-
Chương 2761-2765
Chương 2761: Mời anh rời khỏi đây
Hai người bước vào trong. Lâm Chính cố tình đi chậm lại phía sau và huých nhẹ khuỷu tay Tô Nhu.
“Tại sao em không nói là anh giới thiệu em vào Thương Minh?”, Lâm Chính khẽ hỏi.
“Nói thế nào đây? Nói anh chữa khỏi bệnh cho ông Dịch, có ơn với ông ta nên mới có thể giới thiệu em sao? Nếu em nói ra sự thật, không những bất lợi cho cả em và anh mà còn hại cả ông Dịch nữa. Vậy nên lúc cần nói dối thì nói dối”, Tô Nhu khẽ nói.
Lâm Chính giơ ngón cái lên: “Không hổ danh là CEO của Duyệt Nhan. Thật thông minh”.
“Được rồi, thương trường là chiến trường, hội nghị này chắc chắn không hề đơn giản. Chúng ta vẫn nên cẩn thận. Đừng nói linh tinh nữa”.
“Ừm”, Lâm Chính gật đầu.
Tô Nhu đi tiếp. Thế nhưng đi được vài bước cô đột nhiên khựng lại.
“Lâm Chính”.
“Sao thế?”
“Thực ra...em và thần y Lâm không có gì. Anh đừng nghĩ nhiều”, Tô Nhu do dự rồi nói.
Lâm Chính giật mình, sau đó mỉm cười: “Anh tin em”.
“Ừm”, Tô Nhu khẽ bặm môi. Cô không nói thêm gì nữa.
Một lúc sau, hai người đi tới tầng cao nhất của Thiên Nam Thủy Các. Cả tầng lầu là phòng hội nghị, có thang máy đi lên tới tận nơi.
Bên trong phòng, có tới hàng trăm chiếc bàn. Lúc này đã có không ít người có mặt
Bên ngoài cũng có rất nhiều bóng hình khác. Bọn họ ăn mặc sang trọng, nhìn là biết thuộc tầng lớp thượng lưu.
Tô Nhu tim đập loạn xạ, không dám nhìn lung tung, cô chỉ cúi đầu tìm chỗ ngồi. Có người đứng có người ngồi.
Thế nhưng dù là đứng hay ngồi thì Thiên Nam Thủy Các cùng đều đánh dấu tên của họ.
Những người đứng sẽ được đánh dấu ở dưới sàn. Những người ngồi thì vị trí ngồi cũng được đánh dấu.
Tô Nhu nhìn một lượt, không tìm thấy tên mình, cô cuống cả lên. Lúc này có người lên tiếng: “Xin hỏi là cô Tô Nhu của tập đoàn Duyệt Nhan phải không?”
Nghe thấy tên mình Tô Nhu giật mình. Đó là một người đàn ông trung niên tầm hơn 50 tuổi, ăn mặc đàng hoàng, trông rất lịch sự. Dù tuổi đã cao nhưng hầu như không thấy có nhiều nếp nhăn.
“Là...ông Lý Kiến Kỳ phải không?”
Đây là ông chủ hàng đầu trong ngành mỹ phẩm trong nước, là đại gia xếp thứ hai cả nước cơ mà. Đương nhiên là cô nhận ra.
“Là tôi. Cô Tô Nhu, chỗ của cô ở đây. Mau tới đây ngồi”, Lý Kiến Kỳ mỉm cười nói.
“Cái gì?”, Tô Nhu trố tròn mắt.
Cô và ông ta...ngồi cùng một bàn sao? Không thể nào.
Có thể ngồi được vào vị trí đó phải toàn là đại gia hàng đầu đấy. Một công ty nhỏ như cô có tư cách gì ngồi vào đó chứ?
Tô Nhu bàng hoàng. Thế nhưng rõ ràng trên ghế bên đó có tên của cô. Trừ khi ở đây còn có một người khác nữa tên là Tô Nhu, nếu không thì không thể nào nhầm được.
“Tô Nhu, em qua bên đó đi”, Lâm Chính lên tiếng.
“Điều này...”, Tô Nhu cảm thấy bất an, thế nhưng cô chẳng có lý do gì để thoái lui cả, đành phải dũng cảm bước tới.
“Thưa anh, hình như anh không nhận được thư mời của hội nghị. Hội nghị sắp bắt đầu rồi, mời anh rời đi cho”, lúc này, một người bảo vệ bước tới nói với Lâm Chính.
Chương 2762: Quản lý khu vực
"Vợ tôi tham gia hội nghị ở đây, tôi không yên tâm về cô ấy mà không được ở lại cùng sao?", Lâm Chính tỏ vẻ bất mãn nói.
"Xin anh hiểu cho, hội nghị Long Thủ có tiêu chuẩn rất cao, những người có tư cách mới được vào phòng hội nghị, anh làm như vậy sẽ khiến chúng tôi rất khó xử. Mời anh nhanh chóng rời khỏi đây", người áo đen nói, giọng điệu trở nên lạnh lùng.
Hiển nhiên nếu Lâm Chính không chịu phối hợp, thì bọn họ chỉ có thể dùng biện pháp cưỡng chế.
"Này! Các anh nói cho rõ ràng nhé! Là các anh vô duyên vô cớ gửi thiệp mời hội nghị gì đó cho vợ tôi, nên cô ấy mới vội vội vàng vàng đến đây! Đến bây giờ tôi vẫn chưa biết rốt cuộc hội nghị này làm cái gì, lại càng không biết các anh là ai, muốn làm cái gì! Ai biết các anh có ý đồ xấu gì với vợ tôi không! Sao tôi có thể yên tâm được? Các anh cứ làm việc của các anh, không cần quan tâm đến tôi! Tôi cũng đâu làm gì ảnh hưởng đến các anh?", Lâm Chính lớn tiếng nói, dáng vẻ lo lắng sốt ruột.
Mọi người xung quanh đều quay sang nhìn anh.
Không ít người đã nhíu mày.
Tên vệ sĩ áo đen kia cũng chẳng buồn nhiều lời, chìa tay định lôi Lâm Chính ra ngoài.
"Anh làm gì thế hả? Dừng tay! Thả tôi ra! Thả tôi ra!".
Lâm Chính la lối.
Nhưng đối phương phớt lờ anh, cứ thế lôi đi xềnh xệch.
"Anh làm cái gì vậy?".
Tô Nhu thấy thế thì đứng bật dậy, lớn tiếng trách cứ.
"Cô Tô, xin hãy tuân thủ quy định của hội nghị", tên vệ sĩ áo đen kia trầm giọng nói.
"Quy định của hội nghị yêu cầu các anh đối xử với chồng tôi như vậy sao?", Tô Nhu vô cùng tức giận, lớn tiếng mắng: "Nếu đây là một trong những nội dung của hội nghị, thì tôi sẽ không tham gia nữa".
Cô vừa dứt lời, tất cả những người đang có mặt đều biến sắc.
"Cô Tô, cô có biết mình đang nói gì không? Cô coi hội nghị Long Thủ... là cái gì vậy?", tên vệ sĩ áo đen đanh mắt hỏi.
"Tôi rất tôn trọng hội nghị này, nhưng hình như anh không hề tôn trọng chồng tôi. Rốt cuộc anh có buông chồng tôi ra không? Nếu còn không buông tôi sẽ đi cùng anh ấy! Các anh muốn họp thế nào thì họp!", Tô Nhu quát, vẻ mặt đầy phẫn nộ.
Thực ra chuyện này đã được Lâm Chính và Tô Nhu bàn trước.
Lâm Chính không biết gì về hội nghị này, có quá nhiều điều không xác định, nên sớm rời khỏi đây mới là thượng sách.
Theo Lâm Chính thấy thì gây sự rồi bị đuổi khỏi hội nghị là hợp lý nhất.
Anh là chồng, nên lo lắng cho vợ cũng là hợp tình hợp lý.
Gây sự như vậy sẽ không bị người ta nghi ngờ, hai người cũng có lý do rời đi.
Bây giờ thì phải xem phía hội nghị Long Thủ có thái độ gì.
Lâm Chính âm thầm quan sát xung quanh.
Tô Nhu cũng giữ vẻ mặt phẫn nộ, dáng vẻ không chịu nhượng bộ.
Tất cả những người đang có mặt đều nhìn chằm chằm, mỗi người một vẻ mặt khác nhau.
Nhưng đúng lúc này, cửa thang máy bỗng mở ra, một giọng nói vang lên.
"Nếu anh Lâm lo lắng cho vợ, thì để anh ta ở lại tham gia hội nghị với cô Tô đi".
Mọi người nghe xong đều xôn xao.
Tô Nhu và Lâm Chính cũng sửng sốt, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Là Linh Tuệ.
"Cô Linh Tuệ, làm thế sao được ạ? Hội nghị Long Thủ vô cùng trang nghiêm, hơn nữa nội dung hội nghị còn liên quan đến cơ mật của Thương Minh, thậm chí còn có một phần việc của đại hội, sao có thể để một người ngoài nghe lỏm chứ? Chuyện này tuyệt đối không được!", một ông lão chống chiếc gậy đầu rồng đứng dậy, trầm giọng quát.
"Đúng vậy, cô Linh Tuệ, tuyệt đối không được có tiền lệ, nếu không sau này mọi người đều đưa người thân đến tham gia hội nghị, thì chẳng phải phòng hội nghị này không còn chỗ chứa sao?", lại thêm một người phụ nữ lớn tiếng kêu lên.
"Xin cô Linh Tuệ hãy suy nghĩ kĩ".
"Không được hạ đặc lệnh này!".
Rất nhiều người đứng ra phản đối, thái độ kiên quyết.
Tô Nhu thấy thế, lập tức nhỏ giọng nói: "Cô Linh Tuệ, chồng tôi bị đối xử như vậy, tôi cũng không còn tâm trạng tham gia hội nghị nữa, tôi định rút khỏi hội nghị Long Thủ, mong cô đồng ý".
Có nhiều người phản đối như vậy, đương nhiên Lâm Chính và Tô Nhu rất vui.
Họ hoàn toàn có thể mượn cớ xuống thang.
Như vậy thì chắc chắn Linh Tuệ cũng không tiện giữ lại.
Nếu không chính là làm trái ý mọi người.
Cô ta không cần vì một Tô Nhu mà khiến sự việc ra nông nỗi đó.
Lâm Chính thở hắt ra, cảm thấy chắc là mình có thể đi được rồi.
Nhưng... Linh Tuệ bỗng nói: "Cô Tô, nếu cô đã được mời thì không được bỏ về giữa chừng. Cô phải tham gia hội nghị này".
"Nhưng...", Tô Nhu còn định nói gì đó.
Nhưng Linh Tuệ đã ngắt lời cô, rồi nói tiếp: "Lập tức xếp chỗ cho anh Lâm, cho phép anh ta tham gia. Tôi sẽ phản ánh ngay chuyện này lên cấp trên, mọi người đừng nói gì nữa".
"Sao cơ?".
"Cô Linh Tuệ, làm vậy... làm vậy sao được chứ?".
Những người có mặt mồm năm miệng mười, đang định khuyên nhủ.
Nhưng sắc mặt Linh Tuệ đã đanh lại, lạnh lùng quát: "Sao? Lời tôi nói... không còn tác dụng gì nữa hả?".
Ai nấy biến sắc, không dám ho he gì nữa.
Còn Tô Nhu và Lâm Chính thì trợn mắt há mồm.
Sao bọn họ có thể ngờ để giữ lại Tô Nhu mà Linh Tuệ còn phá vỡ quy định của hội nghị chứ?
Phòng hội nghị im phăng phắc.
Tuy mọi người tỏ thái độ kỳ quái, nhưng Linh Tuệ đã nổi giận thì cũng không ai dám cãi lời cô ta nữa.
Một tên vệ sĩ dán hàng chữ in tên Lâm Chính lên mặt đất phía sau Tô Nhu.
Tô Nhu thấy thế, sắc mặt liền trở nên khó coi.
"Lâm Chính, chuyện... chuyện này là sao đây?".
"Phải cẩn thận rồi", Lâm Chính hít vào một hơi, khàn giọng nói: "Đối phương dùng mọi cách để giữ em lại, chỉ e hội nghị này sẽ rất bất lợi với chúng ta. Tô Nhu, hãy nhớ phải cẩn thận từng bước".
"Vâng".
Sắc mặt Tô Nhu cũng đầy nặng nề.
Đúng lúc này.
Tinh!
Cửa thang máy mở ra.
Lại có thêm mấy người đến.
Nhìn phản ứng của những người ở đây thì chắc chắn thân phận của bọn họ không đơn giản.
Lúc này Tô Nhu mới nhận ra, hầu hết những người cô đã gặp đều đứng, chỉ có Lý Kiến Kỳ là ngồi.
Tô Nhu càng cảm thấy bất an hơn, bàn tay túm lấy góc áo, tim đập thình thịch.
Tinh!
Đúng lúc này, tiếng thang máy mở cửa lại vang lên.
Linh Tuệ ngước mắt nhìn, lập tức kêu lên: "Tất cả đứng lên, chào đón quản lý khu vực Trịnh!".
Mọi người đều đứng lên, vỗ tay nhiệt liệt.
Lâm Chính ngoảnh sang nhìn, chỉ thấy một người đàn ông đầu đầy tóc bạc nhưng dáng vẻ rất trẻ, bước vào phòng hội nghị.
Người đàn ông mặc áo bào màu vàng, ăn mặc theo lối cổ phong, khuôn mặt mỉm cười, vừa đi vào đã vẫy tay: "Mọi người ngồi đi, ngồi đi!".
Tất cả lần lượt ngồi xuống.
Quản lý khu vực?
Lâm Chính nhíu chặt mày.
Đây là người của đại hội sao?
Quản lý khu vực... là sự tồn tại cấp độ nào?
"Cô Tô Nhu đến chưa?".
Quản lý Trịnh kia còn chưa ngồi xuống đã bất ngờ hỏi.
Tô Nhu liền giật nảy mình.
Lâm Chính cũng ngoảnh phắt sang.
Chương 2763: Hỏi đáp
Chuyện này là sao?
Bao nhiêu người có máu mặt ở đây, tại sao người tên là quản lý Trịnh này không nhắc đến ai mà chỉ nhắc đến Tô Nhu?
Cô có chỗ nào khác với mọi người sao?
Lâm Chính cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhưng cũng không tiện hỏi.
Tô Nhu cũng thấy thót tim, vội đứng lên, sợ sệt nói: "Chào anh Trịnh, tôi là Tô Nhu!".
"Ồ...", quản lý Trịnh quan sát Tô Nhu một lúc, rồi gật đầu nói: "Không tệ, không tệ, cô Tô quả nhiên tuổi trẻ tài cao".
"Cảm ơn quản lý Trịnh", Tô Nhu ngồi xuống.
Quản lý Trịnh cũng vào chỗ, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, rồi mới lên tiếng: "Tôi tên Trịnh Càn Khôn, là người phụ trách của đại hội ở khu vực phía Nam, cũng là người chủ trì của hội nghị Long Thủ lần này. Có lẽ trong số quý vị có người quen biết tôi, nhưng lần này cũng có không ít người mới, nên tôi sẽ tự giới thiệu qua về bản thân, cũng giới thiệu với mọi người những nhân viên tham gia hội nghị lần này".
Dứt lời, quản lý Trịnh chìa tay ra nói: "Đây là Linh Tuệ, giám sát viên do đại hội trực tiếp phái tới Thương Minh. Bởi vì chúng tôi biết nội bộ Thương Minh xảy ra một số vấn đề, nên sau khi hội nghị Long Thủ lần này kết thúc, cô Linh Tuệ sẽ gia nhập Thương Minh với tư cách là giám sát viên, để chỉnh đốn Thương Minh".
"Sau đây tôi xin giới thiệu một số thành viên đang có mặt..."
Quản lý Trịnh nói thao thao bất tuyệt.
Tô Nhu ngồi nghe mà tim đập như trống.
Những người tham gia hội nghị, cho dù là những người đứng ở phía sau cũng đều là sự tồn tại siêu cấp, tài sản đã không đủ để hình dung sự đáng sợ của bọn họ. Cái bọn họ thực sự nắm trong tay là thế lực vô thượng.
Ví dụ như Lý Kiến Kỳ kia, ông ta được ngồi ở bàn tròn chắc chắn không chỉ nhờ vào thân phận là người giàu thứ hai trong nước, mà là nhờ thân phận đặc biệt của bậc cha chú, nếu không chưa chắc ông ta đã có tư cách đứng ở phía sau.
Mỗi người ở đây mà muốn Tô Nhu chết thì chỉ cần động đậy một ngón tay.
Nhưng tại sao... Tô Nhu lại được ngồi đây?
Trong lòng Tô Nhu lại càng thấy bất an hơn, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Sau khi giới thiệu một lượt, quản lý Trịnh không khỏi nhìn về phía Tô Nhu.
"Cô Tô, cô không sao chứ?".
"Hả? Tôi... Tôi không sao... Không sao...", Tô Nhu vội nặn ra một nụ cười, nhưng giọng nói rất yếu ớt.
"Xem ra cô Tô đường sá xa xôi, có chút mệt mỏi rồi. Cô cố gắng chút nhé, hội nghị của chúng ta sẽ không lâu đâu".
Quản lý Trịnh bình thản nói, rồi bắt đầu nội dung hội nghị.
Lâm Chính vẫn luôn đứng ở bên cạnh lặng lẽ nghe.
Thực ra nội dung của hội nghị không có gì quan trọng, đều liên quan đến việc cải cách và chỉnh đốn Thương Minh.
Lâm Chính không có hứng thú với việc này.
Tô Nhu cũng vậy.
Bây giờ cô chỉ muốn rời khỏi đây, nhưng hiển nhiên muốn đi không phải là chuyện dễ dàng.
Nhưng mọi người ở đây lại rất tập trung nghiêm túc, thỉnh thoảng lại bàn bạc với nhau.
Hội nghị kéo dài hơn 20 phút, quản lý Trịnh mới gật đầu nói: "Hội nghị lần này kết thúc tại đây, tiếp theo chúng ta đến vòng hỏi đáp".
Nói xong, quản lý Trịnh liếc mắt nhìn mấy người mới, bình thản nói: "Thưa các quý vị, quý vị đều là người đến từ những bộ phận khác nhau của đại hội, hơn nữa đều là những người mới được tuyển vào. Tiếp theo đây, tôi sẽ tiến hành hỏi đáp với quý vị, hi vọng quý vị có thể thành thực trả lời mỗi câu hỏi của tôi. Hãy nhớ là đừng giấu giếm, đừng nói dối, đây là lời cảnh cáo của tôi dành cho quý vị, dù sao đại hội tuyển người mới cũng chỉ có một tiêu chuẩn không được phép xâm phạm, đó là lòng trung thành".
"Đến rồi".
Tô Nhu thót tim.
Chương 2764: Ván cờ chết
Sắc mặt Lâm Chính cũng đanh lại.
Trước đó Bạch Họa Thủy từng nói, hội nghị Long Thủ chính là một ván cờ chết.
Nếu anh đi thì chết là cái chắc.
Nhưng xem tình hình hiện giờ thì hội nghị Long Thủ hết sức bình thường, không có bất cứ sát cơ gì.
Hoàn toàn không giống như lời Bạch Họa Thủy nói.
Lẽ nào Bạch Họa Thủy cố ý dọa anh?
Không thể nào, cô ta không cần phải làm vậy.
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, nhìn chằm chằm quản lý Trịnh.
Còn quản lý Trịnh đã bắt đầu đặt câu hỏi.
Bắt đầu từ bên trái.
Người bị đặt câu hỏi đầu tiên là một người phụ nữ tóc ngắn khoảng hơn 40 tuổi, dung mạo xinh đẹp, vẫn còn rất phong độ. Nghe nói thế lực của cô ta đến từ tứ đại quân đoàn của Long Quốc, cô ta không phải là người của chính quyền, nhưng lại nắm một phần thế lực trong đó. Chính vì thế cô ta mới có tư cách tham gia hội nghị lần này.
"Họ tên".
"Triệu Chi Hồng".
"Cô Triệu, cô có thể nói cho tôi biết cô ở đâu vào Tết trung thu ba năm trước không? Lúc đó cô đang làm gì?".
"Việc này... Chắc là tôi đang ăn cơm ở nhà, Tết trung thu mà, chắc chắn là đoàn viên với gia đình rồi".
"Cô chắc chứ?".
"Việc này... tôi... tôi không nhớ rõ lắm", Triệu Chi Hồng có chút hoảng loạn.
Quản lý Trịnh không hỏi tiếp, mà nhìn về phía Linh Tuệ ở bên cạnh.
Chỉ thấy Linh Tuệ ghi gì đó vào sổ.
Quản lý Trịnh tiếp tục hỏi.
Hắn hỏi những câu rất kỳ lạ, đều là những chuyện không liên quan, ví dụ như lúc đi du lịch ở nơi A vào ngày B đã ăn ở nhà hàng nào, hoặc là ngày C ở nhà nhận được chuyển phát nhanh gì...
Tô Nhu nghe thấy những câu hỏi này cũng ù ù cạc cạc.
Nhưng Lâm Chính thì thấy thót tim.
Người khác không biết, nhưng anh nghe ra được chút manh mối.
Những câu hỏi nhìn có vẻ vô thưởng vô phạt này đều cho thấy một thông tin.
Đó chính là người tên Triệu Chi Hồng này... vào khoảng thời gian đó đã tiếp xúc với những ai.
Đây là nhằm vào căn cơ của Triệu Chi Hồng.
Đúng vậy, là đối chứng chứ không phải điều tra chứng cứ.
E là... quản lý Trịnh và Linh Tuệ đã biết rõ mọi thứ về Triệu Chi Hồng.
Mấy câu hỏi tiếp theo, Triệu Chi Hồng túa mồ hôi, có chút không đỡ được.
Lâm Chính biết cô ta đã bị hỏi trúng điểm yếu.
Cứ tiếp tục thế này e là cô ta sẽ không cầm cự được.
"Quản lý, được rồi ạ".
Đúng lúc này, Linh Tuệ nhỏ giọng gọi.
Quản lý Trịnh gật đầu, không hỏi nữa.
Nhưng người phụ nữ tên Triệu Chi Hồng kia thì sắc mặt trắng bệch, mồ hôi như mưa, ngồi trên ghế mà không ngừng run rẩy...
"Cô Triệu, chắc cô hiểu ý của chúng tôi chứ?", quản lý Trịnh bình thản nói.
Triệu Chi Hồng ngập ngừng, vốn còn định phản bác, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, một lát sau mới khàn giọng nói: "Không hổ là người của đại hội, rõ ràng chúng tôi đã làm rất kín đáo, không ngờ vẫn bị các anh điều tra ra được... Lợi hại, lợi hại!".
"Chính quyền Long Quốc muốn thâm nhập vào nội bộ đại hội không phải là chuyện đơn giản. Cô Triệu, cô rất may mắn, bởi vì hiện giờ cô chưa làm bất cứ việc gì gây hại đến đại hội, nên chúng tôi sẽ không làm gì cô, nếu không cho dù cô là người của chính quyền Long Quốc, thì e là hôm nay cũng không thể rời khỏi Thiên Nam Thủy Các", quản lý Trịnh bình tĩnh nói, sau đó nói với người bên cạnh: "Đưa cô Triệu về, ngoài ra, thay tôi viết một bức thư gửi cho cấp trên của cô Triệu, bảo với bọn họ tốt nhất hãy bỏ ý định thâm nhập vào nội bộ đại hội chúng ta đi, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng".
"Vâng, cô Triệu, mời đi bên này".
"Hừ".
Triệu Chi Hồng tức giận rời chỗ, vội vàng bỏ về.
Lâm Chính nghe thấy thế thì tim đập thình thịch.
Cuối cùng anh cũng hiểu ý của Bạch Họa Thủy.
Đây chính là một ván cờ chết!
Chương 2765: Trừng phạt
Triệu Chi Hồng là người may mắn!
Bởi vì cô ta chỉ muốn thâm nhập vào nội bộ đại hội, giám sát đại hội cho chính quyền Long Quốc.
Thế nên đại hội sẽ không làm hại cô ta.
Nhưng những người tiếp theo thì không được may mắn như vậy.
“Anh Sở Hiên! Tôi muốn hỏi anh, anh bắt đầu học đao thuật từ khi nào?”, quản lý Trịnh nhìn về phía một người đàn ông trọc đầu, bình tĩnh hỏi.
“Quản lý Trịnh, tôi biết đao thuật từ trước giờ mà, đây chỉ là sở thích cá nhân của tôi, chuyện này thì có gì chứ?”, người đàn ông tên Sở Hiên nặn ra một nụ cười, nói.
“Tôi yêu cầu anh cho tôi một thời gian chính xác, chứ không phải câu trả lời lập lờ nước đôi!”, quản lý Trịnh bình thản nói.
“Việc này… chắc là ba năm trước, tôi cũng không nhớ rõ lắm…”, Sở Hiên do dự một lát rồi nói.
“Là ba năm trước hay năm năm trước?”.
“Tôi thực sự không nhớ rõ lắm”.
“Tôi biết rồi”, quản lý Trịnh nhìn Linh Tuệ ở bên cạnh một cái, cô ta lập tức vạch mấy cái vào sổ.
“Anh Sở Hiên, anh có thể nói cho tôi biết vết sẹo trên tay phải của anh từ đâu mà có không?”, quản lý Trịnh lại hỏi.
“Hả? Cái này… là tôi bị thương lúc luyện đao…”
“Bị thương lúc nào?”.
“Khoảng… khoảng ba tháng trước thì phải”.
“Anh chắc chắn không phải là bốn tháng trước chứ?”.
Giọng nói của quản lý Trịnh dần trở nên lạnh lùng.
Sở Hiên không chịu được nữa, ngẩng phắt đầu lên hỏi: “Quản lý Trịnh! Rốt cuộc anh làm sao vậy? Sao cứ phải hỏi tôi những câu hỏi kỳ lạ như vậy? Có phải anh đang nghi ngờ tôi không? Anh nghĩ… tôi cũng là gian tế?”.
“Anh Sở Hiên, anh đừng lo, sở dĩ chúng tôi hỏi những câu này không phải để lấy chứng cứ!”.
“Vậy các anh hỏi làm gì?”, Sở Hiên sửng sốt hỏi.
“Muốn xem thái độ của anh thôi, nếu anh có thái độ tốt, thẳng thắn thật thà, thì chúng tôi sẽ giảm hình phạt đối với anh. Nếu anh có thái độ không tốt, thì sự trừng phạt đối với anh sẽ được gia tăng đến mức nặng nhất!”, quản lý Trịnh đáp.
“Anh… đúng là vô lý! Trừng phạt? Các anh muốn trừng phạt tôi? Tôi đã làm sai gì chứ? Dựa vào đâu mà các anh trừng phạt tôi? Tôi thấy chắc là không tham gia hội nghị này được nữa rồi! Cáo từ!”.
Sở Hiên vô cùng tức giận, đứng phắt lên, định rời đi.
Nhưng anh ta mới đứng dậy, thì người bên cạnh đã lập tức ấn anh ta xuống ghế.
Những người trước bàn tròn đều giật nảy mình.
Còn Linh Tuệ thì cầm quyển sổ kia lên đọc.
“Sở Hiên! Vốn là ông trùm vùng xám Tân Châu, sáu năm trước được Cực Đao Môn để mắt đến, chiêu mộ làm môn đồ, dốc sức giúp đỡ, khiến thế lực của Sở Hiên phát triển rất nhanh, bao trùm cả hai tỉnh. Để chiếm được tiên cơ ở đại hội, Cực Đao Môn định cài Sở Hiên vào làm tai mắt, liền bỏ ra rất nhiều tiền của để Sở Hiên gia nhập Thương Minh, rồi thâm nhập vào nội bộ đại hội. Vì chuyện này, Sở Hiên và Cực Đao Môn đã giết hại ba thành viên của Thương Minh, đồng thời vu oan cho thành viên khác của Thương Minh, còn đứng ra tố cáo để tranh công! Vết sẹo trên tay anh ta là do lúc giết người bị thương để lại!”.
Mọi người nghe xong đều ồ lên.
Sở Hiên vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt khó tin.
“Anh Sở Hiên, anh còn gì để nói không?”, quản lý Trịnh bình thản hỏi.
“Không thể nào… Không thể nào! Các anh… các anh vu oan cho tôi! Các anh vu oan cho tôi!”, Sở Hiên hét lên.
“Chúng tôi không thể vu oan cho anh được! Sở Hiên, tuy anh làm rất kín kẽ, không để lại bất cứ dấu vết gì, nhưng chuyện này đã được chúng tôi điều tra rõ ràng từ lâu rồi!”.
Quản lý Trịnh bình thản nói: “Người đâu!”.
“Có!”.
“Lôi Sở Hiên xuống, xử chết!”.
“Vâng!”.
Lập tức có hai cao thủ tuyệt đỉnh mang theo khí tức đáng sợ lôi Sở Hiên đi.
“Thả tôi ra! Thả tôi ra! Quản lý Trịnh! Xin hãy tha cho tôi! Tha cho tôi! Quản lý Trịnh!”.
Sở Hiên suy sụp hoàn toàn, gào lên như điên.
Hai người bước vào trong. Lâm Chính cố tình đi chậm lại phía sau và huých nhẹ khuỷu tay Tô Nhu.
“Tại sao em không nói là anh giới thiệu em vào Thương Minh?”, Lâm Chính khẽ hỏi.
“Nói thế nào đây? Nói anh chữa khỏi bệnh cho ông Dịch, có ơn với ông ta nên mới có thể giới thiệu em sao? Nếu em nói ra sự thật, không những bất lợi cho cả em và anh mà còn hại cả ông Dịch nữa. Vậy nên lúc cần nói dối thì nói dối”, Tô Nhu khẽ nói.
Lâm Chính giơ ngón cái lên: “Không hổ danh là CEO của Duyệt Nhan. Thật thông minh”.
“Được rồi, thương trường là chiến trường, hội nghị này chắc chắn không hề đơn giản. Chúng ta vẫn nên cẩn thận. Đừng nói linh tinh nữa”.
“Ừm”, Lâm Chính gật đầu.
Tô Nhu đi tiếp. Thế nhưng đi được vài bước cô đột nhiên khựng lại.
“Lâm Chính”.
“Sao thế?”
“Thực ra...em và thần y Lâm không có gì. Anh đừng nghĩ nhiều”, Tô Nhu do dự rồi nói.
Lâm Chính giật mình, sau đó mỉm cười: “Anh tin em”.
“Ừm”, Tô Nhu khẽ bặm môi. Cô không nói thêm gì nữa.
Một lúc sau, hai người đi tới tầng cao nhất của Thiên Nam Thủy Các. Cả tầng lầu là phòng hội nghị, có thang máy đi lên tới tận nơi.
Bên trong phòng, có tới hàng trăm chiếc bàn. Lúc này đã có không ít người có mặt
Bên ngoài cũng có rất nhiều bóng hình khác. Bọn họ ăn mặc sang trọng, nhìn là biết thuộc tầng lớp thượng lưu.
Tô Nhu tim đập loạn xạ, không dám nhìn lung tung, cô chỉ cúi đầu tìm chỗ ngồi. Có người đứng có người ngồi.
Thế nhưng dù là đứng hay ngồi thì Thiên Nam Thủy Các cùng đều đánh dấu tên của họ.
Những người đứng sẽ được đánh dấu ở dưới sàn. Những người ngồi thì vị trí ngồi cũng được đánh dấu.
Tô Nhu nhìn một lượt, không tìm thấy tên mình, cô cuống cả lên. Lúc này có người lên tiếng: “Xin hỏi là cô Tô Nhu của tập đoàn Duyệt Nhan phải không?”
Nghe thấy tên mình Tô Nhu giật mình. Đó là một người đàn ông trung niên tầm hơn 50 tuổi, ăn mặc đàng hoàng, trông rất lịch sự. Dù tuổi đã cao nhưng hầu như không thấy có nhiều nếp nhăn.
“Là...ông Lý Kiến Kỳ phải không?”
Đây là ông chủ hàng đầu trong ngành mỹ phẩm trong nước, là đại gia xếp thứ hai cả nước cơ mà. Đương nhiên là cô nhận ra.
“Là tôi. Cô Tô Nhu, chỗ của cô ở đây. Mau tới đây ngồi”, Lý Kiến Kỳ mỉm cười nói.
“Cái gì?”, Tô Nhu trố tròn mắt.
Cô và ông ta...ngồi cùng một bàn sao? Không thể nào.
Có thể ngồi được vào vị trí đó phải toàn là đại gia hàng đầu đấy. Một công ty nhỏ như cô có tư cách gì ngồi vào đó chứ?
Tô Nhu bàng hoàng. Thế nhưng rõ ràng trên ghế bên đó có tên của cô. Trừ khi ở đây còn có một người khác nữa tên là Tô Nhu, nếu không thì không thể nào nhầm được.
“Tô Nhu, em qua bên đó đi”, Lâm Chính lên tiếng.
“Điều này...”, Tô Nhu cảm thấy bất an, thế nhưng cô chẳng có lý do gì để thoái lui cả, đành phải dũng cảm bước tới.
“Thưa anh, hình như anh không nhận được thư mời của hội nghị. Hội nghị sắp bắt đầu rồi, mời anh rời đi cho”, lúc này, một người bảo vệ bước tới nói với Lâm Chính.
Chương 2762: Quản lý khu vực
"Vợ tôi tham gia hội nghị ở đây, tôi không yên tâm về cô ấy mà không được ở lại cùng sao?", Lâm Chính tỏ vẻ bất mãn nói.
"Xin anh hiểu cho, hội nghị Long Thủ có tiêu chuẩn rất cao, những người có tư cách mới được vào phòng hội nghị, anh làm như vậy sẽ khiến chúng tôi rất khó xử. Mời anh nhanh chóng rời khỏi đây", người áo đen nói, giọng điệu trở nên lạnh lùng.
Hiển nhiên nếu Lâm Chính không chịu phối hợp, thì bọn họ chỉ có thể dùng biện pháp cưỡng chế.
"Này! Các anh nói cho rõ ràng nhé! Là các anh vô duyên vô cớ gửi thiệp mời hội nghị gì đó cho vợ tôi, nên cô ấy mới vội vội vàng vàng đến đây! Đến bây giờ tôi vẫn chưa biết rốt cuộc hội nghị này làm cái gì, lại càng không biết các anh là ai, muốn làm cái gì! Ai biết các anh có ý đồ xấu gì với vợ tôi không! Sao tôi có thể yên tâm được? Các anh cứ làm việc của các anh, không cần quan tâm đến tôi! Tôi cũng đâu làm gì ảnh hưởng đến các anh?", Lâm Chính lớn tiếng nói, dáng vẻ lo lắng sốt ruột.
Mọi người xung quanh đều quay sang nhìn anh.
Không ít người đã nhíu mày.
Tên vệ sĩ áo đen kia cũng chẳng buồn nhiều lời, chìa tay định lôi Lâm Chính ra ngoài.
"Anh làm gì thế hả? Dừng tay! Thả tôi ra! Thả tôi ra!".
Lâm Chính la lối.
Nhưng đối phương phớt lờ anh, cứ thế lôi đi xềnh xệch.
"Anh làm cái gì vậy?".
Tô Nhu thấy thế thì đứng bật dậy, lớn tiếng trách cứ.
"Cô Tô, xin hãy tuân thủ quy định của hội nghị", tên vệ sĩ áo đen kia trầm giọng nói.
"Quy định của hội nghị yêu cầu các anh đối xử với chồng tôi như vậy sao?", Tô Nhu vô cùng tức giận, lớn tiếng mắng: "Nếu đây là một trong những nội dung của hội nghị, thì tôi sẽ không tham gia nữa".
Cô vừa dứt lời, tất cả những người đang có mặt đều biến sắc.
"Cô Tô, cô có biết mình đang nói gì không? Cô coi hội nghị Long Thủ... là cái gì vậy?", tên vệ sĩ áo đen đanh mắt hỏi.
"Tôi rất tôn trọng hội nghị này, nhưng hình như anh không hề tôn trọng chồng tôi. Rốt cuộc anh có buông chồng tôi ra không? Nếu còn không buông tôi sẽ đi cùng anh ấy! Các anh muốn họp thế nào thì họp!", Tô Nhu quát, vẻ mặt đầy phẫn nộ.
Thực ra chuyện này đã được Lâm Chính và Tô Nhu bàn trước.
Lâm Chính không biết gì về hội nghị này, có quá nhiều điều không xác định, nên sớm rời khỏi đây mới là thượng sách.
Theo Lâm Chính thấy thì gây sự rồi bị đuổi khỏi hội nghị là hợp lý nhất.
Anh là chồng, nên lo lắng cho vợ cũng là hợp tình hợp lý.
Gây sự như vậy sẽ không bị người ta nghi ngờ, hai người cũng có lý do rời đi.
Bây giờ thì phải xem phía hội nghị Long Thủ có thái độ gì.
Lâm Chính âm thầm quan sát xung quanh.
Tô Nhu cũng giữ vẻ mặt phẫn nộ, dáng vẻ không chịu nhượng bộ.
Tất cả những người đang có mặt đều nhìn chằm chằm, mỗi người một vẻ mặt khác nhau.
Nhưng đúng lúc này, cửa thang máy bỗng mở ra, một giọng nói vang lên.
"Nếu anh Lâm lo lắng cho vợ, thì để anh ta ở lại tham gia hội nghị với cô Tô đi".
Mọi người nghe xong đều xôn xao.
Tô Nhu và Lâm Chính cũng sửng sốt, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Là Linh Tuệ.
"Cô Linh Tuệ, làm thế sao được ạ? Hội nghị Long Thủ vô cùng trang nghiêm, hơn nữa nội dung hội nghị còn liên quan đến cơ mật của Thương Minh, thậm chí còn có một phần việc của đại hội, sao có thể để một người ngoài nghe lỏm chứ? Chuyện này tuyệt đối không được!", một ông lão chống chiếc gậy đầu rồng đứng dậy, trầm giọng quát.
"Đúng vậy, cô Linh Tuệ, tuyệt đối không được có tiền lệ, nếu không sau này mọi người đều đưa người thân đến tham gia hội nghị, thì chẳng phải phòng hội nghị này không còn chỗ chứa sao?", lại thêm một người phụ nữ lớn tiếng kêu lên.
"Xin cô Linh Tuệ hãy suy nghĩ kĩ".
"Không được hạ đặc lệnh này!".
Rất nhiều người đứng ra phản đối, thái độ kiên quyết.
Tô Nhu thấy thế, lập tức nhỏ giọng nói: "Cô Linh Tuệ, chồng tôi bị đối xử như vậy, tôi cũng không còn tâm trạng tham gia hội nghị nữa, tôi định rút khỏi hội nghị Long Thủ, mong cô đồng ý".
Có nhiều người phản đối như vậy, đương nhiên Lâm Chính và Tô Nhu rất vui.
Họ hoàn toàn có thể mượn cớ xuống thang.
Như vậy thì chắc chắn Linh Tuệ cũng không tiện giữ lại.
Nếu không chính là làm trái ý mọi người.
Cô ta không cần vì một Tô Nhu mà khiến sự việc ra nông nỗi đó.
Lâm Chính thở hắt ra, cảm thấy chắc là mình có thể đi được rồi.
Nhưng... Linh Tuệ bỗng nói: "Cô Tô, nếu cô đã được mời thì không được bỏ về giữa chừng. Cô phải tham gia hội nghị này".
"Nhưng...", Tô Nhu còn định nói gì đó.
Nhưng Linh Tuệ đã ngắt lời cô, rồi nói tiếp: "Lập tức xếp chỗ cho anh Lâm, cho phép anh ta tham gia. Tôi sẽ phản ánh ngay chuyện này lên cấp trên, mọi người đừng nói gì nữa".
"Sao cơ?".
"Cô Linh Tuệ, làm vậy... làm vậy sao được chứ?".
Những người có mặt mồm năm miệng mười, đang định khuyên nhủ.
Nhưng sắc mặt Linh Tuệ đã đanh lại, lạnh lùng quát: "Sao? Lời tôi nói... không còn tác dụng gì nữa hả?".
Ai nấy biến sắc, không dám ho he gì nữa.
Còn Tô Nhu và Lâm Chính thì trợn mắt há mồm.
Sao bọn họ có thể ngờ để giữ lại Tô Nhu mà Linh Tuệ còn phá vỡ quy định của hội nghị chứ?
Phòng hội nghị im phăng phắc.
Tuy mọi người tỏ thái độ kỳ quái, nhưng Linh Tuệ đã nổi giận thì cũng không ai dám cãi lời cô ta nữa.
Một tên vệ sĩ dán hàng chữ in tên Lâm Chính lên mặt đất phía sau Tô Nhu.
Tô Nhu thấy thế, sắc mặt liền trở nên khó coi.
"Lâm Chính, chuyện... chuyện này là sao đây?".
"Phải cẩn thận rồi", Lâm Chính hít vào một hơi, khàn giọng nói: "Đối phương dùng mọi cách để giữ em lại, chỉ e hội nghị này sẽ rất bất lợi với chúng ta. Tô Nhu, hãy nhớ phải cẩn thận từng bước".
"Vâng".
Sắc mặt Tô Nhu cũng đầy nặng nề.
Đúng lúc này.
Tinh!
Cửa thang máy mở ra.
Lại có thêm mấy người đến.
Nhìn phản ứng của những người ở đây thì chắc chắn thân phận của bọn họ không đơn giản.
Lúc này Tô Nhu mới nhận ra, hầu hết những người cô đã gặp đều đứng, chỉ có Lý Kiến Kỳ là ngồi.
Tô Nhu càng cảm thấy bất an hơn, bàn tay túm lấy góc áo, tim đập thình thịch.
Tinh!
Đúng lúc này, tiếng thang máy mở cửa lại vang lên.
Linh Tuệ ngước mắt nhìn, lập tức kêu lên: "Tất cả đứng lên, chào đón quản lý khu vực Trịnh!".
Mọi người đều đứng lên, vỗ tay nhiệt liệt.
Lâm Chính ngoảnh sang nhìn, chỉ thấy một người đàn ông đầu đầy tóc bạc nhưng dáng vẻ rất trẻ, bước vào phòng hội nghị.
Người đàn ông mặc áo bào màu vàng, ăn mặc theo lối cổ phong, khuôn mặt mỉm cười, vừa đi vào đã vẫy tay: "Mọi người ngồi đi, ngồi đi!".
Tất cả lần lượt ngồi xuống.
Quản lý khu vực?
Lâm Chính nhíu chặt mày.
Đây là người của đại hội sao?
Quản lý khu vực... là sự tồn tại cấp độ nào?
"Cô Tô Nhu đến chưa?".
Quản lý Trịnh kia còn chưa ngồi xuống đã bất ngờ hỏi.
Tô Nhu liền giật nảy mình.
Lâm Chính cũng ngoảnh phắt sang.
Chương 2763: Hỏi đáp
Chuyện này là sao?
Bao nhiêu người có máu mặt ở đây, tại sao người tên là quản lý Trịnh này không nhắc đến ai mà chỉ nhắc đến Tô Nhu?
Cô có chỗ nào khác với mọi người sao?
Lâm Chính cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhưng cũng không tiện hỏi.
Tô Nhu cũng thấy thót tim, vội đứng lên, sợ sệt nói: "Chào anh Trịnh, tôi là Tô Nhu!".
"Ồ...", quản lý Trịnh quan sát Tô Nhu một lúc, rồi gật đầu nói: "Không tệ, không tệ, cô Tô quả nhiên tuổi trẻ tài cao".
"Cảm ơn quản lý Trịnh", Tô Nhu ngồi xuống.
Quản lý Trịnh cũng vào chỗ, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, rồi mới lên tiếng: "Tôi tên Trịnh Càn Khôn, là người phụ trách của đại hội ở khu vực phía Nam, cũng là người chủ trì của hội nghị Long Thủ lần này. Có lẽ trong số quý vị có người quen biết tôi, nhưng lần này cũng có không ít người mới, nên tôi sẽ tự giới thiệu qua về bản thân, cũng giới thiệu với mọi người những nhân viên tham gia hội nghị lần này".
Dứt lời, quản lý Trịnh chìa tay ra nói: "Đây là Linh Tuệ, giám sát viên do đại hội trực tiếp phái tới Thương Minh. Bởi vì chúng tôi biết nội bộ Thương Minh xảy ra một số vấn đề, nên sau khi hội nghị Long Thủ lần này kết thúc, cô Linh Tuệ sẽ gia nhập Thương Minh với tư cách là giám sát viên, để chỉnh đốn Thương Minh".
"Sau đây tôi xin giới thiệu một số thành viên đang có mặt..."
Quản lý Trịnh nói thao thao bất tuyệt.
Tô Nhu ngồi nghe mà tim đập như trống.
Những người tham gia hội nghị, cho dù là những người đứng ở phía sau cũng đều là sự tồn tại siêu cấp, tài sản đã không đủ để hình dung sự đáng sợ của bọn họ. Cái bọn họ thực sự nắm trong tay là thế lực vô thượng.
Ví dụ như Lý Kiến Kỳ kia, ông ta được ngồi ở bàn tròn chắc chắn không chỉ nhờ vào thân phận là người giàu thứ hai trong nước, mà là nhờ thân phận đặc biệt của bậc cha chú, nếu không chưa chắc ông ta đã có tư cách đứng ở phía sau.
Mỗi người ở đây mà muốn Tô Nhu chết thì chỉ cần động đậy một ngón tay.
Nhưng tại sao... Tô Nhu lại được ngồi đây?
Trong lòng Tô Nhu lại càng thấy bất an hơn, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Sau khi giới thiệu một lượt, quản lý Trịnh không khỏi nhìn về phía Tô Nhu.
"Cô Tô, cô không sao chứ?".
"Hả? Tôi... Tôi không sao... Không sao...", Tô Nhu vội nặn ra một nụ cười, nhưng giọng nói rất yếu ớt.
"Xem ra cô Tô đường sá xa xôi, có chút mệt mỏi rồi. Cô cố gắng chút nhé, hội nghị của chúng ta sẽ không lâu đâu".
Quản lý Trịnh bình thản nói, rồi bắt đầu nội dung hội nghị.
Lâm Chính vẫn luôn đứng ở bên cạnh lặng lẽ nghe.
Thực ra nội dung của hội nghị không có gì quan trọng, đều liên quan đến việc cải cách và chỉnh đốn Thương Minh.
Lâm Chính không có hứng thú với việc này.
Tô Nhu cũng vậy.
Bây giờ cô chỉ muốn rời khỏi đây, nhưng hiển nhiên muốn đi không phải là chuyện dễ dàng.
Nhưng mọi người ở đây lại rất tập trung nghiêm túc, thỉnh thoảng lại bàn bạc với nhau.
Hội nghị kéo dài hơn 20 phút, quản lý Trịnh mới gật đầu nói: "Hội nghị lần này kết thúc tại đây, tiếp theo chúng ta đến vòng hỏi đáp".
Nói xong, quản lý Trịnh liếc mắt nhìn mấy người mới, bình thản nói: "Thưa các quý vị, quý vị đều là người đến từ những bộ phận khác nhau của đại hội, hơn nữa đều là những người mới được tuyển vào. Tiếp theo đây, tôi sẽ tiến hành hỏi đáp với quý vị, hi vọng quý vị có thể thành thực trả lời mỗi câu hỏi của tôi. Hãy nhớ là đừng giấu giếm, đừng nói dối, đây là lời cảnh cáo của tôi dành cho quý vị, dù sao đại hội tuyển người mới cũng chỉ có một tiêu chuẩn không được phép xâm phạm, đó là lòng trung thành".
"Đến rồi".
Tô Nhu thót tim.
Chương 2764: Ván cờ chết
Sắc mặt Lâm Chính cũng đanh lại.
Trước đó Bạch Họa Thủy từng nói, hội nghị Long Thủ chính là một ván cờ chết.
Nếu anh đi thì chết là cái chắc.
Nhưng xem tình hình hiện giờ thì hội nghị Long Thủ hết sức bình thường, không có bất cứ sát cơ gì.
Hoàn toàn không giống như lời Bạch Họa Thủy nói.
Lẽ nào Bạch Họa Thủy cố ý dọa anh?
Không thể nào, cô ta không cần phải làm vậy.
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, nhìn chằm chằm quản lý Trịnh.
Còn quản lý Trịnh đã bắt đầu đặt câu hỏi.
Bắt đầu từ bên trái.
Người bị đặt câu hỏi đầu tiên là một người phụ nữ tóc ngắn khoảng hơn 40 tuổi, dung mạo xinh đẹp, vẫn còn rất phong độ. Nghe nói thế lực của cô ta đến từ tứ đại quân đoàn của Long Quốc, cô ta không phải là người của chính quyền, nhưng lại nắm một phần thế lực trong đó. Chính vì thế cô ta mới có tư cách tham gia hội nghị lần này.
"Họ tên".
"Triệu Chi Hồng".
"Cô Triệu, cô có thể nói cho tôi biết cô ở đâu vào Tết trung thu ba năm trước không? Lúc đó cô đang làm gì?".
"Việc này... Chắc là tôi đang ăn cơm ở nhà, Tết trung thu mà, chắc chắn là đoàn viên với gia đình rồi".
"Cô chắc chứ?".
"Việc này... tôi... tôi không nhớ rõ lắm", Triệu Chi Hồng có chút hoảng loạn.
Quản lý Trịnh không hỏi tiếp, mà nhìn về phía Linh Tuệ ở bên cạnh.
Chỉ thấy Linh Tuệ ghi gì đó vào sổ.
Quản lý Trịnh tiếp tục hỏi.
Hắn hỏi những câu rất kỳ lạ, đều là những chuyện không liên quan, ví dụ như lúc đi du lịch ở nơi A vào ngày B đã ăn ở nhà hàng nào, hoặc là ngày C ở nhà nhận được chuyển phát nhanh gì...
Tô Nhu nghe thấy những câu hỏi này cũng ù ù cạc cạc.
Nhưng Lâm Chính thì thấy thót tim.
Người khác không biết, nhưng anh nghe ra được chút manh mối.
Những câu hỏi nhìn có vẻ vô thưởng vô phạt này đều cho thấy một thông tin.
Đó chính là người tên Triệu Chi Hồng này... vào khoảng thời gian đó đã tiếp xúc với những ai.
Đây là nhằm vào căn cơ của Triệu Chi Hồng.
Đúng vậy, là đối chứng chứ không phải điều tra chứng cứ.
E là... quản lý Trịnh và Linh Tuệ đã biết rõ mọi thứ về Triệu Chi Hồng.
Mấy câu hỏi tiếp theo, Triệu Chi Hồng túa mồ hôi, có chút không đỡ được.
Lâm Chính biết cô ta đã bị hỏi trúng điểm yếu.
Cứ tiếp tục thế này e là cô ta sẽ không cầm cự được.
"Quản lý, được rồi ạ".
Đúng lúc này, Linh Tuệ nhỏ giọng gọi.
Quản lý Trịnh gật đầu, không hỏi nữa.
Nhưng người phụ nữ tên Triệu Chi Hồng kia thì sắc mặt trắng bệch, mồ hôi như mưa, ngồi trên ghế mà không ngừng run rẩy...
"Cô Triệu, chắc cô hiểu ý của chúng tôi chứ?", quản lý Trịnh bình thản nói.
Triệu Chi Hồng ngập ngừng, vốn còn định phản bác, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, một lát sau mới khàn giọng nói: "Không hổ là người của đại hội, rõ ràng chúng tôi đã làm rất kín đáo, không ngờ vẫn bị các anh điều tra ra được... Lợi hại, lợi hại!".
"Chính quyền Long Quốc muốn thâm nhập vào nội bộ đại hội không phải là chuyện đơn giản. Cô Triệu, cô rất may mắn, bởi vì hiện giờ cô chưa làm bất cứ việc gì gây hại đến đại hội, nên chúng tôi sẽ không làm gì cô, nếu không cho dù cô là người của chính quyền Long Quốc, thì e là hôm nay cũng không thể rời khỏi Thiên Nam Thủy Các", quản lý Trịnh bình tĩnh nói, sau đó nói với người bên cạnh: "Đưa cô Triệu về, ngoài ra, thay tôi viết một bức thư gửi cho cấp trên của cô Triệu, bảo với bọn họ tốt nhất hãy bỏ ý định thâm nhập vào nội bộ đại hội chúng ta đi, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng".
"Vâng, cô Triệu, mời đi bên này".
"Hừ".
Triệu Chi Hồng tức giận rời chỗ, vội vàng bỏ về.
Lâm Chính nghe thấy thế thì tim đập thình thịch.
Cuối cùng anh cũng hiểu ý của Bạch Họa Thủy.
Đây chính là một ván cờ chết!
Chương 2765: Trừng phạt
Triệu Chi Hồng là người may mắn!
Bởi vì cô ta chỉ muốn thâm nhập vào nội bộ đại hội, giám sát đại hội cho chính quyền Long Quốc.
Thế nên đại hội sẽ không làm hại cô ta.
Nhưng những người tiếp theo thì không được may mắn như vậy.
“Anh Sở Hiên! Tôi muốn hỏi anh, anh bắt đầu học đao thuật từ khi nào?”, quản lý Trịnh nhìn về phía một người đàn ông trọc đầu, bình tĩnh hỏi.
“Quản lý Trịnh, tôi biết đao thuật từ trước giờ mà, đây chỉ là sở thích cá nhân của tôi, chuyện này thì có gì chứ?”, người đàn ông tên Sở Hiên nặn ra một nụ cười, nói.
“Tôi yêu cầu anh cho tôi một thời gian chính xác, chứ không phải câu trả lời lập lờ nước đôi!”, quản lý Trịnh bình thản nói.
“Việc này… chắc là ba năm trước, tôi cũng không nhớ rõ lắm…”, Sở Hiên do dự một lát rồi nói.
“Là ba năm trước hay năm năm trước?”.
“Tôi thực sự không nhớ rõ lắm”.
“Tôi biết rồi”, quản lý Trịnh nhìn Linh Tuệ ở bên cạnh một cái, cô ta lập tức vạch mấy cái vào sổ.
“Anh Sở Hiên, anh có thể nói cho tôi biết vết sẹo trên tay phải của anh từ đâu mà có không?”, quản lý Trịnh lại hỏi.
“Hả? Cái này… là tôi bị thương lúc luyện đao…”
“Bị thương lúc nào?”.
“Khoảng… khoảng ba tháng trước thì phải”.
“Anh chắc chắn không phải là bốn tháng trước chứ?”.
Giọng nói của quản lý Trịnh dần trở nên lạnh lùng.
Sở Hiên không chịu được nữa, ngẩng phắt đầu lên hỏi: “Quản lý Trịnh! Rốt cuộc anh làm sao vậy? Sao cứ phải hỏi tôi những câu hỏi kỳ lạ như vậy? Có phải anh đang nghi ngờ tôi không? Anh nghĩ… tôi cũng là gian tế?”.
“Anh Sở Hiên, anh đừng lo, sở dĩ chúng tôi hỏi những câu này không phải để lấy chứng cứ!”.
“Vậy các anh hỏi làm gì?”, Sở Hiên sửng sốt hỏi.
“Muốn xem thái độ của anh thôi, nếu anh có thái độ tốt, thẳng thắn thật thà, thì chúng tôi sẽ giảm hình phạt đối với anh. Nếu anh có thái độ không tốt, thì sự trừng phạt đối với anh sẽ được gia tăng đến mức nặng nhất!”, quản lý Trịnh đáp.
“Anh… đúng là vô lý! Trừng phạt? Các anh muốn trừng phạt tôi? Tôi đã làm sai gì chứ? Dựa vào đâu mà các anh trừng phạt tôi? Tôi thấy chắc là không tham gia hội nghị này được nữa rồi! Cáo từ!”.
Sở Hiên vô cùng tức giận, đứng phắt lên, định rời đi.
Nhưng anh ta mới đứng dậy, thì người bên cạnh đã lập tức ấn anh ta xuống ghế.
Những người trước bàn tròn đều giật nảy mình.
Còn Linh Tuệ thì cầm quyển sổ kia lên đọc.
“Sở Hiên! Vốn là ông trùm vùng xám Tân Châu, sáu năm trước được Cực Đao Môn để mắt đến, chiêu mộ làm môn đồ, dốc sức giúp đỡ, khiến thế lực của Sở Hiên phát triển rất nhanh, bao trùm cả hai tỉnh. Để chiếm được tiên cơ ở đại hội, Cực Đao Môn định cài Sở Hiên vào làm tai mắt, liền bỏ ra rất nhiều tiền của để Sở Hiên gia nhập Thương Minh, rồi thâm nhập vào nội bộ đại hội. Vì chuyện này, Sở Hiên và Cực Đao Môn đã giết hại ba thành viên của Thương Minh, đồng thời vu oan cho thành viên khác của Thương Minh, còn đứng ra tố cáo để tranh công! Vết sẹo trên tay anh ta là do lúc giết người bị thương để lại!”.
Mọi người nghe xong đều ồ lên.
Sở Hiên vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt khó tin.
“Anh Sở Hiên, anh còn gì để nói không?”, quản lý Trịnh bình thản hỏi.
“Không thể nào… Không thể nào! Các anh… các anh vu oan cho tôi! Các anh vu oan cho tôi!”, Sở Hiên hét lên.
“Chúng tôi không thể vu oan cho anh được! Sở Hiên, tuy anh làm rất kín kẽ, không để lại bất cứ dấu vết gì, nhưng chuyện này đã được chúng tôi điều tra rõ ràng từ lâu rồi!”.
Quản lý Trịnh bình thản nói: “Người đâu!”.
“Có!”.
“Lôi Sở Hiên xuống, xử chết!”.
“Vâng!”.
Lập tức có hai cao thủ tuyệt đỉnh mang theo khí tức đáng sợ lôi Sở Hiên đi.
“Thả tôi ra! Thả tôi ra! Quản lý Trịnh! Xin hãy tha cho tôi! Tha cho tôi! Quản lý Trịnh!”.
Sở Hiên suy sụp hoàn toàn, gào lên như điên.