-
Chương 2154-2156
Chương 2154: Tôi không đến muộn chứ?
Đất nước rộng lớn, là nơi ngọa hổ tàng long, muốn tìm một người đối phó với Nakagawa cũng không khó.
Nhưng cuộc quyết đấu giữa Nakagawa và thần y Lâm lại được tiến hành một cách vội vàng.
Chỉ trong hai giờ đồng hồ!
Cho dù các cường giả trong Nam ngoài Bắc nghe được tin tức cũng không kịp tới nơi!
Hơn nữa, bọn họ còn tưởng rằng thần y Lâm sẽ ra đấu với Nakagawa, nhưng đến giờ rồi mà cũng không thấy thần y Lâm xuất hiện. Khi trên mạng nổi lên một trận sóng thần kêu cứu, bọn họ muốn khiêu chiến Nakagawa, nhưng không có đủ thời gian, họ không thể đến Yên Kinh kịp thời.
Điều này tạo ra một cục diện khó xử.
Nông Đường Công hít một hơi thật sâu, trong lòng hơi bi thương.
Nói thì hay đấy nhưng sao ông ấy có thể cam lòng để cảnh tượng nhục nhã này xảy ra chứ?
Có điều... ông ấy không thể thay đổi được!
Tất cả những gì ông ấy có thể làm là đứng nhìn mọi chuyện cứ thế xảy ra.
"Ồ! Vậy thôi! Ván này chúng ta thua rồi!", ông Trần ngồi xuống ghế thở dài.
Cô gái tóc ngắn ôm cánh tay bị thương của mình, đôi mắt mùa thu cụp xuống, khuôn mặt đầy thất vọng.
"Thủ trưởng, tôi... tôi đi gọi thần y Lâm về nhé...", Tiểu Lưu lên tiếng.
Nhưng anh ta vừa dứt lời, bên phía võ đài truyền đến âm thanh đếm ngược.
"Chỉ còn 10 giây nữa thôi!"
Tiểu Lưu lập tức sửng sốt.
"Cậu có thể tìm thấy thần y Lâm trong vòng 10 giây không? Cậu biết thuật biến hình chứ?", Nông Đường Công thờ ơ nói.
Tiểu Lưu cúi đầu không đáp.
"9!"
Lại có tiếng hét lên.
Những người xung quanh cũng cùng nhau đếm ngược với thành viên đoàn đại biểu.
"8!"
"7!"
"6!"
....
"Thần y Lâm! Cầu xin anh hãy nhanh chóng có mặt!"
"Trời đất ơi! Thượng đế ơi! Phật tổ ơi! Làm ơn để thần y Lâm bước ra đi!"
"Mẹ ơi, mẹ ơi! Thần y Lâm mau hiển linh!"
"Thần y Lâm! Chúa cứu thế! Mau ra đây đi!"
"Không phải là sợ thật rồi chứ?"
"Thần y Lâm đi đâu rồi?"
"Thần y Lâm ở đâu?"
"Thần y Lâm...”
Trong phòng phát sóng trực tiếp trên Internet, vô số cư dân mạng đang cầu nguyện, rất nhiều ánh mắt đang háo hức mong chờ.
Thậm chí, chủ đề 'Thần y Lâm đã đi đâu' cũng lên top tìm kiếm phổ biến nhất trên mạng.
Tuy nhiên, cho dù có bao nhiêu người đang tìm kiếm hỏi thăm về tung tích của thần y Lâm thì nhân vật chính vẫn không thấy tăm hơi, cứ như thể đã biến mất.
Mọi thứ đều vô ích!
"3!"
"2!"
"1!"
"Hết giờ!!"
Trong lúc vô số người chờ mong, đoàn đại biểu đã hoàn thành việc đếm ngược!
Người dân trong nước có mặt tại hiện trường hoàn toàn tuyệt vọng.
Từng cặp mắt đầy mong đợi cứ thế trở nên u ám.
"Quả nhiên... vẫn không đến...”
"Thần y Lâm sợ thật rồi”.
"À... cũng không trách anh ta được, anh ta không đánh thắng, nếu lên võ đài sẽ bị đánh bại, chỉ sợ càng thêm mất mặt. Thanh bại danh liệt thì đã đành, còn bị người khác sỉ nhục, chi bằng không đến còn hơn...”
"Ồ, suy cho cùng thần y Lâm cũng là con người, không phải là vị thần, không có khả năng đánh thắng hết tất cả mọi người”.
"Nhục nhã quá”.
Những người có mặt tại hiện trường hoặc thở dài hoặc đau buồn, tất cả đều không cam lòng.
Nhưng đối mặt với sự việc như vậy, không ai có thể làm gì được.
"Ha ha ha ha ha! Đế quốc Anh Hoa của tôi mới đứng đầu thế giới về võ thuật! Chúng tôi mới là huyền thoại võ thuật!"
"Long Quốc! Chẳng qua cũng chỉ có vậy!", một người trong đoàn bật cười ha hả, giơ ngón tay cái lên.
Mọi người trong đoàn đại biểu của đế quốc Anh Hoa đều phấn khởi, vô cùng kích động, thậm chí còn ôm chầm lấy nhau.
"Hết giờ rồi, thần y Lâm vẫn không xuất hiện! Xem ra người Long Quốc các người quả thật đã sợ rồi! Nếu như vậy, tôi chỉ có thể trở về nước. Một đất nước rộng lớn như vậy, mà không ai dám đấu với tôi một trận, nực cười quá! Đồ lũ rùa rụt cổ, ha ha ha ha...”
Nakagawa bật cười thành tiếng.
Mấy người Nông Đường Công suýt tức nổ phổi.
Nhiều người siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm vào Nakagawa với đôi mắt phun lửa.
Trên mạng Internet và các phòng phát sóng trực tiếp thậm chí còn bùng nổ hơn, bình luận mắng chửi ngập tràn.
Nhưng Nakagawa không quan tâm, gã nghênh ngang bước xuống võ đài, định rời khỏi đây.
Các phóng viên lần lượt quay ống kính về phía Nakagawa.
Giờ phút này, gã là người chiến thắng!
Trong mắt vô số cư dân mạng nước ngoài, gã là võ thuật chính thống thực sự.
Trong mắt người dân đế quốc Anh Hoa, gã là một vị đại thống lĩnh chiến thắng trở về.
Nakagawa!
Cái tên này sẽ được lan truyền khắp thế giới trong đêm nay!
Tuy nhiên, khi Nakagawa đang tận hưởng đủ loại ánh sáng nhấp nháy của đám đông phóng viên...
Vụt!
Một âm thanh phá vỡ không khí vang lên.
"Nakagawa, anh định đi đâu?"
Khung cảnh ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh, mọi người ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy hai bóng người bay từ trên không trung xuống.
Một trong hai người đáp xuống trước, đứng ngay trước mặt Nakagawa và đoàn đại biểu đế quốc Anh Hoa.
"A!"
Mọi người đều giật nảy mình.
Nakagawa và các thành viên trong đoàn liếc nhìn xung quanh.
Khi bọn họ nhìn thấy rõ bóng người này, suýt chút nữa đã sợ hết hồn!
"Thầy!"
Nakagawa kêu lên!
Hóa ra bóng người đáp xuống trước mặt Nakagawa chính là Takahashi Imura - Thần Ninja!
Nhưng giờ khắc này, toàn thân ông ta be bét máu tươi, chân tay đã gãy, không rõ sống chết...
Vụt!
Một bóng người khác đáp xuống.
Sau đó, Lâm Chính toàn thân đầy máu đáp xuống trước mặt Nakagawa.
"Ngại quá, Nakagawa, tôi đi giải quyết Takahashi Imura nên tốn chút thời gian, tôi vẫn chưa đến muộn chứ!”
Anh vừa dứt lời, một đôi mắt máu đầy sát khí nhìn chằm chằm Nakagawa.
Chương 2155: Tôi sẽ đích thân đến thăm
Toàn thân Nakagawa tê dại.
Gã tin rằng mình không nhìn nhầm.
Người đàn ông không còn hình dạng con người, nhuốm đầy máu đang nằm trên mặt đất trước mặt gã... chính là thầy của gã - Takahashi Imura, người được mệnh danh là thần Ninja!
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể nào!
Môi và lưỡi của Nakagawa đều run rẩy.
Ông ta là thần Ninja đấy!
Tại sao lại ra nông nỗi này?
Có phải thần y Lâm đã làm không?
Vậy... vậy mà hắn lại chạy đi xử lý thầy trước hả?
Nakagawa cảm thấy đầu óc như sắp nổ tung, cảnh tượng như vậy quá ảo diệu.
Mình không nằm mơ chứ?
E rằng nằm mơ cũng không xuất hiện cảnh tượng như vậy.
"Người... người đó hình như là đại sư Takahashi!"
"Cái gì? Đại sư Takahashi hả?"
"Thần Ninja của chúng ta ư?"
"Thật hay giả thế?"
"Đại sư Takahashi bị làm sao vậy? Tại sao ông ấy lại bị gãy hết tay chân? Ai đã làm? Ai... ai đã làm hả?"
"Ai có thể chém gãy tay chân của đại sư Takahashi chứ?"
Cả đoàn đại biểu đều chết lặng.
Các phóng viên cũng vội vàng chĩa ống kính về phía Takahashi Imura.
Ánh đèn chớp liên tục.
Cảnh tượng đẫm máu lập tức khiến nhiều phòng phát sóng trực tiếp buộc phải đóng cửa, nhưng bức ảnh đầu tiên vẫn được vô số người chụp lại. Mặc dù trên mặt Takahashi Imura be bét máu nhưng các đường nét trên khuôn mặt vẫn rõ ràng nên lập tức bị nhận ra danh tính.
"Đó là Takahashi Imura! Thần Ninja của đế quốc Anh Hoa! Người mạnh nhất của đế quốc Anh Hoa!”
"Takahashi Imura? Thầy của Nakagawa à?"
"Đúng vậy! Là ông ta!"
“Chuyện... chuyện gì thế này? Sao Takahashi Imura lại trở nên thê thảm vậy? Vị đại thần nào đã làm thế?"
"Còn cần hỏi sao? Đương nhiên là thần y Lâm!"
"Không phải chứ? Thần... thần y Lâm sao? Anh ta lợi hại như vậy à? Anh ta có thể đánh bại được thần Ninja ở đế quốc Anh Hoa hả?"
"Đáng sợ quá rồi nhỉ?"
"Các người không nghe thần y Lâm nói sao? Sở dĩ anh ấy tới muộn là vì đi giải quyết thần Ninja này!"
"Thật hay giả vậy?"
"Takahashi Imura là thầy của Nakagawa, bây giờ thầy của gã đã bị xử lý, vậy Nakagawa... còn là cái thá gì?”
"Đây chính là thực lực của Thần y Lâm à?"
"Mạnh quá!"
Cư dân mạng từ khắp nơi trên thế giới rối rít bình luận, cùng với sự xuất hiện của Lâm Chính, các phòng phát sóng trực tiếp vốn đã sôi sục, giờ lại càng náo động.
Đặc biệt là các diễn đàn lớn, phòng phát sóng trực tiếp và các trang mạng xã hội của Long Quốc.
Gần như ngay lập tức, màn hình ngập tràn ba chữ ‘Thần y Lâm’.
"Thần y Lâm! Thần y Lâm!"
"Là người đàn ông đó! Là người đàn ông đó”.
"Anh ấy đã đến!"
"Cuối cùng anh ấy cũng xuất hiện!"
Mọi người reo hò nhảy cẫng lên vì sung sướng, âm thanh vang dội trước mỗi chiếc máy tính, điện thoại di động và các kênh thông tin khác nhau.
Vô số người rưng rưng nước mắt.
Rất nhiều người run rẩy vì kích động!
Giờ phút này, Lâm Chính giống như một vị thần, một vị cứu tinh, mang đến hy vọng cho tất cả những người đang tuyệt vọng.
Họ đang mong chờ, ngóng đợi, hy vọng rằng Lâm Chính có thể rửa sạch nỗi nhục nhã vừa nãy, bảo vệ tôn nghiêm võ thuật Long Quốc, giữ vị trí chính thống võ thuật, nói với thế giới rằng võ thuật của Long Quốc mới là mạnh nhất!
Bây giờ, người đàn ông này cuối cùng đã đứng trong tầm mắt của hàng ngàn người!
"Thầy! Thầy sao rồi thầy ơi?"
Nakagawa cúi người xuống, đỡ lấy cơ thể Takahashi Imura, nôn nóng hỏi.
Nhưng lúc này cơ thể Takahashi Imura bị thương nặng, hơi thở thoi thóp, đâu còn quan tâm đến Nakagawa?
"Nakagawa, anh đừng nên lãng phí sức lực lo lắng cho thầy của anh nữa, lo cho bản thân anh nhiều hơn đi! Không phải anh khiêu chiến với tôi sao? Nào! Tôi chuẩn bị sẵn sàng rồi đây”.
Lâm Chính thờ ơ nói, sau đó chắp tay sau lưng, nhìn Nakagawa chờ hắn ra tay.
Nakagawa thở hổn hển, đâu còn dám hành động thiếu suy nghĩ?
"Anh Nakagawa, cẩn thận một chút! Nếu đại sư Takahashi thật sự bị người này làm hại thì e rằng anh... không phải đối thủ của hắn!", một người trong phái đoàn vội vàng tiến lên nói.
"Anh Nakagawa, anh hãy xác định lại đi đã, người này thực sự là... thầy Takahashi sao? Không phải tên này tìm bừa một kẻ nào đó đến giả mạo thầy Takahashi, để lừa chúng ta đấy chứ?", một người khác lại nói.
Rõ ràng, mọi người vẫn không dám tiếp nhận sự thật này.
Nhưng người này có phải là Takahashi hay không, sao Nakagawa có thể không biết chứ?
Từ khi bảy tuổi, gã đã theo học võ thuật của Takahashi Imura, nhiều năm như vậy mà có thể nhận sai người được sao?
Tuy nhiên, gã không dám nói.
Bởi vì gã biết hậu quả.
Lúc này, một người đàn ông gầy gò bước nhanh đến chỗ Nakagawa, thì thầm vào tai gã điều gì đó.
Sắc mặt Nakagawa khẽ thay đổi, gã suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: "Nếu như vậy... thì thầy phải làm thế nào?"
"Tay chân của ông Takahashi đã gãy, trở thành một kẻ tàn phế thì còn quan tâm đến ông ta làm gì nữa? Càng huống hồ ông ta đã bại trận, nếu thật sự thừa nhận, chỉ làm mất mặt đế quốc của chúng ta mà thôi! Nếu như chúng ta không chịu thừa nhận thì vẫn còn giữ được thể diện. Như vậy đế quốc Anh Hoa vẫn là chính thống võ thuật, mọi người trên toàn thế giới sẽ công nhận ra chúng ta! Anh phải biết rằng bây giờ không chỉ có những cặp mắt đang xem tại hiện trường, mà còn có rất nhiều mọi người đang theo dõi chúng ta qua truyền hình trực tiếp và Internet!", người đàn ông nói tiếp.
Nakagawa ngẫm nghĩ một lát, nghiến răng nghiến lợi quát: "Được! Cứ làm như vậy đi!"
Nói xong, gã đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Lâm Chính: "Thần y Lâm, mày đã đến muộn! Dựa theo quy tắc, mày đã thua trong trận quyết đấu giữa tao và mày!”
"Thật sao? Thật đáng tiếc”.
Lâm Chính cau mày.
"Đến muộn thì sao chứ? Thần y Lâm đang đứng ở đây! Không phải mày muốn khiêu chiến võ thuật Long Quốc sao? Nào! Đấu một trận với thần y Lâm đi!", khán giả bên dưới lập tức hét lên.
"Đúng vậy! Lúc trước không phải mày kiêu căng ngạo mạn lắm hả? Bây giờ sao lại nhát gan thế?"
"Mày sợ Thần y Lâm à?"
"Nakagawa, mày không chém gió nữa ư?”
Mọi người nhao nhao hét lớn, cố gắng hết sức để phát tiết bực bội trong lòng.
Các thành viên đoàn đại biểu của đế quốc Anh Hoa đều rất tức giận.
Tuy nhiên, Nakagawa vẫn rất bình tĩnh, gã hừ rồi nói: "Tôi đã cho thần y Lâm một cơ hội, là hắn đến muộn trước. Hắn đến muộn thì đương nhiên hắn thua, tôi đã thắng trận đấu này, tại sao phải tiếp tục lãng phí thời gian với hắn chứ?”
"Nakagawa, cậu sợ rồi thì có”.
Nông Đường Công định thần lại sau cú sốc, bình tĩnh hét lớn: "Thần y Lâm thậm chí đã đánh bại thầy của cậu, muốn đánh bại cậu chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Cậu đã chột dạ nên không dám đánh nữa, đúng không?"
"Có cái con khỉ! Thầy nào cơ? Người này hoàn toàn không phải là thầy Takahashi Imura của tôi! Đây chỉ là một tên xui xẻo nào đó mà thần y Lâm tìm đến, cố ý hù dọa tôi! Nhưng Nakagawa tôi không bị dọa sợ! Mánh khóe này không lừa được tôi đâu!", Nakagawa giận dữ hét lên.
"Đúng vậy! Đây không phải là thầy Takahashi!"
"Các người đang lừa bịp!"
"Hừ, người Long Quốc thích dùng những thủ đoạn bẩn thỉu hèn hạ như vậy nhỉ!"
"Mất mặt cả quốc gia lớn!"
"Lố bịch!"
Các thành viên trong đoàn cũng hét lên.
"Các người...”
Nông Đường Công tức giận không nói nên lời.
Ông ấy chưa bao giờ thấy ai vô liêm sỉ như vậy.
Lâm Chính cười nói: "Nakagawa, cho nên bây giờ anh không thèm để ý đến sự sống chết của thầy anh nữa à?"
"Tao đã nói rồi, người đó không phải là thầy Takahashi Imura của tao! Đừng giả bộ nữa! Trận quyết đấu giữa tao và mày đã phân thắng bại. Từ hôm nay trở đi, đế quốc Anh Hoa của bọn tao chính là võ thuật chính thống. Tạm biệt!"
Nói xong, Nakagawa xoay người muốn rời khỏi sân vận động.
"Đợi đã!"
Lúc này, Lâm Chính hét lớn.
Nakagawa do dự, nhưng vẫn dừng bước, nghiêng đầu nhìn: "Còn có chuyện gì?"
Lâm Chính mím môi nói: "Hôm nay, vì sự chậm trễ của tôi đã làm mất thể diện của Long Quốc. Tôi cảm thấy rất áy náy! Nhưng điều đáng tiếc hơn là tôi không thể đánh một trận cao thấp với anh Nakagawa! Nếu anh Nakagawa nhất quyết rời đi thì tôi sẽ không ngăn cản! Hay là thế này, năm ngày sau tôi sẽ đích thân đến đế quốc Anh Hoa thăm anh Nakagawa, nhân tiện so tài cao thấp với anh Nakagawa, anh thấy thế nào?"
Vừa dứt lời, Nakagawa như bị sét đánh ngang tai...
Chương 2156: Đấu võ mồm
Lâm Chính đích thân đến?
Nakagawa Yokoichi điên rồi!
Nếu ngay cả thần Ninja Takahachi Imura cũng có kết cục như vậy, gã đánh với Lâm Chính chẳng phải tìm đến cái chết hay sao?
Các thành viên đoàn đại biểu cũng trợn tròn mắt.
Không ai ngờ Lâm Chính lại làm vậy.
Nakagawa Yokoichi nhìn Lâm Chính, há hốc miệng, một lúc lâu không nói được tiếng nào.
“Sao? Anh Nakagawa không đồng ý?”, Lâm Chính hỏi.
“À… Ừm… Năm ngày sau chắc là tôi không có thời gian…”, Nakagawa Yokoichi do dự một lúc rồi nói.
“Năm ngày không được thì sáu ngày, sáu ngày không được thì bảy ngày! Nhưng tôi chỉ có thể cho anh nhiều nhất là bảy ngày. Nếu bảy ngày anh không xuất hiện… vậy có phải tôi có thể nhận định anh sợ không dám đấu, tự động tuyên bố anh nhận thua đầu hàng không?”, Lâm Chính hỏi.
Nakagawa Yokoichi líu lưỡi, không nói được tiếng nào.
“Tên Nakagawa kia sợ rồi!”.
“Ha, xem bộ dạng gã kìa! Thần y Lâm không ở đây, gã khoác lác đến mức nào. Bây giờ thần y Lâm đứng trước mặt gã, gã lại tịt ngòi!”.
“Thằng nhát chết!”.
Không ít người nhổ nước bọt.
Cư dân mạng buông lời giễu cợt, bài đăng châm chọc Nakagawa Yokoichi tràn lan trên mạng xã hội.
Nakagawa Yokoichi có vẻ mặt cực kỳ khó coi, nắm đấm siết chặt.
Nhưng gã không dám ra tay.
Dù sao lúc này khí chất của Lâm Chính cũng quá đáng sợ.
Nếu đánh nhau, Nakagawa Yokoichi lo rằng mình sẽ không có phần thắng.
Nhưng nếu cứ thoái thác, chẳng phải chứng minh mình sợ thần y Lâm hay sao?
Đến lúc đó, dù có quay về nước Anh Hoa cũng khó mà ăn nói với người trong nước, còn sẽ bị người dân các nước trên thế giới lên án.
Sau khi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Nakagawa Yokoichi không nhịn được nữa, hăng máu lên, phẫn nộ quát: “Gì mà đầu hàng nhận thua? Thần y Lâm! Mày mơ đi!”.
“Nói vậy là anh đồng ý rồi?”.
“Hừ, một tuần sau Nakagawa đợi thần y Lâm giá lâm! Đến lúc đó, tao sẽ xem xem võ công mèo ba chân của mày lợi hại thế nào!”.
Nakagawa Yokoichi phẫn nộ lên tiếng, quay lưng dẫn người rời đi.
Gã nói vậy, xung quanh lại nổi lên tiếng xôn xao.
“Đồng ý rồi sao?”.
“Tên Nakagawa này cũng to gan thật!”.
“Gã dựa vào đâu mà tỏ ra kiên cường như vậy? Chẳng lẽ gã có át chủ bài nào đó?”.
Sự kiên cường của Nakagawa lại khiến một số người mất tự tin.
Nhưng không quan trọng nữa, là lừa hay ngựa bảy ngày sau sẽ biết!
Nhiều người bắt đầu chờ đợi trận chiến bảy ngày sau, hơn nữa nhiều dân mạng kịch liệt yêu cầu lúc chiến đấu phải livestream.
Giới truyền thông ở đây cũng ùa về phía Lâm Chính, đưa ra các câu hỏi kỳ quái.
Lâm Chính bảo người mà Nông Đường Công dẫn đến đuổi những người trong giới truyền thông đi.
Còn Takahashi Imura đã được Tiểu Lưu lén đưa đi khỏi hiện trường.
Người này không phải nhân vật bình thường, đương nhiên phải điều trị cho tốt.
Vở kịch này có vẻ đã kết thúc như vậy.
Nhưng tiếng thảo luận ở trên mạng vẫn chưa dừng lại.
“Bảy ngày sau, hoặc là ngày tàn của Nakagawa Yokoichi hoặc là ngày thân bại danh liệt của Nakagawa Yokoichi!”.
Lúc này, trên nền tảng mạng xã giao lớn nhất ở nước ngoài xuất hiện một bài đăng như vậy.
Bài đăng vừa đăng lên lập tức dẫn tới sự nghi vấn của vô số người.
“Sao lại nói vậy?”, có người lập tức hỏi.
“Vì Nakagawa Yokoichi không phải đối thủ của thần y Lâm! Thật ra người đầy máu me mà thần y Lâm đưa đến chính là thần Ninja Takahashi Imura của nước Anh Hoa! Nakagawa Yokoichi cũng nhận ra rồi, nhưng anh ta không dám thừa nhận, vì một khi thừa nhận, võ thuật chính thống mà bọn họ vất vả cướp đoạt từ Long Quốc về đây sẽ mất hết! Cho nên anh ta khăng khăng không thừa nhận mà thôi! Bảy ngày sau, nếu anh ta bại trận thì sẽ phải đối mặt với cái chết. Nếu anh ta không đấu mà trốn, mai danh ẩn tích thì sẽ thân bại danh liệt! Rõ chưa?”, người đăng bài lập tức trả lời bình luận.
Mọi người hiểu ra.
Chẳng mấy chốc lại có tiếng nói khác.
“Anh đang nói linh tinh gì vậy? Anh Nakagawa đã nói rồi, đó không phải ông Takahashi! Chỉ là một kẻ xui xẻo bị thần y Lâm bắt đến mạo danh ông Takahashi, dọa nạt người khác mà thôi! Theo tôi thấy, bảy ngày sau thần y Lâm chắc chắn sẽ thua”.
“Nói không sai, anh chưa thấy mấy màn anh Nakagawa lên võ đài sao? Chẳng khác nào người chặn thì giết người, thần chặn thì giết thần! Người bình thường không thể so sánh được, thần y Lâm sao có thể là đối thủ của anh Nakagawa?”.
“Không biết thì đừng phân tích bậy bạ!”.
Nhiều người tức giận mắng chửi người đăng bài.
Người đăng bài trả lời bằng biểu cảm xấu hổ, tùy ý đáp lại: “Nói thật thì mấy chiêu của Nakagawa Yokoichi chẳng là gì cả. Khi gặp phải cao thủ như thần y Lâm, mấy chiêu hoa hòe của anh ta e là không có tác dụng gì!”.
“Anh nói cái gì?”.
“Dám sỉ nhục anh Nakagawa như vậy sao?”.
“Anh là người của Long Quốc đúng không? Ở đây để nâng thêm thể diện cho thần y Lâm đúng không?”.
“Hừ, chắc chắn là vậy, người Long Quốc thật ghê tởm!”.
“Hôm nay thua rồi nên chạy đến đây dùng dư luận dẫn dắt mọi người à?”.
“Đúng là tâm cơ!”.
Không ít người dân mạng tấn công người đăng bài.
Ban đầu chỉ là nghi ngờ, nhưng đến cuối tiếng mắng chửi đã nhiều thêm.
Người đăng bài trả lời vài người, sau đó quyết định không trả lời nữa.
Nhưng người mắng chửi vẫn không giảm bớt, mà còn tăng thêm.
Hiển nhiên, mọi người chỉ tin vào những gì mình nhìn thấy.
Thực lực mà Nakagawa thể hiện ở trên võ đài rõ như ban ngày.
Quả thật rất khủng khiếp.
Nhìn lại thần y Lâm, mặc dù xuất hiện nhiều cảnh quay, nhưng đa số đều là thi triển y thuật chứ không phải võ công.
Cũng có nhiều người Long Quốc nghe tin thì lập tức vào mạng nước ngoài ủng hộ người đăng bài đó.
Hai bên xảy ra trận đấu võ mồm trước nay chưa từng có trên nền tảng xã giao lớn nhất nước ngoài.
Theo thống kê, người tham gia trận đấu võ mồm cấp bậc sử thi này đã vượt hơn triệu người chỉ trong một đêm…
Đất nước rộng lớn, là nơi ngọa hổ tàng long, muốn tìm một người đối phó với Nakagawa cũng không khó.
Nhưng cuộc quyết đấu giữa Nakagawa và thần y Lâm lại được tiến hành một cách vội vàng.
Chỉ trong hai giờ đồng hồ!
Cho dù các cường giả trong Nam ngoài Bắc nghe được tin tức cũng không kịp tới nơi!
Hơn nữa, bọn họ còn tưởng rằng thần y Lâm sẽ ra đấu với Nakagawa, nhưng đến giờ rồi mà cũng không thấy thần y Lâm xuất hiện. Khi trên mạng nổi lên một trận sóng thần kêu cứu, bọn họ muốn khiêu chiến Nakagawa, nhưng không có đủ thời gian, họ không thể đến Yên Kinh kịp thời.
Điều này tạo ra một cục diện khó xử.
Nông Đường Công hít một hơi thật sâu, trong lòng hơi bi thương.
Nói thì hay đấy nhưng sao ông ấy có thể cam lòng để cảnh tượng nhục nhã này xảy ra chứ?
Có điều... ông ấy không thể thay đổi được!
Tất cả những gì ông ấy có thể làm là đứng nhìn mọi chuyện cứ thế xảy ra.
"Ồ! Vậy thôi! Ván này chúng ta thua rồi!", ông Trần ngồi xuống ghế thở dài.
Cô gái tóc ngắn ôm cánh tay bị thương của mình, đôi mắt mùa thu cụp xuống, khuôn mặt đầy thất vọng.
"Thủ trưởng, tôi... tôi đi gọi thần y Lâm về nhé...", Tiểu Lưu lên tiếng.
Nhưng anh ta vừa dứt lời, bên phía võ đài truyền đến âm thanh đếm ngược.
"Chỉ còn 10 giây nữa thôi!"
Tiểu Lưu lập tức sửng sốt.
"Cậu có thể tìm thấy thần y Lâm trong vòng 10 giây không? Cậu biết thuật biến hình chứ?", Nông Đường Công thờ ơ nói.
Tiểu Lưu cúi đầu không đáp.
"9!"
Lại có tiếng hét lên.
Những người xung quanh cũng cùng nhau đếm ngược với thành viên đoàn đại biểu.
"8!"
"7!"
"6!"
....
"Thần y Lâm! Cầu xin anh hãy nhanh chóng có mặt!"
"Trời đất ơi! Thượng đế ơi! Phật tổ ơi! Làm ơn để thần y Lâm bước ra đi!"
"Mẹ ơi, mẹ ơi! Thần y Lâm mau hiển linh!"
"Thần y Lâm! Chúa cứu thế! Mau ra đây đi!"
"Không phải là sợ thật rồi chứ?"
"Thần y Lâm đi đâu rồi?"
"Thần y Lâm ở đâu?"
"Thần y Lâm...”
Trong phòng phát sóng trực tiếp trên Internet, vô số cư dân mạng đang cầu nguyện, rất nhiều ánh mắt đang háo hức mong chờ.
Thậm chí, chủ đề 'Thần y Lâm đã đi đâu' cũng lên top tìm kiếm phổ biến nhất trên mạng.
Tuy nhiên, cho dù có bao nhiêu người đang tìm kiếm hỏi thăm về tung tích của thần y Lâm thì nhân vật chính vẫn không thấy tăm hơi, cứ như thể đã biến mất.
Mọi thứ đều vô ích!
"3!"
"2!"
"1!"
"Hết giờ!!"
Trong lúc vô số người chờ mong, đoàn đại biểu đã hoàn thành việc đếm ngược!
Người dân trong nước có mặt tại hiện trường hoàn toàn tuyệt vọng.
Từng cặp mắt đầy mong đợi cứ thế trở nên u ám.
"Quả nhiên... vẫn không đến...”
"Thần y Lâm sợ thật rồi”.
"À... cũng không trách anh ta được, anh ta không đánh thắng, nếu lên võ đài sẽ bị đánh bại, chỉ sợ càng thêm mất mặt. Thanh bại danh liệt thì đã đành, còn bị người khác sỉ nhục, chi bằng không đến còn hơn...”
"Ồ, suy cho cùng thần y Lâm cũng là con người, không phải là vị thần, không có khả năng đánh thắng hết tất cả mọi người”.
"Nhục nhã quá”.
Những người có mặt tại hiện trường hoặc thở dài hoặc đau buồn, tất cả đều không cam lòng.
Nhưng đối mặt với sự việc như vậy, không ai có thể làm gì được.
"Ha ha ha ha ha! Đế quốc Anh Hoa của tôi mới đứng đầu thế giới về võ thuật! Chúng tôi mới là huyền thoại võ thuật!"
"Long Quốc! Chẳng qua cũng chỉ có vậy!", một người trong đoàn bật cười ha hả, giơ ngón tay cái lên.
Mọi người trong đoàn đại biểu của đế quốc Anh Hoa đều phấn khởi, vô cùng kích động, thậm chí còn ôm chầm lấy nhau.
"Hết giờ rồi, thần y Lâm vẫn không xuất hiện! Xem ra người Long Quốc các người quả thật đã sợ rồi! Nếu như vậy, tôi chỉ có thể trở về nước. Một đất nước rộng lớn như vậy, mà không ai dám đấu với tôi một trận, nực cười quá! Đồ lũ rùa rụt cổ, ha ha ha ha...”
Nakagawa bật cười thành tiếng.
Mấy người Nông Đường Công suýt tức nổ phổi.
Nhiều người siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm vào Nakagawa với đôi mắt phun lửa.
Trên mạng Internet và các phòng phát sóng trực tiếp thậm chí còn bùng nổ hơn, bình luận mắng chửi ngập tràn.
Nhưng Nakagawa không quan tâm, gã nghênh ngang bước xuống võ đài, định rời khỏi đây.
Các phóng viên lần lượt quay ống kính về phía Nakagawa.
Giờ phút này, gã là người chiến thắng!
Trong mắt vô số cư dân mạng nước ngoài, gã là võ thuật chính thống thực sự.
Trong mắt người dân đế quốc Anh Hoa, gã là một vị đại thống lĩnh chiến thắng trở về.
Nakagawa!
Cái tên này sẽ được lan truyền khắp thế giới trong đêm nay!
Tuy nhiên, khi Nakagawa đang tận hưởng đủ loại ánh sáng nhấp nháy của đám đông phóng viên...
Vụt!
Một âm thanh phá vỡ không khí vang lên.
"Nakagawa, anh định đi đâu?"
Khung cảnh ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh, mọi người ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy hai bóng người bay từ trên không trung xuống.
Một trong hai người đáp xuống trước, đứng ngay trước mặt Nakagawa và đoàn đại biểu đế quốc Anh Hoa.
"A!"
Mọi người đều giật nảy mình.
Nakagawa và các thành viên trong đoàn liếc nhìn xung quanh.
Khi bọn họ nhìn thấy rõ bóng người này, suýt chút nữa đã sợ hết hồn!
"Thầy!"
Nakagawa kêu lên!
Hóa ra bóng người đáp xuống trước mặt Nakagawa chính là Takahashi Imura - Thần Ninja!
Nhưng giờ khắc này, toàn thân ông ta be bét máu tươi, chân tay đã gãy, không rõ sống chết...
Vụt!
Một bóng người khác đáp xuống.
Sau đó, Lâm Chính toàn thân đầy máu đáp xuống trước mặt Nakagawa.
"Ngại quá, Nakagawa, tôi đi giải quyết Takahashi Imura nên tốn chút thời gian, tôi vẫn chưa đến muộn chứ!”
Anh vừa dứt lời, một đôi mắt máu đầy sát khí nhìn chằm chằm Nakagawa.
Chương 2155: Tôi sẽ đích thân đến thăm
Toàn thân Nakagawa tê dại.
Gã tin rằng mình không nhìn nhầm.
Người đàn ông không còn hình dạng con người, nhuốm đầy máu đang nằm trên mặt đất trước mặt gã... chính là thầy của gã - Takahashi Imura, người được mệnh danh là thần Ninja!
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể nào!
Môi và lưỡi của Nakagawa đều run rẩy.
Ông ta là thần Ninja đấy!
Tại sao lại ra nông nỗi này?
Có phải thần y Lâm đã làm không?
Vậy... vậy mà hắn lại chạy đi xử lý thầy trước hả?
Nakagawa cảm thấy đầu óc như sắp nổ tung, cảnh tượng như vậy quá ảo diệu.
Mình không nằm mơ chứ?
E rằng nằm mơ cũng không xuất hiện cảnh tượng như vậy.
"Người... người đó hình như là đại sư Takahashi!"
"Cái gì? Đại sư Takahashi hả?"
"Thần Ninja của chúng ta ư?"
"Thật hay giả thế?"
"Đại sư Takahashi bị làm sao vậy? Tại sao ông ấy lại bị gãy hết tay chân? Ai đã làm? Ai... ai đã làm hả?"
"Ai có thể chém gãy tay chân của đại sư Takahashi chứ?"
Cả đoàn đại biểu đều chết lặng.
Các phóng viên cũng vội vàng chĩa ống kính về phía Takahashi Imura.
Ánh đèn chớp liên tục.
Cảnh tượng đẫm máu lập tức khiến nhiều phòng phát sóng trực tiếp buộc phải đóng cửa, nhưng bức ảnh đầu tiên vẫn được vô số người chụp lại. Mặc dù trên mặt Takahashi Imura be bét máu nhưng các đường nét trên khuôn mặt vẫn rõ ràng nên lập tức bị nhận ra danh tính.
"Đó là Takahashi Imura! Thần Ninja của đế quốc Anh Hoa! Người mạnh nhất của đế quốc Anh Hoa!”
"Takahashi Imura? Thầy của Nakagawa à?"
"Đúng vậy! Là ông ta!"
“Chuyện... chuyện gì thế này? Sao Takahashi Imura lại trở nên thê thảm vậy? Vị đại thần nào đã làm thế?"
"Còn cần hỏi sao? Đương nhiên là thần y Lâm!"
"Không phải chứ? Thần... thần y Lâm sao? Anh ta lợi hại như vậy à? Anh ta có thể đánh bại được thần Ninja ở đế quốc Anh Hoa hả?"
"Đáng sợ quá rồi nhỉ?"
"Các người không nghe thần y Lâm nói sao? Sở dĩ anh ấy tới muộn là vì đi giải quyết thần Ninja này!"
"Thật hay giả vậy?"
"Takahashi Imura là thầy của Nakagawa, bây giờ thầy của gã đã bị xử lý, vậy Nakagawa... còn là cái thá gì?”
"Đây chính là thực lực của Thần y Lâm à?"
"Mạnh quá!"
Cư dân mạng từ khắp nơi trên thế giới rối rít bình luận, cùng với sự xuất hiện của Lâm Chính, các phòng phát sóng trực tiếp vốn đã sôi sục, giờ lại càng náo động.
Đặc biệt là các diễn đàn lớn, phòng phát sóng trực tiếp và các trang mạng xã hội của Long Quốc.
Gần như ngay lập tức, màn hình ngập tràn ba chữ ‘Thần y Lâm’.
"Thần y Lâm! Thần y Lâm!"
"Là người đàn ông đó! Là người đàn ông đó”.
"Anh ấy đã đến!"
"Cuối cùng anh ấy cũng xuất hiện!"
Mọi người reo hò nhảy cẫng lên vì sung sướng, âm thanh vang dội trước mỗi chiếc máy tính, điện thoại di động và các kênh thông tin khác nhau.
Vô số người rưng rưng nước mắt.
Rất nhiều người run rẩy vì kích động!
Giờ phút này, Lâm Chính giống như một vị thần, một vị cứu tinh, mang đến hy vọng cho tất cả những người đang tuyệt vọng.
Họ đang mong chờ, ngóng đợi, hy vọng rằng Lâm Chính có thể rửa sạch nỗi nhục nhã vừa nãy, bảo vệ tôn nghiêm võ thuật Long Quốc, giữ vị trí chính thống võ thuật, nói với thế giới rằng võ thuật của Long Quốc mới là mạnh nhất!
Bây giờ, người đàn ông này cuối cùng đã đứng trong tầm mắt của hàng ngàn người!
"Thầy! Thầy sao rồi thầy ơi?"
Nakagawa cúi người xuống, đỡ lấy cơ thể Takahashi Imura, nôn nóng hỏi.
Nhưng lúc này cơ thể Takahashi Imura bị thương nặng, hơi thở thoi thóp, đâu còn quan tâm đến Nakagawa?
"Nakagawa, anh đừng nên lãng phí sức lực lo lắng cho thầy của anh nữa, lo cho bản thân anh nhiều hơn đi! Không phải anh khiêu chiến với tôi sao? Nào! Tôi chuẩn bị sẵn sàng rồi đây”.
Lâm Chính thờ ơ nói, sau đó chắp tay sau lưng, nhìn Nakagawa chờ hắn ra tay.
Nakagawa thở hổn hển, đâu còn dám hành động thiếu suy nghĩ?
"Anh Nakagawa, cẩn thận một chút! Nếu đại sư Takahashi thật sự bị người này làm hại thì e rằng anh... không phải đối thủ của hắn!", một người trong phái đoàn vội vàng tiến lên nói.
"Anh Nakagawa, anh hãy xác định lại đi đã, người này thực sự là... thầy Takahashi sao? Không phải tên này tìm bừa một kẻ nào đó đến giả mạo thầy Takahashi, để lừa chúng ta đấy chứ?", một người khác lại nói.
Rõ ràng, mọi người vẫn không dám tiếp nhận sự thật này.
Nhưng người này có phải là Takahashi hay không, sao Nakagawa có thể không biết chứ?
Từ khi bảy tuổi, gã đã theo học võ thuật của Takahashi Imura, nhiều năm như vậy mà có thể nhận sai người được sao?
Tuy nhiên, gã không dám nói.
Bởi vì gã biết hậu quả.
Lúc này, một người đàn ông gầy gò bước nhanh đến chỗ Nakagawa, thì thầm vào tai gã điều gì đó.
Sắc mặt Nakagawa khẽ thay đổi, gã suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: "Nếu như vậy... thì thầy phải làm thế nào?"
"Tay chân của ông Takahashi đã gãy, trở thành một kẻ tàn phế thì còn quan tâm đến ông ta làm gì nữa? Càng huống hồ ông ta đã bại trận, nếu thật sự thừa nhận, chỉ làm mất mặt đế quốc của chúng ta mà thôi! Nếu như chúng ta không chịu thừa nhận thì vẫn còn giữ được thể diện. Như vậy đế quốc Anh Hoa vẫn là chính thống võ thuật, mọi người trên toàn thế giới sẽ công nhận ra chúng ta! Anh phải biết rằng bây giờ không chỉ có những cặp mắt đang xem tại hiện trường, mà còn có rất nhiều mọi người đang theo dõi chúng ta qua truyền hình trực tiếp và Internet!", người đàn ông nói tiếp.
Nakagawa ngẫm nghĩ một lát, nghiến răng nghiến lợi quát: "Được! Cứ làm như vậy đi!"
Nói xong, gã đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Lâm Chính: "Thần y Lâm, mày đã đến muộn! Dựa theo quy tắc, mày đã thua trong trận quyết đấu giữa tao và mày!”
"Thật sao? Thật đáng tiếc”.
Lâm Chính cau mày.
"Đến muộn thì sao chứ? Thần y Lâm đang đứng ở đây! Không phải mày muốn khiêu chiến võ thuật Long Quốc sao? Nào! Đấu một trận với thần y Lâm đi!", khán giả bên dưới lập tức hét lên.
"Đúng vậy! Lúc trước không phải mày kiêu căng ngạo mạn lắm hả? Bây giờ sao lại nhát gan thế?"
"Mày sợ Thần y Lâm à?"
"Nakagawa, mày không chém gió nữa ư?”
Mọi người nhao nhao hét lớn, cố gắng hết sức để phát tiết bực bội trong lòng.
Các thành viên đoàn đại biểu của đế quốc Anh Hoa đều rất tức giận.
Tuy nhiên, Nakagawa vẫn rất bình tĩnh, gã hừ rồi nói: "Tôi đã cho thần y Lâm một cơ hội, là hắn đến muộn trước. Hắn đến muộn thì đương nhiên hắn thua, tôi đã thắng trận đấu này, tại sao phải tiếp tục lãng phí thời gian với hắn chứ?”
"Nakagawa, cậu sợ rồi thì có”.
Nông Đường Công định thần lại sau cú sốc, bình tĩnh hét lớn: "Thần y Lâm thậm chí đã đánh bại thầy của cậu, muốn đánh bại cậu chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Cậu đã chột dạ nên không dám đánh nữa, đúng không?"
"Có cái con khỉ! Thầy nào cơ? Người này hoàn toàn không phải là thầy Takahashi Imura của tôi! Đây chỉ là một tên xui xẻo nào đó mà thần y Lâm tìm đến, cố ý hù dọa tôi! Nhưng Nakagawa tôi không bị dọa sợ! Mánh khóe này không lừa được tôi đâu!", Nakagawa giận dữ hét lên.
"Đúng vậy! Đây không phải là thầy Takahashi!"
"Các người đang lừa bịp!"
"Hừ, người Long Quốc thích dùng những thủ đoạn bẩn thỉu hèn hạ như vậy nhỉ!"
"Mất mặt cả quốc gia lớn!"
"Lố bịch!"
Các thành viên trong đoàn cũng hét lên.
"Các người...”
Nông Đường Công tức giận không nói nên lời.
Ông ấy chưa bao giờ thấy ai vô liêm sỉ như vậy.
Lâm Chính cười nói: "Nakagawa, cho nên bây giờ anh không thèm để ý đến sự sống chết của thầy anh nữa à?"
"Tao đã nói rồi, người đó không phải là thầy Takahashi Imura của tao! Đừng giả bộ nữa! Trận quyết đấu giữa tao và mày đã phân thắng bại. Từ hôm nay trở đi, đế quốc Anh Hoa của bọn tao chính là võ thuật chính thống. Tạm biệt!"
Nói xong, Nakagawa xoay người muốn rời khỏi sân vận động.
"Đợi đã!"
Lúc này, Lâm Chính hét lớn.
Nakagawa do dự, nhưng vẫn dừng bước, nghiêng đầu nhìn: "Còn có chuyện gì?"
Lâm Chính mím môi nói: "Hôm nay, vì sự chậm trễ của tôi đã làm mất thể diện của Long Quốc. Tôi cảm thấy rất áy náy! Nhưng điều đáng tiếc hơn là tôi không thể đánh một trận cao thấp với anh Nakagawa! Nếu anh Nakagawa nhất quyết rời đi thì tôi sẽ không ngăn cản! Hay là thế này, năm ngày sau tôi sẽ đích thân đến đế quốc Anh Hoa thăm anh Nakagawa, nhân tiện so tài cao thấp với anh Nakagawa, anh thấy thế nào?"
Vừa dứt lời, Nakagawa như bị sét đánh ngang tai...
Chương 2156: Đấu võ mồm
Lâm Chính đích thân đến?
Nakagawa Yokoichi điên rồi!
Nếu ngay cả thần Ninja Takahachi Imura cũng có kết cục như vậy, gã đánh với Lâm Chính chẳng phải tìm đến cái chết hay sao?
Các thành viên đoàn đại biểu cũng trợn tròn mắt.
Không ai ngờ Lâm Chính lại làm vậy.
Nakagawa Yokoichi nhìn Lâm Chính, há hốc miệng, một lúc lâu không nói được tiếng nào.
“Sao? Anh Nakagawa không đồng ý?”, Lâm Chính hỏi.
“À… Ừm… Năm ngày sau chắc là tôi không có thời gian…”, Nakagawa Yokoichi do dự một lúc rồi nói.
“Năm ngày không được thì sáu ngày, sáu ngày không được thì bảy ngày! Nhưng tôi chỉ có thể cho anh nhiều nhất là bảy ngày. Nếu bảy ngày anh không xuất hiện… vậy có phải tôi có thể nhận định anh sợ không dám đấu, tự động tuyên bố anh nhận thua đầu hàng không?”, Lâm Chính hỏi.
Nakagawa Yokoichi líu lưỡi, không nói được tiếng nào.
“Tên Nakagawa kia sợ rồi!”.
“Ha, xem bộ dạng gã kìa! Thần y Lâm không ở đây, gã khoác lác đến mức nào. Bây giờ thần y Lâm đứng trước mặt gã, gã lại tịt ngòi!”.
“Thằng nhát chết!”.
Không ít người nhổ nước bọt.
Cư dân mạng buông lời giễu cợt, bài đăng châm chọc Nakagawa Yokoichi tràn lan trên mạng xã hội.
Nakagawa Yokoichi có vẻ mặt cực kỳ khó coi, nắm đấm siết chặt.
Nhưng gã không dám ra tay.
Dù sao lúc này khí chất của Lâm Chính cũng quá đáng sợ.
Nếu đánh nhau, Nakagawa Yokoichi lo rằng mình sẽ không có phần thắng.
Nhưng nếu cứ thoái thác, chẳng phải chứng minh mình sợ thần y Lâm hay sao?
Đến lúc đó, dù có quay về nước Anh Hoa cũng khó mà ăn nói với người trong nước, còn sẽ bị người dân các nước trên thế giới lên án.
Sau khi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Nakagawa Yokoichi không nhịn được nữa, hăng máu lên, phẫn nộ quát: “Gì mà đầu hàng nhận thua? Thần y Lâm! Mày mơ đi!”.
“Nói vậy là anh đồng ý rồi?”.
“Hừ, một tuần sau Nakagawa đợi thần y Lâm giá lâm! Đến lúc đó, tao sẽ xem xem võ công mèo ba chân của mày lợi hại thế nào!”.
Nakagawa Yokoichi phẫn nộ lên tiếng, quay lưng dẫn người rời đi.
Gã nói vậy, xung quanh lại nổi lên tiếng xôn xao.
“Đồng ý rồi sao?”.
“Tên Nakagawa này cũng to gan thật!”.
“Gã dựa vào đâu mà tỏ ra kiên cường như vậy? Chẳng lẽ gã có át chủ bài nào đó?”.
Sự kiên cường của Nakagawa lại khiến một số người mất tự tin.
Nhưng không quan trọng nữa, là lừa hay ngựa bảy ngày sau sẽ biết!
Nhiều người bắt đầu chờ đợi trận chiến bảy ngày sau, hơn nữa nhiều dân mạng kịch liệt yêu cầu lúc chiến đấu phải livestream.
Giới truyền thông ở đây cũng ùa về phía Lâm Chính, đưa ra các câu hỏi kỳ quái.
Lâm Chính bảo người mà Nông Đường Công dẫn đến đuổi những người trong giới truyền thông đi.
Còn Takahashi Imura đã được Tiểu Lưu lén đưa đi khỏi hiện trường.
Người này không phải nhân vật bình thường, đương nhiên phải điều trị cho tốt.
Vở kịch này có vẻ đã kết thúc như vậy.
Nhưng tiếng thảo luận ở trên mạng vẫn chưa dừng lại.
“Bảy ngày sau, hoặc là ngày tàn của Nakagawa Yokoichi hoặc là ngày thân bại danh liệt của Nakagawa Yokoichi!”.
Lúc này, trên nền tảng mạng xã giao lớn nhất ở nước ngoài xuất hiện một bài đăng như vậy.
Bài đăng vừa đăng lên lập tức dẫn tới sự nghi vấn của vô số người.
“Sao lại nói vậy?”, có người lập tức hỏi.
“Vì Nakagawa Yokoichi không phải đối thủ của thần y Lâm! Thật ra người đầy máu me mà thần y Lâm đưa đến chính là thần Ninja Takahashi Imura của nước Anh Hoa! Nakagawa Yokoichi cũng nhận ra rồi, nhưng anh ta không dám thừa nhận, vì một khi thừa nhận, võ thuật chính thống mà bọn họ vất vả cướp đoạt từ Long Quốc về đây sẽ mất hết! Cho nên anh ta khăng khăng không thừa nhận mà thôi! Bảy ngày sau, nếu anh ta bại trận thì sẽ phải đối mặt với cái chết. Nếu anh ta không đấu mà trốn, mai danh ẩn tích thì sẽ thân bại danh liệt! Rõ chưa?”, người đăng bài lập tức trả lời bình luận.
Mọi người hiểu ra.
Chẳng mấy chốc lại có tiếng nói khác.
“Anh đang nói linh tinh gì vậy? Anh Nakagawa đã nói rồi, đó không phải ông Takahashi! Chỉ là một kẻ xui xẻo bị thần y Lâm bắt đến mạo danh ông Takahashi, dọa nạt người khác mà thôi! Theo tôi thấy, bảy ngày sau thần y Lâm chắc chắn sẽ thua”.
“Nói không sai, anh chưa thấy mấy màn anh Nakagawa lên võ đài sao? Chẳng khác nào người chặn thì giết người, thần chặn thì giết thần! Người bình thường không thể so sánh được, thần y Lâm sao có thể là đối thủ của anh Nakagawa?”.
“Không biết thì đừng phân tích bậy bạ!”.
Nhiều người tức giận mắng chửi người đăng bài.
Người đăng bài trả lời bằng biểu cảm xấu hổ, tùy ý đáp lại: “Nói thật thì mấy chiêu của Nakagawa Yokoichi chẳng là gì cả. Khi gặp phải cao thủ như thần y Lâm, mấy chiêu hoa hòe của anh ta e là không có tác dụng gì!”.
“Anh nói cái gì?”.
“Dám sỉ nhục anh Nakagawa như vậy sao?”.
“Anh là người của Long Quốc đúng không? Ở đây để nâng thêm thể diện cho thần y Lâm đúng không?”.
“Hừ, chắc chắn là vậy, người Long Quốc thật ghê tởm!”.
“Hôm nay thua rồi nên chạy đến đây dùng dư luận dẫn dắt mọi người à?”.
“Đúng là tâm cơ!”.
Không ít người dân mạng tấn công người đăng bài.
Ban đầu chỉ là nghi ngờ, nhưng đến cuối tiếng mắng chửi đã nhiều thêm.
Người đăng bài trả lời vài người, sau đó quyết định không trả lời nữa.
Nhưng người mắng chửi vẫn không giảm bớt, mà còn tăng thêm.
Hiển nhiên, mọi người chỉ tin vào những gì mình nhìn thấy.
Thực lực mà Nakagawa thể hiện ở trên võ đài rõ như ban ngày.
Quả thật rất khủng khiếp.
Nhìn lại thần y Lâm, mặc dù xuất hiện nhiều cảnh quay, nhưng đa số đều là thi triển y thuật chứ không phải võ công.
Cũng có nhiều người Long Quốc nghe tin thì lập tức vào mạng nước ngoài ủng hộ người đăng bài đó.
Hai bên xảy ra trận đấu võ mồm trước nay chưa từng có trên nền tảng xã giao lớn nhất nước ngoài.
Theo thống kê, người tham gia trận đấu võ mồm cấp bậc sử thi này đã vượt hơn triệu người chỉ trong một đêm…