-
Chương 3891-3895
Chương 3891: Con không biết nói dối
Thiếu Xuyên bước đi vô cùng gấp gáp. Trong chớp mắt ông ta đã tới thiên các Băng Nguyên.
Nếu những người khác mà muốn vào gặp chưởng môn thì còn cần phải thông báo chờ đợi, ngoài ra còn phải quỳ và khấu đầu chín cái mới được vào trong. Thế nhưng Thiếu Xuyên là đại trưởng lão, lại là tâm phúc tin cậy nhất của Hoa Thiên Hải nên đương nhiên là không cần làm vậy.
Trên đỉnh lầu của thiên các.
“Bái kiến chưởng môn”, Thiếu Xuyên quỳ xuống, cung kính khấu đầu trước người đứng trước mặt. Ông ta không dám ngẩng lên, cũng không dám nhìn chính diện.
“Có chuyện gì mà vội vàng thế?”, người kia thản nhiên hỏi.
“Báo cáo chưởng môn, cô chủ lần này có khả năng là đã gặp phải Đoạn Thiên Tường rồi”, Thiếu Xuyên trầm giọng.
Dứt lời, người đứng bên trên giật mình và quát lên: “Thật chứ?”
“Tôi ngửi thấy mùi thuốc trên người cô chủ. Mùi này chỉ Đoạn Thiên Tườn mới có. Tôi nghĩ là tôi không thể nhầm được", Thiếu Xuyên cung kính nói.
Hoa Thiên Hải không nói gì, chỉ ngồi xuống chau mày. Phải mất một lúc lâu sau ông ta mới đứng dậy, chắp tay sau lưng đi đi lại lại.
“Chúng ta đã truy sát Đoạn Thiên Tường 50 năm ở Ngũ Phương Băng Nguyên rồi. Thế nhưng chúng ta luôn để mất dấu vết, mất phương hướng của ông ta. Thật không ngờ giờ đây ông ta lại xuất hiện”.
“Chưởng môn, ở đây vẫn còn điều mập mờ”.
“Là gì?”
“Cô chủ không hề nói ra rằng mình đã gặp Đoạn Thiên Tường. Hơn nữa..nếu cô chủ gặp phải ông ta, với tính cách của Đoạn Thiên Tường thì sao có thể tha cho cô chủ được”, Thiếu Xuyên trầm giọng.
“Vì vậy... ý của ông là gì?”, Hoa Thiên Hải hỏi.
“Bẩm chưởng môn, chuyện này cần điều tra xem cô chủ có đang giấu giếm chúng ta không. Tôi lo cô chủ bị người ta uy hiếp”
“Bị uy hiếp sao?”
“Tôi cũng không biết. Có thể là Đoạn Thiên Tường...hoặc là người nhà họ Dục cùng về với cô chủ”, Thiếu Xuyên trầm giọng.
Hoa Thiên Hải vuốt cằm sau đó phất tay: “Khống chế nhà họ Dục, sau đó lập tức tìm cô chủ. Tôi muốn đích thân nói chuyện với con bé”.
“Vâng”, Thiếu Xuyên chắp tay, lập tức cho người gọi Hoa Vi Vi tới thiên các.
Hoa Vi Vi run rẩy bước vào trong. Nhìn người đàn ông trung niên ngồi đó, cô ta lập tức quỳ xuống hành lễ không dám ngẩng đầu.Cô ta cảm thấy vô cùng bất an.
“Vi Vi, lần này con chịu khổ rồi”, thấy con gái yêu thương của mình, biểu cảm của Hoa Thiên Hải dịu dàng đi nhiều.
“Để bố phải lo lắng rồi ạ”
“Bố không có gì lo lắng cả. Những thứ bảo bối trên người con đều là do bố chọn. Có chúng dù không đủ để con hạ gục kẻ địch nhưng cũng đủ để con tự bảo vệ mình”
“Lần này con có thể thoát hiểm đúng là nhờ những bảo bối mà bố tặng cho con”, Hoa Vi Vi mỉm cười.
Ông ta nhìn chăm chăm Hoa Vi Vi. Hoa Vi Vi thấy vậy vội vàng cúi đầu.
“Ngẩng đầu lên", Hoa Thiên Hải nói.
Hoa Vi Vi run rẩy nhìn ông ta: “Bố...có gì cần nói ạ?”
“Câu này không phải bố nên hỏi con sao?”
Hoa Thiên Hải trầm giọng: “Lẽ nào con không có gì muốn nói với bố sao?”
Hoa Vi Vi nín thở, ngước nhìn.
“Vi Vi, con người con không biết nói rồi. Hãy để bố biết, thành thật nói cho bố lần này còn đã gặp phải chuyện gì?”
Hoa Thiên Hải nói giọng khàn khàn.
Chương 3892: Nói thật
Đối diện với lời chất vấn của Hoa Thiên Hải, Hoa Vi Vi có phần không chịu được nữa. Đúng như những gì Hoa Thiên Hải nói, Hoa Vi Vi từ nhỏ không biết nói dối. Cô ta thấp thỏm không yên.
“Bố, con...”
“Có phải con đã gặp Đoạn Thiên Tường không?”, Hoa Thiên Hải hỏi thẳng.
“Hả?”, Hoa Vi Vi giật mình, không biết phải nói thế nào.
“Sao thế, lúc này rồi mà con còn muốn giấu bố”, Hoa Thiên Hải tức giận. Giọng ông ta gầm lên như hồng thủy khiến Hoa Vi Vi choáng váng.
“Nói, con gặp Đoạn Thiên Tường lúc nào” ,ông ta quát.
“Bố, con...đưa người đi vây bắt con gấu, muốn lấy tim của nó làm trận nguyên, không ngờ con gấu đó do Đoạn Thiên Tường nuôi. Sau khi bọn con giết con gấu thì Đoạn Thiên Tường đã xuất hiện. Sau đó giữa chúng con xảy ra xung đột...", Hoa Vi Vi sợ quá nói ra hết. Cô ta sắp khóc tới nơi.
Sắc mặt Hoa Thiên Hải tối sầm...
“Vậy tại sao con lại không sao? Mặc dù những bảo bối kia có thể bảo vệ con nhưng đối diện với Đoạn Thiên Tường con không thể nào bình an vô sự quay về được. Nói, rốt cuộc là có ẩn tình gì ở đây? Có phải con nhận lệnh của Đoạn Thiên Tường ,quay về để hại bố không?”
“Bố, sao con có thể làm vậy được. Oan cho con quá”, Hoa Vi Vi gào khóc.
“Nếu không phải thì tại sao con có thể trở về? Chẳng lẽ Đoạn Thiên Tường đột nhiên nổi lòng tốt, cố ý thả con ra?”, ông ta chất vấn.
Hoa Vi Vi bặm môi, biết là không thể giấu được đành nói thật: “Thưa bố, thực ra Đoạn Thiên Tường chết...rồi”
“Cái gì?”, Hoa Thiên Hải tối mặt.
“Ông ta chết thế nào?”
“Con đừng nói là con giết Đoạn Thiên Hải đấy nhế”, ông ta bừng tỉnh, nhìn chăm chăm Hoa Vi Vi.
Chuyện lớn như vậy mà con gái không nói ngay cho ông ta biết. Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn ở đây có nội tình. Hoa Vi Vi bặm môi, một lúc sau mới lên tiếng.
“Thưa bố, thực ra...Đoạn Thiên Tường là do Lâm Chính giết”.
“Lâm Chính sau?”
“Cái người nhà họ Dục đó à?”
“Không thể nào”, Hoa Thiên Hải bước tới, trố tròn mắt nhìn Hoa Vi Vi: “Bố từng nghe nói về người đó. Tầm 20 tuổi. Vậy thì dù có tu luyện từ khi sinh ra cũng không thể nào có thực lực ngang bằng với Đoạn Thiên Tường được. Con nói Đoạn Thiên Tường bị cậu ta giết? Không thể nào”.
“Con tận mắt nhìn thấy. Mặc dù Lâm Chính rất chật vật nhưng đúng là sự thật...”
Hoa Vi Vi nói ra toàn bộ mọi chuyện. Đương nhiên cô ta giấu đoạn hội thoại giữa Đoạn Thiên Tường và Lâm Chính.
“Vậy tức là theo con nói, tên họ Lâm đó vốn không phải là đối thủ của Đoạn Thiên Tường nhưng dựa vào đồ trên người con mới đánh bại được ông ta”, Hoa Thiên Hải hỏi .
“Đúng vậy”, Hoa Vi Vi gật đầu.
“Không phải là con cởi hết ra cho cậu ta mặc đấy chứ?”, lúc này Hoa Thiên Hải nghĩ tới điều gì đó bèn hỏi.
Hoa Vi Vi giật mình, nghĩ tới bộ dạng mà Lâm Chính mặc bộ quần áo của mình.
“Bố nghĩ gì vậy. Đây là đồ của nữa, sao mà anh ta mặc được...Hơn nữa, con mà cởi ra thì chẳng phải là mất mặt sao? Như vậy thì con thà chết còn hơn...”, Hoa Vi Vi đỏ mặt nói.
Hoa Thiên Hải nghe thấy vậy bèn im lặng.
Chương 3893: Rút lui
“Chưởng môn", Thiếu Xuyên bước lên trước, nói bằng giọng khàn khàn: “Có thể thấy Lâm Chính có thực lực phi phàm, nếu có thể dụ cậu ta phục vụ cho Ngũ Phương Băng Nguyên thì sức chiến đấu của chúng ta sẽ ra tăng rất nhiều”.
“Nói không sai, chỉ có điều...tôi vẫn còn một vấn đề”.
Hoa Thiên Hải nhìn chăm chăm Hoa Vi Vi và nói: “Vi Vi con phải trả lời thành thật, không được giấu bố, nếu không...bố sẽ nhốt con vào hầm băng đấy. Trong ba năm sẽ không cho phép con ra ngoài”.
“Hả?”, Hoa Vi Vi đột nhiên run bắn lên. Nơi đó cô ta chỉ ở có một giờ đồng hồ do phạm lỗi và bị Hoa Thiên Hải nhốt vào. Nếu bị nhốt ở đó ba năm, không cần biết có bị điên hay không nhưng mất mạng là cái chắc. ..
“Bố ơi, bố đang nghĩ gì vậy?”, Hoa Vi Vi run rẩy.
“Đã giết chết Đoạn Thiên Tường thì tại sao lại giấu bố? Ai bảo con lựa chọn giấu giếm?”
“Điều này...”
“Có phải là Lâm Chính không?”, ông ta lập tức hỏi.
“Thưa bố...con...", Hoa Vi Vi không biết phải nói gì.
Hoa Thiên Hải đột nhiên bước tới, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, đôi mắt nhìn chăm chăm Hoa Vi Vi: “Có phải..Đoạn Thiên Tường đã nói gì đó với con nên khiến con không dám nói với bố chuyện con gặp ông ta không?”
Dứt lời, Hoa Vi Vi sợ tới mức mềm nhũn ra đất. Cô ta vội vàng nói: “Thưa bố, không có...Đoạn Thiên Tường không nói gì với con cả...Con...không biết gì, thật ạ...”
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Hoa Thiên Hải lập tức hiểu ra mọi chuyện. Ông ta phất tay: “Đưa cô chủ tới hầm băng, không có mệnh lệnh của tôi thì không được thả ra”.
“Điều này...”, Thiếu Xuyên do dự.
“Sao? Đến cả mệnh lệnh của tôi mà cũng không nghe à?”, Hoa Thiên Hải đanh mắt, sát ý hừng hực.
Thiếu Xuyên vội vàng chắp tay: “Tuân lệnh”.
“Bố ơi, đừng...thật sự là con không biết gì cả. Xin hãy tha cho con”, Hoa Vi Vi gầm lên. Thế nhưng vô ích. Cô ta nhanh chóng bị đưa đi.
“Nghe đây, lập tức triệu tập băng vệ quân, bao vây nhà họ Dục. Nhất là tên họ Lâm đó, phải giết chết, không được giữ”, Hoa Thiên Vũ gầm lên.
Thiếu Xuyên há hốc miệng, cuối cùng không dám phản bác, chỉ chắp tay: “Vâng”.
Lúc này Lâm Chính đã dẫn người nhà họ Dục rời khỏi Ngũ Phương Băng Nguyên. Đám đông rời đi vội vàng nên không mang theo thứ gì.
“Thần y Lâm, thật sự cần gấp gáp như vậy sao. Vật tư của chúng ta ở đây còn nhiều lắm”, Dục Chấn Thiên cảm thấy không nỡ, bèn quay lại nhìn.
“Đừng nói nhiều. Mau rời đi thôi. Còn không đi là sẽ bị giết đấy”, Lâm Chính hô vang.
“Điều này...”, Dục Chấn Thiên á khẩu.
“Vô duyên vô cớ tại sao lại bị giết. Chúng ta có làm gì đâu?”
“Lẽ nào là do đắc tội với cậu Trường, cậu Trường hận nên định ra tay sao?”
“Cậu Trường cũng hẹp hòi quá rồi”, đám người đi sau lầm bầm.
Lâm Chính nhìn họ, chẳng buồn giải thích
“Các người đi đâu?”, lính gác ngoài cổng lập tức chặn họ lại và quát lớn.
“Phụng mệnh cô chủ chúng tôi thi thành làm nhiệm vụ. Các người đừng ngăn lại, nếu không tôi mà báo thì các người sẽ đẹp mặt đấy”, Lâm Chính quát lớn, giọng như sấm rền.
Đám người canh chừng nhìn nhau và đành phải nhường đường.
“Đi thôi”, Lâm Chính quát.
Chương 3894: Xin lỗi
Đám người vội vàng rời đi.Thế nhưng chưa đi được bao lâu thì đã cảm nhận được sát khí từ phía sau ập tới.
Nhanh quá!Xem ra sự việc đã bị bại lộ rồi.
Lâm Chính nhìn chăm chăm về phía sau.
“Đại nhân, đối phương đã phát hiện ra chúng ta. Chúng ta còn chạy thế này thì chưa chắc bọn chúng đã chạy thoát”, Vương Nhất Thánh dừng lại, nhìn phía sau và nói.
“Ông nói đúng, tu vi của người nhà họ Dục không quá cao, chúng ta hành động chậm quá. Như vậy thì sớm muộn gì đối phương cũng sẽ đuổi kịp thôi”.
Lâm Chính suy nghĩ. Ái Nhiễm ở gần đó kêu lên: “Lâm Chính, sao thế”, Ái Nhiễm thở hổn hển sau đó hỏi. Cô ta vẫn còn bị thương. Trên người còn quấn rất nhiều băng. Nếu người nhà họ Dục khó chạy thoát thì cô ta càng khó hơn vì bị thương nhiều quá.
“Ái Nhiễm, cô đưa người nhà cô rời đi. Chúng tôi sẽ chặn họ lại”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Không được...tôi không thể bỏ mặc anh được”, Ái Nhiễm lắc đầu, nước mắt rưng rưng.
“Cô nhóc này, cô ở đây cũng có giúp được gì tôi đâu. Đi đi”, Lâm Chính cười khổ.
Ái Nhiễm run rẩy cuối cùng cúi xuống không nói gì. Đúng là cô ta không thể giúp gì được Lâm Chính.
Với tu vi của cô ta, không liên lụy tới anh đã là tốt lắm rồi. Ở lại có tác dụng gì chứ.
“Tôi sẽ đi”, Ái Nhiễm bặm môi, nói bằng vẻ đau khổ: “Nhưng anh phải đảm bảo là sống sót quay về đấy”
“Tôi đảm bảo”, Lâm Chính không chút do dự.
“Nếu anh xảy ra chuyện gì thì tôi không thể sống được”, Ái Nhiễm nói bằng vẻ kiên định.
Lâm Chính giật mình. Đúng lúc này...Có âm thanh vọng tới. Sau đó là một lượng lớn những người mặc đồ trắng cầm dao.
“Đại nhân, bọn họ tới rồi”, Ngu Sơn Thủy hô lên, chuẩn bị nghênh địch
Nhà họ Dục thấy vậy cũng vội rút kiếm ra định liều mạng. Sắc mặt Lâm Chính lạnh như băng.
Người của Ngũ Phương Băng Nguyên tới nhanh như vậy lẽ nào Hoa Vi Vi không giữ lời hứa? Đã nói cho Hoa Thiên Hải biết rồi?
“Các người định đi đâu?”, một người đàn ông để tóc dài với ámắt dữ dằn bước tới.
“Đương nhiên là rời khỏi Ngũ Phương Băng Nguyên rồi, Lâm Chính dửng dưng đáp lại.
“Tại sao không báo với chưởng môn của chúng tôi”.
“Chúng tôi tới để liên minh chứ không phải là gia nhập làm thành viên. Chúng tôi đi phải báo cáo nữa cơ à?”, Dục Chấn Thiên lạnh lùng nói.
“Hừ, không báo cáo thì tức là bỏ trốn. Chưởng môn là minh chủ liên minh, nếu như các người thích đến thì đến, thích đi thì đi thì liên minh quản lý kiểu gì. Bớt nói nhảm lại, các người hoặc là ở lại hoặc là mất mạng”, người kia hét lớn, cho người xông lên.
“Dừng tay”
Đúng lúc họ định hành động thì có tiếng quát đinh tai vang lên. Đám đông bàng hoàng
Người này mặc đồ rất đẹp, cưỡi một con ngựa đen lao tới.
“Cô chủ”, các cao thủ của Băng Nguyên vội vàng chắp tay.
“Hoa Vi Vi”, Lâm Chính cũng ngạc nhiên lắm.
Sao cô ta lại xuất hiện rồi?
Hoa Vi Vi bước tớ với vẻ mặt áy náy và đau khổ: “Xin lỗi, tôi đã không giữ được bí mật...”
Chương 3895: Hết sức sai lầm
“Cô nói với bố cô rồi sao?”.
Lâm Chính nhíu mày, hờ hững hỏi.
“Đại trưởng lão Thiếu Xuyên ngửi được mùi thuốc của Đoạn Thiên Tường trên người tôi, chắc là để lại khi chém giết với ông ta, nên đã nói với bố tôi. Tôi không giỏi nói dối, bị bố tôi nhìn thấu, thực sự… xin lỗi…”.
Hoa Vi Vi hổ thẹn cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng Lâm Chính.
“Nếu vậy, cô còn đến đây làm gì?”.
Lâm Chính hỏi.
“Tôi đến để chặn hậu cho các anh!”.
Hoa Vi Vi nghiêm túc nói.
“Chặn hậu cho chúng tôi?”.
Lâm Chính sửng sốt.
“Anh Lâm, tôi xin lỗi, không thể giữ được giao hẹn giữa chúng ta, nên tôi muốn bù đắp cho anh. Anh yên tâm, có tôi ở đây, bọn họ không dám làm bậy đâu, các anh mau đi!”.
Hoa Vi Vi kéo dây cương, chạy tới chỗ các chiến sĩ Băng Nguyên ở trước mặt: “Các người mau lùi lại, quay về thành cho tôi!”.
“Cô chủ! Người nhà họ Dục tự tiện rời đi! Chúng tôi vâng lệnh truy bắt, sao có thể quay về? Đây là nhiệm vụ Đại trưởng lão giao cho chúng tôi!”.
Người đàn ông đó khó xử, hạ giọng nói.
“Sao hả? Các người sợ Đại trưởng lão mà không sợ tôi? Có tin tôi báo cho bố tôi, để bố tôi nhốt các người vào nhà giam cực lạnh, cho các người bị đóng băng mãi mãi không?”.
Hoa Vi Vi quát lên.
Những lời đó cực kỳ mang tính uy hiếp.
Bọn họ đều có vẻ mặt khó coi, đều lùi ra sau, không dám đối đầu với Hoa Vi Vi.
Người nhà họ Dục thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
“Các người còn ngây ra đó làm gì, mau đi đi!”.
Hoa Vi Vi vội vàng quay đầu hét lên.
“Đúng đúng đúng, đi đi đi!”.
“Mau đi thôi!”.
Người nhà họ Dục hoàn hồn lại, vội vàng chạy đi xa.
Lâm Chính không vội rời đi.
Anh liếc nhìn Hoa Vi Vi, phát hiện trên người cô ta có vết thương mới, bộ dạng cực kỳ nhếch nhác, vô cùng kỳ quái.
Lâm Chính lo rằng sẽ có vấn đề, quay đầu nói: “Vương Nhất Thánh, Ngu Sơn Thủy, các ông đi với tôi lát nữa hẵng đi! Tôi lo Hoa Vi Vi không chống đỡ được bao lâu!”.
Hai người kia sững sờ, nhưng không dám hỏi nhiều, gật đầu đồng ý.
“Đại nhân yên tâm, chúng tôi sẽ cùng tiến lùi với cậu!”.
“Mọi người còn ngây ra đó làm gì? Sao còn không đi?”.
Hoa Vi Vi nhìn thấy ba người họ vẫn ở lại, không khỏi ngạc nhiên.
“Cô Hoa, tôi hiểu tâm ý của cô, nhưng tôi lo cô không chặn bọn họ được bao lâu, cho nên tôi phải ở lại đây, tranh thủ một ít thời gian cho người nhà họ Dục”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Anh…”.
Hoa Vi Vi vẫn muốn nói gì đó, đột nhiên một giọng nói hùng hồn truyền tới.
“Cô chủ! Cô nối giáo cho giặc, thả những tội nhân đó đi, làm sao cô ăn nói với chưởng môn?”.
Giọng nói đó vừa vang, một nhóm các cao thủ đỉnh cấp khí tức đáng sợ xuất hiện.
Lâm Chính nhìn lại, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.
Người đến là Đại trưởng lão Thiếu Xuyên cùng các cao thủ của Băng Nguyên!
Những kẻ da trắng trước kia không thể nào so sánh với những người này.
“Đại trưởng lão?”.
Hoa Vi Vi biến sắc.
“Cô chủ, chưởng môn bảo cô đi chịu phạt, không ngờ cô lại làm bị thương người trông coi rồi chạy đến đây, cô định phản bội lại Băng Nguyên sao?”.
Thiếu Xuyên lạnh lùng hỏi.
Hoa Vi Vi bình tĩnh lại, nghiến răng: “Đại trưởng lão, tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện phản bội Băng Nguyên, tôi chỉ cảm thấy xử lý nhóm Lâm Chính như vậy thật vô nhân đạo! Bố làm vậy là sai!”.
“Ngông cuồng, cô dám nghi ngờ chưởng môn?”.
“Đại trưởng lão, tôi chỉ luận đúng sai! Bố vì thể diện mà ra tay tàn nhẫn với những người này, ông ấy sai rồi! Hết sức sai lầm!”.
Hoa Vi Vi hét lên, ánh mắt đầy đau khổ.
Thật ra cô ta cũng không chấp nhận được những gì Hoa Thiên Hải làm!
Thiếu Xuyên bước đi vô cùng gấp gáp. Trong chớp mắt ông ta đã tới thiên các Băng Nguyên.
Nếu những người khác mà muốn vào gặp chưởng môn thì còn cần phải thông báo chờ đợi, ngoài ra còn phải quỳ và khấu đầu chín cái mới được vào trong. Thế nhưng Thiếu Xuyên là đại trưởng lão, lại là tâm phúc tin cậy nhất của Hoa Thiên Hải nên đương nhiên là không cần làm vậy.
Trên đỉnh lầu của thiên các.
“Bái kiến chưởng môn”, Thiếu Xuyên quỳ xuống, cung kính khấu đầu trước người đứng trước mặt. Ông ta không dám ngẩng lên, cũng không dám nhìn chính diện.
“Có chuyện gì mà vội vàng thế?”, người kia thản nhiên hỏi.
“Báo cáo chưởng môn, cô chủ lần này có khả năng là đã gặp phải Đoạn Thiên Tường rồi”, Thiếu Xuyên trầm giọng.
Dứt lời, người đứng bên trên giật mình và quát lên: “Thật chứ?”
“Tôi ngửi thấy mùi thuốc trên người cô chủ. Mùi này chỉ Đoạn Thiên Tườn mới có. Tôi nghĩ là tôi không thể nhầm được", Thiếu Xuyên cung kính nói.
Hoa Thiên Hải không nói gì, chỉ ngồi xuống chau mày. Phải mất một lúc lâu sau ông ta mới đứng dậy, chắp tay sau lưng đi đi lại lại.
“Chúng ta đã truy sát Đoạn Thiên Tường 50 năm ở Ngũ Phương Băng Nguyên rồi. Thế nhưng chúng ta luôn để mất dấu vết, mất phương hướng của ông ta. Thật không ngờ giờ đây ông ta lại xuất hiện”.
“Chưởng môn, ở đây vẫn còn điều mập mờ”.
“Là gì?”
“Cô chủ không hề nói ra rằng mình đã gặp Đoạn Thiên Tường. Hơn nữa..nếu cô chủ gặp phải ông ta, với tính cách của Đoạn Thiên Tường thì sao có thể tha cho cô chủ được”, Thiếu Xuyên trầm giọng.
“Vì vậy... ý của ông là gì?”, Hoa Thiên Hải hỏi.
“Bẩm chưởng môn, chuyện này cần điều tra xem cô chủ có đang giấu giếm chúng ta không. Tôi lo cô chủ bị người ta uy hiếp”
“Bị uy hiếp sao?”
“Tôi cũng không biết. Có thể là Đoạn Thiên Tường...hoặc là người nhà họ Dục cùng về với cô chủ”, Thiếu Xuyên trầm giọng.
Hoa Thiên Hải vuốt cằm sau đó phất tay: “Khống chế nhà họ Dục, sau đó lập tức tìm cô chủ. Tôi muốn đích thân nói chuyện với con bé”.
“Vâng”, Thiếu Xuyên chắp tay, lập tức cho người gọi Hoa Vi Vi tới thiên các.
Hoa Vi Vi run rẩy bước vào trong. Nhìn người đàn ông trung niên ngồi đó, cô ta lập tức quỳ xuống hành lễ không dám ngẩng đầu.Cô ta cảm thấy vô cùng bất an.
“Vi Vi, lần này con chịu khổ rồi”, thấy con gái yêu thương của mình, biểu cảm của Hoa Thiên Hải dịu dàng đi nhiều.
“Để bố phải lo lắng rồi ạ”
“Bố không có gì lo lắng cả. Những thứ bảo bối trên người con đều là do bố chọn. Có chúng dù không đủ để con hạ gục kẻ địch nhưng cũng đủ để con tự bảo vệ mình”
“Lần này con có thể thoát hiểm đúng là nhờ những bảo bối mà bố tặng cho con”, Hoa Vi Vi mỉm cười.
Ông ta nhìn chăm chăm Hoa Vi Vi. Hoa Vi Vi thấy vậy vội vàng cúi đầu.
“Ngẩng đầu lên", Hoa Thiên Hải nói.
Hoa Vi Vi run rẩy nhìn ông ta: “Bố...có gì cần nói ạ?”
“Câu này không phải bố nên hỏi con sao?”
Hoa Thiên Hải trầm giọng: “Lẽ nào con không có gì muốn nói với bố sao?”
Hoa Vi Vi nín thở, ngước nhìn.
“Vi Vi, con người con không biết nói rồi. Hãy để bố biết, thành thật nói cho bố lần này còn đã gặp phải chuyện gì?”
Hoa Thiên Hải nói giọng khàn khàn.
Chương 3892: Nói thật
Đối diện với lời chất vấn của Hoa Thiên Hải, Hoa Vi Vi có phần không chịu được nữa. Đúng như những gì Hoa Thiên Hải nói, Hoa Vi Vi từ nhỏ không biết nói dối. Cô ta thấp thỏm không yên.
“Bố, con...”
“Có phải con đã gặp Đoạn Thiên Tường không?”, Hoa Thiên Hải hỏi thẳng.
“Hả?”, Hoa Vi Vi giật mình, không biết phải nói thế nào.
“Sao thế, lúc này rồi mà con còn muốn giấu bố”, Hoa Thiên Hải tức giận. Giọng ông ta gầm lên như hồng thủy khiến Hoa Vi Vi choáng váng.
“Nói, con gặp Đoạn Thiên Tường lúc nào” ,ông ta quát.
“Bố, con...đưa người đi vây bắt con gấu, muốn lấy tim của nó làm trận nguyên, không ngờ con gấu đó do Đoạn Thiên Tường nuôi. Sau khi bọn con giết con gấu thì Đoạn Thiên Tường đã xuất hiện. Sau đó giữa chúng con xảy ra xung đột...", Hoa Vi Vi sợ quá nói ra hết. Cô ta sắp khóc tới nơi.
Sắc mặt Hoa Thiên Hải tối sầm...
“Vậy tại sao con lại không sao? Mặc dù những bảo bối kia có thể bảo vệ con nhưng đối diện với Đoạn Thiên Tường con không thể nào bình an vô sự quay về được. Nói, rốt cuộc là có ẩn tình gì ở đây? Có phải con nhận lệnh của Đoạn Thiên Tường ,quay về để hại bố không?”
“Bố, sao con có thể làm vậy được. Oan cho con quá”, Hoa Vi Vi gào khóc.
“Nếu không phải thì tại sao con có thể trở về? Chẳng lẽ Đoạn Thiên Tường đột nhiên nổi lòng tốt, cố ý thả con ra?”, ông ta chất vấn.
Hoa Vi Vi bặm môi, biết là không thể giấu được đành nói thật: “Thưa bố, thực ra Đoạn Thiên Tường chết...rồi”
“Cái gì?”, Hoa Thiên Hải tối mặt.
“Ông ta chết thế nào?”
“Con đừng nói là con giết Đoạn Thiên Hải đấy nhế”, ông ta bừng tỉnh, nhìn chăm chăm Hoa Vi Vi.
Chuyện lớn như vậy mà con gái không nói ngay cho ông ta biết. Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn ở đây có nội tình. Hoa Vi Vi bặm môi, một lúc sau mới lên tiếng.
“Thưa bố, thực ra...Đoạn Thiên Tường là do Lâm Chính giết”.
“Lâm Chính sau?”
“Cái người nhà họ Dục đó à?”
“Không thể nào”, Hoa Thiên Hải bước tới, trố tròn mắt nhìn Hoa Vi Vi: “Bố từng nghe nói về người đó. Tầm 20 tuổi. Vậy thì dù có tu luyện từ khi sinh ra cũng không thể nào có thực lực ngang bằng với Đoạn Thiên Tường được. Con nói Đoạn Thiên Tường bị cậu ta giết? Không thể nào”.
“Con tận mắt nhìn thấy. Mặc dù Lâm Chính rất chật vật nhưng đúng là sự thật...”
Hoa Vi Vi nói ra toàn bộ mọi chuyện. Đương nhiên cô ta giấu đoạn hội thoại giữa Đoạn Thiên Tường và Lâm Chính.
“Vậy tức là theo con nói, tên họ Lâm đó vốn không phải là đối thủ của Đoạn Thiên Tường nhưng dựa vào đồ trên người con mới đánh bại được ông ta”, Hoa Thiên Hải hỏi .
“Đúng vậy”, Hoa Vi Vi gật đầu.
“Không phải là con cởi hết ra cho cậu ta mặc đấy chứ?”, lúc này Hoa Thiên Hải nghĩ tới điều gì đó bèn hỏi.
Hoa Vi Vi giật mình, nghĩ tới bộ dạng mà Lâm Chính mặc bộ quần áo của mình.
“Bố nghĩ gì vậy. Đây là đồ của nữa, sao mà anh ta mặc được...Hơn nữa, con mà cởi ra thì chẳng phải là mất mặt sao? Như vậy thì con thà chết còn hơn...”, Hoa Vi Vi đỏ mặt nói.
Hoa Thiên Hải nghe thấy vậy bèn im lặng.
Chương 3893: Rút lui
“Chưởng môn", Thiếu Xuyên bước lên trước, nói bằng giọng khàn khàn: “Có thể thấy Lâm Chính có thực lực phi phàm, nếu có thể dụ cậu ta phục vụ cho Ngũ Phương Băng Nguyên thì sức chiến đấu của chúng ta sẽ ra tăng rất nhiều”.
“Nói không sai, chỉ có điều...tôi vẫn còn một vấn đề”.
Hoa Thiên Hải nhìn chăm chăm Hoa Vi Vi và nói: “Vi Vi con phải trả lời thành thật, không được giấu bố, nếu không...bố sẽ nhốt con vào hầm băng đấy. Trong ba năm sẽ không cho phép con ra ngoài”.
“Hả?”, Hoa Vi Vi đột nhiên run bắn lên. Nơi đó cô ta chỉ ở có một giờ đồng hồ do phạm lỗi và bị Hoa Thiên Hải nhốt vào. Nếu bị nhốt ở đó ba năm, không cần biết có bị điên hay không nhưng mất mạng là cái chắc. ..
“Bố ơi, bố đang nghĩ gì vậy?”, Hoa Vi Vi run rẩy.
“Đã giết chết Đoạn Thiên Tường thì tại sao lại giấu bố? Ai bảo con lựa chọn giấu giếm?”
“Điều này...”
“Có phải là Lâm Chính không?”, ông ta lập tức hỏi.
“Thưa bố...con...", Hoa Vi Vi không biết phải nói gì.
Hoa Thiên Hải đột nhiên bước tới, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, đôi mắt nhìn chăm chăm Hoa Vi Vi: “Có phải..Đoạn Thiên Tường đã nói gì đó với con nên khiến con không dám nói với bố chuyện con gặp ông ta không?”
Dứt lời, Hoa Vi Vi sợ tới mức mềm nhũn ra đất. Cô ta vội vàng nói: “Thưa bố, không có...Đoạn Thiên Tường không nói gì với con cả...Con...không biết gì, thật ạ...”
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Hoa Thiên Hải lập tức hiểu ra mọi chuyện. Ông ta phất tay: “Đưa cô chủ tới hầm băng, không có mệnh lệnh của tôi thì không được thả ra”.
“Điều này...”, Thiếu Xuyên do dự.
“Sao? Đến cả mệnh lệnh của tôi mà cũng không nghe à?”, Hoa Thiên Hải đanh mắt, sát ý hừng hực.
Thiếu Xuyên vội vàng chắp tay: “Tuân lệnh”.
“Bố ơi, đừng...thật sự là con không biết gì cả. Xin hãy tha cho con”, Hoa Vi Vi gầm lên. Thế nhưng vô ích. Cô ta nhanh chóng bị đưa đi.
“Nghe đây, lập tức triệu tập băng vệ quân, bao vây nhà họ Dục. Nhất là tên họ Lâm đó, phải giết chết, không được giữ”, Hoa Thiên Vũ gầm lên.
Thiếu Xuyên há hốc miệng, cuối cùng không dám phản bác, chỉ chắp tay: “Vâng”.
Lúc này Lâm Chính đã dẫn người nhà họ Dục rời khỏi Ngũ Phương Băng Nguyên. Đám đông rời đi vội vàng nên không mang theo thứ gì.
“Thần y Lâm, thật sự cần gấp gáp như vậy sao. Vật tư của chúng ta ở đây còn nhiều lắm”, Dục Chấn Thiên cảm thấy không nỡ, bèn quay lại nhìn.
“Đừng nói nhiều. Mau rời đi thôi. Còn không đi là sẽ bị giết đấy”, Lâm Chính hô vang.
“Điều này...”, Dục Chấn Thiên á khẩu.
“Vô duyên vô cớ tại sao lại bị giết. Chúng ta có làm gì đâu?”
“Lẽ nào là do đắc tội với cậu Trường, cậu Trường hận nên định ra tay sao?”
“Cậu Trường cũng hẹp hòi quá rồi”, đám người đi sau lầm bầm.
Lâm Chính nhìn họ, chẳng buồn giải thích
“Các người đi đâu?”, lính gác ngoài cổng lập tức chặn họ lại và quát lớn.
“Phụng mệnh cô chủ chúng tôi thi thành làm nhiệm vụ. Các người đừng ngăn lại, nếu không tôi mà báo thì các người sẽ đẹp mặt đấy”, Lâm Chính quát lớn, giọng như sấm rền.
Đám người canh chừng nhìn nhau và đành phải nhường đường.
“Đi thôi”, Lâm Chính quát.
Chương 3894: Xin lỗi
Đám người vội vàng rời đi.Thế nhưng chưa đi được bao lâu thì đã cảm nhận được sát khí từ phía sau ập tới.
Nhanh quá!Xem ra sự việc đã bị bại lộ rồi.
Lâm Chính nhìn chăm chăm về phía sau.
“Đại nhân, đối phương đã phát hiện ra chúng ta. Chúng ta còn chạy thế này thì chưa chắc bọn chúng đã chạy thoát”, Vương Nhất Thánh dừng lại, nhìn phía sau và nói.
“Ông nói đúng, tu vi của người nhà họ Dục không quá cao, chúng ta hành động chậm quá. Như vậy thì sớm muộn gì đối phương cũng sẽ đuổi kịp thôi”.
Lâm Chính suy nghĩ. Ái Nhiễm ở gần đó kêu lên: “Lâm Chính, sao thế”, Ái Nhiễm thở hổn hển sau đó hỏi. Cô ta vẫn còn bị thương. Trên người còn quấn rất nhiều băng. Nếu người nhà họ Dục khó chạy thoát thì cô ta càng khó hơn vì bị thương nhiều quá.
“Ái Nhiễm, cô đưa người nhà cô rời đi. Chúng tôi sẽ chặn họ lại”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Không được...tôi không thể bỏ mặc anh được”, Ái Nhiễm lắc đầu, nước mắt rưng rưng.
“Cô nhóc này, cô ở đây cũng có giúp được gì tôi đâu. Đi đi”, Lâm Chính cười khổ.
Ái Nhiễm run rẩy cuối cùng cúi xuống không nói gì. Đúng là cô ta không thể giúp gì được Lâm Chính.
Với tu vi của cô ta, không liên lụy tới anh đã là tốt lắm rồi. Ở lại có tác dụng gì chứ.
“Tôi sẽ đi”, Ái Nhiễm bặm môi, nói bằng vẻ đau khổ: “Nhưng anh phải đảm bảo là sống sót quay về đấy”
“Tôi đảm bảo”, Lâm Chính không chút do dự.
“Nếu anh xảy ra chuyện gì thì tôi không thể sống được”, Ái Nhiễm nói bằng vẻ kiên định.
Lâm Chính giật mình. Đúng lúc này...Có âm thanh vọng tới. Sau đó là một lượng lớn những người mặc đồ trắng cầm dao.
“Đại nhân, bọn họ tới rồi”, Ngu Sơn Thủy hô lên, chuẩn bị nghênh địch
Nhà họ Dục thấy vậy cũng vội rút kiếm ra định liều mạng. Sắc mặt Lâm Chính lạnh như băng.
Người của Ngũ Phương Băng Nguyên tới nhanh như vậy lẽ nào Hoa Vi Vi không giữ lời hứa? Đã nói cho Hoa Thiên Hải biết rồi?
“Các người định đi đâu?”, một người đàn ông để tóc dài với ámắt dữ dằn bước tới.
“Đương nhiên là rời khỏi Ngũ Phương Băng Nguyên rồi, Lâm Chính dửng dưng đáp lại.
“Tại sao không báo với chưởng môn của chúng tôi”.
“Chúng tôi tới để liên minh chứ không phải là gia nhập làm thành viên. Chúng tôi đi phải báo cáo nữa cơ à?”, Dục Chấn Thiên lạnh lùng nói.
“Hừ, không báo cáo thì tức là bỏ trốn. Chưởng môn là minh chủ liên minh, nếu như các người thích đến thì đến, thích đi thì đi thì liên minh quản lý kiểu gì. Bớt nói nhảm lại, các người hoặc là ở lại hoặc là mất mạng”, người kia hét lớn, cho người xông lên.
“Dừng tay”
Đúng lúc họ định hành động thì có tiếng quát đinh tai vang lên. Đám đông bàng hoàng
Người này mặc đồ rất đẹp, cưỡi một con ngựa đen lao tới.
“Cô chủ”, các cao thủ của Băng Nguyên vội vàng chắp tay.
“Hoa Vi Vi”, Lâm Chính cũng ngạc nhiên lắm.
Sao cô ta lại xuất hiện rồi?
Hoa Vi Vi bước tớ với vẻ mặt áy náy và đau khổ: “Xin lỗi, tôi đã không giữ được bí mật...”
Chương 3895: Hết sức sai lầm
“Cô nói với bố cô rồi sao?”.
Lâm Chính nhíu mày, hờ hững hỏi.
“Đại trưởng lão Thiếu Xuyên ngửi được mùi thuốc của Đoạn Thiên Tường trên người tôi, chắc là để lại khi chém giết với ông ta, nên đã nói với bố tôi. Tôi không giỏi nói dối, bị bố tôi nhìn thấu, thực sự… xin lỗi…”.
Hoa Vi Vi hổ thẹn cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng Lâm Chính.
“Nếu vậy, cô còn đến đây làm gì?”.
Lâm Chính hỏi.
“Tôi đến để chặn hậu cho các anh!”.
Hoa Vi Vi nghiêm túc nói.
“Chặn hậu cho chúng tôi?”.
Lâm Chính sửng sốt.
“Anh Lâm, tôi xin lỗi, không thể giữ được giao hẹn giữa chúng ta, nên tôi muốn bù đắp cho anh. Anh yên tâm, có tôi ở đây, bọn họ không dám làm bậy đâu, các anh mau đi!”.
Hoa Vi Vi kéo dây cương, chạy tới chỗ các chiến sĩ Băng Nguyên ở trước mặt: “Các người mau lùi lại, quay về thành cho tôi!”.
“Cô chủ! Người nhà họ Dục tự tiện rời đi! Chúng tôi vâng lệnh truy bắt, sao có thể quay về? Đây là nhiệm vụ Đại trưởng lão giao cho chúng tôi!”.
Người đàn ông đó khó xử, hạ giọng nói.
“Sao hả? Các người sợ Đại trưởng lão mà không sợ tôi? Có tin tôi báo cho bố tôi, để bố tôi nhốt các người vào nhà giam cực lạnh, cho các người bị đóng băng mãi mãi không?”.
Hoa Vi Vi quát lên.
Những lời đó cực kỳ mang tính uy hiếp.
Bọn họ đều có vẻ mặt khó coi, đều lùi ra sau, không dám đối đầu với Hoa Vi Vi.
Người nhà họ Dục thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
“Các người còn ngây ra đó làm gì, mau đi đi!”.
Hoa Vi Vi vội vàng quay đầu hét lên.
“Đúng đúng đúng, đi đi đi!”.
“Mau đi thôi!”.
Người nhà họ Dục hoàn hồn lại, vội vàng chạy đi xa.
Lâm Chính không vội rời đi.
Anh liếc nhìn Hoa Vi Vi, phát hiện trên người cô ta có vết thương mới, bộ dạng cực kỳ nhếch nhác, vô cùng kỳ quái.
Lâm Chính lo rằng sẽ có vấn đề, quay đầu nói: “Vương Nhất Thánh, Ngu Sơn Thủy, các ông đi với tôi lát nữa hẵng đi! Tôi lo Hoa Vi Vi không chống đỡ được bao lâu!”.
Hai người kia sững sờ, nhưng không dám hỏi nhiều, gật đầu đồng ý.
“Đại nhân yên tâm, chúng tôi sẽ cùng tiến lùi với cậu!”.
“Mọi người còn ngây ra đó làm gì? Sao còn không đi?”.
Hoa Vi Vi nhìn thấy ba người họ vẫn ở lại, không khỏi ngạc nhiên.
“Cô Hoa, tôi hiểu tâm ý của cô, nhưng tôi lo cô không chặn bọn họ được bao lâu, cho nên tôi phải ở lại đây, tranh thủ một ít thời gian cho người nhà họ Dục”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Anh…”.
Hoa Vi Vi vẫn muốn nói gì đó, đột nhiên một giọng nói hùng hồn truyền tới.
“Cô chủ! Cô nối giáo cho giặc, thả những tội nhân đó đi, làm sao cô ăn nói với chưởng môn?”.
Giọng nói đó vừa vang, một nhóm các cao thủ đỉnh cấp khí tức đáng sợ xuất hiện.
Lâm Chính nhìn lại, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.
Người đến là Đại trưởng lão Thiếu Xuyên cùng các cao thủ của Băng Nguyên!
Những kẻ da trắng trước kia không thể nào so sánh với những người này.
“Đại trưởng lão?”.
Hoa Vi Vi biến sắc.
“Cô chủ, chưởng môn bảo cô đi chịu phạt, không ngờ cô lại làm bị thương người trông coi rồi chạy đến đây, cô định phản bội lại Băng Nguyên sao?”.
Thiếu Xuyên lạnh lùng hỏi.
Hoa Vi Vi bình tĩnh lại, nghiến răng: “Đại trưởng lão, tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện phản bội Băng Nguyên, tôi chỉ cảm thấy xử lý nhóm Lâm Chính như vậy thật vô nhân đạo! Bố làm vậy là sai!”.
“Ngông cuồng, cô dám nghi ngờ chưởng môn?”.
“Đại trưởng lão, tôi chỉ luận đúng sai! Bố vì thể diện mà ra tay tàn nhẫn với những người này, ông ấy sai rồi! Hết sức sai lầm!”.
Hoa Vi Vi hét lên, ánh mắt đầy đau khổ.
Thật ra cô ta cũng không chấp nhận được những gì Hoa Thiên Hải làm!