-
Chương 3611-3615
Chương 3611: Bây giờ đến lượt tao!
Mọi người kinh ngạc.
Lâm Chính cũng ý thức được chuyện không ổn.
“Hóa ra đòn tấn công lúc nãy là nhằm vào khí mạch của tao!”, Lâm Chính nói.
“Mày có sức mạnh phi thăng tinh thuần như vậy, nếu không phá nó thì không dễ gì giết được mày. Những cây châm bạc của tao không phải nhắm tới mày, mà là nhắm tới khí của mày. Mày sử dụng sức mạnh phi thăng, châm khí của tao sẽ rút cạn khí của mày. Bây giờ toàn thân mày không có luồng khí tức nào, mày không đấu lại tao đâu!”.
Diệp Viêm nói, một giây sau, người đã lao đến trước mặt Lâm Chính, bóp cổ nâng anh lên.
Hai chân Lâm Chính lơ lửng trên không, dường như không có sức phản kháng.
“Bây giờ thì yên nghỉ đi, được chết trong thần mộ chí tôn, chôn chung với chí tôn viễn cổ cũng xem như vinh hạnh của mày!”.
Nói xong, mấy cánh tay còn lại của Diệp Viêm tóm vào vai và lưng bụng của Lâm Chính. Sau đó chuẩn bị dùng sức, định xé xác Lâm Chính ra thành mấy mảnh.
“Tao… chưa chắc đã thua!”.
Đúng lúc này, Lâm Chính đang bị bóp cổ gian nan thốt ra được mấy chữ.
“Ồ?”.
Diệp Viêm hơi ngạc nhiên.
Hắn đột nhiên ý thức được gì đó, vội vàng quăng Lâm Chính sang một bên, nhưng cuối cùng vẫn muộn một bước.
Ầm ầm ầm ầm…
Tiếng nổ kịch liệt vang vọng khắp mộ thất.
Nơi Diệp Viêm đứng bị một luồng khí nổ đáng sợ bao phủ.
Lực phá hoại do khí nổ tạo ra lan rộng tứ phía, đâm thẳng vào bốn bức tường xung quanh.
Mọi người kinh ngạc, vội vàng tránh ở phía sau những cây cột.
Nhưng cột ở trong mộ thất cũng bị tác động lung lay nhẹ, cát vàng cuộn lên.
Thật đáng sợ!
Đợi sau khi vụ nổ kết thúc, bọn họ mới thò đầu ra xem, lại thấy hư không cũng bị nổ biến dạng.
Lâm Chính bị hất bay, đâm vào quan tài.
Sức mạnh to lớn khiến quan tài nổ tung.
Những người khác ngã mạnh xuống đất, không ngừng ho ra máu.
Diệp Viêm càng thê thảm, da thịt tóc tai đều nổ tung, một nửa mặt và cơ thể cũng bị nổ bay, để lộ xương trắng, máu không ngừng chảy, khiến người ta nhìn mà sợ hãi.
“Hóa ra người ngoại vực đó đã bố trí khí kình quanh người từ trước, đợi Diệp Viêm đến gần thì dẫn nổ khí kình!”, Diên Dận ngạc nhiên nói.
“Hắn làm thế nào mà không bị Diệp Viêm đại nhân phát hiện?”, Thiên Xu run rẩy hỏi.
“Tôi không rõ, nhân vật ở cấp bậc này so đấu, chúng ta không thể nhìn thấu được”, Diên Dận khẽ giọng nói.
“Nhưng hình như bây giờ cả hai người đều bị thương nặng nề”, Thiên Xu nói.
“Sao? Thiên Xu đại nhân có ý kiến gì? Có thể thử xem!”, Diên Dận quay đầu nói.
Thiên Xu ngập ngừng, nghĩ tới tình trạng thê thảm của hai người lúc trước, khẽ đáp: “Cô muốn thử thì thử đi, tôi không xông lên đó đâu”.
“May là anh không lên”, Diên Dận khẽ cười.
“Cô có ý gì?”, Thiên Xu ngạc nhiên hỏi.
Diên Dận không nói gì, chỉ nhìn về phía Diệp Viêm.
Thiên Xu cũng vội vàng quay sang nhìn, ngay sau đó ngây người ra.
Da thịt rách nát trên người Diệp Viêm bắt đầu lành lại nhanh chóng, tay chân trên người mọc ra lại.
Từ đầu tới cuối chỉ mất năm giây, người lại khôi phục như xưa.
“Người này… bất tử sao?”, Thiên Xu lẩm bẩm.
“Gần như vậy”.
Diên Dận thản nhiên nói: “Người ngoại vực này sắp thua thê thảm rồi!”.
Bọn họ nhìn về phía Lâm Chính.
Lúc này Lâm Chính cũng bò dậy, dù miệng anh vẫn đang nôn ra máu.
Diệp Viên nhìn chằm chằm anh, bước tới.
Nhưng Lâm Chính không nhìn Diệp Viêm, mà là nhìn tay mình, như suy nghĩ điều gì đó.
“Lựa chọn rất thông minh, mày lại giấu sức mạnh phi thăng dùng để dẫn nổ, khống chế ngược lại tao. Chỉ tiếc uy lực thế này chưa giết được tao!”, Diệp Viêm bình tĩnh nói.
“Tao không hi vọng có thể giết mày dựa vào sức mạnh này!”, Lâm Chính đột nhiên nắm tay lại, hờ hững nhìn Diệp Viêm.
“Ồ?”.
Diệp Viêm hơi bất ngờ.
Lúc này Lâm Chính đột nhiên bình tĩnh lại.
Hơn nữa… trong mắt anh còn toát ra sự tự tin.
Đúng, đó là sự tự tin phi thường!
Trước lúc đó, anh hoàn toàn không có ánh mắt tự tin như vậy.
Điều gì đã mang lại sự tự tin đó cho anh?
Diệp Viêm cảm giác được có điều gì đó không ổn, hai hàng lông mày nhíu lại.
Đúng lúc đó.
Vèo!
Một luồng sáng kỳ lạ đột nhiên tỏa ra từ trong quan tài vỡ nát.
Sau đó, cả thần mộ chí tôn rung chuyển dữ dội.
Mọi người kinh ngạc nhìn quanh.
“Đây là…”, Diệp Viêm cũng sửng sốt nhìn quanh, giọng nói run rẩy.
“Thánh Quân đại nhân! Hình như là cơ quan nào đó đã bị kích hoạt!”, Thiên Xu sốt ruột hét lên.
Diệp Viêm nghe vậy lập tức hiểu ra, quan sát quan tài kia: “Tôi biết rồi, số quan tài này có giấu cơ quan, phá hoại nó thì có thể kích hoạt cơ quan trong thần mộ chí tôn!”.
“Chắc chắn là vậy!”.
Diên Dận hét lên.
“Nghe đây, tôi ra lệnh các người mau chóng đến những mộ thất khác, đánh nát quan tài! Nhanh!”, Diệp Viêm quát lên.
“Tuân lệnh!”.
Bọn họ vội vàng đứng dậy, xông ra ngoài.
Diệp Viêm nhìn về phía Lâm Chính, không nói gì, cất bước lao đi, tiếp tục tấn công.
Khí mang tàn bạo xao động quanh nắm đấm của hắn, hóa thành một con rồng, lao thẳng tới trước mặt Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức chống đỡ.
Ngay giây sau, năm cánh tay còn lại của hắn cũng liên tục đánh tới.
Lâm Chính hứng chịu đòn tấn công, liên tục lùi lại.
Thế tấn công của Diệp Viêm vô cùng hung hãn, muốn giết Lâm Chính ngay tại chỗ.
Lâm Chính liên tục lùi về sau, dường như không chịu nổi.
Đúng lúc đó, cánh tay phải của anh tỏa ra ánh sáng khủng khiếp. Một luồng sáng như tia chớp truyền ra từ cánh tay anh, nhanh chóng lan tới xương cốt toàn thân, sau đó lại hội tụ ở nắm đấm của anh.
“Cái gì?”.
Diệp Viêm nín thở.
“Mày đánh tao nhiều như vậy, bây giờ đến lượt tao!”.
Lâm Chính trở nên nghiêm nghị, đột nhiên bỏ phòng ngự, vung quyền đánh thẳng về phía Diệp Viêm.
Diệp Viêm lập tức đưa sáu tay lên ngăn đỡ.
Rắc!
Rắc!
Rắc!
…
Tiếng xương cốt gãy vang lên.
Trong thoáng chốc, Diệp Viêm bị đánh bay, đập mạnh lên tường.
Nhìn lại thì sáu cánh tay của hắn đều đã gãy!
Chương 3612: Nhẫn chí tôn xuất hiện
Cảnh này vừa xuất hiện, ngay cả Lâm Chính cũng giật mình.
Anh ngơ ngác nhìn nắm đấm của mình, hơi thất thần.
Đây chính là uy lực của bộ xương trong quan tài đó sao?
Lúc nãy Lâm Chính vô cùng đau đớn là vì đang dung hòa với bộ xương đó.
Mặc dù anh đã hoán đổi tất cả xương cốt toàn thân mình thành bộ xương đó, nhưng muốn nó dung hợp hoàn toàn vào cơ thể thì cực kỳ khó.
Bộ xương đó luôn chống lại xác thịt anh, dẫn đến anh không thể chuyên tâm chiến đấu.
Ngay lúc nãy, cuối cùng Lâm Chính cũng dung hợp thành công.
Nhờ vậy anh mới có thể thuận lợi sử dụng sức mạnh phi thăng thuần khiết trong bộ xương.
“Vừa rồi tao đã đánh tan khí mạch của mày, nhưng không ngờ mày vẫn còn sức mạnh phi thăng dồi dào như vậy, chứng tỏ luồng sức mạnh này không bắt nguồn từ trong khí mạch, mà là từ trong xương thịt mày!”.
Diệp Viêm đứng dậy, ho hai tiếng, sử dụng khí kình hồi phục lại cánh tay.
Lâm Chính không lên tiếng, nhưng cũng cực kỳ kinh ngạc.
Quả không hổ danh là Thánh Quân Diệp Viêm, nhìn lướt qua đã hiểu được vấn đề.
“Xem ra mày đã gặp được cơ duyên, nhưng có vẻ không phải cơ duyên của nhẫn chí tôn”, Diệp Viêm nói: “Thứ mày có được… là cái gì?”.
“Mày nghĩ tao sẽ nói cho mày biết sao?”, Lâm Chính mỉm cười.
Đây là con át chủ bài của anh, sao có thể dễ dàng tiết lộ?
“Không sao, tao sẽ biết được thôi”.
Diệp Viêm hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Hiển nhiên, hắn đã dùng hết toàn lực.
Lâm Chính lập tức cảm giác được áp lực gia tăng.
Đúng lúc đó.
Ầm ầm…
Thần mộ chí tôn lại rung chuyển dữ dội, sau đó là tiếng đá di chuyển.
Đám người Diên Dận đã đánh nát quan tài ở những mộ thất khác.
Dường như cơ quan nào đó đang mở ra.
Diệp Viêm liếc nhìn Lâm Chính, ánh mắt nghiêm nghị, lại tính toán thời gian, nói: “Tạm thời để lại mạng cho mày!”.
Dứt lời, hắn lao ra khỏi mộ thất như cơn lốc, lao về phía phát ra tiếng động.
Sao Lâm Chính có thể để Diệp Viêm độc chiếm cơ duyên chí tôn, ngay lập tức đuổi theo.
Cùng lúc đó, đám người Diên Dận cũng chạy về phía phát ra tiếng động, lúc này mới phát hiện nó không ở đâu khác mà gần ngay lối vào.
Mặt đất trống ở phía trước lối vào nứt ra, sau đó một thi hài đã phong hóa chậm rãi hiện lên.
Mọi người kinh ngạc.
“Đây chắc chắn là thi hài của chí tôn viễn cổ!”, Thiên Xu kích động nói.
“Nhìn đi, là nhẫn chí tôn!”, có người kinh ngạc hét lên.
Bọn họ vội vàng nhìn lại, phát hiện trên ngón tay của bộ hài cốt đeo một chiếc nhẫn lấp lánh ánh sáng.
Bọn họ mừng rỡ, lập tức chạy tới định lấy.
Nhưng giây sau.
Ầm ầm ầm…
Đám người đó đều nổ tan xác, hóa thành sương máu mà chết.
Thiên Xu vừa rồi còn chuẩn bị qua đó bỗng kinh hãi biến sắc, sợ đến mức liên tục lùi về sau.
Diên Dận không màng quan tâm gì nữa mà chạy thẳng tới lối ra, nhanh chóng rời khỏi đó.
Những người còn lại sợ đến mức hồn phi phách tán.
Đó là do Diệp Viêm gây ra!
Hắn nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, bước nhanh tới.
Hiển nhiên giờ phút này hắn không cần phải giữ lại mạng của bọn họ nữa, ai dám nhắm vào nhẫn chí tôn, hắn sẽ giết người đó.
“Tinh hoa viễn cổ, truyền thừa chí tôn, hôm nay sẽ thuộc về tôi!”.
Diệp Viêm khàn giọng nói, lập tức vươn tay tới lấy.
Vèo!
Nhưng đúng lúc đó, một con dao đáng sợ đâm tới sau lưng hắn.
Diệp Viêm lập tức lật tay đánh ra.
Vù!
Một chiếc khiên khí hình tròn xuất hiện từ lòng bàn tay hắn chặn con dao lại.
Lâm Chính điều khiển dao khí ra sức đâm, hai mắt dữ tợn.
“Lâm Chính, lúc nãy chỉ là tao sơ ý, đừng nói mày nghĩ mày thật sự có thể đối kháng với tao chứ?”.
Diệp Viêm hờ hững nói, cánh tay rung lên.
Ầm!
Khiên khí nổ tung, sức mạnh khủng khiếp đánh lùi Lâm Chính.
Diệp Viêm quay người lấy nhẫn chí tôn trên thi thể mục nát đeo vào ngón tay.
Chương 3613: Xương chí tôn
Mọi người mở to mắt, nhìn sững sờ.
Khoảnh khắc nhẫn chí tôn được đeo vào, bề ngoài hắn tỏa sáng.
Thần uy rực rỡ lan tràn ra từ trên người hắn.
Diệp Viêm hít sâu một hơi, nhắm mắt cảm nhận độ mạnh của nhẫn chí tôn.
Chốc lát sau, hắn mở mắt ra, đôi mắt đã hoá thành màu vàng kim.
“Không hổ danh là nhẫn của chí tôn viễn cổ. Mình đã cảm nhận được luồng sức mạnh sánh ngang với thần tiên này. Mình đã nhìn thấy ý cảnh trên mặt đất bao la bát ngát, người phàm phi thăng! Mình đã nghe thấy tiếng hô gọi thần tiên từ trên cửu thiên…”.
“Vật này chắc chắn sẽ giúp mình trường sinh!”.
Diệp Viêm lẩm bẩm, dáng vẻ siêu phàm thoát tục.
Lâm Chính nhảy vọt tới, lại tấn công.
“Kỳ Lân Biến!”.
Anh quát khẽ một tiếng, ảo ảnh kỳ lân vọt ra từ cơ thể anh, đè xuống chỗ Diệp Viêm.
Gào!
Kỳ lân gầm rống, tông thẳng về phía Diệp Viêm.
Diệp Viêm giơ tay đánh về phía nó.
“Phá Toái Sơn Hà!”.
Ầm!
Lòng bàn tay hắn đánh vào thân thể kỳ lân.
Kỳ lân lập tức như pha lê vỡ tan.
Ngay sau đó Lâm Chính đánh cận chiến, hai cánh tay điên cuồng vung lên, Hồng Mông Long Châm điên cuồng đâm tới.
Nhưng Diệp Viêm cũng đã nổi sát tâm, lấy châm ra đọ sức.
Hai người chiến đấu qua lại, không thể tách rời.
“Đi!”.
Đám người Thiên Xu thấy vậy cũng không đứng đó xem nữa, chạy nhanh về phía lối ra.
Mặc dù Lâm Chính lao vào chiến đấu với Diệp Viêm, nhưng bây giờ Lâm Chính vẫn không phải đối thủ của Diệp Viêm.
Sức mạnh phi thăng nâng cao mới giúp anh có sức chiến đấu với Diệp Viêm một trận, nhưng cũng chỉ là đấu một trận, muốn đánh bại hắn chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.
Lâm Chính không còn lựa chọn nào khác.
Diệp Viêm đã có được nhẫn chí tôn, nếu hắn lĩnh ngộ được truyền thừa trong đó, e rằng cả vực Diệt Vong lẫn ngoại vực sẽ không còn ai là đối thủ của hắn.
Lúc đó Lâm Chính muốn giết Diệp Viêm e là khó như lên trời.
Bởi vậy hôm nay anh phải liều chết chiến đấu.
“Vạn Sát Quy Nhất!”.
Lâm Chính chiến đấu một hồi, đột nhiên nắm lấy vai Diệp Viêm bằng hai tay, gầm lên.
Sát khí vô tận trong mộ lập tức dâng tràn về phía anh, bao bọc lấy anh và Diệp Viêm.
Diệp Viêm nhíu mày, đánh gãy hai tay Lâm Chính, sau đó nhanh chóng lùi về sau.
Hắn còn chưa lùi ra khỏi vòng vây của sát khí, sát khí đã nổ tung.
Ầm ầm ầm…
Một chuỗi tiếng nổ kịch liệt vang lên.
Đợi tiếng nổ kết thúc, Lâm Chính thở hổn hển đứng dậy, hồi phục hai cánh tay, hai mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Diệp Viêm.
“Không ngờ mày còn biết cả kỹ pháp của ma nhân. Đúng là khiến người ta bất ngờ”.
“Con người mày điên hơn tưởng tượng của tao nhiều. Bây giờ mày có sức mạnh phi thăng như Lục Địa Thần Tiên làm chỗ dựa, giết mày phải tốn chút công sức. Nếu là ở bên ngoài, tao sẵn sàng tiêu tốn thời gian đó để giết mày, nhưng mặt trời sắp xuống núi, mộ thất sắp đóng lại, tao sẽ giữ lại cho mày một mạng!”.
Diệp Viêm thản nhiên nói, quay người rời khỏi hang động.
Lâm Chính cắn răng, muốn đuổi theo nhưng mới đi được vài bước, cả người lại truyền tới cơn đau mãnh liệt, ngã thẳng xuống đất.
Không được!
Số xương cốt này lại xảy ra hiện tượng đào thải!
Chuyện này là sao?
Không phải lúc nãy đã dung hợp hoàn toàn rồi sao?
Lâm Chính toát đầy mồ hôi, cắn răng chịu đựng, khoanh chân ngồi xuống.
Lần này xương cốt toàn thân giống như không nghe theo sai khiến, điên cuồng chấn động, dường như sắp xé rách da thịt của Lâm Chính lao ra ngoài.
Vì sao lại như vậy?
Lâm Chính cố gắng áp chế nhưng hiệu quả rất thấp.
Số xương cốt này hoàn toàn không chịu khống chế, sắp tách khỏi da thịt của anh…
Cơn đau kịch liệt khiến anh không chịu được ngã ra đất.
“Ồ?”.
Đúng lúc đó, Lâm Chính dường như ý thức được điều gì, mắt mở to.
Anh nằm trên mặt đất, vừa khéo đối diện với thi thể chí tôn mục nát kia.
Lần này anh mới quan sát kỹ thi thể đó.
Lâm Chính gian nan bò dậy, kéo thi thể chí tôn kia tới.
Một lúc sau, gương mặt trắng bệch của anh lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Không có xương?”.
“Thi thể chí tôn này… không có xương?”.
“Xương của ông ta đi đâu rồi?”.
“Chẳng lẽ… Chẳng lẽ bộ xương trong người mình… chính là xương của chí tôn?”.
Lâm Chính kinh hãi, không tin nổi.
Giờ phút này, cuối cùng anh cũng hiểu được vì sao xương trong cơ thể mình không nghe theo khống chế.
Chúng… muốn quay lại với chủ nhân vốn có của chúng!
Chương 3614: Quần hùng tụ hội
Vèo!
Một cái bóng nhanh như gió lướt về phía lối ra vào của thần mộ chí tôn.
Nhưng khi cái bóng kia vừa bay đến độ cao 100m.
Bốp!
Nó nặng nề va vào một tấm màn chắn bằng không khí.
"Hử?".
Cái bóng cũng chính là Diệp Viêm khựng lại, bình thản nhìn lớp màn chắn trước mặt, sau đó nhìn xung quanh.
Chỉ thấy xung quanh đã xuất hiện hơn nghìn người dày đặc.
Tất cả bọn họ đều là cường giả chí cao, có uy danh vang rền ở vực Diệt Vong.
Đôi mắt bọn họ nóng rực, nhìn chằm chằm Diệp Viêm như hổ rình mồi.
Xung quanh lối ra vào đã bị người ta bố trí màn chắn từ trước, chặn đứng tất cả các khu vực xung quanh cái cửa này.
Rõ ràng những màn chắn này là để ngăn cản Diệp Viêm bỏ chạy.
Đám người Diên Dận, Thiên Xu bỏ chạy được trước đó đã nói cho người ở bên ngoài biết tin nhẫn chí tôn đang nằm trong tay Diệp Viêm.
Mọi người liền gọi chi viện đến, phong tỏa lối ra vào chỉ để chờ hắn.
"Diệp Viêm, giao nhẫn chí tôn ra đây thì tôi sẽ tha chết cho cậu!", tông chủ của Lôi Mộng Tông đích thân có mặt, nhìn Diệp Viêm quát.
Các cường giả của Lôi Mộng Tông đều sẵn sàng đợi lệnh, có thể ra tay bất cứ lúc nào.
"Lôi Mộng Tông?".
Diệp Viêm liếc mắt nhìn người ở bên dưới, bình thản lắc đầu: "Một tông môn hạng ba mà cũng dám làm càn trước mặt tôi? Xem ra tôi phải đến Lôi Mộng Tông một chuyến rồi".
Tông chủ Lôi Mộng Tông biến sắc.
Nếu Diệp Viêm tìm tới thì chắc chắn sẽ là kết cục diệt môn.
Hắn không phải là người biết nói lý lẽ!
"Diệp Viêm! Cậu đừng có huênh hoang, nếu cậu đưa tất cả cường giả của Thiên Thần Điện đến, thì chúng tôi còn nể sợ ba phần, nhưng bây giờ cậu chỉ có một mình, sao có thể chống lại chúng tôi được? Nếu cậu ngoan ngoãn giao nhẫn chí tôn ra đây, chúng tôi sẽ thả cậu đi, nếu không thì e là hôm nay cậu phải chôn trong thần mộ chí tôn rồi", lại một người nữa chậm rãi đi ra, bình thản nói với Diệp Viêm.
Người này vừa xuất hiện, đồng tử của Diệp Viêm liền co lại.
"Trường Nha?".
Diệp Viêm trầm giọng nói.
Đây là phó đô chủ của Càn Khôn Thiên Địa, thực lực thông thiên, không hề tầm thường.
Không ngờ đại trưởng lão Tần Mãn lại mời phó đô chủ đến.
Xem ra Càn Khôn Thiên Địa vô cùng coi trọng lần hành động này.
"Diệp Viêm, tôi biết cậu có thực lực rất mạnh, nhưng hôm nay có phó đô chủ tọa trấn, cùng với mười mấy thế tộc bá chủ chúng tôi liên thủ, cậu mọc cánh cũng khó thoát. Để lại nhẫn chí tôn thì cậu sẽ được sống! Cậu có thiên phú cao như vậy, thực lực trác tuyệt, sau này chắc chắn có thể trở thành sự tồn tại siêu phàm thoát tục. Nếu chỉ vì một chiếc nhẫn nhỏ bé mà bỏ mạng ở đây, thì chẳng phải ôm hận suốt đời sao?", một người phụ nữ bước tới, lên tiếng khuyên nhủ.
Những người khác cũng nhao nhao lên tiếng.
"Phải đấy Diệp Viêm, giao nhẫn chí tôn ra đi! Hà cớ gì phải mất mạng vì cái này?".
"Tương lai của anh rất sáng sủa, chết ở đây thì uổng lắm!".
"Hừ, tôi thấy mọi người đừng phí lời với hắn nữa, cứ giết quách đi, ai lấy được nhẫn chí tôn thì phải xem bản lĩnh của người đó".
"Đúng, ra tay đi, chúng ta đông người thế này mà không giết được hắn sao?".
Những tiếng bàn tán vang lên không dứt.
Diệp Viêm bình thản đứng nhìn, sau đó cất tiếng cười lớn.
"Thú vị! Thú vị lắm!".
Tiếng cười vang rất xa.
Mọi người đều nhíu mày.
Khuôn mặt Diệp Viêm dần trở nên vặn vẹo, nhìn tất cả mọi người bên dưới.
"Lâu lắm tôi không được thấy cảnh tượng thú vị như thế này! Các người muốn lấy nhẫn chí tôn? Lại đây nào! Để tôi xem thủ đoạn của các người đến đâu, giết được tôi thì nhẫn chính là của các người!".
Hắn giơ tay lên, để lộ chiếc nhẫn sáng lấp lánh.
"Diệp Viêm, cậu chắc chắn muốn như vậy chứ?", sắc mặt Trường Nha lạnh tanh.
"Nếu có thể đánh một trận thỏa thích, dù mất chiếc nhẫn này cũng không có gì đáng tiếc", Diệp Viêm cười nói.
"Hừ! Rượu mời không uống lại uống rượu phạt! Các vị đừng khách sáo nữa, ra tay đi!".
"Giết!".
Cùng với một tiếng gầm lớn, tất cả mọi người đều ùa về phía Diệp Viêm.
Trong thần mộ chí tôn.
Lâm Chính yếu ớt nhìn thân xác mục nát kia, trầm ngâm một lúc, rồi bỗng dưng giơ tay lên, chộp về phía lồng ngực mình.
Phựt!
Một chiếc xương sườn bị anh giật ra...
Chương 3615: Xương chí tôn thực sự
Nỗi đau đớn dữ dội lại lan khắp toàn thân Lâm Chính.
Việc gỡ xương ra như thế này còn khiến người ta khó chịu đựng hơn cả lóc da xẻo thịt.
Nhưng anh làm không chút do dự, huy động sức mạnh phi thăng, vừa mọc thêm xương vừa gỡ xương ra.
Nhưng xương mới mọc vô cùng yếu ớt, đồng thời phải tiêu hao rất nhiều khí kình.
Không có năng lượng xương chí tôn hỗ trợ tăng cường, Lâm Chính hiện giờ có thể nói là chỉ kéo dài hơi tàn.
Lâm Chính đặt xương chí tôn được gỡ ra vào bộ thi thể mục nát ở trước mặt.
"Nếu ngươi đã không muốn ở trong cơ thể ta, vậy thì ta sẽ trả cho ngươi!".
Lâm Chính thì thào nói, gỡ ra từng khúc xương.
Anh nhanh chóng đặt khúc xương tay cuối cùng vào bộ thi thể một cách khó nhọc, nằm gục dưới đất, chỉ muốn chết quách cho xong.
Anh đã sức cùng lực kiệt, toàn thân máu tươi đầm đìa, như mới được vớt trong bể máu ra.
Lâm Chính cố gắng mở mắt, nhìn về phía lối ra vào.
Anh có thể nghe thấy phía lối ra vào vang lên tiếng giết chóc, cùng với luồng khí kình khủng khiếp ập tới.
Rõ ràng bên ngoài đang đánh nhau dữ dội.
Tuy Diệp Viêm lấy được nhẫn chí tôn, nhưng cũng không thể rời đi một cách dễ dàng.
Nhưng bên ngoài đánh nhau túi bụi như vậy, anh lại đang bị thương nặng, muốn đi cũng không đi được.
"Lẽ nào hôm nay Lâm Chính ta phải chết ở đây thật sao?".
Lâm Chính thở hắt ra, trong lòng thầm nghĩ.
Anh dùng chút sức lực cuối cùng sờ vào hông, muốn lấy châm bạc để thử hồi phục.
Nhưng... sức mạnh của chướng khí đã bắt đầu ăn mòn cơ thể anh.
Ngón tay rữa nát không còn hình dạng, xương mới mọc ra cũng gãy lìa.
Với tình trạng này thì quá khó để nhón châm châm cứu.
Còn Thiên Sinh Đao thì lại càng không thể.
Muốn phát động Thiên Sinh Đao thì phải cần rất nhiều khí kình làm năng lượng, nếu Lâm Chính còn có sức để khởi động Thiên Sinh Đao thì có thể rời khỏi đây từ lâu rồi.
Lâm Chính từ bỏ chút sức lực này, cứ nằm im dưới đất như vậy.
Anh không muốn bỏ cuộc.
Nhưng lúc này, dường như không còn cách nào khả thi hơn.
"Tại sao cậu... không châm cứu?".
Đúng lúc này, một giọng nói khàn khàn và rất khẽ vang lên.
Lâm Chính giật nảy mình, mở to mắt.
"Ai? Là ai đang nói?".
Quanh đây còn có người sao?
Không thể nào! Mọi người đã đi hết rồi, sao có thể còn ai chứ?
Nhẫn chí tôn đã không còn ở đây, lẽ nào có người muốn ở lại để giết anh?
Tim Lâm Chính đập thình thịch, ánh mắt không khỏi nhìn về phía thi thể mục nát ở trước mặt.
Chỉ thấy trên bộ thi thể bỗng tỏa ra một luồng sáng màu xanh thẫm, sau đó da thịt rữa nát hồi phục kha khá, còn có chút huyết sắc.
"Cái gì?".
Lâm Chính trợn mắt há mồm.
Tuy anh có bản lĩnh khởi tử hồi sinh, nhưng vẫn là lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng hồi sinh của một thi thể rữa nát như thế này.
"Chàng trai... Đừng sợ, tôi đã là ngươi chết rồi, thứ đang nói chuyện với cậu không phải là cơ thể này, mà là một tia thông tin tôi để lại trong xương chí tôn này", giọng nói lại vang lên.
Nghe khô khốc, không giống như tiếng người.
"Thông tin trong xương chí tôn?".
Lâm Chính ngạc nhiên: "Xương người... mà có thể phát ra tiếng nói sao?".
"Xương người không thể phát ra tiếng, nhưng có thể dùng khí kình bao bọc giọng nói, giấu trong xương người".
"Hóa ra... là vậy..."
"Chàng trai, tại sao cậu lại trả xương chí tôn cho tôi? Phải biết rằng trong xương chí tôn này sở hữu sức mạnh của Lục Địa Thần Tiên, nó là tài sản lớn nhất của tôi! Vậy mà cậu lại trả cho tôi? Cậu không tham sao?".
"Tham? Sao tôi có thể không tham chứ?", Lâm Chính mỉm cười chua chát: "Nhưng bộ xương này không thuộc về tôi, nó không muốn ở trong người tôi thì sao tôi có thể tham được? Nếu ông đã là chủ nhân của nó thì tôi đương nhiên phải trả lại rồi".
"Hóa ra là vậy".
Giọng nói dần trở nên mơ hồ.
Nhưng chưa được bao lâu.
Xoẹt!
Thi thể rữa nát trước mặt bỗng tỏa ra một luồng sáng vàng.
Sau đó, cả thi thể bỗng chốc tan ra.
Giống như vàng bị nung chảy, dần thành chất lỏng.
Chỉ trong khoảng mười giây, cả thi thể rữa nát đã tan ra thành một bộ xương đầu lâu màu vàng.
"Chàng trai, cậu là người thành thật, xương này xin tặng cho cậu! Cái cậu sở hữu trước đó không phải xương chí tôn thực sự, mà chỉ là thử thách của tôi thôi".
"Nếu cậu cưỡng chế dung hòa bộ xương đó, thì chỉ trong một ngày, năng lượng trong xương sẽ khiến cậu tan xác".
"Còn cái cậu nhìn thấy hiện giờ chính là xương chí tôn thực sự".
"Mong cậu có thể truyền thừa tất cả mọi thứ của y thuật ngàn năm..."
Giọng nói dần xa xôi, cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Lâm Chính ngây ra như phỗng, sửng sốt nhìn bộ xương màu vàng trước mặt, một lúc lâu mới hoàn hồn.
"Đây... mới là xương chí tôn thực sự?".
Mọi người kinh ngạc.
Lâm Chính cũng ý thức được chuyện không ổn.
“Hóa ra đòn tấn công lúc nãy là nhằm vào khí mạch của tao!”, Lâm Chính nói.
“Mày có sức mạnh phi thăng tinh thuần như vậy, nếu không phá nó thì không dễ gì giết được mày. Những cây châm bạc của tao không phải nhắm tới mày, mà là nhắm tới khí của mày. Mày sử dụng sức mạnh phi thăng, châm khí của tao sẽ rút cạn khí của mày. Bây giờ toàn thân mày không có luồng khí tức nào, mày không đấu lại tao đâu!”.
Diệp Viêm nói, một giây sau, người đã lao đến trước mặt Lâm Chính, bóp cổ nâng anh lên.
Hai chân Lâm Chính lơ lửng trên không, dường như không có sức phản kháng.
“Bây giờ thì yên nghỉ đi, được chết trong thần mộ chí tôn, chôn chung với chí tôn viễn cổ cũng xem như vinh hạnh của mày!”.
Nói xong, mấy cánh tay còn lại của Diệp Viêm tóm vào vai và lưng bụng của Lâm Chính. Sau đó chuẩn bị dùng sức, định xé xác Lâm Chính ra thành mấy mảnh.
“Tao… chưa chắc đã thua!”.
Đúng lúc này, Lâm Chính đang bị bóp cổ gian nan thốt ra được mấy chữ.
“Ồ?”.
Diệp Viêm hơi ngạc nhiên.
Hắn đột nhiên ý thức được gì đó, vội vàng quăng Lâm Chính sang một bên, nhưng cuối cùng vẫn muộn một bước.
Ầm ầm ầm ầm…
Tiếng nổ kịch liệt vang vọng khắp mộ thất.
Nơi Diệp Viêm đứng bị một luồng khí nổ đáng sợ bao phủ.
Lực phá hoại do khí nổ tạo ra lan rộng tứ phía, đâm thẳng vào bốn bức tường xung quanh.
Mọi người kinh ngạc, vội vàng tránh ở phía sau những cây cột.
Nhưng cột ở trong mộ thất cũng bị tác động lung lay nhẹ, cát vàng cuộn lên.
Thật đáng sợ!
Đợi sau khi vụ nổ kết thúc, bọn họ mới thò đầu ra xem, lại thấy hư không cũng bị nổ biến dạng.
Lâm Chính bị hất bay, đâm vào quan tài.
Sức mạnh to lớn khiến quan tài nổ tung.
Những người khác ngã mạnh xuống đất, không ngừng ho ra máu.
Diệp Viêm càng thê thảm, da thịt tóc tai đều nổ tung, một nửa mặt và cơ thể cũng bị nổ bay, để lộ xương trắng, máu không ngừng chảy, khiến người ta nhìn mà sợ hãi.
“Hóa ra người ngoại vực đó đã bố trí khí kình quanh người từ trước, đợi Diệp Viêm đến gần thì dẫn nổ khí kình!”, Diên Dận ngạc nhiên nói.
“Hắn làm thế nào mà không bị Diệp Viêm đại nhân phát hiện?”, Thiên Xu run rẩy hỏi.
“Tôi không rõ, nhân vật ở cấp bậc này so đấu, chúng ta không thể nhìn thấu được”, Diên Dận khẽ giọng nói.
“Nhưng hình như bây giờ cả hai người đều bị thương nặng nề”, Thiên Xu nói.
“Sao? Thiên Xu đại nhân có ý kiến gì? Có thể thử xem!”, Diên Dận quay đầu nói.
Thiên Xu ngập ngừng, nghĩ tới tình trạng thê thảm của hai người lúc trước, khẽ đáp: “Cô muốn thử thì thử đi, tôi không xông lên đó đâu”.
“May là anh không lên”, Diên Dận khẽ cười.
“Cô có ý gì?”, Thiên Xu ngạc nhiên hỏi.
Diên Dận không nói gì, chỉ nhìn về phía Diệp Viêm.
Thiên Xu cũng vội vàng quay sang nhìn, ngay sau đó ngây người ra.
Da thịt rách nát trên người Diệp Viêm bắt đầu lành lại nhanh chóng, tay chân trên người mọc ra lại.
Từ đầu tới cuối chỉ mất năm giây, người lại khôi phục như xưa.
“Người này… bất tử sao?”, Thiên Xu lẩm bẩm.
“Gần như vậy”.
Diên Dận thản nhiên nói: “Người ngoại vực này sắp thua thê thảm rồi!”.
Bọn họ nhìn về phía Lâm Chính.
Lúc này Lâm Chính cũng bò dậy, dù miệng anh vẫn đang nôn ra máu.
Diệp Viên nhìn chằm chằm anh, bước tới.
Nhưng Lâm Chính không nhìn Diệp Viêm, mà là nhìn tay mình, như suy nghĩ điều gì đó.
“Lựa chọn rất thông minh, mày lại giấu sức mạnh phi thăng dùng để dẫn nổ, khống chế ngược lại tao. Chỉ tiếc uy lực thế này chưa giết được tao!”, Diệp Viêm bình tĩnh nói.
“Tao không hi vọng có thể giết mày dựa vào sức mạnh này!”, Lâm Chính đột nhiên nắm tay lại, hờ hững nhìn Diệp Viêm.
“Ồ?”.
Diệp Viêm hơi bất ngờ.
Lúc này Lâm Chính đột nhiên bình tĩnh lại.
Hơn nữa… trong mắt anh còn toát ra sự tự tin.
Đúng, đó là sự tự tin phi thường!
Trước lúc đó, anh hoàn toàn không có ánh mắt tự tin như vậy.
Điều gì đã mang lại sự tự tin đó cho anh?
Diệp Viêm cảm giác được có điều gì đó không ổn, hai hàng lông mày nhíu lại.
Đúng lúc đó.
Vèo!
Một luồng sáng kỳ lạ đột nhiên tỏa ra từ trong quan tài vỡ nát.
Sau đó, cả thần mộ chí tôn rung chuyển dữ dội.
Mọi người kinh ngạc nhìn quanh.
“Đây là…”, Diệp Viêm cũng sửng sốt nhìn quanh, giọng nói run rẩy.
“Thánh Quân đại nhân! Hình như là cơ quan nào đó đã bị kích hoạt!”, Thiên Xu sốt ruột hét lên.
Diệp Viêm nghe vậy lập tức hiểu ra, quan sát quan tài kia: “Tôi biết rồi, số quan tài này có giấu cơ quan, phá hoại nó thì có thể kích hoạt cơ quan trong thần mộ chí tôn!”.
“Chắc chắn là vậy!”.
Diên Dận hét lên.
“Nghe đây, tôi ra lệnh các người mau chóng đến những mộ thất khác, đánh nát quan tài! Nhanh!”, Diệp Viêm quát lên.
“Tuân lệnh!”.
Bọn họ vội vàng đứng dậy, xông ra ngoài.
Diệp Viêm nhìn về phía Lâm Chính, không nói gì, cất bước lao đi, tiếp tục tấn công.
Khí mang tàn bạo xao động quanh nắm đấm của hắn, hóa thành một con rồng, lao thẳng tới trước mặt Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức chống đỡ.
Ngay giây sau, năm cánh tay còn lại của hắn cũng liên tục đánh tới.
Lâm Chính hứng chịu đòn tấn công, liên tục lùi lại.
Thế tấn công của Diệp Viêm vô cùng hung hãn, muốn giết Lâm Chính ngay tại chỗ.
Lâm Chính liên tục lùi về sau, dường như không chịu nổi.
Đúng lúc đó, cánh tay phải của anh tỏa ra ánh sáng khủng khiếp. Một luồng sáng như tia chớp truyền ra từ cánh tay anh, nhanh chóng lan tới xương cốt toàn thân, sau đó lại hội tụ ở nắm đấm của anh.
“Cái gì?”.
Diệp Viêm nín thở.
“Mày đánh tao nhiều như vậy, bây giờ đến lượt tao!”.
Lâm Chính trở nên nghiêm nghị, đột nhiên bỏ phòng ngự, vung quyền đánh thẳng về phía Diệp Viêm.
Diệp Viêm lập tức đưa sáu tay lên ngăn đỡ.
Rắc!
Rắc!
Rắc!
…
Tiếng xương cốt gãy vang lên.
Trong thoáng chốc, Diệp Viêm bị đánh bay, đập mạnh lên tường.
Nhìn lại thì sáu cánh tay của hắn đều đã gãy!
Chương 3612: Nhẫn chí tôn xuất hiện
Cảnh này vừa xuất hiện, ngay cả Lâm Chính cũng giật mình.
Anh ngơ ngác nhìn nắm đấm của mình, hơi thất thần.
Đây chính là uy lực của bộ xương trong quan tài đó sao?
Lúc nãy Lâm Chính vô cùng đau đớn là vì đang dung hòa với bộ xương đó.
Mặc dù anh đã hoán đổi tất cả xương cốt toàn thân mình thành bộ xương đó, nhưng muốn nó dung hợp hoàn toàn vào cơ thể thì cực kỳ khó.
Bộ xương đó luôn chống lại xác thịt anh, dẫn đến anh không thể chuyên tâm chiến đấu.
Ngay lúc nãy, cuối cùng Lâm Chính cũng dung hợp thành công.
Nhờ vậy anh mới có thể thuận lợi sử dụng sức mạnh phi thăng thuần khiết trong bộ xương.
“Vừa rồi tao đã đánh tan khí mạch của mày, nhưng không ngờ mày vẫn còn sức mạnh phi thăng dồi dào như vậy, chứng tỏ luồng sức mạnh này không bắt nguồn từ trong khí mạch, mà là từ trong xương thịt mày!”.
Diệp Viêm đứng dậy, ho hai tiếng, sử dụng khí kình hồi phục lại cánh tay.
Lâm Chính không lên tiếng, nhưng cũng cực kỳ kinh ngạc.
Quả không hổ danh là Thánh Quân Diệp Viêm, nhìn lướt qua đã hiểu được vấn đề.
“Xem ra mày đã gặp được cơ duyên, nhưng có vẻ không phải cơ duyên của nhẫn chí tôn”, Diệp Viêm nói: “Thứ mày có được… là cái gì?”.
“Mày nghĩ tao sẽ nói cho mày biết sao?”, Lâm Chính mỉm cười.
Đây là con át chủ bài của anh, sao có thể dễ dàng tiết lộ?
“Không sao, tao sẽ biết được thôi”.
Diệp Viêm hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Hiển nhiên, hắn đã dùng hết toàn lực.
Lâm Chính lập tức cảm giác được áp lực gia tăng.
Đúng lúc đó.
Ầm ầm…
Thần mộ chí tôn lại rung chuyển dữ dội, sau đó là tiếng đá di chuyển.
Đám người Diên Dận đã đánh nát quan tài ở những mộ thất khác.
Dường như cơ quan nào đó đang mở ra.
Diệp Viêm liếc nhìn Lâm Chính, ánh mắt nghiêm nghị, lại tính toán thời gian, nói: “Tạm thời để lại mạng cho mày!”.
Dứt lời, hắn lao ra khỏi mộ thất như cơn lốc, lao về phía phát ra tiếng động.
Sao Lâm Chính có thể để Diệp Viêm độc chiếm cơ duyên chí tôn, ngay lập tức đuổi theo.
Cùng lúc đó, đám người Diên Dận cũng chạy về phía phát ra tiếng động, lúc này mới phát hiện nó không ở đâu khác mà gần ngay lối vào.
Mặt đất trống ở phía trước lối vào nứt ra, sau đó một thi hài đã phong hóa chậm rãi hiện lên.
Mọi người kinh ngạc.
“Đây chắc chắn là thi hài của chí tôn viễn cổ!”, Thiên Xu kích động nói.
“Nhìn đi, là nhẫn chí tôn!”, có người kinh ngạc hét lên.
Bọn họ vội vàng nhìn lại, phát hiện trên ngón tay của bộ hài cốt đeo một chiếc nhẫn lấp lánh ánh sáng.
Bọn họ mừng rỡ, lập tức chạy tới định lấy.
Nhưng giây sau.
Ầm ầm ầm…
Đám người đó đều nổ tan xác, hóa thành sương máu mà chết.
Thiên Xu vừa rồi còn chuẩn bị qua đó bỗng kinh hãi biến sắc, sợ đến mức liên tục lùi về sau.
Diên Dận không màng quan tâm gì nữa mà chạy thẳng tới lối ra, nhanh chóng rời khỏi đó.
Những người còn lại sợ đến mức hồn phi phách tán.
Đó là do Diệp Viêm gây ra!
Hắn nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, bước nhanh tới.
Hiển nhiên giờ phút này hắn không cần phải giữ lại mạng của bọn họ nữa, ai dám nhắm vào nhẫn chí tôn, hắn sẽ giết người đó.
“Tinh hoa viễn cổ, truyền thừa chí tôn, hôm nay sẽ thuộc về tôi!”.
Diệp Viêm khàn giọng nói, lập tức vươn tay tới lấy.
Vèo!
Nhưng đúng lúc đó, một con dao đáng sợ đâm tới sau lưng hắn.
Diệp Viêm lập tức lật tay đánh ra.
Vù!
Một chiếc khiên khí hình tròn xuất hiện từ lòng bàn tay hắn chặn con dao lại.
Lâm Chính điều khiển dao khí ra sức đâm, hai mắt dữ tợn.
“Lâm Chính, lúc nãy chỉ là tao sơ ý, đừng nói mày nghĩ mày thật sự có thể đối kháng với tao chứ?”.
Diệp Viêm hờ hững nói, cánh tay rung lên.
Ầm!
Khiên khí nổ tung, sức mạnh khủng khiếp đánh lùi Lâm Chính.
Diệp Viêm quay người lấy nhẫn chí tôn trên thi thể mục nát đeo vào ngón tay.
Chương 3613: Xương chí tôn
Mọi người mở to mắt, nhìn sững sờ.
Khoảnh khắc nhẫn chí tôn được đeo vào, bề ngoài hắn tỏa sáng.
Thần uy rực rỡ lan tràn ra từ trên người hắn.
Diệp Viêm hít sâu một hơi, nhắm mắt cảm nhận độ mạnh của nhẫn chí tôn.
Chốc lát sau, hắn mở mắt ra, đôi mắt đã hoá thành màu vàng kim.
“Không hổ danh là nhẫn của chí tôn viễn cổ. Mình đã cảm nhận được luồng sức mạnh sánh ngang với thần tiên này. Mình đã nhìn thấy ý cảnh trên mặt đất bao la bát ngát, người phàm phi thăng! Mình đã nghe thấy tiếng hô gọi thần tiên từ trên cửu thiên…”.
“Vật này chắc chắn sẽ giúp mình trường sinh!”.
Diệp Viêm lẩm bẩm, dáng vẻ siêu phàm thoát tục.
Lâm Chính nhảy vọt tới, lại tấn công.
“Kỳ Lân Biến!”.
Anh quát khẽ một tiếng, ảo ảnh kỳ lân vọt ra từ cơ thể anh, đè xuống chỗ Diệp Viêm.
Gào!
Kỳ lân gầm rống, tông thẳng về phía Diệp Viêm.
Diệp Viêm giơ tay đánh về phía nó.
“Phá Toái Sơn Hà!”.
Ầm!
Lòng bàn tay hắn đánh vào thân thể kỳ lân.
Kỳ lân lập tức như pha lê vỡ tan.
Ngay sau đó Lâm Chính đánh cận chiến, hai cánh tay điên cuồng vung lên, Hồng Mông Long Châm điên cuồng đâm tới.
Nhưng Diệp Viêm cũng đã nổi sát tâm, lấy châm ra đọ sức.
Hai người chiến đấu qua lại, không thể tách rời.
“Đi!”.
Đám người Thiên Xu thấy vậy cũng không đứng đó xem nữa, chạy nhanh về phía lối ra.
Mặc dù Lâm Chính lao vào chiến đấu với Diệp Viêm, nhưng bây giờ Lâm Chính vẫn không phải đối thủ của Diệp Viêm.
Sức mạnh phi thăng nâng cao mới giúp anh có sức chiến đấu với Diệp Viêm một trận, nhưng cũng chỉ là đấu một trận, muốn đánh bại hắn chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.
Lâm Chính không còn lựa chọn nào khác.
Diệp Viêm đã có được nhẫn chí tôn, nếu hắn lĩnh ngộ được truyền thừa trong đó, e rằng cả vực Diệt Vong lẫn ngoại vực sẽ không còn ai là đối thủ của hắn.
Lúc đó Lâm Chính muốn giết Diệp Viêm e là khó như lên trời.
Bởi vậy hôm nay anh phải liều chết chiến đấu.
“Vạn Sát Quy Nhất!”.
Lâm Chính chiến đấu một hồi, đột nhiên nắm lấy vai Diệp Viêm bằng hai tay, gầm lên.
Sát khí vô tận trong mộ lập tức dâng tràn về phía anh, bao bọc lấy anh và Diệp Viêm.
Diệp Viêm nhíu mày, đánh gãy hai tay Lâm Chính, sau đó nhanh chóng lùi về sau.
Hắn còn chưa lùi ra khỏi vòng vây của sát khí, sát khí đã nổ tung.
Ầm ầm ầm…
Một chuỗi tiếng nổ kịch liệt vang lên.
Đợi tiếng nổ kết thúc, Lâm Chính thở hổn hển đứng dậy, hồi phục hai cánh tay, hai mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Diệp Viêm.
“Không ngờ mày còn biết cả kỹ pháp của ma nhân. Đúng là khiến người ta bất ngờ”.
“Con người mày điên hơn tưởng tượng của tao nhiều. Bây giờ mày có sức mạnh phi thăng như Lục Địa Thần Tiên làm chỗ dựa, giết mày phải tốn chút công sức. Nếu là ở bên ngoài, tao sẵn sàng tiêu tốn thời gian đó để giết mày, nhưng mặt trời sắp xuống núi, mộ thất sắp đóng lại, tao sẽ giữ lại cho mày một mạng!”.
Diệp Viêm thản nhiên nói, quay người rời khỏi hang động.
Lâm Chính cắn răng, muốn đuổi theo nhưng mới đi được vài bước, cả người lại truyền tới cơn đau mãnh liệt, ngã thẳng xuống đất.
Không được!
Số xương cốt này lại xảy ra hiện tượng đào thải!
Chuyện này là sao?
Không phải lúc nãy đã dung hợp hoàn toàn rồi sao?
Lâm Chính toát đầy mồ hôi, cắn răng chịu đựng, khoanh chân ngồi xuống.
Lần này xương cốt toàn thân giống như không nghe theo sai khiến, điên cuồng chấn động, dường như sắp xé rách da thịt của Lâm Chính lao ra ngoài.
Vì sao lại như vậy?
Lâm Chính cố gắng áp chế nhưng hiệu quả rất thấp.
Số xương cốt này hoàn toàn không chịu khống chế, sắp tách khỏi da thịt của anh…
Cơn đau kịch liệt khiến anh không chịu được ngã ra đất.
“Ồ?”.
Đúng lúc đó, Lâm Chính dường như ý thức được điều gì, mắt mở to.
Anh nằm trên mặt đất, vừa khéo đối diện với thi thể chí tôn mục nát kia.
Lần này anh mới quan sát kỹ thi thể đó.
Lâm Chính gian nan bò dậy, kéo thi thể chí tôn kia tới.
Một lúc sau, gương mặt trắng bệch của anh lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Không có xương?”.
“Thi thể chí tôn này… không có xương?”.
“Xương của ông ta đi đâu rồi?”.
“Chẳng lẽ… Chẳng lẽ bộ xương trong người mình… chính là xương của chí tôn?”.
Lâm Chính kinh hãi, không tin nổi.
Giờ phút này, cuối cùng anh cũng hiểu được vì sao xương trong cơ thể mình không nghe theo khống chế.
Chúng… muốn quay lại với chủ nhân vốn có của chúng!
Chương 3614: Quần hùng tụ hội
Vèo!
Một cái bóng nhanh như gió lướt về phía lối ra vào của thần mộ chí tôn.
Nhưng khi cái bóng kia vừa bay đến độ cao 100m.
Bốp!
Nó nặng nề va vào một tấm màn chắn bằng không khí.
"Hử?".
Cái bóng cũng chính là Diệp Viêm khựng lại, bình thản nhìn lớp màn chắn trước mặt, sau đó nhìn xung quanh.
Chỉ thấy xung quanh đã xuất hiện hơn nghìn người dày đặc.
Tất cả bọn họ đều là cường giả chí cao, có uy danh vang rền ở vực Diệt Vong.
Đôi mắt bọn họ nóng rực, nhìn chằm chằm Diệp Viêm như hổ rình mồi.
Xung quanh lối ra vào đã bị người ta bố trí màn chắn từ trước, chặn đứng tất cả các khu vực xung quanh cái cửa này.
Rõ ràng những màn chắn này là để ngăn cản Diệp Viêm bỏ chạy.
Đám người Diên Dận, Thiên Xu bỏ chạy được trước đó đã nói cho người ở bên ngoài biết tin nhẫn chí tôn đang nằm trong tay Diệp Viêm.
Mọi người liền gọi chi viện đến, phong tỏa lối ra vào chỉ để chờ hắn.
"Diệp Viêm, giao nhẫn chí tôn ra đây thì tôi sẽ tha chết cho cậu!", tông chủ của Lôi Mộng Tông đích thân có mặt, nhìn Diệp Viêm quát.
Các cường giả của Lôi Mộng Tông đều sẵn sàng đợi lệnh, có thể ra tay bất cứ lúc nào.
"Lôi Mộng Tông?".
Diệp Viêm liếc mắt nhìn người ở bên dưới, bình thản lắc đầu: "Một tông môn hạng ba mà cũng dám làm càn trước mặt tôi? Xem ra tôi phải đến Lôi Mộng Tông một chuyến rồi".
Tông chủ Lôi Mộng Tông biến sắc.
Nếu Diệp Viêm tìm tới thì chắc chắn sẽ là kết cục diệt môn.
Hắn không phải là người biết nói lý lẽ!
"Diệp Viêm! Cậu đừng có huênh hoang, nếu cậu đưa tất cả cường giả của Thiên Thần Điện đến, thì chúng tôi còn nể sợ ba phần, nhưng bây giờ cậu chỉ có một mình, sao có thể chống lại chúng tôi được? Nếu cậu ngoan ngoãn giao nhẫn chí tôn ra đây, chúng tôi sẽ thả cậu đi, nếu không thì e là hôm nay cậu phải chôn trong thần mộ chí tôn rồi", lại một người nữa chậm rãi đi ra, bình thản nói với Diệp Viêm.
Người này vừa xuất hiện, đồng tử của Diệp Viêm liền co lại.
"Trường Nha?".
Diệp Viêm trầm giọng nói.
Đây là phó đô chủ của Càn Khôn Thiên Địa, thực lực thông thiên, không hề tầm thường.
Không ngờ đại trưởng lão Tần Mãn lại mời phó đô chủ đến.
Xem ra Càn Khôn Thiên Địa vô cùng coi trọng lần hành động này.
"Diệp Viêm, tôi biết cậu có thực lực rất mạnh, nhưng hôm nay có phó đô chủ tọa trấn, cùng với mười mấy thế tộc bá chủ chúng tôi liên thủ, cậu mọc cánh cũng khó thoát. Để lại nhẫn chí tôn thì cậu sẽ được sống! Cậu có thiên phú cao như vậy, thực lực trác tuyệt, sau này chắc chắn có thể trở thành sự tồn tại siêu phàm thoát tục. Nếu chỉ vì một chiếc nhẫn nhỏ bé mà bỏ mạng ở đây, thì chẳng phải ôm hận suốt đời sao?", một người phụ nữ bước tới, lên tiếng khuyên nhủ.
Những người khác cũng nhao nhao lên tiếng.
"Phải đấy Diệp Viêm, giao nhẫn chí tôn ra đi! Hà cớ gì phải mất mạng vì cái này?".
"Tương lai của anh rất sáng sủa, chết ở đây thì uổng lắm!".
"Hừ, tôi thấy mọi người đừng phí lời với hắn nữa, cứ giết quách đi, ai lấy được nhẫn chí tôn thì phải xem bản lĩnh của người đó".
"Đúng, ra tay đi, chúng ta đông người thế này mà không giết được hắn sao?".
Những tiếng bàn tán vang lên không dứt.
Diệp Viêm bình thản đứng nhìn, sau đó cất tiếng cười lớn.
"Thú vị! Thú vị lắm!".
Tiếng cười vang rất xa.
Mọi người đều nhíu mày.
Khuôn mặt Diệp Viêm dần trở nên vặn vẹo, nhìn tất cả mọi người bên dưới.
"Lâu lắm tôi không được thấy cảnh tượng thú vị như thế này! Các người muốn lấy nhẫn chí tôn? Lại đây nào! Để tôi xem thủ đoạn của các người đến đâu, giết được tôi thì nhẫn chính là của các người!".
Hắn giơ tay lên, để lộ chiếc nhẫn sáng lấp lánh.
"Diệp Viêm, cậu chắc chắn muốn như vậy chứ?", sắc mặt Trường Nha lạnh tanh.
"Nếu có thể đánh một trận thỏa thích, dù mất chiếc nhẫn này cũng không có gì đáng tiếc", Diệp Viêm cười nói.
"Hừ! Rượu mời không uống lại uống rượu phạt! Các vị đừng khách sáo nữa, ra tay đi!".
"Giết!".
Cùng với một tiếng gầm lớn, tất cả mọi người đều ùa về phía Diệp Viêm.
Trong thần mộ chí tôn.
Lâm Chính yếu ớt nhìn thân xác mục nát kia, trầm ngâm một lúc, rồi bỗng dưng giơ tay lên, chộp về phía lồng ngực mình.
Phựt!
Một chiếc xương sườn bị anh giật ra...
Chương 3615: Xương chí tôn thực sự
Nỗi đau đớn dữ dội lại lan khắp toàn thân Lâm Chính.
Việc gỡ xương ra như thế này còn khiến người ta khó chịu đựng hơn cả lóc da xẻo thịt.
Nhưng anh làm không chút do dự, huy động sức mạnh phi thăng, vừa mọc thêm xương vừa gỡ xương ra.
Nhưng xương mới mọc vô cùng yếu ớt, đồng thời phải tiêu hao rất nhiều khí kình.
Không có năng lượng xương chí tôn hỗ trợ tăng cường, Lâm Chính hiện giờ có thể nói là chỉ kéo dài hơi tàn.
Lâm Chính đặt xương chí tôn được gỡ ra vào bộ thi thể mục nát ở trước mặt.
"Nếu ngươi đã không muốn ở trong cơ thể ta, vậy thì ta sẽ trả cho ngươi!".
Lâm Chính thì thào nói, gỡ ra từng khúc xương.
Anh nhanh chóng đặt khúc xương tay cuối cùng vào bộ thi thể một cách khó nhọc, nằm gục dưới đất, chỉ muốn chết quách cho xong.
Anh đã sức cùng lực kiệt, toàn thân máu tươi đầm đìa, như mới được vớt trong bể máu ra.
Lâm Chính cố gắng mở mắt, nhìn về phía lối ra vào.
Anh có thể nghe thấy phía lối ra vào vang lên tiếng giết chóc, cùng với luồng khí kình khủng khiếp ập tới.
Rõ ràng bên ngoài đang đánh nhau dữ dội.
Tuy Diệp Viêm lấy được nhẫn chí tôn, nhưng cũng không thể rời đi một cách dễ dàng.
Nhưng bên ngoài đánh nhau túi bụi như vậy, anh lại đang bị thương nặng, muốn đi cũng không đi được.
"Lẽ nào hôm nay Lâm Chính ta phải chết ở đây thật sao?".
Lâm Chính thở hắt ra, trong lòng thầm nghĩ.
Anh dùng chút sức lực cuối cùng sờ vào hông, muốn lấy châm bạc để thử hồi phục.
Nhưng... sức mạnh của chướng khí đã bắt đầu ăn mòn cơ thể anh.
Ngón tay rữa nát không còn hình dạng, xương mới mọc ra cũng gãy lìa.
Với tình trạng này thì quá khó để nhón châm châm cứu.
Còn Thiên Sinh Đao thì lại càng không thể.
Muốn phát động Thiên Sinh Đao thì phải cần rất nhiều khí kình làm năng lượng, nếu Lâm Chính còn có sức để khởi động Thiên Sinh Đao thì có thể rời khỏi đây từ lâu rồi.
Lâm Chính từ bỏ chút sức lực này, cứ nằm im dưới đất như vậy.
Anh không muốn bỏ cuộc.
Nhưng lúc này, dường như không còn cách nào khả thi hơn.
"Tại sao cậu... không châm cứu?".
Đúng lúc này, một giọng nói khàn khàn và rất khẽ vang lên.
Lâm Chính giật nảy mình, mở to mắt.
"Ai? Là ai đang nói?".
Quanh đây còn có người sao?
Không thể nào! Mọi người đã đi hết rồi, sao có thể còn ai chứ?
Nhẫn chí tôn đã không còn ở đây, lẽ nào có người muốn ở lại để giết anh?
Tim Lâm Chính đập thình thịch, ánh mắt không khỏi nhìn về phía thi thể mục nát ở trước mặt.
Chỉ thấy trên bộ thi thể bỗng tỏa ra một luồng sáng màu xanh thẫm, sau đó da thịt rữa nát hồi phục kha khá, còn có chút huyết sắc.
"Cái gì?".
Lâm Chính trợn mắt há mồm.
Tuy anh có bản lĩnh khởi tử hồi sinh, nhưng vẫn là lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng hồi sinh của một thi thể rữa nát như thế này.
"Chàng trai... Đừng sợ, tôi đã là ngươi chết rồi, thứ đang nói chuyện với cậu không phải là cơ thể này, mà là một tia thông tin tôi để lại trong xương chí tôn này", giọng nói lại vang lên.
Nghe khô khốc, không giống như tiếng người.
"Thông tin trong xương chí tôn?".
Lâm Chính ngạc nhiên: "Xương người... mà có thể phát ra tiếng nói sao?".
"Xương người không thể phát ra tiếng, nhưng có thể dùng khí kình bao bọc giọng nói, giấu trong xương người".
"Hóa ra... là vậy..."
"Chàng trai, tại sao cậu lại trả xương chí tôn cho tôi? Phải biết rằng trong xương chí tôn này sở hữu sức mạnh của Lục Địa Thần Tiên, nó là tài sản lớn nhất của tôi! Vậy mà cậu lại trả cho tôi? Cậu không tham sao?".
"Tham? Sao tôi có thể không tham chứ?", Lâm Chính mỉm cười chua chát: "Nhưng bộ xương này không thuộc về tôi, nó không muốn ở trong người tôi thì sao tôi có thể tham được? Nếu ông đã là chủ nhân của nó thì tôi đương nhiên phải trả lại rồi".
"Hóa ra là vậy".
Giọng nói dần trở nên mơ hồ.
Nhưng chưa được bao lâu.
Xoẹt!
Thi thể rữa nát trước mặt bỗng tỏa ra một luồng sáng vàng.
Sau đó, cả thi thể bỗng chốc tan ra.
Giống như vàng bị nung chảy, dần thành chất lỏng.
Chỉ trong khoảng mười giây, cả thi thể rữa nát đã tan ra thành một bộ xương đầu lâu màu vàng.
"Chàng trai, cậu là người thành thật, xương này xin tặng cho cậu! Cái cậu sở hữu trước đó không phải xương chí tôn thực sự, mà chỉ là thử thách của tôi thôi".
"Nếu cậu cưỡng chế dung hòa bộ xương đó, thì chỉ trong một ngày, năng lượng trong xương sẽ khiến cậu tan xác".
"Còn cái cậu nhìn thấy hiện giờ chính là xương chí tôn thực sự".
"Mong cậu có thể truyền thừa tất cả mọi thứ của y thuật ngàn năm..."
Giọng nói dần xa xôi, cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Lâm Chính ngây ra như phỗng, sửng sốt nhìn bộ xương màu vàng trước mặt, một lúc lâu mới hoàn hồn.
"Đây... mới là xương chí tôn thực sự?".