-
Chương 2886-2890
Chương 2886: Hỏa châu
Khi Lâm Chính lần nữa mở mắt ra, ngọn lửa khắp người anh đã biến mất.
Năng lượng từ đại chấn Thiên Ma đã bị anh hấp thụ hoàn toàn, sức mạnh của nó được tích hợp vào trái tim của anh.
Giờ phút này, nhiệt độ trong cơ thể Lâm Chính đã đạt đến ngưỡng đủ để sôi sục, nhưng toàn bộ trái tim vẫn còn nguyên vẹn, thậm chí còn mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Sức mạnh tưởng chừng như vô tận đó đi vào từng phần của trái tim, đem đến công dụng vô cùng kỳ diệu.
"Chỉ cần một trái tim đã có năng lượng như vậy, nếu có thể lấy được toàn thân, không biết sẽ còn được bao nhiêu lợi ích!"
Với một tiếng thở dài, Lâm Chính bước tới và cung kính cúi đầu trước ông già.
"Tiền bối, cám ơn!"
"Không cần cảm ơn tôi, nếu không có cậu, tôi đã chết từ lâu rồi. Chỉ tiếc quy tắc nơi này đều đã bị kẻ khác phá vỡ. Lão phu cả đời đều tuân theo quy củ, chưa từng làm hỏng việc gì. Vậy mà đến những năm cuối đời lại để người khác phá bỏ quy tắc. Đúng là tạo hóa trêu ngươi!
Ông lão nói bằng giọng khàn khàn, sau đó lấy ra từ trong người một con dao găm màu đỏ tinh xảo đưa cho Lâm Chính.
"Thứ này gọi là Phạt Mộc Hỏa Đao, chuyên dùng để chặt cây Thông Thiên Hỏa. Cây Thông Thiên Hỏa vốn là một cái cây ngàn năm tuổi, nhưng bởi vì khi sư tôn qua đời được chôn ở dưới gốc cây, cây lửa này hấp thụ sức mạnh của sư tôn. Điều đó khiến cây Thông Thiên Hoả biến đổi. Tôi đã chăm sóc cái cây này rất cẩn thận trong suốt những năm qua. Nếu tôi đoán đúng, chắc hẳn có hỏa châu ngưng tụ bên trong thân cây này. Nếu cậu chặt cây đi, đào ra hỏa châu, có thể dùng hỏa châu tu luyện, kungfu có thể tăng gấp đôi. Chỉ cần ngày đêm chăm chỉ tu luyện theo khẩu quyết của tôi thì nhất định sẽ khiến thực lực của cậu nhảy vọt!", ông cụ nói.
Lâm Chính yên lặng nhìn hỏa đao, một lúc sau mới đưa tay nhận lấy.
"Cám ơn tiền bối”.
Ông lão ngừng nói và khó nhọc trèo về phía cái cây đang bốc lửa.
Hơi thở của ông ấy đã yếu đi nhiều, cũng không còn nhiều sức mạnh nên phải mấy lần mới leo được lên.
Khi còn cách cây lửa khoảng một mét, ông ấy dừng lại, không cử động nữa.
Ông cụ đã chết.
Lâm Chính bất đắc dĩ thở dài, đi thẳng về phía trước, vác xác ông lão lên, đào một cái hố dưới gốc cây lửa rồi chôn ông ấy ở đó. Sau đó, anh cầm con dao đi về phía thân cây lửa.
Phần thân của Thông Thiên Hỏa vô cùng cứng rắn, kiếm thông thường không thể xuyên thủng bộ rễ. Nếu không có con dao này thì rất khó lay chuyển nó.
Lâm Chính cật lực dùng sức, một lúc sau mới đào được cây lửa ra khỏi hố.
Lúc này anh mới phát hiện bên trong cây lửa là màu đỏ rực, nhiều chỗ đã ngưng tụ thành đá.
Thật độc đáo!
Nếu đem thân cây này về Giang Thành giao cho Từ Chính nghiên cứu, có thể sẽ có kết quả bất ngờ.
Lâm Chính đang suy nghĩ.
Đúng vào lúc này, một vầng hào quang nóng bỏng đột nhiên tỏa ra từ hốc cây.
Lâm Chính vui mừng khôn xiết và nhìn xung quanh.
Đó là hỏa châu!
Anh vội vàng lấy nó ra, tay anh cảm giác bỏng rát ngay khi vừa chạm vào nó.
Với thể chất của anh còn cảm giác như vậy, nếu là người bình thường đụng vào, tay rất có thể sẽ bốc hơi tại chỗ.
Chịu đựng cơn đau rát, Lâm Chính cố gắng lấy hoả châu ra.
Tuy nhiên, ngay khi hỏa châu rời khỏi cây lửa, toàn bộ cây lửa khổng lồ đột nhiên biến thành tro bụi và tiêu tán vào hư không.
Lâm Chính sửng sốt, lúc này mới ý thức được hoả châu này chính là tinh hoa của cả cây lửa.
"Khó trách ông cụ bảo mình lấy viên hỏa châu này đi tu luyện. Có viên hỏa châu này, chẳng phải tương đương với thu được sức mạnh của một ngọn yêu hoả cuồng bạo hay sao?"
Chuyến đi đến rừng ma Liệt Hỏa này không phải là vô ích.
Chỉ tiếc là để Tử Long Thiên tìm thấy cơ hội, lại vướng vào rắc rối ở Tử Vực.
Lâm Chính nheo mắt, hướng về nơi chôn cất ông cụ rồi vái một cái, sau đó xoay người rời đi khỏi rừng ma Liệt Hỏa.
Với sự biến mất của cây Thông Thiên Hỏa, ngọn lửa của toàn bộ khu rừng cũng bắt đầu tắt dần từng chút một ...
Chương 2887: Vắng vẻ
Về đến Giang Thành, Lâm Chính lập tức đóng cửa tu luyện một ngày. Sau đó anh mang theo hoả châu tới gặp Từ Chính.
“Đây là thứ gì vậy?”, Từ Chính rất ngạc nhiên, cảm thấy vô cùng hứng thú với thứ này.
“Anh nghiên cứu thử xem, thử xem có dùng nó làm gì được không?”, Lâm Chính đáp.
“Chủ tịch Lâm, anh cũng biết việc chính của tôi hiện giờ là nghiên cứu đá chế tạo thiên tài Thiên Phương Thần Thạch, thời gian đã rất gấp rồi. Chỉ e là tôi không thể nghiên cứu nó ngay lúc này. Ngoài ra, ở chỗ tôi cũng thiếu nhân lực. Nghiên cứu thứ này cần những nhà hoá học tài giỏi, nếu không thì sẽ không giải đáp được bí ẩn bên trong nó đâu”, Từ Chính bất lực đáp.
“Anh có thể chọn bất cứ nhân tài nào mình muốn, cứ nhắn với Mã Hải là được. Còn về hoả châu, có thể đợi anh nghiên cứu hạng mục kia xong rồi tới tìm tôi lấy!”
“Được”, Từ Chính gật đầu đáp.
Lâm Chính hít một hơi, sau đó cầm theo hoả châu tiếp tục ra ngoài tu luyện.
Nhưng đến ngày thứ ba, một cuộc điện thoại gấp cắt ngang việc tu luyện của anh
Lâm Chính cau mày cầm điện thoại lên nhìn một cái, sau đó đột nhiên ngẩn người rồi lập tức bấm nút nghe.
“Mấy ngày nay anh chạy đi đâu vậy? Sao em gọi mãi không được?”, đầu dây bên kia vọng tới giọng nói lo lắng và gấp gáp của Tô Nhu.
“Anh… anh có chút việc”, Lâm Chính ấp úng trả lời.
“Anh mau tới đây, hôm nay chúng ta phải đi chúc thọ bà nội! Anh quên rồi sao? Mau về nhà đi. Em đã chuẩn bị quần áo cho anh rồi”, Tô Nhu vội vã nói.
“Được, anh về ngay đây”.
Lâm Chính vội vã phi ra khỏi học viện Huyền Y Phái,
Lúc này Trương Tinh Vũ và Tô Quảng đã chờ sẵn dưới nhà.
Hai người họ ít khi lên đồ như thế này, đặc biệt là Trương Tinh Vũ hôm nay trang điểm rất cầu kỳ.
Thấy Lâm Chính vội vã chạy tới, hai người họ lập tức cau chặt mày lại.
“Khỏi cần lên nhà thay quần áo, lên xe mà thay!”
“Trên xe?”, Lâm Chính ngẩn người.
“Cái gì? Đàn ông con trai như cậu ai mà thèm để ý! Lên xe mau!”, Trương Tinh Vũ hừ lạnh, sau đó ngồi luôn vào trong xe.
Tô Quảng chỉ cười mà không nói gì.
Lâm Chính bất lực, chỉ đành chui vào trong xe thay bộ quần áo mà Tô Nhu đã chuẩn bị.
Chiếc xe đi về hướng Long Xuyên.
“Nghe đây Lâm Chính, lần này là tới chúc thọ mẹ nuôi tôi. Cậu chắc chưa biết mẹ nuôi tôi rồi. Bà ấy là như thế này ở Long Xuyên!”, nói rồi giờ ngón tay cái lên một cách vô cùng khoa trương. Bà ta đắc ý nói: “Đến đó rồi phải biết tinh ý quan sát, lựa lời mà nói. Không biết nói gì thì tốt nhất là ngậm miệng lại, đừng có chọc cho mẹ nuôi tôi nổi giận. Hiểu chưa?”
“Được”, Lâm Chính gật đầu.
Trương Tinh Vũ hài lòng nói với Tô Nhu: “Tiểu Nhu, con đúng thật là, Tâm Ngữ đã đến Giang Thành, sao không gọi điện báo cho bố mẹ? Đợi khi đến Long Xuyên, con phải tranh thủ bồi đắp tình cảm với nó! Nhà chúng ta sau này chỉ trông chờ vào Tâm Ngữ thôi!”
“Mẹ à, mẹ đừng thực dụng như vậy có được không? Chúng ta không nên làm lố vậy đâu, cứ như bình thường là được. Huống hồ chỉ là buổi tiệc mừng thọ, chắc chắn sẽ rất đông người. Chúng ta tặng tấm lòng thành, sau đó ăn bữa cơm rồi về không phải là được rồi sao. Đừng thêm phiền phức cho họ!”, Tô Nhu bất lực đáp.
“Sao con lại nói vậy? Mẹ nghe nói Tâm Ngữ mới bị ốm nặng, là con bảo Lâm thần y đến Long Xuyên chữa bệnh cho nó. Theo lý mà nói, con là ân nhân cứu mạng nó!”
“Đều là người một nhà, tính toán chuyện đó thì xa lạ quá”, Tô Nhu thở dài, cảm thấy khó chịu vì mẹ mình.
Trương Tinh Vũ mặc kệ, vẫn ba la bô lô suốt quãng đường đi.
Chương 2888: Bữa tiệc chúc thọ
Điều này khiến mấy người nhà họ Tô đều không khỏi ngạc nhiên.
Nhà họ Diệp là một trong những gia tộc giàu có đất Long Xuyên, hôm nay là đại thọ của bà cụ Diệp. Theo lý mà nói, hôm nay chắc chắn phải vô cùng náo nhiệt mới phải.
Vậy mà sao lại hoang vắng thế này?
“Tiệc mừng vẫn chưa bắt đầu sao?”
Trương Tinh Vũ chưa hiểu mô tê gì, cầm túi xách đi vào bên trong.
Nhưng sau khi bước vào thì đã thấy bên trong được trang trí màu đỏ chủ đạo, bố trí giống như một bữa tiệc trông vô cùng hào hoa.
Nhưng khách khứa bên trong lại rất ít.
Trong nhà bày mấy chục bàn nhưng chỉ có hơn hai mươi người đang ngồi, những bàn còn lại đều trống.
Trương Tinh Vũ vô cùng kinh ngạc, sau đó phát hiện ở đây toàn những người xa lạ. Hơn nữa,… những người này đều được vũ trang đầy đủ, nét mặt nghiêm nghị, không có ai đang tươi cười.
“Có chuyện gì vậy?”, Trương Tinh Vũ thốt lên.
“Trương Tinh Vũ! Cuối cùng chị cũng đến rồi sao!”
Lúc này, có tiếng người reo lên.
Trương Tinh Vũ sững lại, sau đó mới nhìn thấy Khang Tuệ ra đón.
“Khang Tuệ! Lâu quá không gặp em!”, Trương Tinh Vũ mừng rỡ, vội vã bước về phía trước
Hai người kéo tay nhau rồi ngồi xuống buôn chuyện.
“Tiểu Nhu, A Chính, mau chào đi!”, Trương Tinh Vũ vội vã nói.
“Chào dì ạ!”, Tô Nhu mỉm cười ngọt ngào nói.
Lâm Chính thì khẽ gật đầu.
“Tiểu Nhu! Cháu càng lớn càng xinh đẹp!”, Khang Tuệ cười tươi rói, vội nói: “Nào nào nào, mau đi theo dì!”
“Đi đâu ạ?”
“Đi dự tiệc!”
Khang Tuệ mỉm cười, sau đó dẫn cả nhà họ ra sân sau.
Đến sân sau, mấy người nhà họ Tô mới phát hiện ra điều không đúng.
Ở sân sau bày mấy chục bàn, bàn nào bàn nấy đều kín người. Ở đây cũng có những gương mặt thân quen đang chúc thọ bà cụ Diệp ngồi bên trên. So với sân trước thì ở đây náo nhiệt hơn nhiều.
“A Tuệ à, chuyện này là sao? Tại sao ở sân trước có nhiều bàn như vậy rồi mà còn bày tiệc ở sân sau?”, Trương Tinh Vũ hỏi bằng giọng nghi hoặc.
Lúc này Khang Tuệ chợt thay đổi sắc mặt, sau đó lại nở nụ cười đáp: “Đó là ý của bà cụ, cụ thể thế nào em cũng không rõ! Nào nào nào, Tiểu Nhu, A Chính, A Quảng, mọi người mau ngồi xuống bàn này đi!”
Thấy Khang Tuệ không muốn trả lời, Trương Tinh Vũ cũng đành thôi.
Nhưng sau khi ngồi xuống, họ mới nghe được những lời bàn tán ở bàn bên cạnh.
“Ông Trịnh! Nhà họ Diệp xảy ra chuyện như vậy mà ông vẫn dám tới chúc thọ sao?”
“Không phải ông cũng đến hay sao?”
“Tôi là khồng có sự lựa chọn! Thiên kiêu Thánh Võ, con trai cả nhà họ Thuỷ cũng tới chúc thọ. Người ở tầng mây cao thế còn tới, đám tép riu như tôi đâu dám không tới?”
“Phải đó! Nhà họ Thuỷ ra mặt rồi thì chúng ta cũng phải chịu thôi!”
“Có điều nhà họ Diệp cũng chuẩn bị rồi, chúng ta tới chúc thọ chắc cũng không sao đâu. Nếu kẻ đó tới làm loạn thì cao thủ ở sân trước sẽ chặn lại! Không cần quá lo lắng!”
“Vậy thì được. Ông Trịnh, lát phải tranh thủ uống rượu ngon đấy!”
“Đương nhiên, đương nhiên!”
Những mấu đối thoại rời rạc được Tô Nhu nghe thấy.
Trương Tinh Vũ cũng cau mày lại.
“Nghe bọn họ nói thì xem ra hôm nay sẽ có kẻ tới gây rối”, Tô Nhu cau mày nói.
“Kẻ nào to gan như vậy! Dám tới nhà họ Diệp gây sự! Hứ, chắc là chán sống rồi đấy!”, Trương Tinh Vũ hừ lạnh nói.
“Được rồi Tinh Vũ, chúng ta không lo chuyện này nữa. Giờ đi chúc thọ mẹ nuôi thôi!”
“Đi!”
Trương Tinh Vũ đứng dậy, lập tức lấy món quà đã chuẩn bị ra. Gia đình họ Tô cùng nhau đi về phía trên bục.
Chương 2889: Cháy nhà hôi của
Hôm nay sắc mặt bà cụ hồng hào, tinh thần vui vẻ, trên mặt luôn nở nụ cười ôn hòa.
Nhưng không ai phát hiện sâu trong đáy mắt bà ta lóe qua vẻ lo lắng.
“Chúc mẹ nuôi phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn! Mẹ nuôi, đã lâu không gặp, mẹ vẫn khỏe chứ ạ? Tinh Vũ và gia đình đến chúc thọ mẹ đây!”.
Trương Tinh Vũ nở nụ cười, dâng lên món quà quý giá đã chuẩn bị, cười nói.
“Tinh Vũ?”, đôi mắt mờ đục của bà cụ Diệp phát sáng, vội gọi: “Mau! Mau qua đây Tinh Vũ, để mẹ nuôi nhìn con thật kỹ!”.
“Vâng!”.
Trương Tinh Vũ vội tiến tới.
Bà cụ Diệp kéo tay Trương Tinh Vũ, nhìn kỹ một lượt, khẽ nói: “Con cũng có tuổi rồi, đầu tóc bạc cả rồi…”.
“Vâng, con gái con cũng đã lấy chồng, sao con có thể không già được?”, Trương Tinh Vũ thở dài.
“Tiểu Nhu đâu?”, bà cụ Diệp hỏi.
“Thưa bà, cháu ở đây ạ!”, Tô Nhu mỉm cười, vội vàng tiến tới.
“Được được! Cháu đúng là càng ngày càng xinh đẹp! Lúc cháu còn nhỏ bà đã nhìn ra rồi, Tiểu Nhu của chúng ta chắc chắn là một người đẹp khuynh quốc khuynh thành. Bây giờ xem ra bà không đoán sai!”, bà cụ Diệp cười nói.
“Bà quá khen”.
“Haizz, cái này thì có gì mà quá khen với không quá khen? Bà nói thật đấy! Cháu nhìn những người đàn ông xung quanh đi, có cặp mắt nào rời khỏi cháu được không chứ?”, bà cụ Diệp cười nói, sau đó lại lạnh lùng lướt nhìn quanh.
Lúc này, ánh mắt những người khách xung quanh mới lúng túng rời khỏi Tô Nhu.
Tô Nhu cười lúng túng, nhưng gặp nhiều đã quen.
“Cũng không biết đứa trẻ nhà ai có phúc cưới được Tiểu Nhu nhà chúng ta? Mau lên đây cho bà xem xem”, bà cụ Diệp cười ha ha nói.
Lâm Chính đi thẳng tới trước, chắp tay: “Chúc bà cụ tiên hạc trường xuân, xuân thu bất lão!”.
“Miệng mồm cũng ngọt đấy, ngẩng đầu lên bà xem nào”, bà cụ Diệp mỉm cười, trong mắt lóe lên dự cảm.
Lâm Chính ngẩng đầu lên.
Bà cụ Diệp lập tức giật mình, nhưng không lâu sau đã bình tĩnh lại.
Người này… vì sao lại cho bà ta cảm giác như đã từng quen biết?
Nhưng bà chỉ mới gặp anh lần đầu…
Thật kỳ lạ!
“Thanh niên, cậu tên gì?”, bà cụ Diệp hỏi.
“Thưa bà, cháu tên Lâm Chính!”.
“Lâm Chính? Lâm… Chính?”.
Bà cụ Diệp vẫn đầy vẻ nghi hoặc.
Ngược lại, Trương Tinh Vũ căng thẳng, cười nói: “Mẹ nuôi, mẹ đừng quan tâm thằng nhóc đó! Lâm Chính chỉ là một đứa ở rể nhà chúng con!”.
“Ở rể?”.
“Vâng, chỉ tại ông nội của Tiểu Nhu, lúc lâm chung lại bắt Tiểu Nhu phải gả cho Lâm Chính, cũng khổ cho Tiểu Nhu!”, Trương Tinh Vũ tỏ ra bất đắc dĩ.
“Mẹ, sao mẹ lại nói chuyện đó?”, Tô Nhu hơi bất mãn.
Bà cụ Diệp lại không so đo, cười nói: “Xem ra Tiểu Nhu rất thích Tiểu Chính! Tinh Vũ, con cũng đừng để bụng, chỉ cần có tình cảm tốt ở với nhau, dù cậu ấy ở rể hay không ở rể, chỉ cần là người tốt thì chính là một người con rể tốt, không phải sao?”.
“Chuyện đó…”, Trương Tinh Vũ á khẩu.
“Được rồi, mọi người từ Giang Thành xa xôi đến đây chắc cũng mệt rồi, ngồi xuống ăn chút gì đi, lát nữa mẹ sẽ tới tìm các con”, bà cụ Diệp cười nói.
“Vâng, mẹ nuôi”.
Trương Tinh Vũ gật đầu đáp, vừa định dẫn mọi người đi xuống dưới thì lại nghe tiếng hô vang lên.
“Cậu ấm nhà họ Bùi tới!”.
Nghe vậy, hiện trường buổi tiệc bỗng nhiên yên lặng đi nhiều.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa.
Một người của nhà họ Bùi nghênh ngang đi vào hiện trường bữa tiệc.
Bà cụ Diệp thấy vậy lập tức mừng rỡ, vội vàng gọi: “Mau, mau đi gọi thằng cả đến đây, cùng tôi đi nghênh đón cậu cả nhà họ Bùi!”.
“Vâng, bà cụ!”.
Người bên cạnh chạy đi.
Không lâu sau, Diệp Tuần Tinh nhanh chóng chạy tới, cùng bà cụ Diệp đi về phía đám người nhà họ Bùi.
“Người nhà họ Bùi lại đến đây à?”.
“Trời ạ, sao bọn họ lại đến nhà họ Diệp vào thời điểm này? Chẳng lẽ là muốn trợ giúp nhà họ Diệp?”.
“Nếu vậy, có lẽ nhà họ Diệp sẽ vượt qua được nguy cơ ngày hôm nay!”.
“Xem ra bà cụ Diệp là người có phúc!”.
Khách khứa ai nấy đều ngạc nhiên, châu đầu ghé tai xì xầm bàn tán.
“Cậu cả nhà họ Bùi đến đây, thật là vinh hạnh cho tôi, đúng là may mắn ba đời! Nào nào, cậu Bùi, mời cậu ngồi!”, bà cụ Diệp chống gậy đầu rồng, cười to đi tới.
“Bà cụ Diệp tổ chức tiệc thọ, sao tôi có thể không đến được chứ? Tôi mạo muội làm phiền, bà cụ không cảm thấy đường đột chứ?”, cậu Bùi mỉm cười nói, mắt nheo lại.
“Sao có thể như vậy? Khách quý như cậu chúng tôi có mời cũng không mời được”, bà cụ Diệp cười nói: “Mời ngồi”.
“Mời ngồi?”.
Cậu Bùi nheo mắt, mỉm cười nói: “Bà cụ, không vội, bà nhìn những người tôi dẫn theo trước đã”.
“Ồ?”.
Bà cụ Diệp cực kỳ khó hiểu, quay đầu nhìn.
Người đằng sau cậu Bùi ai nấy đều là cao thủ bậc nhất, khí tức mỗi một người đều vô cùng dày đặc, không hề tầm thường.
Chúc thọ vì sao lại mang theo nhiều cao thủ như vậy?
Mọi người đều không hiểu.
“Cậu Bùi, cậu đang…”, bà cụ nhíu mày.
“Bà cụ, hôm nay tôi đến đây là muốn mượn một thứ từ bà. Nếu bà đồng ý, tôi sẽ vào ngồi, nếu bà từ chối, không nể mặt tôi, đương nhiên tôi cũng không có mặt mũi nào mà ngồi”, cậu Bùi mỉm cười nói.
Mọi người đều hồi hộp căng thẳng.
“Nhưng không biết cậu Bùi muốn mượn cái gì?”, bà cụ nghiêm túc hỏi.
“Trong nhà họ Diệp các người, thứ khiến người khác chú ý cũng chỉ có Diệp Bồ Đề, vừa khéo tôi cần nó. Nếu các người đồng ý, tôi bảo đảm hôm nay nhà họ Diệp các người sẽ bình yên vô sự”, cậu Bùi cười nói.
Lần này mọi người đều hiểu.
Cậu Bùi dẫn người đến đây hóa ra là muốn cháy nhà hôi của!
Anh ta biết hôm nay nhà họ Diệp sẽ xảy ra chuyện nên cố tình dẫn người đến đây, ngoài mặt là giúp đỡ, thực tế là uy hiếp nhà họ Diệp!
Nếu bà cụ không đưa, e rằng những cao thủ anh ta dẫn tới sẽ đứng về phía đám người gây rắc rối cho nhà họ Diệp kia.
Nếu vậy, tình hình của nhà họ Diệp sẽ rất nghiêm trọng.
Người nhà họ Diệp lập tức nổi giận.
Khách khứa cũng không ngừng lắc đầu.
“Tôi đã nói mà, cáo thì làm sao tới chúc mừng gà được, chắc chắn là không có lòng tốt!”.
“Lần này nhà họ Diệp tiêu rồi!”.
Diệp Tuần Tinh đi thẳng tới, nói: “Cậu Bùi, chắc cậu cũng biết Diệp Bồ Đề của nhà chúng tôi đã tặng cho thần y Lâm ở Giang Thành. Nếu cậu muốn có Diệp Bồ Đề thì nên đi đến Giang Thành chứ không phải đến nhà họ Diệp!”.
“Tặng cho thần y Lâm? Ha, tôi không tin, hôm nay các người phải giao ra Diệp Bồ Đề, nếu không, tiệc thọ này đừng hòng tổ chức nữa, làm tang lễ đi!”, cậu Bùi cười nhạt nói.
Chương 2890: Ỷ đông hiếp ít?
Nghe được lời này, sắc mặt tất cả mọi người đều trở nên vô cùng khó coi.
Nhất là Diệp Tuần Tinh!
Nói vậy chẳng khác nào trở mặt, hoàn toàn không nể mặt mũi của nhà họ Diệp.
“Cậu Bùi! Cậu nói vậy có quá đáng quá không? Hôm nay là tiệc thọ của mẹ tôi, sao cậu có thể như vậy? Cậu khinh nhà họ Diệp tôi không có ai sao?”.
Ông ta nói xong, vài cao thủ nhà họ Diệp ở xung quanh vây lại.
Nhưng cậu Bùi kia lại không sợ mà liên tục cười nhạt: “Diệp Tuần Tinh, tôi khinh nhà họ Diệp các người không có ai đấy thì sao? Hôm nay, hoặc là ông giao đồ ra, không thì nhà họ Diệp không được yên đâu!”.
“Cậu…”, Diệp Tuần Tinh tức đến mức không nói nên lời.
Trương Tinh Vũ không nhìn thêm được nữa, nổi giận bước tới.
“Cái người này làm sao vậy? Mẹ nuôi tôi tổ chức tiệc mừng thọ, cậu không đến chúc thọ thì thôi, lại còn gây sự? Cậu là ăn mày sao? Muốn thứ gì không đổi hôm khác mà tới! Hôm nay chúng tôi không có thời gian tiếp cậu! Cậu từ đâu tới thì cút về đó đi!”, Trương Tinh Vũ chỉ vào cậu Bùi mắng chửi.
“Mẹ!”, Tô Nhu dè dặt kéo Trương Tinh Vũ lại.
“Con đừng cản mẹ! Người này đáng chửi!”, Trương Tinh Vũ nổi giận không có chỗ phát tiết.
Cậu Bùi lại không tức giận, chỉ liếc nhìn Trương Tinh Vũ, tình cờ lại liếc thấy Tô Nhu, hai mắt sáng lên.
“Không ngờ người đẹp nhà họ Diệp lại nhiều như vậy! Diệp Tâm Ngữ vốn đã xinh đẹp, không ngờ ở đây còn có người còn xinh đẹp hơn cả Diệp Tâm Ngữ! Ha ha, không tệ! Không tệ!”.
Cậu Bùi nheo mắt cười nói.
“Có phải cậu muốn tự chuốc lấy nhục không? Dám nhắm đến con gái tôi? Cậu muốn chết à? Tôi nói cậu hay, cậu mà dám động vào một sợi tóc của con gái tôi, tôi sẽ không tha cho cậu!”, Trương Tinh Vũ nổi giận, tiếp tục chửi mắng.
“Bà già đanh đá!”, cậu Bùi cười nhạt, quay đầu lại nói: “Thế nào? Nhà họ Diệp không có năng lực gì nữa à, để cho một con đàn bà đanh đá ra mắng chửi như vậy?”.
“Tinh Vũ, chị quay lại đây đi, chuyện này không liên quan đến chị, chị về bên này ngồi đã”, Diệp Tuần Tinh nhỏ giọng nói.
“Đây là nhà họ Diệp, sợ bọn họ làm gì? Tôi nói cậu biết, thằng nhóc kia! Cậu mà chọc giận tôi, tôi sẽ gọi điện thoại cho thần y Lâm ở Giang Thành, xem thần y Lâm làm sao giải quyết cậu!”, Trương Tinh Vũ mắng chửi.
“Thần y Lâm?”.
Cậu Bùi biến sắc, nhìn chằm chằm Trương Tinh Vũ: “Các người là gì của thần y Lâm?’.
“Tôi…”.
Trương Tinh Vũ vừa nói xong, lập tức bị Tô Nhu ở phía sau kéo lại.
“Mẹ, được rồi! Mẹ đừng nói lung tung nữa, đừng gây rắc rối cho thần y Lâm!”, Tô Nhu vội nói.
Trương Tinh Vũ lắp bắp, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.
Lúc này, một người nhận ra Tô Nhu, lập tức đi tới bên cạnh cậu Bùi nói khẽ vài câu.
Cậu Bùi bừng tỉnh, cười nhạt: “Tôi cứ tưởng là ai, hóa ra là cô Tô Nhu! Ha ha, nhưng hình như thần y Lâm đã công khai là anh ta không có hứng thú với cô Tô Nhu! Các người muốn ỷ vào danh tiếng của thần y Lâm để dọa tôi sao? E là không có tác dụng gì đâu!”.
“Cậu Bùi, dù có thế nào thì thái độ của nhà họ Bùi tôi chỉ có một, muốn Diệp Bồ Đề, chúng tôi không có! Nếu cậu đến để chúc thọ thì mời ngồi xuống uống ly rượu. Nếu cậu không có lòng thành này, nhà họ Diệp chúng tôi cũng không hoan nghênh kẻ có lòng dạ đen tối! Mời cậu rời khỏi nhà họ Diệp!”, lúc này bà cụ Diệp lên tiếng.
“Thế à?’.
Cậu Bùi nheo mắt lại, khẽ gật đầu nói: “Nếu vậy thì bà cũng đừng trách tôi! Đây là do nhà họ Diệp các người tự chuốc lấy!”.
“Thế nào? Muốn ra tay? Vậy thì đừng trách nhà họ Diệp chúng tôi ỷ đông hiếp ít!”.
Diệp Tuần Tinh âm trầm nói.
Người bên cạnh lập tức nghe lệnh.
Soạt soạt…
Hơn trăm người của nhà họ Diệp ùa ra từ bốn phương tám hướng, bao vây cậu Bùi một cách chặt chẽ.
Khi Lâm Chính lần nữa mở mắt ra, ngọn lửa khắp người anh đã biến mất.
Năng lượng từ đại chấn Thiên Ma đã bị anh hấp thụ hoàn toàn, sức mạnh của nó được tích hợp vào trái tim của anh.
Giờ phút này, nhiệt độ trong cơ thể Lâm Chính đã đạt đến ngưỡng đủ để sôi sục, nhưng toàn bộ trái tim vẫn còn nguyên vẹn, thậm chí còn mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Sức mạnh tưởng chừng như vô tận đó đi vào từng phần của trái tim, đem đến công dụng vô cùng kỳ diệu.
"Chỉ cần một trái tim đã có năng lượng như vậy, nếu có thể lấy được toàn thân, không biết sẽ còn được bao nhiêu lợi ích!"
Với một tiếng thở dài, Lâm Chính bước tới và cung kính cúi đầu trước ông già.
"Tiền bối, cám ơn!"
"Không cần cảm ơn tôi, nếu không có cậu, tôi đã chết từ lâu rồi. Chỉ tiếc quy tắc nơi này đều đã bị kẻ khác phá vỡ. Lão phu cả đời đều tuân theo quy củ, chưa từng làm hỏng việc gì. Vậy mà đến những năm cuối đời lại để người khác phá bỏ quy tắc. Đúng là tạo hóa trêu ngươi!
Ông lão nói bằng giọng khàn khàn, sau đó lấy ra từ trong người một con dao găm màu đỏ tinh xảo đưa cho Lâm Chính.
"Thứ này gọi là Phạt Mộc Hỏa Đao, chuyên dùng để chặt cây Thông Thiên Hỏa. Cây Thông Thiên Hỏa vốn là một cái cây ngàn năm tuổi, nhưng bởi vì khi sư tôn qua đời được chôn ở dưới gốc cây, cây lửa này hấp thụ sức mạnh của sư tôn. Điều đó khiến cây Thông Thiên Hoả biến đổi. Tôi đã chăm sóc cái cây này rất cẩn thận trong suốt những năm qua. Nếu tôi đoán đúng, chắc hẳn có hỏa châu ngưng tụ bên trong thân cây này. Nếu cậu chặt cây đi, đào ra hỏa châu, có thể dùng hỏa châu tu luyện, kungfu có thể tăng gấp đôi. Chỉ cần ngày đêm chăm chỉ tu luyện theo khẩu quyết của tôi thì nhất định sẽ khiến thực lực của cậu nhảy vọt!", ông cụ nói.
Lâm Chính yên lặng nhìn hỏa đao, một lúc sau mới đưa tay nhận lấy.
"Cám ơn tiền bối”.
Ông lão ngừng nói và khó nhọc trèo về phía cái cây đang bốc lửa.
Hơi thở của ông ấy đã yếu đi nhiều, cũng không còn nhiều sức mạnh nên phải mấy lần mới leo được lên.
Khi còn cách cây lửa khoảng một mét, ông ấy dừng lại, không cử động nữa.
Ông cụ đã chết.
Lâm Chính bất đắc dĩ thở dài, đi thẳng về phía trước, vác xác ông lão lên, đào một cái hố dưới gốc cây lửa rồi chôn ông ấy ở đó. Sau đó, anh cầm con dao đi về phía thân cây lửa.
Phần thân của Thông Thiên Hỏa vô cùng cứng rắn, kiếm thông thường không thể xuyên thủng bộ rễ. Nếu không có con dao này thì rất khó lay chuyển nó.
Lâm Chính cật lực dùng sức, một lúc sau mới đào được cây lửa ra khỏi hố.
Lúc này anh mới phát hiện bên trong cây lửa là màu đỏ rực, nhiều chỗ đã ngưng tụ thành đá.
Thật độc đáo!
Nếu đem thân cây này về Giang Thành giao cho Từ Chính nghiên cứu, có thể sẽ có kết quả bất ngờ.
Lâm Chính đang suy nghĩ.
Đúng vào lúc này, một vầng hào quang nóng bỏng đột nhiên tỏa ra từ hốc cây.
Lâm Chính vui mừng khôn xiết và nhìn xung quanh.
Đó là hỏa châu!
Anh vội vàng lấy nó ra, tay anh cảm giác bỏng rát ngay khi vừa chạm vào nó.
Với thể chất của anh còn cảm giác như vậy, nếu là người bình thường đụng vào, tay rất có thể sẽ bốc hơi tại chỗ.
Chịu đựng cơn đau rát, Lâm Chính cố gắng lấy hoả châu ra.
Tuy nhiên, ngay khi hỏa châu rời khỏi cây lửa, toàn bộ cây lửa khổng lồ đột nhiên biến thành tro bụi và tiêu tán vào hư không.
Lâm Chính sửng sốt, lúc này mới ý thức được hoả châu này chính là tinh hoa của cả cây lửa.
"Khó trách ông cụ bảo mình lấy viên hỏa châu này đi tu luyện. Có viên hỏa châu này, chẳng phải tương đương với thu được sức mạnh của một ngọn yêu hoả cuồng bạo hay sao?"
Chuyến đi đến rừng ma Liệt Hỏa này không phải là vô ích.
Chỉ tiếc là để Tử Long Thiên tìm thấy cơ hội, lại vướng vào rắc rối ở Tử Vực.
Lâm Chính nheo mắt, hướng về nơi chôn cất ông cụ rồi vái một cái, sau đó xoay người rời đi khỏi rừng ma Liệt Hỏa.
Với sự biến mất của cây Thông Thiên Hỏa, ngọn lửa của toàn bộ khu rừng cũng bắt đầu tắt dần từng chút một ...
Chương 2887: Vắng vẻ
Về đến Giang Thành, Lâm Chính lập tức đóng cửa tu luyện một ngày. Sau đó anh mang theo hoả châu tới gặp Từ Chính.
“Đây là thứ gì vậy?”, Từ Chính rất ngạc nhiên, cảm thấy vô cùng hứng thú với thứ này.
“Anh nghiên cứu thử xem, thử xem có dùng nó làm gì được không?”, Lâm Chính đáp.
“Chủ tịch Lâm, anh cũng biết việc chính của tôi hiện giờ là nghiên cứu đá chế tạo thiên tài Thiên Phương Thần Thạch, thời gian đã rất gấp rồi. Chỉ e là tôi không thể nghiên cứu nó ngay lúc này. Ngoài ra, ở chỗ tôi cũng thiếu nhân lực. Nghiên cứu thứ này cần những nhà hoá học tài giỏi, nếu không thì sẽ không giải đáp được bí ẩn bên trong nó đâu”, Từ Chính bất lực đáp.
“Anh có thể chọn bất cứ nhân tài nào mình muốn, cứ nhắn với Mã Hải là được. Còn về hoả châu, có thể đợi anh nghiên cứu hạng mục kia xong rồi tới tìm tôi lấy!”
“Được”, Từ Chính gật đầu đáp.
Lâm Chính hít một hơi, sau đó cầm theo hoả châu tiếp tục ra ngoài tu luyện.
Nhưng đến ngày thứ ba, một cuộc điện thoại gấp cắt ngang việc tu luyện của anh
Lâm Chính cau mày cầm điện thoại lên nhìn một cái, sau đó đột nhiên ngẩn người rồi lập tức bấm nút nghe.
“Mấy ngày nay anh chạy đi đâu vậy? Sao em gọi mãi không được?”, đầu dây bên kia vọng tới giọng nói lo lắng và gấp gáp của Tô Nhu.
“Anh… anh có chút việc”, Lâm Chính ấp úng trả lời.
“Anh mau tới đây, hôm nay chúng ta phải đi chúc thọ bà nội! Anh quên rồi sao? Mau về nhà đi. Em đã chuẩn bị quần áo cho anh rồi”, Tô Nhu vội vã nói.
“Được, anh về ngay đây”.
Lâm Chính vội vã phi ra khỏi học viện Huyền Y Phái,
Lúc này Trương Tinh Vũ và Tô Quảng đã chờ sẵn dưới nhà.
Hai người họ ít khi lên đồ như thế này, đặc biệt là Trương Tinh Vũ hôm nay trang điểm rất cầu kỳ.
Thấy Lâm Chính vội vã chạy tới, hai người họ lập tức cau chặt mày lại.
“Khỏi cần lên nhà thay quần áo, lên xe mà thay!”
“Trên xe?”, Lâm Chính ngẩn người.
“Cái gì? Đàn ông con trai như cậu ai mà thèm để ý! Lên xe mau!”, Trương Tinh Vũ hừ lạnh, sau đó ngồi luôn vào trong xe.
Tô Quảng chỉ cười mà không nói gì.
Lâm Chính bất lực, chỉ đành chui vào trong xe thay bộ quần áo mà Tô Nhu đã chuẩn bị.
Chiếc xe đi về hướng Long Xuyên.
“Nghe đây Lâm Chính, lần này là tới chúc thọ mẹ nuôi tôi. Cậu chắc chưa biết mẹ nuôi tôi rồi. Bà ấy là như thế này ở Long Xuyên!”, nói rồi giờ ngón tay cái lên một cách vô cùng khoa trương. Bà ta đắc ý nói: “Đến đó rồi phải biết tinh ý quan sát, lựa lời mà nói. Không biết nói gì thì tốt nhất là ngậm miệng lại, đừng có chọc cho mẹ nuôi tôi nổi giận. Hiểu chưa?”
“Được”, Lâm Chính gật đầu.
Trương Tinh Vũ hài lòng nói với Tô Nhu: “Tiểu Nhu, con đúng thật là, Tâm Ngữ đã đến Giang Thành, sao không gọi điện báo cho bố mẹ? Đợi khi đến Long Xuyên, con phải tranh thủ bồi đắp tình cảm với nó! Nhà chúng ta sau này chỉ trông chờ vào Tâm Ngữ thôi!”
“Mẹ à, mẹ đừng thực dụng như vậy có được không? Chúng ta không nên làm lố vậy đâu, cứ như bình thường là được. Huống hồ chỉ là buổi tiệc mừng thọ, chắc chắn sẽ rất đông người. Chúng ta tặng tấm lòng thành, sau đó ăn bữa cơm rồi về không phải là được rồi sao. Đừng thêm phiền phức cho họ!”, Tô Nhu bất lực đáp.
“Sao con lại nói vậy? Mẹ nghe nói Tâm Ngữ mới bị ốm nặng, là con bảo Lâm thần y đến Long Xuyên chữa bệnh cho nó. Theo lý mà nói, con là ân nhân cứu mạng nó!”
“Đều là người một nhà, tính toán chuyện đó thì xa lạ quá”, Tô Nhu thở dài, cảm thấy khó chịu vì mẹ mình.
Trương Tinh Vũ mặc kệ, vẫn ba la bô lô suốt quãng đường đi.
Chương 2888: Bữa tiệc chúc thọ
Điều này khiến mấy người nhà họ Tô đều không khỏi ngạc nhiên.
Nhà họ Diệp là một trong những gia tộc giàu có đất Long Xuyên, hôm nay là đại thọ của bà cụ Diệp. Theo lý mà nói, hôm nay chắc chắn phải vô cùng náo nhiệt mới phải.
Vậy mà sao lại hoang vắng thế này?
“Tiệc mừng vẫn chưa bắt đầu sao?”
Trương Tinh Vũ chưa hiểu mô tê gì, cầm túi xách đi vào bên trong.
Nhưng sau khi bước vào thì đã thấy bên trong được trang trí màu đỏ chủ đạo, bố trí giống như một bữa tiệc trông vô cùng hào hoa.
Nhưng khách khứa bên trong lại rất ít.
Trong nhà bày mấy chục bàn nhưng chỉ có hơn hai mươi người đang ngồi, những bàn còn lại đều trống.
Trương Tinh Vũ vô cùng kinh ngạc, sau đó phát hiện ở đây toàn những người xa lạ. Hơn nữa,… những người này đều được vũ trang đầy đủ, nét mặt nghiêm nghị, không có ai đang tươi cười.
“Có chuyện gì vậy?”, Trương Tinh Vũ thốt lên.
“Trương Tinh Vũ! Cuối cùng chị cũng đến rồi sao!”
Lúc này, có tiếng người reo lên.
Trương Tinh Vũ sững lại, sau đó mới nhìn thấy Khang Tuệ ra đón.
“Khang Tuệ! Lâu quá không gặp em!”, Trương Tinh Vũ mừng rỡ, vội vã bước về phía trước
Hai người kéo tay nhau rồi ngồi xuống buôn chuyện.
“Tiểu Nhu, A Chính, mau chào đi!”, Trương Tinh Vũ vội vã nói.
“Chào dì ạ!”, Tô Nhu mỉm cười ngọt ngào nói.
Lâm Chính thì khẽ gật đầu.
“Tiểu Nhu! Cháu càng lớn càng xinh đẹp!”, Khang Tuệ cười tươi rói, vội nói: “Nào nào nào, mau đi theo dì!”
“Đi đâu ạ?”
“Đi dự tiệc!”
Khang Tuệ mỉm cười, sau đó dẫn cả nhà họ ra sân sau.
Đến sân sau, mấy người nhà họ Tô mới phát hiện ra điều không đúng.
Ở sân sau bày mấy chục bàn, bàn nào bàn nấy đều kín người. Ở đây cũng có những gương mặt thân quen đang chúc thọ bà cụ Diệp ngồi bên trên. So với sân trước thì ở đây náo nhiệt hơn nhiều.
“A Tuệ à, chuyện này là sao? Tại sao ở sân trước có nhiều bàn như vậy rồi mà còn bày tiệc ở sân sau?”, Trương Tinh Vũ hỏi bằng giọng nghi hoặc.
Lúc này Khang Tuệ chợt thay đổi sắc mặt, sau đó lại nở nụ cười đáp: “Đó là ý của bà cụ, cụ thể thế nào em cũng không rõ! Nào nào nào, Tiểu Nhu, A Chính, A Quảng, mọi người mau ngồi xuống bàn này đi!”
Thấy Khang Tuệ không muốn trả lời, Trương Tinh Vũ cũng đành thôi.
Nhưng sau khi ngồi xuống, họ mới nghe được những lời bàn tán ở bàn bên cạnh.
“Ông Trịnh! Nhà họ Diệp xảy ra chuyện như vậy mà ông vẫn dám tới chúc thọ sao?”
“Không phải ông cũng đến hay sao?”
“Tôi là khồng có sự lựa chọn! Thiên kiêu Thánh Võ, con trai cả nhà họ Thuỷ cũng tới chúc thọ. Người ở tầng mây cao thế còn tới, đám tép riu như tôi đâu dám không tới?”
“Phải đó! Nhà họ Thuỷ ra mặt rồi thì chúng ta cũng phải chịu thôi!”
“Có điều nhà họ Diệp cũng chuẩn bị rồi, chúng ta tới chúc thọ chắc cũng không sao đâu. Nếu kẻ đó tới làm loạn thì cao thủ ở sân trước sẽ chặn lại! Không cần quá lo lắng!”
“Vậy thì được. Ông Trịnh, lát phải tranh thủ uống rượu ngon đấy!”
“Đương nhiên, đương nhiên!”
Những mấu đối thoại rời rạc được Tô Nhu nghe thấy.
Trương Tinh Vũ cũng cau mày lại.
“Nghe bọn họ nói thì xem ra hôm nay sẽ có kẻ tới gây rối”, Tô Nhu cau mày nói.
“Kẻ nào to gan như vậy! Dám tới nhà họ Diệp gây sự! Hứ, chắc là chán sống rồi đấy!”, Trương Tinh Vũ hừ lạnh nói.
“Được rồi Tinh Vũ, chúng ta không lo chuyện này nữa. Giờ đi chúc thọ mẹ nuôi thôi!”
“Đi!”
Trương Tinh Vũ đứng dậy, lập tức lấy món quà đã chuẩn bị ra. Gia đình họ Tô cùng nhau đi về phía trên bục.
Chương 2889: Cháy nhà hôi của
Hôm nay sắc mặt bà cụ hồng hào, tinh thần vui vẻ, trên mặt luôn nở nụ cười ôn hòa.
Nhưng không ai phát hiện sâu trong đáy mắt bà ta lóe qua vẻ lo lắng.
“Chúc mẹ nuôi phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn! Mẹ nuôi, đã lâu không gặp, mẹ vẫn khỏe chứ ạ? Tinh Vũ và gia đình đến chúc thọ mẹ đây!”.
Trương Tinh Vũ nở nụ cười, dâng lên món quà quý giá đã chuẩn bị, cười nói.
“Tinh Vũ?”, đôi mắt mờ đục của bà cụ Diệp phát sáng, vội gọi: “Mau! Mau qua đây Tinh Vũ, để mẹ nuôi nhìn con thật kỹ!”.
“Vâng!”.
Trương Tinh Vũ vội tiến tới.
Bà cụ Diệp kéo tay Trương Tinh Vũ, nhìn kỹ một lượt, khẽ nói: “Con cũng có tuổi rồi, đầu tóc bạc cả rồi…”.
“Vâng, con gái con cũng đã lấy chồng, sao con có thể không già được?”, Trương Tinh Vũ thở dài.
“Tiểu Nhu đâu?”, bà cụ Diệp hỏi.
“Thưa bà, cháu ở đây ạ!”, Tô Nhu mỉm cười, vội vàng tiến tới.
“Được được! Cháu đúng là càng ngày càng xinh đẹp! Lúc cháu còn nhỏ bà đã nhìn ra rồi, Tiểu Nhu của chúng ta chắc chắn là một người đẹp khuynh quốc khuynh thành. Bây giờ xem ra bà không đoán sai!”, bà cụ Diệp cười nói.
“Bà quá khen”.
“Haizz, cái này thì có gì mà quá khen với không quá khen? Bà nói thật đấy! Cháu nhìn những người đàn ông xung quanh đi, có cặp mắt nào rời khỏi cháu được không chứ?”, bà cụ Diệp cười nói, sau đó lại lạnh lùng lướt nhìn quanh.
Lúc này, ánh mắt những người khách xung quanh mới lúng túng rời khỏi Tô Nhu.
Tô Nhu cười lúng túng, nhưng gặp nhiều đã quen.
“Cũng không biết đứa trẻ nhà ai có phúc cưới được Tiểu Nhu nhà chúng ta? Mau lên đây cho bà xem xem”, bà cụ Diệp cười ha ha nói.
Lâm Chính đi thẳng tới trước, chắp tay: “Chúc bà cụ tiên hạc trường xuân, xuân thu bất lão!”.
“Miệng mồm cũng ngọt đấy, ngẩng đầu lên bà xem nào”, bà cụ Diệp mỉm cười, trong mắt lóe lên dự cảm.
Lâm Chính ngẩng đầu lên.
Bà cụ Diệp lập tức giật mình, nhưng không lâu sau đã bình tĩnh lại.
Người này… vì sao lại cho bà ta cảm giác như đã từng quen biết?
Nhưng bà chỉ mới gặp anh lần đầu…
Thật kỳ lạ!
“Thanh niên, cậu tên gì?”, bà cụ Diệp hỏi.
“Thưa bà, cháu tên Lâm Chính!”.
“Lâm Chính? Lâm… Chính?”.
Bà cụ Diệp vẫn đầy vẻ nghi hoặc.
Ngược lại, Trương Tinh Vũ căng thẳng, cười nói: “Mẹ nuôi, mẹ đừng quan tâm thằng nhóc đó! Lâm Chính chỉ là một đứa ở rể nhà chúng con!”.
“Ở rể?”.
“Vâng, chỉ tại ông nội của Tiểu Nhu, lúc lâm chung lại bắt Tiểu Nhu phải gả cho Lâm Chính, cũng khổ cho Tiểu Nhu!”, Trương Tinh Vũ tỏ ra bất đắc dĩ.
“Mẹ, sao mẹ lại nói chuyện đó?”, Tô Nhu hơi bất mãn.
Bà cụ Diệp lại không so đo, cười nói: “Xem ra Tiểu Nhu rất thích Tiểu Chính! Tinh Vũ, con cũng đừng để bụng, chỉ cần có tình cảm tốt ở với nhau, dù cậu ấy ở rể hay không ở rể, chỉ cần là người tốt thì chính là một người con rể tốt, không phải sao?”.
“Chuyện đó…”, Trương Tinh Vũ á khẩu.
“Được rồi, mọi người từ Giang Thành xa xôi đến đây chắc cũng mệt rồi, ngồi xuống ăn chút gì đi, lát nữa mẹ sẽ tới tìm các con”, bà cụ Diệp cười nói.
“Vâng, mẹ nuôi”.
Trương Tinh Vũ gật đầu đáp, vừa định dẫn mọi người đi xuống dưới thì lại nghe tiếng hô vang lên.
“Cậu ấm nhà họ Bùi tới!”.
Nghe vậy, hiện trường buổi tiệc bỗng nhiên yên lặng đi nhiều.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa.
Một người của nhà họ Bùi nghênh ngang đi vào hiện trường bữa tiệc.
Bà cụ Diệp thấy vậy lập tức mừng rỡ, vội vàng gọi: “Mau, mau đi gọi thằng cả đến đây, cùng tôi đi nghênh đón cậu cả nhà họ Bùi!”.
“Vâng, bà cụ!”.
Người bên cạnh chạy đi.
Không lâu sau, Diệp Tuần Tinh nhanh chóng chạy tới, cùng bà cụ Diệp đi về phía đám người nhà họ Bùi.
“Người nhà họ Bùi lại đến đây à?”.
“Trời ạ, sao bọn họ lại đến nhà họ Diệp vào thời điểm này? Chẳng lẽ là muốn trợ giúp nhà họ Diệp?”.
“Nếu vậy, có lẽ nhà họ Diệp sẽ vượt qua được nguy cơ ngày hôm nay!”.
“Xem ra bà cụ Diệp là người có phúc!”.
Khách khứa ai nấy đều ngạc nhiên, châu đầu ghé tai xì xầm bàn tán.
“Cậu cả nhà họ Bùi đến đây, thật là vinh hạnh cho tôi, đúng là may mắn ba đời! Nào nào, cậu Bùi, mời cậu ngồi!”, bà cụ Diệp chống gậy đầu rồng, cười to đi tới.
“Bà cụ Diệp tổ chức tiệc thọ, sao tôi có thể không đến được chứ? Tôi mạo muội làm phiền, bà cụ không cảm thấy đường đột chứ?”, cậu Bùi mỉm cười nói, mắt nheo lại.
“Sao có thể như vậy? Khách quý như cậu chúng tôi có mời cũng không mời được”, bà cụ Diệp cười nói: “Mời ngồi”.
“Mời ngồi?”.
Cậu Bùi nheo mắt, mỉm cười nói: “Bà cụ, không vội, bà nhìn những người tôi dẫn theo trước đã”.
“Ồ?”.
Bà cụ Diệp cực kỳ khó hiểu, quay đầu nhìn.
Người đằng sau cậu Bùi ai nấy đều là cao thủ bậc nhất, khí tức mỗi một người đều vô cùng dày đặc, không hề tầm thường.
Chúc thọ vì sao lại mang theo nhiều cao thủ như vậy?
Mọi người đều không hiểu.
“Cậu Bùi, cậu đang…”, bà cụ nhíu mày.
“Bà cụ, hôm nay tôi đến đây là muốn mượn một thứ từ bà. Nếu bà đồng ý, tôi sẽ vào ngồi, nếu bà từ chối, không nể mặt tôi, đương nhiên tôi cũng không có mặt mũi nào mà ngồi”, cậu Bùi mỉm cười nói.
Mọi người đều hồi hộp căng thẳng.
“Nhưng không biết cậu Bùi muốn mượn cái gì?”, bà cụ nghiêm túc hỏi.
“Trong nhà họ Diệp các người, thứ khiến người khác chú ý cũng chỉ có Diệp Bồ Đề, vừa khéo tôi cần nó. Nếu các người đồng ý, tôi bảo đảm hôm nay nhà họ Diệp các người sẽ bình yên vô sự”, cậu Bùi cười nói.
Lần này mọi người đều hiểu.
Cậu Bùi dẫn người đến đây hóa ra là muốn cháy nhà hôi của!
Anh ta biết hôm nay nhà họ Diệp sẽ xảy ra chuyện nên cố tình dẫn người đến đây, ngoài mặt là giúp đỡ, thực tế là uy hiếp nhà họ Diệp!
Nếu bà cụ không đưa, e rằng những cao thủ anh ta dẫn tới sẽ đứng về phía đám người gây rắc rối cho nhà họ Diệp kia.
Nếu vậy, tình hình của nhà họ Diệp sẽ rất nghiêm trọng.
Người nhà họ Diệp lập tức nổi giận.
Khách khứa cũng không ngừng lắc đầu.
“Tôi đã nói mà, cáo thì làm sao tới chúc mừng gà được, chắc chắn là không có lòng tốt!”.
“Lần này nhà họ Diệp tiêu rồi!”.
Diệp Tuần Tinh đi thẳng tới, nói: “Cậu Bùi, chắc cậu cũng biết Diệp Bồ Đề của nhà chúng tôi đã tặng cho thần y Lâm ở Giang Thành. Nếu cậu muốn có Diệp Bồ Đề thì nên đi đến Giang Thành chứ không phải đến nhà họ Diệp!”.
“Tặng cho thần y Lâm? Ha, tôi không tin, hôm nay các người phải giao ra Diệp Bồ Đề, nếu không, tiệc thọ này đừng hòng tổ chức nữa, làm tang lễ đi!”, cậu Bùi cười nhạt nói.
Chương 2890: Ỷ đông hiếp ít?
Nghe được lời này, sắc mặt tất cả mọi người đều trở nên vô cùng khó coi.
Nhất là Diệp Tuần Tinh!
Nói vậy chẳng khác nào trở mặt, hoàn toàn không nể mặt mũi của nhà họ Diệp.
“Cậu Bùi! Cậu nói vậy có quá đáng quá không? Hôm nay là tiệc thọ của mẹ tôi, sao cậu có thể như vậy? Cậu khinh nhà họ Diệp tôi không có ai sao?”.
Ông ta nói xong, vài cao thủ nhà họ Diệp ở xung quanh vây lại.
Nhưng cậu Bùi kia lại không sợ mà liên tục cười nhạt: “Diệp Tuần Tinh, tôi khinh nhà họ Diệp các người không có ai đấy thì sao? Hôm nay, hoặc là ông giao đồ ra, không thì nhà họ Diệp không được yên đâu!”.
“Cậu…”, Diệp Tuần Tinh tức đến mức không nói nên lời.
Trương Tinh Vũ không nhìn thêm được nữa, nổi giận bước tới.
“Cái người này làm sao vậy? Mẹ nuôi tôi tổ chức tiệc mừng thọ, cậu không đến chúc thọ thì thôi, lại còn gây sự? Cậu là ăn mày sao? Muốn thứ gì không đổi hôm khác mà tới! Hôm nay chúng tôi không có thời gian tiếp cậu! Cậu từ đâu tới thì cút về đó đi!”, Trương Tinh Vũ chỉ vào cậu Bùi mắng chửi.
“Mẹ!”, Tô Nhu dè dặt kéo Trương Tinh Vũ lại.
“Con đừng cản mẹ! Người này đáng chửi!”, Trương Tinh Vũ nổi giận không có chỗ phát tiết.
Cậu Bùi lại không tức giận, chỉ liếc nhìn Trương Tinh Vũ, tình cờ lại liếc thấy Tô Nhu, hai mắt sáng lên.
“Không ngờ người đẹp nhà họ Diệp lại nhiều như vậy! Diệp Tâm Ngữ vốn đã xinh đẹp, không ngờ ở đây còn có người còn xinh đẹp hơn cả Diệp Tâm Ngữ! Ha ha, không tệ! Không tệ!”.
Cậu Bùi nheo mắt cười nói.
“Có phải cậu muốn tự chuốc lấy nhục không? Dám nhắm đến con gái tôi? Cậu muốn chết à? Tôi nói cậu hay, cậu mà dám động vào một sợi tóc của con gái tôi, tôi sẽ không tha cho cậu!”, Trương Tinh Vũ nổi giận, tiếp tục chửi mắng.
“Bà già đanh đá!”, cậu Bùi cười nhạt, quay đầu lại nói: “Thế nào? Nhà họ Diệp không có năng lực gì nữa à, để cho một con đàn bà đanh đá ra mắng chửi như vậy?”.
“Tinh Vũ, chị quay lại đây đi, chuyện này không liên quan đến chị, chị về bên này ngồi đã”, Diệp Tuần Tinh nhỏ giọng nói.
“Đây là nhà họ Diệp, sợ bọn họ làm gì? Tôi nói cậu biết, thằng nhóc kia! Cậu mà chọc giận tôi, tôi sẽ gọi điện thoại cho thần y Lâm ở Giang Thành, xem thần y Lâm làm sao giải quyết cậu!”, Trương Tinh Vũ mắng chửi.
“Thần y Lâm?”.
Cậu Bùi biến sắc, nhìn chằm chằm Trương Tinh Vũ: “Các người là gì của thần y Lâm?’.
“Tôi…”.
Trương Tinh Vũ vừa nói xong, lập tức bị Tô Nhu ở phía sau kéo lại.
“Mẹ, được rồi! Mẹ đừng nói lung tung nữa, đừng gây rắc rối cho thần y Lâm!”, Tô Nhu vội nói.
Trương Tinh Vũ lắp bắp, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.
Lúc này, một người nhận ra Tô Nhu, lập tức đi tới bên cạnh cậu Bùi nói khẽ vài câu.
Cậu Bùi bừng tỉnh, cười nhạt: “Tôi cứ tưởng là ai, hóa ra là cô Tô Nhu! Ha ha, nhưng hình như thần y Lâm đã công khai là anh ta không có hứng thú với cô Tô Nhu! Các người muốn ỷ vào danh tiếng của thần y Lâm để dọa tôi sao? E là không có tác dụng gì đâu!”.
“Cậu Bùi, dù có thế nào thì thái độ của nhà họ Bùi tôi chỉ có một, muốn Diệp Bồ Đề, chúng tôi không có! Nếu cậu đến để chúc thọ thì mời ngồi xuống uống ly rượu. Nếu cậu không có lòng thành này, nhà họ Diệp chúng tôi cũng không hoan nghênh kẻ có lòng dạ đen tối! Mời cậu rời khỏi nhà họ Diệp!”, lúc này bà cụ Diệp lên tiếng.
“Thế à?’.
Cậu Bùi nheo mắt lại, khẽ gật đầu nói: “Nếu vậy thì bà cũng đừng trách tôi! Đây là do nhà họ Diệp các người tự chuốc lấy!”.
“Thế nào? Muốn ra tay? Vậy thì đừng trách nhà họ Diệp chúng tôi ỷ đông hiếp ít!”.
Diệp Tuần Tinh âm trầm nói.
Người bên cạnh lập tức nghe lệnh.
Soạt soạt…
Hơn trăm người của nhà họ Diệp ùa ra từ bốn phương tám hướng, bao vây cậu Bùi một cách chặt chẽ.