-
Chương 3386-3390
Chương 3386: Chỉ được hư danh
Huyền Hoa Thành là một thành trì tự do buôn bán, không có thành chủ, chỉ có một thành ủy hội, chuyện lớn nhỏ trong thành đều do thành ủy hội quyết định.
Sau khi thế gia Độc Cô tiến vào đây, quyền lên tiếng ở Huyền Hoa Thành đương nhiên là rơi vào tay bọn họ.
Ai dám cãi lời một nhân vật tai to mặt lớn như vậy chứ?
Vì vậy, dù Độc Cô Hoài ngang ngược hống hách đến đâu cũng không ai dám chọc vào.
Hôm nay là ngày thế lực các nơi đến gặp quản sự, cũng là thời điểm để thế gia Độc Cô kiếm bộn tiền. Độc Cô Hoài chờ đội ngũ nghỉ ngơi chỉnh đốn, nhàn rỗi không có việc gì làm liền ra ngoài đi dạo, đúng lúc gặp chuyện này, hắn đương nhiên phải hóng hớt rồi.
Không ngờ lại gặp được mỹ nhân tuyệt sắc như Ái Nhiễm, Độc Cô Hoài nhất thời sáng mắt lên, chỉ muốn ôm ngay mỹ nhân vào lòng.
Ai cũng biết Độc Cô Hoài trước nay là người đào hoa, gặp được mỹ nhân là rắp tâm tính kế để có được.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Sau khi Độc Cô Hoài hỏi thân phận của Ái Nhiễm, tất cả mọi người đều biết hắn nhằm vào người đẹp này.
Ái Nhiễm tưởng mình nói rõ thân phận thì Độc Cô Hoài sẽ không làm khó Thanh Huyền Tông, nhưng cô ta đã nhầm.
Nếu không viện cớ thì làm sao hắn có thể hạ gục Ái Nhiễm chứ?
Nhất thời mọi người cười thầm, nhìn người của Thanh Huyền Tông với ánh mắt chế giễu.
Vẻ mặt Ái Nhiễm đầy sửng sốt, dường như không dám tin.
"Hừ, con ranh này còn tưởng Độc Cô Hoài sẽ giúp Thanh Huyền Tông sao? Lần này trộm gà không thành còn mất nắm gạo!", Hầu Tam cười khẩy nói.
"Cậu chủ Hoài, sao anh lại qua loa như vậy được? Rõ ràng là bọn họ làm sai trước!", Nam Phong cuống lên, vội vàng nói.
Độc Cô Hoài nghe thấy thế liền vung tay lên tát.
Bốp!
Tiếng tát giòn tan vang lên.
Nam Phong lùi lại mấy bước, nửa khuôn mặt đỏ ửng lên, nhìn đối phương với ánh mắt khó tin.
"Chó chết! Mày nghĩ mày là cái thá gì hả? Dám lên mặt dạy dỗ tao? Có tin tao xé xác mày tại đây không?", Độc Cô Hoài tức giận quát.
"Cậu chủ Hoài, anh làm vậy là ỷ thế hiếp người", Ái Nhiễm nổi giận, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Tôi nói rồi, thế gia Độc Cô đóng quân ở Huyền Hoa Thành, bây giờ Huyền Hoa Thành chính là địa bàn của thế gia Độc Cô tôi. Các cô gây chuyện ở địa bàn của tôi mà tôi không được trừng phạt sao?", Độc Cô Hoài nheo mắt cười khẽ, sau đó vung tay lên: "Đưa hết đi!".
"Rõ!".
Các cao thủ của thế gia Độc Cô ở phía sau đi tới.
Người của Thanh Huyền Tông vô cùng kinh ngạc, đồng loạt nhìn về phía tông chủ.
Chỉ cần ông ta gật đầu, thì bọn họ sẽ lập tức ra tay phản kháng.
Nhưng phản kháng thì có ích gì?
Đứng trước thế lực khổng lồ như thế gia Độc Cô, Thanh Huyền Tông hiện giờ còn không bằng hạt bụi dưới đất...
Sắc mặt của tông chủ Thanh Huyền Tông âm trầm, vẫn giữ im lặng, hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải.
Tình hình vô cùng căng thẳng.
Đám Ái Nhiễm đã quyết định phản kháng.
Đám Hầu Tam thì tỏ vẻ vui mừng hóng hớt, nhỏ giọng cười nhạo.
Đúng lúc này, Lâm Chính ở bên cạnh bất ngờ lên tiếng.
"Nghe nói thế gia Độc Cô xưng bá một phương, có lòng nhân đức, quần hùng bái phục. Hôm nay được gặp, hóa ra cũng chỉ là lời đồn, chẳng có gì ghê gớm cả!".
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều chấn động.
Độc Cô Hoài lại càng kinh ngạc hơn, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin được.
"Anh vừa... nói cái gì?".
"Tôi nói thế gia Độc Cô các anh cũng chỉ được cái hư danh mà thôi! Có vấn đề gì sao?", Lâm Chính bình thản đáp.
Xung quanh bỗng chốc im bặt.
Ai nấy trợn tròn mắt, ngây người nhìn Lâm Chính...
Chương 3387: Năng lực của anh kém quá
Chắc là không ai dám tin mình có thể nghe thấy những lời nói ngông cuồng như vậy trong trường hợp này.
Đừng nói là quần chúng vây xem xung quanh, ngay cả đám Hầu Tam của núi Côn Bằng cũng há hốc miệng.
Bọn họ nhìn Lâm Chính như nhìn một thằng điên, chắc đều nghĩ rằng đầu óc anh có vấn đề.
Độc Cô Hoài không hề nổi giận, mà ngoảnh sang nhìn Ái Nhiễm và tông chủ Thanh Huyền Tông, mặt không cảm xúc hỏi: "Đây cũng là người của Thanh Huyền Tông sao?".
Lúc này tông chủ Thanh Huyền Tông mới hoàn hồn, ánh mắt dao động, nhỏ giọng nói: "Người này là tạp dịch của Thanh Huyền Tông chúng tôi, đầu óc trước giờ không được lanh lợi. Cậu Hoài, chắc là cậu ấy lại phát bệnh, mong cậu đừng chấp nhặt với cậu ấy, tôi xin chịu mọi trách nhiệm".
"Chắc là một kẻ tâm thần...", mọi người hiểu ra.
Nhưng Độc Cô Hoài lại cười khẩy: "Ông nghĩ hắn bị tâm thần thì thoát tội sao? Kẻ nào sỉ nhục thế gia Độc Cô chúng tôi thì đều phải chết, người này phải xử quyết tại chỗ!".
"Cái gì?".
Tông chủ Thanh Huyền Tông biến sắc.
Ánh mắt Ái Nhiễm đanh lại, bàn tay siết chặt.
Nhưng Lâm Chính lại điềm nhiên đáp: "Tôi không phải là tạp dịch gì cả, tông chủ nói vậy chỉ để giải vây cho tôi thôi, nhưng những lời tôi nói cũng không có gì sai cả".
"Thế nên anh cũng chán sống rồi? Xem ra phải kề dao vào cổ anh thì anh mới biết sợ!", Độc Cô Hoài lạnh lùng hừ một tiếng, vung tay lên.
Các cao thủ của thế gia Độc Cô ở phía sau lập tức rút kiếm đi tới.
Nhưng Lâm Chính vẫn không chút sợ hãi, mà còn nói thẳng: "Anh giết đi, giết tôi chính là thừa nhận những lời tôi nói là đúng! Huống hồ tôi cũng đâu có nói sai, bao nhiêu con mắt đang nhìn vào, người của thế gia Độc Cô các anh không phân rõ phải trái trắng đen đã lạm sát người vô tội, cướp đoạt dân nữ hãm hại trung lương. Chúng tôi chết cũng không sao, nhưng từ nay về sau, chắc chắn thế gia Độc Cô sẽ để lại tiếng thối vạn năm, bị người đời chửi rủa. Còn Độc Cô Hoài anh chỉ có trở thành đề tài và trò cười của mọi người lúc trà dư tửu hậu".
Dứt lời, Lâm Chính liền nhắm mắt lại, dáng vẻ chờ chết.
Hơi thở của Độc Cô Hoài như nghẹn lại, vội quát: "Dừng tay!".
Các cao thủ của thế gia Độc Cô liền dừng lại.
"Thằng khốn! Rốt cuộc anh muốn làm gì?", ánh mắt Độc Cô Hoài lạnh tanh, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Nếu cậu Hoài có thể công tâm xử lý chuyện này, đảm bảo giải quyết mâu thuẫn giữa Thanh Huyền Tông và núi Côn Bằng một cách công bằng minh bạch, tôi nghĩ mọi người xung quanh sẽ phải nhìn anh bằng con mắt khác. Anh phải biết rằng xung quanh đang có vô số cặp mắt nhìn vào đấy", Lâm Chính nói.
Độc Cô Hoài siết chặt nắm tay, nhìn Lâm Chính với ánh mắt đầy dữ tợn.
Nhưng hắn không thể phớt lờ những lời Lâm Chính nói.
Dù sao xung quanh cũng có rất nhiều người đang nhìn.
Nơi này cũng không phải thế gia Độc Cô, hắn làm gì cũng không ai dám hé răng. Nhưng nếu hắn gây chuyện thị phi ở đây, cho dù bây giờ người ta không nói, nhưng ra khỏi Huyền Hoa Thành thì chắc chắn sẽ một đồn mười, mười đồn trăm.
Đến lúc đó, danh tiếng của thế gia Độc Cô sẽ bị hủy hoại.
Còn hắn cũng trở thành tội nhân của thế gia Độc Cô.
Suy nghĩ một lát, Độc Cô Hoài bỗng nảy ra một ý, hắn kiềm chế lửa giận, nhìn Lâm Chính chằm chằm, nói: "Nếu đã vậy thì được, tôi đưa người của cả hai phe đi. Sau khi trở về, tôi sẽ đích thân thẩm vấn các anh, điều tra rõ ràng chân tướng chuyện này, vậy là công bằng rồi chứ?".
"Sao? Chỉ vì chuyện nhỏ này mà phải đưa chúng tôi về điều tra? Cậu chủ Hoài, năng lực của anh kém quá đấy!", Lâm Chính lắc đầu nói.
"Anh có ý gì hả?", Độc Cô Hoài nổi giận.
"Ý tôi là năng lực của anh kém cỏi quá".
"Được, thằng khốn, nếu đã vậy thì anh lại đây, nếu trong 30 phút mà anh không giải quyết được chuyện này, và khiến mọi người hài lòng, tôi sẽ lột da anh!", Độc Cô Hoài tức điên lên quát.
"30 phút? Lâu quá, tôi chỉ cần một phút là xong rồi!".
Lâm Chính bình thản đáp.
Chương 3388: Chân tướng đã rõ rồi chứ?
Một phút?
Mọi người sửng sốt, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin, còn tưởng là mình nghe nhầm.
Đám Ái Nhiễm, tông chủ Thanh Huyền Tông đều kinh ngạc nhìn anh.
"Anh nói cái gì? Một phút?", Độc Cô Hoài cũng nhíu mày, trầm giọng nói.
"Đúng, chỉ một phút! Hơn một giây coi như tôi thua!", Lâm Chính nói.
"Ha ha, thú vị đấy! Rất thú vị! Không ngờ hôm nay lại gặp phải một kẻ không sợ chết như anh!", Độc Cô Hoài bật cười, ánh mắt chứa đầy sự chế giếu và dữ tợn. Hắn vung tay lên, bình thản nói: "Đi gọi Đồ Thủ đến đây!".
"Vâng, cậu chủ!".
Người bên cạnh vội chạy đi.
Chẳng mấy chốc, một người đàn ông vóc dáng cao to, đeo một chiếc tạp dề bẩn thỉu đi tới.
Cả người hắn dính đầy máu tươi, hình như là đồ tể giết lợn. Mùi máu tanh tỏa ra từ người hắn khiến mọi người rùng mình.
Mọi người đều biết y thuật, sao có thể không biết mùi máu tanh này là máu người hay máu động vật chứ?
"Độc Cô Đồ Thủ?".
Có người lập tức nhận ra thân phận của người đàn ông đeo tạp dề này, kêu lên thất thanh.
"Cái gì? Chính là tên Độc Cô lột da kia?".
"Trời ạ, cậu chủ Hoài gọi hắn đến làm gì vậy?".
"Tên này giết người còn không chớp mắt luôn!".
Mọi người xung quanh sợ hãi bất an, run rẩy như gặp phải ma.
Đôi đồng tử của Ái Nhiễm hơi co lại, vô thức lùi lại nửa bước, nhỏ giọng nói: "Thần y Lâm, nếu có gì không ổn thì hãy nhanh chóng bỏ chạy nhé".
"Là sao?", Lâm Chính hiếu kỳ nhìn cô ta.
"Người này tên Độc Cô Đồ Thủ, là một đồ tể nổi tiếng của thế gia Độc Cô. Số người chết trong tay hắn không đến một nghìn thì cũng tám trăm, hơn nữa tình trạng khi chết đều vô cùng thê thảm, hoặc là bị lột da rút gân, hoặc là bị chia xác moi nội tạng, gần như không ai toàn thây. Điều khiến mọi người sợ hãi hơn cả là sau khi chia xác, anh ta có thể đảm bảo mỗi cơ quan thậm chí mỗi mạch máu đều hoàn chỉnh, trình độ tỉ mỉ ngang với cấp độ phẫu thuật", Ái Nhiễm khàn giọng đáp.
"Lợi hại như vậy sao?".
Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.
"Bây giờ tôi cho anh một phút để giải quyết chuyện này. Nếu quá một giây, tôi sẽ bảo Đồ Thủ lột da anh ngay trước mặt mọi người!", Độc Cô Hoài nheo mắt cười nói.
"Nếu trong một phút tôi giải quyết được chuyện này thì sao?", Lâm Chính lấy lại bình tĩnh, hỏi thẳng.
Ai nấy đều sửng sốt, dường như không ngờ Lâm Chính lại dám đưa ra yêu cầu.
"Anh muốn thế nào?", Độc Cô Hoài lạnh lùng nói.
"Yêu cầu của tôi cũng không cao, tôi muốn anh bắt tất cả người của núi Côn Bằng quỳ xuống, dập đầu xin lỗi người của Thanh Huyền Tông chúng tôi. Còn anh cũng phải xin lỗi cô Ái Nhiễm, không vấn đề gì chứ?", Lâm Chính nói.
"Hừ, chỉ có mấy yêu cầu này thôi sao? Không vấn đề gì, nếu anh có thể hoàn thành trong một phút, thì tôi cũng quỳ xuống dập đầu xin lỗi", Độc Cô Hoài nói đầy khinh bỉ.
Hiển nhiên hắn cũng không tin Lâm Chính có bản lĩnh này.
Dù sao chuyện này cũng không có chứng cứ, người của núi Côn Bằng chắc cũng không đến mức giả vờ ngã một cái mà cũng bị bắt thóp được.
Không ai tin Lâm Chính, bọn họ đều nhìn anh với vẻ mặt hóng hớt.
"Đừng lãng phí thời gian nữa, mau bắt đầu đi!", Độc Cô Hoài nhìn Lâm Chính chằm chằm, lạnh lùng nói.
"Được".
Lâm Chính gật đầu, sau đó nhìn về phía người của núi Côn Bằng ở bên kia, bình thản nói: "Vừa nãy là ai bị ngã? Lại đây đi!".
"Là tôi, sao nào?".
Một người tập tễnh đi tới, vẻ mặt vừa đau đớn vừa tức giận.
"Anh nói anh bị người của Thanh Huyền Tông ngáng chân?".
"Đúng vậy, thì làm sao?".
"Có biết đối phương ngáng chân nào không?", Lâm Chính bình thản hỏi.
"Việc này... chân trái... Không đúng... là chân phải...", người kia ấp úng một lát, vội vàng đáp.
Dù sao cái bàn cũng ở bên phải, nếu nói chân trái thì sẽ bị vạch trần mất.
Lâm Chính nghe thấy thế liền gật đầu: "Anh ra đứng cạnh bàn đi".
"Làm gì?", người kia mất kiên nhẫn hỏi.
"Bảo anh đứng thì cứ đứng đi, sao hả? Anh không phối hợp với tôi thì tôi làm rõ chân tướng kiểu gì?", Lâm Chính trầm giọng nói.
Người kia có chút do dự, nhìn Hầu Tam một cái, thấy Hầu Tam gật đầu ra hiệu, chỉ đành không tình nguyện đứng bên cạnh bàn.
Lâm Chính lại xoay người, nói với đám Nam Phong: "Các anh ngồi vào bàn đi".
"Được".
Đám Nam Phong lập tức làm theo lời Lâm Chính nói, ngồi xuống ghế.
Bọn họ vừa ngồi xuống, xung quanh lập tức im bặt.
Người kia trợn trừng mắt, mồ hôi lạnh túa ra, miệng há ra nhưng không thốt được lời nào.
"Tôi nghĩ, chắc là chân tướng đã rõ rồi chứ?", Lâm Chính bình thản nói.
Chương 3389: Anh có thể làm gì được tôi nào?
Xung quanh im phăng phắc.
Ai nấy đều mở to mắt nhìn chiếc bàn kia.
Chỉ thấy đám Nam Phong ngồi quanh chiếc bàn, bởi vì chiếc bàn hình tròn, nên tất cả đều quay lưng về phía người kia.
Lại nhìn góc đứng của người núi Côn Bằng kia, ở vị trí đó mà muốn ngáng chân hắn thì đám Nam Phong phải quay hẳn người lại, nếu không chắc chắn không thể làm được.
Nhưng nếu xoay người lại, không những gây ra động tĩnh lớn, mà còn bị rất nhiều người nhìn thấy, chắc chắn đối phương cũng biết ai là người ngáng chân mình.
Từ đây mà thấy tất cả mọi chuyện chỉ là lời nói dối của người núi Côn Bằng.
"Anh có thể biểu diễn cho tôi xem cảnh anh quay lưng ngáng chân không?", Lâm Chính nhìn chằm chằm người kia, hỏi.
"Tôi... tôi..."
Hắn há miệng, nhưng mãi không thốt được câu nào.
"Hầu Tam!".
Sắc mặt Độc Cô Hoài âm trầm, lập tức quát lớn.
“Cậu Hoài!”.
Hầu Tam rùng mình một cái, vội bước tới.
"Hóa ra là người của các ông sinh sự! Hầu Tam! Ông thật là to gan! Biết rõ hôm nay thế gia Độc Cô chúng tôi vào Huyền Hoa Thành, mà ông còn gây thị phi ở đây! Sao? Các ông coi thường thế gia Độc Cô chúng tôi hả?", Độc Cô Hoài lạnh lùng nói.
“Cậu Hoài, thực ra tôi cũng không biết, tôi có nhìn thấy sự việc xảy ra thế nào đâu. Chắc chắn là người này cố ý khiêu khích Thanh Huyền Tông nên mới gây chuyện thị phi! Tôi nhất định sẽ trừng phạt cậu ta! Nhất định sẽ trừng phạt!”, Hầu Tam vội nói, đổ hết tội lên đầu người kia.
“Đừng nhiều lời nữa, tất cả quỳ xuống cho tôi!”.
Độc Cô Hoài tức giận quát.
Tất cả người của núi Côn Bằng đều sợ hãi quỳ mọp xuống đất, run như cầy sấy, không dám cãi lời.
“Người đâu, vả cho mỗi người 100 cái, sau đó đuổi ra khỏi Huyền Hoa Thành! Sau này không cho phép những người này xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không giết luôn không cần luận tội! Rõ chưa?”, Độc Cô Hoài kêu lên.
“Vâng!”.
Mấy cao thủ của thế gia Độc Cô lập tức bước tới, bắt đầu tát đám Hầu Tam tới tấp.
100 cái tát này không hề đơn giản, những người ra tay đều luyện võ, khí kình hùng hậu, kình lực rất mạnh, đánh cho đám người này răng rơi đầy đất, phun cả máu tươi, hai má sưng vù, có người còn lăn ra ngất xỉu.
Những tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Người của Thanh Huyền Tông chứng kiến cảnh tượng này đều thầm kêu đáng đời, cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Nhưng Lâm Chính lại lên tiếng: “Cậu chủ Hoài, anh đánh bọn họ ngất xỉu rồi thì làm sao thực hiện được những gì chúng ta đã nói trước đó? Cả anh nữa, chẳng phải anh cũng nên thực hiện lời hứa sao?”.
Lâm Chính vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nín thở, kinh ngạc nhìn anh.
“Thần y Lâm, đừng nhiều lời nữa, chuyện này bỏ qua đi”, Ái Nhiễm trầm giọng nói.
Thực ra Độc Cô Hoài mạnh tay xử lý đám người của núi Côn Bằng đã có ý rất rõ ràng.
Hắn đã cho người của Thanh Huyền Tông một câu trả lời, đương nhiên cũng không định gây phiền phức với Thanh Huyền Tông nữa. Nếu Lâm Chính còn hùng hổ ép người, muốn Độc Cô Hoài quỳ xuống xin lỗi Ái Nhiễm thì chuyện này sẽ trở nên nghiêm trọng.
Độc Cô Hoài xoay người lại, nheo mắt nhìn Lâm Chính: “Anh có ý gì? Anh… thực sự muốn tôi quỳ xuống xin lỗi sao?”.
“Trước đó chúng ta đã nói rồi còn gì”, Lâm Chính bình thản đáp.
“Anh nói đúng, trước đó chúng ta quả thực đã nói thế, nhưng bây giờ tôi không thừa nhận, anh có thể làm gì được tôi nào?”.
Độc Cô Hoài cười khẩy nói, sau đó hét lớn: “Vừa nãy có ai nghe thấy tôi hứa gì với anh ta không?”.
“Không!”.
Mọi người ở xung quanh đồng thanh hô.
“Đấy! Anh xem!”, Độc Cô Hoài nhún vai, vẻ mặt đầy châm chọc.
Lâm Chính không nói gì.
Quanh đây có ai dám đắc tội với thế gia Độc Cô chứ?
Độc Cô Hoài nói không có chính là không có, Lâm Chính thì có thân phận gì mà dám chống đối hắn chứ?
“Cậu chủ Hoài, xin cậu bớt giận, sao chúng tôi có thể bắt cậu xin lỗi được chứ? Huống hồ cậu cũng không làm sai điều gì”, tông chủ Thanh Huyền Tông vội bước tới, nặn ra một nụ cười nói.
“Nhưng tôi nhớ mặt thằng khốn này rồi, tôi thừa nhận lần này anh thắng, nhưng dù gì anh cũng phải đến cuộc thi, món nợ này chúng ta có thể tính từ từ!”, Độc Cô Hoài nheo mắt nhìn Lâm Chính, cười khẽ một tiếng, sau đó lại nhìn Ái Nhiễm, nói: “Tôi chờ cô ở phòng số 3 tầng 3 tửu lâu, nếu cô thức thời thì vào đó với tôi. Nếu không thức thời thì tôi nghĩ cô sẽ không muốn nhìn thấy hậu quả đâu”.
Dứt lời, Độc Cô Hoài xoay người rời đi.
Chương 3390: Đừng lo có tôi đây
Độc Cô Hoài đã rời đi, nhưng người của Thanh Huyền Tông đều có vẻ mặt khó coi, vô cùng lo lắng.
Câu nói của Độc Cô Hoài khiến bọn họ vô cùng áp lực.
Độc Cô Hoài rõ ràng có ý muốn đối phó với Thanh Huyền Tông, trừ khi Ái Nhiễm bằng lòng đến tầng ba quán rượu tiếp Độc Cô Hoài.
Nhưng cả đám đàn ông sao có thể hi sinh một người phụ nữ để đổi lấy sự bình yên cho mình?
“Tôi thấy cuộc thi này khó mà tham gia được rồi”, tông chủ Thanh Huyền Tông thở dài, nói: “Tôi nghĩ chúng ta nên lên đường trở về được rồi!”.
“Sư phụ định từ bỏ sao?”, Ái Nhiễm sửng sốt.
“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ con bảo sư phụ hi sinh con, để con đi uống cùng tên Độc Cô Hoài đó sao?”, tông chủ Thanh Huyền Tông trợn mắt nói.
“Chuyện đó…”, Ái Nhiễm cúi đầu, không nói tiếng nào.
“Mọi người không cần phải lo, tôi thấy Độc Cô Hoài rất để ý đến ánh nhìn của người đời. Có lẽ thế gia Độc Cô cũng là người coi trọng danh dự. Chỉ cần chúng ta không làm gì sai, không để bọn họ nắm được điểm yếu, bọn họ cũng sẽ không làm gì được chúng ta! Mọi thứ vẫn như cũ, không cần quan tâm đến tên Độc Cô Hoài đó nữa! Không sao đâu”, Lâm Chính mỉm cười nói, vẻ mặt bình thản, dường như không hề để tâm.
“Thần y Lâm, dù gì Độc Cô Hoài cũng là cậu hai của thế gia Độc Cô, nếu bị hắn để mắt tới, con đường này cũng khó đi”, Ái Nhiễm hạ giọng nói.
“Nhưng nếu từ bỏ, chúng ta không chống lại được Thiên Thần Điện, kết cục vẫn chỉ có một con đường chết! Đã vậy, vì sao chúng ta không liều một phen?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Ái Nhiễm nhìn anh, một lúc lâu sau lại cúi đầu, không nói gì thêm.
“Trừ khi mọi người tìm được thế lực bá chủ khác che chở để đi đến vùng đất Tu Di, hoặc là chúng ta tự mình đi đến vùng đất Tu Di, nếu không, chúng ta chỉ có thể đi con đường này”, Lâm Chính nói.
“Khu vực chúng ta ở chỉ có thế gia Độc Cô có thể dọa sợ bọn trộm cướp, khiến bọn chúng không dám lỗ mãng, không còn thế tộc nào có sức ảnh hưởng lớn như vậy nữa. Nếu chỉ dựa vào chúng ta thì sẽ không đi được bao xa. Có không biết bao nhiêu thế tộc mạnh hơn chúng ta vẫn thành thật giao đan dược cho thế gia Độc Cô tìm kiếm sự che chở. Nếu đi đơn lẻ, người có thể đến được vùng đất Tu Di chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Con đường này vô cùng nguy hiểm, Thanh Huyền Tông sẽ không đi được tới đâu cả!”, tông chủ Thanh Huyền Tông lắc đầu thở dài.
“Vậy ý của các các người thế nào?”, Lâm Chính nhìn tông chủ Thanh Huyền Tông, bình tĩnh hỏi.
Tông chủ Thanh Huyền Tông cũng im lặng.
Không đi cũng chết, đi một mình cũng chết.
Bọn họ không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể nhắm mắt làm liều đi cùng thế gia Độc Cô đến vùng đất Tu Di.
“Nếu các người không còn lựa chọn nào khác thì hãy làm theo tôi nói, cứ thử xem. Yên tâm, có chuyện gì tôi sẽ giải quyết”, Lâm Chính nói.
Mọi người đều có vẻ mặt phức tạp, không nói được gì.
Tông chủ Thanh Huyền Tông thở dài, khẽ nói: “Hình như chúng ta cũng không còn đường nào để đi. Lâm Chính, chúng ta liều một phen đi”.
“Sư phụ, không được thì để con đi nói chuyện với Độc Cô Hoài”, Ái Nhiễm ngẩng đầu lên, mở lời.
“Không được!”, tông chủ Thanh Huyền Tông nghiêm túc quát: “Triệu Giang Ngạn này chưa đến nỗi vô dụng phải bán đứng đồ đệ của mình để đối lấy sự yên ổn! Tiểu Nhiễm, ta không cho phép con đi tìm Độc Cô Hoài, mặc kệ xảy ra chuyện gì, con cũng không được đi tìm hắn! Đó là một con sói đợi ăn thịt con, sao con có thể dâng tới miệng hắn?”.
“Không sai, cô Ái Nhiễm, tôi nói thật, dù bây giờ cô có đi với Độc Cô Hoài cũng không giải quyết được vấn đề. Bởi vì trong mắt họ, chúng ta chẳng là gì cả, hắn hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của chúng ta. Nếu không phải hôm nay ở trước mặt nhiều người không tiện ra tay, hắn tìm đại một lý do là có thể xử chúng ta! Cô không được hạ thấp mình”, Lâm Chính cũng lên tiếng.
“Thần y Lâm coi tôi là hạng người gì chứ, dù tôi có chết cũng sẽ không bán rẻ sự trong sạch của mình”.
Ái Nhiễm đáp trả, sau đó lắc đầu: “Mọi người đã nói vậy thì tôi cũng không có ý kiến gì, bây giờ đi bước nào tính bước đó vậy”.
“Vậy là tốt nhất, tóm lại cô Ái Nhiễm đừng lo, có tôi đây!”, Lâm Chính cười đáp.
Ái Nhiễm ngẩn ra, không lên tiếng.
“Sư phụ!”.
Lúc này, một giọng nói vang lên.
Tông chủ Thanh Huyền Tông nhìn sang, là người đang xếp hàng gọi.
“Đến lượt chúng ta nộp phí rồi!”.
Tông chủ Thanh Huyền Tông nghiêm mặt, đi thẳng tới quán rượu.
Huyền Hoa Thành là một thành trì tự do buôn bán, không có thành chủ, chỉ có một thành ủy hội, chuyện lớn nhỏ trong thành đều do thành ủy hội quyết định.
Sau khi thế gia Độc Cô tiến vào đây, quyền lên tiếng ở Huyền Hoa Thành đương nhiên là rơi vào tay bọn họ.
Ai dám cãi lời một nhân vật tai to mặt lớn như vậy chứ?
Vì vậy, dù Độc Cô Hoài ngang ngược hống hách đến đâu cũng không ai dám chọc vào.
Hôm nay là ngày thế lực các nơi đến gặp quản sự, cũng là thời điểm để thế gia Độc Cô kiếm bộn tiền. Độc Cô Hoài chờ đội ngũ nghỉ ngơi chỉnh đốn, nhàn rỗi không có việc gì làm liền ra ngoài đi dạo, đúng lúc gặp chuyện này, hắn đương nhiên phải hóng hớt rồi.
Không ngờ lại gặp được mỹ nhân tuyệt sắc như Ái Nhiễm, Độc Cô Hoài nhất thời sáng mắt lên, chỉ muốn ôm ngay mỹ nhân vào lòng.
Ai cũng biết Độc Cô Hoài trước nay là người đào hoa, gặp được mỹ nhân là rắp tâm tính kế để có được.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Sau khi Độc Cô Hoài hỏi thân phận của Ái Nhiễm, tất cả mọi người đều biết hắn nhằm vào người đẹp này.
Ái Nhiễm tưởng mình nói rõ thân phận thì Độc Cô Hoài sẽ không làm khó Thanh Huyền Tông, nhưng cô ta đã nhầm.
Nếu không viện cớ thì làm sao hắn có thể hạ gục Ái Nhiễm chứ?
Nhất thời mọi người cười thầm, nhìn người của Thanh Huyền Tông với ánh mắt chế giễu.
Vẻ mặt Ái Nhiễm đầy sửng sốt, dường như không dám tin.
"Hừ, con ranh này còn tưởng Độc Cô Hoài sẽ giúp Thanh Huyền Tông sao? Lần này trộm gà không thành còn mất nắm gạo!", Hầu Tam cười khẩy nói.
"Cậu chủ Hoài, sao anh lại qua loa như vậy được? Rõ ràng là bọn họ làm sai trước!", Nam Phong cuống lên, vội vàng nói.
Độc Cô Hoài nghe thấy thế liền vung tay lên tát.
Bốp!
Tiếng tát giòn tan vang lên.
Nam Phong lùi lại mấy bước, nửa khuôn mặt đỏ ửng lên, nhìn đối phương với ánh mắt khó tin.
"Chó chết! Mày nghĩ mày là cái thá gì hả? Dám lên mặt dạy dỗ tao? Có tin tao xé xác mày tại đây không?", Độc Cô Hoài tức giận quát.
"Cậu chủ Hoài, anh làm vậy là ỷ thế hiếp người", Ái Nhiễm nổi giận, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Tôi nói rồi, thế gia Độc Cô đóng quân ở Huyền Hoa Thành, bây giờ Huyền Hoa Thành chính là địa bàn của thế gia Độc Cô tôi. Các cô gây chuyện ở địa bàn của tôi mà tôi không được trừng phạt sao?", Độc Cô Hoài nheo mắt cười khẽ, sau đó vung tay lên: "Đưa hết đi!".
"Rõ!".
Các cao thủ của thế gia Độc Cô ở phía sau đi tới.
Người của Thanh Huyền Tông vô cùng kinh ngạc, đồng loạt nhìn về phía tông chủ.
Chỉ cần ông ta gật đầu, thì bọn họ sẽ lập tức ra tay phản kháng.
Nhưng phản kháng thì có ích gì?
Đứng trước thế lực khổng lồ như thế gia Độc Cô, Thanh Huyền Tông hiện giờ còn không bằng hạt bụi dưới đất...
Sắc mặt của tông chủ Thanh Huyền Tông âm trầm, vẫn giữ im lặng, hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải.
Tình hình vô cùng căng thẳng.
Đám Ái Nhiễm đã quyết định phản kháng.
Đám Hầu Tam thì tỏ vẻ vui mừng hóng hớt, nhỏ giọng cười nhạo.
Đúng lúc này, Lâm Chính ở bên cạnh bất ngờ lên tiếng.
"Nghe nói thế gia Độc Cô xưng bá một phương, có lòng nhân đức, quần hùng bái phục. Hôm nay được gặp, hóa ra cũng chỉ là lời đồn, chẳng có gì ghê gớm cả!".
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều chấn động.
Độc Cô Hoài lại càng kinh ngạc hơn, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin được.
"Anh vừa... nói cái gì?".
"Tôi nói thế gia Độc Cô các anh cũng chỉ được cái hư danh mà thôi! Có vấn đề gì sao?", Lâm Chính bình thản đáp.
Xung quanh bỗng chốc im bặt.
Ai nấy trợn tròn mắt, ngây người nhìn Lâm Chính...
Chương 3387: Năng lực của anh kém quá
Chắc là không ai dám tin mình có thể nghe thấy những lời nói ngông cuồng như vậy trong trường hợp này.
Đừng nói là quần chúng vây xem xung quanh, ngay cả đám Hầu Tam của núi Côn Bằng cũng há hốc miệng.
Bọn họ nhìn Lâm Chính như nhìn một thằng điên, chắc đều nghĩ rằng đầu óc anh có vấn đề.
Độc Cô Hoài không hề nổi giận, mà ngoảnh sang nhìn Ái Nhiễm và tông chủ Thanh Huyền Tông, mặt không cảm xúc hỏi: "Đây cũng là người của Thanh Huyền Tông sao?".
Lúc này tông chủ Thanh Huyền Tông mới hoàn hồn, ánh mắt dao động, nhỏ giọng nói: "Người này là tạp dịch của Thanh Huyền Tông chúng tôi, đầu óc trước giờ không được lanh lợi. Cậu Hoài, chắc là cậu ấy lại phát bệnh, mong cậu đừng chấp nhặt với cậu ấy, tôi xin chịu mọi trách nhiệm".
"Chắc là một kẻ tâm thần...", mọi người hiểu ra.
Nhưng Độc Cô Hoài lại cười khẩy: "Ông nghĩ hắn bị tâm thần thì thoát tội sao? Kẻ nào sỉ nhục thế gia Độc Cô chúng tôi thì đều phải chết, người này phải xử quyết tại chỗ!".
"Cái gì?".
Tông chủ Thanh Huyền Tông biến sắc.
Ánh mắt Ái Nhiễm đanh lại, bàn tay siết chặt.
Nhưng Lâm Chính lại điềm nhiên đáp: "Tôi không phải là tạp dịch gì cả, tông chủ nói vậy chỉ để giải vây cho tôi thôi, nhưng những lời tôi nói cũng không có gì sai cả".
"Thế nên anh cũng chán sống rồi? Xem ra phải kề dao vào cổ anh thì anh mới biết sợ!", Độc Cô Hoài lạnh lùng hừ một tiếng, vung tay lên.
Các cao thủ của thế gia Độc Cô ở phía sau lập tức rút kiếm đi tới.
Nhưng Lâm Chính vẫn không chút sợ hãi, mà còn nói thẳng: "Anh giết đi, giết tôi chính là thừa nhận những lời tôi nói là đúng! Huống hồ tôi cũng đâu có nói sai, bao nhiêu con mắt đang nhìn vào, người của thế gia Độc Cô các anh không phân rõ phải trái trắng đen đã lạm sát người vô tội, cướp đoạt dân nữ hãm hại trung lương. Chúng tôi chết cũng không sao, nhưng từ nay về sau, chắc chắn thế gia Độc Cô sẽ để lại tiếng thối vạn năm, bị người đời chửi rủa. Còn Độc Cô Hoài anh chỉ có trở thành đề tài và trò cười của mọi người lúc trà dư tửu hậu".
Dứt lời, Lâm Chính liền nhắm mắt lại, dáng vẻ chờ chết.
Hơi thở của Độc Cô Hoài như nghẹn lại, vội quát: "Dừng tay!".
Các cao thủ của thế gia Độc Cô liền dừng lại.
"Thằng khốn! Rốt cuộc anh muốn làm gì?", ánh mắt Độc Cô Hoài lạnh tanh, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Nếu cậu Hoài có thể công tâm xử lý chuyện này, đảm bảo giải quyết mâu thuẫn giữa Thanh Huyền Tông và núi Côn Bằng một cách công bằng minh bạch, tôi nghĩ mọi người xung quanh sẽ phải nhìn anh bằng con mắt khác. Anh phải biết rằng xung quanh đang có vô số cặp mắt nhìn vào đấy", Lâm Chính nói.
Độc Cô Hoài siết chặt nắm tay, nhìn Lâm Chính với ánh mắt đầy dữ tợn.
Nhưng hắn không thể phớt lờ những lời Lâm Chính nói.
Dù sao xung quanh cũng có rất nhiều người đang nhìn.
Nơi này cũng không phải thế gia Độc Cô, hắn làm gì cũng không ai dám hé răng. Nhưng nếu hắn gây chuyện thị phi ở đây, cho dù bây giờ người ta không nói, nhưng ra khỏi Huyền Hoa Thành thì chắc chắn sẽ một đồn mười, mười đồn trăm.
Đến lúc đó, danh tiếng của thế gia Độc Cô sẽ bị hủy hoại.
Còn hắn cũng trở thành tội nhân của thế gia Độc Cô.
Suy nghĩ một lát, Độc Cô Hoài bỗng nảy ra một ý, hắn kiềm chế lửa giận, nhìn Lâm Chính chằm chằm, nói: "Nếu đã vậy thì được, tôi đưa người của cả hai phe đi. Sau khi trở về, tôi sẽ đích thân thẩm vấn các anh, điều tra rõ ràng chân tướng chuyện này, vậy là công bằng rồi chứ?".
"Sao? Chỉ vì chuyện nhỏ này mà phải đưa chúng tôi về điều tra? Cậu chủ Hoài, năng lực của anh kém quá đấy!", Lâm Chính lắc đầu nói.
"Anh có ý gì hả?", Độc Cô Hoài nổi giận.
"Ý tôi là năng lực của anh kém cỏi quá".
"Được, thằng khốn, nếu đã vậy thì anh lại đây, nếu trong 30 phút mà anh không giải quyết được chuyện này, và khiến mọi người hài lòng, tôi sẽ lột da anh!", Độc Cô Hoài tức điên lên quát.
"30 phút? Lâu quá, tôi chỉ cần một phút là xong rồi!".
Lâm Chính bình thản đáp.
Chương 3388: Chân tướng đã rõ rồi chứ?
Một phút?
Mọi người sửng sốt, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin, còn tưởng là mình nghe nhầm.
Đám Ái Nhiễm, tông chủ Thanh Huyền Tông đều kinh ngạc nhìn anh.
"Anh nói cái gì? Một phút?", Độc Cô Hoài cũng nhíu mày, trầm giọng nói.
"Đúng, chỉ một phút! Hơn một giây coi như tôi thua!", Lâm Chính nói.
"Ha ha, thú vị đấy! Rất thú vị! Không ngờ hôm nay lại gặp phải một kẻ không sợ chết như anh!", Độc Cô Hoài bật cười, ánh mắt chứa đầy sự chế giếu và dữ tợn. Hắn vung tay lên, bình thản nói: "Đi gọi Đồ Thủ đến đây!".
"Vâng, cậu chủ!".
Người bên cạnh vội chạy đi.
Chẳng mấy chốc, một người đàn ông vóc dáng cao to, đeo một chiếc tạp dề bẩn thỉu đi tới.
Cả người hắn dính đầy máu tươi, hình như là đồ tể giết lợn. Mùi máu tanh tỏa ra từ người hắn khiến mọi người rùng mình.
Mọi người đều biết y thuật, sao có thể không biết mùi máu tanh này là máu người hay máu động vật chứ?
"Độc Cô Đồ Thủ?".
Có người lập tức nhận ra thân phận của người đàn ông đeo tạp dề này, kêu lên thất thanh.
"Cái gì? Chính là tên Độc Cô lột da kia?".
"Trời ạ, cậu chủ Hoài gọi hắn đến làm gì vậy?".
"Tên này giết người còn không chớp mắt luôn!".
Mọi người xung quanh sợ hãi bất an, run rẩy như gặp phải ma.
Đôi đồng tử của Ái Nhiễm hơi co lại, vô thức lùi lại nửa bước, nhỏ giọng nói: "Thần y Lâm, nếu có gì không ổn thì hãy nhanh chóng bỏ chạy nhé".
"Là sao?", Lâm Chính hiếu kỳ nhìn cô ta.
"Người này tên Độc Cô Đồ Thủ, là một đồ tể nổi tiếng của thế gia Độc Cô. Số người chết trong tay hắn không đến một nghìn thì cũng tám trăm, hơn nữa tình trạng khi chết đều vô cùng thê thảm, hoặc là bị lột da rút gân, hoặc là bị chia xác moi nội tạng, gần như không ai toàn thây. Điều khiến mọi người sợ hãi hơn cả là sau khi chia xác, anh ta có thể đảm bảo mỗi cơ quan thậm chí mỗi mạch máu đều hoàn chỉnh, trình độ tỉ mỉ ngang với cấp độ phẫu thuật", Ái Nhiễm khàn giọng đáp.
"Lợi hại như vậy sao?".
Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.
"Bây giờ tôi cho anh một phút để giải quyết chuyện này. Nếu quá một giây, tôi sẽ bảo Đồ Thủ lột da anh ngay trước mặt mọi người!", Độc Cô Hoài nheo mắt cười nói.
"Nếu trong một phút tôi giải quyết được chuyện này thì sao?", Lâm Chính lấy lại bình tĩnh, hỏi thẳng.
Ai nấy đều sửng sốt, dường như không ngờ Lâm Chính lại dám đưa ra yêu cầu.
"Anh muốn thế nào?", Độc Cô Hoài lạnh lùng nói.
"Yêu cầu của tôi cũng không cao, tôi muốn anh bắt tất cả người của núi Côn Bằng quỳ xuống, dập đầu xin lỗi người của Thanh Huyền Tông chúng tôi. Còn anh cũng phải xin lỗi cô Ái Nhiễm, không vấn đề gì chứ?", Lâm Chính nói.
"Hừ, chỉ có mấy yêu cầu này thôi sao? Không vấn đề gì, nếu anh có thể hoàn thành trong một phút, thì tôi cũng quỳ xuống dập đầu xin lỗi", Độc Cô Hoài nói đầy khinh bỉ.
Hiển nhiên hắn cũng không tin Lâm Chính có bản lĩnh này.
Dù sao chuyện này cũng không có chứng cứ, người của núi Côn Bằng chắc cũng không đến mức giả vờ ngã một cái mà cũng bị bắt thóp được.
Không ai tin Lâm Chính, bọn họ đều nhìn anh với vẻ mặt hóng hớt.
"Đừng lãng phí thời gian nữa, mau bắt đầu đi!", Độc Cô Hoài nhìn Lâm Chính chằm chằm, lạnh lùng nói.
"Được".
Lâm Chính gật đầu, sau đó nhìn về phía người của núi Côn Bằng ở bên kia, bình thản nói: "Vừa nãy là ai bị ngã? Lại đây đi!".
"Là tôi, sao nào?".
Một người tập tễnh đi tới, vẻ mặt vừa đau đớn vừa tức giận.
"Anh nói anh bị người của Thanh Huyền Tông ngáng chân?".
"Đúng vậy, thì làm sao?".
"Có biết đối phương ngáng chân nào không?", Lâm Chính bình thản hỏi.
"Việc này... chân trái... Không đúng... là chân phải...", người kia ấp úng một lát, vội vàng đáp.
Dù sao cái bàn cũng ở bên phải, nếu nói chân trái thì sẽ bị vạch trần mất.
Lâm Chính nghe thấy thế liền gật đầu: "Anh ra đứng cạnh bàn đi".
"Làm gì?", người kia mất kiên nhẫn hỏi.
"Bảo anh đứng thì cứ đứng đi, sao hả? Anh không phối hợp với tôi thì tôi làm rõ chân tướng kiểu gì?", Lâm Chính trầm giọng nói.
Người kia có chút do dự, nhìn Hầu Tam một cái, thấy Hầu Tam gật đầu ra hiệu, chỉ đành không tình nguyện đứng bên cạnh bàn.
Lâm Chính lại xoay người, nói với đám Nam Phong: "Các anh ngồi vào bàn đi".
"Được".
Đám Nam Phong lập tức làm theo lời Lâm Chính nói, ngồi xuống ghế.
Bọn họ vừa ngồi xuống, xung quanh lập tức im bặt.
Người kia trợn trừng mắt, mồ hôi lạnh túa ra, miệng há ra nhưng không thốt được lời nào.
"Tôi nghĩ, chắc là chân tướng đã rõ rồi chứ?", Lâm Chính bình thản nói.
Chương 3389: Anh có thể làm gì được tôi nào?
Xung quanh im phăng phắc.
Ai nấy đều mở to mắt nhìn chiếc bàn kia.
Chỉ thấy đám Nam Phong ngồi quanh chiếc bàn, bởi vì chiếc bàn hình tròn, nên tất cả đều quay lưng về phía người kia.
Lại nhìn góc đứng của người núi Côn Bằng kia, ở vị trí đó mà muốn ngáng chân hắn thì đám Nam Phong phải quay hẳn người lại, nếu không chắc chắn không thể làm được.
Nhưng nếu xoay người lại, không những gây ra động tĩnh lớn, mà còn bị rất nhiều người nhìn thấy, chắc chắn đối phương cũng biết ai là người ngáng chân mình.
Từ đây mà thấy tất cả mọi chuyện chỉ là lời nói dối của người núi Côn Bằng.
"Anh có thể biểu diễn cho tôi xem cảnh anh quay lưng ngáng chân không?", Lâm Chính nhìn chằm chằm người kia, hỏi.
"Tôi... tôi..."
Hắn há miệng, nhưng mãi không thốt được câu nào.
"Hầu Tam!".
Sắc mặt Độc Cô Hoài âm trầm, lập tức quát lớn.
“Cậu Hoài!”.
Hầu Tam rùng mình một cái, vội bước tới.
"Hóa ra là người của các ông sinh sự! Hầu Tam! Ông thật là to gan! Biết rõ hôm nay thế gia Độc Cô chúng tôi vào Huyền Hoa Thành, mà ông còn gây thị phi ở đây! Sao? Các ông coi thường thế gia Độc Cô chúng tôi hả?", Độc Cô Hoài lạnh lùng nói.
“Cậu Hoài, thực ra tôi cũng không biết, tôi có nhìn thấy sự việc xảy ra thế nào đâu. Chắc chắn là người này cố ý khiêu khích Thanh Huyền Tông nên mới gây chuyện thị phi! Tôi nhất định sẽ trừng phạt cậu ta! Nhất định sẽ trừng phạt!”, Hầu Tam vội nói, đổ hết tội lên đầu người kia.
“Đừng nhiều lời nữa, tất cả quỳ xuống cho tôi!”.
Độc Cô Hoài tức giận quát.
Tất cả người của núi Côn Bằng đều sợ hãi quỳ mọp xuống đất, run như cầy sấy, không dám cãi lời.
“Người đâu, vả cho mỗi người 100 cái, sau đó đuổi ra khỏi Huyền Hoa Thành! Sau này không cho phép những người này xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không giết luôn không cần luận tội! Rõ chưa?”, Độc Cô Hoài kêu lên.
“Vâng!”.
Mấy cao thủ của thế gia Độc Cô lập tức bước tới, bắt đầu tát đám Hầu Tam tới tấp.
100 cái tát này không hề đơn giản, những người ra tay đều luyện võ, khí kình hùng hậu, kình lực rất mạnh, đánh cho đám người này răng rơi đầy đất, phun cả máu tươi, hai má sưng vù, có người còn lăn ra ngất xỉu.
Những tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Người của Thanh Huyền Tông chứng kiến cảnh tượng này đều thầm kêu đáng đời, cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Nhưng Lâm Chính lại lên tiếng: “Cậu chủ Hoài, anh đánh bọn họ ngất xỉu rồi thì làm sao thực hiện được những gì chúng ta đã nói trước đó? Cả anh nữa, chẳng phải anh cũng nên thực hiện lời hứa sao?”.
Lâm Chính vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nín thở, kinh ngạc nhìn anh.
“Thần y Lâm, đừng nhiều lời nữa, chuyện này bỏ qua đi”, Ái Nhiễm trầm giọng nói.
Thực ra Độc Cô Hoài mạnh tay xử lý đám người của núi Côn Bằng đã có ý rất rõ ràng.
Hắn đã cho người của Thanh Huyền Tông một câu trả lời, đương nhiên cũng không định gây phiền phức với Thanh Huyền Tông nữa. Nếu Lâm Chính còn hùng hổ ép người, muốn Độc Cô Hoài quỳ xuống xin lỗi Ái Nhiễm thì chuyện này sẽ trở nên nghiêm trọng.
Độc Cô Hoài xoay người lại, nheo mắt nhìn Lâm Chính: “Anh có ý gì? Anh… thực sự muốn tôi quỳ xuống xin lỗi sao?”.
“Trước đó chúng ta đã nói rồi còn gì”, Lâm Chính bình thản đáp.
“Anh nói đúng, trước đó chúng ta quả thực đã nói thế, nhưng bây giờ tôi không thừa nhận, anh có thể làm gì được tôi nào?”.
Độc Cô Hoài cười khẩy nói, sau đó hét lớn: “Vừa nãy có ai nghe thấy tôi hứa gì với anh ta không?”.
“Không!”.
Mọi người ở xung quanh đồng thanh hô.
“Đấy! Anh xem!”, Độc Cô Hoài nhún vai, vẻ mặt đầy châm chọc.
Lâm Chính không nói gì.
Quanh đây có ai dám đắc tội với thế gia Độc Cô chứ?
Độc Cô Hoài nói không có chính là không có, Lâm Chính thì có thân phận gì mà dám chống đối hắn chứ?
“Cậu chủ Hoài, xin cậu bớt giận, sao chúng tôi có thể bắt cậu xin lỗi được chứ? Huống hồ cậu cũng không làm sai điều gì”, tông chủ Thanh Huyền Tông vội bước tới, nặn ra một nụ cười nói.
“Nhưng tôi nhớ mặt thằng khốn này rồi, tôi thừa nhận lần này anh thắng, nhưng dù gì anh cũng phải đến cuộc thi, món nợ này chúng ta có thể tính từ từ!”, Độc Cô Hoài nheo mắt nhìn Lâm Chính, cười khẽ một tiếng, sau đó lại nhìn Ái Nhiễm, nói: “Tôi chờ cô ở phòng số 3 tầng 3 tửu lâu, nếu cô thức thời thì vào đó với tôi. Nếu không thức thời thì tôi nghĩ cô sẽ không muốn nhìn thấy hậu quả đâu”.
Dứt lời, Độc Cô Hoài xoay người rời đi.
Chương 3390: Đừng lo có tôi đây
Độc Cô Hoài đã rời đi, nhưng người của Thanh Huyền Tông đều có vẻ mặt khó coi, vô cùng lo lắng.
Câu nói của Độc Cô Hoài khiến bọn họ vô cùng áp lực.
Độc Cô Hoài rõ ràng có ý muốn đối phó với Thanh Huyền Tông, trừ khi Ái Nhiễm bằng lòng đến tầng ba quán rượu tiếp Độc Cô Hoài.
Nhưng cả đám đàn ông sao có thể hi sinh một người phụ nữ để đổi lấy sự bình yên cho mình?
“Tôi thấy cuộc thi này khó mà tham gia được rồi”, tông chủ Thanh Huyền Tông thở dài, nói: “Tôi nghĩ chúng ta nên lên đường trở về được rồi!”.
“Sư phụ định từ bỏ sao?”, Ái Nhiễm sửng sốt.
“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ con bảo sư phụ hi sinh con, để con đi uống cùng tên Độc Cô Hoài đó sao?”, tông chủ Thanh Huyền Tông trợn mắt nói.
“Chuyện đó…”, Ái Nhiễm cúi đầu, không nói tiếng nào.
“Mọi người không cần phải lo, tôi thấy Độc Cô Hoài rất để ý đến ánh nhìn của người đời. Có lẽ thế gia Độc Cô cũng là người coi trọng danh dự. Chỉ cần chúng ta không làm gì sai, không để bọn họ nắm được điểm yếu, bọn họ cũng sẽ không làm gì được chúng ta! Mọi thứ vẫn như cũ, không cần quan tâm đến tên Độc Cô Hoài đó nữa! Không sao đâu”, Lâm Chính mỉm cười nói, vẻ mặt bình thản, dường như không hề để tâm.
“Thần y Lâm, dù gì Độc Cô Hoài cũng là cậu hai của thế gia Độc Cô, nếu bị hắn để mắt tới, con đường này cũng khó đi”, Ái Nhiễm hạ giọng nói.
“Nhưng nếu từ bỏ, chúng ta không chống lại được Thiên Thần Điện, kết cục vẫn chỉ có một con đường chết! Đã vậy, vì sao chúng ta không liều một phen?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Ái Nhiễm nhìn anh, một lúc lâu sau lại cúi đầu, không nói gì thêm.
“Trừ khi mọi người tìm được thế lực bá chủ khác che chở để đi đến vùng đất Tu Di, hoặc là chúng ta tự mình đi đến vùng đất Tu Di, nếu không, chúng ta chỉ có thể đi con đường này”, Lâm Chính nói.
“Khu vực chúng ta ở chỉ có thế gia Độc Cô có thể dọa sợ bọn trộm cướp, khiến bọn chúng không dám lỗ mãng, không còn thế tộc nào có sức ảnh hưởng lớn như vậy nữa. Nếu chỉ dựa vào chúng ta thì sẽ không đi được bao xa. Có không biết bao nhiêu thế tộc mạnh hơn chúng ta vẫn thành thật giao đan dược cho thế gia Độc Cô tìm kiếm sự che chở. Nếu đi đơn lẻ, người có thể đến được vùng đất Tu Di chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Con đường này vô cùng nguy hiểm, Thanh Huyền Tông sẽ không đi được tới đâu cả!”, tông chủ Thanh Huyền Tông lắc đầu thở dài.
“Vậy ý của các các người thế nào?”, Lâm Chính nhìn tông chủ Thanh Huyền Tông, bình tĩnh hỏi.
Tông chủ Thanh Huyền Tông cũng im lặng.
Không đi cũng chết, đi một mình cũng chết.
Bọn họ không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể nhắm mắt làm liều đi cùng thế gia Độc Cô đến vùng đất Tu Di.
“Nếu các người không còn lựa chọn nào khác thì hãy làm theo tôi nói, cứ thử xem. Yên tâm, có chuyện gì tôi sẽ giải quyết”, Lâm Chính nói.
Mọi người đều có vẻ mặt phức tạp, không nói được gì.
Tông chủ Thanh Huyền Tông thở dài, khẽ nói: “Hình như chúng ta cũng không còn đường nào để đi. Lâm Chính, chúng ta liều một phen đi”.
“Sư phụ, không được thì để con đi nói chuyện với Độc Cô Hoài”, Ái Nhiễm ngẩng đầu lên, mở lời.
“Không được!”, tông chủ Thanh Huyền Tông nghiêm túc quát: “Triệu Giang Ngạn này chưa đến nỗi vô dụng phải bán đứng đồ đệ của mình để đối lấy sự yên ổn! Tiểu Nhiễm, ta không cho phép con đi tìm Độc Cô Hoài, mặc kệ xảy ra chuyện gì, con cũng không được đi tìm hắn! Đó là một con sói đợi ăn thịt con, sao con có thể dâng tới miệng hắn?”.
“Không sai, cô Ái Nhiễm, tôi nói thật, dù bây giờ cô có đi với Độc Cô Hoài cũng không giải quyết được vấn đề. Bởi vì trong mắt họ, chúng ta chẳng là gì cả, hắn hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của chúng ta. Nếu không phải hôm nay ở trước mặt nhiều người không tiện ra tay, hắn tìm đại một lý do là có thể xử chúng ta! Cô không được hạ thấp mình”, Lâm Chính cũng lên tiếng.
“Thần y Lâm coi tôi là hạng người gì chứ, dù tôi có chết cũng sẽ không bán rẻ sự trong sạch của mình”.
Ái Nhiễm đáp trả, sau đó lắc đầu: “Mọi người đã nói vậy thì tôi cũng không có ý kiến gì, bây giờ đi bước nào tính bước đó vậy”.
“Vậy là tốt nhất, tóm lại cô Ái Nhiễm đừng lo, có tôi đây!”, Lâm Chính cười đáp.
Ái Nhiễm ngẩn ra, không lên tiếng.
“Sư phụ!”.
Lúc này, một giọng nói vang lên.
Tông chủ Thanh Huyền Tông nhìn sang, là người đang xếp hàng gọi.
“Đến lượt chúng ta nộp phí rồi!”.
Tông chủ Thanh Huyền Tông nghiêm mặt, đi thẳng tới quán rượu.