-
Chương 2431-2435
Chương 2431: Sách y học tối cao
Sau khi hai người ăn cơm xong, vừa nghỉ ngơi một chút thì Tô Nhu đã được người của Tử Huyền Tiên dẫn đi xem mảnh đất phong thủy.
Về phần Lâm Chính, anh không được báo trước, tới khi biết Tô Nhu đã hào hứng đi xem đất anh mới hiểu đây là kế điệu hổ ly sơn của Tử Huyền Thiên.
Quả nhiên.
Lâm Chính vừa định ra cửa thì có người đi vào sân.
“Thần y Lâm, chúng ta nói chuyện chút đi!”
Một giọng nói cực kỳ dễ nghe truyền tới.
Nhìn kỹ hơn thì có một bóng người vô cùng thần thánh ngồi trong sân.
Đó là chưởng môn của Tử Huyền Thiên.
Lăng Kiếm Phi!
“Lăng chưởng môn sao lại đích thân tới đây?”, Lâm Chính bước ra, hờ hững nói.
“Tôi nghe nói Thiên Hưng và Thiên Diệp đều không mời được cậu! Nên đích thân tới bày ra bộ mặt của mình, xem liệu có được cậu nể mặt chút nào không!”, Lăng Kiếm Phi vừa rót trà vừa nói, rót xong trà lại làm động tác mời.
Lâm Chính cũng không khách sáo, đi tới ngồi xuống.
“Tôi nghĩ bọn họ cũng đã kể lý do tôi từ chối cho ông biết, Lăng chưởng môn cần gì tới hăm dọa bức ép chứ?”
Lâm Chính uống ngụm trà, bình tĩnh nói.
“Thần y Lâm, mọi việc đều có thể thương lượng, cậu giúp Tử Huyền Thiên tôi vượt qua cửa ải này, Tử Huyền Thiên của tôi sẽ cho cậu tất cả những gì cậu muốn, hỗ trợ nhau đạt được mục đích của mình không tốt sao?”, Lăng Kiếm Phi khàn giọng nói.
“Nhưng bây giờ tôi cũng không muốn có thứ gì cả”, Lâm Chính cười nói.
Lăng Kiếm Phi lại lắc đầu lia lịa.
“Không! Cậu có muốn! Cậu luôn muốn có nó, chỉ là... Cậu không phát hiện ra thôi!”
“Ồ?”
Lâm Chính hơi kinh ngạc, hỏi: “Tôi muốn cái gì?”
“Sức mạnh”.
Lăng Kiếm Phi thản nhiên nói: “Cậu luôn luôn tìm kiếm sức mạnh! Tìm kiếm sức mạnh cực hạn, tìm kiếm một sức mạnh tối cao vô hạn!”
Vừa dứt lời, Lâm Chính không nhịn được cười phá lên.
“Lâm chưởng môn nói chuyện thật thú vị! Tôi chỉ là người học y, tôi hứng thú với y thuật! Nếu ông nói tôi liên tục tìm kiếm y thuật thì còn đúng! Nhưng ông nói tôi tìm kiếm sức mạnh? Thật buồn cười! Tôi không quan tâm tới võ công này nọ của các người, vậy thì tôi tìm kiếm sức mạnh gì chứ?”
Lăng Kiếm Phi lắc đầu, ghé sát vào một chút, nhìn chăm chú vào mắt Lâm Chính nói: “Y thuật mạnh nhất... Không phải sức mạnh sao?”
Vẻ tươi cười của Lâm Chính lập tức đông cứng lại.
“Y thuật mạnh nhất, nắm giữ sinh tử của con người! Châm bạc vô song, biến ảo đa dạng, có khả năng vô hạn... Không phải đều là sức mạnh sao? Thần y Lâm, tuy cậu không thừa nhận, nhưng đây là sự thật, mà trong lòng cậu cũng hiểu rõ! Cậu là một y sĩ, nhưng cậu có khác gì võ sĩ chúng tôi?”
Lăng Kiếm Phi trầm giọng nói.
Mỗi một câu đều nói trúng đáy lòng Lâm Chính.
Lâm Chính trầm mặc.
Đúng vậy, thứ anh tìm kiếm là y thuật mạnh nhất, có khác gì với võ thuật?
Anh thật sự vì muốn cứu giúp chúng sinh nên mới nghiên cứu y học sao?
Chuyện đó ngay cả Lâm Chính cũng không tin.
Anh làm vậy vẫn chỉ vì muốn nắm trong tay tất cả sức mạnh thôi!
“Ông muốn nói gì?”
Lâm Chính hít một hơi thật sâu, khàn giọng hỏi.
Vẻ mặt Lăng Kiếm Phi cũng đột nhiên chăm chú hơn, khàn giọng nói: “Thần y Lâm! Thứ cậu tìm kiếm là y thuật mạnh nhất, là sức mạnh vô hạn, vậy nếu tôi cho cậu thứ mà cậu hứng thú, thì cậu sẽ đồng ý giúp Tử Huyền Thiên chúng tôi vượt qua mối nguy này chứ?”
“Thứ mà tôi có hứng thú ư? Thứ gì?”, Lâm Chính ngơ ngác hỏi.
“Sách y học tối cao!”, Lăng Kiếm Phi ghé sát vào nói.
Chương 2432: Rác vụn
Lăng Kiếm Phi đúng là hiểu thấu tất cả.
Có rất nhiều thứ, Lâm Chính không hề có hứng thú, nhưng với sách y tối cao thì anh sẽ không kiềm chế được.
“Ông nói thật sao?”, Lâm Chính trầm giọng nói.
“Tử Huyền Thiên chúng tôi luôn giữ quan hệ với thiên cung Trường Sinh, tuy chúng tôi đều không phải người tu y đạo, nhưng với phương diện này thì cũng có tìm hiểu. Thiên cung Trường Sinh từng phái người thăm dò một nơi bí mật của tổ tiên, nhận được tin tôi đã đích thân dẫn đội tập kích nơi bí mật đó, đi theo người của thiên cung Trường Sinh rồi cướp một chút lợi ích. Bây giờ mấy thứ đó đang được giấu kín trong phòng của tôi. Thần y Lâm, nếu cậu đồng ý ra tay thì mấy thứ đó đều sẽ là của cậu”, Lăng Kiếm Phi lạnh nhạt nói.
“Vậy ông cũng không biết đồ đó rốt cuộc là thứ gì, cấp độ phẩm chất thế nào phải không?” Lâm Chính nhíu mày nói.
“Chắc sẽ không kém. Nếu cậu lo lắng tôi có thể dẫn cậu đi xem”, Lăng Kiếm Phi nói.
Lâm Chính suy nghĩ một lát, trầm giọng nói: “Được, ông dẫn tôi đi xem”.
“Đi theo tôi”.
Lăng Kiếm Phi lập tức đứng dậy bước ra ngoài.
Lâm Chính theo sau.
Chỗ ở của Lăng Kiếm Phi cũng không xa hoa, cực kỳ mộc mạc mà sạch sẽ.
Đẩy cửa vào thấy bên trong cực kỳ rộng rãi, có thể thấy bên trong bày rất nhiều kệ sách.
Nhưng những giá sách đó đều được khóa chặt, không mở được khóa thì giá sách cũng không thể mở được.
Lăng Kiếm Phi dẫn Lâm Chính đi tới giá sách ở trong cùng, lúc này mới phát hiện giá sách được làm từ đá Huyền Cương, xích sắt cũng phủ nhiều lớp xung quanh, xem cấu tạo của nó còn có thể thấy có cả cơ quan, bảo mật cực kỳ nghiêm ngặt.
Lâm Chính khẽ nhíu mày, càng thêm tò mò.
Rốt cuộc vật thế nào mới có thể khiến Lăng Kiếm Phi cất giữ kỹ càng tới vậy?
Lăng Kiếm Phi lấy ra một cái chìa khóa, mở tất cả các dây xích trên đó, tổng cộng có bảy dây xích, sau đó kéo ra một ngăn ẩn bên cạnh giá sách.
Rắc rắc!
Ngăn kéo ẩn được kéo xuống, lộ ra một khung nhỏ có tay cầm bên trong, Lăng Kiếm Phi nhanh tay nắm lấy rồi vặn nó.
Cách!
Cuối cùng giá sách làm từ đá Huyền Cương này cũng mở ra.
Nhưng giá sách to như vậy cũng chỉ có có vài quyển sách, nhìn rất có phong cách cổ xưa, ngoài ra còn có một lọ thuốc nhỏ và giỏ thuốc, bên cạnh có một tấm da dê cũ nát.
“Chỉ có những thứ này thôi à?”, Lâm Chính ngơ ngác hỏi.
“Đúng, chính là những thứ này!”, Lăng Kiếm Phi nói.
“Ông có hơi làm lố không?”
Lâm Chính không nhịn được nói.
Mấy thứ này trông có vẻ cũng không có gì!
“Thần y Lâm nhìn kỹ là có thể biết đây có phải vật đơn giản hay không”, Lăng Kiếm Phi nói.
Lâm Chính gật đầu nhưng cũng không ôm nhiều hy vọng.
Anh cầm lên nhìn, những quyển sách đó mang phong cách cổ xưa, rõ ràng là một quyển sách viết tay.
Nhưng bên trên sửa chữa tô xóa, nội dung viết trên đó cũng loạn cào cào, Lâm Chính đọc mấy trang của quyển sách cũng không hiểu gì.
“Thần y Lâm! Sao rồi?”
Lâm Kiếm Phi vội hỏi.
Lâm Chính trầm ngâm một lúc, lắc đầu: “Hoàn toàn chỉ là một quyển sách viết nguệch ngoạc linh tinh gì đó, thậm chí tôi còn nghi ngờ không biết tác giả của quyển sách này rốt cuộc có hiểu y thuật hay không!”
“Cái gì?”
Lăng Kiếm Phi sửng sốt, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.
“Thần y Lâm, cậu chắc chắn không nhìn nhầm chứ? Những quyển sách này sao có thể là rác vụn được? Nếu vậy sao thiên cung Trường Sinh lại điều động nhiều người chém giết để lấy được mấy thứ này?”
Lăng Kiếm Phi hơi sốt sắng.
Lâm Chính thấy vậy, khẽ nhíu mày: “Thế nào? Ông không tin à?”
“Đương nhiên là không tin! Có lẽ cậu không biết, Tử Huyền Thiên chúng tôi và thiên cung Trường Sinh đã chết bao nhiêu người vì những thứ này! Nếu đây thật sự chỉ là rác rưởi thì tại sao thiên cung Trường Sinh lại tranh giành với chúng tôi?”, Lăng Kiếm Phi nói.
Chương 2433: Quỷ Y Câu Trần
Nghe được câu nói đó, Lâm Chính im lặng.
Có thể khiến thiên cung Trường Sinh xem trọng như vậy, nhất định không phải thứ tầm thường.
Lâm Chính lại lật xem lần nữa, thật sự không tìm thấy chỗ nào đặc biệt. Những ghi chép này cứ như một người mới học y thuật vẽ bậy vẽ bạ.
“Lăng chưởng môn, có phải bảo bối bị người của thiên cung Trường Sinh đánh tráo mà ông không biết không?”, Lâm Chính nói.
“Đánh tráo? Không thể nào! Dù sao lần đó cung chủ thiên cung Trường Sinh cũng đến!”, Lăng Kiếm Phi nói.
“Cái gì?”.
Lâm Chính ngạc nhiên, không tin nổi: “Cung chủ thiên cung Trường Sinh… cũng tham gia tranh đấu nơi bí mật đó?”.
“Phải, nếu không vì sao tôi lại đích thân ra trận?”.
Nghe đến đó, vẻ mặt Lâm Chính trở nên nghiêm túc hơn.
Nếu nói ngay cả cung chủ thiên cung Trường Sinh cũng không ngồi yên thì thứ này chắc chắn không phải tầm thường…
Chỉ cần không bị đánh tráo thì chắc chắn không tầm thường.
Lâm Chính nhíu mày, đường nhìn dừng trên mấy lọ thuốc, gùi thuốc ở bên cạnh, lấy ra quan sát kỹ càng.
Lâm Chính đột nhiên nhìn thấy hai chữ mờ mờ trên lọ thuốc, kinh ngạc.
“Câu Trần?”.
“Cái gì?”.
Lăng Kiếm Phi sửng sốt.
Lâm Chính cẩn thận lấy tay áo lau qua vết bùn đất bên ngoài lọ, hai chữ bị mờ đó trở nên rõ ràng hơn.
Đó chính là hai chữ “Câu Trần”!
“Quả nhiên là Câu Trần! Đây là đồ của Quỷ Y Câu Trần! Nói cách khác, những bản chép tay này đều là bản chép tay của Quỷ Y Câu Trần?”.
Nói đến đó, cả người Lâm Chính lại run rẩy, tay cầm cuốn sách cũng không ngừng run lên, người khác nhìn vào nghi hoặc không thôi.
Lăng Kiếm Phi chẳng hiểu ra sao.
Phản ứng của thần y Lâm lớn đến vậy sao?
“Thần y Lâm, cậu có ổn không?”, Lăng Kiếm Phi hỏi.
“Chuyện thần miếu Thái Vũ tôi đồng ý, thứ này thuộc về tôi!”.
Lâm Chính ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói.
“Xem ra đây quả nhiên là bảo bối”, Lăng Kiếm Phi nói.
“Trước kia tôi có mắt không tròng, suýt chút nữa đã bỏ lỡ bản chép tay của cao nhân! Thật hổ thẹn”, Lâm Chính cười nói.
Nhìn thấy Lâm Chính kích động như vậy, Lăng Kiếm Phi hơi do dự, cảm giác cuộc giao dịch này mình hơi bị lỗ.
Nhưng nghĩ lại, ông ta cũng không hiểu y thuật, thế là nhìn thoáng ra, nói: “Nếu vậy thì cứ quyết định vậy đi. Thần y Lâm, thời gian này cậu và vợ cậu tạm thời nghỉ lại Tử Huyền Thiên của tôi, đợi ngày thần miếu Thái Vũ mở ra, Thiên phó chưởng môn sẽ đi cùng cậu!”.
“Được!”.
Lâm Chính thuận miệng đáp, cầm theo những thứ đó vội vã đi ra ngoài.
“Thần y Lâm…”.
Lăng Kiếm Phi còn định nói gì đó, nhưng Lâm Chính không quan tâm đến ông ta. Anh về đến chỗ ở thì chỉ chăm chăm lấy bản chép tay ra nghiên cứu.
Không lâu sau, Tô Nhu quay về.
Trên mặt cô nở nụ cười đầy kích động.
“Lâm Chính! Lần này chúng ta phát tài rồi!”.
Vừa vào phòng, Tô Nhu đã phấn khởi nói.
“Phát tài? Phát tài gì?”, Lâm Chính tùy ý liếc nhìn cô, sau đó lại quay về với sách.
“Anh không biết mảnh đất này tốt thế nào đâu, dựa núi gần sông, bên cạnh còn có suối nước nóng tự nhiên, quan trọng là khí hậu ở đó bốn mùa đều như mùa xuân! Em định hợp tác với Chủ tịch Giang, cùng nhau xây dựng nơi đó thành một khu nghỉ mát! Hơn nữa, phải xây thành khu nghỉ mát quy cách cao nhất. Thời gian đầu có lẽ phải đầu tư nhiều một chút, nhưng ở đây có nhiều cơ sở hạ tầng như vậy, thu hồi vốn là chuyện rất đơn giản!”, Tô Nhu cười nói.
“Thế à? Vậy thì đúng là công trình lớn đấy. Em phải nghiên cứu kỹ mảnh đất này, phải cẩn thận trong mọi việc”, Lâm Chính cười nói.
“Vừa rồi Chủ tịch Giang nói với em, nếu đã quyết định thì tốt nhất là thi công ngay. Em định quay về một chuyến, lập tức mở cuộc họp, vạch ra phương án, sau đó bắt tay thực hiện. Lâm Chính, ở đây phải có người trông coi, hay là anh tạm thời ở lại đây hai ngày, hai ngày sau em nghĩ xong phương án sẽ dẫn người đến đây khảo sát quy hoạch, sau đó thi công luôn, thế nào?”, Tô Nhu kích động nói.
Chương 2434: Đi đến thần miếu Thái Vũ
Nhìn dáng vẻ cô như vậy, Lâm Chính ngầm hiểu, chắc chắn Tô Nhu đã bị đám người Giang Thiên Hưng lừa một vố.
Nhưng nói lừa cũng không phải, dù sao Tử Huyền Thiên quả thật sắp nhượng ra mảnh đất này cho Tô Nhu khai thác.
Đương nhiên, không phải bọn họ mưu lợi, mà là để bày tỏ tấm lòng với Lâm Chính.
Tô Nhu không hề biết chân tướng việc này.
Lâm Chính không phản đối kế hoạch của Tô Nhu, lập tức đồng ý.
Tô Nhu cực kỳ vui vẻ.
Thế là chiều hôm ấy, Tô Nhu vội vã quay về Giang Thành. Lăng Kiếm Phi đặc biệt sắp xếp bốn nữ đệ tử hộ tống cô quay về.
Còn Lâm Chính, anh tiếp tục nghiên cứu bản chép tay của anh, không quan tâm ai cả.
Người của Tử Huyền Thiên cũng không tới quấy rầy.
Dù vậy, Lâm Chính lại không phân tích giải nghĩa được nội dung trong bản chép tay.
Anh hoàn toàn xem không hiểu.
Hoàn toàn không biết Quỷ Y Câu Trần đang viết cái gì.
“Tư duy của Quỷ Y Câu Trần… đúng là khiến người ta nổi cáu, người bình thường ai mà hiểu được?”.
“Chẳng lẽ đây chỉ là Quỷ Y Câu Trần tùy tiện viết ra thôi sao? Thực tế ông ta hoàn toàn không làm ghi chép gì cả?”.
“Không thể nào! Ông ta không cần thiết phải làm vậy!”.
“Rốt cuộc là sao?”.
Lâm Chính có rất nhiều nghi vấn chưa được giải đáp.
Cộc cộc cộc.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
“Ai đấy?”.
Lâm Chính đang trầm tư hơi buồn bực, quay đầu hỏi.
Người ngoài cửa cung kính nói: “Thần y Lâm, đệ tử đến thông báo, một tiếng nữa chúng ta sẽ xuất phát đến thần miếu Thái Vũ rồi! Chưởng môn sai tôi đến hỏi cậu, cậu đã chuẩn bị xong chưa?”.
“Chuẩn bị?”.
Lâm Chính ngẩn ra, lúc này mới ý thức được hôm nay đã là ngày lên đường đến thần miếu Thái Vũ.
Bất tri bất giác anh đã nghiên cứu cuốn sách những mấy ngày.
Nhưng mấy ngày này lại không có thu hoạch gì.
Lâm Chính thở dài, đứng dậy ra mở cửa: “Tôi có thể xuất phát bất cứ lúc nào, đi thôi!”.
“Vậy được, đệ tử sẽ lập tức đi thông báo cho chưởng môn, nói cả đội chuẩn bị lên đường!”, đệ tử đó cung kính nói, sau đó chạy đi.
Lâm Chính thu thập đồ đạc sơ qua, sau đó đi đến điện trước của Tử Huyền Thiên.
Lúc này, lãnh đạo cấp cao của Tử Huyền Thiên đã tụ tập một chỗ, chuẩn bị tiễn đội ngũ lên đường.
Lăng Kiếm Phi, Thiên Diệp và Giang Thiên Hưng đều đã đến.
Lâm Chính còn nhìn thấy vài bóng người quen thuộc.
“Bái kiến thần y Lâm!”.
Chấn Hám Sơn bước tới hành lễ.
“Đồ đệ bái kiến sư phụ!”.
Vệ Tân Kiếm kích động, chạy tới quỳ trước mặt Lâm Chính, khấu đầu hô lên.
Lúc trước hai người họ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, biết được Lâm Chính trở về vốn muốn đến thăm hỏi từ sớm. Nhưng Lâm Chính đang nghiên cứu bản ghi chép của Quỷ Y Câu Trần, không cho bất cứ ai quấy rầy, cho nên hai người mới trì hoãn đến bây giờ mới chào hỏi Lâm Chính.
Lâm Chính khẽ gật đầu với Chấn Hám Sơn, sau đó kéo Vệ Tân Kiếm đứng dậy, quan sát anh ta từ trên xuống dưới một lượt, nói: “Xem ra thời gian này anh không làm biếng. Tốt! Tốt”.
“Sư phụ đã hướng dẫn đồ đệ, sao đồ đệ dám phụ ân tình của sư phụ? Nếu không có sự phụ thì đã không có Tân Kiếm của ngày hôm nay, sao Tân Kiếm dám lười biếng được chứ?”, Vệ Tân Kiếm vội nói.
Anh ta cảm kích từ tận đáy lòng.
Từ khi ma xui quỷ khiến nhận Lâm Chính làm thầy, địa vị của anh ta ở Tử Huyền Thiên như diều gặp gió. Toàn bộ người trong Tử Huyền Thiên không ai dám đắc tội với anh ta, thậm chí cả chưởng môn, phó chưởng môn cũng coi trọng anh ta hơn.
Điều này khiến Vệ Tân Kiếm vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
Rõ ràng thiên phú của anh ta không cao, không phải thiên tài tuyệt thế gì đó, nhưng tài nguyên mà Tử Huyền Thiên dành cho anh ta không hề thua kém những thiên tài khác.
Vệ Tân Kiếm biết, đây không phải vì nguyên nhân gì khác, mà chỉ vì anh ta là đồ đệ của thần y Lâm!
Đây chính là vốn liếng lớn nhất, chỗ dựa tốt nhất của anh ta!
Đương nhiên, mặc dù Vệ Tân Kiếm được Lâm Chính che chở, ở Tử Huyền Thiên như cá gặp nước, nhưng anh ta cũng không cậy thế hiếp người, kiêu căng ngạo mạn, mà là lợi dụng tài nguyên quý giá này để cần cù tu luyện, luyện công vững chắc.
Tuy thiên phú anh ta không cao, nhưng vì anh ta cần cù phấn đấu, thực lực hiện nay cũng không thua kém gì những đệ tử tinh nhuệ.
Lâm Chính gật đầu, nhìn thấy anh ta cũng đeo túi trên người, bèn hỏi: “Sao? Lần này anh cũng đi đến thần miếu Thái Vũ à?”.
“Phải, hãy để đệ tử chăm sóc sư phụ trên đoạn đường này!”, Vệ Tân Kiếm cung kính nói.
Lâm Chính không phản đối.
“Sắp đến giờ rồi!”.
Lăng Kiếm Phi đi tới trước, chắp tay với Lâm Chính: “Thần y Lâm! Lần này người của Tử Huyền Thiên chúng tôi xin nhờ cậy cậu rồi!”.
“Tôi không thể bảo đảm chắc chắn sẽ cướp được đồ vật về, nhưng tôi có thể bảo đảm người của ông sẽ quay về bình an vô sự!”, Lâm Chính nói.
Lăng Kiếm Phi hơi sửng sốt, sau đó khẽ gật đầu.
Đúng vậy, dù Lâm Chính đã đồng ý, nhưng không thể bảo đảm có thể mang đá Thái Vũ về!
Suy cho cùng, không ai biết rõ bọn họ sẽ phải đối diện với khảo nghiệm như thế nào!
Sự nguy hiểm trong đó không ai biết được, Lâm Chính cũng sẽ không tùy tiện hứa hẹn mọi chuyện.
Đội ngũ xuất phát.
Chương 2435: Khiêu khích?
Đây là một đội ngũ gồm hai mươi người do Thiên Diệp dẫn đầu, mỗi người trong đội đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Tử Huyền Thiên.
Mục đích của bọn họ chỉ có một, đó là hộ tống Lâm Chính, cung cấp mọi sự thuận lợi cho anh, giúp Lâm Chính yên tâm tham dự cuộc tranh đoạt kim cương Thái Vũ, không cho phép bất kỳ ai quấy rối.
Nhóm người đi ra khỏi chỗ đóng quân của Tử Huyền Thiên, tiến về thần miếu Thái Vũ.
Đương nhiên, bọn họ không phải đi bộ, mà là đi máy bay trực thăng do Tử Huyền Thiên cung cấp tiến về thần miếu Thái Vũ.
Hễ là tông tộc ẩn thế nổi tiếng đều không thiếu tiền, Tử Huyền Thiên cũng vậy, còn đi bộ bằng hai chân thì thực sự lãng phí thời gian.
Trong vòng nửa ngày, cả đội đã đến gần thần miếu Thái Vũ.
Đương nhiên, máy bay trực thăng có thể bay thẳng đến gần thần miếu Thái Vũ, nếu không sẽ bị Thần Nữ Thái Vũ bắn rơi tại chỗ.
Vì theo cô ta thấy như vậy là khinh thường thần miếu!
Mọi người dừng ở một bãi đất trống dưới chân núi thần miếu Thái Vũ.
Cùng lúc đó cũng có người của thế lực khác đến nơi.
Mọi người đánh giá lẫn nhau, hơn nữa còn giữ cảnh giác, không dám đến quá gần.
Dù sao lên thần miếu Thái Vũ, ai ai cũng là kẻ địch.
Đương nhiên cũng có một vài người cố tình gây sự.
“Ô! Đây không phải Thiên phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên sao? Không ngờ ông lại đích thân đến đây! Thật là khiến người ta bất ngờ!”.
Một tiếng cười giễu cợt vang lên.
Sau đó vài chiếc Land Rover đến dưới chân núi, vài nam nữ ăn mặc thời cổ đại bước xuống khỏi xe.
Đi đầu là một người đàn ông để tóc mái dài che mất một con mắt.
Người đàn ông vóc dáng cao to, tay cầm quạt, một tay chắp sau lưng, cười hì hì khiến người ta nhìn vào có cảm giác vô hại.
Thiên Diệp nhìn thấy người này, vẻ mặt lập tức thay đổi.
“Phúc La? Cậu cũng tới đây sao? Lần này La Thiên Giáo lại để cậu đích thân dẫn đội à?
“Có vấn đề gì sao? Tử Huyền Thiên các người còn phái phó chưởng môn cao cao tại thượng như ông đi, La Thiên Giáo chúng tôi thì không được phái tôi đi hay sao?”, người đàn ông tên Phúc La nhếch khóe miệng.
Sắc mặt Thiên Diệp trắng bệch, không lên tiếng.
“Thiên phó chưởng môn, chuyện gì vậy?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Gặp phải kẻ thù rồi, thần y Lâm, chúng ta phải cẩn thận một chút, đề phòng đám người ở bên kia, nói không chừng bọn họ có thể đánh lén chúng ta bất cứ lúc nào!”, Thiên Diệp nhỏ giọng nói.
“Đánh lén?”.
Lâm Chính nhíu mày, nhìn về phía đám người La Thiên Giáo, suy nghĩ trong chốc lát, nghiêng đầu nói: “Nếu đã là kẻ thù thì sao còn đứng sững ra đó làm gì? Vì sao không ra tay trước tiêu diệt bọn họ?”.
Thiên Diệp sững người, bị câu nói của Lâm Chính làm nghẹn họng.
Ông ta do dự một lúc, chỉ đành nhỏ giọng nói: “Thần y Lâm, nếu ra tay thì đôi bên sẽ chỉ thiệt hại nặng nề. Hơn nữa thực lực của Phúc La không thể coi thường, tôi đã giao đấu với cậu ta ba lần, lần nào cũng chịu thiệt thòi! Một khi thật sự chém giết, Tử Huyền Thiên chúng tôi hoàn toàn không được chút ích lợi nào. Dù có đánh thắng, e là chúng tôi cũng thương tích đầy mình, vậy thì làm sao tham gia khảo nghiệm của thần miếu Thái Vũ, làm sao tranh đoạt kim cương Thái Vũ? Nếu lúc này có người làm ngư ông, chẳng phải hối hận cả đời hay sao?”.
Thiên Diệp suy cho cùng cũng là phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên, cách ông ta suy xét sự việc hiển nhiên không thể giống như Lâm Chính.
Lâm Chính cười nhẹ: “Thiên phó chưởng môn nói rất có lý, nhưng đôi khi ông phải suy nghĩ thế này, ông kiêng dè nhưng người khác chưa từng suy nghĩ như vậy. Bọn họ đã muốn động vào các ông thì đã không nghĩ tới chuyện kim cương Thái Vũ gì nữa! Tôi đề nghị Thiên phó chưởng môn vẫn nên chuẩn bị trước, nếu bị người ta đâm một dao sau lưng, vậy thì không phải chỉ mất kim cương Thái Vũ gì đó, mà còn mất cả mạng!”.
Thiên Diệp căng thẳng, không lên tiếng.
Mọi chuyện đúng như Lâm Chính nói, ông ta không dám gây chuyện không có nghĩa đám người kia chịu khoanh tay đứng nhìn.
Phúc La cười híp mắt nhìn sang, sau đó ra hiệu cho người của mình.
Người dưới trướng hắn hiểu ý, lập tức đi về phía này.
“Các người làm gì vậy? Cút xa một chút cho tôi!”, người của Tử Huyền Thiên lập tức quát lên, không cho những người này lại gần.
“Hô! Người của Tử Huyền Thiên cũng oai thật! Đây là địa bàn của thần miếu Thái Vũ, không phải chỗ của các người, các người kiêu căng cái gì?”, đệ tử đó quát.
“Xem ra hôm nay Tử Huyền Thiên muốn có bằng được kim cương Thái Vũ rồi!”.
“Ha, bọn họ kiêu căng như vậy, lát nữa chắc chắn sẽ đại sát tứ phương ở thần miếu Thái Vũ! Tôi thấy chúng ta vẫn nên xông lên đi! Nếu không, lên trên đó cũng chết dưới kiếm của bọn họ!”.
“Phải!”.
Hai người một xướng một bè, giọng nói cực kỳ to, người xung quanh đều dồn ánh mắt về phía này.
Thiên Diệp biến sắc.
Quả nhiên người xung quanh ai cũng có ý thù địch với Tử Huyền Thiên!
Nếu một phương thế lực quá mạnh, chắc chắn sẽ là một mối đe dọa lớn đối với người khác.
Bọn họ sẽ chỉ muốn loại bỏ thế lực đó ra khỏi cuộc chơi, vậy thì bọn họ mới có thể có được ưu thế tốt hơn trong thí luyện của thần miếu Thái Vũ.
Phải biết rằng, thí luyện của thần miếu Thái Vũ có thể gọi là tiểu đại hội!
Quy mô của nó và đại hội cực kỳ tương tự, đương nhiên quy cách của nó không bằng đại hội, trình độ tàn khốc cũng hoàn toàn khác nhau.
Dù là vậy, muốn vượt qua tiểu đại hội này cũng không phải chuyện đơn giản.
Nếu không, vì sao Lăng Kiếm Phi và Thiên Diệp phải cầu xin Lâm Chính ra mặt?
Sau khi hai người ăn cơm xong, vừa nghỉ ngơi một chút thì Tô Nhu đã được người của Tử Huyền Tiên dẫn đi xem mảnh đất phong thủy.
Về phần Lâm Chính, anh không được báo trước, tới khi biết Tô Nhu đã hào hứng đi xem đất anh mới hiểu đây là kế điệu hổ ly sơn của Tử Huyền Thiên.
Quả nhiên.
Lâm Chính vừa định ra cửa thì có người đi vào sân.
“Thần y Lâm, chúng ta nói chuyện chút đi!”
Một giọng nói cực kỳ dễ nghe truyền tới.
Nhìn kỹ hơn thì có một bóng người vô cùng thần thánh ngồi trong sân.
Đó là chưởng môn của Tử Huyền Thiên.
Lăng Kiếm Phi!
“Lăng chưởng môn sao lại đích thân tới đây?”, Lâm Chính bước ra, hờ hững nói.
“Tôi nghe nói Thiên Hưng và Thiên Diệp đều không mời được cậu! Nên đích thân tới bày ra bộ mặt của mình, xem liệu có được cậu nể mặt chút nào không!”, Lăng Kiếm Phi vừa rót trà vừa nói, rót xong trà lại làm động tác mời.
Lâm Chính cũng không khách sáo, đi tới ngồi xuống.
“Tôi nghĩ bọn họ cũng đã kể lý do tôi từ chối cho ông biết, Lăng chưởng môn cần gì tới hăm dọa bức ép chứ?”
Lâm Chính uống ngụm trà, bình tĩnh nói.
“Thần y Lâm, mọi việc đều có thể thương lượng, cậu giúp Tử Huyền Thiên tôi vượt qua cửa ải này, Tử Huyền Thiên của tôi sẽ cho cậu tất cả những gì cậu muốn, hỗ trợ nhau đạt được mục đích của mình không tốt sao?”, Lăng Kiếm Phi khàn giọng nói.
“Nhưng bây giờ tôi cũng không muốn có thứ gì cả”, Lâm Chính cười nói.
Lăng Kiếm Phi lại lắc đầu lia lịa.
“Không! Cậu có muốn! Cậu luôn muốn có nó, chỉ là... Cậu không phát hiện ra thôi!”
“Ồ?”
Lâm Chính hơi kinh ngạc, hỏi: “Tôi muốn cái gì?”
“Sức mạnh”.
Lăng Kiếm Phi thản nhiên nói: “Cậu luôn luôn tìm kiếm sức mạnh! Tìm kiếm sức mạnh cực hạn, tìm kiếm một sức mạnh tối cao vô hạn!”
Vừa dứt lời, Lâm Chính không nhịn được cười phá lên.
“Lâm chưởng môn nói chuyện thật thú vị! Tôi chỉ là người học y, tôi hứng thú với y thuật! Nếu ông nói tôi liên tục tìm kiếm y thuật thì còn đúng! Nhưng ông nói tôi tìm kiếm sức mạnh? Thật buồn cười! Tôi không quan tâm tới võ công này nọ của các người, vậy thì tôi tìm kiếm sức mạnh gì chứ?”
Lăng Kiếm Phi lắc đầu, ghé sát vào một chút, nhìn chăm chú vào mắt Lâm Chính nói: “Y thuật mạnh nhất... Không phải sức mạnh sao?”
Vẻ tươi cười của Lâm Chính lập tức đông cứng lại.
“Y thuật mạnh nhất, nắm giữ sinh tử của con người! Châm bạc vô song, biến ảo đa dạng, có khả năng vô hạn... Không phải đều là sức mạnh sao? Thần y Lâm, tuy cậu không thừa nhận, nhưng đây là sự thật, mà trong lòng cậu cũng hiểu rõ! Cậu là một y sĩ, nhưng cậu có khác gì võ sĩ chúng tôi?”
Lăng Kiếm Phi trầm giọng nói.
Mỗi một câu đều nói trúng đáy lòng Lâm Chính.
Lâm Chính trầm mặc.
Đúng vậy, thứ anh tìm kiếm là y thuật mạnh nhất, có khác gì với võ thuật?
Anh thật sự vì muốn cứu giúp chúng sinh nên mới nghiên cứu y học sao?
Chuyện đó ngay cả Lâm Chính cũng không tin.
Anh làm vậy vẫn chỉ vì muốn nắm trong tay tất cả sức mạnh thôi!
“Ông muốn nói gì?”
Lâm Chính hít một hơi thật sâu, khàn giọng hỏi.
Vẻ mặt Lăng Kiếm Phi cũng đột nhiên chăm chú hơn, khàn giọng nói: “Thần y Lâm! Thứ cậu tìm kiếm là y thuật mạnh nhất, là sức mạnh vô hạn, vậy nếu tôi cho cậu thứ mà cậu hứng thú, thì cậu sẽ đồng ý giúp Tử Huyền Thiên chúng tôi vượt qua mối nguy này chứ?”
“Thứ mà tôi có hứng thú ư? Thứ gì?”, Lâm Chính ngơ ngác hỏi.
“Sách y học tối cao!”, Lăng Kiếm Phi ghé sát vào nói.
Chương 2432: Rác vụn
Lăng Kiếm Phi đúng là hiểu thấu tất cả.
Có rất nhiều thứ, Lâm Chính không hề có hứng thú, nhưng với sách y tối cao thì anh sẽ không kiềm chế được.
“Ông nói thật sao?”, Lâm Chính trầm giọng nói.
“Tử Huyền Thiên chúng tôi luôn giữ quan hệ với thiên cung Trường Sinh, tuy chúng tôi đều không phải người tu y đạo, nhưng với phương diện này thì cũng có tìm hiểu. Thiên cung Trường Sinh từng phái người thăm dò một nơi bí mật của tổ tiên, nhận được tin tôi đã đích thân dẫn đội tập kích nơi bí mật đó, đi theo người của thiên cung Trường Sinh rồi cướp một chút lợi ích. Bây giờ mấy thứ đó đang được giấu kín trong phòng của tôi. Thần y Lâm, nếu cậu đồng ý ra tay thì mấy thứ đó đều sẽ là của cậu”, Lăng Kiếm Phi lạnh nhạt nói.
“Vậy ông cũng không biết đồ đó rốt cuộc là thứ gì, cấp độ phẩm chất thế nào phải không?” Lâm Chính nhíu mày nói.
“Chắc sẽ không kém. Nếu cậu lo lắng tôi có thể dẫn cậu đi xem”, Lăng Kiếm Phi nói.
Lâm Chính suy nghĩ một lát, trầm giọng nói: “Được, ông dẫn tôi đi xem”.
“Đi theo tôi”.
Lăng Kiếm Phi lập tức đứng dậy bước ra ngoài.
Lâm Chính theo sau.
Chỗ ở của Lăng Kiếm Phi cũng không xa hoa, cực kỳ mộc mạc mà sạch sẽ.
Đẩy cửa vào thấy bên trong cực kỳ rộng rãi, có thể thấy bên trong bày rất nhiều kệ sách.
Nhưng những giá sách đó đều được khóa chặt, không mở được khóa thì giá sách cũng không thể mở được.
Lăng Kiếm Phi dẫn Lâm Chính đi tới giá sách ở trong cùng, lúc này mới phát hiện giá sách được làm từ đá Huyền Cương, xích sắt cũng phủ nhiều lớp xung quanh, xem cấu tạo của nó còn có thể thấy có cả cơ quan, bảo mật cực kỳ nghiêm ngặt.
Lâm Chính khẽ nhíu mày, càng thêm tò mò.
Rốt cuộc vật thế nào mới có thể khiến Lăng Kiếm Phi cất giữ kỹ càng tới vậy?
Lăng Kiếm Phi lấy ra một cái chìa khóa, mở tất cả các dây xích trên đó, tổng cộng có bảy dây xích, sau đó kéo ra một ngăn ẩn bên cạnh giá sách.
Rắc rắc!
Ngăn kéo ẩn được kéo xuống, lộ ra một khung nhỏ có tay cầm bên trong, Lăng Kiếm Phi nhanh tay nắm lấy rồi vặn nó.
Cách!
Cuối cùng giá sách làm từ đá Huyền Cương này cũng mở ra.
Nhưng giá sách to như vậy cũng chỉ có có vài quyển sách, nhìn rất có phong cách cổ xưa, ngoài ra còn có một lọ thuốc nhỏ và giỏ thuốc, bên cạnh có một tấm da dê cũ nát.
“Chỉ có những thứ này thôi à?”, Lâm Chính ngơ ngác hỏi.
“Đúng, chính là những thứ này!”, Lăng Kiếm Phi nói.
“Ông có hơi làm lố không?”
Lâm Chính không nhịn được nói.
Mấy thứ này trông có vẻ cũng không có gì!
“Thần y Lâm nhìn kỹ là có thể biết đây có phải vật đơn giản hay không”, Lăng Kiếm Phi nói.
Lâm Chính gật đầu nhưng cũng không ôm nhiều hy vọng.
Anh cầm lên nhìn, những quyển sách đó mang phong cách cổ xưa, rõ ràng là một quyển sách viết tay.
Nhưng bên trên sửa chữa tô xóa, nội dung viết trên đó cũng loạn cào cào, Lâm Chính đọc mấy trang của quyển sách cũng không hiểu gì.
“Thần y Lâm! Sao rồi?”
Lâm Kiếm Phi vội hỏi.
Lâm Chính trầm ngâm một lúc, lắc đầu: “Hoàn toàn chỉ là một quyển sách viết nguệch ngoạc linh tinh gì đó, thậm chí tôi còn nghi ngờ không biết tác giả của quyển sách này rốt cuộc có hiểu y thuật hay không!”
“Cái gì?”
Lăng Kiếm Phi sửng sốt, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.
“Thần y Lâm, cậu chắc chắn không nhìn nhầm chứ? Những quyển sách này sao có thể là rác vụn được? Nếu vậy sao thiên cung Trường Sinh lại điều động nhiều người chém giết để lấy được mấy thứ này?”
Lăng Kiếm Phi hơi sốt sắng.
Lâm Chính thấy vậy, khẽ nhíu mày: “Thế nào? Ông không tin à?”
“Đương nhiên là không tin! Có lẽ cậu không biết, Tử Huyền Thiên chúng tôi và thiên cung Trường Sinh đã chết bao nhiêu người vì những thứ này! Nếu đây thật sự chỉ là rác rưởi thì tại sao thiên cung Trường Sinh lại tranh giành với chúng tôi?”, Lăng Kiếm Phi nói.
Chương 2433: Quỷ Y Câu Trần
Nghe được câu nói đó, Lâm Chính im lặng.
Có thể khiến thiên cung Trường Sinh xem trọng như vậy, nhất định không phải thứ tầm thường.
Lâm Chính lại lật xem lần nữa, thật sự không tìm thấy chỗ nào đặc biệt. Những ghi chép này cứ như một người mới học y thuật vẽ bậy vẽ bạ.
“Lăng chưởng môn, có phải bảo bối bị người của thiên cung Trường Sinh đánh tráo mà ông không biết không?”, Lâm Chính nói.
“Đánh tráo? Không thể nào! Dù sao lần đó cung chủ thiên cung Trường Sinh cũng đến!”, Lăng Kiếm Phi nói.
“Cái gì?”.
Lâm Chính ngạc nhiên, không tin nổi: “Cung chủ thiên cung Trường Sinh… cũng tham gia tranh đấu nơi bí mật đó?”.
“Phải, nếu không vì sao tôi lại đích thân ra trận?”.
Nghe đến đó, vẻ mặt Lâm Chính trở nên nghiêm túc hơn.
Nếu nói ngay cả cung chủ thiên cung Trường Sinh cũng không ngồi yên thì thứ này chắc chắn không phải tầm thường…
Chỉ cần không bị đánh tráo thì chắc chắn không tầm thường.
Lâm Chính nhíu mày, đường nhìn dừng trên mấy lọ thuốc, gùi thuốc ở bên cạnh, lấy ra quan sát kỹ càng.
Lâm Chính đột nhiên nhìn thấy hai chữ mờ mờ trên lọ thuốc, kinh ngạc.
“Câu Trần?”.
“Cái gì?”.
Lăng Kiếm Phi sửng sốt.
Lâm Chính cẩn thận lấy tay áo lau qua vết bùn đất bên ngoài lọ, hai chữ bị mờ đó trở nên rõ ràng hơn.
Đó chính là hai chữ “Câu Trần”!
“Quả nhiên là Câu Trần! Đây là đồ của Quỷ Y Câu Trần! Nói cách khác, những bản chép tay này đều là bản chép tay của Quỷ Y Câu Trần?”.
Nói đến đó, cả người Lâm Chính lại run rẩy, tay cầm cuốn sách cũng không ngừng run lên, người khác nhìn vào nghi hoặc không thôi.
Lăng Kiếm Phi chẳng hiểu ra sao.
Phản ứng của thần y Lâm lớn đến vậy sao?
“Thần y Lâm, cậu có ổn không?”, Lăng Kiếm Phi hỏi.
“Chuyện thần miếu Thái Vũ tôi đồng ý, thứ này thuộc về tôi!”.
Lâm Chính ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói.
“Xem ra đây quả nhiên là bảo bối”, Lăng Kiếm Phi nói.
“Trước kia tôi có mắt không tròng, suýt chút nữa đã bỏ lỡ bản chép tay của cao nhân! Thật hổ thẹn”, Lâm Chính cười nói.
Nhìn thấy Lâm Chính kích động như vậy, Lăng Kiếm Phi hơi do dự, cảm giác cuộc giao dịch này mình hơi bị lỗ.
Nhưng nghĩ lại, ông ta cũng không hiểu y thuật, thế là nhìn thoáng ra, nói: “Nếu vậy thì cứ quyết định vậy đi. Thần y Lâm, thời gian này cậu và vợ cậu tạm thời nghỉ lại Tử Huyền Thiên của tôi, đợi ngày thần miếu Thái Vũ mở ra, Thiên phó chưởng môn sẽ đi cùng cậu!”.
“Được!”.
Lâm Chính thuận miệng đáp, cầm theo những thứ đó vội vã đi ra ngoài.
“Thần y Lâm…”.
Lăng Kiếm Phi còn định nói gì đó, nhưng Lâm Chính không quan tâm đến ông ta. Anh về đến chỗ ở thì chỉ chăm chăm lấy bản chép tay ra nghiên cứu.
Không lâu sau, Tô Nhu quay về.
Trên mặt cô nở nụ cười đầy kích động.
“Lâm Chính! Lần này chúng ta phát tài rồi!”.
Vừa vào phòng, Tô Nhu đã phấn khởi nói.
“Phát tài? Phát tài gì?”, Lâm Chính tùy ý liếc nhìn cô, sau đó lại quay về với sách.
“Anh không biết mảnh đất này tốt thế nào đâu, dựa núi gần sông, bên cạnh còn có suối nước nóng tự nhiên, quan trọng là khí hậu ở đó bốn mùa đều như mùa xuân! Em định hợp tác với Chủ tịch Giang, cùng nhau xây dựng nơi đó thành một khu nghỉ mát! Hơn nữa, phải xây thành khu nghỉ mát quy cách cao nhất. Thời gian đầu có lẽ phải đầu tư nhiều một chút, nhưng ở đây có nhiều cơ sở hạ tầng như vậy, thu hồi vốn là chuyện rất đơn giản!”, Tô Nhu cười nói.
“Thế à? Vậy thì đúng là công trình lớn đấy. Em phải nghiên cứu kỹ mảnh đất này, phải cẩn thận trong mọi việc”, Lâm Chính cười nói.
“Vừa rồi Chủ tịch Giang nói với em, nếu đã quyết định thì tốt nhất là thi công ngay. Em định quay về một chuyến, lập tức mở cuộc họp, vạch ra phương án, sau đó bắt tay thực hiện. Lâm Chính, ở đây phải có người trông coi, hay là anh tạm thời ở lại đây hai ngày, hai ngày sau em nghĩ xong phương án sẽ dẫn người đến đây khảo sát quy hoạch, sau đó thi công luôn, thế nào?”, Tô Nhu kích động nói.
Chương 2434: Đi đến thần miếu Thái Vũ
Nhìn dáng vẻ cô như vậy, Lâm Chính ngầm hiểu, chắc chắn Tô Nhu đã bị đám người Giang Thiên Hưng lừa một vố.
Nhưng nói lừa cũng không phải, dù sao Tử Huyền Thiên quả thật sắp nhượng ra mảnh đất này cho Tô Nhu khai thác.
Đương nhiên, không phải bọn họ mưu lợi, mà là để bày tỏ tấm lòng với Lâm Chính.
Tô Nhu không hề biết chân tướng việc này.
Lâm Chính không phản đối kế hoạch của Tô Nhu, lập tức đồng ý.
Tô Nhu cực kỳ vui vẻ.
Thế là chiều hôm ấy, Tô Nhu vội vã quay về Giang Thành. Lăng Kiếm Phi đặc biệt sắp xếp bốn nữ đệ tử hộ tống cô quay về.
Còn Lâm Chính, anh tiếp tục nghiên cứu bản chép tay của anh, không quan tâm ai cả.
Người của Tử Huyền Thiên cũng không tới quấy rầy.
Dù vậy, Lâm Chính lại không phân tích giải nghĩa được nội dung trong bản chép tay.
Anh hoàn toàn xem không hiểu.
Hoàn toàn không biết Quỷ Y Câu Trần đang viết cái gì.
“Tư duy của Quỷ Y Câu Trần… đúng là khiến người ta nổi cáu, người bình thường ai mà hiểu được?”.
“Chẳng lẽ đây chỉ là Quỷ Y Câu Trần tùy tiện viết ra thôi sao? Thực tế ông ta hoàn toàn không làm ghi chép gì cả?”.
“Không thể nào! Ông ta không cần thiết phải làm vậy!”.
“Rốt cuộc là sao?”.
Lâm Chính có rất nhiều nghi vấn chưa được giải đáp.
Cộc cộc cộc.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
“Ai đấy?”.
Lâm Chính đang trầm tư hơi buồn bực, quay đầu hỏi.
Người ngoài cửa cung kính nói: “Thần y Lâm, đệ tử đến thông báo, một tiếng nữa chúng ta sẽ xuất phát đến thần miếu Thái Vũ rồi! Chưởng môn sai tôi đến hỏi cậu, cậu đã chuẩn bị xong chưa?”.
“Chuẩn bị?”.
Lâm Chính ngẩn ra, lúc này mới ý thức được hôm nay đã là ngày lên đường đến thần miếu Thái Vũ.
Bất tri bất giác anh đã nghiên cứu cuốn sách những mấy ngày.
Nhưng mấy ngày này lại không có thu hoạch gì.
Lâm Chính thở dài, đứng dậy ra mở cửa: “Tôi có thể xuất phát bất cứ lúc nào, đi thôi!”.
“Vậy được, đệ tử sẽ lập tức đi thông báo cho chưởng môn, nói cả đội chuẩn bị lên đường!”, đệ tử đó cung kính nói, sau đó chạy đi.
Lâm Chính thu thập đồ đạc sơ qua, sau đó đi đến điện trước của Tử Huyền Thiên.
Lúc này, lãnh đạo cấp cao của Tử Huyền Thiên đã tụ tập một chỗ, chuẩn bị tiễn đội ngũ lên đường.
Lăng Kiếm Phi, Thiên Diệp và Giang Thiên Hưng đều đã đến.
Lâm Chính còn nhìn thấy vài bóng người quen thuộc.
“Bái kiến thần y Lâm!”.
Chấn Hám Sơn bước tới hành lễ.
“Đồ đệ bái kiến sư phụ!”.
Vệ Tân Kiếm kích động, chạy tới quỳ trước mặt Lâm Chính, khấu đầu hô lên.
Lúc trước hai người họ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, biết được Lâm Chính trở về vốn muốn đến thăm hỏi từ sớm. Nhưng Lâm Chính đang nghiên cứu bản ghi chép của Quỷ Y Câu Trần, không cho bất cứ ai quấy rầy, cho nên hai người mới trì hoãn đến bây giờ mới chào hỏi Lâm Chính.
Lâm Chính khẽ gật đầu với Chấn Hám Sơn, sau đó kéo Vệ Tân Kiếm đứng dậy, quan sát anh ta từ trên xuống dưới một lượt, nói: “Xem ra thời gian này anh không làm biếng. Tốt! Tốt”.
“Sư phụ đã hướng dẫn đồ đệ, sao đồ đệ dám phụ ân tình của sư phụ? Nếu không có sự phụ thì đã không có Tân Kiếm của ngày hôm nay, sao Tân Kiếm dám lười biếng được chứ?”, Vệ Tân Kiếm vội nói.
Anh ta cảm kích từ tận đáy lòng.
Từ khi ma xui quỷ khiến nhận Lâm Chính làm thầy, địa vị của anh ta ở Tử Huyền Thiên như diều gặp gió. Toàn bộ người trong Tử Huyền Thiên không ai dám đắc tội với anh ta, thậm chí cả chưởng môn, phó chưởng môn cũng coi trọng anh ta hơn.
Điều này khiến Vệ Tân Kiếm vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
Rõ ràng thiên phú của anh ta không cao, không phải thiên tài tuyệt thế gì đó, nhưng tài nguyên mà Tử Huyền Thiên dành cho anh ta không hề thua kém những thiên tài khác.
Vệ Tân Kiếm biết, đây không phải vì nguyên nhân gì khác, mà chỉ vì anh ta là đồ đệ của thần y Lâm!
Đây chính là vốn liếng lớn nhất, chỗ dựa tốt nhất của anh ta!
Đương nhiên, mặc dù Vệ Tân Kiếm được Lâm Chính che chở, ở Tử Huyền Thiên như cá gặp nước, nhưng anh ta cũng không cậy thế hiếp người, kiêu căng ngạo mạn, mà là lợi dụng tài nguyên quý giá này để cần cù tu luyện, luyện công vững chắc.
Tuy thiên phú anh ta không cao, nhưng vì anh ta cần cù phấn đấu, thực lực hiện nay cũng không thua kém gì những đệ tử tinh nhuệ.
Lâm Chính gật đầu, nhìn thấy anh ta cũng đeo túi trên người, bèn hỏi: “Sao? Lần này anh cũng đi đến thần miếu Thái Vũ à?”.
“Phải, hãy để đệ tử chăm sóc sư phụ trên đoạn đường này!”, Vệ Tân Kiếm cung kính nói.
Lâm Chính không phản đối.
“Sắp đến giờ rồi!”.
Lăng Kiếm Phi đi tới trước, chắp tay với Lâm Chính: “Thần y Lâm! Lần này người của Tử Huyền Thiên chúng tôi xin nhờ cậy cậu rồi!”.
“Tôi không thể bảo đảm chắc chắn sẽ cướp được đồ vật về, nhưng tôi có thể bảo đảm người của ông sẽ quay về bình an vô sự!”, Lâm Chính nói.
Lăng Kiếm Phi hơi sửng sốt, sau đó khẽ gật đầu.
Đúng vậy, dù Lâm Chính đã đồng ý, nhưng không thể bảo đảm có thể mang đá Thái Vũ về!
Suy cho cùng, không ai biết rõ bọn họ sẽ phải đối diện với khảo nghiệm như thế nào!
Sự nguy hiểm trong đó không ai biết được, Lâm Chính cũng sẽ không tùy tiện hứa hẹn mọi chuyện.
Đội ngũ xuất phát.
Chương 2435: Khiêu khích?
Đây là một đội ngũ gồm hai mươi người do Thiên Diệp dẫn đầu, mỗi người trong đội đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Tử Huyền Thiên.
Mục đích của bọn họ chỉ có một, đó là hộ tống Lâm Chính, cung cấp mọi sự thuận lợi cho anh, giúp Lâm Chính yên tâm tham dự cuộc tranh đoạt kim cương Thái Vũ, không cho phép bất kỳ ai quấy rối.
Nhóm người đi ra khỏi chỗ đóng quân của Tử Huyền Thiên, tiến về thần miếu Thái Vũ.
Đương nhiên, bọn họ không phải đi bộ, mà là đi máy bay trực thăng do Tử Huyền Thiên cung cấp tiến về thần miếu Thái Vũ.
Hễ là tông tộc ẩn thế nổi tiếng đều không thiếu tiền, Tử Huyền Thiên cũng vậy, còn đi bộ bằng hai chân thì thực sự lãng phí thời gian.
Trong vòng nửa ngày, cả đội đã đến gần thần miếu Thái Vũ.
Đương nhiên, máy bay trực thăng có thể bay thẳng đến gần thần miếu Thái Vũ, nếu không sẽ bị Thần Nữ Thái Vũ bắn rơi tại chỗ.
Vì theo cô ta thấy như vậy là khinh thường thần miếu!
Mọi người dừng ở một bãi đất trống dưới chân núi thần miếu Thái Vũ.
Cùng lúc đó cũng có người của thế lực khác đến nơi.
Mọi người đánh giá lẫn nhau, hơn nữa còn giữ cảnh giác, không dám đến quá gần.
Dù sao lên thần miếu Thái Vũ, ai ai cũng là kẻ địch.
Đương nhiên cũng có một vài người cố tình gây sự.
“Ô! Đây không phải Thiên phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên sao? Không ngờ ông lại đích thân đến đây! Thật là khiến người ta bất ngờ!”.
Một tiếng cười giễu cợt vang lên.
Sau đó vài chiếc Land Rover đến dưới chân núi, vài nam nữ ăn mặc thời cổ đại bước xuống khỏi xe.
Đi đầu là một người đàn ông để tóc mái dài che mất một con mắt.
Người đàn ông vóc dáng cao to, tay cầm quạt, một tay chắp sau lưng, cười hì hì khiến người ta nhìn vào có cảm giác vô hại.
Thiên Diệp nhìn thấy người này, vẻ mặt lập tức thay đổi.
“Phúc La? Cậu cũng tới đây sao? Lần này La Thiên Giáo lại để cậu đích thân dẫn đội à?
“Có vấn đề gì sao? Tử Huyền Thiên các người còn phái phó chưởng môn cao cao tại thượng như ông đi, La Thiên Giáo chúng tôi thì không được phái tôi đi hay sao?”, người đàn ông tên Phúc La nhếch khóe miệng.
Sắc mặt Thiên Diệp trắng bệch, không lên tiếng.
“Thiên phó chưởng môn, chuyện gì vậy?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Gặp phải kẻ thù rồi, thần y Lâm, chúng ta phải cẩn thận một chút, đề phòng đám người ở bên kia, nói không chừng bọn họ có thể đánh lén chúng ta bất cứ lúc nào!”, Thiên Diệp nhỏ giọng nói.
“Đánh lén?”.
Lâm Chính nhíu mày, nhìn về phía đám người La Thiên Giáo, suy nghĩ trong chốc lát, nghiêng đầu nói: “Nếu đã là kẻ thù thì sao còn đứng sững ra đó làm gì? Vì sao không ra tay trước tiêu diệt bọn họ?”.
Thiên Diệp sững người, bị câu nói của Lâm Chính làm nghẹn họng.
Ông ta do dự một lúc, chỉ đành nhỏ giọng nói: “Thần y Lâm, nếu ra tay thì đôi bên sẽ chỉ thiệt hại nặng nề. Hơn nữa thực lực của Phúc La không thể coi thường, tôi đã giao đấu với cậu ta ba lần, lần nào cũng chịu thiệt thòi! Một khi thật sự chém giết, Tử Huyền Thiên chúng tôi hoàn toàn không được chút ích lợi nào. Dù có đánh thắng, e là chúng tôi cũng thương tích đầy mình, vậy thì làm sao tham gia khảo nghiệm của thần miếu Thái Vũ, làm sao tranh đoạt kim cương Thái Vũ? Nếu lúc này có người làm ngư ông, chẳng phải hối hận cả đời hay sao?”.
Thiên Diệp suy cho cùng cũng là phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên, cách ông ta suy xét sự việc hiển nhiên không thể giống như Lâm Chính.
Lâm Chính cười nhẹ: “Thiên phó chưởng môn nói rất có lý, nhưng đôi khi ông phải suy nghĩ thế này, ông kiêng dè nhưng người khác chưa từng suy nghĩ như vậy. Bọn họ đã muốn động vào các ông thì đã không nghĩ tới chuyện kim cương Thái Vũ gì nữa! Tôi đề nghị Thiên phó chưởng môn vẫn nên chuẩn bị trước, nếu bị người ta đâm một dao sau lưng, vậy thì không phải chỉ mất kim cương Thái Vũ gì đó, mà còn mất cả mạng!”.
Thiên Diệp căng thẳng, không lên tiếng.
Mọi chuyện đúng như Lâm Chính nói, ông ta không dám gây chuyện không có nghĩa đám người kia chịu khoanh tay đứng nhìn.
Phúc La cười híp mắt nhìn sang, sau đó ra hiệu cho người của mình.
Người dưới trướng hắn hiểu ý, lập tức đi về phía này.
“Các người làm gì vậy? Cút xa một chút cho tôi!”, người của Tử Huyền Thiên lập tức quát lên, không cho những người này lại gần.
“Hô! Người của Tử Huyền Thiên cũng oai thật! Đây là địa bàn của thần miếu Thái Vũ, không phải chỗ của các người, các người kiêu căng cái gì?”, đệ tử đó quát.
“Xem ra hôm nay Tử Huyền Thiên muốn có bằng được kim cương Thái Vũ rồi!”.
“Ha, bọn họ kiêu căng như vậy, lát nữa chắc chắn sẽ đại sát tứ phương ở thần miếu Thái Vũ! Tôi thấy chúng ta vẫn nên xông lên đi! Nếu không, lên trên đó cũng chết dưới kiếm của bọn họ!”.
“Phải!”.
Hai người một xướng một bè, giọng nói cực kỳ to, người xung quanh đều dồn ánh mắt về phía này.
Thiên Diệp biến sắc.
Quả nhiên người xung quanh ai cũng có ý thù địch với Tử Huyền Thiên!
Nếu một phương thế lực quá mạnh, chắc chắn sẽ là một mối đe dọa lớn đối với người khác.
Bọn họ sẽ chỉ muốn loại bỏ thế lực đó ra khỏi cuộc chơi, vậy thì bọn họ mới có thể có được ưu thế tốt hơn trong thí luyện của thần miếu Thái Vũ.
Phải biết rằng, thí luyện của thần miếu Thái Vũ có thể gọi là tiểu đại hội!
Quy mô của nó và đại hội cực kỳ tương tự, đương nhiên quy cách của nó không bằng đại hội, trình độ tàn khốc cũng hoàn toàn khác nhau.
Dù là vậy, muốn vượt qua tiểu đại hội này cũng không phải chuyện đơn giản.
Nếu không, vì sao Lăng Kiếm Phi và Thiên Diệp phải cầu xin Lâm Chính ra mặt?