-
Chương 3091-3095
Chương 3091: Cuộc điện thoại trong lúc tuyệt vọng
Thời khắc tồn vong, mọi người anh dũng xung phong quyết không lùi bước, liều mạng chiến đấu.
Các trại chủ dẫn đầu xông về phía trước.
Nhưng kẻ địch quá đông, dù bọn họ không chùn bước cũng khó mà mở được con đường nào.
“Các vị trại chủ, đừng uổng công nữa, các ông không thoát được đâu. Nếu hôm nay các ông không dẫn mọi người quy hàng Thánh Sơn thì chỉ có đường chết”, Trấn Trầm Hổ đứng ở nơi cao, đứng trên cao nhìn tình hình cổng trại, sau đó dùng khí kình hét lên.
“Câm miệng! Tên phản bội kia!”.
Trại chủ Nhị Trại căm giận quát lên: “Ông muốn làm chó săn cho Thánh Sơn, làm một con chó dưới trướng thiên kiêu hạng nhất sao?”.
“Chó săn?”, Trấn Trầm Hổ lạnh lùng nói: “Ông thì hiểu cái gì? Thứ nông cạn! Thiên Tính Gia chúng ta lấy cái gì đối kháng với Thánh Sơn? Tôi làm như vậy chỉ để bảo vệ huyết mạch cho Thiên Tính Gia!”.
“Bảo vệ huyết mạch là lý do để ông phản bội gia tộc?”.
“Đám ngu ngốc các ông không hiểu được đâu! Các ông hoàn toàn không hiểu biết gì về thiên kiêu hạng nhất, không biết độ mạnh và sự đáng sợ của Thánh Sơn! Tôi nói với các ông thế này, dù hôm nay các ông đột phá vòng vây thành công, chạy thoát được thì cũng không thoát được năm ngón tay của thiên kiêu hạng nhất. Các ông vẫn sẽ bị truy sát, dù các ông có trốn đến chân trời góc biển cũng không thể thoát khỏi bàn tay của thiên kiêu hạng nhất, có hiểu không?”, Trấn Trầm Hổ quát lớn: “Nếu tôi không dẫn mọi người đầu hàng thì chỉ có một kết cục chờ đợi Thiên Tính Gia chúng ta, đó là bị Thánh Sơn đuổi tận giết tuyệt! Rõ chưa? Đám ngu ngốc!”.
“Ông…”.
“Hừ! Kẻ hèn nhát sống tạm bợ! Ông cũng xứng làm trại chủ Đại Trại của Thiên Tính Gia?”.
“Chúng tôi thà chết đứng chứ không muốn sống tạm bợ!”.
“Vô liêm sỉ!”.
Mọi người chửi mắng.
Trấn Trầm Hổ lộ ra sự nham hiểm ác độc: “Được! Được! Các ông không nghe lời khuyên, vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa. Tôi vốn muốn để các vị đại nhân của Thánh Sơn bắt sống các ông, nhưng các ông cố chấp như vậy thì đừng trách tôi!”.
Ông ta phất tay, liên tục gào lên: “Giết! Giết! Giết! Giết hết tất cả! Không chừa một ai! Hôm nay tôi sẽ khiến các ông phải hối hận!”.
“Giết!”.
Mọi người hét lên.
Cao thủ Thánh Sơn đều vào cuộc.
Phía trại chủ Nhị Trại gặp đợt tấn công mãnh liệt, dần dần bị đánh lùi.
“Trại chủ Nhị Trại! Trại chủ Tam Trại! Cổn Thiên Lôi dẫn theo cao thủ của Thánh Sơn trèo lên vách núi, tràn vào từ phía sau chúng ta!”, có người cất cao giọng báo cáo.
“Lùi về bảo vệ tháp!”.
Trại chủ Nhị Trại hét lên.
Những người còn lại của Thiên Tính Gia chạy về phía lầu các ở chính giữa.
Cửa lớn lầu các được chế tạo bằng đồng, lầu các được xây bằng đá vô cùng kiên cố.
Mọi người vào trong là có thể phòng thủ.
Nhưng lùi về đây phòng thủ chẳng khác nào tự chặn đường lui đợi chết.
Dù sao trong lầu các cũng không có đường thoát nào khác.
Mọi người đóng cửa đồng lại một cách gian nan, sau đó một nhóm chiến sĩ đứng canh cửa đồng, không để người bên ngoài chạy vào.
Trại chủ Nhị Trại và những người khác chạy lên lầu hai, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Trên người bọn họ đầy vết thương, máu chảy đầm đìa, vô cùng thê thảm.
“Khốn nạn!”.
Trại chủ Tam Trại đấm vào mặt bàn, tức giận quát mắng: “Tên Trấn Trầm Hổ này đúng là nỗi nhục của Thiên Tính Gia!”.
“Ông có chửi mắng thế nào ông ta cũng không chết được, việc cần làm bây giờ là nghĩ cách rời khỏi đây”, trại chủ Ngũ Trại khẽ nói.
“E là chúng ta không đi được nữa”.
Trại chủ Tứ Trại đứng ở bên cửa sổ, liếc nhìn cảnh tượng bên dưới, nói: “Cả lầu các đều bị người của Trấn Trầm Hổ và cao thủ của Thánh Sơn bao vây kín kẽ, muốn rời khỏi đây khó như lên trời, chúng ta… đã không còn đường nào để đi”.
Mọi người biến sắc.
“Trời diệt Thiên Tính Gia ta rồi…”.
“Lần này thật sự là không còn đường sống nữa rồi”.
Mọi người bật khóc.
“Trại chủ Nhị Trại, hay là… đầu hàng đi”.
Lúc này, trại chủ Thất Trại chưa từng lên tiếng đột nhiên ngẩng đầu lên, không nhịn được nói.
“Đầu hàng?”.
Mọi người nhìn về phía ông ta, tỏ ra kinh ngạc.
Trại chủ Nhị Trại cũng nhìn chằm chằm trại chủ Thất Trại, ánh mắt lạnh lùng: “Ông cũng muốn làm chó săn cho Thánh Sơn?”.
“Trại chủ Nhị Trại, đương nhiên tôi không muốn, nhưng… bây giờ ngoại trừ đầu hàng, chúng ta còn con đường nào khác để đi sao? Chẳng lẽ ông muốn nhìn mọi người trong tộc chết ở đây?”, trại chủ Thất Trại cắn răng nói.
Trại chủ Nhị Trại vốn muốn nổi giận, nhưng lúc này ông ta cảm nhận được rất nhiều ánh mắt tập trung lên người mình.
Ông ta quay đầu lại, nhìn quanh một vòng, cực kỳ ngạc nhiên.
Ông ta nhìn thấy vẻ hoảng sợ và khát vọng trên mặt bọn họ
Đó là nỗi sợ kẻ địch ở bên ngoài lầu các.
Đó là khát vọng với việc sống sót trở về.
Không ai muốn chết.
Không ai muốn hi sinh vô ích.
Người có ý đầu hàng không phải chỉ có mình trại chủ Thất Trại.
Trại chủ Nhị Trại mấp máy môi, cuối cùng thở dài nói: “Ai muốn đầu hàng thì lên đỉnh lầu chờ đi”.
“Trại chủ Nhị Trại, ông…”.
“Các ông đầu hàng là chuyện các ông, tôi không trách các ông, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không đầu hàng. Tôi sẵn sàng dẫn dắt những người không đầu hàng chiến đấu một trận, dù có chết cũng không hối tiếc!”, trại chủ Nhị Trại nói.
“Trại chủ Nhị Trại!”.
Mọi người quỳ xuống gào khóc.
Trại chủ Thất Trại cũng hổ thẹn quỳ xuống, nước mắt không ngừng rơi.
“Trại chủ Nhị Trại, tôi sẵn sàng cùng ông chiến đấu, tôi không đầu hàng nữa!”.
“Trại chủ Nhị Trại! Tôi cũng muốn cùng ông chiến đấu một lần nữa!”.
“Thà chết đứng chứ không quỳ xuống hàng!”.
“Trại chủ Nhị Trại! Chiến! Chiến tiếp!”.
Mọi người gào khóc, buồn giận đan xen.
Trại chủ Nhị Trại hít sâu một hơi, vẻ mặt đầy quyết tuyệt.
“Được! Mọi người đã muốn chiến đấu cùng tôi, vậy thì chết cũng không hối!”.
Nói xong, ông ta lại cầm chiến đao lên, quát khẽ: “Tất cả mọi người lập tức chuẩn bị, xông ra cùng tôi!”.
“Giết!”.
Mọi người cùng đứng dậy.
Đúng lúc đó, điện thoại đột nhiên rung lên.
Trại chủ Nhị Trại sửng sốt, lập tức lấy điện thoại dính đầy máu trong túi ra.
“Điện thoại của ai vậy?”, trại chủ Tam Trại buột miệng hỏi.
“Số này… hình như là Nan Ly…”, trại chủ Nhị Trại ngạc nhiên.
Chương 3092: Vì sao chúng tôi lại không xứng?
“Bạch Nan Ly?”.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Lúc này mà gọi điện thoại làm gì?”.
“Chắc là đã biết hoàn cảnh của chúng ta, cố ý gọi đến giễu cợt chúng ta!”.
Một số người không thích Cửu Trại lạnh nhạt nói.
“Đừng nói như vậy, Nan Ly không phải loại người bỏ đá xuống giếng. Trại chủ Nhị Trại, bắt máy nghe thử xem sao”, trại chủ Thập Trại lên tiếng.
Trại chủ Nhị Trại do dự một lúc cũng nhấn nút nghe.
“Trại chủ Nhị Trại, mọi người có ổn không?”.
Bên kia điện thoại là giọng nói sốt sắng của Bạch Nan Ly.
“Bọn ta… vẫn ổn…”, trong lòng trại chủ Nhị Trại có một cảm giác rất lạ lùng.
Thật ra ông ta không thích Bạch Nan Ly, nói đúng hơn là không thích người của Cửu Trại.
Dù gì môn sinh đắc ý của trại mình là Công Thâu Kỳ Lân cũng bị thương chịu phạt vì Cửu Trại, mặt mũi mất sạch.
Nhưng câu đầu tiên ông ta nghe được sau khi bắt máy lại là lời hỏi han lo lắng của Bạch Nan Ly, ít nhiều ông ta cũng xúc động trong lòng.
“Mọi người không sao thì tốt. Trại chủ Nhị Trại, mọi người hãy kiên trì thêm một lúc, chúng tôi sẽ qua đó tiếp viện ngay”, Bạch Nan Ly nói.
“Tiếp viện?”, trại chủ Nhị Trại hít sâu một hơi, quát lên: “Không! Các cậu đừng đến đây! Tuyệt đối không được đến đây!”.
Sức mạnh của Cửu Trại đến đây cứu người chẳng phải là dê vào miệng cọp hay sao?
Nhưng trại chủ Nhị Trại vừa nói xong.
Ầm ầm!
Lầu các đột nhiên rung chuyển.
Mọi người loạng choạng ngã xuống đất.
Trại chủ Nhị Trại suýt chút nữa cũng ngã xuống, điện thoại trong tay văng ra ngoài.
Ông ta vội vàng nhặt lên.
Nhưng.
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm…
Những tiếng nổ liên tục truyền tới.
Lầu các giống như bị sức mạnh đáng sợ nào đó tấn công, rung lắc điên cuồng, dường như sắp sụp đổ.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”, trại chủ Nhị Trại hét lên.
“Bẩm trại chủ, Cổn Thiên Lôi đang tấn công cửa tháp! Sức mạnh của ông ta quá mạnh, cửa sắp bị phá rồi!”.
Người ở lầu một gào lên.
“Cái gì?”.
Trại chủ Nhị Trại kinh hãi.
Không ngờ Thánh Sơn Thất Thần Tướng mạnh mẽ như vậy, có thể làm lay chuyển cánh cửa làm bằng đồng tinh khiết của tháp?
Đây là sức mạnh đáng sợ đến thế nào?
“Không còn đường lùi nữa rồi!”.
Trại chủ Nhị Trại nghiến răng, nói với trại chủ Tứ Trại: “Mau nhặt điện thoại lên gọi cho ngườI của Cửu Trại bảo bọn họ đừng tiếp viện! Những người khác mau cầm vũ khí lên theo tôi xông ra ngoài!”.
“Trại chủ Nhị Trại!”.
“Hôm nay là thời khắc sinh tử tồn vong của Thiên Tính Gia! Tôi sẽ tiên phong mở đường máu, để giữ vững sự kế thừa của gia tộc chúng ta, mọi người hãy xông lên cùng tôi!”.
Trại chủ Nhị Trại hét lên, ngay sau đó xông thẳng xuống lầu một, đến trước cửa lớn.
Các cao thủ khác của Thiên Tính Gia cũng chạy theo, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng kiên định, coi thường cái chết.
Lúc này, cửa đồng đã xuất hiện nhiều vết nứt, những tia sét tràn vào trong theo khe hở đó.
Cứ tiếp tục bị tấn công như vậy, e là cửa đồng không trụ nổi được mười giây đã nổ tung.
“Mở cửa!”, trại chủ Nhị Trại nổi giận hét lên.
Người đứng cạnh cửa đồng không do dự nữa, một người bên trái một người bên phải kéo cửa đồng ra.
“Giết!”.
Trại chủ Nhị Trại hét lên, đồng thời xông ra ngoài.
Người bên ngoài cửa đồng không kịp đề phòng, bị người của Thiên Tính Gia đột nhiên xông ra giết không kịp trở tay.
Nhưng người của Thánh Sơn cũng mừng thầm.
“Cuối cùng cũng chịu ra rồi sao?”.
Cổn Thiên Lôi đứng ở trên núi cao lộ ra ý cười lạnh lùng: “Vậy thì đại khai sát giới nào!”.
Nói xong, ông ta giơ cao hai tay, lòng bàn tay có sấm sét xoay tròn nổ đùng đùng khiến người nhìn vào mà kinh hãi.
Ông ta vung tay, đánh về phía trại chủ Nhị Trại.
“Đại nhân, thật sự phải trảm tận giết tuyệt sao?”.
Trấn Trầm Hổ vội tiến lên ngăn lại, cẩn thận hỏi.
“Sao? Một đám ngu dốt cố chấp, ông còn muốn giữ bọn họ lại?”, Cổn Thiên Lôi bực dọc nói.
Trấn Trầm Hổ há hốc miệng, không biết nên trả lời thế nào.
“Tôi đã cho đám vô dụng đó cơ hội, nhưng bọn họ không biết trân trọng, gặp phải tai họa như ngày hôm nay không trách được ai! Thiên Tính Gia các ông sẽ không diệt tộc, bởi vì ông là người thức thời, ngoan ngoãn làm chó cho Thánh Sơn chúng tôi đi!”.
Cổn Thiên Lôi cười nhạt đáp, sau đó vung hai cánh tay lên.
Ầm!
Sấm sét cuồn cuộn giống như thương long đánh về phía đó.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…
Nơi bị sấm sét đánh xuống lập tức nổ tung, tia sét bắn tứ tung, vô cùng đáng sợ.
Người bị sét đánh trúng nổ tan thành tro bụi, hóa thành một luồng khói đen mà chết.
Chỉ một chiêu đã đủ khiến bảy tám cao thủ của Thiên Tính Gia mất mạng.
Những người khác của Thiên Tính Gia thấy vậy đều đỏ cả mắt, vành mắt như sắp nứt ra.
“Khốn nạn!”.
Trại chủ Nhị Trại nổi giận, như phát điên lao vọt tới, tấn công về phía Cổn Thiên Lôi ở trên cao.
“Không biết điều!”.
Cổn Thiên Lôi khinh thường cười nhạt, giơ tay lên.
Vù!
Một tia sét bay tới theo hình vòng cung, nhắm vào trại chủ Nhị Trại.
Trại chủ Nhị Trại vội vàng tránh né, nhưng giây lát sau lại một tia chớp khác đánh lên người ông ta.
Ầm!
Tia chớp dữ dội khiến ông ta bị sốc điện ngã xuống đất, da thịt toàn thân nứt nẻ, cả người cháy đen, khói bốc lên cuồn cuộn, không động đậy được nữa.
“Vô dụng như vậy, yếu ớt như vậy mà cũng dám khiêu chiến tôi? Con lợn Thiên Tính Gia các người nực cười thế này sao?”.
Cổn Thiên Lôi nhảy xuống từ trên cao, cất bước đi tới trước mặt trại chủ Nhị Trại, sau đó đạp chân lên ngực ông ta, híp mắt cười: “Không phải ông muốn giết tôi sao? Đứng dậy xem!”.
Cả người trại chủ Nhị Trại điên cuồng run rẩy. Ông ta bị sấm sét đánh trúng làm tê liệt thần kinh, đừng nói là hành động, cả nói chuyện cũng không được, chỉ có thể mở to đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Cổn Thiên Lôi.
“Vô dụng đúng là vô dụng! Thôi được, đến lúc tiễn ông lên đường rồi!”.
Cổn Thiên Lôi mỉm cười giơ tay lên lần nữa, một tia sét xuất hiện, sau đó ông ta vung tay hạ xuống, định kết liễu trại chủ Nhị Trại.
“Dừng tay!”.
Lúc này, một giọng hét vang lên.
Cổn Thiên Lôi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn, phát hiện có vài bóng người xuất hiện ở một ngọn đồi không xa.
Nhìn lại thì là đám người Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa.
“Cửu Trại?”.
“Người của Cửu Trại đến rồi sao?”.
Người của Thiên Tính Gia ngước mắt nhìn, nhưng lại không mừng được mấy.
Với tình hình bây giờ, người của Cửu Trại có đến thì đã sao? Bọn họ hoàn toàn không thể thay đổi được gì.
“Khốn kiếp! Các cậu đến đây làm gì? Mau đi đi! Mau rời khỏi đây!”.
Trại chủ Thập Trại gào lên.
Trấn Trầm Hổ nhìn chằm chằm Bạch Nan Ly, vẻ mặt cũng không được tự nhiên: “Cửu Trại các người đến đây để chịu chết phải không?”.
“Chúng tôi không đến đây để chịu chết! Chúng tôi đến để cứu Thiên Tính Gia!”, Thẩm Niên Hoa nói đầy kiên định.
“Cứu Thiên Tính Gia? Chỉ dựa vào các người? Các người cũng xứng sao?”, Cổn Thiên Lôi cười hỏi.
“Ồ? Vì sao chúng tôi lại không xứng?”.
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Sau đó, một bóng người chậm rãi bước ra từ sau lưng Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa.
Nhìn thấy người đó, gương mặt Trấn Trầm Hổ cứng đờ.
“Sao có thể?”.
Chương 3093: Sấm sét
Trấn Trầm Hổ mở to hai mắt, ánh mắt hoảng hốt, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin được, chỉ tay vào bóng người đang bước ra, ấp a ấp úng hồi lâu.
"Không thể nào... Không thể nào...", Trấn Trầm Hổ run giọng nói.
"Người này là ai?", sắc mặt Cổn Thiên Lôi tối sầm lại, cau mày lên tiếng.
"Cổn Thiên Lôi đại nhân! Người này là thần y Lâm ở Giang Thành!", Trấn Trầm Hổ gầm lên.
"Cái gì? Hắn là thần y Lâm hả?”, Cổn Thiên Lôi sửng sốt, đánh giá Lâm Chính từ trên xuống dưới, nhíu mày nói: "Tôi nhớ chủ nhân đã cử người đến Giang Thành yêu cầu người của Dương Hoa phục tùng, đi cùng người của chúng ta đến Thánh Sơn xây dựng võ trường, hoàn thành đại nghiệp. Sao người này lại xuất hiện ở chỗ này, chẳng lẽ những người đi Giang Thành đã xảy ra chuyện?"
"Cổn Thiên Lôi đại nhân! Người này cực kỳ khó đối phó. Ngay cả tộc trưởng của Thiên Tính Gia cũng phải chịu tổn thất lớn khi đối mặt với người này. Phải thật cẩn thận!", Trấn Trầm Hổ thấp giọng nói.
"Tộc trưởng Thiên Tính Gia là loại rác rưởi gì? Ông ta chịu tổn thất chẳng lẽ cũng có nghĩa ông đây cũng sẽ chịu tổn thất sao? Hừ! Còn so sánh tôi với lão già vô dụng kia nữa? Ông đang sỉ nhục tôi hả?", sắc mặt Cổn Thiên Lôi tái nhợt, trầm giọng quát tháo.
Trấn Trầm Hổ hít một hơi thật sâu, vội vàng ôm quyền: "Đại nhân bớt giận, tiểu nhân hoàn toàn không có ý đó”.
"Câm miệng, đứng sang một bên!"
Cổn Thiên Lôi lạnh lùng nói, sau đó bước lên phía trước, ngạo nghễ nhìn chằm chằm vào Lâm Chính.
"Thần y Lâm ở Giang Thành? Nói cho tôi biết sao cậu lại ở đây? Đám người Thánh Sơn chúng tôi đâu? Chẳng lẽ bọn họ chưa gặp cậu?", Cổn Thiên Lôi lạnh lùng hỏi.
"Gặp rồi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Trước khi tôi tới đây, bọn họ đã tới Giang Thành, cũng đã gặp tôi”.
"Vậy sao cậu còn ở đây? Tại sao không đi cùng người của tôi đến Thánh Sơn để xây dựng võ trường? Chẳng lẽ cậu làm trái ý chủ thượng? Muối chống đối với Thánh Sơn?", Cổn Thiên Lôi hắng giọng nói: "Cậu phải suy nghĩ cho kỹ, đối đầu với Thánh Sơn sẽ có kết cục thế nào! Nhìn bộ dạng Thiên Tính Gia hôm nay đi, không chừng đó sẽ là ngày mai của Dương Hoa đấy!"
"Ngày mai của ông thì sao?", Lâm Chính hỏi lại.
Cổn Thiên Lôi cau mày: "Ý cậu là gì?"
"Đám người đến Giang Thành đã bị tôi xử lý gần hết rồi, tôi biết Thánh Sơn của ông có thù tất báo, tuyệt đối sẽ không nương tay. Tôi ra tay thì đã kết thù với Thánh Sơn của ông rồi, nếu như vậy thì sao tôi phải khách khí chứ?", Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Ồ? Nói như vậy, cậu có ý định giết hết tất cả mọi người ở đây sao?”, Cổn Thiên Lôi bật cười.
"Nếu đã là kẻ thù không đội trời chung thì đừng nói đến việc nhân từ, nhân từ với các người chính là tàn nhẫn với chính mình! Tôi không cho rằng các người sẽ nương tay với tôi”, Lâm Chính lắc đầu nói.
"Cậu nói đúng rồi đấy!"
Cổn Thiên Lôi nheo mắt đi thẳng về phía Lâm Chính, rất nhiều tia sét mang theo sức mạnh đáng sợ bùng phát từ cơ thể ông ta.
"Rất ít người dám chống đối với Thánh Sơn chúng tôi. Thần y Lâm, cậu là người đầu tiên. Nếu cậu đã to gan như vậy thì hôm nay tôi sẽ giết gà dọa khỉ, cũng để khiến đám người cứng đầu còn lại của Thiên Tính Gia nhìn thấy việc chống lại chúng tôi là hành động ngu xuẩn đến mức nào!”
Dứt lời, Cổn Thiên Lôi bất ngờ vung tay, phóng ra mấy tia sét đáng sợ về phía Lâm Chính.
"Thần y Lâm! Cẩn thận!"
Trại chủ Nhị Trại cố gắng đứng dậy, dùng hết sức để hét lớn.
Nhưng đã quá trễ.
Tốc độ tia sét quá nhanh.
Không ai kịp phản ứng.
Ngay lập tức, tia sét đã đến gần Lâm Chính.
Bùm!
Sét đánh vào cửa, nổ tung ngay tại chỗ.
Tia chớp bắn ra bốn phía.
Hô hấp của mọi người căng chặt.
Chương 3094: Cuồng Lôi Tử Điện
Đòn đánh của Cổn Thiên Lôi quá mạnh.
Võ giả ở trên thế giới này, ai có thể điều khiển sấm sét như ông ta chứ?
Cái này đã không còn thuộc về phạm vi võ thuật, mà thuộc về pháp thuật!
Ông ta là thần tiên ư?
Tuy nhiên, một người đáng sợ như vậy lại chỉ là tên tay sai dưới trướng Long Thiên Tử!
Vậy Long Thiên Tử đáng sợ đến mức nào?
Không ai dám tưởng tượng.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Lâm Chính.
Tuy nhiên, tầm mắt của mọi người dần dần đờ đẫn, đồng tử co lại.
Ánh sáng sấm sét dần dần tan biến, khói mù biến mất.
Lâm Chính vẫn không hề nhúc nhích, đứng sừng sững tại chỗ.
Sấm sét lại không làm anh bị thương chút nào!
"Hả?"
Đôi mắt của Cổn Thiên Lôi đanh lại.
Đám người xung quanh trở nên ồn ào.
"Không bị thương? Hoàn toàn miễn dịch à?"
"Ơ... sao có thể chứ?"
"Trời ạ, cơ thể của hắn thuộc cấp độ gì vậy? Tại sao lại cứng rắn đến thế?"
Mọi người đều thấy thật khó tin.
Cổn Thiên Lôi lạnh lùng hừ một tiếng: "Hóa ra là cơ thể võ thần? Tôi đang nghĩ cậu lấy đâu ra sự tự tin như vậy, thì ra là dựa vào thứ này!”
"Đây không phải là thứ duy nhất mà tôi dựa vào”, Lâm Chính lắc đầu.
"Bớt nói nhảm, chỉ là cơ thể võ thần thì làm gì được tôi? Tôi sẽ cho cậu trải nghiệm Cửu Thiên Chân Lôi!"
Cổn Thiên Lôi hét lên một tiếng, đột nhiên nhảy lên cao cả trăm mét, sau đó khắp người ông ta tỏa ra vô số tia chớp, giống như một vị thần.
Những người bên dưới khiếp sợ, trợn mắt há mồm.
Cảnh tượng như vậy, sao không khiếp sợ chứ?
"Thánh Sơn quả nhiên có nhiều người tài giỏi!", trại chủ Tứ Trại ngơ ngác nói.
"Có lẽ, chúng ta thật sự không có chút hy vọng nào khi đối đầu với Thánh Sơn”.
"Mọi thứ chỉ là chúng ta giãy giụa trước lúc hấp hối thôi”.
Trại chủ Ngũ Trại và trại chủ Lục Trại than thở.
Sắc mặt trại chủ Nhị Trại cũng xám như tro tàn.
Thủ đoạn lợi hại như vậy, thật sự quá dọa người.
"Nhìn thấy chưa, lũ ngu xuẩn các người! Các ông lấy gì để chống đối với Cổn Thiên Lôi đại nhân? Các ông có tư cách gì mà đấu với Thánh Sơn hả? Sở dĩ tôi đầu hàng là bởi vì tôi nhìn thấy sức mạnh của Thánh Sơn! Tôi làm vậy là để gìn giữ huyết mạch của Thiên Tính Gia, tôi không phải là kẻ phản đồ! Còn các người vì nghĩa khí của bản thân mà chôn vùi cả Thiên Tính Gia!"
Trấn Trầm Hổ kích động hét lớn bằng tất cả sức lực của mình.
Dứt lời, không ai phản bác.
Trại chủ Nhị Trại nhắm mắt lại.
Chẳng lẽ.... mình sai thật sao?
Bùm!
Lúc này, sấm sét từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng vào Lâm Chính bên dưới.
"Rút lui!"
Lâm Chính thấp giọng nói.
Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa bên cạnh lập tức tránh sang hai bên trái phải.
Khoảnh khắc hai người vừa rời đi, một luồng sấm sét dày như miệng bát đã giáng xuống, đánh mạnh vào người Lâm Chính.
Bùm!
Sấm chớp nổ vang, tia chớp bắn ra bốn phía.
Cơ thể Lâm Chính khẽ rung chuyển.
Mọi người thở dốc.
Cơ thể võ thần... bị chấn động sao?
"Chỉ là món khai vị thôi!"
Cổn Thiên Lôi trên bầu trời cười ha hả, sau đó lại vung cánh tay lên, một tia sét màu tím từ cánh tay lóe sáng, công kích giết về phía Lâm Chính bên dưới.
"Cuồng Lôi Tử Điện!"
Bùm!
Tia chớp màu tím xé toang bầu trời, giống như sấm sét bị bao trùm trong ngọn lửa màu tím, nhanh chóng mãnh liệt, không thứ gì sánh được, kinh thiên động địa.
"Thần y Lâm! Cẩn thận!"
Thẩm Niên Hoa cảm thấy không ổn, ngay lập tức hét lên.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh lùng, giơ tay đón lấy.
Khí kình cuồn cuộn trong lòng bàn tay anh.
Đây là đang miễn cưỡng tiếp nhận sao?
Tim mọi người như ngừng đập.
Ngay lập tức!
Bùm!
Tia sét màu tím giáng xuống chỗ Lâm Chính, nổ tung thành một chùm pháo hoa màu tím.
Vùng đất xung quanh bị sấm sét bao trùm.
Khu vực quanh đó cứ như một cái lồng giam sấm sét.
Nền đất bị xé toạc, tất cả mọi vật trong lồng giam sấm sét màu tím đều bị tàn phá, sau đó tất cả sụp đổ...
Hiện tượng này kéo dài khoảng năm sáu giây, rồi mới tan biến.
Chương 3095: Phản đòn
Da đầu mọi người tê dại, tim đập thình thịch.
Họ đã bao giờ nhìn thấy loại sức mạnh thần thông này đâu?
Thủ đoạn hung ác tàn nhẫn như vậy đã vượt qua cả tên lửa đạn đạo! Cả ngọn núi cũng sẽ bị nghiền nát chứ đừng nói đến con người.
Đúng như dự đoán.
Lâm Chính đã khó có thể đứng vững, toàn thân tỏa ra khói xanh, da thịt cũng biến thành màu tím, cơ thể khẽ chao đảo, kình khí khó ngưng tụ.
Còn cơ thể võ thần của anh đã bị đánh tan.
"Cái gì?"
Bạch Nan Ly sững sờ.
“Thần y Lâm!”, Thẩm Niên Hoa kinh hãi, muốn lập tức xông lên.
"Đừng lại đây!"
Lâm Chính nghiêng đầu trầm giọng nói.
"Thần y Lâm, anh sao rồi? Anh vẫn ổn chứ? Tôi tới giúp anh!", Thẩm Niên Hoa sốt sắng nói.
"Yên tâm, tôi không có gì đáng ngại, cô đừng tới đây, thuật sấm sét của người này rất đáng sợ, cô không chịu đựng được đâu”, Lâm Chính trầm giọng quát, sau đó chậm rãi đứng thẳng lên.
Tuy nhiên, lúc này Cổn Thiên Lôi vẫn tiếp tục tấn công.
"Cơ thể võ thần đã bị phá vỡ, lần này, tôi sẽ giết chết cậu! Sất Trá Lôi Thuật! Ngũ Lôi Quán Đỉnh! Chém!"
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!
Sấm sét kinh thiên động địa đánh thẳng xuống, tổng cộng năm luồng sét, hung hăng nhắm thẳng vào vị trí của Lâm Chính.
Mọi người ngước mắt nhìn, chỉ cảm thấy chói mắt, bầu trời trở nên tối đen, năm luồng sét kinh hoàng dường như xé toạc bầu trời.
Nhưng lần này Lâm Chính sẽ không bị động chịu đòn.
Anh lạnh lùng hừ một tiếng, dồn hết toàn lực, sát lực bộc phát, hai chân khẽ khuỵu xuống rồi phóng thẳng lên trời.
"Vạn Sát Quy Nhất!"
Vèo vèo vèo vèo...
Khí tức trắng bệch như những u hồn tỏa ra từ cơ thể anh, sau đó tập trung trên đỉnh đầu anh.
Lâm Chính tung ra một quyền, sát khí nồng đậm đến cực điểm, giống như một tấm khiên, hung hăng chém giết về phía trước.
Năm luồng sét đánh mạnh vào tấm khiên, nhưng không thể xé toạc nó.
"Cái gì?"
Cổn Thiên Lôi lập tức sững sờ, vội vàng né tránh Lâm Chính đang lao tới.
Nhưng ông ta vừa né qua một bên, Lâm Chính lại vung tay lên, sát lực xung quanh cơ thể anh giống như một cột trụ chọc trời, quét về phía Cổn Thiên Lôi.
Cổn Thiên Lôi kinh hãi tái mặt, lập tức dùng hàng trăm luồng sấm sét để chống cự.
Tuy nhiên, tia sét của ông ta dù dày đặc đến đâu cũng không thể xé nát tấm khiên đáng sợ này.
Bùm!
Sát khí hung hăng đánh vào người Cổn Thiên Lôi, ông ta rơi thẳng xuống như diều đứt dây, cuối cùng nặng nề rơi vào một ngôi nhà mái ngói bên cạnh hàng rào.
Ngôi nhà ngói đổ sập.
Cổn Thiên Lôi lấm lem bùn đất, vô cùng chật vật.
Đám người xung quanh thấy vậy đều sững sờ.
"Sao có thể chứ? Cổn Thiên Lôi đại nhân lại chịu thua thiệt sao?", con ngươi của Trấn Trầm Hổ suýt chút nữa rơi ra ngoài.
"Hay!"
Đám người Thiên Tính Gia vui mừng khôn xiết, hô hào ầm ĩ.
"Thần y Lâm ở Giang Thành! Quả nhiên, danh bất hư truyền. Thực lực của thần y Lâm đã đánh bại Cổn Thiên Lôi! Thiên Tính Gia chúng ta vẫn còn có hy vọng sống sót, vẫn còn hy vọng!", trại chủ Nhị Trại kích động, nhìn chằm chằm bóng người đứng trên bầu trời với đôi mắt rực lửa.
Rầm!
Cổn Thiên Lôi đột nhiên đứng dậy từ đống đổ nát, vẻ mặt giận dữ.
"Khốn nạn! Thằng nhóc con! Tôi sẽ xé xác cậu thành từng mảnh!"
Ông ta gầm lên, sấm sét lại bùng phát khắp người rồi lao thẳng về phía Lâm Chính.
Vèo vèo vèo vèo....
Hàng loạt tiếng sét kinh hoàng đánh tới dày đặc, giống như từng đợt sóng lớn, đánh về phía Lâm Chính trên không trung.
Lâm Chính hừ một tiếng, khởi động sát khí bảo vệ cơ thể, lao vào trong luồng sét.
Bốp bốp bốp!
Cường độ của những luồng sét này rõ ràng không mạnh bằng Cuồng Lôi Tử Điện lúc nãy, toàn bộ đều bị Lâm Chính nghiền nát.
“Hả?”
Hô hấp của Cổn Thiên Lôi đột nhiên trở nên dồn dập, lập tức giơ tay đánh tới, trong lòng bàn tay ông ta hình thành một quả cầu sấm sét.
Nhưng giây tiếp theo, cú đấm sắt của Lâm Chính đã đánh tới, đập vỡ quả cầu sấm sét, sức mạnh man rợ áp chế cơ thể Cổn Thiên Lôi.
Phụt!
Cổn Thiên Lôi lập tức nôn ra máu, bay ngược ra sau, một lần nữa ngã xuống đất ...
Thời khắc tồn vong, mọi người anh dũng xung phong quyết không lùi bước, liều mạng chiến đấu.
Các trại chủ dẫn đầu xông về phía trước.
Nhưng kẻ địch quá đông, dù bọn họ không chùn bước cũng khó mà mở được con đường nào.
“Các vị trại chủ, đừng uổng công nữa, các ông không thoát được đâu. Nếu hôm nay các ông không dẫn mọi người quy hàng Thánh Sơn thì chỉ có đường chết”, Trấn Trầm Hổ đứng ở nơi cao, đứng trên cao nhìn tình hình cổng trại, sau đó dùng khí kình hét lên.
“Câm miệng! Tên phản bội kia!”.
Trại chủ Nhị Trại căm giận quát lên: “Ông muốn làm chó săn cho Thánh Sơn, làm một con chó dưới trướng thiên kiêu hạng nhất sao?”.
“Chó săn?”, Trấn Trầm Hổ lạnh lùng nói: “Ông thì hiểu cái gì? Thứ nông cạn! Thiên Tính Gia chúng ta lấy cái gì đối kháng với Thánh Sơn? Tôi làm như vậy chỉ để bảo vệ huyết mạch cho Thiên Tính Gia!”.
“Bảo vệ huyết mạch là lý do để ông phản bội gia tộc?”.
“Đám ngu ngốc các ông không hiểu được đâu! Các ông hoàn toàn không hiểu biết gì về thiên kiêu hạng nhất, không biết độ mạnh và sự đáng sợ của Thánh Sơn! Tôi nói với các ông thế này, dù hôm nay các ông đột phá vòng vây thành công, chạy thoát được thì cũng không thoát được năm ngón tay của thiên kiêu hạng nhất. Các ông vẫn sẽ bị truy sát, dù các ông có trốn đến chân trời góc biển cũng không thể thoát khỏi bàn tay của thiên kiêu hạng nhất, có hiểu không?”, Trấn Trầm Hổ quát lớn: “Nếu tôi không dẫn mọi người đầu hàng thì chỉ có một kết cục chờ đợi Thiên Tính Gia chúng ta, đó là bị Thánh Sơn đuổi tận giết tuyệt! Rõ chưa? Đám ngu ngốc!”.
“Ông…”.
“Hừ! Kẻ hèn nhát sống tạm bợ! Ông cũng xứng làm trại chủ Đại Trại của Thiên Tính Gia?”.
“Chúng tôi thà chết đứng chứ không muốn sống tạm bợ!”.
“Vô liêm sỉ!”.
Mọi người chửi mắng.
Trấn Trầm Hổ lộ ra sự nham hiểm ác độc: “Được! Được! Các ông không nghe lời khuyên, vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa. Tôi vốn muốn để các vị đại nhân của Thánh Sơn bắt sống các ông, nhưng các ông cố chấp như vậy thì đừng trách tôi!”.
Ông ta phất tay, liên tục gào lên: “Giết! Giết! Giết! Giết hết tất cả! Không chừa một ai! Hôm nay tôi sẽ khiến các ông phải hối hận!”.
“Giết!”.
Mọi người hét lên.
Cao thủ Thánh Sơn đều vào cuộc.
Phía trại chủ Nhị Trại gặp đợt tấn công mãnh liệt, dần dần bị đánh lùi.
“Trại chủ Nhị Trại! Trại chủ Tam Trại! Cổn Thiên Lôi dẫn theo cao thủ của Thánh Sơn trèo lên vách núi, tràn vào từ phía sau chúng ta!”, có người cất cao giọng báo cáo.
“Lùi về bảo vệ tháp!”.
Trại chủ Nhị Trại hét lên.
Những người còn lại của Thiên Tính Gia chạy về phía lầu các ở chính giữa.
Cửa lớn lầu các được chế tạo bằng đồng, lầu các được xây bằng đá vô cùng kiên cố.
Mọi người vào trong là có thể phòng thủ.
Nhưng lùi về đây phòng thủ chẳng khác nào tự chặn đường lui đợi chết.
Dù sao trong lầu các cũng không có đường thoát nào khác.
Mọi người đóng cửa đồng lại một cách gian nan, sau đó một nhóm chiến sĩ đứng canh cửa đồng, không để người bên ngoài chạy vào.
Trại chủ Nhị Trại và những người khác chạy lên lầu hai, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Trên người bọn họ đầy vết thương, máu chảy đầm đìa, vô cùng thê thảm.
“Khốn nạn!”.
Trại chủ Tam Trại đấm vào mặt bàn, tức giận quát mắng: “Tên Trấn Trầm Hổ này đúng là nỗi nhục của Thiên Tính Gia!”.
“Ông có chửi mắng thế nào ông ta cũng không chết được, việc cần làm bây giờ là nghĩ cách rời khỏi đây”, trại chủ Ngũ Trại khẽ nói.
“E là chúng ta không đi được nữa”.
Trại chủ Tứ Trại đứng ở bên cửa sổ, liếc nhìn cảnh tượng bên dưới, nói: “Cả lầu các đều bị người của Trấn Trầm Hổ và cao thủ của Thánh Sơn bao vây kín kẽ, muốn rời khỏi đây khó như lên trời, chúng ta… đã không còn đường nào để đi”.
Mọi người biến sắc.
“Trời diệt Thiên Tính Gia ta rồi…”.
“Lần này thật sự là không còn đường sống nữa rồi”.
Mọi người bật khóc.
“Trại chủ Nhị Trại, hay là… đầu hàng đi”.
Lúc này, trại chủ Thất Trại chưa từng lên tiếng đột nhiên ngẩng đầu lên, không nhịn được nói.
“Đầu hàng?”.
Mọi người nhìn về phía ông ta, tỏ ra kinh ngạc.
Trại chủ Nhị Trại cũng nhìn chằm chằm trại chủ Thất Trại, ánh mắt lạnh lùng: “Ông cũng muốn làm chó săn cho Thánh Sơn?”.
“Trại chủ Nhị Trại, đương nhiên tôi không muốn, nhưng… bây giờ ngoại trừ đầu hàng, chúng ta còn con đường nào khác để đi sao? Chẳng lẽ ông muốn nhìn mọi người trong tộc chết ở đây?”, trại chủ Thất Trại cắn răng nói.
Trại chủ Nhị Trại vốn muốn nổi giận, nhưng lúc này ông ta cảm nhận được rất nhiều ánh mắt tập trung lên người mình.
Ông ta quay đầu lại, nhìn quanh một vòng, cực kỳ ngạc nhiên.
Ông ta nhìn thấy vẻ hoảng sợ và khát vọng trên mặt bọn họ
Đó là nỗi sợ kẻ địch ở bên ngoài lầu các.
Đó là khát vọng với việc sống sót trở về.
Không ai muốn chết.
Không ai muốn hi sinh vô ích.
Người có ý đầu hàng không phải chỉ có mình trại chủ Thất Trại.
Trại chủ Nhị Trại mấp máy môi, cuối cùng thở dài nói: “Ai muốn đầu hàng thì lên đỉnh lầu chờ đi”.
“Trại chủ Nhị Trại, ông…”.
“Các ông đầu hàng là chuyện các ông, tôi không trách các ông, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không đầu hàng. Tôi sẵn sàng dẫn dắt những người không đầu hàng chiến đấu một trận, dù có chết cũng không hối tiếc!”, trại chủ Nhị Trại nói.
“Trại chủ Nhị Trại!”.
Mọi người quỳ xuống gào khóc.
Trại chủ Thất Trại cũng hổ thẹn quỳ xuống, nước mắt không ngừng rơi.
“Trại chủ Nhị Trại, tôi sẵn sàng cùng ông chiến đấu, tôi không đầu hàng nữa!”.
“Trại chủ Nhị Trại! Tôi cũng muốn cùng ông chiến đấu một lần nữa!”.
“Thà chết đứng chứ không quỳ xuống hàng!”.
“Trại chủ Nhị Trại! Chiến! Chiến tiếp!”.
Mọi người gào khóc, buồn giận đan xen.
Trại chủ Nhị Trại hít sâu một hơi, vẻ mặt đầy quyết tuyệt.
“Được! Mọi người đã muốn chiến đấu cùng tôi, vậy thì chết cũng không hối!”.
Nói xong, ông ta lại cầm chiến đao lên, quát khẽ: “Tất cả mọi người lập tức chuẩn bị, xông ra cùng tôi!”.
“Giết!”.
Mọi người cùng đứng dậy.
Đúng lúc đó, điện thoại đột nhiên rung lên.
Trại chủ Nhị Trại sửng sốt, lập tức lấy điện thoại dính đầy máu trong túi ra.
“Điện thoại của ai vậy?”, trại chủ Tam Trại buột miệng hỏi.
“Số này… hình như là Nan Ly…”, trại chủ Nhị Trại ngạc nhiên.
Chương 3092: Vì sao chúng tôi lại không xứng?
“Bạch Nan Ly?”.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Lúc này mà gọi điện thoại làm gì?”.
“Chắc là đã biết hoàn cảnh của chúng ta, cố ý gọi đến giễu cợt chúng ta!”.
Một số người không thích Cửu Trại lạnh nhạt nói.
“Đừng nói như vậy, Nan Ly không phải loại người bỏ đá xuống giếng. Trại chủ Nhị Trại, bắt máy nghe thử xem sao”, trại chủ Thập Trại lên tiếng.
Trại chủ Nhị Trại do dự một lúc cũng nhấn nút nghe.
“Trại chủ Nhị Trại, mọi người có ổn không?”.
Bên kia điện thoại là giọng nói sốt sắng của Bạch Nan Ly.
“Bọn ta… vẫn ổn…”, trong lòng trại chủ Nhị Trại có một cảm giác rất lạ lùng.
Thật ra ông ta không thích Bạch Nan Ly, nói đúng hơn là không thích người của Cửu Trại.
Dù gì môn sinh đắc ý của trại mình là Công Thâu Kỳ Lân cũng bị thương chịu phạt vì Cửu Trại, mặt mũi mất sạch.
Nhưng câu đầu tiên ông ta nghe được sau khi bắt máy lại là lời hỏi han lo lắng của Bạch Nan Ly, ít nhiều ông ta cũng xúc động trong lòng.
“Mọi người không sao thì tốt. Trại chủ Nhị Trại, mọi người hãy kiên trì thêm một lúc, chúng tôi sẽ qua đó tiếp viện ngay”, Bạch Nan Ly nói.
“Tiếp viện?”, trại chủ Nhị Trại hít sâu một hơi, quát lên: “Không! Các cậu đừng đến đây! Tuyệt đối không được đến đây!”.
Sức mạnh của Cửu Trại đến đây cứu người chẳng phải là dê vào miệng cọp hay sao?
Nhưng trại chủ Nhị Trại vừa nói xong.
Ầm ầm!
Lầu các đột nhiên rung chuyển.
Mọi người loạng choạng ngã xuống đất.
Trại chủ Nhị Trại suýt chút nữa cũng ngã xuống, điện thoại trong tay văng ra ngoài.
Ông ta vội vàng nhặt lên.
Nhưng.
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm…
Những tiếng nổ liên tục truyền tới.
Lầu các giống như bị sức mạnh đáng sợ nào đó tấn công, rung lắc điên cuồng, dường như sắp sụp đổ.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”, trại chủ Nhị Trại hét lên.
“Bẩm trại chủ, Cổn Thiên Lôi đang tấn công cửa tháp! Sức mạnh của ông ta quá mạnh, cửa sắp bị phá rồi!”.
Người ở lầu một gào lên.
“Cái gì?”.
Trại chủ Nhị Trại kinh hãi.
Không ngờ Thánh Sơn Thất Thần Tướng mạnh mẽ như vậy, có thể làm lay chuyển cánh cửa làm bằng đồng tinh khiết của tháp?
Đây là sức mạnh đáng sợ đến thế nào?
“Không còn đường lùi nữa rồi!”.
Trại chủ Nhị Trại nghiến răng, nói với trại chủ Tứ Trại: “Mau nhặt điện thoại lên gọi cho ngườI của Cửu Trại bảo bọn họ đừng tiếp viện! Những người khác mau cầm vũ khí lên theo tôi xông ra ngoài!”.
“Trại chủ Nhị Trại!”.
“Hôm nay là thời khắc sinh tử tồn vong của Thiên Tính Gia! Tôi sẽ tiên phong mở đường máu, để giữ vững sự kế thừa của gia tộc chúng ta, mọi người hãy xông lên cùng tôi!”.
Trại chủ Nhị Trại hét lên, ngay sau đó xông thẳng xuống lầu một, đến trước cửa lớn.
Các cao thủ khác của Thiên Tính Gia cũng chạy theo, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng kiên định, coi thường cái chết.
Lúc này, cửa đồng đã xuất hiện nhiều vết nứt, những tia sét tràn vào trong theo khe hở đó.
Cứ tiếp tục bị tấn công như vậy, e là cửa đồng không trụ nổi được mười giây đã nổ tung.
“Mở cửa!”, trại chủ Nhị Trại nổi giận hét lên.
Người đứng cạnh cửa đồng không do dự nữa, một người bên trái một người bên phải kéo cửa đồng ra.
“Giết!”.
Trại chủ Nhị Trại hét lên, đồng thời xông ra ngoài.
Người bên ngoài cửa đồng không kịp đề phòng, bị người của Thiên Tính Gia đột nhiên xông ra giết không kịp trở tay.
Nhưng người của Thánh Sơn cũng mừng thầm.
“Cuối cùng cũng chịu ra rồi sao?”.
Cổn Thiên Lôi đứng ở trên núi cao lộ ra ý cười lạnh lùng: “Vậy thì đại khai sát giới nào!”.
Nói xong, ông ta giơ cao hai tay, lòng bàn tay có sấm sét xoay tròn nổ đùng đùng khiến người nhìn vào mà kinh hãi.
Ông ta vung tay, đánh về phía trại chủ Nhị Trại.
“Đại nhân, thật sự phải trảm tận giết tuyệt sao?”.
Trấn Trầm Hổ vội tiến lên ngăn lại, cẩn thận hỏi.
“Sao? Một đám ngu dốt cố chấp, ông còn muốn giữ bọn họ lại?”, Cổn Thiên Lôi bực dọc nói.
Trấn Trầm Hổ há hốc miệng, không biết nên trả lời thế nào.
“Tôi đã cho đám vô dụng đó cơ hội, nhưng bọn họ không biết trân trọng, gặp phải tai họa như ngày hôm nay không trách được ai! Thiên Tính Gia các ông sẽ không diệt tộc, bởi vì ông là người thức thời, ngoan ngoãn làm chó cho Thánh Sơn chúng tôi đi!”.
Cổn Thiên Lôi cười nhạt đáp, sau đó vung hai cánh tay lên.
Ầm!
Sấm sét cuồn cuộn giống như thương long đánh về phía đó.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…
Nơi bị sấm sét đánh xuống lập tức nổ tung, tia sét bắn tứ tung, vô cùng đáng sợ.
Người bị sét đánh trúng nổ tan thành tro bụi, hóa thành một luồng khói đen mà chết.
Chỉ một chiêu đã đủ khiến bảy tám cao thủ của Thiên Tính Gia mất mạng.
Những người khác của Thiên Tính Gia thấy vậy đều đỏ cả mắt, vành mắt như sắp nứt ra.
“Khốn nạn!”.
Trại chủ Nhị Trại nổi giận, như phát điên lao vọt tới, tấn công về phía Cổn Thiên Lôi ở trên cao.
“Không biết điều!”.
Cổn Thiên Lôi khinh thường cười nhạt, giơ tay lên.
Vù!
Một tia sét bay tới theo hình vòng cung, nhắm vào trại chủ Nhị Trại.
Trại chủ Nhị Trại vội vàng tránh né, nhưng giây lát sau lại một tia chớp khác đánh lên người ông ta.
Ầm!
Tia chớp dữ dội khiến ông ta bị sốc điện ngã xuống đất, da thịt toàn thân nứt nẻ, cả người cháy đen, khói bốc lên cuồn cuộn, không động đậy được nữa.
“Vô dụng như vậy, yếu ớt như vậy mà cũng dám khiêu chiến tôi? Con lợn Thiên Tính Gia các người nực cười thế này sao?”.
Cổn Thiên Lôi nhảy xuống từ trên cao, cất bước đi tới trước mặt trại chủ Nhị Trại, sau đó đạp chân lên ngực ông ta, híp mắt cười: “Không phải ông muốn giết tôi sao? Đứng dậy xem!”.
Cả người trại chủ Nhị Trại điên cuồng run rẩy. Ông ta bị sấm sét đánh trúng làm tê liệt thần kinh, đừng nói là hành động, cả nói chuyện cũng không được, chỉ có thể mở to đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Cổn Thiên Lôi.
“Vô dụng đúng là vô dụng! Thôi được, đến lúc tiễn ông lên đường rồi!”.
Cổn Thiên Lôi mỉm cười giơ tay lên lần nữa, một tia sét xuất hiện, sau đó ông ta vung tay hạ xuống, định kết liễu trại chủ Nhị Trại.
“Dừng tay!”.
Lúc này, một giọng hét vang lên.
Cổn Thiên Lôi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn, phát hiện có vài bóng người xuất hiện ở một ngọn đồi không xa.
Nhìn lại thì là đám người Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa.
“Cửu Trại?”.
“Người của Cửu Trại đến rồi sao?”.
Người của Thiên Tính Gia ngước mắt nhìn, nhưng lại không mừng được mấy.
Với tình hình bây giờ, người của Cửu Trại có đến thì đã sao? Bọn họ hoàn toàn không thể thay đổi được gì.
“Khốn kiếp! Các cậu đến đây làm gì? Mau đi đi! Mau rời khỏi đây!”.
Trại chủ Thập Trại gào lên.
Trấn Trầm Hổ nhìn chằm chằm Bạch Nan Ly, vẻ mặt cũng không được tự nhiên: “Cửu Trại các người đến đây để chịu chết phải không?”.
“Chúng tôi không đến đây để chịu chết! Chúng tôi đến để cứu Thiên Tính Gia!”, Thẩm Niên Hoa nói đầy kiên định.
“Cứu Thiên Tính Gia? Chỉ dựa vào các người? Các người cũng xứng sao?”, Cổn Thiên Lôi cười hỏi.
“Ồ? Vì sao chúng tôi lại không xứng?”.
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Sau đó, một bóng người chậm rãi bước ra từ sau lưng Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa.
Nhìn thấy người đó, gương mặt Trấn Trầm Hổ cứng đờ.
“Sao có thể?”.
Chương 3093: Sấm sét
Trấn Trầm Hổ mở to hai mắt, ánh mắt hoảng hốt, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin được, chỉ tay vào bóng người đang bước ra, ấp a ấp úng hồi lâu.
"Không thể nào... Không thể nào...", Trấn Trầm Hổ run giọng nói.
"Người này là ai?", sắc mặt Cổn Thiên Lôi tối sầm lại, cau mày lên tiếng.
"Cổn Thiên Lôi đại nhân! Người này là thần y Lâm ở Giang Thành!", Trấn Trầm Hổ gầm lên.
"Cái gì? Hắn là thần y Lâm hả?”, Cổn Thiên Lôi sửng sốt, đánh giá Lâm Chính từ trên xuống dưới, nhíu mày nói: "Tôi nhớ chủ nhân đã cử người đến Giang Thành yêu cầu người của Dương Hoa phục tùng, đi cùng người của chúng ta đến Thánh Sơn xây dựng võ trường, hoàn thành đại nghiệp. Sao người này lại xuất hiện ở chỗ này, chẳng lẽ những người đi Giang Thành đã xảy ra chuyện?"
"Cổn Thiên Lôi đại nhân! Người này cực kỳ khó đối phó. Ngay cả tộc trưởng của Thiên Tính Gia cũng phải chịu tổn thất lớn khi đối mặt với người này. Phải thật cẩn thận!", Trấn Trầm Hổ thấp giọng nói.
"Tộc trưởng Thiên Tính Gia là loại rác rưởi gì? Ông ta chịu tổn thất chẳng lẽ cũng có nghĩa ông đây cũng sẽ chịu tổn thất sao? Hừ! Còn so sánh tôi với lão già vô dụng kia nữa? Ông đang sỉ nhục tôi hả?", sắc mặt Cổn Thiên Lôi tái nhợt, trầm giọng quát tháo.
Trấn Trầm Hổ hít một hơi thật sâu, vội vàng ôm quyền: "Đại nhân bớt giận, tiểu nhân hoàn toàn không có ý đó”.
"Câm miệng, đứng sang một bên!"
Cổn Thiên Lôi lạnh lùng nói, sau đó bước lên phía trước, ngạo nghễ nhìn chằm chằm vào Lâm Chính.
"Thần y Lâm ở Giang Thành? Nói cho tôi biết sao cậu lại ở đây? Đám người Thánh Sơn chúng tôi đâu? Chẳng lẽ bọn họ chưa gặp cậu?", Cổn Thiên Lôi lạnh lùng hỏi.
"Gặp rồi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Trước khi tôi tới đây, bọn họ đã tới Giang Thành, cũng đã gặp tôi”.
"Vậy sao cậu còn ở đây? Tại sao không đi cùng người của tôi đến Thánh Sơn để xây dựng võ trường? Chẳng lẽ cậu làm trái ý chủ thượng? Muối chống đối với Thánh Sơn?", Cổn Thiên Lôi hắng giọng nói: "Cậu phải suy nghĩ cho kỹ, đối đầu với Thánh Sơn sẽ có kết cục thế nào! Nhìn bộ dạng Thiên Tính Gia hôm nay đi, không chừng đó sẽ là ngày mai của Dương Hoa đấy!"
"Ngày mai của ông thì sao?", Lâm Chính hỏi lại.
Cổn Thiên Lôi cau mày: "Ý cậu là gì?"
"Đám người đến Giang Thành đã bị tôi xử lý gần hết rồi, tôi biết Thánh Sơn của ông có thù tất báo, tuyệt đối sẽ không nương tay. Tôi ra tay thì đã kết thù với Thánh Sơn của ông rồi, nếu như vậy thì sao tôi phải khách khí chứ?", Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Ồ? Nói như vậy, cậu có ý định giết hết tất cả mọi người ở đây sao?”, Cổn Thiên Lôi bật cười.
"Nếu đã là kẻ thù không đội trời chung thì đừng nói đến việc nhân từ, nhân từ với các người chính là tàn nhẫn với chính mình! Tôi không cho rằng các người sẽ nương tay với tôi”, Lâm Chính lắc đầu nói.
"Cậu nói đúng rồi đấy!"
Cổn Thiên Lôi nheo mắt đi thẳng về phía Lâm Chính, rất nhiều tia sét mang theo sức mạnh đáng sợ bùng phát từ cơ thể ông ta.
"Rất ít người dám chống đối với Thánh Sơn chúng tôi. Thần y Lâm, cậu là người đầu tiên. Nếu cậu đã to gan như vậy thì hôm nay tôi sẽ giết gà dọa khỉ, cũng để khiến đám người cứng đầu còn lại của Thiên Tính Gia nhìn thấy việc chống lại chúng tôi là hành động ngu xuẩn đến mức nào!”
Dứt lời, Cổn Thiên Lôi bất ngờ vung tay, phóng ra mấy tia sét đáng sợ về phía Lâm Chính.
"Thần y Lâm! Cẩn thận!"
Trại chủ Nhị Trại cố gắng đứng dậy, dùng hết sức để hét lớn.
Nhưng đã quá trễ.
Tốc độ tia sét quá nhanh.
Không ai kịp phản ứng.
Ngay lập tức, tia sét đã đến gần Lâm Chính.
Bùm!
Sét đánh vào cửa, nổ tung ngay tại chỗ.
Tia chớp bắn ra bốn phía.
Hô hấp của mọi người căng chặt.
Chương 3094: Cuồng Lôi Tử Điện
Đòn đánh của Cổn Thiên Lôi quá mạnh.
Võ giả ở trên thế giới này, ai có thể điều khiển sấm sét như ông ta chứ?
Cái này đã không còn thuộc về phạm vi võ thuật, mà thuộc về pháp thuật!
Ông ta là thần tiên ư?
Tuy nhiên, một người đáng sợ như vậy lại chỉ là tên tay sai dưới trướng Long Thiên Tử!
Vậy Long Thiên Tử đáng sợ đến mức nào?
Không ai dám tưởng tượng.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Lâm Chính.
Tuy nhiên, tầm mắt của mọi người dần dần đờ đẫn, đồng tử co lại.
Ánh sáng sấm sét dần dần tan biến, khói mù biến mất.
Lâm Chính vẫn không hề nhúc nhích, đứng sừng sững tại chỗ.
Sấm sét lại không làm anh bị thương chút nào!
"Hả?"
Đôi mắt của Cổn Thiên Lôi đanh lại.
Đám người xung quanh trở nên ồn ào.
"Không bị thương? Hoàn toàn miễn dịch à?"
"Ơ... sao có thể chứ?"
"Trời ạ, cơ thể của hắn thuộc cấp độ gì vậy? Tại sao lại cứng rắn đến thế?"
Mọi người đều thấy thật khó tin.
Cổn Thiên Lôi lạnh lùng hừ một tiếng: "Hóa ra là cơ thể võ thần? Tôi đang nghĩ cậu lấy đâu ra sự tự tin như vậy, thì ra là dựa vào thứ này!”
"Đây không phải là thứ duy nhất mà tôi dựa vào”, Lâm Chính lắc đầu.
"Bớt nói nhảm, chỉ là cơ thể võ thần thì làm gì được tôi? Tôi sẽ cho cậu trải nghiệm Cửu Thiên Chân Lôi!"
Cổn Thiên Lôi hét lên một tiếng, đột nhiên nhảy lên cao cả trăm mét, sau đó khắp người ông ta tỏa ra vô số tia chớp, giống như một vị thần.
Những người bên dưới khiếp sợ, trợn mắt há mồm.
Cảnh tượng như vậy, sao không khiếp sợ chứ?
"Thánh Sơn quả nhiên có nhiều người tài giỏi!", trại chủ Tứ Trại ngơ ngác nói.
"Có lẽ, chúng ta thật sự không có chút hy vọng nào khi đối đầu với Thánh Sơn”.
"Mọi thứ chỉ là chúng ta giãy giụa trước lúc hấp hối thôi”.
Trại chủ Ngũ Trại và trại chủ Lục Trại than thở.
Sắc mặt trại chủ Nhị Trại cũng xám như tro tàn.
Thủ đoạn lợi hại như vậy, thật sự quá dọa người.
"Nhìn thấy chưa, lũ ngu xuẩn các người! Các ông lấy gì để chống đối với Cổn Thiên Lôi đại nhân? Các ông có tư cách gì mà đấu với Thánh Sơn hả? Sở dĩ tôi đầu hàng là bởi vì tôi nhìn thấy sức mạnh của Thánh Sơn! Tôi làm vậy là để gìn giữ huyết mạch của Thiên Tính Gia, tôi không phải là kẻ phản đồ! Còn các người vì nghĩa khí của bản thân mà chôn vùi cả Thiên Tính Gia!"
Trấn Trầm Hổ kích động hét lớn bằng tất cả sức lực của mình.
Dứt lời, không ai phản bác.
Trại chủ Nhị Trại nhắm mắt lại.
Chẳng lẽ.... mình sai thật sao?
Bùm!
Lúc này, sấm sét từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng vào Lâm Chính bên dưới.
"Rút lui!"
Lâm Chính thấp giọng nói.
Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa bên cạnh lập tức tránh sang hai bên trái phải.
Khoảnh khắc hai người vừa rời đi, một luồng sấm sét dày như miệng bát đã giáng xuống, đánh mạnh vào người Lâm Chính.
Bùm!
Sấm chớp nổ vang, tia chớp bắn ra bốn phía.
Cơ thể Lâm Chính khẽ rung chuyển.
Mọi người thở dốc.
Cơ thể võ thần... bị chấn động sao?
"Chỉ là món khai vị thôi!"
Cổn Thiên Lôi trên bầu trời cười ha hả, sau đó lại vung cánh tay lên, một tia sét màu tím từ cánh tay lóe sáng, công kích giết về phía Lâm Chính bên dưới.
"Cuồng Lôi Tử Điện!"
Bùm!
Tia chớp màu tím xé toang bầu trời, giống như sấm sét bị bao trùm trong ngọn lửa màu tím, nhanh chóng mãnh liệt, không thứ gì sánh được, kinh thiên động địa.
"Thần y Lâm! Cẩn thận!"
Thẩm Niên Hoa cảm thấy không ổn, ngay lập tức hét lên.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh lùng, giơ tay đón lấy.
Khí kình cuồn cuộn trong lòng bàn tay anh.
Đây là đang miễn cưỡng tiếp nhận sao?
Tim mọi người như ngừng đập.
Ngay lập tức!
Bùm!
Tia sét màu tím giáng xuống chỗ Lâm Chính, nổ tung thành một chùm pháo hoa màu tím.
Vùng đất xung quanh bị sấm sét bao trùm.
Khu vực quanh đó cứ như một cái lồng giam sấm sét.
Nền đất bị xé toạc, tất cả mọi vật trong lồng giam sấm sét màu tím đều bị tàn phá, sau đó tất cả sụp đổ...
Hiện tượng này kéo dài khoảng năm sáu giây, rồi mới tan biến.
Chương 3095: Phản đòn
Da đầu mọi người tê dại, tim đập thình thịch.
Họ đã bao giờ nhìn thấy loại sức mạnh thần thông này đâu?
Thủ đoạn hung ác tàn nhẫn như vậy đã vượt qua cả tên lửa đạn đạo! Cả ngọn núi cũng sẽ bị nghiền nát chứ đừng nói đến con người.
Đúng như dự đoán.
Lâm Chính đã khó có thể đứng vững, toàn thân tỏa ra khói xanh, da thịt cũng biến thành màu tím, cơ thể khẽ chao đảo, kình khí khó ngưng tụ.
Còn cơ thể võ thần của anh đã bị đánh tan.
"Cái gì?"
Bạch Nan Ly sững sờ.
“Thần y Lâm!”, Thẩm Niên Hoa kinh hãi, muốn lập tức xông lên.
"Đừng lại đây!"
Lâm Chính nghiêng đầu trầm giọng nói.
"Thần y Lâm, anh sao rồi? Anh vẫn ổn chứ? Tôi tới giúp anh!", Thẩm Niên Hoa sốt sắng nói.
"Yên tâm, tôi không có gì đáng ngại, cô đừng tới đây, thuật sấm sét của người này rất đáng sợ, cô không chịu đựng được đâu”, Lâm Chính trầm giọng quát, sau đó chậm rãi đứng thẳng lên.
Tuy nhiên, lúc này Cổn Thiên Lôi vẫn tiếp tục tấn công.
"Cơ thể võ thần đã bị phá vỡ, lần này, tôi sẽ giết chết cậu! Sất Trá Lôi Thuật! Ngũ Lôi Quán Đỉnh! Chém!"
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!
Sấm sét kinh thiên động địa đánh thẳng xuống, tổng cộng năm luồng sét, hung hăng nhắm thẳng vào vị trí của Lâm Chính.
Mọi người ngước mắt nhìn, chỉ cảm thấy chói mắt, bầu trời trở nên tối đen, năm luồng sét kinh hoàng dường như xé toạc bầu trời.
Nhưng lần này Lâm Chính sẽ không bị động chịu đòn.
Anh lạnh lùng hừ một tiếng, dồn hết toàn lực, sát lực bộc phát, hai chân khẽ khuỵu xuống rồi phóng thẳng lên trời.
"Vạn Sát Quy Nhất!"
Vèo vèo vèo vèo...
Khí tức trắng bệch như những u hồn tỏa ra từ cơ thể anh, sau đó tập trung trên đỉnh đầu anh.
Lâm Chính tung ra một quyền, sát khí nồng đậm đến cực điểm, giống như một tấm khiên, hung hăng chém giết về phía trước.
Năm luồng sét đánh mạnh vào tấm khiên, nhưng không thể xé toạc nó.
"Cái gì?"
Cổn Thiên Lôi lập tức sững sờ, vội vàng né tránh Lâm Chính đang lao tới.
Nhưng ông ta vừa né qua một bên, Lâm Chính lại vung tay lên, sát lực xung quanh cơ thể anh giống như một cột trụ chọc trời, quét về phía Cổn Thiên Lôi.
Cổn Thiên Lôi kinh hãi tái mặt, lập tức dùng hàng trăm luồng sấm sét để chống cự.
Tuy nhiên, tia sét của ông ta dù dày đặc đến đâu cũng không thể xé nát tấm khiên đáng sợ này.
Bùm!
Sát khí hung hăng đánh vào người Cổn Thiên Lôi, ông ta rơi thẳng xuống như diều đứt dây, cuối cùng nặng nề rơi vào một ngôi nhà mái ngói bên cạnh hàng rào.
Ngôi nhà ngói đổ sập.
Cổn Thiên Lôi lấm lem bùn đất, vô cùng chật vật.
Đám người xung quanh thấy vậy đều sững sờ.
"Sao có thể chứ? Cổn Thiên Lôi đại nhân lại chịu thua thiệt sao?", con ngươi của Trấn Trầm Hổ suýt chút nữa rơi ra ngoài.
"Hay!"
Đám người Thiên Tính Gia vui mừng khôn xiết, hô hào ầm ĩ.
"Thần y Lâm ở Giang Thành! Quả nhiên, danh bất hư truyền. Thực lực của thần y Lâm đã đánh bại Cổn Thiên Lôi! Thiên Tính Gia chúng ta vẫn còn có hy vọng sống sót, vẫn còn hy vọng!", trại chủ Nhị Trại kích động, nhìn chằm chằm bóng người đứng trên bầu trời với đôi mắt rực lửa.
Rầm!
Cổn Thiên Lôi đột nhiên đứng dậy từ đống đổ nát, vẻ mặt giận dữ.
"Khốn nạn! Thằng nhóc con! Tôi sẽ xé xác cậu thành từng mảnh!"
Ông ta gầm lên, sấm sét lại bùng phát khắp người rồi lao thẳng về phía Lâm Chính.
Vèo vèo vèo vèo....
Hàng loạt tiếng sét kinh hoàng đánh tới dày đặc, giống như từng đợt sóng lớn, đánh về phía Lâm Chính trên không trung.
Lâm Chính hừ một tiếng, khởi động sát khí bảo vệ cơ thể, lao vào trong luồng sét.
Bốp bốp bốp!
Cường độ của những luồng sét này rõ ràng không mạnh bằng Cuồng Lôi Tử Điện lúc nãy, toàn bộ đều bị Lâm Chính nghiền nát.
“Hả?”
Hô hấp của Cổn Thiên Lôi đột nhiên trở nên dồn dập, lập tức giơ tay đánh tới, trong lòng bàn tay ông ta hình thành một quả cầu sấm sét.
Nhưng giây tiếp theo, cú đấm sắt của Lâm Chính đã đánh tới, đập vỡ quả cầu sấm sét, sức mạnh man rợ áp chế cơ thể Cổn Thiên Lôi.
Phụt!
Cổn Thiên Lôi lập tức nôn ra máu, bay ngược ra sau, một lần nữa ngã xuống đất ...