-
Chương 1901-1905
Chương 1901: Làm đồ đệ của tôi mất mặt lắm sao?
Lúc này không ai hiểu được nội tâm của Vệ Tân Kiếm.
Năm chiêu?
Không thể đánh bại người kia đã đành, vậy mà còn không làm trầy xước được chút da thịt của người kia.
“Sao lại như vậy? Chẳng lẽ nỗ lực bao năm qua của mình… chỉ là trò cười?”.
“Không đâu! Không đâu!”.
Vệ Tân Kiếm ôm đầu, không ngừng run rẩy cả người.
Lâm Chính cũng trẻ tuổi như vậy, nhưng lại là người mà mình không thể để lại chút thương tổn nào.
Cú sốc này đối với thiên tài kiêu ngạo như Vệ Tân Kiếm mà nói gần như là chí mạng.
Người của Tử Huyền Thiên đều ngơ ngác nhìn Vệ Tân Kiếm.
Sắc mặt Chấn Hám Sơn khó coi đến dọa người!
“Tân Kiếm! Con đừng từ bỏ! Dù có thua một trận cũng không ý nghĩa gì cả! Con đừng nhụt chí, đừng sinh tâm ma!”, Chấn Hám Sơn lớn tiếng hét.
“Đúng! Thầy nói đúng! Dù có thua một trận cũng không có nghĩa gì cả! Huống hồ bây giờ con vẫn chưa thua! Con vẫn có thể đấu tiếp! Con phải đánh bại anh ta! Con phải đánh bại anh ta!”.
Vệ Tân Kiếm như được lời nói của Chấn Hám Sơn cổ vũ, đầu cúi thấp, mặt trắng bệch, mồ hôi không ngừng rơi xuống, miệng lẩm bẩm giống như đang tự thôi miên.
Sau khi lẩm bẩm một hồi, Vệ Tân Kiếm như lấy lại dũng khí, đột nhiên ngẩng đầu, chuẩn bị đứng dậy.
Nhưng khi anh ta ngẩng đầu lên, đập vào mắt lại là một người đàn ông giống như thiên thần.
Người đàn ông đứng trước mặt hắn, nhìn anh ta từ trên cao.
Trong ánh mắt đó tràn ngập uy nghiêm vô tận.
“Vệ Tân Kiếm! Bây giờ có phải anh nên dập đầu bái sư rồi không?”.
Một giọng nói nhàn nhạt lọt vào tai Vệ Tân Kiếm.
Vệ Tân Kiếm vừa chuẩn bị đứng dậy lại ngã ra đất, ánh mắt đờ đẫn, nhìn anh mà cảm thấy sợ hãi và bàng hoàng.
“Lâm Chính! Cậu đừng quá đáng! Vệ Tân Kiếm là người của Tử Huyền Thiên tôi! Nó có sư phụ, chưa đến lượt cậu làm sư phụ của nó!”, Chấn Hám Sơn nghiêm túc quát.
Nếu hôm nay Vệ Tân Kiếm thật sự dập đầu với Lâm Chính thì chẳng phải Tử Huyền Thiên bọn họ sẽ trở thành trò cười hay sao?
“Chấn đại nhân, lúc trước tôi nương tay tức là cho Tử Huyền Thiên các người thể diện, bây giờ người của ông lên đây khiêu chiến tôi lại không cho tôi thể diện. Dập đầu bái sư là anh ta đã giao hẹn với tôi từ trước, ai cũng không thay đổi được! Đương nhiên, nếu anh ta nuốt lời không dập đầu, tôi cũng không trách anh ta. Quyền quyết định nằm ở anh ta, bất cứ ai cũng không thể can thiệp!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Cậu…”.
Chấn Hám Sơn tức tối.
Nhưng Lâm Chính mặc kệ, nghiêng đầu ngạo nghễ nhìn Vệ Tân Kiếm, nói: “Vệ Tân Kiếm, anh quyết định thế nào? Giữ lời hứa dập đầu với tôi, hay là nuốt lời rời khỏi đây, để người ta chê cười? Anh tự chọn đi!”.
Câu nói đó giống như thanh kiếm sắc bén đâm xuyên tim Vệ Tân Kiếm.
Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn sững Lâm Chính.
Đệ tử của thiên cung Trường Sinh ở xung quanh ngạc nhiên nhìn họ.
Tầng lớp cấp cao của năm cung mười điện cũng nhìn chằm chằm Vệ Tân Kiếm.
“Sư huynh!”.
“Vệ sư huynh!”.
“Sư huynh! Mau quay về đây!”.
“Đừng để anh ta mê hoặc, sư huynh!”.
Người của Tử Huyền Thiên liên tục hô gọi.
Nhưng… không có tác dụng gì!
Vệ Tân Kiếm ngây ngốc nhìn Lâm Chính, một lúc lâu sau, cơ thể anh ta nghiêng về trước, hai tay chống đất, dập đầu trước Lâm Chính trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.
“Đồ đệ… bái kiến sư phụ!”.
Câu nói đó khiến toàn bộ Anh Hoa Điện lặng thinh…
Tất cả mọi người ngơ ngác.
Vệ Tân Kiếm… thật sự bái sư sao?
“Chuyện này…”.
Người của Tử Huyền Thiên kinh ngạc.
Các đệ tử của thiên cung Trường Sinh vô cùng ngạc nhiên, không phản ứng lại được.
Đánh đến mức người kia quỳ xuống bái sư!
Đây là vinh quang mức độ nào!
“Tân Kiếm! Con… sao phải làm đến mức đó?”, Chấn Hám Sơn muốn nói lại thôi, trong mắt tràn ngập vẻ thương tiếc.
“Đại trượng phu nói được làm được, sao có thể nuốt lời? Con biết con quỳ xuống sẽ sinh ra tâm ma, nhưng không quỳ cũng sẽ sinh ra tâm ma! Thầy, con xin lỗi… vì đã làm mất mặt thầy!”.
Dứt lời, Vệ Tân Kiếm cầm lấy lưỡi kiếm gãy rơi trên đất lên, đâm về phía tim mình!
Anh ta lại định tìm tới cái chết!
“Tân Kiếm! Đừng mà!”, Chấn Hám Sơn phản ứng lại trước tiên, vội vàng hét lên, xông tới.
“Sư huynh!”.
“Tân Kiếm sư huynh!”.
Những đệ tử khác của Tử Huyền Thiên cũng hét lên.
Nhưng Vệ Tân Kiếm không có ý định dừng lại.
Bộp!
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một bàn tay đột nhiên vươn ra, vững vàng nắm lấy lưỡi kiếm gãy sắp sửa đâm vào cơ thể hắn.
Lúc này, kiếm gãy chỉ cách tim anh ta chưa tới nửa ngón tay.
“Wow!”.
Tất cả mọi người ồ lên kinh ngạc!
Vì cánh tay giữ lưỡi kiếm đó lại là tay của Lâm Chính!
“Cái gì?”.
Người của Tử Huyền Thiên sửng sốt.
Đương nhiên, người kinh ngạc nhất là Vệ Tân Kiếm!
“Anh đang làm gì vậy? Vì sao lại ngăn cản tôi?”, Vệ Tân Kiếm đột nhiên dùng sức, vẫn định tự sát, nhưng sức lực của anh ta không bằng Lâm Chính.
“Đồ đệ ngốc, sao phải như vậy?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Tôi quỳ trước anh dập đầu, dù đã tuân thủ lời hứa, nhưng lại làm mất thể diện của Tử Huyền Thiên. Hôm nay không chết, tôi còn mặt mũi nào sống trên đời này?”, Vệ Tân Kiếm cắn răng, căm phẫn nói.
“Sao? Làm đồ đệ của tôi rất mất mặt?”, Lâm Chính hỏi.
“Anh cũng chỉ là đệ tử của người khác, có tư cách gì làm sư phụ tôi?”.
“Nhưng tôi đã thắng anh”, Lâm Chính nói.
Vệ Tân Kiếm cúi đầu, hai mắt đỏ như máu, lại không nói gì.
Lâm Chính đột nhiên phất tay, đánh rơi kiếm gãy trên mặt đất.
“Vệ Tân Kiếm! Tư tưởng của anh quá hạn hẹp. Anh phải biết trên đời này ai có thể làm thầy của ai, bất kể anh lớn tuổi thế nào, bất kể anh có thân phận gì, bất kể anh là ai! Thứ anh cần quan tâm hoặc để ý là người đó có chỗ nào đáng để anh học tập hay không! Lâm Chính tôi đã thắng anh, tôi có chỗ hơn anh, anh bái tôi làm thầy là anh đã được hời, được lợi! Anh lại muốn chết muốn sống, không cảm thấy nực cười sao?”, Lâm Chính nói.
“Chuyện đó…”, Vệ Tân Kiếm ngẩng đầu, hơi mê man.
“Cả đời Lâm Chính tôi có không biết bao nhiêu người thầy, có người quyền cao chức trọng, cũng có người thân phận thấp kém, nhưng bọn họ đều là tồn tại giống như bố mẹ ở trong lòng tôi! Chỉ cần bọn họ chịu dạy, tôi chịu học, tôi sẵn sàng bái làm thầy!”, Lâm Chính lại nói.
Vệ Tân Kiếm nhìn ngơ ngác, có phần hoang mang.
Lâm Chính nói đúng, nghe có vẻ đúng là như vậy.
Vệ Tân Kiếm rất muốn phản bác, nhưng không tìm được lời nào để nói.
Lâm Chính lại nói: “Nếu anh đã muốn tự sát thì tôi sẽ không ngăn cản anh! Nhưng anh là đồ đệ của tôi, chuyện này anh cũng đã thừa nhận, nên nếu anh chết thì đừng chết trước mặt tôi. Nếu không tức là anh đang sỉ nhục bề trên, không biết tôn sư trọng đạo, chuyện này tôi không thể tha thứ!”.
“Tôi… Tôi…”, Vệ Tân Kiếm há miệng, không biết nên nói gì.
Một lúc lâu sau, Lâm Chính quát lên: “Nghe rõ chưa?”.
Giọng nói anh vô cùng sắc bén!
Vệ Tân Kiếm giật mình, vội vàng cúi đầu, hoảng sợ nói: “Đồ đệ… Đồ đệ đã rõ!”.
“Nếu đã rõ thì cút về đi!”, Lâm Chính lại quát.
Vệ Tân Kiếm vô cùng nghe lời bò dậy, cúi đầu quay về phía Chấn Hám Sơn.
Những người xung quanh đều sững sờ, kể cả Chấn Hám Sơn và đệ tử Tử Huyền Thiên.
“Tân Kiếm, con…”, Chấn Hám Sơn há miệng, không biết nên nói thế nào mới tốt.
Vệ Tân Kiếm lập tức chắp tay, cúi đầu hạ mắt: “Thành thật xin lỗi thầy, đệ tử… đã làm mất mặt của Tử Huyền Thiên!”.
Nói đến đó, đôi mắt hổ của Vệ Tân Kiếm cuối cùng cũng rơi nước mắt.
Chấn Hám Sơn nhìn đệ tử ưu tú kiệt xuất ở trước mắt, một lúc lâu sau mới thở dài.
“Tân Kiếm, đây không phải lỗi của con… Con đi nghỉ ngơi đi”.
“Vâng”.
Vệ Tân Kiếm kìm nén đau khổ và căm phẫn trong lòng, đột nhiên chạy ra ngoài, không biết đi nơi đâu.
Mọi người thấy vậy thì trong lòng rất phức tạp.
Vệ Tân Kiếm cũng thất bại thảm hại nhục nhã như vậy… Tử Huyền Thiên còn có ai có thể đấu lại Lâm Chính?
Lúc này, dù là Tử Huyền Thiên hay thiên cung Trường Sinh đều cảm thấy rối ren cảm xúc.
Ai có thể ngờ được hai thế lực siêu cấp đối đầu lại bị Lâm Chính làm xáo trộn?
Chấn Hám Sơn không có lời nào, Tam tôn trưởng cũng vậy.
Ông ta nhìn Lâm Chính, không khỏi suy tư.
“Tam tôn trưởng! Đây là nhân tài, phải giữ lại!”, một điện chủ không nhịn được nữa, vội vàng tiến lên, nói nhỏ.
Nhưng Tam tôn trưởng lại lắc đầu, không trả lời, chỉ nói với Chấn Hám Sơn: “Chấn đại nhân, Tử Huyền Thiên các ông… chỉ có năng lực như vậy thôi sao?”.
Chương 1902: Tứ Thánh Anh
Nghe được lời đó, bên phía Tử Huyền Thiên xôn xao.
Bọn họ không còn tự tin và ngạo nghễ như trước, thay vào đó là bàng hoàng và bất an.
“Lần này phải làm sao?”.
“Ngay cả Vệ sư huynh cũng thất bại, chúng ta lên cũng chỉ tự chuốc lấy nhục mà thôi!”.
“Chẳng lẽ cứ nhận thua như vậy?”.
“Vậy chúng ta còn mặt mũi nào quay về gặp các đồng môn trong tông môn?”.
“Phải làm sao mới tốt? Phải làm sao mới tốt?”.
…
Các đệ tử Tử Huyền Thiên đứng ngồi không yên, nhưng Chấn Hám Sơn lại không hề hoảng loạn.
Ông ta quay đầu nhìn các đệ tử một lượt, sau đó mới thản nhiên nói: “Hạo Tâm! Nếu con đã đến thì ra đấu một trận đi! Lần này vi sư quả thật không còn kế nào khác, hi vọng của Tử Huyền Thiên đặt hết vào con!”.
Ông ta dứt lời, một người đàn ông đầu tóc rũ rượi, đi ra từ phía sau đám đông.
Đệ tử Tử HuyềnThiên đều kinh ngạc, đồng loạt nhìn về phía người đàn ông.
Đợi người đàn ông đó ngẩng đầu lên, tất cả mọi người đều la lên.
“Bạch sư huynh?”.
“Đó là… Bạch Hạo Tâm?”.
Đệ tử thiên cung Trường Sinh cũng nhận ra người đó, lập tức hô lên.
Trong nháy mắt, khắp hiện trường rộ tiếng xôn xao.
“Cái gì? Bạch Hạo Tâm?”.
“Bạch Hổ Bạch Hạo Tâm? Bạch Hổ, một trong Tứ Thánh Anh của Tử Huyền Thiên?”.
“Sao anh ta lại đến đây?”.
“Trước kia tôi còn không nhìn thấy anh ta đến!”.
Tiếng hô kinh ngạc không ngừng vang lên.
Không riêng gì đệ tử của thiên cung Trường Sinh không biết người đó sao lại đến đây, mà ngay cả đệ tử của Tử Huyền Thiên cũng không biết Bạch Hạo Tâm đã đến.
Vị khách không mời mà đến này làm mọi người kinh ngạc, ngay cả các tôn trưởng cũng biến sắc.
“Bạch sư huynh? Sao… sao anh lại đến đây cùng chúng tôi? Tôi nhớ anh đang chấp hành nhiệm vụ không phải sao? Sao lại ở đây?”, nữ đệ tử lúc trước ngạc nhiên hỏi.
“Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ chuẩn bị quay về tông môn báo cáo, nghe nói mọi người ở đây nên đến xem xem!”, Bạch Hạo Tâm thản nhiên nói.
“Đến xem xem? Vậy anh… đến từ lúc nào?”.
“Chưa lâu, có lẽ là khi Tân Kiếm quyết đấu với tên đó”, Bạch Hạo Tâm nói.
Mọi người kinh hãi.
Các tôn trưởng và điện chủ đều có sắc mặt khó coi.
Vì rất nhiều người không phát hiện ra anh ta đã vào đây, đủ thấy thực lực của anh ta như thế nào.
“Hôm nay tôi vốn không muốn ra tay, nhưng Tân Kiếm đã thất bại, danh dự của Tử Huyền Thiên đã mất, tôi không thể không đứng ra!”.
Bạch Hạo Tâm thản nhiên nói, đi thẳng tới phía trước.
Mọi người xôn xao.
Người của Tử Huyền Thiên vô cùng mừng rỡ, kích động không thôi.
“Tốt quá! Bạch sư huynh ở đây, chúng ta không phải sợ gì nữa!”.
“Có Bạch sư huynh ở đây chắc chắn có thể thắng!”.
“Bạch sư huynh cố lên!”.
“Để bọn họ biết sức mạnh chân chính của Tử Huyền Thiên chúng ta!”.
Đúng lúc đó, có người của thiên cung Trường Sinh lên tiếng.
“Bạch Hạo Tâm? Sao có thể? Anh không có tư cách đấu với Lâm Chính!”.
“Vì sao?”, Bạch Hạo Tâm nhìn về phía người nói.
“Anh là người đến sau, trận khiêu chiến lần này là Tử Huyền Thiên đề xướng, chỉ có người ban đầu đến đây mới có thể tham gia khiêu chiến. Một kẻ đến sau như anh sao có thể tham gia? Nếu là như vậy, Tử Huyền Thiên các người liên tục có người lẻn vào, chẳng phải thiên cung Trường Sinh chúng tôi cứ phải chiến đấu mãi vậy sao? Thay vì vậy chi bằng hai bên chúng ta lôi đao thật thương thật ra đánh một trận, cần gì phải đánh ảo như vậy?”, người đó lớn tiếng hét.
Người đó nói xong, lập tức có vô số người của thiên cung ủng hộ.
“Nói đúng!”.
“Bạch Hạo Tâm không có tư cách tham gia quyết đấu!”.
“Người đến sau thì sao có thể đấu? Nếu vậy không phải là phá hoại quy tắc sao?”.
“Nếu Bạch Hạo Tâm thua rồi, có phải ba người còn lại trong Tứ Thánh Anh của Tử Huyền Thiên các người cũng đến khiêu chiến luôn không?”.
“Thật không công bằng!”.
Càng lúc càng có nhiều đệ tử hét lên, đồng loạt phản đối.
Chấn Hám Sơn nhíu mày, không lên tiếng.
“Các vị sư huynh, Bạch Hạo Tâm này là ai?”, Thu Phiến ở trong đám đông luôn ở trong thiên cung, biết rất ít về bên ngoài, không nhịn được hỏi.
“Sư muội, cô không biết Bạch Hạo Tâm?”.
“Không biết”.
“Vậy cô đã nghe tới Tứ Thánh Anh của Tử Huyền Thiên chưa?”.
“Hình như nghe đến sư tỷ nào đó nói qua, nhưng không biết nhiều”.
“Vậy tôi kể cho cô nghe. Tứ Thánh Anh là bốn đệ tử mạnh nhất Tử Huyền Thiên, bọn họ khác với ngũ kiệt của thiên cung Trường Sinh chúng ta. Ngũ kiệt chú trọng thiên phú, thực lực chệnh lệch nhau, nhưng Tứ Thánh Anh thì khác, thực lực bọn họ gần như có thể so với trưởng lão của Tử Huyền Thiên, thậm chí có thể giao đấu với điện chủ của thiên cung chúng ta, là cao thủ thiếu niên thật sự! Ngũ kiệt của thiên cung Trường Sinh gặp phải Tứ Thánh Anh cũng không biết có thể qua được mấy chiêu! Điện chủ không xuất hiện thì chắc chắn không thể đánh lại! Bốn người này là chiến lực cao nhất trong các đệ tử Tử Huyền Thiên! Không, anh ta căn bản đã đại diện cho chiến lực ở tầng cao nhất của Tử Huyền Thiên rồi!”.
Nghe lời nói đó, Thu Phiến hít sâu một hơi.
Có thể lay động điện chủ?
“Nói vậy chẳng phải… anh Lâm lành ít dữ nhiều rồi?”.
“Cậu ta tuyệt đối không thể chiến đấu, nếu không chắc chắn sẽ thất bại thảm hại!”, người bên cạnh nói.
“Nhất định phải ngăn cản Bạch Hạo Tâm xuất chiến!”, Thu Phiến hạ quyết tâm, cao giọng hét, phản đối Bạch Hạo Tâm lên chiến đấu.
Đúng lúc đó, một giọng nói hờ hững vang lên.
“Nếu đã tới thì vì sao không thể chiến đấu? Đây vốn là một trận so tài tỷ võ, sao lại có nhiều quy tắc như vậy? Mọi người chớ có ồn ào nữa! Bạch Hạo Tâm, cậu lên đi!”.
Dứt lời, hiện trường bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Vô số đệ tử thiên cung nhìn sang phía người nói, tất cả im lặng, đầy vẻ ngạc nhiên.
Người lên tiếng lại là… Tam tôn trưởng!
Chương 1903: Thua mất lòng người
Rất nhiều đệ tử của thiên cung Trường Sinh cho rằng mình nghe lầm.
Bọn họ ngơ ngác nhìn Tam tôn trưởng, đầy vẻ khó tin.
Bạch Hạo Tâm lên sàn rõ ràng sẽ bất lợi cho thiên cung Trường Sinh! Mọi người hoàn toàn có thể phản đối, nhưng vì sao… Tam tôn trưởng lại đồng ý?
“Tam tôn trưởng! Chuyện… Chuyện này không thể được… Bạch Hạo Tâm… thật sự không phù hợp quy tắc!”, một đệ tử không nhịn được, lên tiếng.
“Im miệng! Ồn ào! Ở đây làm gì đến lượt một đệ tử nho nhỏ như cậu nói chuyện?”, Tam tôn trưởng nói.
“Nhưng mà Tam tôn trưởng…”.
Đệ tử đó còn muốn nói gì đó, nhưng Tam tôn trưởng không kiên nhẫn nữa, lập tức giơ tay ngắt lời: “Người đâu, đuổi đệ tử không biết lễ phép này ra khỏi Anh Hoa Điện! Đánh gãy hai chân, răn đe cảnh cáo!”.
“Vâng, thưa tôn trưởng!”.
Ngay lập tức có đệ tử chấp pháp chạy đến, kéo đệ tử đó ra ngoài.
“Tam tôn trưởng! Tam tôn trưởng!”.
Đệ tử đó ra sức hét lên, nhưng vô dụng.
Mọi người biến sắc.
“Nghe đây! Khách bên ngoài tới đây, nếu mọi người làm mất lễ nghĩa của thiên cung, ai gào thét ầm ĩ trước mặt khách quý, làm mất mặt thiên cung thì sẽ bị trừng phạt nghiêm! Tuyệt đối không nhân nhượng!”, Tam tôn trưởng quát lớn.
Ông ta dứt lời, mọi người câm như hến, không ai dám lên tiếng nữa.
Người của Tử Huyền Thiên đưa mắt nhìn nhau.
“Thầy, Tam tôn trưởng của thiên cung Trường Sinh đang làm gì vậy?”, nữ đệ tử của Tử Huyền Thiên không nhịn được hỏi.
“Còn không nhìn ra sao? Có vẻ cậu Lâm Chính kia không được Tam tôn trưởng xem trọng! Ta nghĩ Tam tôn trưởng chỉ mong cậu ta chết trong tay chúng ta, cho nên mới cho phép Hạo Tâm lên đấu!”, Chấn Hám Sơn nói.
“Hả? Vì sao lại vậy?”, nữ đệ tử ngạc nhiên.
Thực lực đáng kinh ngạc, tuổi lại trẻ, ở bất cứ tông môn nào cũng sẽ là nhân vật giống như bảo bối, cần phải bảo vệ kỹ càng, đợi người đó trưởng thành sẽ là trụ cột vững chắc của tông môn, vì sao lại hủy hoại anh ta?
“Ta cũng không biết”, Chấn Hám Sơn lắc đầu.
Nhưng Tam tôn trưởng đã nói như vậy, người của Tử Huyền Thiên đương nhiên rất vui lòng.
Dù sao chuyện này cũng liên quan đến danh dự của Tử Huyền Thiên!
Nếu không lấy lại, làm sao bọn họ quay về ăn nói với người trong tông môn?
Lâm Chính thì nhìn Tam tôn trưởng thật lâu, sau đó lại nhìn sang các đệ tử ở đây.
Anh nhìn ra rất nhiều đệ tử vô cùng căm phẫn, cực kỳ bất mãn với cách làm của Tam tôn trưởng.
Ánh mắt Lâm Chính hơi dao động, sau đó há miệng, đột nhiên nôn ra ngụm máu.
“Phụt!
Máu vãi đầy đất, nóng hổi!
“Hả?”.
“Lâm sư huynh!”.
“Lâm Chính!”.
“Anh không sao chứ?”.
Các đệ tử Thiên Cung đều sốt ruột, vội vàng hô to.
“Tôi không sao… Chỉ là vừa rồi so chiêu với Vệ Tân Kiếm đã bị nội thương!”, Lâm Chính giả vờ không sao, lau máu nơi khóe miệng, lớn tiếng nói: “Nếu người của Tử Huyền Thiên vẫn muốn chiến đấu tiếp thì tôi tiếp đến cùng là được! Anh là Bạch Hạo Tâm đúng không? Nghe nói anh là người mạnh nhất trong các đệ tử của Tử Huyền Thiên? Vậy thì đến đi! Tuy tôi không biết tôi có phải đối thủ của anh hay không, nhưng vì thiên cung Trường Sinh, tôi sẽ dốc hết sức chiến đấu!”.
Anh nói như vậy, vô số đệ tử thiên cung đều ngạc nhiên nhìn anh, trong lòng cảm thấy cực kỳ sốc.
Hóa ra Lâm Chính đã bị thương đến thế?
Hóa ra anh luôn gắng gượng chống đỡ.
Trạng thái như thế làm sao tiếp tục chiến đấu với Bạch Hạo Tâm?
Mọi người đau lòng không thôi.
Tam tôn trưởng ngạc nhiên, cảm thấy có gì đó không ổn.
“Tam tôn trưởng, không đúng, Lâm Chính có cơ thể võ thần, sao có thể bị thương? Máu của cậu ta…”.
“Có lẽ là giả vờ”, Tam tôn trưởng sầm mặt, nói: “Cậu ta đang đóng kịch!”.
“Đóng kịch?”.
“Đúng!”, Tam tôn trưởng lạnh lùng nói: “Mặc dù tôi có thể để cậu ta tiếp tục chiến đấu với Bạch Hạo Tâm, nhưng cậu ta lại khiến tôi thua mất lòng người!”.
Đám người đó kinh ngạc.
Lâm Chính hiên ngang nói: “Bạch Hạo Tâm, anh nghe rõ đây! Lâm Chính tôi chỉ là một đệ tử ký danh nho nhỏ của thiên cung Trường Sinh! Nếu tôi thất bại, thiên cung vẫn sẽ có vô số cao thủ đứng ra, Tử Huyền Thiên các người không có cơ hội thắng bọn họ đâu!”.
“Thắng? Lâm Chính, anh vẫn nên quan tâm đến bản thân mình đi! Tôi thấy vết thương của anh không nhẹ, nếu chiến đấu với tôi, e rằng sẽ phải mất mạng!”, Bạch Hạo Tâm nhíu mày.
“Mất mạng? Thế thì đã sao? Vì thiên cung, dù hôm nay Lâm Chính tôi có chết ở đây, tôi cũng không hối tiếc!”, Lâm Chính thấp giọng quát.
Tiếng nói ấy khiến vô số đệ tử thiên cung trào nước mắt.
“Sư huynh!”.
“Lâm sư huynh!”.
“Lâm Chính…”.
Tiếng kêu gọi không ngừng vang lên, thậm chí có người quỳ xuống tại chỗ.
Hiện trường… dường như đã có chút mất kiểm soát.
Tam tôn trưởng thấy vậy, vẻ mặt càng thêm âm trầm…
Chương 1904: Việc nghĩa không chùn bước
Các đệ tử thiên cung Trường Sinh ở đây đều có mắt.
Lâm Chính đã trúng Hoạt Độc, chuyện này trong thiên cung ai cũng biết.
Trong lúc anh bị Hoạt Độc giày vò còn dũng cảm đứng ra, chiến đấu với kẻ địch vì thiên cung, đánh bại nhiều cao thủ của Tử Huyền Thiên.
Cảnh đó sao không khiến người ta thấy phấn chấn cảm động.
Bây giờ chiến lực mạnh nhất của Tử Huyền Thiên đã xuất hiện. Vốn có thể để người đó không được lên đấu, thiên cung dựa vào uy thế của Lâm Chính thắng trận quyết đấu này, nhưng Tam tôn trưởng lại đồng ý, còn không cho các đệ tử lên tiếng!
Tình cảnh này sao không khiến các đệ tử cảm động?
Trong chốc lát, nhiều tiếng xì xào vang lên.
“Tam tôn trưởng làm như vậy thật vô nhân đạo!”.
“Ông ấy muốn Lâm Chính chết sao?”.
“Lâm sư đệ vốn đã bị Hoạt Độc giày vò, mang bệnh trong người, chiến đấu liên tục với mấy người, lúc này sao có thể để cậu ta đối mặt với Bạch Hổ Bạch Hạo Tâm, một trong Tứ Thánh Anh được chứ? Thế chẳng phải bảo cậu ta đi chịu chết hay sao?”.
“Chẳng lẽ Tam tôn trưởng có mâu thuẫn gì đó với Lâm sư đệ?”.
“Thật quá đáng!”.
Những tiếng vụn vặt vang lên bên tai không dứt.
Có căm phẫn bất bình, có thương tiếc cho anh.
Tam tôn trưởng đứng trước Anh Hoa Điện đương nhiên nghe được những tiếng xì xào bàn tán đó, vẻ mặt cực kỳ khó coi, nhưng không lên tiếng.
“Im miệng hết cho tôi! Ai cho các cô cậu ồn ào lớn tiếng?”, Trịnh Thông Viễn vội vàng đứng dậy, nghiêm giọng quát.
Các đệ tử lập tức dừng lời, nhưng ánh mắt mỗi người đều không tự nhiên, vẻ mặt lúc nhìn những người đó cũng thay đổi.
“Các người…”, Trịnh Thông Viễn vô cùng tức giận, còn định nói thêm gì đó, nhưng Tam tôn trưởng lại ngắt lời ông ta.
“Trịnh điện chủ, đừng để ý đến đám đệ tử đó".
“Nhưng tôn trưởng…”.
“Cứ để bọn họ nói là được, bây giờ quan trọng là phải giải quyết rắc rối trước mắt”.
Nói xong, Tam tôn trưởng nói với Bạch Hạo Tâm: “Bạch Hạo Tâm! Cậu và Lâm Chính có thể bắt đầu rồi!”.
Bạch Hạo Tâm khẽ hừ một tiếng, nhìn về phía Lâm Chính.
“Lâm Chính, mặc dù anh bị thương, nhưng chuyện liên quan đến danh dự của tông môn, tôi sẽ không nương tay. Nếu anh không muốn chết thì mau từ bỏ đi, bằng không lát nữa quyền cước không có mắt, tôi không chắc anh có thể sống sót hay không”, Bạch Hạo Tâm lạnh lùng nói.
“Anh cũng đã nói chuyện này liên quan đến danh dự tông môn, nhưng chẳng lẽ chỉ liên quan đến danh dự của Tử Huyền Thiên các anh hay sao? Danh dự của thiên cung Trường Sinh chúng tôi thì không phải danh dự? Tới đi, tôi đã nói sẽ liều mạng, dù có thất bại chết ở đây, tôi cũng sẽ không lùi bước!”, Lâm Chính hét lên.
“Vậy được, tôi tiễn anh lên đường!”.
Bạch Hạo Tâm thản nhiên nói, trong mắt lộ ra sát ý, người nhoáng lên, bay tới chỗ Lâm Chính nhanh như cơn gió.
Trong nháy mắt, tất cả các dòng khí xung quanh đều xao động.
Một luồng sức mạnh không gì sánh được đánh về phía Lâm Chính theo nắm đấm của Bạch Hạo Tâm.
Luồng sức mạnh tàn bạo đó còn đáng sợ hơn cả đầu xe lửa.
Đây là thực lực của Tứ Thánh Anh sao?
Không ít người âm thầm chậc lưỡi.
Nhưng Lâm Chính không tránh né, mà lại quát khẽ một tiếng, hai tay đan vào nhau ngăn đỡ nắm đấm đó.
“Định đối kháng trực diện sao?”, một đệ tử kinh ngạc thốt lên.
Ầm!
Nắm đấm và bàn tay va chạm, bùng phát ra tiếng nổ lớn như bom nổ.
Hoa văn sức mạnh đáng sợ lan ra tứ phía.
Lâm Chính liên tục lùi về sau, dường như không chống đỡ nổi quyền đó.
Đệ tử của thiên cung hồi hộp dõi theo.
Người của Tử Huyền Thiên thì lại cực kỳ vui mừng.
“Hay!”.
“Bạch sư huynh không hổ là Tứ Thánh Anh! Chỉ một đòn đã phá được phòng ngự của anh ta!”.
“Theo tôi thấy, thật ra lúc trước Vệ sư huynh đã đánh tan tác phòng ngự của anh ta, anh ta có thể chống đỡ được Vệ sư huynh, nhưng sao đối phó được Bạch sư huynh?”.
“Người này chắc chắn sẽ thua!”.
Đám Tử Huyền Thiên lại tràn đầy tự tin.
“Không ngờ anh lại có thể đỡ được một quyền của tôi, thú vị đấy! Nhưng tôi không phải Vệ Tân Kiếm, đây chỉ là món khai vị mà thôi!”.
Giọng nói hờ hững vang lên, Bạch Hạo Tâm đưa hai cánh tay lên, đánh một loạt quyền về phía Lâm Chính giống như mưa bão.
Quyền như vô ảnh, mạnh mẽ đánh tới, sức phá hoại của mỗi một quyền đủ để đánh xuyên một tòa nhà rộng lớn.
Lâm Chính vội vàng ngăn đỡ.
Nhưng có vẻ như tốc độ của anh không bằng Bạch Hạo Tâm, người xung quanh có thể nhìn thấy rõ ràng ngực, cổ họng, bụng và vai anh đều bị tấn công mạnh mẽ.
Người anh không khỏi lùi về sau.
Ầm!
Đợi anh ta đánh hết một bộ quyền, một tiếng nổ vang lên giữa hai người.
Sau đó, Lâm Chính đột nhiên bay ra ngoài, đập mạnh lên mặt đất, đánh nát cả mặt đất.
Không ít đệ tử thiên cung vội vàng tiến tới mấy bước, mở to mắt nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính nằm trên đất một lúc lâu mới ho dữ dội, bò dậy.
Đợi đến khi đứng vững, mọi người mới phát hiện miệng anh đã tràn máu.
“Lâm sư đệ!”.
“Lâm Chính!”.
Người của thiên cung sốt ruột.
Đệ tử Tử Huyền Thiên thì càng thêm vui mừng.
“Phá phòng ngự rồi! Phá phòng ngự rồi!”.
“Có thể thắng! Bạch sư huynh có thể thắng!”.
Bọn họ khoa tay múa chân, giống như đã nắm chắc phần thắng.
Chấn Hám Sơn lại hơi nghi hoặc.
Mặc dù Lâm Chính trông giống như không phải đối thủ, nhưng không biết vì sao ông ta luôn có cảm giác quái dị.
Cảm giác mọi thứ trước mắt cực kỳ không chân thực!
Dường như mọi thứ… đều là giả!
Dù sao lúc giao đấu với Vệ Tân Kiếm, Lâm Chính thật giống như thần linh, vô cùng mạnh mẽ, khiến người ta nghẹt thở.
Bây giờ tới Bạch Hạo Tâm, đòn tấn công đầu tiên đã khiến Lâm Chính không đỡ nổi.
Rốt cuộc là Bạch Hạo Tâm quá mạnh, hay là… Lâm Chính đã đến cực hạn?
Người bên Tam tôn trưởng đều có vẻ mặt khó coi.
“Cậu ta đang đóng kịch! Cậu ta vốn dĩ chỉ đang đóng kịch!”, Trịnh Thông Viễn tức giận liên tục giậm chân, toàn thân run rẩy.
Lâm Chính có cơ thể võ thần, sao có thể bị người ta đánh ra nông nỗi đó dễ dàng như vậy?
Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn Lâm Chính đang cố ý tỏ ra thảm hại để lấy sự thương hại của đệ tử thiên cung.
Bây giờ anh bị đánh càng thảm, địa vị của anh ở trong lòng các đệ tử sẽ càng cao, cả người anh cũng sẽ trở nên thần thánh hơn, vĩ đại hơn.
Nhưng bây giờ bọn họ biết mánh khóe của Lâm Chính cũng vô dụng.
Bọn họ không thể vạch trần Lâm Chính!
Dù có nói ra chân tướng, các đệ tử cũng sẽ không tin, chỉ cho rằng đám người Tam tôn trưởng cố ý bôi nhọ Lâm Chính, ganh ghét với anh.
Đến lúc đó càng bôi càng đen, các đệ tử sẽ càng không tin vào người của năm cung mười điện nữa…
“Cậu ta làm vậy là có mục đích gì? Muốn ly gián đệ tử và chúng ta sao?”, Tứ tôn trưởng thàm hừ, nói.
“Cứ để cậu ta diễn! Dù đệ tử có lục đục thì đã sao? Tôi là tôn trưởng của thiên cung Trường Sinh! Tôi muốn thế nào, bọn họ có thể gây ảnh hưởng được sao?”, Tam tôn trưởng lạnh lùng nói, trong mắt đầy vẻ dữ tợn.
Trận chiến đấu vẫn đang diễn ra.
Mặc dù Lâm Chính trông có vẻ chật vật, nhưng dường như vẫn còn sức chiến đấu một trận.
Anh đột nhiên đứng dậy, tiếp tục đi về phía Bạch Hạo Tâm.
“Không biết tự lượng sức, để tôi xem anh có giỏi chịu đòn hay không”.
Bạch Hạo Tâm khinh thường nói, hai mắt lại nghiêm nghị, cả người như mãnh hổ lao vọt tới, hai tay giống như vuốt hổ điên cuồng đánh về phía Lâm Chính.
Lâm Chính lại chống đỡ.
Nhưng trước mắt mọi người, dường như anh hoàn toàn không phải đối thủ của Bạch Hạo Tâm, lại chống đỡ một phen.
Xoẹt!
Xoẹt!
Xoẹt…
Những tiếng động quỷ dị vang lên.
Cơ thể Lâm Chính bị hai móng vuốt của Bạch Hạo Tâm cào rách vô số đường.
Trong nháy mắt, cả người anh đã đầy rẫy vết thương, vết máu loang lổ…
“Lâm sư đệ!”.
“Lâm Chính…”.
Vô số đệ tử gào lên thảm thiết, không nhìn thêm được nữa.
“Từ bỏ đi!”.
“Mau nhận thua đi!”.
Có người còn khuyên Lâm Chính nhận thua.
Đúng là làm đám người Tam tôn trưởng tức giận hết sức.
Nhưng trên mặt Lâm Chính lại tràn đầy vẻ kiên định và cương quyết, thấp giọng nói: “Từ bỏ? Nhận thua? Không! Tôi chưa thua!”.
Nói xong, Lâm Chính gào lên, lao ngược trở lại về phía Bạch Hạo Tâm.
Việc nghĩa không chùn bước!
“Lâm sư đệ…”.
Vô số đệ tử của thiên cung Trường Sinh rơi nước mắt.
Chương 1905: Tôi liều mạng với anh!
Lâm Chính bắt đầu phản công.
Trên người anh toàn máu, nghiến chặt răng, gương mặt nhăn nhó, xông tới với tốc độ không thua kém gì Bạch Hạo Tâm.
Phải.
Theo người ngoài thấy, tốc độ của Lâm Chính không bằng Bạch Hạo Tâm, do đó mới nhận định thực lực của Lâm Chính cũng không bằng anh ta.
Nhưng càng như vậy, cảnh tượng này lại càng bi tráng!
Mọi người cũng càng xúc động!
“Không biết tự lượng sức!”.
Bạch Hạo Tâm lắc đầu, ánh mắt tràn ngập sự khinh thường, vung quyền đánh về phía Lâm Chính.
Lần này thế tấn công của Bạch Hạo Tâm vô cùng hung mãnh, nơi quyền trảo đánh tới toàn là chỗ hiểm!
Anh ta không muốn lãng phí thời gian nữa.
Với vai trò là chiến lực đỉnh cao của Tử Huyền Thiên, anh ta nên dùng tư thế áp đảo đánh bại Lâm Chính, chiến thắng trận quyết đấu này.
Thế nên, Bạch Hạo Tâm dốc hết sức, bùng nổ sát chiêu.
Chiêu nào chiêu nấy đều chí mạng!
Người xung quanh nhìn thấy khi anh ta chuyển động cánh tay, trước mặt anh ta xuất hiện một mảng gió bão quyền trảo đáng sợ!
Vô số quyền ảnh và trảo ảnh thoắt ẩn thoắt hiện trong gió bão, dường như sắp xé rách hư không.
Lâm Chính lại không ngừng nghỉ mà xông thẳng vào cơn bão quyền trảo đó, cũng vung cánh tay đánh trả.
“A!”.
Không ít đệ tử thiên cung thậm chí đã kêu lên thất thanh.
Thu Phiến suýt chút nữa sợ ngất đi.
Làm sao con người có thể sống sót qua đòn tấn công đó?
Nhưng… Lâm Chính đã chống đỡ được.
Hai cánh tay anh liên tục huơ múa, điên cuồng đánh vào quyền trảo của đối phương.
Dù cái giá phải trả là trên người anh xuất hiện nhiều vết thương hơn, dấu móng vuốt nhiều hơn, máu chảy cũng nhiều hơn… nhưng Lâm Chính vẫn không từ bỏ.
Anh tiếp tục tấn công, tiếp tục liều mạng đánh giết, hoàn toàn không bị đòn tấn công mãnh liệt của Bạch Hạo Tâm dọa sợ.
Bạch Hạo Tâm ngạc nhiên, lại tấn công ác liệt hơn, nhưng vẫn không thể đánh gục Lâm Chính.
Người xung quanh nhìn mà bật khóc.
Ai cũng bị sự kiên cường của Lâm Chính làm cảm động, khích lệ bọn họ…
“Cố lên Lâm sư huynh!”.
“Chiến thắng anh ta!”.
“Nhất định không được thua!”.
Các đệ tử dần dần không yêu cầu Lâm Chính nhận thua nữa, mà là ra sức cổ vũ cho anh.
Trong thời gian ngắn, bên ngoài Anh Hoa Điện vô cùng huyên náo.
Vẻ mặt Tam tôn trưởng và Trịnh Thông Viễn càng thêm khó coi.
Nhưng thực tế không hề giống như những gì bọn họ nhìn thấy.
Lâm Chính và Bạch Hạo Tâm điên cuồng đối chọi, nhìn có vẻ như Lâm Chính bị đánh trúng mấy lần, cực kỳ chật vật, nhưng thực ra Bạch Hạo Tâm cũng không dễ chịu.
Anh ta phát hiện mình có thể đánh trúng Lâm Chính là vì Lâm Chính bỗng dưng xuất hiện vài chỗ sơ hở hoàn toàn không cần thiết.
Hơn nữa, nắm đấm của anh ta rõ ràng đã tích lũy sức mạnh đánh tới, nhưng không hiểu sao lại không đánh gục được Lâm Chính.
Ngược lại, lúc này nắm đấm của Lâm Chính lại trở nên cực kỳ nhanh mạnh hung ác.
Anh ta đối chọi với Lâm Chính không chiếm được chút lợi thế nào.
Sau một hiệp đánh nhau.
Bịch bịch bịch!
Lâm Chính liên tục lùi về sau, dường như không đấu lại anh ta.
Bạch Hạo Tâm không lùi về sau, nhưng hai cánh tay sắp tê dại, cảm giác mười ngón tay của mình sắp nứt ra.
Chuyện này là sao?
Sao kẻ bệnh tật này lại có sức mạnh lớn như vậy?
Bạch Hạo Tâm kinh hãi, không thể tin nổi, quan sát Lâm Chính lại lần nữa.
“Hạo Tâm, con đang làm gì vậy? Tốc chiến tốc thắng!”.
Chấn Hám Sơn ở bên này cũng hơi lo lắng, không nhịn được thúc giục.
“Vậy thì bây giờ giết anh ta!”.
Bạch Hạo Tâm hét lên, tiếp tục giết tới, vẫn dùng nắm đấm hung bạo đánh tới như mưa bão.
Lâm Chính cũng vung tay đánh trả, vẫn thỉnh thoảng lộ ra sơ hở khiến nắm đấm của Bạch Hạo Tâm đánh lên người mình. Nhưng nắm đấm của Lâm Chính chắc chắn không yếu như bề ngoài nhìn thấy. Mỗi lần trúng một đòn, hai cánh tay của Bạch Hạo Tâm đều run rẩy không thôi, hoàn toàn không thể ổn định lại.
Ầm!
Khoảng một phút sau, hai bên lại tách ra.
Vết thương trên người Lâm Chính nhiều thêm, cả người sắp biến thành người máu, thở hổn hển, dáng vẻ thê thảm.
Trên người Bạch Hạo Tâm vẫn không có tổn thương gì.
Nhưng anh ta lại cảm thấy trong cơ thể khí huyết sôi trào, đau đớn vô cùng, hai cánh tay sắp gãy.
Bạch Hạo Tâm đưa hai tay lên, nhìn qua nắm đấm của mình, vẻ mặt hơi nghiêm túc.
Xương ngón tay của anh ta đã nứt ra, da dẻ cũng nứt nẻ hết cả.
Nhưng vì vết thương quá nhỏ nên không ai nhìn thấy.
Mọi người cho rằng anh ta chiếm ưu thế, nhưng thực tế… anh ta và Lâm Chính ngang tài ngang sức.
Có lẽ… ngay cả ngang tài ngang sức cũng không tính!
Bạch Hạo Tâm nghiêm túc, vẻ mặt lạnh băng.
“Tên Lâm Chính này rõ ràng đã bị thương nặng, vì sao vẫn có được sức mạnh lớn như vậy? Chẳng lẽ là nỏ mạnh hết đà? Được! Để tôi xem xem sức lực của anh còn có thể chống đỡ được bao lâu!”.
Nghĩ xong, Bạch Hạo Tâm lại gào lên, xông tới lần nữa.
Lâm Chính vẫn vung tay phản kích.
Hai người lại chiến đấu với nhau, phát ra tiếng nổ ầm ầm.
Lâm Chính bị trúng mấy quyền, vết thương trên người lại tăng thêm, nhiều đệ tử không nhẫn tâm xem tiếp nữa.
Nhưng… anh vẫn không ngã xuống.
Tiếp tục giết!
Vẫn không ngã!
Lại giết!
Vẫn vậy không ngã!
Bất kể Lâm Chính có thêm nhiều vết thương thế nào, anh vẫn cứ như con lật đật, kiên cường đứng vững.
Ngược lại Bạch Hạo Tâm đã có vẻ không chịu được nữa.
Sau mấy lượt đánh giết, hai người tách ra.
Lần này, Bạch Hạo Tâm phát hiện hai cánh tay mình không nhấc lên nổi.
Không đúng!
Không đúng!
Bạch Hạo Tâm không ngừng lẩm bẩm, nhưng lại không phát giác được chỗ nào có vấn đề.
“Bạch Hạo Tâm! Tôi liều mạng với anh!”.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên gào lên, tiếp tục lao về phía anh ta.
“Cái gì?”.
Bạch Hạo Tâm kinh hãi, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Lâm Chính toàn thân đầy máu giống như ác ma xông về phía anh ta.
Anh ta vội vàng giơ chân muốn đạp bay Lâm Chính.
Nhưng khi anh ta vừa giơ chân lên, một luồng sức mạnh kỳ lạ đột nhiên đánh vào bắp chân anh ta khiến anh ta không nhấc lên nổi.
“Hỏng bét!”.
Bạch Hạo Tâm rùng mình, không tin nổi nhìn Lâm Chính ở trước mặt.
Đợi đến khi phản ứng lại, anh ta đã bị Lâm Chính dùng một tay đè dưới đất, tay còn lại đấm mạnh về phía đầu anh ta.
Sức mạnh to lớn khiến anh ta dường như không phản kháng được.
Không hay!
Bạch Hạo Tâm kinh hãi, vội giơ tay lên đỡ.
Nhưng anh ta vừa giơ tay lên, hai cây châm bạc đột nhiên đâm vào vai anh ta khiến cánh tay vừa giơ lên không còn sức lực.
Bốp!
Đồng tử trong mắt Bạch Hạo Tâm co lại, còn chưa kịp phản ứng đã hứng trọn một cú đấm của Lâm Chính vào sống mũi.
Anh ta hoa mắt chóng mặt, mắt nổ đom đóm…
Lúc này không ai hiểu được nội tâm của Vệ Tân Kiếm.
Năm chiêu?
Không thể đánh bại người kia đã đành, vậy mà còn không làm trầy xước được chút da thịt của người kia.
“Sao lại như vậy? Chẳng lẽ nỗ lực bao năm qua của mình… chỉ là trò cười?”.
“Không đâu! Không đâu!”.
Vệ Tân Kiếm ôm đầu, không ngừng run rẩy cả người.
Lâm Chính cũng trẻ tuổi như vậy, nhưng lại là người mà mình không thể để lại chút thương tổn nào.
Cú sốc này đối với thiên tài kiêu ngạo như Vệ Tân Kiếm mà nói gần như là chí mạng.
Người của Tử Huyền Thiên đều ngơ ngác nhìn Vệ Tân Kiếm.
Sắc mặt Chấn Hám Sơn khó coi đến dọa người!
“Tân Kiếm! Con đừng từ bỏ! Dù có thua một trận cũng không ý nghĩa gì cả! Con đừng nhụt chí, đừng sinh tâm ma!”, Chấn Hám Sơn lớn tiếng hét.
“Đúng! Thầy nói đúng! Dù có thua một trận cũng không có nghĩa gì cả! Huống hồ bây giờ con vẫn chưa thua! Con vẫn có thể đấu tiếp! Con phải đánh bại anh ta! Con phải đánh bại anh ta!”.
Vệ Tân Kiếm như được lời nói của Chấn Hám Sơn cổ vũ, đầu cúi thấp, mặt trắng bệch, mồ hôi không ngừng rơi xuống, miệng lẩm bẩm giống như đang tự thôi miên.
Sau khi lẩm bẩm một hồi, Vệ Tân Kiếm như lấy lại dũng khí, đột nhiên ngẩng đầu, chuẩn bị đứng dậy.
Nhưng khi anh ta ngẩng đầu lên, đập vào mắt lại là một người đàn ông giống như thiên thần.
Người đàn ông đứng trước mặt hắn, nhìn anh ta từ trên cao.
Trong ánh mắt đó tràn ngập uy nghiêm vô tận.
“Vệ Tân Kiếm! Bây giờ có phải anh nên dập đầu bái sư rồi không?”.
Một giọng nói nhàn nhạt lọt vào tai Vệ Tân Kiếm.
Vệ Tân Kiếm vừa chuẩn bị đứng dậy lại ngã ra đất, ánh mắt đờ đẫn, nhìn anh mà cảm thấy sợ hãi và bàng hoàng.
“Lâm Chính! Cậu đừng quá đáng! Vệ Tân Kiếm là người của Tử Huyền Thiên tôi! Nó có sư phụ, chưa đến lượt cậu làm sư phụ của nó!”, Chấn Hám Sơn nghiêm túc quát.
Nếu hôm nay Vệ Tân Kiếm thật sự dập đầu với Lâm Chính thì chẳng phải Tử Huyền Thiên bọn họ sẽ trở thành trò cười hay sao?
“Chấn đại nhân, lúc trước tôi nương tay tức là cho Tử Huyền Thiên các người thể diện, bây giờ người của ông lên đây khiêu chiến tôi lại không cho tôi thể diện. Dập đầu bái sư là anh ta đã giao hẹn với tôi từ trước, ai cũng không thay đổi được! Đương nhiên, nếu anh ta nuốt lời không dập đầu, tôi cũng không trách anh ta. Quyền quyết định nằm ở anh ta, bất cứ ai cũng không thể can thiệp!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Cậu…”.
Chấn Hám Sơn tức tối.
Nhưng Lâm Chính mặc kệ, nghiêng đầu ngạo nghễ nhìn Vệ Tân Kiếm, nói: “Vệ Tân Kiếm, anh quyết định thế nào? Giữ lời hứa dập đầu với tôi, hay là nuốt lời rời khỏi đây, để người ta chê cười? Anh tự chọn đi!”.
Câu nói đó giống như thanh kiếm sắc bén đâm xuyên tim Vệ Tân Kiếm.
Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn sững Lâm Chính.
Đệ tử của thiên cung Trường Sinh ở xung quanh ngạc nhiên nhìn họ.
Tầng lớp cấp cao của năm cung mười điện cũng nhìn chằm chằm Vệ Tân Kiếm.
“Sư huynh!”.
“Vệ sư huynh!”.
“Sư huynh! Mau quay về đây!”.
“Đừng để anh ta mê hoặc, sư huynh!”.
Người của Tử Huyền Thiên liên tục hô gọi.
Nhưng… không có tác dụng gì!
Vệ Tân Kiếm ngây ngốc nhìn Lâm Chính, một lúc lâu sau, cơ thể anh ta nghiêng về trước, hai tay chống đất, dập đầu trước Lâm Chính trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.
“Đồ đệ… bái kiến sư phụ!”.
Câu nói đó khiến toàn bộ Anh Hoa Điện lặng thinh…
Tất cả mọi người ngơ ngác.
Vệ Tân Kiếm… thật sự bái sư sao?
“Chuyện này…”.
Người của Tử Huyền Thiên kinh ngạc.
Các đệ tử của thiên cung Trường Sinh vô cùng ngạc nhiên, không phản ứng lại được.
Đánh đến mức người kia quỳ xuống bái sư!
Đây là vinh quang mức độ nào!
“Tân Kiếm! Con… sao phải làm đến mức đó?”, Chấn Hám Sơn muốn nói lại thôi, trong mắt tràn ngập vẻ thương tiếc.
“Đại trượng phu nói được làm được, sao có thể nuốt lời? Con biết con quỳ xuống sẽ sinh ra tâm ma, nhưng không quỳ cũng sẽ sinh ra tâm ma! Thầy, con xin lỗi… vì đã làm mất mặt thầy!”.
Dứt lời, Vệ Tân Kiếm cầm lấy lưỡi kiếm gãy rơi trên đất lên, đâm về phía tim mình!
Anh ta lại định tìm tới cái chết!
“Tân Kiếm! Đừng mà!”, Chấn Hám Sơn phản ứng lại trước tiên, vội vàng hét lên, xông tới.
“Sư huynh!”.
“Tân Kiếm sư huynh!”.
Những đệ tử khác của Tử Huyền Thiên cũng hét lên.
Nhưng Vệ Tân Kiếm không có ý định dừng lại.
Bộp!
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một bàn tay đột nhiên vươn ra, vững vàng nắm lấy lưỡi kiếm gãy sắp sửa đâm vào cơ thể hắn.
Lúc này, kiếm gãy chỉ cách tim anh ta chưa tới nửa ngón tay.
“Wow!”.
Tất cả mọi người ồ lên kinh ngạc!
Vì cánh tay giữ lưỡi kiếm đó lại là tay của Lâm Chính!
“Cái gì?”.
Người của Tử Huyền Thiên sửng sốt.
Đương nhiên, người kinh ngạc nhất là Vệ Tân Kiếm!
“Anh đang làm gì vậy? Vì sao lại ngăn cản tôi?”, Vệ Tân Kiếm đột nhiên dùng sức, vẫn định tự sát, nhưng sức lực của anh ta không bằng Lâm Chính.
“Đồ đệ ngốc, sao phải như vậy?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Tôi quỳ trước anh dập đầu, dù đã tuân thủ lời hứa, nhưng lại làm mất thể diện của Tử Huyền Thiên. Hôm nay không chết, tôi còn mặt mũi nào sống trên đời này?”, Vệ Tân Kiếm cắn răng, căm phẫn nói.
“Sao? Làm đồ đệ của tôi rất mất mặt?”, Lâm Chính hỏi.
“Anh cũng chỉ là đệ tử của người khác, có tư cách gì làm sư phụ tôi?”.
“Nhưng tôi đã thắng anh”, Lâm Chính nói.
Vệ Tân Kiếm cúi đầu, hai mắt đỏ như máu, lại không nói gì.
Lâm Chính đột nhiên phất tay, đánh rơi kiếm gãy trên mặt đất.
“Vệ Tân Kiếm! Tư tưởng của anh quá hạn hẹp. Anh phải biết trên đời này ai có thể làm thầy của ai, bất kể anh lớn tuổi thế nào, bất kể anh có thân phận gì, bất kể anh là ai! Thứ anh cần quan tâm hoặc để ý là người đó có chỗ nào đáng để anh học tập hay không! Lâm Chính tôi đã thắng anh, tôi có chỗ hơn anh, anh bái tôi làm thầy là anh đã được hời, được lợi! Anh lại muốn chết muốn sống, không cảm thấy nực cười sao?”, Lâm Chính nói.
“Chuyện đó…”, Vệ Tân Kiếm ngẩng đầu, hơi mê man.
“Cả đời Lâm Chính tôi có không biết bao nhiêu người thầy, có người quyền cao chức trọng, cũng có người thân phận thấp kém, nhưng bọn họ đều là tồn tại giống như bố mẹ ở trong lòng tôi! Chỉ cần bọn họ chịu dạy, tôi chịu học, tôi sẵn sàng bái làm thầy!”, Lâm Chính lại nói.
Vệ Tân Kiếm nhìn ngơ ngác, có phần hoang mang.
Lâm Chính nói đúng, nghe có vẻ đúng là như vậy.
Vệ Tân Kiếm rất muốn phản bác, nhưng không tìm được lời nào để nói.
Lâm Chính lại nói: “Nếu anh đã muốn tự sát thì tôi sẽ không ngăn cản anh! Nhưng anh là đồ đệ của tôi, chuyện này anh cũng đã thừa nhận, nên nếu anh chết thì đừng chết trước mặt tôi. Nếu không tức là anh đang sỉ nhục bề trên, không biết tôn sư trọng đạo, chuyện này tôi không thể tha thứ!”.
“Tôi… Tôi…”, Vệ Tân Kiếm há miệng, không biết nên nói gì.
Một lúc lâu sau, Lâm Chính quát lên: “Nghe rõ chưa?”.
Giọng nói anh vô cùng sắc bén!
Vệ Tân Kiếm giật mình, vội vàng cúi đầu, hoảng sợ nói: “Đồ đệ… Đồ đệ đã rõ!”.
“Nếu đã rõ thì cút về đi!”, Lâm Chính lại quát.
Vệ Tân Kiếm vô cùng nghe lời bò dậy, cúi đầu quay về phía Chấn Hám Sơn.
Những người xung quanh đều sững sờ, kể cả Chấn Hám Sơn và đệ tử Tử Huyền Thiên.
“Tân Kiếm, con…”, Chấn Hám Sơn há miệng, không biết nên nói thế nào mới tốt.
Vệ Tân Kiếm lập tức chắp tay, cúi đầu hạ mắt: “Thành thật xin lỗi thầy, đệ tử… đã làm mất mặt của Tử Huyền Thiên!”.
Nói đến đó, đôi mắt hổ của Vệ Tân Kiếm cuối cùng cũng rơi nước mắt.
Chấn Hám Sơn nhìn đệ tử ưu tú kiệt xuất ở trước mắt, một lúc lâu sau mới thở dài.
“Tân Kiếm, đây không phải lỗi của con… Con đi nghỉ ngơi đi”.
“Vâng”.
Vệ Tân Kiếm kìm nén đau khổ và căm phẫn trong lòng, đột nhiên chạy ra ngoài, không biết đi nơi đâu.
Mọi người thấy vậy thì trong lòng rất phức tạp.
Vệ Tân Kiếm cũng thất bại thảm hại nhục nhã như vậy… Tử Huyền Thiên còn có ai có thể đấu lại Lâm Chính?
Lúc này, dù là Tử Huyền Thiên hay thiên cung Trường Sinh đều cảm thấy rối ren cảm xúc.
Ai có thể ngờ được hai thế lực siêu cấp đối đầu lại bị Lâm Chính làm xáo trộn?
Chấn Hám Sơn không có lời nào, Tam tôn trưởng cũng vậy.
Ông ta nhìn Lâm Chính, không khỏi suy tư.
“Tam tôn trưởng! Đây là nhân tài, phải giữ lại!”, một điện chủ không nhịn được nữa, vội vàng tiến lên, nói nhỏ.
Nhưng Tam tôn trưởng lại lắc đầu, không trả lời, chỉ nói với Chấn Hám Sơn: “Chấn đại nhân, Tử Huyền Thiên các ông… chỉ có năng lực như vậy thôi sao?”.
Chương 1902: Tứ Thánh Anh
Nghe được lời đó, bên phía Tử Huyền Thiên xôn xao.
Bọn họ không còn tự tin và ngạo nghễ như trước, thay vào đó là bàng hoàng và bất an.
“Lần này phải làm sao?”.
“Ngay cả Vệ sư huynh cũng thất bại, chúng ta lên cũng chỉ tự chuốc lấy nhục mà thôi!”.
“Chẳng lẽ cứ nhận thua như vậy?”.
“Vậy chúng ta còn mặt mũi nào quay về gặp các đồng môn trong tông môn?”.
“Phải làm sao mới tốt? Phải làm sao mới tốt?”.
…
Các đệ tử Tử Huyền Thiên đứng ngồi không yên, nhưng Chấn Hám Sơn lại không hề hoảng loạn.
Ông ta quay đầu nhìn các đệ tử một lượt, sau đó mới thản nhiên nói: “Hạo Tâm! Nếu con đã đến thì ra đấu một trận đi! Lần này vi sư quả thật không còn kế nào khác, hi vọng của Tử Huyền Thiên đặt hết vào con!”.
Ông ta dứt lời, một người đàn ông đầu tóc rũ rượi, đi ra từ phía sau đám đông.
Đệ tử Tử HuyềnThiên đều kinh ngạc, đồng loạt nhìn về phía người đàn ông.
Đợi người đàn ông đó ngẩng đầu lên, tất cả mọi người đều la lên.
“Bạch sư huynh?”.
“Đó là… Bạch Hạo Tâm?”.
Đệ tử thiên cung Trường Sinh cũng nhận ra người đó, lập tức hô lên.
Trong nháy mắt, khắp hiện trường rộ tiếng xôn xao.
“Cái gì? Bạch Hạo Tâm?”.
“Bạch Hổ Bạch Hạo Tâm? Bạch Hổ, một trong Tứ Thánh Anh của Tử Huyền Thiên?”.
“Sao anh ta lại đến đây?”.
“Trước kia tôi còn không nhìn thấy anh ta đến!”.
Tiếng hô kinh ngạc không ngừng vang lên.
Không riêng gì đệ tử của thiên cung Trường Sinh không biết người đó sao lại đến đây, mà ngay cả đệ tử của Tử Huyền Thiên cũng không biết Bạch Hạo Tâm đã đến.
Vị khách không mời mà đến này làm mọi người kinh ngạc, ngay cả các tôn trưởng cũng biến sắc.
“Bạch sư huynh? Sao… sao anh lại đến đây cùng chúng tôi? Tôi nhớ anh đang chấp hành nhiệm vụ không phải sao? Sao lại ở đây?”, nữ đệ tử lúc trước ngạc nhiên hỏi.
“Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ chuẩn bị quay về tông môn báo cáo, nghe nói mọi người ở đây nên đến xem xem!”, Bạch Hạo Tâm thản nhiên nói.
“Đến xem xem? Vậy anh… đến từ lúc nào?”.
“Chưa lâu, có lẽ là khi Tân Kiếm quyết đấu với tên đó”, Bạch Hạo Tâm nói.
Mọi người kinh hãi.
Các tôn trưởng và điện chủ đều có sắc mặt khó coi.
Vì rất nhiều người không phát hiện ra anh ta đã vào đây, đủ thấy thực lực của anh ta như thế nào.
“Hôm nay tôi vốn không muốn ra tay, nhưng Tân Kiếm đã thất bại, danh dự của Tử Huyền Thiên đã mất, tôi không thể không đứng ra!”.
Bạch Hạo Tâm thản nhiên nói, đi thẳng tới phía trước.
Mọi người xôn xao.
Người của Tử Huyền Thiên vô cùng mừng rỡ, kích động không thôi.
“Tốt quá! Bạch sư huynh ở đây, chúng ta không phải sợ gì nữa!”.
“Có Bạch sư huynh ở đây chắc chắn có thể thắng!”.
“Bạch sư huynh cố lên!”.
“Để bọn họ biết sức mạnh chân chính của Tử Huyền Thiên chúng ta!”.
Đúng lúc đó, có người của thiên cung Trường Sinh lên tiếng.
“Bạch Hạo Tâm? Sao có thể? Anh không có tư cách đấu với Lâm Chính!”.
“Vì sao?”, Bạch Hạo Tâm nhìn về phía người nói.
“Anh là người đến sau, trận khiêu chiến lần này là Tử Huyền Thiên đề xướng, chỉ có người ban đầu đến đây mới có thể tham gia khiêu chiến. Một kẻ đến sau như anh sao có thể tham gia? Nếu là như vậy, Tử Huyền Thiên các người liên tục có người lẻn vào, chẳng phải thiên cung Trường Sinh chúng tôi cứ phải chiến đấu mãi vậy sao? Thay vì vậy chi bằng hai bên chúng ta lôi đao thật thương thật ra đánh một trận, cần gì phải đánh ảo như vậy?”, người đó lớn tiếng hét.
Người đó nói xong, lập tức có vô số người của thiên cung ủng hộ.
“Nói đúng!”.
“Bạch Hạo Tâm không có tư cách tham gia quyết đấu!”.
“Người đến sau thì sao có thể đấu? Nếu vậy không phải là phá hoại quy tắc sao?”.
“Nếu Bạch Hạo Tâm thua rồi, có phải ba người còn lại trong Tứ Thánh Anh của Tử Huyền Thiên các người cũng đến khiêu chiến luôn không?”.
“Thật không công bằng!”.
Càng lúc càng có nhiều đệ tử hét lên, đồng loạt phản đối.
Chấn Hám Sơn nhíu mày, không lên tiếng.
“Các vị sư huynh, Bạch Hạo Tâm này là ai?”, Thu Phiến ở trong đám đông luôn ở trong thiên cung, biết rất ít về bên ngoài, không nhịn được hỏi.
“Sư muội, cô không biết Bạch Hạo Tâm?”.
“Không biết”.
“Vậy cô đã nghe tới Tứ Thánh Anh của Tử Huyền Thiên chưa?”.
“Hình như nghe đến sư tỷ nào đó nói qua, nhưng không biết nhiều”.
“Vậy tôi kể cho cô nghe. Tứ Thánh Anh là bốn đệ tử mạnh nhất Tử Huyền Thiên, bọn họ khác với ngũ kiệt của thiên cung Trường Sinh chúng ta. Ngũ kiệt chú trọng thiên phú, thực lực chệnh lệch nhau, nhưng Tứ Thánh Anh thì khác, thực lực bọn họ gần như có thể so với trưởng lão của Tử Huyền Thiên, thậm chí có thể giao đấu với điện chủ của thiên cung chúng ta, là cao thủ thiếu niên thật sự! Ngũ kiệt của thiên cung Trường Sinh gặp phải Tứ Thánh Anh cũng không biết có thể qua được mấy chiêu! Điện chủ không xuất hiện thì chắc chắn không thể đánh lại! Bốn người này là chiến lực cao nhất trong các đệ tử Tử Huyền Thiên! Không, anh ta căn bản đã đại diện cho chiến lực ở tầng cao nhất của Tử Huyền Thiên rồi!”.
Nghe lời nói đó, Thu Phiến hít sâu một hơi.
Có thể lay động điện chủ?
“Nói vậy chẳng phải… anh Lâm lành ít dữ nhiều rồi?”.
“Cậu ta tuyệt đối không thể chiến đấu, nếu không chắc chắn sẽ thất bại thảm hại!”, người bên cạnh nói.
“Nhất định phải ngăn cản Bạch Hạo Tâm xuất chiến!”, Thu Phiến hạ quyết tâm, cao giọng hét, phản đối Bạch Hạo Tâm lên chiến đấu.
Đúng lúc đó, một giọng nói hờ hững vang lên.
“Nếu đã tới thì vì sao không thể chiến đấu? Đây vốn là một trận so tài tỷ võ, sao lại có nhiều quy tắc như vậy? Mọi người chớ có ồn ào nữa! Bạch Hạo Tâm, cậu lên đi!”.
Dứt lời, hiện trường bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Vô số đệ tử thiên cung nhìn sang phía người nói, tất cả im lặng, đầy vẻ ngạc nhiên.
Người lên tiếng lại là… Tam tôn trưởng!
Chương 1903: Thua mất lòng người
Rất nhiều đệ tử của thiên cung Trường Sinh cho rằng mình nghe lầm.
Bọn họ ngơ ngác nhìn Tam tôn trưởng, đầy vẻ khó tin.
Bạch Hạo Tâm lên sàn rõ ràng sẽ bất lợi cho thiên cung Trường Sinh! Mọi người hoàn toàn có thể phản đối, nhưng vì sao… Tam tôn trưởng lại đồng ý?
“Tam tôn trưởng! Chuyện… Chuyện này không thể được… Bạch Hạo Tâm… thật sự không phù hợp quy tắc!”, một đệ tử không nhịn được, lên tiếng.
“Im miệng! Ồn ào! Ở đây làm gì đến lượt một đệ tử nho nhỏ như cậu nói chuyện?”, Tam tôn trưởng nói.
“Nhưng mà Tam tôn trưởng…”.
Đệ tử đó còn muốn nói gì đó, nhưng Tam tôn trưởng không kiên nhẫn nữa, lập tức giơ tay ngắt lời: “Người đâu, đuổi đệ tử không biết lễ phép này ra khỏi Anh Hoa Điện! Đánh gãy hai chân, răn đe cảnh cáo!”.
“Vâng, thưa tôn trưởng!”.
Ngay lập tức có đệ tử chấp pháp chạy đến, kéo đệ tử đó ra ngoài.
“Tam tôn trưởng! Tam tôn trưởng!”.
Đệ tử đó ra sức hét lên, nhưng vô dụng.
Mọi người biến sắc.
“Nghe đây! Khách bên ngoài tới đây, nếu mọi người làm mất lễ nghĩa của thiên cung, ai gào thét ầm ĩ trước mặt khách quý, làm mất mặt thiên cung thì sẽ bị trừng phạt nghiêm! Tuyệt đối không nhân nhượng!”, Tam tôn trưởng quát lớn.
Ông ta dứt lời, mọi người câm như hến, không ai dám lên tiếng nữa.
Người của Tử Huyền Thiên đưa mắt nhìn nhau.
“Thầy, Tam tôn trưởng của thiên cung Trường Sinh đang làm gì vậy?”, nữ đệ tử của Tử Huyền Thiên không nhịn được hỏi.
“Còn không nhìn ra sao? Có vẻ cậu Lâm Chính kia không được Tam tôn trưởng xem trọng! Ta nghĩ Tam tôn trưởng chỉ mong cậu ta chết trong tay chúng ta, cho nên mới cho phép Hạo Tâm lên đấu!”, Chấn Hám Sơn nói.
“Hả? Vì sao lại vậy?”, nữ đệ tử ngạc nhiên.
Thực lực đáng kinh ngạc, tuổi lại trẻ, ở bất cứ tông môn nào cũng sẽ là nhân vật giống như bảo bối, cần phải bảo vệ kỹ càng, đợi người đó trưởng thành sẽ là trụ cột vững chắc của tông môn, vì sao lại hủy hoại anh ta?
“Ta cũng không biết”, Chấn Hám Sơn lắc đầu.
Nhưng Tam tôn trưởng đã nói như vậy, người của Tử Huyền Thiên đương nhiên rất vui lòng.
Dù sao chuyện này cũng liên quan đến danh dự của Tử Huyền Thiên!
Nếu không lấy lại, làm sao bọn họ quay về ăn nói với người trong tông môn?
Lâm Chính thì nhìn Tam tôn trưởng thật lâu, sau đó lại nhìn sang các đệ tử ở đây.
Anh nhìn ra rất nhiều đệ tử vô cùng căm phẫn, cực kỳ bất mãn với cách làm của Tam tôn trưởng.
Ánh mắt Lâm Chính hơi dao động, sau đó há miệng, đột nhiên nôn ra ngụm máu.
“Phụt!
Máu vãi đầy đất, nóng hổi!
“Hả?”.
“Lâm sư huynh!”.
“Lâm Chính!”.
“Anh không sao chứ?”.
Các đệ tử Thiên Cung đều sốt ruột, vội vàng hô to.
“Tôi không sao… Chỉ là vừa rồi so chiêu với Vệ Tân Kiếm đã bị nội thương!”, Lâm Chính giả vờ không sao, lau máu nơi khóe miệng, lớn tiếng nói: “Nếu người của Tử Huyền Thiên vẫn muốn chiến đấu tiếp thì tôi tiếp đến cùng là được! Anh là Bạch Hạo Tâm đúng không? Nghe nói anh là người mạnh nhất trong các đệ tử của Tử Huyền Thiên? Vậy thì đến đi! Tuy tôi không biết tôi có phải đối thủ của anh hay không, nhưng vì thiên cung Trường Sinh, tôi sẽ dốc hết sức chiến đấu!”.
Anh nói như vậy, vô số đệ tử thiên cung đều ngạc nhiên nhìn anh, trong lòng cảm thấy cực kỳ sốc.
Hóa ra Lâm Chính đã bị thương đến thế?
Hóa ra anh luôn gắng gượng chống đỡ.
Trạng thái như thế làm sao tiếp tục chiến đấu với Bạch Hạo Tâm?
Mọi người đau lòng không thôi.
Tam tôn trưởng ngạc nhiên, cảm thấy có gì đó không ổn.
“Tam tôn trưởng, không đúng, Lâm Chính có cơ thể võ thần, sao có thể bị thương? Máu của cậu ta…”.
“Có lẽ là giả vờ”, Tam tôn trưởng sầm mặt, nói: “Cậu ta đang đóng kịch!”.
“Đóng kịch?”.
“Đúng!”, Tam tôn trưởng lạnh lùng nói: “Mặc dù tôi có thể để cậu ta tiếp tục chiến đấu với Bạch Hạo Tâm, nhưng cậu ta lại khiến tôi thua mất lòng người!”.
Đám người đó kinh ngạc.
Lâm Chính hiên ngang nói: “Bạch Hạo Tâm, anh nghe rõ đây! Lâm Chính tôi chỉ là một đệ tử ký danh nho nhỏ của thiên cung Trường Sinh! Nếu tôi thất bại, thiên cung vẫn sẽ có vô số cao thủ đứng ra, Tử Huyền Thiên các người không có cơ hội thắng bọn họ đâu!”.
“Thắng? Lâm Chính, anh vẫn nên quan tâm đến bản thân mình đi! Tôi thấy vết thương của anh không nhẹ, nếu chiến đấu với tôi, e rằng sẽ phải mất mạng!”, Bạch Hạo Tâm nhíu mày.
“Mất mạng? Thế thì đã sao? Vì thiên cung, dù hôm nay Lâm Chính tôi có chết ở đây, tôi cũng không hối tiếc!”, Lâm Chính thấp giọng quát.
Tiếng nói ấy khiến vô số đệ tử thiên cung trào nước mắt.
“Sư huynh!”.
“Lâm sư huynh!”.
“Lâm Chính…”.
Tiếng kêu gọi không ngừng vang lên, thậm chí có người quỳ xuống tại chỗ.
Hiện trường… dường như đã có chút mất kiểm soát.
Tam tôn trưởng thấy vậy, vẻ mặt càng thêm âm trầm…
Chương 1904: Việc nghĩa không chùn bước
Các đệ tử thiên cung Trường Sinh ở đây đều có mắt.
Lâm Chính đã trúng Hoạt Độc, chuyện này trong thiên cung ai cũng biết.
Trong lúc anh bị Hoạt Độc giày vò còn dũng cảm đứng ra, chiến đấu với kẻ địch vì thiên cung, đánh bại nhiều cao thủ của Tử Huyền Thiên.
Cảnh đó sao không khiến người ta thấy phấn chấn cảm động.
Bây giờ chiến lực mạnh nhất của Tử Huyền Thiên đã xuất hiện. Vốn có thể để người đó không được lên đấu, thiên cung dựa vào uy thế của Lâm Chính thắng trận quyết đấu này, nhưng Tam tôn trưởng lại đồng ý, còn không cho các đệ tử lên tiếng!
Tình cảnh này sao không khiến các đệ tử cảm động?
Trong chốc lát, nhiều tiếng xì xào vang lên.
“Tam tôn trưởng làm như vậy thật vô nhân đạo!”.
“Ông ấy muốn Lâm Chính chết sao?”.
“Lâm sư đệ vốn đã bị Hoạt Độc giày vò, mang bệnh trong người, chiến đấu liên tục với mấy người, lúc này sao có thể để cậu ta đối mặt với Bạch Hổ Bạch Hạo Tâm, một trong Tứ Thánh Anh được chứ? Thế chẳng phải bảo cậu ta đi chịu chết hay sao?”.
“Chẳng lẽ Tam tôn trưởng có mâu thuẫn gì đó với Lâm sư đệ?”.
“Thật quá đáng!”.
Những tiếng vụn vặt vang lên bên tai không dứt.
Có căm phẫn bất bình, có thương tiếc cho anh.
Tam tôn trưởng đứng trước Anh Hoa Điện đương nhiên nghe được những tiếng xì xào bàn tán đó, vẻ mặt cực kỳ khó coi, nhưng không lên tiếng.
“Im miệng hết cho tôi! Ai cho các cô cậu ồn ào lớn tiếng?”, Trịnh Thông Viễn vội vàng đứng dậy, nghiêm giọng quát.
Các đệ tử lập tức dừng lời, nhưng ánh mắt mỗi người đều không tự nhiên, vẻ mặt lúc nhìn những người đó cũng thay đổi.
“Các người…”, Trịnh Thông Viễn vô cùng tức giận, còn định nói thêm gì đó, nhưng Tam tôn trưởng lại ngắt lời ông ta.
“Trịnh điện chủ, đừng để ý đến đám đệ tử đó".
“Nhưng tôn trưởng…”.
“Cứ để bọn họ nói là được, bây giờ quan trọng là phải giải quyết rắc rối trước mắt”.
Nói xong, Tam tôn trưởng nói với Bạch Hạo Tâm: “Bạch Hạo Tâm! Cậu và Lâm Chính có thể bắt đầu rồi!”.
Bạch Hạo Tâm khẽ hừ một tiếng, nhìn về phía Lâm Chính.
“Lâm Chính, mặc dù anh bị thương, nhưng chuyện liên quan đến danh dự của tông môn, tôi sẽ không nương tay. Nếu anh không muốn chết thì mau từ bỏ đi, bằng không lát nữa quyền cước không có mắt, tôi không chắc anh có thể sống sót hay không”, Bạch Hạo Tâm lạnh lùng nói.
“Anh cũng đã nói chuyện này liên quan đến danh dự tông môn, nhưng chẳng lẽ chỉ liên quan đến danh dự của Tử Huyền Thiên các anh hay sao? Danh dự của thiên cung Trường Sinh chúng tôi thì không phải danh dự? Tới đi, tôi đã nói sẽ liều mạng, dù có thất bại chết ở đây, tôi cũng sẽ không lùi bước!”, Lâm Chính hét lên.
“Vậy được, tôi tiễn anh lên đường!”.
Bạch Hạo Tâm thản nhiên nói, trong mắt lộ ra sát ý, người nhoáng lên, bay tới chỗ Lâm Chính nhanh như cơn gió.
Trong nháy mắt, tất cả các dòng khí xung quanh đều xao động.
Một luồng sức mạnh không gì sánh được đánh về phía Lâm Chính theo nắm đấm của Bạch Hạo Tâm.
Luồng sức mạnh tàn bạo đó còn đáng sợ hơn cả đầu xe lửa.
Đây là thực lực của Tứ Thánh Anh sao?
Không ít người âm thầm chậc lưỡi.
Nhưng Lâm Chính không tránh né, mà lại quát khẽ một tiếng, hai tay đan vào nhau ngăn đỡ nắm đấm đó.
“Định đối kháng trực diện sao?”, một đệ tử kinh ngạc thốt lên.
Ầm!
Nắm đấm và bàn tay va chạm, bùng phát ra tiếng nổ lớn như bom nổ.
Hoa văn sức mạnh đáng sợ lan ra tứ phía.
Lâm Chính liên tục lùi về sau, dường như không chống đỡ nổi quyền đó.
Đệ tử của thiên cung hồi hộp dõi theo.
Người của Tử Huyền Thiên thì lại cực kỳ vui mừng.
“Hay!”.
“Bạch sư huynh không hổ là Tứ Thánh Anh! Chỉ một đòn đã phá được phòng ngự của anh ta!”.
“Theo tôi thấy, thật ra lúc trước Vệ sư huynh đã đánh tan tác phòng ngự của anh ta, anh ta có thể chống đỡ được Vệ sư huynh, nhưng sao đối phó được Bạch sư huynh?”.
“Người này chắc chắn sẽ thua!”.
Đám Tử Huyền Thiên lại tràn đầy tự tin.
“Không ngờ anh lại có thể đỡ được một quyền của tôi, thú vị đấy! Nhưng tôi không phải Vệ Tân Kiếm, đây chỉ là món khai vị mà thôi!”.
Giọng nói hờ hững vang lên, Bạch Hạo Tâm đưa hai cánh tay lên, đánh một loạt quyền về phía Lâm Chính giống như mưa bão.
Quyền như vô ảnh, mạnh mẽ đánh tới, sức phá hoại của mỗi một quyền đủ để đánh xuyên một tòa nhà rộng lớn.
Lâm Chính vội vàng ngăn đỡ.
Nhưng có vẻ như tốc độ của anh không bằng Bạch Hạo Tâm, người xung quanh có thể nhìn thấy rõ ràng ngực, cổ họng, bụng và vai anh đều bị tấn công mạnh mẽ.
Người anh không khỏi lùi về sau.
Ầm!
Đợi anh ta đánh hết một bộ quyền, một tiếng nổ vang lên giữa hai người.
Sau đó, Lâm Chính đột nhiên bay ra ngoài, đập mạnh lên mặt đất, đánh nát cả mặt đất.
Không ít đệ tử thiên cung vội vàng tiến tới mấy bước, mở to mắt nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính nằm trên đất một lúc lâu mới ho dữ dội, bò dậy.
Đợi đến khi đứng vững, mọi người mới phát hiện miệng anh đã tràn máu.
“Lâm sư đệ!”.
“Lâm Chính!”.
Người của thiên cung sốt ruột.
Đệ tử Tử Huyền Thiên thì càng thêm vui mừng.
“Phá phòng ngự rồi! Phá phòng ngự rồi!”.
“Có thể thắng! Bạch sư huynh có thể thắng!”.
Bọn họ khoa tay múa chân, giống như đã nắm chắc phần thắng.
Chấn Hám Sơn lại hơi nghi hoặc.
Mặc dù Lâm Chính trông giống như không phải đối thủ, nhưng không biết vì sao ông ta luôn có cảm giác quái dị.
Cảm giác mọi thứ trước mắt cực kỳ không chân thực!
Dường như mọi thứ… đều là giả!
Dù sao lúc giao đấu với Vệ Tân Kiếm, Lâm Chính thật giống như thần linh, vô cùng mạnh mẽ, khiến người ta nghẹt thở.
Bây giờ tới Bạch Hạo Tâm, đòn tấn công đầu tiên đã khiến Lâm Chính không đỡ nổi.
Rốt cuộc là Bạch Hạo Tâm quá mạnh, hay là… Lâm Chính đã đến cực hạn?
Người bên Tam tôn trưởng đều có vẻ mặt khó coi.
“Cậu ta đang đóng kịch! Cậu ta vốn dĩ chỉ đang đóng kịch!”, Trịnh Thông Viễn tức giận liên tục giậm chân, toàn thân run rẩy.
Lâm Chính có cơ thể võ thần, sao có thể bị người ta đánh ra nông nỗi đó dễ dàng như vậy?
Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn Lâm Chính đang cố ý tỏ ra thảm hại để lấy sự thương hại của đệ tử thiên cung.
Bây giờ anh bị đánh càng thảm, địa vị của anh ở trong lòng các đệ tử sẽ càng cao, cả người anh cũng sẽ trở nên thần thánh hơn, vĩ đại hơn.
Nhưng bây giờ bọn họ biết mánh khóe của Lâm Chính cũng vô dụng.
Bọn họ không thể vạch trần Lâm Chính!
Dù có nói ra chân tướng, các đệ tử cũng sẽ không tin, chỉ cho rằng đám người Tam tôn trưởng cố ý bôi nhọ Lâm Chính, ganh ghét với anh.
Đến lúc đó càng bôi càng đen, các đệ tử sẽ càng không tin vào người của năm cung mười điện nữa…
“Cậu ta làm vậy là có mục đích gì? Muốn ly gián đệ tử và chúng ta sao?”, Tứ tôn trưởng thàm hừ, nói.
“Cứ để cậu ta diễn! Dù đệ tử có lục đục thì đã sao? Tôi là tôn trưởng của thiên cung Trường Sinh! Tôi muốn thế nào, bọn họ có thể gây ảnh hưởng được sao?”, Tam tôn trưởng lạnh lùng nói, trong mắt đầy vẻ dữ tợn.
Trận chiến đấu vẫn đang diễn ra.
Mặc dù Lâm Chính trông có vẻ chật vật, nhưng dường như vẫn còn sức chiến đấu một trận.
Anh đột nhiên đứng dậy, tiếp tục đi về phía Bạch Hạo Tâm.
“Không biết tự lượng sức, để tôi xem anh có giỏi chịu đòn hay không”.
Bạch Hạo Tâm khinh thường nói, hai mắt lại nghiêm nghị, cả người như mãnh hổ lao vọt tới, hai tay giống như vuốt hổ điên cuồng đánh về phía Lâm Chính.
Lâm Chính lại chống đỡ.
Nhưng trước mắt mọi người, dường như anh hoàn toàn không phải đối thủ của Bạch Hạo Tâm, lại chống đỡ một phen.
Xoẹt!
Xoẹt!
Xoẹt…
Những tiếng động quỷ dị vang lên.
Cơ thể Lâm Chính bị hai móng vuốt của Bạch Hạo Tâm cào rách vô số đường.
Trong nháy mắt, cả người anh đã đầy rẫy vết thương, vết máu loang lổ…
“Lâm sư đệ!”.
“Lâm Chính…”.
Vô số đệ tử gào lên thảm thiết, không nhìn thêm được nữa.
“Từ bỏ đi!”.
“Mau nhận thua đi!”.
Có người còn khuyên Lâm Chính nhận thua.
Đúng là làm đám người Tam tôn trưởng tức giận hết sức.
Nhưng trên mặt Lâm Chính lại tràn đầy vẻ kiên định và cương quyết, thấp giọng nói: “Từ bỏ? Nhận thua? Không! Tôi chưa thua!”.
Nói xong, Lâm Chính gào lên, lao ngược trở lại về phía Bạch Hạo Tâm.
Việc nghĩa không chùn bước!
“Lâm sư đệ…”.
Vô số đệ tử của thiên cung Trường Sinh rơi nước mắt.
Chương 1905: Tôi liều mạng với anh!
Lâm Chính bắt đầu phản công.
Trên người anh toàn máu, nghiến chặt răng, gương mặt nhăn nhó, xông tới với tốc độ không thua kém gì Bạch Hạo Tâm.
Phải.
Theo người ngoài thấy, tốc độ của Lâm Chính không bằng Bạch Hạo Tâm, do đó mới nhận định thực lực của Lâm Chính cũng không bằng anh ta.
Nhưng càng như vậy, cảnh tượng này lại càng bi tráng!
Mọi người cũng càng xúc động!
“Không biết tự lượng sức!”.
Bạch Hạo Tâm lắc đầu, ánh mắt tràn ngập sự khinh thường, vung quyền đánh về phía Lâm Chính.
Lần này thế tấn công của Bạch Hạo Tâm vô cùng hung mãnh, nơi quyền trảo đánh tới toàn là chỗ hiểm!
Anh ta không muốn lãng phí thời gian nữa.
Với vai trò là chiến lực đỉnh cao của Tử Huyền Thiên, anh ta nên dùng tư thế áp đảo đánh bại Lâm Chính, chiến thắng trận quyết đấu này.
Thế nên, Bạch Hạo Tâm dốc hết sức, bùng nổ sát chiêu.
Chiêu nào chiêu nấy đều chí mạng!
Người xung quanh nhìn thấy khi anh ta chuyển động cánh tay, trước mặt anh ta xuất hiện một mảng gió bão quyền trảo đáng sợ!
Vô số quyền ảnh và trảo ảnh thoắt ẩn thoắt hiện trong gió bão, dường như sắp xé rách hư không.
Lâm Chính lại không ngừng nghỉ mà xông thẳng vào cơn bão quyền trảo đó, cũng vung cánh tay đánh trả.
“A!”.
Không ít đệ tử thiên cung thậm chí đã kêu lên thất thanh.
Thu Phiến suýt chút nữa sợ ngất đi.
Làm sao con người có thể sống sót qua đòn tấn công đó?
Nhưng… Lâm Chính đã chống đỡ được.
Hai cánh tay anh liên tục huơ múa, điên cuồng đánh vào quyền trảo của đối phương.
Dù cái giá phải trả là trên người anh xuất hiện nhiều vết thương hơn, dấu móng vuốt nhiều hơn, máu chảy cũng nhiều hơn… nhưng Lâm Chính vẫn không từ bỏ.
Anh tiếp tục tấn công, tiếp tục liều mạng đánh giết, hoàn toàn không bị đòn tấn công mãnh liệt của Bạch Hạo Tâm dọa sợ.
Bạch Hạo Tâm ngạc nhiên, lại tấn công ác liệt hơn, nhưng vẫn không thể đánh gục Lâm Chính.
Người xung quanh nhìn mà bật khóc.
Ai cũng bị sự kiên cường của Lâm Chính làm cảm động, khích lệ bọn họ…
“Cố lên Lâm sư huynh!”.
“Chiến thắng anh ta!”.
“Nhất định không được thua!”.
Các đệ tử dần dần không yêu cầu Lâm Chính nhận thua nữa, mà là ra sức cổ vũ cho anh.
Trong thời gian ngắn, bên ngoài Anh Hoa Điện vô cùng huyên náo.
Vẻ mặt Tam tôn trưởng và Trịnh Thông Viễn càng thêm khó coi.
Nhưng thực tế không hề giống như những gì bọn họ nhìn thấy.
Lâm Chính và Bạch Hạo Tâm điên cuồng đối chọi, nhìn có vẻ như Lâm Chính bị đánh trúng mấy lần, cực kỳ chật vật, nhưng thực ra Bạch Hạo Tâm cũng không dễ chịu.
Anh ta phát hiện mình có thể đánh trúng Lâm Chính là vì Lâm Chính bỗng dưng xuất hiện vài chỗ sơ hở hoàn toàn không cần thiết.
Hơn nữa, nắm đấm của anh ta rõ ràng đã tích lũy sức mạnh đánh tới, nhưng không hiểu sao lại không đánh gục được Lâm Chính.
Ngược lại, lúc này nắm đấm của Lâm Chính lại trở nên cực kỳ nhanh mạnh hung ác.
Anh ta đối chọi với Lâm Chính không chiếm được chút lợi thế nào.
Sau một hiệp đánh nhau.
Bịch bịch bịch!
Lâm Chính liên tục lùi về sau, dường như không đấu lại anh ta.
Bạch Hạo Tâm không lùi về sau, nhưng hai cánh tay sắp tê dại, cảm giác mười ngón tay của mình sắp nứt ra.
Chuyện này là sao?
Sao kẻ bệnh tật này lại có sức mạnh lớn như vậy?
Bạch Hạo Tâm kinh hãi, không thể tin nổi, quan sát Lâm Chính lại lần nữa.
“Hạo Tâm, con đang làm gì vậy? Tốc chiến tốc thắng!”.
Chấn Hám Sơn ở bên này cũng hơi lo lắng, không nhịn được thúc giục.
“Vậy thì bây giờ giết anh ta!”.
Bạch Hạo Tâm hét lên, tiếp tục giết tới, vẫn dùng nắm đấm hung bạo đánh tới như mưa bão.
Lâm Chính cũng vung tay đánh trả, vẫn thỉnh thoảng lộ ra sơ hở khiến nắm đấm của Bạch Hạo Tâm đánh lên người mình. Nhưng nắm đấm của Lâm Chính chắc chắn không yếu như bề ngoài nhìn thấy. Mỗi lần trúng một đòn, hai cánh tay của Bạch Hạo Tâm đều run rẩy không thôi, hoàn toàn không thể ổn định lại.
Ầm!
Khoảng một phút sau, hai bên lại tách ra.
Vết thương trên người Lâm Chính nhiều thêm, cả người sắp biến thành người máu, thở hổn hển, dáng vẻ thê thảm.
Trên người Bạch Hạo Tâm vẫn không có tổn thương gì.
Nhưng anh ta lại cảm thấy trong cơ thể khí huyết sôi trào, đau đớn vô cùng, hai cánh tay sắp gãy.
Bạch Hạo Tâm đưa hai tay lên, nhìn qua nắm đấm của mình, vẻ mặt hơi nghiêm túc.
Xương ngón tay của anh ta đã nứt ra, da dẻ cũng nứt nẻ hết cả.
Nhưng vì vết thương quá nhỏ nên không ai nhìn thấy.
Mọi người cho rằng anh ta chiếm ưu thế, nhưng thực tế… anh ta và Lâm Chính ngang tài ngang sức.
Có lẽ… ngay cả ngang tài ngang sức cũng không tính!
Bạch Hạo Tâm nghiêm túc, vẻ mặt lạnh băng.
“Tên Lâm Chính này rõ ràng đã bị thương nặng, vì sao vẫn có được sức mạnh lớn như vậy? Chẳng lẽ là nỏ mạnh hết đà? Được! Để tôi xem xem sức lực của anh còn có thể chống đỡ được bao lâu!”.
Nghĩ xong, Bạch Hạo Tâm lại gào lên, xông tới lần nữa.
Lâm Chính vẫn vung tay phản kích.
Hai người lại chiến đấu với nhau, phát ra tiếng nổ ầm ầm.
Lâm Chính bị trúng mấy quyền, vết thương trên người lại tăng thêm, nhiều đệ tử không nhẫn tâm xem tiếp nữa.
Nhưng… anh vẫn không ngã xuống.
Tiếp tục giết!
Vẫn không ngã!
Lại giết!
Vẫn vậy không ngã!
Bất kể Lâm Chính có thêm nhiều vết thương thế nào, anh vẫn cứ như con lật đật, kiên cường đứng vững.
Ngược lại Bạch Hạo Tâm đã có vẻ không chịu được nữa.
Sau mấy lượt đánh giết, hai người tách ra.
Lần này, Bạch Hạo Tâm phát hiện hai cánh tay mình không nhấc lên nổi.
Không đúng!
Không đúng!
Bạch Hạo Tâm không ngừng lẩm bẩm, nhưng lại không phát giác được chỗ nào có vấn đề.
“Bạch Hạo Tâm! Tôi liều mạng với anh!”.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên gào lên, tiếp tục lao về phía anh ta.
“Cái gì?”.
Bạch Hạo Tâm kinh hãi, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Lâm Chính toàn thân đầy máu giống như ác ma xông về phía anh ta.
Anh ta vội vàng giơ chân muốn đạp bay Lâm Chính.
Nhưng khi anh ta vừa giơ chân lên, một luồng sức mạnh kỳ lạ đột nhiên đánh vào bắp chân anh ta khiến anh ta không nhấc lên nổi.
“Hỏng bét!”.
Bạch Hạo Tâm rùng mình, không tin nổi nhìn Lâm Chính ở trước mặt.
Đợi đến khi phản ứng lại, anh ta đã bị Lâm Chính dùng một tay đè dưới đất, tay còn lại đấm mạnh về phía đầu anh ta.
Sức mạnh to lớn khiến anh ta dường như không phản kháng được.
Không hay!
Bạch Hạo Tâm kinh hãi, vội giơ tay lên đỡ.
Nhưng anh ta vừa giơ tay lên, hai cây châm bạc đột nhiên đâm vào vai anh ta khiến cánh tay vừa giơ lên không còn sức lực.
Bốp!
Đồng tử trong mắt Bạch Hạo Tâm co lại, còn chưa kịp phản ứng đã hứng trọn một cú đấm của Lâm Chính vào sống mũi.
Anh ta hoa mắt chóng mặt, mắt nổ đom đóm…