-
Chương 1451-1455
Chương 1451: Vào chốn không người
“Thành công rồi!”.
Người của Cổ Phái ở xung quanh vui mừng điên cuồng.
Công Tôn Đại Hoàng cũng không khỏi mừng thầm, nhưng ông ta không kịp vui bao lâu, vội vàng hô lên: “Bảy mươi hai Địa Sát đâu?”.
“Có chúng tôi!”.
Trong đám đông có bảy mươi hai bóng người lao ra.
Ai nấy khí tức siêu phàm, thực lực đáng sợ.
“Tru Sát Trận!”, Công Tôn Đại Hoàng lập tức quát lên.
“Tuân lệnh!”.
Bảy mươi hai bóng người đồng loạt lao về phía Lâm Chính bị đã bị nhốt lại trong lồng băng.
Bảy mươi hai người này không cầm châm, mà là giơ cao tay, rút đao lưỡi liềm ra.
Bảy mươi hai người này không phải y võ, mà là võ giả chân chính, người luyện võ siêu cấp của Cổ Phái!
Mỗi thanh đao trong tay bọn họ đều dày nặng, sáng như tuyết, vô cùng sắc bén.
Trong đêm tối, lóe lên ánh sáng đáng sợ.
Sau đó...
Bảy mươi hai người đều nhảy vọt lên, hai tay cầm đao, từ trên trời giáng xuống, chém về phía Lâm Chính ở trong khối băng khổng lồ.
Trên lưỡi đao có khí kình bao phủ, mũi đao lóe lên ánh sáng, có thể thấy số đao này được dùng chất liệu đặc biệt đúc nên.
Bảy mươi hai thanh đao đủ để mở núi tách biển, chém tan mọi thứ.
E rằng vùng đất này sắp bị bảy mươi hai thanh đao này chém nát.
Càng đừng nói tới người ở trong khối băng...
“Thần y Lâm!”, Thủ Mệnh hét lên.
Băng Thượng Quân không có cảm xúc gì, lặng lẽ quan sát.
Không phải anh ta vô tình, mà sự thực là Lâm Chính đã nói không cần anh ta nhúng tay vào.
Nếu đã như vậy, anh ta cũng không cần thiết phải can thiệp.
Băng Thượng Quân là người có tính nguyên tắc rất cao, bất cứ ai cũng không thể phá hoại.
Bảy mươi hai Địa Sát ra tay, đó là đòn tất sát.
Đây cũng là chiêu thức mạnh nhất do ba mươi sáu Thiên Cương và bảy mươi hai Địa Sát của Cổ Phái liên thủ.
Đám đông trợn tròn mắt, người run rẩy.
Ai có thể ngăn chặn đòn tấn công như vậy?
Rắc!
Bảy mươi hai thanh đao chém vào khối băng.
Khối băng nứt ra, sương băng trắng như tuyết bắn tung tóe ra xung quanh.
Tầm nhìn của bọn họ đều bị che khuất, không nhìn rõ mọi thứ bên trong.
Nhưng trong tình huống này ai cũng cảm thấy thần y Lâm chắc chắn sẽ chết.
Có lẽ tiên thiên cương khu thật sự rất mạnh, đao thương bất nhập, nhưng độ sắc bén của bảy mươi hai thanh đao này càng khiến người ta căm phẫn. Bất cứ thứ gì được gọi là kim cương bất hoại cũng không chống đỡ được những lưỡi đao đáng sợ này.
Hơn nữa, trước kia Công Tôn Đại Hoàng đã làm tiên thiên cương khu của Lâm Chính lung lay, bây giờ độ mạnh cơ thể của Lâm Chính không bằng lúc nãy.
Dù lưỡi đao này không giết chết được anh cũng sẽ khiến anh gãy tay gãy chân, không thể tiếp tục chiến đấu được nữa.
Công Tôn Đại Hoàng nheo mắt lại, cười nhạt không thôi.
Đúng lúc này.
Vù!
Một bóng người đột nhiên bay ra từ trong sương băng, tông thẳng vào đám đông.
“Wow!”.
Nhiều người ngã ra đất, không ngừng kêu lên thảm thiết.
“Cái gì?”, nụ cười của Công Tôn Đại Hoàng cứng đờ.
“Chuyện gì vậy?”.
“Vừa rồi là gì?”.
Bọn họ vội vàng nhìn về phía vòng vây, phát hiện bóng người vừa bay ra khỏi sương băng… lại là một trong bảy mươi hai Địa Sát.
Người đó đã chết.
Nửa thân dưới của người đó đã bị ăn mòn hết, chỉ còn lại vài chiếc xương, nửa thân trên tuy vẫn còn nguyên, nhưng giữa hai hàng lông mày lại có một lỗ nhỏ. Đó là vết thương chí mạng, nhìn kích cỡ lỗ thủng đó giống như bị ngón tay chọc vào.
“Hả?”.
Người xung quanh đều kinh ngạc.
“Sao có thể?”.
Công Tôn Đại Hoàng cũng ngạc nhiên, vội vàng nhìn vào phía trong sương băng.
Trong sương băng vang lên loạt tiếng hô giết, sau đó là tiếng đại đao huơ múa.
Công Tôn Đại Hoàng lập tức ý thức được điều gì, vội vàng hét lên: “Ba mươi sáu Thiên Cương, mau chóng tiếp viện cho bảy mươi hai Địa Sát! Phải giết chết thần y Lâm! Nhất định phải giết chết cậu ta!”.
“Tuân lệnh!”.
Ba mươi sáu Thiên Cương lập tức chạy vào trong sương băng.
Nhưng khi bọn họ vừa định bước vào sương băng, tiếng chém giết trong sương băng đột nhiên biến mất, mọi thứ trở nên vô cùng yên lặng.
“Hả?”.
Ba mươi sáu Thiên Cương đột ngột dừng bước, trợn mắt nhìn vào trong.
Người xung quanh cũng phát hiện ra chỗ bất ổn, ai nấy căng thẳng, sợ hãi nhìn vào trong sương băng.
Lúc này, một trận gió mát lướt qua, thổi tan sương băng.
Cảnh tượng bên trong sương băng cũng xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.
Chỉ một ánh nhìn, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Trong sương băng có một người đàn ông tóc trắng giống như ma quỷ đứng đó, bảy mươi hai Địa Sát đều dừng xung quanh anh, ai nấy đứng sững như tượng sáp, không hề động đậy.
Chốc lát sau.
Bộp bộp bộp…
Đầu của bảy mươi hai Địa Sát lìa khỏi cổ, lăn xuống đất, tất cả đều đã chết.
Bảy mươi hai Địa Sát bị diệt toàn quân!
Mọi người quên cả hô hấp, đầu óc trở nên trống rỗng.
Lúc này, trong đầu mỗi một người của Cổ Phái đều tràn ngập nỗi sợ vô tận.
Ngay cả Băng Thượng Quân và Thủ Mệnh ở bên này cũng cảm thấy một luồng khí lạnh dâng lên trong lòng…
“Ông Công Tôn!”.
Thủ lĩnh của ba mươi sáu Thiên Cương la lên, run rẩy lùi về sau.
Công Tôn Đại Hoàng thấy vậy lập tức quát lên: “Các người làm gì vậy? Ai cho các người lùi lại? Lên! Xông lên cho tôi! Giết kẻ đó! Giết cậu ta cho tôi!”.
“Nhưng mà… ông Công Tôn…”.
“Các người không lên thì sẽ là kẻ phản bội của Cổ Phái! Tôi nhất định sẽ khiến kẻ đó chết không toàn thây! Diệt cả nhà hắn!”, Công Tôn Đại Hoàng gào lên.
Ông ta cũng đã mất khống chế.
Ba mươi sáu Thiên Cương không còn cách nào, chỉ có thể nhắm mắt làm liều xông về phía Lâm Chính.
Bọn họ vừa đến gần...
“Đông Hoàng Hoàn Vũ!”.
Lâm Chính khẽ quát lên, khí độc trên người anh giống như sống dậy, sau đó ngưng tụ hóa thành những lưỡi dao khí, chém về phía ba mươi sáu người kia.
Tốc độ cực kỳ nhanh, gió rền sấm giật, thậm chí còn nhanh hơn cả tia chớp.
Ba mươi sáu người kia còn chưa đến gần đã bị khí độc xuyên qua cơ thể, đứng sững tại chỗ…
Giết trong nháy mắt!
Trong đầu tất cả mọi người đều xuất hiện cụm từ này.
Tiếp theo đó, khí độc trên người Lâm Chính tan đi, anh hờ hững nhìn Công Tôn Đại Hoàng, cất bước đi xuyên qua thi thể của ba mươi sáu Thiên Cương.
Cứ như vào chốn không người!
Chương 1452: Đấu tới cùng
36 Thiên Cương và 72 Địa Sát đã bị thần y Lâm tiêu diệt như vậy đấy.
Đây là đội quân tinh nhuệ siêu cấp của Cổ Phái. Sự phát triển những năm gần đây của Cổ Phái không thể tách rời khỏi đội quân tinh nhuệ này. Bọn họ giống như cánh tay đắc lực của Công Tôn Đại Hoàng, xử lý không biết bao nhiêu đối thủ cho ông ta.
Bọn họ lúc này vô cùng hoảng sợ, cứ trố tròn mắt nhìn Lâm Chính. Công Tôn Đại Hoàng cũng sững sờ, vội vàng lùi lại. Cơ thể ông ta run bắn lên. Thế nhưng ông ta vẫn không chịu từ bỏ. Cứ thế hét lớn: “Cấm vệ đâu cả rồi?”
“Chúng tôi có mặt!”
Một nhóm người lao ra. Nhóm người này mỗi người cầm một loại vũ khí, ánh mắt sắc lẹm, sát khí hừng hực giống như đám mãnh thú đang ghim chặt con mồi.
Đội cấm vệ của Cổ Phái - đội quân đảm bảo sự an nguy cho Công Tôn Đại Hoàng.
Phần lớn những người này đều do ông ta đích thân tuyển chọn và bồi dưỡng. Tất cả đều là dược nhân, có cơ thể được tôi luyện thừ những phương thuốc bí mật của Cổ Phái.
Tương truyền bọn họ hầu như không biết đau là gì, tất cả đều dùng thuốc để tồn tại.Chỉ cần bọn họ không chết thì sẽ tiếp tục chiến đấu.
“Giết chết cho tôi!", Công Tôn Đại Hoàng phát lệnh, cả đội cấm vệ xông lên. Tất cả những người này đều giống như những con sói đói không sợ chết.
Dù chứng kiến Lâm Chính trước đó tiêu diệt các thế lực khác thì bọn họ vẫn không sợ, vẫn lao lên giống như Lâm Chính trước mặt chẳng là gì, chỉ là một con mồi của họ mà thôi…
Pằng pằng…
Vài người bắt đầu bóp cò. Loại đạn đặc biệt bay về phía anh.
Lâm Chính cảm thấy có gì đó không ổn bèn né qua một bên. Thế nhưng làn đạn quá dày, nên anh vẫn bị bắn trúng.
Viên đạn vừa tiếp xúc da thịt thì đã nổ tung. Bên trong phóng ra vô số châm bạc, tất cả đều như muốn ghim vào tử huyện của anh.
Lâm Chính lập tức quay người né chúng. Anh tin đám châm này không thể xuyên qua anh nhưng chúng đều nhắm vào tử huyệt nên phải cẩn thận.
Đúng lúc này thì những người khác đã áp sát Lâm Chính. Các thể loại đao kiếm, binh khí chứa độc đều tấn công về phía anh.
Đám người cấm vệ thu hẹp vòng vây. Cơn tấn công xuất hiện như mưa.
Thế nhưng Tiên Thiên Cương Khu quá khủng khiếp. Đám đao kiếm kia căn bản không thể làm gì được anh. Dù vũ khí của họ được luyện chế vô cùng đặc biệt nhưng cũng chỉ có thể để lại vài vết như vết xước trên người Lâm Chính mà thôi.
Đội cấm vệ không có ý định dừng lại. Công Tôn Đại Hoàng ở phía sau không cho phép họ dừng lại. Và bọn họ cũng trung thành tuyệt đối với Công Tôn Đại Hoàng.
Ông ta muốn đối phương phải chết. Thế thì họ sẽ chiến đấu tới hơi thở cuối cùng.
“Các người, thật sự không sợ chết à?”, bị tấn công dồn dập, Lâm Chính đột nhiên ngẩng đầu nhìn đám đông.
“Giết!”, tất cả bọn họ gào lên. Lâm Chính cũng giận lắm, anh vung hai tay, cản đám đông.
Sức mạnh kinh khủng giống như cơn hồng thủy đổ ập lên đám cấn vệ. Cơ thể họ giống như những cái cây khô nứt toác, gãy gập và méo mó, trông vô cùng thê thảm.
Cùng lúc, cơ thể Lâm Chính phát ra một luồng khí màu đen. Luồng khí tản ra bốn phía.
Rõ ràng đây chính là khí độc. Sức mạnh của Thương Ám Huyền Thể đã được kích hoạt Chỉ có điều đội cấn vệ toàn là dược nhân, cơ thể của bọn họ cũng có sức đề kháng cực mạnh chống lại độc dược. Thế nên đám khí độc này không giết chết họ ngay được.
“Hừ! Thần y Lâm, cậu thật sự cho rằng cấm vệ của tôi là đám mèo mả gà đồng sao? Bọn họ không sợ khí độc đâu, để tôi xem cậu giết họ thế nào”, Công Tôn Đại Hoàng hừ giọng.
Lâm Chính không nói gì, chỉ tiếp tục phóng khí ra. Một lúc sau, toàn bộ đội cấm vệ đã chìm nghỉm trong lớp khí dày đặc. Đám đông không nhìn rõ được tình hình bên trong, họ chỉ thấy những bóng hình lờ mờ lướt qua lướt lại như những bóng ma.
“Ông Công Tôn! Chúng ta phải cử cứu viện thôi", có người khẽ nói
“Độc khí mạnh thế kia ai dám lại gần? Chúng ta lại không phải dược nhân! Tới đó chỉ có chết thôi!"
“Vậy phải làm sao?”
“Tiên Thiên Cương Khu của thần y Lâm quá khủng khiếp, thật khó mà hạ gục được cậu ta”, người của Cổ Phái thở dài.
Công Tôn Đại Hoàng cũng nheo mắt. Ông ta khẽ nói: “Đừng hoảng sợ, Tiên Thiên Cương Khu không phải là thứ gì vô địch đâu”.
“Ông Công Tôn nói vậy là có ý gì?”
“Tiên Thiên Cương Khu muốn đạt tới mức độ đao thương bất nhập thì cũng phải dựa vào thể lực của cơ thể để duy trì. Một khi thể lực bị cạn kiệt thì Tiên Thiên Cương Khu cũng sẽ bị giảm sức mạnh đi nhiều. Tới khi đó chắc chắn sẽ giết được cậu ta”.
“Ý của ông là…”
“Tiếp tục tấn công”, Công Tôn Đại Hoàng đanh mắt: “Giờ chúng ta phải kéo dài thời gian, để thần y Lâm kiệt sức. Chúng ta đông người như vậy, hãy dùng số lượng lớn để kéo dài thời gian với cậu ta. Thần y Lâm giết được một người, một trăm người nhưng tôi không tin là có thể giết được hàng nghìn, hàng vạn người của Cổ Phái. Cậu ta là người, không phải là thần”.
Đám đông thất kinh: “Như vậy thì chẳng phải là Cổ Phái sẽ chịu tổn thất nặng nề sao?”
“Đúng vậy, lúc này thần y Lâm không khác gì chiến thần, không ai có thể đỡ nổi đến một chiêu của cậu ta. Nếu như dựa vào chiến thuật người đông để khiến cậu ta bị tiêu hao thể lực thì không biết là sẽ có bao nhiêu người bị chết mất”, một nguyên lão lo lắng nói.
“Chúng ta không còn lựa chọn nào khác nữa rồi. Chết bao nhiêu cũng là đáng. Đã tới nước này thì hôm nay cậu ta không chết, Cổ Phái một ngày nào đó cũng sẽ chết. Nếu như không hạ gục được cậu ta, sau này cậu ta mạnh hơn nữa thì Cổ Phái đừng mong còn tồn tại”, Công Tôn Đại Hoàng hừ giọng.
“Điều này…”, đám đông im lặng.
“Mau sắp xếp đội Liên Anh, phá độc sư và các đệ tử tinh nhuệ khác, để họ lập tức chuẩn bị. Nếu như đội cấm vệ không đấu nổi thì bảo họ lập tức lao lên nghênh chiến”, Công Tôn Đại Hoàng hét lớn.
Sắc mặt của mấy vị nguyên lão trông vô cùng khó coi.
“Ông Công Tôn, giờ lao lên khác gì là nộp mạng, tôi lo…hành động này chỉ khiến cho người của chúng ta bất mãn, tới khi đó mà xảy ra biến cố…thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng”, một người thận trọng nói.
“Liên quan tới sự tồn vong của Cổ Phái, ai dám không nghe theo thì lập tức giết chết”, ông ta hét lớn.
Không ai dám khuyên can nữa. Mọi người đều biết tính tình của Công Tôn Đại Hoàng.
“Tất cả sẵn sàng chiến đấu”.
“Hôm nay phải là ngày chết của thần y Lâm”.
“Đấu tới cùng".
“Phải chết”.
Chương 1453: Tạo phản
Công Tôn Đại Hoàng ra lệnh khiến rất nhiều người cảm thấy sợ hãi. Thế nhưng cũng may là các vị nguyên lão hiểu về võ kỹ nên ngay khi mệnh lệnh được hô lên thì họ cũng phát động khí thế, kích động những người khác chuẩn bị chiến đấu tiếp.
Lúc này đám khí độc bỗng hóa thành một hình dạng dị thường. Chúng không còn tản ra nữa mà tập trung lại thành hình của một con kỳ lân. Con kỳ lân trùm lấy những người có mặt.
Khí độc lúc này đã mỏng đi nhiều, có thể nhìn thấy được các thành viên khác của đội cấm vệ bên trong.
Thế nhưng vừa nhìn thấy thì họ đã cảm thấy tim như muốn rớt ra ngoài.
Đội cấm vệ lúc này chỉ còn một nửa. Một nửa nằm ra đất như ngả rạ. Cơ thể bọn họ đã tan chảy, mặt mũi không còn nguyên vẹn, tứ chi gãy rời, chết vô cùng thê thảm.
Những người con sống thì cũng không tốt đẹp được hơn bao nhiêu. Bọn họ không tay thì đầu cũng bị rữa ra, ngực bị đánh lõm. Giờ này bọn họ còn đấu được là vì họ không có cảm giác đau đớn. Nếu không với những vết thương như vậy thì chắc chắn là đến đứng cũng không đứng vững nổi rồi.
“Có lẽ đây chính là Kỳ Lân Biến – Tuyệt học của Kỳ Lân Môn. Thế nhưng đã được thần y Lâm thay đổi. Sức mạnh của Kỳ Lân Biến được thay thế bằng khí độc để tạo ra một con kỳ lân bằng độc. Đội cấm vệ ở trong đó đã bị độc lực của cậu ta giết chết”, một người kêu lên.
Đám đông thất kinh. Xem ra đội cấm vệ cũng không cầm cự được lâu nữa….
Thần y Lâm thật đáng sợ..
“Mau, tiếp tục cử người lên chiến tiếp”, Công Tôn Đại Hoàng hét lớn.
“Phá độc sư nghe lệnh, mau cứu viện”.
“Đội đệ tử tinh nhuệ chuẩn bị”.
“Lập tức tiếp quân”.
Mệnh lệnh vang lên không ngớt. Cổ Phái lại tiếp tục điều quân. Nhưng…có ích gì chứ?
“Công Tôn Đại Hoàng điên rồi! Người của Cổ Phái điên hết cả rồi”, Băng Thượng Quân lầm bầm khi chứng kiến cảnh tượng đó.
“Băng Thượng Quân, bọn họ đều đến rồi”, lúc này giọng nói của Thủ Mệnh run rẩy vang lên.
Băng Thượng Quân giật mình. Anh ta thấy các tông phái khác cũng đã có mặt. Họ là những người được Băng Thượng Quân nhờ Thủ Mệnh mời tới để trợ giúp cho Lâm Chính.
Nhưng giờ xem ra cũng không cần nữa rồi. Bọn họ không cần phải tham gia, hay nói đúng hơn là không dám tham gia.
Tất cả đều trố tròn mắt nhìn trận chiến. Họ nhìn người đàn ông tóc trắng như một cỗ máy đang giết từng người của Cổ Phái. Tất cả đều sợ tới mức á khẩu.
Cảnh tượng này kinh khủng quá. Có lẽ nhiều người cả đời này chưa bao giờ được thấy. Cuộc chiến này…đúng là địa ngục.
“Lên! Tiếp tục lao lên”
“Giết cậu ta đi! Không được dừng lại!”
"Ai dám lùi lại thì giết chết cho tôI!”
“Thoái lui là tôi giết chết!”, Công Tôn Đại Hoàng cũng phát điên, cứ thế gầm lên và không ngừng ra lệnh cho những người bên cạnh xông lên.
Thế nhưng người của Cổ Phái thì cũng là người mà. Bọn họ cũng biết sợ chứ. Tới nước này mà có đánh tiếp thì chỉ có thịt nát xương tan thôi. Bọn họ không phải lũ ngốc, sao mà lại tự chui đầu vào chỗ chết làm gì?
“Ông Công Tôn…chúng tôi không đấu được với thần y Lâm!”
“Xin ông tha cho chúng tôi! Chúng tôi không muốn nộp mạng như thế”.
“Không đánh được mà cứ ngu ngốc lao lên thì chỉ có chết thôi”.
“Ông tha cho chúng tôi”, vài người đệ tử khóc lóc chạy tới quỳ trước mặt Công Tôn Đại Hoàng. Thế nhưng ông ta nào quan tâm! Ông ta bước lên, tát mạnh người đệ tử quỳ gần nhất, sau đó trợn ngược mắt với những người còn lại: “Có lên hay không?”
“Ông Công Tôn…”, có người định giải thích nhưng ông ta không hề cho họ cơ hội. Ông ta chỉ tát tiếp.
Bụp! Não của người đệ tử bị đập mạnh, chết ngay tại chỗ.
“Hả?”, những người khác sợ hãi.
“Nghe đây! Còn không xông lên thì sẽ bị đập chết, tôi tuyệt đối không nương tay”, Công Tôn Đại Hoàng hét lớn.
Những người khác dao động. Họ nhìn thần y Lâm rồi lại nhìn thi thể của đồng đội ngay bên cạnh. Họ cảm thấy tuyệt vọng. Cả hai lựa chọn đều là chết. Họ phải làm sao đây?
“Công Tôn Đại Hoàng, ông đừng quá đáng quá”, cuối cùng cũng có đệ tử gào lên.
“Cậu nói cái gì?’, ông ta trợn trừng mắt.
“Viên Hạo! Cậu to gan đấy, dám nói như vậy với Công Tôn đại nhân”.
“Cậu định tạo phản đúng không?”, vài vị nguyên lão tức giận chửi rủa.
“Tạo phản sao? Hừ! Tạo phản thì làm sao? Công Tôn Đại Hoàng đẩy chúng tôi vào chỗ chết, một người lãnh đạo bất nhân bất nghĩa như thế thì chúng tôi tạo phản lại không đúng à?”, người đệ tử tức giận nói.
“Cậu chán sống rồi!”
Công Tôn Đại Hoàng nổi giận, nhảy bật về phía người đệ tử kia.
“Đừng ông Công Tôn!”
Một vị nguyên lão hét lớn. Thế nhưng đã quá muộn. Công Tôn Đại Hoàng với tốc độ cực nhanh đã đập thẳng vào người đệ tử. Người này nôn ra máu, chết ngay tức khắc.
“Hả?”
“Viên Hạo sư huynh”.
“Công Tôn Đại Hoàng, ông ức hiếp người quá đáng rồi đấy”.
“Anh em đâu, Công Tôn Đại Hoàng không cho chúng ta đường sống thì chúng ta hà tất phải khách khí. Mọi người xông lên, xử lý ông ta đi”.
“Hạ gục ông ta”.
Đám đệ tử của Cổ Phái tức giận, tất cả đều gầm lên và lao về phía Công Tôn Đại Hoàng. Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Chương 1454: Ông thua rồi!
Một bộ phận người của Cổ Phái bắt đầu phản lại, bao vây Công Tôn Đại Hoàng. Đây là điều không ai ngờ tới. Thế nhưng trong mắt các vị nguyên lão thì đây là điều tất yếu xảy ra.
Công Tôn Đại Hoàng quá ích kỷ, không hề cân nhắc đến tính mạng của người khác, tình huống như vậy dẫn tới việc chống lại ông ta là điều vô cùng hợp lý. Vì đây vốn là một cuộc chiến không ngang sức.
“Khốn khiếp! Đám người các ngươi dám hại Công Tôn đại nhân sao? Quá to gan!”
“Người đâu, bắt lấy hết đám phải đồ này cho tôi.
Một vài người vẫn còn trung thành với ông ta lập tức tấn công đám đệ tử. Công Tôn Đại Hoàng không quan tâm được nhiều đến thế: “Bắt lại làm gì? Giết hết cho tôi!”
Nói xong, ông ta lao tới, giết thẳng tay đám đệ tử. Một bộ phận nhanh chóng bị giết chết, một số nhỏ khác thì bỏ chạy. Thế nhưng xung quanh đều là người của Cổ Phái, họ thoát sao nổi?
“Các vị đồng môn, sao lại bán mạng cho loại người như ông ta chứ? Bọn họp ép các anh phải chết đấy. Có coi các anh là con người đâu. Lẽ nào các anh không hiểu? Loại người này không đáng để chúng ta trung thành! Xin hãy tỉnh lại đi!”
“Lát nữa ông ta sẽ ép các anh chiến đấu với thần y Lâm thì các anh làm thế nào? Thần y Lâm thì không ai địch nổi hết. Hãy xem cả 36 thiên Cương và 72 Sát Địa mà xem. Rồi cả đội cấm vệ nữa. Thực lực của bọn họ mạnh như vậy mà kết cục vô cùng thê thảm, các anh thì sao??
“Hãy tỉnh lại đi, nếu không các anh cũng sẽ chết hết thôi”.
Vài người trong cơn tuyệt vọng vội vàng đi khuyên những người xung quanh. Lời nói của họ cũng tạo được chút hiệu quả. Có nhiều người bắt đầu do dự, họ nhìn nhau, ánh mắt trông vô cùng rối rắm.
Thực ra bọn họ biết cả đấy chứ. Có ai là kẻ ngốc đâu! Chỉ có điều…bọn họ không hạ được quyết tâm chống lại Cổ Phái.
Thấy đám đông do dự, vài người biết hôm nay chắc chắn sẽ chết ở đây, thế nhưng họ không cam tâm.
Đột nhiên có người quay người chạy về phía thần y Lâm và quỳ xuống, gào lên: “Thần y Lâm. Xin hãy cứu chúng tôi. Chúng tôi nguyện trung thành vì cậu”.
Những người khác cũng sáng mắt ra, vội vàng chạy tới quỳ xuống trước Lâm Chính và hét lớn: “Thần y Lâm, chúng tôi muốn gia nhập Dương Hoa, lên rừng xuống biển vì cậu, mong cậu hãy cứu chúng tôi với”.
Đầu quân cho thần y Lâm sao? Đây đúng là cách duy nhất để giữ được mạng sống. Lúc này cũng chỉ còn cách cầu xin sự giúp đỡ của thần y Lâm mà thôi.
“Phản đồ!”
“Tôi sẽ biến các người thành tro bụi!”, có không ít người của Cổ Phái tức giận hét lớn. Thế nhưng hơn cả như thế là có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía thần y Lâm. Thần y Lâm mạnh như vậy, nếu họ đầu quân cho anh thì chẳng phải là sẽ giữ được mạng sống sao?
“Khốn nạn! Dám đầu hàng quân địch trước mặt tôi sao! Các người chán sống thật rồi”, Công Tôn Đại Hoàng tức giận tới cực độ. Ông ta gầm lên và lao về đám phản đồ.
Thế nhưng vừa tiếp cận họ thì Lâm Chính đã bước tới, tung một cú đấm về phía ông ta. Độc lực khủng khiếp phát ra từ quyền đấm va chạm trực diện với Công Tôn Đại Hoàng, ông ta lập tức bay bật ra xa, trượt một đường dài dưới đất và suýt ngã. Tiếng hò reo vang lên không ngớt.
“Bọn họ đã là người của Dương Hoa rồi, đâu phải là ông nói giết là giết được”, Lâm Chnh nói bằng vẻ vô cảm.
“Cậu…”, Công Tôn Đại Hoàng thở hắt ra.
Lâm Chính quay qua nhìn những người quỳ dưới đất: “Lâm trận đầu hàng kẻ địch thì phải giết. Nhưng tôi biết các vị cũng cùng đường rồi, chỉ muốn được sống. Nên tôi đồng ý tha thứ, hi vọng mọi người đủ trung thành, nếu không thì thủ đoạn của tôi sẽ còn đáng sợ hơn cả Công Tôn Đại Hoàng đấy”.
“Thần y Lâm yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm trâu làm ngựa, trung thành với cậu”, mấy người này vui mừng lắm, gật đầu lia lịa.
“Được rồi. Mọi người lùi về sau, tôi sẽ đảm bảo an toàn cho mọi người.
“Thần y Lâm không cần chúng tôi giúp sao?”, bọn họ thận trọng hỏi.
“Thế trận thế này, mọi người lao lên không chết thì cũng bị thương. Tôi xử lý được thì không cần tới mọi người. Lùi lại cả đi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Dứt lời đám đông cảm thấy thật ấm áp. Đám người phía bên Cổ Phái thì cảm thấy rối rắm.
Đây chính là thần y Lâm sao? So với Công Tôn Đại Hoàng thì thần y Lâm cao thượng hơn không biết bao nhiêu lần. Bọn họ cúi đầu, bỗng dưng suy nghĩ và không còn cảm thấy muốn giết Lâm Chính nữa.
Thực ra ai đúng ai sai thì họ đều biết cả.
“Lên đi chứ, các người đứng ngây ra đó làm gì? Tiếp tục giết cho tôi. Cậu ta đã chiến đấu lâu như vậy thì chắc chắn là kiệt sức rồi. Cơ thể Tiên Thiên Cương Khu cũng không còn được như trước nữa. Lúc này là lúc tốt nhất để giết cậu ta đấy! Lên, tất cả lên cho tôi!”, Công Tôn Đại Hoàng trố tròn mắt nhìn đám đông và gầm lên.
Thế nhưng lần này, không còn ai lao lên nữa.
“Ông Công Tôn, lúc này ông cần là người dẫn đầu, nếu không…sẽ không có ai dám xông lên đâu”, một vị nguyên lão tiến tới, cung kính nói với ông ta.
“Tôi...đích thân dẫn đầu sao?”, Công Tôn Đại Hoàng giật mình.
“Nếu ông không lên trước thì mọi người sẽ giải tán đó”, người nguyên lão đanh mặt.
Công Tôn Đại Hoàng nghe thấy vậy bèn bặm môi.
“Được…Tôi lên!”, thế nhưng trong lúc ông ta đang do dự thì Lâm Chính đã xuất hiện ngay trước mặt ông ta.
“Hả?”, Công Tôn Đại Hoàng giật mình. Lâm Chính đã tiếp cận ông ta một cách dễ dàng như vậy đấy.
Điều này chứng minh những người khác của Cổ Phái đã không hề ngăn anh lại. Công Tôn Đại Hoàng đã đánh mất đi lòng tin của người khác
Một khi như vậy thì chỉ có nước thất bại mà thôi. Cánh tay của thần y Lâm nhanh như điện xẹt, siết lấy cổ của Công Tôn Đại Hoàng và nhấc ông ta lên chỉ bằng một tay.
“Công Tôn Đại Hoàng, ông thua rồi. Cổ Phái…bại rồi!”
Chương 1455: Chúng tôi đến để cứu ông
Công Tôn Đại Hoàng đã bị bắt!
Tất cả mọi người đều mở to mắt, nhìn chằm chằm cảnh tượng này.
Tốc độ của Lâm Chính quá nhanh.
Hơn nữa, Công Tôn Đại Hoàng cũng không ngờ Lâm Chính lại có thể tiếp cận ông ta trong nháy mắt như vậy. Giờ phút này, vô số người của Cổ Phái trước mắt dường như chỉ là đồ trang trí.
“Cứu tôi với! Mau… mau cứu tôi!”.
Công Tôn Đại Hoàng cuống quýt kêu lên.
“Thả ông Công Tôn ra!”.
“Thần y Lâm! Cậu đừng có ngông cuồng!”.
Các cao thủ của Cổ Phái lần lượt xông tới.
Tuy trước đó Công Tôn Đại Hoàng đã nhiều lần làm mất lòng người, nhưng hiện giờ Cổ Phái vẫn có không ít người trung thành với ông ta.
Lâm Chính liếc mắt nhìn những người đang xông tới, lạnh lùng hừ một tiếng, đang định dùng sức bóp chết Công Tôn Đại Hoàng.
Nhưng đúng lúc này.
Bụp!
Một luồng sức mạnh cuồn cuộn bỗng phát nổ giữa Công Tôn Đại Hoàng và Lâm Chính.
Không khác gì một quả bom.
Tuy Lâm Chính là tiên thiên cương khu, kim thân khó phá, nhưng điều này không có nghĩa là anh có sức mạnh vô song, có thể rung chuyển Côn Luân. Trước luồng xung kích đáng sợ này, anh cũng có chút không chịu nổi, cánh tay hơi rung lắc, có chút buông lỏng.
Công Tôn Đại Hoàng nhân cơ hội thoát được lùi lại phía sau, cổ ông ta bị Lâm Chính bóp để lại mấy dấu vết, trông rất đáng sợ.
Nhưng ông ta mặc kệ, điên cuồng chạy về phía sau.
“Bảo vệ tôi!”.
Công Tôn Đại Hoàng gầm lên.
Những người ở bên cạnh lập tức bổ nhào về phía Lâm Chính.
Tuy lần này số người xông về phía Lâm Chính đã không còn nhiều như trước, nhưng cũng thành công ngăn cản được anh.
Còn Công Tôn Đại Hoàng thì đã quay đầu, cuống cuồng bỏ chạy.
“Muốn chạy sao?”.
Lâm Chính đẩy những người Cổ Phái đang chặn ở trước mặt ra, rồi đuổi theo Công Tôn Đại Hoàng.
“Bảo vệ tôi! Bảo vệ tôi! Ai có thể bảo vệ tôi, tôi sẽ cho truyền thừa của Cổ Phái!”, Công Tôn Đại Hoàng hét lên.
Ông ta vừa dứt lời, lập tức có người động lòng.
Nhưng hầu hết mọi người vẫn đứng như trời trồng, không dám động đậy.
Dù sao thủ đoạn của thần y Lâm… cũng quá hung tàn.
Thứ gì có thể quý giá hơn tính mạng chứ?
“Mau, mau đưa tôi rời khỏi đây!”.
Công Tôn Đại Hoàng như chó nhà có tang, vội vàng lao ra khỏi đám người, chui vào một chiếc xe ở bên cạnh.
Tài xế lập tức khởi động máy, đạp chân ga lao về phía đường quốc lộ.
“Những người còn lại lập tức ngăn cản thần y Lâm, đừng để cậu ta làm hại ông Công Tôn!”, một nguyên lão Cổ Phái gầm lên.
Nhưng ông ta vừa dứt lời, Lâm Chính đã xông tới nơi.
“Còn dám ngăn cản tôi sao? Vậy thì hãy chết đi!”, anh dữ tợn quát, tung một cú đấm tới.
Nguyên lão kia kinh hãi, vội vàng đón đỡ, nhưng thân xác yếu ớt của ông ta sao có thể là đối thủ của Lâm Chính? Nắm đấm kia khiến hai cánh tay ông ta lập tức gãy lìa, khí độc đáng sợ bao trùm cả người ông ta như một tấm lưới khổng lồ.
“A!”.
Nguyên lão kia hét lên thảm thiết.
Nhưng vừa kêu được mấy tiếng, ông ta đã ngã vật ra đất, cơ thể rữa nát, chết rất thê thảm.
“Cái gì?”.
Ai nấy đều biến sắc.
Lâm Chính dừng lại, không vội vàng đuổi theo, mà lừ mắt nhìn mọi người xung quanh.
“Còn ai dám ngăn cản tôi không?”.
Bọn họ đều run lên sợ hãi, không dám nói tiếng nào, thậm chí còn không dám thở mạnh.
Tất cả những người vừa rồi ngăn cản Lâm Chính đều đã bị anh giết.
Dưới đất thi thể la liệt.
Máu chảy thành sông, thảm không nỡ nhìn.
“Câm hết rồi à?”.
Lâm Chính bình thản nói: “Các anh có biết, chỉ cần tôi muốn, thì tôi có thể giết sạch tất cả những người ở đây, không chừa một ai không?”.
Bọn họ nghe thấy thế thì ngẩng đầu lên, nhìn thần y Lâm với ánh mắt sợ hãi.
“Thần… Thần y Lâm, tha cho chúng tôi đi…”
“Chúng tôi… chúng tôi có ngăn cản cậu đâu…”
Cả đám người đều hồn vía lên mây, thậm chí có người còn run như cầy sấy, không còn đứng vững, ngã ngồi xuống đất.
“Các người không ngăn cản không có nghĩa là không liên quan gì! Hôm nay tôi nhất định phải giết Công Tôn Đại Hoàng! Về phần Cổ Phái, tôi muốn tiêu diệt thì cũng có thể tiêu diệt được, nếu các người không muốn chết thì mau rời khỏi Cổ Phái để giữ thân đi! Nghe rõ chưa?”, Lâm Chính quát.
“Vâng, thần y Lâm!”.
Bọn họ lần lượt quỳ xuống, run rẩy kêu lên.
Lâm Chính lập tức cất bước xông về phía trước, đuổi theo Công Tôn Đại Hoàng.
Băng Thượng Quân và Thủ Mệnh ở phía sau đều im lặng không nói gì.
Một lúc lâu sau.
“Băng Thượng Quân đại nhân, hình như chúng ta… có chút rỗi hơi thừa việc rồi”, Thủ Mệnh chua chát nói.
“Ừ, tôi không ngờ thần y Lâm lại có thể dựa vào y võ để trấn áp quần hùng của Cổ Phái, khiến bọn họ cúi đầu thần phục, không dám hành động khinh suất nữa. Thực lực này… e là chỉ có mấy yêu nghiệt đáng sợ nằm trong tốp ba của bảng thiên kiêu mới có thể làm được”, Băng Thượng Quân hít sâu một hơi, vẻ mặt cũng đầy chua chát.
Anh ta nhìn xuống triền núi ở xung quanh.
Người của các tông tộc thế gia nghe tin mà đến cũng đều tỏ vẻ sợ hãi, vô cùng chấn động.
Thực lực mà thần y Lâm để lộ ra hôm nay tuyệt đối là cấp thống trị.
Phải là chí tôn có trình độ đỉnh cao mới có thể giao chiến với anh…
“Thần y Lâm… tàn nhẫn quá!”.
“Những người này đều là cậu ta giết sao?”.
“Hành nghề y tế thế, cứu người vô số, nhưng nổi sát tâm… thì cũng không nương tay chút nào!”.
“Thần y Lâm đáng sợ quá!”.
“Tuyệt đối không được chọc vào thần y Lâm! Tuyệt đối không được chọc vào thần y Lâm!”.
“Cổ Phái chính là kết cục!”.
Mọi người rùng mình ớn lạnh.
Nghe thấy lời bàn tán của những người thuộc các tông tộc thế gia, Băng Thượng Quân mới ý thức được Lâm Chính đã đạt được mục đích.
“Chắc chắn chuyện hôm nay sẽ làm chấn động giới võ đạo Hoa Quốc, người của giới võ đạo còn ai dám không sợ anh ta đây? Lần này thì sẽ không còn ai dám chọc vào anh ta nữa!”, Băng Thượng Quân thì thảo.
“Cũng không biết… hôm nay Công Tôn Đại Hoàng có thể sống sót hay không…”
…
Một chiếc Mercesed cấp S đang phóng như bay trên đường, tốc độ lên đến hơn 200km/h. Cũng may kỹ thuật lái xe của tài xế không tệ, luồn lách giữa dòng xe mà không xảy ra chuyện gì, nhưng cũng khiến các tài xế khác và người đi bộ trên đường sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh, chửi bới ầm ĩ.
“Nhanh, lái nhanh lên! Lái nhanh hơn nữa đi!”.
Công Tôn Đại Hoàng ở trên xe vừa châm cứu cầm máu vừa gào lên.
“Ông Công Tôn, tôi… tôi đã lái với tốc độ nhanh nhất rồi, nếu nhanh hơn nữa… thì sẽ lật xe mất…”, tài xế cũng vô cùng căng thẳng, hai tay siết chặt vô lăng, run rẩy nói.
“Bị lật thì hãy nói! Nhanh, lái nhanh hơn nữa đi!”, Công Tôn Đại Hoàng hét lên.
Lúc này, ông ta đã như con chim sợ cành cong.
Ông ta không biết lúc nào thì thần y Lâm sẽ đuổi kịp.
“Ông Công Tôn, chúng ta đi đâu đây?”.
Tài xế run bần bật hỏi.
Công Tôn Đại Hoàng sửng sốt, nhíu mày suy nghĩ, sắc mặt tỏ vẻ khó coi.
Lúc này thì ông ta có thể đi đâu chứ?
Về Cổ Phái?
Người của Cổ Phái đã bị ông ta điều đến hồ Ám Long, hiện giờ Cổ Phái trống hoác chẳng còn ai, cho dù về đó cũng không thể chống lại được thần y Lâm. Đến lúc đó, thần y Lâm mà tìm tới tận nơi thì chỉ có đường chết.
Làm sao bây giờ?
Phải làm sao bây giờ?
Công Tôn Đại Hoàng lo lắng đến nỗi toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Bỗng dưng.
Két!
Chiếc ô tô phanh gấp, bánh xe ma sát với mặt đường phát ra âm thanh chói tai.
Công Tôn Đại Hoàng ngã chúi về phía trước, ông ta vội vàng vịn một tay vào lưng ghế phía trước, cũng may không bị lao ra ngoài.
Chờ xe dừng hẳn lại, ông ta liền chửi bới: “Cậu làm cái gì thế hả? Ai cho cậu dừng xe?”.
Tài xế không nói gì, chỉ trợn trừng mắt chỉ tay về phía trước.
Công Tôn Đại Hoàng ngước mắt lên nhìn, mới phát hiện xe của mình đã bị mấy chiếc xe con chặn lại.
“Là người của Dương Hoa sao?”.
Công Tôn Đại Hoàng sửng sốt.
“Yên tâm đi, chúng tôi không phải là người của Dương Hoa, chúng tôi đến để cứu ông!”.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông đeo kính râm mỉm cười nói.
“Thành công rồi!”.
Người của Cổ Phái ở xung quanh vui mừng điên cuồng.
Công Tôn Đại Hoàng cũng không khỏi mừng thầm, nhưng ông ta không kịp vui bao lâu, vội vàng hô lên: “Bảy mươi hai Địa Sát đâu?”.
“Có chúng tôi!”.
Trong đám đông có bảy mươi hai bóng người lao ra.
Ai nấy khí tức siêu phàm, thực lực đáng sợ.
“Tru Sát Trận!”, Công Tôn Đại Hoàng lập tức quát lên.
“Tuân lệnh!”.
Bảy mươi hai bóng người đồng loạt lao về phía Lâm Chính bị đã bị nhốt lại trong lồng băng.
Bảy mươi hai người này không cầm châm, mà là giơ cao tay, rút đao lưỡi liềm ra.
Bảy mươi hai người này không phải y võ, mà là võ giả chân chính, người luyện võ siêu cấp của Cổ Phái!
Mỗi thanh đao trong tay bọn họ đều dày nặng, sáng như tuyết, vô cùng sắc bén.
Trong đêm tối, lóe lên ánh sáng đáng sợ.
Sau đó...
Bảy mươi hai người đều nhảy vọt lên, hai tay cầm đao, từ trên trời giáng xuống, chém về phía Lâm Chính ở trong khối băng khổng lồ.
Trên lưỡi đao có khí kình bao phủ, mũi đao lóe lên ánh sáng, có thể thấy số đao này được dùng chất liệu đặc biệt đúc nên.
Bảy mươi hai thanh đao đủ để mở núi tách biển, chém tan mọi thứ.
E rằng vùng đất này sắp bị bảy mươi hai thanh đao này chém nát.
Càng đừng nói tới người ở trong khối băng...
“Thần y Lâm!”, Thủ Mệnh hét lên.
Băng Thượng Quân không có cảm xúc gì, lặng lẽ quan sát.
Không phải anh ta vô tình, mà sự thực là Lâm Chính đã nói không cần anh ta nhúng tay vào.
Nếu đã như vậy, anh ta cũng không cần thiết phải can thiệp.
Băng Thượng Quân là người có tính nguyên tắc rất cao, bất cứ ai cũng không thể phá hoại.
Bảy mươi hai Địa Sát ra tay, đó là đòn tất sát.
Đây cũng là chiêu thức mạnh nhất do ba mươi sáu Thiên Cương và bảy mươi hai Địa Sát của Cổ Phái liên thủ.
Đám đông trợn tròn mắt, người run rẩy.
Ai có thể ngăn chặn đòn tấn công như vậy?
Rắc!
Bảy mươi hai thanh đao chém vào khối băng.
Khối băng nứt ra, sương băng trắng như tuyết bắn tung tóe ra xung quanh.
Tầm nhìn của bọn họ đều bị che khuất, không nhìn rõ mọi thứ bên trong.
Nhưng trong tình huống này ai cũng cảm thấy thần y Lâm chắc chắn sẽ chết.
Có lẽ tiên thiên cương khu thật sự rất mạnh, đao thương bất nhập, nhưng độ sắc bén của bảy mươi hai thanh đao này càng khiến người ta căm phẫn. Bất cứ thứ gì được gọi là kim cương bất hoại cũng không chống đỡ được những lưỡi đao đáng sợ này.
Hơn nữa, trước kia Công Tôn Đại Hoàng đã làm tiên thiên cương khu của Lâm Chính lung lay, bây giờ độ mạnh cơ thể của Lâm Chính không bằng lúc nãy.
Dù lưỡi đao này không giết chết được anh cũng sẽ khiến anh gãy tay gãy chân, không thể tiếp tục chiến đấu được nữa.
Công Tôn Đại Hoàng nheo mắt lại, cười nhạt không thôi.
Đúng lúc này.
Vù!
Một bóng người đột nhiên bay ra từ trong sương băng, tông thẳng vào đám đông.
“Wow!”.
Nhiều người ngã ra đất, không ngừng kêu lên thảm thiết.
“Cái gì?”, nụ cười của Công Tôn Đại Hoàng cứng đờ.
“Chuyện gì vậy?”.
“Vừa rồi là gì?”.
Bọn họ vội vàng nhìn về phía vòng vây, phát hiện bóng người vừa bay ra khỏi sương băng… lại là một trong bảy mươi hai Địa Sát.
Người đó đã chết.
Nửa thân dưới của người đó đã bị ăn mòn hết, chỉ còn lại vài chiếc xương, nửa thân trên tuy vẫn còn nguyên, nhưng giữa hai hàng lông mày lại có một lỗ nhỏ. Đó là vết thương chí mạng, nhìn kích cỡ lỗ thủng đó giống như bị ngón tay chọc vào.
“Hả?”.
Người xung quanh đều kinh ngạc.
“Sao có thể?”.
Công Tôn Đại Hoàng cũng ngạc nhiên, vội vàng nhìn vào phía trong sương băng.
Trong sương băng vang lên loạt tiếng hô giết, sau đó là tiếng đại đao huơ múa.
Công Tôn Đại Hoàng lập tức ý thức được điều gì, vội vàng hét lên: “Ba mươi sáu Thiên Cương, mau chóng tiếp viện cho bảy mươi hai Địa Sát! Phải giết chết thần y Lâm! Nhất định phải giết chết cậu ta!”.
“Tuân lệnh!”.
Ba mươi sáu Thiên Cương lập tức chạy vào trong sương băng.
Nhưng khi bọn họ vừa định bước vào sương băng, tiếng chém giết trong sương băng đột nhiên biến mất, mọi thứ trở nên vô cùng yên lặng.
“Hả?”.
Ba mươi sáu Thiên Cương đột ngột dừng bước, trợn mắt nhìn vào trong.
Người xung quanh cũng phát hiện ra chỗ bất ổn, ai nấy căng thẳng, sợ hãi nhìn vào trong sương băng.
Lúc này, một trận gió mát lướt qua, thổi tan sương băng.
Cảnh tượng bên trong sương băng cũng xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.
Chỉ một ánh nhìn, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Trong sương băng có một người đàn ông tóc trắng giống như ma quỷ đứng đó, bảy mươi hai Địa Sát đều dừng xung quanh anh, ai nấy đứng sững như tượng sáp, không hề động đậy.
Chốc lát sau.
Bộp bộp bộp…
Đầu của bảy mươi hai Địa Sát lìa khỏi cổ, lăn xuống đất, tất cả đều đã chết.
Bảy mươi hai Địa Sát bị diệt toàn quân!
Mọi người quên cả hô hấp, đầu óc trở nên trống rỗng.
Lúc này, trong đầu mỗi một người của Cổ Phái đều tràn ngập nỗi sợ vô tận.
Ngay cả Băng Thượng Quân và Thủ Mệnh ở bên này cũng cảm thấy một luồng khí lạnh dâng lên trong lòng…
“Ông Công Tôn!”.
Thủ lĩnh của ba mươi sáu Thiên Cương la lên, run rẩy lùi về sau.
Công Tôn Đại Hoàng thấy vậy lập tức quát lên: “Các người làm gì vậy? Ai cho các người lùi lại? Lên! Xông lên cho tôi! Giết kẻ đó! Giết cậu ta cho tôi!”.
“Nhưng mà… ông Công Tôn…”.
“Các người không lên thì sẽ là kẻ phản bội của Cổ Phái! Tôi nhất định sẽ khiến kẻ đó chết không toàn thây! Diệt cả nhà hắn!”, Công Tôn Đại Hoàng gào lên.
Ông ta cũng đã mất khống chế.
Ba mươi sáu Thiên Cương không còn cách nào, chỉ có thể nhắm mắt làm liều xông về phía Lâm Chính.
Bọn họ vừa đến gần...
“Đông Hoàng Hoàn Vũ!”.
Lâm Chính khẽ quát lên, khí độc trên người anh giống như sống dậy, sau đó ngưng tụ hóa thành những lưỡi dao khí, chém về phía ba mươi sáu người kia.
Tốc độ cực kỳ nhanh, gió rền sấm giật, thậm chí còn nhanh hơn cả tia chớp.
Ba mươi sáu người kia còn chưa đến gần đã bị khí độc xuyên qua cơ thể, đứng sững tại chỗ…
Giết trong nháy mắt!
Trong đầu tất cả mọi người đều xuất hiện cụm từ này.
Tiếp theo đó, khí độc trên người Lâm Chính tan đi, anh hờ hững nhìn Công Tôn Đại Hoàng, cất bước đi xuyên qua thi thể của ba mươi sáu Thiên Cương.
Cứ như vào chốn không người!
Chương 1452: Đấu tới cùng
36 Thiên Cương và 72 Địa Sát đã bị thần y Lâm tiêu diệt như vậy đấy.
Đây là đội quân tinh nhuệ siêu cấp của Cổ Phái. Sự phát triển những năm gần đây của Cổ Phái không thể tách rời khỏi đội quân tinh nhuệ này. Bọn họ giống như cánh tay đắc lực của Công Tôn Đại Hoàng, xử lý không biết bao nhiêu đối thủ cho ông ta.
Bọn họ lúc này vô cùng hoảng sợ, cứ trố tròn mắt nhìn Lâm Chính. Công Tôn Đại Hoàng cũng sững sờ, vội vàng lùi lại. Cơ thể ông ta run bắn lên. Thế nhưng ông ta vẫn không chịu từ bỏ. Cứ thế hét lớn: “Cấm vệ đâu cả rồi?”
“Chúng tôi có mặt!”
Một nhóm người lao ra. Nhóm người này mỗi người cầm một loại vũ khí, ánh mắt sắc lẹm, sát khí hừng hực giống như đám mãnh thú đang ghim chặt con mồi.
Đội cấm vệ của Cổ Phái - đội quân đảm bảo sự an nguy cho Công Tôn Đại Hoàng.
Phần lớn những người này đều do ông ta đích thân tuyển chọn và bồi dưỡng. Tất cả đều là dược nhân, có cơ thể được tôi luyện thừ những phương thuốc bí mật của Cổ Phái.
Tương truyền bọn họ hầu như không biết đau là gì, tất cả đều dùng thuốc để tồn tại.Chỉ cần bọn họ không chết thì sẽ tiếp tục chiến đấu.
“Giết chết cho tôi!", Công Tôn Đại Hoàng phát lệnh, cả đội cấm vệ xông lên. Tất cả những người này đều giống như những con sói đói không sợ chết.
Dù chứng kiến Lâm Chính trước đó tiêu diệt các thế lực khác thì bọn họ vẫn không sợ, vẫn lao lên giống như Lâm Chính trước mặt chẳng là gì, chỉ là một con mồi của họ mà thôi…
Pằng pằng…
Vài người bắt đầu bóp cò. Loại đạn đặc biệt bay về phía anh.
Lâm Chính cảm thấy có gì đó không ổn bèn né qua một bên. Thế nhưng làn đạn quá dày, nên anh vẫn bị bắn trúng.
Viên đạn vừa tiếp xúc da thịt thì đã nổ tung. Bên trong phóng ra vô số châm bạc, tất cả đều như muốn ghim vào tử huyện của anh.
Lâm Chính lập tức quay người né chúng. Anh tin đám châm này không thể xuyên qua anh nhưng chúng đều nhắm vào tử huyệt nên phải cẩn thận.
Đúng lúc này thì những người khác đã áp sát Lâm Chính. Các thể loại đao kiếm, binh khí chứa độc đều tấn công về phía anh.
Đám người cấm vệ thu hẹp vòng vây. Cơn tấn công xuất hiện như mưa.
Thế nhưng Tiên Thiên Cương Khu quá khủng khiếp. Đám đao kiếm kia căn bản không thể làm gì được anh. Dù vũ khí của họ được luyện chế vô cùng đặc biệt nhưng cũng chỉ có thể để lại vài vết như vết xước trên người Lâm Chính mà thôi.
Đội cấm vệ không có ý định dừng lại. Công Tôn Đại Hoàng ở phía sau không cho phép họ dừng lại. Và bọn họ cũng trung thành tuyệt đối với Công Tôn Đại Hoàng.
Ông ta muốn đối phương phải chết. Thế thì họ sẽ chiến đấu tới hơi thở cuối cùng.
“Các người, thật sự không sợ chết à?”, bị tấn công dồn dập, Lâm Chính đột nhiên ngẩng đầu nhìn đám đông.
“Giết!”, tất cả bọn họ gào lên. Lâm Chính cũng giận lắm, anh vung hai tay, cản đám đông.
Sức mạnh kinh khủng giống như cơn hồng thủy đổ ập lên đám cấn vệ. Cơ thể họ giống như những cái cây khô nứt toác, gãy gập và méo mó, trông vô cùng thê thảm.
Cùng lúc, cơ thể Lâm Chính phát ra một luồng khí màu đen. Luồng khí tản ra bốn phía.
Rõ ràng đây chính là khí độc. Sức mạnh của Thương Ám Huyền Thể đã được kích hoạt Chỉ có điều đội cấn vệ toàn là dược nhân, cơ thể của bọn họ cũng có sức đề kháng cực mạnh chống lại độc dược. Thế nên đám khí độc này không giết chết họ ngay được.
“Hừ! Thần y Lâm, cậu thật sự cho rằng cấm vệ của tôi là đám mèo mả gà đồng sao? Bọn họ không sợ khí độc đâu, để tôi xem cậu giết họ thế nào”, Công Tôn Đại Hoàng hừ giọng.
Lâm Chính không nói gì, chỉ tiếp tục phóng khí ra. Một lúc sau, toàn bộ đội cấm vệ đã chìm nghỉm trong lớp khí dày đặc. Đám đông không nhìn rõ được tình hình bên trong, họ chỉ thấy những bóng hình lờ mờ lướt qua lướt lại như những bóng ma.
“Ông Công Tôn! Chúng ta phải cử cứu viện thôi", có người khẽ nói
“Độc khí mạnh thế kia ai dám lại gần? Chúng ta lại không phải dược nhân! Tới đó chỉ có chết thôi!"
“Vậy phải làm sao?”
“Tiên Thiên Cương Khu của thần y Lâm quá khủng khiếp, thật khó mà hạ gục được cậu ta”, người của Cổ Phái thở dài.
Công Tôn Đại Hoàng cũng nheo mắt. Ông ta khẽ nói: “Đừng hoảng sợ, Tiên Thiên Cương Khu không phải là thứ gì vô địch đâu”.
“Ông Công Tôn nói vậy là có ý gì?”
“Tiên Thiên Cương Khu muốn đạt tới mức độ đao thương bất nhập thì cũng phải dựa vào thể lực của cơ thể để duy trì. Một khi thể lực bị cạn kiệt thì Tiên Thiên Cương Khu cũng sẽ bị giảm sức mạnh đi nhiều. Tới khi đó chắc chắn sẽ giết được cậu ta”.
“Ý của ông là…”
“Tiếp tục tấn công”, Công Tôn Đại Hoàng đanh mắt: “Giờ chúng ta phải kéo dài thời gian, để thần y Lâm kiệt sức. Chúng ta đông người như vậy, hãy dùng số lượng lớn để kéo dài thời gian với cậu ta. Thần y Lâm giết được một người, một trăm người nhưng tôi không tin là có thể giết được hàng nghìn, hàng vạn người của Cổ Phái. Cậu ta là người, không phải là thần”.
Đám đông thất kinh: “Như vậy thì chẳng phải là Cổ Phái sẽ chịu tổn thất nặng nề sao?”
“Đúng vậy, lúc này thần y Lâm không khác gì chiến thần, không ai có thể đỡ nổi đến một chiêu của cậu ta. Nếu như dựa vào chiến thuật người đông để khiến cậu ta bị tiêu hao thể lực thì không biết là sẽ có bao nhiêu người bị chết mất”, một nguyên lão lo lắng nói.
“Chúng ta không còn lựa chọn nào khác nữa rồi. Chết bao nhiêu cũng là đáng. Đã tới nước này thì hôm nay cậu ta không chết, Cổ Phái một ngày nào đó cũng sẽ chết. Nếu như không hạ gục được cậu ta, sau này cậu ta mạnh hơn nữa thì Cổ Phái đừng mong còn tồn tại”, Công Tôn Đại Hoàng hừ giọng.
“Điều này…”, đám đông im lặng.
“Mau sắp xếp đội Liên Anh, phá độc sư và các đệ tử tinh nhuệ khác, để họ lập tức chuẩn bị. Nếu như đội cấm vệ không đấu nổi thì bảo họ lập tức lao lên nghênh chiến”, Công Tôn Đại Hoàng hét lớn.
Sắc mặt của mấy vị nguyên lão trông vô cùng khó coi.
“Ông Công Tôn, giờ lao lên khác gì là nộp mạng, tôi lo…hành động này chỉ khiến cho người của chúng ta bất mãn, tới khi đó mà xảy ra biến cố…thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng”, một người thận trọng nói.
“Liên quan tới sự tồn vong của Cổ Phái, ai dám không nghe theo thì lập tức giết chết”, ông ta hét lớn.
Không ai dám khuyên can nữa. Mọi người đều biết tính tình của Công Tôn Đại Hoàng.
“Tất cả sẵn sàng chiến đấu”.
“Hôm nay phải là ngày chết của thần y Lâm”.
“Đấu tới cùng".
“Phải chết”.
Chương 1453: Tạo phản
Công Tôn Đại Hoàng ra lệnh khiến rất nhiều người cảm thấy sợ hãi. Thế nhưng cũng may là các vị nguyên lão hiểu về võ kỹ nên ngay khi mệnh lệnh được hô lên thì họ cũng phát động khí thế, kích động những người khác chuẩn bị chiến đấu tiếp.
Lúc này đám khí độc bỗng hóa thành một hình dạng dị thường. Chúng không còn tản ra nữa mà tập trung lại thành hình của một con kỳ lân. Con kỳ lân trùm lấy những người có mặt.
Khí độc lúc này đã mỏng đi nhiều, có thể nhìn thấy được các thành viên khác của đội cấm vệ bên trong.
Thế nhưng vừa nhìn thấy thì họ đã cảm thấy tim như muốn rớt ra ngoài.
Đội cấm vệ lúc này chỉ còn một nửa. Một nửa nằm ra đất như ngả rạ. Cơ thể bọn họ đã tan chảy, mặt mũi không còn nguyên vẹn, tứ chi gãy rời, chết vô cùng thê thảm.
Những người con sống thì cũng không tốt đẹp được hơn bao nhiêu. Bọn họ không tay thì đầu cũng bị rữa ra, ngực bị đánh lõm. Giờ này bọn họ còn đấu được là vì họ không có cảm giác đau đớn. Nếu không với những vết thương như vậy thì chắc chắn là đến đứng cũng không đứng vững nổi rồi.
“Có lẽ đây chính là Kỳ Lân Biến – Tuyệt học của Kỳ Lân Môn. Thế nhưng đã được thần y Lâm thay đổi. Sức mạnh của Kỳ Lân Biến được thay thế bằng khí độc để tạo ra một con kỳ lân bằng độc. Đội cấm vệ ở trong đó đã bị độc lực của cậu ta giết chết”, một người kêu lên.
Đám đông thất kinh. Xem ra đội cấm vệ cũng không cầm cự được lâu nữa….
Thần y Lâm thật đáng sợ..
“Mau, tiếp tục cử người lên chiến tiếp”, Công Tôn Đại Hoàng hét lớn.
“Phá độc sư nghe lệnh, mau cứu viện”.
“Đội đệ tử tinh nhuệ chuẩn bị”.
“Lập tức tiếp quân”.
Mệnh lệnh vang lên không ngớt. Cổ Phái lại tiếp tục điều quân. Nhưng…có ích gì chứ?
“Công Tôn Đại Hoàng điên rồi! Người của Cổ Phái điên hết cả rồi”, Băng Thượng Quân lầm bầm khi chứng kiến cảnh tượng đó.
“Băng Thượng Quân, bọn họ đều đến rồi”, lúc này giọng nói của Thủ Mệnh run rẩy vang lên.
Băng Thượng Quân giật mình. Anh ta thấy các tông phái khác cũng đã có mặt. Họ là những người được Băng Thượng Quân nhờ Thủ Mệnh mời tới để trợ giúp cho Lâm Chính.
Nhưng giờ xem ra cũng không cần nữa rồi. Bọn họ không cần phải tham gia, hay nói đúng hơn là không dám tham gia.
Tất cả đều trố tròn mắt nhìn trận chiến. Họ nhìn người đàn ông tóc trắng như một cỗ máy đang giết từng người của Cổ Phái. Tất cả đều sợ tới mức á khẩu.
Cảnh tượng này kinh khủng quá. Có lẽ nhiều người cả đời này chưa bao giờ được thấy. Cuộc chiến này…đúng là địa ngục.
“Lên! Tiếp tục lao lên”
“Giết cậu ta đi! Không được dừng lại!”
"Ai dám lùi lại thì giết chết cho tôI!”
“Thoái lui là tôi giết chết!”, Công Tôn Đại Hoàng cũng phát điên, cứ thế gầm lên và không ngừng ra lệnh cho những người bên cạnh xông lên.
Thế nhưng người của Cổ Phái thì cũng là người mà. Bọn họ cũng biết sợ chứ. Tới nước này mà có đánh tiếp thì chỉ có thịt nát xương tan thôi. Bọn họ không phải lũ ngốc, sao mà lại tự chui đầu vào chỗ chết làm gì?
“Ông Công Tôn…chúng tôi không đấu được với thần y Lâm!”
“Xin ông tha cho chúng tôi! Chúng tôi không muốn nộp mạng như thế”.
“Không đánh được mà cứ ngu ngốc lao lên thì chỉ có chết thôi”.
“Ông tha cho chúng tôi”, vài người đệ tử khóc lóc chạy tới quỳ trước mặt Công Tôn Đại Hoàng. Thế nhưng ông ta nào quan tâm! Ông ta bước lên, tát mạnh người đệ tử quỳ gần nhất, sau đó trợn ngược mắt với những người còn lại: “Có lên hay không?”
“Ông Công Tôn…”, có người định giải thích nhưng ông ta không hề cho họ cơ hội. Ông ta chỉ tát tiếp.
Bụp! Não của người đệ tử bị đập mạnh, chết ngay tại chỗ.
“Hả?”, những người khác sợ hãi.
“Nghe đây! Còn không xông lên thì sẽ bị đập chết, tôi tuyệt đối không nương tay”, Công Tôn Đại Hoàng hét lớn.
Những người khác dao động. Họ nhìn thần y Lâm rồi lại nhìn thi thể của đồng đội ngay bên cạnh. Họ cảm thấy tuyệt vọng. Cả hai lựa chọn đều là chết. Họ phải làm sao đây?
“Công Tôn Đại Hoàng, ông đừng quá đáng quá”, cuối cùng cũng có đệ tử gào lên.
“Cậu nói cái gì?’, ông ta trợn trừng mắt.
“Viên Hạo! Cậu to gan đấy, dám nói như vậy với Công Tôn đại nhân”.
“Cậu định tạo phản đúng không?”, vài vị nguyên lão tức giận chửi rủa.
“Tạo phản sao? Hừ! Tạo phản thì làm sao? Công Tôn Đại Hoàng đẩy chúng tôi vào chỗ chết, một người lãnh đạo bất nhân bất nghĩa như thế thì chúng tôi tạo phản lại không đúng à?”, người đệ tử tức giận nói.
“Cậu chán sống rồi!”
Công Tôn Đại Hoàng nổi giận, nhảy bật về phía người đệ tử kia.
“Đừng ông Công Tôn!”
Một vị nguyên lão hét lớn. Thế nhưng đã quá muộn. Công Tôn Đại Hoàng với tốc độ cực nhanh đã đập thẳng vào người đệ tử. Người này nôn ra máu, chết ngay tức khắc.
“Hả?”
“Viên Hạo sư huynh”.
“Công Tôn Đại Hoàng, ông ức hiếp người quá đáng rồi đấy”.
“Anh em đâu, Công Tôn Đại Hoàng không cho chúng ta đường sống thì chúng ta hà tất phải khách khí. Mọi người xông lên, xử lý ông ta đi”.
“Hạ gục ông ta”.
Đám đệ tử của Cổ Phái tức giận, tất cả đều gầm lên và lao về phía Công Tôn Đại Hoàng. Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Chương 1454: Ông thua rồi!
Một bộ phận người của Cổ Phái bắt đầu phản lại, bao vây Công Tôn Đại Hoàng. Đây là điều không ai ngờ tới. Thế nhưng trong mắt các vị nguyên lão thì đây là điều tất yếu xảy ra.
Công Tôn Đại Hoàng quá ích kỷ, không hề cân nhắc đến tính mạng của người khác, tình huống như vậy dẫn tới việc chống lại ông ta là điều vô cùng hợp lý. Vì đây vốn là một cuộc chiến không ngang sức.
“Khốn khiếp! Đám người các ngươi dám hại Công Tôn đại nhân sao? Quá to gan!”
“Người đâu, bắt lấy hết đám phải đồ này cho tôi.
Một vài người vẫn còn trung thành với ông ta lập tức tấn công đám đệ tử. Công Tôn Đại Hoàng không quan tâm được nhiều đến thế: “Bắt lại làm gì? Giết hết cho tôi!”
Nói xong, ông ta lao tới, giết thẳng tay đám đệ tử. Một bộ phận nhanh chóng bị giết chết, một số nhỏ khác thì bỏ chạy. Thế nhưng xung quanh đều là người của Cổ Phái, họ thoát sao nổi?
“Các vị đồng môn, sao lại bán mạng cho loại người như ông ta chứ? Bọn họp ép các anh phải chết đấy. Có coi các anh là con người đâu. Lẽ nào các anh không hiểu? Loại người này không đáng để chúng ta trung thành! Xin hãy tỉnh lại đi!”
“Lát nữa ông ta sẽ ép các anh chiến đấu với thần y Lâm thì các anh làm thế nào? Thần y Lâm thì không ai địch nổi hết. Hãy xem cả 36 thiên Cương và 72 Sát Địa mà xem. Rồi cả đội cấm vệ nữa. Thực lực của bọn họ mạnh như vậy mà kết cục vô cùng thê thảm, các anh thì sao??
“Hãy tỉnh lại đi, nếu không các anh cũng sẽ chết hết thôi”.
Vài người trong cơn tuyệt vọng vội vàng đi khuyên những người xung quanh. Lời nói của họ cũng tạo được chút hiệu quả. Có nhiều người bắt đầu do dự, họ nhìn nhau, ánh mắt trông vô cùng rối rắm.
Thực ra bọn họ biết cả đấy chứ. Có ai là kẻ ngốc đâu! Chỉ có điều…bọn họ không hạ được quyết tâm chống lại Cổ Phái.
Thấy đám đông do dự, vài người biết hôm nay chắc chắn sẽ chết ở đây, thế nhưng họ không cam tâm.
Đột nhiên có người quay người chạy về phía thần y Lâm và quỳ xuống, gào lên: “Thần y Lâm. Xin hãy cứu chúng tôi. Chúng tôi nguyện trung thành vì cậu”.
Những người khác cũng sáng mắt ra, vội vàng chạy tới quỳ xuống trước Lâm Chính và hét lớn: “Thần y Lâm, chúng tôi muốn gia nhập Dương Hoa, lên rừng xuống biển vì cậu, mong cậu hãy cứu chúng tôi với”.
Đầu quân cho thần y Lâm sao? Đây đúng là cách duy nhất để giữ được mạng sống. Lúc này cũng chỉ còn cách cầu xin sự giúp đỡ của thần y Lâm mà thôi.
“Phản đồ!”
“Tôi sẽ biến các người thành tro bụi!”, có không ít người của Cổ Phái tức giận hét lớn. Thế nhưng hơn cả như thế là có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía thần y Lâm. Thần y Lâm mạnh như vậy, nếu họ đầu quân cho anh thì chẳng phải là sẽ giữ được mạng sống sao?
“Khốn nạn! Dám đầu hàng quân địch trước mặt tôi sao! Các người chán sống thật rồi”, Công Tôn Đại Hoàng tức giận tới cực độ. Ông ta gầm lên và lao về đám phản đồ.
Thế nhưng vừa tiếp cận họ thì Lâm Chính đã bước tới, tung một cú đấm về phía ông ta. Độc lực khủng khiếp phát ra từ quyền đấm va chạm trực diện với Công Tôn Đại Hoàng, ông ta lập tức bay bật ra xa, trượt một đường dài dưới đất và suýt ngã. Tiếng hò reo vang lên không ngớt.
“Bọn họ đã là người của Dương Hoa rồi, đâu phải là ông nói giết là giết được”, Lâm Chnh nói bằng vẻ vô cảm.
“Cậu…”, Công Tôn Đại Hoàng thở hắt ra.
Lâm Chính quay qua nhìn những người quỳ dưới đất: “Lâm trận đầu hàng kẻ địch thì phải giết. Nhưng tôi biết các vị cũng cùng đường rồi, chỉ muốn được sống. Nên tôi đồng ý tha thứ, hi vọng mọi người đủ trung thành, nếu không thì thủ đoạn của tôi sẽ còn đáng sợ hơn cả Công Tôn Đại Hoàng đấy”.
“Thần y Lâm yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm trâu làm ngựa, trung thành với cậu”, mấy người này vui mừng lắm, gật đầu lia lịa.
“Được rồi. Mọi người lùi về sau, tôi sẽ đảm bảo an toàn cho mọi người.
“Thần y Lâm không cần chúng tôi giúp sao?”, bọn họ thận trọng hỏi.
“Thế trận thế này, mọi người lao lên không chết thì cũng bị thương. Tôi xử lý được thì không cần tới mọi người. Lùi lại cả đi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Dứt lời đám đông cảm thấy thật ấm áp. Đám người phía bên Cổ Phái thì cảm thấy rối rắm.
Đây chính là thần y Lâm sao? So với Công Tôn Đại Hoàng thì thần y Lâm cao thượng hơn không biết bao nhiêu lần. Bọn họ cúi đầu, bỗng dưng suy nghĩ và không còn cảm thấy muốn giết Lâm Chính nữa.
Thực ra ai đúng ai sai thì họ đều biết cả.
“Lên đi chứ, các người đứng ngây ra đó làm gì? Tiếp tục giết cho tôi. Cậu ta đã chiến đấu lâu như vậy thì chắc chắn là kiệt sức rồi. Cơ thể Tiên Thiên Cương Khu cũng không còn được như trước nữa. Lúc này là lúc tốt nhất để giết cậu ta đấy! Lên, tất cả lên cho tôi!”, Công Tôn Đại Hoàng trố tròn mắt nhìn đám đông và gầm lên.
Thế nhưng lần này, không còn ai lao lên nữa.
“Ông Công Tôn, lúc này ông cần là người dẫn đầu, nếu không…sẽ không có ai dám xông lên đâu”, một vị nguyên lão tiến tới, cung kính nói với ông ta.
“Tôi...đích thân dẫn đầu sao?”, Công Tôn Đại Hoàng giật mình.
“Nếu ông không lên trước thì mọi người sẽ giải tán đó”, người nguyên lão đanh mặt.
Công Tôn Đại Hoàng nghe thấy vậy bèn bặm môi.
“Được…Tôi lên!”, thế nhưng trong lúc ông ta đang do dự thì Lâm Chính đã xuất hiện ngay trước mặt ông ta.
“Hả?”, Công Tôn Đại Hoàng giật mình. Lâm Chính đã tiếp cận ông ta một cách dễ dàng như vậy đấy.
Điều này chứng minh những người khác của Cổ Phái đã không hề ngăn anh lại. Công Tôn Đại Hoàng đã đánh mất đi lòng tin của người khác
Một khi như vậy thì chỉ có nước thất bại mà thôi. Cánh tay của thần y Lâm nhanh như điện xẹt, siết lấy cổ của Công Tôn Đại Hoàng và nhấc ông ta lên chỉ bằng một tay.
“Công Tôn Đại Hoàng, ông thua rồi. Cổ Phái…bại rồi!”
Chương 1455: Chúng tôi đến để cứu ông
Công Tôn Đại Hoàng đã bị bắt!
Tất cả mọi người đều mở to mắt, nhìn chằm chằm cảnh tượng này.
Tốc độ của Lâm Chính quá nhanh.
Hơn nữa, Công Tôn Đại Hoàng cũng không ngờ Lâm Chính lại có thể tiếp cận ông ta trong nháy mắt như vậy. Giờ phút này, vô số người của Cổ Phái trước mắt dường như chỉ là đồ trang trí.
“Cứu tôi với! Mau… mau cứu tôi!”.
Công Tôn Đại Hoàng cuống quýt kêu lên.
“Thả ông Công Tôn ra!”.
“Thần y Lâm! Cậu đừng có ngông cuồng!”.
Các cao thủ của Cổ Phái lần lượt xông tới.
Tuy trước đó Công Tôn Đại Hoàng đã nhiều lần làm mất lòng người, nhưng hiện giờ Cổ Phái vẫn có không ít người trung thành với ông ta.
Lâm Chính liếc mắt nhìn những người đang xông tới, lạnh lùng hừ một tiếng, đang định dùng sức bóp chết Công Tôn Đại Hoàng.
Nhưng đúng lúc này.
Bụp!
Một luồng sức mạnh cuồn cuộn bỗng phát nổ giữa Công Tôn Đại Hoàng và Lâm Chính.
Không khác gì một quả bom.
Tuy Lâm Chính là tiên thiên cương khu, kim thân khó phá, nhưng điều này không có nghĩa là anh có sức mạnh vô song, có thể rung chuyển Côn Luân. Trước luồng xung kích đáng sợ này, anh cũng có chút không chịu nổi, cánh tay hơi rung lắc, có chút buông lỏng.
Công Tôn Đại Hoàng nhân cơ hội thoát được lùi lại phía sau, cổ ông ta bị Lâm Chính bóp để lại mấy dấu vết, trông rất đáng sợ.
Nhưng ông ta mặc kệ, điên cuồng chạy về phía sau.
“Bảo vệ tôi!”.
Công Tôn Đại Hoàng gầm lên.
Những người ở bên cạnh lập tức bổ nhào về phía Lâm Chính.
Tuy lần này số người xông về phía Lâm Chính đã không còn nhiều như trước, nhưng cũng thành công ngăn cản được anh.
Còn Công Tôn Đại Hoàng thì đã quay đầu, cuống cuồng bỏ chạy.
“Muốn chạy sao?”.
Lâm Chính đẩy những người Cổ Phái đang chặn ở trước mặt ra, rồi đuổi theo Công Tôn Đại Hoàng.
“Bảo vệ tôi! Bảo vệ tôi! Ai có thể bảo vệ tôi, tôi sẽ cho truyền thừa của Cổ Phái!”, Công Tôn Đại Hoàng hét lên.
Ông ta vừa dứt lời, lập tức có người động lòng.
Nhưng hầu hết mọi người vẫn đứng như trời trồng, không dám động đậy.
Dù sao thủ đoạn của thần y Lâm… cũng quá hung tàn.
Thứ gì có thể quý giá hơn tính mạng chứ?
“Mau, mau đưa tôi rời khỏi đây!”.
Công Tôn Đại Hoàng như chó nhà có tang, vội vàng lao ra khỏi đám người, chui vào một chiếc xe ở bên cạnh.
Tài xế lập tức khởi động máy, đạp chân ga lao về phía đường quốc lộ.
“Những người còn lại lập tức ngăn cản thần y Lâm, đừng để cậu ta làm hại ông Công Tôn!”, một nguyên lão Cổ Phái gầm lên.
Nhưng ông ta vừa dứt lời, Lâm Chính đã xông tới nơi.
“Còn dám ngăn cản tôi sao? Vậy thì hãy chết đi!”, anh dữ tợn quát, tung một cú đấm tới.
Nguyên lão kia kinh hãi, vội vàng đón đỡ, nhưng thân xác yếu ớt của ông ta sao có thể là đối thủ của Lâm Chính? Nắm đấm kia khiến hai cánh tay ông ta lập tức gãy lìa, khí độc đáng sợ bao trùm cả người ông ta như một tấm lưới khổng lồ.
“A!”.
Nguyên lão kia hét lên thảm thiết.
Nhưng vừa kêu được mấy tiếng, ông ta đã ngã vật ra đất, cơ thể rữa nát, chết rất thê thảm.
“Cái gì?”.
Ai nấy đều biến sắc.
Lâm Chính dừng lại, không vội vàng đuổi theo, mà lừ mắt nhìn mọi người xung quanh.
“Còn ai dám ngăn cản tôi không?”.
Bọn họ đều run lên sợ hãi, không dám nói tiếng nào, thậm chí còn không dám thở mạnh.
Tất cả những người vừa rồi ngăn cản Lâm Chính đều đã bị anh giết.
Dưới đất thi thể la liệt.
Máu chảy thành sông, thảm không nỡ nhìn.
“Câm hết rồi à?”.
Lâm Chính bình thản nói: “Các anh có biết, chỉ cần tôi muốn, thì tôi có thể giết sạch tất cả những người ở đây, không chừa một ai không?”.
Bọn họ nghe thấy thế thì ngẩng đầu lên, nhìn thần y Lâm với ánh mắt sợ hãi.
“Thần… Thần y Lâm, tha cho chúng tôi đi…”
“Chúng tôi… chúng tôi có ngăn cản cậu đâu…”
Cả đám người đều hồn vía lên mây, thậm chí có người còn run như cầy sấy, không còn đứng vững, ngã ngồi xuống đất.
“Các người không ngăn cản không có nghĩa là không liên quan gì! Hôm nay tôi nhất định phải giết Công Tôn Đại Hoàng! Về phần Cổ Phái, tôi muốn tiêu diệt thì cũng có thể tiêu diệt được, nếu các người không muốn chết thì mau rời khỏi Cổ Phái để giữ thân đi! Nghe rõ chưa?”, Lâm Chính quát.
“Vâng, thần y Lâm!”.
Bọn họ lần lượt quỳ xuống, run rẩy kêu lên.
Lâm Chính lập tức cất bước xông về phía trước, đuổi theo Công Tôn Đại Hoàng.
Băng Thượng Quân và Thủ Mệnh ở phía sau đều im lặng không nói gì.
Một lúc lâu sau.
“Băng Thượng Quân đại nhân, hình như chúng ta… có chút rỗi hơi thừa việc rồi”, Thủ Mệnh chua chát nói.
“Ừ, tôi không ngờ thần y Lâm lại có thể dựa vào y võ để trấn áp quần hùng của Cổ Phái, khiến bọn họ cúi đầu thần phục, không dám hành động khinh suất nữa. Thực lực này… e là chỉ có mấy yêu nghiệt đáng sợ nằm trong tốp ba của bảng thiên kiêu mới có thể làm được”, Băng Thượng Quân hít sâu một hơi, vẻ mặt cũng đầy chua chát.
Anh ta nhìn xuống triền núi ở xung quanh.
Người của các tông tộc thế gia nghe tin mà đến cũng đều tỏ vẻ sợ hãi, vô cùng chấn động.
Thực lực mà thần y Lâm để lộ ra hôm nay tuyệt đối là cấp thống trị.
Phải là chí tôn có trình độ đỉnh cao mới có thể giao chiến với anh…
“Thần y Lâm… tàn nhẫn quá!”.
“Những người này đều là cậu ta giết sao?”.
“Hành nghề y tế thế, cứu người vô số, nhưng nổi sát tâm… thì cũng không nương tay chút nào!”.
“Thần y Lâm đáng sợ quá!”.
“Tuyệt đối không được chọc vào thần y Lâm! Tuyệt đối không được chọc vào thần y Lâm!”.
“Cổ Phái chính là kết cục!”.
Mọi người rùng mình ớn lạnh.
Nghe thấy lời bàn tán của những người thuộc các tông tộc thế gia, Băng Thượng Quân mới ý thức được Lâm Chính đã đạt được mục đích.
“Chắc chắn chuyện hôm nay sẽ làm chấn động giới võ đạo Hoa Quốc, người của giới võ đạo còn ai dám không sợ anh ta đây? Lần này thì sẽ không còn ai dám chọc vào anh ta nữa!”, Băng Thượng Quân thì thảo.
“Cũng không biết… hôm nay Công Tôn Đại Hoàng có thể sống sót hay không…”
…
Một chiếc Mercesed cấp S đang phóng như bay trên đường, tốc độ lên đến hơn 200km/h. Cũng may kỹ thuật lái xe của tài xế không tệ, luồn lách giữa dòng xe mà không xảy ra chuyện gì, nhưng cũng khiến các tài xế khác và người đi bộ trên đường sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh, chửi bới ầm ĩ.
“Nhanh, lái nhanh lên! Lái nhanh hơn nữa đi!”.
Công Tôn Đại Hoàng ở trên xe vừa châm cứu cầm máu vừa gào lên.
“Ông Công Tôn, tôi… tôi đã lái với tốc độ nhanh nhất rồi, nếu nhanh hơn nữa… thì sẽ lật xe mất…”, tài xế cũng vô cùng căng thẳng, hai tay siết chặt vô lăng, run rẩy nói.
“Bị lật thì hãy nói! Nhanh, lái nhanh hơn nữa đi!”, Công Tôn Đại Hoàng hét lên.
Lúc này, ông ta đã như con chim sợ cành cong.
Ông ta không biết lúc nào thì thần y Lâm sẽ đuổi kịp.
“Ông Công Tôn, chúng ta đi đâu đây?”.
Tài xế run bần bật hỏi.
Công Tôn Đại Hoàng sửng sốt, nhíu mày suy nghĩ, sắc mặt tỏ vẻ khó coi.
Lúc này thì ông ta có thể đi đâu chứ?
Về Cổ Phái?
Người của Cổ Phái đã bị ông ta điều đến hồ Ám Long, hiện giờ Cổ Phái trống hoác chẳng còn ai, cho dù về đó cũng không thể chống lại được thần y Lâm. Đến lúc đó, thần y Lâm mà tìm tới tận nơi thì chỉ có đường chết.
Làm sao bây giờ?
Phải làm sao bây giờ?
Công Tôn Đại Hoàng lo lắng đến nỗi toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Bỗng dưng.
Két!
Chiếc ô tô phanh gấp, bánh xe ma sát với mặt đường phát ra âm thanh chói tai.
Công Tôn Đại Hoàng ngã chúi về phía trước, ông ta vội vàng vịn một tay vào lưng ghế phía trước, cũng may không bị lao ra ngoài.
Chờ xe dừng hẳn lại, ông ta liền chửi bới: “Cậu làm cái gì thế hả? Ai cho cậu dừng xe?”.
Tài xế không nói gì, chỉ trợn trừng mắt chỉ tay về phía trước.
Công Tôn Đại Hoàng ngước mắt lên nhìn, mới phát hiện xe của mình đã bị mấy chiếc xe con chặn lại.
“Là người của Dương Hoa sao?”.
Công Tôn Đại Hoàng sửng sốt.
“Yên tâm đi, chúng tôi không phải là người của Dương Hoa, chúng tôi đến để cứu ông!”.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông đeo kính râm mỉm cười nói.