-
Chương 3051-3055
Chương 3051: Vậy cũng tính là nhận thua sao?
Thắng bại quyết định ở lần này!
Tần Linh ngậm Thần Uy Đan mà Lâm Chính đưa cho, bước lên võ đài.
Trên võ đài có một người đàn ông áo trắng, tóc dài màu trắng, vẻ ngoài phóng khoáng.
Người đàn ông chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt thản nhiên, bộ dạng cao thâm khó dò.
Lâm Chính liếc nhìn, lập tức hiểu ra.
Thực lực của người đàn ông này e là cao hơn Trần Thủ gấp trăm lần.
Với trạng thái của Tần Linh hiện nay, muốn chiến thắng người này hầu như là chuyện không thể.
May là anh đã cho Tần Linh Thần Uy Đan, nếu không, trận chiến này chắc chắn sẽ thua.
Tần Linh lên võ đài, cảm thấy áp lực tăng thêm.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có ngày giao đấu với Việt Thái Thanh, thiên tài số một trong thôn.
Cũng không biết là may mắn hay là xui xẻo.
Hai người không nói gì nhiều, lập tức lao vào chiến đấu.
Không thể không nói thực lực của Việt Thái Thanh quả thật khiến người ta khâm phục.
Tốc độ của anh ta hoàn toàn không thua kém gì Tần Linh, sức mạnh cũng không thua kém, thậm chí võ kỹ, ý thức còn vượt xa Tần Linh.
Tần Linh có được thực lực lúc này hoàn toàn là dựa vào thuốc mà Lâm Chính đưa để thăng cấp. Nền tảng của cô ta không tốt, võ kỹ thua xa Việt Thái Thanh, hai bên vừa giao đấu, Tần Linh lập tức rơi vào thế yếu, sau mấy lượt thì đã không chống đỡ nổi, liên tục lùi lại.
Trong lúc bất đắc dĩ, Tần Linh chỉ có thể cắn nát Thần Uy Đan trong miệng.
Đan vỡ ra.
Trong nháy mắt, một luồng khí ấm áp chạy dọc theo cổ họng xuống bụng, đồng thời lan ra khắp cơ thể như dòng điện.
Trong nháy mắt, Tần Linh cảm thấy như mình có sức mạnh mà không dùng hết được, mọi thứ xung quanh như chậm lại.
Quyền mang của Việt Thái Thanh vốn sắc bén, uy lực không gì sánh kịp, vào mắt cô ta lại thành ra không đáng nhắc tới.
Thật thần kỳ!
Trong lòng Tần Linh chấn động.
Việt Thái Thanh cũng ý thức được sự biến hóa của Tần Linh, anh ta nhíu mày, trở nên thận trọng hơn.
Vù!
Lúc này, Tần Linh chuyển động, như một mũi tên lao vọt tới tấn công anh ta.
Nhanh thật!
Việt Thái Thanh kinh ngạc, vội vàng giơ hai tay lên đỡ.
Rầm!
Một quyền của cô ta lại đánh ra lốc xoáy sức mạnh.
Việt Thái Thanh bị đánh bay ra khỏi võ đài, hai cánh tay như sắp đứt ra.
“Cái gì?”.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Thái Thanh!”.
Người nhà họ Việt đứng bật dậy hét lên.
Bố của Việt Thái Thanh trợn to hai mắt, khó mà tin được.
Người chấn động nhất là bản thân Tần Linh.
Cô ta giơ tay lên trước mặt, vẻ mặt ngơ ngác.
“Uy lực của Thần Uy Đan mà anh Lâm cho là thế này đây sao…”.
“Khụ khụ…”.
Lúc này, Việt Thái Thanh quay lại võ đài lần nữa.
Hai tay anh ta buông lỏng, dường như không còn sức lực, khóe miệng rỉ máu.
“Việt Thái Thanh, anh còn không nhận thua đi, anh không phải là đối thủ của tôi!”, Tần Linh hoàn hồn lại, lên tiếng.
“Chắc chắn cô đã dùng thuốc! Cô không thể mạnh như vậy”, Việt Thái Thanh trầm giọng, nói.
“Quy tắc quyết đấu không nói là không được dùng thuốc! Huống hồ, tôi dùng thuốc, còn anh thì không dùng sao?”, Tần Linh trả đũa.
“Chết tiệt!”.
Việt Thái Thanh nghiến răng, tấn công cô ta một lần nữa.
Nhưng Tần Linh với sự hỗ trợ của Thần Uy Đan có thể gọi là vô địch, chiêu thức của Việt Thái Thanh không còn tác dụng gì với cô ta.
Sau vài chiêu, Việt Thái Thanh lại bị đánh lùi lần nữa.
Tần Linh biết với tính nóng nảy của Việt Thái Thanh, nếu không khống chế anh ta, anh ta chắc chắn sẽ không dừng lại. Cô ta tiếp tục chạy tới, vung hai tay đánh về phía Việt Thái Thanh.
Tần Linh định đánh tàn phế hai cánh tay anh ta, khiến anh ta đầu hàng.
Việt Thái Thanh cũng hiểu được ý đồ của Tần Linh, bày tư thế phòng thủ.
Nhưng tốc độ của Tần Linh quá nhanh, tiến sát đến chỗ anh ta gần như chỉ trong nháy mắt.
Hai bên giằng co một lúc, Tần Linh nắm được cơ hội tấn công vào vai của Việt Thái Thanh.
Rắc!
Rắc!
Tiếng động to rõ vang lên.
Hai tay Việt Thái Thanh bị đánh trật khớp.
“A!”.
Tiếng hét thảm thiết vang vọng tứ phía.
Người xung quanh thấy vậy đều im lặng.
Trên võ đài, Tần Linh ấn chặt Việt Thái Thanh xuống sàn bằng một tay.
Việt Thái Thanh đã bị trật khớp hai cánh tay không ngừng giãy giụa, song không có sức lực để phản kháng.
Thắng thua đã rất rõ ràng.
“Nhận thua đi! Anh thua rồi!”.
Tần Linh hét lên.
Việt Thái Thanh giãy giụa, thấy không có hiệu quả gì đành nằm xuống đất, khàn giọng nói: “Xem như cô lợi hại”.
Tần Linh thở phào nhẹ nhõm, mừng rỡ đứng lên, nước mắt lăn xuống.
Cô ta chưa từng nghĩ rằng có ngày mình có thể chiến thắng Việt Thái Thanh, trở thành đệ tử của trưởng thôn!
“Thắng rồi!”.
“Tốt quá!”.
“A Linh, cô giỏi quá!”.
Đám người Ma Bình mừng rỡ.
Những người xem khác cũng cảm thấy không tin được.
“Ông Trác à! Lần này ông phải đãi tiệc đấy”.
“Con gái ông thật là tài giỏi!”.
Những nhân vật tầng lớp cao của thôn Ẩn Ma đứng cạnh Tần Trác trêu chọc ông ta.
“Đãi chứ! Phải đãi chứ! Hôm nay tôi sẽ tổ chức tiệc thật lớn ở nhà tôi, mọi người phải đến đấy, ha ha ha…”.
Tần Trác vui mừng, vội vàng đứng dậy chắp tay với trưởng thôn: “Trưởng thôn, xin hãy dìu dắt con gái tôi”.
“Ừ!”.
Vẻ mặt trưởng thôn không được tự nhiên.
Ông ta nhìn ra được Tần Linh uống thuốc mới có thể chiến thắng Việt Thái Thanh, nhưng chuyện này không vi phạm quy định.
Nhưng nhân tài dựa vào thuốc mới thắng thì sao có thể bì được với Việt Thái Thanh?
Do đó, trưởng thôn không hài lòng với kết quả này cho lắm.
Trong lúc tất cả mọi người đang cảm thấy khó tin hoặc mừng rỡ cho Tần Linh...
Vù!
Một nắm đấm đột nhiên đánh mạnh vào cơ thể Tần Linh.
Tần Linh không kịp đề phòng mà nôn ra máu, ngã xuống từ trên võ đài, đập mạnh người xuống đất, không thể đứng lên lại.
Trong phút chốc, cả hiện trường trở nên yên tĩnh.
Mọi người nhìn lại, người ra tay là Việt Thái Thanh.
“Việt Thái Thanh! Anh làm gì vậy?”, Ma Bình đỏ cả mắt, gào lên.
“Làm gì à? Thi đấu còn chưa kết thúc, đương nhiên tôi phải đánh bại đối thủ!”, Việt Thái Thanh vừa nói vừa dùng cơ thể chống mặt đất, nối lại cánh tay kia.
“Nhưng anh đã nhận thua rồi!”, Ma Bình gào lên.
“Nhận thua? Tôi chưa bao giờ nhận thua, tôi chỉ nói một câu 'xem như cô lợi hại', vậy cũng tính là nhận thua sao?”, Việt Thái Thanh cười nhạt.
Nghe thấy câu này, Ma Bình lập tức á khẩu.
Chương 3052: Chết rồi?
Phải, như thế thì không tính là nhận thua!
Đó là do Tần Linh đắc ý quên hình, tự mình mắc bẫy thì còn trách ai?
“A Linh!”.
Tần Trác sốt ruột, quay lại nói với trưởng thôn: “Trưởng thôn, thế… cũng được sao?”.
“Tôi đã nói từ trước, trong cuộc tuyển chọn không phải chỉ có thi đấu võ lực, mà còn đấu mưu kế, đấu sự can đảm lý trí. Tần Linh có thể dùng thuốc để thắng, đương nhiên Việt Thái Thanh cũng có thể dựa vào đánh úp mà thắng! Chuyện này không vi phạm quy định”, trưởng thôn thản nhiên nói.
Tần Trác há miệng, không phản bác được.
“Khụ khụ… Khụ khụ khụ…”.
Tần Linh khó khăn đứng lên nổi, miệng lại nôn ra máu.
Đòn đánh này suýt chút nữa đã lấy mạng cô ta, nhưng may là dược hiệu của Thần Uy Đan đủ mạnh, giúp cô ta chống đỡ được.
“Ồ?”.
Thấy Tần Linh lại đi lên võ đài lần nữa, Việt Thái Thanh sửng sốt.
Đòn đánh vừa rồi đã tiêu tốn hết sức lực của anh ta.
Theo lý mà nói, Tần Linh nên mất hết sức chiến đấu mới phải, vì sao còn có thể lên võ đài?
“Lần này tôi sẽ không nương tay nữa đâu!”, Tần Linh nghiến chặt răng, dồn sức lao về phía anh ta.
Vẻ mặt Việt Thái Thanh căng thẳng, lập tức đỡ đòn.
Hai bên lại lao vào chiến đấu.
Lần này, hai người dùng hết sức lực, không kiêng dè gì nữa, ra tay toàn là sát chiêu.
Tuy Tần Linh bị thương, nhưng dược hiệu của Thần Uy Đan vẫn còn, Việt Thái Thanh không thể chống lại.
Anh ta càng đánh càng hăng, càng đánh càng tức giận.
Rõ ràng thực lực người phụ nữ này không bằng mình, thế mà sau khi dùng thuốc vào lại có thể đánh bại mình?
Khốn nạn! Khốn nạn!
Việt Thái Thanh gào thét trong lòng, sau vài chiêu thức mà không có tác dụng, anh ta đột nhiên rút kiếm ở thắt lưng ra, chém về phía Tần Linh.
Tần Linh đánh tới một chưởng, thấy anh ta đột nhiên rút kiếm thì kinh ngạc, vội vàng né tránh.
Nhưng Việt Thái Thanh đã mất đi lý trí, hai mắt trở thành màu đỏ, ma khí toàn thân hỗn loạn.
“Hả?”.
Hiện trường trở nên xôn xao.
Quy tắc cuộc thi đã ghi rõ là cấm không được sử dụng vũ khí.
Việt Thái Thanh rõ ràng đã phạm quy.
Anh ta đã mất tư cách thi đấu.
Nhưng bây giờ Việt Thái Thanh hoàn toàn không không quan tâm được nhiều như thế.
Anh ta biết mình đã thua, cho nên dù có rút kiếm cũng không tiếc.
Anh ta không cam tâm, trong lòng có oán giận vô tận phải trút ra. Anh ta không thể chấp nhận mình thua người phụ nữ này! Anh ta phải tự tay giết chết người phụ nữ này!
“Không hay! Việt Thái Thanh bùng phát ma tính, anh ta mất khống chế rồi!”.
“Mau ngăn anh ta lại! Mau!”.
“Việt Thái Thanh, dừng tay!”.
Người ở bên dưới võ đài hét lên, đám người Tần Trác lao thẳng lên võ đài.
Việt Thái Thanh đột nhiên nổi giận, thế tấn công vô cũng mãnh liệt, lao đến gần Tần Linh.
Tần Linh không còn đường lui, tránh cũng không kịp, nghiến chặt răng, toàn thân phóng ra ma khí đối chọi với anh ta.
“Khinh người quá đáng!”.
Cô ta hét lên, đánh một chưởng vào ma kiếm đang chém về phía mình.
Phụt!
Ma kiếm đâm xuyên bàn tay cô ta, nhưng cô ta vẫn không dừng lại, cứ vậy để lưỡi kiếm xuyên qua lòng bàn tay. Chưởng vẫn tiến về phía trước, đánh nát cánh tay cầm chuôi kiếm của Việt Thái Thanh, sau đó đánh lên người anh ta.
Rầm!
Sóng khí nổ tung.
Phụt!
Cơ thể của Việt Thái Thanh bị đánh bay ra xa, giữa không trung liên tục nôn ra máu lẫn mảnh vụn nội tạng mấy lần, sau đó tông thẳng vào đám đông, không còn động tĩnh.
Lúc này, Tần Linh mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng ôm cánh tay, nén nhịn đau.
“A Linh! Con không sao chứ?”.
Tần Trác lao lên võ đài, sốt sắng hỏi.
“Bố, con ổn!”.
Tần Linh ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng bệch, đáp.
“Không sao thì tốt, không sao thì tốt”.
Tần Trác thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vàng gọi người đến chữa trị cho Tần Linh.
Bác sĩ trong thôn vội vã chạy tới, đang định lên võ đài xử lý vết thương cho Tần Linh thì trong đám đông đột nhiên vang lên tiếng gào khóc.
“Việt Thái Thanh chết rồi!”.
Hai bố con nhà họ Tần lập tức sững cả người.
Chương 3053: Tôi có thể cứu người này
Tần Trác, Tần Linh vội vàng chạy xuống võ đài, chen vào trong đám đông.
Trưởng thôn và những người khác cũng vây lại.
Bác sĩ trong thôn đi xuyên qua đám đông, cấp cứu cho Việt Thái Thanh đang nằm dưới đất.
Sau một hồi cấp cứu, bác sĩ của thôn đứng lên.
“Chú Thạch, anh Việt thế nào rồi?”.
“Thạch Tam, Thái Thanh không sao chứ?”.
“Tình hình của cậu ấy thế nào rồi?”.
Mọi người nhao nhao hỏi.
Bác sĩ trong thôn lại liên tục lắc đầu, nói: “Tim đã nát, thuốc cũng khó cứu, chuẩn bị hậu sự đi!”.
“Hả?”.
Mọi người ngạc nhiên, tất cả mở to mắt, như bị sét đánh.
Tần Linh cũng bay mất hồn, ngây ngốc đứng tại chỗ.
“Thạch Tam, ông phải nghĩ cách gì đi! Không thể để Thái Thanh chết như vậy được!”, Tần Trác hét lên.
“Trình độ y thuật của tôi chỉ đến thế, không có bản lĩnh khởi tử hồi sinh! Tôi đã cố gắng hết sức”, bác sĩ lắc đầu.
“…”, Tần Trác sững sờ.
“Khốn nạn!”.
Lúc này, trong đám đông vang lên tiếng quát giận, sau đó một bóng người tách đám đông đi tới, đấm vào mặt Tần Trác.
Tần Trác không kịp đề phòng nên bị đánh trúng, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Nhìn lại mới phát hiện người đó là Việt Minh, bố của Việt Thái Thanh!
“Tôi giết ông!”.
Việt Minh như mất khống chế, muốn ra tay nhưng bị người bên cạnh cản lại.
“Việt Minh! Ông đừng có quá đáng!”, Tần Trác ôm khuôn mặt bị đánh đau rát mà quát lên.
“Hai bố con các người giết con trai tôi còn bảo tôi đừng quá đáng? Tôi thề sẽ giết ông trả thù cho con trai tôi!”, Việt Minh gào lên.
“Con trai ông vi phạm quy định, định dùng kiếm giết chết con gái tôi! Tôi còn chưa tính sổ với ông đấy! Bây giờ con trai ông chết là do con trai ông không có năng lực, lại còn trách con gái tôi? Nếu cậu ta không dùng kiếm thì sao đến nỗi rơi vào kết cục này?”, Tần Trác quát mắng.
“Con gái ông dùng thuốc để thi đấu vốn đã không công bằng! Ông còn đổ tại con trai tôi dùng kiếm?”.
“Cuộc thi này chỗ nào quy định không được dùng thuốc? Người tham gia ai mà không dùng thuốc? Vì sao con gái tôi thì không được?”.
“Bớt nhiều lời! Tần Trác, tiếp chiêu!”.
Việt Minh gào lên, đẩy người bên cạnh ra, xông tới phía trước, phóng ra ma khí muốn giết Tần Trác.
Tần Trác cũng không hiền lành, chuẩn bị đánh trả.
Đúng lúc này, một luồng đại thế màu xanh da trời ập tới, bao trùm hai người.
“Dừng tay hết cho tôi!”.
Trưởng thôn đi tới, quát lên.
Hai người kinh ngạc, không dám lỗ mãng.
“Tưởng tôi chết rồi hay sao?”, trưởng thôn lạnh lùng nói.
“Trưởng thôn bớt giận”.
Tần Trác vội vàng chắp tay nói.
“Trưởng thôn, xin ông hãy làm chủ cho con trai tôi!”.
Việt Minh quỳ xuống đất, nước mắt giàn giụa.
Trưởng thôn có vẻ khó xử.
Có lẽ ông ta cũng không ngờ sự việc lại biến thành thế này.
“Tần Trác, nhà họ Tần các người phải chịu trách nhiệm cho chuyện này!”, trưởng thôn quay sang nhìn Tần Trác, lạnh lùng nói.
“Trưởng thôn, chuyện này sao có thể trách nhà họ Tần chúng tôi? Nếu Việt Thái Thanh không phạm quy thì đâu đến nỗi này?”, Tần Trác sốt ruột lên tiếng.
“Việt Thái Thanh quả thật đã phạm quy, nhưng nó không phải cái cớ để Tần Linh sát hại cậu ta! Tôi đã nói rồi, trong cuộc thi không được giết đối thủ, dù là sau cuộc thi! Tôi sẽ bảo quản thi thể của Việt Thái Thanh, tôi cho các ông ba ngày, hãy nghĩ cách cứu sống cậu ta. Nếu không, tôi chỉ đành xử phạt Tần Linh theo quy tắc trong tộc!”, trưởng thôn nói.
“Cái gì?”.
Tần Trác kinh hãi.
“Cảm ơn trưởng thôn!”, Việt Minh vô cùng kích động, lập tức quỳ lạy.
“Ông trưởng thôn, chuyện này không công bằng!”.
Tần Linh nén nhịn cơn đau nói.
“Im miệng!”.
Tần Trác nghiến răng quát.
Tần Linh sửng sốt.
“Con lui xuống trị thương đi, chuyện này bố sẽ nghĩ cách”, Tần Trác nói.
Nhưng ông ta có thể có cách gì được?
Người đã chết, nhà họ Tần sao có thể có cách khởi tử hồi sinh?
Chuyện này phải làm sao?
Tần Trác hơi tuyệt vọng.
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên.
“Tôi có thể cứu người này”.
Câu này vừa cất lên, hiện trường đột nhiên yên tĩnh.
Tất cả mọi người nhìn sang phía phát ra tiếng nói, thấy Lâm Chính đang bước ra từ đằng sau đám đông.
Chương 3054: Tôi không muốn cứu nữa
“Anh Lâm”, Tần Linh mừng lắm, cố gắng nhịn đau bước lên.
“Cô không sao chứ, mau băng bó đi”, Lâm Chính bước tới.
“Không sao hết”, Tần Linh lắc đầu.
“Anh bạn này vừa nói gì cơ? Anh có cách cứu con trai tôi?”, Việt Minh vội vàng hỏi Lâm Chính.
“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu, sau đó bước tới trước Việt Thái Thanh và điểm lên huyệt vị của anh ta
“Hoàn Dương Chỉ Pháp sao?”, Thạch Tam thất thanh.
“Tôi có thể mượn châm của ông không?”, Lâm Chính hỏi Thạch Tam.
Thạch Tam lập tức mở túi ra: “Mời”.
“Cảm ơn”, Lâm Chính lấy châm bạc ra nhanh chóng ghim lên người Việt Thái Thanh. Đám đông xung quanh trố tròn mắt, chỉ thấy động tác của Lâm Chính nhanh vô cùng. Mọi người vô cùng kinh ngạc.
Nhất là Thạch Tam, ông ta gần như dán chặt mắt vào Lâm Chính: “Đây hình như là Thái Thanh Càn Khôn Châm Quyết. Thật không thể tin được. Người này biết cả châm quyết này sao?”
“Tam Thạch Châm Quyết này lợi hại lắm sao”, Việt Minh vội vàng hỏi.
Tam Thạch nhìn ông ta: “Nói với ông thế này vậy, hôm nay ông gặp được quý nhân đấy, con trai ông được cứu rồi”.
“Thật sao?”, Việt Minh kích động rưng rưng nước mắt.
“Châm Quyết này sớm đã thất truyền. Nó có tác dụng hồi sinh người chết. Con trai ông tim bị phá hủy, sớm đã chết rồi. Nhưng do tắt thở chưa lâu, sinh khí vẫn chưa bị tản đi hết nên thi triển châm pháp này sẽ không còn vấn đề gì nữa”, Thạch Tam nói.
“Tốt quá rồi. Tốt quá rồi”, Việt Minh không nhịn được bèn lau nước mắt. Những người khác cũng vui mừng lắm.
“Người anh em, thật không ngờ y thuật của cậu lại cao siêu như vậy. Nhà chúng tôi lại nợ cậu rồi.”, Tần Trác kích động nói.
“Người anh em này có y thuật lợi hại như vậy, tôi nghĩ thuốc mà Tần Linh dùng cùng là do cậu ta đưa cho đúng không”, Thạch Tam nhìn Tần Linh.
Tần Linh gật đầu: “Cả phương thuốc kia cũng vậy”.
“Quả nhiên”, Thạch Tam lẳng lặng nhìn Lâm CHính. Đám người trưởng thôn liếc nhìn bằng ánh mắt xa xăm.
“Vụt”, Việt Thanh đã chết đột nhiên hít thở thật sâu, sau đó lại nằm yên.
“Có tác dụng rồi”.
“Thật thần kỳ”.
“Lợi hại quá”, đám đông kêu lên.
“Cậu ấy sống lại rồi”, Thạch Tam bước lên, trố tròn mắt. Tần Trác, Việt Minh vui mừng lắm. Đúng lúc này, Lâm Chính dừng lại.
Tam Thạch giật mình: “Người anh em, tại sao cậu lại dừng lại?”
“Tôi không muốn cứu nữa”, Lâm Chính quay qua nói.
“Không cứu nữa? Tại…sao?”, Việt Minh hỏi.
“Giờ không phải lúc do cậu quyết, cậu phải cứu ngay lập tức. Cứu Thái Thanh ngay. Nếu không, cậu đừng nghĩ tới việc sống sót rời khỏi đây”, mấy người nhà họ Việt bước lên quát.
Thế nhưng anh vẫn chỉ thản nhiên lắc đầu.
“Tôi vốn là người sắp chết, hà tất phải sợ các người? Muốn giết thì giết, dù sao thì tôi cũng chẳng sống được bao lâu nữa rồi”.
“Cậu…”, người nhà họ Việt á khẩu.
Thái Linh ý thức được điều gì đó bèn vội vàng nói: “Trưởng thôn, anh Lâm đang trúng ma độc, không sống được bao lâu nữa, mong ông ra tay giải độc cho anh ấy. Như vậy thì anh ấy cũng có thể yên tâm cứu sống Việt Thái Thanh”.
Dứt lời, đám đông bừng tỉnh. Có lẽ người này định ép trưởng thôn ra tay chữa bệnh cho mình.
Lâm Chính nhìn ông ta. Trưởng thôn không nói gì, chỉ nhìn anh.
“Trưởng thôn”.
“Trưởng thôn đại nhân”
Đám đông đồng loạt ngước nhìn, chờ đợi câu trả lời của trưởng thôn. Lúc này mà từ chối thì vị trí trưởng thôn của ông ta cũng bị lung lay.
Ông ta nhìn chăm chăm Lâm Chính rồi lên tiếng: “Được, tôi đồng ý. Người trẻ. Cậu chữa khỏi cho Việt Thái Thanh trước rồi tôi sẽ giải độc trên người cậu”.
Chương 3055: Cấm địa Ẩn Ma
Dứt lời, Lâm Chính mừng lắm. Thế nhưng anh vẫn thận trọng: “Tôi có thể dùng châm khóa chặt sinh khí trên người việt Thái Thanh, đảm bảo sinh khí không tản đi hết. Mong trưởng thôn giải độc cho tôi trước”.
“Ma độc trên người cậu không dễ giải, tôi cần ít nhất một ngày chuẩn bị. Hơn nữa quá trình điều trị cũng cần tới ba ngày. Cậu cứu người trước đi, tôi đã nói như vậy trước mặt nhiều người thế này thì chắc chắn sẽ không nuốt lời”, trưởng thôn gật đầu.
Lâm Chính lại mỉm cười: “Thôi được, nếu đã vậy thì tôi cứu người trước vậy”
Nói xong Lâm Chính quỳ xuống, tiếp tục châm cứu. Sau đó anh vận khí điều trị vết thương cho anh ta. Cứ thế tầm nữa tiếng mới kết thúc
“Vụt! vụt!”, lúc này Việt Thái Thanh bèn thở lấy thở để. Mặc dù anh ta vẫn chưa có ý thức nhưng mà mạch đã đập lại bình thường. Đám đông kinh ngạc.
“Nội tạng của anh ta bị tổn thương nghiêm trọng, cần một thời gian dài dùng thuốc. Tôi viết phương thuốc ở đây, mọi người bốc thuốc cho anh ta, chỉ cần dùng một năm thì sẽ khỏi hoàn toàn”, Lâm Chính vừa nói vừa viết.
Người nhà họ Việt mừng lắm, lập tức chắp tay: “Cảm ơn anh”.
“Không cần khách sáo”, Lâm Chính giao phương thuốc cho Thạch Phương sau đó quay qua mỉm cười với trưởng thôn: “Trưởng thôn giờ có thể giải độc cho tôi chưa?”
“Thôi được”.
Trưởng thôn lắc đầu: “Nếu đã vậy thì tôi sẽ giải độc cho cậu nhưng tôi nhắc cậu trước. Là cậu muốn tôi giải độc chứ không phải tôi ép cậu. Vì vậy trong quá trình giải độc mà xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn thì đều không liên quan tới tộc Ẩn Ma chúng tôi. Cậu có đồng ý không?
“Ngoài ý muốn sao?”, Lâm Chính giật mình
“Quá trình giải độc vô cùng đau đớn và nguy hiểm”.
“Vậy sao?”, Lâm Chính cảm thấy khó hiểu thế nhưng vẫn mỉm cười: “Nếu như không giải độc thì tôi cũng sẽ chết vậy thì sợ gì đau khổ đây. Ông cử giải đi là được”.
“Vậy được, lát nữa tôi và Đại chấp sự sẽ chuẩn bị đồ cần thiết. Sáng ngày mai cậu tới cấm địa của Ẩn Ma ở phía Nam của thôn đợi. Rõ chưa?”.
“Được”, Lâm Chính gật đầu.
“Cấm địa Ẩn Ma?”, bố con Tần Trác tái mặt. Ma Bình cũng cả thấy khó hiểu, anh ta định nói gì đó với Lâm Chính.
Rất nhiều ma nhân có mặt cười cổ quái và nhìn Lâm Chính bằng vẻ ý vị. Lâm Chính không hiểu.
Trưởng thôn liếc nhìn rồi thản nhiên nói: “Bởi vì buổi tuyển chọn xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên danh sách môn đồ lần này vẫn chưa thể quyết định. Buổi tuyển chọn sẽ đổi ngày, mọi người giải tán đi”.
Đám đông rời đi.
“Cô Tần, chúng ta về thôi. Tôi sẽ trị thương cho cô”, tâm trạng của Lâm Chính rất tốt.
Thế nhưng sắc mặt của Tần Linh thì tái nhợt. cô ta nghiến răng nói: “Anh Lâm, vết thương của tôi không vội. Anh vẫn nên chuẩn bị sớm đi”.
“Tôi sẽ chuẩn bị, tại sao sắc mặt của cô trông khó coi thế?”, Lâm Chính cảm thấy khó hiểu.
“Bởi vì cách mà trưởng thôn giải độc cho cậu ngày mai có khả năng không phải là cách mà chúng tôi vẫn nghĩ” ,Tần Trác bước tới
Lâm Chính giật mình: “Đó là cách gì vậy?”
“Chúng tôi vốn tưởng trưởng thôn sẽ sử dụng cấm thuật để chữa trị cho cậu. Thế nhưng mai mà cậu tới cấm địa thì…có thể là ông ta mượn trận pháp Ẩn Ma để giải độc cho cậu. Nếu dùng cách đó thì đúng là thập tử nhất sinh”, Tần Trác lắc đầu.
“Trận pháp Ẩn Ma sao? Nguy hiểm vậy cơ à?”
“Trận pháp là thứ do tổ tiên Ẩn Ma của chúng tôi để lại, nó rất nhạy cảm với ma khí. Tôi nghĩ trưởng thôn định dùng trận pháp hút ma khí trong người cậu ra. Hơn nữa, trận phải này không phải do con người điểu khiển. Một khi trận lực quá lớn thì sau khi nó hút hết ma độc trong người cậu sẽ không ngừng hút tiếp. Khi đó nó sẽ hút tới huyết cốt của cậu”.
“Nguy hiểm vậy cơ à?”, Lâm Chính ngạc nhiên: “Vậy tại sao trưởng thôn không dùng cấm thuật điều trị cho tôi?”
“Tôi nghĩ có hai điểm: Một là lo cậu sẽ học lén được cấm thuật. Vì dù sao y thuật của cậu cũng kinh người như vậy cơ mà. Chắc chắn là khả năng quan sát và học hỏi của cậu cũng kinh người. Cấm pháp không thể truyền dạy ra bên ngoài được, nếu không trưởng thôn sẽ đắc tội với tộc Ẩn Ma. Ông ta sẽ không gánh nổi trách nhiệm. Hai là cấm thuật một khi khởi động cũng phải trả giá. Nó không chỉ gây hao tổn nguyên khí của trưởng thôn mà đồng thời còn tiêu hao một lược lớn dược liệu của tộc Ẩn Ma nữa. Tôi nghĩ trưởng thôn tiếc vì vậy mới định dùng pháp trận để giải độc cho cậu”, Tần Trác nói.
“xem ra tôi đã đánh giá quá cao vị trưởng thôn này rồi”, Lâm Chính chau mày.
“Người anh em, trưởng thôn cũng có chỗ khó của ông ta. Có điều tôi nghĩ chuyện này vẫn có thể xoay chuyển được. Cậu về nghỉ ngơi trước, tôi đi gặp trưởng thôn nhờ ông ấy dùng cấm pháp cứu cậu”, Tần Trác nói xong vội chạy đi.
Lâm Chính nhìn theo với vẻ mặt đanh lại.
Tần Trác đi rất lâu, tới nửa đêm mới quay về. Tần Linh sau khi băng bó xong thì cứ đứng ngoài cửa đợi Tần Trác. Vừa thấy ông ta quay về, cô ta đã lập tức lao lên hỏi. Thế nhưng Tần Trác chỉ thở dài, lắc đầu rồi quay người đi về phóng. Tần Linh tái mặt.
“Sống chết có số, hà tất phải đau lòng”, Lâm Chính an ủi.
“Sớm biết vậy thì anh nên ép luôn trưởng thôn dùng cấm pháp giải độc cho anh rồi cứu Việt Thái Thanh mới phải”, Tần Linh nói
“Đúng là nên như vậy. Tôi đã tính nhầm rồi”, Lâm Chính cười khổ.
Thực ra anh cũng từng nghĩ tới việc khống chế vài nhân vật quan trọng của thôn để ép trưởng thôn phải ra tay nhưng lúc này anh đã bị ma độc xâm nhập, trạng thái không được tốt. Đối phó với mấy người như Tần Linh thì không thành vấn đề nhưng đối phó với đám đại ma thì sẽ tốn sức, một khi thất thủ thì sẽ gặp đại kiếp.
Chuyện tới nước này đành đi một bước tính một bước vậy. Lâm Chính lấy ra một chiếc hộp, mở ra và nhìn viên đan dược bên trong.
Nếu ngày mai mà không đối kháng được với pháp trận Ẩn Ma thì đành phải dùng viên đan dược này thôi. Nghĩ tới đây Lâm Chính đóng nắp hộp lại và hạ quyết tâm.
Ngày hôm nay, Lâm Chính được Tần Linh đưa tới cấm địa Ẩn Ma. Điều khiến anh bất ngờ là có hàng nghìn người của tộc Ẩn Ma đợi ở đây.
“Cấm địa khởi động, cần người dân thôn chứng kiến. Người anh em, cậu mau tới đây đi”, trưởng thôn bước lên, thản nhiên nói.
Thắng bại quyết định ở lần này!
Tần Linh ngậm Thần Uy Đan mà Lâm Chính đưa cho, bước lên võ đài.
Trên võ đài có một người đàn ông áo trắng, tóc dài màu trắng, vẻ ngoài phóng khoáng.
Người đàn ông chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt thản nhiên, bộ dạng cao thâm khó dò.
Lâm Chính liếc nhìn, lập tức hiểu ra.
Thực lực của người đàn ông này e là cao hơn Trần Thủ gấp trăm lần.
Với trạng thái của Tần Linh hiện nay, muốn chiến thắng người này hầu như là chuyện không thể.
May là anh đã cho Tần Linh Thần Uy Đan, nếu không, trận chiến này chắc chắn sẽ thua.
Tần Linh lên võ đài, cảm thấy áp lực tăng thêm.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có ngày giao đấu với Việt Thái Thanh, thiên tài số một trong thôn.
Cũng không biết là may mắn hay là xui xẻo.
Hai người không nói gì nhiều, lập tức lao vào chiến đấu.
Không thể không nói thực lực của Việt Thái Thanh quả thật khiến người ta khâm phục.
Tốc độ của anh ta hoàn toàn không thua kém gì Tần Linh, sức mạnh cũng không thua kém, thậm chí võ kỹ, ý thức còn vượt xa Tần Linh.
Tần Linh có được thực lực lúc này hoàn toàn là dựa vào thuốc mà Lâm Chính đưa để thăng cấp. Nền tảng của cô ta không tốt, võ kỹ thua xa Việt Thái Thanh, hai bên vừa giao đấu, Tần Linh lập tức rơi vào thế yếu, sau mấy lượt thì đã không chống đỡ nổi, liên tục lùi lại.
Trong lúc bất đắc dĩ, Tần Linh chỉ có thể cắn nát Thần Uy Đan trong miệng.
Đan vỡ ra.
Trong nháy mắt, một luồng khí ấm áp chạy dọc theo cổ họng xuống bụng, đồng thời lan ra khắp cơ thể như dòng điện.
Trong nháy mắt, Tần Linh cảm thấy như mình có sức mạnh mà không dùng hết được, mọi thứ xung quanh như chậm lại.
Quyền mang của Việt Thái Thanh vốn sắc bén, uy lực không gì sánh kịp, vào mắt cô ta lại thành ra không đáng nhắc tới.
Thật thần kỳ!
Trong lòng Tần Linh chấn động.
Việt Thái Thanh cũng ý thức được sự biến hóa của Tần Linh, anh ta nhíu mày, trở nên thận trọng hơn.
Vù!
Lúc này, Tần Linh chuyển động, như một mũi tên lao vọt tới tấn công anh ta.
Nhanh thật!
Việt Thái Thanh kinh ngạc, vội vàng giơ hai tay lên đỡ.
Rầm!
Một quyền của cô ta lại đánh ra lốc xoáy sức mạnh.
Việt Thái Thanh bị đánh bay ra khỏi võ đài, hai cánh tay như sắp đứt ra.
“Cái gì?”.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Thái Thanh!”.
Người nhà họ Việt đứng bật dậy hét lên.
Bố của Việt Thái Thanh trợn to hai mắt, khó mà tin được.
Người chấn động nhất là bản thân Tần Linh.
Cô ta giơ tay lên trước mặt, vẻ mặt ngơ ngác.
“Uy lực của Thần Uy Đan mà anh Lâm cho là thế này đây sao…”.
“Khụ khụ…”.
Lúc này, Việt Thái Thanh quay lại võ đài lần nữa.
Hai tay anh ta buông lỏng, dường như không còn sức lực, khóe miệng rỉ máu.
“Việt Thái Thanh, anh còn không nhận thua đi, anh không phải là đối thủ của tôi!”, Tần Linh hoàn hồn lại, lên tiếng.
“Chắc chắn cô đã dùng thuốc! Cô không thể mạnh như vậy”, Việt Thái Thanh trầm giọng, nói.
“Quy tắc quyết đấu không nói là không được dùng thuốc! Huống hồ, tôi dùng thuốc, còn anh thì không dùng sao?”, Tần Linh trả đũa.
“Chết tiệt!”.
Việt Thái Thanh nghiến răng, tấn công cô ta một lần nữa.
Nhưng Tần Linh với sự hỗ trợ của Thần Uy Đan có thể gọi là vô địch, chiêu thức của Việt Thái Thanh không còn tác dụng gì với cô ta.
Sau vài chiêu, Việt Thái Thanh lại bị đánh lùi lần nữa.
Tần Linh biết với tính nóng nảy của Việt Thái Thanh, nếu không khống chế anh ta, anh ta chắc chắn sẽ không dừng lại. Cô ta tiếp tục chạy tới, vung hai tay đánh về phía Việt Thái Thanh.
Tần Linh định đánh tàn phế hai cánh tay anh ta, khiến anh ta đầu hàng.
Việt Thái Thanh cũng hiểu được ý đồ của Tần Linh, bày tư thế phòng thủ.
Nhưng tốc độ của Tần Linh quá nhanh, tiến sát đến chỗ anh ta gần như chỉ trong nháy mắt.
Hai bên giằng co một lúc, Tần Linh nắm được cơ hội tấn công vào vai của Việt Thái Thanh.
Rắc!
Rắc!
Tiếng động to rõ vang lên.
Hai tay Việt Thái Thanh bị đánh trật khớp.
“A!”.
Tiếng hét thảm thiết vang vọng tứ phía.
Người xung quanh thấy vậy đều im lặng.
Trên võ đài, Tần Linh ấn chặt Việt Thái Thanh xuống sàn bằng một tay.
Việt Thái Thanh đã bị trật khớp hai cánh tay không ngừng giãy giụa, song không có sức lực để phản kháng.
Thắng thua đã rất rõ ràng.
“Nhận thua đi! Anh thua rồi!”.
Tần Linh hét lên.
Việt Thái Thanh giãy giụa, thấy không có hiệu quả gì đành nằm xuống đất, khàn giọng nói: “Xem như cô lợi hại”.
Tần Linh thở phào nhẹ nhõm, mừng rỡ đứng lên, nước mắt lăn xuống.
Cô ta chưa từng nghĩ rằng có ngày mình có thể chiến thắng Việt Thái Thanh, trở thành đệ tử của trưởng thôn!
“Thắng rồi!”.
“Tốt quá!”.
“A Linh, cô giỏi quá!”.
Đám người Ma Bình mừng rỡ.
Những người xem khác cũng cảm thấy không tin được.
“Ông Trác à! Lần này ông phải đãi tiệc đấy”.
“Con gái ông thật là tài giỏi!”.
Những nhân vật tầng lớp cao của thôn Ẩn Ma đứng cạnh Tần Trác trêu chọc ông ta.
“Đãi chứ! Phải đãi chứ! Hôm nay tôi sẽ tổ chức tiệc thật lớn ở nhà tôi, mọi người phải đến đấy, ha ha ha…”.
Tần Trác vui mừng, vội vàng đứng dậy chắp tay với trưởng thôn: “Trưởng thôn, xin hãy dìu dắt con gái tôi”.
“Ừ!”.
Vẻ mặt trưởng thôn không được tự nhiên.
Ông ta nhìn ra được Tần Linh uống thuốc mới có thể chiến thắng Việt Thái Thanh, nhưng chuyện này không vi phạm quy định.
Nhưng nhân tài dựa vào thuốc mới thắng thì sao có thể bì được với Việt Thái Thanh?
Do đó, trưởng thôn không hài lòng với kết quả này cho lắm.
Trong lúc tất cả mọi người đang cảm thấy khó tin hoặc mừng rỡ cho Tần Linh...
Vù!
Một nắm đấm đột nhiên đánh mạnh vào cơ thể Tần Linh.
Tần Linh không kịp đề phòng mà nôn ra máu, ngã xuống từ trên võ đài, đập mạnh người xuống đất, không thể đứng lên lại.
Trong phút chốc, cả hiện trường trở nên yên tĩnh.
Mọi người nhìn lại, người ra tay là Việt Thái Thanh.
“Việt Thái Thanh! Anh làm gì vậy?”, Ma Bình đỏ cả mắt, gào lên.
“Làm gì à? Thi đấu còn chưa kết thúc, đương nhiên tôi phải đánh bại đối thủ!”, Việt Thái Thanh vừa nói vừa dùng cơ thể chống mặt đất, nối lại cánh tay kia.
“Nhưng anh đã nhận thua rồi!”, Ma Bình gào lên.
“Nhận thua? Tôi chưa bao giờ nhận thua, tôi chỉ nói một câu 'xem như cô lợi hại', vậy cũng tính là nhận thua sao?”, Việt Thái Thanh cười nhạt.
Nghe thấy câu này, Ma Bình lập tức á khẩu.
Chương 3052: Chết rồi?
Phải, như thế thì không tính là nhận thua!
Đó là do Tần Linh đắc ý quên hình, tự mình mắc bẫy thì còn trách ai?
“A Linh!”.
Tần Trác sốt ruột, quay lại nói với trưởng thôn: “Trưởng thôn, thế… cũng được sao?”.
“Tôi đã nói từ trước, trong cuộc tuyển chọn không phải chỉ có thi đấu võ lực, mà còn đấu mưu kế, đấu sự can đảm lý trí. Tần Linh có thể dùng thuốc để thắng, đương nhiên Việt Thái Thanh cũng có thể dựa vào đánh úp mà thắng! Chuyện này không vi phạm quy định”, trưởng thôn thản nhiên nói.
Tần Trác há miệng, không phản bác được.
“Khụ khụ… Khụ khụ khụ…”.
Tần Linh khó khăn đứng lên nổi, miệng lại nôn ra máu.
Đòn đánh này suýt chút nữa đã lấy mạng cô ta, nhưng may là dược hiệu của Thần Uy Đan đủ mạnh, giúp cô ta chống đỡ được.
“Ồ?”.
Thấy Tần Linh lại đi lên võ đài lần nữa, Việt Thái Thanh sửng sốt.
Đòn đánh vừa rồi đã tiêu tốn hết sức lực của anh ta.
Theo lý mà nói, Tần Linh nên mất hết sức chiến đấu mới phải, vì sao còn có thể lên võ đài?
“Lần này tôi sẽ không nương tay nữa đâu!”, Tần Linh nghiến chặt răng, dồn sức lao về phía anh ta.
Vẻ mặt Việt Thái Thanh căng thẳng, lập tức đỡ đòn.
Hai bên lại lao vào chiến đấu.
Lần này, hai người dùng hết sức lực, không kiêng dè gì nữa, ra tay toàn là sát chiêu.
Tuy Tần Linh bị thương, nhưng dược hiệu của Thần Uy Đan vẫn còn, Việt Thái Thanh không thể chống lại.
Anh ta càng đánh càng hăng, càng đánh càng tức giận.
Rõ ràng thực lực người phụ nữ này không bằng mình, thế mà sau khi dùng thuốc vào lại có thể đánh bại mình?
Khốn nạn! Khốn nạn!
Việt Thái Thanh gào thét trong lòng, sau vài chiêu thức mà không có tác dụng, anh ta đột nhiên rút kiếm ở thắt lưng ra, chém về phía Tần Linh.
Tần Linh đánh tới một chưởng, thấy anh ta đột nhiên rút kiếm thì kinh ngạc, vội vàng né tránh.
Nhưng Việt Thái Thanh đã mất đi lý trí, hai mắt trở thành màu đỏ, ma khí toàn thân hỗn loạn.
“Hả?”.
Hiện trường trở nên xôn xao.
Quy tắc cuộc thi đã ghi rõ là cấm không được sử dụng vũ khí.
Việt Thái Thanh rõ ràng đã phạm quy.
Anh ta đã mất tư cách thi đấu.
Nhưng bây giờ Việt Thái Thanh hoàn toàn không không quan tâm được nhiều như thế.
Anh ta biết mình đã thua, cho nên dù có rút kiếm cũng không tiếc.
Anh ta không cam tâm, trong lòng có oán giận vô tận phải trút ra. Anh ta không thể chấp nhận mình thua người phụ nữ này! Anh ta phải tự tay giết chết người phụ nữ này!
“Không hay! Việt Thái Thanh bùng phát ma tính, anh ta mất khống chế rồi!”.
“Mau ngăn anh ta lại! Mau!”.
“Việt Thái Thanh, dừng tay!”.
Người ở bên dưới võ đài hét lên, đám người Tần Trác lao thẳng lên võ đài.
Việt Thái Thanh đột nhiên nổi giận, thế tấn công vô cũng mãnh liệt, lao đến gần Tần Linh.
Tần Linh không còn đường lui, tránh cũng không kịp, nghiến chặt răng, toàn thân phóng ra ma khí đối chọi với anh ta.
“Khinh người quá đáng!”.
Cô ta hét lên, đánh một chưởng vào ma kiếm đang chém về phía mình.
Phụt!
Ma kiếm đâm xuyên bàn tay cô ta, nhưng cô ta vẫn không dừng lại, cứ vậy để lưỡi kiếm xuyên qua lòng bàn tay. Chưởng vẫn tiến về phía trước, đánh nát cánh tay cầm chuôi kiếm của Việt Thái Thanh, sau đó đánh lên người anh ta.
Rầm!
Sóng khí nổ tung.
Phụt!
Cơ thể của Việt Thái Thanh bị đánh bay ra xa, giữa không trung liên tục nôn ra máu lẫn mảnh vụn nội tạng mấy lần, sau đó tông thẳng vào đám đông, không còn động tĩnh.
Lúc này, Tần Linh mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng ôm cánh tay, nén nhịn đau.
“A Linh! Con không sao chứ?”.
Tần Trác lao lên võ đài, sốt sắng hỏi.
“Bố, con ổn!”.
Tần Linh ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng bệch, đáp.
“Không sao thì tốt, không sao thì tốt”.
Tần Trác thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vàng gọi người đến chữa trị cho Tần Linh.
Bác sĩ trong thôn vội vã chạy tới, đang định lên võ đài xử lý vết thương cho Tần Linh thì trong đám đông đột nhiên vang lên tiếng gào khóc.
“Việt Thái Thanh chết rồi!”.
Hai bố con nhà họ Tần lập tức sững cả người.
Chương 3053: Tôi có thể cứu người này
Tần Trác, Tần Linh vội vàng chạy xuống võ đài, chen vào trong đám đông.
Trưởng thôn và những người khác cũng vây lại.
Bác sĩ trong thôn đi xuyên qua đám đông, cấp cứu cho Việt Thái Thanh đang nằm dưới đất.
Sau một hồi cấp cứu, bác sĩ của thôn đứng lên.
“Chú Thạch, anh Việt thế nào rồi?”.
“Thạch Tam, Thái Thanh không sao chứ?”.
“Tình hình của cậu ấy thế nào rồi?”.
Mọi người nhao nhao hỏi.
Bác sĩ trong thôn lại liên tục lắc đầu, nói: “Tim đã nát, thuốc cũng khó cứu, chuẩn bị hậu sự đi!”.
“Hả?”.
Mọi người ngạc nhiên, tất cả mở to mắt, như bị sét đánh.
Tần Linh cũng bay mất hồn, ngây ngốc đứng tại chỗ.
“Thạch Tam, ông phải nghĩ cách gì đi! Không thể để Thái Thanh chết như vậy được!”, Tần Trác hét lên.
“Trình độ y thuật của tôi chỉ đến thế, không có bản lĩnh khởi tử hồi sinh! Tôi đã cố gắng hết sức”, bác sĩ lắc đầu.
“…”, Tần Trác sững sờ.
“Khốn nạn!”.
Lúc này, trong đám đông vang lên tiếng quát giận, sau đó một bóng người tách đám đông đi tới, đấm vào mặt Tần Trác.
Tần Trác không kịp đề phòng nên bị đánh trúng, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Nhìn lại mới phát hiện người đó là Việt Minh, bố của Việt Thái Thanh!
“Tôi giết ông!”.
Việt Minh như mất khống chế, muốn ra tay nhưng bị người bên cạnh cản lại.
“Việt Minh! Ông đừng có quá đáng!”, Tần Trác ôm khuôn mặt bị đánh đau rát mà quát lên.
“Hai bố con các người giết con trai tôi còn bảo tôi đừng quá đáng? Tôi thề sẽ giết ông trả thù cho con trai tôi!”, Việt Minh gào lên.
“Con trai ông vi phạm quy định, định dùng kiếm giết chết con gái tôi! Tôi còn chưa tính sổ với ông đấy! Bây giờ con trai ông chết là do con trai ông không có năng lực, lại còn trách con gái tôi? Nếu cậu ta không dùng kiếm thì sao đến nỗi rơi vào kết cục này?”, Tần Trác quát mắng.
“Con gái ông dùng thuốc để thi đấu vốn đã không công bằng! Ông còn đổ tại con trai tôi dùng kiếm?”.
“Cuộc thi này chỗ nào quy định không được dùng thuốc? Người tham gia ai mà không dùng thuốc? Vì sao con gái tôi thì không được?”.
“Bớt nhiều lời! Tần Trác, tiếp chiêu!”.
Việt Minh gào lên, đẩy người bên cạnh ra, xông tới phía trước, phóng ra ma khí muốn giết Tần Trác.
Tần Trác cũng không hiền lành, chuẩn bị đánh trả.
Đúng lúc này, một luồng đại thế màu xanh da trời ập tới, bao trùm hai người.
“Dừng tay hết cho tôi!”.
Trưởng thôn đi tới, quát lên.
Hai người kinh ngạc, không dám lỗ mãng.
“Tưởng tôi chết rồi hay sao?”, trưởng thôn lạnh lùng nói.
“Trưởng thôn bớt giận”.
Tần Trác vội vàng chắp tay nói.
“Trưởng thôn, xin ông hãy làm chủ cho con trai tôi!”.
Việt Minh quỳ xuống đất, nước mắt giàn giụa.
Trưởng thôn có vẻ khó xử.
Có lẽ ông ta cũng không ngờ sự việc lại biến thành thế này.
“Tần Trác, nhà họ Tần các người phải chịu trách nhiệm cho chuyện này!”, trưởng thôn quay sang nhìn Tần Trác, lạnh lùng nói.
“Trưởng thôn, chuyện này sao có thể trách nhà họ Tần chúng tôi? Nếu Việt Thái Thanh không phạm quy thì đâu đến nỗi này?”, Tần Trác sốt ruột lên tiếng.
“Việt Thái Thanh quả thật đã phạm quy, nhưng nó không phải cái cớ để Tần Linh sát hại cậu ta! Tôi đã nói rồi, trong cuộc thi không được giết đối thủ, dù là sau cuộc thi! Tôi sẽ bảo quản thi thể của Việt Thái Thanh, tôi cho các ông ba ngày, hãy nghĩ cách cứu sống cậu ta. Nếu không, tôi chỉ đành xử phạt Tần Linh theo quy tắc trong tộc!”, trưởng thôn nói.
“Cái gì?”.
Tần Trác kinh hãi.
“Cảm ơn trưởng thôn!”, Việt Minh vô cùng kích động, lập tức quỳ lạy.
“Ông trưởng thôn, chuyện này không công bằng!”.
Tần Linh nén nhịn cơn đau nói.
“Im miệng!”.
Tần Trác nghiến răng quát.
Tần Linh sửng sốt.
“Con lui xuống trị thương đi, chuyện này bố sẽ nghĩ cách”, Tần Trác nói.
Nhưng ông ta có thể có cách gì được?
Người đã chết, nhà họ Tần sao có thể có cách khởi tử hồi sinh?
Chuyện này phải làm sao?
Tần Trác hơi tuyệt vọng.
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên.
“Tôi có thể cứu người này”.
Câu này vừa cất lên, hiện trường đột nhiên yên tĩnh.
Tất cả mọi người nhìn sang phía phát ra tiếng nói, thấy Lâm Chính đang bước ra từ đằng sau đám đông.
Chương 3054: Tôi không muốn cứu nữa
“Anh Lâm”, Tần Linh mừng lắm, cố gắng nhịn đau bước lên.
“Cô không sao chứ, mau băng bó đi”, Lâm Chính bước tới.
“Không sao hết”, Tần Linh lắc đầu.
“Anh bạn này vừa nói gì cơ? Anh có cách cứu con trai tôi?”, Việt Minh vội vàng hỏi Lâm Chính.
“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu, sau đó bước tới trước Việt Thái Thanh và điểm lên huyệt vị của anh ta
“Hoàn Dương Chỉ Pháp sao?”, Thạch Tam thất thanh.
“Tôi có thể mượn châm của ông không?”, Lâm Chính hỏi Thạch Tam.
Thạch Tam lập tức mở túi ra: “Mời”.
“Cảm ơn”, Lâm Chính lấy châm bạc ra nhanh chóng ghim lên người Việt Thái Thanh. Đám đông xung quanh trố tròn mắt, chỉ thấy động tác của Lâm Chính nhanh vô cùng. Mọi người vô cùng kinh ngạc.
Nhất là Thạch Tam, ông ta gần như dán chặt mắt vào Lâm Chính: “Đây hình như là Thái Thanh Càn Khôn Châm Quyết. Thật không thể tin được. Người này biết cả châm quyết này sao?”
“Tam Thạch Châm Quyết này lợi hại lắm sao”, Việt Minh vội vàng hỏi.
Tam Thạch nhìn ông ta: “Nói với ông thế này vậy, hôm nay ông gặp được quý nhân đấy, con trai ông được cứu rồi”.
“Thật sao?”, Việt Minh kích động rưng rưng nước mắt.
“Châm Quyết này sớm đã thất truyền. Nó có tác dụng hồi sinh người chết. Con trai ông tim bị phá hủy, sớm đã chết rồi. Nhưng do tắt thở chưa lâu, sinh khí vẫn chưa bị tản đi hết nên thi triển châm pháp này sẽ không còn vấn đề gì nữa”, Thạch Tam nói.
“Tốt quá rồi. Tốt quá rồi”, Việt Minh không nhịn được bèn lau nước mắt. Những người khác cũng vui mừng lắm.
“Người anh em, thật không ngờ y thuật của cậu lại cao siêu như vậy. Nhà chúng tôi lại nợ cậu rồi.”, Tần Trác kích động nói.
“Người anh em này có y thuật lợi hại như vậy, tôi nghĩ thuốc mà Tần Linh dùng cùng là do cậu ta đưa cho đúng không”, Thạch Tam nhìn Tần Linh.
Tần Linh gật đầu: “Cả phương thuốc kia cũng vậy”.
“Quả nhiên”, Thạch Tam lẳng lặng nhìn Lâm CHính. Đám người trưởng thôn liếc nhìn bằng ánh mắt xa xăm.
“Vụt”, Việt Thanh đã chết đột nhiên hít thở thật sâu, sau đó lại nằm yên.
“Có tác dụng rồi”.
“Thật thần kỳ”.
“Lợi hại quá”, đám đông kêu lên.
“Cậu ấy sống lại rồi”, Thạch Tam bước lên, trố tròn mắt. Tần Trác, Việt Minh vui mừng lắm. Đúng lúc này, Lâm Chính dừng lại.
Tam Thạch giật mình: “Người anh em, tại sao cậu lại dừng lại?”
“Tôi không muốn cứu nữa”, Lâm Chính quay qua nói.
“Không cứu nữa? Tại…sao?”, Việt Minh hỏi.
“Giờ không phải lúc do cậu quyết, cậu phải cứu ngay lập tức. Cứu Thái Thanh ngay. Nếu không, cậu đừng nghĩ tới việc sống sót rời khỏi đây”, mấy người nhà họ Việt bước lên quát.
Thế nhưng anh vẫn chỉ thản nhiên lắc đầu.
“Tôi vốn là người sắp chết, hà tất phải sợ các người? Muốn giết thì giết, dù sao thì tôi cũng chẳng sống được bao lâu nữa rồi”.
“Cậu…”, người nhà họ Việt á khẩu.
Thái Linh ý thức được điều gì đó bèn vội vàng nói: “Trưởng thôn, anh Lâm đang trúng ma độc, không sống được bao lâu nữa, mong ông ra tay giải độc cho anh ấy. Như vậy thì anh ấy cũng có thể yên tâm cứu sống Việt Thái Thanh”.
Dứt lời, đám đông bừng tỉnh. Có lẽ người này định ép trưởng thôn ra tay chữa bệnh cho mình.
Lâm Chính nhìn ông ta. Trưởng thôn không nói gì, chỉ nhìn anh.
“Trưởng thôn”.
“Trưởng thôn đại nhân”
Đám đông đồng loạt ngước nhìn, chờ đợi câu trả lời của trưởng thôn. Lúc này mà từ chối thì vị trí trưởng thôn của ông ta cũng bị lung lay.
Ông ta nhìn chăm chăm Lâm Chính rồi lên tiếng: “Được, tôi đồng ý. Người trẻ. Cậu chữa khỏi cho Việt Thái Thanh trước rồi tôi sẽ giải độc trên người cậu”.
Chương 3055: Cấm địa Ẩn Ma
Dứt lời, Lâm Chính mừng lắm. Thế nhưng anh vẫn thận trọng: “Tôi có thể dùng châm khóa chặt sinh khí trên người việt Thái Thanh, đảm bảo sinh khí không tản đi hết. Mong trưởng thôn giải độc cho tôi trước”.
“Ma độc trên người cậu không dễ giải, tôi cần ít nhất một ngày chuẩn bị. Hơn nữa quá trình điều trị cũng cần tới ba ngày. Cậu cứu người trước đi, tôi đã nói như vậy trước mặt nhiều người thế này thì chắc chắn sẽ không nuốt lời”, trưởng thôn gật đầu.
Lâm Chính lại mỉm cười: “Thôi được, nếu đã vậy thì tôi cứu người trước vậy”
Nói xong Lâm Chính quỳ xuống, tiếp tục châm cứu. Sau đó anh vận khí điều trị vết thương cho anh ta. Cứ thế tầm nữa tiếng mới kết thúc
“Vụt! vụt!”, lúc này Việt Thái Thanh bèn thở lấy thở để. Mặc dù anh ta vẫn chưa có ý thức nhưng mà mạch đã đập lại bình thường. Đám đông kinh ngạc.
“Nội tạng của anh ta bị tổn thương nghiêm trọng, cần một thời gian dài dùng thuốc. Tôi viết phương thuốc ở đây, mọi người bốc thuốc cho anh ta, chỉ cần dùng một năm thì sẽ khỏi hoàn toàn”, Lâm Chính vừa nói vừa viết.
Người nhà họ Việt mừng lắm, lập tức chắp tay: “Cảm ơn anh”.
“Không cần khách sáo”, Lâm Chính giao phương thuốc cho Thạch Phương sau đó quay qua mỉm cười với trưởng thôn: “Trưởng thôn giờ có thể giải độc cho tôi chưa?”
“Thôi được”.
Trưởng thôn lắc đầu: “Nếu đã vậy thì tôi sẽ giải độc cho cậu nhưng tôi nhắc cậu trước. Là cậu muốn tôi giải độc chứ không phải tôi ép cậu. Vì vậy trong quá trình giải độc mà xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn thì đều không liên quan tới tộc Ẩn Ma chúng tôi. Cậu có đồng ý không?
“Ngoài ý muốn sao?”, Lâm Chính giật mình
“Quá trình giải độc vô cùng đau đớn và nguy hiểm”.
“Vậy sao?”, Lâm Chính cảm thấy khó hiểu thế nhưng vẫn mỉm cười: “Nếu như không giải độc thì tôi cũng sẽ chết vậy thì sợ gì đau khổ đây. Ông cử giải đi là được”.
“Vậy được, lát nữa tôi và Đại chấp sự sẽ chuẩn bị đồ cần thiết. Sáng ngày mai cậu tới cấm địa của Ẩn Ma ở phía Nam của thôn đợi. Rõ chưa?”.
“Được”, Lâm Chính gật đầu.
“Cấm địa Ẩn Ma?”, bố con Tần Trác tái mặt. Ma Bình cũng cả thấy khó hiểu, anh ta định nói gì đó với Lâm Chính.
Rất nhiều ma nhân có mặt cười cổ quái và nhìn Lâm Chính bằng vẻ ý vị. Lâm Chính không hiểu.
Trưởng thôn liếc nhìn rồi thản nhiên nói: “Bởi vì buổi tuyển chọn xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên danh sách môn đồ lần này vẫn chưa thể quyết định. Buổi tuyển chọn sẽ đổi ngày, mọi người giải tán đi”.
Đám đông rời đi.
“Cô Tần, chúng ta về thôi. Tôi sẽ trị thương cho cô”, tâm trạng của Lâm Chính rất tốt.
Thế nhưng sắc mặt của Tần Linh thì tái nhợt. cô ta nghiến răng nói: “Anh Lâm, vết thương của tôi không vội. Anh vẫn nên chuẩn bị sớm đi”.
“Tôi sẽ chuẩn bị, tại sao sắc mặt của cô trông khó coi thế?”, Lâm Chính cảm thấy khó hiểu.
“Bởi vì cách mà trưởng thôn giải độc cho cậu ngày mai có khả năng không phải là cách mà chúng tôi vẫn nghĩ” ,Tần Trác bước tới
Lâm Chính giật mình: “Đó là cách gì vậy?”
“Chúng tôi vốn tưởng trưởng thôn sẽ sử dụng cấm thuật để chữa trị cho cậu. Thế nhưng mai mà cậu tới cấm địa thì…có thể là ông ta mượn trận pháp Ẩn Ma để giải độc cho cậu. Nếu dùng cách đó thì đúng là thập tử nhất sinh”, Tần Trác lắc đầu.
“Trận pháp Ẩn Ma sao? Nguy hiểm vậy cơ à?”
“Trận pháp là thứ do tổ tiên Ẩn Ma của chúng tôi để lại, nó rất nhạy cảm với ma khí. Tôi nghĩ trưởng thôn định dùng trận pháp hút ma khí trong người cậu ra. Hơn nữa, trận phải này không phải do con người điểu khiển. Một khi trận lực quá lớn thì sau khi nó hút hết ma độc trong người cậu sẽ không ngừng hút tiếp. Khi đó nó sẽ hút tới huyết cốt của cậu”.
“Nguy hiểm vậy cơ à?”, Lâm Chính ngạc nhiên: “Vậy tại sao trưởng thôn không dùng cấm thuật điều trị cho tôi?”
“Tôi nghĩ có hai điểm: Một là lo cậu sẽ học lén được cấm thuật. Vì dù sao y thuật của cậu cũng kinh người như vậy cơ mà. Chắc chắn là khả năng quan sát và học hỏi của cậu cũng kinh người. Cấm pháp không thể truyền dạy ra bên ngoài được, nếu không trưởng thôn sẽ đắc tội với tộc Ẩn Ma. Ông ta sẽ không gánh nổi trách nhiệm. Hai là cấm thuật một khi khởi động cũng phải trả giá. Nó không chỉ gây hao tổn nguyên khí của trưởng thôn mà đồng thời còn tiêu hao một lược lớn dược liệu của tộc Ẩn Ma nữa. Tôi nghĩ trưởng thôn tiếc vì vậy mới định dùng pháp trận để giải độc cho cậu”, Tần Trác nói.
“xem ra tôi đã đánh giá quá cao vị trưởng thôn này rồi”, Lâm Chính chau mày.
“Người anh em, trưởng thôn cũng có chỗ khó của ông ta. Có điều tôi nghĩ chuyện này vẫn có thể xoay chuyển được. Cậu về nghỉ ngơi trước, tôi đi gặp trưởng thôn nhờ ông ấy dùng cấm pháp cứu cậu”, Tần Trác nói xong vội chạy đi.
Lâm Chính nhìn theo với vẻ mặt đanh lại.
Tần Trác đi rất lâu, tới nửa đêm mới quay về. Tần Linh sau khi băng bó xong thì cứ đứng ngoài cửa đợi Tần Trác. Vừa thấy ông ta quay về, cô ta đã lập tức lao lên hỏi. Thế nhưng Tần Trác chỉ thở dài, lắc đầu rồi quay người đi về phóng. Tần Linh tái mặt.
“Sống chết có số, hà tất phải đau lòng”, Lâm Chính an ủi.
“Sớm biết vậy thì anh nên ép luôn trưởng thôn dùng cấm pháp giải độc cho anh rồi cứu Việt Thái Thanh mới phải”, Tần Linh nói
“Đúng là nên như vậy. Tôi đã tính nhầm rồi”, Lâm Chính cười khổ.
Thực ra anh cũng từng nghĩ tới việc khống chế vài nhân vật quan trọng của thôn để ép trưởng thôn phải ra tay nhưng lúc này anh đã bị ma độc xâm nhập, trạng thái không được tốt. Đối phó với mấy người như Tần Linh thì không thành vấn đề nhưng đối phó với đám đại ma thì sẽ tốn sức, một khi thất thủ thì sẽ gặp đại kiếp.
Chuyện tới nước này đành đi một bước tính một bước vậy. Lâm Chính lấy ra một chiếc hộp, mở ra và nhìn viên đan dược bên trong.
Nếu ngày mai mà không đối kháng được với pháp trận Ẩn Ma thì đành phải dùng viên đan dược này thôi. Nghĩ tới đây Lâm Chính đóng nắp hộp lại và hạ quyết tâm.
Ngày hôm nay, Lâm Chính được Tần Linh đưa tới cấm địa Ẩn Ma. Điều khiến anh bất ngờ là có hàng nghìn người của tộc Ẩn Ma đợi ở đây.
“Cấm địa khởi động, cần người dân thôn chứng kiến. Người anh em, cậu mau tới đây đi”, trưởng thôn bước lên, thản nhiên nói.