-
Chương 2956-2960
Chương 2956: Cá sâu dưới biển
Với tác phong làm việc của Mã Hải, màn đấu y của Lâm Chính và Phục Sinh Quái Thủ nhanh chóng được truyền khắp Long Quốc. Có rất nhiều cảm thấy tò mò với Phục Sinh Quái Thủ.
Là người của Tử Vực, Phục Sinh Quái Thủ hầu như rất ít khi lộ mặt trước đám đông. Đặc biệt là thông tin liên quan tới ông ta, đám đông không biết gì về họ.
Dưới sự tuyên truyền của Lâm Chính, mọi người bắt đầu quan tâm tới Tử Vực.
Thực ra Lâm Chính cũng không biết nhiều về Tử Vực. Nhưng không sao, dù là không biết thì cũng có thể đoán.
Mọi người cũng thích đoán mà. Lâm Chính chỉ cần tung ra những thông tin mà mình biết về Tử Vục thì sẽ có vô số các thể loại suy đoán được tạo ra. Quả nhiên chỉ trong một tiếng đồng hồ, đã có một cư dân mạng tung lên những thông tin về Tử Vực.
“Nghe cái tên Tử Vực sợ không? Thực ra đó là vùng đất không người. Nghe nói trước đây có một nhóm người vì chạy nạn chiến tranh tới đây và lập ra một khu vực ở vị trí này, sống một cuộc đời bình thường. Để dọa người ngoài thì họ đặt tên là Tử Vực để người khác không dám khinh thường”
“Thực ra Tử Vực không có gì cả. Thế nhưng ở đây có một nguồn tài sản vô cùng quý giá đó chính là bọn họ có vô số sách cổ”.
“Bởi vì người của Tử Vực khi đóng quân ở đây thì đã mang theo rất nhiều sách cổ. Những sách này được họ giấu ở đây đến tận ngày nay, không bị ảnh hưởng bởi chiến tranh. Có thể thấy đây là một nguồn tài nguyên vô giá”.
“Nếu như người của Tử Vực đóng góp số sách này thì Long Quốc của chúng ta chắc chắn sẽ tăng vọt về thế lực”.
Cư dân mạng nói nghe vô cùng có lý. Thế nhưng cũng có những người từng tiếp xúc với Tử Vực đã lên tiếng nhắc nhở: “Tử Vực không đơn giản như mọi người nghĩ. Muốn họ cống hiến đồ của tổ tiên họ để lại sao? Chẳng khác gì nằm mơ giữa ban ngày. Chuyện này đừng bàn nữa không lại rước họa vào thân đấy”.
“Hừ! Tử Vực lợi hại như vậy cơ đấy? Không để chúng tôi được nói à? Trên mạng cũng không được nói sao?”, có một cư dân mạng cảm thấy không phục, lập tức phản bác
“Thần y Lâm chết chắc rồi. Chuyện của Tử Vực là do anh ta cố tình công bố, mục đích là để khiến Tử Vực bại lộ. Mọi người cho rằng tại sao anh ta lại làm như vậy? Chẳng phải là vì anh ta đối phó không nổi với Tử Vực chứ sao? Nghe tôi khuyên đi, đừng bàn nữa”, người này tiếp tục lên tiếng.
“Nói nghe hay thế, ai vậy?”
“Đúng vậy. Lẽ nào anh là người Tử Vực?”
“Lộ thân phận ra đi”, cư dân mạng ào ào thảo luận, yêu cầu người kia chứng minh thân phận.
Thế nhưng người kia chỉ im lặng. Cư dân mạng thảo luận vô cùng náo nhiệt.
Phong Tiếu Thủy lẳng lặng nhìn tin tức . Anh ta chau mày, sắc mặt vô cùng khó coi.
Reng reng...Lúc này có tiếng điện thoại vang lên. Nhìn thấy số điện thoại Phong Tiếu Thủy lập tức tái mặt, vội vàng nghe máy.
“Nguyên trưởng”.
“Phong Tiếu Thủy, tôi đánh giá cao con người cậu nhưng cách cậu làm việc khiến tôi không hài lòng”, đầu dây bên kia vang lên giọng nói như có ma lực.
“Nguyên trưởng, xin hãy nghe tôi giải thích”
“Giờ thứ tôi muốn không phải là giải thích mà là giải quyết. Tử Vực không được để bại lộ ra ngoài. Nó giống như con cá dữ nằm sâu dưới biển vậy, chỉ ở sâu dưới đó mà thôi. Chi khi đó con cá mới có thịt để ăn. Nếu như bị bại lộ thân phận thì con mồi sẽ bỏ chạy. Tới khi đó đừng nói là thịt mà ngay cả xương cũng không có đâu”, cậu hiểu chưa?”
“Tiếu Thủy rõ rồi...”, Phong Tiếu Thủy tái mặt, vội vàng trả lời.
“Hôm nay phải có tin tốt cho tôi, nếu không thì cậu biết quy tắc của Tử Vực rồi đấy"
Dứt lời, kẻ kia bèn tắt máy. Phong Tiếu Thủy nín thở, dựa vào ghế sopha.
Cộc cộc...Đúng lúc này lại có tiếng gõ cửa vang lên.
“Có chuyện gì không?”
“Cậu Phong, tới giờ đến nhà thể thao rồi”.
Phong Tiếu Thủy trầm ngâm một lúc rồi đứng dậy: “Xuất phát”.
Đang tải...
Chương 2957: Có thể thắng không?
Đợi khi đám người Phong Tiếu Thủy tới nơi thì người đã đông nghẹt. Có không biết bao nhiêu người dân tới xem. Họ vô cùng mong chờ trận quyết đấu.
Nhà thi đấu mở cửa cho tất cả mọi người, không hạn chế. Bởi vì tính đặc biệt của trận đấu nên phía nhà nước cũng đã điều động hai nghìn cảnh sát tới đây để ổn định trật tự.
Nhưng rõ ràng là vẫn không đủ. Bởi vì tin tức đã lan đi khắp cả nước rồi. Người ngoài tỉnh còn không muốn bỏ qua cơ hội này nên lũ lượt kéo về Giang Thành.
Truyền thông cũng đổ về. Cả khu vực quyết đấu chật kín người Nhìn thấy cảnh tượng đó, Phong Tiếu Thủy tái mặt.
“Đại nhân”.
Lúc này một người của Tử Vực bước vào, khẽ cúi người: “Vị trí của cậu đã sắp xếp xong rồi, là ở khu vực phía trước".
“Tôi biết rồi, Phục Sinh Quái Thủ đâu?”
“Đang chuẩn bị ở phía sau ạ”.
“Đưa tôi đi gặp ông ta".
“Vâng”.
Người này bèn dẫn Phong Tiếu Thủy đi về phía sau. Lúc này Phục Sinh Quái Thủ đang chuẩn bị thuốc và vũ khí.
“Nắm chắc mấy phần thắng?”, Phong Tiếu Thủy đuổi đám người phía sau đi và hỏi Phục Sinh Quái Thủ.
“Trước khi tới Giang Thành thì chắc 10 phần, sau khi gặp cậu ta thì chỉ còn 7 phần”, Phục Sinh Quái Thủ chần chừ.
“Bảy phần sao?”, Phong Tiếu Thủy chau mày.
“Đúng vậy, bảy phần”.
“Ông không tự tin à?”
“Không phải không tin mà là tôi không biết gì về cậu ta cả”, Phục Sinh Quái Thủ ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Phong Tiếu Thủ: “Hơn nữa tình báo mà Tử Vực cung cấp thông tin có sai sót. Cậu có thể nói cho tôi biết tại sao thần y Lâm lại có Dược Vương Tâm Kinh không? Tại sao mọi người lại không biết và biết rồi cũng không báo tôi? Nếu như không phải tình báo có sai sót thì sao tôi có thể mất thể diện như vậy được. Chuyện này chỉ có thể trách các cậu thôi”.
Phong Tiếu Thủy trầm ngâm rồi nói: “Đúng là tìn báo có sai sót, tôi đã báo với nội tộc rồi. Nội tộc cũng đã cho người mới đi điều tra về thần y Lâm, tin rằng sẽ nhanh chóng có được thông tin chính xác thôi”.
“Thông tin chính xác?”, Phục Sinh Quái Thủ hừ giọng: “Vậy thì có thể có được thông tin trước khi trận quyết đấu bắt đầu không?”
“Điều này thì không thể”.
“Nếu đã vậy thì tôi chỉ nắm 7 phần thắng thôi” ông ta nói.
Bảy phần...Thế nhưng là do ông ta cố ý nói thế chứ trên thực tế ông ta thật sự không chắc chắn. Phong Tiếu Thủy cũng hiểu sự lo lắng của Phục Sinh Quái Thủ. Anh ta bước tới, đứng bên cạnh ông ta, lấy ra một bình thuốc màu vàng, khẽ đặt lên bàn.
Phục Sinh Quái Thủ nín thở, nhìn chăm chăm lọ thuốc và hốc hốc miệng: “Cậu...lẽ nào muốn”.
“Tôi đã báo với nội tộc rồi, nội tộc cũng đồng ý, ông có thể dùng lọ thuốc này".
Phục Sinh Quái Thủ kích động tới mức đỏ mặt: “Tốt lắm vậy thì tôi còn gì phải sợ tên họ Lâm đó nữa? Tôi nhất định sẽ thắng”.
“Thuốc đã lấy ra rồi mà ông còn không thắng thì ông biết hậu quả rồi đấy”, Phong Tiếu Thủy thản nhiên nói.
“Nếu tôi không thắng thì tôi chấp nhận tội chết”, ông ta kiên định nói.
“Được”.
Phong Tiếu Thủy đanh mắt: “Chuyện đã tới nước này khó mà rút lại được, nếu không tiêu diệt thần y Lâm, thì chúng ta đều có tội với Tử Vực. Trận chiến này dựa cả vào ông rồi”.
Nói xong anh ta cúi mình trước Phục Sinh Quái Thủ. Phục Sinh Quái Thủ giật mình, vội vàng chắp tay: “Cậu Phong, cậu cứ yên tâm giao cho tôi. Hôm nay chính là ngày mà thần y Lâm sẽ thân bại danh liệt”.
Phong Tiếu Thủy gật đầu.
Đúng lúc này có tiếng chuông vang lên. Phong Tiếu Thủy quay qua: "Thời gian tới rồi, chuẩn bị lên sàn thôi".
“Đi”, Phục Sinh Quái Thủ cầm lấy chiếc bình, sải bước đi ra ngoài.
Chương 2958: Thần y Lâm đâu?
Tiếng huyên náo ở hiện trường giống như mưa rơi trên mái ngói, dày đặc không ngừng.
Tất cả chỗ ngồi đều đã lấp kín.
Thậm chí ngay cả lối đi cũng chật kín người.
Phóng viên đã lắp đầy máy quay ở xung quanh võ đài, các loại ống kính dài ngắn chĩa thẳng vào võ đài. Mấy chục phòng livestream đồng thời livestream, hàng nghìn hàng vạn người dân mạng canh ở phòng livestream chờ trận quyết đấu bắt đầu.
Ở khu vực phía Tây sân vận động, vài bóng người đang đứng trước hàng rào, nhìn về phía võ đài.
“Không ngờ người của Tử Vực lại nhằm vào thần y Lâm. Ha, thần y Lâm cũng giỏi thật đấy, dám chọc giận người của Tử Vực, không biết Dương Hoa ở Giang Thành còn có thể duy trì được bao lâu”, một người đàn ông tóc ngắn mặc quần áo thường ngày nhếch khóe miệng, mỉm cười nói.
“Tình hình bên trong Tử Vực rất vững chắc, không phải ai cũng có thể động vào. Hơn nữa, thần y Lâm đã phạm vào đại kị của Tử Vực, anh ta kéo người của Tử Vực từ bóng tối ra ngoài ánh sáng, khiến ai ai cũng biết sự tồn tại của Tử Vực. Tử Vực không thể nào bỏ qua cho anh ta!”, cô gái cột tóc đuôi ngựa ở bên cạnh thản nhiên nói.
Người đàn ông cười, anh ta đột nhiên nhìn thấy điều gì đó, lập tức tỏ ra ngạc nhiên: “Không ngờ người đó cũng đến à?”.
“Ai?”.
Cô gái quay đầu lại.
Người đàn ông chỉ vào khu ghế VIP ở hàng đầu.
Cô gái cột tóc đuôi ngựa lập tức nhìn thấy ở khu ghế VIP có một cô gái áo trắng.
Cô gái mặc áo lụa trắng, trang phục thời xưa, mái tóc đen buông dài từ vai xuống, khí chất hơn người, xinh đẹp tuyệt vời.
Đàn ông xung quanh nhìn chằm chằm cô gái, ai nấy say đắm, muốn đến tán tỉnh.
Nhưng gương mặt cô gái âm trầm lạnh lẽo, khí chất lạnh lùng, bộ dạng không muốn người khác tới gần. Dù là ai đến gần cũng không dám lên tiếng, cuối cùng chỉ đành hậm hực quay về.
Nhưng đôi nam nữ bên cạnh lại ngồi không yên. Nhất là người đàn ông, anh ta lập tức đi về phía khu ghế VIP.
“Ha ha, cô Ái Nhiễm, đúng là khéo thật, không ngờ tôi có thể gặp được cô ở đây”, người đàn ông kích động, tiến tới chào hỏi.
Cô gái áo trắng nhìn mấy người kia đi tới, không biểu lộ cảm xúc mà nói: “Không ngờ thần y Lâm quyết đấu với Tử Vực lại dẫn người của Thiên Tính Gia đến đây!”.
“Trận đấu y thuật như vậy sao chúng tôi có thể bỏ qua? Vừa hay chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài, ngang qua Giang Thành nên tiện đường đến đây”, người đàn ông cười đáp.
“Nhiệm vụ?”, cô gái áo trắng nhíu mày.
“Haizz, cũng không phải nhiệm vụ gì lớn, là hai kẻ vô dụng nhà chúng tôi đã mất liên lạc, cấp trên sai chúng tôi đi tìm! Nhưng tôi thấy chuyện này chỉ là dư thừa, hai kẻ vô dụng thì có gì phải tìm, bị người ta giết cũng là do bọn họ không có bản lĩnh”, người đàn ông để lộ nụ cười khinh bỉ.
Cô gái áo trắng không lên tiếng, ánh mắt hơi dao động, tiếp tục nhìn về phía võ đài, dường như không có hứng thú với người đàn ông.
Người đàn ông hơi lúng túng.
Ngược lại, cô gái tóc đuôi ngựa đi tới từ đằng sau: “Cô Ái Nhiễm, không biết cô so y thuật với thần y Lâm thì ai sẽ thắng?”.
“Cái tôi học là độc thuật và châm thuật. Tôi tu luyện là vì giết người, khác với thần y Lâm. Y thuật của anh ta là cứu người, tôi là y võ đơn thuần, không cứu người”, cô gái áo trắng lạnh lùng nói.
“Thế sao? Nhưng tôi nghe nói y võ của thần y Lâm cũng rất nổi trội!”, cô gái tóc đuôi ngựa cười nhạt nói.
“Thế nên lần này tôi vâng lệnh sư phụ đến đây xem nội tình của thần y Lâm thế nào! Nhưng theo tôi thấy, người có tấm lòng từ bi dùng châm giết người sẽ do dự, e rằng không mạnh đi đâu được!”, cô gái áo trắng nói.
“Ha ha, đúng vậy, châm thuật của cô Ái Nhiễm vô địch thiên hạ, một thần y Lâm nho nhỏ thì tính là gì?”, người đàn ông vội hùa theo.
Cô gái áo trắng không lên tiếng nữa.
Hai người cảm thấy tẻ nhạt, cũng không đáp lại.
Lúc này, hiện trường chợt xôn xao.
Nhiều người đứng dậy khỏi ghế.
Các phóng viên như nhận ra điều gì đó, cầm máy quay đi đến lối đi.
Hai người ngạc nhiên, đưa mắt nhìn sang, bấy giờ mới phát hiện Phục Sinh Quái Thủ đại diện cho Tử Vực đã xuất hiện.
Cảnh sát hộ tống Phục Sinh Quái Thủ đến võ đài, nhưng dù là vậy vẫn không ngăn được đám phóng viên điên cuồng.
“Ông Phục Sinh Quái Thủ, xin hỏi Tử Vực mà các ông nói đến là nơi nào?”.
“Ông Phục Sinh Quái Thủ, vì sao ông lại khiêu chiến với thần y Lâm? Có phải là không phục y thuật của cậu ta không?”.
“Ông Phục Sinh Quái Thủ…”.
Phóng viên điên cuồng đưa ra câu hỏi.
Nhưng Phục Sinh Quái Thủ không quan tâm, trên mặt là nụ cười lạnh lùng, bước nhanh tới đứng trên võ đài.
“Thần y Lâm đâu?”.
Ông ta nhìn quanh, lớn tiếng hỏi.
Hiện trường ồn ào trở nên yên tĩnh.
Chương 2959: Ông trùm Giang Thành
Thật là kiêu căng!
Nhiều người âm thầm nhíu mày, khịt mũi xem thường.
“Người này thật thiếu đòn!”.
“Lúc trước ở trước cửa Dương Hoa, ông ta còn bị đánh sưng mặt kia mà, bây giờ còn dám ngông cuồng!”.
“Đợi thần y Lâm đến xem ông ta bị dạy dỗ thế nào!”.
Tiếng bất mãn ở hiện trường nhiều thêm.
Nhưng Phục Sinh Quái Thủ lại không quan tâm, nụ cười lạnh lùng trên mặt càng thêm đậm.
Ông ta nhìn những người xung quanh, cười híp mắt nói: “Các người có vẻ rất sùng bái thần y Lâm của các người! Hình như các người cảm thấy y thuật của thần y Lâm không gì là không thể, vô địch thiên hạ rồi sao?”.
“Ha ha, hôm nay có lẽ các người phải thất vọng rồi!”.
“Hôm nay, tôi sẽ giẫm thần y Lâm dưới chân, để các người biết y thuật của cậu ta chỉ là trò mèo! Trong mắt tôi, cậu ta chẳng là gì cả!”.
Câu nói này khiến cả hiện trường gần như mất khống chế.
“Đồ chó! Mẹ kiếp, ông nói cái gì?”.
“Ông lại dám sỉ nhục thần y Lâm?”.
“Tôi liều mạng với ông!”.
Tiếng la hét không ngừng vang lên.
Một vài người lao thẳng đến khán đài, xông lên võ đài, muốn đánh Phục Sinh Quái Thủ một trận nhừ tử, nhưng bị cảnh sát chặn lại.
“Người đó làm gì vậy? Anh ta điên rồi sao?”.
Người đàn ông ở bên này ngạc nhiên nhìn Phục Sinh Quái Thủ, hơi ngây ra, hiển nhiên không hiểu được lý đo.
“Xem ra Tử Vực thắng chắc!”, Ái Nhiễm thản nhiên nói.
Người đàn ông sửng sốt: “Thắng chắc?”.
“Trận quyết đấu này Tử Vực không thể thua, e rằng Tử Vực sẽ lấy vũ khí thật ra đấu. Thực lực của Tử Vực rất đáng sợ, bọn họ nghiêm túc thì với năng lực của thần y Lâm sẽ không thể chống đỡ, đến lúc đó…”.
“Sẽ là Thái Sơn đè đầu, tan xương nát thịt”, cô gái tóc đuôi ngựa tiếp lời Ái Nhiễm, trầm giọng nói.
Người đàn ông hít sâu một hơi.
Ái Nhiễm gật đầu, trong mắt lóe lên sự chờ mong.
Đương nhiên cô ta không chờ mong ở Lâm Chính.
Khi cô ta thấy Phục Sinh Quái Thủ có thái độ ngông cuồng như vậy, cô ta đã biết Tử Vực sẽ dùng đến sát chiêu.
Chuyện đã lớn đến mức này, nhiều người dõi theo, sao Tử Vực có thể thua được? Một khi thua, Tử Vực sẽ không còn mặt mũi nào, căn cơ sẽ lung lay.
Vì vậy, Tử Vực nhất định phải thắng trận chiến này, hơn nữa còn không từ thủ đoạn.
“Nhưng không biết sát chiêu của Tử Vực sẽ là gì”, Ái Nhiễm lẩm bẩm.
Hiện trường hầu như sắp náo loạn.
Cảnh sát cũng đau đầu.
Lại còn có người thêm dầu vào lửa?
Lần này hay rồi, tình hình càng lúc càng khó khống chế.
“Thần y Lâm đến chưa?”.
Đội trưởng đội cảnh sát Trương Văn Hoa day huyệt Thái Dương, không nhịn được hỏi cấp dưới của mình.
Cấp dưới vừa định trả lời không biết thì chợt nhìn thấy gì đó, kinh ngạc chỉ ra phía cửa.
Đội trưởng Trương vội vàng quay đầu lại.
Bóng người như thiên thần đó đã xuất hiện ở cổng lớn.
Hiện trường bỗng nhiên yên lặng như tờ.
Vô số con mắt tập trung lên người Lâm Chính.
Lâm Chính nhìn chằm chằm Phục Sinh Quái Thủ trên võ đài, vẻ mặt nghiêm túc, sau đó bước tới.
“Thần y Lâm! Thần y Lâm!”.
“Thần y Lâm! Thần y Lâm!”.
“Thần y Lâm!”.
…
Đám đông giơ cao tay, hô lớn.
Tiếng hô như sóng, vang vọng tứ phía.
Trần nhà sân vận động sắp bị phá nát.
Phục Sinh Quái Thủ nhìn quanh, nụ cười lạnh lùng thêm.
Ông ta nhìn Lâm Chính bước tới từng bước, khinh thường cười nói: “Thần y Lâm, đã chuẩn bị tình thần tan xương nát thịt chưa?”.
“Tan xương nát thịt? Chỉ dựa vào ông?”.
“Không thì sao? Cậu hoàn toàn không hiểu rõ tình hình của Tử Vực!”, Phục Sinh Quái Thủ cười khinh miệt.
Lâm Chính ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn ông ta chằm chằm, hai tay dang rộng, lớn tiếng nói: “Vậy ông có hiểu rõ thanh thế của tôi chưa?”.
Câu này vừa cất lên, người ở đây đều đứng dậy hò hét.
“Thần y Lâm!”.
“Thần y Lâm!”.
“Thần y Lâm!”.
…
Cả sân vân động chấn động.
Giọng hét giống như lan rộng khắp Giang Thành!
Ái Nhiễm và cô gái tóc đuôi ngựa đều thay đổi sắc mặt.
“Đây chính là thanh thế của ông trùm Giang Thành sao?”.
Chương 2960: Manh chẩn
Gần một vạn người ra sức hô gọi tên anh, bất kể nam nữ già trẻ.
Mọi người rơm rớm nước mắt, kích động gào thét.
Cảnh tượng đó chấn động đến thế nào.
Phục Sinh Quái Thủ hơi nghiêm mặt lại, nhưng chẳng mấy chốc, nụ cười ông ta trở nên xán lạn hơn.
“Thú vị, như thế mới thú vị! Tôi đã nóng lòng muốn xem đám người này sẽ thất vọng thế nào, vẻ mặt tuyệt vọng đến thế nào, ha ha ha ha ha…”.
Nói xong, Phục Sinh Quái Thủ đột nhiên quay người đi đến trước bàn thuốc chuẩn bị.
Lâm Chính nhảy vọt lên võ đài, cũng bắt tay chuẩn bị.
Hiện trường dần yên tĩnh lại.
Đúng lúc này, Châu Ngải của Hiệp hội Y tế Giang Thành đi lên võ đài.
“Vì tính đột ngột của trận quyết đấu lần này, nên trọng tài của trận quyết đấu sẽ do tôi đảm nhận. Các vị khán giả ở đây sẽ làm chứng, số đông sẽ có cái nhìn khách quan, mọi người không có ý kiến gì chứ?”, Châu Ngải lên tiếng.
“Không thành vấn đề”, Phục Sinh Quái Thủ cười nham hiểm.
Lâm Chính khẽ gật đầu.
“Vậy hai người đã chuẩn bị xong chưa? Có quyết định nội dung của trận đấu hay chưa?”, Châu Ngải hỏi.
Có rất nhiều cách để so y thuật cao thấp, thường thấy nhất là so châm thuật, điều chế thuốc. Đó là những cách tốt nhất để xác định trình độ y thuật của một người.
Nhưng hôm nay là trận quyết đấu với người của Tử Vực, một nhóm người xa xưa truyền thừa một nghìn năm, đương nhiên cách cũng sẽ đặc biệt hơn.
“Hôm nay tôi sẽ không đấu độc thuật hay châm thuật với thần y Lâm. Những thứ đó đều rất tẻ nhạt! Chúng ta cần chơi một trò gì đó mới lạ hơn!”.
Phục Sinh Quái Thủ cười nói.
“Ông muốn đấu cái gì?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Thần y Lâm có từng nghe nói tới manh chẩn chưa?”, Phục Sinh Quái Thủ cười hỏi.
“Đương nhiên đã nghe tới. Đây là cách bắt mạch từ xa áp dụng cho một vài tình huống không thể tiếp xúc với người bệnh. Thế nào? Ông muốn đấu cái này sao?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.
“Không không, bắt mạch từ xa thì trẻ con quá! Manh chẩn mà tôi nói là chẩn đoán cho người bệnh trong khi bịt tai, che mắt, trói hai tay”, Phục Sinh Quái Thủ cười đáp.
“Cái gì?”.
Tất cả mọi người ngạc nhiên.
“Mắt không thể nhìn, tai không thể nghe, tay cũng bị trói, thế… thế thì làm sao khám bệnh cho người khác?”.
“Nhìn nghe hỏi bắt mạch trong Đông y đều không thể sử dụng, thế thì làm sao chẩn đoán bệnh?".
“Vậy không phải là đoán bừa hay sao?”.
“Nếu vậy thì hoàn toàn không thể nào khám bệnh được!”.
Người xem bàn tán xôn xao, cảm thấy không thể tin nổi.
“Chuyện này không thành vấn đề!”.
Lâm Chính lại đồng ý ngay.
Chuyện này không hề khó đối với anh.
“Haizz, thần y Lâm, đừng nôn nóng như vậy! Tôi vẫn chưa nói xong!”, Phục Sinh Quái Thủ lại cười nói: “Chúng ta có thể chọn ra hai người, đương nhiên người này phải là tự nguyện. Một người uống độc dược của cậu, tôi sẽ chẩn đoán. Một người khác uống độc dược mà tôi chuẩn bị, cậu chẩn đoán, xem ai giải được độc của người kia trước thì sẽ thắng! Thế nào?”.
“Tôi không thể lấy tính mạng của người khác ra đùa giỡn!”, Lâm Chính lập tức nhíu mày.
“Đừng sợ! Độc dược tôi đưa ra đều có thuốc giải, nếu có gì ngoài ý muốn, uống thuốc giải vào sẽ bình yên vô sự. Tôi nghĩ thuốc mà cậu chuẩn bị cũng có thuốc giải chứ?”, Phục Sinh Quái Thủ cười nói.
Lâm Chính nhíu mày, không lên tiếng.
“Vậy ở đây ai tình nguyện phối hợp với chúng tôi tiến hành trận quyết đấu manh chẩn này?”, Phục Sinh Quái Thủ hô to.
Mọi người nghe vậy thì đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ không dám làm chuyện nguy hiểm đến tính mạng như vậy.
Bọn họ chỉ đến để xem trò vui chứ không phải để chịu chết, lỡ xảy ra chuyện gì thì chẳng phải sẽ hối hận cả đời?
“Thần y Lâm, hai người phải dừng trận đấu này lại ngay! Không thể lấy tính mạng của người dân ra làm trò đùa!”, đội trưởng Trương sốt ruột, tiến tới ngăn cản.
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi đã chuẩn bị sẵn thuốc giải, hơn nữa người uống thuốc là tự nguyện!”.
“Như vậy cũng không được!”, đội trưởng Trương lạnh lùng nói.
Anh ta là nhân viên chính phủ, cần phải chịu tránh nhiệm cho tính mạng của người dân.
Đương nhiên anh ta phải đứng ra ngăn cản những chuyện thế này.
“Vậy sao? Thần y Lâm, đây là người của cậu phải không? Chẳng lẽ các người đã bàn bạc với nhau từ trước, nhờ cậu ta đến ngăn chặn trận đấu này để cậu thoát được một kiếp?”, Phục Sinh Quái Thủ cười thành tiếng.
“Ông nói gì?”.
Đội trưởng Trương nổi giận, đưa mắt nhìn quanh, đột nhiên cởi áo khoác ngoài ra, hét lên: “Tôi sẽ làm!”.
Nói xong, anh ta đi lên võ đài.
“Đội trưởng Trương, không cần phải vậy”, Lâm Chính do dự nói.
“Mẹ kiếp! Ông già này ức hiếp người quá đáng! Thần y Lâm, đừng có nhẹ tay, hãy dạy cho ông ta một bài học nhớ đời! Đừng để ông ta xem thường người Giang Thành chúng ta!”, đội trưởng Trương đến gần Lâm Chính, nhỏ giọng nói.
Lâm Chính ngạc nhiên nhìn anh ta, ngay sau đó hít sâu một hơi: “Vậy được, tôi sẽ dốc hết sức! Anh yên tâm, dù tôi có thua cũng bảo đảm cho anh bình yên vô sự”.
“Tôi không sao, nhưng không thể để người khác xem thường chúng ta!”.
“Được!”.
Lâm Chính nghiêm túc gật đầu.
“Bây giờ đã có một người, còn thiếu một người nữa, ai sẽ lên đây?”, Phục Sinh Quái Thủ cười híp mắt, nhìn quanh.
Nhưng một hồi lâu vẫn không có ai lên tiếng.
“Để tôi thử xem!”.
Đúng lúc này, một giọng nói êm tai trong trẻo vang lên.
Sau đó, một cô gái mặc áo trắng cổ trang, vóc người cao cao đi ra từ trong đám đông.
Đó chính là cô gái tên Ái Nhiễm.
Với tác phong làm việc của Mã Hải, màn đấu y của Lâm Chính và Phục Sinh Quái Thủ nhanh chóng được truyền khắp Long Quốc. Có rất nhiều cảm thấy tò mò với Phục Sinh Quái Thủ.
Là người của Tử Vực, Phục Sinh Quái Thủ hầu như rất ít khi lộ mặt trước đám đông. Đặc biệt là thông tin liên quan tới ông ta, đám đông không biết gì về họ.
Dưới sự tuyên truyền của Lâm Chính, mọi người bắt đầu quan tâm tới Tử Vực.
Thực ra Lâm Chính cũng không biết nhiều về Tử Vực. Nhưng không sao, dù là không biết thì cũng có thể đoán.
Mọi người cũng thích đoán mà. Lâm Chính chỉ cần tung ra những thông tin mà mình biết về Tử Vục thì sẽ có vô số các thể loại suy đoán được tạo ra. Quả nhiên chỉ trong một tiếng đồng hồ, đã có một cư dân mạng tung lên những thông tin về Tử Vực.
“Nghe cái tên Tử Vực sợ không? Thực ra đó là vùng đất không người. Nghe nói trước đây có một nhóm người vì chạy nạn chiến tranh tới đây và lập ra một khu vực ở vị trí này, sống một cuộc đời bình thường. Để dọa người ngoài thì họ đặt tên là Tử Vực để người khác không dám khinh thường”
“Thực ra Tử Vực không có gì cả. Thế nhưng ở đây có một nguồn tài sản vô cùng quý giá đó chính là bọn họ có vô số sách cổ”.
“Bởi vì người của Tử Vực khi đóng quân ở đây thì đã mang theo rất nhiều sách cổ. Những sách này được họ giấu ở đây đến tận ngày nay, không bị ảnh hưởng bởi chiến tranh. Có thể thấy đây là một nguồn tài nguyên vô giá”.
“Nếu như người của Tử Vực đóng góp số sách này thì Long Quốc của chúng ta chắc chắn sẽ tăng vọt về thế lực”.
Cư dân mạng nói nghe vô cùng có lý. Thế nhưng cũng có những người từng tiếp xúc với Tử Vực đã lên tiếng nhắc nhở: “Tử Vực không đơn giản như mọi người nghĩ. Muốn họ cống hiến đồ của tổ tiên họ để lại sao? Chẳng khác gì nằm mơ giữa ban ngày. Chuyện này đừng bàn nữa không lại rước họa vào thân đấy”.
“Hừ! Tử Vực lợi hại như vậy cơ đấy? Không để chúng tôi được nói à? Trên mạng cũng không được nói sao?”, có một cư dân mạng cảm thấy không phục, lập tức phản bác
“Thần y Lâm chết chắc rồi. Chuyện của Tử Vực là do anh ta cố tình công bố, mục đích là để khiến Tử Vực bại lộ. Mọi người cho rằng tại sao anh ta lại làm như vậy? Chẳng phải là vì anh ta đối phó không nổi với Tử Vực chứ sao? Nghe tôi khuyên đi, đừng bàn nữa”, người này tiếp tục lên tiếng.
“Nói nghe hay thế, ai vậy?”
“Đúng vậy. Lẽ nào anh là người Tử Vực?”
“Lộ thân phận ra đi”, cư dân mạng ào ào thảo luận, yêu cầu người kia chứng minh thân phận.
Thế nhưng người kia chỉ im lặng. Cư dân mạng thảo luận vô cùng náo nhiệt.
Phong Tiếu Thủy lẳng lặng nhìn tin tức . Anh ta chau mày, sắc mặt vô cùng khó coi.
Reng reng...Lúc này có tiếng điện thoại vang lên. Nhìn thấy số điện thoại Phong Tiếu Thủy lập tức tái mặt, vội vàng nghe máy.
“Nguyên trưởng”.
“Phong Tiếu Thủy, tôi đánh giá cao con người cậu nhưng cách cậu làm việc khiến tôi không hài lòng”, đầu dây bên kia vang lên giọng nói như có ma lực.
“Nguyên trưởng, xin hãy nghe tôi giải thích”
“Giờ thứ tôi muốn không phải là giải thích mà là giải quyết. Tử Vực không được để bại lộ ra ngoài. Nó giống như con cá dữ nằm sâu dưới biển vậy, chỉ ở sâu dưới đó mà thôi. Chi khi đó con cá mới có thịt để ăn. Nếu như bị bại lộ thân phận thì con mồi sẽ bỏ chạy. Tới khi đó đừng nói là thịt mà ngay cả xương cũng không có đâu”, cậu hiểu chưa?”
“Tiếu Thủy rõ rồi...”, Phong Tiếu Thủy tái mặt, vội vàng trả lời.
“Hôm nay phải có tin tốt cho tôi, nếu không thì cậu biết quy tắc của Tử Vực rồi đấy"
Dứt lời, kẻ kia bèn tắt máy. Phong Tiếu Thủy nín thở, dựa vào ghế sopha.
Cộc cộc...Đúng lúc này lại có tiếng gõ cửa vang lên.
“Có chuyện gì không?”
“Cậu Phong, tới giờ đến nhà thể thao rồi”.
Phong Tiếu Thủy trầm ngâm một lúc rồi đứng dậy: “Xuất phát”.
Đang tải...
Chương 2957: Có thể thắng không?
Đợi khi đám người Phong Tiếu Thủy tới nơi thì người đã đông nghẹt. Có không biết bao nhiêu người dân tới xem. Họ vô cùng mong chờ trận quyết đấu.
Nhà thi đấu mở cửa cho tất cả mọi người, không hạn chế. Bởi vì tính đặc biệt của trận đấu nên phía nhà nước cũng đã điều động hai nghìn cảnh sát tới đây để ổn định trật tự.
Nhưng rõ ràng là vẫn không đủ. Bởi vì tin tức đã lan đi khắp cả nước rồi. Người ngoài tỉnh còn không muốn bỏ qua cơ hội này nên lũ lượt kéo về Giang Thành.
Truyền thông cũng đổ về. Cả khu vực quyết đấu chật kín người Nhìn thấy cảnh tượng đó, Phong Tiếu Thủy tái mặt.
“Đại nhân”.
Lúc này một người của Tử Vực bước vào, khẽ cúi người: “Vị trí của cậu đã sắp xếp xong rồi, là ở khu vực phía trước".
“Tôi biết rồi, Phục Sinh Quái Thủ đâu?”
“Đang chuẩn bị ở phía sau ạ”.
“Đưa tôi đi gặp ông ta".
“Vâng”.
Người này bèn dẫn Phong Tiếu Thủy đi về phía sau. Lúc này Phục Sinh Quái Thủ đang chuẩn bị thuốc và vũ khí.
“Nắm chắc mấy phần thắng?”, Phong Tiếu Thủy đuổi đám người phía sau đi và hỏi Phục Sinh Quái Thủ.
“Trước khi tới Giang Thành thì chắc 10 phần, sau khi gặp cậu ta thì chỉ còn 7 phần”, Phục Sinh Quái Thủ chần chừ.
“Bảy phần sao?”, Phong Tiếu Thủy chau mày.
“Đúng vậy, bảy phần”.
“Ông không tự tin à?”
“Không phải không tin mà là tôi không biết gì về cậu ta cả”, Phục Sinh Quái Thủ ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Phong Tiếu Thủ: “Hơn nữa tình báo mà Tử Vực cung cấp thông tin có sai sót. Cậu có thể nói cho tôi biết tại sao thần y Lâm lại có Dược Vương Tâm Kinh không? Tại sao mọi người lại không biết và biết rồi cũng không báo tôi? Nếu như không phải tình báo có sai sót thì sao tôi có thể mất thể diện như vậy được. Chuyện này chỉ có thể trách các cậu thôi”.
Phong Tiếu Thủy trầm ngâm rồi nói: “Đúng là tìn báo có sai sót, tôi đã báo với nội tộc rồi. Nội tộc cũng đã cho người mới đi điều tra về thần y Lâm, tin rằng sẽ nhanh chóng có được thông tin chính xác thôi”.
“Thông tin chính xác?”, Phục Sinh Quái Thủ hừ giọng: “Vậy thì có thể có được thông tin trước khi trận quyết đấu bắt đầu không?”
“Điều này thì không thể”.
“Nếu đã vậy thì tôi chỉ nắm 7 phần thắng thôi” ông ta nói.
Bảy phần...Thế nhưng là do ông ta cố ý nói thế chứ trên thực tế ông ta thật sự không chắc chắn. Phong Tiếu Thủy cũng hiểu sự lo lắng của Phục Sinh Quái Thủ. Anh ta bước tới, đứng bên cạnh ông ta, lấy ra một bình thuốc màu vàng, khẽ đặt lên bàn.
Phục Sinh Quái Thủ nín thở, nhìn chăm chăm lọ thuốc và hốc hốc miệng: “Cậu...lẽ nào muốn”.
“Tôi đã báo với nội tộc rồi, nội tộc cũng đồng ý, ông có thể dùng lọ thuốc này".
Phục Sinh Quái Thủ kích động tới mức đỏ mặt: “Tốt lắm vậy thì tôi còn gì phải sợ tên họ Lâm đó nữa? Tôi nhất định sẽ thắng”.
“Thuốc đã lấy ra rồi mà ông còn không thắng thì ông biết hậu quả rồi đấy”, Phong Tiếu Thủy thản nhiên nói.
“Nếu tôi không thắng thì tôi chấp nhận tội chết”, ông ta kiên định nói.
“Được”.
Phong Tiếu Thủy đanh mắt: “Chuyện đã tới nước này khó mà rút lại được, nếu không tiêu diệt thần y Lâm, thì chúng ta đều có tội với Tử Vực. Trận chiến này dựa cả vào ông rồi”.
Nói xong anh ta cúi mình trước Phục Sinh Quái Thủ. Phục Sinh Quái Thủ giật mình, vội vàng chắp tay: “Cậu Phong, cậu cứ yên tâm giao cho tôi. Hôm nay chính là ngày mà thần y Lâm sẽ thân bại danh liệt”.
Phong Tiếu Thủy gật đầu.
Đúng lúc này có tiếng chuông vang lên. Phong Tiếu Thủy quay qua: "Thời gian tới rồi, chuẩn bị lên sàn thôi".
“Đi”, Phục Sinh Quái Thủ cầm lấy chiếc bình, sải bước đi ra ngoài.
Chương 2958: Thần y Lâm đâu?
Tiếng huyên náo ở hiện trường giống như mưa rơi trên mái ngói, dày đặc không ngừng.
Tất cả chỗ ngồi đều đã lấp kín.
Thậm chí ngay cả lối đi cũng chật kín người.
Phóng viên đã lắp đầy máy quay ở xung quanh võ đài, các loại ống kính dài ngắn chĩa thẳng vào võ đài. Mấy chục phòng livestream đồng thời livestream, hàng nghìn hàng vạn người dân mạng canh ở phòng livestream chờ trận quyết đấu bắt đầu.
Ở khu vực phía Tây sân vận động, vài bóng người đang đứng trước hàng rào, nhìn về phía võ đài.
“Không ngờ người của Tử Vực lại nhằm vào thần y Lâm. Ha, thần y Lâm cũng giỏi thật đấy, dám chọc giận người của Tử Vực, không biết Dương Hoa ở Giang Thành còn có thể duy trì được bao lâu”, một người đàn ông tóc ngắn mặc quần áo thường ngày nhếch khóe miệng, mỉm cười nói.
“Tình hình bên trong Tử Vực rất vững chắc, không phải ai cũng có thể động vào. Hơn nữa, thần y Lâm đã phạm vào đại kị của Tử Vực, anh ta kéo người của Tử Vực từ bóng tối ra ngoài ánh sáng, khiến ai ai cũng biết sự tồn tại của Tử Vực. Tử Vực không thể nào bỏ qua cho anh ta!”, cô gái cột tóc đuôi ngựa ở bên cạnh thản nhiên nói.
Người đàn ông cười, anh ta đột nhiên nhìn thấy điều gì đó, lập tức tỏ ra ngạc nhiên: “Không ngờ người đó cũng đến à?”.
“Ai?”.
Cô gái quay đầu lại.
Người đàn ông chỉ vào khu ghế VIP ở hàng đầu.
Cô gái cột tóc đuôi ngựa lập tức nhìn thấy ở khu ghế VIP có một cô gái áo trắng.
Cô gái mặc áo lụa trắng, trang phục thời xưa, mái tóc đen buông dài từ vai xuống, khí chất hơn người, xinh đẹp tuyệt vời.
Đàn ông xung quanh nhìn chằm chằm cô gái, ai nấy say đắm, muốn đến tán tỉnh.
Nhưng gương mặt cô gái âm trầm lạnh lẽo, khí chất lạnh lùng, bộ dạng không muốn người khác tới gần. Dù là ai đến gần cũng không dám lên tiếng, cuối cùng chỉ đành hậm hực quay về.
Nhưng đôi nam nữ bên cạnh lại ngồi không yên. Nhất là người đàn ông, anh ta lập tức đi về phía khu ghế VIP.
“Ha ha, cô Ái Nhiễm, đúng là khéo thật, không ngờ tôi có thể gặp được cô ở đây”, người đàn ông kích động, tiến tới chào hỏi.
Cô gái áo trắng nhìn mấy người kia đi tới, không biểu lộ cảm xúc mà nói: “Không ngờ thần y Lâm quyết đấu với Tử Vực lại dẫn người của Thiên Tính Gia đến đây!”.
“Trận đấu y thuật như vậy sao chúng tôi có thể bỏ qua? Vừa hay chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài, ngang qua Giang Thành nên tiện đường đến đây”, người đàn ông cười đáp.
“Nhiệm vụ?”, cô gái áo trắng nhíu mày.
“Haizz, cũng không phải nhiệm vụ gì lớn, là hai kẻ vô dụng nhà chúng tôi đã mất liên lạc, cấp trên sai chúng tôi đi tìm! Nhưng tôi thấy chuyện này chỉ là dư thừa, hai kẻ vô dụng thì có gì phải tìm, bị người ta giết cũng là do bọn họ không có bản lĩnh”, người đàn ông để lộ nụ cười khinh bỉ.
Cô gái áo trắng không lên tiếng, ánh mắt hơi dao động, tiếp tục nhìn về phía võ đài, dường như không có hứng thú với người đàn ông.
Người đàn ông hơi lúng túng.
Ngược lại, cô gái tóc đuôi ngựa đi tới từ đằng sau: “Cô Ái Nhiễm, không biết cô so y thuật với thần y Lâm thì ai sẽ thắng?”.
“Cái tôi học là độc thuật và châm thuật. Tôi tu luyện là vì giết người, khác với thần y Lâm. Y thuật của anh ta là cứu người, tôi là y võ đơn thuần, không cứu người”, cô gái áo trắng lạnh lùng nói.
“Thế sao? Nhưng tôi nghe nói y võ của thần y Lâm cũng rất nổi trội!”, cô gái tóc đuôi ngựa cười nhạt nói.
“Thế nên lần này tôi vâng lệnh sư phụ đến đây xem nội tình của thần y Lâm thế nào! Nhưng theo tôi thấy, người có tấm lòng từ bi dùng châm giết người sẽ do dự, e rằng không mạnh đi đâu được!”, cô gái áo trắng nói.
“Ha ha, đúng vậy, châm thuật của cô Ái Nhiễm vô địch thiên hạ, một thần y Lâm nho nhỏ thì tính là gì?”, người đàn ông vội hùa theo.
Cô gái áo trắng không lên tiếng nữa.
Hai người cảm thấy tẻ nhạt, cũng không đáp lại.
Lúc này, hiện trường chợt xôn xao.
Nhiều người đứng dậy khỏi ghế.
Các phóng viên như nhận ra điều gì đó, cầm máy quay đi đến lối đi.
Hai người ngạc nhiên, đưa mắt nhìn sang, bấy giờ mới phát hiện Phục Sinh Quái Thủ đại diện cho Tử Vực đã xuất hiện.
Cảnh sát hộ tống Phục Sinh Quái Thủ đến võ đài, nhưng dù là vậy vẫn không ngăn được đám phóng viên điên cuồng.
“Ông Phục Sinh Quái Thủ, xin hỏi Tử Vực mà các ông nói đến là nơi nào?”.
“Ông Phục Sinh Quái Thủ, vì sao ông lại khiêu chiến với thần y Lâm? Có phải là không phục y thuật của cậu ta không?”.
“Ông Phục Sinh Quái Thủ…”.
Phóng viên điên cuồng đưa ra câu hỏi.
Nhưng Phục Sinh Quái Thủ không quan tâm, trên mặt là nụ cười lạnh lùng, bước nhanh tới đứng trên võ đài.
“Thần y Lâm đâu?”.
Ông ta nhìn quanh, lớn tiếng hỏi.
Hiện trường ồn ào trở nên yên tĩnh.
Chương 2959: Ông trùm Giang Thành
Thật là kiêu căng!
Nhiều người âm thầm nhíu mày, khịt mũi xem thường.
“Người này thật thiếu đòn!”.
“Lúc trước ở trước cửa Dương Hoa, ông ta còn bị đánh sưng mặt kia mà, bây giờ còn dám ngông cuồng!”.
“Đợi thần y Lâm đến xem ông ta bị dạy dỗ thế nào!”.
Tiếng bất mãn ở hiện trường nhiều thêm.
Nhưng Phục Sinh Quái Thủ lại không quan tâm, nụ cười lạnh lùng trên mặt càng thêm đậm.
Ông ta nhìn những người xung quanh, cười híp mắt nói: “Các người có vẻ rất sùng bái thần y Lâm của các người! Hình như các người cảm thấy y thuật của thần y Lâm không gì là không thể, vô địch thiên hạ rồi sao?”.
“Ha ha, hôm nay có lẽ các người phải thất vọng rồi!”.
“Hôm nay, tôi sẽ giẫm thần y Lâm dưới chân, để các người biết y thuật của cậu ta chỉ là trò mèo! Trong mắt tôi, cậu ta chẳng là gì cả!”.
Câu nói này khiến cả hiện trường gần như mất khống chế.
“Đồ chó! Mẹ kiếp, ông nói cái gì?”.
“Ông lại dám sỉ nhục thần y Lâm?”.
“Tôi liều mạng với ông!”.
Tiếng la hét không ngừng vang lên.
Một vài người lao thẳng đến khán đài, xông lên võ đài, muốn đánh Phục Sinh Quái Thủ một trận nhừ tử, nhưng bị cảnh sát chặn lại.
“Người đó làm gì vậy? Anh ta điên rồi sao?”.
Người đàn ông ở bên này ngạc nhiên nhìn Phục Sinh Quái Thủ, hơi ngây ra, hiển nhiên không hiểu được lý đo.
“Xem ra Tử Vực thắng chắc!”, Ái Nhiễm thản nhiên nói.
Người đàn ông sửng sốt: “Thắng chắc?”.
“Trận quyết đấu này Tử Vực không thể thua, e rằng Tử Vực sẽ lấy vũ khí thật ra đấu. Thực lực của Tử Vực rất đáng sợ, bọn họ nghiêm túc thì với năng lực của thần y Lâm sẽ không thể chống đỡ, đến lúc đó…”.
“Sẽ là Thái Sơn đè đầu, tan xương nát thịt”, cô gái tóc đuôi ngựa tiếp lời Ái Nhiễm, trầm giọng nói.
Người đàn ông hít sâu một hơi.
Ái Nhiễm gật đầu, trong mắt lóe lên sự chờ mong.
Đương nhiên cô ta không chờ mong ở Lâm Chính.
Khi cô ta thấy Phục Sinh Quái Thủ có thái độ ngông cuồng như vậy, cô ta đã biết Tử Vực sẽ dùng đến sát chiêu.
Chuyện đã lớn đến mức này, nhiều người dõi theo, sao Tử Vực có thể thua được? Một khi thua, Tử Vực sẽ không còn mặt mũi nào, căn cơ sẽ lung lay.
Vì vậy, Tử Vực nhất định phải thắng trận chiến này, hơn nữa còn không từ thủ đoạn.
“Nhưng không biết sát chiêu của Tử Vực sẽ là gì”, Ái Nhiễm lẩm bẩm.
Hiện trường hầu như sắp náo loạn.
Cảnh sát cũng đau đầu.
Lại còn có người thêm dầu vào lửa?
Lần này hay rồi, tình hình càng lúc càng khó khống chế.
“Thần y Lâm đến chưa?”.
Đội trưởng đội cảnh sát Trương Văn Hoa day huyệt Thái Dương, không nhịn được hỏi cấp dưới của mình.
Cấp dưới vừa định trả lời không biết thì chợt nhìn thấy gì đó, kinh ngạc chỉ ra phía cửa.
Đội trưởng Trương vội vàng quay đầu lại.
Bóng người như thiên thần đó đã xuất hiện ở cổng lớn.
Hiện trường bỗng nhiên yên lặng như tờ.
Vô số con mắt tập trung lên người Lâm Chính.
Lâm Chính nhìn chằm chằm Phục Sinh Quái Thủ trên võ đài, vẻ mặt nghiêm túc, sau đó bước tới.
“Thần y Lâm! Thần y Lâm!”.
“Thần y Lâm! Thần y Lâm!”.
“Thần y Lâm!”.
…
Đám đông giơ cao tay, hô lớn.
Tiếng hô như sóng, vang vọng tứ phía.
Trần nhà sân vận động sắp bị phá nát.
Phục Sinh Quái Thủ nhìn quanh, nụ cười lạnh lùng thêm.
Ông ta nhìn Lâm Chính bước tới từng bước, khinh thường cười nói: “Thần y Lâm, đã chuẩn bị tình thần tan xương nát thịt chưa?”.
“Tan xương nát thịt? Chỉ dựa vào ông?”.
“Không thì sao? Cậu hoàn toàn không hiểu rõ tình hình của Tử Vực!”, Phục Sinh Quái Thủ cười khinh miệt.
Lâm Chính ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn ông ta chằm chằm, hai tay dang rộng, lớn tiếng nói: “Vậy ông có hiểu rõ thanh thế của tôi chưa?”.
Câu này vừa cất lên, người ở đây đều đứng dậy hò hét.
“Thần y Lâm!”.
“Thần y Lâm!”.
“Thần y Lâm!”.
…
Cả sân vân động chấn động.
Giọng hét giống như lan rộng khắp Giang Thành!
Ái Nhiễm và cô gái tóc đuôi ngựa đều thay đổi sắc mặt.
“Đây chính là thanh thế của ông trùm Giang Thành sao?”.
Chương 2960: Manh chẩn
Gần một vạn người ra sức hô gọi tên anh, bất kể nam nữ già trẻ.
Mọi người rơm rớm nước mắt, kích động gào thét.
Cảnh tượng đó chấn động đến thế nào.
Phục Sinh Quái Thủ hơi nghiêm mặt lại, nhưng chẳng mấy chốc, nụ cười ông ta trở nên xán lạn hơn.
“Thú vị, như thế mới thú vị! Tôi đã nóng lòng muốn xem đám người này sẽ thất vọng thế nào, vẻ mặt tuyệt vọng đến thế nào, ha ha ha ha ha…”.
Nói xong, Phục Sinh Quái Thủ đột nhiên quay người đi đến trước bàn thuốc chuẩn bị.
Lâm Chính nhảy vọt lên võ đài, cũng bắt tay chuẩn bị.
Hiện trường dần yên tĩnh lại.
Đúng lúc này, Châu Ngải của Hiệp hội Y tế Giang Thành đi lên võ đài.
“Vì tính đột ngột của trận quyết đấu lần này, nên trọng tài của trận quyết đấu sẽ do tôi đảm nhận. Các vị khán giả ở đây sẽ làm chứng, số đông sẽ có cái nhìn khách quan, mọi người không có ý kiến gì chứ?”, Châu Ngải lên tiếng.
“Không thành vấn đề”, Phục Sinh Quái Thủ cười nham hiểm.
Lâm Chính khẽ gật đầu.
“Vậy hai người đã chuẩn bị xong chưa? Có quyết định nội dung của trận đấu hay chưa?”, Châu Ngải hỏi.
Có rất nhiều cách để so y thuật cao thấp, thường thấy nhất là so châm thuật, điều chế thuốc. Đó là những cách tốt nhất để xác định trình độ y thuật của một người.
Nhưng hôm nay là trận quyết đấu với người của Tử Vực, một nhóm người xa xưa truyền thừa một nghìn năm, đương nhiên cách cũng sẽ đặc biệt hơn.
“Hôm nay tôi sẽ không đấu độc thuật hay châm thuật với thần y Lâm. Những thứ đó đều rất tẻ nhạt! Chúng ta cần chơi một trò gì đó mới lạ hơn!”.
Phục Sinh Quái Thủ cười nói.
“Ông muốn đấu cái gì?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Thần y Lâm có từng nghe nói tới manh chẩn chưa?”, Phục Sinh Quái Thủ cười hỏi.
“Đương nhiên đã nghe tới. Đây là cách bắt mạch từ xa áp dụng cho một vài tình huống không thể tiếp xúc với người bệnh. Thế nào? Ông muốn đấu cái này sao?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.
“Không không, bắt mạch từ xa thì trẻ con quá! Manh chẩn mà tôi nói là chẩn đoán cho người bệnh trong khi bịt tai, che mắt, trói hai tay”, Phục Sinh Quái Thủ cười đáp.
“Cái gì?”.
Tất cả mọi người ngạc nhiên.
“Mắt không thể nhìn, tai không thể nghe, tay cũng bị trói, thế… thế thì làm sao khám bệnh cho người khác?”.
“Nhìn nghe hỏi bắt mạch trong Đông y đều không thể sử dụng, thế thì làm sao chẩn đoán bệnh?".
“Vậy không phải là đoán bừa hay sao?”.
“Nếu vậy thì hoàn toàn không thể nào khám bệnh được!”.
Người xem bàn tán xôn xao, cảm thấy không thể tin nổi.
“Chuyện này không thành vấn đề!”.
Lâm Chính lại đồng ý ngay.
Chuyện này không hề khó đối với anh.
“Haizz, thần y Lâm, đừng nôn nóng như vậy! Tôi vẫn chưa nói xong!”, Phục Sinh Quái Thủ lại cười nói: “Chúng ta có thể chọn ra hai người, đương nhiên người này phải là tự nguyện. Một người uống độc dược của cậu, tôi sẽ chẩn đoán. Một người khác uống độc dược mà tôi chuẩn bị, cậu chẩn đoán, xem ai giải được độc của người kia trước thì sẽ thắng! Thế nào?”.
“Tôi không thể lấy tính mạng của người khác ra đùa giỡn!”, Lâm Chính lập tức nhíu mày.
“Đừng sợ! Độc dược tôi đưa ra đều có thuốc giải, nếu có gì ngoài ý muốn, uống thuốc giải vào sẽ bình yên vô sự. Tôi nghĩ thuốc mà cậu chuẩn bị cũng có thuốc giải chứ?”, Phục Sinh Quái Thủ cười nói.
Lâm Chính nhíu mày, không lên tiếng.
“Vậy ở đây ai tình nguyện phối hợp với chúng tôi tiến hành trận quyết đấu manh chẩn này?”, Phục Sinh Quái Thủ hô to.
Mọi người nghe vậy thì đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ không dám làm chuyện nguy hiểm đến tính mạng như vậy.
Bọn họ chỉ đến để xem trò vui chứ không phải để chịu chết, lỡ xảy ra chuyện gì thì chẳng phải sẽ hối hận cả đời?
“Thần y Lâm, hai người phải dừng trận đấu này lại ngay! Không thể lấy tính mạng của người dân ra làm trò đùa!”, đội trưởng Trương sốt ruột, tiến tới ngăn cản.
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi đã chuẩn bị sẵn thuốc giải, hơn nữa người uống thuốc là tự nguyện!”.
“Như vậy cũng không được!”, đội trưởng Trương lạnh lùng nói.
Anh ta là nhân viên chính phủ, cần phải chịu tránh nhiệm cho tính mạng của người dân.
Đương nhiên anh ta phải đứng ra ngăn cản những chuyện thế này.
“Vậy sao? Thần y Lâm, đây là người của cậu phải không? Chẳng lẽ các người đã bàn bạc với nhau từ trước, nhờ cậu ta đến ngăn chặn trận đấu này để cậu thoát được một kiếp?”, Phục Sinh Quái Thủ cười thành tiếng.
“Ông nói gì?”.
Đội trưởng Trương nổi giận, đưa mắt nhìn quanh, đột nhiên cởi áo khoác ngoài ra, hét lên: “Tôi sẽ làm!”.
Nói xong, anh ta đi lên võ đài.
“Đội trưởng Trương, không cần phải vậy”, Lâm Chính do dự nói.
“Mẹ kiếp! Ông già này ức hiếp người quá đáng! Thần y Lâm, đừng có nhẹ tay, hãy dạy cho ông ta một bài học nhớ đời! Đừng để ông ta xem thường người Giang Thành chúng ta!”, đội trưởng Trương đến gần Lâm Chính, nhỏ giọng nói.
Lâm Chính ngạc nhiên nhìn anh ta, ngay sau đó hít sâu một hơi: “Vậy được, tôi sẽ dốc hết sức! Anh yên tâm, dù tôi có thua cũng bảo đảm cho anh bình yên vô sự”.
“Tôi không sao, nhưng không thể để người khác xem thường chúng ta!”.
“Được!”.
Lâm Chính nghiêm túc gật đầu.
“Bây giờ đã có một người, còn thiếu một người nữa, ai sẽ lên đây?”, Phục Sinh Quái Thủ cười híp mắt, nhìn quanh.
Nhưng một hồi lâu vẫn không có ai lên tiếng.
“Để tôi thử xem!”.
Đúng lúc này, một giọng nói êm tai trong trẻo vang lên.
Sau đó, một cô gái mặc áo trắng cổ trang, vóc người cao cao đi ra từ trong đám đông.
Đó chính là cô gái tên Ái Nhiễm.