-
Chương 2766-2770
Chương 2766: Bọn họ đang hỏi anh
Những người có mặt đều tỏ vẻ sợ hãi.
Tô Nhu cảm thấy tay chân lạnh toát, sắc mặt trắng bệch.
Cô không ngờ hội nghị Long Thủ này lại có thể gây ra án mạng như vậy.
Quả nhiên hội nghị này không hề đơn giản…
“Cô Tô Nhu!”.
Đúng lúc này, quản lý Trịnh bỗng gọi.
“Hả?”.
Tô Nhu run bắn người lên, vội ngẩng đầu.
“Tiếp theo đến lượt cô rồi, xin cô hãy thành thực trả lời tất cả câu hỏi của tôi, đừng giấu giếm bất cứ thứ gì”, quản lý Trịnh bình thản nói.
“Vâng, vâng…”, sắc mặt Tô Nhu khó coi, nhỏ giọng nói.
“Tôi hỏi cô, cô và Dịch Tiên Thiên quen biết như thế nào?”, quản lý Trịnh nhìn thẳng vào mắt Tô Nhu, bình tĩnh hỏi.
“Tôi… tôi…”
Tô Nhu toát mồ hôi hột, ấp a ấp úng, không biết nên trả lời thế nào.
Cô muốn nói là thần y Lâm giới thiệu, nhưng lại sợ thực ra đối phương đã biết rõ mọi chuyện, chỉ cố ý hỏi thế để xem thái độ của cô thế nào.
Nếu cô nói dối thì chẳng phải sẽ khiến sự việc trở nên tồi tệ hơn sao?
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Tô Nhu xoắn mười ngón tay vào nhau, đôi môi khẽ run rẩy, thực sự không biết trả lời thế nào.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đứng ở phía sau bỗng lên tiếng.
“Là tôi giới thiệu cho Tiểu Nhu quen với ông Dịch”.
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngoảnh sang nhìn.
Tô Nhu cũng kinh ngạc nhìn anh.
“Cậu Lâm, hình như tôi đâu có hỏi cậu?”, quản lý Trịnh nhíu mày nói.
“Anh hỏi Tô Nhu chẳng phải là hỏi tôi sao?”, Lâm Chính bình thản nói: “Bây giờ tôi đã hiểu tại sao cô Linh Tuệ đồng ý cho tôi đứng ở đây rồi. Thực ra các anh muốn hỏi tôi, chứ không phải hỏi Tô Nhu, nếu tôi không ở đây thì các anh cũng chẳng hỏi được gì”.
Tô Nhu sửng sốt: “Lâm Chính, anh nói vậy… là sao?”.
“Tiểu Nhu, em còn chưa nhìn ra sao? Bọn họ nghĩ em gia nhập Thương Minh là có âm mưu, nên muốn thông qua em để tìm hiểu về anh, bởi vì bọn họ nghĩ là anh có vấn đề chứ không phải là em”, Lâm Chính bình thản đáp.
“Anh thì có vấn đề gì chứ?”, Tô Nhu ngạc nhiên.
Lâm Chính lắc đầu, không nói gì.
Quản lý Trịnh và Linh Tuệ đưa mắt nhìn nhau, dường như đã đạt được thỏa thuận.
Sau đó quản lý Trịnh lên tiếng: “Cậu Lâm, nếu cậu đã nói vậy thì chúng tôi cũng không vòng vo nữa. Theo điều tra của chúng tôi, cậu có thể giới thiệu cô Tô Nhu vào Thương Minh là nhờ Dịch Tiên Thiên, nhưng cậu lại từng nói với cô Tô Nhu là cậu chữa khỏi bệnh cho Dịch Tiên Thiên nên mới có mối quan hệ này, đúng không?”.
“Phải”, Lâm Chính đáp.
“Nhưng theo điều tra của chúng tôi… bệnh của Dịch Tiên Thiên không phải do cậu chữa khỏi, mà là thần y Lâm. Chuyện này… là sao đây?”, quản lý Trịnh trầm giọng hỏi.
“Đúng là thần y Lâm chữa khỏi, nhưng điều này có thể cho thấy gì chứ?”, Lâm Chính nhún vai hỏi: “Mọi người đều biết thần y Lâm có ý với vợ tôi, anh cũng biết đấy, dù là tôi hay thần y Lâm, chỉ cần có ơn huệ thì Dịch Tiên Thiên đưa Tiểu Nhu vào Thương Minh có gì không ổn chứ?”.
“Được rồi, coi như những lời cậu nói là có lý, vậy tôi có thể hỏi cậu mấy câu không?”.
“Anh nói đi”.
“Ngày 27 tháng 4 năm nay, cậu ở đâu?”, quản lý Trịnh trầm giọng hỏi.
Hắn vừa hỏi xong, Lâm Chính liền thót tim.
Quả nhiên… vẫn nói đến chuyện này!
Ngày 27 tháng 4!
Đó là ngày gì đương nhiên Lâm Chính biết rất rõ!
Bởi vì đó là ngày anh và đội phán quyết Thiên Khải quyết chiến với nhau.
Trận chiến đó kinh thiên động địa!
Có vẻ mục đích chính của hội nghị Long Thủ chính là chuyện này.
Những người này vẫn chưa hết nghi ngờ thần y Lâm!
Chương 2767: Giết tại chỗ
Lâm Chính âm thầm hít sâu một hơi, sau đó nói: “Ở nhà”.
“Làm gì?”.
“Xem tivi, vì hôm đó Giang Thành xảy ra chuyện, tôi không có sức mạnh gì, đương nhiên là ở trong nhà”.
“Nhưng theo điều tra của chúng tôi, lúc đó cậu không ở nhà”.
“Các người muốn biểu đạt cái gì?”, Lâm Chính hỏi.
Quản lý Trịnh lắc đầu, không nói tiếp mà hỏi: “Vậy tối ngày mười bốn tháng bảy năm nay, cậu đã ở đâu?”.
Đó là đêm mà Bạch Họa Thủy bị bắt.
“Ở nhà”, Lâm Chính tiếp tục nói, không hề khách sáo.
“Cậu Lâm, xem ra cậu không thành thật”, quản lý Trịnh nói.
“Nếu các người cảm thấy tôi nói dối thì phiền các người công bố kết quả điều tra đi”, Lâm Chính nói.
“Theo điều tra của chúng tôi thì cậu đã mất tích, không có ở nhà, cũng không ở bất kỳ nơi nào khác”.
“Tôi cảm thấy điều tra của các người có vấn đề!”, Lâm Chính lắc đầu.
“Cậu đang nghi ngờ năng lực chấp hành của đại hội chúng tôi?”, quản lý Trịnh nói.
“Phải, dù sao các người đã nghi ngờ tôi rồi, vì sao tôi không thể nghi ngờ các người? Vả lại hai ngày nay đó tôi đi đâu thì liên quan gì các người?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Sao lại không liên quan? Vì ngày hôm đó không những có mình cậu mất tích, mà còn một người nữa mất tích”.
“Ai?”.
“Thần y Lâm!”, quản lý Trịnh không biểu lộ cảm xúc, nói.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Tô Nhu căng thẳng, ngạc nhiên nhìn quản lý Trịnh.
“Quản lý Trịnh, anh có ý gì?”.
“Cậu Lâm! Chúng tôi đã điều tra rất rõ ràng, nếu cậu thành thật khai ra, cậu và cô Tô Nhu sẽ chỉ bị trừng phạt rất nhẹ. Nếu cậu tiếp tục chấp mê bất ngộ, không chịu thừa nhận, e rằng kết cục của Sở Hiên vừa rồi cũng chính là kết cục của hai người”, quản lý Trịnh nói, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Tô Nhu rùng mình, cô vẫn không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Nhưng chuyện liên quan tới chồng mình, cô không thể ngồi yên nhìn như vậy.
“Anh Trịnh, trong này… có phải có hiểu lầm gì không? Chồng tôi không phải người của Thương Minh, anh ấy chỉ là người dân bình thường ở Giang Thành, anh ấy… anh ấy có thể liên quan gì tới các vị?”, Tô Nhu cười gượng, dè dặt hỏi.
“Cô Tô, cô sai rồi, hai đội ngũ tinh nhuệ của đại hội chúng tôi đều mất tích ở Giang Thành, hơn nữa minh chủ Thương Minh nhiệm kỳ trước cũng bị mất tích một cách khó hiểu. Những chuyện này có mối quan hệ phức tạp với Giang Thành, hơn nữa cũng có liên quan tới chồng cô”.
Quản lý Trịnh đứng dậy, lạnh lùng nói: “Theo điều tra của chúng tôi, chồng cô và thần y Lâm hợp tác với nhau sát hại người của đại hội chúng tôi. Minh chủ Thương Minh nhiệm kì trước cũng bị cậu ta sát hại tàn nhẫn! Cô nói xem sao lại không liên quan đến cậu ta?”.
“Cái gì?”.
Tô Nhu kinh ngạc.
Lâm Chính tỏ ra bình tĩnh, không có thay đổi gì.
“Chúng tôi đã điều tra rất rõ ràng, chuyện này không thể sai được! Tôi nói trước, cậu Lâm, tôi hỏi hai người một số vấn đề không phải để lấy chứng cứ, mà là để xem thái độ của các cậu. Nhưng bây giờ cậu có thái độ như vậy thì không thể trách chúng tôi!”.
Quản lý Trịnh quát lên: “Người đâu, lấy đao ra đây! Xử tử Lâm Chính tại chỗ, giết!”.
“Vâng!”.
Mấy vị cao thủ xông tới, giữ lấy Lâm Chính.
“Đừng!”.
Tô Nhu la lên, xông tới ngăn cản.
Nhưng một cô gái yếu đuối như cô sao có thể đẩy những người cao to này ra được? Chẳng mấy chốc, cô đã bị kéo sang bên.
Một người đàn ông cầm đao sáng như tuyết, đi về phía Lâm Chính.
Lưỡi đao lạnh lẽo, ánh sáng lành lạnh tỏa ra.
Bọn họ định chém đầu Lâm Chính!
Chương 2768: Khảo nghiệm?
Lưỡi đao hung ác chém xuống, không chút do dự.
Nếu Lâm Chính không phản kháng, đao này hạ xuống, Lâm Chính chắc chắn sẽ đầu lìa khỏi cổ, máu văng tung tóe.
Tô Nhu mở to mắt, điên cuồng phản kháng nhưng không có tác dụng gì, chỉ có thể ngây ngốc nhìn đao hạ xuống.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc.
“Dừng tay!”.
Lâm Chính đột nhiên hét lên.
Quản lý Trịnh lập tức giơ tay.
Lưỡi đao chém về phía cổ Lâm Chính khựng lại.
“Cậu Lâm, tôi chỉ cho cậu một cơ hội để thẳng thắn. Nếu cậu nói cho chúng tôi biết nơi chôn xác của người tuyệt phạt, đội phán quyết Thiên Khải và Bạch Họa Thủy, khai ra quá trình phạm tội của cậu và thần y Lâm, có lẽ cậu vẫn còn cơ hội sống. Nếu cậu tiếp tục chấp mê bất ngộ, đầu và mình hai nơi sẽ là kết cục cuối cùng của cậu, nghe rõ chưa?”, quản lý Trịnh thản nhiên nói, vẻ mặt không có chút dao động.
Nhưng Lâm Chính lại bật cười.
“Hay cho trò vừa đấm vừa xoa, hay cho chiêu dọa nạt dụ dỗ! Quản lý Trịnh, xem ra mấy người các anh rất giỏi trò này!”.
“Cậu có ý gì?”, quản lý Trịnh nhíu mày.
“Ý gì? Quản lý Trịnh, đừng tưởng ai cũng là kẻ ngốc! Anh hoàn toàn không có chứng cứ gì, thậm chí không có bất cứ thông tin nào có thể chứng minh tôi và thần y Lâm đã giết chết người tuyệt phạt hay những người khác, tất cả đều chỉ là suy đoán của anh mà thôi! Anh cũng không đưa ra được chứng cứ gì! Anh cưỡng chế xử quyết tôi chỉ là muốn dọa tôi khai ra mọi chuyện, tiếc là tôi không làm gì cả, các anh chỉ giết oan mà thôi!”, Lâm Chính cười nhạt nói.
“Xem ra cậu nghi ngờ năng lực của chúng tôi, cậu nghĩ chúng tôi không điều tra được chút chuyện đó của cậu sao?”, quản lý Trịnh lạnh lùng nói.
“Nếu vậy thì ra tay đi, tôi đã nói xong rồi, nhưng chuyện anh giết oan cho người tốt, tôi nghĩ nhất định sẽ lan truyền khắp chốn. Dù gì ở đây cũng có nhiều người chứng kiến như vậy, bao nhiêu con mắt nhìn vào, bao nhiêu trái tim con người ở đây! Bọn họ sẽ phân biệt được trắng đen, công đạo chính nghĩa!”, Lâm Chính nói.
Quản lý Trịnh im lặng.
Linh Tuệ không khách sáo, hét lên: “Đừng nhiều lời nữa, ra tay giết!”.
“Vâng!”.
Đao phủ giơ đồ đao trong tay lên, hét một tiếng, cầm đao chém.
Lưỡi đao chém xuống cổ Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính đứng thẳng tắp, không hề có vẻ sợ hãi, chỉ hờ hững nhìn hai người.
Bọn họ không biết anh đã lặng lẽ khởi động cơ thể võ thần.
Ngay khi lưỡi đao sắp chém trúng Lâm Chính, đồ đao lại dừng lần nữa.
Tô Nhu sắp suy sụp bỗng ngẩn ngơ.
Người xung quanh cũng kinh ngạc vô cùng nhìn cảnh đó.
Lâm Chính cũng giả vờ tỏ ra ngạc nhiên, hỏi: “Các người đang làm gì vậy?”.
“Chúc mừng cậu, Lâm Chính, cậu đoán đúng rồi, vừa nãy đúng là khảo nghiệm của chúng tôi dành cho cậu!”, quản lý Trịnh thản nhiên cười nói.
Lâm Chính nghe vậy, giả vờ tức giận: “Các người hành động tùy tiện như vậy sao? Hừ, xem ra cái gọi là cấp trên Thương Minh cũng chẳng ra làm sao!”.
“Cậu Lâm, cậu đừng hiểu lầm, chúng tôi cũng không còn cách nào khác. Hai đội ngũ của chúng tôi đều mất tích ở Giang Thành, đến nay vẫn không có manh mối nào. Trong lúc bất đắc dĩ, chúng tôi chỉ đành sử dụng hạ sách này”, quản lý Trịnh lắc đầu.
“Nếu không điều tra được thì chứng tỏ tôi và thần y Lâm đều vô tội, vì sao còn nghi ngờ chúng tôi?”, Lâm Chính lập tức hỏi.
Nào ngờ câu này vừa nói ra, trong mắt quản lý Trịnh hiện lên vẻ quái lạ, vụt lóe rồi biến mất.
Hắn không trả lời, tiếp tục nói một cách lấp lửng: “Cậu Lâm, chúng tôi chỉ tùy tiện thăm dò một chút, không có ý gì khác, cậu đừng hiểu lầm".
Lâm Chính không lên tiếng nữa.
Nhưng dự cảm cho anh biết trong chuyện này chắc chắn có điều mờ ám.
Chương 2769: Tô Nhu kỳ lạ
“Lâm Chính, chúng ta đi thôi”
Lúc này Tô Nhu thoát ra khỏi đám người đang kìm kẹp mình, tức giận nói: “Những người này đối xử với chúng ta như vậy thì chúng ta ở lại làm gì?”
“Cô Tô Nhu...”
“Đừng nói nữa. Từ hôm nay, tôi rời khỏi Thương Minh, các người sau này đừng làm phiền vợ chồng tôi nữa”.
Tô Nhu hét lớn, lôi Lâm Chính định rời đi. Đám đông để lộ vẻ mặt khó coi. Có rất nhiều người có nằm mơ cũng không thể gia nhập thương hội, vậy mà hôm nay Tô Nhu vì một người chồng vô dụng từ bỏ vị trí của mình.
Cô gái này đúng là điên thật rồi. Không ai có thể hiểu được.
“Cô Tô, xin dừng bước”, đúng lúc này, quản lý Trịnh đứng dậy hô lớn: “Hãy cho phép tôi được nói vài câu”.
“Còn gì có thể nói được sao?”, Tô Nhu hừ giọng.
Quản lý Trịnh nhìn về phía Linh Tuệ. Linh Tuệ gật đầu, sau đó quản lý Trịnh lên tiếng: “Cô Tô Nhu, có thể cùng tôi tới phòng bên cạnh không. Tôi và cô Linh Tuệ muốn nói chuyện với cô”.
“Nói chuyện gì?", Tô Nhu tỏ vẻ cảnh giác.
“Cô yên tâm, chỉ có thể là chuyện tốt mà thôi”, quản lý Trịnh cười nói.
Tô Nhu do dự. Cô nhìn Lâm Chính. Lâm Chính mỉm cười: “Em muốn đi thì cứ đi nhé”.
“Vậy tôi không đi”, Tô Nhu lắc đầu
“Tôi và các người chẳng có gì đáng để nói chuyện cả”.
“Cô Tô Nhu, chúng tôi đang giúp cô đấy. Cô phải biết hiện tại cô đang tham gia hội nghị Long Thủ, điều đó có nghĩa là không phải cô muốn rút là rút. Bởi vì cô đã biết được những bí mật của đại hội chúng tôi. Cô hiểu điều đó là gì đúng không?”, quản lý Trịnh nói.
Mặc dù không nói thẳng nhưng những người ở đây đều là người thông minh, đều biết điều đó có nghĩa là gì. Nếu như Tô Nhu cứ thế bỏ đi thì đại hội sẽ giết người diệt khẩu để bảo vệ bí mật của họ.
Tô Nhu khẽ tái mặt, bặm môi: “Vì vậy tôi bị dính vào các người cả đời sao? Không thể rút khỏi Thương Minh?”
“Không! Cô có cơ hội, chỉ cần cô cùng chúng tôi tới phòng bên cạnh nói chuyện xong thì cô và chồng cô có thể rời đi. Từ nay về sau, chúng tôi sẽ không làm phiền hai người nữa”, quản lý Trịnh nói.
Tô Nhu trầm mặc. Cô cúi đầu suy nghĩ, sau đó quay qua hỏi: “Lâm Chính, hay là anh ở đây đợi em”.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu: “Em cẩn thận nhé”.
“Ừm”, Tô Nhu gật đầu, đi cùng bọn họ.
Linh Tuệ lập tức mở cửa phòng bên cạnh. Căn phòng bên cạnh trong suốt, nên có thể nhìn thấy ba người họ bước vào và chuẩn bị nói chuyện.
Thế nhưng do cách âm quá tốt mà ba người nói gì thì bên ngoài đều không nghe thấy. Lâm Chính không hiểu về cách đọc khẩu hình miệng, thế nhưng sau vài phút nói chuyện thì sắc mặt của Tô Nhu trông vô cùng kỳ lạ.
Quản lý Trịnh và Linh Tuệ cũng không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Tô Nhu giống như đang chờ đợi câu trả lời của cô. Tô Nhu im lặng một hồi mới gật đầu .
Chuyện gì vậy? Lâm Chính bỗng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Anh thấy quản lý Trịnh thở phào, nở nụ cười và hai người họ tiễn Tô Nhu.
“Chúc mừng cô Tô Nhu, từ bây giờ cô một bước lên tiên rồi”, quản lý Trịnh cười ha ha.
“Tô Nhu, mọi người nói chuyện gì vậy?”, Lâm Chính lập tức hỏi.
Tô Nhu khẽ tái mặt, cúi đầu rồi nói: “Không có gì...chỉ là nói chuyện xã giao”.
Lâm Chính giật mình. Tô Nhu...lại giấu anh sao?
Kỳ lạ quá.
Chương 2770: Át chủ bài!
Thái độ khi nãy của Tô Nhu rõ ràng là rất ghét đám người quản lý Trịnh, vậy mà bây giờ lại thế này...
Chắc chắn là có gì đó mập mờ. Lâm Chính căng thẳng, nhưng anh cũng không tiện hỏi, chỉ nhìn về phía quản lý Trịnh: “Quản lý Trịnh, anh đã nói gì với vợ tôi vậy?”
“Cậu đừng hiểu Lầm, tôi chỉ hỏi chút chuyện liên quan tới công việc thôi. Tôi cảm thấy Thương Minh phát triển được tới ngày hôm nay cần những người mới, mà cô Tô lại là đối tượng bồi dưỡng quan trọng của thương hội nên mới chúc mừng cô ấy”, quản lý Trịnh mỉm cười.
“Vậy sao?”, Lâm Chính chau chặt mày.
“Được rồi các vị. Hội nghị lần này tới đây thôi, giải tán”, quản lý Trịnh lên tiếng.
Đám đông lập tức cúi người và rời đi. Lâm Chính cũng không nán lại, anh dẫn Tô Nhu rời khỏi Thiên Nam Thủy Các.
Quản lý Trịnh và Linh Tuệ đứng ở tầng lầu cao nhất nhìn hai người rời đi với vẻ mặt âm sầm.
“Quản lý Trịnh, anh nói xem Tô Nhu sẽ làm theo những gì chúng ta nói chứ?”
“Có thể có, có thể không, do cô ta tự phán đoán”, hắn nói.
“Vậy bên phía thần y Lâm...”
“Có lẽ cần tiếp tục theo dõi. Lâm Chính chắc là trong sạch nhưng thần y Lâm thì vẫn cần phải điều tra. Dù sao thì đó cũng là tin do bên đó phản hồi, dù hiện tại chưa có chứng cứ thì anh ta vẫn là kẻ tình nghi số một”
“Có cần cử thêm người tới Giang Thành không?”
“Không được, Giang Thành đã được thần y Lâm xây dựng nên như vậy, cử càng nhiều người đi thì sẽ càng đánh rắn động cỏ mà thôi. Giờ chúng ta đã có con át chủ bài rồi, chỉ cần tìm được chứng cứ thì chúng ta có thể tấn công Giang Thành và hỏi tội thần y Lâm được rồi”.
Vâng”, Linh Tuệ cúi người.
Trên đường quay về Giang Thành, tâm trạng của Tô Nhu vô cùng nặng nề.
“Không sao chứ?”, Lâm Chính hỏi.
“Không...không sao...”, Tô Nhu khẽ mỉm cười
“Thật sự không thể nói ra được sao?”, Lâm Chính hỏi.
Tô Nhu giật mình: “Lâm Chính, em cũng là vì muốn tốt cho chúng ta. Trước mắt thật sự không thể nói cho anh được. Anh yên tâm, cùng lắm một tháng em sẽ nói hết cho anh nghe”, Tô Nhu nói.
“Vậy được”.
Lâm Chính gật đầu, kéo tay Tô Nhu: “Nhưng mà Tô Nhu này, em phải nhớ kỹ...bất luận xảy ra chuyện gì thì anh cũng luôn ở bên em. Nếu em không cố gắng được thêm nữa thì nhất định phải nói với anh”.
Tô Nhu ngước nhìn anh: “Được”
Về tới Giang Thành, Lâm Chính đưa Tô Nhu về nghỉ ngơi, còn anh thì tới Dương Hoa. Dịch Tiên Thiên cải trang, tới Dương Hoa gặp Lâm Chính.
“Cậu Lâm”, Dịch Tiên Thiên khẽ cúi người.
“Trịnh Càn Khôn rốt cuộc là thế nào vậy?”, Lâm Chính trầm giọng.
“Một trong những cốt cán của đại hội, là người phụ trách chủ yếu khu vực phía Nam của Long Quốc và cũng là người phụ trách chính của Thương Minh ở đại hội. Bình thường Thương Minh có việc gì lớn thì đều do tôi và cậu ta thực hiên”, Dịch Tiên Thiên khẽ nói.
“Đưa tài liệu về anh ta cho tôi, sau đó cử người đi giám sát anh ta” ,Lâm Chính nói
“Giám sát sao?”
Dịch Tiên Thiên nín thở, sắc mặt trông vô cùng khó coi: “Cậu Lâm...sợ rằng không dễ thực hiện. Trịnh Càn Khôn dù sao cũng là cốt cán của đại hội. Người bên cạnh cậu ta nhiều như vậy, nếu muốn gài tai mắt thì khó như lên trời ấy...”
Lâm Chính đương nhiên là biết điều đó. Thế nhưng Trịnh Càn Khôn và Linh Tuệ đã nói gì với Tô Nhu khiến Lâm Chính cảm thấy rất khó chịu.
Trịnh Càn Khôn rốt cuộc đang có ý đồ gì? Hắn muốn Tô Nhu làm gì?
Những người có mặt đều tỏ vẻ sợ hãi.
Tô Nhu cảm thấy tay chân lạnh toát, sắc mặt trắng bệch.
Cô không ngờ hội nghị Long Thủ này lại có thể gây ra án mạng như vậy.
Quả nhiên hội nghị này không hề đơn giản…
“Cô Tô Nhu!”.
Đúng lúc này, quản lý Trịnh bỗng gọi.
“Hả?”.
Tô Nhu run bắn người lên, vội ngẩng đầu.
“Tiếp theo đến lượt cô rồi, xin cô hãy thành thực trả lời tất cả câu hỏi của tôi, đừng giấu giếm bất cứ thứ gì”, quản lý Trịnh bình thản nói.
“Vâng, vâng…”, sắc mặt Tô Nhu khó coi, nhỏ giọng nói.
“Tôi hỏi cô, cô và Dịch Tiên Thiên quen biết như thế nào?”, quản lý Trịnh nhìn thẳng vào mắt Tô Nhu, bình tĩnh hỏi.
“Tôi… tôi…”
Tô Nhu toát mồ hôi hột, ấp a ấp úng, không biết nên trả lời thế nào.
Cô muốn nói là thần y Lâm giới thiệu, nhưng lại sợ thực ra đối phương đã biết rõ mọi chuyện, chỉ cố ý hỏi thế để xem thái độ của cô thế nào.
Nếu cô nói dối thì chẳng phải sẽ khiến sự việc trở nên tồi tệ hơn sao?
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Tô Nhu xoắn mười ngón tay vào nhau, đôi môi khẽ run rẩy, thực sự không biết trả lời thế nào.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đứng ở phía sau bỗng lên tiếng.
“Là tôi giới thiệu cho Tiểu Nhu quen với ông Dịch”.
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngoảnh sang nhìn.
Tô Nhu cũng kinh ngạc nhìn anh.
“Cậu Lâm, hình như tôi đâu có hỏi cậu?”, quản lý Trịnh nhíu mày nói.
“Anh hỏi Tô Nhu chẳng phải là hỏi tôi sao?”, Lâm Chính bình thản nói: “Bây giờ tôi đã hiểu tại sao cô Linh Tuệ đồng ý cho tôi đứng ở đây rồi. Thực ra các anh muốn hỏi tôi, chứ không phải hỏi Tô Nhu, nếu tôi không ở đây thì các anh cũng chẳng hỏi được gì”.
Tô Nhu sửng sốt: “Lâm Chính, anh nói vậy… là sao?”.
“Tiểu Nhu, em còn chưa nhìn ra sao? Bọn họ nghĩ em gia nhập Thương Minh là có âm mưu, nên muốn thông qua em để tìm hiểu về anh, bởi vì bọn họ nghĩ là anh có vấn đề chứ không phải là em”, Lâm Chính bình thản đáp.
“Anh thì có vấn đề gì chứ?”, Tô Nhu ngạc nhiên.
Lâm Chính lắc đầu, không nói gì.
Quản lý Trịnh và Linh Tuệ đưa mắt nhìn nhau, dường như đã đạt được thỏa thuận.
Sau đó quản lý Trịnh lên tiếng: “Cậu Lâm, nếu cậu đã nói vậy thì chúng tôi cũng không vòng vo nữa. Theo điều tra của chúng tôi, cậu có thể giới thiệu cô Tô Nhu vào Thương Minh là nhờ Dịch Tiên Thiên, nhưng cậu lại từng nói với cô Tô Nhu là cậu chữa khỏi bệnh cho Dịch Tiên Thiên nên mới có mối quan hệ này, đúng không?”.
“Phải”, Lâm Chính đáp.
“Nhưng theo điều tra của chúng tôi… bệnh của Dịch Tiên Thiên không phải do cậu chữa khỏi, mà là thần y Lâm. Chuyện này… là sao đây?”, quản lý Trịnh trầm giọng hỏi.
“Đúng là thần y Lâm chữa khỏi, nhưng điều này có thể cho thấy gì chứ?”, Lâm Chính nhún vai hỏi: “Mọi người đều biết thần y Lâm có ý với vợ tôi, anh cũng biết đấy, dù là tôi hay thần y Lâm, chỉ cần có ơn huệ thì Dịch Tiên Thiên đưa Tiểu Nhu vào Thương Minh có gì không ổn chứ?”.
“Được rồi, coi như những lời cậu nói là có lý, vậy tôi có thể hỏi cậu mấy câu không?”.
“Anh nói đi”.
“Ngày 27 tháng 4 năm nay, cậu ở đâu?”, quản lý Trịnh trầm giọng hỏi.
Hắn vừa hỏi xong, Lâm Chính liền thót tim.
Quả nhiên… vẫn nói đến chuyện này!
Ngày 27 tháng 4!
Đó là ngày gì đương nhiên Lâm Chính biết rất rõ!
Bởi vì đó là ngày anh và đội phán quyết Thiên Khải quyết chiến với nhau.
Trận chiến đó kinh thiên động địa!
Có vẻ mục đích chính của hội nghị Long Thủ chính là chuyện này.
Những người này vẫn chưa hết nghi ngờ thần y Lâm!
Chương 2767: Giết tại chỗ
Lâm Chính âm thầm hít sâu một hơi, sau đó nói: “Ở nhà”.
“Làm gì?”.
“Xem tivi, vì hôm đó Giang Thành xảy ra chuyện, tôi không có sức mạnh gì, đương nhiên là ở trong nhà”.
“Nhưng theo điều tra của chúng tôi, lúc đó cậu không ở nhà”.
“Các người muốn biểu đạt cái gì?”, Lâm Chính hỏi.
Quản lý Trịnh lắc đầu, không nói tiếp mà hỏi: “Vậy tối ngày mười bốn tháng bảy năm nay, cậu đã ở đâu?”.
Đó là đêm mà Bạch Họa Thủy bị bắt.
“Ở nhà”, Lâm Chính tiếp tục nói, không hề khách sáo.
“Cậu Lâm, xem ra cậu không thành thật”, quản lý Trịnh nói.
“Nếu các người cảm thấy tôi nói dối thì phiền các người công bố kết quả điều tra đi”, Lâm Chính nói.
“Theo điều tra của chúng tôi thì cậu đã mất tích, không có ở nhà, cũng không ở bất kỳ nơi nào khác”.
“Tôi cảm thấy điều tra của các người có vấn đề!”, Lâm Chính lắc đầu.
“Cậu đang nghi ngờ năng lực chấp hành của đại hội chúng tôi?”, quản lý Trịnh nói.
“Phải, dù sao các người đã nghi ngờ tôi rồi, vì sao tôi không thể nghi ngờ các người? Vả lại hai ngày nay đó tôi đi đâu thì liên quan gì các người?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Sao lại không liên quan? Vì ngày hôm đó không những có mình cậu mất tích, mà còn một người nữa mất tích”.
“Ai?”.
“Thần y Lâm!”, quản lý Trịnh không biểu lộ cảm xúc, nói.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Tô Nhu căng thẳng, ngạc nhiên nhìn quản lý Trịnh.
“Quản lý Trịnh, anh có ý gì?”.
“Cậu Lâm! Chúng tôi đã điều tra rất rõ ràng, nếu cậu thành thật khai ra, cậu và cô Tô Nhu sẽ chỉ bị trừng phạt rất nhẹ. Nếu cậu tiếp tục chấp mê bất ngộ, không chịu thừa nhận, e rằng kết cục của Sở Hiên vừa rồi cũng chính là kết cục của hai người”, quản lý Trịnh nói, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Tô Nhu rùng mình, cô vẫn không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Nhưng chuyện liên quan tới chồng mình, cô không thể ngồi yên nhìn như vậy.
“Anh Trịnh, trong này… có phải có hiểu lầm gì không? Chồng tôi không phải người của Thương Minh, anh ấy chỉ là người dân bình thường ở Giang Thành, anh ấy… anh ấy có thể liên quan gì tới các vị?”, Tô Nhu cười gượng, dè dặt hỏi.
“Cô Tô, cô sai rồi, hai đội ngũ tinh nhuệ của đại hội chúng tôi đều mất tích ở Giang Thành, hơn nữa minh chủ Thương Minh nhiệm kỳ trước cũng bị mất tích một cách khó hiểu. Những chuyện này có mối quan hệ phức tạp với Giang Thành, hơn nữa cũng có liên quan tới chồng cô”.
Quản lý Trịnh đứng dậy, lạnh lùng nói: “Theo điều tra của chúng tôi, chồng cô và thần y Lâm hợp tác với nhau sát hại người của đại hội chúng tôi. Minh chủ Thương Minh nhiệm kì trước cũng bị cậu ta sát hại tàn nhẫn! Cô nói xem sao lại không liên quan đến cậu ta?”.
“Cái gì?”.
Tô Nhu kinh ngạc.
Lâm Chính tỏ ra bình tĩnh, không có thay đổi gì.
“Chúng tôi đã điều tra rất rõ ràng, chuyện này không thể sai được! Tôi nói trước, cậu Lâm, tôi hỏi hai người một số vấn đề không phải để lấy chứng cứ, mà là để xem thái độ của các cậu. Nhưng bây giờ cậu có thái độ như vậy thì không thể trách chúng tôi!”.
Quản lý Trịnh quát lên: “Người đâu, lấy đao ra đây! Xử tử Lâm Chính tại chỗ, giết!”.
“Vâng!”.
Mấy vị cao thủ xông tới, giữ lấy Lâm Chính.
“Đừng!”.
Tô Nhu la lên, xông tới ngăn cản.
Nhưng một cô gái yếu đuối như cô sao có thể đẩy những người cao to này ra được? Chẳng mấy chốc, cô đã bị kéo sang bên.
Một người đàn ông cầm đao sáng như tuyết, đi về phía Lâm Chính.
Lưỡi đao lạnh lẽo, ánh sáng lành lạnh tỏa ra.
Bọn họ định chém đầu Lâm Chính!
Chương 2768: Khảo nghiệm?
Lưỡi đao hung ác chém xuống, không chút do dự.
Nếu Lâm Chính không phản kháng, đao này hạ xuống, Lâm Chính chắc chắn sẽ đầu lìa khỏi cổ, máu văng tung tóe.
Tô Nhu mở to mắt, điên cuồng phản kháng nhưng không có tác dụng gì, chỉ có thể ngây ngốc nhìn đao hạ xuống.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc.
“Dừng tay!”.
Lâm Chính đột nhiên hét lên.
Quản lý Trịnh lập tức giơ tay.
Lưỡi đao chém về phía cổ Lâm Chính khựng lại.
“Cậu Lâm, tôi chỉ cho cậu một cơ hội để thẳng thắn. Nếu cậu nói cho chúng tôi biết nơi chôn xác của người tuyệt phạt, đội phán quyết Thiên Khải và Bạch Họa Thủy, khai ra quá trình phạm tội của cậu và thần y Lâm, có lẽ cậu vẫn còn cơ hội sống. Nếu cậu tiếp tục chấp mê bất ngộ, đầu và mình hai nơi sẽ là kết cục cuối cùng của cậu, nghe rõ chưa?”, quản lý Trịnh thản nhiên nói, vẻ mặt không có chút dao động.
Nhưng Lâm Chính lại bật cười.
“Hay cho trò vừa đấm vừa xoa, hay cho chiêu dọa nạt dụ dỗ! Quản lý Trịnh, xem ra mấy người các anh rất giỏi trò này!”.
“Cậu có ý gì?”, quản lý Trịnh nhíu mày.
“Ý gì? Quản lý Trịnh, đừng tưởng ai cũng là kẻ ngốc! Anh hoàn toàn không có chứng cứ gì, thậm chí không có bất cứ thông tin nào có thể chứng minh tôi và thần y Lâm đã giết chết người tuyệt phạt hay những người khác, tất cả đều chỉ là suy đoán của anh mà thôi! Anh cũng không đưa ra được chứng cứ gì! Anh cưỡng chế xử quyết tôi chỉ là muốn dọa tôi khai ra mọi chuyện, tiếc là tôi không làm gì cả, các anh chỉ giết oan mà thôi!”, Lâm Chính cười nhạt nói.
“Xem ra cậu nghi ngờ năng lực của chúng tôi, cậu nghĩ chúng tôi không điều tra được chút chuyện đó của cậu sao?”, quản lý Trịnh lạnh lùng nói.
“Nếu vậy thì ra tay đi, tôi đã nói xong rồi, nhưng chuyện anh giết oan cho người tốt, tôi nghĩ nhất định sẽ lan truyền khắp chốn. Dù gì ở đây cũng có nhiều người chứng kiến như vậy, bao nhiêu con mắt nhìn vào, bao nhiêu trái tim con người ở đây! Bọn họ sẽ phân biệt được trắng đen, công đạo chính nghĩa!”, Lâm Chính nói.
Quản lý Trịnh im lặng.
Linh Tuệ không khách sáo, hét lên: “Đừng nhiều lời nữa, ra tay giết!”.
“Vâng!”.
Đao phủ giơ đồ đao trong tay lên, hét một tiếng, cầm đao chém.
Lưỡi đao chém xuống cổ Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính đứng thẳng tắp, không hề có vẻ sợ hãi, chỉ hờ hững nhìn hai người.
Bọn họ không biết anh đã lặng lẽ khởi động cơ thể võ thần.
Ngay khi lưỡi đao sắp chém trúng Lâm Chính, đồ đao lại dừng lần nữa.
Tô Nhu sắp suy sụp bỗng ngẩn ngơ.
Người xung quanh cũng kinh ngạc vô cùng nhìn cảnh đó.
Lâm Chính cũng giả vờ tỏ ra ngạc nhiên, hỏi: “Các người đang làm gì vậy?”.
“Chúc mừng cậu, Lâm Chính, cậu đoán đúng rồi, vừa nãy đúng là khảo nghiệm của chúng tôi dành cho cậu!”, quản lý Trịnh thản nhiên cười nói.
Lâm Chính nghe vậy, giả vờ tức giận: “Các người hành động tùy tiện như vậy sao? Hừ, xem ra cái gọi là cấp trên Thương Minh cũng chẳng ra làm sao!”.
“Cậu Lâm, cậu đừng hiểu lầm, chúng tôi cũng không còn cách nào khác. Hai đội ngũ của chúng tôi đều mất tích ở Giang Thành, đến nay vẫn không có manh mối nào. Trong lúc bất đắc dĩ, chúng tôi chỉ đành sử dụng hạ sách này”, quản lý Trịnh lắc đầu.
“Nếu không điều tra được thì chứng tỏ tôi và thần y Lâm đều vô tội, vì sao còn nghi ngờ chúng tôi?”, Lâm Chính lập tức hỏi.
Nào ngờ câu này vừa nói ra, trong mắt quản lý Trịnh hiện lên vẻ quái lạ, vụt lóe rồi biến mất.
Hắn không trả lời, tiếp tục nói một cách lấp lửng: “Cậu Lâm, chúng tôi chỉ tùy tiện thăm dò một chút, không có ý gì khác, cậu đừng hiểu lầm".
Lâm Chính không lên tiếng nữa.
Nhưng dự cảm cho anh biết trong chuyện này chắc chắn có điều mờ ám.
Chương 2769: Tô Nhu kỳ lạ
“Lâm Chính, chúng ta đi thôi”
Lúc này Tô Nhu thoát ra khỏi đám người đang kìm kẹp mình, tức giận nói: “Những người này đối xử với chúng ta như vậy thì chúng ta ở lại làm gì?”
“Cô Tô Nhu...”
“Đừng nói nữa. Từ hôm nay, tôi rời khỏi Thương Minh, các người sau này đừng làm phiền vợ chồng tôi nữa”.
Tô Nhu hét lớn, lôi Lâm Chính định rời đi. Đám đông để lộ vẻ mặt khó coi. Có rất nhiều người có nằm mơ cũng không thể gia nhập thương hội, vậy mà hôm nay Tô Nhu vì một người chồng vô dụng từ bỏ vị trí của mình.
Cô gái này đúng là điên thật rồi. Không ai có thể hiểu được.
“Cô Tô, xin dừng bước”, đúng lúc này, quản lý Trịnh đứng dậy hô lớn: “Hãy cho phép tôi được nói vài câu”.
“Còn gì có thể nói được sao?”, Tô Nhu hừ giọng.
Quản lý Trịnh nhìn về phía Linh Tuệ. Linh Tuệ gật đầu, sau đó quản lý Trịnh lên tiếng: “Cô Tô Nhu, có thể cùng tôi tới phòng bên cạnh không. Tôi và cô Linh Tuệ muốn nói chuyện với cô”.
“Nói chuyện gì?", Tô Nhu tỏ vẻ cảnh giác.
“Cô yên tâm, chỉ có thể là chuyện tốt mà thôi”, quản lý Trịnh cười nói.
Tô Nhu do dự. Cô nhìn Lâm Chính. Lâm Chính mỉm cười: “Em muốn đi thì cứ đi nhé”.
“Vậy tôi không đi”, Tô Nhu lắc đầu
“Tôi và các người chẳng có gì đáng để nói chuyện cả”.
“Cô Tô Nhu, chúng tôi đang giúp cô đấy. Cô phải biết hiện tại cô đang tham gia hội nghị Long Thủ, điều đó có nghĩa là không phải cô muốn rút là rút. Bởi vì cô đã biết được những bí mật của đại hội chúng tôi. Cô hiểu điều đó là gì đúng không?”, quản lý Trịnh nói.
Mặc dù không nói thẳng nhưng những người ở đây đều là người thông minh, đều biết điều đó có nghĩa là gì. Nếu như Tô Nhu cứ thế bỏ đi thì đại hội sẽ giết người diệt khẩu để bảo vệ bí mật của họ.
Tô Nhu khẽ tái mặt, bặm môi: “Vì vậy tôi bị dính vào các người cả đời sao? Không thể rút khỏi Thương Minh?”
“Không! Cô có cơ hội, chỉ cần cô cùng chúng tôi tới phòng bên cạnh nói chuyện xong thì cô và chồng cô có thể rời đi. Từ nay về sau, chúng tôi sẽ không làm phiền hai người nữa”, quản lý Trịnh nói.
Tô Nhu trầm mặc. Cô cúi đầu suy nghĩ, sau đó quay qua hỏi: “Lâm Chính, hay là anh ở đây đợi em”.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu: “Em cẩn thận nhé”.
“Ừm”, Tô Nhu gật đầu, đi cùng bọn họ.
Linh Tuệ lập tức mở cửa phòng bên cạnh. Căn phòng bên cạnh trong suốt, nên có thể nhìn thấy ba người họ bước vào và chuẩn bị nói chuyện.
Thế nhưng do cách âm quá tốt mà ba người nói gì thì bên ngoài đều không nghe thấy. Lâm Chính không hiểu về cách đọc khẩu hình miệng, thế nhưng sau vài phút nói chuyện thì sắc mặt của Tô Nhu trông vô cùng kỳ lạ.
Quản lý Trịnh và Linh Tuệ cũng không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Tô Nhu giống như đang chờ đợi câu trả lời của cô. Tô Nhu im lặng một hồi mới gật đầu .
Chuyện gì vậy? Lâm Chính bỗng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Anh thấy quản lý Trịnh thở phào, nở nụ cười và hai người họ tiễn Tô Nhu.
“Chúc mừng cô Tô Nhu, từ bây giờ cô một bước lên tiên rồi”, quản lý Trịnh cười ha ha.
“Tô Nhu, mọi người nói chuyện gì vậy?”, Lâm Chính lập tức hỏi.
Tô Nhu khẽ tái mặt, cúi đầu rồi nói: “Không có gì...chỉ là nói chuyện xã giao”.
Lâm Chính giật mình. Tô Nhu...lại giấu anh sao?
Kỳ lạ quá.
Chương 2770: Át chủ bài!
Thái độ khi nãy của Tô Nhu rõ ràng là rất ghét đám người quản lý Trịnh, vậy mà bây giờ lại thế này...
Chắc chắn là có gì đó mập mờ. Lâm Chính căng thẳng, nhưng anh cũng không tiện hỏi, chỉ nhìn về phía quản lý Trịnh: “Quản lý Trịnh, anh đã nói gì với vợ tôi vậy?”
“Cậu đừng hiểu Lầm, tôi chỉ hỏi chút chuyện liên quan tới công việc thôi. Tôi cảm thấy Thương Minh phát triển được tới ngày hôm nay cần những người mới, mà cô Tô lại là đối tượng bồi dưỡng quan trọng của thương hội nên mới chúc mừng cô ấy”, quản lý Trịnh mỉm cười.
“Vậy sao?”, Lâm Chính chau chặt mày.
“Được rồi các vị. Hội nghị lần này tới đây thôi, giải tán”, quản lý Trịnh lên tiếng.
Đám đông lập tức cúi người và rời đi. Lâm Chính cũng không nán lại, anh dẫn Tô Nhu rời khỏi Thiên Nam Thủy Các.
Quản lý Trịnh và Linh Tuệ đứng ở tầng lầu cao nhất nhìn hai người rời đi với vẻ mặt âm sầm.
“Quản lý Trịnh, anh nói xem Tô Nhu sẽ làm theo những gì chúng ta nói chứ?”
“Có thể có, có thể không, do cô ta tự phán đoán”, hắn nói.
“Vậy bên phía thần y Lâm...”
“Có lẽ cần tiếp tục theo dõi. Lâm Chính chắc là trong sạch nhưng thần y Lâm thì vẫn cần phải điều tra. Dù sao thì đó cũng là tin do bên đó phản hồi, dù hiện tại chưa có chứng cứ thì anh ta vẫn là kẻ tình nghi số một”
“Có cần cử thêm người tới Giang Thành không?”
“Không được, Giang Thành đã được thần y Lâm xây dựng nên như vậy, cử càng nhiều người đi thì sẽ càng đánh rắn động cỏ mà thôi. Giờ chúng ta đã có con át chủ bài rồi, chỉ cần tìm được chứng cứ thì chúng ta có thể tấn công Giang Thành và hỏi tội thần y Lâm được rồi”.
Vâng”, Linh Tuệ cúi người.
Trên đường quay về Giang Thành, tâm trạng của Tô Nhu vô cùng nặng nề.
“Không sao chứ?”, Lâm Chính hỏi.
“Không...không sao...”, Tô Nhu khẽ mỉm cười
“Thật sự không thể nói ra được sao?”, Lâm Chính hỏi.
Tô Nhu giật mình: “Lâm Chính, em cũng là vì muốn tốt cho chúng ta. Trước mắt thật sự không thể nói cho anh được. Anh yên tâm, cùng lắm một tháng em sẽ nói hết cho anh nghe”, Tô Nhu nói.
“Vậy được”.
Lâm Chính gật đầu, kéo tay Tô Nhu: “Nhưng mà Tô Nhu này, em phải nhớ kỹ...bất luận xảy ra chuyện gì thì anh cũng luôn ở bên em. Nếu em không cố gắng được thêm nữa thì nhất định phải nói với anh”.
Tô Nhu ngước nhìn anh: “Được”
Về tới Giang Thành, Lâm Chính đưa Tô Nhu về nghỉ ngơi, còn anh thì tới Dương Hoa. Dịch Tiên Thiên cải trang, tới Dương Hoa gặp Lâm Chính.
“Cậu Lâm”, Dịch Tiên Thiên khẽ cúi người.
“Trịnh Càn Khôn rốt cuộc là thế nào vậy?”, Lâm Chính trầm giọng.
“Một trong những cốt cán của đại hội, là người phụ trách chủ yếu khu vực phía Nam của Long Quốc và cũng là người phụ trách chính của Thương Minh ở đại hội. Bình thường Thương Minh có việc gì lớn thì đều do tôi và cậu ta thực hiên”, Dịch Tiên Thiên khẽ nói.
“Đưa tài liệu về anh ta cho tôi, sau đó cử người đi giám sát anh ta” ,Lâm Chính nói
“Giám sát sao?”
Dịch Tiên Thiên nín thở, sắc mặt trông vô cùng khó coi: “Cậu Lâm...sợ rằng không dễ thực hiện. Trịnh Càn Khôn dù sao cũng là cốt cán của đại hội. Người bên cạnh cậu ta nhiều như vậy, nếu muốn gài tai mắt thì khó như lên trời ấy...”
Lâm Chính đương nhiên là biết điều đó. Thế nhưng Trịnh Càn Khôn và Linh Tuệ đã nói gì với Tô Nhu khiến Lâm Chính cảm thấy rất khó chịu.
Trịnh Càn Khôn rốt cuộc đang có ý đồ gì? Hắn muốn Tô Nhu làm gì?