-
Chương 1446-1450
Chương 1446: Truy sát
Đến tận lúc này, Công Tôn Đại Hoàng mới biết rằng thần y Lâm không hề sợ độc của mình.
Từ đầu đến cuối, anh chỉ giả vờ mà thôi.
Huyền Độc Long Công vừa xuất hiện, thần y Lâm đã có cách đối phó, lên kế hoạch lợi dụng Huyền Độc Long Công để khai mở Thương Ám Huyền Thể.
Công Tôn Đại Hoàng biết Thương Ám Huyền Thể.
Tuy đây chỉ là một loại thể chất trong truyền thuyết, nhưng ông ta lại cảm nhận được sự tồn tại chân thật của loại thể chất này, nên đã tìm hiểu rất nhiều tài liệu và bút ký.
Nếu Lâm Chính có thể lợi dụng Huyền Độc Long Công để khởi động Thương Ám Huyền Thể, thì tức là đây không phải lần đầu tiên anh dùng thể chất này.
Dù sao điều kiện khai mở thể chất này cũng cực kỳ hà khắc.
Nhưng nếu mở được... thì không ai đỡ nổi.
Công Tôn Đại Hoàng hoàn hồn lại, nhìn sự thay đổi của Lâm Chính, sắc mặt vô cùng khó coi, không khỏi lùi lại phía sau, ánh mắt đầy kiêng dè.
Còn những người khác đã ngây ra như phỗng.
"Thương Ám Huyền Thể...", đây không phải là lần đầu tiên Thủ Mệnh chứng kiến sự thay đổi này của Lâm Chính, tóc trắng mắt đỏ, nhìn chẳng khác nào ác ma.
Anh tiêu diệt được thôn Dược Vương cũng nhờ có sự giúp đỡ của thể chất này.
"Thần y Lâm, đây chính là thực lực thực sự của anh sao?", Băng Thượng Quân mở to hai mắt nhìn Lâm Chính, thì thào nói.
Vèo!
Đúng lúc này, một tiếng cưỡi gió vang lên.
Chỉ thấy Công Tôn Đại Hoàng tung người nhảy lên, chạy đi thật xa.
"Ông ta muốn tháo chạy kìa!", Băng Thượng Quân kêu lên.
Công Tôn Đại Hoàng cũng là người thức thời, thấy Lâm Chính khai mở Thương Ám Huyền Thể, biết rõ mình không phải là đối thủ liền lập tức bỏ chạy.
Nhưng sao Lâm Chính có thể để Công Tôn Đại Hoàng đi dễ dàng như vậy chứ?
"Đi được sao?".
Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, cất bước về phía trước, lao về phía Công Tôn Đại Hoàng như một cơn gió.
Tốc độ của anh không phải là nhanh nhất, nhưng khí thế của anh thì không gì sánh được.
"Chướng độc!".
Công Tôn Đại Hoàng quát to một tiếng, lật tay đánh một chưởng về phía Lâm Chính.
Lòng bàn tay ông ta phun ra khí độc dày đặc, hóa thành một tấm chắn, muốn ngăn Lâm Chính lại.
Nhưng Lâm Chính vẫn phớt lờ, cơ thể anh run lên, rồi đánh tan tấm chắn bằng khí độc kia.
Không gì có thể ngăn cản được anh!
Công Tôn Đại Hoàng nghiến răng, lại vung tay phóng ra mấy cây châm độc.
Nhưng lúc này Lâm Chính đã phớt lờ tất thảy.
Độc của ông ta không thể phá được Thương Ám Huyền Thể.
Công Tôn Đại Hoàng cắn răng, lại lấy châm bạc ra, nhưng không ném về phía Lâm Chính, mà đâm vào hai chân mình, tăng cường độ mạnh cho cơ bắp hai chân, và tăng tốc độ bỏ chạy.
Nhưng đâu có dễ như vậy?
"Tôi đã được nếm mùi độc của ông, bây giờ cũng đến lượt ông nếm mùi độc của tôi rồi nhỉ?", Lâm Chính khàn giọng nói.
Hơi thở của Công Tôn Đại Hoàng như nghẹn lại, trái tim đập điên cuồng, quay phắt đầu lại.
Chỉ thấy Lâm Chính bỗng dưng vận khí, giơ tay chỉ về phía này.
Chết rồi!
Công Tôn Đại Hoàng thót tim, lộn một vòng sang bên cạnh.
Vèo!
Ông ta vừa lộn người đi, đã có một chùm sáng màu đen đáng sợ bắn tới.
Chùm sáng sượt qua, đánh xuống đất.
Mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố màu đen.
Công Tôn Đại Hoàng liếc mắt nhìn một cái, mồ hôi lạnh túa ra, sau lưng ướt đẫm.
Chỉ thấy mặt đất bên cạnh chiếc hố đen sì kia đã tan ra, rất nhiều vật chất như bùn nhão đang chảy xuống.
Đây là loại độc gì vậy?
Ngay cả mặt đất cũng bị ăn mòn tan ra?
Nếu ném vào người thì chẳng phải sẽ lập tức biến thành vũng nước máu sao?
Đây chính là uy năng của Thương Ám Huyền Thể sao?
Công Tôn Đại Hoàng vội vàng đứng dậy, liều mạng chạy về phía trước.
Nhưng Lâm Chính đuổi theo sát nút, ngón tay chỉ về phía này, giống như thần tiên đang thi triển thần thông, từng chùm sáng khí độc màu đen không ngừng bắn tới.
Công Tôn Đại Hoàng tránh trái né phải, vô cùng chật vật.
Cuộc chiến giữa hai người đã đổi từ giết chóc sang săn mồi.
Công Tôn Đại Hoàng trở thành con mồi, còn Lâm Chính là thợ săn.
"A!".
Đúng lúc này, Công Tôn Đại Hoàng kêu lên một tiếng thảm thiết.
Cánh tay trái của ông ta bị chùm sáng khí độc xuyên qua, một cái lỗ đáng sợ bỗng xuất hiện trước mắt mọi người.
Hơn nữa độc lực ở miệng vết thương bắt đầu lan ra xung quanh, sắp ăn mòn cả một cánh tay. Xương thịt ở chỗ đó nhanh chóng rữa nát, máu chảy ròng ròng.
Công Tôn Đại Hoàng sợ hãi biến sắc, nhìn độc lực đang lan dần về phía tay mình. Ông ta nghiến răng, tay phải giữ bả vai tay trái, sau đó giật ra.
Soạt!
Cả cánh tay bị ông ta giật đứt.
Máu tươi phun ra.
Công Tôn Đại Hoàng không có thời gian để cầm máu, cố nhịn nỗi đau dữ dội, chạy về phía trước như điên.
Ông ta gần như kích hoạt tiềm năng toàn thân để chạy trốn, tất cả các mạch máu, gân mạch, huyệt vị ở hai chân đều cắm đầy châm bạc. Nhờ có châm bạc, cơ bắp hai chân ông ta phình to, gân mạch nổi lên, trông to như chân voi, lúc chạy gần như không nhìn thấy bóng dáng đâu.
Tuy lúc này Lâm Chính đã khai mở Thương Ám Huyền Thể, nhưng về tốc độ thì cũng không hơn Công Tôn Đại Hoàng bao nhiêu.
Dù sao đó cũng là lãnh tụ tối cao của Cổ Phái.
"Băng Thượng Quân đại nhân! Bây giờ phải làm sao đây?".
Thấy Lâm Chính đuổi theo Công Tôn Đại Hoàng, Thủ Mệnh lo lắng hỏi.
"Hừ, cô hãy tự lo thân đi! Đây không phải là trận chiến mà cô có thể hỏi tới", Băng Thượng Quân lạnh lùng nói, hai chân điểm xuống đất, rồi tung người đuổi theo.
Thủ Mệnh đanh mắt lại, vội vàng bám theo.
Hai người một trước một sau, xông về phía hồ Ám Long.
Chướng khí dọc đường đều bị bọn họ xua tan, những độc vật đang ẩn náu ở chỗ tối ngửi thấy khí độc trên người bọn họ, sợ đến mức vội vàng chạy trốn.
Bịch!
Một cây đại thụ bị đụng gãy.
Sau đó liền thấy Công Tôn Đại Hoàng xông ra khỏi hồ Ám Long.
Những người đang chờ bên ngoài hồ Ám Long thấy thế đều cả kinh biến sắc.
"Ai?".
"Có chuyện gì vậy?".
Những tiếng kêu kinh ngạc vang lên.
Có người nhận ra thân phận của Công Tôn Đại Hoàng, lập tức kêu lên thất thanh: "Là người đứng đầu Cổ Phái, Công Tôn Đại Hoàng!".
"Ông Công Tôn, ông làm sao vậy?".
"Ông không sao chứ?".
Một số người muốn lấy lòng Công Tôn Đại Hoàng, vội vàng chạy tới đỡ lấy ông ta.
Công Tôn Đại Hoàng thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch.
Thấy mọi người xung quanh quan tâm mình như vậy, tròng mắt Công Tôn Đại Hoàng đảo một vòng, vội túm lấy một người bên cạnh, trầm giọng nói: "Tôi bị tiểu nhân hãm hại! Mọi người giúp tôi với!".
"Tiểu nhân hãm hại?".
Bọn họ ngạc nhiên.
"Lữ Lộng Triều phản bội Cổ Phái, hạ độc hại tôi, tôi giết Lữ Lộng Triều nhưng không ngờ ông ta còn có đồng bọn. Tuy đám đồng bọn kia thực lực không mạnh, nhưng tôi trúng độc rất nặng, không thể chiến đấu được. Nếu mọi người có thể chặn được kẻ thù phía sau giúp tôi, sau này Công Tôn Đại Hoàng nhất định sẽ hậu tạ".
"Cái gì? Có chuyện như vậy sao?".
"Lữ Lộng Triều? Loại ăn táo rào cây sung! Thật là khốn nạn!".
"Ông đừng lo, chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ ông chu toàn".
Ai nấy tỏ vẻ tức giận, nhao nhao vỗ ngực nói.
"Tốt quá! Tôi xin phép đi trước, gọi các cường giả của Cổ Phái đến bao vây tiêu diệt kẻ phản bội. Làm phiền quý vị tranh thủ thời gian cho tôi!".
Công Tôn Đại Hoàng kêu lên, rồi chui vào chiếc xe bên cạnh, nổ máy phóng đi.
Những người này xếp thành một hàng, nhìn chằm chằm vào hồ Ám Long.
Chỉ thấy một bóng dáng lao ra, xuất hiện trước hồ...
Chương 1447: Các anh muốn đối đầu với tôi sao?
Người này tóc trắng mắt đỏ, da thịt toàn thân có những đường vân đen sì, thoạt nhìn vô cùng tà mị kinh khủng.
Ai nấy cả kinh.
Đây là ai vậy?
Lẽ nào chính là kẻ phản bội mà Công Tôn Đại Hoàng nói sao?
Khác hẳn với suy nghĩ của bọn họ.
Người này vừa nhìn đã biết là không dễ chọc vào...
"Công Tôn Đại Hoàng, ông chạy được sao?".
Chỉ nghe thấy người đàn ông tóc trắng kia bình thản lên tiếng, đang định đuổi theo thì bị mấy người chặn lại.
"Đừng hòng làm hại ông Công Tôn!".
"Tặc nhân to gan, dám làm hại ông Công Tôn sao?".
"Chán sống rồi chắc?".
Tiếng quát tháo vang lên, mấy người dàn thế trận, dáng vẻ định bao vây người này.
Kiểu gì cũng có người tình nguyện mạo hiểm để lấy lòng Cổ Phái.
Người đàn ông tóc trắng liếc mắt nhìn mấy người này, bỗng nhíu mày: "Các anh không phải là người của Cổ Phái đúng không? Tại sao lại ngăn cản tôi?".
"Hừ, cậu không cần quan tâm chúng tôi là ai! Cậu liên thủ với Lữ Lộng Triều bày mưu hãm hại ông Công Tôn, chúng tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được. Nghe đây, tốt nhất cậu hãy ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi, nếu không đừng trách chúng tôi không nể mặt", người dẫn đầu quát lớn.
"Được, vậy hãy cho tôi xem các anh không nể mặt như thế nào đi".
Người đàn ông tóc trắng bình thản nói, rồi xông thẳng tới.
"Chán sống à?".
"Chết đi!".
Tiếng quát vang lên, bảy tám cường giả võ đạo xông tới.
Nhưng người đàn ông tóc trắng như mình đồng da sắt, phớt lờ quyền cước của bọn họ, một tay tóm lấy cổ của người dẫn đầu nhanh như chớp, sau đó xách lên như xách một con gà con, ném đi.
Vèo!
Người kia bay đi như một viên đạn, lao vèo vào hồ Ám Long, đụng gãy mười mấy cây đại thụ, cuối cùng rơi vào bóng tối, không còn động tĩnh gì nữa.
"Cái gì?".
Bọn họ trợn mắt há mồm.
"Chết đi!".
Người bên cạnh rút kiếm ra, đâm mạnh vào lưng người kia.
Keng.
Thanh kiếm sắc lập tức gãy đôi.
Nhưng mũi kiếm không mảy may làm xước da của người kia...
"Hả?".
"Người này... được làm từ sắt thép sao?".
"Đao kiếm mà cũng không đâm được cậu ta?".
Những tiếng kêu kinh ngạc vang lên.
Người cầm kiếm ngớ người ra, đôi mắt mở to nhìn đoạn kiếm gãy, rồi lại nhìn người đàn ông tóc trắng, vẻ mặt đầy sợ hãi.
Đúng lúc này, người đàn ông tóc trắng chộp lấy cổ tay anh ta, hơi dùng sức.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
"A!", người đàn ông cầm kiếm hét lên thảm thiết, nhưng vừa kêu được mấy tiếng đã rùng mình một cái.
Cúi xuống nhìn mới phát hiện người đàn ông tóc trắng đã bẻ gãy cổ ta anh ta, rồi đâm mạnh thanh kiếm gãy vào tim anh ta.
Người đàn ông không kịp rên tiếng nào đã chết ngay tại chỗ.
Những người còn lại đã sợ vãi cả ra quần.
"Rốt cuộc cậu là ai?".
Cuối cùng cũng có người phát hiện ra sự bất thường, vội vàng hét lên.
Sở dĩ bọn họ thề thốt sẽ chặn hậu cho Công Tôn Đại Hoàng là vì muốn lấy lòng ông ta.
Nếu những lời Công Tôn Đại Hoàng nói là sự thật, đối phương quả thực hãm hại ông ta, và có thực lực không mạnh, thì bọn họ cũng tình nguyện ra tay.
Nhưng thực lực của đối phương lại mạnh hơn cả Công Tôn Đại Hoàng.
Nếu không phải là đối phương hãm hại Công Tôn Đại Hoàng mà đánh bại trực diện, khiến ông ta bị thương nặng... thì bọn họ ngăn cản chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết sao?
Có thể khiến Công Tôn Đại Hoàng nhếch nhác bỏ trốn như vậy thì phải là sự tồn tại mạnh đến mức nào chứ?
"Nói không chừng chúng ta bị lừa rồi! Chúng ta bị lão Công Tôn xui dại rồi!".
Một người run giọng kêu lên.
"Xin lỗi đại nhân, xin cậu hãy tha cho chúng tôi!".
"Tôi... tôi biết sai rồi, đại nhân, xin hãy tha thứ cho tôi!".
"Xin hãy tha mạng cho tôi!".
Bọn họ ý thức được mình không phải là đối thủ của người đàn ông tóc trắng, liền lập tức quỳ xuống kêu lên.
Người đàn ông tóc trắng nhìn đám người trước mặt, giơ tay lên chộp.
Rắc!
Tất cả bọn họ đều bị bẻ gãy cổ.
Dưới đất lập tức có thêm mười mấy thi thể.
Không chút nương tay!
Mọi người xung quanh bị dọa cho vội vàng lùi lại.
"Đánh không lại mới xin tha, nếu tôi không phải là đối thủ của các anh, thì các anh có tha cho tôi không?", người đàn ông tóc trắng lạnh lùng nói.
Mọi người sợ hãi, không dám ho he gì nữa.
Người đàn ông tóc trắng nhìn về phía xa, thấy xe của Công Tôn Đại Hoàng mới đi được chưa bao lâu thì lại quay về, dừng ở gần hồ Ám Long.
Công Tôn Đại Hoàng...
Không chạy nữa sao?
"Ủa? Chẳng phải ông đã chạy rồi sao? Sao lại quay lại thế? Sao nào? Ông muốn quyết đấu một trận với tôi sao?”.
Người đàn ông tóc trắng bình thản nói.
Công Tôn Đại Hoàng xuống xe, vết thương ở bả vai đã được cầm máu bằng châm bạc. Ông ta nhìn người đàn ông tóc trắng, sau đó quát: "Mọi người đừng sợ, hãy giúp tôi giết người này, Cổ Phái tôi sẽ ban cho lợi ích mà mọi người không thể ngờ tới".
"Ông Công Tôn, người này quá mạnh, chúng tôi không phải là đối thủ".
"Tuy phần thưởng của Cổ Phái hậu hĩnh, nhưng... nhưng đối với chúng tôi thì tính mạng quan trọng hơn..."
Mọi người run rẩy nói.
"Sao nào? Các cậu muốn chống lại mệnh lệnh của tôi sao? Các cậu muốn đối đầu với Cổ Phái chúng tôi sao?", Công Tôn Đại Hoàng lạnh lùng hừ một tiếng.
Ai nấy biến sắc.
"Việc này..."
Một số võ sĩ bắt đầu dao động.
Người đàn ông tóc trắng thấy thế liền bước tới, bình thản nói: "Không muốn đối đầu với Cổ Phái? Nói vậy là các anh muốn đối đầu với Dương Hoa của tôi sao?".
"Dương Hoa?".
"Cậu là thần y Lâm?".
Bọn họ kinh ngạc kêu lên.
Chương 1448: Khiến tất cả mọi người sợ tôi
“Đúng vậy!”.
Lâm Chính bình thản đáp, nói rõ luôn thân phận.
“Cái gì? Là thần y Lâm sao?”.
“Thảo nào nhìn có vẻ giống vậy!”.
“Nhưng tại sao thần y Lâm lại thay đổi nhiều như vậy? Tóc cậu ta làm sao thế?”.
Tất cả mọi người đều không thể hiểu được.
“Cậu ta đang lừa mọi người đấy, cậu ta không phải là thần y Lâm, cậu ta chỉ là một tặc nhân hãm hại tôi thôi!”.
Công Tôn Đại Hoàng bước tới, lớn tiếng nói.
Mọi người lại càng thấy ù ù cạc cạc hơn, nhìn ông ta với ánh mắt khó hiểu, xì xào bàn tán.
“Ông phủ nhận thân phận của tôi, chỉ là để loại bỏ lòng sợ hãi của bọn họ đối với thần y Lâm, dụ dỗ bọn họ bao vây giết chết tôi. Công Tôn Đại Hoàng, ý tưởng này của ông rất hay, chỉ đáng tiếc, cho dù những người này giúp ông, thì ông cũng không đấu lại được tôi! Hôm nay, tôi phải giết bằng được ông!”, sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh, cất bước đi về phía ông ta.
Nếu đối phương không chạy thì chuyện dễ giải quyết hơn rồi.
Nhưng Công Tôn Đại Hoàng vẫn rất bình tĩnh, ông ta nhìn Lâm Chính, lên tiếng: “Giết bằng được tôi? Ha ha, cậu tưởng cậu là vô địch sao? Đến bây giờ cậu vẫn chưa nhận rõ hiện trạng hả?”.
“Hiện trạng?”.
Lâm Chính hơi sửng sốt.
Phạch phạch phạch…
Giữa không trung bỗng vang lên tiếng cánh quạt đang quay của máy bay trực thăng.
Sau đó mấy chiếc máy bay trực thăng bay về phía này.
Mọi người ngạc nhiên, ngước mắt lên nhìn.
Hai con đường hai bên cũng nhanh chóng có mấy chiếc xe con màu đen lái tới, những chiếc xe này gần như lái với tốc độ như bay, sau đó phanh gấp ở lối vào hồ Ám Long, mặt đất xuất hiện từng vệt bánh xe.
Cửa xe mở ra, rất nhiều người ăn mặc kỳ quái xông tới, lấy Lâm Chính làm trung tâm, bao vây chặt chẽ.
“Là người của Cổ Phái!”.
Có người kêu lên.
Lâm Chính bừng hiểu ra.
Thảo nào Công Tôn Đại Hoàng bỗng dưng quay trở lại, chắc là do chi viện của Cổ Phái đến.
Lâm Chính bình thản nhìn.
Máy bay trực thăng bay đến càng ngày càng nhiều, ô tô cũng lái tới càng ngày càng nhiều, hai con đường ven hồ Ám Long gần như chật cứng xe, chiếc xe nào cũng có đầy cao thủ của Cổ Phái, tất cả đều ùa tới.
Cửa máy bay trực thăng mở ra, rất nhiều cường giả của Cổ Phái nhảy xuống từ độ cao mười mấy mét.
Không đến 10 phút, bên ngoài hồ Ám Long đã có mấy nghìn người của Cổ Phái.
Hơn nữa con số này còn đang không ngừng tăng lên.
Cảnh tượng hoành tráng như vậy khiến đám người đang hóng hớt đều vô cùng kinh ngạc.
Thế trận này… cũng lố quá đấy!
Công Tôn Đại Hoàng nói: “Các vị đi theo người này hay là theo Cổ Phái tôi đây?”.
“Chúng tôi đương nhiên là tin vào ông Công Tôn rồi!”.
“Người này lai lịch bất minh, có quỷ mới biết cậu ta là ai! Bây giờ cậu ta hãm hại ông Công Tôn, sao chúng tôi có thể khoanh tay đứng nhìn chứ?”.
“Ông Công Tôn cứ yên tâm, đừng nói người này không phải là thần y Lâm, cho dù là thần y Lâm thì chúng tôi cũng đứng về phía ông!”.
“Đúng vậy!”.
Những người này lập tức quay mũi giáo.
Dù sao người của Cổ Phái cũng quá nhiều, sao bọn họ dám đối đầu với Công Tôn Đại Hoàng chứ?
Nhất thời, Lâm Chính trở thành một con sói cô độc.
Trước mặt anh gần như là một đội quân.
“Thần y Lâm, với tình hình này, tôi nghĩ anh hãy mau rút đi!”.
Băng Thượng Quân bước ra khỏi hồ Ám Long, nhìn cảnh tưởng trước mắt, lông mày nhíu chặt.
“Rút lui? Tôi có thể rút đi đâu chứ? Tôi rút đến Giang Thành, bọn họ đánh tới Giang Thành, tôi rút ra nước ngoài, bọn họ đuổi ra tận nước ngoài! Tôi và Cổ Phái đã là kẻ thù không đội trời chung, nếu đã như vậy thì không bằng giải quyết luôn ân oán tại đây đi!”, Lâm Chính bình thản nói.
“Thần y Lâm, sao anh kích động thế nhỉ? Anh không nhìn rõ tình hình hiện giờ sao? Phía Cổ Phái có 36 Thiên Cương, 72 Địa Sát thì có một nửa đã đến. Ngoài ra đội Cổ Vệ và đội Lang Gia của Cổ Phái cũng đến. Thập đại tuấn kiệt của Cổ Phái cũng có bốn người đến… Thần y Lâm… Nhìn tình hình như vậy anh còn không biết mình đang đối mặt với điều gì sao?”, Băng Thượng Quân trầm giọng quát.
“Biết chứ, tôi đang đối mặt với cả Cổ Phái!”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
“Nếu đã biết sao còn không đi? Công Tôn Đại Hoàng điều động cả Cổ Phái tới, hôm nay nhất quyết phải giết bằng được anh! Nếu anh không đi thì chắc chắn sẽ bỏ mạng ở đây! Hai tay sao có thể địch lại bốn tay? Anh mạnh đến đâu cũng không thể giết hết biển người này được!”, Băng Thượng Quân gầm lên.
Lâm Chính nghe thấy thế, ánh mắt đỏ ngầu bỗng bắn ra sát khí vô tận.
“Anh nói xem tại sao Dương Hoa của tôi luôn bị nhiều người nhòm ngó như vậy chứ? Đầu tiên là thôn Dược Vương, sau đó lại là Cổ Phái! Tại sao lại có nhiều người gây phiền phức cho tôi như vậy?”, Lâm Chính lên tiếng hỏi.
Băng Thượng Quân trầm mặc một lúc, không nói gì.
“Tôi nghĩ chắc là bọn họ không sợ tôi”, Lâm Chính cười nói.
Băng Thượng Quân ngẩng phắt đầu lên, nhìn anh chằm chằm: “Thần y Lâm, anh muốn làm gì?”.
“Anh nói xem, nếu tôi giết sạch người của Cổ Phái, thì chắc là trên đời này… không còn ai dám chọc vào tôi nữa nhỉ?”, Lâm Chính đanh mắt lại, nói đầy dữ tợn.
Mọi người đều kinh ngạc.
“Anh… điên à?”, Băng Thượng Quân ngây ra như phỗng.
“Tôi tiêu diệt thôn Dược Vương trong lặng lẽ, không ai biết tới, đến mức người đời chẳng ai sợ tôi! Vậy thì lần này, tôi sẽ làm rùm beng một chút, nói cho người đời biết, đối đầu với tôi sẽ có kết cục là gì! Băng Thượng Quân!”.
“Sao… sao vậy?”.
“Anh mang điện thoại chứ? Anh có thể quay lại cảnh tượng sắp tới không? Thay tôi nói cho người đời biết tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây, tôi phải khiến tất cả mọi người sợ tôi!”, Lâm Chính nói đầy dữ tợn.
Chương 1449: Một người địch nghìn quân
Đây là cách nghĩ điên cuồng đến mức nào!
Băng Thượng Quân đầy vẻ khó tin.
Người xung quanh cũng mở to mắt nhìn anh.
Điên rồi!
Thần y Lâm điên rồi!
Anh lại cảm thấy một mình mình có thể diệt được Cổ Phái?
Rốt cuộc trong đầu anh đang nghĩ gì vậy?
“Ba hoa khoác lác! Cậu chỉ có một mình mà muốn diệt toàn bộ Cổ Phái chúng tôi? Cậu đang khinh Cổ Phái tôi không có người sao?”, Công Tôn Đại Hoàng lạnh lùng quát lớn, trong mắt tràn ngập vẻ tức giận.
Đã là lúc nào rồi mà Lâm Chính còn dám ngang tàng như vậy, ông ta không tức giận mà được sao?
“Thần y Lâm, anh chạy mau đi! Đừng xung động!”, Băng Thượng Quân hét lên.
Nhiều người nhận ra Băng Thượng Quân, thấy Băng Thượng Quân cũng gọi người đó là thần y Lâm, bọn họ lập tức hiểu ra Công Tôn Đại Hoàng thật sự coi bọn họ như kẻ đỡ đạn. Người trước mặt chính là thần y Lâm.
Toàn bộ Cổ Phái đã ra quân, thề giết chết thần y Lâm.
Hôm nay thần y Lâm chắc chắn sẽ chết.
Bọn họ nào dám đối đầu với Cổ Phái, đương nhiên phải đứng về phía Cổ Phái.
“Sao? Anh không muốn làm theo à?”, Lâm Chính nghiêng đầu nhìn Băng Thượng Quân, hỏi.
“Cái đó…”.
Băng Thượng Quân không biết nên nói gì mới phải.
Lâm Chính gật đầu: “Được, nếu đã như vậy thì tôi sẽ bắt Công Tôn Đại Hoàng qua đây, sau đó chúng ta lại mở một buổi phát sóng trực tiếp!”.
Nói xong, Lâm Chính đột nhiên quay đầu, xông về phía Công Tôn Đại Hoàng.
“Giết cho tôi!”.
Công Tôn Đại Hoàng quát khẽ.
“Bắt lấy thần y Lâm!”.
“Giết!”.
Người xung quanh gào thét, đồng loạt bổ nhào về phía Lâm Chính.
Đám đông như cơn sóng lớn ập tới, không thể ngăn đỡ, vô cùng hoành tráng.
Vẻ mặt Băng Thượng Quân trở nên căng thẳng, nắm đấm âm thầm siết chặt, nhưng không động đậy.
Anh ta không phải người vong ân phụ nghĩa, anh ta đến đây là để trả lại món nợ ân tình cho Lâm Chính, nhưng Lâm Chính cố chấp muốn chết, anh ta cũng sẽ không khuyên can nữa.
“Thần y Lâm, để tôi giúp cậu!”, Thủ Mệnh ở bên cạnh hô khẽ, định ra tay.
Băng Thượng Quân lập tức ngăn cô ta lại.
“Cô muốn chết sao? Cô qua đó có thể giúp anh ta giết mười người, trăm người, nhưng cô có giết được nghìn người vạn người hay không? Không sợ bị bọn họ xé thành mảnh vụn à?”, Băng Thượng Quân lạnh lùng nói.
“Cái đó…”, Thủ Mệnh há miệng, không biết nên nói gì mới phải.
“Lui là đúng rồi, tôi mà là cô, tôi sẽ lập tức thông báo cho người của Dương Hoa đến đây chi viện. Nếu có gì bất trắc, ít nhất còn có thể cứu thần y Lâm rời đi”, Băng Thượng Quân nói.
Thủ Mệnh nghe vậy, lặng lẽ gật đầu: “Băng Thượng Quân đại nhân nói phải, tôi lỗ mãng quá, tôi sẽ đi thông báo với người của Dương Hoa ngay”.
“Chờ đã”.
“Băng Thượng Quân đại nhân còn chuyện gì dặn dò sao?”.
“Chỉ dựa vào Dương Hoa chắc chắn không thể đối phó với người của Cổ Phái. Tôi thấy Cổ Phái đã đưa hết cấm vệ, nguyên lão, anh hùng hào kiệt ra đây rồi, bọn họ định giết thần y Lâm cho bằng được. Cổ Phái thế lớn, bây giờ Dương Hoa là ngọn nến sắp tàn, vô cùng chật vật, sao có thể là đối thủ của người ở Cổ Phái? Theo tôi thấy, cô phải đưa thế lực từ các nơi đến đây kìm chế Cổ Phái thì mới có thể tạo cơ hội cho thần y Lâm chạy thoát, nếu không sẽ không phá giải được tình thế khó khăn này!”.
“Hơ… Băng Thượng Quân đại nhân, sao tôi có thể mời thế lực bốn phương đến đây để giải vây được?”, Thủ Mệnh tỏ ra mơ hồ, bộ dạng bất lực.
Sau khi thôn Dược Vương bị tiêu diệt, cô ta chỉ là một nhân vật nhỏ bé, nào có năng lực gì?
“Cô không phải người xuất thân từ thôn Dược Vương sao?”.
“Phải… Thần y Lâm là người chính trực, hành y cứu người, tôi vô cùng khâm phục nên mới đi theo cậu ta. Nhìn lại thôn Dược Vương làm chuyện trái đạo đức, đúng là không thể dung thứ”.
“Khoan hãy nói chuyện thôn Dược Vương đã tạo ra bao nhiêu nghiệp, lần này ít nhất nó có thể giúp cô, nói cách khác là giúp thần y Lâm!”.
“Giúp thế nào?”.
“Cô hãy mau báo người của Dương Hoa phát tán tin tức, nói tất cả bảo vật quan trọng của thôn Dược Vương đều nằm trong tay thần y Lâm, nếu giết được thần y Lâm thì có thể lấy truyền thừa của thôn Dược Vương!”.
“Chuyện đó… có tác dụng sao?”.
“Cô dùng thân phận người của thôn Dược Vương công bố tin tức này chắc chắn có tác dụng! Người khác không tin thần y Lâm, không tin Công Tôn Đại Hoàng, nhưng chắc chắn sẽ tin cô!”.
“Được!”.
Thủ Mệnh âm thầm nghiến răng, lập tức lấy điện thoại gọi cho Hùng Giới Thiên.
Băng Thượng Quân nhìn sang phía Lâm Chính.
Bây giờ Lâm Chính đã bị vô số võ giả bao vây.
Nhưng với tác dụng của tiên thiên cương khu, Lâm Chính giống như chiến thần, mình đồng da sắt, đao thương bất nhập, giống như ra vào chốn không người!
Mặc dù người của Cổ Phái rất đông, các kiểu tấn công từ bốn phương tám hướng giáng xuống như mưa, nhưng khi đánh vào người Lâm Chính lại không có tác dụng gì.
Đòn tấn công của những người này gần như không thể để lại dấu vết gì trên da thịt của Lâm Chính…
Lâm Chính đánh phá suốt một đường, xông thẳng đến chỗ Công Tôn Đại Hoàng.
“Hừ! Tưởng tôi sợ cậu thật sao?”.
Công Tôn Đại Hoàng lạnh lùng quát lên, tuy chỉ có một cánh tay, nhưng vẫn hung dữ đánh về phía Lâm Chính.
Lâm Chính đương nhiên không sợ, trở tay đối chọi.
Có tiên thiên cương khu, Lâm Chính không thể nào chịu thiệt trong những trận so đấu sức mạnh thuần túy này.
Nhưng ngay khi cánh tay hai người đối chọi với nhau…
“Huyễn Ảnh Thủ!”.
Công Tôn Đại Hoàng đột nhiên quát lớn, cánh tay còn lại của ông ta tách ra thành nghìn cánh tay, che phủ khắp người Lâm Chính.
“Hả?”.
Vẻ mặt Lâm Chính thoáng chốc thay đổi, muốn thu chiêu rút lui, nhưng không còn kịp nữa.
Vô số ảo ảnh cánh tay đánh vào các huyệt vị trên người Lâm Chính, hơi dùng sức.
Mặc dù bây giờ Lâm Chính có mình đồng da sắt, đao thương bất nhập, nhưng… anh không phòng ngự được người khác điểm huyệt.
Công Tôn Đại Hoàng dùng một loại thủ pháp điểm huyệt kỳ diệu che phủ tất cả huyệt đạo trên ngực và tứ chi Lâm Chính.
Ông ta không định khiến Lâm Chính đứng yên bất động, mà là muốn miễn cưỡng phá giải tiên thiên cương khu của Lâm Chính, muốn phá kim thân bất hoại này.
Tuy nhiên, tiên thiên cương khu do Lạc Linh Huyết hóa thành, sao có thể phá được dễ dàng?
Lâm Chính đánh một quyền về phía ngực của Công Tôn Đại Hoàng.
Ầm!
Ngực ông ta lõm xuống, xương gãy nứt, miệng phun ra máu, người bay ra xa như bao cát, sau đó đập mạnh xuống đất, lăn tròn mấy vòng mới dừng lại.
“Ông Công Tôn!”.
Bọn họ kinh ngạc, vội vàng đỡ ông ta dậy.
Lâm Chính thừa thắng xông lên, muốn thuận thế giết chết Công Tôn Đại Hoàng, nhưng anh vừa mới cử động, miệng lại phun ra một ngụm máu, cơ thể khẽ run lên, cảm giác sức mạnh của tiên thiên cương khu… dường như hơi bị lung lay.
Cái gì?
Lâm Chính kinh hãi, ngẩng đầu nhìn Công Tôn Đại Hoàng đang được dìu đứng dậy, nghiêm túc nói: “Ông lại phá được tiên tiên cương khu của tôi?”.
“Cổ Phái truyền thừa đến nay cũng đã nghìn năm, sao lại không phá được tiên thiên cương khu này?”, Công Tôn Đại Hoàng lạnh lùng nói.
“Vậy còn Thương Ám Huyền Thể thì sao?”, Lâm Chính quát khẽ.
Công Tôn Đại Hoàng sửng sốt, đột nhiên ý thức được điều gì, vội vàng hét lên: “Mau rút lui!”.
Nhưng… không kịp nữa rồi.
Chương 1450: Tử thần giáng lâm
Trên người Lâm Chính bắt đầu dâng tràn lượng lớn khói đen.
Số khói đen này giống như những con rắn độc đen sì, bổ tới đám đông ở xung quanh.
Chúng đều là độc lực do Thương Ám Huyền Thể hấp thu được.
Độc lực này vô cùng cao, cực kỳ đáng sợ.
Người bao vây xung quanh Lâm Chính hoàn toàn không chống đỡ được. Một khi chạm vào những đốm khói màu đen này sẽ mất mạng tại chỗ, cơ thể tan chảy chết thảm, thân xác không còn nguyên vẹn.
Những người còn lại sợ đến mức da đầu tê rần, suýt bay mất hồn.
Bọn họ vội vàng lùi về sau, nào dám tranh chấp với Lâm Chính nữa?
Nhưng khi đám người đó lùi về sau mới phát hiện điều bất ổn.
Nơi Lâm Chính đứng là một hẻm núi. Người bên ngoài có thể lui, nhưng người bên trong không thể lui được. Trừ khi đi vòng vào hồ Ám Long, nếu không… không còn đường nào để thoát!
Nhưng hướng hồ Ám Long còn một người nữa đứng canh.
Đó là Băng Thượng Quân!
Nếu muốn quay lại hồ Ám Long thì phải qua được cửa ải của Băng Thượng Quân!
Lúc này, một mình Lâm Chính lại chặn một bộ phận người của Cổ Phái!
Nhốt bọn họ vào trong lọ!
“Anh không cần ra tay, chỉ cần giúp tôi ngăn chặn những người này là được”.
Lâm Chính nói.
Băng Thượng Quân không đáp, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt nghiêm túc.
Trong lúc nói chuyện, Lâm Chính đã xông vào đám đông, tùy ý chém giết.
Trên người anh lan tỏa khói đen, bao phủ toàn thân.
Lâm Chính đứng trong khói đen giống như ma quỷ, vô cùng đáng sợ. Bọn họ không nhìn rõ cơ thể anh, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt ngấm máu đáng sợ trong khói đen.
“Quỷ! Người này là quỷ!”.
“Cứu mạng!”.
“Ông Công Tôn, hãy cứu chúng tôi!”.
“Ông Công Tôn, hãy cứu chúng tôi! Hãy cứu chúng tôi…”.
Bọn họ sợ đến mức run lẩy bẩy, điên cuồng lùi về sau.
Làm sao bọn họ dám tranh đấu với loại người giống như quái vật này?
Thế nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều sợ Lâm Chính.
“Cậu ta chỉ có một mình, đây chẳng qua là phô trương thanh thế. Cổ Phái chúng ta cũng là phái lớn trong y đạo, có gì mà phải sợ cậu ta? Các anh chị em, chúng ta cùng nhau xông lên đi!”.
Một số người không sợ chết xông vào trong khói đen, muốn phân cao thấp với Lâm Chính.
Nhưng mới vào trong chưa được mấy giây, vài cái bóng đã bay ra ngoài, rơi xuống đất.
Bọn họ nhìn lại, thế mà lại là mấy bộ xương trắng!
Chỉ trong vòng mấy giây, những người không sợ chết kia đã bị độc của Lâm Chính làm thối rữa máu thịt mà chết…
Đây có còn là độc nằm trong tầm hiểu biết của bọn họ không?
“Á!”.
Tiếng kêu la vang lên không dứt bên tai.
Bọn họ đã sợ phát điên lên, thậm chí có người nằm liệt trên đất, đũng quần ướt một mảng.
“Đây là sức mạnh của Thương Ám Huyền Thể sao? Đây là thực lực của thần y Lâm?”.
Băng Thượng Quân ở phía sau lẩm bẩm, sắc mặt anh ta tái đi nhiều.
“Đây chỉ mới là bắt đầu!”.
Trong khói đen vang lên giọng nói của Lâm Chính, giống như tiếng ngâm nga của tử thần.
“Xông lên! Giết cho tôi!”.
Công Tôn Đại Hoàng cảm thấy không ổn, vội vàng gào lên.
Nhiều người lao vào bên trong, nhưng như vậy chẳng khác nào đưa đầu vào chỗ chết!
Lâm Chính đấm ngang đá dọc, một đường tiến thẳng về phía trước, giống như chiến thần, tung độc lực đáng sợ ra xung quanh.
Soạt soạt soạt…
Những luồng khí độc giống như nanh vuốt của ác ma, điên cuồng nuốt chửng đám người.
Không lâu sau, xung quanh Lâm Chính đã biến thành một vùng chân không.
Trên mặt đất toàn là máu và xương không chỉnh tề.
Cả hiện trường giống như địa ngục trần gian.
Người của Cổ Phái run rẩy, hoàn toàn bị thủ đoạn tàn ác của Lâm Chính dọa sợ.
Những người còn lại chỉ dám bao vây, không dám tiến lên.
Nhóm người Cổ Phái quay lưng về phía hồ Ám Long đã bị diệt toàn quân.
“Ông Công Tôn, thực lực của thần y Lâm quá mạnh, chúng tôi… chúng tôi hoàn toàn không phải đối thủ”, một nguyên lão Cổ Phái răng đánh lập cập, run rẩy nói.
“Vào trận!”.
Công Tôn Đại Hoàng tức giận quát.
“Thất Sương Trận! Bày bố!”, một người quát lên.
Ba mươi sáu cao thủ nhảy ra từ trong nhóm người Cổ Phái, bày đại trận với Lâm Chính làm trung tâm.
Ba mươi sáu cao thủ đều cầm châm bạc, nhưng số châm bạc đó có màu sắc khác nhau.
Đỏ có, xanh lục có, xanh lam có, vàng có…
Không còn nghi ngờ gì, mỗi một cây châm bạc đều đã ngâm độc, mỗi một cây đều là chất độc khác nhau…
“Thất Sương Trận?”, Băng Thượng Quân có vẻ nghiêm nghị: “Thần y Lâm, anh phải cẩn thận! Thất Sương Trận của Cổ Phái vang danh thiên hạ, cao thủ chết trong Thất Sương Trận này nhiều vô số kể! Cẩn thận!”.
“Hừ!”.
Lâm Chính không nói, mang theo khí độc đáng sợ lao về phía những người đó.
Ba mươi sáu cao thủ lập tức chuyển động.
“Sương Châm Thiên Niên!”.
Một người râu dài quát lên.
Ba mươi sáu người đồng loạt giơ hai cánh tay phóng châm bạc về phía Lâm Chính.
Trong thời gian ngắn, vô số châm bạc sáng như tuyết bay ào ào về phía anh.
Lâm Chính không ngừng tránh né chặn đỡ, nhưng châm bạc quá nhiều, anh dứt khoát không chặn nữa, để mặc châm bạc đâm vào cơ thể mình.
May có tiên thiên cương khu chống đỡ, châm bạc hoàn toàn không cắm được vào cơ thể anh.
Lúc này, chợt một cảm giác lạnh lẽo lan tràn quanh người Lâm Chính.
“Cái gì?”.
Lâm Chính ngạc nhiên, vội nhìn về phía châm bạc rơi dưới mặt đất cạnh chân mình.
Lúc này anh mới phát hiện dù là châm bạc màu gì, mỗi một cây đều tỏa ra khí lạnh dày đặc, ngay cả những cây châm bạc đang bay tới cũng có khí lạnh vô tận…
“Đó là…”.
Lâm Chính đột nhiên phản ứng lại, định lùi về sau.
Nhưng… không kịp nữa rồi!
Số khí lạnh đó đạt tới nhiệt độ nhất định, dùng châm bạc làm khung, thoáng chốc đóng băng thành một chiếc lồng băng sương khổng lồ.
Lâm Chính cũng bị nhốt trong đó, không thể động đậy…
Đến tận lúc này, Công Tôn Đại Hoàng mới biết rằng thần y Lâm không hề sợ độc của mình.
Từ đầu đến cuối, anh chỉ giả vờ mà thôi.
Huyền Độc Long Công vừa xuất hiện, thần y Lâm đã có cách đối phó, lên kế hoạch lợi dụng Huyền Độc Long Công để khai mở Thương Ám Huyền Thể.
Công Tôn Đại Hoàng biết Thương Ám Huyền Thể.
Tuy đây chỉ là một loại thể chất trong truyền thuyết, nhưng ông ta lại cảm nhận được sự tồn tại chân thật của loại thể chất này, nên đã tìm hiểu rất nhiều tài liệu và bút ký.
Nếu Lâm Chính có thể lợi dụng Huyền Độc Long Công để khởi động Thương Ám Huyền Thể, thì tức là đây không phải lần đầu tiên anh dùng thể chất này.
Dù sao điều kiện khai mở thể chất này cũng cực kỳ hà khắc.
Nhưng nếu mở được... thì không ai đỡ nổi.
Công Tôn Đại Hoàng hoàn hồn lại, nhìn sự thay đổi của Lâm Chính, sắc mặt vô cùng khó coi, không khỏi lùi lại phía sau, ánh mắt đầy kiêng dè.
Còn những người khác đã ngây ra như phỗng.
"Thương Ám Huyền Thể...", đây không phải là lần đầu tiên Thủ Mệnh chứng kiến sự thay đổi này của Lâm Chính, tóc trắng mắt đỏ, nhìn chẳng khác nào ác ma.
Anh tiêu diệt được thôn Dược Vương cũng nhờ có sự giúp đỡ của thể chất này.
"Thần y Lâm, đây chính là thực lực thực sự của anh sao?", Băng Thượng Quân mở to hai mắt nhìn Lâm Chính, thì thào nói.
Vèo!
Đúng lúc này, một tiếng cưỡi gió vang lên.
Chỉ thấy Công Tôn Đại Hoàng tung người nhảy lên, chạy đi thật xa.
"Ông ta muốn tháo chạy kìa!", Băng Thượng Quân kêu lên.
Công Tôn Đại Hoàng cũng là người thức thời, thấy Lâm Chính khai mở Thương Ám Huyền Thể, biết rõ mình không phải là đối thủ liền lập tức bỏ chạy.
Nhưng sao Lâm Chính có thể để Công Tôn Đại Hoàng đi dễ dàng như vậy chứ?
"Đi được sao?".
Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, cất bước về phía trước, lao về phía Công Tôn Đại Hoàng như một cơn gió.
Tốc độ của anh không phải là nhanh nhất, nhưng khí thế của anh thì không gì sánh được.
"Chướng độc!".
Công Tôn Đại Hoàng quát to một tiếng, lật tay đánh một chưởng về phía Lâm Chính.
Lòng bàn tay ông ta phun ra khí độc dày đặc, hóa thành một tấm chắn, muốn ngăn Lâm Chính lại.
Nhưng Lâm Chính vẫn phớt lờ, cơ thể anh run lên, rồi đánh tan tấm chắn bằng khí độc kia.
Không gì có thể ngăn cản được anh!
Công Tôn Đại Hoàng nghiến răng, lại vung tay phóng ra mấy cây châm độc.
Nhưng lúc này Lâm Chính đã phớt lờ tất thảy.
Độc của ông ta không thể phá được Thương Ám Huyền Thể.
Công Tôn Đại Hoàng cắn răng, lại lấy châm bạc ra, nhưng không ném về phía Lâm Chính, mà đâm vào hai chân mình, tăng cường độ mạnh cho cơ bắp hai chân, và tăng tốc độ bỏ chạy.
Nhưng đâu có dễ như vậy?
"Tôi đã được nếm mùi độc của ông, bây giờ cũng đến lượt ông nếm mùi độc của tôi rồi nhỉ?", Lâm Chính khàn giọng nói.
Hơi thở của Công Tôn Đại Hoàng như nghẹn lại, trái tim đập điên cuồng, quay phắt đầu lại.
Chỉ thấy Lâm Chính bỗng dưng vận khí, giơ tay chỉ về phía này.
Chết rồi!
Công Tôn Đại Hoàng thót tim, lộn một vòng sang bên cạnh.
Vèo!
Ông ta vừa lộn người đi, đã có một chùm sáng màu đen đáng sợ bắn tới.
Chùm sáng sượt qua, đánh xuống đất.
Mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố màu đen.
Công Tôn Đại Hoàng liếc mắt nhìn một cái, mồ hôi lạnh túa ra, sau lưng ướt đẫm.
Chỉ thấy mặt đất bên cạnh chiếc hố đen sì kia đã tan ra, rất nhiều vật chất như bùn nhão đang chảy xuống.
Đây là loại độc gì vậy?
Ngay cả mặt đất cũng bị ăn mòn tan ra?
Nếu ném vào người thì chẳng phải sẽ lập tức biến thành vũng nước máu sao?
Đây chính là uy năng của Thương Ám Huyền Thể sao?
Công Tôn Đại Hoàng vội vàng đứng dậy, liều mạng chạy về phía trước.
Nhưng Lâm Chính đuổi theo sát nút, ngón tay chỉ về phía này, giống như thần tiên đang thi triển thần thông, từng chùm sáng khí độc màu đen không ngừng bắn tới.
Công Tôn Đại Hoàng tránh trái né phải, vô cùng chật vật.
Cuộc chiến giữa hai người đã đổi từ giết chóc sang săn mồi.
Công Tôn Đại Hoàng trở thành con mồi, còn Lâm Chính là thợ săn.
"A!".
Đúng lúc này, Công Tôn Đại Hoàng kêu lên một tiếng thảm thiết.
Cánh tay trái của ông ta bị chùm sáng khí độc xuyên qua, một cái lỗ đáng sợ bỗng xuất hiện trước mắt mọi người.
Hơn nữa độc lực ở miệng vết thương bắt đầu lan ra xung quanh, sắp ăn mòn cả một cánh tay. Xương thịt ở chỗ đó nhanh chóng rữa nát, máu chảy ròng ròng.
Công Tôn Đại Hoàng sợ hãi biến sắc, nhìn độc lực đang lan dần về phía tay mình. Ông ta nghiến răng, tay phải giữ bả vai tay trái, sau đó giật ra.
Soạt!
Cả cánh tay bị ông ta giật đứt.
Máu tươi phun ra.
Công Tôn Đại Hoàng không có thời gian để cầm máu, cố nhịn nỗi đau dữ dội, chạy về phía trước như điên.
Ông ta gần như kích hoạt tiềm năng toàn thân để chạy trốn, tất cả các mạch máu, gân mạch, huyệt vị ở hai chân đều cắm đầy châm bạc. Nhờ có châm bạc, cơ bắp hai chân ông ta phình to, gân mạch nổi lên, trông to như chân voi, lúc chạy gần như không nhìn thấy bóng dáng đâu.
Tuy lúc này Lâm Chính đã khai mở Thương Ám Huyền Thể, nhưng về tốc độ thì cũng không hơn Công Tôn Đại Hoàng bao nhiêu.
Dù sao đó cũng là lãnh tụ tối cao của Cổ Phái.
"Băng Thượng Quân đại nhân! Bây giờ phải làm sao đây?".
Thấy Lâm Chính đuổi theo Công Tôn Đại Hoàng, Thủ Mệnh lo lắng hỏi.
"Hừ, cô hãy tự lo thân đi! Đây không phải là trận chiến mà cô có thể hỏi tới", Băng Thượng Quân lạnh lùng nói, hai chân điểm xuống đất, rồi tung người đuổi theo.
Thủ Mệnh đanh mắt lại, vội vàng bám theo.
Hai người một trước một sau, xông về phía hồ Ám Long.
Chướng khí dọc đường đều bị bọn họ xua tan, những độc vật đang ẩn náu ở chỗ tối ngửi thấy khí độc trên người bọn họ, sợ đến mức vội vàng chạy trốn.
Bịch!
Một cây đại thụ bị đụng gãy.
Sau đó liền thấy Công Tôn Đại Hoàng xông ra khỏi hồ Ám Long.
Những người đang chờ bên ngoài hồ Ám Long thấy thế đều cả kinh biến sắc.
"Ai?".
"Có chuyện gì vậy?".
Những tiếng kêu kinh ngạc vang lên.
Có người nhận ra thân phận của Công Tôn Đại Hoàng, lập tức kêu lên thất thanh: "Là người đứng đầu Cổ Phái, Công Tôn Đại Hoàng!".
"Ông Công Tôn, ông làm sao vậy?".
"Ông không sao chứ?".
Một số người muốn lấy lòng Công Tôn Đại Hoàng, vội vàng chạy tới đỡ lấy ông ta.
Công Tôn Đại Hoàng thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch.
Thấy mọi người xung quanh quan tâm mình như vậy, tròng mắt Công Tôn Đại Hoàng đảo một vòng, vội túm lấy một người bên cạnh, trầm giọng nói: "Tôi bị tiểu nhân hãm hại! Mọi người giúp tôi với!".
"Tiểu nhân hãm hại?".
Bọn họ ngạc nhiên.
"Lữ Lộng Triều phản bội Cổ Phái, hạ độc hại tôi, tôi giết Lữ Lộng Triều nhưng không ngờ ông ta còn có đồng bọn. Tuy đám đồng bọn kia thực lực không mạnh, nhưng tôi trúng độc rất nặng, không thể chiến đấu được. Nếu mọi người có thể chặn được kẻ thù phía sau giúp tôi, sau này Công Tôn Đại Hoàng nhất định sẽ hậu tạ".
"Cái gì? Có chuyện như vậy sao?".
"Lữ Lộng Triều? Loại ăn táo rào cây sung! Thật là khốn nạn!".
"Ông đừng lo, chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ ông chu toàn".
Ai nấy tỏ vẻ tức giận, nhao nhao vỗ ngực nói.
"Tốt quá! Tôi xin phép đi trước, gọi các cường giả của Cổ Phái đến bao vây tiêu diệt kẻ phản bội. Làm phiền quý vị tranh thủ thời gian cho tôi!".
Công Tôn Đại Hoàng kêu lên, rồi chui vào chiếc xe bên cạnh, nổ máy phóng đi.
Những người này xếp thành một hàng, nhìn chằm chằm vào hồ Ám Long.
Chỉ thấy một bóng dáng lao ra, xuất hiện trước hồ...
Chương 1447: Các anh muốn đối đầu với tôi sao?
Người này tóc trắng mắt đỏ, da thịt toàn thân có những đường vân đen sì, thoạt nhìn vô cùng tà mị kinh khủng.
Ai nấy cả kinh.
Đây là ai vậy?
Lẽ nào chính là kẻ phản bội mà Công Tôn Đại Hoàng nói sao?
Khác hẳn với suy nghĩ của bọn họ.
Người này vừa nhìn đã biết là không dễ chọc vào...
"Công Tôn Đại Hoàng, ông chạy được sao?".
Chỉ nghe thấy người đàn ông tóc trắng kia bình thản lên tiếng, đang định đuổi theo thì bị mấy người chặn lại.
"Đừng hòng làm hại ông Công Tôn!".
"Tặc nhân to gan, dám làm hại ông Công Tôn sao?".
"Chán sống rồi chắc?".
Tiếng quát tháo vang lên, mấy người dàn thế trận, dáng vẻ định bao vây người này.
Kiểu gì cũng có người tình nguyện mạo hiểm để lấy lòng Cổ Phái.
Người đàn ông tóc trắng liếc mắt nhìn mấy người này, bỗng nhíu mày: "Các anh không phải là người của Cổ Phái đúng không? Tại sao lại ngăn cản tôi?".
"Hừ, cậu không cần quan tâm chúng tôi là ai! Cậu liên thủ với Lữ Lộng Triều bày mưu hãm hại ông Công Tôn, chúng tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được. Nghe đây, tốt nhất cậu hãy ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi, nếu không đừng trách chúng tôi không nể mặt", người dẫn đầu quát lớn.
"Được, vậy hãy cho tôi xem các anh không nể mặt như thế nào đi".
Người đàn ông tóc trắng bình thản nói, rồi xông thẳng tới.
"Chán sống à?".
"Chết đi!".
Tiếng quát vang lên, bảy tám cường giả võ đạo xông tới.
Nhưng người đàn ông tóc trắng như mình đồng da sắt, phớt lờ quyền cước của bọn họ, một tay tóm lấy cổ của người dẫn đầu nhanh như chớp, sau đó xách lên như xách một con gà con, ném đi.
Vèo!
Người kia bay đi như một viên đạn, lao vèo vào hồ Ám Long, đụng gãy mười mấy cây đại thụ, cuối cùng rơi vào bóng tối, không còn động tĩnh gì nữa.
"Cái gì?".
Bọn họ trợn mắt há mồm.
"Chết đi!".
Người bên cạnh rút kiếm ra, đâm mạnh vào lưng người kia.
Keng.
Thanh kiếm sắc lập tức gãy đôi.
Nhưng mũi kiếm không mảy may làm xước da của người kia...
"Hả?".
"Người này... được làm từ sắt thép sao?".
"Đao kiếm mà cũng không đâm được cậu ta?".
Những tiếng kêu kinh ngạc vang lên.
Người cầm kiếm ngớ người ra, đôi mắt mở to nhìn đoạn kiếm gãy, rồi lại nhìn người đàn ông tóc trắng, vẻ mặt đầy sợ hãi.
Đúng lúc này, người đàn ông tóc trắng chộp lấy cổ tay anh ta, hơi dùng sức.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
"A!", người đàn ông cầm kiếm hét lên thảm thiết, nhưng vừa kêu được mấy tiếng đã rùng mình một cái.
Cúi xuống nhìn mới phát hiện người đàn ông tóc trắng đã bẻ gãy cổ ta anh ta, rồi đâm mạnh thanh kiếm gãy vào tim anh ta.
Người đàn ông không kịp rên tiếng nào đã chết ngay tại chỗ.
Những người còn lại đã sợ vãi cả ra quần.
"Rốt cuộc cậu là ai?".
Cuối cùng cũng có người phát hiện ra sự bất thường, vội vàng hét lên.
Sở dĩ bọn họ thề thốt sẽ chặn hậu cho Công Tôn Đại Hoàng là vì muốn lấy lòng ông ta.
Nếu những lời Công Tôn Đại Hoàng nói là sự thật, đối phương quả thực hãm hại ông ta, và có thực lực không mạnh, thì bọn họ cũng tình nguyện ra tay.
Nhưng thực lực của đối phương lại mạnh hơn cả Công Tôn Đại Hoàng.
Nếu không phải là đối phương hãm hại Công Tôn Đại Hoàng mà đánh bại trực diện, khiến ông ta bị thương nặng... thì bọn họ ngăn cản chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết sao?
Có thể khiến Công Tôn Đại Hoàng nhếch nhác bỏ trốn như vậy thì phải là sự tồn tại mạnh đến mức nào chứ?
"Nói không chừng chúng ta bị lừa rồi! Chúng ta bị lão Công Tôn xui dại rồi!".
Một người run giọng kêu lên.
"Xin lỗi đại nhân, xin cậu hãy tha cho chúng tôi!".
"Tôi... tôi biết sai rồi, đại nhân, xin hãy tha thứ cho tôi!".
"Xin hãy tha mạng cho tôi!".
Bọn họ ý thức được mình không phải là đối thủ của người đàn ông tóc trắng, liền lập tức quỳ xuống kêu lên.
Người đàn ông tóc trắng nhìn đám người trước mặt, giơ tay lên chộp.
Rắc!
Tất cả bọn họ đều bị bẻ gãy cổ.
Dưới đất lập tức có thêm mười mấy thi thể.
Không chút nương tay!
Mọi người xung quanh bị dọa cho vội vàng lùi lại.
"Đánh không lại mới xin tha, nếu tôi không phải là đối thủ của các anh, thì các anh có tha cho tôi không?", người đàn ông tóc trắng lạnh lùng nói.
Mọi người sợ hãi, không dám ho he gì nữa.
Người đàn ông tóc trắng nhìn về phía xa, thấy xe của Công Tôn Đại Hoàng mới đi được chưa bao lâu thì lại quay về, dừng ở gần hồ Ám Long.
Công Tôn Đại Hoàng...
Không chạy nữa sao?
"Ủa? Chẳng phải ông đã chạy rồi sao? Sao lại quay lại thế? Sao nào? Ông muốn quyết đấu một trận với tôi sao?”.
Người đàn ông tóc trắng bình thản nói.
Công Tôn Đại Hoàng xuống xe, vết thương ở bả vai đã được cầm máu bằng châm bạc. Ông ta nhìn người đàn ông tóc trắng, sau đó quát: "Mọi người đừng sợ, hãy giúp tôi giết người này, Cổ Phái tôi sẽ ban cho lợi ích mà mọi người không thể ngờ tới".
"Ông Công Tôn, người này quá mạnh, chúng tôi không phải là đối thủ".
"Tuy phần thưởng của Cổ Phái hậu hĩnh, nhưng... nhưng đối với chúng tôi thì tính mạng quan trọng hơn..."
Mọi người run rẩy nói.
"Sao nào? Các cậu muốn chống lại mệnh lệnh của tôi sao? Các cậu muốn đối đầu với Cổ Phái chúng tôi sao?", Công Tôn Đại Hoàng lạnh lùng hừ một tiếng.
Ai nấy biến sắc.
"Việc này..."
Một số võ sĩ bắt đầu dao động.
Người đàn ông tóc trắng thấy thế liền bước tới, bình thản nói: "Không muốn đối đầu với Cổ Phái? Nói vậy là các anh muốn đối đầu với Dương Hoa của tôi sao?".
"Dương Hoa?".
"Cậu là thần y Lâm?".
Bọn họ kinh ngạc kêu lên.
Chương 1448: Khiến tất cả mọi người sợ tôi
“Đúng vậy!”.
Lâm Chính bình thản đáp, nói rõ luôn thân phận.
“Cái gì? Là thần y Lâm sao?”.
“Thảo nào nhìn có vẻ giống vậy!”.
“Nhưng tại sao thần y Lâm lại thay đổi nhiều như vậy? Tóc cậu ta làm sao thế?”.
Tất cả mọi người đều không thể hiểu được.
“Cậu ta đang lừa mọi người đấy, cậu ta không phải là thần y Lâm, cậu ta chỉ là một tặc nhân hãm hại tôi thôi!”.
Công Tôn Đại Hoàng bước tới, lớn tiếng nói.
Mọi người lại càng thấy ù ù cạc cạc hơn, nhìn ông ta với ánh mắt khó hiểu, xì xào bàn tán.
“Ông phủ nhận thân phận của tôi, chỉ là để loại bỏ lòng sợ hãi của bọn họ đối với thần y Lâm, dụ dỗ bọn họ bao vây giết chết tôi. Công Tôn Đại Hoàng, ý tưởng này của ông rất hay, chỉ đáng tiếc, cho dù những người này giúp ông, thì ông cũng không đấu lại được tôi! Hôm nay, tôi phải giết bằng được ông!”, sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh, cất bước đi về phía ông ta.
Nếu đối phương không chạy thì chuyện dễ giải quyết hơn rồi.
Nhưng Công Tôn Đại Hoàng vẫn rất bình tĩnh, ông ta nhìn Lâm Chính, lên tiếng: “Giết bằng được tôi? Ha ha, cậu tưởng cậu là vô địch sao? Đến bây giờ cậu vẫn chưa nhận rõ hiện trạng hả?”.
“Hiện trạng?”.
Lâm Chính hơi sửng sốt.
Phạch phạch phạch…
Giữa không trung bỗng vang lên tiếng cánh quạt đang quay của máy bay trực thăng.
Sau đó mấy chiếc máy bay trực thăng bay về phía này.
Mọi người ngạc nhiên, ngước mắt lên nhìn.
Hai con đường hai bên cũng nhanh chóng có mấy chiếc xe con màu đen lái tới, những chiếc xe này gần như lái với tốc độ như bay, sau đó phanh gấp ở lối vào hồ Ám Long, mặt đất xuất hiện từng vệt bánh xe.
Cửa xe mở ra, rất nhiều người ăn mặc kỳ quái xông tới, lấy Lâm Chính làm trung tâm, bao vây chặt chẽ.
“Là người của Cổ Phái!”.
Có người kêu lên.
Lâm Chính bừng hiểu ra.
Thảo nào Công Tôn Đại Hoàng bỗng dưng quay trở lại, chắc là do chi viện của Cổ Phái đến.
Lâm Chính bình thản nhìn.
Máy bay trực thăng bay đến càng ngày càng nhiều, ô tô cũng lái tới càng ngày càng nhiều, hai con đường ven hồ Ám Long gần như chật cứng xe, chiếc xe nào cũng có đầy cao thủ của Cổ Phái, tất cả đều ùa tới.
Cửa máy bay trực thăng mở ra, rất nhiều cường giả của Cổ Phái nhảy xuống từ độ cao mười mấy mét.
Không đến 10 phút, bên ngoài hồ Ám Long đã có mấy nghìn người của Cổ Phái.
Hơn nữa con số này còn đang không ngừng tăng lên.
Cảnh tượng hoành tráng như vậy khiến đám người đang hóng hớt đều vô cùng kinh ngạc.
Thế trận này… cũng lố quá đấy!
Công Tôn Đại Hoàng nói: “Các vị đi theo người này hay là theo Cổ Phái tôi đây?”.
“Chúng tôi đương nhiên là tin vào ông Công Tôn rồi!”.
“Người này lai lịch bất minh, có quỷ mới biết cậu ta là ai! Bây giờ cậu ta hãm hại ông Công Tôn, sao chúng tôi có thể khoanh tay đứng nhìn chứ?”.
“Ông Công Tôn cứ yên tâm, đừng nói người này không phải là thần y Lâm, cho dù là thần y Lâm thì chúng tôi cũng đứng về phía ông!”.
“Đúng vậy!”.
Những người này lập tức quay mũi giáo.
Dù sao người của Cổ Phái cũng quá nhiều, sao bọn họ dám đối đầu với Công Tôn Đại Hoàng chứ?
Nhất thời, Lâm Chính trở thành một con sói cô độc.
Trước mặt anh gần như là một đội quân.
“Thần y Lâm, với tình hình này, tôi nghĩ anh hãy mau rút đi!”.
Băng Thượng Quân bước ra khỏi hồ Ám Long, nhìn cảnh tưởng trước mắt, lông mày nhíu chặt.
“Rút lui? Tôi có thể rút đi đâu chứ? Tôi rút đến Giang Thành, bọn họ đánh tới Giang Thành, tôi rút ra nước ngoài, bọn họ đuổi ra tận nước ngoài! Tôi và Cổ Phái đã là kẻ thù không đội trời chung, nếu đã như vậy thì không bằng giải quyết luôn ân oán tại đây đi!”, Lâm Chính bình thản nói.
“Thần y Lâm, sao anh kích động thế nhỉ? Anh không nhìn rõ tình hình hiện giờ sao? Phía Cổ Phái có 36 Thiên Cương, 72 Địa Sát thì có một nửa đã đến. Ngoài ra đội Cổ Vệ và đội Lang Gia của Cổ Phái cũng đến. Thập đại tuấn kiệt của Cổ Phái cũng có bốn người đến… Thần y Lâm… Nhìn tình hình như vậy anh còn không biết mình đang đối mặt với điều gì sao?”, Băng Thượng Quân trầm giọng quát.
“Biết chứ, tôi đang đối mặt với cả Cổ Phái!”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
“Nếu đã biết sao còn không đi? Công Tôn Đại Hoàng điều động cả Cổ Phái tới, hôm nay nhất quyết phải giết bằng được anh! Nếu anh không đi thì chắc chắn sẽ bỏ mạng ở đây! Hai tay sao có thể địch lại bốn tay? Anh mạnh đến đâu cũng không thể giết hết biển người này được!”, Băng Thượng Quân gầm lên.
Lâm Chính nghe thấy thế, ánh mắt đỏ ngầu bỗng bắn ra sát khí vô tận.
“Anh nói xem tại sao Dương Hoa của tôi luôn bị nhiều người nhòm ngó như vậy chứ? Đầu tiên là thôn Dược Vương, sau đó lại là Cổ Phái! Tại sao lại có nhiều người gây phiền phức cho tôi như vậy?”, Lâm Chính lên tiếng hỏi.
Băng Thượng Quân trầm mặc một lúc, không nói gì.
“Tôi nghĩ chắc là bọn họ không sợ tôi”, Lâm Chính cười nói.
Băng Thượng Quân ngẩng phắt đầu lên, nhìn anh chằm chằm: “Thần y Lâm, anh muốn làm gì?”.
“Anh nói xem, nếu tôi giết sạch người của Cổ Phái, thì chắc là trên đời này… không còn ai dám chọc vào tôi nữa nhỉ?”, Lâm Chính đanh mắt lại, nói đầy dữ tợn.
Mọi người đều kinh ngạc.
“Anh… điên à?”, Băng Thượng Quân ngây ra như phỗng.
“Tôi tiêu diệt thôn Dược Vương trong lặng lẽ, không ai biết tới, đến mức người đời chẳng ai sợ tôi! Vậy thì lần này, tôi sẽ làm rùm beng một chút, nói cho người đời biết, đối đầu với tôi sẽ có kết cục là gì! Băng Thượng Quân!”.
“Sao… sao vậy?”.
“Anh mang điện thoại chứ? Anh có thể quay lại cảnh tượng sắp tới không? Thay tôi nói cho người đời biết tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây, tôi phải khiến tất cả mọi người sợ tôi!”, Lâm Chính nói đầy dữ tợn.
Chương 1449: Một người địch nghìn quân
Đây là cách nghĩ điên cuồng đến mức nào!
Băng Thượng Quân đầy vẻ khó tin.
Người xung quanh cũng mở to mắt nhìn anh.
Điên rồi!
Thần y Lâm điên rồi!
Anh lại cảm thấy một mình mình có thể diệt được Cổ Phái?
Rốt cuộc trong đầu anh đang nghĩ gì vậy?
“Ba hoa khoác lác! Cậu chỉ có một mình mà muốn diệt toàn bộ Cổ Phái chúng tôi? Cậu đang khinh Cổ Phái tôi không có người sao?”, Công Tôn Đại Hoàng lạnh lùng quát lớn, trong mắt tràn ngập vẻ tức giận.
Đã là lúc nào rồi mà Lâm Chính còn dám ngang tàng như vậy, ông ta không tức giận mà được sao?
“Thần y Lâm, anh chạy mau đi! Đừng xung động!”, Băng Thượng Quân hét lên.
Nhiều người nhận ra Băng Thượng Quân, thấy Băng Thượng Quân cũng gọi người đó là thần y Lâm, bọn họ lập tức hiểu ra Công Tôn Đại Hoàng thật sự coi bọn họ như kẻ đỡ đạn. Người trước mặt chính là thần y Lâm.
Toàn bộ Cổ Phái đã ra quân, thề giết chết thần y Lâm.
Hôm nay thần y Lâm chắc chắn sẽ chết.
Bọn họ nào dám đối đầu với Cổ Phái, đương nhiên phải đứng về phía Cổ Phái.
“Sao? Anh không muốn làm theo à?”, Lâm Chính nghiêng đầu nhìn Băng Thượng Quân, hỏi.
“Cái đó…”.
Băng Thượng Quân không biết nên nói gì mới phải.
Lâm Chính gật đầu: “Được, nếu đã như vậy thì tôi sẽ bắt Công Tôn Đại Hoàng qua đây, sau đó chúng ta lại mở một buổi phát sóng trực tiếp!”.
Nói xong, Lâm Chính đột nhiên quay đầu, xông về phía Công Tôn Đại Hoàng.
“Giết cho tôi!”.
Công Tôn Đại Hoàng quát khẽ.
“Bắt lấy thần y Lâm!”.
“Giết!”.
Người xung quanh gào thét, đồng loạt bổ nhào về phía Lâm Chính.
Đám đông như cơn sóng lớn ập tới, không thể ngăn đỡ, vô cùng hoành tráng.
Vẻ mặt Băng Thượng Quân trở nên căng thẳng, nắm đấm âm thầm siết chặt, nhưng không động đậy.
Anh ta không phải người vong ân phụ nghĩa, anh ta đến đây là để trả lại món nợ ân tình cho Lâm Chính, nhưng Lâm Chính cố chấp muốn chết, anh ta cũng sẽ không khuyên can nữa.
“Thần y Lâm, để tôi giúp cậu!”, Thủ Mệnh ở bên cạnh hô khẽ, định ra tay.
Băng Thượng Quân lập tức ngăn cô ta lại.
“Cô muốn chết sao? Cô qua đó có thể giúp anh ta giết mười người, trăm người, nhưng cô có giết được nghìn người vạn người hay không? Không sợ bị bọn họ xé thành mảnh vụn à?”, Băng Thượng Quân lạnh lùng nói.
“Cái đó…”, Thủ Mệnh há miệng, không biết nên nói gì mới phải.
“Lui là đúng rồi, tôi mà là cô, tôi sẽ lập tức thông báo cho người của Dương Hoa đến đây chi viện. Nếu có gì bất trắc, ít nhất còn có thể cứu thần y Lâm rời đi”, Băng Thượng Quân nói.
Thủ Mệnh nghe vậy, lặng lẽ gật đầu: “Băng Thượng Quân đại nhân nói phải, tôi lỗ mãng quá, tôi sẽ đi thông báo với người của Dương Hoa ngay”.
“Chờ đã”.
“Băng Thượng Quân đại nhân còn chuyện gì dặn dò sao?”.
“Chỉ dựa vào Dương Hoa chắc chắn không thể đối phó với người của Cổ Phái. Tôi thấy Cổ Phái đã đưa hết cấm vệ, nguyên lão, anh hùng hào kiệt ra đây rồi, bọn họ định giết thần y Lâm cho bằng được. Cổ Phái thế lớn, bây giờ Dương Hoa là ngọn nến sắp tàn, vô cùng chật vật, sao có thể là đối thủ của người ở Cổ Phái? Theo tôi thấy, cô phải đưa thế lực từ các nơi đến đây kìm chế Cổ Phái thì mới có thể tạo cơ hội cho thần y Lâm chạy thoát, nếu không sẽ không phá giải được tình thế khó khăn này!”.
“Hơ… Băng Thượng Quân đại nhân, sao tôi có thể mời thế lực bốn phương đến đây để giải vây được?”, Thủ Mệnh tỏ ra mơ hồ, bộ dạng bất lực.
Sau khi thôn Dược Vương bị tiêu diệt, cô ta chỉ là một nhân vật nhỏ bé, nào có năng lực gì?
“Cô không phải người xuất thân từ thôn Dược Vương sao?”.
“Phải… Thần y Lâm là người chính trực, hành y cứu người, tôi vô cùng khâm phục nên mới đi theo cậu ta. Nhìn lại thôn Dược Vương làm chuyện trái đạo đức, đúng là không thể dung thứ”.
“Khoan hãy nói chuyện thôn Dược Vương đã tạo ra bao nhiêu nghiệp, lần này ít nhất nó có thể giúp cô, nói cách khác là giúp thần y Lâm!”.
“Giúp thế nào?”.
“Cô hãy mau báo người của Dương Hoa phát tán tin tức, nói tất cả bảo vật quan trọng của thôn Dược Vương đều nằm trong tay thần y Lâm, nếu giết được thần y Lâm thì có thể lấy truyền thừa của thôn Dược Vương!”.
“Chuyện đó… có tác dụng sao?”.
“Cô dùng thân phận người của thôn Dược Vương công bố tin tức này chắc chắn có tác dụng! Người khác không tin thần y Lâm, không tin Công Tôn Đại Hoàng, nhưng chắc chắn sẽ tin cô!”.
“Được!”.
Thủ Mệnh âm thầm nghiến răng, lập tức lấy điện thoại gọi cho Hùng Giới Thiên.
Băng Thượng Quân nhìn sang phía Lâm Chính.
Bây giờ Lâm Chính đã bị vô số võ giả bao vây.
Nhưng với tác dụng của tiên thiên cương khu, Lâm Chính giống như chiến thần, mình đồng da sắt, đao thương bất nhập, giống như ra vào chốn không người!
Mặc dù người của Cổ Phái rất đông, các kiểu tấn công từ bốn phương tám hướng giáng xuống như mưa, nhưng khi đánh vào người Lâm Chính lại không có tác dụng gì.
Đòn tấn công của những người này gần như không thể để lại dấu vết gì trên da thịt của Lâm Chính…
Lâm Chính đánh phá suốt một đường, xông thẳng đến chỗ Công Tôn Đại Hoàng.
“Hừ! Tưởng tôi sợ cậu thật sao?”.
Công Tôn Đại Hoàng lạnh lùng quát lên, tuy chỉ có một cánh tay, nhưng vẫn hung dữ đánh về phía Lâm Chính.
Lâm Chính đương nhiên không sợ, trở tay đối chọi.
Có tiên thiên cương khu, Lâm Chính không thể nào chịu thiệt trong những trận so đấu sức mạnh thuần túy này.
Nhưng ngay khi cánh tay hai người đối chọi với nhau…
“Huyễn Ảnh Thủ!”.
Công Tôn Đại Hoàng đột nhiên quát lớn, cánh tay còn lại của ông ta tách ra thành nghìn cánh tay, che phủ khắp người Lâm Chính.
“Hả?”.
Vẻ mặt Lâm Chính thoáng chốc thay đổi, muốn thu chiêu rút lui, nhưng không còn kịp nữa.
Vô số ảo ảnh cánh tay đánh vào các huyệt vị trên người Lâm Chính, hơi dùng sức.
Mặc dù bây giờ Lâm Chính có mình đồng da sắt, đao thương bất nhập, nhưng… anh không phòng ngự được người khác điểm huyệt.
Công Tôn Đại Hoàng dùng một loại thủ pháp điểm huyệt kỳ diệu che phủ tất cả huyệt đạo trên ngực và tứ chi Lâm Chính.
Ông ta không định khiến Lâm Chính đứng yên bất động, mà là muốn miễn cưỡng phá giải tiên thiên cương khu của Lâm Chính, muốn phá kim thân bất hoại này.
Tuy nhiên, tiên thiên cương khu do Lạc Linh Huyết hóa thành, sao có thể phá được dễ dàng?
Lâm Chính đánh một quyền về phía ngực của Công Tôn Đại Hoàng.
Ầm!
Ngực ông ta lõm xuống, xương gãy nứt, miệng phun ra máu, người bay ra xa như bao cát, sau đó đập mạnh xuống đất, lăn tròn mấy vòng mới dừng lại.
“Ông Công Tôn!”.
Bọn họ kinh ngạc, vội vàng đỡ ông ta dậy.
Lâm Chính thừa thắng xông lên, muốn thuận thế giết chết Công Tôn Đại Hoàng, nhưng anh vừa mới cử động, miệng lại phun ra một ngụm máu, cơ thể khẽ run lên, cảm giác sức mạnh của tiên thiên cương khu… dường như hơi bị lung lay.
Cái gì?
Lâm Chính kinh hãi, ngẩng đầu nhìn Công Tôn Đại Hoàng đang được dìu đứng dậy, nghiêm túc nói: “Ông lại phá được tiên tiên cương khu của tôi?”.
“Cổ Phái truyền thừa đến nay cũng đã nghìn năm, sao lại không phá được tiên thiên cương khu này?”, Công Tôn Đại Hoàng lạnh lùng nói.
“Vậy còn Thương Ám Huyền Thể thì sao?”, Lâm Chính quát khẽ.
Công Tôn Đại Hoàng sửng sốt, đột nhiên ý thức được điều gì, vội vàng hét lên: “Mau rút lui!”.
Nhưng… không kịp nữa rồi.
Chương 1450: Tử thần giáng lâm
Trên người Lâm Chính bắt đầu dâng tràn lượng lớn khói đen.
Số khói đen này giống như những con rắn độc đen sì, bổ tới đám đông ở xung quanh.
Chúng đều là độc lực do Thương Ám Huyền Thể hấp thu được.
Độc lực này vô cùng cao, cực kỳ đáng sợ.
Người bao vây xung quanh Lâm Chính hoàn toàn không chống đỡ được. Một khi chạm vào những đốm khói màu đen này sẽ mất mạng tại chỗ, cơ thể tan chảy chết thảm, thân xác không còn nguyên vẹn.
Những người còn lại sợ đến mức da đầu tê rần, suýt bay mất hồn.
Bọn họ vội vàng lùi về sau, nào dám tranh chấp với Lâm Chính nữa?
Nhưng khi đám người đó lùi về sau mới phát hiện điều bất ổn.
Nơi Lâm Chính đứng là một hẻm núi. Người bên ngoài có thể lui, nhưng người bên trong không thể lui được. Trừ khi đi vòng vào hồ Ám Long, nếu không… không còn đường nào để thoát!
Nhưng hướng hồ Ám Long còn một người nữa đứng canh.
Đó là Băng Thượng Quân!
Nếu muốn quay lại hồ Ám Long thì phải qua được cửa ải của Băng Thượng Quân!
Lúc này, một mình Lâm Chính lại chặn một bộ phận người của Cổ Phái!
Nhốt bọn họ vào trong lọ!
“Anh không cần ra tay, chỉ cần giúp tôi ngăn chặn những người này là được”.
Lâm Chính nói.
Băng Thượng Quân không đáp, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt nghiêm túc.
Trong lúc nói chuyện, Lâm Chính đã xông vào đám đông, tùy ý chém giết.
Trên người anh lan tỏa khói đen, bao phủ toàn thân.
Lâm Chính đứng trong khói đen giống như ma quỷ, vô cùng đáng sợ. Bọn họ không nhìn rõ cơ thể anh, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt ngấm máu đáng sợ trong khói đen.
“Quỷ! Người này là quỷ!”.
“Cứu mạng!”.
“Ông Công Tôn, hãy cứu chúng tôi!”.
“Ông Công Tôn, hãy cứu chúng tôi! Hãy cứu chúng tôi…”.
Bọn họ sợ đến mức run lẩy bẩy, điên cuồng lùi về sau.
Làm sao bọn họ dám tranh đấu với loại người giống như quái vật này?
Thế nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều sợ Lâm Chính.
“Cậu ta chỉ có một mình, đây chẳng qua là phô trương thanh thế. Cổ Phái chúng ta cũng là phái lớn trong y đạo, có gì mà phải sợ cậu ta? Các anh chị em, chúng ta cùng nhau xông lên đi!”.
Một số người không sợ chết xông vào trong khói đen, muốn phân cao thấp với Lâm Chính.
Nhưng mới vào trong chưa được mấy giây, vài cái bóng đã bay ra ngoài, rơi xuống đất.
Bọn họ nhìn lại, thế mà lại là mấy bộ xương trắng!
Chỉ trong vòng mấy giây, những người không sợ chết kia đã bị độc của Lâm Chính làm thối rữa máu thịt mà chết…
Đây có còn là độc nằm trong tầm hiểu biết của bọn họ không?
“Á!”.
Tiếng kêu la vang lên không dứt bên tai.
Bọn họ đã sợ phát điên lên, thậm chí có người nằm liệt trên đất, đũng quần ướt một mảng.
“Đây là sức mạnh của Thương Ám Huyền Thể sao? Đây là thực lực của thần y Lâm?”.
Băng Thượng Quân ở phía sau lẩm bẩm, sắc mặt anh ta tái đi nhiều.
“Đây chỉ mới là bắt đầu!”.
Trong khói đen vang lên giọng nói của Lâm Chính, giống như tiếng ngâm nga của tử thần.
“Xông lên! Giết cho tôi!”.
Công Tôn Đại Hoàng cảm thấy không ổn, vội vàng gào lên.
Nhiều người lao vào bên trong, nhưng như vậy chẳng khác nào đưa đầu vào chỗ chết!
Lâm Chính đấm ngang đá dọc, một đường tiến thẳng về phía trước, giống như chiến thần, tung độc lực đáng sợ ra xung quanh.
Soạt soạt soạt…
Những luồng khí độc giống như nanh vuốt của ác ma, điên cuồng nuốt chửng đám người.
Không lâu sau, xung quanh Lâm Chính đã biến thành một vùng chân không.
Trên mặt đất toàn là máu và xương không chỉnh tề.
Cả hiện trường giống như địa ngục trần gian.
Người của Cổ Phái run rẩy, hoàn toàn bị thủ đoạn tàn ác của Lâm Chính dọa sợ.
Những người còn lại chỉ dám bao vây, không dám tiến lên.
Nhóm người Cổ Phái quay lưng về phía hồ Ám Long đã bị diệt toàn quân.
“Ông Công Tôn, thực lực của thần y Lâm quá mạnh, chúng tôi… chúng tôi hoàn toàn không phải đối thủ”, một nguyên lão Cổ Phái răng đánh lập cập, run rẩy nói.
“Vào trận!”.
Công Tôn Đại Hoàng tức giận quát.
“Thất Sương Trận! Bày bố!”, một người quát lên.
Ba mươi sáu cao thủ nhảy ra từ trong nhóm người Cổ Phái, bày đại trận với Lâm Chính làm trung tâm.
Ba mươi sáu cao thủ đều cầm châm bạc, nhưng số châm bạc đó có màu sắc khác nhau.
Đỏ có, xanh lục có, xanh lam có, vàng có…
Không còn nghi ngờ gì, mỗi một cây châm bạc đều đã ngâm độc, mỗi một cây đều là chất độc khác nhau…
“Thất Sương Trận?”, Băng Thượng Quân có vẻ nghiêm nghị: “Thần y Lâm, anh phải cẩn thận! Thất Sương Trận của Cổ Phái vang danh thiên hạ, cao thủ chết trong Thất Sương Trận này nhiều vô số kể! Cẩn thận!”.
“Hừ!”.
Lâm Chính không nói, mang theo khí độc đáng sợ lao về phía những người đó.
Ba mươi sáu cao thủ lập tức chuyển động.
“Sương Châm Thiên Niên!”.
Một người râu dài quát lên.
Ba mươi sáu người đồng loạt giơ hai cánh tay phóng châm bạc về phía Lâm Chính.
Trong thời gian ngắn, vô số châm bạc sáng như tuyết bay ào ào về phía anh.
Lâm Chính không ngừng tránh né chặn đỡ, nhưng châm bạc quá nhiều, anh dứt khoát không chặn nữa, để mặc châm bạc đâm vào cơ thể mình.
May có tiên thiên cương khu chống đỡ, châm bạc hoàn toàn không cắm được vào cơ thể anh.
Lúc này, chợt một cảm giác lạnh lẽo lan tràn quanh người Lâm Chính.
“Cái gì?”.
Lâm Chính ngạc nhiên, vội nhìn về phía châm bạc rơi dưới mặt đất cạnh chân mình.
Lúc này anh mới phát hiện dù là châm bạc màu gì, mỗi một cây đều tỏa ra khí lạnh dày đặc, ngay cả những cây châm bạc đang bay tới cũng có khí lạnh vô tận…
“Đó là…”.
Lâm Chính đột nhiên phản ứng lại, định lùi về sau.
Nhưng… không kịp nữa rồi!
Số khí lạnh đó đạt tới nhiệt độ nhất định, dùng châm bạc làm khung, thoáng chốc đóng băng thành một chiếc lồng băng sương khổng lồ.
Lâm Chính cũng bị nhốt trong đó, không thể động đậy…