-
Chương 3241-3245
Chương 3241: Ngu ngốc?
Các chiến binh Long Tổ dũng cảm đi đầu, không hề sợ hãi.
Lưỡi kiếm sắc bén của họ được làm bằng vật liệu đặc biệt, tỏa ra ánh sáng xanh lam chói lọi, vô cùng sắc bén.
Nhưng khi chém vào những kẻ này, lại phát ra những tiếng nổ giòn vang.
Cũng giống như trước.
Các cuộc tấn công của họ không thể phá vỡ sự phòng thủ của những thực thể kỳ lạ này!
Hoàn toàn vô nghĩa!
Da thịt của những kẻ này cứng hơn thép hàng trăm lần.
Đối với chúng, những lưỡi kiếm sắc bén này chém vào chỉ như gãi ngứa.
Những kẻ này dường như đã mất đi nhân tính và không hề có chút lòng trắc ẩn nào.
Bọn chúng lại giơ tay và bóp nát trái tim của những chiến binh này.
Phụp phụp!
Phụp phụp!
Phụp phụp...
Hết người lính này đến người lính khác bị bọn chúng moi tim.
Hết người lính này đến người lính khác ngã xuống.
"Vương Chiêu!"
"Người anh em!"
"KHÔNG!!"
Những người lính gầm lên, đôi mắt đỏ hoe, họ dùng hết sức bình sinh chém như điên vào những con quái vật trước mặt.
"Tao liều mạng với mày!"
Họ không lùi bước, họ không nao núng.
Lúc này, trong lòng họ chỉ có cơn giận như lửa cháy.
Nhưng làm thế nào họ có thể đánh bại những con quái vật khát máu này đây?
Trương Quân đạp một cú khiến con quái vật trước mặt lùi về phía sau. Ông ta chợt dừng lại, nhìn vào thanh trường kiếm trong tay.
Lúc này, lưỡi kiếm đã cong lên, trên thân kiếm cũng xuất hiện vết nứt.
Thanh kiếm này sẽ không trụ được bao lâu nữa.
Cuộc tấn công hoàn toàn không hiệu quả.
Trương Quân trong mắt hiện lên một tia tuyệt vọng, nhưng trong đó có cả sự kiên định.
Ông ta lại ngẩng đầu lên và nhìn những người lính.
Dù cho họ liên tục ngã xuống rồi chết đi, nhưng họ cũng không hề lùi bước nửa bước.
"Các huynh đệ, hôm nay có thể được hy sinh cùng các anh em, Trương Quân tôi có chết cũng không hối tiếc! Sự hy sinh của chúng ta vô cùng đáng giá, bởi vì chúng ta hy sinh với vinh quang trên chiến trường!"
Trương Quân hai mắt đẫm lệ, đột nhiên ném thanh kiếm gãy trong tay xuống đất, gầm lên một tiếng, lao thẳng về phía một con quái vật, sau đó dùng hai tay giữ chặt nó, không cho nó tiến về phía trước.
Thấy vậy, những người lính khác cũng làm theo.
"Ah!!!"
Mọi người gầm lên, từ bỏ việc tấn công trực tiếp để ôm chặt lấy con quái vật nhằm trì hoãn bước tiến của nó.
"Đang làm trò gì vậy?"
Trên Thánh Sơn, người phụ nữ mặc đồ đỏ đang theo dõi tất cả những điều này kinh ngạc hỏi.
Cô ta chưa bao giờ thấy một lũ người ngu ngốc như vậy.
"Đánh không được còn cứ cố, rõ ràng là có thể chạy trốn nhưng bọn chúng lại chọn ở lại, có phải là chán sống rồi không?" người phụ nữ mặc đồ đỏ cười nhạt một tiếng, trong mắt đầy khinh thường.
Thanh Nha bên cạnh im lặng nhìn, trầm giọng nói: "Bọn họ đều là người, đương nhiên cũng sợ chết, nhưng không thể lui".
“Tại sao?” người phụ nữ áo đỏ hơi nheo mắt.
"Bởi vì bọn họ muốn bảo vệ người dân Long Quốc phía sau, vì bọn họ là binh lính của Long Quốc! Là quân nhân của Long Quốc!" Thanh Nha khàn giọng nói.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ sững người một lúc, dường như không thể hiểu được.
Cô ta tiếp tục nhìn về phía sườn núi, trong mắt càng lúc càng rõ ý khinh thường: “Theo tôi thấy, đây chẳng qua là một đám ngu xuẩn tự tìm đường chết mà thôi!”
"Vậy... đại nhân, cô sai rồi." Thanh Nha chăm chú nhìn về phương xa nói.
"Ồ?"
Người phụ nữ mặc đồ đỏ hơi ngạc nhiên.
Thanh Nha không bao giờ dám bác bỏ lời nói của cô ta, tại sao hôm nay lại như thế này.
Người phụ nữ mặc áo đỏ muốn Thanh Nha tiếp tục nói, nhưng thấy hắn nhìn chằm chằm vào khoảng không không chớp mắt, đặc biệt tập trung ...
Thấy vậy, người phụ nữ áo đỏ không khỏi nhìn về phía xa xa, nhưng sau khi liếc mắt một cái, sắc mặt lập tức cứng đờ.
"Cái này. . . ", người phụ nữ áo đỏ ngây người.
"Đại nhân, hiện tại cô còn cho rằng bọn họ là là những kẻ ngu ngốc không?" Thanh Nha hạ giọng hỏi.
Chương 3242: Tấn công
Sự dũng cảm của Trương Quân và những người khác đã chặn tất cả những con quái vật Thánh Sơn ở lại đây, khiến chúng không thể tiến lên nửa bước.
Những người chạy trốn lúc này cũng đều dừng lại.
Họ quay lại nhìn Trương Quân và những chiến sĩ Long Tổ khác, tất cả đều im lặng.
Từng chiếc xe tăng chạy tới phía trước, xếp thành một hàng nhằm biến thành bức tường ngăn chặn những con quái vật, nhưng kết quả là những chiếc xe tăng hạng nặng này đều bị phá hủy.
Trương Quân và những người khác ôm chặt lấy những con quái vật Thánh Sơn không chịu buông tay.
Những con quái vật vùng vẫy điên cuồng và bẻ gãy cánh tay của những người lính, những người lính cắn chúng bằng miệng, không cho phép chúng thoát bằng mọi giá.
Và cái giá phải trả cho những hành động liều lĩnh đó cũng rất đau đớn.
Gần như không một chiến sĩ nào còn lành lặn và vô số người chết.
Máu vương trên khắp mặt đất.
Nhưng, họ không hề sợ hãi.
Sự đau đớn này không là gì cả!
Niềm tin trong tim cho họ sức mạnh hoàn thành sứ mệnh này.
Cho nên dù máu có chảy cũng chẳng sao.
Người của thế tộc Bách Gia ngây người nhìn chằm chằm, tâm trạng của mọi người trở nên vô cùng phức tạp.
“Tại sao họ lại làm như vậy?” Có người run rẩy hỏi.
"Bọn họ đang bảo vệ cho chúng ta rút lui!", người bên cạnh nói
"Bảo vệ chúng ta rút lui? Việc này... nhất thiết phải làm vậy sao?" người nọ lặng người hỏi.
"Anh có căn cước công dân của Long Quốc không?"
"Có...."
"Vậy thì, anh là công dân của Long Quốc. Vì chúng ta là công dân của Long Quốc, cho nên họ sẽ bảo vệ chúng ta".
Nghe vậy, ánh mắt mọi người có chút thay đổi.
Họ cảm thấy rằng vào lúc này, họ không còn sợ hãi như trước nữa.
Bởi vì họ biết rằng trước mặt họ, có ai đó đang bảo vệ họ bằng máu của chính mình.
"Người nhà họ Viên đâu?"
Lúc này, một người đàn ông trung niên với bộ râu dài đột nhiên nhón chân lên và gọi.
"Có chúng tôi!"
Tất cả người nhà họ Viên đứng vây xung quanh, nhìn người đàn ông bằng ánh mắt rực lửa.
"Nhà họ Viên chúng ta mấy đời luyện võ, mục đích để tăng cường sức khoẻ, bảo vệ tổ quốc! Hôm nay sao có thể rụt cổ làm con rùa hèn nhát chứ? Mọi người có nguyện ý cùng tôi lao lên đánh quái vật, bảo vệ các chiến sĩ cùng rời khỏi đây không?", người đàn ông lớn tiếng hô hào, vẻ mặt vô cùng quyết tâm.
"Sẵn sàng!!"
Người nhà họ Viên đồng thanh hô lên, tất cả đều hừng hực khí thế và vô cùng quyết tâm.
"Đi thôi!"
Người đàn ông trung niên gầm lên một tiếng, nhảy khỏi tảng đá và chạy về phía trước.
"Giết!"
Mọi người cùng nhau lao lên.
Thấy vậy, những người khác nhìn nhau với vẻ mặt phức tạp.
Nhưng ngay sau đó, có một giọng nói khác.
"Người nhà họ Chu đâu?"
"Có chúng tôi!"
"Đem người già yếu, phụ nữ và trẻ em xuống núi, ngay lập tức! Những người còn lại đi theo tôi!"
"Vâng!"
"Giết!"
Cùng với tiếng hô vang trời, một nhóm người khác lao tới.
Những người còn đang do dự ban nãy lập tức nghiến răng nghiến lợi rống to: "Mặc kệ, chúng ta không muốn làm kẻ hèn!! Chúng ta sẽ dốc toàn lực!"
"Anh trai tôi chết trong tay đám súc sinh Thánh Sơn, thù còn chưa báo, tôi sao có thể cam tâm rời đi như vậy? Đi giết bọn chúng!"
"Lên! Sợ cái gì chứ? Cùng lắm thì chết!"
"Muốn làm kẻ hèn nhát cả đời hay muốn làm anh hùng, dù chỉ trong vài giây?"
"Trả thù cho những người thân và bạn bè đã chết của chúng ta!"
"Tôi muốn bọn chúng trả giá bằng máu!"
"Từ lúc tới đây ông đây đã nói rồi, ông đây không định trở về!"
"Giết!"
Mọi người vô cùng cảm động trước hành động của các chiến sĩ Long Tổ, họ đều quay lại để tấn công đám người Thánh Sơn.
Không ai lùi bước!
Chỉ tiến về phía trước!
Trong chớp mắt, trên sườn núi tràn ngập sát khí và vô cùng hỗn loạn.
Các cao thủ của Thánh Sơn ngay lập tức bị bao vây.
Chương 3243: Cô đã xem thường ý chí của họ
"Đám người này rốt cuộc là muốn làm gì? Chẳng lẽ đều muốn chết sao? Chẳng lẽ bọn họ cũng muốn chết ở chỗ này cùng đám Long Tổ ngu xuẩn kia?"
Người phụ nữ áo đỏ trợn to hai mắt, có chút khó chịu nói.
"Đại nhân, cô không hiểu, vị trí của cô cùng bọn họ khác nhau. Những thứ cô nhìn thấy cũng khác thứ họ nhìn thấy. Cô không hiểu cái gì là lý tưởng, là niềm tin, là tín ngưỡng như những người này. Cũng chính những thứ đó đang cho họ sức mạnh!" Thanh Nha bên cạnh nói bằng giọng khàn khàn.
"Anh nói vậy là rất hiểu những thứ này sao? Anh đang giáo huấn tôi à?" người phụ nữ áo đỏ tức giận nhìn chằm chằm Thanh Nha nói.
“Đại nhân bớt giận”, Thanh Nha lập tức cúi đầu, không dám phản bác.
"Nghe này, cho dù bọn họ có cố chấp như vậy nhưng cũng đâu thể làm được gì? Bọn họ cũng không thể thay đổi cục diện trận chiến, những kẻ được huyết trận phù trợ này đã mất đi nhân tính, có thể moi tim uống máu bọn họ một cách vô cảm. Những kẻ này giờ đã không thể gọi là con người, chỉ là một đám dã thú mình đồng da sắt! Nhìn xem, những người này sẽ chết ở đây", người phụ nữ áo đỏ hừ lạnh một tiếng.
Trong mắt Thanh Nha hiện lên vẻ không thể chịu nổi, nhưng hắn vẫn không nói gì.
Đúng như những gì người phụ nữ mặc đồ đỏ đã nói.
Ngay cả khi thế tộc Bách Gia tham chiến, họ vẫn không thể thay đổi cục diện.
Da thịt của những kẻ kia thực sự đáng sợ, bất kỳ sự tấn công nào cũng không có tác dụng gì với chúng.
Nếu mọi thứ cứ tiếp tục như thế này, sẽ chỉ là vấn đề thời gian trước khi tất cả mọi người chết ở đây.
Nhưng vào lúc này, Trương Quân đột nhiên hét lên: "Mọi người, tập trung sức mạnh và tấn công một mục tiêu. Dù da thịt của chúng có cứng rắn đến đâu thì cũng phải dựa vào sự trợ giúp của một loại sức mạnh nào đó. Chỉ cần chúng ta tiêu hao luồng sức mạnh này, chúng ta sẽ có cơ hội!!"
Trương Quân vừa dứt lời, mọi người lập tức làm theo và tập trung tấn công một mục tiêu.
Mặc dù nhận xét của Trương Quân chỉ là suy đoán, nhưng chúng cũng có lý.
Và mọi người không có lựa chọn nào khác ngoài việc thử làm như vậy.
Mọi người chọn mục tiêu là những kẻ đã lao vào đám đông và đang bị bao vây, cố gắng hết sức để tấn công chúng.
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch...
Họ tấn công bằng tất cả mọi cách.
Những con quái vật của Thánh Sơn bị tấn công liên tục bằng một lực hội tụ rất lớn.
Chúng bị nhấn chìm trước những đợt sóng tấn công của mọi người.
"Á!"
Con quái vật gầm lên, như thể đang bị kích thích, từng đợt máu không ngừng tuôn ra từ cơ thể nó.
Tuy nhiên cuối cùng.
Rắc!
Một âm thanh lạ phát ra.
Chỉ thấy da thịt của quái vật Thánh Sơn bị tấn công liên tục đột nhiên xuất hiện một vết nứt nhỏ.
Mặc dù vết nứt chỉ dài vài tấc, nhưng nó mang lại cho mọi người sự tự tin rất lớn.
"Có hiệu quả! Có hiệu quả! Có hiệu quả!"
Trương Quân kích động hét lên, lặp đi lặp lại: "Đừng dừng lại, giết! Tiếp tục giết! Chúng ta có thể thắng!!"
"Giết!"
Tinh thần của mọi người đã được cổ vũ rất nhiều, những cuộc tấn công trở nên dữ dội hơn.
Khi mọi người dũng cảm tấn công, vết nứt trên cơ thể con quái vật ngày càng lớn, và cuối cùng ...
Rẹt! Rẹt! Rẹt...
Những thanh kiếm sắc bén của những người lính xung quanh đâm thẳng vào khe hở đẫm máu trên cơ thể quái vật Thánh Sơn rồi xoay một vòng, một con quái vật bị hạ.
"Hay lắm!"
Đám đông reo hò vang trời.
Mọi người đã nhìn thấy hy vọng.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ sững sờ.
"Làm sao có thể? Làm sao có thể... Những người này được huyết trận gia cố thể lực, cơ thể có thể so sánh với cơ thể võ thần, bọn chúng làm sao có thể?"
"Đại nhân, cô đã quá coi thường ý chí của một con người".
"Đây là những con quái vật có thể so sánh với cơ thể của một võ thần!"
"Nhưng kia là những người quân nhân không sợ chết của Long Quốc!"
Thanh Nha trầm giọng đáp.
Chương 3244: Thà chết chứ không chịu khuất phục
Lời nói của Thanh Nha khiến người phụ nữ mặc đồ đỏ không thể phản bác.
Nhưng làm sao cô ta có thể cam tâm?
Người phụ nữ áo đỏ đôi mắt hung ác, nhìn chằm chằm tình hình chiến đấu ở lưng chừng núi, lạnh lùng ra lệnh: "Thanh Nha, anh qua đó giết Trương Quân đi!"
"Cái gì?"
Thanh Nha hít một hơi thật sâu, kinh ngạc nhìn người phụ nữ mặc đồ đỏ.
"Anh không nghe tôi nói sao? Đi! Giết Trương Quân cho tôi! Hắn ta là chỉ huy của những người này, nếu hắn chết, những kẻ này sẽ không có người lãnh đạo, đội hình sẽ nhanh chóng hỗn loạn! Mau hành động đi!", người phụ nữ mặc đồ đỏ quát lớn.
Tuy nhiên, Thanh Nha đứng ở phía xa siết chặt tay, một lúc lâu sau, anh ta mới đáp lời.
"Vũ đại nhân, xin hãy tha lỗi cho tôi....không thể làm theo mệnh lệnh!"
"Anh nói gì cơ?"
Người phụ nữ áo đỏ đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nhìn anh ta, hỏi: "Anh không tuân lệnh tôi sao?"
"Vũ đại nhân! Mặc dù tôi đến từ Thánh Sơn, nhưng tôi cũng là người Long Quốc. Đây là những người lính bảo vệ nhân dân và sẵn sàng cống hiến hết mình cho nhân dân Long Quốc.....Tôi không thể ra tay với những người này!", Thanh Nha cúi đầu và trầm giọng đáp.
"Ha ha ha ha, Thanh Nha, anh trở thành người tốt như vậy từ khi nào? Anh đã quên thân phận của mình rồi sao? Lúc trước anh ra tay giết người chưa từng mềm lòng như bây giờ! Anh cảm động trước những tên ngốc này sao?", người phụ nữ mặc đồ đỏ lạnh lùng nhìn Thanh Nha chằm chằm.
"Vũ đại nhân....tôi...."
"Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, cút ra ngoài đó giết Trương Quân, như vậy tôi mới có thể vờ như không nghe thấy anh vừa nói cái gì, nếu không anh nên biết hậu quả sẽ như thế nào!"
"Đại nhân... tôi...."
"Đi ngay! !"
Người phụ nữ mặc đồ đỏ hét lên giận dữ.
Thanh Nha sắc mặt khó coi, nhưng cuối cùng chỉ quỳ sụp trên mặt đất, không nói cũng không cử động.
"Chết tiệt! !"
Người phụ nữ mặc đồ đỏ vô cùng tức giận, dùng tay trái vỗ mạnh vào ngực Thanh Nha.
Phụt!
Lồng ngực Thanh Nha bị xé toạc, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra. Anh ta nặng nề ngã xuống đất, không thể đứng dậy.
Những người xung quanh đều bị sốc.
"Thanh Nha, anh chỉ là một con chó được Thánh Sơn chúng tôi nuôi dưỡng, tôi không bao giờ nghĩ rằng con chó này lại dám làm trái với mong muốn của chủ nhân của nó. Nếu đã như vậy, con chó này giờ là vô dụng, không cần phải giữ lại nó nữa. Người đâu, hãy lôi Thanh Nha vào huyết trận để biến đổi!" người phụ nữ mặc đồ đỏ cười lạnh ra lệnh
"Cái gì?"
Thanh Nha đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn người phụ nữ mặc áo đỏ: "Đại nhân, cô....tại sao có thể đối xử với tôi như thế này?"
"Những kẻ phản bội Thánh Sơn phải có kết cục như vậy! Thanh Nha, tôi đã cho anh một cơ hội, nhưng anh không biết trân trọng nó. Nếu bây giờ anh quỳ xuống và cầu xin, có thể tôi sẽ suy xét lại", người phụ nữ áo đỏ lạnh lùng nói.
Răng của Thanh Nha như sắp bị nghiến nát đến nơi, đôi mắt đầy đau đớn và tuyệt vọng.
Nhưng cuối cùng anh ta cũng không cất tiếng cầu xin người phụ nữ mặc đồ đỏ tha cho mình.
"Chết tiệt! Kéo hắn xuống và lôi hắn vào huyết trận để biến đổi!", người phụ nữ mặc đồ đỏ vô cùng tức giận và hét lên ngay lập tức.
"Vâng!"
Hai cao thủ bên cạnh lao tới, cố gắng kéo Thanh Nha lên.
"Thanh Nha, anh không muốn giết những kẻ này sao? Vậy được, tôi sẽ biến anh thành huyết nhân mạnh nhất! Rồi anh sẽ tàn sát đội quân Long Tổ này bằng chính đôi tay của mình! Tôi sẽ khiến anh sống trong đau khổ cả đời!", người phụ nữ mặc đồ đỏ nói một cách dứt khoát.
"Mặc dù Thanh Nha tôi chỉ là một con chó được Thánh Sơn nuôi dưỡng, nhưng tôi có ý chí của riêng mình! Không ai có thể kiểm soát nó!"
Thanh Nha đột nhiên gầm lên dữ dội, hất những người xung quanh ra xa, sau đó vỗ mạnh vào ngực mình.
Phụt!
Anh ta lại phun ra mấy ngụm máu tươi, toàn thân có rất nhiều khí tức thoát ra. Thanh Nha đã tự phế bỏ tu vi, sau đó vô lực ngã xuống đất, không biết còn sống hay đã.chết
Chương 3245: Hy sinh
Nhìn thấy cảnh này, người phụ nữ mặc đồ đỏ tức đến nỗi toàn thân run rẩy.
Thanh Nha thà tự phế bỏ tu vi, cắt đứt kinh mạch của mình còn hơn phục tùng cô ta. Đúng là đáng ghét đến không thể đáng ghét hơn!
Nhưng người phụ nữ áo đỏ lúc này không có tâm trạng để tâm đến một kẻ đã là phế nhân như Thanh Nha. Cô ta quay người lại nhìn vào mấy người Trương Quân ở phía xa, gằn giọng nói: "Nếu đã như vậy, tôi sẽ tự mình ra tay!"
Dứt lời, người phụ nữ áo đỏ bật nhảy lên không trung, biến thành một cái cầu vồng dài, vút về phía những người lính Long Tổ.
Tốc độ của cô ta nhanh kinh người, chớp mắt đã xuất hiện giữa đoàn người.
Cảm nhận được một luồng khí tức khủng bố áp sát, Trương Quân mặt biến sắc, vội vã quay lại đỡ chiêu.
Nhưng khi nhìn thấy người tới lấy mạng mình là người phụ nữ mặc đồ đỏ, Trương Quân mắt mở trừng trừng, vội vã thu lại thế công rồi lùi lại phía sau.
Ông ấy biết rõ mình không phải đối thủ của cô ta, nếu cứ liều mạng lao lên thì chỉ có chết.
"Bảo vệ chỉ huy!"
Các phó tướng bên cạnh nhìn thấy thì vội vã lao lên.
"Không biết sống chết!"
Người phụ nữ áo đỏ hừ lạnh, khí thế ngút trời như thể những ngọn núi khổng lồ đang giáng xuống.
Lúc này, tất cả các chiến sĩ xung quanh đều bị nổ tung như thể có một bàn tay vô hình đánh mạnh lên người họ. Vô số người bay ra rồi nặng nề ngã xuống đất. Người thì thổ huyết, người thì bất tỉnh, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Pằng pằng pằng pằng...
Có chiến sĩ liều mạng xả súng về phía người phụ nữ áo đỏ.
Nhưng vẫn không xi nhê gì.
Xung quanh người phụ nữ áo đỏ toả ra khí tức như những ngọn sóng, súng bắn vào đó đều bị nghiền thành bột, không có cách nào xuyên qua.
Ai cũng thất kinh.
Người này quá mạnh!
Quả thực là bất khả chiến bại!
Quân đội Long Tổ căn bản không thể làm gì cô ta!
Trương Quân vẻ mặt căng thẳng, nhìn người phụ nữ bằng đôi mắt lạnh như băng, trên gương mặt không hề lộ vẻ sợ hãi.
"Trương Quân, đừng nói tôi không cho ông cơ hội, là tự ông không biết tốt xấu. Hôm nay ông có chết ở đây cũng không thể trách những người khác đúng không?", người phụ nữ áo đỏ gầm gừ đe doạ.
"Trương Quân tôi hôm nay tới đây làm nhiệm vụ, sớm đã không có ý định sống sót trở về. Cô có thể giết tôi, nhưng đừng hòng chúng tôi chịu đầu hàng!", Trương Quân gầm lên.
"Hứ! Vậy thì ông đi chết đi!"
Người phụ nữ áo đỏ giận dữ nói, sau đó giơ tay lên, phất một cái.
Một thanh khí đao từ bàn tay mảnh khảnh của cô ta bay vút ra, lao về phía Trương Quân. Lưỡi đao xé toang mặt đất mà phi tới.
Trương Quân nhịp thở như ngừng lại, vội vã né.
Nhưng khi ông ấy vừa khó nhọc né được lưỡi đao này thì người phụ nữ áo đỏ đã dịch chuyển tới bên cạnh ông ấy từ lúc nào, dùng chân đạp mạnh vào bụng ông ấy.
Bịch!
Lực mạnh kinh người khiến lục phủ ngũ tạng của Trương Quân như đảo lộn vị trí, đau đến chết đi sống lại, miệng không ngừng thổ huyết.
Nhưng cô ta còn chưa dừng lại.
Nhưng chưa đợi Trương Quân kịp đứng dậy, cô ta lại xuất hiện bên cạnh ông ấy rồi giẫm mạnh lên lưng Trương Quân.
Sức mạnh kinh hoàng ép ông ấy dính chặt xuống đất, không thể đứng dậy nổi.
Ông ấy cảm thấy phần lưng của mình đã nát vụn.
"Sếp!"
Các chiến sĩ xung quanh lao lên như phát điện.
Nhưng cho dù có bao nhiêu người cũng không thể vượt qua luồng khí tức kinh người của người phụ nữ.
Những chiếc trực thăng trên không cũng điên cuồng bắn về phía cô ta.
Làn mưa đạn cũng chẳng thể làm gì được cô ta.
"Các người, không nên chống lại chúng tôi!"
Người phụ nữ kiêu ngạo nhìn Trương Quân, sau đó dùng lực mạnh hơn, đạp thêm một cú.
Cà rắc!
Phần lưng của Trương Quân bị giẫm nát bét.
Trương Quân run lên một cái, mở trừng trừng mắt nhìn về phía xa, sau cùng vô lực buông thõng tay xuống, tắt thở.
"Không!"
Những người lính xung quanh mắt đỏ hoe, rống lên vang trời.
Các chiến binh Long Tổ dũng cảm đi đầu, không hề sợ hãi.
Lưỡi kiếm sắc bén của họ được làm bằng vật liệu đặc biệt, tỏa ra ánh sáng xanh lam chói lọi, vô cùng sắc bén.
Nhưng khi chém vào những kẻ này, lại phát ra những tiếng nổ giòn vang.
Cũng giống như trước.
Các cuộc tấn công của họ không thể phá vỡ sự phòng thủ của những thực thể kỳ lạ này!
Hoàn toàn vô nghĩa!
Da thịt của những kẻ này cứng hơn thép hàng trăm lần.
Đối với chúng, những lưỡi kiếm sắc bén này chém vào chỉ như gãi ngứa.
Những kẻ này dường như đã mất đi nhân tính và không hề có chút lòng trắc ẩn nào.
Bọn chúng lại giơ tay và bóp nát trái tim của những chiến binh này.
Phụp phụp!
Phụp phụp!
Phụp phụp...
Hết người lính này đến người lính khác bị bọn chúng moi tim.
Hết người lính này đến người lính khác ngã xuống.
"Vương Chiêu!"
"Người anh em!"
"KHÔNG!!"
Những người lính gầm lên, đôi mắt đỏ hoe, họ dùng hết sức bình sinh chém như điên vào những con quái vật trước mặt.
"Tao liều mạng với mày!"
Họ không lùi bước, họ không nao núng.
Lúc này, trong lòng họ chỉ có cơn giận như lửa cháy.
Nhưng làm thế nào họ có thể đánh bại những con quái vật khát máu này đây?
Trương Quân đạp một cú khiến con quái vật trước mặt lùi về phía sau. Ông ta chợt dừng lại, nhìn vào thanh trường kiếm trong tay.
Lúc này, lưỡi kiếm đã cong lên, trên thân kiếm cũng xuất hiện vết nứt.
Thanh kiếm này sẽ không trụ được bao lâu nữa.
Cuộc tấn công hoàn toàn không hiệu quả.
Trương Quân trong mắt hiện lên một tia tuyệt vọng, nhưng trong đó có cả sự kiên định.
Ông ta lại ngẩng đầu lên và nhìn những người lính.
Dù cho họ liên tục ngã xuống rồi chết đi, nhưng họ cũng không hề lùi bước nửa bước.
"Các huynh đệ, hôm nay có thể được hy sinh cùng các anh em, Trương Quân tôi có chết cũng không hối tiếc! Sự hy sinh của chúng ta vô cùng đáng giá, bởi vì chúng ta hy sinh với vinh quang trên chiến trường!"
Trương Quân hai mắt đẫm lệ, đột nhiên ném thanh kiếm gãy trong tay xuống đất, gầm lên một tiếng, lao thẳng về phía một con quái vật, sau đó dùng hai tay giữ chặt nó, không cho nó tiến về phía trước.
Thấy vậy, những người lính khác cũng làm theo.
"Ah!!!"
Mọi người gầm lên, từ bỏ việc tấn công trực tiếp để ôm chặt lấy con quái vật nhằm trì hoãn bước tiến của nó.
"Đang làm trò gì vậy?"
Trên Thánh Sơn, người phụ nữ mặc đồ đỏ đang theo dõi tất cả những điều này kinh ngạc hỏi.
Cô ta chưa bao giờ thấy một lũ người ngu ngốc như vậy.
"Đánh không được còn cứ cố, rõ ràng là có thể chạy trốn nhưng bọn chúng lại chọn ở lại, có phải là chán sống rồi không?" người phụ nữ mặc đồ đỏ cười nhạt một tiếng, trong mắt đầy khinh thường.
Thanh Nha bên cạnh im lặng nhìn, trầm giọng nói: "Bọn họ đều là người, đương nhiên cũng sợ chết, nhưng không thể lui".
“Tại sao?” người phụ nữ áo đỏ hơi nheo mắt.
"Bởi vì bọn họ muốn bảo vệ người dân Long Quốc phía sau, vì bọn họ là binh lính của Long Quốc! Là quân nhân của Long Quốc!" Thanh Nha khàn giọng nói.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ sững người một lúc, dường như không thể hiểu được.
Cô ta tiếp tục nhìn về phía sườn núi, trong mắt càng lúc càng rõ ý khinh thường: “Theo tôi thấy, đây chẳng qua là một đám ngu xuẩn tự tìm đường chết mà thôi!”
"Vậy... đại nhân, cô sai rồi." Thanh Nha chăm chú nhìn về phương xa nói.
"Ồ?"
Người phụ nữ mặc đồ đỏ hơi ngạc nhiên.
Thanh Nha không bao giờ dám bác bỏ lời nói của cô ta, tại sao hôm nay lại như thế này.
Người phụ nữ mặc áo đỏ muốn Thanh Nha tiếp tục nói, nhưng thấy hắn nhìn chằm chằm vào khoảng không không chớp mắt, đặc biệt tập trung ...
Thấy vậy, người phụ nữ áo đỏ không khỏi nhìn về phía xa xa, nhưng sau khi liếc mắt một cái, sắc mặt lập tức cứng đờ.
"Cái này. . . ", người phụ nữ áo đỏ ngây người.
"Đại nhân, hiện tại cô còn cho rằng bọn họ là là những kẻ ngu ngốc không?" Thanh Nha hạ giọng hỏi.
Chương 3242: Tấn công
Sự dũng cảm của Trương Quân và những người khác đã chặn tất cả những con quái vật Thánh Sơn ở lại đây, khiến chúng không thể tiến lên nửa bước.
Những người chạy trốn lúc này cũng đều dừng lại.
Họ quay lại nhìn Trương Quân và những chiến sĩ Long Tổ khác, tất cả đều im lặng.
Từng chiếc xe tăng chạy tới phía trước, xếp thành một hàng nhằm biến thành bức tường ngăn chặn những con quái vật, nhưng kết quả là những chiếc xe tăng hạng nặng này đều bị phá hủy.
Trương Quân và những người khác ôm chặt lấy những con quái vật Thánh Sơn không chịu buông tay.
Những con quái vật vùng vẫy điên cuồng và bẻ gãy cánh tay của những người lính, những người lính cắn chúng bằng miệng, không cho phép chúng thoát bằng mọi giá.
Và cái giá phải trả cho những hành động liều lĩnh đó cũng rất đau đớn.
Gần như không một chiến sĩ nào còn lành lặn và vô số người chết.
Máu vương trên khắp mặt đất.
Nhưng, họ không hề sợ hãi.
Sự đau đớn này không là gì cả!
Niềm tin trong tim cho họ sức mạnh hoàn thành sứ mệnh này.
Cho nên dù máu có chảy cũng chẳng sao.
Người của thế tộc Bách Gia ngây người nhìn chằm chằm, tâm trạng của mọi người trở nên vô cùng phức tạp.
“Tại sao họ lại làm như vậy?” Có người run rẩy hỏi.
"Bọn họ đang bảo vệ cho chúng ta rút lui!", người bên cạnh nói
"Bảo vệ chúng ta rút lui? Việc này... nhất thiết phải làm vậy sao?" người nọ lặng người hỏi.
"Anh có căn cước công dân của Long Quốc không?"
"Có...."
"Vậy thì, anh là công dân của Long Quốc. Vì chúng ta là công dân của Long Quốc, cho nên họ sẽ bảo vệ chúng ta".
Nghe vậy, ánh mắt mọi người có chút thay đổi.
Họ cảm thấy rằng vào lúc này, họ không còn sợ hãi như trước nữa.
Bởi vì họ biết rằng trước mặt họ, có ai đó đang bảo vệ họ bằng máu của chính mình.
"Người nhà họ Viên đâu?"
Lúc này, một người đàn ông trung niên với bộ râu dài đột nhiên nhón chân lên và gọi.
"Có chúng tôi!"
Tất cả người nhà họ Viên đứng vây xung quanh, nhìn người đàn ông bằng ánh mắt rực lửa.
"Nhà họ Viên chúng ta mấy đời luyện võ, mục đích để tăng cường sức khoẻ, bảo vệ tổ quốc! Hôm nay sao có thể rụt cổ làm con rùa hèn nhát chứ? Mọi người có nguyện ý cùng tôi lao lên đánh quái vật, bảo vệ các chiến sĩ cùng rời khỏi đây không?", người đàn ông lớn tiếng hô hào, vẻ mặt vô cùng quyết tâm.
"Sẵn sàng!!"
Người nhà họ Viên đồng thanh hô lên, tất cả đều hừng hực khí thế và vô cùng quyết tâm.
"Đi thôi!"
Người đàn ông trung niên gầm lên một tiếng, nhảy khỏi tảng đá và chạy về phía trước.
"Giết!"
Mọi người cùng nhau lao lên.
Thấy vậy, những người khác nhìn nhau với vẻ mặt phức tạp.
Nhưng ngay sau đó, có một giọng nói khác.
"Người nhà họ Chu đâu?"
"Có chúng tôi!"
"Đem người già yếu, phụ nữ và trẻ em xuống núi, ngay lập tức! Những người còn lại đi theo tôi!"
"Vâng!"
"Giết!"
Cùng với tiếng hô vang trời, một nhóm người khác lao tới.
Những người còn đang do dự ban nãy lập tức nghiến răng nghiến lợi rống to: "Mặc kệ, chúng ta không muốn làm kẻ hèn!! Chúng ta sẽ dốc toàn lực!"
"Anh trai tôi chết trong tay đám súc sinh Thánh Sơn, thù còn chưa báo, tôi sao có thể cam tâm rời đi như vậy? Đi giết bọn chúng!"
"Lên! Sợ cái gì chứ? Cùng lắm thì chết!"
"Muốn làm kẻ hèn nhát cả đời hay muốn làm anh hùng, dù chỉ trong vài giây?"
"Trả thù cho những người thân và bạn bè đã chết của chúng ta!"
"Tôi muốn bọn chúng trả giá bằng máu!"
"Từ lúc tới đây ông đây đã nói rồi, ông đây không định trở về!"
"Giết!"
Mọi người vô cùng cảm động trước hành động của các chiến sĩ Long Tổ, họ đều quay lại để tấn công đám người Thánh Sơn.
Không ai lùi bước!
Chỉ tiến về phía trước!
Trong chớp mắt, trên sườn núi tràn ngập sát khí và vô cùng hỗn loạn.
Các cao thủ của Thánh Sơn ngay lập tức bị bao vây.
Chương 3243: Cô đã xem thường ý chí của họ
"Đám người này rốt cuộc là muốn làm gì? Chẳng lẽ đều muốn chết sao? Chẳng lẽ bọn họ cũng muốn chết ở chỗ này cùng đám Long Tổ ngu xuẩn kia?"
Người phụ nữ áo đỏ trợn to hai mắt, có chút khó chịu nói.
"Đại nhân, cô không hiểu, vị trí của cô cùng bọn họ khác nhau. Những thứ cô nhìn thấy cũng khác thứ họ nhìn thấy. Cô không hiểu cái gì là lý tưởng, là niềm tin, là tín ngưỡng như những người này. Cũng chính những thứ đó đang cho họ sức mạnh!" Thanh Nha bên cạnh nói bằng giọng khàn khàn.
"Anh nói vậy là rất hiểu những thứ này sao? Anh đang giáo huấn tôi à?" người phụ nữ áo đỏ tức giận nhìn chằm chằm Thanh Nha nói.
“Đại nhân bớt giận”, Thanh Nha lập tức cúi đầu, không dám phản bác.
"Nghe này, cho dù bọn họ có cố chấp như vậy nhưng cũng đâu thể làm được gì? Bọn họ cũng không thể thay đổi cục diện trận chiến, những kẻ được huyết trận phù trợ này đã mất đi nhân tính, có thể moi tim uống máu bọn họ một cách vô cảm. Những kẻ này giờ đã không thể gọi là con người, chỉ là một đám dã thú mình đồng da sắt! Nhìn xem, những người này sẽ chết ở đây", người phụ nữ áo đỏ hừ lạnh một tiếng.
Trong mắt Thanh Nha hiện lên vẻ không thể chịu nổi, nhưng hắn vẫn không nói gì.
Đúng như những gì người phụ nữ mặc đồ đỏ đã nói.
Ngay cả khi thế tộc Bách Gia tham chiến, họ vẫn không thể thay đổi cục diện.
Da thịt của những kẻ kia thực sự đáng sợ, bất kỳ sự tấn công nào cũng không có tác dụng gì với chúng.
Nếu mọi thứ cứ tiếp tục như thế này, sẽ chỉ là vấn đề thời gian trước khi tất cả mọi người chết ở đây.
Nhưng vào lúc này, Trương Quân đột nhiên hét lên: "Mọi người, tập trung sức mạnh và tấn công một mục tiêu. Dù da thịt của chúng có cứng rắn đến đâu thì cũng phải dựa vào sự trợ giúp của một loại sức mạnh nào đó. Chỉ cần chúng ta tiêu hao luồng sức mạnh này, chúng ta sẽ có cơ hội!!"
Trương Quân vừa dứt lời, mọi người lập tức làm theo và tập trung tấn công một mục tiêu.
Mặc dù nhận xét của Trương Quân chỉ là suy đoán, nhưng chúng cũng có lý.
Và mọi người không có lựa chọn nào khác ngoài việc thử làm như vậy.
Mọi người chọn mục tiêu là những kẻ đã lao vào đám đông và đang bị bao vây, cố gắng hết sức để tấn công chúng.
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch...
Họ tấn công bằng tất cả mọi cách.
Những con quái vật của Thánh Sơn bị tấn công liên tục bằng một lực hội tụ rất lớn.
Chúng bị nhấn chìm trước những đợt sóng tấn công của mọi người.
"Á!"
Con quái vật gầm lên, như thể đang bị kích thích, từng đợt máu không ngừng tuôn ra từ cơ thể nó.
Tuy nhiên cuối cùng.
Rắc!
Một âm thanh lạ phát ra.
Chỉ thấy da thịt của quái vật Thánh Sơn bị tấn công liên tục đột nhiên xuất hiện một vết nứt nhỏ.
Mặc dù vết nứt chỉ dài vài tấc, nhưng nó mang lại cho mọi người sự tự tin rất lớn.
"Có hiệu quả! Có hiệu quả! Có hiệu quả!"
Trương Quân kích động hét lên, lặp đi lặp lại: "Đừng dừng lại, giết! Tiếp tục giết! Chúng ta có thể thắng!!"
"Giết!"
Tinh thần của mọi người đã được cổ vũ rất nhiều, những cuộc tấn công trở nên dữ dội hơn.
Khi mọi người dũng cảm tấn công, vết nứt trên cơ thể con quái vật ngày càng lớn, và cuối cùng ...
Rẹt! Rẹt! Rẹt...
Những thanh kiếm sắc bén của những người lính xung quanh đâm thẳng vào khe hở đẫm máu trên cơ thể quái vật Thánh Sơn rồi xoay một vòng, một con quái vật bị hạ.
"Hay lắm!"
Đám đông reo hò vang trời.
Mọi người đã nhìn thấy hy vọng.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ sững sờ.
"Làm sao có thể? Làm sao có thể... Những người này được huyết trận gia cố thể lực, cơ thể có thể so sánh với cơ thể võ thần, bọn chúng làm sao có thể?"
"Đại nhân, cô đã quá coi thường ý chí của một con người".
"Đây là những con quái vật có thể so sánh với cơ thể của một võ thần!"
"Nhưng kia là những người quân nhân không sợ chết của Long Quốc!"
Thanh Nha trầm giọng đáp.
Chương 3244: Thà chết chứ không chịu khuất phục
Lời nói của Thanh Nha khiến người phụ nữ mặc đồ đỏ không thể phản bác.
Nhưng làm sao cô ta có thể cam tâm?
Người phụ nữ áo đỏ đôi mắt hung ác, nhìn chằm chằm tình hình chiến đấu ở lưng chừng núi, lạnh lùng ra lệnh: "Thanh Nha, anh qua đó giết Trương Quân đi!"
"Cái gì?"
Thanh Nha hít một hơi thật sâu, kinh ngạc nhìn người phụ nữ mặc đồ đỏ.
"Anh không nghe tôi nói sao? Đi! Giết Trương Quân cho tôi! Hắn ta là chỉ huy của những người này, nếu hắn chết, những kẻ này sẽ không có người lãnh đạo, đội hình sẽ nhanh chóng hỗn loạn! Mau hành động đi!", người phụ nữ mặc đồ đỏ quát lớn.
Tuy nhiên, Thanh Nha đứng ở phía xa siết chặt tay, một lúc lâu sau, anh ta mới đáp lời.
"Vũ đại nhân, xin hãy tha lỗi cho tôi....không thể làm theo mệnh lệnh!"
"Anh nói gì cơ?"
Người phụ nữ áo đỏ đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nhìn anh ta, hỏi: "Anh không tuân lệnh tôi sao?"
"Vũ đại nhân! Mặc dù tôi đến từ Thánh Sơn, nhưng tôi cũng là người Long Quốc. Đây là những người lính bảo vệ nhân dân và sẵn sàng cống hiến hết mình cho nhân dân Long Quốc.....Tôi không thể ra tay với những người này!", Thanh Nha cúi đầu và trầm giọng đáp.
"Ha ha ha ha, Thanh Nha, anh trở thành người tốt như vậy từ khi nào? Anh đã quên thân phận của mình rồi sao? Lúc trước anh ra tay giết người chưa từng mềm lòng như bây giờ! Anh cảm động trước những tên ngốc này sao?", người phụ nữ mặc đồ đỏ lạnh lùng nhìn Thanh Nha chằm chằm.
"Vũ đại nhân....tôi...."
"Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, cút ra ngoài đó giết Trương Quân, như vậy tôi mới có thể vờ như không nghe thấy anh vừa nói cái gì, nếu không anh nên biết hậu quả sẽ như thế nào!"
"Đại nhân... tôi...."
"Đi ngay! !"
Người phụ nữ mặc đồ đỏ hét lên giận dữ.
Thanh Nha sắc mặt khó coi, nhưng cuối cùng chỉ quỳ sụp trên mặt đất, không nói cũng không cử động.
"Chết tiệt! !"
Người phụ nữ mặc đồ đỏ vô cùng tức giận, dùng tay trái vỗ mạnh vào ngực Thanh Nha.
Phụt!
Lồng ngực Thanh Nha bị xé toạc, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra. Anh ta nặng nề ngã xuống đất, không thể đứng dậy.
Những người xung quanh đều bị sốc.
"Thanh Nha, anh chỉ là một con chó được Thánh Sơn chúng tôi nuôi dưỡng, tôi không bao giờ nghĩ rằng con chó này lại dám làm trái với mong muốn của chủ nhân của nó. Nếu đã như vậy, con chó này giờ là vô dụng, không cần phải giữ lại nó nữa. Người đâu, hãy lôi Thanh Nha vào huyết trận để biến đổi!" người phụ nữ mặc đồ đỏ cười lạnh ra lệnh
"Cái gì?"
Thanh Nha đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn người phụ nữ mặc áo đỏ: "Đại nhân, cô....tại sao có thể đối xử với tôi như thế này?"
"Những kẻ phản bội Thánh Sơn phải có kết cục như vậy! Thanh Nha, tôi đã cho anh một cơ hội, nhưng anh không biết trân trọng nó. Nếu bây giờ anh quỳ xuống và cầu xin, có thể tôi sẽ suy xét lại", người phụ nữ áo đỏ lạnh lùng nói.
Răng của Thanh Nha như sắp bị nghiến nát đến nơi, đôi mắt đầy đau đớn và tuyệt vọng.
Nhưng cuối cùng anh ta cũng không cất tiếng cầu xin người phụ nữ mặc đồ đỏ tha cho mình.
"Chết tiệt! Kéo hắn xuống và lôi hắn vào huyết trận để biến đổi!", người phụ nữ mặc đồ đỏ vô cùng tức giận và hét lên ngay lập tức.
"Vâng!"
Hai cao thủ bên cạnh lao tới, cố gắng kéo Thanh Nha lên.
"Thanh Nha, anh không muốn giết những kẻ này sao? Vậy được, tôi sẽ biến anh thành huyết nhân mạnh nhất! Rồi anh sẽ tàn sát đội quân Long Tổ này bằng chính đôi tay của mình! Tôi sẽ khiến anh sống trong đau khổ cả đời!", người phụ nữ mặc đồ đỏ nói một cách dứt khoát.
"Mặc dù Thanh Nha tôi chỉ là một con chó được Thánh Sơn nuôi dưỡng, nhưng tôi có ý chí của riêng mình! Không ai có thể kiểm soát nó!"
Thanh Nha đột nhiên gầm lên dữ dội, hất những người xung quanh ra xa, sau đó vỗ mạnh vào ngực mình.
Phụt!
Anh ta lại phun ra mấy ngụm máu tươi, toàn thân có rất nhiều khí tức thoát ra. Thanh Nha đã tự phế bỏ tu vi, sau đó vô lực ngã xuống đất, không biết còn sống hay đã.chết
Chương 3245: Hy sinh
Nhìn thấy cảnh này, người phụ nữ mặc đồ đỏ tức đến nỗi toàn thân run rẩy.
Thanh Nha thà tự phế bỏ tu vi, cắt đứt kinh mạch của mình còn hơn phục tùng cô ta. Đúng là đáng ghét đến không thể đáng ghét hơn!
Nhưng người phụ nữ áo đỏ lúc này không có tâm trạng để tâm đến một kẻ đã là phế nhân như Thanh Nha. Cô ta quay người lại nhìn vào mấy người Trương Quân ở phía xa, gằn giọng nói: "Nếu đã như vậy, tôi sẽ tự mình ra tay!"
Dứt lời, người phụ nữ áo đỏ bật nhảy lên không trung, biến thành một cái cầu vồng dài, vút về phía những người lính Long Tổ.
Tốc độ của cô ta nhanh kinh người, chớp mắt đã xuất hiện giữa đoàn người.
Cảm nhận được một luồng khí tức khủng bố áp sát, Trương Quân mặt biến sắc, vội vã quay lại đỡ chiêu.
Nhưng khi nhìn thấy người tới lấy mạng mình là người phụ nữ mặc đồ đỏ, Trương Quân mắt mở trừng trừng, vội vã thu lại thế công rồi lùi lại phía sau.
Ông ấy biết rõ mình không phải đối thủ của cô ta, nếu cứ liều mạng lao lên thì chỉ có chết.
"Bảo vệ chỉ huy!"
Các phó tướng bên cạnh nhìn thấy thì vội vã lao lên.
"Không biết sống chết!"
Người phụ nữ áo đỏ hừ lạnh, khí thế ngút trời như thể những ngọn núi khổng lồ đang giáng xuống.
Lúc này, tất cả các chiến sĩ xung quanh đều bị nổ tung như thể có một bàn tay vô hình đánh mạnh lên người họ. Vô số người bay ra rồi nặng nề ngã xuống đất. Người thì thổ huyết, người thì bất tỉnh, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Pằng pằng pằng pằng...
Có chiến sĩ liều mạng xả súng về phía người phụ nữ áo đỏ.
Nhưng vẫn không xi nhê gì.
Xung quanh người phụ nữ áo đỏ toả ra khí tức như những ngọn sóng, súng bắn vào đó đều bị nghiền thành bột, không có cách nào xuyên qua.
Ai cũng thất kinh.
Người này quá mạnh!
Quả thực là bất khả chiến bại!
Quân đội Long Tổ căn bản không thể làm gì cô ta!
Trương Quân vẻ mặt căng thẳng, nhìn người phụ nữ bằng đôi mắt lạnh như băng, trên gương mặt không hề lộ vẻ sợ hãi.
"Trương Quân, đừng nói tôi không cho ông cơ hội, là tự ông không biết tốt xấu. Hôm nay ông có chết ở đây cũng không thể trách những người khác đúng không?", người phụ nữ áo đỏ gầm gừ đe doạ.
"Trương Quân tôi hôm nay tới đây làm nhiệm vụ, sớm đã không có ý định sống sót trở về. Cô có thể giết tôi, nhưng đừng hòng chúng tôi chịu đầu hàng!", Trương Quân gầm lên.
"Hứ! Vậy thì ông đi chết đi!"
Người phụ nữ áo đỏ giận dữ nói, sau đó giơ tay lên, phất một cái.
Một thanh khí đao từ bàn tay mảnh khảnh của cô ta bay vút ra, lao về phía Trương Quân. Lưỡi đao xé toang mặt đất mà phi tới.
Trương Quân nhịp thở như ngừng lại, vội vã né.
Nhưng khi ông ấy vừa khó nhọc né được lưỡi đao này thì người phụ nữ áo đỏ đã dịch chuyển tới bên cạnh ông ấy từ lúc nào, dùng chân đạp mạnh vào bụng ông ấy.
Bịch!
Lực mạnh kinh người khiến lục phủ ngũ tạng của Trương Quân như đảo lộn vị trí, đau đến chết đi sống lại, miệng không ngừng thổ huyết.
Nhưng cô ta còn chưa dừng lại.
Nhưng chưa đợi Trương Quân kịp đứng dậy, cô ta lại xuất hiện bên cạnh ông ấy rồi giẫm mạnh lên lưng Trương Quân.
Sức mạnh kinh hoàng ép ông ấy dính chặt xuống đất, không thể đứng dậy nổi.
Ông ấy cảm thấy phần lưng của mình đã nát vụn.
"Sếp!"
Các chiến sĩ xung quanh lao lên như phát điện.
Nhưng cho dù có bao nhiêu người cũng không thể vượt qua luồng khí tức kinh người của người phụ nữ.
Những chiếc trực thăng trên không cũng điên cuồng bắn về phía cô ta.
Làn mưa đạn cũng chẳng thể làm gì được cô ta.
"Các người, không nên chống lại chúng tôi!"
Người phụ nữ kiêu ngạo nhìn Trương Quân, sau đó dùng lực mạnh hơn, đạp thêm một cú.
Cà rắc!
Phần lưng của Trương Quân bị giẫm nát bét.
Trương Quân run lên một cái, mở trừng trừng mắt nhìn về phía xa, sau cùng vô lực buông thõng tay xuống, tắt thở.
"Không!"
Những người lính xung quanh mắt đỏ hoe, rống lên vang trời.
Bình luận facebook