-
Chương 3841-3845
Chương 3841: Hội trường sôi sục
Có thể mang theo một chiếc thẻ ngân hàng có số dư một tỉ tệ thì sao có thể là người bình thường chứ?
Ông lão lập tức đánh hơi được sự khác thường.
Sợ là lần này cậu chủ ăn phải trái đắng rồi.
Ông ta đứng phắt dậy, sắc mặt nghiêm túc, đanh mắt nhìn Lâm Chính: "Rốt cuộc cậu là ai?".
"Chẳng phải các ông đã biết rồi sao?".
Lâm Chính ném điếu thuốc xuống đất, bình thản nói.
Ông lão sửng sốt, bỗng nghĩ ra gì đó, lập tức lao tới chỗ chiếc máy POS, đẩy người áo đen ra để kiểm tra thông tin thẻ.
Sắc mặt ông ta lập tức trắng bệch.
"Thẻ... thẻ của công ty Dương Hoa? Đây là thẻ của Dương Hoa?".
Ông ta ngẩng phắt lên, kinh ngạc nhìn Lâm Chính: "Cậu... cậu là thần y Lâm... của Dương Hoa Giang Thành?".
Ở Dương Hoa, ngoài Mã Hải ra thì chỉ có thần y Lâm sở hữu chiếc thẻ này.
Nhưng Mã Hải đã nhiều tuổi rồi, sao có thể trẻ như người trước mặt này chứ? Vậy thì chỉ còn một khả năng!
Người này... chính là thần y Lâm!
"50 triệu tệ đối với tôi vẫn còn quá ít, các ông có thể nhân thêm bao nhiêu lần nữa?".
Lâm Chính đứng lên, nhìn chằm chằm ông lão nói.
Sắc mặt ông ta vô cùng khó coi, nhỏ giọng đáp: "Thần y Lâm, là chúng tôi đường đột, mạo phạm đến cậu, mong cậu tha thứ... Mong cậu tha thứ..."
Đối với Dương Hoa khổng lồ thì 50 triệu tệ chỉ là cọng lông, dùng số tiền này để mua chuộc thần y Lâm? Đó chẳng phải là sỉ nhục người ta sao?
Hơn nữa, bây giờ còn một chuyện nghiêm trọng hơn.
Hơi thở của ông lão trở nên run rẩy, quay sang khẽ gầm lên: "Mau, mau kéo cậu chủ quay lại, đừng để cậu ấy làm chuyện gì! Nhanh lên!".
Người bên cạnh sửng sốt, lập tức lao ra khỏi phòng báo cáo.
Lâm Chính nhíu mày, nhìn chằm chằm ông lão: "Cậu chủ của các ông là ai?".
"Thần y Lâm, việc này..."
"Sao? Định giấu tôi à?".
Khí tức của Lâm Chính tỏa ra.
Ầm!
Một luồng khí tức tàn bạo giáng xuống, suýt nữa khiến xương cốt toàn thân ông lão bị chấn động vỡ nát.
Ông ta run lên bần bật, vội vàng quỳ xuống: "Thần y Lâm tha mạng! Thần y Lâm tha mạng! Cậu chủ của chúng tôi... tên là Đinh Dương..."
"Là anh ta?".
Ánh mắt Lâm Chính trở nên dữ tợn, lập tức xoay người rời khỏi phòng báo cáo.
Cùng lúc đó.
Phụt! Phụt! Phụt!
Đèn đóm trong hội trường bất ngờ tắt ngóm, cả hội trường trở nên tối om.
Các sinh viên đang ồn ào cũng im bặt.
Mọi người kinh ngạc nhìn xung quanh, trong lòng vừa mong đợi vừa hưng phấn.
Buổi lễ kỉ niệm ngày thành lập trường sắp bắt đầu sao?
Có người nhìn lén điện thoại, vẻ mặt ngạc nhiên.
Hình như... vẫn chưa đến giờ kỉ niệm ngày thành lập trường mà?
Đúng lúc này.
Tách!
Một chùm đèn sáng được bật lên, chiếu thẳng vào sân khấu ở hội trường.
Một chàng trai mặc vest trắng, tay cầm bó hoa hồng, xuất hiện trước mắt tất cả mọi người.
Cả hội trường vang lên tiếng hét chói tai.
"Đinh Dương?".
Tô Nhu nhìn chàng trai kia với vẻ mặt khó hiểu, kêu lên thất thanh.
"Sao lại là tên này? Anh ta định làm gì vậy?".
Văn Tịnh ở bên cạnh cũng ù ù cạc cạc.
Nhưng nhìn kiểu ăn mặc và hành động của Đinh Dương thì rõ ràng là muốn tỏ tình.
Chỉ thấy Đinh Dương cầm micro, nói đầy thâm tình: "Chào các bạn học, tôi tên Đinh Dương, là sinh viên tốt nghiệp khóa 18. Hôm nay, tôi muốn mượn sân khấu của lễ kỉ niệm ngày thành lập trường, thổ lộ tiếng lòng với người tôi yêu!".
Giọng nói du dương vang khắp hội trường.
Các sinh viên đều hoan hô ầm ĩ.
Tô Nhu biến sắc, cảm thấy không ổn.
Chương 3842: Biển hoa
Chuyện Đinh Dương thích Tô Nhu cũng không phải là bí mật gì.
Văn Tịnh là bạn học của Tô Nhu, đương nhiên cũng từng nghe tới, cô ta nhìn Tô Nhu, ngập ngừng một lát rồi nói: "Tiểu Nhu, hay là chúng ta mau đi thôi! Mình thấy Đinh Dương đã có chuẩn bị trước, chồng cậu lại không có ở đây, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì toi".
"Cậu nói đúng!".
Tô Nhu gật đầu, định cùng Văn Tịnh rời đi.
Nhưng bọn họ vừa đứng dậy, đã bị hai người đàn ông mặc vest ngăn lại.
"Cô Tô, mời cô ở lại yên lặng lắng nghe, đừng làm chúng tôi khó xử!".
Một người nghiêm túc nói.
Hai cô gái nín thở, hiển nhiên đều rất sợ hãi, không dám ho he gì.
Còn trên sân khấu, giọng nói đầy thâm tình của Đinh Dương lại vang lên.
"Bạn học Tô, anh biết có lẽ em có không ít hiểu lầm về anh, nhưng anh tin, chỉ cần anh yêu em thật lòng, thì em nhất định có thể hiểu rõ tất cả!".
"Cả đời anh từng gặp rất nhiều người, trải qua rất nhiều chuyện, nhưng chỉ có em là khiến anh xao động!".
"Vì em, anh sẵn lòng trở thành một người tốt hơn, không phải để người đời chú ý tới, mà chỉ mong có thể xứng đôi với em!".
Cũng không biết Đinh Dương học được mấy câu này ở đâu, cầm micro tỏ tình đầy dịu dàng, đằng sau cánh gà cũng vang lên một đoạn nhạc êm ái làm đệm, đến nỗi tất cả sinh viên đều bị lời nói của Đinh Dương làm cho cảm động.
Bọn họ che miệng, nước mắt rưng rưng, nhìn Đinh Dương trên sân khấu.
Nhìn anh ta chẳng khác nào một hoàng tử u sầu, khiến người ta sinh lòng thương xót.
Cho dù là Văn Tịnh thì cũng có chút xúc động.
Sắc mặt Tô Nhu tỏ vẻ khó coi, trong lòng thầm cầu nguyện Lâm Chính mau trở lại.
Đúng lúc này, có người thực sự không nhịn nổi nữa, ngẩng đầu lên hét lớn: "Bạn học Đinh! Rốt cuộc bạn học Tô là ai vậy? Có thể nói cho chúng tôi biết không?".
"Đúng vậy, chúng tôi muốn gặp bạn học Tô!".
"Bạn học Tô hạnh phúc quá! Cô ấy đâu? Tôi muốn xem rốt cuộc cô ấy là ai mà có thể khiến bạn học Đinh si tình như vậy!".
Không ít người lên tiếng.
Đinh Dương thấy bầu không khí đã lên cao trào, liền thầm nhếch môi, sau đó nhìn về phía Tô Nhu đầy thâm tình, lặng lẽ không nói gì.
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Tô Nhu.
Một chùm đèn cũng đúng lúc chiếu thẳng vào người cô.
Dung mạo của cô lập tức lọt vào mắt tất cả mọi người.
"Trời ạ, là Tô Nhu!".
"Hoa khôi truyền kì của đại học Sa Thị chúng ta?".
"Thảo nào có thể khiến bạn học Đinh si tình như vậy! Nữ thần truyền kì này thì ai mà không động lòng?".
Những tiếng kêu kinh ngạc vang lên.
Đinh Dương thấy thế liền đi xuống sân khấu, nhanh chân tới trước mặt Tô Nhu, sau đó quỳ một gối xuống, giơ bó hoa hồng lên, nói cực kì dịu dàng: "Tô Nhu, anh xin dùng cả đời này để bảo vệ em! Hãy cho anh cơ hội, lấy anh nhé?".
Đôi mắt anh ta sâu thẳm, cảnh tượng này, tình cảm này, lời nói này, hành động này, bất cứ cô gái nào cũng không thể từ chối được.
Một số người ở xung quanh bị Đinh Dương làm cho cảm động, lập tức hô hào.
"Đồng ý đi!".
"Đồng ý đi!".
"Đồng ý đi!".
Âm thang như sóng lớn, chấn động cả màng nhĩ.
Hội trường lập tức biến thành cảnh tượng cầu hôn.
Văn Tịnh cũng tim đập thình thịch, dè dặt nhìn về phía Tô Nhu, không dám nói gì.
Hơi thở của Tô Nhu trở nên gấp gáp, nhưng đôi môi vẫn mím chặt, ánh mắt vô cùng kiên định nói: "Bạn học Đinh, thực sự rất xin lỗi..."
"Khoan đã!".
Đúng lúc Tô Nhu chuẩn bị từ chối, Đinh Dương bỗng hét lên, ngắt lời cô.
Tô Nhu sửng sốt.
Đinh Dương mỉm cười: "Bạn học Tô, em đừng vội trả lời anh, em hãy xem cái này trước đi".
Dứt lời, anh ta xoay người, phất tay với mấy người đàn ông mặc vest.
Bọn họ hiểu ý, lập tức kéo tấm vải trắng khổng lồ ở chính giữa sân khấu lên.
Hương hoa bỗng chốc tràn ngập hội trường.
Một biển hoa rực rỡ tuyệt đẹp xuất hiện trước mắt mọi người.
Ai nấy đều si mê!
Tô Nhu cũng kinh ngạc.
"Tiểu Nhu, đây là biển hoa anh chuẩn bị cho em! Nó đại diện cho tấm lòng của anh dành cho em, em thích không?".
Đinh Dương lại quỳ xuống, mỉm cười dịu dàng.
Chương 3843: Mày cũng xứng với Tô Nhu sao?
Ánh mắt của tất cả các cô gái đều bị biển hoa này thu hút.
Không biết tại sao, vào giờ phút này, cô gái nào cũng cảm thấy trái tim mình đập thình thịch, thậm chí còn có chút khó thở.
“Lãng… lãng mạn quá!”.
“Trời ơi, nếu có chàng trai nào chịu chuẩn bị lễ cầu hôn như thế này cho tôi, cho dù người đó là tên ăn mày thì tôi cũng đồng ý!”.
“Bạn học Tô thật là hạnh phúc!”.
“Nếu bạn trai tôi có thể làm được một nửa như bạn học Đinh… À không, chỉ cần bằng một phần ba, một phần tư thôi… là tôi đã mãn nguyện rồi”.
“Chắc là bây giờ bạn học Tô đang cảm động đến mức tan chảy rồi nhỉ?”.
“Không biết cô ấy có tan chảy không, nhưng tôi thì tan chảy rồi…”
Không ít bạn học nữ hú hét ầm ĩ, ai nấy hưng phấn kích động, cứ như người được cầu hôn là bọn họ vậy.
Các sinh viên nam ở bên cạnh tỏ vẻ khó hiểu.
Bọn họ nhìn phản ứng của các bạn học nữ, cảm thấy hình như bọn họ có chút quá khích thì phải.
“Tiểu Nhu, đồng ý đi! Đồng ý đi!”.
Đúng lúc này, hơi thở của Văn Tịnh bỗng trở nên gấp gáp, hưng phấn thúc giục.
Tô Nhu sửng sốt nhìn về phía Văn Tịnh.
Chỉ thấy sắc mặt Văn Tịnh đỏ bừng, hai mắt sáng rực, dáng vẻ kích động.
“Văn Tịnh, cậu sao vậy?”.
Tô Nhu kỳ quái hỏi, cũng cảm thấy đầu óc chếnh choáng, tim đập thình thịch, dường như ngay cả máu tươi trong người cũng đang sôi lên.
Trong lòng cô vô cớ xuất hiện cảm giác kích động.
Chuyện gì thế nhỉ?
Tại sao… cô lại trở nên kỳ lạ như vậy?
Tô Nhu càng ngày càng cảm thấy khó hiểu, quay sang nhìn về phía biển hoa kia.
Chỉ thấy biển hoa đẹp đến mức vô thực, hơn nữa chỉ một ánh nhìn đã có thể khiến người ta chìm đắm trong đó, khó mà dứt ra được.
Kỳ lạ quá!
Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Tô Nhu cảm thấy cơ thể là lạ, rất muốn rời đi.
Nhưng đúng lúc này, Đinh Dương bỗng lên tiếng: “Tiểu Nhu, đồng ý lấy anh nhé?”.
Dường như giọng nói này lại càng khiến trái tim của Tô Nhu đập nhanh hơn, khiến máu trong người cô sôi lên sùng sục.
Cô ôm lấy đầu, há miệng định lên tiếng, nhưng rồi lại vội vàng ngậm chặt.
Ánh mắt Đinh Dương trở nên lạnh lùng, lại hét lên đầy thâm tình: “Tiểu Nhu, đồng ý lấy anh nhé?”.
“Không… Đinh Dương, anh đừng nói nữa, đầu tôi… đau quá…”
Tô Nhu lùi lại liên tục, có chút đứng không vững.
Đinh Dương không hề có ý dừng lại, mà liên tục hét lên đầy thâm tình.
“Tiểu Nhu, đồng ý lấy anh nhé?”.
“Tiểu Nhu, lấy anh nhé?”.
“Tiểu Nhu…”
Mỗi tiếng gọi như bùa thúc giục, khiến Tô Nhu như muốn sụp đổ.
Hai tay Tô Nhu khẽ run lên, đôi môi cũng không khỏi run rẩy, cô ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt có chút đỏ ngầu.
Cô bỗng cảm thấy người trước mặt mình rất khác lạ.
Đinh Dương trước mặt bỗng trở nên méo mó, rồi biến thành Lâm Chính…
Chuyện gì thế này?
Người cầu hôn cô là Lâm Chính?
Đôi mắt Tô Nhu trở nên mờ mịt, đầu óc hỗn loạn.
Dường như cô đã gặp ảo giác.
Sắp thành công rồi!
Đinh Dương thấy thế thì mừng rỡ, đang định kêu lên tiếng nữa để chấm dứt chuyện này.
Nhưng đúng lúc Tô Nhu định mở miệng thì một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Cô ấy là vợ tôi, sao có thể lấy anh được?”.
Hơi thở của Đinh Dương trở nên run rẩy, nhìn về phía âm thanh.
Chỉ thấy Lâm Chính mặt không cảm xúc đi tới, ôm Tô Nhu vào lòng.
“Anh!”.
Đinh Dương đứng phắt dậy, tức điên lên.
Tô Nhu nhào vào lòng Lâm Chính, ôm chặt lấy anh, run rẩy nói: “Lâm Chính, em… em cảm thấy rất đau đầu, chuyện này là sao vậy? Em… rốt cuộc em bị làm sao thế?”.
Lâm Chính nhìn Tô Nhu, nhìn biển hoa kia, rồi lại nhìn dáng vẻ của không ít cô gái trong hội trường, lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Anh lấy châm bạc ra, bất ngờ đâm vào cần cổ trắng nõn của Tô Nhu.
Tô Nhu thở dài một tiếng, cơn đau đầu lập tức biến mất, trở lại như bình thường.
“Những bông hoa này có độc!”.
Lâm Chính lạnh lùng đáp.
“Cái gì?”.
Tô Nhu cả kinh, nhìn biển hoa với ánh mắt không thể tin được, rồi lại nhìn Đinh Dương. Cô nghĩ lại cơn đau đầu và ảo giác mới xuất hiện lúc trước, cảm thấy rất không bình thường, sợ hãi nói: “Đây là hoa gì mà lại có độc thế?”.
“Nếu anh đoán không nhầm thì chắc hẳn đây là hoa ảo giác! Độc tính của chúng rất nhẹ, có thể phát tán thông qua hương hoa, hơn nữa… chỉ có hiệu quả đối với phái nữ”.
"Cái gì? Lẽ nào bọn chúng là thôi...", Tô Nhu biến sắc.
"Em yên tâm, loại hoa này không có hiệu quả đó, công hiệu chính của nó là ảnh hưởng đến tâm trí con người, đồng thời khiến người ta luôn trong trạng trái vô cùng hưng phấn, đến mức xuất hiện ảo giác", Lâm Chính trầm giọng nói.
"Hóa ra là vậy..."
Tô Nhu lập tức hiểu ra.
Cô mơ hồ nhớ lại vừa nãy khi Đinh Dương cầu hôn, hình như cô nhìn nhầm anh ta thành Lâm Chính, đang định đồng ý. Cũng may Lâm Chính xuất hiện kịp thời, nếu không sợ là anh ta đã thành công.
Tuy thứ này không có hiệu quả xui khiến dục vọng, nhưng nếu cô sinh ra ảo giác, coi Đinh Dương là Lâm Chính, thì chẳng phải sẽ để Đinh Dương được như ý sao?
Tô Nhu nghĩ đến đây, không khỏi sợ hãi.
"Họ Lâm kia! Mày còn không cút đi? Lẽ nào số tiền kia còn chưa đủ?".
Thấy Lâm Chính ra mặt làm hỏng chuyện tốt của mình, Đinh Dương nổi giận, trầm giọng quát.
"Tôi hỏi anh, anh thực sự có ý đồ với vợ tôi sao?".
Ánh mắt Lâm Chính lạnh tanh, bình thản hỏi.
"Mày cũng xứng với Tô Nhu sao?".
Đinh Dương lạnh lùng hừ một tiếng, tỏ vẻ khinh bỉ.
Trong mắt anh ta, Lâm Chính chính là một kẻ nhà quê không biết chui từ đâu ra.
Anh ta còn định chửi tiếp, nhưng đúng lúc này, ông lão dẫn theo mấy người áo đen xông tới.
Ông ta bịt miệng Đinh Dương lại, run rẩy kêu lên: "Cậu chủ, đừng nói nữa! Đừng nói nữa!".
"Cút!".
Đinh Dương đã bị Lâm Chính chọc giận hoàn toàn, anh ta đẩy ông lão ra, chỉ tay vào mũi Lâm Chính chửi bới: "Thằng chó chết, tao nói cho mày biết! Sớm muộn gì Tô Nhu cũng là người phụ nữ của tao, nếu mày thức thời thì tránh xa Tô Nhu cho tao! Nếu không tao sẽ cho người đánh gãy tay chân mày, cho mày không còn thấy mặt trời ngày mai nữa!".
Ông lão nghe thấy thế, sắc mặt liền xám ngoét.
Chương 3844: Phọt ra ngoài rồi
“Anh nói gì cơ?”
Ánh mắt Lâm Chính lạnh như băng, con ngươi lóe lên sự hung ác.
Tô Nhu đứng bên cạnh thấy thế, cô lo Lâm Chính sẽ xô xát với Đinh Dương nên vội vàng ngăn cản: “Lâm Chính, đừng so đo với loại người thấp hèn này, chúng ta không chọc vào được chẳng lẽ còn không né tránh được sao? Chúng ta đi là được rồi!”
“Muốn chạy à? Không dễ như vậy đâu!”
Đinh Dương lạnh nhạt quát, anh ta vung tay lên, người đàn ông mặc vest lại ngăn cản hai người.
“Anh tốn bao nhiêu công sức để chuẩn bị nhiều như vậy, bây giờ hai người lại muốn đi à? Tô Nhu, hôm nay mặc kệ như thế nào, em cũng phải ở lại đây! Nghe đây, em chỉ có một lựa chọn duy nhất! Ngay lập tức đồng ý với anh, làm người phụ nữ của anh! Nếu không hai người đừng hòng rời khỏi đây!”
Đinh Dương hung dữ nói, anh ta đã thẹn quá hóa giận.
Anh ta mất số tiền rất lớn mới tạo ra biển hoa này.
Mục đích chính là muốn Tô Nhu ngoan ngoãn nghe lời.
Bây giờ sự việc hỏng bét, tiền đã tiêu rồi, còn mất hết thể diện, nhưng lại không chiếm được người, làm sao anh ta có thể cam tâm cho được?
Cho dù hôm nay thế nào cũng phải bắt người đàn bà này trả lời thỏa đáng cho anh ta.
Bằng không anh ta nuốt không trôi cục tức này.
Nhưng Đinh Dương đang nổi giận hoàn toàn không để ý tới dáng vẻ bây giờ của ông lão phía sau.
Cả người ông lão run lên bần bật, mồ hôi đầm đìa, trên khuôn mặt già nua nhuốm đầy sự hoảng sợ và tuyệt vọng.
Cuối cùng ông ta không nhịn nổi nữa, quát lớn với vệ sĩ đang ngăn cản Lâm Chính và Tô Nhu: “Các người tránh ra cho tôi”.
Cả đám vệ sĩ hoảng sợ, toàn bộ tự giác lùi về phía sau.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy ông Hà nổi giận đến vậy.
Đinh Dương cũng giật mình, anh ta quay đầu lại nhìn ông lão.
Lúc nhìn thấy vẻ mặt của ông lão, anh ta lập tức ngơ ngẩn.
“Ông Hà, ông sao thế?”
“Cậu chủ! Cậu nghe tôi khuyên một câu đi! Đừng dây dưa với cô Tô Nhu nữa! Nếu không... Nếu không sẽ mang tai họa đến cho nhà chúng ta đấy!”
Ông lão run rẩy hô to, cả người ông giống như muốn quỳ xuống đất, đôi tay vàng vọt túm chặt Đinh Dương.
Đinh Dương không tin nổi.
Sao đột nhiên ông lão lại nói ra lời như vậy?
Lúc trước còn trên lầu hai, ông lão còn thề hứa cam đoan sẽ giúp anh ta chiếm được Tô Nhu.
“Ông Hà, có phải ông bị bệnh không? Hay là già rồi nên hồ đồ? Nếu cơ thể ông có vấn đề gì thì lập tức trở về nghỉ ngơi đi, chỗ này tôi có thể tự mình giải quyết!”
Đinh Dương chán ghét nói.
“Không! Cậu chủ! Cậu mau về với tôi đi, rời khỏi chỗ này! Đừng phạm thêm sai lầm nữa!”
Ông lão khóc thét.
Ông ta biết bây giờ Lâm Chính vẫn chưa ra tay, chắc chắn là vì muốn che giấu thân phận, dù sao thân phận kia cũng quá nhạy cảm.
Nhưng nếu ép đối phương đến đường cùng, một khi đối phương phát huy thực lực thì chẳng khác nào núi Thái Sơn nghiền ép! Tan xương nát thịt đó!
“Ông già ngu ngốc! Tôi thấy đầu ông bị ngấm nước rồi, già rồi nên ngu ngốc!”
Đinh Dương mất kiên nhẫn, đạp ông Hà một cước, quát: “Kéo bộ xương già này ra cho tôi!”
“Vâng ạ!”
Hai tên vệ sĩ chạy tới.
“Cút”.
Ông lão điên cuồng vùng vẫy, nhưng không làm được gì.
Ông ta có nghiên cứu về lĩnh vực y dược, nhưng đánh không lại mấy tên vệ sĩ có võ này, ông ta lập tức bị kéo mạnh đi.
Lâm Chính thấy vậy, yên lặng lắc đầu: “Có lẽ anh đã tự tay phá hủy tia hy vọng cuối cùng của mình rồi”.
“Anh nói bậy nói bạ cái gì đó? Thằng kia, anh thật sự cho rằng tôi không đối phó được anh sao?”
Đinh Dương nói rồi vung tay lên, vệ sĩ xung quanh xông lên lần thứ hai.
“Lâm Chính! Cẩn thận!”
Tô Nhu hét lên, cô vô thức muốn túm Lâm Chính về phía sau.
Nhưng cô không kéo được Lâm Chính.
Lâm Chính bình tĩnh nhìn đám vệ sĩ đó, ngón tay anh đột nhiên hơi vung lên, chùm tia sáng như sao băng phóng ra từ ngón tay anh, đánh chính xác vào bụng của nhóm vệ sĩ.
Trong phút chốc, tất cả vệ sĩ đều ôm bụng ngồi xuống, đứng dậy không nổi.
Đinh Dương ngạc nhiên: “Các anh đang làm gì thế? Sao còn không nhanh chóng xử lý thằng chó này cho tôi?”
“Không được rồi cậu chủ ơi, tôi... tôi đau bụng...”
“Tôi cũng vậy... ôi... không được, sắp ra đến nơi rồi...”
“Nhà vệ sinh! Nhà vệ sinh ở đâu?”
Tất cả vệ sĩ đều run rẩy, nhanh chóng chạy ra ngoài hội trường.
Nhưng những người này vừa chạy ra ngoài hội trường, đã vang lên tiếng thét chói tai.
“Ôi!”
“Mẹ kiếp...”
“Phọt ra ngoài rồi sao?”
Nghe tiếng này, đám vệ sĩ nắm lấy đũng quần của mình...
Tô Nhu ngạc nhiên nhìn, vẻ mặt trở nên vô cùng kỳ lạ.
Văn Tịnh ghê tởm đến mức suýt thì nôn ói.
Tuy rằng không nhìn thấy trực diện, nhưng từ tiếng kêu la bên ngoài có thể đoán được đó là cảnh tượng thảm thiết như thế nào.
“Đinh Dương, tố chất của vệ sĩ nhà anh hình như không tốt lắm thì phải!”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Có phải do anh giở trò không?”
Đinh Dương tỉnh táo lại, oán hận trừng Lâm Chính.
“Tôi giở trò đó, thì sao nào?”
Lâm Chính đi về phía Đinh Dương, đôi mắt vô cùng lạnh lùng.
Chương 3845: Niềm vui bất ngờ
Đinh Dương sợ hãi biến sắc, liên tục lùi về phía sau.
Mặc dù anh ta cao một mét bảy mươi tám, nhưng nếu so sánh với dáng người hoàn mỹ của Lâm Chính thì anh ra rõ ràng thấp hơn một cái đầu, hơn nữa Đinh Dương rượu chè chơi gái quá độ trong thời gian dài, cơ thể đã bị đào rỗng từ lâu, đối đầu với người mạnh mẽ như Lâm Chính, cao thấp đã quá rõ ràng.
Đi đâu cũng dẫn vệ sĩ theo nên anh ta có thể tác oai tác quái.
Nhưng bây giờ anh ta nhận ra bản thân chỉ có một mình, sao anh ta có thể là đối thủ của Lâm Chính được chứ?
“Anh... anh muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết! Anh đừng làm bừa! Tôi... nhà tôi có rất nhiều tiền! Nhà tôi còn rất có thế lực! Anh... nếu dám làm gì tôi, tôi đảm bảo anh sẽ không thấy được mặt trời ngày mai...”
Đinh Dương run cầm cập nói.
Bốp!
Lâm Chính vung tay, giáng thẳng lên mặt Đinh Dương một bạt tai.
Đinh Dương hoa mắt chóng mặt, trước mắt xuất hiện ngôi sao, suýt chút nữa đã té ngã xuống đất.
“Anh...”
Anh ta hơi tỉnh táo lại, muốn nói gì đó.
Bốp!
Lâm Chính lại tát lên mặt Đinh Dương một cú nữa.
Đinh Dương lập tức ngồi bệt xuống đất, đầu váng mắt hoa, dường như anh ta đã bị hai cú tát này đánh đến mức chấn động não, miệng phun ra mấy cái răng.
Lâm Chính không nhẹ tay, tát liên tiếp mấy bạt tai.
Chỉ chốc lát sau, mặt Đinh Dương đã biến thành đầu heo.
Lâm Chính vẫn chưa hết giận, anh nhìn tay chân của Đinh Dương, lại muốn tiếp tục ra tay.
“Lâm Chính, dừng tay!”
Tô Nhu tỉnh táo lại, cô vội vàng giữ chặt cánh tay của Lâm Chính.
“Tiểu Nhu, anh ta đối xử với em như thế, tại sao phải nhẹ tay với anh ta?”
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Tô Nhu đang lạnh lùng bỗng hiện lên một chút dịu dàng, trái tim Tô Nhu hơi run rẩy, cô cười chua xót: “Loại người khốn kiếp này, em ước gì anh ta chết ngay lập tức, nhưng nhà anh ta hình như không đơn giản, nếu như anh đánh anh ta tàn phế, vậy nhà anh ta chắc chắn sẽ gây chuyện với chúng ta, thôi bỏ đi! Dù sao cũng đã dạy dỗ anh ta rồi!”
Nói cho cùng, cô vẫn sợ Lâm Chính tức giận hại thân.
Lâm Chính cười bất lực.
Anh rất muốn nói với Tô Nhu, bản thân anh không sợ gây chuyện, nhưng nếu anh nói sự thật, chỉ sợ sẽ mang đến một đống phiền phức cho Tô Nhu.
Tuy rằng hoàn cảnh hiện giờ của Thánh Quân Diệp Viêm không được tốt cho lắm, nhưng nếu để hắn biết Tô Nhu chính là vợ của thần y Lâm ở Giang Thành, dựa vào tính cách có thể vì mục đích mà không từ thủ đoạn của Diệp Viêm, hắn chắc chắn sẽ bắt cóc Tô Nhu để ép Lâm Chính giao ra món đồ tốt của thần mộ chí tôn.
“Nếu đã như vậy, anh nghe lời em, tạm thời tha cho anh ta”.
Lâm Chính thản nhiên nói, nhưng ánh mắt vẫn rất lạnh lẽo.
Chỉ có thể coi là bây giờ thì tha.
Một vệ sĩ đã thay quần mới nhanh chóng chạy về.
Đám sinh viên thấy vậy đều không nhịn được, lũ lượt bịt mũi lùi về phía sau.
Vệ sĩ hơi xấu hổ, nhìn Đinh Dương bị đánh thành đầu heo đang hôn mê bất tỉnh, vẻ mặt đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.
Hắn nhìn Lâm chính, nói: “Tên kia, chuyện này vẫn chưa xong đâu”.
Dứt lời, hắn nâng Đinh Dương dậy, vội vàng rời khỏi hội trường.
Tô Nhu thay đổi sắc mặt, lập tức kéo tay Lâm Chính nói: “Lâm Chính, chúng ta đi mau”.
“Đi đâu vậy?”
“Về Giang Thành!”
“Không gấp, không phải lễ kỷ niệm thành lập trường của em vẫn chưa tổ chức xong sao?”
Lâm Chính cười nói.
“Đã lúc nào rồi còn quan tâm đến lễ kỷ niệm thành lập trường nữa chứ?”
Tô Nhu suýt chút nữa bị anh chọc tức điên.
Lâm Chính lại thản nhiên cười, vẻ mặt dịu dàng nhìn cô: “Chẳng phải em nói người nào đó không biết cách tạo niềm vui bất ngờ sao? Nếu đã vậy thì anh tạo niềm vui bất ngờ cho em nhé?”
Tô Nhu hơi run, đôi mắt trợn to, đôi môi anh đào hơi nhếch lên: “Cái gì... niềm vui bất ngờ gì cơ?”
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Chính.
Người này cũng biết dịu dàng à?
Có thể mang theo một chiếc thẻ ngân hàng có số dư một tỉ tệ thì sao có thể là người bình thường chứ?
Ông lão lập tức đánh hơi được sự khác thường.
Sợ là lần này cậu chủ ăn phải trái đắng rồi.
Ông ta đứng phắt dậy, sắc mặt nghiêm túc, đanh mắt nhìn Lâm Chính: "Rốt cuộc cậu là ai?".
"Chẳng phải các ông đã biết rồi sao?".
Lâm Chính ném điếu thuốc xuống đất, bình thản nói.
Ông lão sửng sốt, bỗng nghĩ ra gì đó, lập tức lao tới chỗ chiếc máy POS, đẩy người áo đen ra để kiểm tra thông tin thẻ.
Sắc mặt ông ta lập tức trắng bệch.
"Thẻ... thẻ của công ty Dương Hoa? Đây là thẻ của Dương Hoa?".
Ông ta ngẩng phắt lên, kinh ngạc nhìn Lâm Chính: "Cậu... cậu là thần y Lâm... của Dương Hoa Giang Thành?".
Ở Dương Hoa, ngoài Mã Hải ra thì chỉ có thần y Lâm sở hữu chiếc thẻ này.
Nhưng Mã Hải đã nhiều tuổi rồi, sao có thể trẻ như người trước mặt này chứ? Vậy thì chỉ còn một khả năng!
Người này... chính là thần y Lâm!
"50 triệu tệ đối với tôi vẫn còn quá ít, các ông có thể nhân thêm bao nhiêu lần nữa?".
Lâm Chính đứng lên, nhìn chằm chằm ông lão nói.
Sắc mặt ông ta vô cùng khó coi, nhỏ giọng đáp: "Thần y Lâm, là chúng tôi đường đột, mạo phạm đến cậu, mong cậu tha thứ... Mong cậu tha thứ..."
Đối với Dương Hoa khổng lồ thì 50 triệu tệ chỉ là cọng lông, dùng số tiền này để mua chuộc thần y Lâm? Đó chẳng phải là sỉ nhục người ta sao?
Hơn nữa, bây giờ còn một chuyện nghiêm trọng hơn.
Hơi thở của ông lão trở nên run rẩy, quay sang khẽ gầm lên: "Mau, mau kéo cậu chủ quay lại, đừng để cậu ấy làm chuyện gì! Nhanh lên!".
Người bên cạnh sửng sốt, lập tức lao ra khỏi phòng báo cáo.
Lâm Chính nhíu mày, nhìn chằm chằm ông lão: "Cậu chủ của các ông là ai?".
"Thần y Lâm, việc này..."
"Sao? Định giấu tôi à?".
Khí tức của Lâm Chính tỏa ra.
Ầm!
Một luồng khí tức tàn bạo giáng xuống, suýt nữa khiến xương cốt toàn thân ông lão bị chấn động vỡ nát.
Ông ta run lên bần bật, vội vàng quỳ xuống: "Thần y Lâm tha mạng! Thần y Lâm tha mạng! Cậu chủ của chúng tôi... tên là Đinh Dương..."
"Là anh ta?".
Ánh mắt Lâm Chính trở nên dữ tợn, lập tức xoay người rời khỏi phòng báo cáo.
Cùng lúc đó.
Phụt! Phụt! Phụt!
Đèn đóm trong hội trường bất ngờ tắt ngóm, cả hội trường trở nên tối om.
Các sinh viên đang ồn ào cũng im bặt.
Mọi người kinh ngạc nhìn xung quanh, trong lòng vừa mong đợi vừa hưng phấn.
Buổi lễ kỉ niệm ngày thành lập trường sắp bắt đầu sao?
Có người nhìn lén điện thoại, vẻ mặt ngạc nhiên.
Hình như... vẫn chưa đến giờ kỉ niệm ngày thành lập trường mà?
Đúng lúc này.
Tách!
Một chùm đèn sáng được bật lên, chiếu thẳng vào sân khấu ở hội trường.
Một chàng trai mặc vest trắng, tay cầm bó hoa hồng, xuất hiện trước mắt tất cả mọi người.
Cả hội trường vang lên tiếng hét chói tai.
"Đinh Dương?".
Tô Nhu nhìn chàng trai kia với vẻ mặt khó hiểu, kêu lên thất thanh.
"Sao lại là tên này? Anh ta định làm gì vậy?".
Văn Tịnh ở bên cạnh cũng ù ù cạc cạc.
Nhưng nhìn kiểu ăn mặc và hành động của Đinh Dương thì rõ ràng là muốn tỏ tình.
Chỉ thấy Đinh Dương cầm micro, nói đầy thâm tình: "Chào các bạn học, tôi tên Đinh Dương, là sinh viên tốt nghiệp khóa 18. Hôm nay, tôi muốn mượn sân khấu của lễ kỉ niệm ngày thành lập trường, thổ lộ tiếng lòng với người tôi yêu!".
Giọng nói du dương vang khắp hội trường.
Các sinh viên đều hoan hô ầm ĩ.
Tô Nhu biến sắc, cảm thấy không ổn.
Chương 3842: Biển hoa
Chuyện Đinh Dương thích Tô Nhu cũng không phải là bí mật gì.
Văn Tịnh là bạn học của Tô Nhu, đương nhiên cũng từng nghe tới, cô ta nhìn Tô Nhu, ngập ngừng một lát rồi nói: "Tiểu Nhu, hay là chúng ta mau đi thôi! Mình thấy Đinh Dương đã có chuẩn bị trước, chồng cậu lại không có ở đây, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì toi".
"Cậu nói đúng!".
Tô Nhu gật đầu, định cùng Văn Tịnh rời đi.
Nhưng bọn họ vừa đứng dậy, đã bị hai người đàn ông mặc vest ngăn lại.
"Cô Tô, mời cô ở lại yên lặng lắng nghe, đừng làm chúng tôi khó xử!".
Một người nghiêm túc nói.
Hai cô gái nín thở, hiển nhiên đều rất sợ hãi, không dám ho he gì.
Còn trên sân khấu, giọng nói đầy thâm tình của Đinh Dương lại vang lên.
"Bạn học Tô, anh biết có lẽ em có không ít hiểu lầm về anh, nhưng anh tin, chỉ cần anh yêu em thật lòng, thì em nhất định có thể hiểu rõ tất cả!".
"Cả đời anh từng gặp rất nhiều người, trải qua rất nhiều chuyện, nhưng chỉ có em là khiến anh xao động!".
"Vì em, anh sẵn lòng trở thành một người tốt hơn, không phải để người đời chú ý tới, mà chỉ mong có thể xứng đôi với em!".
Cũng không biết Đinh Dương học được mấy câu này ở đâu, cầm micro tỏ tình đầy dịu dàng, đằng sau cánh gà cũng vang lên một đoạn nhạc êm ái làm đệm, đến nỗi tất cả sinh viên đều bị lời nói của Đinh Dương làm cho cảm động.
Bọn họ che miệng, nước mắt rưng rưng, nhìn Đinh Dương trên sân khấu.
Nhìn anh ta chẳng khác nào một hoàng tử u sầu, khiến người ta sinh lòng thương xót.
Cho dù là Văn Tịnh thì cũng có chút xúc động.
Sắc mặt Tô Nhu tỏ vẻ khó coi, trong lòng thầm cầu nguyện Lâm Chính mau trở lại.
Đúng lúc này, có người thực sự không nhịn nổi nữa, ngẩng đầu lên hét lớn: "Bạn học Đinh! Rốt cuộc bạn học Tô là ai vậy? Có thể nói cho chúng tôi biết không?".
"Đúng vậy, chúng tôi muốn gặp bạn học Tô!".
"Bạn học Tô hạnh phúc quá! Cô ấy đâu? Tôi muốn xem rốt cuộc cô ấy là ai mà có thể khiến bạn học Đinh si tình như vậy!".
Không ít người lên tiếng.
Đinh Dương thấy bầu không khí đã lên cao trào, liền thầm nhếch môi, sau đó nhìn về phía Tô Nhu đầy thâm tình, lặng lẽ không nói gì.
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Tô Nhu.
Một chùm đèn cũng đúng lúc chiếu thẳng vào người cô.
Dung mạo của cô lập tức lọt vào mắt tất cả mọi người.
"Trời ạ, là Tô Nhu!".
"Hoa khôi truyền kì của đại học Sa Thị chúng ta?".
"Thảo nào có thể khiến bạn học Đinh si tình như vậy! Nữ thần truyền kì này thì ai mà không động lòng?".
Những tiếng kêu kinh ngạc vang lên.
Đinh Dương thấy thế liền đi xuống sân khấu, nhanh chân tới trước mặt Tô Nhu, sau đó quỳ một gối xuống, giơ bó hoa hồng lên, nói cực kì dịu dàng: "Tô Nhu, anh xin dùng cả đời này để bảo vệ em! Hãy cho anh cơ hội, lấy anh nhé?".
Đôi mắt anh ta sâu thẳm, cảnh tượng này, tình cảm này, lời nói này, hành động này, bất cứ cô gái nào cũng không thể từ chối được.
Một số người ở xung quanh bị Đinh Dương làm cho cảm động, lập tức hô hào.
"Đồng ý đi!".
"Đồng ý đi!".
"Đồng ý đi!".
Âm thang như sóng lớn, chấn động cả màng nhĩ.
Hội trường lập tức biến thành cảnh tượng cầu hôn.
Văn Tịnh cũng tim đập thình thịch, dè dặt nhìn về phía Tô Nhu, không dám nói gì.
Hơi thở của Tô Nhu trở nên gấp gáp, nhưng đôi môi vẫn mím chặt, ánh mắt vô cùng kiên định nói: "Bạn học Đinh, thực sự rất xin lỗi..."
"Khoan đã!".
Đúng lúc Tô Nhu chuẩn bị từ chối, Đinh Dương bỗng hét lên, ngắt lời cô.
Tô Nhu sửng sốt.
Đinh Dương mỉm cười: "Bạn học Tô, em đừng vội trả lời anh, em hãy xem cái này trước đi".
Dứt lời, anh ta xoay người, phất tay với mấy người đàn ông mặc vest.
Bọn họ hiểu ý, lập tức kéo tấm vải trắng khổng lồ ở chính giữa sân khấu lên.
Hương hoa bỗng chốc tràn ngập hội trường.
Một biển hoa rực rỡ tuyệt đẹp xuất hiện trước mắt mọi người.
Ai nấy đều si mê!
Tô Nhu cũng kinh ngạc.
"Tiểu Nhu, đây là biển hoa anh chuẩn bị cho em! Nó đại diện cho tấm lòng của anh dành cho em, em thích không?".
Đinh Dương lại quỳ xuống, mỉm cười dịu dàng.
Chương 3843: Mày cũng xứng với Tô Nhu sao?
Ánh mắt của tất cả các cô gái đều bị biển hoa này thu hút.
Không biết tại sao, vào giờ phút này, cô gái nào cũng cảm thấy trái tim mình đập thình thịch, thậm chí còn có chút khó thở.
“Lãng… lãng mạn quá!”.
“Trời ơi, nếu có chàng trai nào chịu chuẩn bị lễ cầu hôn như thế này cho tôi, cho dù người đó là tên ăn mày thì tôi cũng đồng ý!”.
“Bạn học Tô thật là hạnh phúc!”.
“Nếu bạn trai tôi có thể làm được một nửa như bạn học Đinh… À không, chỉ cần bằng một phần ba, một phần tư thôi… là tôi đã mãn nguyện rồi”.
“Chắc là bây giờ bạn học Tô đang cảm động đến mức tan chảy rồi nhỉ?”.
“Không biết cô ấy có tan chảy không, nhưng tôi thì tan chảy rồi…”
Không ít bạn học nữ hú hét ầm ĩ, ai nấy hưng phấn kích động, cứ như người được cầu hôn là bọn họ vậy.
Các sinh viên nam ở bên cạnh tỏ vẻ khó hiểu.
Bọn họ nhìn phản ứng của các bạn học nữ, cảm thấy hình như bọn họ có chút quá khích thì phải.
“Tiểu Nhu, đồng ý đi! Đồng ý đi!”.
Đúng lúc này, hơi thở của Văn Tịnh bỗng trở nên gấp gáp, hưng phấn thúc giục.
Tô Nhu sửng sốt nhìn về phía Văn Tịnh.
Chỉ thấy sắc mặt Văn Tịnh đỏ bừng, hai mắt sáng rực, dáng vẻ kích động.
“Văn Tịnh, cậu sao vậy?”.
Tô Nhu kỳ quái hỏi, cũng cảm thấy đầu óc chếnh choáng, tim đập thình thịch, dường như ngay cả máu tươi trong người cũng đang sôi lên.
Trong lòng cô vô cớ xuất hiện cảm giác kích động.
Chuyện gì thế nhỉ?
Tại sao… cô lại trở nên kỳ lạ như vậy?
Tô Nhu càng ngày càng cảm thấy khó hiểu, quay sang nhìn về phía biển hoa kia.
Chỉ thấy biển hoa đẹp đến mức vô thực, hơn nữa chỉ một ánh nhìn đã có thể khiến người ta chìm đắm trong đó, khó mà dứt ra được.
Kỳ lạ quá!
Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Tô Nhu cảm thấy cơ thể là lạ, rất muốn rời đi.
Nhưng đúng lúc này, Đinh Dương bỗng lên tiếng: “Tiểu Nhu, đồng ý lấy anh nhé?”.
Dường như giọng nói này lại càng khiến trái tim của Tô Nhu đập nhanh hơn, khiến máu trong người cô sôi lên sùng sục.
Cô ôm lấy đầu, há miệng định lên tiếng, nhưng rồi lại vội vàng ngậm chặt.
Ánh mắt Đinh Dương trở nên lạnh lùng, lại hét lên đầy thâm tình: “Tiểu Nhu, đồng ý lấy anh nhé?”.
“Không… Đinh Dương, anh đừng nói nữa, đầu tôi… đau quá…”
Tô Nhu lùi lại liên tục, có chút đứng không vững.
Đinh Dương không hề có ý dừng lại, mà liên tục hét lên đầy thâm tình.
“Tiểu Nhu, đồng ý lấy anh nhé?”.
“Tiểu Nhu, lấy anh nhé?”.
“Tiểu Nhu…”
Mỗi tiếng gọi như bùa thúc giục, khiến Tô Nhu như muốn sụp đổ.
Hai tay Tô Nhu khẽ run lên, đôi môi cũng không khỏi run rẩy, cô ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt có chút đỏ ngầu.
Cô bỗng cảm thấy người trước mặt mình rất khác lạ.
Đinh Dương trước mặt bỗng trở nên méo mó, rồi biến thành Lâm Chính…
Chuyện gì thế này?
Người cầu hôn cô là Lâm Chính?
Đôi mắt Tô Nhu trở nên mờ mịt, đầu óc hỗn loạn.
Dường như cô đã gặp ảo giác.
Sắp thành công rồi!
Đinh Dương thấy thế thì mừng rỡ, đang định kêu lên tiếng nữa để chấm dứt chuyện này.
Nhưng đúng lúc Tô Nhu định mở miệng thì một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Cô ấy là vợ tôi, sao có thể lấy anh được?”.
Hơi thở của Đinh Dương trở nên run rẩy, nhìn về phía âm thanh.
Chỉ thấy Lâm Chính mặt không cảm xúc đi tới, ôm Tô Nhu vào lòng.
“Anh!”.
Đinh Dương đứng phắt dậy, tức điên lên.
Tô Nhu nhào vào lòng Lâm Chính, ôm chặt lấy anh, run rẩy nói: “Lâm Chính, em… em cảm thấy rất đau đầu, chuyện này là sao vậy? Em… rốt cuộc em bị làm sao thế?”.
Lâm Chính nhìn Tô Nhu, nhìn biển hoa kia, rồi lại nhìn dáng vẻ của không ít cô gái trong hội trường, lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Anh lấy châm bạc ra, bất ngờ đâm vào cần cổ trắng nõn của Tô Nhu.
Tô Nhu thở dài một tiếng, cơn đau đầu lập tức biến mất, trở lại như bình thường.
“Những bông hoa này có độc!”.
Lâm Chính lạnh lùng đáp.
“Cái gì?”.
Tô Nhu cả kinh, nhìn biển hoa với ánh mắt không thể tin được, rồi lại nhìn Đinh Dương. Cô nghĩ lại cơn đau đầu và ảo giác mới xuất hiện lúc trước, cảm thấy rất không bình thường, sợ hãi nói: “Đây là hoa gì mà lại có độc thế?”.
“Nếu anh đoán không nhầm thì chắc hẳn đây là hoa ảo giác! Độc tính của chúng rất nhẹ, có thể phát tán thông qua hương hoa, hơn nữa… chỉ có hiệu quả đối với phái nữ”.
"Cái gì? Lẽ nào bọn chúng là thôi...", Tô Nhu biến sắc.
"Em yên tâm, loại hoa này không có hiệu quả đó, công hiệu chính của nó là ảnh hưởng đến tâm trí con người, đồng thời khiến người ta luôn trong trạng trái vô cùng hưng phấn, đến mức xuất hiện ảo giác", Lâm Chính trầm giọng nói.
"Hóa ra là vậy..."
Tô Nhu lập tức hiểu ra.
Cô mơ hồ nhớ lại vừa nãy khi Đinh Dương cầu hôn, hình như cô nhìn nhầm anh ta thành Lâm Chính, đang định đồng ý. Cũng may Lâm Chính xuất hiện kịp thời, nếu không sợ là anh ta đã thành công.
Tuy thứ này không có hiệu quả xui khiến dục vọng, nhưng nếu cô sinh ra ảo giác, coi Đinh Dương là Lâm Chính, thì chẳng phải sẽ để Đinh Dương được như ý sao?
Tô Nhu nghĩ đến đây, không khỏi sợ hãi.
"Họ Lâm kia! Mày còn không cút đi? Lẽ nào số tiền kia còn chưa đủ?".
Thấy Lâm Chính ra mặt làm hỏng chuyện tốt của mình, Đinh Dương nổi giận, trầm giọng quát.
"Tôi hỏi anh, anh thực sự có ý đồ với vợ tôi sao?".
Ánh mắt Lâm Chính lạnh tanh, bình thản hỏi.
"Mày cũng xứng với Tô Nhu sao?".
Đinh Dương lạnh lùng hừ một tiếng, tỏ vẻ khinh bỉ.
Trong mắt anh ta, Lâm Chính chính là một kẻ nhà quê không biết chui từ đâu ra.
Anh ta còn định chửi tiếp, nhưng đúng lúc này, ông lão dẫn theo mấy người áo đen xông tới.
Ông ta bịt miệng Đinh Dương lại, run rẩy kêu lên: "Cậu chủ, đừng nói nữa! Đừng nói nữa!".
"Cút!".
Đinh Dương đã bị Lâm Chính chọc giận hoàn toàn, anh ta đẩy ông lão ra, chỉ tay vào mũi Lâm Chính chửi bới: "Thằng chó chết, tao nói cho mày biết! Sớm muộn gì Tô Nhu cũng là người phụ nữ của tao, nếu mày thức thời thì tránh xa Tô Nhu cho tao! Nếu không tao sẽ cho người đánh gãy tay chân mày, cho mày không còn thấy mặt trời ngày mai nữa!".
Ông lão nghe thấy thế, sắc mặt liền xám ngoét.
Chương 3844: Phọt ra ngoài rồi
“Anh nói gì cơ?”
Ánh mắt Lâm Chính lạnh như băng, con ngươi lóe lên sự hung ác.
Tô Nhu đứng bên cạnh thấy thế, cô lo Lâm Chính sẽ xô xát với Đinh Dương nên vội vàng ngăn cản: “Lâm Chính, đừng so đo với loại người thấp hèn này, chúng ta không chọc vào được chẳng lẽ còn không né tránh được sao? Chúng ta đi là được rồi!”
“Muốn chạy à? Không dễ như vậy đâu!”
Đinh Dương lạnh nhạt quát, anh ta vung tay lên, người đàn ông mặc vest lại ngăn cản hai người.
“Anh tốn bao nhiêu công sức để chuẩn bị nhiều như vậy, bây giờ hai người lại muốn đi à? Tô Nhu, hôm nay mặc kệ như thế nào, em cũng phải ở lại đây! Nghe đây, em chỉ có một lựa chọn duy nhất! Ngay lập tức đồng ý với anh, làm người phụ nữ của anh! Nếu không hai người đừng hòng rời khỏi đây!”
Đinh Dương hung dữ nói, anh ta đã thẹn quá hóa giận.
Anh ta mất số tiền rất lớn mới tạo ra biển hoa này.
Mục đích chính là muốn Tô Nhu ngoan ngoãn nghe lời.
Bây giờ sự việc hỏng bét, tiền đã tiêu rồi, còn mất hết thể diện, nhưng lại không chiếm được người, làm sao anh ta có thể cam tâm cho được?
Cho dù hôm nay thế nào cũng phải bắt người đàn bà này trả lời thỏa đáng cho anh ta.
Bằng không anh ta nuốt không trôi cục tức này.
Nhưng Đinh Dương đang nổi giận hoàn toàn không để ý tới dáng vẻ bây giờ của ông lão phía sau.
Cả người ông lão run lên bần bật, mồ hôi đầm đìa, trên khuôn mặt già nua nhuốm đầy sự hoảng sợ và tuyệt vọng.
Cuối cùng ông ta không nhịn nổi nữa, quát lớn với vệ sĩ đang ngăn cản Lâm Chính và Tô Nhu: “Các người tránh ra cho tôi”.
Cả đám vệ sĩ hoảng sợ, toàn bộ tự giác lùi về phía sau.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy ông Hà nổi giận đến vậy.
Đinh Dương cũng giật mình, anh ta quay đầu lại nhìn ông lão.
Lúc nhìn thấy vẻ mặt của ông lão, anh ta lập tức ngơ ngẩn.
“Ông Hà, ông sao thế?”
“Cậu chủ! Cậu nghe tôi khuyên một câu đi! Đừng dây dưa với cô Tô Nhu nữa! Nếu không... Nếu không sẽ mang tai họa đến cho nhà chúng ta đấy!”
Ông lão run rẩy hô to, cả người ông giống như muốn quỳ xuống đất, đôi tay vàng vọt túm chặt Đinh Dương.
Đinh Dương không tin nổi.
Sao đột nhiên ông lão lại nói ra lời như vậy?
Lúc trước còn trên lầu hai, ông lão còn thề hứa cam đoan sẽ giúp anh ta chiếm được Tô Nhu.
“Ông Hà, có phải ông bị bệnh không? Hay là già rồi nên hồ đồ? Nếu cơ thể ông có vấn đề gì thì lập tức trở về nghỉ ngơi đi, chỗ này tôi có thể tự mình giải quyết!”
Đinh Dương chán ghét nói.
“Không! Cậu chủ! Cậu mau về với tôi đi, rời khỏi chỗ này! Đừng phạm thêm sai lầm nữa!”
Ông lão khóc thét.
Ông ta biết bây giờ Lâm Chính vẫn chưa ra tay, chắc chắn là vì muốn che giấu thân phận, dù sao thân phận kia cũng quá nhạy cảm.
Nhưng nếu ép đối phương đến đường cùng, một khi đối phương phát huy thực lực thì chẳng khác nào núi Thái Sơn nghiền ép! Tan xương nát thịt đó!
“Ông già ngu ngốc! Tôi thấy đầu ông bị ngấm nước rồi, già rồi nên ngu ngốc!”
Đinh Dương mất kiên nhẫn, đạp ông Hà một cước, quát: “Kéo bộ xương già này ra cho tôi!”
“Vâng ạ!”
Hai tên vệ sĩ chạy tới.
“Cút”.
Ông lão điên cuồng vùng vẫy, nhưng không làm được gì.
Ông ta có nghiên cứu về lĩnh vực y dược, nhưng đánh không lại mấy tên vệ sĩ có võ này, ông ta lập tức bị kéo mạnh đi.
Lâm Chính thấy vậy, yên lặng lắc đầu: “Có lẽ anh đã tự tay phá hủy tia hy vọng cuối cùng của mình rồi”.
“Anh nói bậy nói bạ cái gì đó? Thằng kia, anh thật sự cho rằng tôi không đối phó được anh sao?”
Đinh Dương nói rồi vung tay lên, vệ sĩ xung quanh xông lên lần thứ hai.
“Lâm Chính! Cẩn thận!”
Tô Nhu hét lên, cô vô thức muốn túm Lâm Chính về phía sau.
Nhưng cô không kéo được Lâm Chính.
Lâm Chính bình tĩnh nhìn đám vệ sĩ đó, ngón tay anh đột nhiên hơi vung lên, chùm tia sáng như sao băng phóng ra từ ngón tay anh, đánh chính xác vào bụng của nhóm vệ sĩ.
Trong phút chốc, tất cả vệ sĩ đều ôm bụng ngồi xuống, đứng dậy không nổi.
Đinh Dương ngạc nhiên: “Các anh đang làm gì thế? Sao còn không nhanh chóng xử lý thằng chó này cho tôi?”
“Không được rồi cậu chủ ơi, tôi... tôi đau bụng...”
“Tôi cũng vậy... ôi... không được, sắp ra đến nơi rồi...”
“Nhà vệ sinh! Nhà vệ sinh ở đâu?”
Tất cả vệ sĩ đều run rẩy, nhanh chóng chạy ra ngoài hội trường.
Nhưng những người này vừa chạy ra ngoài hội trường, đã vang lên tiếng thét chói tai.
“Ôi!”
“Mẹ kiếp...”
“Phọt ra ngoài rồi sao?”
Nghe tiếng này, đám vệ sĩ nắm lấy đũng quần của mình...
Tô Nhu ngạc nhiên nhìn, vẻ mặt trở nên vô cùng kỳ lạ.
Văn Tịnh ghê tởm đến mức suýt thì nôn ói.
Tuy rằng không nhìn thấy trực diện, nhưng từ tiếng kêu la bên ngoài có thể đoán được đó là cảnh tượng thảm thiết như thế nào.
“Đinh Dương, tố chất của vệ sĩ nhà anh hình như không tốt lắm thì phải!”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Có phải do anh giở trò không?”
Đinh Dương tỉnh táo lại, oán hận trừng Lâm Chính.
“Tôi giở trò đó, thì sao nào?”
Lâm Chính đi về phía Đinh Dương, đôi mắt vô cùng lạnh lùng.
Chương 3845: Niềm vui bất ngờ
Đinh Dương sợ hãi biến sắc, liên tục lùi về phía sau.
Mặc dù anh ta cao một mét bảy mươi tám, nhưng nếu so sánh với dáng người hoàn mỹ của Lâm Chính thì anh ra rõ ràng thấp hơn một cái đầu, hơn nữa Đinh Dương rượu chè chơi gái quá độ trong thời gian dài, cơ thể đã bị đào rỗng từ lâu, đối đầu với người mạnh mẽ như Lâm Chính, cao thấp đã quá rõ ràng.
Đi đâu cũng dẫn vệ sĩ theo nên anh ta có thể tác oai tác quái.
Nhưng bây giờ anh ta nhận ra bản thân chỉ có một mình, sao anh ta có thể là đối thủ của Lâm Chính được chứ?
“Anh... anh muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết! Anh đừng làm bừa! Tôi... nhà tôi có rất nhiều tiền! Nhà tôi còn rất có thế lực! Anh... nếu dám làm gì tôi, tôi đảm bảo anh sẽ không thấy được mặt trời ngày mai...”
Đinh Dương run cầm cập nói.
Bốp!
Lâm Chính vung tay, giáng thẳng lên mặt Đinh Dương một bạt tai.
Đinh Dương hoa mắt chóng mặt, trước mắt xuất hiện ngôi sao, suýt chút nữa đã té ngã xuống đất.
“Anh...”
Anh ta hơi tỉnh táo lại, muốn nói gì đó.
Bốp!
Lâm Chính lại tát lên mặt Đinh Dương một cú nữa.
Đinh Dương lập tức ngồi bệt xuống đất, đầu váng mắt hoa, dường như anh ta đã bị hai cú tát này đánh đến mức chấn động não, miệng phun ra mấy cái răng.
Lâm Chính không nhẹ tay, tát liên tiếp mấy bạt tai.
Chỉ chốc lát sau, mặt Đinh Dương đã biến thành đầu heo.
Lâm Chính vẫn chưa hết giận, anh nhìn tay chân của Đinh Dương, lại muốn tiếp tục ra tay.
“Lâm Chính, dừng tay!”
Tô Nhu tỉnh táo lại, cô vội vàng giữ chặt cánh tay của Lâm Chính.
“Tiểu Nhu, anh ta đối xử với em như thế, tại sao phải nhẹ tay với anh ta?”
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Tô Nhu đang lạnh lùng bỗng hiện lên một chút dịu dàng, trái tim Tô Nhu hơi run rẩy, cô cười chua xót: “Loại người khốn kiếp này, em ước gì anh ta chết ngay lập tức, nhưng nhà anh ta hình như không đơn giản, nếu như anh đánh anh ta tàn phế, vậy nhà anh ta chắc chắn sẽ gây chuyện với chúng ta, thôi bỏ đi! Dù sao cũng đã dạy dỗ anh ta rồi!”
Nói cho cùng, cô vẫn sợ Lâm Chính tức giận hại thân.
Lâm Chính cười bất lực.
Anh rất muốn nói với Tô Nhu, bản thân anh không sợ gây chuyện, nhưng nếu anh nói sự thật, chỉ sợ sẽ mang đến một đống phiền phức cho Tô Nhu.
Tuy rằng hoàn cảnh hiện giờ của Thánh Quân Diệp Viêm không được tốt cho lắm, nhưng nếu để hắn biết Tô Nhu chính là vợ của thần y Lâm ở Giang Thành, dựa vào tính cách có thể vì mục đích mà không từ thủ đoạn của Diệp Viêm, hắn chắc chắn sẽ bắt cóc Tô Nhu để ép Lâm Chính giao ra món đồ tốt của thần mộ chí tôn.
“Nếu đã như vậy, anh nghe lời em, tạm thời tha cho anh ta”.
Lâm Chính thản nhiên nói, nhưng ánh mắt vẫn rất lạnh lẽo.
Chỉ có thể coi là bây giờ thì tha.
Một vệ sĩ đã thay quần mới nhanh chóng chạy về.
Đám sinh viên thấy vậy đều không nhịn được, lũ lượt bịt mũi lùi về phía sau.
Vệ sĩ hơi xấu hổ, nhìn Đinh Dương bị đánh thành đầu heo đang hôn mê bất tỉnh, vẻ mặt đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.
Hắn nhìn Lâm chính, nói: “Tên kia, chuyện này vẫn chưa xong đâu”.
Dứt lời, hắn nâng Đinh Dương dậy, vội vàng rời khỏi hội trường.
Tô Nhu thay đổi sắc mặt, lập tức kéo tay Lâm Chính nói: “Lâm Chính, chúng ta đi mau”.
“Đi đâu vậy?”
“Về Giang Thành!”
“Không gấp, không phải lễ kỷ niệm thành lập trường của em vẫn chưa tổ chức xong sao?”
Lâm Chính cười nói.
“Đã lúc nào rồi còn quan tâm đến lễ kỷ niệm thành lập trường nữa chứ?”
Tô Nhu suýt chút nữa bị anh chọc tức điên.
Lâm Chính lại thản nhiên cười, vẻ mặt dịu dàng nhìn cô: “Chẳng phải em nói người nào đó không biết cách tạo niềm vui bất ngờ sao? Nếu đã vậy thì anh tạo niềm vui bất ngờ cho em nhé?”
Tô Nhu hơi run, đôi mắt trợn to, đôi môi anh đào hơi nhếch lên: “Cái gì... niềm vui bất ngờ gì cơ?”
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Chính.
Người này cũng biết dịu dàng à?