-
Chương 2336-2340
Chương 2336: Mục đích của Lâm Chính
Lời nói của Lâm Chính khiến tất cả mọi người đều sửng sốt.
Hắc Hỏa và Bạch Viêm cũng ngạc nhiên, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin, còn tưởng là tai mình có vấn đề.
"Oắt con, cậu muốn tự sát sao?".
Bạch Viêm lạnh lùng quát.
"Không phải tự sát, tôi chỉ muốn thử cực hạn của mình vào lúc này", Lâm Chính nhỏ giọng đáp.
"Hừ, lấy chúng tôi ra để thử! Xem ra cậu không coi chúng tôi ra gì cả!", Hắc Hỏa nổi giận: "Nếu đã vậy thì tôi sẽ cho cậu được toại nguyện!".
"Không".
Bạch Viêm trầm giọng nói: "Nể mặt Thần Hỏa, tôi sẽ không giết cậu, cậu muốn đánh với hai người chúng tôi là việc của cậu, nhưng chỉ cần cậu chạm vào tôi, tôi sẽ coi như cậu thắng".
"Bạch Viêm!", Hắc Hỏa cuống lên.
Nhưng Bạch Viêm đã quyết định thì sẽ không đổi ý.
"Ra tay đi!", Bạch Viêm quát.
Lâm Chính cũng không khách sáo, lấy ra một túi châm, đâm vào người.
Cùng lúc đó, làn da toàn thân anh cũng bắt đầu trở nên nóng rực, một luồng khí ý sôi sùng sục bắt đầu quấn quanh người anh.
"Đây là... sức mạnh của hỏa chủng?", Bạch Viêm kinh ngạc.
"Thằng oắt này đã dung hòa được hỏa chủng", Hắc Hỏa khàn giọng nói.
"Vậy sao?", Bạch Viêm tỏ vẻ khó tin: "Xem ra Thần Hỏa rất tin tưởng người này, giao cả hỏa chủng cho cậu ta".
"Tôi nghĩ chắc là Thần Hỏa cũng không ngờ thằng oắt này lại hấp thu được hỏa chủng! Bạch Viêm, dù thế nào thì cũng nên cẩn thận một chút, người này giỏi y độc, không đơn giản đâu", Hắc Hỏa nói.
"Còn trẻ mà đã có thủ đoạn như vậy, tiền đồ không thể đong đếm được".
Đôi mắt Bạch Viêm lóe lên một tia tán thưởng, nhưng vẻ mặt cũng dần trở nên nghiêm túc.
Vèo!
Lâm Chính đã hành động.
Người như lôi hỏa, lao thẳng về phía Bạch Viêm như tia chớp.
Luồng khí thế đó không gì có thể đỡ được.
Bạch Viêm dường như nín thở, giơ hai tay lên vạch một đường về phía trước.
Soạt!
Một lá chắn hình tròn bằng lửa màu đỏ bỗng xuất hiện.
Lá chắn tỏa ra nhiệt độ rất cao, thậm chí còn thiêu đốt mặt đất xung quanh đỏ rực lên.
Tuyệt đối không được chạm vào lá chắn này, nếu không chắc chắn thân xác bằng máu thịt sẽ lập tức bị hòa tan thành vũng máu, thậm chí là bốc hơi hoàn toàn.
Nhưng Lâm Chính không hề dừng lại, mà nện một quyền tới không chút do dự.
Quyền kình tàn bạo dường như muốn xuyên thủng mọi thứ.
Cực kỳ đáng sợ!
"Thằng oắt này muốn chết thật sao?".
Hắc Hỏa thấy khuôn mặt đầy dữ tợn của Lâm Chính hiện rõ vẻ quyết tuyệt, trong lòng giật thót sợ hãi.
"Dù cậu đã dung hòa được hỏa chủng, thì chắc chắn vẫn không chống lại được ngọn lửa của Bạch Viêm. Bạch Viêm đã tu luyện ở đây được gần trăm năm, cậu tưởng ai cũng đối phó được sao? Cậu làm vậy là tự đâm đầu vào chỗ chết!".
Hắc Hỏa nói.
Tuy ông ta rất khâm phục dũng khí của Lâm Chính, cũng rất kinh ngạc trước thủ đoạn của anh.
Nhưng thực lực của hai bên có sự cách biệt quá lớn.
Cách biệt này không thể dựa vào dũng khí là có thể bù đắp được.
Nhưng ngay sau đó.
Bốp!
Nắm đấm của Lâm Chính nện mạnh vào lá chắn lửa, đồng thời trên nắm đấm cũng tỏa ra một ngọn lửa màu trắng, muốn xé rách ngọn lửa trên lá chắn để đấm mạnh vào trong.
"Cái gì?".
Bạch Viêm vô cùng ngạc nhiên.
Kiểu đánh của Lâm Chính là kiểu đánh không cần mạng.
Nắm đấm của anh hoàn toàn không chịu được sức lửa của lá chắn, nhưng anh vẫn không bỏ cuộc mà tiếp tục tấn công.
Sức mạnh càng ngày càng lớn, càng ngày càng tàn bạo.
Nắm đấm của Lâm Chính cũng dần bị nứt toác, nát bấy.
Nhưng anh vẫn không dừng lại.
Hai luồng lửa đối chọi nhau.
Cuối cùng!
Keng!
Một âm thanh chói tai vang lên.
Chỉ thấy lá chắn lửa kia bị một quyền của Lâm Chính đấm xuyên qua, nắm tay máu me be bét không còn hình dạng của Lâm Chính đánh mạnh vào người Bạch Viêm.
Bốp!
Cả người Bạch Viêm bay đi, nặng nề ngã xuống đất, nhìn rất thảm hại.
"Bạch Viêm!".
Hắc Hỏa kinh hãi kêu lên.
"Ông vẫn còn rảnh nhìn ông ta à?".
Giọng nói lạnh lùng của Lâm Chính vang lên.
Hắc Hỏa nín thở, chỉ thấy Lâm Chính vung cánh tay quét tới, cánh tay đó dường như mang theo thần lực vạn cân, khiến không khí cũng chấn động rung lên.
Ông ta vội vàng giơ tay lên, nhưng quá gấp gáp nên cũng không đón đỡ được, bị Lâm Chính hất bay đi.
Dịch Tiên Thiên và người của Thương Minh ở phía sau trợn mắt há mồm ra nhìn.
"Cậu Lâm… mạnh... mạnh quá!".
Dịch Tiên Thiên ngẩn người nói.
Ai nấy đều sinh lòng kính phục.
Lâm Chính mạnh mẽ như vậy, khiến bọn họ cảm thấy rất an toàn.
"Các ông cũng chẳng ra sao cả".
Lâm Chính dừng tay lại, bình thản nói.
"Cậu đã thắng".
Bạch Viêm ho hai tiếng rồi bò dậy, nhìn bàn tay gần như đã bị phế của Lâm Chính, nói: "Nhưng tôi không ngờ cậu lại mạnh tay như vậy, dù phế một bàn tay cũng phải khiến chúng tôi bị thương. Kiểu đánh này của cậu khiến người ta rất kinh ngạc, nhưng vô ích, cậu không thể khiến chúng tôi bị thương, ngược lại còn khiến bản thân bị thương nặng. Nếu chúng ta vẫn đánh tiếp, mà cậu lại bị mất một tay thì sức chiến đấu sẽ giảm mạnh, tôi muốn giết cậu cũng dễ như trở bàn tay! Cậu làm vậy chẳng khác nào tự sát cả!".
"Ai nói vậy?".
Lâm Chính mặt không cảm xúc giơ tay lên, khẽ nắm lại: "Tôi nghĩ chắc các ông không hiểu rõ về phương pháp chiến đấu của tôi rồi".
Vừa dứt lời, chỉ thấy da thịt ở lòng bàn tay gần như bị nướng chín của Lâm Chính bỗng bắt đầu nhu động.
Gân bắt đầu tự nối lại, da thịt dần lành, những chỗ xương bị gãy cũng dần khôi phục dáng vẻ ban đầu.
Cảnh tượng kinh hãi không khác gì thời gian bị đảo ngược.
"Cái gì?".
Bạch Viêm và Hắc Hỏa đều há hốc miệng.
Không quá 10 giây, cánh tay của Lâm Chính đã khôi phục lại như ban đầu, không còn dấu vết thương tích nào.
"Y võ tối thượng! Y võ tối thượng!".
Hắc Hỏa lẩm bẩm, vẻ mặt đầy kinh hãi.
"Chúng tôi đã coi thường cậu rồi!".
Bạch Viêm thở hắt ra một hơi, khàn giọng nói: "Nhưng dù thế nào thì cậu cũng đã thắng, dị hỏa ở đây, cậu hãy lấy đi!".
"Sao nào? Các ông không muốn đánh nữa à?", Lâm Chính bình thản nói.
"Tôi đã nói rồi, cậu chạm vào được tôi coi như cậu thắng".
"Nhưng mục đích của tôi không chỉ có vậy! Hay là thế này đi, hai người các ông cùng xông lên, nếu đánh bại tôi thì tôi sẽ không lấy số dị hỏa này đi, mà tiếp tục để chúng ở đây, được không?", Lâm Chính bình thản nói.
Bạch Viêm và Hắc Hỏa đưa mắt nhìn nhau, đều có vẻ dao động.
"Cậu Lâm!".
Dịch Tiên Thiên cuống quýt kêu lên: "Cậu cần gì phải tự gây phiền phức cho bản thân như vậy chứ? Chúng ta lấy dị hỏa đi là được rồi, đừng chuốc thêm rắc rối nữa".
"Không sao đâu", Lâm Chính bình thản đáp.
"Cậu Lâm... cậu..."
Dịch Tiên Thiên còn định khuyên tiếp.
Nhưng Bạch Viêm đã nhìn thấu mục đích của Lâm Chính.
"Ông không cần khuyên cậu ta nữa đâu, cậu ta làm vậy cũng là vì bản thân, tôi đoán cậu ta đã dung hòa hỏa chủng, nhưng năng lượng hỏa chủng trong người không ổn định, vẫn chưa hấp thu toàn bộ được. Cậu muốn thông qua việc giao đấu với chúng tôi để hấp thu hoàn toàn hỏa chủng này chứ gì?", Bạch Viêm bình thản nói.
"Đúng vậy".
Lâm Chính gật đầu, thẳng thắn thừa nhận.
"Cả đời này hai người chúng tôi chưa bao giờ bị ai sỉ nhục như vậy! Chàng trai trẻ, cậu rất mạnh, nhưng có lúc lại tự tin một cách mù quáng!".
Dường như Bạch Viêm có chút tức giận, lạnh lùng nói: "Nếu đã vậy thì lại đây! Ra tay đi!".
Lâm Chính cũng không nhiều lời, lập tức lao về phía hai người.
"Chết đi!".
Hai người cùng quát, cả người bùng lên ngọn lửa đáng sợ, hóa thành hai con rồng lửa, nhào về phía Lâm Chính.
"Thiên Hỏa Kỳ Lân!".
Lâm Chính gầm lên, sử dụng tới Kỳ Lân Biến.
Nhưng lần này, Kỳ Lân Biến mang theo ngọn lửa vô tận của Thiên Viêm Đại Trận, rít gào lao tới cắn xé hai con rồng lửa kia.
Trong Lưu Viêm Trũng lửa cháy hừng hực.
Đám người Dịch Tiên Thiên sợ hãi lùi lại liên tục, không dám lại gần.
Trận chiến này khác gì trận chiến của thần tiên chứ...
Chương 2337: Không có phần thắng
Sau khi giao đấu với Lâm Chính, Hắc Hỏa và Bạch Viêm mới biết chỗ đáng sợ của người này.
Chàng thanh niên này không đơn giản là đã dung hòa hỏa chủng, mà anh thậm chí còn hấp thu sức lửa của Thiên Viêm Đại Trận.
Lúc này, anh hoàn toàn có thể mượn sức mạnh của Thiên Viêm Đại Trận được tính lũy trong hỏa chủng để cường hóa mỗi đòn tấn công của mình.
Thảo nào anh nhất quyết muốn đánh với Hắc Hỏa và Bạch Viêm.
Bởi vì không giao đấu với cao thủ có Viêm Thuật đạt tới cực hạn như vậy, anh sẽ không thể hấp thu nắm vững hoàn toàn luồng sức mạnh này.
Hai bên đánh nhau tối tăm mặt mũi, cả trung tâm Lưu Viêm Trũng chằng chịt ba loại lửa đỏ trắng đen.
Nhưng dù sao Lâm Chính cũng là người mới tu luyện Viêm Thuật, Hắc Hỏa và Bạch Viêm dốc hết sức mình thì anh quả thực không chống lại được, chẳng mấy chốc đã bị thiêu cho mặt mày nhem nhuốc.
Nhưng nhờ sức mạnh chữa lành lớn mạnh, dù anh bị thương nặng đến mức nào, cũng sẽ lập tức hồi phục, chỉ cần không chết thì sẽ là một sự tồn tại không tiêu diệt được.
"Không được, cứ tiếp tục thế này thì chúng ta thua là cái chắc!".
Bạch Viêm hơi thở dốc, lạnh lùng nói: "Thằng oắt này dung hòa hỏa chủng, hấp thụ sức mạnh của Thiên Viêm Đại Trận, năng lượng trong người cậu ta gần như là vô hạn rồi. Trong tình hình năng lượng dồi dào, cậu ta có thể dựa vào y thuật cao siêu để khôi phục thân xác, còn chúng ta mà bị thương thì không thể chữa trị ngay được. Nếu cứ tiếp tục đánh thì vết thương chỉ có càng ngày càng nặng hơn, cứ như vậy, chúng ta sẽ bị cậu ta giày vò chết mất!".
"Bạch Viêm, phải làm sao bây giờ?", Hắc Hỏa cuống quýt hỏi.
"Phải nghĩ cách một chiêu khống chế được kẻ địch!", Bạch Viêm trầm giọng đáp.
"Vậy thì... chỉ có thể dựa vào chiêu đó thôi!", Hắc Hỏa hơi biến sắc.
"Cũng chỉ đành làm vậy!".
Bạch Viêm hít sâu một hơi, chưa bao giờ vẻ mặt trở nên nghiêm túc như vậy.
Hắc Hỏa thấy thế cũng không dám chần chừ nữa, khẽ quát một tiếng, bắt đầu thu liễm ngọn lửa trên người vào trong cơ thể.
"Hử?".
Lâm Chính cảm thấy không đúng, mày hơi nhíu lại, dừng việc tấn công, bắt đầu trở nên cảnh giác.
Chỉ thấy cơ thể cùng với khuôn mặt của Bạch Viêm và Hắc Hỏa đều xuất hiện những đường vân rất đáng sợ, thân thể cũng dần có sự thay đổi.
Cơ thể khô đét của bọn họ trở nên đầy đặn, cơ bắp cuồn cuộn, khuôn mặt đầy nếp nhăn cũng trở nên trẻ trung. Mái tóc bạc trắng của bọn họ trở nên đỏ rực, dường như đã trở thành vị thần lửa.
Lâm Chính nín thở, đâu còn dám chần chừ nữa, lập tức xông về phía hai người.
Nhưng đúng lúc này, Hắc Hỏa giơ tay lên, cách không nhón một cái về phía Lâm Chính.
Chết rồi!
Lâm Chính biến sắc, vội vàng né người.
Chỉ thấy vị trí chỗ anh đứng bỗng xuất hiện một chiếc vòng lửa đáng sợ.
Vòng lửa làm mặt đất tan chảy, dường như muốn thiêu đốt hư không, vô cùng đáng sợ.
Nhưng vẫn chưa kết thúc.
Hắc Hỏa lại vung tay lên.
Ầm ầm ầm...
Mặt đất chỗ Lâm Chính đứng bị nổ tung, từng cột lửa xông thẳng lên trời, chỉ cần bất cẩn là sẽ bị ngọn lửa này nuốt chửng, thiêu thành tro bụi.
Khủng khiếp quá!
Lúc này, Bạch Viêm và Hắc Hỏa có thể phát động ngọn lửa tùy ý.
Cứ như bọn họ đã trở thành chúa tể của ngọn lửa, có thể thiêu đốt thoải mái.
"Lồng Giam Lửa!".
Đúng lúc này, Bạch Viêm trừng mắt lên, quát lớn một tiếng.
Soạt soạt soạt!
Xung quanh Lâm Chính bỗng xuất hiện bốn tấm lưới lớn được dệt từ ngọn lửa.
Lâm Chính lập tức né người định tránh đi.
Nhưng lưới lửa lại di chuyển theo anh như vật sống, chẳng mấy chốc đã bao vây được anh, sau đó nhanh chóng hợp lại, hóa thành một chiếc lồng khổng lồ, nhốt Lâm Chính ở bên trong.
"Chàng trai trẻ, cậu thua rồi!".
Bạch Viêm bình thản nói, rồi lại phất tay.
Ầm!
Mặt đất dưới chân Lâm Chính thò ra một bàn tay lửa khổng lồ, chộp về phía Lâm Chính như bàn tay ma quỷ đến từ cõi u minh.
Cảnh tượng vô cùng hùng tráng.
Nếu lúc này Lâm Chính vẫn không đầu hàng, thì chắc chắn sẽ bị bàn tay lửa khổng lồ này bóp nát bét.
"Cậu Lâm!".
Dịch Tiên Thiên hét lớn.
"Kết thúc rồi!", Bạch Viêm bình thản nhìn.
"Cậu không tránh được chiêu này đâu".
Bạch Viêm nói.
Ông ta không nghĩ Lâm Chính còn chiêu pháp gì để chống lại đòn tấn công này của mình.
Ít nhất đòn này sẽ khiến Lâm Chính mất hoàn toàn sức chiến đấu.
Nhưng... đúng lúc mọi người nghĩ rằng trận đấu đã chấm dứt.
Keng!
Một tia lửa màu trắng như tuyết bắn từ trong người Lâm Chính ra.
"Đó là...", Hắc Hỏa biến sắc.
Sắc mặt Bạch Viêm cũng lập tức trở nên khó coi, nhưng ông ta không dừng lại mà tiếp tục vận sức.
Pặp!
Bàn tay lửa khổng lồ bao bọc lấy Lâm Chính.
Giống như chiếc kén tằm.
Mọi người đã không nhìn thấy Lâm Chính nữa.
Nhưng ngay sau đó!
Xẹt!
Một tia sáng màu trắng xé toạc bàn tay lửa khổng lồ kia.
Sau đó, ngày càng nhiều tia sáng trắng xuất hiện, bàn tay lửa khổng lồ lập tức tan tành, thậm chí lồng giam lửa cũng vỡ vụn.
Lâm Chính thoát ra, lao về phía hai người như tên bắn.
"Hỏng rồi! Ngăn cậu ta lại!".
Bạch Viêm vội quát.
Hắc Hỏa lập tức thi triển thuật, định ngăn Lâm Chính lại.
Nhưng lúc này Lâm Chính đã dùng hết sức bình sinh, không thể ngăn cản được nữa. Anh để mặc ngọn lửa xâm nhập vào người, không hề dừng bước, thậm chí còn không dao động.
Lâm Chính nhanh chóng tiếp cận Bạch Viêm, nện mạnh một quyền vào lồng ngực ông ta.
Phụt!
Bạch Viêm phun ra máu tươi, lại lần nữa bay đi, nặng nề ngã xuống đất.
"Khốn kiếp!".
Hắc Hỏa nghiến răng, gầm lớn một tiếng, đánh ra một quả cầu lửa có đường kính gần 10m, ném về phía Lâm Chính.
Rầm!
Quả cầu lửa rơi xuống đất, mặt đất nát bét, cả Lưu Viêm Trũng cũng chấn động.
Nhưng vụ nổ còn chưa kết thúc, Lâm Chính lại lao ra khỏi ngọn lửa ngùn ngụt, đánh về phía Hắc Hỏa.
Hắc Hỏa cũng có kết cục giống Bạch Viêm.
"Chấm dứt rồi! Chúng ta đã không còn bất cứ phần thắng nào!".
Bạch Viêm chứng kiến cảnh tượng này, ôm lồng ngực bò dậy, khàn giọng nói.
Chương 2338: Các người chắc chứ?
“Tôi không cam tâm”, Hắc Hỏa ho khù khụ, nôn ra máu và gầm lên: “Tôi vẫn có thể chiến đấu tiếp”
“Không cần thiết nữa rồi”.
Bạch Viêm nói giọng khàn khàn: “Cậu ta dung hòa sức mạnh của hỏa chủng. Sức mạnh đó có thể tổng hợp thêm sức mạnh của mọi diễm lực khác. Chúng ta tu luyện thuật Hỏa Diễm, chỉ cần trong thời gian ngắn không giết chết cậu ta thì cậu ta sẽ không ngừng hấp thụ, thậm chí là làm thay đổi diễm lực của chúng ta. Như vậy cậu ta càng chiến đầu càng mạnh, còn chúng ta sẽ càng yếu đi. Còn đấu tiếp thì chúng ta không có cơ hội để chiến thắng nữa”.
“Không thể nào...”, Hắc Hỏa tái mặt, lầm bầm.
“Thực ra cuộc chiến này đúng ra là không thua. Nếu ngay từ đầu chúng ta dồn hết sức, không để cậu ta có cơ hội thì cũng không tới mức như thế này”, Bạch Viêm nói.
“Do chúng ta đã quá khinh suất”, Hắc Hỏa không cam tâm.
“Chẳng có gì là khinh hay không khinh suất, trên đời này vốn thế. Có thành công và thất bại, chẳng qua nói thế là để tự an ủi mình thôi. Lẽ nào nói vài câu thì có thể thay đổi được kết quả sao?”, Bạch Viêm thản nhiên nói.
Hắc Hỏa im lặng.
“Người trẻ, cậu thắng rồi, tôi nghĩ mục đích của cậu đã đạt tới rồi đúng không. Hỏa chủng của cậu đã dung hợp hoàn toàn, thậm chí cậu lấy luôn cả dị hỏa ở đây rồi”, Bạch Viêm nói.
Dù Bạch Viêm không nỡ nhưng cũng bất lực, vì Bạch Viêm không thể nuốt lời, như vậy sẽ ảnh hưởng đến cả danh dự của chủ nhân...Hắc Hỏa, Bạch Viêm cảm thấy tâm trạng vô cùng phức tạp.
Bọn họ không ngờ hai người họ liên thủ mà vẫn thua bởi một người trẻ. Đúng là họ già rồi sao?
Lâm Chính cũng chẳng buồn khách khí, anh thu hồi công pháp, thở hổn hển đi về phía trung tâm của hòn đảo.
Thực ra trạng thái của anh lúc này cực kỳ không tốt. Mặc dù anh thắng nhưng bị tiêu hao rất nhiều sức lực, cộng thêm với việc dung hợp hỏa chủng và sức mạnh của Thiên Viêm Đại Trận nên anh mệt vô cùng. Dù vậy nếu phải chiến đấu tiếp thì anh cũng không hề sợ Bạch Viêm, Hắc Hỏa. Vì họ cũng bị mất sức nhiều hơn anh.
“Thắng rồi”.
“Tốt quá rồi”.
“Thần y Lâm quá lợi hại luôn”, đám người Dịch Tiên Thiên mừng rỡ chạy tới.
Nhưng đúng lúc này...Ngọn đảo nổi lên giữa biển lửa đột nhiên xuất hiện vô số bóng hình. Ngay cả Bạch Viêm, Hắc Hỏa cũng bị những người này bao vây. Đó chính là Ngạo Ưng mà trước đó đã rời đi cùng với Đao Mặc Long.
“Các người làm gì vậy?”
Hắc Hỏa tức giận: “Không phải bảo các người biến đi rồi sao, sao còn dám quay lại?”
“Ông già, chúng tôi đã tốn biết bao nhiêu tiền bạc công sức để tới Lưu Viêm Trũng này là để kiếm được chút gì đó. Giờ ông bảo chúng tôi tay không rời đi thì chúng tôi phải ăn nói thế nào với tông môn gia tộc đây?", Ngạo Ưng nheo mắt, mỉm cười.
“Vì vậy, các người muốn chết ở đây?”, Bạch Viêm lạnh giọng.
“Chết? Chưa chắc. Giờ các người đã bị thần y Lâm đánh cho trầy da tróc vẩy rồi thì giết bọn tôi kiểu gì? Ngược lại chúng tôi, cũng không còn là đám người của lúc trước nữa”, Ngạo Ưng bật cười.
“Cái gì?”, Bạch Viêm bàng hoàng.
Phía sau Ngạo Ưng xuất hiện thêm không ít người. Những người này đều có khí tức ghê người. Đó là những cao thủ có sức mạnh tương đương Ngạo Ưng.
Hắc Hỏa Bạch Viêm mà còn sức thì cũng có thể đối phó được với họ. Thế nhưng lúc này hai người khó mà làm gì được đối phương...
“Thần y Lâm, chúng ta cùng ra tay tiêu diệt hai kẻ này sau đó cùng chia dị hỏa và những thứ khác, chắc anh không phản đối chứ”, Ngạo Ưng nheo mắt, nhìn Lâm Chính. Rõ ràng là anh ta đang uy hiếp Lâm Chính.
“Các người...”, Dịch Tiên Thiên tức giận. Lâm Chính không nói gì.
Đúng lúc này, một giọng nói khác từ phía sau Ngạo Ưng vọng tới: “Ngạo Ưng, muốn lấy được thứ mình cần thì phải không từ thủ đoạn, phải tàn nhẫn. Người này có thể đánh bại hai cao thủ hàng đầu thì thực lực của cậu ta không hề đơn giản. Nếu hôm nay không trừ khử cậu ta, đợi cậu ta hồi phục sức khỏe tìm cậu tính sổ thì cậu sẽ hối hận không kịp đấy".
Nói xong, một người đàn ông trung niên bước ra nhìn chăm chăm Lâm Chính. Người này có khí thức vô cùng khủng khiếp, chắc chắn cũng là một cao thủ
Ngạo Ưng nghe thấy vậy lập tức đanh mắt: “Đại nhân nói đúng. Thực ra tôi cũng nghĩ như vậy. Tôi định lợi dụng thần y Lâm để đuổi hai ông già này rồi trừ khử ông ta. Nhưng đại nhân đã nói vậy thì tôi xử lý cùng một lượt vậy”.
Dứt lời đám cao thủ phía sau Ngạo Ưng lấy vũ khí ra, bao vây Lâm Chính và Dịch Tiên Thiên...
Lâm Chính hờ hững nhìn xung quanh và nói với Ngạo Ưng: “Các người chắc chứ?”
Chương 2339: Liều chết đánh một trận
“Thần y Lâm, chuyện đã đến nước này, chúng tôi cũng không còn lựa chọn nào khác! Mặc dù tôi không muốn đối địch với anh, nhưng vì dị hỏa, tôi chỉ có thể mạo hiểm!”, Ngạo Ưng cười híp mắt, nói.
Chim chết vì miếng ăn, người chết vì tài vật.
Bọn họ đã dám đến đây, sao có thể tay không quay về?
Lâm Chính gật đầu.
“Nếu các anh đã lựa chọn như vậy thì tôi không có ý kiến, chỉ hi vọng các anh có thể còn mạng mang những thứ này về!”.
Nói xong, Lâm Chính cất bước đi về phía những người đó.
“Đừng dài dòng, giết thần y Lâm trước, sau đó tiễn hai lão già đó lên đường!”.
Người đàn ông trung niên ở phía sau Ngạo Ưng quát lên.
Bọn họ không do dự nữa, hét lên một tiếng, lao về phía Lâm Chính.
Khí ý cuồng bạo như gió cuốn mây tan ập đến.
Lâm Chính không sợ, trở tay đánh ra một chưởng, ngọn lửa trong lòng bàn tay anh giống như cuồng long phun trào, nuốt chửng bọn họ.
Mười mấy võ giả ở trước nhất thậm chí còn không kịp phản ứng đã bị lửa nuốt chửng.
Nhưng chớp mắt hai cao thủ tuyệt đỉnh đã đi vòng sang bên cạnh, trái phải giáp công Lâm Chính.
Hai người đều là cao thủ kiếm đạo, đồng thời rút trường kiếm, giống như sao giữa trời đêm, nhắm thẳng về phía đầu Lâm Chính mà đâm.
Kiếm khí mãnh liệt tựa hồ có thể xé rách hư không.
Lâm Chính vội vàng lùi về sau, đồng thời vung cánh tay lên.
Vèo vèo vèo vèo…
Lòng bàn tay anh đánh ra mười mấy cây châm dài như được ngưng tụ từ lửa, đánh về phía cao thủ kiếm đạo ở bên tay phải.
Cao thủ kiếm đạo biến sắc, lập tức lùi về sau.
Nhưng nó quá nhanh, ông ta vội vàng dùng kiếm chặn mấy cây châm dài bằng lửa lại, nhưng châm dài còn lại vẫn đâm vào cơ thể ông ta.
Cao thủ kiếm đạo kia lập tức nôn ra máu, ngã xuống đất, run rẩy điên cuồng, không đứng dậy nổi nữa, thất khiếu bốc khói ngùn ngụt khiến người nhìn sợ hãi.
Lâm Chính xử lý xong cao thủ kiếm đao bên phải, cao thủ kiếm đạo bên trái đã giết tới.
“Chết đi!”.
Người đó gào lên, đâm tới một kiếm, dùng toàn bộ sức mạnh.
Lâm Chính đột nhiên xoay người, dùng một tay tóm lấy thanh kiếm sắc bén đang đâm về phía mình.
Bộp!
Kiếm dừng lại ở khoảng cách ba tấc trước mặt anh.
Tay anh nắm chặt không để kiếm đâm tới thêm nữa.
Thân kiếm sắc bén đâm thủng lòng bàn tay của Lâm Chính.
“Hay lắm! Giữ chân hắn! Lần này sẽ băm thây hắn ra làm trăm mảnh!”.
Ngạo Ưng hét lên, xông lên cùng với các cao thủ cậu Huyết, Đao Mặc Long, thừa thế tấn công.
Các loại đao kiếm côn thương đánh tới.
Sức mạnh tàn bạo hoàn toàn bao bọc lấy Lâm Chính.
Lúc này, anh không còn nơi nào để chạy trốn.
Khi tất cả đao thương gậy gộc đánh lên người Lâm Chính.
Keng! Keng! Keng! Keng! Keng…
Những tiếng động to rõ vang lên.
“Cơ thể võ thần?”.
Người đàn ông trung niên biến sắc.
“Không hay!”.
Ngạo Ưng ngạc nhiên, vội vàng buông kiếm lùi về sau.
Đao Mặc Long và cậu Huyết cũng vội vàng tránh đi.
Ầm!
Cơ thể Lâm Chính đột nhiên bùng phát một luồng lửa nóng cháy, nuốt chửng những người xung quanh.
Cao thủ kiếm đạo ở bên trái bị ngọn lửa thiêu đốt thành tro.
Người xung quanh cũng khó tránh khỏi kết cục đó, ai cũng bị lửa bao trùm, đốt thành than.
Cậu Huyết may sao vẫn còn tránh kịp, áo bị lửa thiêu đốt. Hắn vội vàng cởi áo choàng ra, thoát được một kiếp.
Đao Mặc Long thì chậm một bước. Đợi đến khi anh ta phản ứng được thì nửa bên thân đã bị thiêu cháy, người bị sóng lửa đẩy ra xa, ngã xuống đất, không ngừng lăn lộn kêu gào trên mặt đất.
Ai nấy đều biến sắc.
“Sao lại vậy? Thần… Thần y Lâm lại mạnh đến thế?”, Ngạo Ưng gần như không dám tin vào mắt mình.
“Cơ thể võ thần? Chúng ta… Chúng ta lấy gì để phá cơ thể võ thần?”, cậu Huyết sợ hãi, run giọng nói.
“Sợ cái gì? Khởi động cơ thể võ thần cần phải tiêu hao sức lực. Cậu ta không thể duy trì cơ thể võ thần đó mãi, nếu không, cậu ta sẽ kiệt sức mà chết! Huống hồ trên đời này có rất nhiều cách để phá cơ thể võ thần, các cậu tưởng cậu ta là tồn tại vô địch sao?”.
Người đàn ông trung niên ở phía sau lạnh lùng nói.
“Dù là như vậy, chúng tôi cũng không thể đối kháng với cơ thể võ thần! Ông bảo chúng tôi phải làm sao?”, cậu Huyết không khỏi quay đầu phản bác.
“Phế vật đúng là phế vật! Xem ra vẫn phải để tôi đích thân ra tay!”.
Người đàn ông trung niên giận dữ quát lên, bước tới trước.
Ở bên này Lâm Chính đã đi đến trước mặt Đao Mặc Long, đứng trên cao nhìn xuống Đao Mặc Long lăn lộn trên mặt đất.
“Cứu tôi! Cứu tôi!”.
Đao Mặc Long hét lên, giãy giụa muốn đứng dậy chạy đi, nhưng khí thế của Lâm Chính đè ép lên người anh ta khiến anh ta không thể đứng dậy.
“Thần… Thần y Lâm, xin anh tha cho tôi một con đường sống! Cầu xin anh tha cho tôi một con đường sống… Chỉ cần anh tha cho tôi, anh bảo tôi làm gì cũng được!”.
Đao Mặc Long run rẩy, sợ hãi nhìn Lâm Chính, nói.
“Bây giờ mới xin tha thì có tác dụng gì? Rõ ràng anh đã rời khỏi Lưu Viêm Trũng, đã có thể thoát thân, nhưng anh lại vì lợi ích mà quay ngược trở về, còn định giết tôi, làm sao tôi có thể tha cho anh?”.
Lâm Chính không biểu lộ cảm xúc gì mà nói: “Bất cứ ai có ý định giết tôi, tôi đều sẽ diệt trừ kẻ đó! Anh nói xem, tôi dựa vào đâu mà tha cho anh?”.
“Anh…”, Đao Mặc Long á khẩu.
Ngay sau đó, Lâm Chính bóp cổ Đao Mặc Long, nâng anh ta lên bằng một tay, quay mặt về phía đám người kia.
Đao Mặc Long điên cuồng giãy giụa, nhưng không có tác dụng gì.
“Thả tôi ra! Mau thả tôi ra!”.
Anh ta điên cuồng hét lên.
Lâm Chính lạnh lùng nói: “Nếu ai còn đối địch với tôi thì sẽ có kết cục như vậy!”.
Nói xong, Lâm Chính đột nhiên dùng sức.
Vù!
Một ngọn lửa bốc lên từ lòng bàn tay Lâm Chính, trong nháy mắt lan ra toàn thân Đao Mặc Long.
“A!”.
Đao Mặc Long hét lên xé ruột xé gan, giãy giụa như điên.
Cứ vậy kéo dài khoảng ba bốn giây, Đao Mặc Long ngừng giãy giụa, cơ thể anh ta cũng dần dần hóa thành tro bụi, hoàn toàn biến mất trong ngọn lửa của Lâm Chính.
Người trước mắt đều sợ run lẩy bẩy.
Bọn họ sững sờ nhìn Đao Mặc Long tan biến trong tay Lâm Chính, tinh thần sắp suy sụp đến nơi.
“Chúng ta… Chúng ta phải đối mặt với con ác quỷ này sao?”.
“Không… Không… Đừng…”.
“Tôi không đánh nữa…”.
Bọn họ hét lên đầy kinh hoàng, mất hết ý chí chiến đấu.
“Mọi người đừng hoảng, người này chỉ dùng thủ đoạn hù dọa các cậu mà thôi! Cậu ta biểu hiện như vậy có nghĩa cậu ta không còn chống cự được bao lâu nữa. Bây giờ chúng ta cùng xông lên tiêu diệt bọn họ thì có thể chia nhau tất cả bảo bối trong Lưu Viêm Trũng rồi”.
Người đàn ông trung niên đứng ra, hét lớn.
“Đúng vậy! Mọi người cùng nhau xông lên! Hắn không phải đối thủ của chúng ta! Huống hồ mọi người trốn được nhất thời, không trốn được cả đời. Hôm nay không giết thần y Lâm, đợi hắn ra ngoài nhất định sẽ trả thù chúng ta. Đến lúc đó, không phải chỉ có chúng ta chết, mà e là thế lực đằng sau chúng ta cũng sẽ bị hắn diệt trừ! Mọi người tự nghĩ đi!”.
Ngạo Ưng hét lên.
Nghe vậy, mọi người đều dừng bước, sững sờ nhìn Ngạo Ưng.
Đúng vậy!
Chạy thì có tác dụng gì?
Lâm Chính không chết, bọn họ mãi mãi sẽ không được bình yên.
“Được, chúng ta chiến đấu!”.
“Cùng lắm thì chết!”.
“Hôm nay không phải hắn chết thì là tôi chết!”.
Mọi người hò hét, cùng nhau bao vây về phía anh, ai cũng coi thường cái chết.
Đúng lúc đó, phía bên Lâm Chính cũng có chi viện.
Bạch Viêm và Hắc Hỏa tiến tới, đứng hai bên trái phải Lâm Chính.
Đám người kia thấy vậy lập tức cảm thấy áp lực gia tăng.
Chương 2340: Nuốt dị hỏa
“Các ông không cần đấu với tôi, bọn họ chỉ muốn giết tôi cướp dị hỏa, không hề muốn giết các ông. Các người tránh đi, bọn họ chắc chắn sẽ dừng tay”, Lâm Chính nói.
“Cậu trai trẻ, cậu không hiểu sứ mệnh của chúng tôi. Bọn họ tự tiện xông vào Lưu Viêm Trũng là đã đáng chết! Cho dù bọn họ không giết chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ giết bọn họ!”.
Bạch Viêm nói.
Lâm Chính im lặng, không lên tiếng nữa.
Ngay sau đó, hai bên lao vào chém giết.
Một trận chiến có một không hai diễn ra trong Lưu Viêm Trũng.
Có Bạch Viêm và Hắc Hỏa tương trợ, áp lực của Lâm Chính giảm bớt rất nhiều.
Nhưng anh cũng phải đối mặt với một kẻ địch mạnh.
Đó là người đàn ông trung niên đi cùng Ngạo Ưng vào đây.
Thủ đoạn của người đàn ông trung niên cực kỳ đặc biệt. Ông ta vung tay, một làn sương lan ra, hai nắm tay đấm vào mặt đất, lập tức có nhiều gai băng nhô lên từ mặt đất.
Một quyền một cước lại có thể làm đóng băng cả vùng đất nóng cháy.
Hắc Hỏa thấy vậy, vẻ mặt sa sầm.
“Hóa ra là người luyện thuật Băng Hàn đến đại thành! Không ngờ các người cũng có hứng thú với dị hỏa!”.
“Ha ha, dị hỏa ở đây đều là bảo bối, luyện đan chế tạo vũ khí đều là thượng đẳng, sao có thể không muốn?”.
Người đó cười lớn, tấn công về phía Lâm Chính dồn dập như nước lũ.
Lâm Chính cật lực chống đỡ.
Mặc dù quanh người anh toàn là lửa, nhưng dưới sự che phủ của lớp sương khủng khiếp của ông ta, lửa hoàn toàn không lan tới được.
Đòn tấn công của ông ta đã khắc ngọn lửa của anh.
Hai bên giao đấu trong chốc lát, trên người Lâm Chính đã phủ một lớp sương lạnh.
Người đàn ông trung niên nắm bắt cơ hội, tấn công tới.
Lần này Lâm Chính hoàn toàn không chống đỡ nổi nữa.
Ầm ầm ầm…
Chiêu thức của Lâm Chính bị hóa giải. Người đàn ông trung niên tấn công tới tấp, nắm đấm của ông ta bao phủ những luồng lực băng hàn dày nặng đánh lên người Lâm Chính, ngực Lâm Chính lập tức kết thành băng.
Thậm chí khí ý hàn băng đáng sợ suýt thẩm thấu vào da thịt của Lâm Chính, đến thẳng lục phủ ngũ tạng, dường như muốn đóng băng tim của anh…
Lâm Chính liên tục lùi về sau, không ngừng ho khan.
Nhưng anh lại không ho ra máu, mà thứ nôn ra lại là mấy viên máu băng.
Ánh mắt Lâm Chính trở nên nghiêm trọng.
Nếu còn đánh tiếp, e rằng máu trong cơ thể anh sẽ đóng băng.
“Cậu trai trẻ, cậu không phải đối thủ của người này, để chúng tôi đối phó với ông ta!”.
Bạch Viêm và Hắc Hỏa thấy Lâm Chính liên tục lùi lại bèn xông tới, ngăn chặn người đàn ông trung niên.
“Chi viện cho đại nhân!”.
Ngạo Ưng hét lên, dẫn theo người bao vây.
Hai ông lão bảo vệ Lâm Chính, vừa chiến đấu vừa lùi, có vẻ cũng không chống đỡ được.
Bọn họ đã tiêu hao quá nhiều khi chiến đấu với Lâm Chính.
Bây giờ bọn họ lại bị nhiều cao thủ vây công, trong đó còn có người tu luyện thuật Băng Hàn đến đại thành, cho nên chống đỡ rất khó khăn.
“Không được, nếu còn tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ chết!”.
Dịch Tiên Thiên sốt ruột, lập tức sai cao thủ của Thương Minh đến giúp.
Nhưng cũng chỉ như muối bỏ biển, hoàn toàn không cứu nguy được.
“Chàng trai trẻ, vừa rồi cậu đã tiêu hao quá lớn, vả lại cậu cũng vừa mới có được thuật Hỏa Viêm, chưa khống chế sức lửa được thành thạo, đương nhiên không phải đối thủ của người luyện thuật Băng Hàn đến đại thành. Chúng ta cứ đấu như vậy chỉ có một đường chết, bây giờ cách để sống sót chỉ có một, cần cậu làm, chúng tôi sẽ yểm hộ cho cậu!”, lúc này Bạch Viêm khẽ nói.
“Cách gì?”.
Lâm Chính hỏi.
“Nuốt dị hỏa!”.
Bạch Viêm nói.
“Cái gì?”.
Lâm Chính đứng sững tại chỗ.
“Chàng trai, đây là cách duy nhất để chiến thắng bọn họ. Cậu đã dung hòa hỏa chủng, hỏa chủng đang ở trong cơ thể cậu, cho nên cậu có năng lực nuốt được dị hỏa. Bây giờ cậu hãy nuốt hết số dị hỏa đó vào, hấp thu năng lượng của chúng, như vậy đám ô hợp đó sẽ không làm gì được cậu nữa!”, Bạch Viêm nói.
Vẻ mặt Lâm Chính nghiêm nghị, cũng không do dự, quay người chạy về phía số dị hỏa đó.
Người đàn ông trung niên ý thức được điều gì đó, lập tức gào lên: “Ngạo Ưng! Mau ngăn cậu ta lại! Mau!”.
“Xông lên theo tôi!”.
Ngạo Ưng cắn răng, dẫn theo người xông về phía Lâm Chính, muốn ngăn anh lại.
Lâm Chính không đối phó được với người đàn ông trung niên, há lại không đối phó được đám người này? Anh lập tức chấn nát sương lạnh ở trước ngực, sau đó vỗ một chưởng xuống mặt đất.
Soạt!
Một bức tường lửa mạnh mẽ vọt lên, chặn đám Ngạo Ưng lại.
Bọn họ đã chứng kiến uy lực của ngọn lửa Lâm Chính dùng, không ai dám tiến lên nữa, run rẩy đứng tại chỗ.
Lâm Chính nhân cơ hội xoay người, nhảy vọt lên con đường nhỏ ở trung tâm, đánh nát một bục cao trong số đó.
Trong nháy mắt, mười mấy loại dị hỏa đủ mọi màu sắc bay lơ lửng trên bục cao.
Rực rỡ chói mắt, khiến người ta say mê.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, ai cũng sinh lòng ngưỡng mộ.
Lời nói của Lâm Chính khiến tất cả mọi người đều sửng sốt.
Hắc Hỏa và Bạch Viêm cũng ngạc nhiên, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin, còn tưởng là tai mình có vấn đề.
"Oắt con, cậu muốn tự sát sao?".
Bạch Viêm lạnh lùng quát.
"Không phải tự sát, tôi chỉ muốn thử cực hạn của mình vào lúc này", Lâm Chính nhỏ giọng đáp.
"Hừ, lấy chúng tôi ra để thử! Xem ra cậu không coi chúng tôi ra gì cả!", Hắc Hỏa nổi giận: "Nếu đã vậy thì tôi sẽ cho cậu được toại nguyện!".
"Không".
Bạch Viêm trầm giọng nói: "Nể mặt Thần Hỏa, tôi sẽ không giết cậu, cậu muốn đánh với hai người chúng tôi là việc của cậu, nhưng chỉ cần cậu chạm vào tôi, tôi sẽ coi như cậu thắng".
"Bạch Viêm!", Hắc Hỏa cuống lên.
Nhưng Bạch Viêm đã quyết định thì sẽ không đổi ý.
"Ra tay đi!", Bạch Viêm quát.
Lâm Chính cũng không khách sáo, lấy ra một túi châm, đâm vào người.
Cùng lúc đó, làn da toàn thân anh cũng bắt đầu trở nên nóng rực, một luồng khí ý sôi sùng sục bắt đầu quấn quanh người anh.
"Đây là... sức mạnh của hỏa chủng?", Bạch Viêm kinh ngạc.
"Thằng oắt này đã dung hòa được hỏa chủng", Hắc Hỏa khàn giọng nói.
"Vậy sao?", Bạch Viêm tỏ vẻ khó tin: "Xem ra Thần Hỏa rất tin tưởng người này, giao cả hỏa chủng cho cậu ta".
"Tôi nghĩ chắc là Thần Hỏa cũng không ngờ thằng oắt này lại hấp thu được hỏa chủng! Bạch Viêm, dù thế nào thì cũng nên cẩn thận một chút, người này giỏi y độc, không đơn giản đâu", Hắc Hỏa nói.
"Còn trẻ mà đã có thủ đoạn như vậy, tiền đồ không thể đong đếm được".
Đôi mắt Bạch Viêm lóe lên một tia tán thưởng, nhưng vẻ mặt cũng dần trở nên nghiêm túc.
Vèo!
Lâm Chính đã hành động.
Người như lôi hỏa, lao thẳng về phía Bạch Viêm như tia chớp.
Luồng khí thế đó không gì có thể đỡ được.
Bạch Viêm dường như nín thở, giơ hai tay lên vạch một đường về phía trước.
Soạt!
Một lá chắn hình tròn bằng lửa màu đỏ bỗng xuất hiện.
Lá chắn tỏa ra nhiệt độ rất cao, thậm chí còn thiêu đốt mặt đất xung quanh đỏ rực lên.
Tuyệt đối không được chạm vào lá chắn này, nếu không chắc chắn thân xác bằng máu thịt sẽ lập tức bị hòa tan thành vũng máu, thậm chí là bốc hơi hoàn toàn.
Nhưng Lâm Chính không hề dừng lại, mà nện một quyền tới không chút do dự.
Quyền kình tàn bạo dường như muốn xuyên thủng mọi thứ.
Cực kỳ đáng sợ!
"Thằng oắt này muốn chết thật sao?".
Hắc Hỏa thấy khuôn mặt đầy dữ tợn của Lâm Chính hiện rõ vẻ quyết tuyệt, trong lòng giật thót sợ hãi.
"Dù cậu đã dung hòa được hỏa chủng, thì chắc chắn vẫn không chống lại được ngọn lửa của Bạch Viêm. Bạch Viêm đã tu luyện ở đây được gần trăm năm, cậu tưởng ai cũng đối phó được sao? Cậu làm vậy là tự đâm đầu vào chỗ chết!".
Hắc Hỏa nói.
Tuy ông ta rất khâm phục dũng khí của Lâm Chính, cũng rất kinh ngạc trước thủ đoạn của anh.
Nhưng thực lực của hai bên có sự cách biệt quá lớn.
Cách biệt này không thể dựa vào dũng khí là có thể bù đắp được.
Nhưng ngay sau đó.
Bốp!
Nắm đấm của Lâm Chính nện mạnh vào lá chắn lửa, đồng thời trên nắm đấm cũng tỏa ra một ngọn lửa màu trắng, muốn xé rách ngọn lửa trên lá chắn để đấm mạnh vào trong.
"Cái gì?".
Bạch Viêm vô cùng ngạc nhiên.
Kiểu đánh của Lâm Chính là kiểu đánh không cần mạng.
Nắm đấm của anh hoàn toàn không chịu được sức lửa của lá chắn, nhưng anh vẫn không bỏ cuộc mà tiếp tục tấn công.
Sức mạnh càng ngày càng lớn, càng ngày càng tàn bạo.
Nắm đấm của Lâm Chính cũng dần bị nứt toác, nát bấy.
Nhưng anh vẫn không dừng lại.
Hai luồng lửa đối chọi nhau.
Cuối cùng!
Keng!
Một âm thanh chói tai vang lên.
Chỉ thấy lá chắn lửa kia bị một quyền của Lâm Chính đấm xuyên qua, nắm tay máu me be bét không còn hình dạng của Lâm Chính đánh mạnh vào người Bạch Viêm.
Bốp!
Cả người Bạch Viêm bay đi, nặng nề ngã xuống đất, nhìn rất thảm hại.
"Bạch Viêm!".
Hắc Hỏa kinh hãi kêu lên.
"Ông vẫn còn rảnh nhìn ông ta à?".
Giọng nói lạnh lùng của Lâm Chính vang lên.
Hắc Hỏa nín thở, chỉ thấy Lâm Chính vung cánh tay quét tới, cánh tay đó dường như mang theo thần lực vạn cân, khiến không khí cũng chấn động rung lên.
Ông ta vội vàng giơ tay lên, nhưng quá gấp gáp nên cũng không đón đỡ được, bị Lâm Chính hất bay đi.
Dịch Tiên Thiên và người của Thương Minh ở phía sau trợn mắt há mồm ra nhìn.
"Cậu Lâm… mạnh... mạnh quá!".
Dịch Tiên Thiên ngẩn người nói.
Ai nấy đều sinh lòng kính phục.
Lâm Chính mạnh mẽ như vậy, khiến bọn họ cảm thấy rất an toàn.
"Các ông cũng chẳng ra sao cả".
Lâm Chính dừng tay lại, bình thản nói.
"Cậu đã thắng".
Bạch Viêm ho hai tiếng rồi bò dậy, nhìn bàn tay gần như đã bị phế của Lâm Chính, nói: "Nhưng tôi không ngờ cậu lại mạnh tay như vậy, dù phế một bàn tay cũng phải khiến chúng tôi bị thương. Kiểu đánh này của cậu khiến người ta rất kinh ngạc, nhưng vô ích, cậu không thể khiến chúng tôi bị thương, ngược lại còn khiến bản thân bị thương nặng. Nếu chúng ta vẫn đánh tiếp, mà cậu lại bị mất một tay thì sức chiến đấu sẽ giảm mạnh, tôi muốn giết cậu cũng dễ như trở bàn tay! Cậu làm vậy chẳng khác nào tự sát cả!".
"Ai nói vậy?".
Lâm Chính mặt không cảm xúc giơ tay lên, khẽ nắm lại: "Tôi nghĩ chắc các ông không hiểu rõ về phương pháp chiến đấu của tôi rồi".
Vừa dứt lời, chỉ thấy da thịt ở lòng bàn tay gần như bị nướng chín của Lâm Chính bỗng bắt đầu nhu động.
Gân bắt đầu tự nối lại, da thịt dần lành, những chỗ xương bị gãy cũng dần khôi phục dáng vẻ ban đầu.
Cảnh tượng kinh hãi không khác gì thời gian bị đảo ngược.
"Cái gì?".
Bạch Viêm và Hắc Hỏa đều há hốc miệng.
Không quá 10 giây, cánh tay của Lâm Chính đã khôi phục lại như ban đầu, không còn dấu vết thương tích nào.
"Y võ tối thượng! Y võ tối thượng!".
Hắc Hỏa lẩm bẩm, vẻ mặt đầy kinh hãi.
"Chúng tôi đã coi thường cậu rồi!".
Bạch Viêm thở hắt ra một hơi, khàn giọng nói: "Nhưng dù thế nào thì cậu cũng đã thắng, dị hỏa ở đây, cậu hãy lấy đi!".
"Sao nào? Các ông không muốn đánh nữa à?", Lâm Chính bình thản nói.
"Tôi đã nói rồi, cậu chạm vào được tôi coi như cậu thắng".
"Nhưng mục đích của tôi không chỉ có vậy! Hay là thế này đi, hai người các ông cùng xông lên, nếu đánh bại tôi thì tôi sẽ không lấy số dị hỏa này đi, mà tiếp tục để chúng ở đây, được không?", Lâm Chính bình thản nói.
Bạch Viêm và Hắc Hỏa đưa mắt nhìn nhau, đều có vẻ dao động.
"Cậu Lâm!".
Dịch Tiên Thiên cuống quýt kêu lên: "Cậu cần gì phải tự gây phiền phức cho bản thân như vậy chứ? Chúng ta lấy dị hỏa đi là được rồi, đừng chuốc thêm rắc rối nữa".
"Không sao đâu", Lâm Chính bình thản đáp.
"Cậu Lâm... cậu..."
Dịch Tiên Thiên còn định khuyên tiếp.
Nhưng Bạch Viêm đã nhìn thấu mục đích của Lâm Chính.
"Ông không cần khuyên cậu ta nữa đâu, cậu ta làm vậy cũng là vì bản thân, tôi đoán cậu ta đã dung hòa hỏa chủng, nhưng năng lượng hỏa chủng trong người không ổn định, vẫn chưa hấp thu toàn bộ được. Cậu muốn thông qua việc giao đấu với chúng tôi để hấp thu hoàn toàn hỏa chủng này chứ gì?", Bạch Viêm bình thản nói.
"Đúng vậy".
Lâm Chính gật đầu, thẳng thắn thừa nhận.
"Cả đời này hai người chúng tôi chưa bao giờ bị ai sỉ nhục như vậy! Chàng trai trẻ, cậu rất mạnh, nhưng có lúc lại tự tin một cách mù quáng!".
Dường như Bạch Viêm có chút tức giận, lạnh lùng nói: "Nếu đã vậy thì lại đây! Ra tay đi!".
Lâm Chính cũng không nhiều lời, lập tức lao về phía hai người.
"Chết đi!".
Hai người cùng quát, cả người bùng lên ngọn lửa đáng sợ, hóa thành hai con rồng lửa, nhào về phía Lâm Chính.
"Thiên Hỏa Kỳ Lân!".
Lâm Chính gầm lên, sử dụng tới Kỳ Lân Biến.
Nhưng lần này, Kỳ Lân Biến mang theo ngọn lửa vô tận của Thiên Viêm Đại Trận, rít gào lao tới cắn xé hai con rồng lửa kia.
Trong Lưu Viêm Trũng lửa cháy hừng hực.
Đám người Dịch Tiên Thiên sợ hãi lùi lại liên tục, không dám lại gần.
Trận chiến này khác gì trận chiến của thần tiên chứ...
Chương 2337: Không có phần thắng
Sau khi giao đấu với Lâm Chính, Hắc Hỏa và Bạch Viêm mới biết chỗ đáng sợ của người này.
Chàng thanh niên này không đơn giản là đã dung hòa hỏa chủng, mà anh thậm chí còn hấp thu sức lửa của Thiên Viêm Đại Trận.
Lúc này, anh hoàn toàn có thể mượn sức mạnh của Thiên Viêm Đại Trận được tính lũy trong hỏa chủng để cường hóa mỗi đòn tấn công của mình.
Thảo nào anh nhất quyết muốn đánh với Hắc Hỏa và Bạch Viêm.
Bởi vì không giao đấu với cao thủ có Viêm Thuật đạt tới cực hạn như vậy, anh sẽ không thể hấp thu nắm vững hoàn toàn luồng sức mạnh này.
Hai bên đánh nhau tối tăm mặt mũi, cả trung tâm Lưu Viêm Trũng chằng chịt ba loại lửa đỏ trắng đen.
Nhưng dù sao Lâm Chính cũng là người mới tu luyện Viêm Thuật, Hắc Hỏa và Bạch Viêm dốc hết sức mình thì anh quả thực không chống lại được, chẳng mấy chốc đã bị thiêu cho mặt mày nhem nhuốc.
Nhưng nhờ sức mạnh chữa lành lớn mạnh, dù anh bị thương nặng đến mức nào, cũng sẽ lập tức hồi phục, chỉ cần không chết thì sẽ là một sự tồn tại không tiêu diệt được.
"Không được, cứ tiếp tục thế này thì chúng ta thua là cái chắc!".
Bạch Viêm hơi thở dốc, lạnh lùng nói: "Thằng oắt này dung hòa hỏa chủng, hấp thụ sức mạnh của Thiên Viêm Đại Trận, năng lượng trong người cậu ta gần như là vô hạn rồi. Trong tình hình năng lượng dồi dào, cậu ta có thể dựa vào y thuật cao siêu để khôi phục thân xác, còn chúng ta mà bị thương thì không thể chữa trị ngay được. Nếu cứ tiếp tục đánh thì vết thương chỉ có càng ngày càng nặng hơn, cứ như vậy, chúng ta sẽ bị cậu ta giày vò chết mất!".
"Bạch Viêm, phải làm sao bây giờ?", Hắc Hỏa cuống quýt hỏi.
"Phải nghĩ cách một chiêu khống chế được kẻ địch!", Bạch Viêm trầm giọng đáp.
"Vậy thì... chỉ có thể dựa vào chiêu đó thôi!", Hắc Hỏa hơi biến sắc.
"Cũng chỉ đành làm vậy!".
Bạch Viêm hít sâu một hơi, chưa bao giờ vẻ mặt trở nên nghiêm túc như vậy.
Hắc Hỏa thấy thế cũng không dám chần chừ nữa, khẽ quát một tiếng, bắt đầu thu liễm ngọn lửa trên người vào trong cơ thể.
"Hử?".
Lâm Chính cảm thấy không đúng, mày hơi nhíu lại, dừng việc tấn công, bắt đầu trở nên cảnh giác.
Chỉ thấy cơ thể cùng với khuôn mặt của Bạch Viêm và Hắc Hỏa đều xuất hiện những đường vân rất đáng sợ, thân thể cũng dần có sự thay đổi.
Cơ thể khô đét của bọn họ trở nên đầy đặn, cơ bắp cuồn cuộn, khuôn mặt đầy nếp nhăn cũng trở nên trẻ trung. Mái tóc bạc trắng của bọn họ trở nên đỏ rực, dường như đã trở thành vị thần lửa.
Lâm Chính nín thở, đâu còn dám chần chừ nữa, lập tức xông về phía hai người.
Nhưng đúng lúc này, Hắc Hỏa giơ tay lên, cách không nhón một cái về phía Lâm Chính.
Chết rồi!
Lâm Chính biến sắc, vội vàng né người.
Chỉ thấy vị trí chỗ anh đứng bỗng xuất hiện một chiếc vòng lửa đáng sợ.
Vòng lửa làm mặt đất tan chảy, dường như muốn thiêu đốt hư không, vô cùng đáng sợ.
Nhưng vẫn chưa kết thúc.
Hắc Hỏa lại vung tay lên.
Ầm ầm ầm...
Mặt đất chỗ Lâm Chính đứng bị nổ tung, từng cột lửa xông thẳng lên trời, chỉ cần bất cẩn là sẽ bị ngọn lửa này nuốt chửng, thiêu thành tro bụi.
Khủng khiếp quá!
Lúc này, Bạch Viêm và Hắc Hỏa có thể phát động ngọn lửa tùy ý.
Cứ như bọn họ đã trở thành chúa tể của ngọn lửa, có thể thiêu đốt thoải mái.
"Lồng Giam Lửa!".
Đúng lúc này, Bạch Viêm trừng mắt lên, quát lớn một tiếng.
Soạt soạt soạt!
Xung quanh Lâm Chính bỗng xuất hiện bốn tấm lưới lớn được dệt từ ngọn lửa.
Lâm Chính lập tức né người định tránh đi.
Nhưng lưới lửa lại di chuyển theo anh như vật sống, chẳng mấy chốc đã bao vây được anh, sau đó nhanh chóng hợp lại, hóa thành một chiếc lồng khổng lồ, nhốt Lâm Chính ở bên trong.
"Chàng trai trẻ, cậu thua rồi!".
Bạch Viêm bình thản nói, rồi lại phất tay.
Ầm!
Mặt đất dưới chân Lâm Chính thò ra một bàn tay lửa khổng lồ, chộp về phía Lâm Chính như bàn tay ma quỷ đến từ cõi u minh.
Cảnh tượng vô cùng hùng tráng.
Nếu lúc này Lâm Chính vẫn không đầu hàng, thì chắc chắn sẽ bị bàn tay lửa khổng lồ này bóp nát bét.
"Cậu Lâm!".
Dịch Tiên Thiên hét lớn.
"Kết thúc rồi!", Bạch Viêm bình thản nhìn.
"Cậu không tránh được chiêu này đâu".
Bạch Viêm nói.
Ông ta không nghĩ Lâm Chính còn chiêu pháp gì để chống lại đòn tấn công này của mình.
Ít nhất đòn này sẽ khiến Lâm Chính mất hoàn toàn sức chiến đấu.
Nhưng... đúng lúc mọi người nghĩ rằng trận đấu đã chấm dứt.
Keng!
Một tia lửa màu trắng như tuyết bắn từ trong người Lâm Chính ra.
"Đó là...", Hắc Hỏa biến sắc.
Sắc mặt Bạch Viêm cũng lập tức trở nên khó coi, nhưng ông ta không dừng lại mà tiếp tục vận sức.
Pặp!
Bàn tay lửa khổng lồ bao bọc lấy Lâm Chính.
Giống như chiếc kén tằm.
Mọi người đã không nhìn thấy Lâm Chính nữa.
Nhưng ngay sau đó!
Xẹt!
Một tia sáng màu trắng xé toạc bàn tay lửa khổng lồ kia.
Sau đó, ngày càng nhiều tia sáng trắng xuất hiện, bàn tay lửa khổng lồ lập tức tan tành, thậm chí lồng giam lửa cũng vỡ vụn.
Lâm Chính thoát ra, lao về phía hai người như tên bắn.
"Hỏng rồi! Ngăn cậu ta lại!".
Bạch Viêm vội quát.
Hắc Hỏa lập tức thi triển thuật, định ngăn Lâm Chính lại.
Nhưng lúc này Lâm Chính đã dùng hết sức bình sinh, không thể ngăn cản được nữa. Anh để mặc ngọn lửa xâm nhập vào người, không hề dừng bước, thậm chí còn không dao động.
Lâm Chính nhanh chóng tiếp cận Bạch Viêm, nện mạnh một quyền vào lồng ngực ông ta.
Phụt!
Bạch Viêm phun ra máu tươi, lại lần nữa bay đi, nặng nề ngã xuống đất.
"Khốn kiếp!".
Hắc Hỏa nghiến răng, gầm lớn một tiếng, đánh ra một quả cầu lửa có đường kính gần 10m, ném về phía Lâm Chính.
Rầm!
Quả cầu lửa rơi xuống đất, mặt đất nát bét, cả Lưu Viêm Trũng cũng chấn động.
Nhưng vụ nổ còn chưa kết thúc, Lâm Chính lại lao ra khỏi ngọn lửa ngùn ngụt, đánh về phía Hắc Hỏa.
Hắc Hỏa cũng có kết cục giống Bạch Viêm.
"Chấm dứt rồi! Chúng ta đã không còn bất cứ phần thắng nào!".
Bạch Viêm chứng kiến cảnh tượng này, ôm lồng ngực bò dậy, khàn giọng nói.
Chương 2338: Các người chắc chứ?
“Tôi không cam tâm”, Hắc Hỏa ho khù khụ, nôn ra máu và gầm lên: “Tôi vẫn có thể chiến đấu tiếp”
“Không cần thiết nữa rồi”.
Bạch Viêm nói giọng khàn khàn: “Cậu ta dung hòa sức mạnh của hỏa chủng. Sức mạnh đó có thể tổng hợp thêm sức mạnh của mọi diễm lực khác. Chúng ta tu luyện thuật Hỏa Diễm, chỉ cần trong thời gian ngắn không giết chết cậu ta thì cậu ta sẽ không ngừng hấp thụ, thậm chí là làm thay đổi diễm lực của chúng ta. Như vậy cậu ta càng chiến đầu càng mạnh, còn chúng ta sẽ càng yếu đi. Còn đấu tiếp thì chúng ta không có cơ hội để chiến thắng nữa”.
“Không thể nào...”, Hắc Hỏa tái mặt, lầm bầm.
“Thực ra cuộc chiến này đúng ra là không thua. Nếu ngay từ đầu chúng ta dồn hết sức, không để cậu ta có cơ hội thì cũng không tới mức như thế này”, Bạch Viêm nói.
“Do chúng ta đã quá khinh suất”, Hắc Hỏa không cam tâm.
“Chẳng có gì là khinh hay không khinh suất, trên đời này vốn thế. Có thành công và thất bại, chẳng qua nói thế là để tự an ủi mình thôi. Lẽ nào nói vài câu thì có thể thay đổi được kết quả sao?”, Bạch Viêm thản nhiên nói.
Hắc Hỏa im lặng.
“Người trẻ, cậu thắng rồi, tôi nghĩ mục đích của cậu đã đạt tới rồi đúng không. Hỏa chủng của cậu đã dung hợp hoàn toàn, thậm chí cậu lấy luôn cả dị hỏa ở đây rồi”, Bạch Viêm nói.
Dù Bạch Viêm không nỡ nhưng cũng bất lực, vì Bạch Viêm không thể nuốt lời, như vậy sẽ ảnh hưởng đến cả danh dự của chủ nhân...Hắc Hỏa, Bạch Viêm cảm thấy tâm trạng vô cùng phức tạp.
Bọn họ không ngờ hai người họ liên thủ mà vẫn thua bởi một người trẻ. Đúng là họ già rồi sao?
Lâm Chính cũng chẳng buồn khách khí, anh thu hồi công pháp, thở hổn hển đi về phía trung tâm của hòn đảo.
Thực ra trạng thái của anh lúc này cực kỳ không tốt. Mặc dù anh thắng nhưng bị tiêu hao rất nhiều sức lực, cộng thêm với việc dung hợp hỏa chủng và sức mạnh của Thiên Viêm Đại Trận nên anh mệt vô cùng. Dù vậy nếu phải chiến đấu tiếp thì anh cũng không hề sợ Bạch Viêm, Hắc Hỏa. Vì họ cũng bị mất sức nhiều hơn anh.
“Thắng rồi”.
“Tốt quá rồi”.
“Thần y Lâm quá lợi hại luôn”, đám người Dịch Tiên Thiên mừng rỡ chạy tới.
Nhưng đúng lúc này...Ngọn đảo nổi lên giữa biển lửa đột nhiên xuất hiện vô số bóng hình. Ngay cả Bạch Viêm, Hắc Hỏa cũng bị những người này bao vây. Đó chính là Ngạo Ưng mà trước đó đã rời đi cùng với Đao Mặc Long.
“Các người làm gì vậy?”
Hắc Hỏa tức giận: “Không phải bảo các người biến đi rồi sao, sao còn dám quay lại?”
“Ông già, chúng tôi đã tốn biết bao nhiêu tiền bạc công sức để tới Lưu Viêm Trũng này là để kiếm được chút gì đó. Giờ ông bảo chúng tôi tay không rời đi thì chúng tôi phải ăn nói thế nào với tông môn gia tộc đây?", Ngạo Ưng nheo mắt, mỉm cười.
“Vì vậy, các người muốn chết ở đây?”, Bạch Viêm lạnh giọng.
“Chết? Chưa chắc. Giờ các người đã bị thần y Lâm đánh cho trầy da tróc vẩy rồi thì giết bọn tôi kiểu gì? Ngược lại chúng tôi, cũng không còn là đám người của lúc trước nữa”, Ngạo Ưng bật cười.
“Cái gì?”, Bạch Viêm bàng hoàng.
Phía sau Ngạo Ưng xuất hiện thêm không ít người. Những người này đều có khí tức ghê người. Đó là những cao thủ có sức mạnh tương đương Ngạo Ưng.
Hắc Hỏa Bạch Viêm mà còn sức thì cũng có thể đối phó được với họ. Thế nhưng lúc này hai người khó mà làm gì được đối phương...
“Thần y Lâm, chúng ta cùng ra tay tiêu diệt hai kẻ này sau đó cùng chia dị hỏa và những thứ khác, chắc anh không phản đối chứ”, Ngạo Ưng nheo mắt, nhìn Lâm Chính. Rõ ràng là anh ta đang uy hiếp Lâm Chính.
“Các người...”, Dịch Tiên Thiên tức giận. Lâm Chính không nói gì.
Đúng lúc này, một giọng nói khác từ phía sau Ngạo Ưng vọng tới: “Ngạo Ưng, muốn lấy được thứ mình cần thì phải không từ thủ đoạn, phải tàn nhẫn. Người này có thể đánh bại hai cao thủ hàng đầu thì thực lực của cậu ta không hề đơn giản. Nếu hôm nay không trừ khử cậu ta, đợi cậu ta hồi phục sức khỏe tìm cậu tính sổ thì cậu sẽ hối hận không kịp đấy".
Nói xong, một người đàn ông trung niên bước ra nhìn chăm chăm Lâm Chính. Người này có khí thức vô cùng khủng khiếp, chắc chắn cũng là một cao thủ
Ngạo Ưng nghe thấy vậy lập tức đanh mắt: “Đại nhân nói đúng. Thực ra tôi cũng nghĩ như vậy. Tôi định lợi dụng thần y Lâm để đuổi hai ông già này rồi trừ khử ông ta. Nhưng đại nhân đã nói vậy thì tôi xử lý cùng một lượt vậy”.
Dứt lời đám cao thủ phía sau Ngạo Ưng lấy vũ khí ra, bao vây Lâm Chính và Dịch Tiên Thiên...
Lâm Chính hờ hững nhìn xung quanh và nói với Ngạo Ưng: “Các người chắc chứ?”
Chương 2339: Liều chết đánh một trận
“Thần y Lâm, chuyện đã đến nước này, chúng tôi cũng không còn lựa chọn nào khác! Mặc dù tôi không muốn đối địch với anh, nhưng vì dị hỏa, tôi chỉ có thể mạo hiểm!”, Ngạo Ưng cười híp mắt, nói.
Chim chết vì miếng ăn, người chết vì tài vật.
Bọn họ đã dám đến đây, sao có thể tay không quay về?
Lâm Chính gật đầu.
“Nếu các anh đã lựa chọn như vậy thì tôi không có ý kiến, chỉ hi vọng các anh có thể còn mạng mang những thứ này về!”.
Nói xong, Lâm Chính cất bước đi về phía những người đó.
“Đừng dài dòng, giết thần y Lâm trước, sau đó tiễn hai lão già đó lên đường!”.
Người đàn ông trung niên ở phía sau Ngạo Ưng quát lên.
Bọn họ không do dự nữa, hét lên một tiếng, lao về phía Lâm Chính.
Khí ý cuồng bạo như gió cuốn mây tan ập đến.
Lâm Chính không sợ, trở tay đánh ra một chưởng, ngọn lửa trong lòng bàn tay anh giống như cuồng long phun trào, nuốt chửng bọn họ.
Mười mấy võ giả ở trước nhất thậm chí còn không kịp phản ứng đã bị lửa nuốt chửng.
Nhưng chớp mắt hai cao thủ tuyệt đỉnh đã đi vòng sang bên cạnh, trái phải giáp công Lâm Chính.
Hai người đều là cao thủ kiếm đạo, đồng thời rút trường kiếm, giống như sao giữa trời đêm, nhắm thẳng về phía đầu Lâm Chính mà đâm.
Kiếm khí mãnh liệt tựa hồ có thể xé rách hư không.
Lâm Chính vội vàng lùi về sau, đồng thời vung cánh tay lên.
Vèo vèo vèo vèo…
Lòng bàn tay anh đánh ra mười mấy cây châm dài như được ngưng tụ từ lửa, đánh về phía cao thủ kiếm đạo ở bên tay phải.
Cao thủ kiếm đạo biến sắc, lập tức lùi về sau.
Nhưng nó quá nhanh, ông ta vội vàng dùng kiếm chặn mấy cây châm dài bằng lửa lại, nhưng châm dài còn lại vẫn đâm vào cơ thể ông ta.
Cao thủ kiếm đạo kia lập tức nôn ra máu, ngã xuống đất, run rẩy điên cuồng, không đứng dậy nổi nữa, thất khiếu bốc khói ngùn ngụt khiến người nhìn sợ hãi.
Lâm Chính xử lý xong cao thủ kiếm đao bên phải, cao thủ kiếm đạo bên trái đã giết tới.
“Chết đi!”.
Người đó gào lên, đâm tới một kiếm, dùng toàn bộ sức mạnh.
Lâm Chính đột nhiên xoay người, dùng một tay tóm lấy thanh kiếm sắc bén đang đâm về phía mình.
Bộp!
Kiếm dừng lại ở khoảng cách ba tấc trước mặt anh.
Tay anh nắm chặt không để kiếm đâm tới thêm nữa.
Thân kiếm sắc bén đâm thủng lòng bàn tay của Lâm Chính.
“Hay lắm! Giữ chân hắn! Lần này sẽ băm thây hắn ra làm trăm mảnh!”.
Ngạo Ưng hét lên, xông lên cùng với các cao thủ cậu Huyết, Đao Mặc Long, thừa thế tấn công.
Các loại đao kiếm côn thương đánh tới.
Sức mạnh tàn bạo hoàn toàn bao bọc lấy Lâm Chính.
Lúc này, anh không còn nơi nào để chạy trốn.
Khi tất cả đao thương gậy gộc đánh lên người Lâm Chính.
Keng! Keng! Keng! Keng! Keng…
Những tiếng động to rõ vang lên.
“Cơ thể võ thần?”.
Người đàn ông trung niên biến sắc.
“Không hay!”.
Ngạo Ưng ngạc nhiên, vội vàng buông kiếm lùi về sau.
Đao Mặc Long và cậu Huyết cũng vội vàng tránh đi.
Ầm!
Cơ thể Lâm Chính đột nhiên bùng phát một luồng lửa nóng cháy, nuốt chửng những người xung quanh.
Cao thủ kiếm đạo ở bên trái bị ngọn lửa thiêu đốt thành tro.
Người xung quanh cũng khó tránh khỏi kết cục đó, ai cũng bị lửa bao trùm, đốt thành than.
Cậu Huyết may sao vẫn còn tránh kịp, áo bị lửa thiêu đốt. Hắn vội vàng cởi áo choàng ra, thoát được một kiếp.
Đao Mặc Long thì chậm một bước. Đợi đến khi anh ta phản ứng được thì nửa bên thân đã bị thiêu cháy, người bị sóng lửa đẩy ra xa, ngã xuống đất, không ngừng lăn lộn kêu gào trên mặt đất.
Ai nấy đều biến sắc.
“Sao lại vậy? Thần… Thần y Lâm lại mạnh đến thế?”, Ngạo Ưng gần như không dám tin vào mắt mình.
“Cơ thể võ thần? Chúng ta… Chúng ta lấy gì để phá cơ thể võ thần?”, cậu Huyết sợ hãi, run giọng nói.
“Sợ cái gì? Khởi động cơ thể võ thần cần phải tiêu hao sức lực. Cậu ta không thể duy trì cơ thể võ thần đó mãi, nếu không, cậu ta sẽ kiệt sức mà chết! Huống hồ trên đời này có rất nhiều cách để phá cơ thể võ thần, các cậu tưởng cậu ta là tồn tại vô địch sao?”.
Người đàn ông trung niên ở phía sau lạnh lùng nói.
“Dù là như vậy, chúng tôi cũng không thể đối kháng với cơ thể võ thần! Ông bảo chúng tôi phải làm sao?”, cậu Huyết không khỏi quay đầu phản bác.
“Phế vật đúng là phế vật! Xem ra vẫn phải để tôi đích thân ra tay!”.
Người đàn ông trung niên giận dữ quát lên, bước tới trước.
Ở bên này Lâm Chính đã đi đến trước mặt Đao Mặc Long, đứng trên cao nhìn xuống Đao Mặc Long lăn lộn trên mặt đất.
“Cứu tôi! Cứu tôi!”.
Đao Mặc Long hét lên, giãy giụa muốn đứng dậy chạy đi, nhưng khí thế của Lâm Chính đè ép lên người anh ta khiến anh ta không thể đứng dậy.
“Thần… Thần y Lâm, xin anh tha cho tôi một con đường sống! Cầu xin anh tha cho tôi một con đường sống… Chỉ cần anh tha cho tôi, anh bảo tôi làm gì cũng được!”.
Đao Mặc Long run rẩy, sợ hãi nhìn Lâm Chính, nói.
“Bây giờ mới xin tha thì có tác dụng gì? Rõ ràng anh đã rời khỏi Lưu Viêm Trũng, đã có thể thoát thân, nhưng anh lại vì lợi ích mà quay ngược trở về, còn định giết tôi, làm sao tôi có thể tha cho anh?”.
Lâm Chính không biểu lộ cảm xúc gì mà nói: “Bất cứ ai có ý định giết tôi, tôi đều sẽ diệt trừ kẻ đó! Anh nói xem, tôi dựa vào đâu mà tha cho anh?”.
“Anh…”, Đao Mặc Long á khẩu.
Ngay sau đó, Lâm Chính bóp cổ Đao Mặc Long, nâng anh ta lên bằng một tay, quay mặt về phía đám người kia.
Đao Mặc Long điên cuồng giãy giụa, nhưng không có tác dụng gì.
“Thả tôi ra! Mau thả tôi ra!”.
Anh ta điên cuồng hét lên.
Lâm Chính lạnh lùng nói: “Nếu ai còn đối địch với tôi thì sẽ có kết cục như vậy!”.
Nói xong, Lâm Chính đột nhiên dùng sức.
Vù!
Một ngọn lửa bốc lên từ lòng bàn tay Lâm Chính, trong nháy mắt lan ra toàn thân Đao Mặc Long.
“A!”.
Đao Mặc Long hét lên xé ruột xé gan, giãy giụa như điên.
Cứ vậy kéo dài khoảng ba bốn giây, Đao Mặc Long ngừng giãy giụa, cơ thể anh ta cũng dần dần hóa thành tro bụi, hoàn toàn biến mất trong ngọn lửa của Lâm Chính.
Người trước mắt đều sợ run lẩy bẩy.
Bọn họ sững sờ nhìn Đao Mặc Long tan biến trong tay Lâm Chính, tinh thần sắp suy sụp đến nơi.
“Chúng ta… Chúng ta phải đối mặt với con ác quỷ này sao?”.
“Không… Không… Đừng…”.
“Tôi không đánh nữa…”.
Bọn họ hét lên đầy kinh hoàng, mất hết ý chí chiến đấu.
“Mọi người đừng hoảng, người này chỉ dùng thủ đoạn hù dọa các cậu mà thôi! Cậu ta biểu hiện như vậy có nghĩa cậu ta không còn chống cự được bao lâu nữa. Bây giờ chúng ta cùng xông lên tiêu diệt bọn họ thì có thể chia nhau tất cả bảo bối trong Lưu Viêm Trũng rồi”.
Người đàn ông trung niên đứng ra, hét lớn.
“Đúng vậy! Mọi người cùng nhau xông lên! Hắn không phải đối thủ của chúng ta! Huống hồ mọi người trốn được nhất thời, không trốn được cả đời. Hôm nay không giết thần y Lâm, đợi hắn ra ngoài nhất định sẽ trả thù chúng ta. Đến lúc đó, không phải chỉ có chúng ta chết, mà e là thế lực đằng sau chúng ta cũng sẽ bị hắn diệt trừ! Mọi người tự nghĩ đi!”.
Ngạo Ưng hét lên.
Nghe vậy, mọi người đều dừng bước, sững sờ nhìn Ngạo Ưng.
Đúng vậy!
Chạy thì có tác dụng gì?
Lâm Chính không chết, bọn họ mãi mãi sẽ không được bình yên.
“Được, chúng ta chiến đấu!”.
“Cùng lắm thì chết!”.
“Hôm nay không phải hắn chết thì là tôi chết!”.
Mọi người hò hét, cùng nhau bao vây về phía anh, ai cũng coi thường cái chết.
Đúng lúc đó, phía bên Lâm Chính cũng có chi viện.
Bạch Viêm và Hắc Hỏa tiến tới, đứng hai bên trái phải Lâm Chính.
Đám người kia thấy vậy lập tức cảm thấy áp lực gia tăng.
Chương 2340: Nuốt dị hỏa
“Các ông không cần đấu với tôi, bọn họ chỉ muốn giết tôi cướp dị hỏa, không hề muốn giết các ông. Các người tránh đi, bọn họ chắc chắn sẽ dừng tay”, Lâm Chính nói.
“Cậu trai trẻ, cậu không hiểu sứ mệnh của chúng tôi. Bọn họ tự tiện xông vào Lưu Viêm Trũng là đã đáng chết! Cho dù bọn họ không giết chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ giết bọn họ!”.
Bạch Viêm nói.
Lâm Chính im lặng, không lên tiếng nữa.
Ngay sau đó, hai bên lao vào chém giết.
Một trận chiến có một không hai diễn ra trong Lưu Viêm Trũng.
Có Bạch Viêm và Hắc Hỏa tương trợ, áp lực của Lâm Chính giảm bớt rất nhiều.
Nhưng anh cũng phải đối mặt với một kẻ địch mạnh.
Đó là người đàn ông trung niên đi cùng Ngạo Ưng vào đây.
Thủ đoạn của người đàn ông trung niên cực kỳ đặc biệt. Ông ta vung tay, một làn sương lan ra, hai nắm tay đấm vào mặt đất, lập tức có nhiều gai băng nhô lên từ mặt đất.
Một quyền một cước lại có thể làm đóng băng cả vùng đất nóng cháy.
Hắc Hỏa thấy vậy, vẻ mặt sa sầm.
“Hóa ra là người luyện thuật Băng Hàn đến đại thành! Không ngờ các người cũng có hứng thú với dị hỏa!”.
“Ha ha, dị hỏa ở đây đều là bảo bối, luyện đan chế tạo vũ khí đều là thượng đẳng, sao có thể không muốn?”.
Người đó cười lớn, tấn công về phía Lâm Chính dồn dập như nước lũ.
Lâm Chính cật lực chống đỡ.
Mặc dù quanh người anh toàn là lửa, nhưng dưới sự che phủ của lớp sương khủng khiếp của ông ta, lửa hoàn toàn không lan tới được.
Đòn tấn công của ông ta đã khắc ngọn lửa của anh.
Hai bên giao đấu trong chốc lát, trên người Lâm Chính đã phủ một lớp sương lạnh.
Người đàn ông trung niên nắm bắt cơ hội, tấn công tới.
Lần này Lâm Chính hoàn toàn không chống đỡ nổi nữa.
Ầm ầm ầm…
Chiêu thức của Lâm Chính bị hóa giải. Người đàn ông trung niên tấn công tới tấp, nắm đấm của ông ta bao phủ những luồng lực băng hàn dày nặng đánh lên người Lâm Chính, ngực Lâm Chính lập tức kết thành băng.
Thậm chí khí ý hàn băng đáng sợ suýt thẩm thấu vào da thịt của Lâm Chính, đến thẳng lục phủ ngũ tạng, dường như muốn đóng băng tim của anh…
Lâm Chính liên tục lùi về sau, không ngừng ho khan.
Nhưng anh lại không ho ra máu, mà thứ nôn ra lại là mấy viên máu băng.
Ánh mắt Lâm Chính trở nên nghiêm trọng.
Nếu còn đánh tiếp, e rằng máu trong cơ thể anh sẽ đóng băng.
“Cậu trai trẻ, cậu không phải đối thủ của người này, để chúng tôi đối phó với ông ta!”.
Bạch Viêm và Hắc Hỏa thấy Lâm Chính liên tục lùi lại bèn xông tới, ngăn chặn người đàn ông trung niên.
“Chi viện cho đại nhân!”.
Ngạo Ưng hét lên, dẫn theo người bao vây.
Hai ông lão bảo vệ Lâm Chính, vừa chiến đấu vừa lùi, có vẻ cũng không chống đỡ được.
Bọn họ đã tiêu hao quá nhiều khi chiến đấu với Lâm Chính.
Bây giờ bọn họ lại bị nhiều cao thủ vây công, trong đó còn có người tu luyện thuật Băng Hàn đến đại thành, cho nên chống đỡ rất khó khăn.
“Không được, nếu còn tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ chết!”.
Dịch Tiên Thiên sốt ruột, lập tức sai cao thủ của Thương Minh đến giúp.
Nhưng cũng chỉ như muối bỏ biển, hoàn toàn không cứu nguy được.
“Chàng trai trẻ, vừa rồi cậu đã tiêu hao quá lớn, vả lại cậu cũng vừa mới có được thuật Hỏa Viêm, chưa khống chế sức lửa được thành thạo, đương nhiên không phải đối thủ của người luyện thuật Băng Hàn đến đại thành. Chúng ta cứ đấu như vậy chỉ có một đường chết, bây giờ cách để sống sót chỉ có một, cần cậu làm, chúng tôi sẽ yểm hộ cho cậu!”, lúc này Bạch Viêm khẽ nói.
“Cách gì?”.
Lâm Chính hỏi.
“Nuốt dị hỏa!”.
Bạch Viêm nói.
“Cái gì?”.
Lâm Chính đứng sững tại chỗ.
“Chàng trai, đây là cách duy nhất để chiến thắng bọn họ. Cậu đã dung hòa hỏa chủng, hỏa chủng đang ở trong cơ thể cậu, cho nên cậu có năng lực nuốt được dị hỏa. Bây giờ cậu hãy nuốt hết số dị hỏa đó vào, hấp thu năng lượng của chúng, như vậy đám ô hợp đó sẽ không làm gì được cậu nữa!”, Bạch Viêm nói.
Vẻ mặt Lâm Chính nghiêm nghị, cũng không do dự, quay người chạy về phía số dị hỏa đó.
Người đàn ông trung niên ý thức được điều gì đó, lập tức gào lên: “Ngạo Ưng! Mau ngăn cậu ta lại! Mau!”.
“Xông lên theo tôi!”.
Ngạo Ưng cắn răng, dẫn theo người xông về phía Lâm Chính, muốn ngăn anh lại.
Lâm Chính không đối phó được với người đàn ông trung niên, há lại không đối phó được đám người này? Anh lập tức chấn nát sương lạnh ở trước ngực, sau đó vỗ một chưởng xuống mặt đất.
Soạt!
Một bức tường lửa mạnh mẽ vọt lên, chặn đám Ngạo Ưng lại.
Bọn họ đã chứng kiến uy lực của ngọn lửa Lâm Chính dùng, không ai dám tiến lên nữa, run rẩy đứng tại chỗ.
Lâm Chính nhân cơ hội xoay người, nhảy vọt lên con đường nhỏ ở trung tâm, đánh nát một bục cao trong số đó.
Trong nháy mắt, mười mấy loại dị hỏa đủ mọi màu sắc bay lơ lửng trên bục cao.
Rực rỡ chói mắt, khiến người ta say mê.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, ai cũng sinh lòng ngưỡng mộ.