-
Chương 2806-2810
Chương 2806: Phá công
Cưỡng chế sinh ra khí kình, khiến Hấp Khí Trùng Phấn cũng không thể hút cạn khí kình của anh?
Phải có châm lực hùng hậu đến mức nào mới làm được điều này chứ?
Đây chính là lấy cứng chọi cứng!
Mọi người đều không dám tưởng tượng.
Nhật Nguyệt Nhị Lão cũng không khỏi á khẩu, không biết nên nói gì cho phải.
“Nếu vậy thì khí kình của người này… có thể huy động đến mức độ hùng hậu như thế nào đây?”, ông lão tóc dài đanh giọng nói.
“Xem ra chúng ta khó mà đánh được cậu ta rồi!”, ông lão trọc đầu ngoảnh phắt sang, khẽ quát: “Cô chủ, chắc phải rút lui rồi tính kế khác thôi”.
“Rút? Rút cái gì mà rút? Khó khăn lắm con khốn Úc Tiểu Đồng này mới về Long Quốc, bây giờ không trả thù cô ta thì còn chờ lúc nào nữa? Nếu lại để cô ta trốn ra nước ngoài, thì ông bảo tôi tìm cô ta kiểu gì? Giết! Giết cho tôi! Bằng mọi giá phải giết được cô ta cho tôi!”, Hoa Phi Vũ tỏ vẻ dữ tợn, gầm lên.
Sắc mặt Nhật Nguyệt Nhị Lão tỏ vẻ khó coi.
Nhưng đến lúc này rồi thì bọn họ cũng không còn cách nào khác.
“Chắc chắn quân đội đóng quân và bộ đội tuần thủ ở gần đây đã nhận được tin và đang đến đây, chúng ta không được kéo dài lâu, phải tốc chiến tốc thắng”.
“Vậy thì chỉ có thể dùng chiêu đó thôi”.
Nhật Nguyệt Nhị Lão hợp sức, định dùng tới sát chiêu.
Lâm Chính không phải là đồ ngốc, thấy khí kình trên người bọn họ bỗng chốc tăng vọt thì lập tức nhận ra gì đó, cất bước xông tới tấn công hai người.
Chỉ thấy bọn họ uống thứ gì đó, khí kình toàn thân bỗng tràn ra, hình thành một cái lồng khí, rồi lại hóa thành sắt thép, quyền cước của Lâm Chính cũng không thể phá được.
“Cái gì?”.
“Bọn họ… dùng chiêu pháp gì vậy?”.
“Không ổn rồi!”.
“Mọi người, cùng tấn công đi!”.
Mộc Thiên Viễn quát lớn, dẫn theo mọi người đồng loạt xông tới.
Các đòn tấn công nện mạnh vào người Nhật Nguyệt Nhị Lão, nhưng bọn họ có cái lồng sắt thép kia hộ thân, không đòn tấn công nào có thể khiến bọn họ bị thương.
Chỉ thấy năng lượng nội bộ của hai người càng ngày càng dồi dào, càng ngày càng lớn mạnh, cứ tiếp tục thế này e là những người đang có mặt đều không thoát được.
"Cô chủ, cô đi trước đi, chờ chúng tôi san bằng chỗ này sẽ đi tìm cô", đúng lúc này, ông lão tóc dài ngoảnh sang quát.
"Được".
Hoa Phi Vũ mừng rỡ, gật đầu rồi xoay người chuồn đi.
"Những người khác mau rút đi! Mau rút đi!".
Mộc Thiên Viễn cũng ý thức được mình không thể chống lại được chiêu này, chứ đừng nói tới đỡ nó, liền quay lại hét lên.
Sợ rằng sức phá hoại của chiêu này không kém gì một trăm quả đạn đạo, đủ để phá hoại cả đảo Bạch Cực.
Không ngờ Nhật Nguyệt Nhị Lão lại có thủ đoạn đáng sợ khủng khiếp như vậy.
"Mau đưa Mộc long soái đến chỗ khác".
"Đưa bà nội đi, mau đưa bà nội đi".
"Mọi người mau rời khỏi đây đi, để tôi chặn bọn họ cho, nhanh lên!".
Mộc Thiên Viễn và các chiến sĩ không ngừng la hét, không màng đến cái chết nữa, lao về phía Nhật Nguyệt Nhị Lão.
Đôi mắt Úc Tiểu Đồng đỏ ngầu, hàm răng nghiến chặt như muốn vỡ nát, cũng quên mình xông tới.
Chuyện hôm nay là do cô ta, cô ta sẽ không rút lui, cũng không thể rút lui.
Cho dù mất mạng thì cũng phải bảo vệ những người này chu toàn.
Mọi người coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, lao vào cái lồng bằng sắt thép.
Nhưng cho dù bọn họ dùng hết sức bình sinh, thì vẫn không thể phá vỡ nó.
Dường như tất cả... chỉ là phí công vô ích.
Úc Tiểu Đồng và Mộc Thiên Viễn cảm thấy tuyệt vọng.
Nhưng đúng lúc này.
Rắc!
Một bàn tay bỗng chọc thẳng vào trong cái lồng khí sắt thép do hai người phóng ra, tóm lấy cánh tay ông lão tóc dài, rồi ném mạnh xuống đất.
Ông lão tóc dài không kịp trở tay, lập tức bị ném ra.
"Cái gì?".
Đám người Mộc Thiên Viễn đều kinh hãi.
"Chú hai!", ông lão trọc đầu kêu lên.
Nhưng ngay sau đó, cánh tay ông ta cũng bị chộp lấy, sau đó bị kéo mạnh.
Ông ta loạng choạng tiến mấy bước về phía trước.
Đến khi đứng vững thì trước mặt ông ta đã xuất hiện một khuôn mặt lạnh lùng.
"Thần... thần y Lâm?", ông lão trọc đầu run giọng kêu lên.
Chương 2807: Tỉnh lại
Ông lão trọc đầu kinh ngạc.
Tại sao khí công thuần dương của ông ta lại bị Lâm Chính phá một cách dễ dàng như vậy?
Đầu óc ông ta trống rỗng, nhưng không dám suy nghĩ nhiều, lập tức giơ tay đánh về phía Lâm Chính, muốn ép anh lùi lại.
Nhưng Lâm Chính nhanh tay nhanh mắt, chộp lấy cổ tay ông ta, vặn mạnh một cái.
Rắc!
Âm thanh giòn tan vang lên.
Khớp xương ở cổ tay ông lão lập tức rời ra.
Cơn đau thấu tim khiến ông lão đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, nhưng ông ta không bị cơn đau xâm chiếm, mà lập tức huy động ép khí kình toàn thân ra ngoài, tấn công về phía Lâm Chính.
Nhưng dù là vậy vẫn không thể ép Lâm Chính lùi lại được.
Luồng khí kình tàn bạo kia đánh mạnh vào người Lâm Chính, khiến quần áo anh bay phần phật, nhưng vẫn không thể khiến anh nhúc nhích chút nào.
Ông lão trọc đầu lập tức hiểu ra, thực lực của người này chắc chắn còn hơn xa ông ta.
Nếu không có Hấp Khí Trùng Phấn giúp đỡ thì chỉ sợ ông ta đã bị đối phương xử lý xong rồi.
Không thể tiếp tục đánh nữa!
Phải đi thôi!
Nếu không e là sẽ phải bỏ mạng ở đây!
Ông lão cắn răng, thầm hạ quyết tâm, bỗng giật đứt cái cổ tay kia đi, sau đó lùi lại.
Tráng sĩ chặt tay!
Quả nhiên tàn nhẫn!
"Chú hai! Đi!", ông lão trọc đầu kêu lên.
Người đàn ông tóc dài ở bên kia hoàn hồn, nhìn thấy tình cảnh thê thảm của ông lão trọc đầu, cũng vội vàng bỏ chạy.
Nhưng... đã muộn.
Bốn phương tám hướng xung quanh đảo Bạch Cực vang lên những tiếng ầm ầm.
Hai người đang định bỏ chạy liền khựng lại.
Chỉ thấy bên ngoài đảo Bạch Cực là từng tốp bộ đội.
Tất cả các loại xe tăng đại pháo đều chĩa về phía này, hàng vạn họng súng nhằm vào hai người họ.
Súng ống đạn dược trong tay những chiến sĩ này đều là hàng đặc chế, có lực sát thương cực lớn đối với võ sĩ.
Tuy khí kình của hai người đã được nâng cao, nhưng đối mặt với sự tấn công như vậy thì cũng không còn khả năng sống sót.
"Tiêu đời rồi".
Ông lão trọc đầu thì thào.
Ông lão tóc dài lập tức giơ hai tay lên đầu hàng.
Với tình hình này, cho dù bọn họ mọc thêm đôi cánh cũng không thể bay ra khỏi đây được.
Hai người nhanh chóng bị các chiến sĩ đến chi viện trói gô lại.
Trận ồn ào cuối cùng cũng coi như kết thúc, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Đám người Triệu Trọng Tiên vội vàng cứu chữa những người bị trúng độc Hấp Khí Trùng Phấn.
Cũng may có không ít bác sĩ ở đây, nên công tác cứu chữa cũng không có gì khó khăn.
"Bà nội, bà không sao chứ?".
Mấy người Mộc Yên Linh và Úc Tiểu Đồng vội chạy tới, cuống quýt hỏi thăm bà lão.
"Bà không sao! Bà không sao! Các cháu sao rồi?", bà lão thở hắt ra, mỉm cười nói.
"Bọn cháu cũng không sao".
"Tiểu Đồng, vừa nãy cháu còn phun ra máu, mau bảo các thần y khám cho đi", bà lão kéo tay Úc Tiểu Đồng nói.
"Bà nội, đây chỉ là vết thương nhỏ, không sao đâu ạ", Úc Tiểu Đồng cố nặn ra một nụ cười đáp.
"Không được, cháu mau đi xem thế nào đi", vẻ mặt bà lão trở nên nghiêm túc.
Úc Tiểu Đồng không chịu nổi mấy lời cằn nhằn của bà lão, chỉ đành bảo một bác sĩ kiểm tra qua loa.
Nhưng đúng lúc này.
"Khụ khụ khụ..."
Trong căn phòng phía sau mọi người bỗng vang lên tiếng ho yếu ớt.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, bất giác ngừng hành động trong tay lại, nhìn về phía căn phòng.
"Âm thanh này... lẽ nào là..."
Mộc Thiên Viễn và người bên cạnh đưa mắt nhìn nhau.
"Ông nó ơi!".
Bà lão kích động đến mức nước mắt giàn giụa, lập tức lao vào phòng.
Chỉ thấy ông lão trong phòng đang chậm rãi mở mắt ra.
Tất cả mọi người đều mừng rỡ như điên.
"Long soái tỉnh rồi! Long soái tỉnh rồi!".
"Tốt quá! Tốt quá! Long soái tỉnh rồi!".
Ai nấy kích động kêu lên.
Các chiến sĩ ở bên ngoài nghe thấy thế cũng hoan hô ầm ĩ.
Đảo Bạch Cực trở nên xôn xao.
Chương 2808: Anh chết đi!
"Tránh ra! Tất cả tránh ra!".
Ông Chung chen vào đám người, vội đi tới bên cạnh Mộc Thái Cực, bắt mạch cho ông ta.
Một lát sau, ông Chung tỏ vẻ kinh ngạc.
"Mạch tượng ổn định, nhịp tim bình thường! Trời ơi, kỳ tích! Đây đúng là kỳ tích!".
Tuy Mộc Thái Cực còn yếu ớt đến mức chưa thể nói chuyện, nhưng khí sắc so với lúc trước cứ như hai người khác nhau.
"Đây chính là y thuật của thần y Lâm sao?", Triệu Trọng Tiên vỗ tay khen ngợi.
"Tuy thần y Lâm còn trẻ, nhưng y thuật thì chúng ta cũng không thể bì kịp".
"Thần y Lâm lợi hại quá!".
"Vừa rồi nếu không phải thần y Lâm cố gắng xoay chuyển tình thế, thì e là chúng ta cũng gặp nạn rồi!".
"Đúng vậy, may mà có thần y Lâm! Nếu không có thần y Lâm thì không biết chúng ta phải làm thế nào!".
"Đúng là tuổi trẻ tài cao!".
Các bác sĩ khác cũng nhao nhao khen ngợi, ai nấy đều giơ ngón tay cái lên.
Đám Mộc Thiên Viễn, Úc Tiểu Đồng đều tỏ vẻ xấu hổ, nhớ lại những lời nghi ngờ và phách lối dành cho Lâm Chính trước đó, đúng là chẳng khác gì thằng hề, sắc mặt hai người đỏ ửng.
"Tiểu thần y đâu? Tiểu thần y đâu rồi?", hình như bà lão nghĩ ra gì đó, vội kêu lên.
"Đúng rồi, thần y Lâm đâu?".
"Sao không thấy cậu ấy đâu?".
Mọi người đều ngoảnh lại tìm kiếm.
Nhưng tìm cả trong lẫn ngoài vẫn không thấy bóng dáng của thần y Lâm đâu.
Đúng lúc này, một chiến sĩ của bộ đội tuần thủ chạy tới nói: "Tướng quân, thần y Lâm đi rồi".
"Đi rồi?".
Mộc Thiên Viễn sửng sốt.
"Vâng, thần y Lâm bảo thuộc hạ đưa phương thuốc này cho tướng quân, bảo nếu Mộc long soái điều dưỡng theo phương thuốc này thì sẽ nhanh khỏe hơn", dứt lời, chiến sĩ kia liền chìa ra một tờ giấy.
Mộc Thiên Viễn nhận phương thuốc, nhìn chữ viết ở bên trên, trong lòng như nổi sóng.
"Thần y Lâm có thực lực bất phàm, đánh bại Nhật Nguyệt Nhị Lão dễ dàng như trở bàn tay, ngay cả cháu cũng còn kém xa. Nhưng cháu và chị Đồng nhiều lần khiêu khích mà anh ta vẫn không thèm để bụng, đủ để thấy sự rộng lượng của anh ta. Người như vậy thì cháu phải đích thân đến tận nơi cảm ơn mới được", Mộc Thiên Viễn xấu hổ nói.
"Thiên Viễn, cháu phải cảm ơn thần y Lâm tử tế đấy! Nếu không có thần y Lâm thì e là chúng ta đều mất mạng rồi!", bà lão nói.
"Bà nói đúng, chờ ông khỏe hơn, cháu sẽ đích thân bay tới Giang Thành, cảm ơn thần y Lâm", Mộc Thiên Viễn nghiêm túc nói.
"Cháu cũng đi", Úc Tiểu Đồng nói.
"Cả cháu nữa", Mộc Yên Linh cũng bước tới.
…
Hoa Phi Vũ hạ lệnh thăm dò tin tức của đảo Bạch Cực, thấy bộ đội chi viện đã đến mà Nhật Nguyệt Nhị Lão còn chưa rời đi, liền biết chuyện này đã thất bại, lập tức hoảng hốt chuồn đi.
Nhưng cô ta chạy chưa được bao xa đã bị một bóng người cản lại.
"Hả? Anh... anh là thần... thần y Lâm gì đó hả?".
Hoa Phi Vũ giật nảy mình, kinh hãi nhìn bóng người đang đứng trên con đường nhỏ trước mặt.
"Cô Hoa, sao cô đi vội thế? Tôi còn chút chuyện muốn hỏi cô đây", Lâm Chính mỉm cười nói.
"Tôi với anh không thù không oán, chúng ta chẳng có gì để nói cả", sắc mặt Hoa Phi Vũ có vẻ khó coi, dè dặt nói.
"Xem cô nói kìa? Sao chúng ta lại không có chuyện gì để nói chứ? Vừa nãy Nhật Nguyệt Nhị Lão dưới trướng cô còn định giết cả tôi cơ mà! Nếu các cô đã đẩy tôi tôi vào chỗ chết thì sao tôi có thể tha cho các cô được?", ánh mắt Lâm Chính đanh lại, sát khí lan ra.
"Anh... chết đi!".
Hoa Phi Vũ quát lớn, rút thanh trường kiếm ra, chém về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính vẫn rất bình tĩnh, một tay nhón Hồng Mông Long Châm, búng mạnh về phía trường kiếm.
Keng!
Âm thanh lanh lảnh vang lên.
Lưỡi kiếm lập tức nát vụn, rơi xuống đầy đất.
Sức mạnh trên lưỡi kiếm còn lan về phía người Hoa Phi Vũ.
Cô ta lùi lại liên tục, suýt nữa thì không đứng vững.
Chương 2809: Tiên Y Tông
Hoa Phi Vũ biết có lẽ mình không phải là đối thủ của người này, nhưng muốn chạy cũng không được, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: "Thần y Lâm, anh hãy nghe cho rõ đây, tôi là trò cưng của Hoa Tiên Nhân! Nếu anh dám làm tôi bị thương, sư phụ tôi sẽ không tha cho anh đâu!".
"Hoa Tiên Nhân Hoa Tiên Tử cái quái gì chứ? Tôi chưa từng nghe tới! Cô Hoa, bây giờ cô đã rơi vào tay tôi, muốn đi e là không dễ đâu", Lâm Chính cười nói.
Hoa Phi Vũ có chút tức giận, nhưng nhìn khuôn mặt đẹp trai như thiên thần của anh, trong lòng lại có chút mâu thuẫn.
Dù sao anh cũng là người có nhan sắc nổi bật.
Cô ta lùi lại nửa bước, sắc mặt ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Anh muốn làm gì hả? Tôi nói cho anh biết, anh đừng có suy nghĩ quá phận với tôi! Tôi... sư phụ tôi đã nói rồi, chưa luyện được thần công thì tôi không được phá thân!".
"Gì cơ?".
Lâm Chính sửng sốt, bị những lời nói của Hoa Phi Vũ làm cho há hốc miệng. Một lúc sau anh mới hoàn hồn, dở khóc dở cười nói: "Cô Hoa, rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì vậy? Tôi không có ý đó!".
"Vậy anh cản đường tôi làm gì? Muốn giết tôi sao?", Hoa Phi Vũ trở nên cảnh giác.
"Giết? Tôi chắc chắn sẽ không giết cô, nhưng có thể giao cô cho người nhà họ Mộc", Lâm Chính cười đáp.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Phi Vũ lập tức tái nhợt: "Thần y Lâm, anh... anh không thể làm thế được! Nếu rơi vào tay con khốn Úc Tiểu Đồng kia, thì chắc chắn tôi sẽ sống không bằng chết!".
"Vậy thì cô hãy ngoan ngoãn trả lời mấy câu hỏi của tôi, nếu câu trả lời khiến tôi hài lòng thì tôi sẽ thả cô đi, được không?", Lâm Chính cười nói.
"Anh nói đi", Hoa Phi Vũ bình tĩnh hơn, nhưng ánh mắt vẫn tỏ vẻ nghi hoặc.
"Hấp Khí Trùng Phấn trong tay Nhật Nguyệt Nhị Lão... từ đâu mà có?", Lâm Chính nhỏ giọng hỏi: "Theo tôi được biết, Hấp Khí Trùng là thứ cực kỳ hiếm, e là cả Long Quốc không có mấy con, hơn nữa phải là phấn do Hấp Khí Trùng trưởng thành nhả ra mới có công hiệu như vậy. Các cô lấy được nhiều phấn trùng như vậy ở đâu?".
"Cái này...", Hoa Phi Vũ tỏ vẻ do dự.
"Xem ra tôi phải bắt cô giao cho họ rồi".
"Đừng! Đừng! Thần y Lâm! Tôi nói! Tôi nói!".
Hoa Phi Vũ cuống quýt kêu lên, do dự một lát rồi run giọng đáp: "Thực ra... là do sư phụ tôi xin được ở Tiên Y Tông!".
"Tiên Y Tông?".
Lâm Chính nhíu mày, hình như từng nghe thấy cái tên này.
"Đó là nơi nào?".
"Tôi cũng không biết, chỉ biết đó là một tông môn cực kỳ kín đáo, không có nhiều người, nhưng ai nấy đều là thần y. Bọn họ luôn ở trong tông môn, trước giờ không xuất sơn, nhưng trong Tiên Y Tông có tất cả các loại dược liệu và thần đan kỳ phương vô song trên đời. Tôi không vào được Tiên Y Tông, chỉ có những người có chút giao tình với người của Tiên Y Tông như sư phụ tôi thì mới được vào", Hoa Phi Vũ nói.
Lâm Chính xoa cằm, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Đúng lúc này, hình như Hoa Phi Vũ nghĩ ra gì đó, vội nói: "À đúng rồi, tôi nhớ có một lần lúc nói chuyện với sư phụ, sư phụ tôi từng nói, hình như Tiên Y Tông vẫn luôn cung cấp thuốc cho một số hào môn lánh đời, còn các hào môn lánh đời này sẽ cung cấp rất nhiều bảo dược hiếm có cho Tiên Y Tông..."
"Hào môn lánh đời?".
Lâm Chính hơi biến sắc, hình như bỗng nhớ ra gì đó.
Tiên Y Tông... Hình như lúc anh ở nhà họ Lâm thỉnh thoảng nghe thấy người nhà họ Lâm nhắc đến.
Lẽ nào Tiên Y Tông là tông môn từng hợp tác với nhà họ Lâm?
"Thần y Lâm, những gì tôi biết chỉ... chỉ có thế thôi, anh... anh có thể tha cho tôi không?", Hoa Phi Vũ dè dặt hỏi.
"Tôi nói lời giữ lời, cô đi đi".
Lâm Chính nghiêng người nói.
"Cảm ơn".
Hoa Phi Vũ vội cất bước bỏ chạy, không dám dừng lại.
Nhưng lúc này tâm trạng của Lâm Chính rất nặng nề.
Gia tộc Lâm Thị... không phải là thế lực mà nhà họ Lâm ở Yên Kinh có thể bì được.
Nếu có Tiên Y Tông giúp đỡ người của nhà họ Lâm, thì e là chút thực lực của anh không đủ để chống lại bọn họ.
Phải nhanh chóng có kế hoạch thôi...
Chương 2810: Rời đi
Kết thúc chuyến đi đến đảo Bạch Cực, Lâm Chính và Vương Cường yên ổn về đến Giang Thành.
Vương Cường đi gặp Chu Huyền Long báo cáo, Lâm Chính thì quay về Dương Hoa xử lý công việc.
Qua những ngày bị Thiên Ma Đạo tập kích, Giang Thành cũng thái bình hơn nhiều.
Có quân chính quy của Chính phủ Long Quốc đóng quân ở Giang Thành, Thiên Ma Đạo đương nhiên không dám làm loạn nữa
Dù gì nếu thật sự động vào Lâm Chính, Chính phủ Long Quốc chắc chắn sẽ can thiệp.
Trước mắt Thiên Ma Đạo vẫn không muốn trở mặt với Chính phủ Long Quốc.
Nhưng như thế không có nghĩa phòng ngự của Giang Thành có thể lơ là.
Lâm Chính thúc giục Từ Chính tăng cường sản lượng sản xuất pháo xung điện từ tia laser, đồng thời hợp tác với quân đoàn Long Huyền, xin tài trợ của Chính phủ để dùng vào việc phòng ngự.
Nếu có Chính phủ ủng hộ, công tác bố trí phòng ngự của pháo laser công nghệ cao sẽ rất hoàn hảo.
Bận rộn suốt một ngày, Lâm Chính ngồi dựa vào ghế, có chút mệt mỏi.
Lúc này, điện thoại đặt trên bàn rung lên.
Lâm Chính cầm lên xem màn hình hiển thị, không khỏi ngẩn người, sau đó bấm nút nghe.
“Thánh Nữ đại nhân, sao cô có thời gian gọi điện cho tôi thế?”, Lâm Chính cười trêu chọc.
“Nếu anh có thời gian, có thể đi ăn cùng tôi một bữa không?”, Thần Hỏa Thánh Nữ do dự một lúc rồi nói.
“Đi ăn?”.
Lâm Chính ngạc nhiên, cứ ngỡ mình nghe lầm, một lúc sau mới lên tiếng: “Thánh Nữ đại nhân cũng phải ăn sao?”.
“Anh nói cái gì vậy? Tôi là con người, đâu phải thần thánh, sao có thể không ăn? Anh mau lên đi, rốt cuộc bây giờ anh có thời gian không?”.
“Có, có, Thánh Nữ đại nhân muốn tôi đi cùng, sao tôi có thể từ chối?”, Lâm Chính cười trừ.
“Được, vậy bảy giờ rưỡi tối nay ở nhà hàng Ánh Trăng, tôi đợi anh!”.
Nói xong, điện thoại ngắt kết nối.
Nhà hàng Ánh Trăng là một nhà hàng nhiều điểm đặc sắc mới mở ở Giang Thành.
Phong cách trang trí của nhà hàng toàn là kiểu Âu, thỉnh thoảng có vài ca sĩ, người nổi tiếng ở nước ngoài đến nhà hàng check-in, biểu diễn, do đó nhà hàng này rất nổi tiếng ở Giang Thành.
Bởi vì nổi tiếng nên gần như hôm nào nhà hàng cũng kín bàn.
Thần Hỏa Thánh Nữ muốn đặt bàn ít nhất cũng phải đặt trước ba ngày.
Nghĩ đến đó, Lâm Chính nhíu mày, phải chăng hôm nay Thần Hỏa Thánh Nữ có chuyện gì đó muốn tìm mình?
Anh sửa soạn sơ qua một chút, mặc Âu phục màu đen, sửa lại cà vạt, sau đó lái xe McLaren đến nhà hàng Ánh Trăng.
Lúc này, trước nhà hàng đã xếp hàng dài.
Hơn nữa, lối đi gần nhà hàng đã có nhiều chiếc xe đang đậu.
Những chiếc xe đó đều là của những người trong nước đến đây ăn.
Trước cổng nhà hàng có rất nhiều thiết bị livestream, nhiều nam nữ ăn mặc thời thượng hoặc quái đản không ngừng hô gọi PK livestream.
Lâm Chính đến trước nhà hàng. Anh cố ý đeo kính râm thật to, che đi nửa gương mặt để tránh bị quấy rầy. Nếu mở kính ra, e là những người nổi tiếng này sẽ nhấn chìm anh mất.
“Chào anh, cho hỏi anh có đặt trước không?”, nhân viên phục vụ ở cửa mỉm cười hỏi.
“Có, là… bàn số 17”, Lâm Chính xem tin nhắn trong điện thoại, trả lời.
“Được, mời anh đi bên này!”.
Nhân viên phục vụ lập tức dẫn Lâm Chính vào trong.
“Này! Mọi người nhìn người kia đi, có phải có chút giống với thần y Lâm không?”.
“Có chút giống, nhưng đeo kính râm rồi không thấy hết mặt”.
“Chắc không phải anh ấy đâu! Thần y Lâm sao lại đến nơi thế này dùng bữa?”.
“Đúng vậy, chắc chắn là cậu nhìn lầm rồi, hơn nữa bây giờ người bắt chước cách ăn mặc của thần y Lâm nhiều lắm. Tôi còn nghe nói có người bỏ ra mấy triệu tệ muốn sửa mặt mình giống với thần y Lâm nhưng thất bại, dáng vẻ đó… chậc chậc… thê thảm không nỡ nhìn”.
Mọi người bàn tán xôn xao.
Nhưng Lâm Chính không nghe thấy.
Theo sự dẫn đường của nhân viên phục vụ, Lâm Chính nhanh chóng đến bàn số 17.
Đáng ngạc nhiên là tất cả nam nữ ở những bàn khác đều tập trung ánh mắt về bàn số 17.
Mỗi một người đều vô cùng chăm chú.
Lâm Chính nghi hoặc nhìn sang, lúc này mới hiểu vì sao những người khách xung quanh lại như vậy.
Ở bàn số 17 có một cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy màu đỏ lửa.
Cô gái da trắng như tuyết, môi đỏ như lửa, tóc đen như mực, ngũ quan tinh xảo giống như kiệt tác của ông trời.
Cô ta yên tĩnh ngồi đó, đôi mắt sâu sắc như sao trời hờ hững xem điện thoại, bất cứ một động tác hay một ánh mắt nào cũng khiến những người xung quanh động lòng.
Đó chính là Thần Hỏa Thánh Nữ của hôm nay.
Phải!
Cái đẹp của cô ấy không chỉ đơn thuần là cái đẹp hút hồn người đàn ông khác, mà ngay cả phụ nữ cũng phải dao động.
Khí chất của cô ấy không phải một người đẹp bình thường là có thể so sánh.
“Thánh Nữ đại nhân, để cô đợi lâu rồi!”.
Lâm Chính mỉm cười, ngồi xuống.
Anh vừa vào chỗ ngồi, những người đang ngắm nghía Thánh Nữ Thần Hỏa chau mày, âm thầm nổi giận.
“Tôi ít khi đến nơi phồn vinh náo nhiệt ở thế tục, đúng là không được quen cho lắm”, Thần Hỏa Thánh Nữ như thở phào nhẹ nhõm, khẽ giọng nói.
“Nếu Thánh Nữ đại nhân không quen, tôi sẽ nói nhân viên phục vụ đổi sang phòng VIP”.
“Không cần đâu, tôi đã không phải Thánh Nữ đại nhân gì rồi, sao có thể tiếp tục kiêu ngạo như trước được? Thần y Lâm, tôi xem trên điện thoại thấy món ăn ở nhà hàng này rất ngon nên đến thử xem”.
“Thánh Nữ đại nhân mời tôi đến đây chỉ đơn thuần là dùng bữa thôi sao? Nếu có chuyện gì khác thì xin cứ nói”, Lâm Chính mỉm cười nói.
Thần Hỏa Thánh Nữ ngạc nhiên, mấp máy môi, khẽ nói: “Thần y Lâm, anh là người thông minh, tôi cũng không thể giấu anh điều gì. Là thế này, tôi muốn xin anh đồng ý với tôi một chuyện”.
“Thánh Nữ đại nhân khách sáo rồi, chuyện gì cô cứ việc nói. Nếu là chuyện tu vi của cô thì không cần nói nữa, tôi sẽ từ từ chữa trị khí mạch cho cô. Việc này phải có một quá trình, tôi cần một chút thời gian. Cô yên tâm, tôi sẽ dốc hết sức”, Lâm Chính cười nói.
“Không, thần y Lâm, tôi không nói chuyện này, tu vi của tôi cũng không nhất thiết phải khôi phục nữa. Tôn Giả đã tự tay phế tu vi của tôi, chắc chắn không thể nào khôi phục, tôi cũng không dám hi vọng cao xa”.
“Vậy Thánh Nữ đại nhân muốn tôi làm gì?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Tôi muốn anh… giúp tôi quan tâm tới những đệ tử đảo Thần Hỏa đã đi theo tôi, coi bọn họ như người của Dương Hoa để đối đãi, nhất định phải bảo vệ an toàn tính mạng của bọn họ”, Thần Hỏa Thánh Nữ nói khẽ.
Lâm Chính ngạc nhiên, cảm giác có gì đó không ổn.
“Thánh Nữ đại nhân… xảy ra chuyện gì rồi?”.
“Không có gì, mấy người họ… nhờ anh quan tâm giúp, ngày mai tôi sẽ rời khỏi Giang Thành”, Thần Hỏa Thánh Nữ nói, giọng khàn đi.
Cưỡng chế sinh ra khí kình, khiến Hấp Khí Trùng Phấn cũng không thể hút cạn khí kình của anh?
Phải có châm lực hùng hậu đến mức nào mới làm được điều này chứ?
Đây chính là lấy cứng chọi cứng!
Mọi người đều không dám tưởng tượng.
Nhật Nguyệt Nhị Lão cũng không khỏi á khẩu, không biết nên nói gì cho phải.
“Nếu vậy thì khí kình của người này… có thể huy động đến mức độ hùng hậu như thế nào đây?”, ông lão tóc dài đanh giọng nói.
“Xem ra chúng ta khó mà đánh được cậu ta rồi!”, ông lão trọc đầu ngoảnh phắt sang, khẽ quát: “Cô chủ, chắc phải rút lui rồi tính kế khác thôi”.
“Rút? Rút cái gì mà rút? Khó khăn lắm con khốn Úc Tiểu Đồng này mới về Long Quốc, bây giờ không trả thù cô ta thì còn chờ lúc nào nữa? Nếu lại để cô ta trốn ra nước ngoài, thì ông bảo tôi tìm cô ta kiểu gì? Giết! Giết cho tôi! Bằng mọi giá phải giết được cô ta cho tôi!”, Hoa Phi Vũ tỏ vẻ dữ tợn, gầm lên.
Sắc mặt Nhật Nguyệt Nhị Lão tỏ vẻ khó coi.
Nhưng đến lúc này rồi thì bọn họ cũng không còn cách nào khác.
“Chắc chắn quân đội đóng quân và bộ đội tuần thủ ở gần đây đã nhận được tin và đang đến đây, chúng ta không được kéo dài lâu, phải tốc chiến tốc thắng”.
“Vậy thì chỉ có thể dùng chiêu đó thôi”.
Nhật Nguyệt Nhị Lão hợp sức, định dùng tới sát chiêu.
Lâm Chính không phải là đồ ngốc, thấy khí kình trên người bọn họ bỗng chốc tăng vọt thì lập tức nhận ra gì đó, cất bước xông tới tấn công hai người.
Chỉ thấy bọn họ uống thứ gì đó, khí kình toàn thân bỗng tràn ra, hình thành một cái lồng khí, rồi lại hóa thành sắt thép, quyền cước của Lâm Chính cũng không thể phá được.
“Cái gì?”.
“Bọn họ… dùng chiêu pháp gì vậy?”.
“Không ổn rồi!”.
“Mọi người, cùng tấn công đi!”.
Mộc Thiên Viễn quát lớn, dẫn theo mọi người đồng loạt xông tới.
Các đòn tấn công nện mạnh vào người Nhật Nguyệt Nhị Lão, nhưng bọn họ có cái lồng sắt thép kia hộ thân, không đòn tấn công nào có thể khiến bọn họ bị thương.
Chỉ thấy năng lượng nội bộ của hai người càng ngày càng dồi dào, càng ngày càng lớn mạnh, cứ tiếp tục thế này e là những người đang có mặt đều không thoát được.
"Cô chủ, cô đi trước đi, chờ chúng tôi san bằng chỗ này sẽ đi tìm cô", đúng lúc này, ông lão tóc dài ngoảnh sang quát.
"Được".
Hoa Phi Vũ mừng rỡ, gật đầu rồi xoay người chuồn đi.
"Những người khác mau rút đi! Mau rút đi!".
Mộc Thiên Viễn cũng ý thức được mình không thể chống lại được chiêu này, chứ đừng nói tới đỡ nó, liền quay lại hét lên.
Sợ rằng sức phá hoại của chiêu này không kém gì một trăm quả đạn đạo, đủ để phá hoại cả đảo Bạch Cực.
Không ngờ Nhật Nguyệt Nhị Lão lại có thủ đoạn đáng sợ khủng khiếp như vậy.
"Mau đưa Mộc long soái đến chỗ khác".
"Đưa bà nội đi, mau đưa bà nội đi".
"Mọi người mau rời khỏi đây đi, để tôi chặn bọn họ cho, nhanh lên!".
Mộc Thiên Viễn và các chiến sĩ không ngừng la hét, không màng đến cái chết nữa, lao về phía Nhật Nguyệt Nhị Lão.
Đôi mắt Úc Tiểu Đồng đỏ ngầu, hàm răng nghiến chặt như muốn vỡ nát, cũng quên mình xông tới.
Chuyện hôm nay là do cô ta, cô ta sẽ không rút lui, cũng không thể rút lui.
Cho dù mất mạng thì cũng phải bảo vệ những người này chu toàn.
Mọi người coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, lao vào cái lồng bằng sắt thép.
Nhưng cho dù bọn họ dùng hết sức bình sinh, thì vẫn không thể phá vỡ nó.
Dường như tất cả... chỉ là phí công vô ích.
Úc Tiểu Đồng và Mộc Thiên Viễn cảm thấy tuyệt vọng.
Nhưng đúng lúc này.
Rắc!
Một bàn tay bỗng chọc thẳng vào trong cái lồng khí sắt thép do hai người phóng ra, tóm lấy cánh tay ông lão tóc dài, rồi ném mạnh xuống đất.
Ông lão tóc dài không kịp trở tay, lập tức bị ném ra.
"Cái gì?".
Đám người Mộc Thiên Viễn đều kinh hãi.
"Chú hai!", ông lão trọc đầu kêu lên.
Nhưng ngay sau đó, cánh tay ông ta cũng bị chộp lấy, sau đó bị kéo mạnh.
Ông ta loạng choạng tiến mấy bước về phía trước.
Đến khi đứng vững thì trước mặt ông ta đã xuất hiện một khuôn mặt lạnh lùng.
"Thần... thần y Lâm?", ông lão trọc đầu run giọng kêu lên.
Chương 2807: Tỉnh lại
Ông lão trọc đầu kinh ngạc.
Tại sao khí công thuần dương của ông ta lại bị Lâm Chính phá một cách dễ dàng như vậy?
Đầu óc ông ta trống rỗng, nhưng không dám suy nghĩ nhiều, lập tức giơ tay đánh về phía Lâm Chính, muốn ép anh lùi lại.
Nhưng Lâm Chính nhanh tay nhanh mắt, chộp lấy cổ tay ông ta, vặn mạnh một cái.
Rắc!
Âm thanh giòn tan vang lên.
Khớp xương ở cổ tay ông lão lập tức rời ra.
Cơn đau thấu tim khiến ông lão đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, nhưng ông ta không bị cơn đau xâm chiếm, mà lập tức huy động ép khí kình toàn thân ra ngoài, tấn công về phía Lâm Chính.
Nhưng dù là vậy vẫn không thể ép Lâm Chính lùi lại được.
Luồng khí kình tàn bạo kia đánh mạnh vào người Lâm Chính, khiến quần áo anh bay phần phật, nhưng vẫn không thể khiến anh nhúc nhích chút nào.
Ông lão trọc đầu lập tức hiểu ra, thực lực của người này chắc chắn còn hơn xa ông ta.
Nếu không có Hấp Khí Trùng Phấn giúp đỡ thì chỉ sợ ông ta đã bị đối phương xử lý xong rồi.
Không thể tiếp tục đánh nữa!
Phải đi thôi!
Nếu không e là sẽ phải bỏ mạng ở đây!
Ông lão cắn răng, thầm hạ quyết tâm, bỗng giật đứt cái cổ tay kia đi, sau đó lùi lại.
Tráng sĩ chặt tay!
Quả nhiên tàn nhẫn!
"Chú hai! Đi!", ông lão trọc đầu kêu lên.
Người đàn ông tóc dài ở bên kia hoàn hồn, nhìn thấy tình cảnh thê thảm của ông lão trọc đầu, cũng vội vàng bỏ chạy.
Nhưng... đã muộn.
Bốn phương tám hướng xung quanh đảo Bạch Cực vang lên những tiếng ầm ầm.
Hai người đang định bỏ chạy liền khựng lại.
Chỉ thấy bên ngoài đảo Bạch Cực là từng tốp bộ đội.
Tất cả các loại xe tăng đại pháo đều chĩa về phía này, hàng vạn họng súng nhằm vào hai người họ.
Súng ống đạn dược trong tay những chiến sĩ này đều là hàng đặc chế, có lực sát thương cực lớn đối với võ sĩ.
Tuy khí kình của hai người đã được nâng cao, nhưng đối mặt với sự tấn công như vậy thì cũng không còn khả năng sống sót.
"Tiêu đời rồi".
Ông lão trọc đầu thì thào.
Ông lão tóc dài lập tức giơ hai tay lên đầu hàng.
Với tình hình này, cho dù bọn họ mọc thêm đôi cánh cũng không thể bay ra khỏi đây được.
Hai người nhanh chóng bị các chiến sĩ đến chi viện trói gô lại.
Trận ồn ào cuối cùng cũng coi như kết thúc, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Đám người Triệu Trọng Tiên vội vàng cứu chữa những người bị trúng độc Hấp Khí Trùng Phấn.
Cũng may có không ít bác sĩ ở đây, nên công tác cứu chữa cũng không có gì khó khăn.
"Bà nội, bà không sao chứ?".
Mấy người Mộc Yên Linh và Úc Tiểu Đồng vội chạy tới, cuống quýt hỏi thăm bà lão.
"Bà không sao! Bà không sao! Các cháu sao rồi?", bà lão thở hắt ra, mỉm cười nói.
"Bọn cháu cũng không sao".
"Tiểu Đồng, vừa nãy cháu còn phun ra máu, mau bảo các thần y khám cho đi", bà lão kéo tay Úc Tiểu Đồng nói.
"Bà nội, đây chỉ là vết thương nhỏ, không sao đâu ạ", Úc Tiểu Đồng cố nặn ra một nụ cười đáp.
"Không được, cháu mau đi xem thế nào đi", vẻ mặt bà lão trở nên nghiêm túc.
Úc Tiểu Đồng không chịu nổi mấy lời cằn nhằn của bà lão, chỉ đành bảo một bác sĩ kiểm tra qua loa.
Nhưng đúng lúc này.
"Khụ khụ khụ..."
Trong căn phòng phía sau mọi người bỗng vang lên tiếng ho yếu ớt.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, bất giác ngừng hành động trong tay lại, nhìn về phía căn phòng.
"Âm thanh này... lẽ nào là..."
Mộc Thiên Viễn và người bên cạnh đưa mắt nhìn nhau.
"Ông nó ơi!".
Bà lão kích động đến mức nước mắt giàn giụa, lập tức lao vào phòng.
Chỉ thấy ông lão trong phòng đang chậm rãi mở mắt ra.
Tất cả mọi người đều mừng rỡ như điên.
"Long soái tỉnh rồi! Long soái tỉnh rồi!".
"Tốt quá! Tốt quá! Long soái tỉnh rồi!".
Ai nấy kích động kêu lên.
Các chiến sĩ ở bên ngoài nghe thấy thế cũng hoan hô ầm ĩ.
Đảo Bạch Cực trở nên xôn xao.
Chương 2808: Anh chết đi!
"Tránh ra! Tất cả tránh ra!".
Ông Chung chen vào đám người, vội đi tới bên cạnh Mộc Thái Cực, bắt mạch cho ông ta.
Một lát sau, ông Chung tỏ vẻ kinh ngạc.
"Mạch tượng ổn định, nhịp tim bình thường! Trời ơi, kỳ tích! Đây đúng là kỳ tích!".
Tuy Mộc Thái Cực còn yếu ớt đến mức chưa thể nói chuyện, nhưng khí sắc so với lúc trước cứ như hai người khác nhau.
"Đây chính là y thuật của thần y Lâm sao?", Triệu Trọng Tiên vỗ tay khen ngợi.
"Tuy thần y Lâm còn trẻ, nhưng y thuật thì chúng ta cũng không thể bì kịp".
"Thần y Lâm lợi hại quá!".
"Vừa rồi nếu không phải thần y Lâm cố gắng xoay chuyển tình thế, thì e là chúng ta cũng gặp nạn rồi!".
"Đúng vậy, may mà có thần y Lâm! Nếu không có thần y Lâm thì không biết chúng ta phải làm thế nào!".
"Đúng là tuổi trẻ tài cao!".
Các bác sĩ khác cũng nhao nhao khen ngợi, ai nấy đều giơ ngón tay cái lên.
Đám Mộc Thiên Viễn, Úc Tiểu Đồng đều tỏ vẻ xấu hổ, nhớ lại những lời nghi ngờ và phách lối dành cho Lâm Chính trước đó, đúng là chẳng khác gì thằng hề, sắc mặt hai người đỏ ửng.
"Tiểu thần y đâu? Tiểu thần y đâu rồi?", hình như bà lão nghĩ ra gì đó, vội kêu lên.
"Đúng rồi, thần y Lâm đâu?".
"Sao không thấy cậu ấy đâu?".
Mọi người đều ngoảnh lại tìm kiếm.
Nhưng tìm cả trong lẫn ngoài vẫn không thấy bóng dáng của thần y Lâm đâu.
Đúng lúc này, một chiến sĩ của bộ đội tuần thủ chạy tới nói: "Tướng quân, thần y Lâm đi rồi".
"Đi rồi?".
Mộc Thiên Viễn sửng sốt.
"Vâng, thần y Lâm bảo thuộc hạ đưa phương thuốc này cho tướng quân, bảo nếu Mộc long soái điều dưỡng theo phương thuốc này thì sẽ nhanh khỏe hơn", dứt lời, chiến sĩ kia liền chìa ra một tờ giấy.
Mộc Thiên Viễn nhận phương thuốc, nhìn chữ viết ở bên trên, trong lòng như nổi sóng.
"Thần y Lâm có thực lực bất phàm, đánh bại Nhật Nguyệt Nhị Lão dễ dàng như trở bàn tay, ngay cả cháu cũng còn kém xa. Nhưng cháu và chị Đồng nhiều lần khiêu khích mà anh ta vẫn không thèm để bụng, đủ để thấy sự rộng lượng của anh ta. Người như vậy thì cháu phải đích thân đến tận nơi cảm ơn mới được", Mộc Thiên Viễn xấu hổ nói.
"Thiên Viễn, cháu phải cảm ơn thần y Lâm tử tế đấy! Nếu không có thần y Lâm thì e là chúng ta đều mất mạng rồi!", bà lão nói.
"Bà nói đúng, chờ ông khỏe hơn, cháu sẽ đích thân bay tới Giang Thành, cảm ơn thần y Lâm", Mộc Thiên Viễn nghiêm túc nói.
"Cháu cũng đi", Úc Tiểu Đồng nói.
"Cả cháu nữa", Mộc Yên Linh cũng bước tới.
…
Hoa Phi Vũ hạ lệnh thăm dò tin tức của đảo Bạch Cực, thấy bộ đội chi viện đã đến mà Nhật Nguyệt Nhị Lão còn chưa rời đi, liền biết chuyện này đã thất bại, lập tức hoảng hốt chuồn đi.
Nhưng cô ta chạy chưa được bao xa đã bị một bóng người cản lại.
"Hả? Anh... anh là thần... thần y Lâm gì đó hả?".
Hoa Phi Vũ giật nảy mình, kinh hãi nhìn bóng người đang đứng trên con đường nhỏ trước mặt.
"Cô Hoa, sao cô đi vội thế? Tôi còn chút chuyện muốn hỏi cô đây", Lâm Chính mỉm cười nói.
"Tôi với anh không thù không oán, chúng ta chẳng có gì để nói cả", sắc mặt Hoa Phi Vũ có vẻ khó coi, dè dặt nói.
"Xem cô nói kìa? Sao chúng ta lại không có chuyện gì để nói chứ? Vừa nãy Nhật Nguyệt Nhị Lão dưới trướng cô còn định giết cả tôi cơ mà! Nếu các cô đã đẩy tôi tôi vào chỗ chết thì sao tôi có thể tha cho các cô được?", ánh mắt Lâm Chính đanh lại, sát khí lan ra.
"Anh... chết đi!".
Hoa Phi Vũ quát lớn, rút thanh trường kiếm ra, chém về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính vẫn rất bình tĩnh, một tay nhón Hồng Mông Long Châm, búng mạnh về phía trường kiếm.
Keng!
Âm thanh lanh lảnh vang lên.
Lưỡi kiếm lập tức nát vụn, rơi xuống đầy đất.
Sức mạnh trên lưỡi kiếm còn lan về phía người Hoa Phi Vũ.
Cô ta lùi lại liên tục, suýt nữa thì không đứng vững.
Chương 2809: Tiên Y Tông
Hoa Phi Vũ biết có lẽ mình không phải là đối thủ của người này, nhưng muốn chạy cũng không được, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: "Thần y Lâm, anh hãy nghe cho rõ đây, tôi là trò cưng của Hoa Tiên Nhân! Nếu anh dám làm tôi bị thương, sư phụ tôi sẽ không tha cho anh đâu!".
"Hoa Tiên Nhân Hoa Tiên Tử cái quái gì chứ? Tôi chưa từng nghe tới! Cô Hoa, bây giờ cô đã rơi vào tay tôi, muốn đi e là không dễ đâu", Lâm Chính cười nói.
Hoa Phi Vũ có chút tức giận, nhưng nhìn khuôn mặt đẹp trai như thiên thần của anh, trong lòng lại có chút mâu thuẫn.
Dù sao anh cũng là người có nhan sắc nổi bật.
Cô ta lùi lại nửa bước, sắc mặt ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Anh muốn làm gì hả? Tôi nói cho anh biết, anh đừng có suy nghĩ quá phận với tôi! Tôi... sư phụ tôi đã nói rồi, chưa luyện được thần công thì tôi không được phá thân!".
"Gì cơ?".
Lâm Chính sửng sốt, bị những lời nói của Hoa Phi Vũ làm cho há hốc miệng. Một lúc sau anh mới hoàn hồn, dở khóc dở cười nói: "Cô Hoa, rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì vậy? Tôi không có ý đó!".
"Vậy anh cản đường tôi làm gì? Muốn giết tôi sao?", Hoa Phi Vũ trở nên cảnh giác.
"Giết? Tôi chắc chắn sẽ không giết cô, nhưng có thể giao cô cho người nhà họ Mộc", Lâm Chính cười đáp.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Phi Vũ lập tức tái nhợt: "Thần y Lâm, anh... anh không thể làm thế được! Nếu rơi vào tay con khốn Úc Tiểu Đồng kia, thì chắc chắn tôi sẽ sống không bằng chết!".
"Vậy thì cô hãy ngoan ngoãn trả lời mấy câu hỏi của tôi, nếu câu trả lời khiến tôi hài lòng thì tôi sẽ thả cô đi, được không?", Lâm Chính cười nói.
"Anh nói đi", Hoa Phi Vũ bình tĩnh hơn, nhưng ánh mắt vẫn tỏ vẻ nghi hoặc.
"Hấp Khí Trùng Phấn trong tay Nhật Nguyệt Nhị Lão... từ đâu mà có?", Lâm Chính nhỏ giọng hỏi: "Theo tôi được biết, Hấp Khí Trùng là thứ cực kỳ hiếm, e là cả Long Quốc không có mấy con, hơn nữa phải là phấn do Hấp Khí Trùng trưởng thành nhả ra mới có công hiệu như vậy. Các cô lấy được nhiều phấn trùng như vậy ở đâu?".
"Cái này...", Hoa Phi Vũ tỏ vẻ do dự.
"Xem ra tôi phải bắt cô giao cho họ rồi".
"Đừng! Đừng! Thần y Lâm! Tôi nói! Tôi nói!".
Hoa Phi Vũ cuống quýt kêu lên, do dự một lát rồi run giọng đáp: "Thực ra... là do sư phụ tôi xin được ở Tiên Y Tông!".
"Tiên Y Tông?".
Lâm Chính nhíu mày, hình như từng nghe thấy cái tên này.
"Đó là nơi nào?".
"Tôi cũng không biết, chỉ biết đó là một tông môn cực kỳ kín đáo, không có nhiều người, nhưng ai nấy đều là thần y. Bọn họ luôn ở trong tông môn, trước giờ không xuất sơn, nhưng trong Tiên Y Tông có tất cả các loại dược liệu và thần đan kỳ phương vô song trên đời. Tôi không vào được Tiên Y Tông, chỉ có những người có chút giao tình với người của Tiên Y Tông như sư phụ tôi thì mới được vào", Hoa Phi Vũ nói.
Lâm Chính xoa cằm, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Đúng lúc này, hình như Hoa Phi Vũ nghĩ ra gì đó, vội nói: "À đúng rồi, tôi nhớ có một lần lúc nói chuyện với sư phụ, sư phụ tôi từng nói, hình như Tiên Y Tông vẫn luôn cung cấp thuốc cho một số hào môn lánh đời, còn các hào môn lánh đời này sẽ cung cấp rất nhiều bảo dược hiếm có cho Tiên Y Tông..."
"Hào môn lánh đời?".
Lâm Chính hơi biến sắc, hình như bỗng nhớ ra gì đó.
Tiên Y Tông... Hình như lúc anh ở nhà họ Lâm thỉnh thoảng nghe thấy người nhà họ Lâm nhắc đến.
Lẽ nào Tiên Y Tông là tông môn từng hợp tác với nhà họ Lâm?
"Thần y Lâm, những gì tôi biết chỉ... chỉ có thế thôi, anh... anh có thể tha cho tôi không?", Hoa Phi Vũ dè dặt hỏi.
"Tôi nói lời giữ lời, cô đi đi".
Lâm Chính nghiêng người nói.
"Cảm ơn".
Hoa Phi Vũ vội cất bước bỏ chạy, không dám dừng lại.
Nhưng lúc này tâm trạng của Lâm Chính rất nặng nề.
Gia tộc Lâm Thị... không phải là thế lực mà nhà họ Lâm ở Yên Kinh có thể bì được.
Nếu có Tiên Y Tông giúp đỡ người của nhà họ Lâm, thì e là chút thực lực của anh không đủ để chống lại bọn họ.
Phải nhanh chóng có kế hoạch thôi...
Chương 2810: Rời đi
Kết thúc chuyến đi đến đảo Bạch Cực, Lâm Chính và Vương Cường yên ổn về đến Giang Thành.
Vương Cường đi gặp Chu Huyền Long báo cáo, Lâm Chính thì quay về Dương Hoa xử lý công việc.
Qua những ngày bị Thiên Ma Đạo tập kích, Giang Thành cũng thái bình hơn nhiều.
Có quân chính quy của Chính phủ Long Quốc đóng quân ở Giang Thành, Thiên Ma Đạo đương nhiên không dám làm loạn nữa
Dù gì nếu thật sự động vào Lâm Chính, Chính phủ Long Quốc chắc chắn sẽ can thiệp.
Trước mắt Thiên Ma Đạo vẫn không muốn trở mặt với Chính phủ Long Quốc.
Nhưng như thế không có nghĩa phòng ngự của Giang Thành có thể lơ là.
Lâm Chính thúc giục Từ Chính tăng cường sản lượng sản xuất pháo xung điện từ tia laser, đồng thời hợp tác với quân đoàn Long Huyền, xin tài trợ của Chính phủ để dùng vào việc phòng ngự.
Nếu có Chính phủ ủng hộ, công tác bố trí phòng ngự của pháo laser công nghệ cao sẽ rất hoàn hảo.
Bận rộn suốt một ngày, Lâm Chính ngồi dựa vào ghế, có chút mệt mỏi.
Lúc này, điện thoại đặt trên bàn rung lên.
Lâm Chính cầm lên xem màn hình hiển thị, không khỏi ngẩn người, sau đó bấm nút nghe.
“Thánh Nữ đại nhân, sao cô có thời gian gọi điện cho tôi thế?”, Lâm Chính cười trêu chọc.
“Nếu anh có thời gian, có thể đi ăn cùng tôi một bữa không?”, Thần Hỏa Thánh Nữ do dự một lúc rồi nói.
“Đi ăn?”.
Lâm Chính ngạc nhiên, cứ ngỡ mình nghe lầm, một lúc sau mới lên tiếng: “Thánh Nữ đại nhân cũng phải ăn sao?”.
“Anh nói cái gì vậy? Tôi là con người, đâu phải thần thánh, sao có thể không ăn? Anh mau lên đi, rốt cuộc bây giờ anh có thời gian không?”.
“Có, có, Thánh Nữ đại nhân muốn tôi đi cùng, sao tôi có thể từ chối?”, Lâm Chính cười trừ.
“Được, vậy bảy giờ rưỡi tối nay ở nhà hàng Ánh Trăng, tôi đợi anh!”.
Nói xong, điện thoại ngắt kết nối.
Nhà hàng Ánh Trăng là một nhà hàng nhiều điểm đặc sắc mới mở ở Giang Thành.
Phong cách trang trí của nhà hàng toàn là kiểu Âu, thỉnh thoảng có vài ca sĩ, người nổi tiếng ở nước ngoài đến nhà hàng check-in, biểu diễn, do đó nhà hàng này rất nổi tiếng ở Giang Thành.
Bởi vì nổi tiếng nên gần như hôm nào nhà hàng cũng kín bàn.
Thần Hỏa Thánh Nữ muốn đặt bàn ít nhất cũng phải đặt trước ba ngày.
Nghĩ đến đó, Lâm Chính nhíu mày, phải chăng hôm nay Thần Hỏa Thánh Nữ có chuyện gì đó muốn tìm mình?
Anh sửa soạn sơ qua một chút, mặc Âu phục màu đen, sửa lại cà vạt, sau đó lái xe McLaren đến nhà hàng Ánh Trăng.
Lúc này, trước nhà hàng đã xếp hàng dài.
Hơn nữa, lối đi gần nhà hàng đã có nhiều chiếc xe đang đậu.
Những chiếc xe đó đều là của những người trong nước đến đây ăn.
Trước cổng nhà hàng có rất nhiều thiết bị livestream, nhiều nam nữ ăn mặc thời thượng hoặc quái đản không ngừng hô gọi PK livestream.
Lâm Chính đến trước nhà hàng. Anh cố ý đeo kính râm thật to, che đi nửa gương mặt để tránh bị quấy rầy. Nếu mở kính ra, e là những người nổi tiếng này sẽ nhấn chìm anh mất.
“Chào anh, cho hỏi anh có đặt trước không?”, nhân viên phục vụ ở cửa mỉm cười hỏi.
“Có, là… bàn số 17”, Lâm Chính xem tin nhắn trong điện thoại, trả lời.
“Được, mời anh đi bên này!”.
Nhân viên phục vụ lập tức dẫn Lâm Chính vào trong.
“Này! Mọi người nhìn người kia đi, có phải có chút giống với thần y Lâm không?”.
“Có chút giống, nhưng đeo kính râm rồi không thấy hết mặt”.
“Chắc không phải anh ấy đâu! Thần y Lâm sao lại đến nơi thế này dùng bữa?”.
“Đúng vậy, chắc chắn là cậu nhìn lầm rồi, hơn nữa bây giờ người bắt chước cách ăn mặc của thần y Lâm nhiều lắm. Tôi còn nghe nói có người bỏ ra mấy triệu tệ muốn sửa mặt mình giống với thần y Lâm nhưng thất bại, dáng vẻ đó… chậc chậc… thê thảm không nỡ nhìn”.
Mọi người bàn tán xôn xao.
Nhưng Lâm Chính không nghe thấy.
Theo sự dẫn đường của nhân viên phục vụ, Lâm Chính nhanh chóng đến bàn số 17.
Đáng ngạc nhiên là tất cả nam nữ ở những bàn khác đều tập trung ánh mắt về bàn số 17.
Mỗi một người đều vô cùng chăm chú.
Lâm Chính nghi hoặc nhìn sang, lúc này mới hiểu vì sao những người khách xung quanh lại như vậy.
Ở bàn số 17 có một cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy màu đỏ lửa.
Cô gái da trắng như tuyết, môi đỏ như lửa, tóc đen như mực, ngũ quan tinh xảo giống như kiệt tác của ông trời.
Cô ta yên tĩnh ngồi đó, đôi mắt sâu sắc như sao trời hờ hững xem điện thoại, bất cứ một động tác hay một ánh mắt nào cũng khiến những người xung quanh động lòng.
Đó chính là Thần Hỏa Thánh Nữ của hôm nay.
Phải!
Cái đẹp của cô ấy không chỉ đơn thuần là cái đẹp hút hồn người đàn ông khác, mà ngay cả phụ nữ cũng phải dao động.
Khí chất của cô ấy không phải một người đẹp bình thường là có thể so sánh.
“Thánh Nữ đại nhân, để cô đợi lâu rồi!”.
Lâm Chính mỉm cười, ngồi xuống.
Anh vừa vào chỗ ngồi, những người đang ngắm nghía Thánh Nữ Thần Hỏa chau mày, âm thầm nổi giận.
“Tôi ít khi đến nơi phồn vinh náo nhiệt ở thế tục, đúng là không được quen cho lắm”, Thần Hỏa Thánh Nữ như thở phào nhẹ nhõm, khẽ giọng nói.
“Nếu Thánh Nữ đại nhân không quen, tôi sẽ nói nhân viên phục vụ đổi sang phòng VIP”.
“Không cần đâu, tôi đã không phải Thánh Nữ đại nhân gì rồi, sao có thể tiếp tục kiêu ngạo như trước được? Thần y Lâm, tôi xem trên điện thoại thấy món ăn ở nhà hàng này rất ngon nên đến thử xem”.
“Thánh Nữ đại nhân mời tôi đến đây chỉ đơn thuần là dùng bữa thôi sao? Nếu có chuyện gì khác thì xin cứ nói”, Lâm Chính mỉm cười nói.
Thần Hỏa Thánh Nữ ngạc nhiên, mấp máy môi, khẽ nói: “Thần y Lâm, anh là người thông minh, tôi cũng không thể giấu anh điều gì. Là thế này, tôi muốn xin anh đồng ý với tôi một chuyện”.
“Thánh Nữ đại nhân khách sáo rồi, chuyện gì cô cứ việc nói. Nếu là chuyện tu vi của cô thì không cần nói nữa, tôi sẽ từ từ chữa trị khí mạch cho cô. Việc này phải có một quá trình, tôi cần một chút thời gian. Cô yên tâm, tôi sẽ dốc hết sức”, Lâm Chính cười nói.
“Không, thần y Lâm, tôi không nói chuyện này, tu vi của tôi cũng không nhất thiết phải khôi phục nữa. Tôn Giả đã tự tay phế tu vi của tôi, chắc chắn không thể nào khôi phục, tôi cũng không dám hi vọng cao xa”.
“Vậy Thánh Nữ đại nhân muốn tôi làm gì?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Tôi muốn anh… giúp tôi quan tâm tới những đệ tử đảo Thần Hỏa đã đi theo tôi, coi bọn họ như người của Dương Hoa để đối đãi, nhất định phải bảo vệ an toàn tính mạng của bọn họ”, Thần Hỏa Thánh Nữ nói khẽ.
Lâm Chính ngạc nhiên, cảm giác có gì đó không ổn.
“Thánh Nữ đại nhân… xảy ra chuyện gì rồi?”.
“Không có gì, mấy người họ… nhờ anh quan tâm giúp, ngày mai tôi sẽ rời khỏi Giang Thành”, Thần Hỏa Thánh Nữ nói, giọng khàn đi.