-
Chương 3231-3235
Chương 3231: Từng bước đánh lui
Người phụ nữ mặc đồ đỏ truyền lệnh xong liền nhảy lên một tảng đá lớn, đứng từ trên cao nhìn xuống những vị khách không mời mà đến này, tức giận quát: "Ai cho phép đám ô hợp các người đến đây gây sự hả?".
Cô ta nhìn ra được, những người này đến từ các môn phái khác nhau.
Trong các môn phái này có không ít người từng bị cưỡng chế chiêu mộ đến Thánh Sơn xây dựng võ trường, đồng thời bị lôi đi hiến tế.
Bọn họ vừa xuất hiện, người phụ nữ mặc đồ đỏ đã biết bọn họ đến có ý đồ gì.
"Vũ Thành Mị, chúng tôi đến để đòi người! Tại sao người của chúng tôi không quay về? Chẳng phải Thánh Sơn các cô đã nói là sau khi xây dựng xong võ trường bọn họ sẽ tự trở về sao? Tại sao chúng tôi chờ lâu như vậy vẫn không chờ được bọn họ trở về? Cô nói thật đi! Có phải bọn họ đã bị Thánh Sơn các cô làm hại rồi không?".
Một người đàn ông trung niên tức giận trừng mắt quát người phụ nữ mặc đồ đỏ.
"Người của các ông không trở về, ông đến Thánh Sơn chúng tôi đòi người làm gì? Sao? Các ông nghĩ Thánh Sơn dễ bị bắt nạt chắc?", người phụ nữ mặc đồ đỏ lạnh lùng hừ một tiếng.
"Đừng nhiều lời nữa! Vũ Thành Mị! Chắc chắn người của chúng tôi đã bị cô và thiên kiêu hạng nhất hiến tế! Tôi nói cho các cô biết, hôm nay nếu các cô không giao người, thì chúng tôi sẽ tự vào lục soát. Nếu các cô thực sự hiến tế người của chúng tôi, thì hôm nay Thánh Sơn phải cho chúng tôi một câu trả lời!", một người phụ nữ tức giận kêu lên.
"Đúng, phải cho chúng tôi câu trả lời!".
"Giao người ra đây!".
"Thánh Sơn phải cho chúng tôi một lời giải thích!".
Mọi người căm hận kêu lên, lửa giận ngút trời.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt đầy oán hận.
Những kẻ này trước đây còn chẳng bằng con kiến, vậy mà dám tụ tập cùng nhau để lên mặt với Thánh Sơn?
Đây là chuyện tuyệt đối không thể tha thứ!
"Được! Được! Lũ chuột nhắt các người cũng to gan lắm! Dám vênh váo với Thánh Sơn à? Nếu đã vậy thì hôm nay các người hãy cùng quân đội Long Tổ xuống hoàng tuyền với nhau đi! Giết!".
Người phụ nữ mặc đồ đỏ quát lớn.
"Giết!".
Người đàn ông trung niên cũng gầm lên.
Hai bên lập tức đánh nhau trời long đất lở.
Có thêm cường giả đến từ các tông tộc thế lực này tham gia trận chiến, tình hình có thể nói là tương đối có lợi cho quân đội Long Tổ.
Trương Quân vội vàng thu dọn một phen, lớn tiếng kêu lên: "Các chiến sĩ, hãy cùng tôi tiêu diệt lũ giặc này, dẹp yên bạo loạn, bảo vệ Long Quốc!".
"Bảo vệ Long Quốc!".
"Bảo vệ Long Quốc!".
Sĩ khí của các chiến sĩ dâng cao, cao giọng hô lên, bắt đầu lao ra đánh, nội ứng ngoại hợp cùng với các cường giả đến chi viện.
Người của Thánh Sơn lập tức lùi lại liên tục, không thể chống lại.
Cục diện đã bắt đầu nghiêng hẳn về một bên.
Sắc mặt của người phụ nữ mặc đồ đỏ trở nên vô cùng khó coi.
"Vũ đại nhân, không thể tiếp tục thế này được, nếu không người của chúng ta sẽ bị giết sạch mất. Phải hạ lệnh cho bọn họ rút lui, dựa vào núi cố thủ, nếu không hôm nay bọn họ sẽ đánh bại Thánh Sơn!", Thanh Nha cuống lên, vội ôm quyền nói.
"Rút lui cố thủ? Sao có thể rút lui cố thủ được? Một khi di chuyển chiến trường lên Thánh Sơn, thì chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng đến chủ thượng! Giết! Giết cho tôi! Cho dù còn một người cuối cùng cũng không được phép rút lui!".
Người phụ nữ mặc đồ đỏ gầm lên đầy dữ tợn, lăng không nhảy lên, hóa thành một luồng sáng đỏ xông vào đám người, tàn sát bừa bãi.
Cô ta có võ công phi phàm trác tuyệt, các võ sĩ bình thường sao có thể là đối thủ chứ? Cô ta xông vào đám người như hổ giữa bầy dê, điên cuồng chém giết những người xung quanh.
Nhưng bản thân người phụ nữ mặc đồ đỏ mạnh mẽ không có nghĩa là tất cả người của Thánh Sơn đều mạnh.
Sự tham chiến của cô ta không thể thay đổi cục diện trận đấu.
Người của Thánh Sơn không ngừng ngã xuống.
Thắng thua của trận chiến này đã quá rõ ràng.
Chương 3232: Mười phút
Khi cao thủ của các thế tộc đến nơi, chiến trường đã có sự biến hóa long trời lở đất.
Người của Thánh Sơn hết người này tới người khác ngã xuống.
Những người còn lại hoàn toàn không thể chống chọi, không thể không rút lui về Thánh Sơn.
“Các người rút lui cái gì? Giết! Giết cho tôi! Không được lui!”.
Người phụ nữ áo đỏ nổi giận, vung tay đánh ra một lưỡi dao khí hình bán nguyệt, chém đầu những người lùi lại đầu tiên.
Bọn họ thấy vậy vô cùng kinh hãi, không dám đi đâu cả.
Nhưng lùi cũng chết, không lùi cũng chết, người của Thánh Sơn tiến thoái lưỡng nan, không biết làm sao.
“Vũ đại nhân, phải rút lui thôi. Nếu tiếp tục ở lại đây, quân chủ lực của chúng ta sẽ bị tiêu hao đến hết. Chúng ta phải nhờ vào cơ quan của Thánh Sơn để đấu với bọn họ, nếu không, chủ lực tiêu hao hết thì chúng ta phải phòng thủ thế nào?”, Thanh Nha bước nhanh tới, vội vàng nói.
Người phụ nữ áo đỏ nổi giận.
Nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng cơn giận của cô ta.
Nhìn người của Thánh Sơn bị cao thủ các thế tộc và quân đội Long Tổ giáp công, cuối cùng cô ta cũng không cố chấp nữa.
“Màn chắn bảo vệ núi khôi phục thế nào rồi?”, người phụ nữ áo đỏ hỏi.
“Mười phút nữa là có thể mở lại”, Thanh Nha vội nói.
“Thế à?”.
Người phụ nữ áo đỏ dao động mắt, nhỏ giọng nói: “Mau rút lui, thả cho bọn họ vào, lợi dụng cơ quan kìm hãm bọn họ. Ngoài ra, mau chóng phái người đến kho vận chuyển thuốc đến đây. Dược hiệu của Tử Sĩ Đan trước kia đã qua đi, chúng ta không còn thuốc tăng lực, hoàn toàn không thể tiêu diệt nhóm người này!”.
“Vận chuyển tới đây hết sao?”.
“Đúng!”.
“Nhưng… thuộc hạ lo rằng quân Nam Cảnh và Lục Dã… Thuộc hạ vừa mới nhận được tin, quân Nam Cảnh và Lục Dã đã đuổi tới đây, e là không thể đấu lại họ…”, Thanh Nha nhỏ giọng nói.
“Cái gì?”.
Vẻ mặt của người phụ nữ áo đỏ trở nên khó coi cực kỳ.
Bây giờ tình hình đã đến lúc nguy cấp, nếu quân Nam Cảnh và Lục Dã gia nhập chiến trường thì bên phía Thánh Sơn sẽ như tuyết lở, chắc chắn không thể đề phòng được.
Bây giờ cho đến lúc thiên kiêu hạng nhất phi thăng thành công còn hơn một ngày, nhất định phải kiên cường chống đỡ.
Người phụ nữ áo đỏ nghiến răng, nhìn người của Thánh Sơn vừa chiến vừa lùi, hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Dùng thứ đó đi”.
Thanh Nha sửng sốt, hơi khó tin nhìn cô ta: “Đại nhân, cô nói đến… cái gì?”.
“Sao? Chẳng lẽ còn bắt tôi phải nói rõ ra hay sao?”.
Thanh Nha kinh hãi, mắt mở to, không tin nổi nhìn người phụ nữ này.
“Đại… Đại nhân… Bọn họ… Bọn họ sẽ không đồng ý đâu…”.
“Tôi không định hỏi sự đồng ý của bọn họ, ra lệnh bọn họ kiên trì thêm một lúc, đợi kết giới bảo vệ núi mở lại lần nữa thì bảo bọn họ rút lui, dùng kết giới ngăn chặn những kẻ xâm phạm. Sau đó, anh hãy đặt tất cả đan dược và vũ khí trong kho vào nơi đó cho bọn họ đi lấy, chỉ cần bọn họ vào trong thì cưỡng ép tiến hành chuyển hóa, rõ chưa?”, người phụ nữ áo đỏ lạnh lùng nói.
Thanh Nha kinh ngạc nhìn người phụ nữ áo đỏ, nước mắt lăn xuống. Hắn quỳ xuống đất, giọng nói run rẩy: “Được…”.
Giọng nói giống như thốt ra từ kẽ răng, sau đó hắn đứng phắt dậy, chạy thẳng lên Thánh Sơn như phát điên.
“Các anh em, hãy kiên trì thêm mười phút nữa. Mười phút sau, đại trận hộ sơn sẽ được mở lại, chúng ta có thể ngừng tay. Hãy kiên trì thêm một lúc, đợi chúng ta nghỉ ngơi xong chắc chắn sẽ cho bọn chúng biết tay!”.
Người phụ nữ áo đỏ ra sức hét lên.
Người của Thánh Sơn nghe vậy, ánh mắt kiên định, sĩ khí dâng cao.
Kiên trì thêm mười phút nữa!
Chỉ mười phút nữa thôi…
Chương 3233: Cô sẽ biết nhanh thôi
Thánh Sơn đại chiến đã tiến vào giai đoạn quyết liệt.
Mặc dù người phụ nữ mặc áo đỏ ra lệnh kiên trì mười phút nữa, nhưng mười phút này đối với người của Thánh Sơn mà nói lại dài như một năm.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ người của các thế tộc lại xuất hiện ở đây, gia nhập chiến trường.
Nhưng không quan trọng.
“Chỉ cần kiên trì thêm mười phút nữa thì mọi chuyện sẽ kết thúc”.
Người phụ nữ áo đỏ nhìn chiến trường bằng ánh mắt hung ác, đăm chiêu suy nghĩ.
Trên đỉnh núi cách đó rất xa, vài bóng người đang thản nhiên nhìn về phía này.
“Thánh Sơn không ngăn chặn được nữa rồi, cứ thế này thì không ngoài nửa ngày Thánh Sơn sẽ bị tấn công! Thiên kiêu hạng nhất muốn mọc cánh phi thăng chắc chắn cũng sẽ không đủ thời gian. Xem ra quyết định được ăn cả ngã về không mà hắn đưa ra vẫn chưa thỏa đáng”, một cô gái tóc ngắn cười nhẹ, nói với người đàn ông tóc dài mặc giáp màu vàng đứng cạnh.
“Thánh Sơn không dễ gì công phá như vậy, thủ đoạn của Thánh Sơn mạnh hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Bọn họ chưa bị dồn đến đường cùng, một khi bọn họ bị dồn vào đường cũng, tất cả những người ở đó đều phải chết”, người đàn ông bình tĩnh nói.
“Thánh Sơn còn có thủ đoạn gì được nữa? Bọn họ đã không còn kế sách nào khác, đã đến đường cùng. Lúc này bản thân bọn họ còn khó giữ được, sao có thể dồn người khác vào chỗ chết?”, cô gái tóc ngắn lắc đầu, khẽ cười nói.
Hiển nhiên, nhìn thế cục ở trước mắt, cô ta không tin lời của người đàn ông đó.
Lúc này, một người ở đằng sau nói vài câu với cô gái.
Cô gái nghiêm nghị, nụ cười trên mặt trở nên nồng đậm.
“Xem ra hôm nay Thánh Sơn khó mà thoát khỏi kiếp nạn, thiên kiêu hạng nhất định sẵn sẽ phải chôn thân ở đây”, cô gái cười nói.
“Sao lại nói vậy?”.
Người đàn ông ngẩng đầu lên, thản nhiên hỏi.
“Vừa nhận được tin, Lục Dã và quân Nam Cảnh đang tiến về phía này. Nếu có thêm hai binh đoàn như vậy gia nhập, Thánh Sơn chẳng khác nào trứng rời khỏi tổ, còn không tan xương nát thịt?”, cô gái nheo mắt nói.
“Thế à?”.
Người đàn ông lại nheo mắt lặng lẽ nhìn về phía bên kia, mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ.
“Chúng ta có ra tay không? Nếu bây giờ ra tay cướp khí vận của thiên kiêu hạng nhất, lợi ích của Thánh Sơn cũng có thể ôm hết vào tay! Thời gian không đợi người mà!”, cô gái mỉm cười nói.
Người ở đằng sau nghe vậy, ai cũng rục rịch.
Nhưng người đàn ông kia lại liên tục lắc đầu.
“Không được!”.
“Cái gì?”.
Cô gái tóc ngắn ngạc nhiên: “Vì sao?”.
“Đi sẽ chỉ hi sinh vô ích”.
“Nhưng…”.
Cô gái còn định khuyên nhủ, nhưng người đàn ông không quan tâm đến cô ta nữa, tiếp tục nhìn phía xa.
Nhìn thấy vậy, cô ta biết bây giờ mình nói gì cũng vô dụng.
Người đàn ông đã quyết định, không thể thay đổi được.
“Xem ra chỉ có thể trơ mắt nhìn”, cô gái thở dài, nói với vẻ vô cùng tiếc nuối.
“Đợi đi, đến lúc đó cô sẽ thấy may mắn vì mình không can thiệp”, người đàn ông nói.
Cô gái liếc nhìn người đàn ông một cách sâu xa, trong mắt vẫn tràn đầy vẻ khó tin.
“Tôi sẽ chờ”.
Cô ta lắc đầu, không lên tiếng nữa.
Ầm!
Đúng lúc đó, một luồng sáng trắng như tuyết bao phủ toàn bộ Thánh Sơn.
Mọi người đều ngước nhìn lên.
Hóa ra là đại trận hộ sơn của Thánh Sơn đã được kích hoạt trở lại.
Phần lớn người của Thánh Sơn đã lùi về sau màn chắn, chỉ để lại một vài người ở đằng sau.
Bọn họ lưng dựa màn chắn, đã không còn đường lùi nữa. Nhìn kẻ địch như thủy triều dâng, bọn họ tuyệt vọng chỉ đành giơ tay đầu hàng.
Bọn họ biết chỉ cần đầu hàng quân đội Long Tổ, quân đội Long Tổ sẽ không giết bọn họ.
“Chúng tôi đầu hàng!”.
Tiếng hô vang vọng Thánh Sơn.
Chương 3234: Đây là hiến tế
Võ trường Thánh Sơn.
Vụt vụt vụt…
Từng luồng sáng không ngừng lan tỏa từ trung tâm võ trường.
Sau đó, trên bầu trời hạ xuống ráng mây, giống như đổ sụp trút xuống võ trường.
Cảnh tượng vô cùng kỳ lạ khiến người ta khó quên.
Thiên kiêu hạng nhất ngồi khoanh chân ngay chính giữa, vô số tinh hoa đất trời bao phủ trên người anh ta.
Không lâu sau, cả người anh ta trở nên rực rỡ sáng tỏ giống như thiên thần hạ phàm.
Sau đó, ráng mây đến gần từng chút một, tia sáng trên người thiên kiêu hạng nhất cũng sáng hơn. Nhưng chẳng mấy chốc, khoảnh khắc ráng mây hạ xuống, cả ráng mây đột nhiên nứt ra, hóa thành vô số hình dạng giống như gai nhọn, che phủ phía trên võ trường.
Một lúc sau, thiên kiêu hạng nhất mở mắt ra, hai mắt như sao sáng tràn đầy sự hoài nghi.
“Chuyện gì thế… Vì sao năng lượng phi thăng lại mỏng manh rời rạc như vậy, không thể ngưng tụ được…”.
Anh ta lẩm bẩm, nhắm mắt cảm nhận, nhưng không có tác dụng gì.
Bất kể anh ta có hấp thu luồng sức mạnh phi thăng đó như thế nào cũng không thể hội tụ nó lại một chỗ.
Thật kỳ quái.
“Chẳng lẽ có vấn đề ở đâu đó?”.
“Chẳng lẽ đã bỏ sót trình tự nào?”.
Thiên kiêu hạng nhất trở nên đăm chiêu, cuối cùng vẫn nhắm mắt lại lần nữa.
Mặc dù sức mạnh phi thăng bỗng nhiên tan rã, nhưng cũng không sao, chỉ cần anh ta không ngừng hấp thu sức mạnh phi thăng, đây cũng chỉ là vấn đề thời gian, cùng lắm cũng chỉ thêm một ngày nữa.
Thêm một ngày nữa anh ta vẫn sẽ phi thăng thành tiên.
Lúc đó, cả Long Quốc đều sẽ khuất phục dưới chân anh ta.
…
Ở lưng núi Thánh Sơn, người phụ nữ áo đỏ hô to với cao thủ Thánh Sơn đã thương tích đầy mình, sức lực cạn kiệt: “Mọi người mau đến đỉnh Thánh Sơn lấy thuốc khôi phục vết thương. Ở đó đã chuẩn bị sẵn thuốc trị thương tốt nhất cho mọi người, còn có một trận pháp hồi phục rất mạnh, đủ để mọi người hồi phục nguyên khí trong thời gian ngắn. Nhanh chóng lên đỉnh núi đi!”.
Nghe tới đó, mọi người sáng mắt lên, ai nấy tăng nhanh tốc độ chạy đến đỉnh núi.
Quả nhiên, trên đỉnh núi là một trận pháp sẫm màu khổng lồ, ở chính giữa trận pháp đó có nhiều người nam nữ đang run rẩy.
Những người nam nữ này vô cùng trẻ tuổi, toàn thân không còn sức lực.
Bọn họ là nô dịch do Thánh Sơn âm thầm bắt từ bên ngoài vào đây.
Lúc này, bọn họ đang nâng những chiếc khay đựng các loại thuốc tinh xảo đẹp đẽ.
Mọi người nhìn thấy vậy đều ngạc nhiên.
Một trận pháp sẫm màu?
Một nhóm nô dịch yếu ớt?
Vì sao cảnh tượng này lại có vẻ quỷ dị như vậy?
Nhưng bọn họ chưa kịp sinh lòng nghi ngờ đã có người nhanh chân chạy qua đó.
“Đây là Thất Ngọc Đoạn Tục Cao? Trời ạ, đây là cho chúng ta dùng sao?”.
“Còn có Tụ Linh Đan? Có đan dược này thì không những khí kình có thể hồi phục trong nháy mắt, thậm chí cả khí mạch cũng có thể nâng cao sức mạnh một bậc!”.
“Trời ạ, những thứ này đều là đan dược thượng đẳng”.
“Đây là cho chúng ta dùng sao?”.
Mọi người không tin được, ai cũng nhìn đan dược với ánh mắt cháy bỏng, sự tham lam và khát vọng trong ánh mắt càng hiện rõ.
“Vũ đại nhân!”.
Một cao thủ Thánh Sơn đột nhiên quay đầu gọi người phụ nữ áo đỏ đang tiến lại gần.
“Đừng nghi ngờ, cũng đừng do dự, những thứ đó đều là chuẩn bị cho mọi người. Mọi người liều mạng vì Thánh Sơn, lần này tôi mở rộng cửa kho, coi như trả công cho mọi người!”, người phụ nữ áo đỏ bình tĩnh nói.
Mọi người mừng rỡ.
“Cảm ơn Vũ đại nhân!”.
Nói xong, bọn họ chạy như phát tới, cầm thuốc mà những người tôi tớ kia bưng trên tay.
Bọn họ tranh nhau, sợ muộn một chút sẽ không lấy được.
Nhưng bọn họ vẫn không thấy thỏa mãn, cho dù đã lấy được thuốc chữa được vết thương của mình, bọn họ cũng không dừng lại, mà đưa tay về phía chiếc khay khác.
Dù sao người phụ nữ áo đỏ cũng không quy định mỗi người được lấy bao nhiêu.
Nếu cô ta đã không quy định, đương nhiên là muốn lấy bao nhiêu thì lấy.
“Cút ra, nó là của tao!”.
“Trương Bưu, mày to gan lắm, dám tranh giành với tao?”.
“Trấn Viễn! Mày là cái thá gì mà dám thách tao? Tao lấy nó đấy, ai dám động vào nó thì sẽ là kẻ thù của tao!”.
“Ha, Trương Bưu, mày tưởng mày dọa được tao à? Tao sẽ lấy nó! Bớt nhiều lời!”.
“Mày muốn chết à! Xem chiêu!”.
“Giết!”.
Một số người vì số đan dược đó mà lao vào đánh nhau.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Người của Thánh Sơn ở vòng ngoài thấy vậy cũng lao tới tranh cướp thuốc.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Một số tôi tớ thậm chí bị ngộ thương đến chết, máu chảy đầy đất, nhuộm cả đại trận vốn đã quỷ dị này trở thành cực kỳ yêu dị.
“Đại nhân, xin cô hãy dừng bọn họ lại, bằng không vết thương không kịp hồi phục, ngược lại sẽ làm nhiều người thương vong”.
Một người của Thánh Sơn chạy tới, nói với người phụ nữ áo đỏ.
Nhưng người phụ nữ áo đỏ lại hờ hững nhìn gã, không có ý định lên tiếng ngăn chặn, dường như không nghe gã nói gì.
“Vũ đại nhân? Đại nhân!”.
Người kia liên tục hét lên.
“Đủ rồi!”, người phụ nữ áo đỏ quát lớn.
Người kia giật mình, mở to mắt nhìn.
“Ồn ào! Câm miệng!”.
Người phụ nữ áo đỏ lạnh lùng quát lên, sau đó quay sang Thanh Nha đang rầu rĩ ở bên cạnh: “Người đã vào hết rồi chứ?”.
“Vào… Vào hết rồi”.
Thanh Nha ngồi trên tảng đá lớn, đáp lời.
“Tốt lắm, bắt đầu đi!”, người phụ nữ áo đỏ lạnh lùng nói.
“Bắt đầu? Bắt đầu cái gì?”.
Người kia ngơ ngác hỏi, nhưng không có ai trả lời.
Ngược lại, từ bốn phương tám hướng đột nhiên xuất hiện tám người mặc áo choàng màu đỏ máu.
Không thể thấy rõ mặt bọn họ, hơn nữa bọn họ không hẹn mà cùng đứng ở tám hướng của đại trận sẫm màu, giống như chuẩn bị kích hoạt đại trận.
Người kia tỏ ra nghi hoặc, hoàn toàn không biết bọn họ định làm gì.
Những người đang chém giết trong đại trận cũng chỉ nhìn thấy đan dược tốt, ai còn quan tâm đến tám người này?
Cho đến khi vụt một tiếng, đại trận sẫm màu tỏa ra luồng sáng màu đỏ máu vọt thẳng lên trời, thoáng chốc bao trùm tất cả mọi người trong đại trận. Sau đó, một luồng khí ý cuồng bạo lan rộng trên bầu trời.
“A!”.
Những người đang chém giết trong đại trận đau đớn gào lên.
Lúc này, người bên ngoài đều hiểu ra.
“Đây là… hiến tế?”.
Người kia ngã ngồi trên đất, ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này, nói lắp bắp.
Chương 3235: Đánh lên núi
Huyết quang trên Thánh Sơn rọi vào mây, trông vô cùng chói mắt.
Người dưới núi đều dừng động tác, thi nhau ngước mắt lên nhìn.
"Cái gì...thế này?"
Trương Quân ngẩng đầu, sững người nhìn huyết quang phát ra từ trên đỉnh núi, trong lòng có một dự cảm không lành.
"Sếp, có lẽ đám người Thánh Sơn lại giở thủ đoạn gì rồi, chúng ta phải nhanh chóng chọc thủng nơi này, chiếm quyền kiểm soát. Chỉ sợ nếu còn để lâu sẽ có biến", phó tướng bên cạnh đi tới, nhỏ giọng nói.
"Thánh Sơn này toàn những kẻ quỷ kế đa đoan. Thế này đi, trước hết chúng ta đánh thủng phòng tuyến này trước, sau đó lập tức chiếm đóng những khu vực xung quanh. Xếp lại đội hình, đợi anh em Nam Cảnh và Bắc Dã tới, thêm anh em ở hai binh đoàn lớn tới nữa là chúng ta lao thẳng lên Thánh Sơn, bắt đám phản quốc này lại!", Trương Quân nghiêm giọng ra lệnh.
"Rõ!"
Những người lính đồng thanh hô lớn.
Dưới sự tấn công dồn dập của đội quân Long Tổ và thế tộc Bách Gia, kết giới của Thánh Sơn chỉ tồn tại được trong hai mươi phút thì đã bị chọc thủng.
Kết giới vừa vỡ, đoàn quân lập tức xông vào trong chiếm hết những lối ra, phá vỡ những chướng ngại vật và bẫy ngầm bố trí dưới đất, không cho người Thánh Sơn có cơ hội phản công.
"Trương Quân đại nhân! Tướng Trần đang ở đâu?"
Lúc này, một người phụ trách của thế tộc Bách Gia đi tới, chắp tay rồi hỏi Trương Quân.
"Tướng Trần sẽ tới đây ngay, lần này thực sự đa tạ sự trợ giúp của các vị!", Trương Quân cũng cúi đầu đáp lễ.
"Trương Quân đại nhân khách sáo rồi, lũ người Thánh Sơn không việc ác gì không làm, sát hại bằng hữu của tôi. Đám súc sinh vô đạo này phải bị diệt trừ. Hôm nay chúng tôi sẽ trợ giúp quân đội Long Tổ, huỷ diệt Thánh Sơn!", người kia kiên định nói.
"Được, nếu đã như vậy thì phiền các vị trợ giúp tôi chiếm giữ mọi đường ra, tổ chức đội hình phòng ngự chờ tiếp viện. Một khi tiếp viện tới, chúng ta cùng vây đánh Thánh Sơn!"
"Được! Hôm nay đám tặc Thánh Sơn có mọc cánh cũng khó thoát. Tên thiên kiêu hạng nhất kia phải chết!"
Mọi người vô cùng có lòng tin, khí thế ngút trời.
Lúc này, một anh lính chạy tới.
"Thưa sếp! Vừa nhận được tin, tướng Trần cùng quân Lục Dã và quân Nam Cảnh đã tới gần Thánh Sơn, còn cách đây khoảng 50 dặm!", anh lính báo cáo rành rọt.
"Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi! Tốt quá rồi!"
Trương Quân vô cùng kích động.
"Ngày tàn của Thánh Sơn sắp tới rồi!"
Người phụ trách kia cười lạnh.
"Trương Quân đại nhân, giờ chúng ta đánh lên thôi!"
"Đúng đó, đánh lên thôi".
"Giờ không ra tay thì còn đợi đến khi nào? Lên thôi!"
Rất nhiều người phụ trách của thế tộc Bách Gia đều khí thế sôi sục, thi nhau hô lớn.
Thấy mọi người có ý chí chiến đấu như vậy, Trương Quân cũng gật đầu chắc nịch: "Được! Nếu các vị đã nói vậy thì chúng ta chuẩn bị đánh lên núi!"
"Được!"
Mọi người hoan hô, lập tức đi chuẩn bị.
Chỉ một lát sau, đoàn quân bắt đầu áp sát Thánh Sơn.
Lục Dã và Nam Cảnh đã sắp đến, Trương Quân không sợ bị mai phục nữa. Hiện giờ đã có thiên thời địa lợi nhân hoà, mọi người lại hừng hực khí thế. Đây chính là thời cơ chiếm đánh Thánh Sơn!
Ai cũng vô cùng kích động, ý chí chiến đấu dâng cao.
Nhưng đúng lúc mọi người bắt đầu từng bước áp sát Thánh Sơn thì một ánh sáng đỏ đột nhiên chiếu ra từ sườn núi. Tiếp đó, trong không trung tanh nồng mùi máu khiến ai nấy đều sững lại.
"Chuyện gì vậy nhỉ?"
"Không biết nữa".
"Mọi người, nhìn bên kia đi".
Đúng lúc này, có người hô lên thu hút sự chú ý của mọi người.
Đám đông lập tức đổ dồn ánh mắt về phía đó.
Chỉ thấy trên sườn núi đột nhiên xuất hiện rất nhiều bóng người.
Đó đương nhiên là người Thánh Sơn.
Nhưng đám người này có gì đó rất kỳ lạ, ai nấy trên người bê bết máu như thể vừa lội ra khỏi một cái ao máu. Nhìn đám người này mà ai nấy không khỏi nổi da gà.
Mọi người như nín thở.
"Đám người này... có gì đó rất cổ quái".
"Cảm giác như ánh mắt của bọn chúng đều thay đổi rồi".
"Làm thế nào đây?"
"Còn làm thế nào được nữa? Giết!"
Một người phụ trách hô lên.
Mọi người nghiến răng, lại lao lên phía trước.
Hiện giờ đoàn quân đang chiếm ưu thế về quân số. Người của Thánh Sơn liên tục phải chiến đấu, thể lực sẽ nhanh chóng suy kiệt, có gì mà phải sợ?
Vậy nên đoàn quân lại như thuỷ triều lao về phía những kẻ quỷ dị trên sườn núi.
Nhưng ngay khi họ áp sát đám người kia.
Bùm!
Một làn sóng máu nổ ra từ những người này. Sau đó, đôi mắt của những kẻ này biến thành màu đỏ như máu...
Người phụ nữ mặc đồ đỏ truyền lệnh xong liền nhảy lên một tảng đá lớn, đứng từ trên cao nhìn xuống những vị khách không mời mà đến này, tức giận quát: "Ai cho phép đám ô hợp các người đến đây gây sự hả?".
Cô ta nhìn ra được, những người này đến từ các môn phái khác nhau.
Trong các môn phái này có không ít người từng bị cưỡng chế chiêu mộ đến Thánh Sơn xây dựng võ trường, đồng thời bị lôi đi hiến tế.
Bọn họ vừa xuất hiện, người phụ nữ mặc đồ đỏ đã biết bọn họ đến có ý đồ gì.
"Vũ Thành Mị, chúng tôi đến để đòi người! Tại sao người của chúng tôi không quay về? Chẳng phải Thánh Sơn các cô đã nói là sau khi xây dựng xong võ trường bọn họ sẽ tự trở về sao? Tại sao chúng tôi chờ lâu như vậy vẫn không chờ được bọn họ trở về? Cô nói thật đi! Có phải bọn họ đã bị Thánh Sơn các cô làm hại rồi không?".
Một người đàn ông trung niên tức giận trừng mắt quát người phụ nữ mặc đồ đỏ.
"Người của các ông không trở về, ông đến Thánh Sơn chúng tôi đòi người làm gì? Sao? Các ông nghĩ Thánh Sơn dễ bị bắt nạt chắc?", người phụ nữ mặc đồ đỏ lạnh lùng hừ một tiếng.
"Đừng nhiều lời nữa! Vũ Thành Mị! Chắc chắn người của chúng tôi đã bị cô và thiên kiêu hạng nhất hiến tế! Tôi nói cho các cô biết, hôm nay nếu các cô không giao người, thì chúng tôi sẽ tự vào lục soát. Nếu các cô thực sự hiến tế người của chúng tôi, thì hôm nay Thánh Sơn phải cho chúng tôi một câu trả lời!", một người phụ nữ tức giận kêu lên.
"Đúng, phải cho chúng tôi câu trả lời!".
"Giao người ra đây!".
"Thánh Sơn phải cho chúng tôi một lời giải thích!".
Mọi người căm hận kêu lên, lửa giận ngút trời.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt đầy oán hận.
Những kẻ này trước đây còn chẳng bằng con kiến, vậy mà dám tụ tập cùng nhau để lên mặt với Thánh Sơn?
Đây là chuyện tuyệt đối không thể tha thứ!
"Được! Được! Lũ chuột nhắt các người cũng to gan lắm! Dám vênh váo với Thánh Sơn à? Nếu đã vậy thì hôm nay các người hãy cùng quân đội Long Tổ xuống hoàng tuyền với nhau đi! Giết!".
Người phụ nữ mặc đồ đỏ quát lớn.
"Giết!".
Người đàn ông trung niên cũng gầm lên.
Hai bên lập tức đánh nhau trời long đất lở.
Có thêm cường giả đến từ các tông tộc thế lực này tham gia trận chiến, tình hình có thể nói là tương đối có lợi cho quân đội Long Tổ.
Trương Quân vội vàng thu dọn một phen, lớn tiếng kêu lên: "Các chiến sĩ, hãy cùng tôi tiêu diệt lũ giặc này, dẹp yên bạo loạn, bảo vệ Long Quốc!".
"Bảo vệ Long Quốc!".
"Bảo vệ Long Quốc!".
Sĩ khí của các chiến sĩ dâng cao, cao giọng hô lên, bắt đầu lao ra đánh, nội ứng ngoại hợp cùng với các cường giả đến chi viện.
Người của Thánh Sơn lập tức lùi lại liên tục, không thể chống lại.
Cục diện đã bắt đầu nghiêng hẳn về một bên.
Sắc mặt của người phụ nữ mặc đồ đỏ trở nên vô cùng khó coi.
"Vũ đại nhân, không thể tiếp tục thế này được, nếu không người của chúng ta sẽ bị giết sạch mất. Phải hạ lệnh cho bọn họ rút lui, dựa vào núi cố thủ, nếu không hôm nay bọn họ sẽ đánh bại Thánh Sơn!", Thanh Nha cuống lên, vội ôm quyền nói.
"Rút lui cố thủ? Sao có thể rút lui cố thủ được? Một khi di chuyển chiến trường lên Thánh Sơn, thì chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng đến chủ thượng! Giết! Giết cho tôi! Cho dù còn một người cuối cùng cũng không được phép rút lui!".
Người phụ nữ mặc đồ đỏ gầm lên đầy dữ tợn, lăng không nhảy lên, hóa thành một luồng sáng đỏ xông vào đám người, tàn sát bừa bãi.
Cô ta có võ công phi phàm trác tuyệt, các võ sĩ bình thường sao có thể là đối thủ chứ? Cô ta xông vào đám người như hổ giữa bầy dê, điên cuồng chém giết những người xung quanh.
Nhưng bản thân người phụ nữ mặc đồ đỏ mạnh mẽ không có nghĩa là tất cả người của Thánh Sơn đều mạnh.
Sự tham chiến của cô ta không thể thay đổi cục diện trận đấu.
Người của Thánh Sơn không ngừng ngã xuống.
Thắng thua của trận chiến này đã quá rõ ràng.
Chương 3232: Mười phút
Khi cao thủ của các thế tộc đến nơi, chiến trường đã có sự biến hóa long trời lở đất.
Người của Thánh Sơn hết người này tới người khác ngã xuống.
Những người còn lại hoàn toàn không thể chống chọi, không thể không rút lui về Thánh Sơn.
“Các người rút lui cái gì? Giết! Giết cho tôi! Không được lui!”.
Người phụ nữ áo đỏ nổi giận, vung tay đánh ra một lưỡi dao khí hình bán nguyệt, chém đầu những người lùi lại đầu tiên.
Bọn họ thấy vậy vô cùng kinh hãi, không dám đi đâu cả.
Nhưng lùi cũng chết, không lùi cũng chết, người của Thánh Sơn tiến thoái lưỡng nan, không biết làm sao.
“Vũ đại nhân, phải rút lui thôi. Nếu tiếp tục ở lại đây, quân chủ lực của chúng ta sẽ bị tiêu hao đến hết. Chúng ta phải nhờ vào cơ quan của Thánh Sơn để đấu với bọn họ, nếu không, chủ lực tiêu hao hết thì chúng ta phải phòng thủ thế nào?”, Thanh Nha bước nhanh tới, vội vàng nói.
Người phụ nữ áo đỏ nổi giận.
Nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng cơn giận của cô ta.
Nhìn người của Thánh Sơn bị cao thủ các thế tộc và quân đội Long Tổ giáp công, cuối cùng cô ta cũng không cố chấp nữa.
“Màn chắn bảo vệ núi khôi phục thế nào rồi?”, người phụ nữ áo đỏ hỏi.
“Mười phút nữa là có thể mở lại”, Thanh Nha vội nói.
“Thế à?”.
Người phụ nữ áo đỏ dao động mắt, nhỏ giọng nói: “Mau rút lui, thả cho bọn họ vào, lợi dụng cơ quan kìm hãm bọn họ. Ngoài ra, mau chóng phái người đến kho vận chuyển thuốc đến đây. Dược hiệu của Tử Sĩ Đan trước kia đã qua đi, chúng ta không còn thuốc tăng lực, hoàn toàn không thể tiêu diệt nhóm người này!”.
“Vận chuyển tới đây hết sao?”.
“Đúng!”.
“Nhưng… thuộc hạ lo rằng quân Nam Cảnh và Lục Dã… Thuộc hạ vừa mới nhận được tin, quân Nam Cảnh và Lục Dã đã đuổi tới đây, e là không thể đấu lại họ…”, Thanh Nha nhỏ giọng nói.
“Cái gì?”.
Vẻ mặt của người phụ nữ áo đỏ trở nên khó coi cực kỳ.
Bây giờ tình hình đã đến lúc nguy cấp, nếu quân Nam Cảnh và Lục Dã gia nhập chiến trường thì bên phía Thánh Sơn sẽ như tuyết lở, chắc chắn không thể đề phòng được.
Bây giờ cho đến lúc thiên kiêu hạng nhất phi thăng thành công còn hơn một ngày, nhất định phải kiên cường chống đỡ.
Người phụ nữ áo đỏ nghiến răng, nhìn người của Thánh Sơn vừa chiến vừa lùi, hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Dùng thứ đó đi”.
Thanh Nha sửng sốt, hơi khó tin nhìn cô ta: “Đại nhân, cô nói đến… cái gì?”.
“Sao? Chẳng lẽ còn bắt tôi phải nói rõ ra hay sao?”.
Thanh Nha kinh hãi, mắt mở to, không tin nổi nhìn người phụ nữ này.
“Đại… Đại nhân… Bọn họ… Bọn họ sẽ không đồng ý đâu…”.
“Tôi không định hỏi sự đồng ý của bọn họ, ra lệnh bọn họ kiên trì thêm một lúc, đợi kết giới bảo vệ núi mở lại lần nữa thì bảo bọn họ rút lui, dùng kết giới ngăn chặn những kẻ xâm phạm. Sau đó, anh hãy đặt tất cả đan dược và vũ khí trong kho vào nơi đó cho bọn họ đi lấy, chỉ cần bọn họ vào trong thì cưỡng ép tiến hành chuyển hóa, rõ chưa?”, người phụ nữ áo đỏ lạnh lùng nói.
Thanh Nha kinh ngạc nhìn người phụ nữ áo đỏ, nước mắt lăn xuống. Hắn quỳ xuống đất, giọng nói run rẩy: “Được…”.
Giọng nói giống như thốt ra từ kẽ răng, sau đó hắn đứng phắt dậy, chạy thẳng lên Thánh Sơn như phát điên.
“Các anh em, hãy kiên trì thêm mười phút nữa. Mười phút sau, đại trận hộ sơn sẽ được mở lại, chúng ta có thể ngừng tay. Hãy kiên trì thêm một lúc, đợi chúng ta nghỉ ngơi xong chắc chắn sẽ cho bọn chúng biết tay!”.
Người phụ nữ áo đỏ ra sức hét lên.
Người của Thánh Sơn nghe vậy, ánh mắt kiên định, sĩ khí dâng cao.
Kiên trì thêm mười phút nữa!
Chỉ mười phút nữa thôi…
Chương 3233: Cô sẽ biết nhanh thôi
Thánh Sơn đại chiến đã tiến vào giai đoạn quyết liệt.
Mặc dù người phụ nữ mặc áo đỏ ra lệnh kiên trì mười phút nữa, nhưng mười phút này đối với người của Thánh Sơn mà nói lại dài như một năm.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ người của các thế tộc lại xuất hiện ở đây, gia nhập chiến trường.
Nhưng không quan trọng.
“Chỉ cần kiên trì thêm mười phút nữa thì mọi chuyện sẽ kết thúc”.
Người phụ nữ áo đỏ nhìn chiến trường bằng ánh mắt hung ác, đăm chiêu suy nghĩ.
Trên đỉnh núi cách đó rất xa, vài bóng người đang thản nhiên nhìn về phía này.
“Thánh Sơn không ngăn chặn được nữa rồi, cứ thế này thì không ngoài nửa ngày Thánh Sơn sẽ bị tấn công! Thiên kiêu hạng nhất muốn mọc cánh phi thăng chắc chắn cũng sẽ không đủ thời gian. Xem ra quyết định được ăn cả ngã về không mà hắn đưa ra vẫn chưa thỏa đáng”, một cô gái tóc ngắn cười nhẹ, nói với người đàn ông tóc dài mặc giáp màu vàng đứng cạnh.
“Thánh Sơn không dễ gì công phá như vậy, thủ đoạn của Thánh Sơn mạnh hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Bọn họ chưa bị dồn đến đường cùng, một khi bọn họ bị dồn vào đường cũng, tất cả những người ở đó đều phải chết”, người đàn ông bình tĩnh nói.
“Thánh Sơn còn có thủ đoạn gì được nữa? Bọn họ đã không còn kế sách nào khác, đã đến đường cùng. Lúc này bản thân bọn họ còn khó giữ được, sao có thể dồn người khác vào chỗ chết?”, cô gái tóc ngắn lắc đầu, khẽ cười nói.
Hiển nhiên, nhìn thế cục ở trước mắt, cô ta không tin lời của người đàn ông đó.
Lúc này, một người ở đằng sau nói vài câu với cô gái.
Cô gái nghiêm nghị, nụ cười trên mặt trở nên nồng đậm.
“Xem ra hôm nay Thánh Sơn khó mà thoát khỏi kiếp nạn, thiên kiêu hạng nhất định sẵn sẽ phải chôn thân ở đây”, cô gái cười nói.
“Sao lại nói vậy?”.
Người đàn ông ngẩng đầu lên, thản nhiên hỏi.
“Vừa nhận được tin, Lục Dã và quân Nam Cảnh đang tiến về phía này. Nếu có thêm hai binh đoàn như vậy gia nhập, Thánh Sơn chẳng khác nào trứng rời khỏi tổ, còn không tan xương nát thịt?”, cô gái nheo mắt nói.
“Thế à?”.
Người đàn ông lại nheo mắt lặng lẽ nhìn về phía bên kia, mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ.
“Chúng ta có ra tay không? Nếu bây giờ ra tay cướp khí vận của thiên kiêu hạng nhất, lợi ích của Thánh Sơn cũng có thể ôm hết vào tay! Thời gian không đợi người mà!”, cô gái mỉm cười nói.
Người ở đằng sau nghe vậy, ai cũng rục rịch.
Nhưng người đàn ông kia lại liên tục lắc đầu.
“Không được!”.
“Cái gì?”.
Cô gái tóc ngắn ngạc nhiên: “Vì sao?”.
“Đi sẽ chỉ hi sinh vô ích”.
“Nhưng…”.
Cô gái còn định khuyên nhủ, nhưng người đàn ông không quan tâm đến cô ta nữa, tiếp tục nhìn phía xa.
Nhìn thấy vậy, cô ta biết bây giờ mình nói gì cũng vô dụng.
Người đàn ông đã quyết định, không thể thay đổi được.
“Xem ra chỉ có thể trơ mắt nhìn”, cô gái thở dài, nói với vẻ vô cùng tiếc nuối.
“Đợi đi, đến lúc đó cô sẽ thấy may mắn vì mình không can thiệp”, người đàn ông nói.
Cô gái liếc nhìn người đàn ông một cách sâu xa, trong mắt vẫn tràn đầy vẻ khó tin.
“Tôi sẽ chờ”.
Cô ta lắc đầu, không lên tiếng nữa.
Ầm!
Đúng lúc đó, một luồng sáng trắng như tuyết bao phủ toàn bộ Thánh Sơn.
Mọi người đều ngước nhìn lên.
Hóa ra là đại trận hộ sơn của Thánh Sơn đã được kích hoạt trở lại.
Phần lớn người của Thánh Sơn đã lùi về sau màn chắn, chỉ để lại một vài người ở đằng sau.
Bọn họ lưng dựa màn chắn, đã không còn đường lùi nữa. Nhìn kẻ địch như thủy triều dâng, bọn họ tuyệt vọng chỉ đành giơ tay đầu hàng.
Bọn họ biết chỉ cần đầu hàng quân đội Long Tổ, quân đội Long Tổ sẽ không giết bọn họ.
“Chúng tôi đầu hàng!”.
Tiếng hô vang vọng Thánh Sơn.
Chương 3234: Đây là hiến tế
Võ trường Thánh Sơn.
Vụt vụt vụt…
Từng luồng sáng không ngừng lan tỏa từ trung tâm võ trường.
Sau đó, trên bầu trời hạ xuống ráng mây, giống như đổ sụp trút xuống võ trường.
Cảnh tượng vô cùng kỳ lạ khiến người ta khó quên.
Thiên kiêu hạng nhất ngồi khoanh chân ngay chính giữa, vô số tinh hoa đất trời bao phủ trên người anh ta.
Không lâu sau, cả người anh ta trở nên rực rỡ sáng tỏ giống như thiên thần hạ phàm.
Sau đó, ráng mây đến gần từng chút một, tia sáng trên người thiên kiêu hạng nhất cũng sáng hơn. Nhưng chẳng mấy chốc, khoảnh khắc ráng mây hạ xuống, cả ráng mây đột nhiên nứt ra, hóa thành vô số hình dạng giống như gai nhọn, che phủ phía trên võ trường.
Một lúc sau, thiên kiêu hạng nhất mở mắt ra, hai mắt như sao sáng tràn đầy sự hoài nghi.
“Chuyện gì thế… Vì sao năng lượng phi thăng lại mỏng manh rời rạc như vậy, không thể ngưng tụ được…”.
Anh ta lẩm bẩm, nhắm mắt cảm nhận, nhưng không có tác dụng gì.
Bất kể anh ta có hấp thu luồng sức mạnh phi thăng đó như thế nào cũng không thể hội tụ nó lại một chỗ.
Thật kỳ quái.
“Chẳng lẽ có vấn đề ở đâu đó?”.
“Chẳng lẽ đã bỏ sót trình tự nào?”.
Thiên kiêu hạng nhất trở nên đăm chiêu, cuối cùng vẫn nhắm mắt lại lần nữa.
Mặc dù sức mạnh phi thăng bỗng nhiên tan rã, nhưng cũng không sao, chỉ cần anh ta không ngừng hấp thu sức mạnh phi thăng, đây cũng chỉ là vấn đề thời gian, cùng lắm cũng chỉ thêm một ngày nữa.
Thêm một ngày nữa anh ta vẫn sẽ phi thăng thành tiên.
Lúc đó, cả Long Quốc đều sẽ khuất phục dưới chân anh ta.
…
Ở lưng núi Thánh Sơn, người phụ nữ áo đỏ hô to với cao thủ Thánh Sơn đã thương tích đầy mình, sức lực cạn kiệt: “Mọi người mau đến đỉnh Thánh Sơn lấy thuốc khôi phục vết thương. Ở đó đã chuẩn bị sẵn thuốc trị thương tốt nhất cho mọi người, còn có một trận pháp hồi phục rất mạnh, đủ để mọi người hồi phục nguyên khí trong thời gian ngắn. Nhanh chóng lên đỉnh núi đi!”.
Nghe tới đó, mọi người sáng mắt lên, ai nấy tăng nhanh tốc độ chạy đến đỉnh núi.
Quả nhiên, trên đỉnh núi là một trận pháp sẫm màu khổng lồ, ở chính giữa trận pháp đó có nhiều người nam nữ đang run rẩy.
Những người nam nữ này vô cùng trẻ tuổi, toàn thân không còn sức lực.
Bọn họ là nô dịch do Thánh Sơn âm thầm bắt từ bên ngoài vào đây.
Lúc này, bọn họ đang nâng những chiếc khay đựng các loại thuốc tinh xảo đẹp đẽ.
Mọi người nhìn thấy vậy đều ngạc nhiên.
Một trận pháp sẫm màu?
Một nhóm nô dịch yếu ớt?
Vì sao cảnh tượng này lại có vẻ quỷ dị như vậy?
Nhưng bọn họ chưa kịp sinh lòng nghi ngờ đã có người nhanh chân chạy qua đó.
“Đây là Thất Ngọc Đoạn Tục Cao? Trời ạ, đây là cho chúng ta dùng sao?”.
“Còn có Tụ Linh Đan? Có đan dược này thì không những khí kình có thể hồi phục trong nháy mắt, thậm chí cả khí mạch cũng có thể nâng cao sức mạnh một bậc!”.
“Trời ạ, những thứ này đều là đan dược thượng đẳng”.
“Đây là cho chúng ta dùng sao?”.
Mọi người không tin được, ai cũng nhìn đan dược với ánh mắt cháy bỏng, sự tham lam và khát vọng trong ánh mắt càng hiện rõ.
“Vũ đại nhân!”.
Một cao thủ Thánh Sơn đột nhiên quay đầu gọi người phụ nữ áo đỏ đang tiến lại gần.
“Đừng nghi ngờ, cũng đừng do dự, những thứ đó đều là chuẩn bị cho mọi người. Mọi người liều mạng vì Thánh Sơn, lần này tôi mở rộng cửa kho, coi như trả công cho mọi người!”, người phụ nữ áo đỏ bình tĩnh nói.
Mọi người mừng rỡ.
“Cảm ơn Vũ đại nhân!”.
Nói xong, bọn họ chạy như phát tới, cầm thuốc mà những người tôi tớ kia bưng trên tay.
Bọn họ tranh nhau, sợ muộn một chút sẽ không lấy được.
Nhưng bọn họ vẫn không thấy thỏa mãn, cho dù đã lấy được thuốc chữa được vết thương của mình, bọn họ cũng không dừng lại, mà đưa tay về phía chiếc khay khác.
Dù sao người phụ nữ áo đỏ cũng không quy định mỗi người được lấy bao nhiêu.
Nếu cô ta đã không quy định, đương nhiên là muốn lấy bao nhiêu thì lấy.
“Cút ra, nó là của tao!”.
“Trương Bưu, mày to gan lắm, dám tranh giành với tao?”.
“Trấn Viễn! Mày là cái thá gì mà dám thách tao? Tao lấy nó đấy, ai dám động vào nó thì sẽ là kẻ thù của tao!”.
“Ha, Trương Bưu, mày tưởng mày dọa được tao à? Tao sẽ lấy nó! Bớt nhiều lời!”.
“Mày muốn chết à! Xem chiêu!”.
“Giết!”.
Một số người vì số đan dược đó mà lao vào đánh nhau.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Người của Thánh Sơn ở vòng ngoài thấy vậy cũng lao tới tranh cướp thuốc.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Một số tôi tớ thậm chí bị ngộ thương đến chết, máu chảy đầy đất, nhuộm cả đại trận vốn đã quỷ dị này trở thành cực kỳ yêu dị.
“Đại nhân, xin cô hãy dừng bọn họ lại, bằng không vết thương không kịp hồi phục, ngược lại sẽ làm nhiều người thương vong”.
Một người của Thánh Sơn chạy tới, nói với người phụ nữ áo đỏ.
Nhưng người phụ nữ áo đỏ lại hờ hững nhìn gã, không có ý định lên tiếng ngăn chặn, dường như không nghe gã nói gì.
“Vũ đại nhân? Đại nhân!”.
Người kia liên tục hét lên.
“Đủ rồi!”, người phụ nữ áo đỏ quát lớn.
Người kia giật mình, mở to mắt nhìn.
“Ồn ào! Câm miệng!”.
Người phụ nữ áo đỏ lạnh lùng quát lên, sau đó quay sang Thanh Nha đang rầu rĩ ở bên cạnh: “Người đã vào hết rồi chứ?”.
“Vào… Vào hết rồi”.
Thanh Nha ngồi trên tảng đá lớn, đáp lời.
“Tốt lắm, bắt đầu đi!”, người phụ nữ áo đỏ lạnh lùng nói.
“Bắt đầu? Bắt đầu cái gì?”.
Người kia ngơ ngác hỏi, nhưng không có ai trả lời.
Ngược lại, từ bốn phương tám hướng đột nhiên xuất hiện tám người mặc áo choàng màu đỏ máu.
Không thể thấy rõ mặt bọn họ, hơn nữa bọn họ không hẹn mà cùng đứng ở tám hướng của đại trận sẫm màu, giống như chuẩn bị kích hoạt đại trận.
Người kia tỏ ra nghi hoặc, hoàn toàn không biết bọn họ định làm gì.
Những người đang chém giết trong đại trận cũng chỉ nhìn thấy đan dược tốt, ai còn quan tâm đến tám người này?
Cho đến khi vụt một tiếng, đại trận sẫm màu tỏa ra luồng sáng màu đỏ máu vọt thẳng lên trời, thoáng chốc bao trùm tất cả mọi người trong đại trận. Sau đó, một luồng khí ý cuồng bạo lan rộng trên bầu trời.
“A!”.
Những người đang chém giết trong đại trận đau đớn gào lên.
Lúc này, người bên ngoài đều hiểu ra.
“Đây là… hiến tế?”.
Người kia ngã ngồi trên đất, ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này, nói lắp bắp.
Chương 3235: Đánh lên núi
Huyết quang trên Thánh Sơn rọi vào mây, trông vô cùng chói mắt.
Người dưới núi đều dừng động tác, thi nhau ngước mắt lên nhìn.
"Cái gì...thế này?"
Trương Quân ngẩng đầu, sững người nhìn huyết quang phát ra từ trên đỉnh núi, trong lòng có một dự cảm không lành.
"Sếp, có lẽ đám người Thánh Sơn lại giở thủ đoạn gì rồi, chúng ta phải nhanh chóng chọc thủng nơi này, chiếm quyền kiểm soát. Chỉ sợ nếu còn để lâu sẽ có biến", phó tướng bên cạnh đi tới, nhỏ giọng nói.
"Thánh Sơn này toàn những kẻ quỷ kế đa đoan. Thế này đi, trước hết chúng ta đánh thủng phòng tuyến này trước, sau đó lập tức chiếm đóng những khu vực xung quanh. Xếp lại đội hình, đợi anh em Nam Cảnh và Bắc Dã tới, thêm anh em ở hai binh đoàn lớn tới nữa là chúng ta lao thẳng lên Thánh Sơn, bắt đám phản quốc này lại!", Trương Quân nghiêm giọng ra lệnh.
"Rõ!"
Những người lính đồng thanh hô lớn.
Dưới sự tấn công dồn dập của đội quân Long Tổ và thế tộc Bách Gia, kết giới của Thánh Sơn chỉ tồn tại được trong hai mươi phút thì đã bị chọc thủng.
Kết giới vừa vỡ, đoàn quân lập tức xông vào trong chiếm hết những lối ra, phá vỡ những chướng ngại vật và bẫy ngầm bố trí dưới đất, không cho người Thánh Sơn có cơ hội phản công.
"Trương Quân đại nhân! Tướng Trần đang ở đâu?"
Lúc này, một người phụ trách của thế tộc Bách Gia đi tới, chắp tay rồi hỏi Trương Quân.
"Tướng Trần sẽ tới đây ngay, lần này thực sự đa tạ sự trợ giúp của các vị!", Trương Quân cũng cúi đầu đáp lễ.
"Trương Quân đại nhân khách sáo rồi, lũ người Thánh Sơn không việc ác gì không làm, sát hại bằng hữu của tôi. Đám súc sinh vô đạo này phải bị diệt trừ. Hôm nay chúng tôi sẽ trợ giúp quân đội Long Tổ, huỷ diệt Thánh Sơn!", người kia kiên định nói.
"Được, nếu đã như vậy thì phiền các vị trợ giúp tôi chiếm giữ mọi đường ra, tổ chức đội hình phòng ngự chờ tiếp viện. Một khi tiếp viện tới, chúng ta cùng vây đánh Thánh Sơn!"
"Được! Hôm nay đám tặc Thánh Sơn có mọc cánh cũng khó thoát. Tên thiên kiêu hạng nhất kia phải chết!"
Mọi người vô cùng có lòng tin, khí thế ngút trời.
Lúc này, một anh lính chạy tới.
"Thưa sếp! Vừa nhận được tin, tướng Trần cùng quân Lục Dã và quân Nam Cảnh đã tới gần Thánh Sơn, còn cách đây khoảng 50 dặm!", anh lính báo cáo rành rọt.
"Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi! Tốt quá rồi!"
Trương Quân vô cùng kích động.
"Ngày tàn của Thánh Sơn sắp tới rồi!"
Người phụ trách kia cười lạnh.
"Trương Quân đại nhân, giờ chúng ta đánh lên thôi!"
"Đúng đó, đánh lên thôi".
"Giờ không ra tay thì còn đợi đến khi nào? Lên thôi!"
Rất nhiều người phụ trách của thế tộc Bách Gia đều khí thế sôi sục, thi nhau hô lớn.
Thấy mọi người có ý chí chiến đấu như vậy, Trương Quân cũng gật đầu chắc nịch: "Được! Nếu các vị đã nói vậy thì chúng ta chuẩn bị đánh lên núi!"
"Được!"
Mọi người hoan hô, lập tức đi chuẩn bị.
Chỉ một lát sau, đoàn quân bắt đầu áp sát Thánh Sơn.
Lục Dã và Nam Cảnh đã sắp đến, Trương Quân không sợ bị mai phục nữa. Hiện giờ đã có thiên thời địa lợi nhân hoà, mọi người lại hừng hực khí thế. Đây chính là thời cơ chiếm đánh Thánh Sơn!
Ai cũng vô cùng kích động, ý chí chiến đấu dâng cao.
Nhưng đúng lúc mọi người bắt đầu từng bước áp sát Thánh Sơn thì một ánh sáng đỏ đột nhiên chiếu ra từ sườn núi. Tiếp đó, trong không trung tanh nồng mùi máu khiến ai nấy đều sững lại.
"Chuyện gì vậy nhỉ?"
"Không biết nữa".
"Mọi người, nhìn bên kia đi".
Đúng lúc này, có người hô lên thu hút sự chú ý của mọi người.
Đám đông lập tức đổ dồn ánh mắt về phía đó.
Chỉ thấy trên sườn núi đột nhiên xuất hiện rất nhiều bóng người.
Đó đương nhiên là người Thánh Sơn.
Nhưng đám người này có gì đó rất kỳ lạ, ai nấy trên người bê bết máu như thể vừa lội ra khỏi một cái ao máu. Nhìn đám người này mà ai nấy không khỏi nổi da gà.
Mọi người như nín thở.
"Đám người này... có gì đó rất cổ quái".
"Cảm giác như ánh mắt của bọn chúng đều thay đổi rồi".
"Làm thế nào đây?"
"Còn làm thế nào được nữa? Giết!"
Một người phụ trách hô lên.
Mọi người nghiến răng, lại lao lên phía trước.
Hiện giờ đoàn quân đang chiếm ưu thế về quân số. Người của Thánh Sơn liên tục phải chiến đấu, thể lực sẽ nhanh chóng suy kiệt, có gì mà phải sợ?
Vậy nên đoàn quân lại như thuỷ triều lao về phía những kẻ quỷ dị trên sườn núi.
Nhưng ngay khi họ áp sát đám người kia.
Bùm!
Một làn sóng máu nổ ra từ những người này. Sau đó, đôi mắt của những kẻ này biến thành màu đỏ như máu...