-
Chương 3936-3940
Chương 3936: Tổng tiến công
Vu Hồng không cử người đi tham gia cuộc thi, cho dù biết Thiên Sinh Đao chính là phần thưởng trong cuộc thi lần này, cô ta cũng không cử người đi.
Tuy rằng Vu Sơn có sự chênh lệch thực lực rất lớn so với Lôi Trạch Thiên Các, nhưng nhìn bề ngoài thì đều là thế tộc siêu bá chủ, nếu như cử người tham gia cuộc thi thì Vu Sơn sẽ chỉ mất mặt.
Có điều Vu Hồng cũng biết nhiều về cuộc thi đó.
Dù sao cuộc thi cũng lớn như vậy.
Vu Hồng biết rằng, trận chung kết của cuộc thi, để duy trì sự công bằng, người của Lôi Trạch Thiên Các đã bố trí một trận pháp nghịch chuyển, khi có người bị thương, sẽ được đưa vào pháp trận, phục hồi trạng thái, để chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo.
Nhưng cô ta không ngờ được rằng, trận pháp nghịch chuyển này lại bị Lâm Chính học được.
“Người này lại có thể bước vào trận pháp nghịch chuyển trong cuộc thi, còn tìm tòi hiểu rõ…”
“Phải có thiên phú như nào?”
“Yêu nghiệt? Quái thai?”
Vu Hồng hít sâu một hơi.
Mọi người đều biết Thánh Quân Diệp Viêm của Thiên Thần Điện là kỳ tài nghịch thiên.
Bây giờ xem ra, Lâm Chính này ngang hàng với Diệp Viêm.
Vu Hồng nhìn Lâm Chính, ánh sáng trong mắt càng lấp lánh hơn.
Cô ta không hỏi thêm gì nữa, tùy tiện tìm một chỗ, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu trị thương.
Rất nhiều người của Nam Ly Thành đều từng gặp Vu Hồng, trong lúc nhất thời mọi người thảo luận sôi nổi.
“Chồng à, người phụ nữ này sao lại chạy lên thuyền? Nếu như cô ta tới gây rối thì phải làm thế nào?”
Nam Hạnh Nhi vừa tìm thấy Lâm Chính đã vội vàng hỏi.
“Yên tâm, cô ta sẽ không tới gây rối đâu, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng liên minh Vu Sơn đã tan rã, cô ta không chịu rời đi, cứ mặc kệ cô ta đi”.
Lâm Chính vừa bận rộn với công việc trên thuyền lớn, vừa nói với Nam Hạnh Nhi.
“Nhưng lúc trước ả đàn bà thối tha này đối xử với chúng ta như vậy… tại sao không trả thù cô ta?”
Nam Hạnh Nhi không cam lòng.
Lâm Chính cười khổ, lắc đầu: “Hạnh Nhi, lần này tôi đến vực Diệt Vong, chỉ để giải quyết Thiên Thần Điện, còn những chuyện khác, tôi không muốn gây thêm phiền toái, có thể nhịn thì nhịn đi!”
“Nhưng mà…”
Nam Hạnh Nhi muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể ôm nỗi buồn phiền vào trong lòng.
Hoa Vi Vi đang ở một bên kéo buồm trông thấy, hơi nhíu mày, nhưng không nói gì.
“Minh chủ, sắp tiến vào hồ Thiên Thần rồi!”
Lúc này, trang chủ Vân Tiếu đi tới, ôm quyền nói.
“Trang chủ, người của ông thăm dò được gì rồi?” Lâm Chính lập tức hỏi.
“Hoang vu không người ở!”
Trang chủ Vân Tiếu mỉm cười nói: “Tất cả đều như minh chủ dự đoán, hồ Thiên Thần ở Thiên Thần Điện hoàn toàn không bố trí phòng vệ!”
“Nghĩ lại cũng đúng, người của Thiên Thần Điện căn bản không thể đoán trước được chúng ta sẽ tấn công từ đây, dù sao cái hồ này quá rộng, lại thông với biển, nếu như người có khí kình không đủ thì sẽ không có cách nào đi qua được!”
Lâm Chính gật đầu, phất tay lên: “Căn dặn mọi người, dùng hết tốc lực tiến lên!”
“Tuân lệnh!”
Trang chủ Vân Tiếu lập tức gọi người ra lệnh.
Mấy chục chiến thuyền lớn dưới sự thúc giục khí kình của một đám cường giả, lao về phía trước nhanh như ca nô.
Cùng lúc đó.
Vù!
Một tiếng kèn vang vọng trời đất truyền khắp bốn phương.
Mọi người đều run rẩy, đồng loạt ngước mắt lên.
“Đây là kèn hiệu tiến công!”
Trang chủ Vân Tiếu lấy lại tinh thần, trầm giọng nói: “Lâm minh chủ, tôi nghĩ bên phía Lôi Trạch Thiên Các… đã bắt đầu phát đầu tổng tấn công rồi!”
Lâm Chính nhíu chặt lông mày, trầm mặc gật đầu.
Chẳng mấy chốc, hàng chục chiếc thuyền lớn chạy vào hồ Thiên Thần.
Hồ Thiên Thần rộng lớn tựa như một tấm gương, vô cùng hùng vĩ, một đầu giáp ven biển, mênh mông không bờ bến, đầu kia dựa vào vách núi cao thẳng đứng của núi Thiên Thần, vách núi kia cao chừng vài trăm thước, cho dù giẫm lên không trung để đi cũng phải tiêu hao không ít khí lực.
“Cho thuyền vào sát vách núi, chuẩn bị tiến vào núi Thiên Thần!”
Lâm Chính hét lớn!
“Vâng!”
Mọi người gào thét.
Con thuyền to lớn đụng vào vách đá…
Chương 3937: Lục Địa Thần Tiên
Âm thanh báo hiệu tiến công vang khắp núi Thiên Thần.
Tất cả người của liên minh đều nghe rõ mồn một.
“Cuối cùng Lôi Trạch Thiên Các cũng bắt đầu hành động rồi!”
Hoa Thiên Hải đứng phắt dậy từ trên ghế, nhìn về nơi xa, lẩm bẩm nói, sau đó ông ta đột nhiên xoay người, quát lớn: “Mọi người nghe lệnh! Chuẩn bị tấn công!”
“Vâng!”
Toàn bộ liên minh của Ngũ Phương Băng Nguyên lao ra khỏi Tà Cốc, tiến về phía núi Thiên Thần.
“Quân Phong Khởi đâu?”
Trong rừng cây bên kia của núi Thiên Thần, minh chủ Phong Khởi nhảy lên không trung ở độ cao một trăm mét, lớn tiếng hét lên.
“Chúng tôi ở đây!”
Vô số bóng người bay từ trong rừng ra, giống như châu chấu.
“Liên minh Phong Khởi! Tiến công!”
Phong Khởi hô hào!
“Giết!”
Những tiếng hét vang vọng khắp nơi, vô số bóng người lao ra khỏi rừng rậm, đánh về phía núi Thiên Thần.
“Liên minh Cửu Cung nghe lệnh! Giết lên núi Thiên Thần! Nếu ai có thể giết Thánh Quân Diệp Viêm! Ban thưởng chí bảo thần đan! Giết!”
Vĩnh Thanh gào thét.
Người dưới trướng chín thế tộc bá chủ nhao nhao tiến về phía trước.
Bỗng chốc, xung quanh núi Thiên Thần có khói hiệu bốc lên.
Có Lôi Trạch Thiên Các lĩnh quân, toàn bộ người của liên minh cũng không sợ hãi gì nữa.
Lúc này nếu ai còn trì trệ không tiến lên, một khi bị người khác nhanh chân đi trước, sẽ không kịp hối hận, đến lúc đó không chỉ minh chủ không cách nào ăn nói với các thành viên liên minh, mà thanh danh của minh chủ thế tộc ở vực Diệt Vong cũng sẽ giảm mạnh.
Mọi người đều đến đây để ăn thịt, sao có thể giương mắt nhìn người khác nhai thức ăn miệng đầy dầu mỡ chứ?
Hoa Thiên Hải cưỡi một con ngựa thần được nuôi bằng linh thảo đan dược, phi nước đại lên núi Thiên Thần, nhưng khi tới gần núi Thiên Thần, ánh mắt ông ta rét lạnh, quay đầu lại nói: “Theo kế hoạch đi từ đường tắt lên núi!”
“Vâng!”
Thiếu Xuyên gật đầu, gọi người phát tín hiệu.
Chẳng mấy chốc, người của Ngũ Phương Băng Nguyên đột nhiên đổi hướng, bỏ qua đường lớn, đi thẳng qua đường mòn nhỏ.
“Người của Thiên Thần Điện chắc chắn bố trí rất nhiều cạm bẫy trên đường lớn, nếu chúng ta đi theo đường lớn, không chỉ khó đi, nói không chừng sẽ rơi vào bẫy của đối phương, thay vào đó, chi bằng xuất phát từ đường mòn nhỏ! Đường mòn nhỏ gập ghềnh, khó bố trí cạm bẫy, đi từ đây nhất định rất an toàn!”
Hoa Thiên Hải tràn đầy tự tin, đích thân dẫn đường đi về phía đường mòn nhỏ.
Đúng như dự đoán, đường mòn nhỏ suốt chặng đường đều thông suốt, không hề có trở ngại.
Mọi người như vào chốn không người.
Trong nháy mắt, đại quân của Ngũ Phương Băng Nguyên đã xông tới lưng chừng núi.
“Đi thẳng đến Thiên Thần Điện, dọn sạch tất cả mọi thứ có trong Thiên Thần Điện cho tôi, dù là một cái bàn cái ghế cũng không bỏ qua!”
Hoa Thiên Hải nhìn chằm chằm đại điện nguy nga lộng lẫy nằm trên ngọn núi, trong mắt hiện lên vẻ tham lam nồng đậm, ông ta hét lớn rồi nhảy xuống từ trên lưng ngựa, muốn xông lên đỉnh núi phía trước.
“Xông lên!”
“Cướp! Cướp sạch toàn bộ!”
Tất cả người của Ngũ Phương Băng Nguyên phấn khích lạ thường, tất cả liều mạng chạy như bay.
Người của liên minh đến đây vốn dĩ là để đục nước béo cò.
Trừ hại cho vực Diệt Vong gì chứ?
Đó chẳng qua là ngụy biện
Nhưng đúng lúc này.
Vụt!
Bất thình lình, xung quanh núi Thiên Thần lóe lên một quầng sáng màu vàng kim, giống như một lá chắn tự nhiên, ngăn cách giữa bên trong và bên ngoài núi Thiên Thần.
Những kẻ tấn công núi Thiên Thần đều run rẩy.
Hoa Thiên Hải cũng chợt dừng lại, nhìn về phía ngoài ngọn núi.
Ông ta thúc giục sức mạnh phi thăng, cố gắng phá vỡ lá chắn.
Vèo!
Sức mạnh của ông ta hung hăng nện vào lá chắn, thế mà chỉ khiến lá chắn khẽ lay động, toàn bộ lá chắn lại không có một tia gợn sóng…
“Cái gì?”
Hoa Thiên Hải hít sâu một hơi.
“Minh chủ, hình như chúng ta không ra được rồi…”
Sắc mặt Thiếu Xuyên tái nhợt, mở miệng nói.
Trái tim Hoa Thiên Hải đập loạn, nhìn biển người ngoài núi, chợt ý thức được cái gì đó, vội vàng quát khẽ: “Mau! Xuống núi! Mau!”
Mọi người kinh ngạc.
“Xuống núi ư? Minh chủ! Chúng ta sắp đánh vào Thiên Thần Điện rồi… Lúc này xuống núi làm gì?”
Một người của tông môn vô cùng ngạc nhiên hỏi.
“Bớt nói nhảm, xuống núi!”
Hoa Thiên Hải hét lên, xoay người rời đi.
Mọi người không dám làm trái lệnh, chỉ có thể quay người, chuẩn bị rút lui.
Nhưng vào lúc này, rất nhiều bóng người lao ra từ sườn núi, ở dưới chân núi không biết từ đâu cũng xuất hiện một đám người, lập tức bao vây nhóm người của Ngũ Phương Băng Nguyên.
Ngay sau đó, giữa không trung xuất hiện một màn sương mù đen như mực.
“Hoa Thiên Hải? Sao ông dám tới núi Thiên Thần của tôi? Sao ông dám khiêu chiến thần tiên?”
Từ trong sương mù phát ra âm thanh hùng tráng uy nghiêm, khiến người nghe cực kỳ áp lực, rất nhiều người không cách nào chống đỡ nổi cảm giác áp bức này, không khỏi quỳ xuống hành lễ.
“Diệp Viêm!”
Hoa Thiên Hải gào lên.
Ông ta biết, mình trúng kế rồi!
Thánh Quân Diệp Viêm bày kết giới ở xung quanh núi Thiên Thần!
Hơn nữa kết giới này là cường giả cảnh giới Lục Địa Thần Tiên đích thân thi triển, sức mạnh của nó kinh người cỡ nào?
Trong khoảng thời gian ngắn, căn bản không thể công phá.
Như vậy, người bên ngoài không vào được, người bên trong không ra được!
Tất cả mọi người thành cá trong chậu…
“Nếu các người đã đến chịu chết thì tôi sẽ cho các người được toại nguyện, Hoa Thiên Hải, trước tiên bắt đầu từ ông đi! Tôi sẽ giết ông đầu tiên!”
Bóng người kia thờ ơ nói, vọt thẳng tới đám người, bắt đầu điên cuồng chém giết.
“Giết cho tôi!”
Hoa Thiên Hải gầm lên một tiếng, dẫn người xông về trước.
Hai bên đánh nhau ác liệt.
Ở bên ngoài, mấy người của liên minh đang ra sức tấn công.
Nhưng lá chắn của cảnh giới Lục Địa Thần Tiên quá đáng sợ!
Cho dù mọi người tấn công như thế nào, cũng không thể xé nó ra dù chỉ một chút.
“Đây là âm mưu của Diệp Viêm!”
“Mau đi mời Hạo Thiên đại nhân!”
Lôi Hổ cảm thấy không ổn, lập tức hét toáng lên.
Nhưng những người khác lại bày ra vẻ mặt lo lắng: “Lôi Hổ đại nhân, vô dụng thôi! Hạo Thiên đại nhân vẫn luôn ngồi thiền, gọi như nào cũng không tỉnh!”
“Cái gì?”
Lôi Hổ cực kỳ hoảng sợ, lập tức lao về phía sau Lôi Trạch Thiên Các.
Chỉ thấy Hạo Thiên ngồi xếp bằng trên xe đẩy lớn phía sau của Lôi Trạch Thiên Các, nhắm mắt ngồi thiền, tựa như pho tượng, người không nhúc nhích, ngay cả hô hấp cũng ngưng lại.
Lôi Hổ vội tiến lên quỳ xuống.
“Chưởng môn! Diệp Viêm đột nhiên dựng kết giới! Cô lập người của chúng ta, hiện giờ chắc chắn đồng minh của liên minh ở bên trong đang gặp nguy hiểm, xin chưởng môn nhanh chóng hành động, phá vỡ kết giới! Hỗ trợ mọi người công kích ngọn núi!”
Lôi Hổ lớn tiếng kêu lên.
Nhưng… Hạo Thiên vẫn bất động như cũ, giống như hoàn toàn không nghe thấy gì.
Lôi Hổ ngây người.
Cùng lúc đó, trên núi Thiên Thần không ngừng vang lên tiếng la hét thảm thiết, rất nhiều sương máu cùng tiếng nổ nổ tung, vô số bóng người từ trong núi Thiên Thần lao ra.
Đó đều là các thành viên của liên minh đã vào núi Thiên Thần.
Bọn họ vọt tới trước kết giới, liên tục đánh vào kết giới, thảm thiết gào lên.
“Thả tôi ra! Mau thả tôi ra!”
“Tôi muốn về nhà! Mau cho tôi ra ngoài!”
Mọi người vô cùng hoảng sợ, một đám người như vừa trốn ra từ địa ngục.
Người bên ngoài thấy vậy, hoàn toàn chấn động.
Chương 3938: Chẳng có tác dụng gì
Tất cả mọi người đánh vào kết giới như phát điên, bọn họ đều muốn thoát ra ngoài!
Nhưng chẳng có tác dụng gì!
Lôi Hổ thấy vậy lập tức la lớn: “Dùng pháp khí! Nhanh lên!”
“Lấy pháp khí ra!”
“Tất cả mau tản ra! Tản ra hết cho tôi!”
Tiếng kêu gào ầm ĩ vang lên, những người đang tụ tập công kích trước kết giới lập tức tản ra xung quanh.
Phía sau đám người, một khẩu đại bác bằng vàng cực kỳ lớn đang được đẩy ra.
Toàn thân khẩu đại bác này bị pháp trận bao phủ, khoảng hơn trăm trận pháp.
Lúc đại bác được đẩy lên phía trước, toàn bộ pháp trận đều được kích hoạt, khẩu đại bác màu vàng lập tức phát sáng rực rỡ trăm loại sắc màu, vô cùng chói mắt.
“Bắn!”
Lôi Hổ hét lên.
Đùng!
Đại bác màu vàng kim bắn ra sóng xung kích bảy màu, kình khí đáng sợ dày đặc giống như nước lũ mạnh mẽ bắn thẳng vào lá chắn.
Cuối cùng lá chắn cũng chuyển động.
Sau khi đợt sóng xung kích này tản ra, mọi người đã nhìn thấy một vết rách rõ ràng.
“Có hiệu quả! Tốt quá, thật sự có hiệu quả!”
Mọi người vô cùng vui mừng.
“Nhanh lên! Tiếp tục bắn!”
Người bên trong gấp gáp hét lên, đồng thời liên tục nhìn lại.
Nhưng đại bác vàng kim không có động tĩnh gì.
“Pháp khí này là vũ khí giết người được Lôi Trạch Thiên Các tốn mất năm mươi năm mới chế tạo ra được, uy lực vô cùng đáng sợ, nhưng sau mỗi lần bắn đều phải cần mười phút làm lạnh, nếu không pháp trận và ống pháo bên trong sẽ bị hư hại vì nhiệt độ quá cao!”
Lôi Hổ nói nhỏ.
“Gì chứ? Mười phút á?”
Người bên trong ngơ ngác.
Đúng lúc này bỗng vang lên một tiếng xé gió.
Sau đó trên trời đột nhiên xuất hiện sương mù dày đặc, trong lớp lớp sương mù có một đôi mắt đỏ như máu, xông thẳng về phía người bên này.
“Hắn đến rồi! Hắn đến rồi!”
“Đừng mà!”
“Cứu mạng!”
Những người bị nhốt trong kết giới kêu la thảm thiết, có người quỳ dưới đất, điên cuồng dập đầu cầu xin, có người lấy vũ khí ra muốn chiến đấu.
Nhưng đối mặt với làn sương mù đen này, mọi người không hề có năng lực ngăn cản.
Sương mù màu đen đánh úp, giống như một đàn châu chấu bay đến, cắn nuốt mọi người.
Chỉ chốc lát đã không thấy bóng dáng nào bên trong sương mù đen nữa, nhưng sau đó sương mù đen lại nhả ra vô số cánh tay và cẳng chân, máu tươi phun trào.
Sau khi sương mù đen quét qua một vòng, trong kết giới đã không còn bất kỳ người sống nào.
Tất cả mọi người đều đã tan xương nát thịt, chết thảm tại chỗ.
Người bên ngoài trừng mắt ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, mọi người đều cảm thấy kinh hoàng.
Sương mù đen dừng lại, đôi mắt đỏ bên trong sương mù nhìn chằm chằm Lôi Hổ.
“Dám động vào người của Thiên Thần Điện… Giết không tha!”
Sương mù đen khàn giọng nói, sau đó vươn người nhảy lên, bay về phía sườn núi.
“Thánh Quân Diệp Viêm? Hắn là Thánh Quân Diệp Viêm sao?”
Có người hoảng sợ lên tiếng.
“Không phải, hắn không phải Thánh Quân Diệp Viêm!”
Sắc mặt Lôi Hổ trắng bệch, ông ta nhìn chằm chằm vào sương mù đen kia, trong lòng vẫn còn hoảng sợ.
Ông ta có thể cảm nhận được người tồn tại trong sương đen có thực lực cao đến mức ngay cả ông ta cũng không dám chống lại.
Sức mạnh phi thăng dày đặc như vậy rất dễ bị người khác nhận lầm là Thánh Quân Diệp Viêm.
Nhưng thật sự không phải!
Ông ta đã từng gặp Thánh Quân Diệp Viêm, cho nên biết khí tức này.
Diệp Viêm thật sự không chỉ có như thế này.
Nhưng nếu như không phải Thánh Quân Diệp Viêm, thì người này có thể là ai?
Ở Thiên Thần Điện… còn tồn tại người mạnh mẽ như vậy sao?
“Tập trung một chút, công kích!”
Lôi Hổ hô to.
Ông ta không muốn cứu những người trong núi Thiên Thần nữa.
Nếu như tên cường giả đáng sợ này ở đây, vậy thì những người đầu tiên đi vào núi Thiên Thần, hơn phân nữa đã có đi không về.
Điều bây giờ có thể làm là nhanh chóng phá vỡ kết giới này để cho đại đội vào trong.
Nhưng trong lúc mọi người đang dốc sức công kích.
Vèo vèo vèo...
Kết giới trước mặt bỗng nhiên tan vỡ rồi biến mất.
Mọi người sửng sốt, nhìn qua đó.
Phát hiện cả núi Thiên Thần… đột nhiên lặng ngắt như tờ.
Chương 3939: Dốc toàn lực
"Kết giới biến mất rồi..."
“Chuyện này là thế nào?”
“Chẳng lẽ kết giới này chỉ có thể duy trì một lát thôi à?”
Mọi người nhìn nhau, người nào người nấy đều giật mình.
Lôi Hổ nhìn về phía ngọn núi lớn.
Bên trong yên lặng không chút động tĩnh, không nghe thấy tiếng đánh nhau nữa.
“Lôi Hổ đại nhân, chẳng lẽ… người bên trong đã chết hết rồi?”
Có người đi về phía trước, run rẩy hỏi.
Lôi Hổ không nói gì, ông ta xoay người đi tìm lãnh đạo cấp cao của Lôi Trạch Thiên Các để bàn bạc.
Bây giờ, không có ai dám lên núi.
Thiên Thần Điện hung ác hơn bọn họ tưởng tượng nhiều.
Không ai đoán được Thiên Thần Điện lại có thể thể hiện ra chiến lực hung tàn như vậy.
Mấy ngàn người vào trong đó đã không còn ai sống sót.
“Đây rõ ràng là cái bẫy, nếu chúng ta tùy tiện xâm nhập, chỉ sợ kết giới kia sẽ xuất hiện lần nữa, nhốt một nhóm người trong đó rồi sẽ tiến hành bao vây tiêu diệt! Không giải quyết được kết giới này, chiến sự tiếp diễn sẽ vô cùng bất lợi với chúng ta”.
Một ông lão tóc trắng chống gậy đi đến, nhìn Thiên Thần Điện, khàn giọng nói.
“Ông Cảnh Hà! Có lẽ ông cũng đã nhìn thấy sức chống đỡ của kết giới này rồi, ngay cả pháp khí của chúng tôi cũng không thể công phá được nó, giải quyết thế nào đây?”
Lôi Hổ buồn rầu nói.
“Đã là kết giới thì chắc chắn sẽ có cơ quan, chỉ cần chúng ta tìm được cơ quan, còn sợ không phá được hay sao? Việc cần làm trước mắt không phải liều lĩnh xông lên núi mà là tìm cơ quan, sau đó phá vỡ nó!”
“Được!”
Lôi Hổ suy nghĩ, lập tức hành động, ông ta truyền lệnh cho các liên minh bắt đầu tìm kiếm cơ quan của kết giới.
Nhưng trong lúc mọi người đang bao vây ngọn núi để âm thầm tìm kiếm kết giới, thì đột nhiên có một nhóm người lao ra từ trong núi, họ liều chết xông thẳng về phía bên này.
“Là người của Thiên Thần Điện!”
“Mọi người cẩn thận!”
“Chuẩn bị đón địch!”
Tiếng hét ồn ào vang lên.
Người của liên minh lập tức rút kiếm ra chiến đấu.
Hai bên chém giết dưới chân núi.
Chỉ là người của Thiên Thần Điện ít ỏi, chiến đấu chính diện, nên chỉ trong chốc lát đã bị đám người bao vây, hai tay khó địch lại bốn tay.
Không còn cách nào khác, đám người Thiên Thần Điện bắt đầu lùi về phía sau.
“Còn muốn chạy sao? Không dễ như vậy đâu!”
“Nếu đã đến rồi thì ở lại hết đi!”
“Tên giặc này đừng hòng chạy!”
Tiếng hét giận dữ dồn dập vang lên, trong lòng mọi người tràn ngập nỗi căm hờn, vung đao truy đuổi.
“Giặc cùng đường rồi đừng đuổi theo nữa, trở về hết đi!”
Lôi Hổ thấy vậy, vội vàng la lên.
Người của Lôi Trạch Thiên Các ngừng lại.
Nhưng người của các thế tộc khác lại không nghe lời giống như vậy, không ít người đã đuổi vào trong.
Sau khi những người này tiến vào núi Thiên Thần.
Bụp!
Kết giới đã tắt lúc trước lần nữa dựng lên, ngăn cách phía trên và dưới núi.
“Hả?”
Những người xông vào núi Thiên Thần ai nấy đều ngẩn ngẩn ngơ ngơ.
“Trúng kế dụ địch rồi!”
Lôi Hổ đấm ngực giậm chân.
Người trong núi nhanh chóng bị tàn sát triệt để.
Dưới chân núi máu chảy thành sông, thi thể la liệt khắp nơi, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Kết giới lại lần nữa biến mất.
Chốc lát, mọi người đều sợ đến mức liên tục lui về phía sau, không ai dám lên tiếng.
Đội quân liên minh đến thảo phạt Thiên Thần Điện phải ngừng chân lại dưới chân núi Thiên Thần.
Người đời đều run sợ.
Da đầu Lôi Hổ run rẩy, ông ta quay đầu nhìn lãnh đạo cấp cao của Lôi Trạch Thiên Các, nhanh chóng nói: “Các vị, nếu tiếp tục như vậy thì sĩ khí sẽ tan rã, lòng người không yên, tới lúc đó chúng ta không thể nào công phá núi Thiên Thần được nữa!”
“Nếu đã như vậy, chúng ta chỉ có thể tự mình ra trận!”
Ông lão nhìn cường giả xung quanh, sau đó nói với Lôi Hổ: “Lôi Hổ đại nhân, nhanh chóng mời những cường giả khác trong liên minh cùng chúng ta vào núi trước, giết chết những tên giặc trong núi, nếu kết giới xuất hiện, người bên ngoài hãy dùng pháp khí công phá kết giới! Sau đó chúng ta trong ứng ngoại hợp!”
“Ông Cảnh Hà! Đối phương đã sắp đặt cạm bẫy, đợi chúng ta đi vào, nếu Diệp Viêm xuất hiện thì chúng ta nên làm gì đây? Nếu chúng ta bị một lưới bắt hết! Vậy liên minh cũng sẽ tan rã!”
Có người căng thẳng nói.
“Yên tâm, nếu Diệp Viêm xuất hiện, tôi nghĩ chưởng môn chắc chắn sẽ ra mặt!”
Cảnh Hà nhìn bóng dáng vẫn còn đang ngồi thiền ở bên kia, khàn giọng nói: “Sở dĩ chưởng môn như thế…là vì đối phó với Diệp Viêm…nếu không, không ai có thể chống lại cường giả cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, sao có thể thắng trận chiến này?”
Chương 3940: Tấn công vào Thiên Thần Điện
Lộp bộp!
Lâm Chính giẫm một chân lên vách đá, nhìn rất nhiều bóng người đang trèo lên đây ở dưới vách, ánh mắt trở nên nóng bỏng.
Những người này là thành viên chiến đấu.
Họ đều đến từ sơn trang Vân Tiếu và Nam Ly Thành.
Trên người mỗi người đều tỏa ra ánh sáng, trợ sức của họ đều đạt đến cực hạn cơ thể.
Trên mấy chiếc thuyền được xếp thành hàng bên dưới đều tỏa ra thần quang, đó là tia sáng mà rất nhiều trận pháp tỏa ra.
Không chỉ thế, rất nhiều cột sáng đều nở rộ.
“Lâm minh chủ, Nam Ly Thành chúng tôi xem như xác định liều mạng”.
Thành chủ Nam Ly Thành lo sợ nhìn mọi chuyện xảy ra, khàn giọng nói.
Nếu trận chiến này thất bại thì không còn Nam Ly Thành nữa.
Lần này xem ra ông ta đặt cược hết vào Lâm Chính.
“Tôi có chỗ nào không giống à? Thành chủ Nam Ly Thành, ông đừng quá lo lắng, cho dù lần vây quét Thiên Thần Điện này không thắng, chúng ta cũng có thể rút đi khỏi đây, sau này Thiên Thần Điện muốn trả thù cũng phải tìm Lôi Trạch Thiên Các trước, trời có sập xuống cũng có cao nhân chống đỡ”.
Trang chủ Vân Tiếu cười khổ.
Lâm Chính thở phào, khàn giọng nói: “Hai vị đừng lo, tôi sẽ đảm bảo lần này các ông toàn thắng quay về, hôm nay là ngày diệt vong của Thiên Thần Điện”.
Hai người gật đầu.
“Nói nghe dễ dàng quá. Tôi thấy hướng điện chính của Thiên Thần Điện chẳng có động tĩnh gì, chỉ có nhiều liên minh tấn công ở dưới núi bị chăn lại, chắc chắn Thiên Thần Điện này có kế hoạch dự bị, chỉ dựa vào đám người này e là không thể đối phó với Thiên Thần Điện”.
Vu Hồng nhảy lên vách đá, khinh thường cười nói: “Huống gì ai đối phó với Thánh Quân Diệp Viêm đó? Hắn là Lục Địa Thần Tiên, cho dù là tôi cũng không thể đánh mấy chiêu trước mặt hắn, nếu hắn xuất hiện nên ứng phó thế nào?”
Lời cô ta nói cứ như một chậu nước lạnh tạt lên đầu mọi người.
“Bây giờ chỉ mong cho Lôi Trạch Thiên Các có thể thu hút sự chú ý của Diệp Viêm, đợi chúng ta đánh vào ổ của hắn, phối hợp với vài liên minh đó bao vây Thiên Thần Điện”.
Thành chủ Nam Ly Thành trầm giọng nói.
“Nếu chỉ có Thiên Thần Điện bị tiêu diệt mà Diệp Viêm không chết thì lần này vây quét Thiên Thần Điện không có ý nghĩa gì cả, các vị yên tâm, trận chiến này sẽ không thất bại”.
Lâm Chính bình thản nói, sau đó sải bước đi về phía trước.
Không lâu sau, đội hình được tập trung.
Tổng cộng cả bảy trăm người.
Những người này đều đến từ Nam Ly Thành và cao thủ xuất sắc trong sơn trang Vân Tiếu.
Họ đều được trang bị đến tận răng, mạnh đến linh hồn.
Sau khi tập hợp xong, mọi người đều lao đến Thiên Thần Điện theo sau Lâm Chính.
“Ai thế?”
Người canh giữ bên ngoài Thiên Thần Điện lập tức để ý thấy nhóm người Lâm Chính, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
“Đám người này lên đây thế nào vậy?”
“Chẳng phải chúng bị chặn ở giữa sườn núi rồi sao?”
“Đừng lo, chúng không có nhiều người, chỉ có vài trăm người thôi, một đám tôm tép ấy mà, mau giết chúng đi”.
“Tuân lệnh!”
Một tiếng hô vang lên, mấy mươi người Thiên Thần Điện lao đến.
Lâm Chính đơn thương độc mã lao đến một cường giả Thiên Thần Điện, thoáng chốc đã bắt người đó ở trong không trung.
Một tay anh tóm lấy cổ người đó giơ cao giữa không trung, sau đó dùng sức.
Vèo!
Cổ người đó lập tức nổ tung, đầu rơi xuống đất, máu bắn ra xung quanh.
“Cái gì?”
Những người còn lại hoảng sợ.
Bóp chết một cường giả Thiên Thần Điện?
Đây là cường giả nào đây?
Lâm Chính không do dự, nhảy lên rồi đánh tới.
Mấy chục người Thiên Thần Điện lập tức bị bao vây tấn công, ai cũng thương tích đầy mình, khó khăn chống đỡ.
“Sao đám người này lại mạnh như thế?”
“Chẳng lẽ chúng là người của Lôi Trạch Thiên Các?”
“Mau đi báo cho các vị đại nhân, mời các vị đại nhân ra mặt”.
“Tuân lệnh”.
Lập tức có người xoay người chạy vào điện chính.
“Ngăn hắn lại!”
Thành chủ Nam Ly Thành hét lên, sau đó nhào đến.
Nhưng ông ta vừa đến gần người đó đã bị mấy bóng người chặn lại.
Những người này đều là người của Thiên Thần Điện.
Ai trong số họ cũng hung hãn không sợ chết, ánh mắt dữ tợn.
Thành chủ Nam Ly Thành lập tức xông lên tấn công, hai tay hợp lại đánh một đòn cực mạnh.
Mấy người đó bị văng ra xa.
Nhưng khi thành chủ Nam Ly Thành định tấn công tiếp, phía trước bỗng có sáu bóng người xuất hiện.
Thành chủ Nam Ly Thành tê cả da đầu.
Chỉ một ánh mắt, ông ta đã có cảm giác cả linh hồn như đang run rẩy sợ hãi.
Vu Hồng không cử người đi tham gia cuộc thi, cho dù biết Thiên Sinh Đao chính là phần thưởng trong cuộc thi lần này, cô ta cũng không cử người đi.
Tuy rằng Vu Sơn có sự chênh lệch thực lực rất lớn so với Lôi Trạch Thiên Các, nhưng nhìn bề ngoài thì đều là thế tộc siêu bá chủ, nếu như cử người tham gia cuộc thi thì Vu Sơn sẽ chỉ mất mặt.
Có điều Vu Hồng cũng biết nhiều về cuộc thi đó.
Dù sao cuộc thi cũng lớn như vậy.
Vu Hồng biết rằng, trận chung kết của cuộc thi, để duy trì sự công bằng, người của Lôi Trạch Thiên Các đã bố trí một trận pháp nghịch chuyển, khi có người bị thương, sẽ được đưa vào pháp trận, phục hồi trạng thái, để chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo.
Nhưng cô ta không ngờ được rằng, trận pháp nghịch chuyển này lại bị Lâm Chính học được.
“Người này lại có thể bước vào trận pháp nghịch chuyển trong cuộc thi, còn tìm tòi hiểu rõ…”
“Phải có thiên phú như nào?”
“Yêu nghiệt? Quái thai?”
Vu Hồng hít sâu một hơi.
Mọi người đều biết Thánh Quân Diệp Viêm của Thiên Thần Điện là kỳ tài nghịch thiên.
Bây giờ xem ra, Lâm Chính này ngang hàng với Diệp Viêm.
Vu Hồng nhìn Lâm Chính, ánh sáng trong mắt càng lấp lánh hơn.
Cô ta không hỏi thêm gì nữa, tùy tiện tìm một chỗ, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu trị thương.
Rất nhiều người của Nam Ly Thành đều từng gặp Vu Hồng, trong lúc nhất thời mọi người thảo luận sôi nổi.
“Chồng à, người phụ nữ này sao lại chạy lên thuyền? Nếu như cô ta tới gây rối thì phải làm thế nào?”
Nam Hạnh Nhi vừa tìm thấy Lâm Chính đã vội vàng hỏi.
“Yên tâm, cô ta sẽ không tới gây rối đâu, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng liên minh Vu Sơn đã tan rã, cô ta không chịu rời đi, cứ mặc kệ cô ta đi”.
Lâm Chính vừa bận rộn với công việc trên thuyền lớn, vừa nói với Nam Hạnh Nhi.
“Nhưng lúc trước ả đàn bà thối tha này đối xử với chúng ta như vậy… tại sao không trả thù cô ta?”
Nam Hạnh Nhi không cam lòng.
Lâm Chính cười khổ, lắc đầu: “Hạnh Nhi, lần này tôi đến vực Diệt Vong, chỉ để giải quyết Thiên Thần Điện, còn những chuyện khác, tôi không muốn gây thêm phiền toái, có thể nhịn thì nhịn đi!”
“Nhưng mà…”
Nam Hạnh Nhi muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể ôm nỗi buồn phiền vào trong lòng.
Hoa Vi Vi đang ở một bên kéo buồm trông thấy, hơi nhíu mày, nhưng không nói gì.
“Minh chủ, sắp tiến vào hồ Thiên Thần rồi!”
Lúc này, trang chủ Vân Tiếu đi tới, ôm quyền nói.
“Trang chủ, người của ông thăm dò được gì rồi?” Lâm Chính lập tức hỏi.
“Hoang vu không người ở!”
Trang chủ Vân Tiếu mỉm cười nói: “Tất cả đều như minh chủ dự đoán, hồ Thiên Thần ở Thiên Thần Điện hoàn toàn không bố trí phòng vệ!”
“Nghĩ lại cũng đúng, người của Thiên Thần Điện căn bản không thể đoán trước được chúng ta sẽ tấn công từ đây, dù sao cái hồ này quá rộng, lại thông với biển, nếu như người có khí kình không đủ thì sẽ không có cách nào đi qua được!”
Lâm Chính gật đầu, phất tay lên: “Căn dặn mọi người, dùng hết tốc lực tiến lên!”
“Tuân lệnh!”
Trang chủ Vân Tiếu lập tức gọi người ra lệnh.
Mấy chục chiến thuyền lớn dưới sự thúc giục khí kình của một đám cường giả, lao về phía trước nhanh như ca nô.
Cùng lúc đó.
Vù!
Một tiếng kèn vang vọng trời đất truyền khắp bốn phương.
Mọi người đều run rẩy, đồng loạt ngước mắt lên.
“Đây là kèn hiệu tiến công!”
Trang chủ Vân Tiếu lấy lại tinh thần, trầm giọng nói: “Lâm minh chủ, tôi nghĩ bên phía Lôi Trạch Thiên Các… đã bắt đầu phát đầu tổng tấn công rồi!”
Lâm Chính nhíu chặt lông mày, trầm mặc gật đầu.
Chẳng mấy chốc, hàng chục chiếc thuyền lớn chạy vào hồ Thiên Thần.
Hồ Thiên Thần rộng lớn tựa như một tấm gương, vô cùng hùng vĩ, một đầu giáp ven biển, mênh mông không bờ bến, đầu kia dựa vào vách núi cao thẳng đứng của núi Thiên Thần, vách núi kia cao chừng vài trăm thước, cho dù giẫm lên không trung để đi cũng phải tiêu hao không ít khí lực.
“Cho thuyền vào sát vách núi, chuẩn bị tiến vào núi Thiên Thần!”
Lâm Chính hét lớn!
“Vâng!”
Mọi người gào thét.
Con thuyền to lớn đụng vào vách đá…
Chương 3937: Lục Địa Thần Tiên
Âm thanh báo hiệu tiến công vang khắp núi Thiên Thần.
Tất cả người của liên minh đều nghe rõ mồn một.
“Cuối cùng Lôi Trạch Thiên Các cũng bắt đầu hành động rồi!”
Hoa Thiên Hải đứng phắt dậy từ trên ghế, nhìn về nơi xa, lẩm bẩm nói, sau đó ông ta đột nhiên xoay người, quát lớn: “Mọi người nghe lệnh! Chuẩn bị tấn công!”
“Vâng!”
Toàn bộ liên minh của Ngũ Phương Băng Nguyên lao ra khỏi Tà Cốc, tiến về phía núi Thiên Thần.
“Quân Phong Khởi đâu?”
Trong rừng cây bên kia của núi Thiên Thần, minh chủ Phong Khởi nhảy lên không trung ở độ cao một trăm mét, lớn tiếng hét lên.
“Chúng tôi ở đây!”
Vô số bóng người bay từ trong rừng ra, giống như châu chấu.
“Liên minh Phong Khởi! Tiến công!”
Phong Khởi hô hào!
“Giết!”
Những tiếng hét vang vọng khắp nơi, vô số bóng người lao ra khỏi rừng rậm, đánh về phía núi Thiên Thần.
“Liên minh Cửu Cung nghe lệnh! Giết lên núi Thiên Thần! Nếu ai có thể giết Thánh Quân Diệp Viêm! Ban thưởng chí bảo thần đan! Giết!”
Vĩnh Thanh gào thét.
Người dưới trướng chín thế tộc bá chủ nhao nhao tiến về phía trước.
Bỗng chốc, xung quanh núi Thiên Thần có khói hiệu bốc lên.
Có Lôi Trạch Thiên Các lĩnh quân, toàn bộ người của liên minh cũng không sợ hãi gì nữa.
Lúc này nếu ai còn trì trệ không tiến lên, một khi bị người khác nhanh chân đi trước, sẽ không kịp hối hận, đến lúc đó không chỉ minh chủ không cách nào ăn nói với các thành viên liên minh, mà thanh danh của minh chủ thế tộc ở vực Diệt Vong cũng sẽ giảm mạnh.
Mọi người đều đến đây để ăn thịt, sao có thể giương mắt nhìn người khác nhai thức ăn miệng đầy dầu mỡ chứ?
Hoa Thiên Hải cưỡi một con ngựa thần được nuôi bằng linh thảo đan dược, phi nước đại lên núi Thiên Thần, nhưng khi tới gần núi Thiên Thần, ánh mắt ông ta rét lạnh, quay đầu lại nói: “Theo kế hoạch đi từ đường tắt lên núi!”
“Vâng!”
Thiếu Xuyên gật đầu, gọi người phát tín hiệu.
Chẳng mấy chốc, người của Ngũ Phương Băng Nguyên đột nhiên đổi hướng, bỏ qua đường lớn, đi thẳng qua đường mòn nhỏ.
“Người của Thiên Thần Điện chắc chắn bố trí rất nhiều cạm bẫy trên đường lớn, nếu chúng ta đi theo đường lớn, không chỉ khó đi, nói không chừng sẽ rơi vào bẫy của đối phương, thay vào đó, chi bằng xuất phát từ đường mòn nhỏ! Đường mòn nhỏ gập ghềnh, khó bố trí cạm bẫy, đi từ đây nhất định rất an toàn!”
Hoa Thiên Hải tràn đầy tự tin, đích thân dẫn đường đi về phía đường mòn nhỏ.
Đúng như dự đoán, đường mòn nhỏ suốt chặng đường đều thông suốt, không hề có trở ngại.
Mọi người như vào chốn không người.
Trong nháy mắt, đại quân của Ngũ Phương Băng Nguyên đã xông tới lưng chừng núi.
“Đi thẳng đến Thiên Thần Điện, dọn sạch tất cả mọi thứ có trong Thiên Thần Điện cho tôi, dù là một cái bàn cái ghế cũng không bỏ qua!”
Hoa Thiên Hải nhìn chằm chằm đại điện nguy nga lộng lẫy nằm trên ngọn núi, trong mắt hiện lên vẻ tham lam nồng đậm, ông ta hét lớn rồi nhảy xuống từ trên lưng ngựa, muốn xông lên đỉnh núi phía trước.
“Xông lên!”
“Cướp! Cướp sạch toàn bộ!”
Tất cả người của Ngũ Phương Băng Nguyên phấn khích lạ thường, tất cả liều mạng chạy như bay.
Người của liên minh đến đây vốn dĩ là để đục nước béo cò.
Trừ hại cho vực Diệt Vong gì chứ?
Đó chẳng qua là ngụy biện
Nhưng đúng lúc này.
Vụt!
Bất thình lình, xung quanh núi Thiên Thần lóe lên một quầng sáng màu vàng kim, giống như một lá chắn tự nhiên, ngăn cách giữa bên trong và bên ngoài núi Thiên Thần.
Những kẻ tấn công núi Thiên Thần đều run rẩy.
Hoa Thiên Hải cũng chợt dừng lại, nhìn về phía ngoài ngọn núi.
Ông ta thúc giục sức mạnh phi thăng, cố gắng phá vỡ lá chắn.
Vèo!
Sức mạnh của ông ta hung hăng nện vào lá chắn, thế mà chỉ khiến lá chắn khẽ lay động, toàn bộ lá chắn lại không có một tia gợn sóng…
“Cái gì?”
Hoa Thiên Hải hít sâu một hơi.
“Minh chủ, hình như chúng ta không ra được rồi…”
Sắc mặt Thiếu Xuyên tái nhợt, mở miệng nói.
Trái tim Hoa Thiên Hải đập loạn, nhìn biển người ngoài núi, chợt ý thức được cái gì đó, vội vàng quát khẽ: “Mau! Xuống núi! Mau!”
Mọi người kinh ngạc.
“Xuống núi ư? Minh chủ! Chúng ta sắp đánh vào Thiên Thần Điện rồi… Lúc này xuống núi làm gì?”
Một người của tông môn vô cùng ngạc nhiên hỏi.
“Bớt nói nhảm, xuống núi!”
Hoa Thiên Hải hét lên, xoay người rời đi.
Mọi người không dám làm trái lệnh, chỉ có thể quay người, chuẩn bị rút lui.
Nhưng vào lúc này, rất nhiều bóng người lao ra từ sườn núi, ở dưới chân núi không biết từ đâu cũng xuất hiện một đám người, lập tức bao vây nhóm người của Ngũ Phương Băng Nguyên.
Ngay sau đó, giữa không trung xuất hiện một màn sương mù đen như mực.
“Hoa Thiên Hải? Sao ông dám tới núi Thiên Thần của tôi? Sao ông dám khiêu chiến thần tiên?”
Từ trong sương mù phát ra âm thanh hùng tráng uy nghiêm, khiến người nghe cực kỳ áp lực, rất nhiều người không cách nào chống đỡ nổi cảm giác áp bức này, không khỏi quỳ xuống hành lễ.
“Diệp Viêm!”
Hoa Thiên Hải gào lên.
Ông ta biết, mình trúng kế rồi!
Thánh Quân Diệp Viêm bày kết giới ở xung quanh núi Thiên Thần!
Hơn nữa kết giới này là cường giả cảnh giới Lục Địa Thần Tiên đích thân thi triển, sức mạnh của nó kinh người cỡ nào?
Trong khoảng thời gian ngắn, căn bản không thể công phá.
Như vậy, người bên ngoài không vào được, người bên trong không ra được!
Tất cả mọi người thành cá trong chậu…
“Nếu các người đã đến chịu chết thì tôi sẽ cho các người được toại nguyện, Hoa Thiên Hải, trước tiên bắt đầu từ ông đi! Tôi sẽ giết ông đầu tiên!”
Bóng người kia thờ ơ nói, vọt thẳng tới đám người, bắt đầu điên cuồng chém giết.
“Giết cho tôi!”
Hoa Thiên Hải gầm lên một tiếng, dẫn người xông về trước.
Hai bên đánh nhau ác liệt.
Ở bên ngoài, mấy người của liên minh đang ra sức tấn công.
Nhưng lá chắn của cảnh giới Lục Địa Thần Tiên quá đáng sợ!
Cho dù mọi người tấn công như thế nào, cũng không thể xé nó ra dù chỉ một chút.
“Đây là âm mưu của Diệp Viêm!”
“Mau đi mời Hạo Thiên đại nhân!”
Lôi Hổ cảm thấy không ổn, lập tức hét toáng lên.
Nhưng những người khác lại bày ra vẻ mặt lo lắng: “Lôi Hổ đại nhân, vô dụng thôi! Hạo Thiên đại nhân vẫn luôn ngồi thiền, gọi như nào cũng không tỉnh!”
“Cái gì?”
Lôi Hổ cực kỳ hoảng sợ, lập tức lao về phía sau Lôi Trạch Thiên Các.
Chỉ thấy Hạo Thiên ngồi xếp bằng trên xe đẩy lớn phía sau của Lôi Trạch Thiên Các, nhắm mắt ngồi thiền, tựa như pho tượng, người không nhúc nhích, ngay cả hô hấp cũng ngưng lại.
Lôi Hổ vội tiến lên quỳ xuống.
“Chưởng môn! Diệp Viêm đột nhiên dựng kết giới! Cô lập người của chúng ta, hiện giờ chắc chắn đồng minh của liên minh ở bên trong đang gặp nguy hiểm, xin chưởng môn nhanh chóng hành động, phá vỡ kết giới! Hỗ trợ mọi người công kích ngọn núi!”
Lôi Hổ lớn tiếng kêu lên.
Nhưng… Hạo Thiên vẫn bất động như cũ, giống như hoàn toàn không nghe thấy gì.
Lôi Hổ ngây người.
Cùng lúc đó, trên núi Thiên Thần không ngừng vang lên tiếng la hét thảm thiết, rất nhiều sương máu cùng tiếng nổ nổ tung, vô số bóng người từ trong núi Thiên Thần lao ra.
Đó đều là các thành viên của liên minh đã vào núi Thiên Thần.
Bọn họ vọt tới trước kết giới, liên tục đánh vào kết giới, thảm thiết gào lên.
“Thả tôi ra! Mau thả tôi ra!”
“Tôi muốn về nhà! Mau cho tôi ra ngoài!”
Mọi người vô cùng hoảng sợ, một đám người như vừa trốn ra từ địa ngục.
Người bên ngoài thấy vậy, hoàn toàn chấn động.
Chương 3938: Chẳng có tác dụng gì
Tất cả mọi người đánh vào kết giới như phát điên, bọn họ đều muốn thoát ra ngoài!
Nhưng chẳng có tác dụng gì!
Lôi Hổ thấy vậy lập tức la lớn: “Dùng pháp khí! Nhanh lên!”
“Lấy pháp khí ra!”
“Tất cả mau tản ra! Tản ra hết cho tôi!”
Tiếng kêu gào ầm ĩ vang lên, những người đang tụ tập công kích trước kết giới lập tức tản ra xung quanh.
Phía sau đám người, một khẩu đại bác bằng vàng cực kỳ lớn đang được đẩy ra.
Toàn thân khẩu đại bác này bị pháp trận bao phủ, khoảng hơn trăm trận pháp.
Lúc đại bác được đẩy lên phía trước, toàn bộ pháp trận đều được kích hoạt, khẩu đại bác màu vàng lập tức phát sáng rực rỡ trăm loại sắc màu, vô cùng chói mắt.
“Bắn!”
Lôi Hổ hét lên.
Đùng!
Đại bác màu vàng kim bắn ra sóng xung kích bảy màu, kình khí đáng sợ dày đặc giống như nước lũ mạnh mẽ bắn thẳng vào lá chắn.
Cuối cùng lá chắn cũng chuyển động.
Sau khi đợt sóng xung kích này tản ra, mọi người đã nhìn thấy một vết rách rõ ràng.
“Có hiệu quả! Tốt quá, thật sự có hiệu quả!”
Mọi người vô cùng vui mừng.
“Nhanh lên! Tiếp tục bắn!”
Người bên trong gấp gáp hét lên, đồng thời liên tục nhìn lại.
Nhưng đại bác vàng kim không có động tĩnh gì.
“Pháp khí này là vũ khí giết người được Lôi Trạch Thiên Các tốn mất năm mươi năm mới chế tạo ra được, uy lực vô cùng đáng sợ, nhưng sau mỗi lần bắn đều phải cần mười phút làm lạnh, nếu không pháp trận và ống pháo bên trong sẽ bị hư hại vì nhiệt độ quá cao!”
Lôi Hổ nói nhỏ.
“Gì chứ? Mười phút á?”
Người bên trong ngơ ngác.
Đúng lúc này bỗng vang lên một tiếng xé gió.
Sau đó trên trời đột nhiên xuất hiện sương mù dày đặc, trong lớp lớp sương mù có một đôi mắt đỏ như máu, xông thẳng về phía người bên này.
“Hắn đến rồi! Hắn đến rồi!”
“Đừng mà!”
“Cứu mạng!”
Những người bị nhốt trong kết giới kêu la thảm thiết, có người quỳ dưới đất, điên cuồng dập đầu cầu xin, có người lấy vũ khí ra muốn chiến đấu.
Nhưng đối mặt với làn sương mù đen này, mọi người không hề có năng lực ngăn cản.
Sương mù màu đen đánh úp, giống như một đàn châu chấu bay đến, cắn nuốt mọi người.
Chỉ chốc lát đã không thấy bóng dáng nào bên trong sương mù đen nữa, nhưng sau đó sương mù đen lại nhả ra vô số cánh tay và cẳng chân, máu tươi phun trào.
Sau khi sương mù đen quét qua một vòng, trong kết giới đã không còn bất kỳ người sống nào.
Tất cả mọi người đều đã tan xương nát thịt, chết thảm tại chỗ.
Người bên ngoài trừng mắt ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, mọi người đều cảm thấy kinh hoàng.
Sương mù đen dừng lại, đôi mắt đỏ bên trong sương mù nhìn chằm chằm Lôi Hổ.
“Dám động vào người của Thiên Thần Điện… Giết không tha!”
Sương mù đen khàn giọng nói, sau đó vươn người nhảy lên, bay về phía sườn núi.
“Thánh Quân Diệp Viêm? Hắn là Thánh Quân Diệp Viêm sao?”
Có người hoảng sợ lên tiếng.
“Không phải, hắn không phải Thánh Quân Diệp Viêm!”
Sắc mặt Lôi Hổ trắng bệch, ông ta nhìn chằm chằm vào sương mù đen kia, trong lòng vẫn còn hoảng sợ.
Ông ta có thể cảm nhận được người tồn tại trong sương đen có thực lực cao đến mức ngay cả ông ta cũng không dám chống lại.
Sức mạnh phi thăng dày đặc như vậy rất dễ bị người khác nhận lầm là Thánh Quân Diệp Viêm.
Nhưng thật sự không phải!
Ông ta đã từng gặp Thánh Quân Diệp Viêm, cho nên biết khí tức này.
Diệp Viêm thật sự không chỉ có như thế này.
Nhưng nếu như không phải Thánh Quân Diệp Viêm, thì người này có thể là ai?
Ở Thiên Thần Điện… còn tồn tại người mạnh mẽ như vậy sao?
“Tập trung một chút, công kích!”
Lôi Hổ hô to.
Ông ta không muốn cứu những người trong núi Thiên Thần nữa.
Nếu như tên cường giả đáng sợ này ở đây, vậy thì những người đầu tiên đi vào núi Thiên Thần, hơn phân nữa đã có đi không về.
Điều bây giờ có thể làm là nhanh chóng phá vỡ kết giới này để cho đại đội vào trong.
Nhưng trong lúc mọi người đang dốc sức công kích.
Vèo vèo vèo...
Kết giới trước mặt bỗng nhiên tan vỡ rồi biến mất.
Mọi người sửng sốt, nhìn qua đó.
Phát hiện cả núi Thiên Thần… đột nhiên lặng ngắt như tờ.
Chương 3939: Dốc toàn lực
"Kết giới biến mất rồi..."
“Chuyện này là thế nào?”
“Chẳng lẽ kết giới này chỉ có thể duy trì một lát thôi à?”
Mọi người nhìn nhau, người nào người nấy đều giật mình.
Lôi Hổ nhìn về phía ngọn núi lớn.
Bên trong yên lặng không chút động tĩnh, không nghe thấy tiếng đánh nhau nữa.
“Lôi Hổ đại nhân, chẳng lẽ… người bên trong đã chết hết rồi?”
Có người đi về phía trước, run rẩy hỏi.
Lôi Hổ không nói gì, ông ta xoay người đi tìm lãnh đạo cấp cao của Lôi Trạch Thiên Các để bàn bạc.
Bây giờ, không có ai dám lên núi.
Thiên Thần Điện hung ác hơn bọn họ tưởng tượng nhiều.
Không ai đoán được Thiên Thần Điện lại có thể thể hiện ra chiến lực hung tàn như vậy.
Mấy ngàn người vào trong đó đã không còn ai sống sót.
“Đây rõ ràng là cái bẫy, nếu chúng ta tùy tiện xâm nhập, chỉ sợ kết giới kia sẽ xuất hiện lần nữa, nhốt một nhóm người trong đó rồi sẽ tiến hành bao vây tiêu diệt! Không giải quyết được kết giới này, chiến sự tiếp diễn sẽ vô cùng bất lợi với chúng ta”.
Một ông lão tóc trắng chống gậy đi đến, nhìn Thiên Thần Điện, khàn giọng nói.
“Ông Cảnh Hà! Có lẽ ông cũng đã nhìn thấy sức chống đỡ của kết giới này rồi, ngay cả pháp khí của chúng tôi cũng không thể công phá được nó, giải quyết thế nào đây?”
Lôi Hổ buồn rầu nói.
“Đã là kết giới thì chắc chắn sẽ có cơ quan, chỉ cần chúng ta tìm được cơ quan, còn sợ không phá được hay sao? Việc cần làm trước mắt không phải liều lĩnh xông lên núi mà là tìm cơ quan, sau đó phá vỡ nó!”
“Được!”
Lôi Hổ suy nghĩ, lập tức hành động, ông ta truyền lệnh cho các liên minh bắt đầu tìm kiếm cơ quan của kết giới.
Nhưng trong lúc mọi người đang bao vây ngọn núi để âm thầm tìm kiếm kết giới, thì đột nhiên có một nhóm người lao ra từ trong núi, họ liều chết xông thẳng về phía bên này.
“Là người của Thiên Thần Điện!”
“Mọi người cẩn thận!”
“Chuẩn bị đón địch!”
Tiếng hét ồn ào vang lên.
Người của liên minh lập tức rút kiếm ra chiến đấu.
Hai bên chém giết dưới chân núi.
Chỉ là người của Thiên Thần Điện ít ỏi, chiến đấu chính diện, nên chỉ trong chốc lát đã bị đám người bao vây, hai tay khó địch lại bốn tay.
Không còn cách nào khác, đám người Thiên Thần Điện bắt đầu lùi về phía sau.
“Còn muốn chạy sao? Không dễ như vậy đâu!”
“Nếu đã đến rồi thì ở lại hết đi!”
“Tên giặc này đừng hòng chạy!”
Tiếng hét giận dữ dồn dập vang lên, trong lòng mọi người tràn ngập nỗi căm hờn, vung đao truy đuổi.
“Giặc cùng đường rồi đừng đuổi theo nữa, trở về hết đi!”
Lôi Hổ thấy vậy, vội vàng la lên.
Người của Lôi Trạch Thiên Các ngừng lại.
Nhưng người của các thế tộc khác lại không nghe lời giống như vậy, không ít người đã đuổi vào trong.
Sau khi những người này tiến vào núi Thiên Thần.
Bụp!
Kết giới đã tắt lúc trước lần nữa dựng lên, ngăn cách phía trên và dưới núi.
“Hả?”
Những người xông vào núi Thiên Thần ai nấy đều ngẩn ngẩn ngơ ngơ.
“Trúng kế dụ địch rồi!”
Lôi Hổ đấm ngực giậm chân.
Người trong núi nhanh chóng bị tàn sát triệt để.
Dưới chân núi máu chảy thành sông, thi thể la liệt khắp nơi, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Kết giới lại lần nữa biến mất.
Chốc lát, mọi người đều sợ đến mức liên tục lui về phía sau, không ai dám lên tiếng.
Đội quân liên minh đến thảo phạt Thiên Thần Điện phải ngừng chân lại dưới chân núi Thiên Thần.
Người đời đều run sợ.
Da đầu Lôi Hổ run rẩy, ông ta quay đầu nhìn lãnh đạo cấp cao của Lôi Trạch Thiên Các, nhanh chóng nói: “Các vị, nếu tiếp tục như vậy thì sĩ khí sẽ tan rã, lòng người không yên, tới lúc đó chúng ta không thể nào công phá núi Thiên Thần được nữa!”
“Nếu đã như vậy, chúng ta chỉ có thể tự mình ra trận!”
Ông lão nhìn cường giả xung quanh, sau đó nói với Lôi Hổ: “Lôi Hổ đại nhân, nhanh chóng mời những cường giả khác trong liên minh cùng chúng ta vào núi trước, giết chết những tên giặc trong núi, nếu kết giới xuất hiện, người bên ngoài hãy dùng pháp khí công phá kết giới! Sau đó chúng ta trong ứng ngoại hợp!”
“Ông Cảnh Hà! Đối phương đã sắp đặt cạm bẫy, đợi chúng ta đi vào, nếu Diệp Viêm xuất hiện thì chúng ta nên làm gì đây? Nếu chúng ta bị một lưới bắt hết! Vậy liên minh cũng sẽ tan rã!”
Có người căng thẳng nói.
“Yên tâm, nếu Diệp Viêm xuất hiện, tôi nghĩ chưởng môn chắc chắn sẽ ra mặt!”
Cảnh Hà nhìn bóng dáng vẫn còn đang ngồi thiền ở bên kia, khàn giọng nói: “Sở dĩ chưởng môn như thế…là vì đối phó với Diệp Viêm…nếu không, không ai có thể chống lại cường giả cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, sao có thể thắng trận chiến này?”
Chương 3940: Tấn công vào Thiên Thần Điện
Lộp bộp!
Lâm Chính giẫm một chân lên vách đá, nhìn rất nhiều bóng người đang trèo lên đây ở dưới vách, ánh mắt trở nên nóng bỏng.
Những người này là thành viên chiến đấu.
Họ đều đến từ sơn trang Vân Tiếu và Nam Ly Thành.
Trên người mỗi người đều tỏa ra ánh sáng, trợ sức của họ đều đạt đến cực hạn cơ thể.
Trên mấy chiếc thuyền được xếp thành hàng bên dưới đều tỏa ra thần quang, đó là tia sáng mà rất nhiều trận pháp tỏa ra.
Không chỉ thế, rất nhiều cột sáng đều nở rộ.
“Lâm minh chủ, Nam Ly Thành chúng tôi xem như xác định liều mạng”.
Thành chủ Nam Ly Thành lo sợ nhìn mọi chuyện xảy ra, khàn giọng nói.
Nếu trận chiến này thất bại thì không còn Nam Ly Thành nữa.
Lần này xem ra ông ta đặt cược hết vào Lâm Chính.
“Tôi có chỗ nào không giống à? Thành chủ Nam Ly Thành, ông đừng quá lo lắng, cho dù lần vây quét Thiên Thần Điện này không thắng, chúng ta cũng có thể rút đi khỏi đây, sau này Thiên Thần Điện muốn trả thù cũng phải tìm Lôi Trạch Thiên Các trước, trời có sập xuống cũng có cao nhân chống đỡ”.
Trang chủ Vân Tiếu cười khổ.
Lâm Chính thở phào, khàn giọng nói: “Hai vị đừng lo, tôi sẽ đảm bảo lần này các ông toàn thắng quay về, hôm nay là ngày diệt vong của Thiên Thần Điện”.
Hai người gật đầu.
“Nói nghe dễ dàng quá. Tôi thấy hướng điện chính của Thiên Thần Điện chẳng có động tĩnh gì, chỉ có nhiều liên minh tấn công ở dưới núi bị chăn lại, chắc chắn Thiên Thần Điện này có kế hoạch dự bị, chỉ dựa vào đám người này e là không thể đối phó với Thiên Thần Điện”.
Vu Hồng nhảy lên vách đá, khinh thường cười nói: “Huống gì ai đối phó với Thánh Quân Diệp Viêm đó? Hắn là Lục Địa Thần Tiên, cho dù là tôi cũng không thể đánh mấy chiêu trước mặt hắn, nếu hắn xuất hiện nên ứng phó thế nào?”
Lời cô ta nói cứ như một chậu nước lạnh tạt lên đầu mọi người.
“Bây giờ chỉ mong cho Lôi Trạch Thiên Các có thể thu hút sự chú ý của Diệp Viêm, đợi chúng ta đánh vào ổ của hắn, phối hợp với vài liên minh đó bao vây Thiên Thần Điện”.
Thành chủ Nam Ly Thành trầm giọng nói.
“Nếu chỉ có Thiên Thần Điện bị tiêu diệt mà Diệp Viêm không chết thì lần này vây quét Thiên Thần Điện không có ý nghĩa gì cả, các vị yên tâm, trận chiến này sẽ không thất bại”.
Lâm Chính bình thản nói, sau đó sải bước đi về phía trước.
Không lâu sau, đội hình được tập trung.
Tổng cộng cả bảy trăm người.
Những người này đều đến từ Nam Ly Thành và cao thủ xuất sắc trong sơn trang Vân Tiếu.
Họ đều được trang bị đến tận răng, mạnh đến linh hồn.
Sau khi tập hợp xong, mọi người đều lao đến Thiên Thần Điện theo sau Lâm Chính.
“Ai thế?”
Người canh giữ bên ngoài Thiên Thần Điện lập tức để ý thấy nhóm người Lâm Chính, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
“Đám người này lên đây thế nào vậy?”
“Chẳng phải chúng bị chặn ở giữa sườn núi rồi sao?”
“Đừng lo, chúng không có nhiều người, chỉ có vài trăm người thôi, một đám tôm tép ấy mà, mau giết chúng đi”.
“Tuân lệnh!”
Một tiếng hô vang lên, mấy mươi người Thiên Thần Điện lao đến.
Lâm Chính đơn thương độc mã lao đến một cường giả Thiên Thần Điện, thoáng chốc đã bắt người đó ở trong không trung.
Một tay anh tóm lấy cổ người đó giơ cao giữa không trung, sau đó dùng sức.
Vèo!
Cổ người đó lập tức nổ tung, đầu rơi xuống đất, máu bắn ra xung quanh.
“Cái gì?”
Những người còn lại hoảng sợ.
Bóp chết một cường giả Thiên Thần Điện?
Đây là cường giả nào đây?
Lâm Chính không do dự, nhảy lên rồi đánh tới.
Mấy chục người Thiên Thần Điện lập tức bị bao vây tấn công, ai cũng thương tích đầy mình, khó khăn chống đỡ.
“Sao đám người này lại mạnh như thế?”
“Chẳng lẽ chúng là người của Lôi Trạch Thiên Các?”
“Mau đi báo cho các vị đại nhân, mời các vị đại nhân ra mặt”.
“Tuân lệnh”.
Lập tức có người xoay người chạy vào điện chính.
“Ngăn hắn lại!”
Thành chủ Nam Ly Thành hét lên, sau đó nhào đến.
Nhưng ông ta vừa đến gần người đó đã bị mấy bóng người chặn lại.
Những người này đều là người của Thiên Thần Điện.
Ai trong số họ cũng hung hãn không sợ chết, ánh mắt dữ tợn.
Thành chủ Nam Ly Thành lập tức xông lên tấn công, hai tay hợp lại đánh một đòn cực mạnh.
Mấy người đó bị văng ra xa.
Nhưng khi thành chủ Nam Ly Thành định tấn công tiếp, phía trước bỗng có sáu bóng người xuất hiện.
Thành chủ Nam Ly Thành tê cả da đầu.
Chỉ một ánh mắt, ông ta đã có cảm giác cả linh hồn như đang run rẩy sợ hãi.