-
Chương 2151-2153
Chương 2151: Phát sóng trực tiếp trên toàn cầu
Nakagawa quyết đấu với thần y Lâm?
Mọi người đều há hốc miệng.
“Danh tiếng ở quốc tế của thần y Lâm khá cao, rất nhiều người nước ngoài biết đến cậu ấy, có thể nói cậu ấy hiện là một trong những cái tên của nước ta. Bây giờ, tên Nakagawa này livestream thách thức thần y Lâm, muốn phá vỡ huyền thoại của võ thuật của nước ta bằng cách thách đấu, muốn khiến chúng ta mất mặt. Sở dĩ hắn mời nhiều phóng viên đến truyền hình trực tiếp như vậy là muốn làm ầm ĩ chuyện này lên, muốn đánh bại thần y Lâm và võ thuật nước ta trước toàn thế giới! Đây… không phải là chuyện nhỏ”, Nông Đường Công trầm giọng nói.
“Đột nhiên gọi nhiều phóng viên đến như vậy chắc chắn đối phương đã tính toán trước”, ông Trần khàn giọng nói: “Đường Công, theo tôi thì lập tức gọi bộ phận liên quan tạm thời đóng cửa sân vận động, ngăn trận chiến này lại”.
“Nếu làm thế, chẳng phải mọi người sẽ chỉ trích sao? Đến lúc đó các nước láng giềng sẽ láo xược nói rằng chúng ta sợ họ. Võ thuật của nước ta không thể sánh được với võ thuật nước họ. Như thế chẳng phải chúng ta vẫn mất mặt đó sao?”
“Chuyện này…”, ông Trần không nói được gì.
“Bây giờ tên nhóc Lâm đó đang đến tìm Takahashi Imura rồi, chắc chắn sẽ không đến trận quyết đấu kịp đâu. Một khi đến giờ, đối phương sẽ nói thần y Lâm hèn không dám ứng chiến, phán chúng ta bỏ cuộc nhận thua, như thế ảnh hưởng sẽ rất lớn. Chúng ta không thể ngồi yên chờ chết được, phải làm gì đó, ít nhất không thể để đoàn đại biểu nước láng giềng nắm quyền chủ động, không thể để Nakagawa nói lung tung không đúng, phải bảo vệ thanh danh của nước ta”.
Nông Đường Công trầm giọng nói.
“Ông nói không sai, nhưng Đường Công này, thân phận của ông khá đặc biệt, không tiện xuất hiện ở nơi có nhiều phóng viên như thế, tốt nhất ông nên tìm người đại diện lên bục nói đi”, ông Trần nói.
“Ừ, nhưng người lên nói phải là người có liên quan đến chuyện này, nếu không sẽ không sức thuyết phục”, Nông Đường Công nghĩ một lúc, sau đó nghiêng đầu nói: “Tiểu Lưu, lập tức gọi cho Giang Nam Tùng, bảo ông ta gọi Phùng Hâm của Hiệp hội Võ thuật đến”.
“Vâng thưa thủ trưởng”.
Tiểu Lưu gật đầu, lập tức chạy sang một bên gọi điện thoại.
Lúc này trên bục ở chính giữa sân vận động, Nakagawa đã bước lên đó, hắng giọng nói: “Các vị”.
Chỉ hai chữ ngắn gọn đã thu hút ánh mắt của mọi người.
Hàng trăm chiếc máy quay trực tiếp và vô số chiếc điện thoại đều hướng về phía Nakagawa.
Cùng lúc đó các trang web livestream ở trong nước, diễn đàn và các trang đầu tin tức cũng đều mở trực tiếp trận đấu này.
Thật ra rất ít người biết đến Nakagawa, ngoài những người đế quốc Anh Hoa và các quốc gia lân cận biết đến thì những người khác đều chưa từng nghe nói đến.
Nhưng nếu nhắc đến thần y Lâm thì lại khác.
Không chỉ trong nước, thật ra nước ngoài cũng có rất nhiều fans của thần y Lâm, danh tiếng không khác gì ngôi sao quốc tế.
Trong đêm nay, thần y Lâm bỗng quyết chiến một trận được livestream với Nakagawa.
Người bình thường sao có thể bỏ lỡ được?
Thoáng chốc các trang mạng ở các nước đều rất náo nhiệt, thậm chí vài người nhanh tay lẹ mắt mở bàn đánh cược.
Trong ngoài sân vận động cũng có rất nhiều người đến muốn xem trận đấu trực tiếp.
“Các vị, yên lặng một chút, xin hãy yên lặng”, Nakagawa nói bằng tiếng Y lưu loát.
Mọi người đều yên lặng.
Nakagawa rất hài lòng, nói tiếp: “Trận đấu lần này là trận quyết đấu giữa Nakagawa tôi và thần y Lâm. Trận đấu đấu này không chỉ là trận quyết đấu cá nhân giữa tôi và thần y Lâm, mà còn đại diện cho trận chiến giữa võ thuật hai nước. Tối nay, tôi sẽ đại diện cho đất nước của tôi, thần y Lâm sẽ đại diện cho nước của hắn, chúng tôi sẽ quyết định thắng bại ngay tại đây. Mời tất cả những người có mặt tại hiện trường và khán giả ngồi trước máy quay đưa ra công tâm xem xét quyết định cho chúng tôi. Tối nay, Nakagawa tôi phải phá vỡ huyền thoại võ thuật ở của đất nước này”.
Nói đến đây, mặt Nakagawa viết đầy chữ kiên định, đôi mắt nghiêm túc, siết chặt nắm đấm, tỏ vẻ đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Người đế quốc Anh Hoa vui mừng, đều lớn giọng hét tên Nakagawa trước ống kính.
Hiện trường cũng sôi động.
“Mẹ nó chứ, tên nhóc chó chết đó to gan thật, còn dám khiêu chiến với thần y Lâm!”
“Mày xem võ thuật của nước bọn tao là gì thế hả? Còn dám phá vỡ huyền thoại võ thuật của bọn ta? Nằm mơ đi!”
“Mày không biết tự lực sức mình quá đấy”.
Có vài người nhìn không vừa mắt, lớn giọng mắng.
“Mọi người ai không phục thì có thể lên đây đánh với tôi, trước khi thần y Lâm đến tôi vẫn có thể chơi đùa với các người”, Nakagawa khoanh tay trước ngực, không cảm xúc nhìn đám người đang mắng chửi bên dưới nói.
Mấy người đó sửng sốt, không dám nói gì.
Nhưng cũng có người không phục chạy lên võ đài.
“Ông đây đánh với mày! Mẹ kiếp, xem ông đây đánh mày sưng mặt dập mũi đây”.
Một người đàn ông vạm vỡ bước lên võ đài, không nói lời thừa thãi đã lao đến đấm cho Nakagawa một cú.
Nhưng nắm đấm vẫn còn chưa kịp đến gần, Nakagawa đã đạp một cú vào ngực tên đó.
Rắc!
Ngực người đàn ông bị lõm vào trong, nôn ra máu, lẫn trong đó còn có một chút thịt, văng xuống từ trên võ đài, sau đó cả người đập mạnh xuống đất, ngất xỉu.
Một chiêu tất sát?
Mọi người đều sợ hãi.
“Với chút công phu mèo cào của các người thì đừng lên đây làm mất mặt. Nếu không, người nào dám lên thì tôi phế bỏ người đó luôn”, Nakagawa híp mắt nói.
Mọi người tức giận nhưng không làm gì được.
“Cậu Nakagawa, có phải hơi quá rồi không?”
Ngay lúc này một giọng nói vang lên, sau đó một bóng người nhanh chân bước lên võ đài.
Chương 2152: Sỉ nhục
Sau khi người này bước lên võ đài, người xung quanh đều nhìn chằm chằm người này.
Đây là một người đàn ông trung niên mặc đồ võ thuật màu đen.
Người đàn ông đeo kính, tóc bạc phơ, vẻ mặt khá nghiêm túc, trên ngực có gắn một ký hiệu.
Đó là ký hiệu của Hiệp hội Võ thuật Yên Kinh.
“Ông đến khiêu chiến tôi sao? Tôi cho ông cơ hội ra tay trước, tránh việc lát nữa ông không đánh được thì lại thua rất thảm”, Nakagawa mỉm cười nói.
Thế nhưng người đàn ông trung niên lại lắc đầu.
“Cậu Nakagawa, tôi không đến để khiêu chiến với cậu, tôi tên là Phùng Hâm, là người của Hiệp hội Võ thuật Yên Kinh”.
“Hiệp hội Võ thuật? Ông lên đây không khiêu chiến chứ lên làm gì?”
“Tôi có vài câu hỏi muốn hỏi cậu Nakagawa, không biết cậu Nakagawa có tiện trả lời không?”, Phùng Hâm nói.
Nakagawa cau mày, không biết người này có ý đồ gì, suy nghĩ một chốc mới ậm ừ nói: “Tôi tới đây tỷ thí võ công, không phải đến để tán gẫu với ông, ông cần gì thì chờ tôi đánh xong hẵng nói”.
Nakagawa không ngốc, nếu gã nói sai gì đó trước mặt nhiều người như vậy thì chẳng phải để lại chứng cứ để người ta bắt chẹt sao?
Đến lúc đó chẳng phải một bàn cờ hay lại bị thất bại à?
Thế nhưng Phùng Hâm cũng biết chắc Nakagawa sẽ không thành thật nói chuyện với ông ta nên ông ta bèn nói: “Cậu Nakagawa, cậu muốn khiêu chiến với thần y Lâm ở đây, chẳng phải có âm mưu gì à?”
Vừa nghe ông ta nói thế, mọi người đều ngạc nhiên.
“Âm mưu? Âm mưu gì thế?”
“Lẽ nào đây đều là bẫy”.
Không ít người lên tiếng bàn tán.
Nakagawa sầm mặt, Phùng Hâm này vừa đến đã giở trò.
Lần này nếu không đối chất với ông ta, người khác chắc chắn sẽ nghĩ gã chột dạ.
“Người của Hiệp hội Võ Thuật gì đó, ông đừng có mà bôi nhọ tôi ở đây. Sao nào? Là thần y Lâm của các ông không dám đến nên mới bảo ông đến bôi nhọ tôi ư?”, Nakagawa nói.
“Tôi không biết thần y Lâm có tới hay không nhưng tôi phải hỏi cậu, tại sao cậu bỗng dưng dựng võ đài, tại sao nửa đêm lại có nhiều bạn bè, phóng viên chạy đến sân vận động phát sóng trực tiếp trận đấu của cậu và thần y Lâm như vậy? Tôi nghĩ chuyện này chắc chắn có âm mưu từ trước. Hôm nay cậu đến đây không chỉ là để tính kế thần y Lâm, đúng không?”, Phùng Hâm hét lớn.
Giọng ông ta rất có nội lực, vừa lớn tiếng hét lên, tất cả các phòng livestream đều có thể nghe rõ mồn một giọng của ông ta.
Rất nhiều phòng livestream đều bùng nổ.
“Gì cơ? Muốn tính kế thần y Lâm à?”
“Thật sao?”
“Tôi đã nói rồi đám người đế quốc Anh Hoa này chẳng có tên nào có lòng tốt cả”.
“Hừ, vô duyên vô cớ tự dưng đối đầu với thần y Lâm, vốn dĩ đã cảm thấy khó hiểu, giờ xem ra mọi chuyện đều có thể giải thích được rồi”.
“Hèn hạ thật đấy”.
Các cư dân mạng trong nước đều lên tiếng chỉ trích.
Nhưng các cư dân mạng ở nước ngoài đều chỉ hóng chuyện, không có ý kiến gì.
Dù sao đây cũng chỉ là lời của mỗi Phùng Hâm, không có bất kỳ chứng cứ, cũng không thể chứng minh.
Nakagawa bật cười.
Gã nhìn Phùng Hâm chằm chằm, nheo mắt lại nói: “Đám vô dụng các ông, nếu không dám đánh với tôi thì cứ nói thẳng, sao lại phải nói nhiều lời vô nghĩa như vậy? Ở đây có rất nhiều người đang nhìn, có bạn bè truyền thông từ các nước khác dõi theo, sao tôi có thể tính kế với thần y Lâm trước mặt mọi người được chứ?”
Phùng Hâm sửng sốt.
Nakagawa lại hét lên nhưng gã lại hét vào mặt những người xung quanh và rất nhiều ống kính đang chĩa về phía này: “Chẳng lẽ Long Quốc rộng lớn này mà không ai dám quang minh chính đại đọ sức với tôi à? Chỉ dám tấn công tôi bằng lời nói thôi sao? Vu khống tôi? Chỉ biết trốn tránh hả?”
“Nói cũng đúng đấy”.
“Có phải người Long Quốc sợ rồi không?”
“Nếu sợ thật thì cứ nói rõ ra đi, đừng vòng vo tam quốc nữa”.
“Nhiều người xem như vậy, anh Nakagawa tính kế thần y Lâm thế nào được? Lẽ nào còn có thể giở trò gì dưới mí mặt bọn tôi sao?”
Vài phóng viên ở nước gã gào lên.
Rất nhiều người đế quốc Anh Hoa có mặt ở đó cũng đều gào lên, lên tiếng cho Nakagawa.
Sắc mặt Phùng Hâm trở nên khó coi.
“Đường Công, e là Phùng Hâm không thể ngăn được trận đấu này rồi, tôi nghĩ hay là ông ra lệnh ép buộc đuổi đám người này đi, dừng trận đấu lại”, ông Trần trầm giọng nói.
“Không được, nếu làm thế thật thì mất mặt quá, ảnh hưởng quốc tế sẽ rất lớn, huyền thoại võ thuật của nước ta cũng sẽ tự bị phá hủy”.
“Vậy phải làm sao?”
“Cứ bảo Phùng Hâm xuống trước đi”.
Nông Đường Công trầm giọng nói, trong đầu đang suy nghĩ kế sách.
Đúng lúc này, Nakagawa lại đột nhiên nói: “Phùng Hâm, lúc nãy ông nói ông là người của Hiệp hội Võ thuật Yên Kinh, như thế hẳn là có thể đại diện cho thực lực võ thuật của Yên Kinh đúng không? Nếu thế, ông đánh với tôi một trận đi”.
“Cái gì?”
Phùng Hâm sửng sốt, vẫn chưa kịp phản ứng thì Nakagawa đã bước hai chân ra lao đến chỗ Phùng Hâm.
“Không ổn!”
“Phùng Hâm, cẩn thận”.
Nông Đường Công và ông Trần bên này sốt sắng gọi.
Không kịp nữa rồi!
Nakagawa đấm mạnh một cú vào ngực Phùng Hâm.
Phụt!
Phùng Hâm nôn ra máu, ngực bị lõm vào trong, ngã mạnh xuống đất.
Ông ta ôm ngực muốn đứng lên nhưng Nakagawa đã giẫm lên người ông ta.
Bụp!
Phùng Hâm nằm dưới đất không đứng lên được, cả người đau đớn không thôi.
“Dừng tay!”
Nông Đường Công cũng không thể nhịn được nữa bèn bước đến trước lớn giọng quát.
Nakagawa nghiêng đầu nhìn về phía Nông Đường Công, nở nụ cười quái dị: “Đây là võ thuật của Long Quốc sao? Đúng là nực cười! Công phu mèo cào này sao có thể so được với võ thuật của đế quốc Anh Hoa bọn tôi?”
Nói xong, Nakagawa giơ một chân lên đá vào đầu Phùng Hâm.
Bốp!
Phùng Hâm văng ra khỏi võ đài, đập mạnh cả người xuống sàn, lăn hơn mười vòng, lùi lại hơn hai mươi mét, cho đến khi va vào hàng rào ở rìa sân vận động mới dừng lại.
Hàng rào đó lõm xuống, Phùng Hâm nằm dưới đất bất động, không có cảm giác gì, không biết sống hay chết.
Nhưng cú đạp vừa rồi e là không chết thì cũng chấn động não, trở thành người thực vật…
Mọi người lặng im như tờ.
Tất cả những người có mặt ở đây đều sững sờ nhìn Phùng Hâm ngã dưới đất, há hốc mồm, chết lặng.
Rất nhiều ống kính cũng đều chĩa về phía đó.
Cảnh tượng Phùng Hâm ngất xỉu bày ra trước vô số người.
Mọi người đều ngơ ngác.
Tất cả các cư dân mạng ở trong và ngoài nước, các khán giả ở hiện trường đều trố mắt.
“Có thấy không? Đây là võ thuật của Long Quốc! Đây là cái mà họ gọi là huyền thoại võ thuật đấy, không chịu nổi một đòn tấn công, đúng là lố bịch. Mọi người đã nhìn thấy chưa?”
Nakagawa bật cười chỉ vào Phùng Hâm đang bất tỉnh, hét lớn: “Giờ thì tôi đã hiểu nguyên nhân tại sao thần y Lâm không chịu lộ mặt, là vì hắn sợ tôi. Võ thuật Long Quốc là một trò cười, họ sợ tôi! Thế nên mới bảo người đàn ông này đến để ngăn cản cuộc đấu này. Họ sợ tôi nên họ cứ mãi không chịu xuất hiện, võ thuật Long Quốc đúng là rác rưởi, là một trò đùa. Chỉ là mấy động tác khôi hài do một đám vô dụng làm ra, còn chẳng bằng phân nữa”.
Nói rồi Nakagawa bật cười thật lớn.
“Anh Nakagawa vạn tuế”.
“Đế quốc Anh Hoa vạn tuế”.
“Anh Nakagawa vạn tuế”.
“Đế quốc Anh Hoa vạn tuế”.
…
Các thành viên đoàn đại biểu ở bên dưới vui mừng hò reo.
Nhiều người tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, ngực gần như sắp nổ tung.
Chương 2153: Hàng vạn người tuyệt vọng
Những lời của Nakagawa đã hoàn toàn khiến người dân trong nước phẫn nộ.
Mấy người có mặt tại hiện trường đều bừng bừng lửa giận, toàn thân run rẩy.
Đám người ở phía trước máy quay phát sóng trực tiếp cũng tức giận mắng to.
Các trang tin tức, diễn đàn, thậm chí cả các ứng dụng phát sóng trực tiếp đã tạo ra một làn sóng chửi rủa, tất cả đều nhắm vào Nakagawa.
Nhưng chỉ dựa vào những cái miệng chửi rủa, sao có thể mắng chết Nakagawa được đây?
Nhìn Nakagawa bá đạo trên võ đài, nhiều người đã lên đường đến sân vận động Yên Kinh.
Họ biết rằng mình hoàn toàn không phải là đối thủ của Nakagawa.
Nhưng họ vẫn muốn đi, họ muốn lên võ đài!
Vì dù thua, họ vẫn muốn hung hăng giáng cho thằng chó khó ưa này một nắm đấm!
Chẳng mấy chốc, những người có nhiệt huyết không thể kìm lòng, lao lên võ đài, so tài với Nakagawa.
Nhưng bọn họ căn bản không phải là đối thủ của Nakagawa, những người lên võ đài không chống đỡ nổi một chiêu đã bị Nakagawa đá văng ra khỏi võ đài, có người hộc máu, có người gãy xương, kết cục vô cùng thê thảm.
Nakagawa không hề nương tay, cho dù một chiêu khống chế được kẻ địch, cũng nhất định dùng chiêu cực kỳ tàn nhẫn.
Mọi người thấy vậy đều kinh hãi, vài người có nhiệt huyết mới đi được nửa đường thì do dự không dám bước lên võ đài nữa.
"Bọn mày vẫn còn ở đây làm lãng phí thời gian của tao sao? Chỉ còn năm phút nữa là đến thời gian giao hẹn của tao với thần y Lâm! Tao khuyên bọn mày vẫn nên bảo thần y Lâm lên võ đài đi! Nếu như thần y Lâm tiếp tục trốn tránh không ra đấu thì hắn sẽ trở thành một con rùa rụt cổ, tao cũng không có ý kiến gì. Nhưng từ giờ trở đi, huyền thoại võ thuật sẽ không thuộc về Long Quốc nữa, mà thuộc về đế quốc Anh Hoa bọn tao!", Nakagawa cười lớn.
"Chúng ta có thể đếm ngược được rồi!"
"Còn bốn phút ba mươi giây!"
"Thần y Lâm chắc chắn sẽ không tới, có lẽ đang trốn ở một góc xem phát sóng trực tiếp, nhất định là bị dọa đến mức mất hồn rồi!"
"Ha ha ha ha…”
Các thành viên trong đoàn đại biểu rất phấn khởi, dương dương đắc ý.
Theo bọn họ thấy, mục đích của đoàn đại biểu đến đây lần này đã đạt được.
Họ sẽ phá vỡ huyền thoại võ thuật của Long Quốc!
Họ sẽ thay thế vị trí của Long Quốc! Sau ngày hôm nay, võ thuật của đế quốc Anh Hoa mới là chính thống trên thế giới!
Những người có mặt tại hiện trường vô cùng tức giận nhưng không thể phản bác.
Suy cho cùng, không có ai ở đây là đối thủ của Nakagawa...
"Ai có thể đánh bại tên Nakagawa này không? Cầu xin cao thủ ẩn thế nào đó tiến lên đánh bại hắn đi! Tôi không muốn nhìn thấy bộ mặt kiêu ngạo của tên khốn kiếp này nữa!", có người đăng bài trên diễn đàn, cầu mong có người lên võ đài dạy cho Nakagawa một bài học.
Tuy nhiên, bên cạnh những lời an ủi thì những bình luận lại đầy những tiếng thở dài ngao ngán đầy bất lực.
"Thần y Lâm đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện, chắc chắn là sợ rồi”.
"Ngay cả Thần y Lâm cũng sợ, Nakagawa này mạnh đến thế sao?"
"Chúng ta không có cơ hội thắng”.
"Chẳng lẽ chúng ta phải bỏ cuộc như thế này sao?", một người khác đau đớn đăng bài.
"Không có cách nào khác!"
"Chúng ta không phải là người luyện võ, những lúc như thế này, chúng ta chỉ có thể bất lực nhìn thôi”.
"Ôi trời...”
...
Cư dân mạng kêu gào đau xót.
Những âm thanh bên ngoài đất nước càng ồn ào sôi sục, đủ loại ngôn ngữ.
"Hừ! Đây chính là võ thuật của Long Quốc sao? Buồn cười quá!"
"Bị Nakagawa đến từ đế quốc Anh Hoa đánh bại thật thê thảm, ha ha ha ha, tôi còn tưởng rằng võ thuật của Long Quốc thần kỳ đến mức nào, hóa ra từ đầu tới cuối đều là bọn họ chém gió khoe khoang!"
"Thật sự khiến người khác thất vọng. Tôi còn tưởng sẽ có một trận quyết đấu đặc sắc, không ngờ chỉ có một màn kịch của người anh dũng và kẻ hề hèn nhát”.
"Buồn cười quá!"
Làn sóng dư luận trong và ngoài nước vô cùng lớn.
Điện thoại của Hiệp hội Võ thuật Yên Kinh lập tức bùng nổ, thậm chí ngay cả điện thoại di động của Nông Đường Công cũng đổ chuông liên hồi, đều là những lời chất vấn, sự việc đã trở thành một mớ hỗn độn lớn và rất khó giải quyết.
Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.
"Một phút nữa!"
Lúc này, một thành viên trong đoàn đại biểu hét lớn.
Thần kinh ai cũng căng thẳng, đồng loạt nhìn về phía cổng sân vận động.
Một phút cuối cùng!
Thần y Lâm... vẫn đến kịp chứ?
Nhưng...
Mặc dù có không ít bóng người đi tới đi lui từ hướng cổng, nhưng bọn họ không hề nhìn thấy bóng dáng của thần y Lâm...
"Thần y Lâm không tới thật rồi...”
Ai đó hét lên thất vọng.
"Đường Công! Mau bảo dừng lại đi! Nếu không ngăn cản thì thật sự sẽ vô phương cứu chữa!", ông Trần vô cùng lo lắng, quát về phía Nông Đường Công.
Tuy nhiên, khuôn mặt già nua của Nông Đường Công trở nên u ám, lắc đầu đáp: "Bây giờ bảo dừng lại cũng vô nghĩa! Không những không giữ được thanh danh của đất nước và danh dự của võ thuật, thậm chí còn để đối phương nắm được thóp”.
"Chẳng lẽ… cứ giương mắt nhìn người khác giẫm đạp lên võ thuật Long Quốc mà không làm gì cả sao?", ông Trần ngơ ngác hỏi.
"Tôi nghĩ cần làm vậy!"
Nông Đường Công đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm vào ông Trần.
Ông Trần sửng sốt.
Nông Đường Công nói: "Tôi thà để các võ sĩ của Long Quốc nhìn thấy cảnh tượng đáng xấu hổ này, cũng không muốn ngăn cản mọi chuyện xảy ra! Nhục nhã không đáng sợ, điều đáng sợ là thỏa hiệp sau khi bị nhục nhã! Có lẽ hành động lần này của Nakagawa sẽ kích thích tinh thần chiến đấu của các võ sĩ Long Quốc, khiến họ siêng năng hơn trong việc luyện tập võ thuật, càng cần cù hăng hái hơn trong việc nghiên cứu võ thuật! Nếu động thái này có tác dụng khích lệ cổ vũ thì sao tôi phải ngăn cản chứ?"
Ông Trần sững sờ nhìn Nông Đường Công, không biết nên nói gì.
Nakagawa quyết đấu với thần y Lâm?
Mọi người đều há hốc miệng.
“Danh tiếng ở quốc tế của thần y Lâm khá cao, rất nhiều người nước ngoài biết đến cậu ấy, có thể nói cậu ấy hiện là một trong những cái tên của nước ta. Bây giờ, tên Nakagawa này livestream thách thức thần y Lâm, muốn phá vỡ huyền thoại của võ thuật của nước ta bằng cách thách đấu, muốn khiến chúng ta mất mặt. Sở dĩ hắn mời nhiều phóng viên đến truyền hình trực tiếp như vậy là muốn làm ầm ĩ chuyện này lên, muốn đánh bại thần y Lâm và võ thuật nước ta trước toàn thế giới! Đây… không phải là chuyện nhỏ”, Nông Đường Công trầm giọng nói.
“Đột nhiên gọi nhiều phóng viên đến như vậy chắc chắn đối phương đã tính toán trước”, ông Trần khàn giọng nói: “Đường Công, theo tôi thì lập tức gọi bộ phận liên quan tạm thời đóng cửa sân vận động, ngăn trận chiến này lại”.
“Nếu làm thế, chẳng phải mọi người sẽ chỉ trích sao? Đến lúc đó các nước láng giềng sẽ láo xược nói rằng chúng ta sợ họ. Võ thuật của nước ta không thể sánh được với võ thuật nước họ. Như thế chẳng phải chúng ta vẫn mất mặt đó sao?”
“Chuyện này…”, ông Trần không nói được gì.
“Bây giờ tên nhóc Lâm đó đang đến tìm Takahashi Imura rồi, chắc chắn sẽ không đến trận quyết đấu kịp đâu. Một khi đến giờ, đối phương sẽ nói thần y Lâm hèn không dám ứng chiến, phán chúng ta bỏ cuộc nhận thua, như thế ảnh hưởng sẽ rất lớn. Chúng ta không thể ngồi yên chờ chết được, phải làm gì đó, ít nhất không thể để đoàn đại biểu nước láng giềng nắm quyền chủ động, không thể để Nakagawa nói lung tung không đúng, phải bảo vệ thanh danh của nước ta”.
Nông Đường Công trầm giọng nói.
“Ông nói không sai, nhưng Đường Công này, thân phận của ông khá đặc biệt, không tiện xuất hiện ở nơi có nhiều phóng viên như thế, tốt nhất ông nên tìm người đại diện lên bục nói đi”, ông Trần nói.
“Ừ, nhưng người lên nói phải là người có liên quan đến chuyện này, nếu không sẽ không sức thuyết phục”, Nông Đường Công nghĩ một lúc, sau đó nghiêng đầu nói: “Tiểu Lưu, lập tức gọi cho Giang Nam Tùng, bảo ông ta gọi Phùng Hâm của Hiệp hội Võ thuật đến”.
“Vâng thưa thủ trưởng”.
Tiểu Lưu gật đầu, lập tức chạy sang một bên gọi điện thoại.
Lúc này trên bục ở chính giữa sân vận động, Nakagawa đã bước lên đó, hắng giọng nói: “Các vị”.
Chỉ hai chữ ngắn gọn đã thu hút ánh mắt của mọi người.
Hàng trăm chiếc máy quay trực tiếp và vô số chiếc điện thoại đều hướng về phía Nakagawa.
Cùng lúc đó các trang web livestream ở trong nước, diễn đàn và các trang đầu tin tức cũng đều mở trực tiếp trận đấu này.
Thật ra rất ít người biết đến Nakagawa, ngoài những người đế quốc Anh Hoa và các quốc gia lân cận biết đến thì những người khác đều chưa từng nghe nói đến.
Nhưng nếu nhắc đến thần y Lâm thì lại khác.
Không chỉ trong nước, thật ra nước ngoài cũng có rất nhiều fans của thần y Lâm, danh tiếng không khác gì ngôi sao quốc tế.
Trong đêm nay, thần y Lâm bỗng quyết chiến một trận được livestream với Nakagawa.
Người bình thường sao có thể bỏ lỡ được?
Thoáng chốc các trang mạng ở các nước đều rất náo nhiệt, thậm chí vài người nhanh tay lẹ mắt mở bàn đánh cược.
Trong ngoài sân vận động cũng có rất nhiều người đến muốn xem trận đấu trực tiếp.
“Các vị, yên lặng một chút, xin hãy yên lặng”, Nakagawa nói bằng tiếng Y lưu loát.
Mọi người đều yên lặng.
Nakagawa rất hài lòng, nói tiếp: “Trận đấu lần này là trận quyết đấu giữa Nakagawa tôi và thần y Lâm. Trận đấu đấu này không chỉ là trận quyết đấu cá nhân giữa tôi và thần y Lâm, mà còn đại diện cho trận chiến giữa võ thuật hai nước. Tối nay, tôi sẽ đại diện cho đất nước của tôi, thần y Lâm sẽ đại diện cho nước của hắn, chúng tôi sẽ quyết định thắng bại ngay tại đây. Mời tất cả những người có mặt tại hiện trường và khán giả ngồi trước máy quay đưa ra công tâm xem xét quyết định cho chúng tôi. Tối nay, Nakagawa tôi phải phá vỡ huyền thoại võ thuật ở của đất nước này”.
Nói đến đây, mặt Nakagawa viết đầy chữ kiên định, đôi mắt nghiêm túc, siết chặt nắm đấm, tỏ vẻ đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Người đế quốc Anh Hoa vui mừng, đều lớn giọng hét tên Nakagawa trước ống kính.
Hiện trường cũng sôi động.
“Mẹ nó chứ, tên nhóc chó chết đó to gan thật, còn dám khiêu chiến với thần y Lâm!”
“Mày xem võ thuật của nước bọn tao là gì thế hả? Còn dám phá vỡ huyền thoại võ thuật của bọn ta? Nằm mơ đi!”
“Mày không biết tự lực sức mình quá đấy”.
Có vài người nhìn không vừa mắt, lớn giọng mắng.
“Mọi người ai không phục thì có thể lên đây đánh với tôi, trước khi thần y Lâm đến tôi vẫn có thể chơi đùa với các người”, Nakagawa khoanh tay trước ngực, không cảm xúc nhìn đám người đang mắng chửi bên dưới nói.
Mấy người đó sửng sốt, không dám nói gì.
Nhưng cũng có người không phục chạy lên võ đài.
“Ông đây đánh với mày! Mẹ kiếp, xem ông đây đánh mày sưng mặt dập mũi đây”.
Một người đàn ông vạm vỡ bước lên võ đài, không nói lời thừa thãi đã lao đến đấm cho Nakagawa một cú.
Nhưng nắm đấm vẫn còn chưa kịp đến gần, Nakagawa đã đạp một cú vào ngực tên đó.
Rắc!
Ngực người đàn ông bị lõm vào trong, nôn ra máu, lẫn trong đó còn có một chút thịt, văng xuống từ trên võ đài, sau đó cả người đập mạnh xuống đất, ngất xỉu.
Một chiêu tất sát?
Mọi người đều sợ hãi.
“Với chút công phu mèo cào của các người thì đừng lên đây làm mất mặt. Nếu không, người nào dám lên thì tôi phế bỏ người đó luôn”, Nakagawa híp mắt nói.
Mọi người tức giận nhưng không làm gì được.
“Cậu Nakagawa, có phải hơi quá rồi không?”
Ngay lúc này một giọng nói vang lên, sau đó một bóng người nhanh chân bước lên võ đài.
Chương 2152: Sỉ nhục
Sau khi người này bước lên võ đài, người xung quanh đều nhìn chằm chằm người này.
Đây là một người đàn ông trung niên mặc đồ võ thuật màu đen.
Người đàn ông đeo kính, tóc bạc phơ, vẻ mặt khá nghiêm túc, trên ngực có gắn một ký hiệu.
Đó là ký hiệu của Hiệp hội Võ thuật Yên Kinh.
“Ông đến khiêu chiến tôi sao? Tôi cho ông cơ hội ra tay trước, tránh việc lát nữa ông không đánh được thì lại thua rất thảm”, Nakagawa mỉm cười nói.
Thế nhưng người đàn ông trung niên lại lắc đầu.
“Cậu Nakagawa, tôi không đến để khiêu chiến với cậu, tôi tên là Phùng Hâm, là người của Hiệp hội Võ thuật Yên Kinh”.
“Hiệp hội Võ thuật? Ông lên đây không khiêu chiến chứ lên làm gì?”
“Tôi có vài câu hỏi muốn hỏi cậu Nakagawa, không biết cậu Nakagawa có tiện trả lời không?”, Phùng Hâm nói.
Nakagawa cau mày, không biết người này có ý đồ gì, suy nghĩ một chốc mới ậm ừ nói: “Tôi tới đây tỷ thí võ công, không phải đến để tán gẫu với ông, ông cần gì thì chờ tôi đánh xong hẵng nói”.
Nakagawa không ngốc, nếu gã nói sai gì đó trước mặt nhiều người như vậy thì chẳng phải để lại chứng cứ để người ta bắt chẹt sao?
Đến lúc đó chẳng phải một bàn cờ hay lại bị thất bại à?
Thế nhưng Phùng Hâm cũng biết chắc Nakagawa sẽ không thành thật nói chuyện với ông ta nên ông ta bèn nói: “Cậu Nakagawa, cậu muốn khiêu chiến với thần y Lâm ở đây, chẳng phải có âm mưu gì à?”
Vừa nghe ông ta nói thế, mọi người đều ngạc nhiên.
“Âm mưu? Âm mưu gì thế?”
“Lẽ nào đây đều là bẫy”.
Không ít người lên tiếng bàn tán.
Nakagawa sầm mặt, Phùng Hâm này vừa đến đã giở trò.
Lần này nếu không đối chất với ông ta, người khác chắc chắn sẽ nghĩ gã chột dạ.
“Người của Hiệp hội Võ Thuật gì đó, ông đừng có mà bôi nhọ tôi ở đây. Sao nào? Là thần y Lâm của các ông không dám đến nên mới bảo ông đến bôi nhọ tôi ư?”, Nakagawa nói.
“Tôi không biết thần y Lâm có tới hay không nhưng tôi phải hỏi cậu, tại sao cậu bỗng dưng dựng võ đài, tại sao nửa đêm lại có nhiều bạn bè, phóng viên chạy đến sân vận động phát sóng trực tiếp trận đấu của cậu và thần y Lâm như vậy? Tôi nghĩ chuyện này chắc chắn có âm mưu từ trước. Hôm nay cậu đến đây không chỉ là để tính kế thần y Lâm, đúng không?”, Phùng Hâm hét lớn.
Giọng ông ta rất có nội lực, vừa lớn tiếng hét lên, tất cả các phòng livestream đều có thể nghe rõ mồn một giọng của ông ta.
Rất nhiều phòng livestream đều bùng nổ.
“Gì cơ? Muốn tính kế thần y Lâm à?”
“Thật sao?”
“Tôi đã nói rồi đám người đế quốc Anh Hoa này chẳng có tên nào có lòng tốt cả”.
“Hừ, vô duyên vô cớ tự dưng đối đầu với thần y Lâm, vốn dĩ đã cảm thấy khó hiểu, giờ xem ra mọi chuyện đều có thể giải thích được rồi”.
“Hèn hạ thật đấy”.
Các cư dân mạng trong nước đều lên tiếng chỉ trích.
Nhưng các cư dân mạng ở nước ngoài đều chỉ hóng chuyện, không có ý kiến gì.
Dù sao đây cũng chỉ là lời của mỗi Phùng Hâm, không có bất kỳ chứng cứ, cũng không thể chứng minh.
Nakagawa bật cười.
Gã nhìn Phùng Hâm chằm chằm, nheo mắt lại nói: “Đám vô dụng các ông, nếu không dám đánh với tôi thì cứ nói thẳng, sao lại phải nói nhiều lời vô nghĩa như vậy? Ở đây có rất nhiều người đang nhìn, có bạn bè truyền thông từ các nước khác dõi theo, sao tôi có thể tính kế với thần y Lâm trước mặt mọi người được chứ?”
Phùng Hâm sửng sốt.
Nakagawa lại hét lên nhưng gã lại hét vào mặt những người xung quanh và rất nhiều ống kính đang chĩa về phía này: “Chẳng lẽ Long Quốc rộng lớn này mà không ai dám quang minh chính đại đọ sức với tôi à? Chỉ dám tấn công tôi bằng lời nói thôi sao? Vu khống tôi? Chỉ biết trốn tránh hả?”
“Nói cũng đúng đấy”.
“Có phải người Long Quốc sợ rồi không?”
“Nếu sợ thật thì cứ nói rõ ra đi, đừng vòng vo tam quốc nữa”.
“Nhiều người xem như vậy, anh Nakagawa tính kế thần y Lâm thế nào được? Lẽ nào còn có thể giở trò gì dưới mí mặt bọn tôi sao?”
Vài phóng viên ở nước gã gào lên.
Rất nhiều người đế quốc Anh Hoa có mặt ở đó cũng đều gào lên, lên tiếng cho Nakagawa.
Sắc mặt Phùng Hâm trở nên khó coi.
“Đường Công, e là Phùng Hâm không thể ngăn được trận đấu này rồi, tôi nghĩ hay là ông ra lệnh ép buộc đuổi đám người này đi, dừng trận đấu lại”, ông Trần trầm giọng nói.
“Không được, nếu làm thế thật thì mất mặt quá, ảnh hưởng quốc tế sẽ rất lớn, huyền thoại võ thuật của nước ta cũng sẽ tự bị phá hủy”.
“Vậy phải làm sao?”
“Cứ bảo Phùng Hâm xuống trước đi”.
Nông Đường Công trầm giọng nói, trong đầu đang suy nghĩ kế sách.
Đúng lúc này, Nakagawa lại đột nhiên nói: “Phùng Hâm, lúc nãy ông nói ông là người của Hiệp hội Võ thuật Yên Kinh, như thế hẳn là có thể đại diện cho thực lực võ thuật của Yên Kinh đúng không? Nếu thế, ông đánh với tôi một trận đi”.
“Cái gì?”
Phùng Hâm sửng sốt, vẫn chưa kịp phản ứng thì Nakagawa đã bước hai chân ra lao đến chỗ Phùng Hâm.
“Không ổn!”
“Phùng Hâm, cẩn thận”.
Nông Đường Công và ông Trần bên này sốt sắng gọi.
Không kịp nữa rồi!
Nakagawa đấm mạnh một cú vào ngực Phùng Hâm.
Phụt!
Phùng Hâm nôn ra máu, ngực bị lõm vào trong, ngã mạnh xuống đất.
Ông ta ôm ngực muốn đứng lên nhưng Nakagawa đã giẫm lên người ông ta.
Bụp!
Phùng Hâm nằm dưới đất không đứng lên được, cả người đau đớn không thôi.
“Dừng tay!”
Nông Đường Công cũng không thể nhịn được nữa bèn bước đến trước lớn giọng quát.
Nakagawa nghiêng đầu nhìn về phía Nông Đường Công, nở nụ cười quái dị: “Đây là võ thuật của Long Quốc sao? Đúng là nực cười! Công phu mèo cào này sao có thể so được với võ thuật của đế quốc Anh Hoa bọn tôi?”
Nói xong, Nakagawa giơ một chân lên đá vào đầu Phùng Hâm.
Bốp!
Phùng Hâm văng ra khỏi võ đài, đập mạnh cả người xuống sàn, lăn hơn mười vòng, lùi lại hơn hai mươi mét, cho đến khi va vào hàng rào ở rìa sân vận động mới dừng lại.
Hàng rào đó lõm xuống, Phùng Hâm nằm dưới đất bất động, không có cảm giác gì, không biết sống hay chết.
Nhưng cú đạp vừa rồi e là không chết thì cũng chấn động não, trở thành người thực vật…
Mọi người lặng im như tờ.
Tất cả những người có mặt ở đây đều sững sờ nhìn Phùng Hâm ngã dưới đất, há hốc mồm, chết lặng.
Rất nhiều ống kính cũng đều chĩa về phía đó.
Cảnh tượng Phùng Hâm ngất xỉu bày ra trước vô số người.
Mọi người đều ngơ ngác.
Tất cả các cư dân mạng ở trong và ngoài nước, các khán giả ở hiện trường đều trố mắt.
“Có thấy không? Đây là võ thuật của Long Quốc! Đây là cái mà họ gọi là huyền thoại võ thuật đấy, không chịu nổi một đòn tấn công, đúng là lố bịch. Mọi người đã nhìn thấy chưa?”
Nakagawa bật cười chỉ vào Phùng Hâm đang bất tỉnh, hét lớn: “Giờ thì tôi đã hiểu nguyên nhân tại sao thần y Lâm không chịu lộ mặt, là vì hắn sợ tôi. Võ thuật Long Quốc là một trò cười, họ sợ tôi! Thế nên mới bảo người đàn ông này đến để ngăn cản cuộc đấu này. Họ sợ tôi nên họ cứ mãi không chịu xuất hiện, võ thuật Long Quốc đúng là rác rưởi, là một trò đùa. Chỉ là mấy động tác khôi hài do một đám vô dụng làm ra, còn chẳng bằng phân nữa”.
Nói rồi Nakagawa bật cười thật lớn.
“Anh Nakagawa vạn tuế”.
“Đế quốc Anh Hoa vạn tuế”.
“Anh Nakagawa vạn tuế”.
“Đế quốc Anh Hoa vạn tuế”.
…
Các thành viên đoàn đại biểu ở bên dưới vui mừng hò reo.
Nhiều người tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, ngực gần như sắp nổ tung.
Chương 2153: Hàng vạn người tuyệt vọng
Những lời của Nakagawa đã hoàn toàn khiến người dân trong nước phẫn nộ.
Mấy người có mặt tại hiện trường đều bừng bừng lửa giận, toàn thân run rẩy.
Đám người ở phía trước máy quay phát sóng trực tiếp cũng tức giận mắng to.
Các trang tin tức, diễn đàn, thậm chí cả các ứng dụng phát sóng trực tiếp đã tạo ra một làn sóng chửi rủa, tất cả đều nhắm vào Nakagawa.
Nhưng chỉ dựa vào những cái miệng chửi rủa, sao có thể mắng chết Nakagawa được đây?
Nhìn Nakagawa bá đạo trên võ đài, nhiều người đã lên đường đến sân vận động Yên Kinh.
Họ biết rằng mình hoàn toàn không phải là đối thủ của Nakagawa.
Nhưng họ vẫn muốn đi, họ muốn lên võ đài!
Vì dù thua, họ vẫn muốn hung hăng giáng cho thằng chó khó ưa này một nắm đấm!
Chẳng mấy chốc, những người có nhiệt huyết không thể kìm lòng, lao lên võ đài, so tài với Nakagawa.
Nhưng bọn họ căn bản không phải là đối thủ của Nakagawa, những người lên võ đài không chống đỡ nổi một chiêu đã bị Nakagawa đá văng ra khỏi võ đài, có người hộc máu, có người gãy xương, kết cục vô cùng thê thảm.
Nakagawa không hề nương tay, cho dù một chiêu khống chế được kẻ địch, cũng nhất định dùng chiêu cực kỳ tàn nhẫn.
Mọi người thấy vậy đều kinh hãi, vài người có nhiệt huyết mới đi được nửa đường thì do dự không dám bước lên võ đài nữa.
"Bọn mày vẫn còn ở đây làm lãng phí thời gian của tao sao? Chỉ còn năm phút nữa là đến thời gian giao hẹn của tao với thần y Lâm! Tao khuyên bọn mày vẫn nên bảo thần y Lâm lên võ đài đi! Nếu như thần y Lâm tiếp tục trốn tránh không ra đấu thì hắn sẽ trở thành một con rùa rụt cổ, tao cũng không có ý kiến gì. Nhưng từ giờ trở đi, huyền thoại võ thuật sẽ không thuộc về Long Quốc nữa, mà thuộc về đế quốc Anh Hoa bọn tao!", Nakagawa cười lớn.
"Chúng ta có thể đếm ngược được rồi!"
"Còn bốn phút ba mươi giây!"
"Thần y Lâm chắc chắn sẽ không tới, có lẽ đang trốn ở một góc xem phát sóng trực tiếp, nhất định là bị dọa đến mức mất hồn rồi!"
"Ha ha ha ha…”
Các thành viên trong đoàn đại biểu rất phấn khởi, dương dương đắc ý.
Theo bọn họ thấy, mục đích của đoàn đại biểu đến đây lần này đã đạt được.
Họ sẽ phá vỡ huyền thoại võ thuật của Long Quốc!
Họ sẽ thay thế vị trí của Long Quốc! Sau ngày hôm nay, võ thuật của đế quốc Anh Hoa mới là chính thống trên thế giới!
Những người có mặt tại hiện trường vô cùng tức giận nhưng không thể phản bác.
Suy cho cùng, không có ai ở đây là đối thủ của Nakagawa...
"Ai có thể đánh bại tên Nakagawa này không? Cầu xin cao thủ ẩn thế nào đó tiến lên đánh bại hắn đi! Tôi không muốn nhìn thấy bộ mặt kiêu ngạo của tên khốn kiếp này nữa!", có người đăng bài trên diễn đàn, cầu mong có người lên võ đài dạy cho Nakagawa một bài học.
Tuy nhiên, bên cạnh những lời an ủi thì những bình luận lại đầy những tiếng thở dài ngao ngán đầy bất lực.
"Thần y Lâm đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện, chắc chắn là sợ rồi”.
"Ngay cả Thần y Lâm cũng sợ, Nakagawa này mạnh đến thế sao?"
"Chúng ta không có cơ hội thắng”.
"Chẳng lẽ chúng ta phải bỏ cuộc như thế này sao?", một người khác đau đớn đăng bài.
"Không có cách nào khác!"
"Chúng ta không phải là người luyện võ, những lúc như thế này, chúng ta chỉ có thể bất lực nhìn thôi”.
"Ôi trời...”
...
Cư dân mạng kêu gào đau xót.
Những âm thanh bên ngoài đất nước càng ồn ào sôi sục, đủ loại ngôn ngữ.
"Hừ! Đây chính là võ thuật của Long Quốc sao? Buồn cười quá!"
"Bị Nakagawa đến từ đế quốc Anh Hoa đánh bại thật thê thảm, ha ha ha ha, tôi còn tưởng rằng võ thuật của Long Quốc thần kỳ đến mức nào, hóa ra từ đầu tới cuối đều là bọn họ chém gió khoe khoang!"
"Thật sự khiến người khác thất vọng. Tôi còn tưởng sẽ có một trận quyết đấu đặc sắc, không ngờ chỉ có một màn kịch của người anh dũng và kẻ hề hèn nhát”.
"Buồn cười quá!"
Làn sóng dư luận trong và ngoài nước vô cùng lớn.
Điện thoại của Hiệp hội Võ thuật Yên Kinh lập tức bùng nổ, thậm chí ngay cả điện thoại di động của Nông Đường Công cũng đổ chuông liên hồi, đều là những lời chất vấn, sự việc đã trở thành một mớ hỗn độn lớn và rất khó giải quyết.
Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.
"Một phút nữa!"
Lúc này, một thành viên trong đoàn đại biểu hét lớn.
Thần kinh ai cũng căng thẳng, đồng loạt nhìn về phía cổng sân vận động.
Một phút cuối cùng!
Thần y Lâm... vẫn đến kịp chứ?
Nhưng...
Mặc dù có không ít bóng người đi tới đi lui từ hướng cổng, nhưng bọn họ không hề nhìn thấy bóng dáng của thần y Lâm...
"Thần y Lâm không tới thật rồi...”
Ai đó hét lên thất vọng.
"Đường Công! Mau bảo dừng lại đi! Nếu không ngăn cản thì thật sự sẽ vô phương cứu chữa!", ông Trần vô cùng lo lắng, quát về phía Nông Đường Công.
Tuy nhiên, khuôn mặt già nua của Nông Đường Công trở nên u ám, lắc đầu đáp: "Bây giờ bảo dừng lại cũng vô nghĩa! Không những không giữ được thanh danh của đất nước và danh dự của võ thuật, thậm chí còn để đối phương nắm được thóp”.
"Chẳng lẽ… cứ giương mắt nhìn người khác giẫm đạp lên võ thuật Long Quốc mà không làm gì cả sao?", ông Trần ngơ ngác hỏi.
"Tôi nghĩ cần làm vậy!"
Nông Đường Công đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm vào ông Trần.
Ông Trần sửng sốt.
Nông Đường Công nói: "Tôi thà để các võ sĩ của Long Quốc nhìn thấy cảnh tượng đáng xấu hổ này, cũng không muốn ngăn cản mọi chuyện xảy ra! Nhục nhã không đáng sợ, điều đáng sợ là thỏa hiệp sau khi bị nhục nhã! Có lẽ hành động lần này của Nakagawa sẽ kích thích tinh thần chiến đấu của các võ sĩ Long Quốc, khiến họ siêng năng hơn trong việc luyện tập võ thuật, càng cần cù hăng hái hơn trong việc nghiên cứu võ thuật! Nếu động thái này có tác dụng khích lệ cổ vũ thì sao tôi phải ngăn cản chứ?"
Ông Trần sững sờ nhìn Nông Đường Công, không biết nên nói gì.