-
Chương 2669-2671
Chương 2669: Cứu viện
Cũng không biết phải mất bao lâu thì không gian mới bình lặng trở lại. Cô bé cũng muốn mở mắt ra.
“Đừng mở mắt vội”, Lâm Chính đoán được suy nghĩ của cô bé bèn nói. Cô bé lại nhắm chặt mắt, dựa vào vai Lâm Chính, không dám cử động.
Lúc này, mấy người cảnh sát từ từ tỉnh lại. Bọn họ ôm đầu, chật vật đứng lên. Nhìn thấy cảnh tượng xung quanh, tất cả đều hết hồn.
“Hả?!
“Đây…là đâu vậy?”, đám cảnh sát này chỉ là cánh sát đi tuần. Họ còn rất trẻ, không có kinh nghiệm, có khi nào chứng kiến cảnh tượng đáng sợ thế này đâu. Ai cũng sợ tới mức muốn phát điên.
“Mọi người vẫn ổn chứ?”, Lâm Chính bế cô bé trong tay và đi tới.
“Thần y Lâm?”, đám đông như vớ được sao cứu tinh, lồm ngồm đứng dậy.
“Thần y Lâm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”, một người run rẩy hỏi.
“Các anh bị bắt tới đây mà không nhìn thấy cái nồi bên đó à? Bọn họ định nấu các anh lên ăn đấy. May mà tôi tới kịp, nếu không thì chắc các anh còn bộ xương”, Lâm Chính nói.
“Thật sao?”
“Lẽ nào…cái thi thể còn một nửa trên núi cũng là do đám này ăn?", đám đông ớn lạnh.
“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu.
“Vậy thần y Lâm…những kẻ đó đều bị anh giết cả rồi à?”
“Đúng thế”, Lâm Chính lại gật đầu.
Đám đông nhìn nhau, ai cũng tỏ ra sùng bái anh: “Thần y Lâm quả là lợi hại”.
“Lần này chúng ta gặp may rồi, nếu không cả đám đã chết từ lâu rồi đấy”.
“Thần y Lâm, lát nữa xong việc, tôi nhất định phải mời anh ăn uống một bữa, cảm ơn anh đã cứu mạng”, bọn họ đồng loạt lên tiếng.
“Còn nhiều cơ hội mà. Nhưng các vị mau cùng tôi rời khỏi đây. Trên núi không chỉ có đám này đâu, những kẻ khác núp trong núi còn nhiều lắm. Với năng lực của mọi người thì không đối phó nổi với chúng. Mau chóng cùng tôi tới Vân Đoan Tự, tạm thời ở đó, đợi đội cứu viện tới”.
“Được”, đám đông gật đầu, cùng Lâm Chính tới Vân Đoan Tự.
“Hiểu HIểu, em có thể mở mắt ra được rồi”, Lâm Chính cười nói.
Cô bé mở mắt, nhìn thấy hai người đang đứng khóc trước cửa Vân Đoan Tự, thế là cô bé vui mừng kêu lên: “Bố, mẹ!”
Hai vợ chồng run rẩy, ngước nhìn con gái bé nhỏ chạy tới bằng vẻ không dám tin. Họ tưởng là mình đang nằm mơ: “Hiểu HIểu”.
“Ôi Hiểu Hiểu của tôi”, hai người lao ra, ôm chặt cô con gái và gào khóc.
Lâm Chính mỉm cười, nhìn ra xa.
“Thần y Lâm, cảm ơn anh, nếu không có anh thì mọi chuyện đã tệ lắm rồi”, đội trưởng Đoạn bước tới, cảm động khi thấy cảnh tượng trước mặt. Anh ta biết nếu là anh ta thì cũng không thể nào tới được chỗ cô bé nhanh như vậy.
“Đội trưởng Đoạn không cần cảm ơn, tôi chỉ làm việc mình nên làm”.
“Thần y Lâm quả nhiên là thần y, từ bi, nhân đạo, thật khâm phục”, đội trưởng Đoạn mỉm cười, sau đó nói tiếp: “Phải rồi, đội cứu viện mà cấp trên cử tới sắp đã có mặt rồi. Bọn họ tới chân núi, tôi cũng báo với sếp là anh ở đây. Cấp trên nói có chuyện gì lớn thì anh có thể quyết định, dù sao thì anh cũng là tướng quân của Long Quốc”.
Chương 2670: Quân đoàn Long Huyền
Nghe đội trưởng Đoạn nói vậy, Lâm Chính bèn sờ cằm suy nghĩ.
“Đội cứu viện lần này là đội nào vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Đội Long Huyền – đội quân tinh nhuệ nhất ở phía Tây. Tổng cộng có 17 triệu người. Trong đó có 1000 người là những binh vương được chọn từ khắp nơi tập hợp lại. Sức chiến đấu của họ cực lớn, chọn bất cứ ai ra thì cũng đều có thể liệt vào hàng những cao thủ của giới võ đạo”, đội trưởng Đoạn nói.
Thực ra lúc anh ta nhận được tin này thì cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Quân đoàn Long Huyền ở phía Tây rất ít khi xuất quân. Đội quân này cũng là một trong những con át chủ bài của Long Quốc, nhận được sự quan tâm rất nhiều. Nhất cử nhất động của họ đều ảnh hướng tới tình hình quốc gia, vì vậy nhiệm vụ chính của họ thường là đi huấn luyện, rất ít khi tham gia vào chuyện của địa phương vùng miền.
Thật không ngờ lần này điều động cả quân đoàn Long Huyền - một đội quân siêu cấp. Có đội quân này, đội trưởng Đoạn không còn cảm thấy đám quái vật ăn thịt người trên núi kia quá đáng sợ nữa.
Lâm Chính im lặng, sau đó gật đầu: “Xem ra phía nhà nước nắm bắt thông tin cũng nhanh nhạy đấy”.
“???”, đội trưởng Đoạn giật mình.
“À không có gì", Lâm Chính cười.
“Vậy à?”, đội trưởng Đoạn cũng không nghĩ ngợi nhiều. Thế nhưng tâm trạng của Lâm Chính thì vô cùng nặng nề.
Giới chức trách Long Quốc nhanh nhạy hơn anh nghĩ nhiều. Có lẽ họ nhận được tin ở đây xuất hiện người của Thiên Ma Đạo nên mới cử đội quân siêu cấp tới. Có đội quân này thì chắc chắn việc đối phó với Thiên Ma Đạo sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Tuy nhiên cũng không được khinh thường quân địch vì đó cũng là đội quân tinh nhuệ nhất của Đào Thiên Tam.
Nếu mà giết nhau thì cả hai sẽ bùng bị tổn hại, thậm chí còn gây ra một cuộc chiến lớn.
Tới khi đó chuyện bé xé ra to thì Lâm Chính sẽ lại rơi vào thế bị động. Hơn nữa…một khi điều đó xảy ra thì anh cũng bị bại lộ.
Anh không hi vọng sẽ có kẻ nào lọt khỏi lưới của anh, vì điều đó sẽ gây bất lợi cho chính anh. Anh suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Đội trưởng Đoạn, anh có thể liên hệ với người phụ trách của quân đoàn Long Huyền không?”
“Sao thế?”, đội trưởng Đoạn giật mình.
“Lập tức truyền đi mệnh lệnh của tôi, nói với bọn họ đừng lên núi. Chỉ cần bao vây xung quanh là được, sau đó đưa những người dân trên núi này rời đi, không một ai được phép lên núi hết”.
“Điều này...được thần y Lâm, tôi sẽ lập tức gọi điện cho người phụ trách...có điều...chúng tôi rút được, còn những tăng nhân này thì sao...”
“Yên tâm, tôi sẽ xử lý. Giờ lập tức đưa người rời đi”.
“Được”, đội trưởng Đoạn không dám do dự vì dù sao Lâm Chính cũng có địa vị rất cao hơn nữa thực lực lại như vậy nên anh ta cũng cảm nhận được sự bất thường của chuyện này. Anh ta gọi người rút xuống và phong tỏa ngọn núi.
“Anh không đi ạ?”, cô bé được bố mẹ bế lên xe, sà ra cửa sổ, nhìn chăm chăm Lâm Chính đang đứng trước Vân Đoan Tự.
“Anh còn phải đối phó với người xấu nữa. Hiểu Hiểu xuống núi trước đi nhé”, Lâm Chính cười.
“Vâng, vậy Hiểu Hiểu ở dưới đợi anh”, cô bé gật đầu.
“Thần y Lâm không cùng xuống với chúng tôi sao?", người đàn ông bước tới hỏi.
“Không, ở đây vẫn chưa giải quyết xong, mọi người mau đi đi”, Lâm Chính cười nói.
Người đàn ông gật đầu, quỳ gối trước Lâm Chính: “Thần y Lâm, tôi tên là Tiết Cường, ơn nghĩa hôm nay, Tiết Cường khắc ghi trong lòng, nếu thần y Lâm cần giúp đỡ thì cứ nói với tôi”
Nói xong người đàn ông đưa ra một tấm danh thiếp. Lâm Chính nhận lấy rồi chau mày, trầm giọng: “Tôi biết rồi, mọi người đi trước đi”.
“Vâng, thần y Lâm bảo trọng”, Tiết Cường đứng dậy, cúi người trước Lâm Chính rồi rời đi.
Chương 2671: Mắc câu
Lâm Chính không ngờ bố của Hiểu Hiểu lại là một chuyên gia nghiên cứu khoa học. Tiết Cường rõ ràng là người của Long Quốc lại tới nước Mễ làm việc. Có lẽ bên đó đã bỏ ra một lượng tiền lớn để đào nhân tài đây mà.
Lâm Chính cất danh thiếp, chuẩn bị đi vào Vân Đoan Tự.
Lúc này...Bỗng có âm thanh kỳ lạ từ trong Vân Đoan Tự truyền ra.
Lâm Chính ý thức được điều gì đó bèn lao vào trong. Bên trong đại điện của Vân Đoan Tự, Mạn Sát Hồng một tay cầm đao, nheo mắt nhìn vài ma nhân đang xuất hiện.
Các tăng nhân sợ tới mức chạy ra khỏi đại điện, chỉ có một nhóm có võ là còn ở lại.
“Thật không ngờ trong miếu, trong chùa mà cũng có ma nhân”, Lâm Chính trầm giọng.
“Đây là những ma nhân tham lam, bọn chúng không muốn núp ở trong núi mà núp trong miếu tìm cơ hội để ăn thịt tăng nhân”, Mạn Sát Hồng mỉm cười.
“Vì vậy bà đặc biệt tới đây để bắt bọn chúng?”, Lâm Chính nói.
“Đúng vậy”.
Mạn Sát Hồng mỉm cười: “Kẻ cầm đầu của các người là Huyết Bạo đúng không? Nói đi, hắn đang trốn ở đâu? Tôi có thể miễn tội chết cho các người”.
“Kẻ phản bội thì không đủ tư cách để nói chuyện với bọn tôi. Giết”, đám ma nhân tức giận gầm lên.
Thế nhưng bọn chúng nào phải là đối thủ của Mạn Sát Hồng. Mạn Sát Hồng dù luyện võ bị nội thương thì vẫn là một Ma Nữ của Thiên Ma Đạo, làm gì có chuyện đến đám tôm tép này lại không đối phó được.
Chỉ thấy Mạn Sát Hồng nhảy bật lên, giống như một tia điện lao vào đám ma nhân. Trong nháy mắt, tay của chúng bị chém lìa.
“Á!", đám ma nhân đau đớn kêu gào.
“Sao không giết chúng đi, lẽ nào bà vẫn còn vương vấn với Thiên Ma Đạo?”, lúc này Lâm Chính đột nhiên chau mày, nói với Mạn Sát Hồng.
“Tôi làm việc không tới lượt cậu chĩa vào”, Mạn Sát Hồng hừ giọng, bà ta cũng chẳng cần khách khí.
“Khốn khiếp. Tôi là chủ của Giang Thành, là lãnh đạo của Dương Hoa, còn thân phận của bà là gì? Một con chó đầu hàng mà dám ăn nói với tôi như vậy à?”
“Tên họ Lâm kia, tôi xem trọng nên mới tìm cậu. Đừng tưởng cậu quan trọng quá. Tôi muốn giết cậu thì dễ như lật bàn tay đấy”, Mạn Sát Hồng nói bằng vẻ khinh thường.
“Bà chán sống thật rồi”, Lâm Chính tức giận, ra tay với Mạn Sát Hồng.
Bà ta cũng không sợ, dùng đao chém tới. Hai người cứ thế gây gổ trong đại điện. Đám ma nhân giật mình.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau chạy đi chứ”, một tên ma nhân hoàn hồn vội hét lớn.
Những tên khác cũng vội vàng quay đầu bỏ chạy. Đợi đám ma nhân rút hết, Lâm Chính mới dừng tay.
“Cắn câu rồi”, Mạn Sát Hồng bật cười.
“Bắt giặc thì phải bắt vua, giết đám cắc ké này chẳng có nghĩa lý gì. Chém thằng đầu sỏ trước rồi tính”. Lâm Chính nói.
Hóa ra bọn họ diễn kịch...
“Sao thế, thần y Lâm muốn thu phục đội quân này à? Nếu như tiêu diệt được Huyết Bạo thì việc thu phục đám thuộc hạ không khó”, Mạn Sát Hồng cười: “Đội quân này có khả năng chiến đấu đấy. Nếu có thể nắm chúng trong tay thì sẽ có thêm một nguồn lực, khi đó cậu đối phó với Thiên Ma Đạo sẽ càng có hi vọng hơn”.
“Tôi không có hứng thú với đám người này”, Lâm Chính đột nhiên nói.
Câu nói khiến Mạn Sát Hồng khựng người vì bất ngờ.
Cũng không biết phải mất bao lâu thì không gian mới bình lặng trở lại. Cô bé cũng muốn mở mắt ra.
“Đừng mở mắt vội”, Lâm Chính đoán được suy nghĩ của cô bé bèn nói. Cô bé lại nhắm chặt mắt, dựa vào vai Lâm Chính, không dám cử động.
Lúc này, mấy người cảnh sát từ từ tỉnh lại. Bọn họ ôm đầu, chật vật đứng lên. Nhìn thấy cảnh tượng xung quanh, tất cả đều hết hồn.
“Hả?!
“Đây…là đâu vậy?”, đám cảnh sát này chỉ là cánh sát đi tuần. Họ còn rất trẻ, không có kinh nghiệm, có khi nào chứng kiến cảnh tượng đáng sợ thế này đâu. Ai cũng sợ tới mức muốn phát điên.
“Mọi người vẫn ổn chứ?”, Lâm Chính bế cô bé trong tay và đi tới.
“Thần y Lâm?”, đám đông như vớ được sao cứu tinh, lồm ngồm đứng dậy.
“Thần y Lâm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”, một người run rẩy hỏi.
“Các anh bị bắt tới đây mà không nhìn thấy cái nồi bên đó à? Bọn họ định nấu các anh lên ăn đấy. May mà tôi tới kịp, nếu không thì chắc các anh còn bộ xương”, Lâm Chính nói.
“Thật sao?”
“Lẽ nào…cái thi thể còn một nửa trên núi cũng là do đám này ăn?", đám đông ớn lạnh.
“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu.
“Vậy thần y Lâm…những kẻ đó đều bị anh giết cả rồi à?”
“Đúng thế”, Lâm Chính lại gật đầu.
Đám đông nhìn nhau, ai cũng tỏ ra sùng bái anh: “Thần y Lâm quả là lợi hại”.
“Lần này chúng ta gặp may rồi, nếu không cả đám đã chết từ lâu rồi đấy”.
“Thần y Lâm, lát nữa xong việc, tôi nhất định phải mời anh ăn uống một bữa, cảm ơn anh đã cứu mạng”, bọn họ đồng loạt lên tiếng.
“Còn nhiều cơ hội mà. Nhưng các vị mau cùng tôi rời khỏi đây. Trên núi không chỉ có đám này đâu, những kẻ khác núp trong núi còn nhiều lắm. Với năng lực của mọi người thì không đối phó nổi với chúng. Mau chóng cùng tôi tới Vân Đoan Tự, tạm thời ở đó, đợi đội cứu viện tới”.
“Được”, đám đông gật đầu, cùng Lâm Chính tới Vân Đoan Tự.
“Hiểu HIểu, em có thể mở mắt ra được rồi”, Lâm Chính cười nói.
Cô bé mở mắt, nhìn thấy hai người đang đứng khóc trước cửa Vân Đoan Tự, thế là cô bé vui mừng kêu lên: “Bố, mẹ!”
Hai vợ chồng run rẩy, ngước nhìn con gái bé nhỏ chạy tới bằng vẻ không dám tin. Họ tưởng là mình đang nằm mơ: “Hiểu HIểu”.
“Ôi Hiểu Hiểu của tôi”, hai người lao ra, ôm chặt cô con gái và gào khóc.
Lâm Chính mỉm cười, nhìn ra xa.
“Thần y Lâm, cảm ơn anh, nếu không có anh thì mọi chuyện đã tệ lắm rồi”, đội trưởng Đoạn bước tới, cảm động khi thấy cảnh tượng trước mặt. Anh ta biết nếu là anh ta thì cũng không thể nào tới được chỗ cô bé nhanh như vậy.
“Đội trưởng Đoạn không cần cảm ơn, tôi chỉ làm việc mình nên làm”.
“Thần y Lâm quả nhiên là thần y, từ bi, nhân đạo, thật khâm phục”, đội trưởng Đoạn mỉm cười, sau đó nói tiếp: “Phải rồi, đội cứu viện mà cấp trên cử tới sắp đã có mặt rồi. Bọn họ tới chân núi, tôi cũng báo với sếp là anh ở đây. Cấp trên nói có chuyện gì lớn thì anh có thể quyết định, dù sao thì anh cũng là tướng quân của Long Quốc”.
Chương 2670: Quân đoàn Long Huyền
Nghe đội trưởng Đoạn nói vậy, Lâm Chính bèn sờ cằm suy nghĩ.
“Đội cứu viện lần này là đội nào vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Đội Long Huyền – đội quân tinh nhuệ nhất ở phía Tây. Tổng cộng có 17 triệu người. Trong đó có 1000 người là những binh vương được chọn từ khắp nơi tập hợp lại. Sức chiến đấu của họ cực lớn, chọn bất cứ ai ra thì cũng đều có thể liệt vào hàng những cao thủ của giới võ đạo”, đội trưởng Đoạn nói.
Thực ra lúc anh ta nhận được tin này thì cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Quân đoàn Long Huyền ở phía Tây rất ít khi xuất quân. Đội quân này cũng là một trong những con át chủ bài của Long Quốc, nhận được sự quan tâm rất nhiều. Nhất cử nhất động của họ đều ảnh hướng tới tình hình quốc gia, vì vậy nhiệm vụ chính của họ thường là đi huấn luyện, rất ít khi tham gia vào chuyện của địa phương vùng miền.
Thật không ngờ lần này điều động cả quân đoàn Long Huyền - một đội quân siêu cấp. Có đội quân này, đội trưởng Đoạn không còn cảm thấy đám quái vật ăn thịt người trên núi kia quá đáng sợ nữa.
Lâm Chính im lặng, sau đó gật đầu: “Xem ra phía nhà nước nắm bắt thông tin cũng nhanh nhạy đấy”.
“???”, đội trưởng Đoạn giật mình.
“À không có gì", Lâm Chính cười.
“Vậy à?”, đội trưởng Đoạn cũng không nghĩ ngợi nhiều. Thế nhưng tâm trạng của Lâm Chính thì vô cùng nặng nề.
Giới chức trách Long Quốc nhanh nhạy hơn anh nghĩ nhiều. Có lẽ họ nhận được tin ở đây xuất hiện người của Thiên Ma Đạo nên mới cử đội quân siêu cấp tới. Có đội quân này thì chắc chắn việc đối phó với Thiên Ma Đạo sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Tuy nhiên cũng không được khinh thường quân địch vì đó cũng là đội quân tinh nhuệ nhất của Đào Thiên Tam.
Nếu mà giết nhau thì cả hai sẽ bùng bị tổn hại, thậm chí còn gây ra một cuộc chiến lớn.
Tới khi đó chuyện bé xé ra to thì Lâm Chính sẽ lại rơi vào thế bị động. Hơn nữa…một khi điều đó xảy ra thì anh cũng bị bại lộ.
Anh không hi vọng sẽ có kẻ nào lọt khỏi lưới của anh, vì điều đó sẽ gây bất lợi cho chính anh. Anh suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Đội trưởng Đoạn, anh có thể liên hệ với người phụ trách của quân đoàn Long Huyền không?”
“Sao thế?”, đội trưởng Đoạn giật mình.
“Lập tức truyền đi mệnh lệnh của tôi, nói với bọn họ đừng lên núi. Chỉ cần bao vây xung quanh là được, sau đó đưa những người dân trên núi này rời đi, không một ai được phép lên núi hết”.
“Điều này...được thần y Lâm, tôi sẽ lập tức gọi điện cho người phụ trách...có điều...chúng tôi rút được, còn những tăng nhân này thì sao...”
“Yên tâm, tôi sẽ xử lý. Giờ lập tức đưa người rời đi”.
“Được”, đội trưởng Đoạn không dám do dự vì dù sao Lâm Chính cũng có địa vị rất cao hơn nữa thực lực lại như vậy nên anh ta cũng cảm nhận được sự bất thường của chuyện này. Anh ta gọi người rút xuống và phong tỏa ngọn núi.
“Anh không đi ạ?”, cô bé được bố mẹ bế lên xe, sà ra cửa sổ, nhìn chăm chăm Lâm Chính đang đứng trước Vân Đoan Tự.
“Anh còn phải đối phó với người xấu nữa. Hiểu Hiểu xuống núi trước đi nhé”, Lâm Chính cười.
“Vâng, vậy Hiểu Hiểu ở dưới đợi anh”, cô bé gật đầu.
“Thần y Lâm không cùng xuống với chúng tôi sao?", người đàn ông bước tới hỏi.
“Không, ở đây vẫn chưa giải quyết xong, mọi người mau đi đi”, Lâm Chính cười nói.
Người đàn ông gật đầu, quỳ gối trước Lâm Chính: “Thần y Lâm, tôi tên là Tiết Cường, ơn nghĩa hôm nay, Tiết Cường khắc ghi trong lòng, nếu thần y Lâm cần giúp đỡ thì cứ nói với tôi”
Nói xong người đàn ông đưa ra một tấm danh thiếp. Lâm Chính nhận lấy rồi chau mày, trầm giọng: “Tôi biết rồi, mọi người đi trước đi”.
“Vâng, thần y Lâm bảo trọng”, Tiết Cường đứng dậy, cúi người trước Lâm Chính rồi rời đi.
Chương 2671: Mắc câu
Lâm Chính không ngờ bố của Hiểu Hiểu lại là một chuyên gia nghiên cứu khoa học. Tiết Cường rõ ràng là người của Long Quốc lại tới nước Mễ làm việc. Có lẽ bên đó đã bỏ ra một lượng tiền lớn để đào nhân tài đây mà.
Lâm Chính cất danh thiếp, chuẩn bị đi vào Vân Đoan Tự.
Lúc này...Bỗng có âm thanh kỳ lạ từ trong Vân Đoan Tự truyền ra.
Lâm Chính ý thức được điều gì đó bèn lao vào trong. Bên trong đại điện của Vân Đoan Tự, Mạn Sát Hồng một tay cầm đao, nheo mắt nhìn vài ma nhân đang xuất hiện.
Các tăng nhân sợ tới mức chạy ra khỏi đại điện, chỉ có một nhóm có võ là còn ở lại.
“Thật không ngờ trong miếu, trong chùa mà cũng có ma nhân”, Lâm Chính trầm giọng.
“Đây là những ma nhân tham lam, bọn chúng không muốn núp ở trong núi mà núp trong miếu tìm cơ hội để ăn thịt tăng nhân”, Mạn Sát Hồng mỉm cười.
“Vì vậy bà đặc biệt tới đây để bắt bọn chúng?”, Lâm Chính nói.
“Đúng vậy”.
Mạn Sát Hồng mỉm cười: “Kẻ cầm đầu của các người là Huyết Bạo đúng không? Nói đi, hắn đang trốn ở đâu? Tôi có thể miễn tội chết cho các người”.
“Kẻ phản bội thì không đủ tư cách để nói chuyện với bọn tôi. Giết”, đám ma nhân tức giận gầm lên.
Thế nhưng bọn chúng nào phải là đối thủ của Mạn Sát Hồng. Mạn Sát Hồng dù luyện võ bị nội thương thì vẫn là một Ma Nữ của Thiên Ma Đạo, làm gì có chuyện đến đám tôm tép này lại không đối phó được.
Chỉ thấy Mạn Sát Hồng nhảy bật lên, giống như một tia điện lao vào đám ma nhân. Trong nháy mắt, tay của chúng bị chém lìa.
“Á!", đám ma nhân đau đớn kêu gào.
“Sao không giết chúng đi, lẽ nào bà vẫn còn vương vấn với Thiên Ma Đạo?”, lúc này Lâm Chính đột nhiên chau mày, nói với Mạn Sát Hồng.
“Tôi làm việc không tới lượt cậu chĩa vào”, Mạn Sát Hồng hừ giọng, bà ta cũng chẳng cần khách khí.
“Khốn khiếp. Tôi là chủ của Giang Thành, là lãnh đạo của Dương Hoa, còn thân phận của bà là gì? Một con chó đầu hàng mà dám ăn nói với tôi như vậy à?”
“Tên họ Lâm kia, tôi xem trọng nên mới tìm cậu. Đừng tưởng cậu quan trọng quá. Tôi muốn giết cậu thì dễ như lật bàn tay đấy”, Mạn Sát Hồng nói bằng vẻ khinh thường.
“Bà chán sống thật rồi”, Lâm Chính tức giận, ra tay với Mạn Sát Hồng.
Bà ta cũng không sợ, dùng đao chém tới. Hai người cứ thế gây gổ trong đại điện. Đám ma nhân giật mình.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau chạy đi chứ”, một tên ma nhân hoàn hồn vội hét lớn.
Những tên khác cũng vội vàng quay đầu bỏ chạy. Đợi đám ma nhân rút hết, Lâm Chính mới dừng tay.
“Cắn câu rồi”, Mạn Sát Hồng bật cười.
“Bắt giặc thì phải bắt vua, giết đám cắc ké này chẳng có nghĩa lý gì. Chém thằng đầu sỏ trước rồi tính”. Lâm Chính nói.
Hóa ra bọn họ diễn kịch...
“Sao thế, thần y Lâm muốn thu phục đội quân này à? Nếu như tiêu diệt được Huyết Bạo thì việc thu phục đám thuộc hạ không khó”, Mạn Sát Hồng cười: “Đội quân này có khả năng chiến đấu đấy. Nếu có thể nắm chúng trong tay thì sẽ có thêm một nguồn lực, khi đó cậu đối phó với Thiên Ma Đạo sẽ càng có hi vọng hơn”.
“Tôi không có hứng thú với đám người này”, Lâm Chính đột nhiên nói.
Câu nói khiến Mạn Sát Hồng khựng người vì bất ngờ.