-
Chương 5221-5225
Chương 5221: Đừng trách tôi
Người của Long tộc nghe thấy thế liền hiểu ngay ý đồ của Long Tử.
Âm mưu!
Đây là một âm mưu trắng trợn!
Long Tử muốn hiến tế tất cả bọn họ.
"Long Tử đại nhân, xin hãy tha cho tôi đi! Tôi không muốn chết! Xin anh hãy tha cho tôi!".
"Cho tôi ra khỏi đây đi, hu hu hu..."
"Cứu tôi với! Ai cứu tôi với!".
"Cứu tôi với!".
Những tiếng rên la thảm thiết không ngừng vang khắp nội điện.
Tất cả người của Long tộc đều gào khóc xin tha.
Có người còn chửi bới Long Tử.
Nhưng tất cả đều vô ích.
Long Tử không chút quan tâm đến cảm xúc hay lời nói của bọn họ.
Cái hắn cần là sức mạnh!
Là sức mạnh vô địch thế gian!
"Hấp thu tinh hoa của các vị không những có thể giúp tôi tạm thời có thủ đoạn chống lại thần linh, mà còn giúp tôi đột phá cảnh giới trước đó, bước vào cảnh giới chí cao vô thượng kia. Tôi định hiến tế tộc nhân từ từ, nhưng hôm nay ra nông nỗi này thì cũng chỉ đành mạo hiểm vậy! Các vị... đừng trách tôi!".
Long Tử nheo mắt cười nói, vẻ mặt dương dương đắc ý.
Nhưng đúng lúc này.
Rắc!
Một âm thanh quỷ dị vang lên trong pháp trận.
Sau đó cả pháp trận ánh sáng máu đang không ngừng xoay chuyển bỗng ngừng lại.
Ánh sáng màu máu đáng sợ tràn ngập nội điện cũng lập tức trở nên ảm đạm.
"Cái gì?".
Long Tử như muốn ngừng thở, ngước mắt lên nhìn.
Chỉ thấy các điểm trận bỗng vỡ ra.
Những người đang bị pháp trận hút chặt cũng được giải thoát, lần lượt ngã vật ra đất.
"Có chuyện gì vậy? Xảy ra vấn đề ở đâu sao?".
Long Tử gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu, sắc mặt vô cùng dữ tợn.
"Đại nhân bớt giận, thuộc hạ sẽ đi kiểm tra ngay".
Đội trưởng đội cận vệ đổ mồ hôi lạnh, vội vàng nói rồi sắp xếp người đi kiểm tra.
Nhưng đúng lúc này, Long Tiếu, Long Kỳ ở bên kia bỗng đứng lên.
"Là chúng tôi ngắt pháp trận!".
Họ vừa dứt lời, Long Tử liền quay phắt sang nhìn.
Chỉ thấy điểm trận dưới chân Long Tiếu và Long Kỳ đã bị phá nát.
Không những vậy, mấy trận văn gần đó cũng đều đứt đoạn.
Điểm trận của bọn họ là vị trí cực kỳ quan trọng, giống như động mạch của cơ thể người.
Nếu nơi này có vấn đề, thì pháp trận không thể tiếp tục vận hành.
"To gan!".
Tất cả người của đội cận vệ đều xông tới, bao vây Long Tiếu và Long Kỳ.
"Các anh tạo phản à? Dám phá pháp trận của tôi! Người đâu, xé xác họ ra cho tôi! Tôi phải tế sống bọn họ!".
Long Tử dữ tợn nói.
"Vâng, đại nhân!".
Đội trưởng đội cận vệ lập tức hạ lệnh, chuẩn bị ra tay.
"Ai dám?".
Đúng lúc này, tiếng gầm vang lên.
Người của Long tộc ở xung quanh ùa tới, bao vây người của đội cận vệ.
Có người còn rút kiếm ra, chĩa vào Long Tử trên tế đài.
Người của đội cận vệ lập tức nháo nhào.
Sắc mặt Long Tử cực kỳ khó coi.
"Các người bị điên à?".
"Không! Chúng tôi không điên, là cậu điên! Long Tử, chúng tôi coi cậu là thần linh của Long tộc, nhưng cậu lại muốn tàn sát cả tộc! Cậu thật độc ác!".
Một trưởng giả của Long tộc sắc mặt trắng bệch, căm phẫn hét lên.
"Các ông không chịu hiến tế thì đừng hòng thoát kiếp nạn hôm nay!".
Long Tử lạnh lùng nói: "Một lũ ếch ngồi đáy giếng tầm nhìn hạn hẹp, chắc không phải các ông nghĩ rằng thoát khỏi pháp trận này thì sẽ sống sót đấy chứ? Các ông không thể biết mình đang đối mặt với cái gì!".
"Nhưng sống chết của chúng tôi không do cậu quyết định!".
Ông lão lớn tiếng nói.
"Đúng, không thể do cậu quyết định!".
"Long Tử, cậu là đồ khốn kiếp!".
"Số phận của chúng tôi do chúng tôi tự quyết!".
Mọi người nhao nhao kêu lên, hận ý ngút trời.
Long Tử nộ hỏa công tâm, ánh mắt ngập tràn lửa giận, gật đầu liên tục.
"Được! Được! Được lắm! Nếu các ông đã muốn chết, thì đừng trách tôi!".
Chương 5222: Giết người này trước
Long Tử đã bị chọc giận hoàn toàn.
Hắn phẫn nộ nhìn người của Long tộc ở bên dưới, khẽ gầm lên: "Nếu các ông đã không ngoan ngoãn phối hợp với tôi, thì để tôi tự ra tay lấy sức mạnh của các ông!".
Dứt lời, hắn gầm lên một tiếng, một luồng sức mạnh kỳ diệu bùng phát từ người hắn.
Trong chớp mắt, cả nội điện lại nồng nặc mùi máu tanh.
Pháp trận mới dừng lại tiếp tục vận hành.
"Có chuyện gì vậy?".
"Chẳng phải điểm trận đã bị chúng ta phá hoại rồi sao? Tại sao vẫn có thể vận hành được?".
"Anh... anh đã làm gì?".
Đám Long Kỳ vô cùng kinh ngạc.
"Tôi dùng long lực của mình cưỡng chế nối liền các điểm trận bị phá hoại để huy động pháp trận".
Long Tiếu nhìn ra manh mối, vội kêu lên: "Mọi người mau rời khỏi đây đi, nếu không đi sẽ bị anh ta hút cạn long lực và giết chết! Đi thôi, nhanh lên!".
Hắn vừa dứt lời, người của Long tộc như chim sợ cành cong, xông ra ngoài cửa.
"Ngăn bọn họ lại!".
Long Tử gầm lên.
Người của đội cận vệ nhao nhao xông tới ngăn cản.
"Lũ ngu xuẩn, hắn muốn diệt cả Long tộc, mà các cậu còn giúp hắn?".
"Lẽ nào các cậu muốn trở thành tòng phạm diệt tộc sao?".
"Các cậu có còn là người của Long tộc không?".
Người của Long tộc chỉ trích đội cận vệ.
Nhưng những người này sắc mặt lạnh tanh, chỉ giơ đồ đao lên, chém vào đám người một cách vô tình.
"Bọn họ đã bị Long Tử tẩy não rồi!".
Long Tiếu chứng kiến cảnh này với vẻ tuyệt vọng, khàn giọng nói: "Bọn họ chỉ trung thành với Long Tử chứ không phải Long tộc, trong lòng bọn họ, mọi quyết định của Long Tử đều là đúng đắn!".
"Nếu đã vậy thì chúng ta không cần khách sáo nữa! Các vị, giết những kẻ ăn cây táo rào cây sung này rồi chúng ta rời khỏi đây".
"Giết! Giết!".
Người của Long tộc bắt đầu phản kích.
Tuy các thành viên của đội cận vệ đều có thực lực mạng mẽ, nhưng số lượng không thể bằng cả Long tộc.
Bọn họ nhanh chóng bị đánh cho lùi lại.
Nhưng pháp trận đã phát động, sức mạnh của pháp trận cũng tác động lên người những người này.
"A!".
Một ông lão bị thương quá nặng, bỗng hét lên một tiếng thảm thiết, nặng nề ngã xuống pháp trận.
Máu thịt trên người ông ta lập tức bị pháp trận hút sạch, hóa thành một bộ xương trắng hếu đáng sợ, lập tức mất mạng.
Những người khác sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Dưới sự ngăn cản của đội cận vệ, càng ngày càng có nhiều người không chịu nổi sức mạnh pháp trận, ngã xuống và bị hút sạch máu thịt.
Ánh mắt Long Tiếu đầy tuyệt vọng.
Hắn rất muốn xông tới trợ giúp, nhưng hắn và Long Kỳ đã tiêu hao rất nhiều long lực để phá hoại pháp trận, không đủ để chống lại đội cận vệ.
Còn đội cận vệ thì ai nấy hung hãn không sợ chết, chặn luôn cánh cửa lại.
Mọi người muốn xông ra ngoài phải mất chút thời gian.
Mà chút thời gian này đủ để Long Tử hấp thu hầu hết mọi người.
"Ha ha ha! Tốt lắm! Tốt lắm! Tuy quá trình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng kết quả vẫn mĩ mãn!".
Ánh mắt Long Tử lộ vẻ hưng phấn, càng ngày càng điên cuồng.
"Tôi liều mạng với anh!".
Đúng lúc này, Long Tiếu bỗng gầm lên, rồi nhào về phía Long Tử.
"Hử?".
Ánh mắt Long Tử bình thản, vung tay lên.
Bốp!
Long Tiếu bay đi, nặng nề ngã vào pháp trận.
Sức mạnh pháp trận lập tức bao trùm lấy hắn.
Long Tiếu biến sắc, vội vàng lộn người thoát khỏi phạm vi bao trùm của pháp trận.
Nhưng dù là vậy, thì máu thịt phần lưng của hắn vẫn bị ăn mòn nhầy nhụa, thảm không nỡ nhìn.
"Giết người này trước cho tôi!".
Long Tử chỉ vào Long Tiếu, mặt không cảm xúc nói.
Chương 5223: Rồng khổng lồ
“Vâng, Long Tử đại nhân!”
Một người trong đội cận vệ bước ra, lập tức tấn công Long Tiếu.
Long Tiếu trợn tròn mắt, vội vã đứng dậy định phản kháng.
Nhưng trước đó lúc phá pháp trận hắn đã tiêu hao rất nhiều thể lực, cộng thêm việc bị pháp trận hút mất không ít Long lực và máu thịt nên giờ Long Tiếu cực kỳ yếu, căn bản là không còn sức chống lại thành viên mạnh mẽ của đội cận vệ.
Phải biết rằng thành viên của đội cận vệ này đều được Long Tử đích thân đào tạo, sức mạnh phi phàm, người thường căn bản đấu không lại họ.
Cho dù Long Tiếu có không bị thương thì cũng sẽ gặp không ít khó khăn khi đối phó với người này.
Long Tiếu khó nhọc đứng dậy, vào thế chuẩn bị chiến đấu nhưng trong mắt đầy sự tuyệt vọng.
Hắn biết mình không qua nổi ải này.
Đúng vào lúc này.
Xẹt!
Thanh kiếm sắc bén chém về phía thành viên đội cận vệ.
Mặc dù đường kiếm này rất hiểm hóc nhưng cận vệ kia lập tức cảm nhận được nguy hiểm, trở tay đánh lại.
Keng!
Thanh kiếm bị đánh gãy.
Người cầm kiếm cũng bị đánh bay.
Long Tiếu sững lại, nhìn sang bên đó, gương mặt đầy vẻ quỷ dị.
Đó là Long Kỳ!
Thành viên đội cận vệ liếc nhìn, không tiếp tục tấn công.
Bởi Long Tử yêu cầu anh ta giết Long Tiếu trước, cho nên anh ta lại cầm thanh đao lên đi về phía Long Tiếu.
“Long Kỳ, đi mau!”
Long Tiếu hét lên.
“Tôi không đi, nếu đi thì phải cùng đi!”
Long Kỳ nghiến răng, khó nhọc đứng dậy, tiếp tục chiến đấu.
“Long Kỳ, dừng tay! Đi mau! Đi ngay!”
Long Tiếu lại gào thét.
Nhưng Long Kỳ kiên quyết không nghe, cận vệ này chiêu tiếp theo chắc chắn sẽ giết chết Long Kỳ.
Long Kỳ không đủ sức đỡ được chiêu thứ hai này.
Nhưng dù Long Tiếu có khuyên thế nào, Long Kỳ cũng không quan tâm.
Anh ta chỉ muốn cứu lấy Long Tiếu.
Long Tiếu hiểu rõ tính cách Long Kỳ, cũng thừa biết mình có nói gì cũng vô dụng.
Hắn cắn răng, gầm lên một tiếng tức giận, sau đó lao thẳng về phía thành viên đội cận vệ.
“Anh…”
Long Kỳ sững sờ.
“Người anh em, có chết cũng để tôi chết trước, tôi xin đi trước một bước! Tôi sẽ đợi anh!”
Long Tiếu gầm lên, giải phóng hết toàn bộ chút sức mạnh ít ỏi còn lại trong cơ thể.
Cho dù không thể đánh bại cận vệ này nhưng nhất định cũng phải đả thương được hắn!
Long Tiếu giờ đã coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, gương mặt lộ vẻ dữ tộn, dùng hết sức bình sinh ra một chiêu cuối cùng.
Long Kỳ quỳ trên mặt đất, đau khổ rơi nước mắt nhưng bất lực không thể làm gì ngoài việc nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đang xảy ra trước mặt.
Thế nhưng đúng lúc này.
Gràooo!
Một tiếng rồng gầm chấn động trời đất đột nhiên vang lên từ bên ngoài điện.
Sau đó.
Rầm!
Cửa đại điện bị đánh bay, một chiếc đầu rồng khổng lồ thò vào trong điện.
Cả đại điện bên trong chấn động.
Những người đứng chắn trước cửa đại điện đều bị đầu rồng đánh bay.
Có người lập tức đầu một nơi thân một nẻo, hoá thành một làn sương máu rồi mất mạng. Có người bị đánh bay rồi rơi xuống đất, tan xương nát thịt.
Ai nấy đều vô cùng kinh hãi, vội vã nhìn về phía cánh cửa giờ đã vỡ nát.
Thần long khổng lồ từ từ di chuyển vào bên trong.
Nhìn thần long uy nghiêm, người của long mạch dưới lòng đất đều sững sờ và khiếp sợ.
Sắc mặt Long Tử cũng đông cứng lại đến cực điểm.
Hắn không ngờ người này thật sự đuổi tới đây, lại còn nhanh như vậy...
"Thôi kệ đi, mặc dù vẫn chưa hấp thụ được hoàn toàn, nhưng đối phó với thứ này chắc cũng khá ổn rồi!"
Long Tử lạnh lùng lẩm bẩm, sau đó quay sang người bên cạnh: "Giữ chân thứ này cho tôi, tôi sẽ lập tức ra tay quét sạch kẻ địch xâm lược này!"
"Vâng, thưa đại nhân!"
Các cận vệ lần lượt gật đầu, sau đó quay mũi giáo và hét lên, tấn công thần long.
Lúc này, cơ thể Lâm Chính vẫn đang bám chặt trên lưng rồng...
Chương 5224: Hoàn toàn quy phục
Mặc dù pháp trận vẫn chưa hoàn thành quá trình biến đổi đối với toàn bộ tộc nhân của long mạch dưới lòng đất, nhưng nó cũng đã hấp thụ máu thịt và long lực của không ít tộc nhân.
Long Tử nhắm mắt lại và bắt đầu hấp thụ sức mạnh này.
Các cận vệ cũng lao về phía con rồng bất chấp sự an toàn của bản thân, mục đích để câu giờ cho Long Tử.
Nhưng rõ ràng họ đã đánh giá thấp sức mạnh khủng bố của con rồng.
Chỉ thấy con rồng di chuyển cái đầu khổng lồ của nó, nhìn chằm chằm vào những hình dáng giống như con kiến trước mặt, sau đó há cái miệng lớn và phun một hơi về phía đó.
Phụt!
Long hoả đáng sợ bùng lên nuốt chửng mọi người.
Hơn chục thành viên của đội cận vệ biến thành tro bụi và mất mạng ngay lập tức.
Những thành viên còn lại của đội cận vệ mở to mắt và cơ thể họ đột nhiên cứng đờ.
Mặc dù họ trung thành với Long Tử.
Nhưng dù trung thành đến đâu cũng không thể cưỡng lại nỗi sợ hãi do con rồng khổng lồ này mang đến.
"Sợ cái gì? Đi theo tôi, diệt ngoại địch, bảo vệ tộc nhân long mạch!"
Đội trưởng đội cận vệ gầm lên và cầm đao lao về phía con rồng thép.
Thân hình anh ta rất cường tráng, nhanh như tia chớp tránh được ngọn lửa rồng phun ra, sau đó nhảy thẳng lên đầu con rồng, dùng hai tay nắm chặt thanh đao và chém mạnh vào đầu rồng.
Tuy nhiên...
Bang!
Một âm thanh vang dội vang lên.
Thanh đao đâm vào đầu rồng lập tức bị gãy.
Đội trưởng đội cận vệ bị phản lực bật ngược lại hất văng ra xa, nặng nề ngã xuống đất.
Thân rồng được làm bằng thép đặc biệt, sao có thể bị phá hủy bởi những lưỡi đao sắc bén thông thường?
Đội trưởng đội cận vệ leo lên, nhìn thanh đao gãy nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, chuẩn bị phát động một cuộc tấn công khác.
Nhưng vào lúc này, một cái bóng bao trùm đầu anh ta.
Đội trưởng đội cận vệ sửng sốt và ngước lên.
Một móng vuốt rồng khổng lồ bao phủ lấy anh ta.
Rầm!
Vuốt của con rồng đập mạnh xuống đất.
Mặt đất nổ tung ngay lập tức.
Các vết nứt lan rộng ra mọi hướng.
Về phần đội trưởng đội cận vệ giờ đã biến thành một bãi bầy nhầy máu thịt và chết ngay tại chỗ.
"Cái gì?"
Những thành viên còn lại của đội cận vệ đều choáng váng.
"Tất cả lùi lại!"
Lúc này, một tiếng hét vang lên.
Các thành viên của đội cận vệ đều quay lại.
Họ phát hiện ra người gọi họ chính là Long Tử.
Mọi người không dám do dự, lần lượt lui về phía sau, cho đến khi đến bên cạnh Long Tử mới dừng lại.
"Long Tử đại nhân, đây là loại quái vật gì vậy?"
"Chúng ta... e rằng chúng ta không thể đối phó nổi với con quái vật này!"
Mấy người nghiến răng nghiến lợi nói.
"Đừng lo lắng, tôi sẽ đối phó với con quái vật này”.
Long Tử cười nhạt nói: "Có điều, tôi phải mượn sức mạnh của các người!"
“Sức mạnh của chúng tôi?”
Mọi người đều nhìn Long Tử.
Tuy nhiên, họ không kịp hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa.
Vù vù vù vù...
Một lượng lớn những thứ trông như các mạch máu màu đỏ toả ra từ cơ thể Long Tử, cắm thẳng vào trái tim bọn họ.
Các thành viên của đội cận vệ đều run rẩy và mở to mắt nhìn Long Tử.
Sau đó, các mạch máu như hút hết máu thịt của họ, rồi cứ thế dung nạp chúng vào trong cơ thể Long Tử.
Cơ thể của những thành viên đội cận vệ bắt đầu khô quắt lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Chưa đầy mười giây, toàn bộ thành viên đội cận vệ đều bị hút thành xác khô và chết ngay tại chỗ.
Long Tử nhắm mắt lại, cảm nhận một lát rồi thở ra nhẹ nhõm.
Khi hắn mở mắt lần nữa, đồng tử đã chuyển sang màu đỏ như máu.
"Tuy rằng không hoàn hảo, nhưng cũng đủ!"
"Bây giờ, tao muốn mày phải chết và hoàn toàn đầu hàng dưới chân tao!"
Long Tử cười dữ tợn, rồi từng bước đi về phía con rồng thép.
Con rồng thép khổng lồ gầm lên giận dữ.
Người nằm trên lưng con rồng thép khổng lồ cũng khó nhọc mở mắt ra...
Chương 5225: Tư duy của thần long
Gràooo!
Con rồng thép rít lên giận dữ, long lực tinh khiết đổ dồn về phần móng vuốt, sau đó đánh về phía Long Tử.
Long Tử cũng không hề kém cạnh, vươn tay đánh lại móng vuốt rồng.
Áp lực giữa hai chưởng lực vô cùng khủng khiếp.
Nếu đứng gần đó quan sát, người ta sẽ cảm giác đây là cuộc chiến giữa kiến và voi.
Con kiến kia trong nháy mắt sẽ biến thành cát bụi.
Nhưng khi chưởng của Long Tử và vuốt rồng chạm nhau.
Cheng!
Trên người Long Tử đột nhiên loé lên một tia huyết quang.
Tiếp đó, một luồng sức mạnh âm lãnh bộc phát từ chưởng ấn của Long Tử.
Đoàng!
Sức mạnh này va chạm với sức mạnh của vuốt rồng.
Ở nơi hai luồng sức mạnh va chạm với nhau, những vòng xoáy điên cuồng xuất hiện.
Những vòng xoáy này như cơn lốc khiến cho cả cung điện rung lắc dữ dội.
Mặt đất nứt ra, những vết nứt đáng sợ lan rộng.
Tộc nhân của long mạch người chạy bạt mạng, người không kịp chạy thì lập tức mất mạng.
Long Tiếu vội vã đưa tộc nhân ra bên ngoài.
Nhìn điện Tế Long cứ như vậy mà sụp đổ, ai nấy đều cảm thấy khó tin.
Nhưng điều càng khiến bọn họ không thể tin nổi là Long Tử lại trực tiếp tiếp chiêu…
Con rồng thép không ngừng gào thét.
Như thể nó cũng khó mà tin nổi.
“Thế nào? Không ngờ tới phải không? Ha ha… sức mạnh của huyết trận này không đơn giản như mày tưởng tượng đâu! Có trận pháp này giúp sức, mày muốn giết tao cũng không dễ đâu!”
Long Tử cười gằn, trong mắt đầy vẻ đắc ý.
Nhưng chỉ một giây sau, đuôi thần long quất tới.
Chiếc đuôi đáng sợ quét tới khiến tất cả mọi thứ tan thành cát bụi, quất mạnh vào người Long Tử.
Long Tử không kịp phòng bị, trong nháy mắt đã bị đánh bay. Hắn bay vèo ra ngoài như một viên đạn, miệng không ngừng thổ huyết, da thịt nửa người đã nát bấy.
Sau cùng, hắn rơi xuống một ngọn núi trong khu rừng, khiến cho cả ngọn núi vỡ vụn.
Rồng thép lập tức lao lên không trung, bay về phía Long Tử.
Bị dính một đòn như vậy mà Long Tử vẫn chưa mất mạng, có thể thấy sức mạnh của pháp trận đáng sợ thế nào.
Long Tử nhanh chóng bò dậy khỏi ngọn núi, nhìn con rồng khổng lồ đang lao tới, hắn gầm lên một tiếng, hai tay phất lên không trung.
Cheng!
Sức mạnh của huyết trận trong cơ thể hắn giải phóng toàn bộ, một tấm khiên máu xuất hiện phía trước Long Tử.
Nhưng tấm khiên này không chỉ để phòng ngự, nó lơ lửng trên không trung, những bọt khí thi nhau xuất hiện rồi biến thành những chiếc gai màu đỏ như máu, đâm về phía con rồng.
Những chiếc gai máu lao tới như mưa.
Những chiếc gai này dù không thể trực tiếp đâm thủng cơ thể thần long, nhưng nó có thể bám lại trên cơ thể thần long và ăn mòn lớp thép cực kỳ nhanh.
Gràooo!
Con rồng gầm lên giận dữ, lại đâm vào tấm khiên máu.
Nhưng lần này, tấm khiên không hề bị vỡ.
Long Tử hai tay nâng tấm khiên, nghiến răng kiên trì đến cuối cùng.
Hắn dựa lưng vào núi.
Con rồng khổng lồ điên cuồng thúc mạnh vào khiên, từng chút một đẩy Tử Long vào trong núi.
Ngọn núi bị húc cho vỡ vụn.
Nhưng tấm khiên máu vẫn không hề có một vết nứt.
“Được! Được lắm! Xem ra hiến tế bao nhiêu tộc nhân như vậy nên giờ đã có tác dụng!”
“Con rồng chết tiệt của mày mặc dù có được sức mạnh Long Tâm, nhưng chắc chắn nó không trụ được lâu nữa. Bởi vì long tâm là vật sống, còn con rồng này chỉ là máy móc. Chỉ cần tao kéo dài thêm thời gian thì mày chết chắc! Ha ha ha ha…”
Long Tử cười lớn.
Đúng lúc này, con rồng khổng lồ đột nhiên dừng lại, sau đó bay về hướng ngược lại.
“Gì vậy?”
Nụ cười trên mặt Long Tử đông cứng lại, nghi hoặc nhìn theo con rồng khổng lồ.
“Mày… lẽ nào mày có khả năng suy nghĩ?”
Người của Long tộc nghe thấy thế liền hiểu ngay ý đồ của Long Tử.
Âm mưu!
Đây là một âm mưu trắng trợn!
Long Tử muốn hiến tế tất cả bọn họ.
"Long Tử đại nhân, xin hãy tha cho tôi đi! Tôi không muốn chết! Xin anh hãy tha cho tôi!".
"Cho tôi ra khỏi đây đi, hu hu hu..."
"Cứu tôi với! Ai cứu tôi với!".
"Cứu tôi với!".
Những tiếng rên la thảm thiết không ngừng vang khắp nội điện.
Tất cả người của Long tộc đều gào khóc xin tha.
Có người còn chửi bới Long Tử.
Nhưng tất cả đều vô ích.
Long Tử không chút quan tâm đến cảm xúc hay lời nói của bọn họ.
Cái hắn cần là sức mạnh!
Là sức mạnh vô địch thế gian!
"Hấp thu tinh hoa của các vị không những có thể giúp tôi tạm thời có thủ đoạn chống lại thần linh, mà còn giúp tôi đột phá cảnh giới trước đó, bước vào cảnh giới chí cao vô thượng kia. Tôi định hiến tế tộc nhân từ từ, nhưng hôm nay ra nông nỗi này thì cũng chỉ đành mạo hiểm vậy! Các vị... đừng trách tôi!".
Long Tử nheo mắt cười nói, vẻ mặt dương dương đắc ý.
Nhưng đúng lúc này.
Rắc!
Một âm thanh quỷ dị vang lên trong pháp trận.
Sau đó cả pháp trận ánh sáng máu đang không ngừng xoay chuyển bỗng ngừng lại.
Ánh sáng màu máu đáng sợ tràn ngập nội điện cũng lập tức trở nên ảm đạm.
"Cái gì?".
Long Tử như muốn ngừng thở, ngước mắt lên nhìn.
Chỉ thấy các điểm trận bỗng vỡ ra.
Những người đang bị pháp trận hút chặt cũng được giải thoát, lần lượt ngã vật ra đất.
"Có chuyện gì vậy? Xảy ra vấn đề ở đâu sao?".
Long Tử gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu, sắc mặt vô cùng dữ tợn.
"Đại nhân bớt giận, thuộc hạ sẽ đi kiểm tra ngay".
Đội trưởng đội cận vệ đổ mồ hôi lạnh, vội vàng nói rồi sắp xếp người đi kiểm tra.
Nhưng đúng lúc này, Long Tiếu, Long Kỳ ở bên kia bỗng đứng lên.
"Là chúng tôi ngắt pháp trận!".
Họ vừa dứt lời, Long Tử liền quay phắt sang nhìn.
Chỉ thấy điểm trận dưới chân Long Tiếu và Long Kỳ đã bị phá nát.
Không những vậy, mấy trận văn gần đó cũng đều đứt đoạn.
Điểm trận của bọn họ là vị trí cực kỳ quan trọng, giống như động mạch của cơ thể người.
Nếu nơi này có vấn đề, thì pháp trận không thể tiếp tục vận hành.
"To gan!".
Tất cả người của đội cận vệ đều xông tới, bao vây Long Tiếu và Long Kỳ.
"Các anh tạo phản à? Dám phá pháp trận của tôi! Người đâu, xé xác họ ra cho tôi! Tôi phải tế sống bọn họ!".
Long Tử dữ tợn nói.
"Vâng, đại nhân!".
Đội trưởng đội cận vệ lập tức hạ lệnh, chuẩn bị ra tay.
"Ai dám?".
Đúng lúc này, tiếng gầm vang lên.
Người của Long tộc ở xung quanh ùa tới, bao vây người của đội cận vệ.
Có người còn rút kiếm ra, chĩa vào Long Tử trên tế đài.
Người của đội cận vệ lập tức nháo nhào.
Sắc mặt Long Tử cực kỳ khó coi.
"Các người bị điên à?".
"Không! Chúng tôi không điên, là cậu điên! Long Tử, chúng tôi coi cậu là thần linh của Long tộc, nhưng cậu lại muốn tàn sát cả tộc! Cậu thật độc ác!".
Một trưởng giả của Long tộc sắc mặt trắng bệch, căm phẫn hét lên.
"Các ông không chịu hiến tế thì đừng hòng thoát kiếp nạn hôm nay!".
Long Tử lạnh lùng nói: "Một lũ ếch ngồi đáy giếng tầm nhìn hạn hẹp, chắc không phải các ông nghĩ rằng thoát khỏi pháp trận này thì sẽ sống sót đấy chứ? Các ông không thể biết mình đang đối mặt với cái gì!".
"Nhưng sống chết của chúng tôi không do cậu quyết định!".
Ông lão lớn tiếng nói.
"Đúng, không thể do cậu quyết định!".
"Long Tử, cậu là đồ khốn kiếp!".
"Số phận của chúng tôi do chúng tôi tự quyết!".
Mọi người nhao nhao kêu lên, hận ý ngút trời.
Long Tử nộ hỏa công tâm, ánh mắt ngập tràn lửa giận, gật đầu liên tục.
"Được! Được! Được lắm! Nếu các ông đã muốn chết, thì đừng trách tôi!".
Chương 5222: Giết người này trước
Long Tử đã bị chọc giận hoàn toàn.
Hắn phẫn nộ nhìn người của Long tộc ở bên dưới, khẽ gầm lên: "Nếu các ông đã không ngoan ngoãn phối hợp với tôi, thì để tôi tự ra tay lấy sức mạnh của các ông!".
Dứt lời, hắn gầm lên một tiếng, một luồng sức mạnh kỳ diệu bùng phát từ người hắn.
Trong chớp mắt, cả nội điện lại nồng nặc mùi máu tanh.
Pháp trận mới dừng lại tiếp tục vận hành.
"Có chuyện gì vậy?".
"Chẳng phải điểm trận đã bị chúng ta phá hoại rồi sao? Tại sao vẫn có thể vận hành được?".
"Anh... anh đã làm gì?".
Đám Long Kỳ vô cùng kinh ngạc.
"Tôi dùng long lực của mình cưỡng chế nối liền các điểm trận bị phá hoại để huy động pháp trận".
Long Tiếu nhìn ra manh mối, vội kêu lên: "Mọi người mau rời khỏi đây đi, nếu không đi sẽ bị anh ta hút cạn long lực và giết chết! Đi thôi, nhanh lên!".
Hắn vừa dứt lời, người của Long tộc như chim sợ cành cong, xông ra ngoài cửa.
"Ngăn bọn họ lại!".
Long Tử gầm lên.
Người của đội cận vệ nhao nhao xông tới ngăn cản.
"Lũ ngu xuẩn, hắn muốn diệt cả Long tộc, mà các cậu còn giúp hắn?".
"Lẽ nào các cậu muốn trở thành tòng phạm diệt tộc sao?".
"Các cậu có còn là người của Long tộc không?".
Người của Long tộc chỉ trích đội cận vệ.
Nhưng những người này sắc mặt lạnh tanh, chỉ giơ đồ đao lên, chém vào đám người một cách vô tình.
"Bọn họ đã bị Long Tử tẩy não rồi!".
Long Tiếu chứng kiến cảnh này với vẻ tuyệt vọng, khàn giọng nói: "Bọn họ chỉ trung thành với Long Tử chứ không phải Long tộc, trong lòng bọn họ, mọi quyết định của Long Tử đều là đúng đắn!".
"Nếu đã vậy thì chúng ta không cần khách sáo nữa! Các vị, giết những kẻ ăn cây táo rào cây sung này rồi chúng ta rời khỏi đây".
"Giết! Giết!".
Người của Long tộc bắt đầu phản kích.
Tuy các thành viên của đội cận vệ đều có thực lực mạng mẽ, nhưng số lượng không thể bằng cả Long tộc.
Bọn họ nhanh chóng bị đánh cho lùi lại.
Nhưng pháp trận đã phát động, sức mạnh của pháp trận cũng tác động lên người những người này.
"A!".
Một ông lão bị thương quá nặng, bỗng hét lên một tiếng thảm thiết, nặng nề ngã xuống pháp trận.
Máu thịt trên người ông ta lập tức bị pháp trận hút sạch, hóa thành một bộ xương trắng hếu đáng sợ, lập tức mất mạng.
Những người khác sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Dưới sự ngăn cản của đội cận vệ, càng ngày càng có nhiều người không chịu nổi sức mạnh pháp trận, ngã xuống và bị hút sạch máu thịt.
Ánh mắt Long Tiếu đầy tuyệt vọng.
Hắn rất muốn xông tới trợ giúp, nhưng hắn và Long Kỳ đã tiêu hao rất nhiều long lực để phá hoại pháp trận, không đủ để chống lại đội cận vệ.
Còn đội cận vệ thì ai nấy hung hãn không sợ chết, chặn luôn cánh cửa lại.
Mọi người muốn xông ra ngoài phải mất chút thời gian.
Mà chút thời gian này đủ để Long Tử hấp thu hầu hết mọi người.
"Ha ha ha! Tốt lắm! Tốt lắm! Tuy quá trình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng kết quả vẫn mĩ mãn!".
Ánh mắt Long Tử lộ vẻ hưng phấn, càng ngày càng điên cuồng.
"Tôi liều mạng với anh!".
Đúng lúc này, Long Tiếu bỗng gầm lên, rồi nhào về phía Long Tử.
"Hử?".
Ánh mắt Long Tử bình thản, vung tay lên.
Bốp!
Long Tiếu bay đi, nặng nề ngã vào pháp trận.
Sức mạnh pháp trận lập tức bao trùm lấy hắn.
Long Tiếu biến sắc, vội vàng lộn người thoát khỏi phạm vi bao trùm của pháp trận.
Nhưng dù là vậy, thì máu thịt phần lưng của hắn vẫn bị ăn mòn nhầy nhụa, thảm không nỡ nhìn.
"Giết người này trước cho tôi!".
Long Tử chỉ vào Long Tiếu, mặt không cảm xúc nói.
Chương 5223: Rồng khổng lồ
“Vâng, Long Tử đại nhân!”
Một người trong đội cận vệ bước ra, lập tức tấn công Long Tiếu.
Long Tiếu trợn tròn mắt, vội vã đứng dậy định phản kháng.
Nhưng trước đó lúc phá pháp trận hắn đã tiêu hao rất nhiều thể lực, cộng thêm việc bị pháp trận hút mất không ít Long lực và máu thịt nên giờ Long Tiếu cực kỳ yếu, căn bản là không còn sức chống lại thành viên mạnh mẽ của đội cận vệ.
Phải biết rằng thành viên của đội cận vệ này đều được Long Tử đích thân đào tạo, sức mạnh phi phàm, người thường căn bản đấu không lại họ.
Cho dù Long Tiếu có không bị thương thì cũng sẽ gặp không ít khó khăn khi đối phó với người này.
Long Tiếu khó nhọc đứng dậy, vào thế chuẩn bị chiến đấu nhưng trong mắt đầy sự tuyệt vọng.
Hắn biết mình không qua nổi ải này.
Đúng vào lúc này.
Xẹt!
Thanh kiếm sắc bén chém về phía thành viên đội cận vệ.
Mặc dù đường kiếm này rất hiểm hóc nhưng cận vệ kia lập tức cảm nhận được nguy hiểm, trở tay đánh lại.
Keng!
Thanh kiếm bị đánh gãy.
Người cầm kiếm cũng bị đánh bay.
Long Tiếu sững lại, nhìn sang bên đó, gương mặt đầy vẻ quỷ dị.
Đó là Long Kỳ!
Thành viên đội cận vệ liếc nhìn, không tiếp tục tấn công.
Bởi Long Tử yêu cầu anh ta giết Long Tiếu trước, cho nên anh ta lại cầm thanh đao lên đi về phía Long Tiếu.
“Long Kỳ, đi mau!”
Long Tiếu hét lên.
“Tôi không đi, nếu đi thì phải cùng đi!”
Long Kỳ nghiến răng, khó nhọc đứng dậy, tiếp tục chiến đấu.
“Long Kỳ, dừng tay! Đi mau! Đi ngay!”
Long Tiếu lại gào thét.
Nhưng Long Kỳ kiên quyết không nghe, cận vệ này chiêu tiếp theo chắc chắn sẽ giết chết Long Kỳ.
Long Kỳ không đủ sức đỡ được chiêu thứ hai này.
Nhưng dù Long Tiếu có khuyên thế nào, Long Kỳ cũng không quan tâm.
Anh ta chỉ muốn cứu lấy Long Tiếu.
Long Tiếu hiểu rõ tính cách Long Kỳ, cũng thừa biết mình có nói gì cũng vô dụng.
Hắn cắn răng, gầm lên một tiếng tức giận, sau đó lao thẳng về phía thành viên đội cận vệ.
“Anh…”
Long Kỳ sững sờ.
“Người anh em, có chết cũng để tôi chết trước, tôi xin đi trước một bước! Tôi sẽ đợi anh!”
Long Tiếu gầm lên, giải phóng hết toàn bộ chút sức mạnh ít ỏi còn lại trong cơ thể.
Cho dù không thể đánh bại cận vệ này nhưng nhất định cũng phải đả thương được hắn!
Long Tiếu giờ đã coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, gương mặt lộ vẻ dữ tộn, dùng hết sức bình sinh ra một chiêu cuối cùng.
Long Kỳ quỳ trên mặt đất, đau khổ rơi nước mắt nhưng bất lực không thể làm gì ngoài việc nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đang xảy ra trước mặt.
Thế nhưng đúng lúc này.
Gràooo!
Một tiếng rồng gầm chấn động trời đất đột nhiên vang lên từ bên ngoài điện.
Sau đó.
Rầm!
Cửa đại điện bị đánh bay, một chiếc đầu rồng khổng lồ thò vào trong điện.
Cả đại điện bên trong chấn động.
Những người đứng chắn trước cửa đại điện đều bị đầu rồng đánh bay.
Có người lập tức đầu một nơi thân một nẻo, hoá thành một làn sương máu rồi mất mạng. Có người bị đánh bay rồi rơi xuống đất, tan xương nát thịt.
Ai nấy đều vô cùng kinh hãi, vội vã nhìn về phía cánh cửa giờ đã vỡ nát.
Thần long khổng lồ từ từ di chuyển vào bên trong.
Nhìn thần long uy nghiêm, người của long mạch dưới lòng đất đều sững sờ và khiếp sợ.
Sắc mặt Long Tử cũng đông cứng lại đến cực điểm.
Hắn không ngờ người này thật sự đuổi tới đây, lại còn nhanh như vậy...
"Thôi kệ đi, mặc dù vẫn chưa hấp thụ được hoàn toàn, nhưng đối phó với thứ này chắc cũng khá ổn rồi!"
Long Tử lạnh lùng lẩm bẩm, sau đó quay sang người bên cạnh: "Giữ chân thứ này cho tôi, tôi sẽ lập tức ra tay quét sạch kẻ địch xâm lược này!"
"Vâng, thưa đại nhân!"
Các cận vệ lần lượt gật đầu, sau đó quay mũi giáo và hét lên, tấn công thần long.
Lúc này, cơ thể Lâm Chính vẫn đang bám chặt trên lưng rồng...
Chương 5224: Hoàn toàn quy phục
Mặc dù pháp trận vẫn chưa hoàn thành quá trình biến đổi đối với toàn bộ tộc nhân của long mạch dưới lòng đất, nhưng nó cũng đã hấp thụ máu thịt và long lực của không ít tộc nhân.
Long Tử nhắm mắt lại và bắt đầu hấp thụ sức mạnh này.
Các cận vệ cũng lao về phía con rồng bất chấp sự an toàn của bản thân, mục đích để câu giờ cho Long Tử.
Nhưng rõ ràng họ đã đánh giá thấp sức mạnh khủng bố của con rồng.
Chỉ thấy con rồng di chuyển cái đầu khổng lồ của nó, nhìn chằm chằm vào những hình dáng giống như con kiến trước mặt, sau đó há cái miệng lớn và phun một hơi về phía đó.
Phụt!
Long hoả đáng sợ bùng lên nuốt chửng mọi người.
Hơn chục thành viên của đội cận vệ biến thành tro bụi và mất mạng ngay lập tức.
Những thành viên còn lại của đội cận vệ mở to mắt và cơ thể họ đột nhiên cứng đờ.
Mặc dù họ trung thành với Long Tử.
Nhưng dù trung thành đến đâu cũng không thể cưỡng lại nỗi sợ hãi do con rồng khổng lồ này mang đến.
"Sợ cái gì? Đi theo tôi, diệt ngoại địch, bảo vệ tộc nhân long mạch!"
Đội trưởng đội cận vệ gầm lên và cầm đao lao về phía con rồng thép.
Thân hình anh ta rất cường tráng, nhanh như tia chớp tránh được ngọn lửa rồng phun ra, sau đó nhảy thẳng lên đầu con rồng, dùng hai tay nắm chặt thanh đao và chém mạnh vào đầu rồng.
Tuy nhiên...
Bang!
Một âm thanh vang dội vang lên.
Thanh đao đâm vào đầu rồng lập tức bị gãy.
Đội trưởng đội cận vệ bị phản lực bật ngược lại hất văng ra xa, nặng nề ngã xuống đất.
Thân rồng được làm bằng thép đặc biệt, sao có thể bị phá hủy bởi những lưỡi đao sắc bén thông thường?
Đội trưởng đội cận vệ leo lên, nhìn thanh đao gãy nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, chuẩn bị phát động một cuộc tấn công khác.
Nhưng vào lúc này, một cái bóng bao trùm đầu anh ta.
Đội trưởng đội cận vệ sửng sốt và ngước lên.
Một móng vuốt rồng khổng lồ bao phủ lấy anh ta.
Rầm!
Vuốt của con rồng đập mạnh xuống đất.
Mặt đất nổ tung ngay lập tức.
Các vết nứt lan rộng ra mọi hướng.
Về phần đội trưởng đội cận vệ giờ đã biến thành một bãi bầy nhầy máu thịt và chết ngay tại chỗ.
"Cái gì?"
Những thành viên còn lại của đội cận vệ đều choáng váng.
"Tất cả lùi lại!"
Lúc này, một tiếng hét vang lên.
Các thành viên của đội cận vệ đều quay lại.
Họ phát hiện ra người gọi họ chính là Long Tử.
Mọi người không dám do dự, lần lượt lui về phía sau, cho đến khi đến bên cạnh Long Tử mới dừng lại.
"Long Tử đại nhân, đây là loại quái vật gì vậy?"
"Chúng ta... e rằng chúng ta không thể đối phó nổi với con quái vật này!"
Mấy người nghiến răng nghiến lợi nói.
"Đừng lo lắng, tôi sẽ đối phó với con quái vật này”.
Long Tử cười nhạt nói: "Có điều, tôi phải mượn sức mạnh của các người!"
“Sức mạnh của chúng tôi?”
Mọi người đều nhìn Long Tử.
Tuy nhiên, họ không kịp hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa.
Vù vù vù vù...
Một lượng lớn những thứ trông như các mạch máu màu đỏ toả ra từ cơ thể Long Tử, cắm thẳng vào trái tim bọn họ.
Các thành viên của đội cận vệ đều run rẩy và mở to mắt nhìn Long Tử.
Sau đó, các mạch máu như hút hết máu thịt của họ, rồi cứ thế dung nạp chúng vào trong cơ thể Long Tử.
Cơ thể của những thành viên đội cận vệ bắt đầu khô quắt lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Chưa đầy mười giây, toàn bộ thành viên đội cận vệ đều bị hút thành xác khô và chết ngay tại chỗ.
Long Tử nhắm mắt lại, cảm nhận một lát rồi thở ra nhẹ nhõm.
Khi hắn mở mắt lần nữa, đồng tử đã chuyển sang màu đỏ như máu.
"Tuy rằng không hoàn hảo, nhưng cũng đủ!"
"Bây giờ, tao muốn mày phải chết và hoàn toàn đầu hàng dưới chân tao!"
Long Tử cười dữ tợn, rồi từng bước đi về phía con rồng thép.
Con rồng thép khổng lồ gầm lên giận dữ.
Người nằm trên lưng con rồng thép khổng lồ cũng khó nhọc mở mắt ra...
Chương 5225: Tư duy của thần long
Gràooo!
Con rồng thép rít lên giận dữ, long lực tinh khiết đổ dồn về phần móng vuốt, sau đó đánh về phía Long Tử.
Long Tử cũng không hề kém cạnh, vươn tay đánh lại móng vuốt rồng.
Áp lực giữa hai chưởng lực vô cùng khủng khiếp.
Nếu đứng gần đó quan sát, người ta sẽ cảm giác đây là cuộc chiến giữa kiến và voi.
Con kiến kia trong nháy mắt sẽ biến thành cát bụi.
Nhưng khi chưởng của Long Tử và vuốt rồng chạm nhau.
Cheng!
Trên người Long Tử đột nhiên loé lên một tia huyết quang.
Tiếp đó, một luồng sức mạnh âm lãnh bộc phát từ chưởng ấn của Long Tử.
Đoàng!
Sức mạnh này va chạm với sức mạnh của vuốt rồng.
Ở nơi hai luồng sức mạnh va chạm với nhau, những vòng xoáy điên cuồng xuất hiện.
Những vòng xoáy này như cơn lốc khiến cho cả cung điện rung lắc dữ dội.
Mặt đất nứt ra, những vết nứt đáng sợ lan rộng.
Tộc nhân của long mạch người chạy bạt mạng, người không kịp chạy thì lập tức mất mạng.
Long Tiếu vội vã đưa tộc nhân ra bên ngoài.
Nhìn điện Tế Long cứ như vậy mà sụp đổ, ai nấy đều cảm thấy khó tin.
Nhưng điều càng khiến bọn họ không thể tin nổi là Long Tử lại trực tiếp tiếp chiêu…
Con rồng thép không ngừng gào thét.
Như thể nó cũng khó mà tin nổi.
“Thế nào? Không ngờ tới phải không? Ha ha… sức mạnh của huyết trận này không đơn giản như mày tưởng tượng đâu! Có trận pháp này giúp sức, mày muốn giết tao cũng không dễ đâu!”
Long Tử cười gằn, trong mắt đầy vẻ đắc ý.
Nhưng chỉ một giây sau, đuôi thần long quất tới.
Chiếc đuôi đáng sợ quét tới khiến tất cả mọi thứ tan thành cát bụi, quất mạnh vào người Long Tử.
Long Tử không kịp phòng bị, trong nháy mắt đã bị đánh bay. Hắn bay vèo ra ngoài như một viên đạn, miệng không ngừng thổ huyết, da thịt nửa người đã nát bấy.
Sau cùng, hắn rơi xuống một ngọn núi trong khu rừng, khiến cho cả ngọn núi vỡ vụn.
Rồng thép lập tức lao lên không trung, bay về phía Long Tử.
Bị dính một đòn như vậy mà Long Tử vẫn chưa mất mạng, có thể thấy sức mạnh của pháp trận đáng sợ thế nào.
Long Tử nhanh chóng bò dậy khỏi ngọn núi, nhìn con rồng khổng lồ đang lao tới, hắn gầm lên một tiếng, hai tay phất lên không trung.
Cheng!
Sức mạnh của huyết trận trong cơ thể hắn giải phóng toàn bộ, một tấm khiên máu xuất hiện phía trước Long Tử.
Nhưng tấm khiên này không chỉ để phòng ngự, nó lơ lửng trên không trung, những bọt khí thi nhau xuất hiện rồi biến thành những chiếc gai màu đỏ như máu, đâm về phía con rồng.
Những chiếc gai máu lao tới như mưa.
Những chiếc gai này dù không thể trực tiếp đâm thủng cơ thể thần long, nhưng nó có thể bám lại trên cơ thể thần long và ăn mòn lớp thép cực kỳ nhanh.
Gràooo!
Con rồng gầm lên giận dữ, lại đâm vào tấm khiên máu.
Nhưng lần này, tấm khiên không hề bị vỡ.
Long Tử hai tay nâng tấm khiên, nghiến răng kiên trì đến cuối cùng.
Hắn dựa lưng vào núi.
Con rồng khổng lồ điên cuồng thúc mạnh vào khiên, từng chút một đẩy Tử Long vào trong núi.
Ngọn núi bị húc cho vỡ vụn.
Nhưng tấm khiên máu vẫn không hề có một vết nứt.
“Được! Được lắm! Xem ra hiến tế bao nhiêu tộc nhân như vậy nên giờ đã có tác dụng!”
“Con rồng chết tiệt của mày mặc dù có được sức mạnh Long Tâm, nhưng chắc chắn nó không trụ được lâu nữa. Bởi vì long tâm là vật sống, còn con rồng này chỉ là máy móc. Chỉ cần tao kéo dài thêm thời gian thì mày chết chắc! Ha ha ha ha…”
Long Tử cười lớn.
Đúng lúc này, con rồng khổng lồ đột nhiên dừng lại, sau đó bay về hướng ngược lại.
“Gì vậy?”
Nụ cười trên mặt Long Tử đông cứng lại, nghi hoặc nhìn theo con rồng khổng lồ.
“Mày… lẽ nào mày có khả năng suy nghĩ?”