-
Chương 3846-3850
Chương 3846: Thanh Đế
Trong lòng Tô Nhu bỗng cảm thấy chờ mong một cách khó hiểu.
Lâm Chính khẽ mỉm cười, lại cầm một cây châm bạc khác đâm vào bên cạnh cổ của Văn Tịnh.
Trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Văn Tịnh dần dần khôi phục lại, hơi thở dồn dập và nhịp tim cũng trở lại bình thường.
Cô ta ngồi xuống ghế, có vẻ hơi mệt mỏi.
Tô Nhu vội vàng kéo cô ta lại.
“Văn Tịnh, cậu cảm thấy đỡ hơn chưa?”
“Vẫn… vẫn ổn, chỉ là đột nhiên cảm thấy rất mệt, cảm giác giống như đã chạy đường dài vậy”, trong lòng Văn Tịnh còn cảm thấy sợ hãi, cô ta sờ ngực mình, cảm thấy mờ mịt: “Vừa nãy rốt cuộc là sao vậy?”
“Chúng ta bị Đinh Dương bày mưu hãm hại”.
Tô Nhu tức giận nói cho Văn Tịnh nghe những gì mà Lâm Chính đã nói với cô.
Văn Tịnh tức giận: “Tên Đinh Dương này đúng là đê tiện bỉ ổi, hạ tiện dơ bẩn. Lại có thể sử dụng thủ đoạn này. Hắn đúng là không phải là người”.
“May mà chồng mình biết một chút về y thuật, cũng làm việc khá lâu trong phòng khám Đông y của bạn thân mình, cho nên biết cách để chữa khỏi những triệu chứng này, nếu không hôm nay e rằng chúng ta đã gặp nạn rồi”.
Tô Nhu cười nói.
Đôi mắt Văn Tịnh lấp lánh: “Tiểu Nhu, hóa ra chồng cậu là bác sĩ hả?”
“Ừ… Coi như là vậy đi”.
Tô Nhu nặn ra một nụ cười nói.
“Ôi, mình nhớ hình như cậu ở Giang Thành phải không?”
Lúc này, đột nhiên Văn Tịnh nhớ ra gì đó, phấn khích hỏi: “Ở Giang Thành chỗ các cậu có phải có một bác sĩ rất giỏi tên là thần y Lâm không? Trên mạng nói anh ấy là bác sĩ giỏi nhất trên thế giới, chồng cậu cũng họ Lâm, chẳng lẽ chồng cậu chính là thần y Lâm danh tiếng lừng lẫy ở Giang Thành đó?”
Vừa nói xong, Lâm Chính giật nảy mình.
Vẻ mặt Tô Nhu cười gượng nói: “Văn Tịnh, chồng mình không phải là thần y Lâm đâu, cậu đừng hiểu lầm”.
“Vậy sao?”
Văn Tịnh sửng sốt, không tự chủ được hỏi: “Vậy cậu ở Giang Thành đã từng gặp mặt thần y Lâm chưa?”
“Công ty của mình thường xuyên được thần y Lâm giúp đỡ, cũng có gặp vài lần…”
Tô Nhu hơi ngượng ngùng nói, dè dặt nhìn vào mắt Lâm Chính, thấy anh không có phản ứng lại mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô còn lo lắng Lâm Chính sẽ ghen.
Văn Tịnh cảm thấy thích thú, đuổi theo Tô Nhu hỏi đông hỏi tây.
Nhưng hiển nhiên Tô Nhu không muốn tiếp tục nói về chủ đề này nữa, nên lập tức nói với Lâm Chính: “Lâm Chính, triệu chứng của hai người bọn em đã thuyên giảm, vậy những bạn học khác thì sao? Anh… Anh có thể chịu khó giúp bọn họ điều trị được không?”
“Vấn đề này không lớn, nhưng anh đã nói rồi, anh phải tạo cho em một niềm vui bất ngờ trước đã”.
Lâm Chính khẽ mỉm cười, xoay người đi về phía biển hoa.
Tô Nhu mơ hồ, không biết Lâm Chính muốn làm gì.
Lúc này, các bạn học nữ bị ảnh hưởng bởi mùi hoa đó đã xuất hiện các phản ứng khó chịu.
Có người cười một cách điên cuồng, có người vẻ mặt đờ đẫn, có người ôm đầu giống như vô cùng đau đớn.
Tất cả các bạn nam tại hiện trường đều hoảng sợ.
Không ít người cầm điện thoại di động ra gọi xe cấp cứu, còn có người chạy đi thông báo cho nhà trường.
Không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chi thấy Lâm Chính một thân một mình đi trong biển hoa, nhìn xung quanh, sau đó xoay người bình tĩnh nhìn Tô Nhu.
Bốn phía của biển hoa là đám đông náo loạn la hét chói tai.
Lâm Chính đứng một mình, yên tĩnh không tiếng động, bên trong và bên ngoài biển hoa giống như hai thế giới.
Tô Nhu kinh ngạc nhìn Lâm Chính, cảm thấy khung cảnh này thật yên lặng, bình thản.
“Tiểu Nhu, biển hoa này là anh tặng cho em”.
Lâm Chính nhẹ giọng nói.
Tô Nhu mờ mịt, không hiểu cho lắm.
Nhưng giây tiếp theo.
Lâm Chính đột nhiên giậm chân.
Ầm.
Tất cả những bông hoa trong biển hoa đột nhiên bị gãy cánh, những cành hoa lại mọc ra những bông hoa đầy màu sắc.
Vạn vật lại khôi phục lại như cũ.
Hoa tươi lần này nở rộ đẹp hơn lúc trước rất nhiều, rực rỡ hơn, bắt mắt hơn.
Cánh hoa bị rụng giống như mưa phùn, lơ lửng trên hội trường.
Lâm Chính đứng trong biển hoa rực rỡ, yên tĩnh dịu dàng, giống như hòa với biển hoa thành một thể.
Cánh hoa đầy trời từ từ rơi xuống, không dính vào người mà nhẹ nhàng xoay tròn xung quanh anh.
Giống như thiên thần tinh nghịch.
Từng đợt mùi thơm lan tỏa hơn so với trước kia tràn ngập hội trường.
Những nữ sinh điên cuồng kia đều đã khôi phục bình thường, cùng nhìn chăm chú với các nam sinh.
Mọi người đều ngây ngốc.
Giờ khắc này, các nơi khác của hội trường đều trở nên mờ nhạt.
Chỉ có hoa tươi đầy trời cùng người trong biển hoa, soi sáng lẫn nhau, chiếu sáng rực rỡ như ánh sáng của vị thần.
Nếu năm xưa tôi là Thanh Đế thì sẽ cho hoa đào nở rộ cũng một chỗ.
Chương 3847: Nói dối
Hương thơm của biển hoa nở rộ lại tràn ngập, triệu chứng của các nữ sinh đều đã hết.
Toàn bộ khung cảnh trở lại như trước.
Bên trong biển hoa, Lâm Chính vươn tay về phía Tô Nhu.
Cơ thể mảnh mai của Tô Nhu run rẩy, hai má ửng hồng, cô vô thức đi vào biển hoa, đặt đôi bàn tay bé nhỏ của mình lên bàn tay to lớn của Lâm Chính.
“Thích không?”
Lâm Chính khẽ mỉm cười.
“Anh làm như thế nào vậy?”
Tô Nhu nhìn những bông hoa rực rỡ ở xung quanh, thì thầm hỏi nhỏ.
Những bông hoa ở biển hoa này còn đẹp và rực rỡ hơn nhiều so với biển hoa của Đinh Dương.
“Không phải anh đã nói với em rồi sao? Hoa trong biển hoa của Đinh Dương là hoa ảo giác, loài hoa này cực kỳ hiếm, chúng sống ở vùng đầm lầy cùng với những loài hoa ăn thịt người khác. Ở xung quanh khu vực hoa ảo giác thường có rắn độc, những bông hoa chịu trách nhiệm tỏa hương để thu hút người hoặc động vật tới gần, đợi đến khi họ bị hương thơm của loài hoa này làm cho điên cuồng và bất an thì rắn độc sẽ bất ngờ tấn công giành lấy thức ăn”.
“Mà hoa ảo giác có thể nở hai lần, chỉ cần sử dụng một loại nước thuốc đặc biệt tưới lên là có thể làm cho loài hoa này nở lần hai. Mùi thơm của lần nở hoa thứ hai này không chỉ có thể giải độc cho mùi thơm của lần nở đầu tiên mà nó còn có thể giúp chúng trở nên đẹp hơn nữa. Lúc nãy khi anh tới đây đã rãi loại thuốc đặc biệt đó lên khắp biển hoa này để ép chúng nở lần hai”.
Lâm Chính giải thích.
Dĩ nhiên nói là vậy, thực tế Lâm Chính đâu có loại nước thuốc đặc biệt gì đó chứ? Anh chỉ dựa vào sức mạnh phi thăng để ép cho hoa ảo giác nở lần hai mà thôi.
Tô Nhu chợt hiểu ra.
Cô nhìn những đóa hoa rực rỡ ở xung quanh, trong lòng cảm thấy vui vẻ: “Lâm Chính, anh đã thay đổi rất nhiều so với trước đây. Bố mẹ hiểu lầm anh quá sâu nhưng thật sự mà nói anh là một người rất lợi hại”.
“Dần dần em cũng sẽ hiểu rõ anh thôi”.
Lâm Chính cười nói.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Lúc này Trịnh Minh Vỹ dẫn theo rất nhiều giáo viên và nhân viên bảo vệ lao vào hội trường.
Thấy tất cả sinh viên đều bình an vô sự, Trịnh Minh Vỹ cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Ai đã làm chuyện này vậy? Tại sao lại làm hội trường rối tung lên hết thế? Sao hai người lại đứng ở trong đó? Đi ra ngay cho tôi, dọn sạch chỗ này luôn!”
Một giáo viên nhìn thấy Lâm Chính và Tô Nhu ở bên trong biển hoa, còn cho rằng biển hoa đó là do Lâm Chính đặc biệt chuẩn bị để thể hiện tình yêu của mình với Tô Nhu, do đó đột nhiên nổi giận.
Giáo viên đó đã từng nhìn thấy rất nhiều sinh viên tỏ tình với nến và hoa, cứ mỗi lần như vậy đều bày bừa lộn xộn mà không chịu dọn dẹp nên mới cực kỳ ghét việc này.
Trịnh Minh Vỹ thấy vậy thì lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng kéo thầy giáo đó lại, cười nói: “Không sao không sao, hôm nay là lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, biển hoa này cũng được sắp xếp rất đẹp mắt nên cứ kệ họ đi”.
“Nhưng... thầy Trịnh...”
“Không sao không sao hết!”
Trương Minh Vỹ vẫn kiên trì nói rồi lén lau mồ hôi.
Lâm Chính liếc Trương Minh Vỹ nhưng không nói gì.
Lễ kỷ niệm thành lập trường đã diễn ra theo dự kiến.
Tô Nhu và Lâm Chính ngồi trên ghế tham dự.
Hôm nay tâm trạng của Tô Nhu rất tốt, nhưng sự lo lắng lại hiện lên trên đôi chân mày của cô.
Lâm Chính biết rằng cô vẫn đang lo lắng cho chuyện của Đinh Dương.
Nếu chuyện này không được giải quyết thì dù Lâm Chính có chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho cô, cô cũng chỉ có thể vui vẻ một lúc mà thôi.
Lâm Chính suy nghĩ rồi lập tức đứng lên: “Tô Nhu, em ở đây xem biểu diễn với Văn Tịnh đi, anh đi vệ sinh một lát”.
"Lâm Chính, hay em đi chung với anh nhé?”
Tô Nhu hơi do dự nói.
“Anh là một thằng đàn ông đi vệ sinh, em đi theo làm gì?”
Lâm Chính dở khóc dở cười.
“Vậy... Vậy anh cẩn thận nhé, nếu tên Đinh Dương lại giở trò mờ ám gì thì anh phải nhanh chóng trở lại đây, chúng ta cùng đi tìm thầy Trịnh tìm cách giải quyết”.
Tô Nhu nhỏ giọng nói.
Thật ra cô đã hạ quyết tâm sau khi buổi lễ kỷ niệm này kết thúc sẽ đến nhờ Trịnh Minh Vỹ giúp đỡ giải quyết vấn đề này.
Dù sao sau nhiều lần tiếp xúc đó, cô nhận ra Trương Minh Vỹ vẫn luôn bảo vệ đám sinh viên cũ như cô...
“Được!”
Lâm Chính mỉm cười rồi xoay người đi ra khỏi hội trường.
Lúc này Đinh Dương đang nằm ở trong phòng y tế của trường để được băng bó.
Nhân viên y tế cau mày khi kiểm tra răng miệng của Đinh Dương .
“Mất tám cái răng, phải đến phòng khám nha khoa để trồng lại, nếu không thì ngay cả việc ăn uống cũng sẽ trở thành vấn đề”.
“Khốn nạn!”
Đinh Dương vừa tỉnh lại đã nghe những lời này, anh ta lập tức đẩy nhân viên y tế ra rồi liếc nhìn các vệ sĩ, hét toáng lên: “Bố tôi đã tới chưa?”
“Cậu chủ yên tâm, lúc nghe tin cậu chủ xảy ra chuyện, ông chủ đã ngay lập tức dẫn người tới đây rồi, chắc là không bao lâu nữa sẽ tới trường!”, tên vệ sĩ vội vàng đáp.
“Được!”
Đôi mắt Đinh Dương hiện lên vẻ hung ác, nhìn chằm chằm vào nhân viên ý tế, nói: “Nghe đây, lát nữa khi bố tôi tới đây! Anh phải nói tình trạng của tôi cực kỳ nghiêm trọng, biết chưa hả? Cứ nói rằng tất cả xương trên người tôi đều bị gãy, chấn động não rất nặng! Hiểu rõ chưa?”
“Ơ... Em sinh viên, sao tôi có thể nói như thế chứ? Đó là việc làm trái với đạo đức nghề nghiệp của tôi!”
Vẻ mặt của nhân viên y tế đột nhiên thay đổi.
“Bảo anh nói sao thì cứ nói vậy đi, nói nhảm nhiều quá vậy?”
Đinh Dương bảo người ném một cọc tiền ra, bực mình hét lên.
Nhân viên y tế nổi giận: “Chàng trai trẻ, cậu sỉ nhục người khác quá rồi đó!”
Nói xong lập tức đứng lên rời đi.
“Mẹ kiếp, sao hôm nay gặp toàn mấy thằng ngu không vậy?”
Đinh Dương tức giận chỉ có thể chỉ vào một vệ sĩ nói: “Đi ra ngoài tìm một người tới đây, mặc áo blouse vào rồi giả làm nhân viên y tế cho tôi! Nói với người đó, cứ nói tôi chưa chết nhưng vết thương của tôi cực kỳ thê thảm, sắp chết tới nơi rồi".
“Vâng! Thưa cậu chủ!”
Chương 3848: Vậy mà không chết?
Đinh Chính Nghĩa dẫn theo người vội vàng chạy tới phòng y tế của trường.
Ông ta há hốc mồm khi nhìn thấy Đinh Dương đang bị băng bó như một cái xác ướp nằm trên giường bệnh.
Toàn bộ vệ sĩ cúi đầu đứng bên cạnh, vẻ mặt tự trách và buồn bã.
"Hu hu... hu hu”.
Đôi mắt dưới lớp vải băng bó của Đinh Dương thấy Đinh Chính Nghĩa đến, vội vàng di chuyển cơ thế muốn đứng dậy.
Nhưng anh ta vừa mới động đậy, người mặc áo blouse đứng bên cạnh lập tức nói: “Cậu Đinh, đừng nhúc nhích, bây giờ cậu đang bị thương rất nặng”.
Nghe vậy, Đinh Dương mới không tiếp tục động đậy nữa.
“Bác sĩ, con trai tôi sao rồi?”
Đinh Chính Nghĩa lập tức chất vấn ‘nhân viên y tế’ đứng trước mặt.
“Ông Đinh, bây giờ con trai ông bị gãy xương toàn thân, phổi, gan, trái tim, não… đều bị chấn thương… À, một con mắt còn bị mù, một tai bị điếc nữa… Đại khái là như thế…”
‘Nhân viên y tế’ suy nghĩ một chút rồi nói.
"Cái gì?"
Đinh Chính Nghĩa sững sờ.
“Bác sĩ, cậu có nhầm không? Bị thương nặng như thế mà cậu chủ nhà tôi vẫn còn sống sao?”
Một người đàn ông trung niên đứng sau cau mày nói.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Tim và não bị tổn thương mà còn có thể cử động được hả?
Siêu nhân ư?
“A? À… Chuyện này…”
“Ngoài ra, tóc của cậu là màu vàng à? Sao còn có hình xăm trên cổ vậy? Nhân viên y tế của trường đại học ở Sa Thị bây giờ không tuân thủ quy tắc vậy sao?”
Người đàn ông trung niên kia tiếp tục hỏi.
‘Nhân viên y tế’ toát mồ hôi hột, không biết nên trả lời như thế nào.
Người đàn ông trung niên dường như nhận ra điều gì đó, lập tức hất chiếc mũ của ‘nhân viên y tế’ ra.
Một mái tóc vàng óng rực rỡ lộ ra trước mắt mọi người.
“Cậu không phải là nhân viên y tế của trường phải không?”
Người đàn ông trung niên hừ rồi nói.
Làm gì có nhân viên y tế nhuộm tóc vàng, đã thế còn có hình xăm trên cổ chứ?
Đây chẳng phải là chuyện vớ vẩn sao?
“Các ông chủ, tôi được bọn họ thuê để đóng giả nhân viên y tế của trường, bọn họ nói nếu tôi đóng giả tốt thì sẽ cho tôi năm trăm tệ, còn những chuyện khác thì tôi cũng không biết”.
Nhân viên y tế giả vội vàng xin tha.
“Khốn nạn. Đồ ranh con! Là mày giở trò đúng không?”
Đinh Chính Nghĩa vô cùng tức giận, lao tới, tóm lấy Đinh Dương đang giả vờ bị thương trên giường.
“Ôi. Bố ơi, bố đừng tức giận, đừng tức giận”.
Đinh Dương ngã xuống đất một cách nhếch nhác, vội vàng đứng dậy, xé băng gạc trên mặt ra để lộ chỗ bị thương.
Đinh Chính Nghĩa đang định đánh thì dừng lại ngay lập tức.
“Bố, con bị người ta đánh thật mà, chỗ này thì con không lừa bố”.
"Ai đánh?"
Sắc mặt Đinh Chính Nghĩa lập tức tối sầm lại.
“Bạn trai của một bạn học nữ, tên khốn đó quá kiêu ngạo, con nói với anh ta, bố con là Đinh Chính Nghĩa, anh ta lại nói Đinh Chính Nghĩa chó má gì, cứ việc tới đây. Bố, bố nhìn răng con này, bị anh ta đánh rụng mấy cái rồi”.
Đinh Dương há mồm, lộ ra hàm răng vẫn còn chảy máu, vẻ mặt đau đớn nói.
“Lẽ nào lại như vậy!”
Đinh Chính Nghĩa giận tái mặt, trong mắt hừng hực ngọn lửa giận.
Chưa có người nào dám đối xử với người nhà họ Đinh như vậy.
Sao có thể dễ dàng bỏ qua?
“Ông Đinh, ông đừng tức giận, tôi cảm thấy chuyện này hơi lạ”.
Lúc này, người đàn ông trung niên lại nói.
“Con trai tôi đã thành ra bộ dạng như vậy rồi mà còn có gì kì lạ nữa? Chẳng lẽ ông cho rằng con trai tôi đang nói dối?”
Đinh Chính Nghĩa bực tức nói.
“Đương nhiên tôi không cho rằng cậu chủ Đinh nói dối, chỉ là tôi thấy hình như có vài chuyện cậu chủ nói chưa rõ ràng”.
Đàn ông trung niên nói.
Đinh Chính Nghĩa nhướng mày, nhìn Đinh Dương, hơi nghiêng đầu: “Ý của ông là gì?”
Người đàn ông trung niên giữ đúng mực, thấp giọng nói: “Lần này cậu chủ Đinh tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường, có dẫn theo vệ sĩ, vậy tại sao tất cả vệ sĩ đều không có vấn đề gì, mà cậu chủ Đinh lại bị đánh?”
Vừa nói xong, Đinh Chính Nghĩa lập tức nhìn các vệ sĩ xung quanh.
Quả nhiên, tất cả vệ sĩ đều không hề hấn gì, chỉ có Đinh Dương bị thương…
“Chuyện này là thế nào?”
Đinh Chính Nghĩa trừng mắt nhìn các vệ sĩ, hỏi.
Chương 3849: Tôi sẽ đích thân đi gặp hắn
“Ông chủ, tôi… chúng tôi đau bụng nên đi nhà vệ sinh, đến lúc chúng tôi quay lại thì cậu chủ… cậu chủ đã xảy ra chuyện…”
Một vệ sĩ hơi bối rối, đáp lời.
“Đau bụng ư?”
Đàn ông trung niên nhướng mày: "Các người đều đau bụng cùng một lúc hả?"
"Vâng... Đúng vậy...”
"Sao có thể trùng hợp như vậy?"
Sắc mặt Đinh Chính Nghĩa tối sầm lại, hừ rồi nói: “Rõ ràng là các người lười biếng không làm việc, không bảo vệ tốt cho cậu chủ đúng không? Một đám vô dụng. Tôi nuôi các người có lợi ích gì?”
“Ơ…”
“Chẳng lẽ đều bị ngộ độc thực phẩm?”
Người đàn ông trung niên suy nghĩ rồi nói.
“Bố, là người đã đánh con giở trò”.
Đinh Dương lập tức hét lên.
“Người đó giở trò ư? Chuyện này là thế nào? Hắn đầu độc trong thức ăn của những người này à?”
Người đàn ông trung niên ngơ ngác hỏi.
“Không phải, chúng tôi không ăn gì cả”.
Một vệ sĩ vội vàng giải thích.
“Không ăn gì thì sao lại trúng độc?”
Người đàn ông trung niên cảm thấy không đúng lắm, liếc nhìn Đinh Chính Nghĩa.
Đúng như dự đoán, Đinh Chính Nghĩa cũng cảm thấy chuyện này hơi kì lạ.
“À, tại sao không thấy ông Hà, không phải ông Hà là cao thủ dùng độc sao? Theo lý mà nói thì sao lại có người có thể dùng độc ngay trước mặt ông ta được chứ?”
Người đàn ông trung niên nhìn xung quanh, nhưng không thấy ông Hà, nên hỏi.
"Đúng vậy, ông Hà đâu?"
Đinh Chính Nghĩa lập tức hỏi.
“Bố, bố đừng nhắc tới lão già đó nữa, ngay khi con và tên kia xảy ra xung đột, lão già đó không những không giúp con mà còn giúp người ngoài ức hiếp con. Con đoán lão già đó quen biết tên kia. Con giận quá nên đã bảo người đưa ông ta đi rồi”.
Đinh Dương tức giận nói.
“Cái gì?”
Đinh Chính Nghĩa tức giận thốt lên: “Đồ Hà đi theo tôi nhiều năm như vậy, đến giờ phút quan trọng lại phản bội tôi. Đồ khốn, đợi tôi giải quyết xong tất cả những người đã đánh con tôi, tôi sẽ tính sổ với ông ta”.
“Ông Đinh, ông Hà luôn rất cẩn trọng, không thể không có lý do gì mà lại phản bội ông. Tôi nghĩ bên trong chắc chắn có uẩn khúc. Có thể hỏi ông Hà rõ ràng trước rồi hẵng tính”.
Người đàn ông trung niên mở lời.
“Lề mà lề mề, ra cái thể thống gì nữa? Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì mặt mũi của tôi sẽ mất sạch”.
Đinh Chính Nghĩa hậm hực mắng.
“Ông Đinh. Tôi lo lắng sẽ đá phải tấm sắt”, người đàn ông trung niên vội nói.
“Tấm sắt? Đinh Chính Nghĩa tôi chính là tấm sắt. Tôi chưa từng sợ kẻ nào, cho dù hắn là Thiên Vương hay là ai, dám động vào con trai tôi thì đều đáng chết”.
Đinh Chính Nghĩa mắng chửi, xua tay, hét: “Dẫn đường. Tôi muốn đích thân đi gặp thằng chó dám đánh con trai tôi”.
"Vâng!"
“Bố, con lập tức đưa bố đi”.
Đôi mắt Đinh Dương sáng rực, vội vàng đi đầu dẫn đường.
Chẳng mấy chốc, cả đoàn người rời khỏi phòng y tế.
Sắc mặt người đàn ông trung niên trở nên căng thẳng, không đi theo, mà lấy điện thoại gọi cho Đồ Hà.
Điện thoại reo rất lâu mới có thể kết nối.
"Ai?"
Trong điện thoại phát ra giọng nói yếu ớt của Đồ Hà.
“Đồ Hà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người đánh cậu chủ rốt cuộc là ai?”
Người đàn ông trung niên trầm giọng chất vấn.
“Đồ Hà vừa nghe, giọng điệu run rẩy, vội vàng hỏi: “Các ông đến Sa Thị rồi sao?”
“Vệ sĩ của cậu chủ gọi điện thông báo cho ông Đinh, nói cậu chủ bị người ta đánh thừa sống thiếu chết, ông Đinh vô cùng tức giận, lập tức dẫn người tới Sa Thị”.
“Vậy ông chủ đâu?”
“Bọn họ… đã đi tìm người kia tính sổ rồi”.
Người đàn ông trung niên ngập ngừng nói, ông ta đã cảm thấy có gì đó không ổn.
“Toang rồi. Tất cả toang hết rồi. Mau bảo ông chủ quay lại, nếu không mọi thứ sẽ kết thúc”.
Đồ Hà hét lên thảm thiết, gần như gào khàn cả giọng.
“Đồ Hà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người kia có lai lịch thế nào?”
Đàn ông trung niên vội hỏi.
“Người đó… là thần y Lâm ở Giang Thành”.
Đồ Hà suy sụp, hét lên.
"Cái gì?"
Đầu óc của người đàn ông trung niên trở nên trống rỗng.
Là thần y Lâm ở Giang Thành trong truyền thuyết ư?
Thần y Lâm nắm giữ Dương Hoa, hủy diệt Thành Sơn, san bằng Thiên Ma Đạo hả?
“Ông… ông chắc chắn… không nhận nhầm chứ?”, giọng nói của người đàn ông trung niên run rẩy.
“Vô cùng chính xác, tôi tuyệt đối không nhận nhầm”.
Đồ Hà hét toáng lên.
Người đàn ông trung niên không dám chần chừ nữa, lao như điên ra khỏi phòng y tế.
Chương 3850: Xem mày chạy đi đâu
Bố con Đinh Chính Nghĩa rời khỏi phòng y tế, lập tức chạy đến hội trường.
Thầy Hồ nhận được tin Đinh Chính Nghĩa đến đại học Sa Thị, vội vàng liên lạc với Triệu Phương đến đó khuyên nhủ.
“Cô Triệu, cô phải khuyên Đinh Dương đi! Bố của Đinh Dương là chủ tịch Đinh Chính Nghĩa của tập đoàn Dương Hà. Đó là tập đoàn xuyên tỉnh, nếu Đinh Chính Nghĩa nổi giận, đừng nói lễ kỉ niệm thành lập trường không thể tổ chức suôn sẻ, mà sợ là sẽ có người chết đấy!”.
Thầy Hồ chạy đến phòng y tế, sốt ruột nói.
“Khuyên thì tôi sẽ khuyên, nhưng sợ là tôi khuyên không nổi. Thầy Hồ, sao thầy không gọi thầy Trịnh tới? Mặt mũi ông ấy lớn, nói không chừng Chủ tịch Đinh sẽ nể mặt ông ấy, không gây chuyện ở đây”, cô Triệu chua chát nói.
“Tôi nhận được điện thoại của bảo vệ, thầy Trịnh đang đọc diễn văn chúc mừng ở trên sân khấu, tôi sai người đợi ông ấy xuống rồi thông báo cho ông ấy. Tôi đến đây trước ổn định tình hình”.
“Chỉ sợ chúng ta không ổn định được”.
Cô Triệu bất đắc dĩ nói.
Hai người vội vã chạy đi, vẻ mặt thấp thỏm.
Nhưng chưa đi được mấy bước, trước mặt lại xuất hiện bóng người cực kỳ quen thuộc.
“Cậu là chồng của Tiểu Nhu?”.
Triệu Phương bước tới trước mấy bước, nói với Lâm Chính.
Lâm Chính dừng bước, nhìn Triệu Phương, ngạc nhiên: “Hóa ra là cô Triệu”.
“Cậu Lâm, sao cậu lại đến đây? Không phải cậu đang ở hội trường sao?”.
Thầy Hồ bước tới.
“Tôi có chút chuyện cần làm”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Chuyện cần làm? Cậu Lâm, cậu phải mau chóng đưa Tô Nhu rời khỏi trường ngay, nếu không thì sẽ rắc rối”.
Thầy Hồ vội vàng nói.
“Rắc rối?”.
Lâm Chính thản nhiên cười: “Hai vị giáo viên, có phải Đinh Dương lại định gây rắc rối cho tôi không? Thật không dám giấu, tôi chỉ muốn đi giải quyết rắc rối này mà thôi”.
“Cậu nhóc này, sao lại không nghe người lớn khuyên chứ?! Tôi đã nói với cậu rồi, gia đình Đinh Dương không hề tầm thường, cậu định thể hiện cái gì chứ? Đi đi, mau về đi! Đừng có ở đây thêm loạn!”.
Triệu Phương hơi tức giận.
Bà ghét nhất là những sinh viên thích ra vẻ ta đây. Tuy rằng Lâm Chính không phải học trò của mình nhưng cũng chỉ tầm tuổi đó, bà theo thói quen dùng giọng dạy dỗ học trò để nói chuyện.
“Cậu Lâm, tôi nói thật cho cậu biết, Đinh Dương đã gọi bố cậu ta đến đây. Bố cậu ta là chủ tịch của tập đoàn Dương Hà. Tôi từng nghe một giáo viên trước đây nói, lòng dạ Chủ tịch Đinh không rộng rãi lắm, rất hay bao che con trai. Hôm nay cậu và Đinh Dương xảy ra chuyện như vậy, bố cậu ta chắc chắn sẽ không tha cho cậu. Cậu Lâm, chúng tôi nói cậu rời khỏi đây là để bảo vệ cậu”.
Thầy Hồ lắc đầu nói.
Lâm Chính bật cười: “Thầy Hồ, cô Triệu, cảm ơn thầy cô đã quan tâm. Nhưng tôi cũng có mở công ty, ông ta là chủ tịch, tôi cũng là chủ tịch, tôi tự nhận thực lực không thua kém gì ông ta, yên tâm!”.
“Cậu cũng mở công ty?”.
Triệu Phương nhíu mày, quan sát Lâm Chính một lượt: “Cậu Lâm, cậu cũng chỉ lớn bằng con trai tôi, mới có hai mươi mấy tuổi, mở công ty thì có thể lớn được tới đâu? Có bằng doanh nghiệp liên tỉnh như tập đoàn Dương Hà hay không? Cậu đừng tự cao tự đại!”.
“Cô Triệu, cô đừng nói như vậy. Cậu Lâm có sự nghiệp của mình cũng xem như tuổi trẻ tài cao, phải khích lệ nhiều hơn”, thầy Hồ không nhịn được nói.
“Bây giờ đâu phải lúc để khích lệ? Tiền tài quyền thế của tập đoàn Dương Hà cao ngút trời, đánh cậu ta thành tàn phế cũng có thể bồi thường được! Nếu cậu ta có mệnh hệ gì, tôi khó mà ăn nói với Tô Nhu!”.
Cô Triệu hơi tức giận.
Lâm Chính cười cười, không nói gì.
Lúc này, một nhóm người vội vã đi tới phía này, thầy Hồ nhìn thấy thì biến sắc, vội nói: “Cô Triệu, mau đưa cậu ta đi!”.
Nói xong thì tươi cười chào đón những người đó.
“Ông Đinh, sao ông lại đến đây? Hôm nay là lễ kỉ niệm thành lập trường của chúng tôi, chúng tôi đang muốn mời doanh nhân thành công như ông lên sân khấu diễn thuyết đây! Ông đến đây được thì đúng là tốt quá!”.
Đinh Chính Nghĩa thấy vậy, vẻ mặt lạnh đi, khinh thường nói: “Còn kỉ niệm thành lập trường? Con trai tôi bị đánh thành bộ dạng này ở trường các ông, các ông còn có tâm tư tổ chức lễ kỉ niệm quái quỷ gì đó?”.
“Chuyện đó…”.
Thầy Hồ ngập ngừng.
“Bố, nhìn kìa, chinh là tên họ Lâm đó!”.
Lúc này, Đinh Dương phát hiện ra cô Triệu và Lâm Chính ở phía sau, lập tức kêu lên.
“Cái gì?”.
Ánh mắt Đinh Chính Nghĩa lạnh đi, vẫy tay: “Dẫn qua đây cho tôi!”.
“Ông Đinh, đừng kích động, chuyện này có hiểu lầm không nhỏ, chi bằng chúng ta tìm một nơi ngồi xuống nói chuyện, từ từ nói chuyện, thế nào?”.
Thầy Hồ vội vàng ngăn bọn họ lại, cười trừ, khuyên nhủ.
“Cút ra cho tôi!”.
Đinh Chính Nghĩa đẩy thầy Hồ ra, khí thế hùng hổ dẫn người bao vây Lâm Chính.
“Đồ chó! Lần này để xem mày còn chạy đi đâu!”.
Đinh Dương nhảy dựng lên, căm phẫn chửi mắng.
Trong lòng Tô Nhu bỗng cảm thấy chờ mong một cách khó hiểu.
Lâm Chính khẽ mỉm cười, lại cầm một cây châm bạc khác đâm vào bên cạnh cổ của Văn Tịnh.
Trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Văn Tịnh dần dần khôi phục lại, hơi thở dồn dập và nhịp tim cũng trở lại bình thường.
Cô ta ngồi xuống ghế, có vẻ hơi mệt mỏi.
Tô Nhu vội vàng kéo cô ta lại.
“Văn Tịnh, cậu cảm thấy đỡ hơn chưa?”
“Vẫn… vẫn ổn, chỉ là đột nhiên cảm thấy rất mệt, cảm giác giống như đã chạy đường dài vậy”, trong lòng Văn Tịnh còn cảm thấy sợ hãi, cô ta sờ ngực mình, cảm thấy mờ mịt: “Vừa nãy rốt cuộc là sao vậy?”
“Chúng ta bị Đinh Dương bày mưu hãm hại”.
Tô Nhu tức giận nói cho Văn Tịnh nghe những gì mà Lâm Chính đã nói với cô.
Văn Tịnh tức giận: “Tên Đinh Dương này đúng là đê tiện bỉ ổi, hạ tiện dơ bẩn. Lại có thể sử dụng thủ đoạn này. Hắn đúng là không phải là người”.
“May mà chồng mình biết một chút về y thuật, cũng làm việc khá lâu trong phòng khám Đông y của bạn thân mình, cho nên biết cách để chữa khỏi những triệu chứng này, nếu không hôm nay e rằng chúng ta đã gặp nạn rồi”.
Tô Nhu cười nói.
Đôi mắt Văn Tịnh lấp lánh: “Tiểu Nhu, hóa ra chồng cậu là bác sĩ hả?”
“Ừ… Coi như là vậy đi”.
Tô Nhu nặn ra một nụ cười nói.
“Ôi, mình nhớ hình như cậu ở Giang Thành phải không?”
Lúc này, đột nhiên Văn Tịnh nhớ ra gì đó, phấn khích hỏi: “Ở Giang Thành chỗ các cậu có phải có một bác sĩ rất giỏi tên là thần y Lâm không? Trên mạng nói anh ấy là bác sĩ giỏi nhất trên thế giới, chồng cậu cũng họ Lâm, chẳng lẽ chồng cậu chính là thần y Lâm danh tiếng lừng lẫy ở Giang Thành đó?”
Vừa nói xong, Lâm Chính giật nảy mình.
Vẻ mặt Tô Nhu cười gượng nói: “Văn Tịnh, chồng mình không phải là thần y Lâm đâu, cậu đừng hiểu lầm”.
“Vậy sao?”
Văn Tịnh sửng sốt, không tự chủ được hỏi: “Vậy cậu ở Giang Thành đã từng gặp mặt thần y Lâm chưa?”
“Công ty của mình thường xuyên được thần y Lâm giúp đỡ, cũng có gặp vài lần…”
Tô Nhu hơi ngượng ngùng nói, dè dặt nhìn vào mắt Lâm Chính, thấy anh không có phản ứng lại mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô còn lo lắng Lâm Chính sẽ ghen.
Văn Tịnh cảm thấy thích thú, đuổi theo Tô Nhu hỏi đông hỏi tây.
Nhưng hiển nhiên Tô Nhu không muốn tiếp tục nói về chủ đề này nữa, nên lập tức nói với Lâm Chính: “Lâm Chính, triệu chứng của hai người bọn em đã thuyên giảm, vậy những bạn học khác thì sao? Anh… Anh có thể chịu khó giúp bọn họ điều trị được không?”
“Vấn đề này không lớn, nhưng anh đã nói rồi, anh phải tạo cho em một niềm vui bất ngờ trước đã”.
Lâm Chính khẽ mỉm cười, xoay người đi về phía biển hoa.
Tô Nhu mơ hồ, không biết Lâm Chính muốn làm gì.
Lúc này, các bạn học nữ bị ảnh hưởng bởi mùi hoa đó đã xuất hiện các phản ứng khó chịu.
Có người cười một cách điên cuồng, có người vẻ mặt đờ đẫn, có người ôm đầu giống như vô cùng đau đớn.
Tất cả các bạn nam tại hiện trường đều hoảng sợ.
Không ít người cầm điện thoại di động ra gọi xe cấp cứu, còn có người chạy đi thông báo cho nhà trường.
Không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chi thấy Lâm Chính một thân một mình đi trong biển hoa, nhìn xung quanh, sau đó xoay người bình tĩnh nhìn Tô Nhu.
Bốn phía của biển hoa là đám đông náo loạn la hét chói tai.
Lâm Chính đứng một mình, yên tĩnh không tiếng động, bên trong và bên ngoài biển hoa giống như hai thế giới.
Tô Nhu kinh ngạc nhìn Lâm Chính, cảm thấy khung cảnh này thật yên lặng, bình thản.
“Tiểu Nhu, biển hoa này là anh tặng cho em”.
Lâm Chính nhẹ giọng nói.
Tô Nhu mờ mịt, không hiểu cho lắm.
Nhưng giây tiếp theo.
Lâm Chính đột nhiên giậm chân.
Ầm.
Tất cả những bông hoa trong biển hoa đột nhiên bị gãy cánh, những cành hoa lại mọc ra những bông hoa đầy màu sắc.
Vạn vật lại khôi phục lại như cũ.
Hoa tươi lần này nở rộ đẹp hơn lúc trước rất nhiều, rực rỡ hơn, bắt mắt hơn.
Cánh hoa bị rụng giống như mưa phùn, lơ lửng trên hội trường.
Lâm Chính đứng trong biển hoa rực rỡ, yên tĩnh dịu dàng, giống như hòa với biển hoa thành một thể.
Cánh hoa đầy trời từ từ rơi xuống, không dính vào người mà nhẹ nhàng xoay tròn xung quanh anh.
Giống như thiên thần tinh nghịch.
Từng đợt mùi thơm lan tỏa hơn so với trước kia tràn ngập hội trường.
Những nữ sinh điên cuồng kia đều đã khôi phục bình thường, cùng nhìn chăm chú với các nam sinh.
Mọi người đều ngây ngốc.
Giờ khắc này, các nơi khác của hội trường đều trở nên mờ nhạt.
Chỉ có hoa tươi đầy trời cùng người trong biển hoa, soi sáng lẫn nhau, chiếu sáng rực rỡ như ánh sáng của vị thần.
Nếu năm xưa tôi là Thanh Đế thì sẽ cho hoa đào nở rộ cũng một chỗ.
Chương 3847: Nói dối
Hương thơm của biển hoa nở rộ lại tràn ngập, triệu chứng của các nữ sinh đều đã hết.
Toàn bộ khung cảnh trở lại như trước.
Bên trong biển hoa, Lâm Chính vươn tay về phía Tô Nhu.
Cơ thể mảnh mai của Tô Nhu run rẩy, hai má ửng hồng, cô vô thức đi vào biển hoa, đặt đôi bàn tay bé nhỏ của mình lên bàn tay to lớn của Lâm Chính.
“Thích không?”
Lâm Chính khẽ mỉm cười.
“Anh làm như thế nào vậy?”
Tô Nhu nhìn những bông hoa rực rỡ ở xung quanh, thì thầm hỏi nhỏ.
Những bông hoa ở biển hoa này còn đẹp và rực rỡ hơn nhiều so với biển hoa của Đinh Dương.
“Không phải anh đã nói với em rồi sao? Hoa trong biển hoa của Đinh Dương là hoa ảo giác, loài hoa này cực kỳ hiếm, chúng sống ở vùng đầm lầy cùng với những loài hoa ăn thịt người khác. Ở xung quanh khu vực hoa ảo giác thường có rắn độc, những bông hoa chịu trách nhiệm tỏa hương để thu hút người hoặc động vật tới gần, đợi đến khi họ bị hương thơm của loài hoa này làm cho điên cuồng và bất an thì rắn độc sẽ bất ngờ tấn công giành lấy thức ăn”.
“Mà hoa ảo giác có thể nở hai lần, chỉ cần sử dụng một loại nước thuốc đặc biệt tưới lên là có thể làm cho loài hoa này nở lần hai. Mùi thơm của lần nở hoa thứ hai này không chỉ có thể giải độc cho mùi thơm của lần nở đầu tiên mà nó còn có thể giúp chúng trở nên đẹp hơn nữa. Lúc nãy khi anh tới đây đã rãi loại thuốc đặc biệt đó lên khắp biển hoa này để ép chúng nở lần hai”.
Lâm Chính giải thích.
Dĩ nhiên nói là vậy, thực tế Lâm Chính đâu có loại nước thuốc đặc biệt gì đó chứ? Anh chỉ dựa vào sức mạnh phi thăng để ép cho hoa ảo giác nở lần hai mà thôi.
Tô Nhu chợt hiểu ra.
Cô nhìn những đóa hoa rực rỡ ở xung quanh, trong lòng cảm thấy vui vẻ: “Lâm Chính, anh đã thay đổi rất nhiều so với trước đây. Bố mẹ hiểu lầm anh quá sâu nhưng thật sự mà nói anh là một người rất lợi hại”.
“Dần dần em cũng sẽ hiểu rõ anh thôi”.
Lâm Chính cười nói.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Lúc này Trịnh Minh Vỹ dẫn theo rất nhiều giáo viên và nhân viên bảo vệ lao vào hội trường.
Thấy tất cả sinh viên đều bình an vô sự, Trịnh Minh Vỹ cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Ai đã làm chuyện này vậy? Tại sao lại làm hội trường rối tung lên hết thế? Sao hai người lại đứng ở trong đó? Đi ra ngay cho tôi, dọn sạch chỗ này luôn!”
Một giáo viên nhìn thấy Lâm Chính và Tô Nhu ở bên trong biển hoa, còn cho rằng biển hoa đó là do Lâm Chính đặc biệt chuẩn bị để thể hiện tình yêu của mình với Tô Nhu, do đó đột nhiên nổi giận.
Giáo viên đó đã từng nhìn thấy rất nhiều sinh viên tỏ tình với nến và hoa, cứ mỗi lần như vậy đều bày bừa lộn xộn mà không chịu dọn dẹp nên mới cực kỳ ghét việc này.
Trịnh Minh Vỹ thấy vậy thì lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng kéo thầy giáo đó lại, cười nói: “Không sao không sao, hôm nay là lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, biển hoa này cũng được sắp xếp rất đẹp mắt nên cứ kệ họ đi”.
“Nhưng... thầy Trịnh...”
“Không sao không sao hết!”
Trương Minh Vỹ vẫn kiên trì nói rồi lén lau mồ hôi.
Lâm Chính liếc Trương Minh Vỹ nhưng không nói gì.
Lễ kỷ niệm thành lập trường đã diễn ra theo dự kiến.
Tô Nhu và Lâm Chính ngồi trên ghế tham dự.
Hôm nay tâm trạng của Tô Nhu rất tốt, nhưng sự lo lắng lại hiện lên trên đôi chân mày của cô.
Lâm Chính biết rằng cô vẫn đang lo lắng cho chuyện của Đinh Dương.
Nếu chuyện này không được giải quyết thì dù Lâm Chính có chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho cô, cô cũng chỉ có thể vui vẻ một lúc mà thôi.
Lâm Chính suy nghĩ rồi lập tức đứng lên: “Tô Nhu, em ở đây xem biểu diễn với Văn Tịnh đi, anh đi vệ sinh một lát”.
"Lâm Chính, hay em đi chung với anh nhé?”
Tô Nhu hơi do dự nói.
“Anh là một thằng đàn ông đi vệ sinh, em đi theo làm gì?”
Lâm Chính dở khóc dở cười.
“Vậy... Vậy anh cẩn thận nhé, nếu tên Đinh Dương lại giở trò mờ ám gì thì anh phải nhanh chóng trở lại đây, chúng ta cùng đi tìm thầy Trịnh tìm cách giải quyết”.
Tô Nhu nhỏ giọng nói.
Thật ra cô đã hạ quyết tâm sau khi buổi lễ kỷ niệm này kết thúc sẽ đến nhờ Trịnh Minh Vỹ giúp đỡ giải quyết vấn đề này.
Dù sao sau nhiều lần tiếp xúc đó, cô nhận ra Trương Minh Vỹ vẫn luôn bảo vệ đám sinh viên cũ như cô...
“Được!”
Lâm Chính mỉm cười rồi xoay người đi ra khỏi hội trường.
Lúc này Đinh Dương đang nằm ở trong phòng y tế của trường để được băng bó.
Nhân viên y tế cau mày khi kiểm tra răng miệng của Đinh Dương .
“Mất tám cái răng, phải đến phòng khám nha khoa để trồng lại, nếu không thì ngay cả việc ăn uống cũng sẽ trở thành vấn đề”.
“Khốn nạn!”
Đinh Dương vừa tỉnh lại đã nghe những lời này, anh ta lập tức đẩy nhân viên y tế ra rồi liếc nhìn các vệ sĩ, hét toáng lên: “Bố tôi đã tới chưa?”
“Cậu chủ yên tâm, lúc nghe tin cậu chủ xảy ra chuyện, ông chủ đã ngay lập tức dẫn người tới đây rồi, chắc là không bao lâu nữa sẽ tới trường!”, tên vệ sĩ vội vàng đáp.
“Được!”
Đôi mắt Đinh Dương hiện lên vẻ hung ác, nhìn chằm chằm vào nhân viên ý tế, nói: “Nghe đây, lát nữa khi bố tôi tới đây! Anh phải nói tình trạng của tôi cực kỳ nghiêm trọng, biết chưa hả? Cứ nói rằng tất cả xương trên người tôi đều bị gãy, chấn động não rất nặng! Hiểu rõ chưa?”
“Ơ... Em sinh viên, sao tôi có thể nói như thế chứ? Đó là việc làm trái với đạo đức nghề nghiệp của tôi!”
Vẻ mặt của nhân viên y tế đột nhiên thay đổi.
“Bảo anh nói sao thì cứ nói vậy đi, nói nhảm nhiều quá vậy?”
Đinh Dương bảo người ném một cọc tiền ra, bực mình hét lên.
Nhân viên y tế nổi giận: “Chàng trai trẻ, cậu sỉ nhục người khác quá rồi đó!”
Nói xong lập tức đứng lên rời đi.
“Mẹ kiếp, sao hôm nay gặp toàn mấy thằng ngu không vậy?”
Đinh Dương tức giận chỉ có thể chỉ vào một vệ sĩ nói: “Đi ra ngoài tìm một người tới đây, mặc áo blouse vào rồi giả làm nhân viên y tế cho tôi! Nói với người đó, cứ nói tôi chưa chết nhưng vết thương của tôi cực kỳ thê thảm, sắp chết tới nơi rồi".
“Vâng! Thưa cậu chủ!”
Chương 3848: Vậy mà không chết?
Đinh Chính Nghĩa dẫn theo người vội vàng chạy tới phòng y tế của trường.
Ông ta há hốc mồm khi nhìn thấy Đinh Dương đang bị băng bó như một cái xác ướp nằm trên giường bệnh.
Toàn bộ vệ sĩ cúi đầu đứng bên cạnh, vẻ mặt tự trách và buồn bã.
"Hu hu... hu hu”.
Đôi mắt dưới lớp vải băng bó của Đinh Dương thấy Đinh Chính Nghĩa đến, vội vàng di chuyển cơ thế muốn đứng dậy.
Nhưng anh ta vừa mới động đậy, người mặc áo blouse đứng bên cạnh lập tức nói: “Cậu Đinh, đừng nhúc nhích, bây giờ cậu đang bị thương rất nặng”.
Nghe vậy, Đinh Dương mới không tiếp tục động đậy nữa.
“Bác sĩ, con trai tôi sao rồi?”
Đinh Chính Nghĩa lập tức chất vấn ‘nhân viên y tế’ đứng trước mặt.
“Ông Đinh, bây giờ con trai ông bị gãy xương toàn thân, phổi, gan, trái tim, não… đều bị chấn thương… À, một con mắt còn bị mù, một tai bị điếc nữa… Đại khái là như thế…”
‘Nhân viên y tế’ suy nghĩ một chút rồi nói.
"Cái gì?"
Đinh Chính Nghĩa sững sờ.
“Bác sĩ, cậu có nhầm không? Bị thương nặng như thế mà cậu chủ nhà tôi vẫn còn sống sao?”
Một người đàn ông trung niên đứng sau cau mày nói.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Tim và não bị tổn thương mà còn có thể cử động được hả?
Siêu nhân ư?
“A? À… Chuyện này…”
“Ngoài ra, tóc của cậu là màu vàng à? Sao còn có hình xăm trên cổ vậy? Nhân viên y tế của trường đại học ở Sa Thị bây giờ không tuân thủ quy tắc vậy sao?”
Người đàn ông trung niên kia tiếp tục hỏi.
‘Nhân viên y tế’ toát mồ hôi hột, không biết nên trả lời như thế nào.
Người đàn ông trung niên dường như nhận ra điều gì đó, lập tức hất chiếc mũ của ‘nhân viên y tế’ ra.
Một mái tóc vàng óng rực rỡ lộ ra trước mắt mọi người.
“Cậu không phải là nhân viên y tế của trường phải không?”
Người đàn ông trung niên hừ rồi nói.
Làm gì có nhân viên y tế nhuộm tóc vàng, đã thế còn có hình xăm trên cổ chứ?
Đây chẳng phải là chuyện vớ vẩn sao?
“Các ông chủ, tôi được bọn họ thuê để đóng giả nhân viên y tế của trường, bọn họ nói nếu tôi đóng giả tốt thì sẽ cho tôi năm trăm tệ, còn những chuyện khác thì tôi cũng không biết”.
Nhân viên y tế giả vội vàng xin tha.
“Khốn nạn. Đồ ranh con! Là mày giở trò đúng không?”
Đinh Chính Nghĩa vô cùng tức giận, lao tới, tóm lấy Đinh Dương đang giả vờ bị thương trên giường.
“Ôi. Bố ơi, bố đừng tức giận, đừng tức giận”.
Đinh Dương ngã xuống đất một cách nhếch nhác, vội vàng đứng dậy, xé băng gạc trên mặt ra để lộ chỗ bị thương.
Đinh Chính Nghĩa đang định đánh thì dừng lại ngay lập tức.
“Bố, con bị người ta đánh thật mà, chỗ này thì con không lừa bố”.
"Ai đánh?"
Sắc mặt Đinh Chính Nghĩa lập tức tối sầm lại.
“Bạn trai của một bạn học nữ, tên khốn đó quá kiêu ngạo, con nói với anh ta, bố con là Đinh Chính Nghĩa, anh ta lại nói Đinh Chính Nghĩa chó má gì, cứ việc tới đây. Bố, bố nhìn răng con này, bị anh ta đánh rụng mấy cái rồi”.
Đinh Dương há mồm, lộ ra hàm răng vẫn còn chảy máu, vẻ mặt đau đớn nói.
“Lẽ nào lại như vậy!”
Đinh Chính Nghĩa giận tái mặt, trong mắt hừng hực ngọn lửa giận.
Chưa có người nào dám đối xử với người nhà họ Đinh như vậy.
Sao có thể dễ dàng bỏ qua?
“Ông Đinh, ông đừng tức giận, tôi cảm thấy chuyện này hơi lạ”.
Lúc này, người đàn ông trung niên lại nói.
“Con trai tôi đã thành ra bộ dạng như vậy rồi mà còn có gì kì lạ nữa? Chẳng lẽ ông cho rằng con trai tôi đang nói dối?”
Đinh Chính Nghĩa bực tức nói.
“Đương nhiên tôi không cho rằng cậu chủ Đinh nói dối, chỉ là tôi thấy hình như có vài chuyện cậu chủ nói chưa rõ ràng”.
Đàn ông trung niên nói.
Đinh Chính Nghĩa nhướng mày, nhìn Đinh Dương, hơi nghiêng đầu: “Ý của ông là gì?”
Người đàn ông trung niên giữ đúng mực, thấp giọng nói: “Lần này cậu chủ Đinh tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường, có dẫn theo vệ sĩ, vậy tại sao tất cả vệ sĩ đều không có vấn đề gì, mà cậu chủ Đinh lại bị đánh?”
Vừa nói xong, Đinh Chính Nghĩa lập tức nhìn các vệ sĩ xung quanh.
Quả nhiên, tất cả vệ sĩ đều không hề hấn gì, chỉ có Đinh Dương bị thương…
“Chuyện này là thế nào?”
Đinh Chính Nghĩa trừng mắt nhìn các vệ sĩ, hỏi.
Chương 3849: Tôi sẽ đích thân đi gặp hắn
“Ông chủ, tôi… chúng tôi đau bụng nên đi nhà vệ sinh, đến lúc chúng tôi quay lại thì cậu chủ… cậu chủ đã xảy ra chuyện…”
Một vệ sĩ hơi bối rối, đáp lời.
“Đau bụng ư?”
Đàn ông trung niên nhướng mày: "Các người đều đau bụng cùng một lúc hả?"
"Vâng... Đúng vậy...”
"Sao có thể trùng hợp như vậy?"
Sắc mặt Đinh Chính Nghĩa tối sầm lại, hừ rồi nói: “Rõ ràng là các người lười biếng không làm việc, không bảo vệ tốt cho cậu chủ đúng không? Một đám vô dụng. Tôi nuôi các người có lợi ích gì?”
“Ơ…”
“Chẳng lẽ đều bị ngộ độc thực phẩm?”
Người đàn ông trung niên suy nghĩ rồi nói.
“Bố, là người đã đánh con giở trò”.
Đinh Dương lập tức hét lên.
“Người đó giở trò ư? Chuyện này là thế nào? Hắn đầu độc trong thức ăn của những người này à?”
Người đàn ông trung niên ngơ ngác hỏi.
“Không phải, chúng tôi không ăn gì cả”.
Một vệ sĩ vội vàng giải thích.
“Không ăn gì thì sao lại trúng độc?”
Người đàn ông trung niên cảm thấy không đúng lắm, liếc nhìn Đinh Chính Nghĩa.
Đúng như dự đoán, Đinh Chính Nghĩa cũng cảm thấy chuyện này hơi kì lạ.
“À, tại sao không thấy ông Hà, không phải ông Hà là cao thủ dùng độc sao? Theo lý mà nói thì sao lại có người có thể dùng độc ngay trước mặt ông ta được chứ?”
Người đàn ông trung niên nhìn xung quanh, nhưng không thấy ông Hà, nên hỏi.
"Đúng vậy, ông Hà đâu?"
Đinh Chính Nghĩa lập tức hỏi.
“Bố, bố đừng nhắc tới lão già đó nữa, ngay khi con và tên kia xảy ra xung đột, lão già đó không những không giúp con mà còn giúp người ngoài ức hiếp con. Con đoán lão già đó quen biết tên kia. Con giận quá nên đã bảo người đưa ông ta đi rồi”.
Đinh Dương tức giận nói.
“Cái gì?”
Đinh Chính Nghĩa tức giận thốt lên: “Đồ Hà đi theo tôi nhiều năm như vậy, đến giờ phút quan trọng lại phản bội tôi. Đồ khốn, đợi tôi giải quyết xong tất cả những người đã đánh con tôi, tôi sẽ tính sổ với ông ta”.
“Ông Đinh, ông Hà luôn rất cẩn trọng, không thể không có lý do gì mà lại phản bội ông. Tôi nghĩ bên trong chắc chắn có uẩn khúc. Có thể hỏi ông Hà rõ ràng trước rồi hẵng tính”.
Người đàn ông trung niên mở lời.
“Lề mà lề mề, ra cái thể thống gì nữa? Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì mặt mũi của tôi sẽ mất sạch”.
Đinh Chính Nghĩa hậm hực mắng.
“Ông Đinh. Tôi lo lắng sẽ đá phải tấm sắt”, người đàn ông trung niên vội nói.
“Tấm sắt? Đinh Chính Nghĩa tôi chính là tấm sắt. Tôi chưa từng sợ kẻ nào, cho dù hắn là Thiên Vương hay là ai, dám động vào con trai tôi thì đều đáng chết”.
Đinh Chính Nghĩa mắng chửi, xua tay, hét: “Dẫn đường. Tôi muốn đích thân đi gặp thằng chó dám đánh con trai tôi”.
"Vâng!"
“Bố, con lập tức đưa bố đi”.
Đôi mắt Đinh Dương sáng rực, vội vàng đi đầu dẫn đường.
Chẳng mấy chốc, cả đoàn người rời khỏi phòng y tế.
Sắc mặt người đàn ông trung niên trở nên căng thẳng, không đi theo, mà lấy điện thoại gọi cho Đồ Hà.
Điện thoại reo rất lâu mới có thể kết nối.
"Ai?"
Trong điện thoại phát ra giọng nói yếu ớt của Đồ Hà.
“Đồ Hà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người đánh cậu chủ rốt cuộc là ai?”
Người đàn ông trung niên trầm giọng chất vấn.
“Đồ Hà vừa nghe, giọng điệu run rẩy, vội vàng hỏi: “Các ông đến Sa Thị rồi sao?”
“Vệ sĩ của cậu chủ gọi điện thông báo cho ông Đinh, nói cậu chủ bị người ta đánh thừa sống thiếu chết, ông Đinh vô cùng tức giận, lập tức dẫn người tới Sa Thị”.
“Vậy ông chủ đâu?”
“Bọn họ… đã đi tìm người kia tính sổ rồi”.
Người đàn ông trung niên ngập ngừng nói, ông ta đã cảm thấy có gì đó không ổn.
“Toang rồi. Tất cả toang hết rồi. Mau bảo ông chủ quay lại, nếu không mọi thứ sẽ kết thúc”.
Đồ Hà hét lên thảm thiết, gần như gào khàn cả giọng.
“Đồ Hà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người kia có lai lịch thế nào?”
Đàn ông trung niên vội hỏi.
“Người đó… là thần y Lâm ở Giang Thành”.
Đồ Hà suy sụp, hét lên.
"Cái gì?"
Đầu óc của người đàn ông trung niên trở nên trống rỗng.
Là thần y Lâm ở Giang Thành trong truyền thuyết ư?
Thần y Lâm nắm giữ Dương Hoa, hủy diệt Thành Sơn, san bằng Thiên Ma Đạo hả?
“Ông… ông chắc chắn… không nhận nhầm chứ?”, giọng nói của người đàn ông trung niên run rẩy.
“Vô cùng chính xác, tôi tuyệt đối không nhận nhầm”.
Đồ Hà hét toáng lên.
Người đàn ông trung niên không dám chần chừ nữa, lao như điên ra khỏi phòng y tế.
Chương 3850: Xem mày chạy đi đâu
Bố con Đinh Chính Nghĩa rời khỏi phòng y tế, lập tức chạy đến hội trường.
Thầy Hồ nhận được tin Đinh Chính Nghĩa đến đại học Sa Thị, vội vàng liên lạc với Triệu Phương đến đó khuyên nhủ.
“Cô Triệu, cô phải khuyên Đinh Dương đi! Bố của Đinh Dương là chủ tịch Đinh Chính Nghĩa của tập đoàn Dương Hà. Đó là tập đoàn xuyên tỉnh, nếu Đinh Chính Nghĩa nổi giận, đừng nói lễ kỉ niệm thành lập trường không thể tổ chức suôn sẻ, mà sợ là sẽ có người chết đấy!”.
Thầy Hồ chạy đến phòng y tế, sốt ruột nói.
“Khuyên thì tôi sẽ khuyên, nhưng sợ là tôi khuyên không nổi. Thầy Hồ, sao thầy không gọi thầy Trịnh tới? Mặt mũi ông ấy lớn, nói không chừng Chủ tịch Đinh sẽ nể mặt ông ấy, không gây chuyện ở đây”, cô Triệu chua chát nói.
“Tôi nhận được điện thoại của bảo vệ, thầy Trịnh đang đọc diễn văn chúc mừng ở trên sân khấu, tôi sai người đợi ông ấy xuống rồi thông báo cho ông ấy. Tôi đến đây trước ổn định tình hình”.
“Chỉ sợ chúng ta không ổn định được”.
Cô Triệu bất đắc dĩ nói.
Hai người vội vã chạy đi, vẻ mặt thấp thỏm.
Nhưng chưa đi được mấy bước, trước mặt lại xuất hiện bóng người cực kỳ quen thuộc.
“Cậu là chồng của Tiểu Nhu?”.
Triệu Phương bước tới trước mấy bước, nói với Lâm Chính.
Lâm Chính dừng bước, nhìn Triệu Phương, ngạc nhiên: “Hóa ra là cô Triệu”.
“Cậu Lâm, sao cậu lại đến đây? Không phải cậu đang ở hội trường sao?”.
Thầy Hồ bước tới.
“Tôi có chút chuyện cần làm”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Chuyện cần làm? Cậu Lâm, cậu phải mau chóng đưa Tô Nhu rời khỏi trường ngay, nếu không thì sẽ rắc rối”.
Thầy Hồ vội vàng nói.
“Rắc rối?”.
Lâm Chính thản nhiên cười: “Hai vị giáo viên, có phải Đinh Dương lại định gây rắc rối cho tôi không? Thật không dám giấu, tôi chỉ muốn đi giải quyết rắc rối này mà thôi”.
“Cậu nhóc này, sao lại không nghe người lớn khuyên chứ?! Tôi đã nói với cậu rồi, gia đình Đinh Dương không hề tầm thường, cậu định thể hiện cái gì chứ? Đi đi, mau về đi! Đừng có ở đây thêm loạn!”.
Triệu Phương hơi tức giận.
Bà ghét nhất là những sinh viên thích ra vẻ ta đây. Tuy rằng Lâm Chính không phải học trò của mình nhưng cũng chỉ tầm tuổi đó, bà theo thói quen dùng giọng dạy dỗ học trò để nói chuyện.
“Cậu Lâm, tôi nói thật cho cậu biết, Đinh Dương đã gọi bố cậu ta đến đây. Bố cậu ta là chủ tịch của tập đoàn Dương Hà. Tôi từng nghe một giáo viên trước đây nói, lòng dạ Chủ tịch Đinh không rộng rãi lắm, rất hay bao che con trai. Hôm nay cậu và Đinh Dương xảy ra chuyện như vậy, bố cậu ta chắc chắn sẽ không tha cho cậu. Cậu Lâm, chúng tôi nói cậu rời khỏi đây là để bảo vệ cậu”.
Thầy Hồ lắc đầu nói.
Lâm Chính bật cười: “Thầy Hồ, cô Triệu, cảm ơn thầy cô đã quan tâm. Nhưng tôi cũng có mở công ty, ông ta là chủ tịch, tôi cũng là chủ tịch, tôi tự nhận thực lực không thua kém gì ông ta, yên tâm!”.
“Cậu cũng mở công ty?”.
Triệu Phương nhíu mày, quan sát Lâm Chính một lượt: “Cậu Lâm, cậu cũng chỉ lớn bằng con trai tôi, mới có hai mươi mấy tuổi, mở công ty thì có thể lớn được tới đâu? Có bằng doanh nghiệp liên tỉnh như tập đoàn Dương Hà hay không? Cậu đừng tự cao tự đại!”.
“Cô Triệu, cô đừng nói như vậy. Cậu Lâm có sự nghiệp của mình cũng xem như tuổi trẻ tài cao, phải khích lệ nhiều hơn”, thầy Hồ không nhịn được nói.
“Bây giờ đâu phải lúc để khích lệ? Tiền tài quyền thế của tập đoàn Dương Hà cao ngút trời, đánh cậu ta thành tàn phế cũng có thể bồi thường được! Nếu cậu ta có mệnh hệ gì, tôi khó mà ăn nói với Tô Nhu!”.
Cô Triệu hơi tức giận.
Lâm Chính cười cười, không nói gì.
Lúc này, một nhóm người vội vã đi tới phía này, thầy Hồ nhìn thấy thì biến sắc, vội nói: “Cô Triệu, mau đưa cậu ta đi!”.
Nói xong thì tươi cười chào đón những người đó.
“Ông Đinh, sao ông lại đến đây? Hôm nay là lễ kỉ niệm thành lập trường của chúng tôi, chúng tôi đang muốn mời doanh nhân thành công như ông lên sân khấu diễn thuyết đây! Ông đến đây được thì đúng là tốt quá!”.
Đinh Chính Nghĩa thấy vậy, vẻ mặt lạnh đi, khinh thường nói: “Còn kỉ niệm thành lập trường? Con trai tôi bị đánh thành bộ dạng này ở trường các ông, các ông còn có tâm tư tổ chức lễ kỉ niệm quái quỷ gì đó?”.
“Chuyện đó…”.
Thầy Hồ ngập ngừng.
“Bố, nhìn kìa, chinh là tên họ Lâm đó!”.
Lúc này, Đinh Dương phát hiện ra cô Triệu và Lâm Chính ở phía sau, lập tức kêu lên.
“Cái gì?”.
Ánh mắt Đinh Chính Nghĩa lạnh đi, vẫy tay: “Dẫn qua đây cho tôi!”.
“Ông Đinh, đừng kích động, chuyện này có hiểu lầm không nhỏ, chi bằng chúng ta tìm một nơi ngồi xuống nói chuyện, từ từ nói chuyện, thế nào?”.
Thầy Hồ vội vàng ngăn bọn họ lại, cười trừ, khuyên nhủ.
“Cút ra cho tôi!”.
Đinh Chính Nghĩa đẩy thầy Hồ ra, khí thế hùng hổ dẫn người bao vây Lâm Chính.
“Đồ chó! Lần này để xem mày còn chạy đi đâu!”.
Đinh Dương nhảy dựng lên, căm phẫn chửi mắng.