thể nào!".
Đám Ngạo Hỏa Vân, Ngạo Ly Phượng đều kêu lên thất thanh.
Liên minh Thanh Huyền cũng vô cùng kinh ngạc.
Lâm Chính giơ thuẫn băng lên, thế như chẻ tre, hất bay mọi công kích, lao tới trước mặt gia chủ thế gia như một con trâu điên.
Gia chủ thế gia trợn tròn mắt.
Bốp!
Thuẫn băng nặng nề va vào người ông ta.
Một đám sương băng khổng lồ lập tức lan ra tứ phía...
Chương 4184: Chọc giận thần tiên
Đám đông trố tròn mắt. Bọn họ không dám tin vào những gì nhìn thấy. Một bóng hình bay ra, đập mạnh vào bức tượng bên cạnh. Bức tượng đó lập tức vỡ vụn.
Gia chủ thế gia nằm trong đống đổ nát. Người của thế gia há mồm trợn mắt. Đến cả người của tộc Ngạo Tuyết cũng vậy.
Đối với bọn họ thì gia chủ thế gia giống như thần linh vậy. Vậy mà hôm nay cũng bị đánh bại thế này.
Nếu không phải được tận mắt nhìn thấy thì họ sẽ không dám tin.
Điều khiến đám đông kinh hãi đó là sức mạnh mà Lâm Chính sử dụng. Hàng nghìn con mắt tập trung.
Lâm Chính với thuẫn băng trên tay từ từ mỉm cười.
Sức mạnh của băng hàn trên cánh tay anh dày đặc, lớp khói băng bay lên tạo thành thế đối đầu rõ ràng với dị hỏa.
“Băng Sương Thần Lực sao?”, Ngạo Ly Phượng kêu lên.
“Cái gì? Băng..Sương Thần Lực à?”
Ngạo Hỏa Vân suýt nữa thì ngã phịch ra đất. Vừa rồi anh ta đã tận mắt nhìn thấy Lâm CHính dùng dị hỏa đối phó với thế chủ. Giờ anh lại sử dụng Băng Sương Thần Lực.
Điều này có nghĩa là gì? Lẽ nào...người này lại sở hữu hai loại sức mạnh khác nhau?
Gia chủ thế gia từ từ đứng dậy khỏi đống đổ nát. Ông ta ôm ngực, lòng bàn tay phát ra ánh sáng xanh, hình như đang trị vết thương.
Một lúc sau, luồng ánh sáng xanh biến mất. Gia chủ thế gia có vẻ như đã hồi phục. Ông ta bước tới, đôi mắt ánh lên vẻ nghiêm nghị.
“Cậu cùng lúc sở hữu cả Băng Sương Chi Lực và dị hỏa. Thật bất ngờ đấy. Lâm Chính, nói cho tôi biết, cậu đã làm như thế nào. Sức mạnh Băng Sương của cậu rất giống với của thế gia Ngạo Tuyết chúng tôi. Là người của Diệp Mạch nhất tộc đã dạy cậu sao?”
“Hỏi vậu có ích gì cho ông chứ?”, Lâm Chính lắc đầu, tỏ vẻ lạnh lùng.
“Sao lại không? Cậu của hiện tại và lúc trước, đối với tôi mà nói giá trị đã khác nhau rồi. Người có thể sở hữu cả băng và lửa thì đương nhiên là đặc biệt. Có thể cậu mà làm nguyên liệu luyện công của tôi thì tôi có thể dễ dàng đột phá được”, ông ta trầm giọng.
“Giúp ông đột phá sao?”
Lâm Chính nhếch miệng cười: “Giúp ông đột phá cảnh giới Lục Địa Thần Tiên đúng không?”
Dứt lời gia chủ thế gia đanh mắt.
“Đồ có mắt như mù, gia chủ của chúng tôi đã bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên từ lâu rồi. Giờ người đứng trước mặt anh là một vị thần tiên đấy, thế mà cũng không nhận ra”, Ngạo Hảo Vân hét lớn.
“Lục Địa Thần Tiên sao? Lúc tôi mới giao đấu với gia chủ của các người thì cũng đã bị lừa, tưởng rằng sức mạnh phi thăng của ông ta là sức mạnh chỉ có Lục Địa Thần Tiên mới có. Nếu là trước đây thì tôi cũng đã bị che mắt rồi. Nhưng tôi từng giao đấu với Diệp Viêm. Tôi biết sức mạnh thật sự của một Lục Địa Thần Tiên là như thế nào. Gia chủ của các người bắt chước giống lắm nhưng không phải là thật”, Lâm Chính lắc đầu.
Ngạo Hỏa Vân nín thở. Lâm Chính nói tiếp: “Nếu tôi đoán không lầm thì sức mạnh Băng Sương của ông xảy ra biến dị nên mạnh hơn nên mới mang đến cảm giác đó cho người khác đúng không? Còn trên thực tế ông không hề mạnh như mọi người tưởng tượng”.
Gia chủ thế gia nghe thấy vậy thì đôi mắt ánh lên vẻ bàng hoàng nhưng ông ta nhanh chóng giấu nhẹm đi.
“Cậu đang nghi ngờ thực lực của tôi sao? Nếu vậy thì tôi sẽ cho cậu được thấy”
Nói xong một luồng băng hàn kinh người từ cơ thể ông ta phóng ra. Cả vùng không gian dao động.
Người của thế gia tái mặt, họ cảm thấy lo lắng. Sức mạnh này vượt xa sức mạnh người thường.
“Đây chẳng lẽ không phải sức mạnh thần tiên sao? Tên họ lâm kia, anh chết chắc rồi. Nếu như anh chọc giận thần tiên thì sẽ chết chắc”.
Ngạo Hỏa Vân gầm lên, đôi mắt ánh lên vẻ hào hứng. Thế nhưng Lâm Chính vẫn vô cùng điềm nhiên, anh suy nghĩ và như đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Kết thúc đi”, gia chủ hét lớn, đập về phía Lâm Chính.
Lúc này một người băng khổng lồ xuất hiện, hai cú đấm của người băng giống như sát thần giáng xuống Lâm Chính.
“Lùi ra”.
“Mau lùi ra".
Người của Ngạo Hỏa Vân hô lên. Người của liên minh Thanh Huyền bao gồm Vu Hồng, Hoa Thiên Hải, trang chủ Tiêu Vấn đều lập tức lao ra, tạo thành hàng phòng ngự.
Nhưng đúng lúc này...Lửa lại bùng lên từ vị trí của Lâm Chính chặn đứng hai cú đấm đang giáng xuống kia.
Nhìn thấy cảnh tượng đó rất nhiều người quên mất những gì mình đang làm. Băng và lửa lại va chạm.
Không! Khi lửa tiếp xúc với hai cú đấm thì Lâm Chính lập tức đổi đòn, đó không còn là lửa nữa mà là băng.
Rắc! Băng và băng va chạm.
Cú đấm của gia chủ dội xuống đầu Lâm Chính. Cả hiện trường im lặng như tờ.
Chương 4185: Nhìn thấu mọi thứ
"Đòn tấn công của gia chủ đáng sợ như vậy mà bị Lâm Chính hóa giải được sao?".
Hai chân Ngạo Hỏa Vân bủn rủn, trợn mắt há mồm chứng kiến cảnh tượng này.
Anh ta không ngờ Lâm Chính càng đánh càng hăng, đây chắc chắn là một kích toàn lực của gia chủ thế gia, riêng uy năng này anh ta đã có thể cảm nhận được.
Tại sao Lâm Chính vẫn có thể đỡ được?
Chẳng phải anh nên bị giết rồi sao?
Ngạo Hỏa Vân không thể nào hiểu nổi.
Đừng nói là anh ta, ngay cả đám Ngạo Ly Phượng ở phía sau cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Còn vẻ mặt của gia chủ thế gia đã vô cùng nghiêm trọng.
"Hóa ra là vậy... Sức mạnh băng sương của cậu không phải do tộc Diệp Mạch truyền thụ, mà đến từ sức mạnh biến dị nào đó!".
"Đúng vậy, chúng ta giống nhau cả thôi".
Lâm Chính bình thản đáp.
Giờ thì anh đã hiểu, gia chủ thế gia cũng giống như anh, đó là có được sức mạnh từ loài thú biến dị hoặc hoa cỏ nào đó.
Nhưng hiển nhiên sức mạnh của gia chủ thế gia hùng hậu hơn Lâm Chính nhiều.
"Thú vị đấy".
Ánh mắt của gia chủ thế gia lạnh tanh, lần này ông ta không dám huênh hoang nữa, huy động toàn bộ sức mạnh lao về phía Lâm Chính, bắt đầu chém giết nhau.
Lâm Chính thầm hừ một tiếng, cũng không dừng lại, mà đối kháng trực diện với ông ta.
Hai bên đánh nhau túi bụi, những vụ nổ đáng sợ không ngừng nổ ra, băng sương ngưng kết xung quanh.
Nhưng đối đầu trực tiếp thì dường như Lâm Chính không phải đối thủ.
Tuy anh biết được nguồn gốc sức mạnh của gia chủ thế gia, và trên người anh có sức mạnh rất gần với ông ta, nhưng hiển nhiên gia chủ thế gia sử dụng sức mạnh này thuần thục hơn anh.
Hai bên đánh nhau mấy phút, cả người Lâm Chính đã chi chít vết thương. Lại nhìn gia chủ thế gia, ngoài mấy dấu vết để lại do vụ nổ, thì không còn vết thương nào khác, nhìn có vẻ không chút tổn hại.
Lâm Chính lập tức vung Thiên Sinh Đao lên, tự chữa trị cho bản thân.
"Thanh đao đó thật là thần kì, có thể chữa thương cho cậu sao? Chỉ tiếc là mỗi lần vung đao lại tiêu hao rất nhiều khí kình của cậu".
"Lâm Chính, cậu không phải là đối thủ của tôi, cứ đánh tiếp thì cũng chỉ còn đường chết. Tôi là người tiếc tài, nếu cậu dừng tay tại đây rồi thần phục tôi, thì tôi sẽ tha chết cho cậu, chỉ giết liên minh Thanh Huyền thôi, được không?".
Gia chủ thế gia nói, ánh mắt vô cùng tự tin, dường như nắm mọi thứ trong lòng bàn tay.
"Khỏi cần nói mấy lời vô dụng này, chúng ta đều biết đối phương tuyệt đối sẽ không thật lòng thần phục".
Lâm Chính khẽ quát, cơ thể hồi phục, lại tiếp tục chém giết.
Tuy thực lực của Lâm Chính kém hơn gia chủ thế gia một bậc, nhưng dựa vào y thuật cao cường và khả năng tự chữa lành đáng sợ của Thiên Sinh Đao, dù Lâm Chính bị thương nặng đến đâu cũng có thể hồi phục ngay lập tức.
Còn gia chủ thế gia đã bị thái độ không chịu thua của Lâm Chính làm cho phát bực, ra tay càng tàn nhẫn hơn, chiêu thức càng đáng sợ hơn.
Cứ chiến đấu như vậy được một tiếng, cả quảng trường Hàn Băng đã nát bét, nhưng vẫn chưa phân thắng bại.
Tộc Ngạo Tuyết và liên minh Thanh Huyền lùi hẳn ra ngoài quảng trường, đứng nhìn từ xa, không dám lại gần.
Nhưng dần dần, bọn họ cũng nhận ra cán cân thắng lợi cuối cùng sẽ nghiêng về bên nào.
Bởi vì lúc này, thể lực của Lâm Chính đã cạn kiệt.
Khí kình quanh người anh trở nên yếu ớt, đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển, thậm chí còn không đứng thẳng được người.
Một tiếng đồng hồ chiến đấu với cường độ mạnh cộng thêm không ngừng vung Thiên Sinh Đao, nếu là người khác thì đã tắt thở chết lâu rồi.
Lâm Chính vẫn có thể đứng được đã là thần kỳ rồi.
Nhìn lại gia chủ thế gia, ông ta cứ như không có việc gì, khí kình toàn thân vẫn dồi dào, dường như không có chút tổn thất nào.
Lâm Chính bình thản nhìn.
"Cậu thua rồi!".
Gia chủ thế gia điềm nhiên nói.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: "Không, ông thua mới đúng".
"Cậu không còn tỉnh táo nữa sao?".
Gia chủ thế gia nhíu mày nói.
Lâm Chính vừa thở dốc vừa nói: "Không phải tôi không còn tỉnh táo, tôi chỉ... nhìn thấu mọi thứ của ông thôi..."