Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2621-2630
Chương 2621: Cổ Liên kinh ngạc
Cổ Liên sửng sốt.
Lâm Chính lại không ăn nó!
Ngược lại anh nhảy xuống sông lần nữa, bơi ngược qua bên này.
“Thần y Lâm điên rồi sao?”.
Cổ Liên hoang mang.
Cô ta liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Ba mươi giây đã trôi qua.
Thần y Lâm sắp chết vì độc.
Cô ta bất lực ngồi xổm xuống đất, nước mắt tuôn rơi, trong ánh mắt chứa đầy sự áy náy.
“Cô làm sao vậy?”.
Lúc này, Lâm Chính đi tới, tò mò hỏi.
Cổ Liên ngẩng đầu lên, Lâm Chính ướt đẫm đứng bên cạnh, vẻ mặt rất bình thường.
“Anh… Anh chưa phát độc?”, Cổ Liên cảm thấy có gì đó không đúng, ngạc nhiên hỏi.
“Chút độc này hoàn toàn không có tác dụng đối với tôi”, Lâm Chính cười nói: “Mau ăn cây thuốc này vào, chúng ta qua đó đi!”.
Nói xong, Lâm Chính nhảy vọt lên, vượt qua sông.
Vèo vèo vèo…
Bảy mũi tên độc lập tức bay ra từ trong nước sông chảy xiết, đâm vào cơ thể Lâm Chính một cách nhanh mạnh.
Nhưng rồi một giây sau.
Keng! Keng! Keng…
Tất cả tên độc va vào người Lâm Chính lại giống như va vào sắt thép, hoàn toàn không đâm rách được da thịt anh, thậm chí một mũi tên độc còn bị gãy làm đôi.
Cổ Liên sửng sốt.
“Cô còn ngây ra đó làm gì? Mau qua đây!”.
Lâm Chính nói.
“A… Được… Được…”.
Cổ Liên lắp bắp, hơi ngây ngốc ăn cây thuốc kia, sau đó bơi qua sông.
Giờ phút này, cô ta mới biết sự lo lắng của mình dư thừa và nực cười đến thế nào.
Vị thần y Lâm ở Giang Thành danh tiếng lẫy lừng, anh không chỉ tinh thông y thuật, mà võ kỹ của anh… cũng cực kỳ đáng sợ!
Vẻ mặt Cổ Liên hơi mất tự nhiên, vừa vắt quần áo ướt đẫm vừa đi theo Lâm Chính.
Lâm Chính dùng khí kình hong khô quần áo, sau đó đặt tay lên vai Cổ Liên, khẽ vận khí kình.
Vù!
Cổ Liên cảm thấy cơ thể ấm áp, quần áo ướt trên người nhanh chóng được hong khô.
Thật thần kỳ…
Cổ Liên âm thầm thán phục.
Những cơ quan tiếp theo đối với hai người mà nói chẳng khác nào thùng rỗng kêu to.
Cổ Liên vốn còn định nhắc nhở Lâm Chính, giải thích một ít về các cơ quan.
Nhưng Lâm Chính đã khởi động cơ thể võ thần, một đường xông thẳng về phía trước.
Những thanh phi kiếm từ trong chỗ khuất bay ra, thậm chí là khí độc đều không làm gì được anh.
Cổ Liên vô cùng kinh ngạc.
Lần đầu tiên cô ta phát hiện cơ quan trong cấm địa này nực cười đến thế nào!
Trước mặt cao thủ như vậy đúng là yếu ớt chẳng đáng nhắc tới…
“Thần y Lâm, rốt cuộc anh mạnh đến mức nào?”, Cổ Liên ngây ngốc nhìn, không khỏi lẩm bẩm.
“Tôi mạnh lắm sao?”, Lâm Chính thắc mắc.
Đây là câu hỏi gì?
Cổ Liên không biết nên tiếp lời thế nào, thở ra một hơi, quan sát xung quanh, sau đó nói: “Thần y Lâm, chúng ta sắp đến trước mộ tổ tiên rồi! Ở chỗ rẽ phía trước có cơ quan cuối cùng trong cấm địa. Cơ quan đó khá đặc biệt, anh nên cẩn thận một chút!”.
“Đó là cơ quan gì?”.
“Một cơ quan rất khủng khiếp, tôi cũng chưa từng thấy, chỉ nghe người ta nói. Cơ quan đó rất đáng sợ, dù là người mạnh đến mức nào, chỉ cần chạm vào cơ quan đó thì chắc chắn sẽ chết!”.
Cổ Liên đi đến một tảng đá ở bên đường, mở ngăn bí mật giấu trong tảng đá, khẽ nói: “Bình thường bố tôi dẫn tôi đi tế tổ đều dùng chìa khóa cắm vào ngăn bí mật này đóng cơ quan lại, đi qua rất an toàn. Nhưng chìa khóa bố tôi giữ bên mình, tôi không lấy được, chúng ta phải nghĩ cách vượt qua cơ quan đó thôi!”.
“Vậy à?”.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc, đi thẳng tới trước: “Để tôi xem thử độ mạnh của cơ quan đó như thế nào rồi tính sau!”.
Chương 2622: Cả đời ông cũng không đợi được cậu ta
Nhìn thấy Lâm Chính bước từng bước về phía trước, trái tim Cổ Liên thắt chặt.
“Thần y Lâm! Đừng đi! Dù anh có cơ thể võ thần, nhưng e là cũng không chịu được cơ quan đó đâu!”, Cổ Liên hét lên.
Nhưng không kịp nữa, Lâm Chính đã đi đến chỗ lối vào, đạp chân vào cơ quan.
Cạch!
Cơ quan lập tức bị kích hoạt.
Ngay sau đó.
Vù vù vù…
Cả mặt đất rung chuyển.
Mặt đất xung quanh Lâm Chính nứt ra, từng thanh kiếm dài toàn thân màu xanh sẫm bay ra từ dưới lòng đất, treo lơ lửng trên đỉnh đầu Lâm Chính, kết thành một kiếm trận khổng lồ.
Lâm Chính căng thẳng, ngước mắt nhìn.
Kiếm trận xếp thành một chữ “Kiếm” khổng lồ, mỗi một mũi kiếm đều nhắm về phía Lâm Chính.
Kiếm khí lạnh lẽo tràn ngập khiến người khác không rét mà run.
Thật khủng khiếp!
Lâm Chính ý thức được điều gì đó, lập tức lùi về sau.
Nhưng khi anh vừa lùi về sau, tất cả các thanh kiếm màu xanh sẫm đều lóe lên ánh sáng cổ quái, sau đó những luồng kiếm khí đáng sợ trút xuống.
Tốc độ rất nhanh!
Dù có cố hết sức lùi về sau cũng không kịp.
Cuối cùng, kiếm khí giống như thiên la địa võng chụp xuống đỉnh đầu Lâm Chính.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…
Tiếng nổ kịch liệt vang lên.
Mặt đất lung lay nứt ra, kiếm khí đáng kinh ngạc như hoa sen không ngừng nở rộ, lan tràn ra xung quanh hết đợt này đến đợt khác.
Cổ Liên kinh hãi không thôi, quay người chạy, cách xa trăm mét mời dừng lại.
Kiếm trận trước mặt vẫn không ngừng dùng kiếm khí làm mặt đất nổ tung.
Mặt đất điên cuồng rung lắc, cực kỳ đáng sợ.
“Thần y Lâm… không chết đấy chứ?”, Cổ Liên ngây ngốc nhìn nơi tràn ngập cát bụi đá bay mịt mù, lắp bắp.
Vèo!
Lúc này, một bóng người bay ra từ trong đó, đập mạnh người lên bãi cỏ gần cạnh.
Nhìn lại thì chính là Lâm Chính!
Ngay khi anh rời khỏi vùng cơ quan đó, tất cả kiếm khí cũng lặng lẽ biến mất.
Kiếm trận màu xanh sẫm trên bầu trời cũng hạ xuống, nhập vào lòng đất, biến mất không thấy.
“Thần y Lâm!”.
Cổ Liên lập tức chạy tới, dìu Lâm Chính dậy, không ngừng hỏi han: “Anh không sao chứ?”.
“Tôi… Tôi vẫn ổn…”.
Lâm Chính yếu ớt đáp, cả người chật vật nhếch nhác.
Anh luôn sử dụng cơ thể võ thần chống đỡ kiếm khí, không dám buông lơi. Nhưng kiếm khí quá dày đặc, phần lớn khí kình bị đánh tan, dẫn đến cơ thể võ thần trở nên vô cùng yếu ớt.
Nếu đứng trong đó thêm mười giây nữa, Lâm Chính sợ rằng sẽ tiêu hao sạch khí kình, cơ thể võ thần bị phá tan, sau đó sẽ bị xé xác thành mấy mảnh mà chết!
“Thần y Lâm, tôi đã nói mà, cơ quan này không tầm thường, không thể tùy tiện xông vào. Lần này anh biết sự lợi hại của nó rồi chứ?”, Cổ Liên thở phào nhẹ nhõm, nói.
“Phải… Xem ra chúng ta phải nghĩ cách”.
Lâm Chính cũng rất bất lực, cố gắng đứng dậy dùng đan dược, điều tức trước.
Trong đại sảnh của sơn trang Cổ Kiếm.
“Lần này đại sư Huyền Sâm vất vả rồi, tôi đã sai người chuẩn bị tiệc rượu, lát nữa chúng ta uống với nhau vài ly, trò chuyện với nhau!”, Cổ Hạo cười ha hả nâng ly nói, tâm trạng rất tốt.
“Tiệc rượu thì không vội, đợi thần y Lâm lấy được Chấn Kim, chúng ta cùng nhau uống một chầu thỏa thích”, đại sư Huyền Sâm vuốt râu nói.
Nghe được lời đó, Cổ Hạo nhíu mày.
“Đại sư Huyền Sâm, tôi thấy không cần đợi nữa. Thần y Lâm quá tự đại, không chịu nghe tôi giải thích về cơ quan cấm địa, càng không chịu đợi mà cứ thế ngang nhiên xông vào cấm địa, tôi e là… cậu ta sẽ gặp điều bất trắc, cả đời ông cũng không đợi được cậu ta nữa rồi!”, Cổ Hạo hạ thấp giọng nói.
Chương 2623: Kiếm trận Vạn Tượng U La Thiên Tuyệt
"Cổ trang chủ, tôi nghĩ nếu thần y Lâm dám xông vào cấm địa thì ít nhiều cũng nắm chắc, chúng ta chờ thêm đi", Huyền Sâm không phải là đồ ngốc, sao có thể không nhìn ra ý đồ của Cổ Hạo chứ?
Nhưng ông ta tin Lâm Chính là người có thể tạo ra kỳ tích.
Dù sao anh còn trẻ mà đã có y thuật cao thâm như vậy, còn nắm được châm thuật kinh hãi thế tục là Nhật Nguyệt Thập Thất Châm.
Người như vậy vốn không thể nhìn với con mắt bình thường.
Đây là một kỳ nhân!
Cổ Hạo mỉm cười, bình tĩnh nói: "Đại sư Huyền Sâm, tôi biết thần y Lâm đã truyền thụ Nhật Nguyệt Thập Thất Châm cho ông, ông rất cảm kích cậu ta, nhưng tôi không thể không đả kích ông, phen này thần y Lâm vào cấm địa thì gần như không thể ra ngoài".
"Sao Cổ trang chủ biết?", Huyền Sâm nhíu mày.
"Đại sư Huyền Sâm không biết đấy thôi, cơ quan trong cấm địa này do tổ tiên của nhà họ Cổ chúng tôi thiết lập. Đại sư Huyền Sâm đã từng nghe tới kiếm trận Vạn Tượng U La Thiên Tuyệt chưa?", Cổ Hạo cười hỏi.
Huyền Sâm hơi sửng sốt: "Đó chẳng phải là kiếm trận trong truyền thuyết của sơn trang Cổ Kiếm các ông sao? Hình như nó đã thất truyền, tôi nghĩ chưa chắc trang chủ đã có thể nắm được kiếm trận này nhỉ?".
"Đúng vậy, nó quả thực đã thất truyền, tôi cũng không biết, nhưng tổ tiên của nhà họ Cổ chúng tôi đã dùng hình thức cơ quan để lập một kiếm trận như vậy ở trong cấm địa. Ông nói xem, nếu thần y Lâm rơi vào kiếm trận Vạn Tượng U La Thiên Tuyệt thì liệu còn sống không?", Cổ Hạo hỏi.
Khuôn mặt già nua của Huyền Sâm vô cùng khó coi.
Ông ta không ngờ trong cấm địa này lại tồn tại kiếm trận trong truyền thuyết.
Đối mặt với đại sát khí này, e là khắp thiên hạ không ai có thể chống lại được.
Càng không nói bây giờ nó còn là một cạm bẫy cơ quan, sẽ phát động vào lúc người ta không chút phòng bị.
Xem ra lần này thần y Lâm lành ít dữ nhiều rồi.
"Aizzz".
Huyền Sâm thở dài, ánh mắt tỏ vẻ tiếc nuối.
"Đại sư Huyền Sâm, chuyện này cũng không trách tôi được, tôi đã khuyên thần y Lâm, cũng cho cậu ta nhiều lựa chọn rồi, nhưng cậu ta không nghe. Thực ra tôi muốn cưỡng chế ngăn cản không cho cậu ta vào, nhưng nếu làm vậy thì chắc chắn cậu ta sẽ nghĩ là tôi không chịu giao Chấn Kim ra, tôi... tôi cũng không còn cách nào khác", Cổ Hạo tỏ vẻ bất đắc dĩ.
"Cổ trang chủ không cần nói nhiều, nỗi khổ tâm của ông... tôi hiểu".
Huyền Sâm trầm giọng nói.
Thực ra ông ta biết Cổ Hạo chỉ mong sao Lâm Chính bỏ mạng ở trong đó.
Như vậy thì ông ta không cần lo mất Chấn Kim.
"Đại sư Huyền Sâm, đã vậy thì chúng ta cũng đừng nghĩ những chuyện không vui nữa. Nào, đi uống một ly đi, chúng ta vừa uống vừa nói chuyện", Cổ Hạo cười nói.
Nhưng đại sư Huyền Sâm đã đứng lên.
"Uống rượu thì khỏi đi! Tôi cũng không có tâm trạng, bây giờ thiếu trang chủ đã khỏe lại, tôi cũng không tiện ở lại lâu! Cáo từ!".
Dứt lời liền định rời đi.
"Đại sư Huyền Sâm, xin hãy dừng bước! Đại sư Huyền Sâm!".
Cổ Hạo cuống quýt kêu lên, định níu kéo.
Nhưng đúng lúc này, một người của sơn trang Cổ Kiếm bỗng vội vàng chạy vào.
"Trang chủ! Chúng tôi phát hiện trong cấm địa có âm thang khác thường, hình như kiếm trận Vạn Tượng U La Thiên Tuyệt đã khởi động".
Người kia quỳ xuống đất, vội vàng kêu lên.
"Cái gì?".
Cổ Hạo như muốn ngừng thở.
Huyền Sâm cũng lập tức dừng bước, ngoảnh sang nhìn.
"Kiếm trận Vạn Tượng U La Thiên Tuyệt khởi động rồi? Không thể nào! Thần y Lâm mới vào bao lâu chứ? Sao nhanh như vậy đã đến chỗ kiếm trận rồi?", Cổ Hạo nhíu mày nói.
"Không biết ạ, nhưng có người báo là cô hai lén lút vào phòng trang chủ ạ", người kia lại ôm quyền.
"Cái gì?".
Cổ Hạo biến sắc, ông ta bỗng nhớ ra gì đó, kinh hãi kêu lên: "Chết rồi!", sau đó lao ra khỏi đại sảnh.
Chương 2624: Hãy nhìn tôi đây
Người của sơn trang Cổ Kiếm chạy ra ngoài cùng Cổ Hạo, tình hình có vẻ rất nguy cấp.
"Xảy ra chuyện gì vậy?", Huyền Sâm tỏ vẻ khó hiểu.
"Sư phụ, hình như có liên quan đến cấm địa", đồ đệ ở bên cạnh nói.
"Cấm địa? Lẽ nào thần y Lâm xảy ra chuyện gì sao?".
Ánh mắt Huyền Sâm dao động một lát, rồi nhỏ giọng nói: "Đi xem thế nào".
"Vâng".
Cả đám người ùa về phía chỗ ở của Cổ Hạo.
Sắc mặt Cổ Hạo âm trầm, sải bước tiến vào phòng mình.
Phòng của ông ta rất gọn gàng ngăn nắp, ngày nào cũng có người quét dọn.
Lúc này, mọi thứ trong phòng vẫn y chang như lúc ông ta rời đi, hoàn toàn không có khác biệt gì.
Cổ Hạo nhìn quanh một lượt, ngoảnh sang hỏi: "Có người nhìn thấy cô chủ đi vào, nhưng có thấy cô chủ đi ra không?".
"Bẩm trang chủ, không ạ".
"Các cậu ra ngoài đi, không có mệnh lệnh của tôi thì không ai được phép vào".
"Vâng".
Mọi người đi ra ngoài, đóng cửa cẩn thận.
Cổ Hạo thấy thế, lập tức chạy tới chiếc tủ cạnh giường, mở tủ ra, đang định vạch quần áo bên trong, thì phát hiện quần áo trong tủ hơi lộn xộn.
Rõ ràng số quần áo này đã bị động đến.
Cổ Hạo nổi trận lôi đình, lôi hết quần áo ra, sau đó mở tấm ván gỗ ở phía sau tủ ra, để lộ một bức tường.
Ông ta ấn mấy cái trên tường, ngăn bí mật trong bức tường lập tức mở ra, một thông đạo dài rộng một mét xuất hiện trước mắt Cổ Hạo.
Ông ta sờ bức vách trong thông đạo, một chút bụi dính vào ngón tay ông ta.
Cổ Hạo nhìn số bụi này, lập tức hiểu ra tất cả.
Chắc chắn từng có người đến đây.
"Khốn kiếp!".
Cổ Hạo nổi giận, xoay người xông ra cửa.
"Người đâu!".
"Trang chủ có gì phân phó ạ?".
"Lập tức điều động nhân thủ đến cấm địa cho tôi!".
"Hả? Trang chủ, hôm nay vẫn chưa đến ngày tế tổ, chúng tôi... không được tự ý vào cấm địa!".
"Mặc kệ đi, mau theo tôi vào cấm địa!".
Cổ Hạo cuống quýt kêu lên, cũng không quan tâm được nhiều quy tắc nữa, lập tức triệu tập một đám người nhanh chóng đến lối vào cấm địa.
Đám người Huyền Sâm thấy thế đều vô cùng kinh ngạc.
"Sư phụ, có chuyện gì thế nhỉ?", có người hỏi.
"Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là cấm địa xảy ra chuyện! Tôi nghĩ chắc chắn thần y Lâm sẽ đắc thủ!", đại sư Huyền Sâm cười ha hả, vuốt râu nói, nhưng trong lòng cũng vô cùng chấn động.
Lẽ nào kiếm trận Vạn Tượng U La Thiên Tuyệt cũng không làm gì được thần y Lâm?
Thần y Lâm này... đúng là quỷ tài yêu nghiệt!
Trong cấm địa.
Lâm Chính chậm rãi mở mắt, thở hắt ra một hơi.
"Thần y Lâm, anh vẫn ổn chứ?".
Cổ Liên ở bên cạnh vội hỏi.
"Tôi đã dùng Hồi Khí Đan do tôi tự luyện chế, không sao rồi".
Lâm Chính cười đáp.
"Vậy thì tốt, chỉ có điều... phải phá kiếm trận này kiểu gì đây?", Cổ Liên sầu não nói: "Hay là để tôi quay về nghĩ cách lấy chìa khóa ở chỗ bố tôi, nếu không chỉ e chúng ta khó mà qua được".
"Chiếc chìa khóa đó bố cô luôn mang bên người, cô không thể lấy trộm được. Thực lực của bố cô không phải người yếu ớt không biết chút võ công như cô có thể tưởng tượng đâu. Một con muỗi bay trong phạm vi trăm mét quanh ông ta cũng bị ông ta nghe thấy, cô muốn giở trò ngay trước mắt ông ta? Đó là chuyện hão huyền!", Lâm Chính lắc đầu.
"Vậy... làm sao bây giờ?".
Lâm Chính nhìn về phía kiếm trận, xoa cằm, bỗng anh nghĩ ra gì đó, nhỏ giọng nói: "Hãy nhìn tôi đây!".
Chương 2625: Phá trận
Cổ Liên sửng sốt.
Chỉ thấy Lâm Chính cất bước đi về phía kiếm trận.
Anh lấy châm bạc ra, đâm vào người mình.
Anh vừa đi vừa cắm châm.
Đâm xong mười mấy châm, trên người Lâm Chính bắn ra khí tức hùng hậu cực kỳ khủng khiếp.
Luồng khí tức này giống như sóng to gió lớn bỗng dấy lên, hung dữ rít gào.
Cổ Liên bị cơn sóng lớn này ép phải lùi lại liên tục, không dám nhìn thẳng.
Hơi thở của cô ta như nghẹn lại, tuy chưa từng luyện võ, nhưng dù sao cô ta cũng lớn lên ở sơn trang Cổ Kiếm, từng tiếp xúc với không ít cường giả.
Nhưng luồng khí thế tỏa ra từ người Lâm Chính thì cô ta chưa bao giờ cảm nhận thấy.
Thậm chí ngay cả bố cô ta… cũng chưa từng có luồng khí thế này.
Cắm châm xong, Lâm Chính đã đứng trước kiếm trận Vạn Tượng U La Thiên Tuyệt kia.
Anh nhìn mắt kiếm trận, rồi ngoảnh đầu lại, nhỏ giọng nói: “Cô Cổ, cô hãy chờ tôi ở đây, đừng tùy tiện lại gần, biết chưa?”.
“Nhưng…”, Cổ Liên còn định nói gì đó, nhưng thấy Lâm Chính đã đặt chân vào kiếm trận kia.
Cô ta nín thở, đang định lên tiếng.
Lâm Chính bỗng quát lớn một tiếng.
Vù!
Toàn bộ khí kình trong người anh chui vào khe nứt dưới mặt đất như nước lũ.
Gần như đồng thời, cơ quan ẩn giấu dưới đất lại lần nữa khởi động, vô số trường kiếm màu xanh thẫm lại lần nữa lao ra khỏi cơ quan, bay lên trời xanh, lơ lửng trên đỉnh đầu Lâm Chính.
Chữ “kiếm” khổng lồ lại xuất hiện.
“Thần y Lâm, cẩn thận!”, Cổ Liên cuống quýt kêu lên.
Ngay sau đó, những thanh trường kiếm màu xanh thẫm kia đã lóe lên kiếm quang đáng sợ, chuẩn bị phóng ra kiếm khí.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng giơ tay lên, cách không nắm lấy những thanh kiếm kia.
Phần thân của tất cả trường kiếm đều run lên.
Cổ Liên ngây người, vội ngước mắt nhìn.
Cô ta phát hiện những thân kiếm sắc đang lơ lửng trên không trung bị rất nhiều khí kình hùng hậu bao trùm.
Những khí kình này như những bàn tay lớn, nắm chặt lấy thân kiếm, không cho nó phóng ra kiếm khí.
“Lẽ nào thần y Lâm… đang dùng khí kình để chống lại kiếm khí của kiếm trận Thiên Tuyệt?”.
Cổ Liên sửng sốt.
Cô ta chưa bao giờ nghe nói có thể làm như vậy.
Phải biết rằng, khí kình của kiếm trận Vạn Tượng U La Thiên Tuyệt vô cùng dồi dào, người bình thường không thể chống lại được, nhưng Lâm Chính lại làm vậy.
Nếu không cầm cự được, kiếm khí giáng xuống, nhỡ đối phương không kịp thu lại khí kình, thì chắc chắn cơ thể sẽ bị khí kình kia đâm cho tan xác.
Mạo hiểm quá!
Thần y Lâm điên rồi sao?
Cổ Liên hoàn hồn, sốt ruột giậm chân.
Cô ta tin chắc Lâm Chính chưa khởi động cơ thể võ thần, mà dùng toàn bộ khí kình để chặn kiếm khí Thiên Tuyệt.
Lâm Chính bây giờ không có chút sức mạnh phòng ngự nào.
Làm sao bây giờ?
Nếu thất thủ thì thần y Lâm sẽ tiêu đời.
Cổ Liên cuống đến nỗi như kiến bò chảo nóng, đi qua đi lại, nhưng lúc này cô ta cũng bó tay hết cách, chỉ có thể sốt ruột suông.
Nhưng đúng lúc này.
“A!”.
Lâm Chính bỗng gầm lên một tiếng, sau đó cánh tay đang giơ lên bỗng hất sang bên cạnh.
Một luồng sức mạnh hùng hậu bá đạo theo cánh tay anh vung lên, dường như muốn xé toạc trời xanh.
Sau đó, cảnh tượng quỷ dị xuất hiện.
Rắc! Rắc! Rắc!
Âm thanh của rất nhiều đồ vật bị bẻ gãy vang lên.
Vừa nhìn.
Tất cả Kiếm Thiên Tuyệt đang lơ lửng ở không trung… đã bị bẻ gãy, cái nào cũng bị gãy đôi, rơi xuống đất bên cạnh Lâm Chính.
Kiếm trận Vạn Tượng U La Thiên Tuyệt đã bị phá!
Chương 2626: Đắc thủ
Cổ Liên đứng như trời trồng, đôi mắt mở to, đầu óc trống rỗng.
Cô ta không thể chấp nhận được chuyện trước mắt này.
Đó là kiếm trận trong truyền thuyết của sơn trang Cổ Kiếm!
Là kiếm trận siêu cấp danh chấn thiên hạ!
Vậy mà... đã bị Lâm Chính dùng sức mạnh phá giải?
"Không thể nào... Không thể nào..."
Cổ Liên khuỵu xuống, ôm lấy đầu, run rẩy kêu lên.
"Cô Cổ, cô không sao chứ?".
Lâm Chính đặt mông ngồi xuống đất, vừa thở dốc vừa nói.
"Tôi... tôi không sao..."
Cổ Liên lấy lại bình tĩnh, cố nặn ra một nụ cười nói.
"Không sao thì tốt".
"Kiếm trận đã bị hủy, tôi nghĩ chắc là không gì có thể ngăn cản tôi lấy Chấn Kim nữa rồi".
Lâm Chính nói đầy mệt mỏi, sau đó khó nhọc đứng dậy, loạng choạng đi tới cuối con đường.
Cổ Liên thấy thế vội chạy theo, đỡ Lâm Chính.
"Cảm ơn cô".
"Không có gì".
Cổ Liên mỉm cười, vẻ mặt phức tạp, suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Thần y Lâm, sao anh lại làm được?".
"Cái gì?".
Lâm Chính kỳ quái nhìn cô ta.
"Kiếm trận ý... Chẳng lẽ anh không biết đây là kiếm trận mạnh nhất của sơn trang Cổ Kiếm chúng tôi sao? Ngay cả bố tôi cũng không phá được, nếu không có chìa khóa thì ông ấy cũng không vào được đây", Cổ Liên nói với vẻ khó tin.
"Vậy sao? Thế thì tôi may mắn thật", Lâm Chính mỉm cười đáp.
"May mắn? Phải là thực lực mạnh mẽ mới phải! Thần y Lâm, không ngờ khí kình của anh lại mạnh đến mức có thể phá hủy những thần kiếm này, lợi... lợi hại thật..."
"Cô nhầm rồi, những thần kiếm này không phải do tôi phá hủy, mà là bị sức phá hoại khi sức mạnh của tôi và sức mạnh kiếm khí của thần kiếm va chạm với nhau sinh ra phá hủy", Lâm Chính lắc đầu cười nói: "Khi kiếm trận chưa khởi động, tôi đã dùng khí kình bao trùm những thanh kiếm này, để khí kình của tôi và kiếm khí của thần kiếm có sự va chạm và xung đột. Sức phá hoại do hai luồng sức mạnh sinh ra vượt xa sức mạnh của tôi và kiếm khí, nó không đơn giản chỉ là một cộng một bằng hai, thần kiếm không địch lại cũng là chuyện bình thường”.
"Vậy sao?".
Cổ Liên hơi há miệng.
Chắc là Lâm Chính còn dùng kiếm khí của kiếm trận để phá hoại!
Còn có thể như vậy sao?
Thật là thông minh!
Người này không chỉ mạnh mẽ mà còn cơ trí như vậy... Nếu anh ta đối đầu với sơn trang, thì sẽ gây tổn thất lớn đến mức nào cho sơn trang đây?
Không được, không thể để anh ta và bố mình xảy ra xung đột.
Nếu không, chắc chắn sơn trang sẽ gặp họa.
Cổ Liên thầm nghĩ, nhỏ giọng nói: "Thần y Lâm, anh mau đi lấy Chấn Kim đi! Sau khi lấy được Chấn Kim, tôi sẽ lập tức sắp xếp đưa anh xuống núi!".
Chỉ cần để Lâm Chính lấy được Chấn Kim và rời đi, thì bố cô ta cũng không thể nói được gì.
"Được".
Lâm Chính gật đầu, hai người nhanh chân đi vào trong.
Cuối con đường là một rừng hoa đào tĩnh lặng.
Trong rừng có rất nhiều bia mộ.
Đây đều là bia mộ của những tiền nhân thuộc sơn trang Cổ Kiếm.
Ông nội của Cổ Liên cũng được chôn ở đây.
Chính giữa đám bia mộ có một chiếc bục được làm bằng ngọc, trên bục là một chiếc hộp bạc tinh xảo.
Cổ Liên thấy thế, vội bước tới mở chiếc hộp ra.
Bên trong lập tức tỏa ra ánh sáng vàng chói.
Cổ Liên mừng rỡ: "Thần y Lâm, là Chấn Kim! Quả nhiên Chấn Kim ở đây!".
"Tốt quá!".
Lâm Chính vô cùng vui mừng, lập tức bước tới, lấy Chấn Kim ra khỏi hộp bạc.
Chấn Kim vào tay anh liền có cảm giác khẽ run rẩy.
Cảm giác này vô cùng kỳ diệu, thông qua lòng bàn tay anh truyền vào cơ thể, làm chấn động lục phủ ngũ tạng và thần kinh của anh.
"Thật là kỳ diệu!", Lâm Chính vô cùng cảm thán.
Chương 2627: Nuốt lời
Chấn cảm của Chấn Kim cực nhỏ. Lâm Chính tin rằng người bình thường cầm miếng Chấn Kim này sẽ không có bất kỳ phản ứng nào. Nhưng anh thì khác, anh có thể cảm nhận được từng mạch máu trong người đang căng lên. Anh có thể cảm nhận được những rung động nhỏ nhất.
“Vật này đúng là hiếm có, rốt cuộc là nó có nguồn gốc từ đâu nhỉ?”, Lâm Chính lầm bầm.
“Thần y Lâm, giờ đã có Chấn Kim trong tay rồi, chúng ta mau đi thôi”, Cổ Linh vội nói
“Được”, Lâm Chính gật đầu, lập tức cùng Cổ Linh đi ra ngoài.
Ra khỏi rừng đào, họ đi về một con đường tối. Cổ Linh định lẳng lặng đưa Lâm Chính rời đi. Thế nhưng họ chưa đi được bao xa thì đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vọng tới.
“Không hay rồi”.
Cổ Linh tái mặt, vội kêu lên: “Thần y Lâm, có người vào, nhất định là bố tôi rồi”.
Lâm Chính chau mày.
“Tôi phải trốn thôi, nếu không họ nhìn thấy thì phiền lắm. Thần y Lâm, anh tự bảo trọng nhé”, Cổ Linh sợ hãi, sau đó bèn lủi vào một bụi rậm.
Lâm Chính bật cười. Lúc này...Vụt vụt. Vài bóng hình lao tới chặn ngay trước mặt anh. Rõ ràng những người này là cao thủ của sơn trang Cổ Kiếm.
Sau đó là tiếng hô hào của đám đông. Đi đầu chính là Cổ Hạo.
“Ấy? Cổ trang chủ nhanh nhạy quá. Chẳng lẽ mọi người lại lắp camera ở trong này. Tại sao tôi vừa lấy được Chấn Kim thì các người đã có mặt ngay thế?”, Lâm Chính mỉm cười.
Cổ Hạo không hề trả lời, chỉ nhìn xung quanh, sau đó trầm giọng: “Thần y Lâm, con gái tôi đâu”.
“Cổ trang chủ nói gì cơ?”
“Thần y Lâm, người ngay không nói lòng vòng. Đừng tưởng là tôi không biết, con gái tôi đã lẻn vào đây giúp cậu lấy được Chấn Kim đúng không. Mau gọi con bé ra đây”, Cổ Hạo lạnh giọng.
“Được”, Lâm Chính gật đầu, gọi với vào bụi cây.
“Cô Cổ mau ra đi, đừng trốn nữa”, thế nhưng chẳng có động tĩnh gì. Một cao thủ nhà họ Cổ lập tức lôi Cổ Linh đang run rẩy ra.
“Quả nhiên”, Cổ Hạo tức tới mức run người.
“Đúng là đồ ngốc này, con làm cái trò gì vậy?”.
Cổ Linh cuống cả lên, vừa giậm chân vừa nhìn Lâm Chính bằng vẻ hậm hực. Cô ta cho rằng mình đã trốn kỹ lắm rồi, chỉ cần Lâm Chính không thừa nhận là cô ta có thể thoát nạn. Lâm Chính chỉ gật đầu: “Cô Cổ chắc không rõ, cô đã bị bại lộ rồi. Nếu không, Cổ trang chủ sao có thể có mặt ở đây kịp thời như thế chứ?”
“Thế nhưng...nếu anh không thừa nhận thì chẳng phải là không có chuyện gì sao? Bọn họ có chứng cứ gì chứng minh là tôi giúp anh đâu”, Cổ Linh nói.
Lâm Chính bật cười: “Tôi thừa nhận hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì. Bởi vì chỉ cần tôi lấy được Chấn Kim thì bố cô sẽ không tha cho tôi. Dù cô có xuất hiện hay không thì ông ta cũng nhất định cho rằng cô giúp tôi lấy được Chấn Kim và vẫn sẽ ra tay với tôi. Vì vậy tôi cũng chẳng cần giấu diếm về sự tồn tại của cô”.
Cổ Linh giật mình, quay qua nhìn Cổ Hạo.
Cổ Hạo cũng chẳng giả vờ làm gì. Ông ta chỉ hừ giọng: “Thần y Lâm, đã nói tới nước đó rồi thì tôi cũng chẳng còn gì để nói nữa. Để Chấn Kim lại, cửa ở phía đó, cậu có thể rời đi, nếu không đừng trách sao tôi không khách sáo ”.
“Vậy các người cũng khỏi cần khách sáo làm gì?", Lâm Chính cười nói.
“Là do cậu ép tôi đấy nhé”, Cổ Hạo đanh mắt, lập tức phất tay: “Lấy lại Chấn Kim”.
“Vâng”, người của sơn trang lập tức rút kiếm ra, lao về phía Lâm Chính.
“Dừng tay”, Cổ Linh hét lớn, lao tới trước mặt anh, vội vàng nói: “Bố, sao bố có thể nuốt lời như vậy chứ?”
Chương 2628: Đầu gỗ
“Trẻ con biết cái gì? Tránh ra”, Cổ Hạo tức giận quát.
Cổ Linh cuống cả lên. Cô ta bặm môi: “Bố, là trang chủ của một sơn trang sao bố lại có thể làm như vậy được chứ? Chuyện này mà truyền ra ngoài, bố không sợ sẽ trở thành trò cười sao?”
“Con bé này, dám dạy bố nó à?”, Cổ Hạo tức giận: “Lôi con bé ra ngoài”.
“Bố, trước đó bố đã nói rồi. Thần y Lâm nếu có thể vào được cấm địa lấy được Chấn Kim thì nó sẽ là của anh ta. Giờ bố nuốt lời, đòi cướp lại, tất cả đều cảm thấy không phục bố đâu. Người của sơn trang cũng cho rằng bố là người bất nghĩa, bố không thể làm như vậy được”.
“Nhưng con giúp cậu ta lấy Chấn Kim chứ có phải cậu ta tự lấy bằng thực lực của mình đâu. Vậy thì không tính”.
“Trước đó bố không hề nói với Lâm Chính như vậy”.
“Con nghe nhầm rồi”.
“Bố”, Cổ Linh á khẩu.
Cổ Hạo đã hạ quyết tâm lấy lại Chấn Kim bằng mọi giá. Nuốt lời thì đã làm sao?
Cả đám chuẩn bị ra tay. Nhưng đúng lúc này, một người của sơn trang chạy tới ghé vào tai Cổ Hạo nói vài câu.
Cổ Hạo nghe xong bèn tái mặt, trố tròn mắt: “Cái gì...là thật sao?”
“Thật 100% ạ, không tin ông có thể đi xem ạ”, người này đáp lại.
“Dừng tay”, Cổ Hạo lập tức hét lên. Tất cả cao thủ của sơn trang đều dừng lại, quay qua nhìn ông ta. Sắc mặt của Cổ Hạo trông vô cùng khó coi. Ông ta im lặng rồi quay đầu chạy về hướng con đường nhỏ.
Chỉ thấy phía lối ra là một đống đổ nát, vài người cao thủ của sơn trang lần theo vết đổ vỡ, lấy ra vài thanh kiếm bị gãy.
Họ cũng tìm thấy những mảnh kiếm khác ở những bụi cỏ bên cạnh. Đám đông ngạc nhiên khi thấy vậy.
“Vạn Tương U La Thiên Tuyệt Kiếm Trận do tiên tổ thiết kế sao lại bị phá rồi? Ai làm...ai đã làm?”, Cổ Hạo nuốt nước bọt, đôi mắt ánh lên vẻ kinh hãi.
“Bố, còn phải hỏi sao? Đương nhiên là kiệt tác của thần y Lâm rồi”.
Cổ Linh hừ giọng: “Thần y Lâm không hề đơn giản như bố nghĩ đâu. Bố ra tay với anh ta thì đó chính là kiếp nạn của sơn trang Cổ Kiếm đấy”.
“Không thể nào”, Cổ Hạo gầm lên: “Tuyệt đối không thể. Thiên Tuyệt Kiếm Trận là vô địch thiên hạ. Không ai có thể phá được?”
“Cổ trang chủ không tin thì có thể thử xem tôi có thể làm được hay không”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Cổ Hạo trố tròn mắt, không nói gì. Ông ta siết chặt nắm đấm, đang tự đấu tranh với chính mình. Mặc dù bị sốc nhưng ông ta vẫn không chịu từ bỏ.
“Trang chủ, không cần phải do dự đâu, nếu kẻ này có thể phá được kiếm trận thì chắc chắn là bây giờ đã bị tiêu hao rất nhiều sức lực rồi. Có khi còn bị thương nặng. Chúng ta ở đây, dồn lực thì chắc chắn có thể hạ gục được anh ta”, người bên cạnh khẽ nói.
“Tôi cũng nghĩ như vậy”, Cổ Hạo gật đầu. Ông ta ra hiệu. Các cao thủ lập tức bước lên bao vây Lâm Chính với sát khí hừng hực. Cổ Linh thất sắc, thấy bố mình không nghe theo thì cô ta bèn bặm môi, hét lớn: “Thần y Lâm, mau bắt lấy tôi”.
“Cái gì?”, Lâm Chính giật mình.
“Nhanh lên. Chỉ có bắt tôi thì mới có thể rời khỏi đây thôi”, Cổ Linh cuống cả lên.
“Cô Cổ, không cần phải làm vậy đâu”, Lâm Chính mỉm cười.
“Anh đúng là đầu đất, sao lại có thể không hiểu gì như thế chứ”, Cổ Linh cuống cả lên. Cô ta chộp lấy tay Lâm Chính và đưa lên cổ mình.
“Cô ấy làm gì vậy?”, người của sơn trang sững sờ.
Chương 2629:Kiếm Si lão tổ
“Mau thả cô chủ ra”.
“Tôi cảnh cáo cậu, không được làm hại cô chủ, nếu không anh đừng hòng chạy thoát”.
“Nếu như cô chủ bị rơi một cọng tóc thôi thì cậu cũng chết không toàn thây đấy”, người của sơn trang gầm lên.
“Các người đừng có lại đây, nếu không anh ta sẽ giết tôi đấy. Khi đó tất cả các người đều là tội đồ”, Cổ Linh vội hét lên.
Đám đông không dám tiến lên, chỉ cảm thấy sốt ruột. Lâm Chính khóc dở mếu dở. Cổ Hạo cũng cảm thấy căng thẳng. Bầu không khí trở nên đặc quánh. Đối phương làm thế thì chẳng ai dám ra tay.
Đúng lúc này, một giọng hét từ bên ngoài vọng vào: “Trang chủ, không hay rồi, chuyện lớn rồi”.
Đám đông đồng loạt quay qua. Một người của sơn trang với cơ thể đẫm máu loạng choạng chạy vào.
“Đó là thất sư đệ”, có người kêu lên, lập tức chạy tới đỡ người kia.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Cổ Hạo vội vàng bước tới hỏi.
Người này khóc lóc: “Trang chủ, Kiếm Si lão tổ cho người tấn công sơn trang rồi. Bọn họ gặp ai là giết, không hề nương tay. Phu nhân và cả đại sư Huyền Sâm đều rơi vào tay họ. Bọn họ tuyên bố, bắt chúng ta giao Tuyệt Thế Thần Kiếm ra, nếu không cả sơn trang máu sẽ chảy thành sông. Chúng tôi thật sự không thể cầm cự thêm nữa rồi”.
"Cái gì? Kiếm Si lão tổ sao?”, Cổ Hạo tái mặt. Những người khác cũng thất kinh.
“Sao bà ta...lại tới rồi”, Cổ Linh lên tiếng.
“Đó là ai vậy?”
“Là một người có kiếm đạo hàng đầu, cùng thời với ông nội tôi. Nghe nói Kiếm Si lão tổ và ông nội tôi là kẻ địch nhiều năm, luôn bất hòa với sơn trang của chúng tôi. Sau khi ông nội tôi chết thì Kiếm Si lão tổ không còn động chạm gì tới chúng tôi nữa. Thật không ngờ giờ lại xuất hiện. Lần này e rằng sơn trang sẽ gặp kiếp nạn lớn rồi”, Cổ Linh mặt cắt không ra máu.
“Vậy sao?”
“Thần y Lâm, mau mang Chấn Kim đi. Nhanh lên. Kiếm Sĩ lão tổ tới vì Chấn Kim đấy. Nếu như anh mang Chấn Kim đi, chúng tôi nói là bị trộm thì Kiếm Si lão tổ sẽ không làm khó chúng tôi nữa. Anh mau đi đi”, Cổ Linh hét lớn.
“Suy nghĩ của cô đơn giản quá. Đối phương giết người xông vào thì dù có lấy được Chấn Kim hay không cũng sẽ tiêu diệt cả sơn trang thôi. Tôi đi rồi, các người vẫn sẽ chết”, Lâm Chính mỉm cười.
“Thế nhưng...nếu anh không đi thì lẽ nào muốn chết ở đây cùng chúng tôi sao”, Cổ Linh khóc dở mếu dở.
“Cô là người của Dịch Tiên Thiên thì cũng là người của tôi. Tôi có thể đi, nhưng cô phải đi cùng tôi. Tôi sẽ bảo vệ cô”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Cổ Linh run rẩy, sững sờ nhìn Lâm Chính. Cô ta tưởng Lâm Chính đang đùa, nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc và đầy kiên định của đối phường thì cô ta biết không phải là như vậy...
Lúc này..một đường kiếm giáng xuống. Lâm Chính nhanh nhạy phát hiện ra, anh ngẩng đầu nói bằng giọng khàn khàn: “Cô Cổ, e rằng giờ có là ai thì cũng khó mà rời đi được rồi”.
“Cái gì?”, Cổ Linh giật mình, nhìn theo hướng Lâm Chính đang nhìn.
Bỗng một điệu cười sảng khoái vang lên: “Ha ha, hóa ra đám các người đang ở đây à. Nghe nói ông già đó được chôn ở đây, lẽ nào các người của muốn chết ở đây luôn sao?”
Dứt lời, một bóng hình mặc áo màu nâu nhạt xuất hiện. Đó chính là Kiếm Si lão tổ.
Chương 2630: Đâm đầu vào chỗ chết
Người đến là một bà lão, mặc áo bào màu nâu xám, vóc dáng thấp lùn gầy gò, tóc bạc da mồi, lưng hơi còng, nhưng trong tay cầm một thanh kiếm thon dài.
So với vóc dáng của bà ta thì rất không cân xứng.
Lâm Chính có chút kinh ngạc.
"Đây chính là Kiếm Si lão tổ? Là bà lão này sao?".
"Đúng vậy, Kiếm Si lão tổ là phụ nữ! Anh ngạc nhiên lắm đúng không? Phụ nữ dùng kiếm mà cũng có thể đạt tới trình độ đỉnh cao này!", Cổ Liên nhỏ giọng đáp.
Lâm Chính không nói gì.
Lại thấy một đám người đi từ phía sau tới.
Đó đều là những cao thủ do Kiếm Si lão tổ dẫn tới.
Bọn họ bắt đại sư Huyền Sâm, trang chủ phu nhân, ngay cả thiếu trang chủ đang nằm trên giường bệnh cũng bị bắt tới.
"Mẹ! Anh!".
Cổ Liên cuống quýt kêu lên.
"Vợ ơi!".
Cổ Hạo lại càng nóng lòng sốt ruột, gầm lên: "Kiếm Si lão tổ! Nếu bà muốn giết tôi, thì cứ việc nhằm vào tôi! Đừng làm hại vợ con tôi!".
"Chuyện này không phải do cậu quyết định! Tôi trước giờ làm việc đều rất linh hoạt, tính mạng của vợ con cậu không nằm trong tay tôi, mà nằm trong tay cậu! Nếu cậu muốn cứu bọn họ, thì hãy mang thần kiếm tuyệt thế của sơn trang các cậu ra để trao đổi! Hôm nay tôi đến để lấy đồ chứ không muốn giết người, nhận được đồ thì tôi sẽ đi, thế nào?", Kiếm Si lão tổ cười nói.
"Thần kiếm tuyệt thế?", Cổ Hạo sửng sốt, đanh giọng nói: "Kiếm Si lão tổ! Sơn trang chúng tôi có thần kiếm tuyệt thế lúc nào chứ?".
"Đừng giả vờ giả vịt nữa! Tôi nhận được tin rằng sơn trang Cổ Kiếm các cậu muốn dùng Chấn Kim để để chế tạo một thanh thần kiếm tuyệt thế! Lần này tôi đến, mục đích chính là lấy thần kiếm này! Mau cho tôi câu trả lời dứt khoát đi, cậu có giao thần kiếm hay không?", Kiếm Si lão tổ lạnh lùng nói.
"Sơn trang chúng tôi vẫn chưa chế tạo thần kiếm, hiện giờ vẫn chưa dùng tới Chấn Kim! Nếu bà nhằm vào thần kiếm thì e là phải chờ một thời gian nữa", Cổ Hạo lạnh lùng đáp.
"Vậy sao? Thế cậu giao Chấn Kim cho tôi cũng được, tôi tự có cách chế tạo thần binh! Thần binh chế tạo ra chắc chắn không kém gì của các cậu!", Kiếm Si lão tổ cười nói.
Nghe thấy thế, những người bên cạnh lập tức sáng mắt lên.
"Trang chủ, mau nói với Kiếm Si lão tổ rằng Chấn Kim đang ở trong tay thần y Lâm đi, để Kiếm Si lão tổ và thần y Lâm đánh giết lẫn nhau, còn chúng ta làm ngư ông đắc lợi".
"Đúng vậy, trai cò tranh nhau, chúng ta hưởng lợi! Tốt quá! Tốt quá!".
Mọi người mừng rỡ.
Nhưng sắc mặt Cổ Hạo lại trở nên u ám.
Ông ta ngoảnh lại nhìn Lâm Chính, rồi lại nhìn Cổ Liên, ánh mắt run rẩy, dường như đang rất khó đưa ra quyết định nào đó, quát: "Kiếm Si lão tổ, bà muốn lấy Chấn Kim thì phải xem bản lĩnh của bà rồi".
Ông ta vừa dứt lời, người của sơn trang Cổ Kiếm đều ngây ra.
"Trang chủ...", người bên cạnh cuống quýt kêu lên.
"Chắc chắn thần y Lâm kia không phải là đối thủ của Kiếm Si lão tổ, nếu bọn họ giao đấu thì chắc chắn Kiếm Si lão tổ có thể dễ dàng giết được thần y Lâm, đến lúc đó vẫn rất khó đối phó với bà ta. Không bằng chúng ta trực tiếp ra tay, giết Kiếm Si lão tổ, chắc là thần y Lâm cũng sẽ biết khó mà lui”.
Cổ Hạo trầm giọng nói.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều không biết nên nói gì cho phải.
"Cổ Hạo, cậu dám khiêu chiến tôi? Ha ha ha, lúc bố cậu còn sống chưa chắc là đối thủ của tôi, cậu là cái thá gì chứ? Lúc cậu còn mặc quần thủng đít thì tôi đã độc bộ thiên hạ, chỉ dựa vào cậu mà cũng dám so chiêu với tôi?", Kiếm Si lão tổ cười lớn, vẻ mặt đầy khinh bỉ.
"Khốn kiếp!".
Cổ Hạo nổi giận, lập tức rút kiếm ra xông tới.
"Chán sống à?".
Kiếm Si lão tổ cười khẩy, xoay vỏ kiếm trong tay.
Vèo!
Một luồng kiếm khí chém về phía Cổ Hạo.
Cổ Liên sửng sốt.
Lâm Chính lại không ăn nó!
Ngược lại anh nhảy xuống sông lần nữa, bơi ngược qua bên này.
“Thần y Lâm điên rồi sao?”.
Cổ Liên hoang mang.
Cô ta liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Ba mươi giây đã trôi qua.
Thần y Lâm sắp chết vì độc.
Cô ta bất lực ngồi xổm xuống đất, nước mắt tuôn rơi, trong ánh mắt chứa đầy sự áy náy.
“Cô làm sao vậy?”.
Lúc này, Lâm Chính đi tới, tò mò hỏi.
Cổ Liên ngẩng đầu lên, Lâm Chính ướt đẫm đứng bên cạnh, vẻ mặt rất bình thường.
“Anh… Anh chưa phát độc?”, Cổ Liên cảm thấy có gì đó không đúng, ngạc nhiên hỏi.
“Chút độc này hoàn toàn không có tác dụng đối với tôi”, Lâm Chính cười nói: “Mau ăn cây thuốc này vào, chúng ta qua đó đi!”.
Nói xong, Lâm Chính nhảy vọt lên, vượt qua sông.
Vèo vèo vèo…
Bảy mũi tên độc lập tức bay ra từ trong nước sông chảy xiết, đâm vào cơ thể Lâm Chính một cách nhanh mạnh.
Nhưng rồi một giây sau.
Keng! Keng! Keng…
Tất cả tên độc va vào người Lâm Chính lại giống như va vào sắt thép, hoàn toàn không đâm rách được da thịt anh, thậm chí một mũi tên độc còn bị gãy làm đôi.
Cổ Liên sửng sốt.
“Cô còn ngây ra đó làm gì? Mau qua đây!”.
Lâm Chính nói.
“A… Được… Được…”.
Cổ Liên lắp bắp, hơi ngây ngốc ăn cây thuốc kia, sau đó bơi qua sông.
Giờ phút này, cô ta mới biết sự lo lắng của mình dư thừa và nực cười đến thế nào.
Vị thần y Lâm ở Giang Thành danh tiếng lẫy lừng, anh không chỉ tinh thông y thuật, mà võ kỹ của anh… cũng cực kỳ đáng sợ!
Vẻ mặt Cổ Liên hơi mất tự nhiên, vừa vắt quần áo ướt đẫm vừa đi theo Lâm Chính.
Lâm Chính dùng khí kình hong khô quần áo, sau đó đặt tay lên vai Cổ Liên, khẽ vận khí kình.
Vù!
Cổ Liên cảm thấy cơ thể ấm áp, quần áo ướt trên người nhanh chóng được hong khô.
Thật thần kỳ…
Cổ Liên âm thầm thán phục.
Những cơ quan tiếp theo đối với hai người mà nói chẳng khác nào thùng rỗng kêu to.
Cổ Liên vốn còn định nhắc nhở Lâm Chính, giải thích một ít về các cơ quan.
Nhưng Lâm Chính đã khởi động cơ thể võ thần, một đường xông thẳng về phía trước.
Những thanh phi kiếm từ trong chỗ khuất bay ra, thậm chí là khí độc đều không làm gì được anh.
Cổ Liên vô cùng kinh ngạc.
Lần đầu tiên cô ta phát hiện cơ quan trong cấm địa này nực cười đến thế nào!
Trước mặt cao thủ như vậy đúng là yếu ớt chẳng đáng nhắc tới…
“Thần y Lâm, rốt cuộc anh mạnh đến mức nào?”, Cổ Liên ngây ngốc nhìn, không khỏi lẩm bẩm.
“Tôi mạnh lắm sao?”, Lâm Chính thắc mắc.
Đây là câu hỏi gì?
Cổ Liên không biết nên tiếp lời thế nào, thở ra một hơi, quan sát xung quanh, sau đó nói: “Thần y Lâm, chúng ta sắp đến trước mộ tổ tiên rồi! Ở chỗ rẽ phía trước có cơ quan cuối cùng trong cấm địa. Cơ quan đó khá đặc biệt, anh nên cẩn thận một chút!”.
“Đó là cơ quan gì?”.
“Một cơ quan rất khủng khiếp, tôi cũng chưa từng thấy, chỉ nghe người ta nói. Cơ quan đó rất đáng sợ, dù là người mạnh đến mức nào, chỉ cần chạm vào cơ quan đó thì chắc chắn sẽ chết!”.
Cổ Liên đi đến một tảng đá ở bên đường, mở ngăn bí mật giấu trong tảng đá, khẽ nói: “Bình thường bố tôi dẫn tôi đi tế tổ đều dùng chìa khóa cắm vào ngăn bí mật này đóng cơ quan lại, đi qua rất an toàn. Nhưng chìa khóa bố tôi giữ bên mình, tôi không lấy được, chúng ta phải nghĩ cách vượt qua cơ quan đó thôi!”.
“Vậy à?”.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc, đi thẳng tới trước: “Để tôi xem thử độ mạnh của cơ quan đó như thế nào rồi tính sau!”.
Chương 2622: Cả đời ông cũng không đợi được cậu ta
Nhìn thấy Lâm Chính bước từng bước về phía trước, trái tim Cổ Liên thắt chặt.
“Thần y Lâm! Đừng đi! Dù anh có cơ thể võ thần, nhưng e là cũng không chịu được cơ quan đó đâu!”, Cổ Liên hét lên.
Nhưng không kịp nữa, Lâm Chính đã đi đến chỗ lối vào, đạp chân vào cơ quan.
Cạch!
Cơ quan lập tức bị kích hoạt.
Ngay sau đó.
Vù vù vù…
Cả mặt đất rung chuyển.
Mặt đất xung quanh Lâm Chính nứt ra, từng thanh kiếm dài toàn thân màu xanh sẫm bay ra từ dưới lòng đất, treo lơ lửng trên đỉnh đầu Lâm Chính, kết thành một kiếm trận khổng lồ.
Lâm Chính căng thẳng, ngước mắt nhìn.
Kiếm trận xếp thành một chữ “Kiếm” khổng lồ, mỗi một mũi kiếm đều nhắm về phía Lâm Chính.
Kiếm khí lạnh lẽo tràn ngập khiến người khác không rét mà run.
Thật khủng khiếp!
Lâm Chính ý thức được điều gì đó, lập tức lùi về sau.
Nhưng khi anh vừa lùi về sau, tất cả các thanh kiếm màu xanh sẫm đều lóe lên ánh sáng cổ quái, sau đó những luồng kiếm khí đáng sợ trút xuống.
Tốc độ rất nhanh!
Dù có cố hết sức lùi về sau cũng không kịp.
Cuối cùng, kiếm khí giống như thiên la địa võng chụp xuống đỉnh đầu Lâm Chính.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…
Tiếng nổ kịch liệt vang lên.
Mặt đất lung lay nứt ra, kiếm khí đáng kinh ngạc như hoa sen không ngừng nở rộ, lan tràn ra xung quanh hết đợt này đến đợt khác.
Cổ Liên kinh hãi không thôi, quay người chạy, cách xa trăm mét mời dừng lại.
Kiếm trận trước mặt vẫn không ngừng dùng kiếm khí làm mặt đất nổ tung.
Mặt đất điên cuồng rung lắc, cực kỳ đáng sợ.
“Thần y Lâm… không chết đấy chứ?”, Cổ Liên ngây ngốc nhìn nơi tràn ngập cát bụi đá bay mịt mù, lắp bắp.
Vèo!
Lúc này, một bóng người bay ra từ trong đó, đập mạnh người lên bãi cỏ gần cạnh.
Nhìn lại thì chính là Lâm Chính!
Ngay khi anh rời khỏi vùng cơ quan đó, tất cả kiếm khí cũng lặng lẽ biến mất.
Kiếm trận màu xanh sẫm trên bầu trời cũng hạ xuống, nhập vào lòng đất, biến mất không thấy.
“Thần y Lâm!”.
Cổ Liên lập tức chạy tới, dìu Lâm Chính dậy, không ngừng hỏi han: “Anh không sao chứ?”.
“Tôi… Tôi vẫn ổn…”.
Lâm Chính yếu ớt đáp, cả người chật vật nhếch nhác.
Anh luôn sử dụng cơ thể võ thần chống đỡ kiếm khí, không dám buông lơi. Nhưng kiếm khí quá dày đặc, phần lớn khí kình bị đánh tan, dẫn đến cơ thể võ thần trở nên vô cùng yếu ớt.
Nếu đứng trong đó thêm mười giây nữa, Lâm Chính sợ rằng sẽ tiêu hao sạch khí kình, cơ thể võ thần bị phá tan, sau đó sẽ bị xé xác thành mấy mảnh mà chết!
“Thần y Lâm, tôi đã nói mà, cơ quan này không tầm thường, không thể tùy tiện xông vào. Lần này anh biết sự lợi hại của nó rồi chứ?”, Cổ Liên thở phào nhẹ nhõm, nói.
“Phải… Xem ra chúng ta phải nghĩ cách”.
Lâm Chính cũng rất bất lực, cố gắng đứng dậy dùng đan dược, điều tức trước.
Trong đại sảnh của sơn trang Cổ Kiếm.
“Lần này đại sư Huyền Sâm vất vả rồi, tôi đã sai người chuẩn bị tiệc rượu, lát nữa chúng ta uống với nhau vài ly, trò chuyện với nhau!”, Cổ Hạo cười ha hả nâng ly nói, tâm trạng rất tốt.
“Tiệc rượu thì không vội, đợi thần y Lâm lấy được Chấn Kim, chúng ta cùng nhau uống một chầu thỏa thích”, đại sư Huyền Sâm vuốt râu nói.
Nghe được lời đó, Cổ Hạo nhíu mày.
“Đại sư Huyền Sâm, tôi thấy không cần đợi nữa. Thần y Lâm quá tự đại, không chịu nghe tôi giải thích về cơ quan cấm địa, càng không chịu đợi mà cứ thế ngang nhiên xông vào cấm địa, tôi e là… cậu ta sẽ gặp điều bất trắc, cả đời ông cũng không đợi được cậu ta nữa rồi!”, Cổ Hạo hạ thấp giọng nói.
Chương 2623: Kiếm trận Vạn Tượng U La Thiên Tuyệt
"Cổ trang chủ, tôi nghĩ nếu thần y Lâm dám xông vào cấm địa thì ít nhiều cũng nắm chắc, chúng ta chờ thêm đi", Huyền Sâm không phải là đồ ngốc, sao có thể không nhìn ra ý đồ của Cổ Hạo chứ?
Nhưng ông ta tin Lâm Chính là người có thể tạo ra kỳ tích.
Dù sao anh còn trẻ mà đã có y thuật cao thâm như vậy, còn nắm được châm thuật kinh hãi thế tục là Nhật Nguyệt Thập Thất Châm.
Người như vậy vốn không thể nhìn với con mắt bình thường.
Đây là một kỳ nhân!
Cổ Hạo mỉm cười, bình tĩnh nói: "Đại sư Huyền Sâm, tôi biết thần y Lâm đã truyền thụ Nhật Nguyệt Thập Thất Châm cho ông, ông rất cảm kích cậu ta, nhưng tôi không thể không đả kích ông, phen này thần y Lâm vào cấm địa thì gần như không thể ra ngoài".
"Sao Cổ trang chủ biết?", Huyền Sâm nhíu mày.
"Đại sư Huyền Sâm không biết đấy thôi, cơ quan trong cấm địa này do tổ tiên của nhà họ Cổ chúng tôi thiết lập. Đại sư Huyền Sâm đã từng nghe tới kiếm trận Vạn Tượng U La Thiên Tuyệt chưa?", Cổ Hạo cười hỏi.
Huyền Sâm hơi sửng sốt: "Đó chẳng phải là kiếm trận trong truyền thuyết của sơn trang Cổ Kiếm các ông sao? Hình như nó đã thất truyền, tôi nghĩ chưa chắc trang chủ đã có thể nắm được kiếm trận này nhỉ?".
"Đúng vậy, nó quả thực đã thất truyền, tôi cũng không biết, nhưng tổ tiên của nhà họ Cổ chúng tôi đã dùng hình thức cơ quan để lập một kiếm trận như vậy ở trong cấm địa. Ông nói xem, nếu thần y Lâm rơi vào kiếm trận Vạn Tượng U La Thiên Tuyệt thì liệu còn sống không?", Cổ Hạo hỏi.
Khuôn mặt già nua của Huyền Sâm vô cùng khó coi.
Ông ta không ngờ trong cấm địa này lại tồn tại kiếm trận trong truyền thuyết.
Đối mặt với đại sát khí này, e là khắp thiên hạ không ai có thể chống lại được.
Càng không nói bây giờ nó còn là một cạm bẫy cơ quan, sẽ phát động vào lúc người ta không chút phòng bị.
Xem ra lần này thần y Lâm lành ít dữ nhiều rồi.
"Aizzz".
Huyền Sâm thở dài, ánh mắt tỏ vẻ tiếc nuối.
"Đại sư Huyền Sâm, chuyện này cũng không trách tôi được, tôi đã khuyên thần y Lâm, cũng cho cậu ta nhiều lựa chọn rồi, nhưng cậu ta không nghe. Thực ra tôi muốn cưỡng chế ngăn cản không cho cậu ta vào, nhưng nếu làm vậy thì chắc chắn cậu ta sẽ nghĩ là tôi không chịu giao Chấn Kim ra, tôi... tôi cũng không còn cách nào khác", Cổ Hạo tỏ vẻ bất đắc dĩ.
"Cổ trang chủ không cần nói nhiều, nỗi khổ tâm của ông... tôi hiểu".
Huyền Sâm trầm giọng nói.
Thực ra ông ta biết Cổ Hạo chỉ mong sao Lâm Chính bỏ mạng ở trong đó.
Như vậy thì ông ta không cần lo mất Chấn Kim.
"Đại sư Huyền Sâm, đã vậy thì chúng ta cũng đừng nghĩ những chuyện không vui nữa. Nào, đi uống một ly đi, chúng ta vừa uống vừa nói chuyện", Cổ Hạo cười nói.
Nhưng đại sư Huyền Sâm đã đứng lên.
"Uống rượu thì khỏi đi! Tôi cũng không có tâm trạng, bây giờ thiếu trang chủ đã khỏe lại, tôi cũng không tiện ở lại lâu! Cáo từ!".
Dứt lời liền định rời đi.
"Đại sư Huyền Sâm, xin hãy dừng bước! Đại sư Huyền Sâm!".
Cổ Hạo cuống quýt kêu lên, định níu kéo.
Nhưng đúng lúc này, một người của sơn trang Cổ Kiếm bỗng vội vàng chạy vào.
"Trang chủ! Chúng tôi phát hiện trong cấm địa có âm thang khác thường, hình như kiếm trận Vạn Tượng U La Thiên Tuyệt đã khởi động".
Người kia quỳ xuống đất, vội vàng kêu lên.
"Cái gì?".
Cổ Hạo như muốn ngừng thở.
Huyền Sâm cũng lập tức dừng bước, ngoảnh sang nhìn.
"Kiếm trận Vạn Tượng U La Thiên Tuyệt khởi động rồi? Không thể nào! Thần y Lâm mới vào bao lâu chứ? Sao nhanh như vậy đã đến chỗ kiếm trận rồi?", Cổ Hạo nhíu mày nói.
"Không biết ạ, nhưng có người báo là cô hai lén lút vào phòng trang chủ ạ", người kia lại ôm quyền.
"Cái gì?".
Cổ Hạo biến sắc, ông ta bỗng nhớ ra gì đó, kinh hãi kêu lên: "Chết rồi!", sau đó lao ra khỏi đại sảnh.
Chương 2624: Hãy nhìn tôi đây
Người của sơn trang Cổ Kiếm chạy ra ngoài cùng Cổ Hạo, tình hình có vẻ rất nguy cấp.
"Xảy ra chuyện gì vậy?", Huyền Sâm tỏ vẻ khó hiểu.
"Sư phụ, hình như có liên quan đến cấm địa", đồ đệ ở bên cạnh nói.
"Cấm địa? Lẽ nào thần y Lâm xảy ra chuyện gì sao?".
Ánh mắt Huyền Sâm dao động một lát, rồi nhỏ giọng nói: "Đi xem thế nào".
"Vâng".
Cả đám người ùa về phía chỗ ở của Cổ Hạo.
Sắc mặt Cổ Hạo âm trầm, sải bước tiến vào phòng mình.
Phòng của ông ta rất gọn gàng ngăn nắp, ngày nào cũng có người quét dọn.
Lúc này, mọi thứ trong phòng vẫn y chang như lúc ông ta rời đi, hoàn toàn không có khác biệt gì.
Cổ Hạo nhìn quanh một lượt, ngoảnh sang hỏi: "Có người nhìn thấy cô chủ đi vào, nhưng có thấy cô chủ đi ra không?".
"Bẩm trang chủ, không ạ".
"Các cậu ra ngoài đi, không có mệnh lệnh của tôi thì không ai được phép vào".
"Vâng".
Mọi người đi ra ngoài, đóng cửa cẩn thận.
Cổ Hạo thấy thế, lập tức chạy tới chiếc tủ cạnh giường, mở tủ ra, đang định vạch quần áo bên trong, thì phát hiện quần áo trong tủ hơi lộn xộn.
Rõ ràng số quần áo này đã bị động đến.
Cổ Hạo nổi trận lôi đình, lôi hết quần áo ra, sau đó mở tấm ván gỗ ở phía sau tủ ra, để lộ một bức tường.
Ông ta ấn mấy cái trên tường, ngăn bí mật trong bức tường lập tức mở ra, một thông đạo dài rộng một mét xuất hiện trước mắt Cổ Hạo.
Ông ta sờ bức vách trong thông đạo, một chút bụi dính vào ngón tay ông ta.
Cổ Hạo nhìn số bụi này, lập tức hiểu ra tất cả.
Chắc chắn từng có người đến đây.
"Khốn kiếp!".
Cổ Hạo nổi giận, xoay người xông ra cửa.
"Người đâu!".
"Trang chủ có gì phân phó ạ?".
"Lập tức điều động nhân thủ đến cấm địa cho tôi!".
"Hả? Trang chủ, hôm nay vẫn chưa đến ngày tế tổ, chúng tôi... không được tự ý vào cấm địa!".
"Mặc kệ đi, mau theo tôi vào cấm địa!".
Cổ Hạo cuống quýt kêu lên, cũng không quan tâm được nhiều quy tắc nữa, lập tức triệu tập một đám người nhanh chóng đến lối vào cấm địa.
Đám người Huyền Sâm thấy thế đều vô cùng kinh ngạc.
"Sư phụ, có chuyện gì thế nhỉ?", có người hỏi.
"Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là cấm địa xảy ra chuyện! Tôi nghĩ chắc chắn thần y Lâm sẽ đắc thủ!", đại sư Huyền Sâm cười ha hả, vuốt râu nói, nhưng trong lòng cũng vô cùng chấn động.
Lẽ nào kiếm trận Vạn Tượng U La Thiên Tuyệt cũng không làm gì được thần y Lâm?
Thần y Lâm này... đúng là quỷ tài yêu nghiệt!
Trong cấm địa.
Lâm Chính chậm rãi mở mắt, thở hắt ra một hơi.
"Thần y Lâm, anh vẫn ổn chứ?".
Cổ Liên ở bên cạnh vội hỏi.
"Tôi đã dùng Hồi Khí Đan do tôi tự luyện chế, không sao rồi".
Lâm Chính cười đáp.
"Vậy thì tốt, chỉ có điều... phải phá kiếm trận này kiểu gì đây?", Cổ Liên sầu não nói: "Hay là để tôi quay về nghĩ cách lấy chìa khóa ở chỗ bố tôi, nếu không chỉ e chúng ta khó mà qua được".
"Chiếc chìa khóa đó bố cô luôn mang bên người, cô không thể lấy trộm được. Thực lực của bố cô không phải người yếu ớt không biết chút võ công như cô có thể tưởng tượng đâu. Một con muỗi bay trong phạm vi trăm mét quanh ông ta cũng bị ông ta nghe thấy, cô muốn giở trò ngay trước mắt ông ta? Đó là chuyện hão huyền!", Lâm Chính lắc đầu.
"Vậy... làm sao bây giờ?".
Lâm Chính nhìn về phía kiếm trận, xoa cằm, bỗng anh nghĩ ra gì đó, nhỏ giọng nói: "Hãy nhìn tôi đây!".
Chương 2625: Phá trận
Cổ Liên sửng sốt.
Chỉ thấy Lâm Chính cất bước đi về phía kiếm trận.
Anh lấy châm bạc ra, đâm vào người mình.
Anh vừa đi vừa cắm châm.
Đâm xong mười mấy châm, trên người Lâm Chính bắn ra khí tức hùng hậu cực kỳ khủng khiếp.
Luồng khí tức này giống như sóng to gió lớn bỗng dấy lên, hung dữ rít gào.
Cổ Liên bị cơn sóng lớn này ép phải lùi lại liên tục, không dám nhìn thẳng.
Hơi thở của cô ta như nghẹn lại, tuy chưa từng luyện võ, nhưng dù sao cô ta cũng lớn lên ở sơn trang Cổ Kiếm, từng tiếp xúc với không ít cường giả.
Nhưng luồng khí thế tỏa ra từ người Lâm Chính thì cô ta chưa bao giờ cảm nhận thấy.
Thậm chí ngay cả bố cô ta… cũng chưa từng có luồng khí thế này.
Cắm châm xong, Lâm Chính đã đứng trước kiếm trận Vạn Tượng U La Thiên Tuyệt kia.
Anh nhìn mắt kiếm trận, rồi ngoảnh đầu lại, nhỏ giọng nói: “Cô Cổ, cô hãy chờ tôi ở đây, đừng tùy tiện lại gần, biết chưa?”.
“Nhưng…”, Cổ Liên còn định nói gì đó, nhưng thấy Lâm Chính đã đặt chân vào kiếm trận kia.
Cô ta nín thở, đang định lên tiếng.
Lâm Chính bỗng quát lớn một tiếng.
Vù!
Toàn bộ khí kình trong người anh chui vào khe nứt dưới mặt đất như nước lũ.
Gần như đồng thời, cơ quan ẩn giấu dưới đất lại lần nữa khởi động, vô số trường kiếm màu xanh thẫm lại lần nữa lao ra khỏi cơ quan, bay lên trời xanh, lơ lửng trên đỉnh đầu Lâm Chính.
Chữ “kiếm” khổng lồ lại xuất hiện.
“Thần y Lâm, cẩn thận!”, Cổ Liên cuống quýt kêu lên.
Ngay sau đó, những thanh trường kiếm màu xanh thẫm kia đã lóe lên kiếm quang đáng sợ, chuẩn bị phóng ra kiếm khí.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng giơ tay lên, cách không nắm lấy những thanh kiếm kia.
Phần thân của tất cả trường kiếm đều run lên.
Cổ Liên ngây người, vội ngước mắt nhìn.
Cô ta phát hiện những thân kiếm sắc đang lơ lửng trên không trung bị rất nhiều khí kình hùng hậu bao trùm.
Những khí kình này như những bàn tay lớn, nắm chặt lấy thân kiếm, không cho nó phóng ra kiếm khí.
“Lẽ nào thần y Lâm… đang dùng khí kình để chống lại kiếm khí của kiếm trận Thiên Tuyệt?”.
Cổ Liên sửng sốt.
Cô ta chưa bao giờ nghe nói có thể làm như vậy.
Phải biết rằng, khí kình của kiếm trận Vạn Tượng U La Thiên Tuyệt vô cùng dồi dào, người bình thường không thể chống lại được, nhưng Lâm Chính lại làm vậy.
Nếu không cầm cự được, kiếm khí giáng xuống, nhỡ đối phương không kịp thu lại khí kình, thì chắc chắn cơ thể sẽ bị khí kình kia đâm cho tan xác.
Mạo hiểm quá!
Thần y Lâm điên rồi sao?
Cổ Liên hoàn hồn, sốt ruột giậm chân.
Cô ta tin chắc Lâm Chính chưa khởi động cơ thể võ thần, mà dùng toàn bộ khí kình để chặn kiếm khí Thiên Tuyệt.
Lâm Chính bây giờ không có chút sức mạnh phòng ngự nào.
Làm sao bây giờ?
Nếu thất thủ thì thần y Lâm sẽ tiêu đời.
Cổ Liên cuống đến nỗi như kiến bò chảo nóng, đi qua đi lại, nhưng lúc này cô ta cũng bó tay hết cách, chỉ có thể sốt ruột suông.
Nhưng đúng lúc này.
“A!”.
Lâm Chính bỗng gầm lên một tiếng, sau đó cánh tay đang giơ lên bỗng hất sang bên cạnh.
Một luồng sức mạnh hùng hậu bá đạo theo cánh tay anh vung lên, dường như muốn xé toạc trời xanh.
Sau đó, cảnh tượng quỷ dị xuất hiện.
Rắc! Rắc! Rắc!
Âm thanh của rất nhiều đồ vật bị bẻ gãy vang lên.
Vừa nhìn.
Tất cả Kiếm Thiên Tuyệt đang lơ lửng ở không trung… đã bị bẻ gãy, cái nào cũng bị gãy đôi, rơi xuống đất bên cạnh Lâm Chính.
Kiếm trận Vạn Tượng U La Thiên Tuyệt đã bị phá!
Chương 2626: Đắc thủ
Cổ Liên đứng như trời trồng, đôi mắt mở to, đầu óc trống rỗng.
Cô ta không thể chấp nhận được chuyện trước mắt này.
Đó là kiếm trận trong truyền thuyết của sơn trang Cổ Kiếm!
Là kiếm trận siêu cấp danh chấn thiên hạ!
Vậy mà... đã bị Lâm Chính dùng sức mạnh phá giải?
"Không thể nào... Không thể nào..."
Cổ Liên khuỵu xuống, ôm lấy đầu, run rẩy kêu lên.
"Cô Cổ, cô không sao chứ?".
Lâm Chính đặt mông ngồi xuống đất, vừa thở dốc vừa nói.
"Tôi... tôi không sao..."
Cổ Liên lấy lại bình tĩnh, cố nặn ra một nụ cười nói.
"Không sao thì tốt".
"Kiếm trận đã bị hủy, tôi nghĩ chắc là không gì có thể ngăn cản tôi lấy Chấn Kim nữa rồi".
Lâm Chính nói đầy mệt mỏi, sau đó khó nhọc đứng dậy, loạng choạng đi tới cuối con đường.
Cổ Liên thấy thế vội chạy theo, đỡ Lâm Chính.
"Cảm ơn cô".
"Không có gì".
Cổ Liên mỉm cười, vẻ mặt phức tạp, suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Thần y Lâm, sao anh lại làm được?".
"Cái gì?".
Lâm Chính kỳ quái nhìn cô ta.
"Kiếm trận ý... Chẳng lẽ anh không biết đây là kiếm trận mạnh nhất của sơn trang Cổ Kiếm chúng tôi sao? Ngay cả bố tôi cũng không phá được, nếu không có chìa khóa thì ông ấy cũng không vào được đây", Cổ Liên nói với vẻ khó tin.
"Vậy sao? Thế thì tôi may mắn thật", Lâm Chính mỉm cười đáp.
"May mắn? Phải là thực lực mạnh mẽ mới phải! Thần y Lâm, không ngờ khí kình của anh lại mạnh đến mức có thể phá hủy những thần kiếm này, lợi... lợi hại thật..."
"Cô nhầm rồi, những thần kiếm này không phải do tôi phá hủy, mà là bị sức phá hoại khi sức mạnh của tôi và sức mạnh kiếm khí của thần kiếm va chạm với nhau sinh ra phá hủy", Lâm Chính lắc đầu cười nói: "Khi kiếm trận chưa khởi động, tôi đã dùng khí kình bao trùm những thanh kiếm này, để khí kình của tôi và kiếm khí của thần kiếm có sự va chạm và xung đột. Sức phá hoại do hai luồng sức mạnh sinh ra vượt xa sức mạnh của tôi và kiếm khí, nó không đơn giản chỉ là một cộng một bằng hai, thần kiếm không địch lại cũng là chuyện bình thường”.
"Vậy sao?".
Cổ Liên hơi há miệng.
Chắc là Lâm Chính còn dùng kiếm khí của kiếm trận để phá hoại!
Còn có thể như vậy sao?
Thật là thông minh!
Người này không chỉ mạnh mẽ mà còn cơ trí như vậy... Nếu anh ta đối đầu với sơn trang, thì sẽ gây tổn thất lớn đến mức nào cho sơn trang đây?
Không được, không thể để anh ta và bố mình xảy ra xung đột.
Nếu không, chắc chắn sơn trang sẽ gặp họa.
Cổ Liên thầm nghĩ, nhỏ giọng nói: "Thần y Lâm, anh mau đi lấy Chấn Kim đi! Sau khi lấy được Chấn Kim, tôi sẽ lập tức sắp xếp đưa anh xuống núi!".
Chỉ cần để Lâm Chính lấy được Chấn Kim và rời đi, thì bố cô ta cũng không thể nói được gì.
"Được".
Lâm Chính gật đầu, hai người nhanh chân đi vào trong.
Cuối con đường là một rừng hoa đào tĩnh lặng.
Trong rừng có rất nhiều bia mộ.
Đây đều là bia mộ của những tiền nhân thuộc sơn trang Cổ Kiếm.
Ông nội của Cổ Liên cũng được chôn ở đây.
Chính giữa đám bia mộ có một chiếc bục được làm bằng ngọc, trên bục là một chiếc hộp bạc tinh xảo.
Cổ Liên thấy thế, vội bước tới mở chiếc hộp ra.
Bên trong lập tức tỏa ra ánh sáng vàng chói.
Cổ Liên mừng rỡ: "Thần y Lâm, là Chấn Kim! Quả nhiên Chấn Kim ở đây!".
"Tốt quá!".
Lâm Chính vô cùng vui mừng, lập tức bước tới, lấy Chấn Kim ra khỏi hộp bạc.
Chấn Kim vào tay anh liền có cảm giác khẽ run rẩy.
Cảm giác này vô cùng kỳ diệu, thông qua lòng bàn tay anh truyền vào cơ thể, làm chấn động lục phủ ngũ tạng và thần kinh của anh.
"Thật là kỳ diệu!", Lâm Chính vô cùng cảm thán.
Chương 2627: Nuốt lời
Chấn cảm của Chấn Kim cực nhỏ. Lâm Chính tin rằng người bình thường cầm miếng Chấn Kim này sẽ không có bất kỳ phản ứng nào. Nhưng anh thì khác, anh có thể cảm nhận được từng mạch máu trong người đang căng lên. Anh có thể cảm nhận được những rung động nhỏ nhất.
“Vật này đúng là hiếm có, rốt cuộc là nó có nguồn gốc từ đâu nhỉ?”, Lâm Chính lầm bầm.
“Thần y Lâm, giờ đã có Chấn Kim trong tay rồi, chúng ta mau đi thôi”, Cổ Linh vội nói
“Được”, Lâm Chính gật đầu, lập tức cùng Cổ Linh đi ra ngoài.
Ra khỏi rừng đào, họ đi về một con đường tối. Cổ Linh định lẳng lặng đưa Lâm Chính rời đi. Thế nhưng họ chưa đi được bao xa thì đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vọng tới.
“Không hay rồi”.
Cổ Linh tái mặt, vội kêu lên: “Thần y Lâm, có người vào, nhất định là bố tôi rồi”.
Lâm Chính chau mày.
“Tôi phải trốn thôi, nếu không họ nhìn thấy thì phiền lắm. Thần y Lâm, anh tự bảo trọng nhé”, Cổ Linh sợ hãi, sau đó bèn lủi vào một bụi rậm.
Lâm Chính bật cười. Lúc này...Vụt vụt. Vài bóng hình lao tới chặn ngay trước mặt anh. Rõ ràng những người này là cao thủ của sơn trang Cổ Kiếm.
Sau đó là tiếng hô hào của đám đông. Đi đầu chính là Cổ Hạo.
“Ấy? Cổ trang chủ nhanh nhạy quá. Chẳng lẽ mọi người lại lắp camera ở trong này. Tại sao tôi vừa lấy được Chấn Kim thì các người đã có mặt ngay thế?”, Lâm Chính mỉm cười.
Cổ Hạo không hề trả lời, chỉ nhìn xung quanh, sau đó trầm giọng: “Thần y Lâm, con gái tôi đâu”.
“Cổ trang chủ nói gì cơ?”
“Thần y Lâm, người ngay không nói lòng vòng. Đừng tưởng là tôi không biết, con gái tôi đã lẻn vào đây giúp cậu lấy được Chấn Kim đúng không. Mau gọi con bé ra đây”, Cổ Hạo lạnh giọng.
“Được”, Lâm Chính gật đầu, gọi với vào bụi cây.
“Cô Cổ mau ra đi, đừng trốn nữa”, thế nhưng chẳng có động tĩnh gì. Một cao thủ nhà họ Cổ lập tức lôi Cổ Linh đang run rẩy ra.
“Quả nhiên”, Cổ Hạo tức tới mức run người.
“Đúng là đồ ngốc này, con làm cái trò gì vậy?”.
Cổ Linh cuống cả lên, vừa giậm chân vừa nhìn Lâm Chính bằng vẻ hậm hực. Cô ta cho rằng mình đã trốn kỹ lắm rồi, chỉ cần Lâm Chính không thừa nhận là cô ta có thể thoát nạn. Lâm Chính chỉ gật đầu: “Cô Cổ chắc không rõ, cô đã bị bại lộ rồi. Nếu không, Cổ trang chủ sao có thể có mặt ở đây kịp thời như thế chứ?”
“Thế nhưng...nếu anh không thừa nhận thì chẳng phải là không có chuyện gì sao? Bọn họ có chứng cứ gì chứng minh là tôi giúp anh đâu”, Cổ Linh nói.
Lâm Chính bật cười: “Tôi thừa nhận hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì. Bởi vì chỉ cần tôi lấy được Chấn Kim thì bố cô sẽ không tha cho tôi. Dù cô có xuất hiện hay không thì ông ta cũng nhất định cho rằng cô giúp tôi lấy được Chấn Kim và vẫn sẽ ra tay với tôi. Vì vậy tôi cũng chẳng cần giấu diếm về sự tồn tại của cô”.
Cổ Linh giật mình, quay qua nhìn Cổ Hạo.
Cổ Hạo cũng chẳng giả vờ làm gì. Ông ta chỉ hừ giọng: “Thần y Lâm, đã nói tới nước đó rồi thì tôi cũng chẳng còn gì để nói nữa. Để Chấn Kim lại, cửa ở phía đó, cậu có thể rời đi, nếu không đừng trách sao tôi không khách sáo ”.
“Vậy các người cũng khỏi cần khách sáo làm gì?", Lâm Chính cười nói.
“Là do cậu ép tôi đấy nhé”, Cổ Hạo đanh mắt, lập tức phất tay: “Lấy lại Chấn Kim”.
“Vâng”, người của sơn trang lập tức rút kiếm ra, lao về phía Lâm Chính.
“Dừng tay”, Cổ Linh hét lớn, lao tới trước mặt anh, vội vàng nói: “Bố, sao bố có thể nuốt lời như vậy chứ?”
Chương 2628: Đầu gỗ
“Trẻ con biết cái gì? Tránh ra”, Cổ Hạo tức giận quát.
Cổ Linh cuống cả lên. Cô ta bặm môi: “Bố, là trang chủ của một sơn trang sao bố lại có thể làm như vậy được chứ? Chuyện này mà truyền ra ngoài, bố không sợ sẽ trở thành trò cười sao?”
“Con bé này, dám dạy bố nó à?”, Cổ Hạo tức giận: “Lôi con bé ra ngoài”.
“Bố, trước đó bố đã nói rồi. Thần y Lâm nếu có thể vào được cấm địa lấy được Chấn Kim thì nó sẽ là của anh ta. Giờ bố nuốt lời, đòi cướp lại, tất cả đều cảm thấy không phục bố đâu. Người của sơn trang cũng cho rằng bố là người bất nghĩa, bố không thể làm như vậy được”.
“Nhưng con giúp cậu ta lấy Chấn Kim chứ có phải cậu ta tự lấy bằng thực lực của mình đâu. Vậy thì không tính”.
“Trước đó bố không hề nói với Lâm Chính như vậy”.
“Con nghe nhầm rồi”.
“Bố”, Cổ Linh á khẩu.
Cổ Hạo đã hạ quyết tâm lấy lại Chấn Kim bằng mọi giá. Nuốt lời thì đã làm sao?
Cả đám chuẩn bị ra tay. Nhưng đúng lúc này, một người của sơn trang chạy tới ghé vào tai Cổ Hạo nói vài câu.
Cổ Hạo nghe xong bèn tái mặt, trố tròn mắt: “Cái gì...là thật sao?”
“Thật 100% ạ, không tin ông có thể đi xem ạ”, người này đáp lại.
“Dừng tay”, Cổ Hạo lập tức hét lên. Tất cả cao thủ của sơn trang đều dừng lại, quay qua nhìn ông ta. Sắc mặt của Cổ Hạo trông vô cùng khó coi. Ông ta im lặng rồi quay đầu chạy về hướng con đường nhỏ.
Chỉ thấy phía lối ra là một đống đổ nát, vài người cao thủ của sơn trang lần theo vết đổ vỡ, lấy ra vài thanh kiếm bị gãy.
Họ cũng tìm thấy những mảnh kiếm khác ở những bụi cỏ bên cạnh. Đám đông ngạc nhiên khi thấy vậy.
“Vạn Tương U La Thiên Tuyệt Kiếm Trận do tiên tổ thiết kế sao lại bị phá rồi? Ai làm...ai đã làm?”, Cổ Hạo nuốt nước bọt, đôi mắt ánh lên vẻ kinh hãi.
“Bố, còn phải hỏi sao? Đương nhiên là kiệt tác của thần y Lâm rồi”.
Cổ Linh hừ giọng: “Thần y Lâm không hề đơn giản như bố nghĩ đâu. Bố ra tay với anh ta thì đó chính là kiếp nạn của sơn trang Cổ Kiếm đấy”.
“Không thể nào”, Cổ Hạo gầm lên: “Tuyệt đối không thể. Thiên Tuyệt Kiếm Trận là vô địch thiên hạ. Không ai có thể phá được?”
“Cổ trang chủ không tin thì có thể thử xem tôi có thể làm được hay không”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Cổ Hạo trố tròn mắt, không nói gì. Ông ta siết chặt nắm đấm, đang tự đấu tranh với chính mình. Mặc dù bị sốc nhưng ông ta vẫn không chịu từ bỏ.
“Trang chủ, không cần phải do dự đâu, nếu kẻ này có thể phá được kiếm trận thì chắc chắn là bây giờ đã bị tiêu hao rất nhiều sức lực rồi. Có khi còn bị thương nặng. Chúng ta ở đây, dồn lực thì chắc chắn có thể hạ gục được anh ta”, người bên cạnh khẽ nói.
“Tôi cũng nghĩ như vậy”, Cổ Hạo gật đầu. Ông ta ra hiệu. Các cao thủ lập tức bước lên bao vây Lâm Chính với sát khí hừng hực. Cổ Linh thất sắc, thấy bố mình không nghe theo thì cô ta bèn bặm môi, hét lớn: “Thần y Lâm, mau bắt lấy tôi”.
“Cái gì?”, Lâm Chính giật mình.
“Nhanh lên. Chỉ có bắt tôi thì mới có thể rời khỏi đây thôi”, Cổ Linh cuống cả lên.
“Cô Cổ, không cần phải làm vậy đâu”, Lâm Chính mỉm cười.
“Anh đúng là đầu đất, sao lại có thể không hiểu gì như thế chứ”, Cổ Linh cuống cả lên. Cô ta chộp lấy tay Lâm Chính và đưa lên cổ mình.
“Cô ấy làm gì vậy?”, người của sơn trang sững sờ.
Chương 2629:Kiếm Si lão tổ
“Mau thả cô chủ ra”.
“Tôi cảnh cáo cậu, không được làm hại cô chủ, nếu không anh đừng hòng chạy thoát”.
“Nếu như cô chủ bị rơi một cọng tóc thôi thì cậu cũng chết không toàn thây đấy”, người của sơn trang gầm lên.
“Các người đừng có lại đây, nếu không anh ta sẽ giết tôi đấy. Khi đó tất cả các người đều là tội đồ”, Cổ Linh vội hét lên.
Đám đông không dám tiến lên, chỉ cảm thấy sốt ruột. Lâm Chính khóc dở mếu dở. Cổ Hạo cũng cảm thấy căng thẳng. Bầu không khí trở nên đặc quánh. Đối phương làm thế thì chẳng ai dám ra tay.
Đúng lúc này, một giọng hét từ bên ngoài vọng vào: “Trang chủ, không hay rồi, chuyện lớn rồi”.
Đám đông đồng loạt quay qua. Một người của sơn trang với cơ thể đẫm máu loạng choạng chạy vào.
“Đó là thất sư đệ”, có người kêu lên, lập tức chạy tới đỡ người kia.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Cổ Hạo vội vàng bước tới hỏi.
Người này khóc lóc: “Trang chủ, Kiếm Si lão tổ cho người tấn công sơn trang rồi. Bọn họ gặp ai là giết, không hề nương tay. Phu nhân và cả đại sư Huyền Sâm đều rơi vào tay họ. Bọn họ tuyên bố, bắt chúng ta giao Tuyệt Thế Thần Kiếm ra, nếu không cả sơn trang máu sẽ chảy thành sông. Chúng tôi thật sự không thể cầm cự thêm nữa rồi”.
"Cái gì? Kiếm Si lão tổ sao?”, Cổ Hạo tái mặt. Những người khác cũng thất kinh.
“Sao bà ta...lại tới rồi”, Cổ Linh lên tiếng.
“Đó là ai vậy?”
“Là một người có kiếm đạo hàng đầu, cùng thời với ông nội tôi. Nghe nói Kiếm Si lão tổ và ông nội tôi là kẻ địch nhiều năm, luôn bất hòa với sơn trang của chúng tôi. Sau khi ông nội tôi chết thì Kiếm Si lão tổ không còn động chạm gì tới chúng tôi nữa. Thật không ngờ giờ lại xuất hiện. Lần này e rằng sơn trang sẽ gặp kiếp nạn lớn rồi”, Cổ Linh mặt cắt không ra máu.
“Vậy sao?”
“Thần y Lâm, mau mang Chấn Kim đi. Nhanh lên. Kiếm Sĩ lão tổ tới vì Chấn Kim đấy. Nếu như anh mang Chấn Kim đi, chúng tôi nói là bị trộm thì Kiếm Si lão tổ sẽ không làm khó chúng tôi nữa. Anh mau đi đi”, Cổ Linh hét lớn.
“Suy nghĩ của cô đơn giản quá. Đối phương giết người xông vào thì dù có lấy được Chấn Kim hay không cũng sẽ tiêu diệt cả sơn trang thôi. Tôi đi rồi, các người vẫn sẽ chết”, Lâm Chính mỉm cười.
“Thế nhưng...nếu anh không đi thì lẽ nào muốn chết ở đây cùng chúng tôi sao”, Cổ Linh khóc dở mếu dở.
“Cô là người của Dịch Tiên Thiên thì cũng là người của tôi. Tôi có thể đi, nhưng cô phải đi cùng tôi. Tôi sẽ bảo vệ cô”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Cổ Linh run rẩy, sững sờ nhìn Lâm Chính. Cô ta tưởng Lâm Chính đang đùa, nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc và đầy kiên định của đối phường thì cô ta biết không phải là như vậy...
Lúc này..một đường kiếm giáng xuống. Lâm Chính nhanh nhạy phát hiện ra, anh ngẩng đầu nói bằng giọng khàn khàn: “Cô Cổ, e rằng giờ có là ai thì cũng khó mà rời đi được rồi”.
“Cái gì?”, Cổ Linh giật mình, nhìn theo hướng Lâm Chính đang nhìn.
Bỗng một điệu cười sảng khoái vang lên: “Ha ha, hóa ra đám các người đang ở đây à. Nghe nói ông già đó được chôn ở đây, lẽ nào các người của muốn chết ở đây luôn sao?”
Dứt lời, một bóng hình mặc áo màu nâu nhạt xuất hiện. Đó chính là Kiếm Si lão tổ.
Chương 2630: Đâm đầu vào chỗ chết
Người đến là một bà lão, mặc áo bào màu nâu xám, vóc dáng thấp lùn gầy gò, tóc bạc da mồi, lưng hơi còng, nhưng trong tay cầm một thanh kiếm thon dài.
So với vóc dáng của bà ta thì rất không cân xứng.
Lâm Chính có chút kinh ngạc.
"Đây chính là Kiếm Si lão tổ? Là bà lão này sao?".
"Đúng vậy, Kiếm Si lão tổ là phụ nữ! Anh ngạc nhiên lắm đúng không? Phụ nữ dùng kiếm mà cũng có thể đạt tới trình độ đỉnh cao này!", Cổ Liên nhỏ giọng đáp.
Lâm Chính không nói gì.
Lại thấy một đám người đi từ phía sau tới.
Đó đều là những cao thủ do Kiếm Si lão tổ dẫn tới.
Bọn họ bắt đại sư Huyền Sâm, trang chủ phu nhân, ngay cả thiếu trang chủ đang nằm trên giường bệnh cũng bị bắt tới.
"Mẹ! Anh!".
Cổ Liên cuống quýt kêu lên.
"Vợ ơi!".
Cổ Hạo lại càng nóng lòng sốt ruột, gầm lên: "Kiếm Si lão tổ! Nếu bà muốn giết tôi, thì cứ việc nhằm vào tôi! Đừng làm hại vợ con tôi!".
"Chuyện này không phải do cậu quyết định! Tôi trước giờ làm việc đều rất linh hoạt, tính mạng của vợ con cậu không nằm trong tay tôi, mà nằm trong tay cậu! Nếu cậu muốn cứu bọn họ, thì hãy mang thần kiếm tuyệt thế của sơn trang các cậu ra để trao đổi! Hôm nay tôi đến để lấy đồ chứ không muốn giết người, nhận được đồ thì tôi sẽ đi, thế nào?", Kiếm Si lão tổ cười nói.
"Thần kiếm tuyệt thế?", Cổ Hạo sửng sốt, đanh giọng nói: "Kiếm Si lão tổ! Sơn trang chúng tôi có thần kiếm tuyệt thế lúc nào chứ?".
"Đừng giả vờ giả vịt nữa! Tôi nhận được tin rằng sơn trang Cổ Kiếm các cậu muốn dùng Chấn Kim để để chế tạo một thanh thần kiếm tuyệt thế! Lần này tôi đến, mục đích chính là lấy thần kiếm này! Mau cho tôi câu trả lời dứt khoát đi, cậu có giao thần kiếm hay không?", Kiếm Si lão tổ lạnh lùng nói.
"Sơn trang chúng tôi vẫn chưa chế tạo thần kiếm, hiện giờ vẫn chưa dùng tới Chấn Kim! Nếu bà nhằm vào thần kiếm thì e là phải chờ một thời gian nữa", Cổ Hạo lạnh lùng đáp.
"Vậy sao? Thế cậu giao Chấn Kim cho tôi cũng được, tôi tự có cách chế tạo thần binh! Thần binh chế tạo ra chắc chắn không kém gì của các cậu!", Kiếm Si lão tổ cười nói.
Nghe thấy thế, những người bên cạnh lập tức sáng mắt lên.
"Trang chủ, mau nói với Kiếm Si lão tổ rằng Chấn Kim đang ở trong tay thần y Lâm đi, để Kiếm Si lão tổ và thần y Lâm đánh giết lẫn nhau, còn chúng ta làm ngư ông đắc lợi".
"Đúng vậy, trai cò tranh nhau, chúng ta hưởng lợi! Tốt quá! Tốt quá!".
Mọi người mừng rỡ.
Nhưng sắc mặt Cổ Hạo lại trở nên u ám.
Ông ta ngoảnh lại nhìn Lâm Chính, rồi lại nhìn Cổ Liên, ánh mắt run rẩy, dường như đang rất khó đưa ra quyết định nào đó, quát: "Kiếm Si lão tổ, bà muốn lấy Chấn Kim thì phải xem bản lĩnh của bà rồi".
Ông ta vừa dứt lời, người của sơn trang Cổ Kiếm đều ngây ra.
"Trang chủ...", người bên cạnh cuống quýt kêu lên.
"Chắc chắn thần y Lâm kia không phải là đối thủ của Kiếm Si lão tổ, nếu bọn họ giao đấu thì chắc chắn Kiếm Si lão tổ có thể dễ dàng giết được thần y Lâm, đến lúc đó vẫn rất khó đối phó với bà ta. Không bằng chúng ta trực tiếp ra tay, giết Kiếm Si lão tổ, chắc là thần y Lâm cũng sẽ biết khó mà lui”.
Cổ Hạo trầm giọng nói.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều không biết nên nói gì cho phải.
"Cổ Hạo, cậu dám khiêu chiến tôi? Ha ha ha, lúc bố cậu còn sống chưa chắc là đối thủ của tôi, cậu là cái thá gì chứ? Lúc cậu còn mặc quần thủng đít thì tôi đã độc bộ thiên hạ, chỉ dựa vào cậu mà cũng dám so chiêu với tôi?", Kiếm Si lão tổ cười lớn, vẻ mặt đầy khinh bỉ.
"Khốn kiếp!".
Cổ Hạo nổi giận, lập tức rút kiếm ra xông tới.
"Chán sống à?".
Kiếm Si lão tổ cười khẩy, xoay vỏ kiếm trong tay.
Vèo!
Một luồng kiếm khí chém về phía Cổ Hạo.