-
Chương 2926-2930
Chương 2926: Làm điều anh muốn đi!
Quả nhiên giống như những gì Lâm Chính nói. Sau khi ông cụ tuyên bố như vậy thì lập tức quay qua nhìn Thủy Thánh Võ: “Thủy Thánh Võ, cậu sỉ nhục thiên kiêu hạng nhất. Tôi không thể tha. Hôm nay giết cậu là để rửa sạch nỗi nhục này! Cậu, không có ý kiến gì chứ?”
Thủy Thánh Võ trầm mặt, định nói gì đó nhưng cuối cùng anh ta thỏa hiệp: “Nếu đã vậy thì Thánh Võ không có ý kiến, chỉ hi vọng sau khi tôi chết chuyện này sẽ kết thúc”.
“Tôi rất vui khi cậu có thể hiểu được. Cậu chết cũng không oan”.
Nói xong ông cụ lao lên như điện xẹt. Luồng sức mạnh kinh khủng phóng ra Cho dù là Thần Võ Tôn thì cũng phải giật mình. Không ai ngờ ông cụ bên cạnh Long Hằng lại là một cao thủ tuyệt đỉnh.
“Chết đi”.
Thủy Thánh Võ chỉ nghe thấy một tiếng gầm vang lên, không biết phát ra từ hướng nào. Sau đó là một tàn ảnh xuất hiện ngay trước mặt anh ta.
Thủy Thánh Võ trố tròn mắt. Ngay sau đó là một chưởng đánh dội thẳng xuống ngực Thánh Võ.
Trong nháy mắt...Bùm! Nội tạng của Thủy Thánh Võ như nổ tung. Cơ thể anh ta bay bật ra cạnh bờ sông. Anh ta nôn ra máu, thở gấp. Có vẻ như không còn sống được bao lâu nữa.
Đám đông lắc đầu, cảm thấy tiếc nuối cho Thủy Thánh Võ. Nào ai có thể ngờ thiên kiêu thứ hai lại có kết cục như vậy.
“Cậu chủ!”, người nhà họ Thủy đi theo Thủy Thánh Võ tới đây đều gào lên. Họ lao tới khóc lóc. Hơi thở của Thủy Thánh Võ trở nên yếu dần.
Cuối cùng anh ta cố gắng lên tiếng: “Chuyện này...có thể...coi như kết thúc rồi...phải không!”
Thế nhưng...ông cụ chỉ lắc đầu: “Vẫn chưa!”
“Cái gì?”, Thủy Thánh Võ trố mắt.
“Chỉ giết một mình cậu không đủ để rửa sạch nỗi nhục của chủ nhân, cần phải dùng máu của cậu, người thân của cậu, bạn bè của cậu nữa mới được. Thiên kiêu hạng nhất không chấp nhận một sự sỉ nhục như thế này. Đây là giới hạn, vì vậy sau khi cậu chết, tôi sẽ đưa bạn bè, người thân của cậu xuống Diêm Vương gặp cậu. Khi đó mọi chuyện mới coi như kết thúc”, ông cụ nói.
Người nhà họ Thủy thất kinh. Thủy Thánh Võ gào lên: “Các người...quá độc ác. Ép người quá đáng. Tại sao?”
“Tại sao à? Vì cậu yếu hơn chúng tôi. Cậu sống hay chết do chúng tôi quyết định. Chắc cậu không ngây thơ tới mức cho rằng chỉ cần cậu chết thì chúng tôi sẽ tha cho cậu đấy chứ? Cậu sai rồi, dù ngay lúc đầu cậu chủ Long Hằng giết được cậu thì sau đó nhà họ Thủy cũng phải chết. Bởi vì chúng tôi một khi làm việc sẽ không bao giờ để lại hậu họa. Đã ra tay là phải diệt cỏ tận gốc”, ông cụ lạnh giọng.
Thủy Thánh Võ bặm môi.
“Nói vậy thì các hạ sẽ giết cả tôi đúng không?”, lúc này Lâm Chính lên tiếng.
“Khoảnh khắc cậu đứng ở đây thì cậu đã bị coi là kẻ phải chết rồi”, ông cụ thản nhiên nhìn Lâm Chính.
“Vậy sao?”, Lâm Chính trông vô cùng điềm đạm. Đôi mắt anh ánh lên vẻ lạnh lùng: “Vì vậy, dù tôi có làm gì thì cũng đều liên quan tới Thủy Thánh Võ đúng không. Đều phải chết?”
“Đương nhiên. Các người làm gì được ra điều kiện. Tôi nói rồi, từ lúc bắt đầu đánh nhau thì mạng của các cậu đã nằm trong tay chúng tôi rồi”, nói xong ông cụ bước về phía Lâm Chính và người nhà họ Thủy.
“Xem ra khó mà thoát được”, Lâm Chính thở dài, giơ tay lên xoay trong không gian.
Vụt...Số châm trên người Thủy Thánh Võ bay ra, quay trở về tay anh. Thủy Thánh Võ khi này sắp chết tới nơi bỗng thở lại bình thường và đứng bật dậy.
“Hả?”, ông cụ kinh ngạc.
“Chuyện gì vậy? Thủy Thánh Võ không phải là chết rồi sao? Tại sao lại có thể đứng dậy thế?”
“Nhờ vào y thuật của kẻ đó?”
“Kẻ đó là ai mà có y thuật cao siêu vậy?”, đám đông thất kinh.
Thần Võ Tôn hai mắt sáng rực, vội đứng bật dậy: “Y thuật của kẻ này cao minh như vậy, xem ra những gì cậu ta nói trước đó không phải là nói khoác”, Thần Võ Tôn lầm bầm.
“Nuốt đi”, Lâm Chính lấy ra hai viên đan dược vứt cho Thủy Thánh Võ.
Thủy Thánh Võ nhận lấy, nhét vào miệng. Trong nháy mắt, vết thương trên cơ thể anh ta dần phục hồi. Không chỉ vậy, lục phủ ngũ tạng bị tổn thương nặng cũng nhanh chóng được chữa lành. Cảnh tượng đó thật thần kỳ.
“Thủy Thánh Võ, chuyện tới nước này rồi thì cũng không cần phải khách sáo nữa. Anh cứ làm những gì mình thích đi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Được”, Thủy Thánh Võ gật đầu, nhìn ông cụ với vẻ mặt dữ tợn. Nhà họ Thủy cũng biết giờ là lúc liên quan tới việc sống còn của nhà họ Thủy, nếu không chiến đấu thì chỉ có ngồi mà chờ chết. Thế là tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Họ bao vây ông cụ và Long Hằng.
“Khốn khiếp. Các người đối kháng với chúng tôi sao?”, Long Hằng tức giận, gầm lên. Nhưng tới giờ bọn họ không dọa được nhà họ Thủy nữa rồi.
“Tức nước thì vỡ bờ thôi”, Thủy Thánh Võ bước tới, phóng ra sát khí hừng hực.
Ông cụ thấy vậy bèn nhìn Lâm Chính: “Cậu là ai?”
“Anh ấy là ai không có liên quan gì tới các người hết. Hôm nay ở đây, người sẽ giết các người là tôi – Thủy Thánh Võ”, Thủy Thánh Võ hét lớn.
“Cậu giết nổi tôi không?”, ông cụ hừ giọng.
“Vừa rồi tôi nương tay là vì muốn mọi chuyện được êm xuôi, cậu thật sự cho rằng cậu có bản lĩnh sao?”
Hai mắt Thủy Thánh Võ đỏ au, cả người lao về phía trước, vồ tới chỗ ông cụ. Luồng sức mạnh phóng ra như thủy triều ập tới.
Ông cụ đanh mặt, phóng ra khí tức phòng thủ. Đám đông xung quanh cảm thấy da đầu tê dại.
Lúc này Thủy Thánh Võ mới thực sự thể hiện khả năng của mình. Anh ta lướt đi giống như một con giao long với thân pháp vô cùng kỳ diệu. Vừa tới trước mặt ông cụ, anh ta đã tung ra hàng trăm chiêu. Đất đá xung quanh bay tung, vỡ vụn, mặt sông bỗng cuộn sóng.
Trong phạm vi 100m quanh ông cụ, tất cả dường như bị cào bằng. Đám đông sững sờ khi chứng kiến cảnh tượng đó.
Ông cụ cũng cố gắng đáp trả nhưng có vẻ là bị hao tốn khá nhiều sức lực. Ông ta biết, bản thân đã đánh giá thấp Thủy Thánh Võ. Thế nhưng ông ta không hề lo sợ, chỉ lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng. Viên thuốc vừa xuống bụng thì khí tức của ông ta đã tăng mạnh, thực lực của tăng lên gấp nhiều lần.
“Thần Nguyên Đan sao? Ha ha, thật không ngờ anh cả lại cho ông loại thuốc quý như vậy. Vậy thì không còn gì phải sợ Thủy Thánh Võ nữa rồi”, Long Hằng hai mắt sáng rực, vỗ tay cười lớn.
Một giây sau, mười mấy cây châm được phóng ra ghim lên người Thủy Thánh Võ.
Vụt! Cơ thể Thủy Thánh Võ phát ra ánh sáng, khí tức cũng tăng lên gấp 10.
Nụ cười trên khuôn mặt Long Hằng tắt lịm.
Chương 2927: Chết cũng chẳng là gì
Thần Nguyên Đan là một viên đan đặc biệt được thiên kiêu hạng nhất điều chế bằng thần huyết tinh nguyên của chính mình.
Tổng cộng chỉ có bốn viên đan dược, một khi uống vào, thực lực sẽ tăng vọt, thậm chí còn có một số kỹ năng đặc biệt của thiên kiêu hạng nhất, Như vậy có thể đứng đầu thiên hạ, sức mạnh kinh người!
Nhưng mà, hiện tại chỉ vài cây châm bạc châm vào người Thuỷ Thánh Võ này lại lập tức khiến tu vi của anh ta tăng lên hơn mười lần, hiệu quả so với Thần Nguyên Đan còn mạnh hơn...
"Việc này không thể nào. . . . . ."
Long Hằng ngơ ngác nhìn.
Những người xung quanh thậm chí còn kinh ngạc và chết lặng hơn.
"Sức mạnh của tôi??"
Thuỷ Thánh Võ cũng cảm thấy khó tin, nhìn vào tay mình, há hốc miệng.
"Thánh Võ thiên iêu không cần quá bàng hoàng, sức mạnh này sẽ không kéo dài bao lâu”, Lâm Chính từ phía sau nhẹ giọng nói.
Thuỷ Thánh Võ lấy lại tinh thần và ý chí chiến đấu mạnh mẽ. Anh ta trực tiếp hóa thành một cơn lốc mang theo sát khí tấn công về phía đối thủ.
"Gọi thiên lôi!"
Ông già trông vô cùng lo lắng, khẽ gầm lên một tiếng, huy động hết tất cả sức mạnh.
Chỉ thấy không gian xung quanh nổ tung, như thể bị một sức mạnh có thể nghiền thép thành bột bao phủ, vô cùng dữ dội.
Nhưng Thuỷ Thánh Võ dẻo dai và kiên cường như một cây tre, mạnh mẽ đập vỡ trường lực đáng sợ này. Anh ta giương nắm đấm lao về phía ông già như vũ bão.
Ông già sợ đến tái mặt, vội vàng giơ tay chống cự.
Năng lượng cuồn cuộn hội tụ trong lòng bàn tay.
Nhưng ngay khi nó chạm vào nắm đấm của Thuỷ Thánh Võ, nó vỡ tan như thủy tinh.
"Cái gì?"
Tất cả mọi người đều bị sốc.
Chiêu này đơn giản là không thể đỡ được!
Bùm!
Tiếng nổ dữ dội vang ra mọi hướng.
Một vệt khí xuất hiện giữa không trung, đẩy người đứng xem cuộc chiến liên tục rút lui, có người thổ huyết không đứng dậy được.
Sau khi mọi người định thần lại, họ nhìn thấy ông già đã bị đánh bay và đâm thẳng vào một tòa nhà bên ngoài.
Ngay lập tức, tòa nhà nổ tung và những ngôi nhà liên tiếp sụp đổ.
May mắn thay, nơi này đã được Thuỷ Thánh Võ phong tỏa từ trước, những người dân xung quanh đều đã được sơ tán. Nếu không, không biết có bao nhiêu người chết hoặc bị thương.
Mọi người nhìn lên, tất cả đều sửng sốt.
Cú đấm này mạnh cỡ nào!
Nếu bị đánh trúng thì đã tan thành khói bụi rồi.
"Thật đáng sợ!", cô gái áo trắng ngơ ngác nhìn lão già nằm trong đống đổ nát, giọng nói có chút run rẩy: "Y thuật của người kia rốt cuộc lợi hại đến mức nào? Vì sao chỉ cần mười mấy cây kim châm mà có thể nâng sức mạnh của Thánh Võ thiên kiêu tới mức này?"
“Thánh Võ thiên kiêu hiện tại có lẽ đã đủ sức mạnh để tiếp thiên kiêu hạng nhất mấy chiêu rồi!”, những người xung quanh cảm thán.
Nhưng cũng mới chỉ là tiếp được mấy chiêu mà thôi.
"Sao có thể như vậy??"
Long Hằng hoàn toàn giật mình, giọng run run.
Mọi chuyện tiến triển vượt quá sức tưởng tượng của hắn ta.
Lúc này, ông già giãy giụa từ trong đống đổ nát bò ra, khóe miệng còn đang chảy máu, nhưng vẫn cố dùng hết sức hét lên: "Thiếu gia, đi mau! "
"Đi sao?"
Long Hằng toàn thân run lên, hắn đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, xoay người lập tức rời đi.
"Muốn đi sao?"
Người nhà họ Thuỷ hét lên và bao vây lấy Long Hằng.
"Các người muốn làm gì? Tôi nói cho các người biết, tôi là em trai của thiên kiêu hạng nhất! Kẻ nào dám giết tôi, thiên kiêu hạng nhất sẽ giết sạch các người, không chừa một ai! Người... các người đừng có làm càn!" Long Hằng hoảng sợ kêu to.
"Nếu thiên kiêu hạng nhất không cho chúng tôi một đường lui thì chúng tôi còn phải sợ cái gì nữa? Cho dù hôm nay thiên kiêu hạng nhất ở đây, bọn tôi cũng sẽ dốc toàn lực chống trả, bất kể sống chết! Cái chết với tôi giờ đã nhẹ tựa lông hồng!"
Nói rồi, Thuỷ Thánh Võ điên cuồng lao về phía Long Hằng.
"Ối?"
Long Hằng sợ đến chân mềm nhũn, hồn bay phách lạc.
Chương 2928: Từ bỏ
Long Hằng từ khi sinh ra đã được anh trai Long Thiên Tử cưng chiều nên hắn không sợ trời không sợ đất, cho dù phạm tội, anh trai cũng sẽ đứng về phía hắn.
Đặc biệt là sau khi Long Thiên Tử trở thành thiên kiêu hạng nhất, Long Hằng được hắn bảo vệ lại càng vô pháp vô thiên. Ngoại trừ anh trai của mình, hắn không coi bất cứ ai ra gì.
Đừng nói là một nhà họ Thuỷ nhỏ ở Long Xuyên, ngay cả những cao thủ giấu mặt kia hắn cũng không để ý.
Nhưng hắn ta không bao giờ nghĩ rằng những người nhà họ Thuỷ trước giờ hắn chẳng coi bằng hạt bụi hôm nay lại dám giết hắn ta!
Có lẽ hắn chưa hiểu được rằng khi bị ép vào nước đường cùng, con người có thể làm bất cứ điều gì.
"Đừng! Đừng giết tôi! Đừng!"
Nhìn Thuỷ Thánh Võ lao về phía mình, Long Hằng hoàn toàn suy sụp và điên cuồng hét lên.
Tuy nhiên tất cả đều vô ích.
Đúng lúc này.
Bùm!
Một luồng khí tức điên cuồng ập vào như áp đảo núi non, biển cả.
Tất cả những người nhà họ Thủy vây quanh Long Hằng đều bị chấn động đến mức hộc máu và bay ra ngoài.
Ngay cả Thuỷ Thánh Võ đang tấn công cũng tạm thời bị đẩy lùi.
Ngước mắt nhìn lên.
Chính là ông già đó!
Ông ta không dừng lại mà tới gần Thủy Thánh Võ, trực tiếp giang hai tay ôm eo anh ta, đồng thời kêu to: "Thiếu gia, đi mau! ! "
Long Hằng hoàn hồn, lập tức quay đầu chạy như điên.
"Cút ra!"
Thuỷ Thánh Võ vỗ mạnh vào lưng ông già.
Phụt!
Ông già hộc máu, nhưng hai tay vẫn khóa chặt Thủy Thánh Võ. Khí tức của ông ta quấn quanh người Thuỷ Thánh Võ như dây leo, không chịu buông ra.
Thuỷ Thánh Võ điên cuồng đánh vào lưng ông già, mỗi đòn đều mang theo sức mạnh kinh người.
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch….
Một âm thanh chói tai phát ra.
Lưng ông già bê bết máu, gãy mấy cái xương sườn, nội tạng cũng dập nát, sống dở chết dở.
Nhìn thấy cảnh này, nắm đấm của Thuỷ Thánh Võ chợt dừng lại.
Anh ta nhìn vào khoảng không.
Long Hằng đã biến mất không tăm tích, Thuỷ Thánh Võ lập tức thở dài: "Sao ông phải khổ vậy?"
“Nếu tôi không bảo vệ được thiếu gia, quay trở lại cũng chỉ có đường chết, vì vậy tôi chỉ có thể cố gắng hết sức!", ông già lầm bầm trong khi khạc ra máu.
"Nếu vậy thì chúng ta cũng đều có nỗi sợ hãi là thiên kiêu hạng nhất. Nếu đã vậy, ông hãy đi đi”.
Thuỷ Thánh Võ khàn giọng nói.
Ông già vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Thủy Thánh Võ: "Các hạ có thể thả tôi đi sao?"
"Giết ông cũng vô nghĩa, tôi cùng thiên kiêu hàng đầu đã kết thù. Kiểu gì hắn cũng sẽ tự mình tới Long Xuyên. Nếu như tôi đánh bại hắn, ông đương nhiên không dám làm gì tôi. Còn nếu tôi đánh không lại hắn, bị hắn giết, nhà họ Thuỷ cũng khó thoát khỏi bàn tay tàn độc của hắn. Ông sống hay chết cũng không thay đổi được gì, hà cớ gì không thả ông đi, coi như một chút tình người mà thôi”, Thủy Thánh Võ thở dài.
Nghe được lời này, ông giả tâm trạng phức tạp.
Ông ta lau đi vết máu trên khoé miệng, chắp tay trầm giọng nói với Thuỷ Thánh Võ: "Đa tạ Thánh Võ thiên kiêu!"
Nói rồi, ông ta quay người bỏ đi.
Ông ta không dám đi một mạch, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, tựa hồ lo lắng Thủy Thánh Võ đánh lén sau lưng.
Tuy nhiên, Thuỷ Thánh Võ chỉ ngồi xuống tảng đá bên cạnh mà không nói lời nào.
Ông lão yên lặng nhìn, đôi mắt già nua co giật, cuối cùng nhảy phốc lên, chạy trốn về phía xa.
Trận chiến này đã kết thúc theo cách như vậy.
Mọi người xung quanh đều thở dài.
"Sao không giết hắn đi cho thỏa nỗi hận? Nếu phái người đuổi theo, như vậy Long Hằng cũng không thể trốn được quá xa”, Lâm Chính bước lên phía trước nhẹ giọng nói.
"Không cần thiết!"
Thuỷ Thánh Võ thở ra một hơi, gượng cười nói: "Lâm thần y, lần này lại phải cảm ơn anh rồi!"
"Anh không cần phải nói lời cảm ơn. Mọi thứ dường như không diễn ra như chúng ta mong đợi. Tiếp theo, anh định sẽ giải quyết như thế nào?"
"Không biết, có lẽ trước tiên tôi phải đưa người nhà họ Thuỷ trốn khỏi nơi này!"
"Anh có thể trốn nhất thời, nhưng không trốn được vĩnh viễn. Thiên kiêu hạng nhất rất lợi hại, nhất định sẽ tìm được anh".
"Nếu như thật sự giấu không được, tôi sẽ tự mình đi Thánh Sơn, giao tính mạng cho hắn rồi cầu xin hắn tha mạng cho người nhà họ Thủy!"
Thủy Thánh Võ thở dài một hơi.
Sở dĩ Thủy Thánh Võ không đuổi theo Long Hằng, cũng không giết ông già kia là bởi vì anh ta không muốn làm tới cùng, cắt đứt tất cả đường lui của chính mình.
Bây giờ anh ta chỉ có thể cầu xin thiên kiêu hạng nhất ban phát cho mình chút lòng từ bi.
Chương 2929: Lộ diện đi!
Những người vừa xem trận chiến dần rời đi.
Nét mặt ai cũng đầy vẻ giễu cợt.
"Thắng quyết đấu, lại thua tất cả, Thánh Võ thiên kiêu ra tay thật sự không thích hợp”.
"Cũng chẳng còn cách nào, thiên kiêu hạng nhất đã để mắt tới anh ta. Thủy Thánh Võ chết, nhà họ Thuỷ tất sẽ diệt vong. Vốn anh ta muốn hi sinh tính mạng, nhưng lại bị người khác cự tuyệt”.
"Chỉ có thể nói là quá đen thôi".
Không bao lâu nữa, xác Thủy Thánh Võ sẽ bị bêu dưới chân Thánh Sơn”.
"Thật sự là vận mệnh trêu ngươi, một đời thiên kiêu lại có kết cục như vậy”.
"Đúng vậy, nhưng tôi quan tâm cái người đội mũ kia nhiều hơn! Người này y thuật thật sự kinh người".
"Người này quả thực là kỳ quái, Thủy Thánh Võ từ đâu mời được người này tới nhỉ?"
"Không biết nữa”.
Mọi người bàn tán xôn xao, ánh mắt lại dừng lại trên người Lâm Chính, tất cả đều tò mò về anh.
Cô gái áo trắng trên khán đài và cậu ấm kia nhìn nhau rồi cười, như đoán được đối phương đang nghĩ gì.
“Anh muốn nắm bắt cơ hội này sao?”, cô gái híp mắt hỏi.
"Đương nhiên, mất cơ hội này thì làm gì còn cơ hội nào khác!"
"Được rồi, bây giờ chúng ta chuẩn bị đi!"
Sau một hồi trao đổi, cả hai vội vã rời khán đài.
"Lâm thần y, Thánh Võ xin khắc ghi ân tình của thần y. Mặc dù hiện tại đang gặp hoạ sát thân, nhưng Thánh Võ vẫn sẽ thực hiện những gì mình đã nói lúc đầu. Bất kể là núi đao biển lửa, miễn là Lâm thần y cần, tôi nhất định không nề hà. Tôi nói được làm được!", Thuỷ Thánh Võ chắp tay nói.
“Được!", Lâm Chính cũng chắp tay lại.
"Vậy xin từ biệt tại đây”.
Thuỷ Thánh Võ lại chắp tay, sau đó quay người đưa người nhà họ Thuỷ rời đi.
Lâm Chính yên lặng nhìn theo bóng người rời đi.
"Được rồi, chuyện này đã qua, giờ bắt đầu chuyện của chúng ta được chưa?" Thần Võ Tôn nãy giờ vẫn lạnh lùng đứng ngoài quan sát đi tới, trực tiếp hỏi.
“Nếu như tôi muốn bảo vệ người này thì liệu bà có cách nào không?” Lâm Chính suy nghĩ một lát rồi hỏi.
Thần Võ Tôn lắc đầu: "Không thể giúp được, thiên kiêu hạng nhất không dễ đối phó như vậy. Tôi có thể dễ dàng giết chết Thuỷ Thánh Võ, nhưng nếu tôi chiến đấu với thiên kiêu hạng nhất thì khó có thể đoán được ai sẽ thắng”.
“Tôi hiểu rồi”.
Lâm Chính gật đầu, bình tĩnh nói: "Để lại cho tôi phương thức liên lạc, tôi sẽ về chuẩn bị. Khi nào chuẩn bị xong sẽ liên lạc với bà để trị liệu”.
"Cái gì? Cậu muốn chạy?", Thần Võ Tôn nổi giận.
"Nếu tôi không muốn chữa bệnh cho bà thì tại sao lại nói cho bà biết căn bệnh mà bà đang mắc phải? Thầy thuốc sợ nhất bệnh nhân giấu bệnh sợ thầy, nếu bà không tin tôi, tôi chữa không nổi cho bà", Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Nhưng tôi còn không biết cậu là ai, nếu như cậu biến mất tăm tích, tôi có thể tìm cậu ở nơi nào?", Thần Võ Tôn hừ một tiếng.
"Bà có thể tin tôi hoặc giết tôi ở đây, nhưng tôi có thể nói với bà một điều. Không ai trên thế giới này có thể chữa khỏi bệnh cho bà ngoại trừ tôi. Nếu bà không tin tôi, bà có thể đến gặp các thần y nổi tiếng và hỏi họ”, Lâm Chính nhìn thẳng vào mắt Thần Võ Tôn, nói một cách bình tĩnh.
"Cậu..."
Thần Võ Tôn rất tức giận, nhưng cũng không biết nên phản bác như thế nào.
Trong lúc tuyệt vọng, bà ta chỉ có thể nghiêm nghị nói: "Tôi ghi nhớ khí tức của cậu, tôi cho cậu ba ngày, trong vòng ba ngày nhất định phải liên lạc với tôi! Bằng không, tôi sẽ dùng khí tức để tìm cậu khắp nơi, dù có phải lật tung cả đất nước này lên cũng tìm bằng được cậu! Hiểu chưa?"
“Tôi biết, tôi biết”, Lâm Chính cười nói.
Sau đó, Thần Võ Tôn mới quay người, phóng vọt lên trời rồi biến mất.
Thấy vậy, Lâm Chính quay lại và lấy xe rời đi.
Anh muốn trực tiếp đến Giang Thành.
Tuy nhiên, khi xe đi được nửa đường, anh nhận ra điều gì đó khác lạ. Anh nhìn trái nhìn phải rồi lái xe đến một con đường vắng và dừng lại.
“Đã theo tôi cả dọc đường rồi, giờ lộ diện đi!” Lâm Chính xuống xe, lớn tiếng nói.
Chương 2930: Thâm sâu khó lường
Khi anh vừa dứt lời, hai bóng người bước ra từ phía sau những cây đại thụ hai bên đường.
Một nam một nữ chính là người phụ nữ mặc đồ trắng và cậu ấm trên khán đài lúc nãy.
“Hai vị có việc gì sao?” Lâm Chính bình thản hỏi.
"Ồ, cũng không có gì nghiêm trọng. Bọn tôi thấy y thuật của thần y không tầm thường, cho nên muốn kết giao”, người đàn ông cười nói.
"Tôi không đánh giá cao cách kết bạn này! Hơn nữa, tôi không biết gì về hai người cả. Kết bạn à? Thôi bỏ đi!" Lâm Chính lắc đầu.
“Anh đang coi thường chúng tôi sao?“, cô gái áo trắng cười tươi như hoa hỏi: "Nếu như anh coi trọng chúng tôi, vậy thì hãy kết giao thêm hai bằng hữu đi. Nếu như anh xem thường chúng tôi... Chúng tôi cũng là người có sĩ diện, chỉ sợ sẽ không cho phép anh rời đi như vậy!"
"Nếu thật sự muốn kết bạn, tôi làm sao có thể từ chối? Đáng tiếc hai người đuổi theo tôi chỉ là vì muốn tìm ra thân phận của tôi. Nếu biết tôi là ai, nhất định sẽ bắt tôi tuân lệnh, nếu không các người sẽ nói với thiên kiêu hạng nhất, để hắn ta đến giết tôi! Bằng cách này, các người có thể uy hiếp tôi, phải không?" Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Ha ha, xem ra thần y rất nhanh nhạy!”, cậu ấm bị nhìn thấu tâm tư thì cũng không khó chịu, tay đã đặt ở trên quạt xếp.
Hiển nhiên, bọn họ biết Lâm Chính không thể dùng lời nói thuyết phục, chỉ có thể lựa chọn vũ lực.
Người phụ nữ áo trắng cũng hơi tiến lên một bước, một tay chạm vào thanh kiếm mềm giấu trong thắt lưng.
Lâm Chính hiểu rõ ý đồ của hai người họ, anh chỉ cười nhạt một tiếng, bình tĩnh nói: "Nếu như tôi là hai người, tôi nhất định sẽ không làm chuyện liều lĩnh như vậy!"
"Nhưng mấy kẻ như các người, tựa hồ cũng không còn cách nào khác ngoài hành động liều lĩnh!"
Cậu ấm khẽ mỉm cười, đột nhiên đồng tử của anh ta ngưng đọng. Anh ta nhảy lùi lại, đồng thời khẽ vung vẩy chiếc quạt xếp trong tay.
Vù vù vù...
Một số lượng lớn các tia sáng giống như sao băng bay ra từ chiếc quạt gấp của anh ta.
"Ám khí Đường Môn?"
Lâm Chính nheo mắt, nhưng cũng không hoảng sợ, nhẹ nhàng giơ cánh tay lên.
Phiu!
Một cây kim bạc từ trong tay anh bay ra, giống như một chiếc tàu con thoi phi ra ngoài, trực tiếp đánh bay tất cả ám khí do cậu ấm kia phóng ra.
Nhưng trong thời gian này, người phụ nữ đã sáp lại gần.
Thanh kiếm mềm dẻo giống như một con rắn đang nhảy múa điên cuồng, xoáy về phía Lâm Chính như một cơn gió cuốn lá rơi.
Lâm Chính không hoảng sợ, lui về phía sau, né tránh linh hoạt như một con chim én.
"Cởi nón ra!"
Lúc này, cậu ấm khẽ kêu lên một tiếng rồi tiến lên một bước, nhanh như chớp lao tới.
Khi đến gần Lâm Chính, cơ thể anh ta đột nhiên xoay tròn.
Người phụ nữ mặc đồ trắng nhìn thấy vậy liền rút lui ngay lập tức.
“Nổi gió bão lên! "
Cậu ấm kia hét lớn, vô số đao và phi tiêu từ trong người anh ta bắn ra, mỗi ám khí đều có tác dụng và thuộc tính khác nhau. Có cái tẩm độc, có cái đang rực cháy, vô cùng đáng sợ, tất cả đều hướng về phía Lâm Chính.
Đối mặt với tình huống này, Lâm Chính có vẻ hơi vội vàng, liên tục né tránh nhưng vô cùng luống cuống.
"Cơ hội tốt!"
Người phụ nữ áo trắng cả mừng, nhân cơ hội lập tức xông tới, dùng một thanh kiếm mềm đâm thẳng vào mũ của Lâm Chính, định cởi ra xem thân phận thực sự của anh.
Nhưng vào khoảnh khắc khi thanh kiếm mềm tấn công, Lâm Chính ban nãy có vẻ luống cuống lại đột nhiên tăng tốc và biến mất không còn tăm tích.
"Không hay rồi!"
Người phụ nữ mặc đồ trắng lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn, cô ta tái mặt vì sợ hãi và lùi lại liên tục.
Tuy nhiên, đã quá muộn.
Lâm Chính đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh ả, một tay cầm mấy cây ngân châm, trực tiếp đâm vào trên người cô ta.
"Tên khốn nạn!"
Cậu ấm vô cùng tức giận, tung chưởng về phía Lâm Chính.
Lâm Chính cũng phản đòn bằng một chưởng.
Bịch!
Nắm đấm của họ va vào nhau.
Nhưng chưởng lực của cậu ấm rõ ràng không mạnh bằng chưởng của Lâm Chính, cho nên anh ta lập tức bị đánh lùi lại.
Anh ta dùng thuật ẩn thân, nhưng lại cảm thấy khí huyết trong cơ thể dâng trào, thực sự rất khó chịu.
"Không ngờ anh y thuật cao siêu, thực lực cũng đáng sợ như vậy. Toàn bộ Long Quốc này, người có được thực lực như anh chỉ đếm trên đầu ngón tay! Anh, anh không phải Lâm thần y của Giang Thành đấy chứ!"
Cậu ấm nhìn chằm chằm Lâm Chính, lạnh lùng nói.
"Chính là tôi!"
Lâm Chính cười nhạt một tiếng, hào phóng cởi mũ ra.
Hai kẻ kia giật mình, rồi vui mừng khôn xiết.
"Ha ha ha ha, Lâm thần y, anh biết rõ ý đồ của chúng tôi mà còn dám làm như vậy! Anh ngu ngốc đến thế sao? Hiện tại chúng tôi chỉ cần có một người trốn được là anh sẽ chết bất đắc kỳ tử! Anh thua rồi, Lâm thần y!", cô gái áo trắng cười to, trên mặt tràn đầy tự mãn.
Tuy nhiên, cậu ấm kia cảm thấy rằng mọi thứ không đơn giản như vậy.
Anh ta nhíu mày: "Lâm thần y, anh không sợ chúng tôi nói cho thiên kiêu hạng nhất thân phận của anh sao? Chuyện hôm nay, thiên kiêu hạng nhất nhất định sẽ không buông tha, tất cả những người liên quan đều phải chết! Anh làm như vậy làm gì?"
"Ồ, không sao cả. Nếu các người muốn nói cho thiên kiêu hạng nhất biết thì đi đi! Có điều tôi sợ các người còn chết trước cả tôi thôi”, Lâm Chính cười nói.
Anh vừa dứt lời, hai kẻ kia sững sờ.
"Ý của anh là?, người phụ nữ mặc đồ trắng hỏi lại ngay lập tức.
“Các ngươi tự nhìn đi”, Lâm Chính cười nhạt.
Người phụ nữ áo trắng sửng sốt trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy bả vai đau nhói, vội vàng nghiêng đầu nhìn lại. Lúc này cô ta mới phát hiện cánh tay vốn trắng như củ sen của mình nay đã bị bầm tím.
Sắc mặt của cậu ấm cũng vô cùng nhợt nhạt.
Anh ta đưa lòng bàn tay lên nhìn chằm chằm, nơi đó cũng có một vết bầm tím, đặc biệt kỳ quái.
"Chúng ta. . . trúng độc?", cậu ấm lẩm bẩm.
"Đúng vậy, hơn nữa độc dược là do tôi đặc biệt luyện chế! Loại độc dược này là từ bốn nghìn loại độc dược khác luyện chế ra. Trên đời này ngoại trừ tôi không ai có thể trị được!" Lâm Chính đáp.
"Anh... Đồ khốn! Tôi thề sẽ giết anh!"
Người phụ nữ mặc đồ trắng thẹn quá hoá giận. Cô ta hét lên rồi lao tới.
Nhưng cô ta còn chưa tới gần Lâm Chính, đã thấy Lâm Chính đột nhiên vẫy vẫy tay.
Đoàng!
Một luồng khí tức vô song đột nhiên bùng phát.
Cô gái áo trắng lập tức bị đánh bay, nặng nề rơi xuống đất.
Cảm nhận được khí tức mạnh mẽ này, sắc mặt của cậu ấm tái nhợt.
"Thực lực của anh. . . lợi hại như vậy?"
Anh ta mở to mắt vẻ không thể tin được.
Với những tuyệt kỹ như vậy, ngay cả Thuỷ Thánh Võ cũng có thể không phải là đối thủ của người này!
Lâm thần y này ... quả là thâm sâu khó lường!
Quả nhiên giống như những gì Lâm Chính nói. Sau khi ông cụ tuyên bố như vậy thì lập tức quay qua nhìn Thủy Thánh Võ: “Thủy Thánh Võ, cậu sỉ nhục thiên kiêu hạng nhất. Tôi không thể tha. Hôm nay giết cậu là để rửa sạch nỗi nhục này! Cậu, không có ý kiến gì chứ?”
Thủy Thánh Võ trầm mặt, định nói gì đó nhưng cuối cùng anh ta thỏa hiệp: “Nếu đã vậy thì Thánh Võ không có ý kiến, chỉ hi vọng sau khi tôi chết chuyện này sẽ kết thúc”.
“Tôi rất vui khi cậu có thể hiểu được. Cậu chết cũng không oan”.
Nói xong ông cụ lao lên như điện xẹt. Luồng sức mạnh kinh khủng phóng ra Cho dù là Thần Võ Tôn thì cũng phải giật mình. Không ai ngờ ông cụ bên cạnh Long Hằng lại là một cao thủ tuyệt đỉnh.
“Chết đi”.
Thủy Thánh Võ chỉ nghe thấy một tiếng gầm vang lên, không biết phát ra từ hướng nào. Sau đó là một tàn ảnh xuất hiện ngay trước mặt anh ta.
Thủy Thánh Võ trố tròn mắt. Ngay sau đó là một chưởng đánh dội thẳng xuống ngực Thánh Võ.
Trong nháy mắt...Bùm! Nội tạng của Thủy Thánh Võ như nổ tung. Cơ thể anh ta bay bật ra cạnh bờ sông. Anh ta nôn ra máu, thở gấp. Có vẻ như không còn sống được bao lâu nữa.
Đám đông lắc đầu, cảm thấy tiếc nuối cho Thủy Thánh Võ. Nào ai có thể ngờ thiên kiêu thứ hai lại có kết cục như vậy.
“Cậu chủ!”, người nhà họ Thủy đi theo Thủy Thánh Võ tới đây đều gào lên. Họ lao tới khóc lóc. Hơi thở của Thủy Thánh Võ trở nên yếu dần.
Cuối cùng anh ta cố gắng lên tiếng: “Chuyện này...có thể...coi như kết thúc rồi...phải không!”
Thế nhưng...ông cụ chỉ lắc đầu: “Vẫn chưa!”
“Cái gì?”, Thủy Thánh Võ trố mắt.
“Chỉ giết một mình cậu không đủ để rửa sạch nỗi nhục của chủ nhân, cần phải dùng máu của cậu, người thân của cậu, bạn bè của cậu nữa mới được. Thiên kiêu hạng nhất không chấp nhận một sự sỉ nhục như thế này. Đây là giới hạn, vì vậy sau khi cậu chết, tôi sẽ đưa bạn bè, người thân của cậu xuống Diêm Vương gặp cậu. Khi đó mọi chuyện mới coi như kết thúc”, ông cụ nói.
Người nhà họ Thủy thất kinh. Thủy Thánh Võ gào lên: “Các người...quá độc ác. Ép người quá đáng. Tại sao?”
“Tại sao à? Vì cậu yếu hơn chúng tôi. Cậu sống hay chết do chúng tôi quyết định. Chắc cậu không ngây thơ tới mức cho rằng chỉ cần cậu chết thì chúng tôi sẽ tha cho cậu đấy chứ? Cậu sai rồi, dù ngay lúc đầu cậu chủ Long Hằng giết được cậu thì sau đó nhà họ Thủy cũng phải chết. Bởi vì chúng tôi một khi làm việc sẽ không bao giờ để lại hậu họa. Đã ra tay là phải diệt cỏ tận gốc”, ông cụ lạnh giọng.
Thủy Thánh Võ bặm môi.
“Nói vậy thì các hạ sẽ giết cả tôi đúng không?”, lúc này Lâm Chính lên tiếng.
“Khoảnh khắc cậu đứng ở đây thì cậu đã bị coi là kẻ phải chết rồi”, ông cụ thản nhiên nhìn Lâm Chính.
“Vậy sao?”, Lâm Chính trông vô cùng điềm đạm. Đôi mắt anh ánh lên vẻ lạnh lùng: “Vì vậy, dù tôi có làm gì thì cũng đều liên quan tới Thủy Thánh Võ đúng không. Đều phải chết?”
“Đương nhiên. Các người làm gì được ra điều kiện. Tôi nói rồi, từ lúc bắt đầu đánh nhau thì mạng của các cậu đã nằm trong tay chúng tôi rồi”, nói xong ông cụ bước về phía Lâm Chính và người nhà họ Thủy.
“Xem ra khó mà thoát được”, Lâm Chính thở dài, giơ tay lên xoay trong không gian.
Vụt...Số châm trên người Thủy Thánh Võ bay ra, quay trở về tay anh. Thủy Thánh Võ khi này sắp chết tới nơi bỗng thở lại bình thường và đứng bật dậy.
“Hả?”, ông cụ kinh ngạc.
“Chuyện gì vậy? Thủy Thánh Võ không phải là chết rồi sao? Tại sao lại có thể đứng dậy thế?”
“Nhờ vào y thuật của kẻ đó?”
“Kẻ đó là ai mà có y thuật cao siêu vậy?”, đám đông thất kinh.
Thần Võ Tôn hai mắt sáng rực, vội đứng bật dậy: “Y thuật của kẻ này cao minh như vậy, xem ra những gì cậu ta nói trước đó không phải là nói khoác”, Thần Võ Tôn lầm bầm.
“Nuốt đi”, Lâm Chính lấy ra hai viên đan dược vứt cho Thủy Thánh Võ.
Thủy Thánh Võ nhận lấy, nhét vào miệng. Trong nháy mắt, vết thương trên cơ thể anh ta dần phục hồi. Không chỉ vậy, lục phủ ngũ tạng bị tổn thương nặng cũng nhanh chóng được chữa lành. Cảnh tượng đó thật thần kỳ.
“Thủy Thánh Võ, chuyện tới nước này rồi thì cũng không cần phải khách sáo nữa. Anh cứ làm những gì mình thích đi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Được”, Thủy Thánh Võ gật đầu, nhìn ông cụ với vẻ mặt dữ tợn. Nhà họ Thủy cũng biết giờ là lúc liên quan tới việc sống còn của nhà họ Thủy, nếu không chiến đấu thì chỉ có ngồi mà chờ chết. Thế là tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Họ bao vây ông cụ và Long Hằng.
“Khốn khiếp. Các người đối kháng với chúng tôi sao?”, Long Hằng tức giận, gầm lên. Nhưng tới giờ bọn họ không dọa được nhà họ Thủy nữa rồi.
“Tức nước thì vỡ bờ thôi”, Thủy Thánh Võ bước tới, phóng ra sát khí hừng hực.
Ông cụ thấy vậy bèn nhìn Lâm Chính: “Cậu là ai?”
“Anh ấy là ai không có liên quan gì tới các người hết. Hôm nay ở đây, người sẽ giết các người là tôi – Thủy Thánh Võ”, Thủy Thánh Võ hét lớn.
“Cậu giết nổi tôi không?”, ông cụ hừ giọng.
“Vừa rồi tôi nương tay là vì muốn mọi chuyện được êm xuôi, cậu thật sự cho rằng cậu có bản lĩnh sao?”
Hai mắt Thủy Thánh Võ đỏ au, cả người lao về phía trước, vồ tới chỗ ông cụ. Luồng sức mạnh phóng ra như thủy triều ập tới.
Ông cụ đanh mặt, phóng ra khí tức phòng thủ. Đám đông xung quanh cảm thấy da đầu tê dại.
Lúc này Thủy Thánh Võ mới thực sự thể hiện khả năng của mình. Anh ta lướt đi giống như một con giao long với thân pháp vô cùng kỳ diệu. Vừa tới trước mặt ông cụ, anh ta đã tung ra hàng trăm chiêu. Đất đá xung quanh bay tung, vỡ vụn, mặt sông bỗng cuộn sóng.
Trong phạm vi 100m quanh ông cụ, tất cả dường như bị cào bằng. Đám đông sững sờ khi chứng kiến cảnh tượng đó.
Ông cụ cũng cố gắng đáp trả nhưng có vẻ là bị hao tốn khá nhiều sức lực. Ông ta biết, bản thân đã đánh giá thấp Thủy Thánh Võ. Thế nhưng ông ta không hề lo sợ, chỉ lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng. Viên thuốc vừa xuống bụng thì khí tức của ông ta đã tăng mạnh, thực lực của tăng lên gấp nhiều lần.
“Thần Nguyên Đan sao? Ha ha, thật không ngờ anh cả lại cho ông loại thuốc quý như vậy. Vậy thì không còn gì phải sợ Thủy Thánh Võ nữa rồi”, Long Hằng hai mắt sáng rực, vỗ tay cười lớn.
Một giây sau, mười mấy cây châm được phóng ra ghim lên người Thủy Thánh Võ.
Vụt! Cơ thể Thủy Thánh Võ phát ra ánh sáng, khí tức cũng tăng lên gấp 10.
Nụ cười trên khuôn mặt Long Hằng tắt lịm.
Chương 2927: Chết cũng chẳng là gì
Thần Nguyên Đan là một viên đan đặc biệt được thiên kiêu hạng nhất điều chế bằng thần huyết tinh nguyên của chính mình.
Tổng cộng chỉ có bốn viên đan dược, một khi uống vào, thực lực sẽ tăng vọt, thậm chí còn có một số kỹ năng đặc biệt của thiên kiêu hạng nhất, Như vậy có thể đứng đầu thiên hạ, sức mạnh kinh người!
Nhưng mà, hiện tại chỉ vài cây châm bạc châm vào người Thuỷ Thánh Võ này lại lập tức khiến tu vi của anh ta tăng lên hơn mười lần, hiệu quả so với Thần Nguyên Đan còn mạnh hơn...
"Việc này không thể nào. . . . . ."
Long Hằng ngơ ngác nhìn.
Những người xung quanh thậm chí còn kinh ngạc và chết lặng hơn.
"Sức mạnh của tôi??"
Thuỷ Thánh Võ cũng cảm thấy khó tin, nhìn vào tay mình, há hốc miệng.
"Thánh Võ thiên iêu không cần quá bàng hoàng, sức mạnh này sẽ không kéo dài bao lâu”, Lâm Chính từ phía sau nhẹ giọng nói.
Thuỷ Thánh Võ lấy lại tinh thần và ý chí chiến đấu mạnh mẽ. Anh ta trực tiếp hóa thành một cơn lốc mang theo sát khí tấn công về phía đối thủ.
"Gọi thiên lôi!"
Ông già trông vô cùng lo lắng, khẽ gầm lên một tiếng, huy động hết tất cả sức mạnh.
Chỉ thấy không gian xung quanh nổ tung, như thể bị một sức mạnh có thể nghiền thép thành bột bao phủ, vô cùng dữ dội.
Nhưng Thuỷ Thánh Võ dẻo dai và kiên cường như một cây tre, mạnh mẽ đập vỡ trường lực đáng sợ này. Anh ta giương nắm đấm lao về phía ông già như vũ bão.
Ông già sợ đến tái mặt, vội vàng giơ tay chống cự.
Năng lượng cuồn cuộn hội tụ trong lòng bàn tay.
Nhưng ngay khi nó chạm vào nắm đấm của Thuỷ Thánh Võ, nó vỡ tan như thủy tinh.
"Cái gì?"
Tất cả mọi người đều bị sốc.
Chiêu này đơn giản là không thể đỡ được!
Bùm!
Tiếng nổ dữ dội vang ra mọi hướng.
Một vệt khí xuất hiện giữa không trung, đẩy người đứng xem cuộc chiến liên tục rút lui, có người thổ huyết không đứng dậy được.
Sau khi mọi người định thần lại, họ nhìn thấy ông già đã bị đánh bay và đâm thẳng vào một tòa nhà bên ngoài.
Ngay lập tức, tòa nhà nổ tung và những ngôi nhà liên tiếp sụp đổ.
May mắn thay, nơi này đã được Thuỷ Thánh Võ phong tỏa từ trước, những người dân xung quanh đều đã được sơ tán. Nếu không, không biết có bao nhiêu người chết hoặc bị thương.
Mọi người nhìn lên, tất cả đều sửng sốt.
Cú đấm này mạnh cỡ nào!
Nếu bị đánh trúng thì đã tan thành khói bụi rồi.
"Thật đáng sợ!", cô gái áo trắng ngơ ngác nhìn lão già nằm trong đống đổ nát, giọng nói có chút run rẩy: "Y thuật của người kia rốt cuộc lợi hại đến mức nào? Vì sao chỉ cần mười mấy cây kim châm mà có thể nâng sức mạnh của Thánh Võ thiên kiêu tới mức này?"
“Thánh Võ thiên kiêu hiện tại có lẽ đã đủ sức mạnh để tiếp thiên kiêu hạng nhất mấy chiêu rồi!”, những người xung quanh cảm thán.
Nhưng cũng mới chỉ là tiếp được mấy chiêu mà thôi.
"Sao có thể như vậy??"
Long Hằng hoàn toàn giật mình, giọng run run.
Mọi chuyện tiến triển vượt quá sức tưởng tượng của hắn ta.
Lúc này, ông già giãy giụa từ trong đống đổ nát bò ra, khóe miệng còn đang chảy máu, nhưng vẫn cố dùng hết sức hét lên: "Thiếu gia, đi mau! "
"Đi sao?"
Long Hằng toàn thân run lên, hắn đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, xoay người lập tức rời đi.
"Muốn đi sao?"
Người nhà họ Thuỷ hét lên và bao vây lấy Long Hằng.
"Các người muốn làm gì? Tôi nói cho các người biết, tôi là em trai của thiên kiêu hạng nhất! Kẻ nào dám giết tôi, thiên kiêu hạng nhất sẽ giết sạch các người, không chừa một ai! Người... các người đừng có làm càn!" Long Hằng hoảng sợ kêu to.
"Nếu thiên kiêu hạng nhất không cho chúng tôi một đường lui thì chúng tôi còn phải sợ cái gì nữa? Cho dù hôm nay thiên kiêu hạng nhất ở đây, bọn tôi cũng sẽ dốc toàn lực chống trả, bất kể sống chết! Cái chết với tôi giờ đã nhẹ tựa lông hồng!"
Nói rồi, Thuỷ Thánh Võ điên cuồng lao về phía Long Hằng.
"Ối?"
Long Hằng sợ đến chân mềm nhũn, hồn bay phách lạc.
Chương 2928: Từ bỏ
Long Hằng từ khi sinh ra đã được anh trai Long Thiên Tử cưng chiều nên hắn không sợ trời không sợ đất, cho dù phạm tội, anh trai cũng sẽ đứng về phía hắn.
Đặc biệt là sau khi Long Thiên Tử trở thành thiên kiêu hạng nhất, Long Hằng được hắn bảo vệ lại càng vô pháp vô thiên. Ngoại trừ anh trai của mình, hắn không coi bất cứ ai ra gì.
Đừng nói là một nhà họ Thuỷ nhỏ ở Long Xuyên, ngay cả những cao thủ giấu mặt kia hắn cũng không để ý.
Nhưng hắn ta không bao giờ nghĩ rằng những người nhà họ Thuỷ trước giờ hắn chẳng coi bằng hạt bụi hôm nay lại dám giết hắn ta!
Có lẽ hắn chưa hiểu được rằng khi bị ép vào nước đường cùng, con người có thể làm bất cứ điều gì.
"Đừng! Đừng giết tôi! Đừng!"
Nhìn Thuỷ Thánh Võ lao về phía mình, Long Hằng hoàn toàn suy sụp và điên cuồng hét lên.
Tuy nhiên tất cả đều vô ích.
Đúng lúc này.
Bùm!
Một luồng khí tức điên cuồng ập vào như áp đảo núi non, biển cả.
Tất cả những người nhà họ Thủy vây quanh Long Hằng đều bị chấn động đến mức hộc máu và bay ra ngoài.
Ngay cả Thuỷ Thánh Võ đang tấn công cũng tạm thời bị đẩy lùi.
Ngước mắt nhìn lên.
Chính là ông già đó!
Ông ta không dừng lại mà tới gần Thủy Thánh Võ, trực tiếp giang hai tay ôm eo anh ta, đồng thời kêu to: "Thiếu gia, đi mau! ! "
Long Hằng hoàn hồn, lập tức quay đầu chạy như điên.
"Cút ra!"
Thuỷ Thánh Võ vỗ mạnh vào lưng ông già.
Phụt!
Ông già hộc máu, nhưng hai tay vẫn khóa chặt Thủy Thánh Võ. Khí tức của ông ta quấn quanh người Thuỷ Thánh Võ như dây leo, không chịu buông ra.
Thuỷ Thánh Võ điên cuồng đánh vào lưng ông già, mỗi đòn đều mang theo sức mạnh kinh người.
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch….
Một âm thanh chói tai phát ra.
Lưng ông già bê bết máu, gãy mấy cái xương sườn, nội tạng cũng dập nát, sống dở chết dở.
Nhìn thấy cảnh này, nắm đấm của Thuỷ Thánh Võ chợt dừng lại.
Anh ta nhìn vào khoảng không.
Long Hằng đã biến mất không tăm tích, Thuỷ Thánh Võ lập tức thở dài: "Sao ông phải khổ vậy?"
“Nếu tôi không bảo vệ được thiếu gia, quay trở lại cũng chỉ có đường chết, vì vậy tôi chỉ có thể cố gắng hết sức!", ông già lầm bầm trong khi khạc ra máu.
"Nếu vậy thì chúng ta cũng đều có nỗi sợ hãi là thiên kiêu hạng nhất. Nếu đã vậy, ông hãy đi đi”.
Thuỷ Thánh Võ khàn giọng nói.
Ông già vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Thủy Thánh Võ: "Các hạ có thể thả tôi đi sao?"
"Giết ông cũng vô nghĩa, tôi cùng thiên kiêu hàng đầu đã kết thù. Kiểu gì hắn cũng sẽ tự mình tới Long Xuyên. Nếu như tôi đánh bại hắn, ông đương nhiên không dám làm gì tôi. Còn nếu tôi đánh không lại hắn, bị hắn giết, nhà họ Thuỷ cũng khó thoát khỏi bàn tay tàn độc của hắn. Ông sống hay chết cũng không thay đổi được gì, hà cớ gì không thả ông đi, coi như một chút tình người mà thôi”, Thủy Thánh Võ thở dài.
Nghe được lời này, ông giả tâm trạng phức tạp.
Ông ta lau đi vết máu trên khoé miệng, chắp tay trầm giọng nói với Thuỷ Thánh Võ: "Đa tạ Thánh Võ thiên kiêu!"
Nói rồi, ông ta quay người bỏ đi.
Ông ta không dám đi một mạch, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, tựa hồ lo lắng Thủy Thánh Võ đánh lén sau lưng.
Tuy nhiên, Thuỷ Thánh Võ chỉ ngồi xuống tảng đá bên cạnh mà không nói lời nào.
Ông lão yên lặng nhìn, đôi mắt già nua co giật, cuối cùng nhảy phốc lên, chạy trốn về phía xa.
Trận chiến này đã kết thúc theo cách như vậy.
Mọi người xung quanh đều thở dài.
"Sao không giết hắn đi cho thỏa nỗi hận? Nếu phái người đuổi theo, như vậy Long Hằng cũng không thể trốn được quá xa”, Lâm Chính bước lên phía trước nhẹ giọng nói.
"Không cần thiết!"
Thuỷ Thánh Võ thở ra một hơi, gượng cười nói: "Lâm thần y, lần này lại phải cảm ơn anh rồi!"
"Anh không cần phải nói lời cảm ơn. Mọi thứ dường như không diễn ra như chúng ta mong đợi. Tiếp theo, anh định sẽ giải quyết như thế nào?"
"Không biết, có lẽ trước tiên tôi phải đưa người nhà họ Thuỷ trốn khỏi nơi này!"
"Anh có thể trốn nhất thời, nhưng không trốn được vĩnh viễn. Thiên kiêu hạng nhất rất lợi hại, nhất định sẽ tìm được anh".
"Nếu như thật sự giấu không được, tôi sẽ tự mình đi Thánh Sơn, giao tính mạng cho hắn rồi cầu xin hắn tha mạng cho người nhà họ Thủy!"
Thủy Thánh Võ thở dài một hơi.
Sở dĩ Thủy Thánh Võ không đuổi theo Long Hằng, cũng không giết ông già kia là bởi vì anh ta không muốn làm tới cùng, cắt đứt tất cả đường lui của chính mình.
Bây giờ anh ta chỉ có thể cầu xin thiên kiêu hạng nhất ban phát cho mình chút lòng từ bi.
Chương 2929: Lộ diện đi!
Những người vừa xem trận chiến dần rời đi.
Nét mặt ai cũng đầy vẻ giễu cợt.
"Thắng quyết đấu, lại thua tất cả, Thánh Võ thiên kiêu ra tay thật sự không thích hợp”.
"Cũng chẳng còn cách nào, thiên kiêu hạng nhất đã để mắt tới anh ta. Thủy Thánh Võ chết, nhà họ Thuỷ tất sẽ diệt vong. Vốn anh ta muốn hi sinh tính mạng, nhưng lại bị người khác cự tuyệt”.
"Chỉ có thể nói là quá đen thôi".
Không bao lâu nữa, xác Thủy Thánh Võ sẽ bị bêu dưới chân Thánh Sơn”.
"Thật sự là vận mệnh trêu ngươi, một đời thiên kiêu lại có kết cục như vậy”.
"Đúng vậy, nhưng tôi quan tâm cái người đội mũ kia nhiều hơn! Người này y thuật thật sự kinh người".
"Người này quả thực là kỳ quái, Thủy Thánh Võ từ đâu mời được người này tới nhỉ?"
"Không biết nữa”.
Mọi người bàn tán xôn xao, ánh mắt lại dừng lại trên người Lâm Chính, tất cả đều tò mò về anh.
Cô gái áo trắng trên khán đài và cậu ấm kia nhìn nhau rồi cười, như đoán được đối phương đang nghĩ gì.
“Anh muốn nắm bắt cơ hội này sao?”, cô gái híp mắt hỏi.
"Đương nhiên, mất cơ hội này thì làm gì còn cơ hội nào khác!"
"Được rồi, bây giờ chúng ta chuẩn bị đi!"
Sau một hồi trao đổi, cả hai vội vã rời khán đài.
"Lâm thần y, Thánh Võ xin khắc ghi ân tình của thần y. Mặc dù hiện tại đang gặp hoạ sát thân, nhưng Thánh Võ vẫn sẽ thực hiện những gì mình đã nói lúc đầu. Bất kể là núi đao biển lửa, miễn là Lâm thần y cần, tôi nhất định không nề hà. Tôi nói được làm được!", Thuỷ Thánh Võ chắp tay nói.
“Được!", Lâm Chính cũng chắp tay lại.
"Vậy xin từ biệt tại đây”.
Thuỷ Thánh Võ lại chắp tay, sau đó quay người đưa người nhà họ Thuỷ rời đi.
Lâm Chính yên lặng nhìn theo bóng người rời đi.
"Được rồi, chuyện này đã qua, giờ bắt đầu chuyện của chúng ta được chưa?" Thần Võ Tôn nãy giờ vẫn lạnh lùng đứng ngoài quan sát đi tới, trực tiếp hỏi.
“Nếu như tôi muốn bảo vệ người này thì liệu bà có cách nào không?” Lâm Chính suy nghĩ một lát rồi hỏi.
Thần Võ Tôn lắc đầu: "Không thể giúp được, thiên kiêu hạng nhất không dễ đối phó như vậy. Tôi có thể dễ dàng giết chết Thuỷ Thánh Võ, nhưng nếu tôi chiến đấu với thiên kiêu hạng nhất thì khó có thể đoán được ai sẽ thắng”.
“Tôi hiểu rồi”.
Lâm Chính gật đầu, bình tĩnh nói: "Để lại cho tôi phương thức liên lạc, tôi sẽ về chuẩn bị. Khi nào chuẩn bị xong sẽ liên lạc với bà để trị liệu”.
"Cái gì? Cậu muốn chạy?", Thần Võ Tôn nổi giận.
"Nếu tôi không muốn chữa bệnh cho bà thì tại sao lại nói cho bà biết căn bệnh mà bà đang mắc phải? Thầy thuốc sợ nhất bệnh nhân giấu bệnh sợ thầy, nếu bà không tin tôi, tôi chữa không nổi cho bà", Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Nhưng tôi còn không biết cậu là ai, nếu như cậu biến mất tăm tích, tôi có thể tìm cậu ở nơi nào?", Thần Võ Tôn hừ một tiếng.
"Bà có thể tin tôi hoặc giết tôi ở đây, nhưng tôi có thể nói với bà một điều. Không ai trên thế giới này có thể chữa khỏi bệnh cho bà ngoại trừ tôi. Nếu bà không tin tôi, bà có thể đến gặp các thần y nổi tiếng và hỏi họ”, Lâm Chính nhìn thẳng vào mắt Thần Võ Tôn, nói một cách bình tĩnh.
"Cậu..."
Thần Võ Tôn rất tức giận, nhưng cũng không biết nên phản bác như thế nào.
Trong lúc tuyệt vọng, bà ta chỉ có thể nghiêm nghị nói: "Tôi ghi nhớ khí tức của cậu, tôi cho cậu ba ngày, trong vòng ba ngày nhất định phải liên lạc với tôi! Bằng không, tôi sẽ dùng khí tức để tìm cậu khắp nơi, dù có phải lật tung cả đất nước này lên cũng tìm bằng được cậu! Hiểu chưa?"
“Tôi biết, tôi biết”, Lâm Chính cười nói.
Sau đó, Thần Võ Tôn mới quay người, phóng vọt lên trời rồi biến mất.
Thấy vậy, Lâm Chính quay lại và lấy xe rời đi.
Anh muốn trực tiếp đến Giang Thành.
Tuy nhiên, khi xe đi được nửa đường, anh nhận ra điều gì đó khác lạ. Anh nhìn trái nhìn phải rồi lái xe đến một con đường vắng và dừng lại.
“Đã theo tôi cả dọc đường rồi, giờ lộ diện đi!” Lâm Chính xuống xe, lớn tiếng nói.
Chương 2930: Thâm sâu khó lường
Khi anh vừa dứt lời, hai bóng người bước ra từ phía sau những cây đại thụ hai bên đường.
Một nam một nữ chính là người phụ nữ mặc đồ trắng và cậu ấm trên khán đài lúc nãy.
“Hai vị có việc gì sao?” Lâm Chính bình thản hỏi.
"Ồ, cũng không có gì nghiêm trọng. Bọn tôi thấy y thuật của thần y không tầm thường, cho nên muốn kết giao”, người đàn ông cười nói.
"Tôi không đánh giá cao cách kết bạn này! Hơn nữa, tôi không biết gì về hai người cả. Kết bạn à? Thôi bỏ đi!" Lâm Chính lắc đầu.
“Anh đang coi thường chúng tôi sao?“, cô gái áo trắng cười tươi như hoa hỏi: "Nếu như anh coi trọng chúng tôi, vậy thì hãy kết giao thêm hai bằng hữu đi. Nếu như anh xem thường chúng tôi... Chúng tôi cũng là người có sĩ diện, chỉ sợ sẽ không cho phép anh rời đi như vậy!"
"Nếu thật sự muốn kết bạn, tôi làm sao có thể từ chối? Đáng tiếc hai người đuổi theo tôi chỉ là vì muốn tìm ra thân phận của tôi. Nếu biết tôi là ai, nhất định sẽ bắt tôi tuân lệnh, nếu không các người sẽ nói với thiên kiêu hạng nhất, để hắn ta đến giết tôi! Bằng cách này, các người có thể uy hiếp tôi, phải không?" Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Ha ha, xem ra thần y rất nhanh nhạy!”, cậu ấm bị nhìn thấu tâm tư thì cũng không khó chịu, tay đã đặt ở trên quạt xếp.
Hiển nhiên, bọn họ biết Lâm Chính không thể dùng lời nói thuyết phục, chỉ có thể lựa chọn vũ lực.
Người phụ nữ áo trắng cũng hơi tiến lên một bước, một tay chạm vào thanh kiếm mềm giấu trong thắt lưng.
Lâm Chính hiểu rõ ý đồ của hai người họ, anh chỉ cười nhạt một tiếng, bình tĩnh nói: "Nếu như tôi là hai người, tôi nhất định sẽ không làm chuyện liều lĩnh như vậy!"
"Nhưng mấy kẻ như các người, tựa hồ cũng không còn cách nào khác ngoài hành động liều lĩnh!"
Cậu ấm khẽ mỉm cười, đột nhiên đồng tử của anh ta ngưng đọng. Anh ta nhảy lùi lại, đồng thời khẽ vung vẩy chiếc quạt xếp trong tay.
Vù vù vù...
Một số lượng lớn các tia sáng giống như sao băng bay ra từ chiếc quạt gấp của anh ta.
"Ám khí Đường Môn?"
Lâm Chính nheo mắt, nhưng cũng không hoảng sợ, nhẹ nhàng giơ cánh tay lên.
Phiu!
Một cây kim bạc từ trong tay anh bay ra, giống như một chiếc tàu con thoi phi ra ngoài, trực tiếp đánh bay tất cả ám khí do cậu ấm kia phóng ra.
Nhưng trong thời gian này, người phụ nữ đã sáp lại gần.
Thanh kiếm mềm dẻo giống như một con rắn đang nhảy múa điên cuồng, xoáy về phía Lâm Chính như một cơn gió cuốn lá rơi.
Lâm Chính không hoảng sợ, lui về phía sau, né tránh linh hoạt như một con chim én.
"Cởi nón ra!"
Lúc này, cậu ấm khẽ kêu lên một tiếng rồi tiến lên một bước, nhanh như chớp lao tới.
Khi đến gần Lâm Chính, cơ thể anh ta đột nhiên xoay tròn.
Người phụ nữ mặc đồ trắng nhìn thấy vậy liền rút lui ngay lập tức.
“Nổi gió bão lên! "
Cậu ấm kia hét lớn, vô số đao và phi tiêu từ trong người anh ta bắn ra, mỗi ám khí đều có tác dụng và thuộc tính khác nhau. Có cái tẩm độc, có cái đang rực cháy, vô cùng đáng sợ, tất cả đều hướng về phía Lâm Chính.
Đối mặt với tình huống này, Lâm Chính có vẻ hơi vội vàng, liên tục né tránh nhưng vô cùng luống cuống.
"Cơ hội tốt!"
Người phụ nữ áo trắng cả mừng, nhân cơ hội lập tức xông tới, dùng một thanh kiếm mềm đâm thẳng vào mũ của Lâm Chính, định cởi ra xem thân phận thực sự của anh.
Nhưng vào khoảnh khắc khi thanh kiếm mềm tấn công, Lâm Chính ban nãy có vẻ luống cuống lại đột nhiên tăng tốc và biến mất không còn tăm tích.
"Không hay rồi!"
Người phụ nữ mặc đồ trắng lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn, cô ta tái mặt vì sợ hãi và lùi lại liên tục.
Tuy nhiên, đã quá muộn.
Lâm Chính đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh ả, một tay cầm mấy cây ngân châm, trực tiếp đâm vào trên người cô ta.
"Tên khốn nạn!"
Cậu ấm vô cùng tức giận, tung chưởng về phía Lâm Chính.
Lâm Chính cũng phản đòn bằng một chưởng.
Bịch!
Nắm đấm của họ va vào nhau.
Nhưng chưởng lực của cậu ấm rõ ràng không mạnh bằng chưởng của Lâm Chính, cho nên anh ta lập tức bị đánh lùi lại.
Anh ta dùng thuật ẩn thân, nhưng lại cảm thấy khí huyết trong cơ thể dâng trào, thực sự rất khó chịu.
"Không ngờ anh y thuật cao siêu, thực lực cũng đáng sợ như vậy. Toàn bộ Long Quốc này, người có được thực lực như anh chỉ đếm trên đầu ngón tay! Anh, anh không phải Lâm thần y của Giang Thành đấy chứ!"
Cậu ấm nhìn chằm chằm Lâm Chính, lạnh lùng nói.
"Chính là tôi!"
Lâm Chính cười nhạt một tiếng, hào phóng cởi mũ ra.
Hai kẻ kia giật mình, rồi vui mừng khôn xiết.
"Ha ha ha ha, Lâm thần y, anh biết rõ ý đồ của chúng tôi mà còn dám làm như vậy! Anh ngu ngốc đến thế sao? Hiện tại chúng tôi chỉ cần có một người trốn được là anh sẽ chết bất đắc kỳ tử! Anh thua rồi, Lâm thần y!", cô gái áo trắng cười to, trên mặt tràn đầy tự mãn.
Tuy nhiên, cậu ấm kia cảm thấy rằng mọi thứ không đơn giản như vậy.
Anh ta nhíu mày: "Lâm thần y, anh không sợ chúng tôi nói cho thiên kiêu hạng nhất thân phận của anh sao? Chuyện hôm nay, thiên kiêu hạng nhất nhất định sẽ không buông tha, tất cả những người liên quan đều phải chết! Anh làm như vậy làm gì?"
"Ồ, không sao cả. Nếu các người muốn nói cho thiên kiêu hạng nhất biết thì đi đi! Có điều tôi sợ các người còn chết trước cả tôi thôi”, Lâm Chính cười nói.
Anh vừa dứt lời, hai kẻ kia sững sờ.
"Ý của anh là?, người phụ nữ mặc đồ trắng hỏi lại ngay lập tức.
“Các ngươi tự nhìn đi”, Lâm Chính cười nhạt.
Người phụ nữ áo trắng sửng sốt trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy bả vai đau nhói, vội vàng nghiêng đầu nhìn lại. Lúc này cô ta mới phát hiện cánh tay vốn trắng như củ sen của mình nay đã bị bầm tím.
Sắc mặt của cậu ấm cũng vô cùng nhợt nhạt.
Anh ta đưa lòng bàn tay lên nhìn chằm chằm, nơi đó cũng có một vết bầm tím, đặc biệt kỳ quái.
"Chúng ta. . . trúng độc?", cậu ấm lẩm bẩm.
"Đúng vậy, hơn nữa độc dược là do tôi đặc biệt luyện chế! Loại độc dược này là từ bốn nghìn loại độc dược khác luyện chế ra. Trên đời này ngoại trừ tôi không ai có thể trị được!" Lâm Chính đáp.
"Anh... Đồ khốn! Tôi thề sẽ giết anh!"
Người phụ nữ mặc đồ trắng thẹn quá hoá giận. Cô ta hét lên rồi lao tới.
Nhưng cô ta còn chưa tới gần Lâm Chính, đã thấy Lâm Chính đột nhiên vẫy vẫy tay.
Đoàng!
Một luồng khí tức vô song đột nhiên bùng phát.
Cô gái áo trắng lập tức bị đánh bay, nặng nề rơi xuống đất.
Cảm nhận được khí tức mạnh mẽ này, sắc mặt của cậu ấm tái nhợt.
"Thực lực của anh. . . lợi hại như vậy?"
Anh ta mở to mắt vẻ không thể tin được.
Với những tuyệt kỹ như vậy, ngay cả Thuỷ Thánh Võ cũng có thể không phải là đối thủ của người này!
Lâm thần y này ... quả là thâm sâu khó lường!